1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại - Quân nhân] Bởi vì quân hôn - Kỳ Vãn (38)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      CHương 49: Nếu như đều là giả (5)

      Sau đó Cố Diễn Sinh cũng dám hỏi bậy gì: "Thực ra năm đó biết được em muốn rời khỏi , cho nên bắt tay với Mộ Thanh để Mộ Thanh dẫn em rời , để cho em phẫu thuật tử cung, sau đó em nhất định sinh hạ Cố Ngôn, sau đó nữa là trở về bên cạnh cũng là chuyện thuận nước đẩy thuyền, chính là như vậy."

      Nhan Thấm đứng dậy, sau đó trực tiếp trở về gian phòng của mình: "Cố Diễn Sinh, trong vòng ba tháng tôi muốn phải nhìn thấy nữa, có nghe hay ." Nhan Thấm gằn từng chữ từng câu , Nhan Thấm dùng sức xoay tròn để giày xuống, vẻ mặt cũng độc ác chút, giọng từng chút từng chút lạnh lùng: "Tôi ."

      Cố Diễn Sinh ở sau lưng cào tường, yên lòng với Nhan Thấm, Nhan Thấm được nhiều người thích, nếu cẩn vứt suy nghĩ chơi đùa trong bụng ra, Cố Diễn Sinh phải tìm người nào đau khổ chảy nước mắt đây, lúc này Cố Diễn Sinh bắt đầu suy nghĩ, làm thế nào, làm thế nào đây, sau đó bảo người mua sầu riêng, Cố Diễn Sinh ở trong thư phòng bắt đầu viết thư, vò lại rồi viết, lại vò rồi lại viết, khi Nhan Thấm ở trong phòng, bắt đầu cảm thấy chiêu này của Cố Diễn Sinh quá cao thâm, nếu phải chuyện chiếc nhẫn mà , chú ý tới gần đây mình hiểu sao mập lên, bởi vì cũng phải cắt bỏ hết tử cung, khi cắt tử cung giữ lại bộ phận tử cung và cổ tử cung【Lời tác giả: Lên baidu, nên hỏi tôi nó là cái gì. . . . . . . Lời Editor: Lên google, đừng hỏi bạn nó là cái gì ^^】

      Mang thai, Nhan Thấm nắm chặt ngón tay, chiếc nhẫn vẫn còn ở trong lòng bàn tay, sau khi dùng sức ném ra ngoài, lúc này Cố Diễn Sinh vừa lúc tới nhìn thấy, ngồi chồm hổm xuống nhặt chiếc nhẫn lên, thận trọng dám thêm câu nào, Cố Diễn Sinh cầm sầu riêng trong tay: "Chuyện đó. . . biết lỗi rồi, ." Đưa thư vào trong tay Nhan Thấm, sau đó tự mình nâng quả sầu riêng qua đầu mình, đứng ở trong góc tường, vẻ mặt vô cùng đau khổ hơn nữa còn quẫn bách 囧, Nhan Thấm nhìn thư trong tay, sau đó nhìn màn trong góc tường kia.

      Cuối cùng nhịn được, sau đó nở nụ cười, Nhan Thấm mở thư xem, cảm thấy những chữ này quá có trách nhiệm, vừa nhìn thấy thư xin lỗi biết là Baidu, lúc nào Cố Diễn Sinh có thể viết ra được những chữ khôi hài mà còn mủi lòng như vậy chứ, Nhan Thấm nheo mắt lại, đầu ngón tay có chút dáng vẻ quyến luyến, sau đó mím môi bắt đầu cười, liên tục đọc lên những câu kia: "Ánh nắng tươi sáng, thời tiết rất tốt, ánh mặt trời như vậy, để cho gặp được em." Vốn là câu có nghệ thuật, Nhan Thấm nở nụ cười, khi nào Cố Diễn Sinh nghệ thuật như vậy, rất giả dối, dòng chữ sau đó mới là của viết. ‘Nhan Nhan, biết sai rồi, biết lỗi rồi, từ khi vừa mới bắt đầu nên lừa em, coi như lừa em, cũng phải chờ em sau khi mang thai mới , nhưng sợ, , em , nên cảm thấy nắm được nhược điểm rồi nên có thể chút kiêng kỵ, Nhan Thấm, mỗi lần thấy được dáng vẻ của em và Cố Ngôn, đều suy nghĩ, nếu như có thêm giống em như thế nào, cũng xinh đẹp, đáng y như em, ôm nó vào trong ngực an ủi, nhìn thấy bộ dạng này em cũng , Cố Ngôn nữa.'

      Nhan Thấm châm chọc ở trong lòng, ràng chính là thích đứa bé, ràng chán ghét đứa bé, nếu phải bởi vì sợ chính phát làm phẩu thuật cắt tử cung mà , mới cố ý để cho sinh hạ đứa bé lần nữa, mang thai cái gì, giống như bộ dạng Cố Diễn Sinh quen thuộc, ra Nhan Thấm sớm hiểu Cố Diễn Sinh, Cố Diễn Sinh ơi Cố Diễn Sinh, bé trai phúc hắc như vậy, giống như dùng toàn bộ tâm kế ở người , thiếu chút nữa tức chết , , chỉ kém chút như vậy, nhưng hôm nay thấy bộ dạng Cố Diễn Sinh làm nũng giả bộ ngoan, ngoan ngoãn đứng ở góc tường, trong tay còn cầm sầu riêng, dù là gai quả sầu riêng có bị mài mòn chút, chỉ là vẫn bén nhọn, dù sao Cố Diễn Sinh tham gia quân ngũ, cho nên năng lực chịu đựng rất lớn, Nhan Thấm cũng sợ, nhưng ra trong lòng ngọt ngào hơn tức giận, lúc ấy khi ở xe vẻ mặt trở nên rất đáng sợ, cũng chỉ cho rằng lịch sử lại lập lại, người vẫn luôn thân thiết lại phản bội mình, đó chuyện rất đáng sợ, trong lòng Nhan Thấm sợ hãi, vô cùng sợ, chỉ là thấy bộ dạng của Cố Diễn Sinh, coi như trong lòng có chút sợ hãi nho cũng bị mài phẳng, bộ dạng như vậy rất tốt, nhưng Nhan Thấm cũng muốn ra, trong hệ điều hành trái tim nghĩ: Lần này dọa Cố Diễn Sinh chút, làm sao biết được, nhất định phải hù dọa Cố Diễn Sinh vào chỗ chết mới được.

      Cố Diễn Sinh nheo mắt, nhìn bả vai Nhan Thấm run rẩy, hiểu được Nhan Thấm tốt hơn rồi, vì vậy để quả sầu riêng xuống lén lén lút lút tới, Cố Diễn Sinh đến rất đáng sợ, lập tức ôm Nhan Thấm, Nhan Thấm phòng bị, lập tức kêu "á" tiếng, Cố Diễn Sinh giam cầm vào trong ngực: " được lộn xộn, cẩn thận đập trúng em."

      Nhan Thấm lập tức tỉnh táo lại: " có ý gì, Cố Diễn Sinh, cơn giận của em còn chưa tan đâu, có biết hay ."

      Cố Diễn Sinh lập tức cắn lỗ tai Nhan Thấm, sau đó bắt đầu từng chút từng chút hôn xuống, đầu lưỡi đưa ra ngoài, Nhan Thấm dùng tay nắm chặt quần áo của Cố Diễn Sinh, cẩn thận kêu ra tiếng, trong lòng Cố Diễn Sinh rất vui vẻ, càng thêm vui vẻ sỗ sàng, Nhan Thấm chợt nhớ tới cục thịt trong bụng, kiên quyết từ chối Cố Diễn Sinh: "Em mặc kệ người khác như thế nào, em cho biết Cố Diễn Sinh, đứa bé của em, em mang thai mười tháng, cho phép chạm vào em, tự mình giải quyết, nếu dám giải quyết đến giường người phụ nữ nào khác, nhất định chết." Lúc bắt đầu Nhan Thấm còn nở nụ cười, kết quả cuối cùng cắn răng, gằn từng chữ ra ngoài.

      Cố Diễn Sinh nào dám nghĩ tới những phụ nữ khác, trái tim bị người phụ nữ này lắp đầy, chút khe hở nào, Cố Diễn Sinh nheo mắt cười, hàm răng màu trắng bắt đầu lóe lên, từng chút từng chút , sau đó cúi đầu, hôn Nhan Thấm, Nhan Thấm rất mềm, rất ngọt, có lúc
      [​IMG]

    2. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 50: Tôi , như vậy mới lâu dài (1)

      Mộ Thanh cầm lấy khăn vuông màu trắng lau khóe môi của mình, cười như cười câu: "Nguyễn Miên, tôi cho rằng là người thông minh, lại phát là tôi suy nghĩ quá nhiều, con người Cố Diễn Sinh như vậy, con ta cũng dám động vào sao, lá gan ngược lại càng ngày càng lớn rồi, trói con trai ta lại, chuyện này đừng trách tôi nhiều câu, Cố Diễn Sinh phải có thể trêu chọc, hôm nay chờ ta trở lại trung ương trừng phạt thế nào." Vẻ mặt Mộ Thanh luôn bình tĩnh cách quỷ dị, tiện tay ném khăn vuông cho người phía sau, nở nụ cười nhàn nhạt.

      Nguyễn Miên lạnh run lên, nhưng mà cố gắng kiềm chế, mỉm cười câu: "Chỉ giáo cho?"

      "Nguyễn Miên, tôi cảm thấy càng ngày càng ngu xuẩn." Mộ Thanh cười như cười những lời này xong lập tức đứng dậy, theo phía sau đám người, Mộ Thanh mỉm cười, người khác ném tiền xuống, để lại mình Nguyễn Miên, Nguyễn Miên vuốt cái ly màu trắng, đây là có ý gì, ta suy nghĩ vẫn hiểu được, sau đó ngẩng đầu lên, vẻ mặt Nhan Thấm lạnh nhạt, về phía ta.

      Nguyễn Miên cúi đầu, ta chưa chắc hiểu được thế giới nội tâm của Cố Diễn Sinh, nhưng mà Nguyễn Miên dám , tâm tư của Nhan Thấm, so sánh với hai vị bạn trai Cố Diễn Sinh và Mộ Thanh, đều hiểu hơn, Nguyễn Miên vươn tay ra, mỉm cười ngoắc gọi Nhan Thấm tới đây, Nhan Thấm khó hiểu cởi áo choàng ra, cảm thấy quá mức kiều diễm xinh đẹp rồi, thấy Nguyễn Miên đối diện, dáng vẻ vẫn giống nhiều năm trước, tóc vô cùng dài, chú ý tới ánh mắt của Nhan Thấm, vì vậy thả tay xuống, khẽ mỉm cười với Nhan Thấm, bộ dạng kia làm Nhan Thấm nhớ lại chuyện trước đây, Nguyễn Miên vẫn còn ngụy trang thành tiểu hủ nữ lương thiện lấy đùa giỡn đàn ông làm vẻ vang ..., sao trong đêm, đâu rồi, thay đổi như vậy, trong lúc nhất thời Nhan Thấm thể tiếp nhận, nắm chặt tay, nếu như thời gian quay trở lại lần nữa, vẫn hi vọng, Nguyễn Miên luôn là tiểu hủ nữ tranh quyền thế, mà chính , cũng luôn ngọt ngào gọi Cố Diễn Sinh ‘ trai Diễn Sinh’ có việc gì đến chút chuyện cười, luôn ấm áp như lúc ban đầu.

      "Uống chút gì ." Nguyễn Miên để ngón tay từ dưới cằm xuống, giống như lơ đãng kéo ngón tay Nhan Thấm, Nhan Thấm chỉ cảm thấy cái tay kia lạnh, vô cùng lạnh, lạnh lẽo đến gần như quỷ dị, Nhan Thấm thể làm gì khác hơn là rút về, Nguyễn Miên cũng ngăn cản, chỉ là nụ cười nhạt nhòa, vẫy tay gọi người ta tới, Nhan Thấm thuận theo, động tác rất nhanh, Nhan Thấm chưa kịp phản ứng, dọa tưởng trước đó chuẩn bị tốt, dáng vẻ của Nguyễn Miên vẫn cười như cười.

      "Tới tìm tớ làm gì? Nhìn xem Nhan Thanh chút, kết quả của Nhan Thanh tớ biết, cần lặp lặp lại nhắc nhở tớ, chiêu lừa bịp của cậu tớ còn hiểu được hai, năm ấy nhà các cậu hỗn loạn như vậy, phải cậu cũng gắng gượng qua đó sao, ra tớ cảm thấy có ý tứ, là Cố Diễn Sinh đấu với cậu, tội gì liên luỵ tớ vào, gần đây tớ có tâm trạng, chuyện về tử cung tớ cũng biết, tớ đoán là cậu cho rằng tớ có tính cách như vậy, trong nháy mắt làm ầm đến đóng băng với Cố Diễn Sinh chứ, chỉ là đáng tiếc, cuối cùng giống như cậu nghĩ." Lúc Nhan Thấm chuyện rất nhanh, sau khi xong cúi đầu nhàng nhấp ngụm thức uống trong tay, sau đó để xuống, ra chiêu trước, im lặng tiếng động, Nhan Thấm nhìn màu sắc cà phê, đen tối phát khổ, khổ từ trong lòng, trong lúc nhất thời tìm được lời nào nữa.

      Nguyễn Miên chỉ yếu ớt nở nụ cười: "Tớ biết." ta cười, mặt mày đều cười: "Mấy năm trước dáng vẻ tớ nuôi con mèo, màu đen, đặc biệt đáng , Cố Ngôn cũng thích, ở nhà tớ chơi đấy." Nguyễn Miên lạnh lùng câu, giống như cảm thấy có gì, là cảm thấy, sau đó lại miễn cưỡng nằm lại sofa.

      Vẻ mặt của Nhan Thấm vẫn thay đổi: "Nguyễn Miên, thông minh như cậu, sao mà dùng Cố Ngôn uy hiếp Cố Diễn Sinh, cậu phải làm ấy phát bực mới được hả, ai cũng cứu được cậu đâu, ." Nhan Thấm bắt đầu mỉm cười, ánh mắt như nước, mắt cong cong, giống như vầng trăng, híp lại, khóe miệng của giống như hoa Bách Hợp đẹp nhất, bắt đầu uyển chuyển, xinh đẹp nhất, thiếu nữ Nhan Thấm lớn ánh mắt bình thản, dùng thiếu nữ thể hình dung được Nhan Thấm, thiếu nữ là xinh đẹp thuần túy, Nhan Thấm phải xinh đẹp thuần túy nữa, chút tâm kế, chút tốt đẹp, chút còn lại, có rất ít người tin tưởng, Nhan Thấm ba mươi rồi.

      "Cậu biết mà, làm sao mà tớ có thể dùng Cố Ngôn tới uy hiếp Cố Diễn Sinh, nếu như mà tớ Cố Ngôn bị người khác đưa tới nhà tớ, cậu có tin ." Nguyễn Miên mỉm cười câu: "Hơn nữa, người kia cũng là người quen thuộc đến thể quen thuộc hơn, biết chứ? Nhan Thấm à. . . . Người khác cảm thấy cậu thuần khiết nhất tỳ vết, , nhưng tớ là người thấu hiểu cậu nhất. . . . Tớ hiểu được, làm sao cậu có thể mang con trai của cậu đến nhà tớ, bắt đầu hiểu, thấy Cố Diễn Sinh hề thay đổi suy nghĩ muốn rời khỏi trung ương rốt cuộc tớ hiểu, Nhan Thấm, cậu cố ý, cậu muốn sống ở thành phố G, nhưng tớ hiểu, cậu muốn sống ở bên cạnh Mộ Thanh? Hay còn chuyện gì khác.

      Nhan Thấm mỉm cười: "Sao cảm thấy tớ mượn tay Cố Diễn Sinh tới giết chết cậu chứ?" Hàm răng trắng tinh, có ánh sáng màu đỏ ngòm, đáng sợ vô cùng cũng thể tưởng tượng nổi hơn nữa: "Cậu cần phải biết rằng, tớ rất chán ghét cậu, nếu có thể giết chết cậu mà , tớ vui mừng trong lòng, ." Chữ " " rất nặng, nhưng vẻ mặt vẫn thay đổi.

      "Cố Diễn Sinh thông minh như vậy chưa chắc đoán được, năm đó cậu và tớ hợp mưu đặt bẫy ấy, lúc ban đầu tớ cho rằng ấy và tớ đều bị bẫy, sau đó mới hiểu được ấy cao chiêu hơn, cậu bao giờ là đối thủ của ấy, ấy cũng chỉ nguyện ý để cho cậu lợi dụng mà thôi, nếu đều nguyện ý bị lợi dụng rồi, tội gì phải đối phó tớ, Nhan Thấm, rốt cuộc cậu giấu giếm cái gì?" Nguyễn Miên nặng.

      Nhan Thấm mỉm cười, lại cự tuyệt trả lời cái vấn đề này: "Trước khi gần tối trả Cố Ngôn lại cho tớ, nếu tớ xác định Cố Diễn Sinh có thể phát tiết tức giận trong lòng giết cậu hay , cậu rất tốt, tốt vô cùng, tối thiểu tại, còn chưa thể chết." Nhan Thấm cầm áo choàng bên cạnh lên, sau đó tùy ý khoát lên người mình, nữ nhân viên phục vụ khom lưng mỉm cười câu: "Hoan nghênh lần sau trở lại". Nhan Thấm nghiêng cái đầu, tóc dài tung bay theo gió, thấy xe ngoài cửa, ngồi lên, ngoài ý muốn nhìn thấy Cố Diễn Sinh ngồi ở bên cạnh mình.

      " với em bao nhiêu lần, bên ngoài lạnh, phủ thêm áo choàng, em bây giờ là hai người, nơi nào cho phép em làm bừa, muốn sống nữa sao." Vẻ mặt Cố Diễn Sinh thay đổi, cúi đầu hôn lên môi Nhan Thấm, trằn trọc trở mình, từng chút từng chút làm nó càng thêm trở nên hồng nhuận

      Nhan Thấm thoải mái: "Em muốn ở lại thành phố G, em cũng biết thể gạt được , cũng chỉ là muốn theo em mà thôi, em bỏ được ba của em, em cũng bỏ được Nhan Thanh, em cũng bỏ được đủ loại chuyện trước kia, em cách nào sống ngây ngốc vui vẻ ở quốc gia Tư Bản Chủ Nghĩa, quốc gia Tư Bản Chủ Nghĩa kia rất tốt, rất hoàn mỹ, nhưng mà em lại sinh ra và lớn lên ở cờ đỏ (Trung Quốc), nghe lời người ta , cho nên em chịu nổi, nhà tư bản đều hư hỏng." Nhan Thấm xong lời cuối cùng cũng muốn khóc, chôn ở trong ngực Cố Diễn Sinh, nước mắt làm ướt áo .

      Đều phụ nữ mang thai là cố tình gây nhất, trước kia Cố Diễn Sinh cảm thấy, bây giờ biết rồi, Nhan Thấm bây giờ càng ngày càng thích khóc rồi, thường để cho trái tim của Cố Diễn Sinh rất khó chịu, dỗ lại dụ dỗ cũng cầm được: "Ngoan, gì đâu ở lại thành phố G ở lại thành phố G, cũng luyến tiếc thời gian trước kia, em trèo lên cây khóc, cầu xin ôm em xuống, những ngày đó cũng khó có thể quên được, cho nên, cũng muốn ở lại thành phố G, tối thiểu còn có thể về nhà nhìn mẹ bất cứ lúc nào, như vậy rất tốt."

      Tại sao Nhan Thấm cảm thấy Cố Diễn Sinh có thể cần tôn nghiêm bao dung tất cả của như vậy, trong lòng vừa ấm áp vừa lạnh lẽo, ôm cổ Cố Diễn Sinh hôn lung tung, Cố Diễn Sinh đâu chịu đựng đùa giỡn như vậy, lập tức nhịn được, lúc chuẩn bị làm ngực lại, nghe được Nhan Thấm nhàn nhạt câu: "Cố Diễn Sinh, em mang thai đấy, nên tiến hành sinh hoạt vợ chồng."

      Sau đó Cố Diễn Sinh buồn bực, cắn răng nghiến lợi nhìn Nhan Thấm, nhưng lại thể làm gì, Nhan Thấm đành lòng, vì vậy thân ái hôn cái: "Khụ khụ, em có thể dùng miệng. . . ." Sau khi Nhan Thấm xong ngay cả chính mình cũng cảm thấy xin lỗi, sau đó quay đầu , vốn Cố Diễn Sinh ngây ngẩn cả người, nghe được những lời này của Nhan Thấm, bị dọa giật cả mình, cả người cũng hoảng hốt, sau khi phản ứng kịp chính là cười trộm, ôm lấy hôn lung tung, Nhan Thấm mắng lưu manh, Cố Diễn Sinh cũng câu: "Em cũng lưu manh, Nữ Lưu Manh." Nữ Lưu Manh nhàng, có chút mập mờ .

      Cố Diễn Sinh nhanh chóng muốn về nhà so với ai đó, Nhan Thấm vội, chậm rãi nhìn Cố Diễn Sinh thúc giục tài xế trở về, tài xế vốn e ngại Cố Diễn Sinh, nghe được Cố Diễn Sinh vừa như thế, dưới chân hung ác tăng tốc độ 200km/h, thực tế ta cũng làm như vậy, Nhan Thấm bị dọa, bắt được tay Cố Diễn Sinh, Cố Diễn Sinh lại lạnh lùng khạc ra câu : "Ai cho phép tăng tốc?"

      Tài xế lệ rơi rồi. . . . . Có ý gì chứ, đầu năm nay người làm công cũng tốt, cấp chuyện trước sau đồng nhất, Nhan Thấm quay đầu cười, Cố Diễn Sinh mắng có lương tâm, tiểu bạch nhãn lang, Nhan Thấm đưa đầu lưỡi ra, Cố Diễn Sinh bị mê hoặc, thiếu chút nữa đưa ra móng vuốt sói của rồi. . . .

      Về đến nhà Cố Diễn Sinh thận trọng đỡ Nhan Thấm xuống, Cố Ngôn trở lại, trong nháy mắt Cố Diễn Sinh hết ý kiến, nghĩ thầm sao hành động của Nguyễn Miên nhanh như vậy, bên này vẫn chưa làm xong chuyện đâu, đưa Cố Ngôn về, ngoài dự đoán, Nhan Thấm đặt toàn bộ chú ý lên người Cố Ngôn, thấy Cố Ngôn ngây ngốc tới, cũng té ngã nệm sàn, Nhan Thấm cũng có thể cười như trộm được mật, Cố Diễn Sinh hiểu, cái này có gì buồn cười, phải chỉ ngã cái thôi sao, cười xinh đẹp như vậy làm cái gì.

      mình Cố Diễn Sinh bên này đứng im lặng ở góc tường, bắt đầu mốc meo, sau khi Nhan Thấm dỗ Cố Ngôn ngủ bảy giờ tối, Cố Diễn Sinh lẳng lặng ngồi hơn bốn tiếng đồng hồ, Nhan Thấm ôm đứa bé lên, dỗ rồi lại dỗ, vẫn còn ở trong phòng hát ru, thanh lẳng lặng, Nhan Thấm cố ý treo ngôi sao đầy trong phòng, khí ấm áp, Nhan Thấm nhìn Cố Ngôn vẫn cười khúc khích, cười lâu sau, có người giúp việc gọi ăn cơm, Nhan Thấm nhàn nhạt đáp câu "ừm", vì vậy tay chân nhàng, khép cửa lại, trong lòng bắt đầu cười ‘bảo bối, ngủ ngon.’

      Khi Nhan Thấm ăn cơm mới phát Cố Diễn Sinh thích hợp, khi Cố Diễn Sinh ăn cơm đều im ắng yên tĩnh, bình thường chắc như vậy, chút chuyện cười trêu chọc ..., nhưng mà hôm nay có, Nhan Thấm dùng sức nhìn Cố Diễn Sinh, phát đôi mắt Cố Diễn Sinh vô hồn, quả giống cái xác hồn, Nhan Thấm biết vì sao, nghĩ nghĩ lại chợt nhớ lại ít chuyện xe, vì vậy hiểu được tại sao Cố Diễn Sinh có vẻ mặt này, trong lòng đành lòng, đúng thời gian ngủ Cố Diễn Sinh vào, sau khi tắm, Nhan Thấm giường xem sách, đôi mắt cũng luôn nhìn đông nhìn tây, sau khi Cố Diễn Sinh tắm xong mặc áo choàng tắm, cầm truyện cổ tích ra, sau khi mở sách nhàn nhạt : "Ngày hôm qua dạy bảo bối biết chữ, hôm nay đọc cho nó nghe truyện cổ tích, tranh thủ đến cuối ngày dạy nó cái gì là cổ phiếu tài chính." Sau đó Cố Diễn Sinh bắt đầu đọc sách, đọc là câu chuyện Tiểu Ô Quy (con rùa ), vốn bắt đầu đọc, nhưng đọc đến cuối cùng bắt đầu sục sôi gì đó mất, Nhan Thấm nhìn được cười rộ lên.

      Cố Diễn Sinh cúi đầu, hôn lên má của : " tại vừa muốn giữ lời hứa Ngũ Long, lập tức quay trở lại.... ....."

      Nhan Thấm đỏ mặt, cúi đầu: "Khụ khụ. . . Em hiểu được chuyện ở xe hôm nay . . Nếu , thử nhìn chút nhé?" Nhan Thấm rất xấu hổ, Cố Diễn Sinh chấn động, nghĩ nghĩ lại, lại cảm thấy cần, Nhan Thấm hiểu, nghĩ thầm sao Cố Diễn Sinh chính nhân quân tử như vậy, giây sau đó, Cố Diễn Sinh cho biết: "Món nợ này nhớ trước, chờ sau khi em sinh xong trừng trị em, tính toán ràng rồi, theo bình thường mỗi ngày ba lượt, tại em thiếu hơn sáu mươi lần, sau đó còn nữa, ba lượt trong miệng......"

      Nhan Thấm tái mặt rồi, tái rồi, sau đó cầm gối lên đánh tới tấp: "Cố Diễn Sinh, chết , ....." Cố Diễn Sinh bị hung hăng nện vào, nhưng vẫn mỉm cười, Cố Diễn Sinh cởi áo choàng tắm cùng ngủ với Nhan Thấm, Nhan Thấm thích ngủ trần truồng, Cố Diễn Sinh cũng thích, cho nên chính là da thịt dán da thịt, Nhan Thấm cảm thấy nóng, Cố Diễn Sinh cũng thích như vậy, Nhan Thấm bảo cút , Cố Diễn Sinh cũng muốn, ôm muốn buông tay.

      Ngủ cả đêm, Nhan Thấm lười biếng, ra bây giờ còn rất sớm, rất sớm, sai biệt lắm khoảng năm giờ, Nhan Thấm có thói quen ngủ trưa, ngày hôm qua càng thêm ngủ giấc trưa ba tiếng, cho nên vô cùng có tinh thần, nhưng cũng thể ngờ, ngày hôm qua Cố Diễn Sinh vội vàng muốn chết, chơi bời lêu lổng nào có thể so sánh, Nhan Thấm ngủ dậy thành , lúc này ngay cả Cố Ngôn cũng chưa tỉnh, cũng thể chơi với ai, trợn tròn đôi mắt đen như mực, nhìn người bên cạnh, khi ngủ hiền lành, đặc biệt đáng , trong lúc nhất thời Nhan Thấm nhịn được, vươn tay ra chạm vào môi của , sau đó nhàng hôn lên, vẫn còn rất ngọt, cũng tệ lắm, Nhan Thấm vén chăn lên, mặc quần áo xong, cả người cũng lông lá, giống như con thỏ, ở trong nhà ăn mặc đáng , quần áo giày dép đều thích lông lá, hai con lỗ tai gãy tới gãy lui, vô cùng đáng .

      Nhan Thấm cảm thấy rất nhàm chán, nhìn Cố Diễn Sinh ngủ an ổn cũng nguyện ý quấy rầy, vì vậy cầm ít đồ chơi mân mê đầu Cố Diễn Sinh, Cố Diễn Sinh vừa tỉnh lại lập ức phát bị người trói lại, càng thêm bi ai phát , người trong cuộc kia, an ổn ngủ ở bên giường, người là áo ngủ đoạn thời gian trước cùng mua với Cố Diễn Sinh, rất ấm áp, cần lo lắng cảm lạnh, hơn nữa trong phòng vốn rất ấm áp, nhưng mà Cố Diễn Sinh buồn bực, làm thế nào, làm thế nào đây, rất dễ nhận thấy, bị Nhan Thấm trói lại, bây giờ là năm giờ bốn mươi, chờ Nhan Thấm tỉnh lại chắc cũng phải bảy giờ, tức là còn phải ở trong trạng thái này đến hơn tiếng, Cố Diễn Sinh thề, tại rất muốn chửi bậy, tùy ý tục.

      Nhan Thấm cũng hiểu được tại sao mình lại ngủ, vừa mở mắt nhìn thấy vẻ mặt vô cùng ai oán của Cố Diễn Sinh, Nhan Thấm nuốt nước miếng cái, nhàn nhạt câu: "Sao vậy? Diễn Sinh. . ."

    3. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 51: Tôi , như vậy mới lâu dài (2)

      Chỉ có vào lúc chột dạ mới gọi Cố Diễn Sinh là Diễn Sinh, Cố Diễn Sinh cũng hiểu được, cho nên nụ cười mặt cũng càng tươi hơn.

      "Nhan Nhan, ngoan, hãy tháo sợi dây này ra trước..." Cố Diễn Sinh dụ dỗ .

      chảy nước mắt: "Diễn Sinh, ngàn vạn lần đừng sử dụng bạo lực gia đình với em, em cố ý mà, cố ý, trai, ông xã, ơi, em chỉ cẩn thận ngủ quên mất." Cố Diễn Sinh nghe được tất nhiên rất vui, cho nên cũng mang ý xấu cho Nhan Thấm, dựa vào thủ đoạn của Cố Diễn Sinh, chỉ nút thắt của Nhan Thấm sao có thể mở ra được, cố ý tháo ra là muốn nhìn dáng vẻ Nhan Thấm hoảng hốt lo sợ, quả nhiên chuyện nằm trong dự đoán, bị dọa cho sợ hãi, ở trong lòng Cố Diễn Sinh cảm thấy như thế quá đáng , nhưng mà ngoài mặt lại tỉnh bơ, dọa Nhan Thấm sợ gần chết.

      Khi Nhan Thấm tỉnh ngộ lại, Cố Diễn Sinh phá đứt sợi dây, Nhan Thấm chợt phát ra mình bị lừa, vì thế rất khó chịu, cho nên sáng sớm hôm nay lời nào với Cố Diễn Sinh, Cố Ngôn hiểu tranh đấu gay gắt giữa người lớn, vẫn ngu ngơ hi hi ha ha chạy đến bên người Nhan Thấm, Nhan Thấm thấy vẻ mặt kia của Cố Ngôn, hờn giận trong lòng cũng còn chút gì, Nhan Thấ cúi đầu hôn lên mặt Cố Ngôn vài cái, với Cố Ngôn: "Bảo bối à, trong bụng mẹ có em trai hoặc em , bảo bối có thích ?"

      Vẻ mặt Cố Ngôn lập tức đen lại, sau đó nhìn Nhan Thấm câu: "Mẹ, con muốn về nhà ôm con thỏ của con" Vẻ mặt đó đơn giản là trở mặt, nhưng mà lúc này Nhan Thấm thể cười, ngược lại, trái tim càng đau đớn, sau đó Cố Ngôn lập tức xoay người trở về căn phòng của mình, lúc này Nhan Thấm có cách nào giải quyết, chỉ có thể đáng thương nhìn Cố Diễn Sinh, vốn Cố Diễn Sinh cho rằng Nhan Thấm cứ nghiêm mặt như vậy, nghĩ nên làm thế nào để hòa hoãn khí, kết quả lúc này Nhan Thấm cầu cứu, thầm thoải mái trong lòng, nhưng cũng biểu ra, chẳng qua là vẻ mặt nghiêm trọng câu: "Để lên xem thế nào."

      Nhan Thấm lạnh lẽo... Làm sao biết được tâm trạng của thằng nhóc kia thất thường như vậy chứ.

      bao lâu Cố Diễn Sinh xuống, trong lòng Nhan Thấm sợ muốn chết, sau đó nhìn Cố Diễn Sinh hỏi: "Thế nào rồi?" Vẻ mặt Cố Diễn Sinh thay đổi, vẫn lạnh lùng, trong lòng Nhan Thấm cảm thấy tốt, dáng vẻ này chắc là thành công rồi, Cố Diễn Sinh tới câu: "Chính nó trốn ở trong phòng, thế nào cũng mở cửa... Có lẽ.... thằng nhóc ghen."

      Nhan Thấm ngổn ngang trong gió.....

      "Cố Diễn Sinh, rất được việc." Nhan Thấm hung dữ ném xuống mấy chữ này: "Lúc làm lo suy tính hậu quả, tại con trai tức giận, em phải làm sao bây giờ, em cho biết, Cố Diễn Sinh, nếu giải quyết chuyện này, xem em thu thập thế nào." Vận mệnh trong nhà rất kỳ lạ, trong lòng Nhan Thấm quan trọng nhất là Cố Ngôn, sau đó là Cố Diễn Sinh, trong lòng Cố Diễn Sinh trừ Nhan Thấm vẫn là Nhan Thấm, hoặc là Nhan Thấm chỉ có Nhan Thấm, nếu phải ở phía cái cân cân bằng, khi Cố Diễn Sinh nghe được những lời này, có lẽ hỏng mất.

      Sau khi Nhan Thấm phát tiết tức giận muốn ăn cơm, cầm đũa lên, cúi đầu sau đó bắt đầu ăn cơm, Cố Diễn Sinh lại ngồi im lặng, gắp thức ăn cho , sai rồi, sai rồi, nên thảo luận vấn đề đạo lý hay lý lẽ gì đó với phụ nữ có thai, chuyện trong nhà, ngoại trừ Nhan Thấm đúng, vẫn là Nhan Thấm đúng.

      Gần đây Nhan Thấm bắt đầu giống như phụ nữ có thai, chỉ bụng to lên, mà còn ngủ nhiều, gần đây Cố Diễn Sinh bận rộn, bởi vì có chút bất an rung chuyển, lòng dân cũng ổn, vừa luyện binh vừa làm việc vân vân, Nhan Thấm hỏi điều này, chỉ là người giúp việc trong nhà có chút sợ hãi, đúng hơn là muốn đánh trận chiến, lúc ấy Nhan Thấm vùi ở mặt ghế Quý Phi, ngay cả ánh mắt cũng mở ra, nghe được vấn đề nóng bên cạnh, ánh mắt híp lại: "Ai cho chuyện luyên thuyên sau lưng, xem Cố Diễn Sinh thu thập thế nào."

      Chỉ là Cố Diễn Sinh về nhà cũng càng ngày càng ít, tình hình khẩn trương, ngay cả Nhan Thấm cũng bắt đầu hỏi: "Rốt cuộc thế nào?"

      Cố Diễn Sinh nghiêm túc cho biết: " có việc gì, Nhan Nhan, qua vài ngày nữa là có thể bình thường trở lại, ." Cố Diễn Sinh chắc chắn lừa gạt Nhan Thấm, Nhan Thấm cũng tin tưởng, trải qua mấy ngày nay, Cố Ngôn cũng từ từ đón nhận đứa bé trong bụng Nhan Thấm, thậm chí sợ cục thịt trong bụng mẹ, Cố Diễn Sinh hôn trán Nhan Thấm, Nhan Thấm quay đầu lại cũng hôn Cố Diễn Sinh, Cố Diễn Sinh cầm ngón tay Nhan Thấm, ngón tay của vô cùng ấm áp, bởi vì liên quan đến mang thai, cơ thể của khá hơn trước kia rất nhiều, Cố Diễn Sinh thích thay đổi như thế, vô cùng thích, trong lòng Nhan Thấm cũng vui mừng.

      Cố Diễn Sinh nhìn bụng Nhan Thấm, giọng dịu dàng: "Bốn tháng rồi nhỉ?"

      bốn tháng rồi, Nhan Thấm cảm thấy Cố Diễn Sinh bận rộn rảnh rỗi còn có thể dịu dàng như vậy, trong lòng cũng nhịn được ấm áp, Nhan Thấm tỉ mỉ nhìn Cố Diễn Sinh, dưới ánh đèn ấm áp, gương mặt của phảng phất như bao phủ tầng ánh sáng, làm cho người ta buông tay ra được, Nhan Thấm ôm lấy Cố Diễn Sinh: "Khuya lắm rồi, ngủ thôi."

      Cố Diễn Sinh mệt mỏi, tắm qua loa rồi ôm Nhan Thấm ngủ, Nhan Thấm ngủ được, trợn tròn mắt nhìn trần nhà, Cố Diễn Sinh ơi Cố Diễn Sinh, sao lại thông minh tốt đẹp như vậy? Trong lòng Nhan Thấm có chút cảm giác kỳ lạ, ngọt như mật ong, xoay người nhìn Cố Diễn Sinh, ngủ rất sâu, vừa nhìn biết được là mệt mỏi, dưới mắt còn có vết đen nhàn nhạt, Nhan Thấm đau lòng, vươn tay muốn chạm vào lại dám.

      Cố Diễn Sinh, nghĩ đến là em đánh mất quá lâu rồi.

      Cố Diễn Sinh là loại người chỉ cần nghỉ ngơi là khôi phục lại tinh thần, thực tế khi Nhan Thấm tỉnh lại thấy Cố Diễn Sinh chơi chó với Cố Ngôn, chó là Nhan Thấm mua, bởi vì thể chất của gần đây thích hợp chơi với Cố Ngôn nữa, vì vậy cùng với người giúp việc mua con chó này, là con chó lớn, còn lớn hơn Cố Ngôn, Cố Ngôn rất vui vẻ còn luôn trêu
      [​IMG]

    4. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 53: Tôi , như vậy mới lâu dài (3)

      Trong đầu Nhan Thấm chỉ còn lại câu ấy, khi đó Nguyễn Miên còn đóng vai hủ nữ ngây thơ, chỉ biết làm trò dễ thương ngoan ngoãn, biết gì cả, thỉnh thoảng lại xem phim G, cúc hoa gì đó vui cả buổi sáng, Nguyễn Miên ấy rất nghiêm túc với Nhan Thấm câu, vô cùng nghiêm túc, ngay cả trong mắt cũng toát lên cái lạnh lẽo, ta với Nhan Thấm: Muốn gạt Cố Diễn Sinh là việc tốn sức, nếu ta bị gạt , hoặc ta muốn quan tâm, hoặc ta bằng lòng bị lừa. Sau đấy Nguyễn Miên tự phá hỏng, che môi cười, lại tự chữa mấy câu, hơn phân nửa là những câu đùa cợt, Nhan Thấm chẳng còn tâm tư nghe, có điều, câu đó Nhan Thấm ghi nhớ suốt sáu năm.

      Sáu năm trời, khoảng thời gian rất lâu, khoảng cách xa vời, tươi đẹp xa vời...

      Nhan Thấm híp mắt, thợ sửa móng tay xong, Nhan Thấm mỉm cười: "Cảm ơn." là người lễ phép, chuyện xấu trong nhà và những chuyện xung quanh, đều tự với bản thân, nhất định trở thành người có tư cách, thực tế, Nhan Thấm làm được.

      Khi Cố Diễn Sinh xuống, Nhan Thấm ngủ rồi, thiếp sô pha, người là tấm thảm do giúp việc làm, trời lạnh nên có thảm đắp là đủ, Cố Diễn Sinh cảm thấy tấm thảm này tệ. Ngày nghỉ của Cố Diễn Sinh có nhiều, bây giờ ít, về sau càng khó có thời gian, muốn trở về thấy Nhan Thấm tươi cười ôm hôn đều là giả, Cố Diễn Sinh rất nhớ Nhan Thấm, nhớ mái tóc dài của , nhớ dáng vẻ xinh đẹp khi nằm giường, nhớ mọi thứ của , càng nhớ lúc cười, lộ ra hàm răng chỉnh tề, sáng rỡ, nhớ người, cần bất cứ lý do gì, chỉ muốn , vậy là đủ.

      Cố Diễn Sinh ngồi bên cạnh nhìn Nhan Thấm, xinh đẹp của sớm biết, cần thêm gì, phụ nữ xinh đẹp bên cạnh thiếu, sao hết lần này đến lần khác lại nhìn trúng ? Cố Diễn Sinh tự hỏi lòng, cũng hiểu, hiểu, chẳng lẽ vì lần đầu tiên, trèo cây hái quả, sau đấy xuống được, giúp việc dỗ mãi, cũng dám xuống. Cố Diễn Sinh lúc đó đá sách, dọa khóc lu bù, sau đó ngẩng lên: "Nhan Thấm, bây giờ cho em hai lựa chọn, xuống đây, hoặc gọi người cưa đổ cái cây này, tuy quá trình có hơi máu me, nhưng sao, đều đạt được kết quả mà muốn, em chọn ?" Khi đó còn mỉm cười, nụ cười vô cùng rực rỡ.

      Tuy dọa Nhan Thấm khóc hu hu, Cố Diễn Sinh cũng ngồi , gọi người cầm thứ gì đó chặt, lá gan Nhan Thấm vốn lớn, vì vậy liền nhảy xuống, ban đầu tưởng ngã vào bãi cỏ hoặc gì đó, kết quả là ngã vào lòng Cố Diễn Sinh. Cố Diễn Sinh còn tự nhiên ôm lấy ôm lấy , ngơ ngác nhìn , phát con người cũng xấu đến thế. Cố Diễn Sinh nhìn bé trong lòng, làm sao lại để người ta bớt lo được đây?

      Nghĩ tới đây, Cố Diễn Sinh nhếch môi cười, duỗi ngón tay, tham lam hơi ấm từ , ngón tay nhanh chậm lướt qua gương mặt, cảm giác như tơ tằm, Cố Diễn Sinh lập tức , , hơn nữa muốn buông tay, này tự nhảy vào lòng mình, làm sao lại buông tay?

      Nhan Thấm cũng phải chưa từng chọc giận Cố Diễn Sinh, những trò trẻ con lúc trước đều nằm trong phạm vi khoan dung của Cố Diễn Sinh, chỉ sau khi kết hôn lâu xảy ra chuyện chọc giận Cố Diễn Sinh, bởi vì Cố Diễn Sinh phát , Nhan Thấm lừa mình lén lút uống thuốc tránh thai, đây phải chuyện lớn, chuyện lớn là, Nhan Thấm bị dị ứng với thuốc tránh thai, chân sưng lên, còn gắng giày cao gót, ngã từ cầu thang xuống phải nhập viện. Cố Diễn Sinh lúc ấy nổi giận, trực tiếp vứt thuốc tránh thai ngay trước mặt , cái này quan trọng, quan trọng là, tìm thấy tên bác sĩ kê thuốc cho , lôi ta ra, đồng thời tố cáo tên bác sĩ ấy, đều do Nhan Thấm hại ta.

      Năng lực thừa nhận trong lòng Nhan Thấm khi ấy còn mỏng manh, làm sao chịu được chuyện tàn nhẫn như thế, vì vậy liền bật khóc, nước mắt rơi như mưa, Cố Diễn Sinh đương nhiên là đau lòng, nhưng Nhan Thấm rất đáng đánh đòn, ai cho phép giấu uống thuốc tránh thai, muốn có con sao cả, nhưng để bụng là, muốn có con với , cần sao, đáng sợ nhất là, ngã từ cầu thang cao như thế xuống, ai cho phép cậy mạnh hả, ai cho phép?

      là chồng , trách nhiệm của người chồng là gì? phải những lúc quan trọng nên lo hết mọi việc cho vợ à, chuyện như thế, vì sao cho , ra đơn giản là, Nhan Thấm , tin Cố Diễn Sinh , Cố Diễn Sinh có phải người đáng để tin tưởng thế .

      Sau đó Cố Diễn Sinh nổi giận, nổi giận , đập vỡ đồ đạc trong phòng, cái gì có thể đập đều đập, ai dám chọc vào người đó chết, ngay cả là y tá làm đau , cũng khiến y tá đó được siêu sinh. Nhan Thấm tức giận, cực kỳ tức giận, nhưng cũng sợ, nhất là khi trong phòng là đống đồ đạc vỡ nát, Nhan Thấm khóc, cuối cùng hiểu được, Cố Diễn Sinh là người đàn ông có khuynh hướng bạo lực.

      Nghĩ đến đây, Cố Diễn Sinh nhìn Nhan Thấm ngủ say sưa, cúi đầu hôn lên trán . này, khơi dậy tình cảm mềm yếu nhất trong tim ,
      [​IMG]

    5. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 54: Tôi , như vậy mới lâu dài (4)

      Nhan Thấm quả nhiên biết chuyện của Nhan Thanh, có điều phải xem tin tức từ ban xã hội. Tin tức xã hội viết báo, cái chết vô cùng đáng sợ, Nhan Thấm chịu nổi. Nhan Thanh biết cách vô cùng ôn hòa, bức thư, đoạn ghi , sợi tóc đen nhánh, đặt trong bức thư. Nhan Thanh dùng dây đỏ buộc lại. Tóc Nhan Thanh dài, móc tóc ngắn mượt mà, nhưng vì cắt nhúm mà cố ý giữ cho tóc dài đến vai. Khi Cố Diễn Sinh thấy chúng, dù tính tình có tốt hơn ở trước mặt Nhan Thấm cũng nhịn được thở ra. Nguyễn Miên quá xấu xa, xấu xa đến mức Cố Diễn Sinh chỉ muốn giết chết ta.

      Nhan Thấm nhìn bức thư, hồi lâu dám mở ra, trong lòng rối rắm đáng sợ. Cố Diễn Sinh cũng nhìn ra, vì vậy định lấy bức thư. Nhan Thấm ngẩng lên, trong mắt hoàn toàn có thần thái. Cố Diễn Sinh đau lòng, cầm bức thư đưa cho giúp việc. Nhan Thấm ngăn cản, môi run run, trắng bợt, Nhan Thấm : "Cố Diễn Sinh, rốt cuộc lừa dối em bao nhiêu chuyện rồi?"

      Cố Diễn Sinh run lên, giả vờ như có chuyện gì : "Người có thai hay hoài nghi những chuyện lung tung, có thể lừa dối em gì chứ, ai mà biết, trước mặt em rất nghe lời, làm đau lòng." Cố Diễn Sinh dối, mỗi câu đều xuất phát từ trái tim ấm áp. Nhan Thấm nhìn chăm chú vào mắt , lâu sau cũng phát ra gì, vì vậy rút tay lại: "Quên , dù sao em cũng thích tỉ mỉ quan sát gì cả, cứ vậy , Cố Diễn Sinh."

      Đến giai đoạn cuối thời kỳ mang thai, bụng Nhan Thấm ngày càng , mạo hiểm lăn từ bậc thang xuống, cũng có chuyện vui gì khác. Cố Diễn Sinh chỉ ở bên quan sát, việc liền trở lại như thường, vì vậy cả ngày ở bên . Nhan Thấm cảm thấy phiền hà, phiền muốn chết. Thời kỳ cuối, Nhan Thấm nhìn ai cũng bực mình, nhìn ai cũng J, nhất là Cố Diễn Sinh.

      Cho nên Cố Diễn Sinh chỉ biết 囧. Như sáng hôm nay, Cố Diễn Sinh có lòng xem người ta làm món hầm cách thủy. Tuy dễ ăn nhưng lại thể ăn, ít nhất nó cũng tốt cho thân thể. Cố Diễn Sinh cầm lấy bát mang lên, vừa mở cửa thấy Nhan Thấm ngồi giường, mặc đồ ngủ, mái tóc dài nằm yên sau đầu, gương mặt nhắn, nhìn từ phía sau giống như vô cùng quạnh.

      Cố Diễn Sinh đặt bát xuống về phía Nhan Thấm, phát lại nghịch tóc. Bảy tháng rồi, bụng rất lớn, lại tiện, thế là nhấc chân, tự chơi mình. Cố Diễn Sinh cảm thấy dùng ít thời gian để chơi, vì vậy kéo chân , tay chạm vào, phát quả nhiên rất lạnh. Cố Diễn Sinh đau lòng, để chân của vào trong chăn: "Có lạnh ? Có muốn bảo người..."

      Bốp

      Nhan Thấm giơ tay, mặt Cố Diễn Sinh xoay sang chỗ khác, năm ngón tay lên. Cố Diễn Sinh chỉ coi nổi tính khí khi mang thai, khi ấy có chút vui, có điều trông thấy bộ dạng vô thần của Nhan Thấm, cũng dám lớn tiếng, đưa tay ra an ủi Nhan Thấm. Nhan Thấm né tránh, gương mặt như lạnh run, Cố Diễn Sinh mỉm cười: "Sao vậy, bỗng dưng lại cáu kỉnh thế? Biết em tâm trạng tốt, có muốn cho người nấu gì đó , trước làm ấm thân thể rồi sau nhé?" Mỗi câu từ của Cố Diễn Sinh đều ấm áp, nếu người ngoài có ở đây nhất định mắt hai mắt đều rớt xuống. Bây giờ khá tốt, Cố Diễn Sinh Nhan Thấm, thích dáng vẻ này của Nhan Thấm, xinh đẹp vô ngần.

      Nhan Thấm cũng biết mình cáu giận vì điều gì, dù sao trong lòng dễ chịu, nội tâm lạnh lẽo, người ngoài cũng được chỉ muốn gặp Cố Diễn Sinh. Trông thấy gương mặt đó của Cố Diễn Sinh lại bực bội, cực kỳ bực bội, đến bản thân cũng được lý do. Cố Diễn Sinh rất tốt, vô cùng tốt, nhưng mà, thỉnh thoảng lại có chút khác thường, khiến Nhan Thấm sống yên ổn. Con người Cố Diễn Sinh, người ngoài hiểu, đến cả Nhan Thấm cũng hiểu.

      Cố Diễn Sinh bê bát thuốc đến, nước phải màu đen mà là màu trắng, dùng muôi ngọc, trong suốt lóng lánh. Nhan Thấm thích những đồ vật , bình thường nhìn chúng, thế nào cũng uống nhiều hơn. Có điều hôm nay như tức giận, cầm cái bát vững, rơi xuống đất vỡ tan, nước thuốc tung tóe. Nhan Thấm thấy áy náy, nhưng lời xin lỗi ra miệng, tâm tình kỳ lạ, độc, tuyệt vọng ngừng bủa vây. Nhan Thấm rất đau khổ, thậm chí hiểu được là mình bị làm sao, hay đúng là giác quan thứ Sáu kỳ lạ đó xuất .

      Tính tình Cố Diễn Sinh có tốt đến mấy cũng nhịn được, nổi giận, đạp vỡ món đồ gốm thượng hạng, khiến nó vỡ nát. Nhan Thấm lại càng hoảng sợ, nhìn Cố Diễn Sinh, phát ngấm ngầm chịu đựng cơn giận của mình, gân xanh bên thái dương nhảy lên. Nhan Thấm cảm giác mình hơi quá, hơi quá.

      " bảo người mang bát khác lên, em chờ chút, thảm ướt rồi, để cho người thay..." Cố Diễn Sinh gằn từng tiếng ràng, vẻ mặt cũng dữ tợn quỷ dị, cũng tức giận những lời cay nghiệt như hồi trước. Nhan Thấm nghĩ lần này chọc giận Cố Diễn Sinh. Cố Diễn Sinh nhanh chậm ra ngoài, trước khi rời , Nhan Thấm ràng trông thấy bàn tay Cố Diễn Sinh nắm chặt.

      Cố Diễn Sinh tức giận, giận rồi, Nhan Thấm nhìn ra ngoài, giúp việc vội vàng bưng thuốc vào. Nhan Thấm cũng làm mình làm mẩy, cầm bát uống ngay, thay quần áo, thân thể ấm hơn nhiều. Bụng vốn lớn, cơ thể suy yếu, tay cũng có sức, , người khác sinh con, sinh là xong, nhưng khác, có lẽ do nguyên nhân cơ thể yếu nhược...

      Thân thể yếu đuối, cảm xúc Nhan Thấm thấp xuống, ngón tay lạnh lẽo, có lẽ chính vì thân thể yếu đuối, ngón tay, trái tim cũng lạnh . Nhan Thấm ngẩng đầu lên, xung quanh như có màu đen kỳ lạ, có dấu hiệu
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :