1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại - Quân nhân] Bởi vì quân hôn - Kỳ Vãn (38)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆ Chương 29: Khóe môi đóa hoa (5)


      Editor: Tiểu Tất Cửu


      Hai người họ trải qua cuộc sống ấm ấm, Cố Diễn Sinh học pha trà xong, sáng sớm Nhan Thấm thức dậy , liền nhìn thấy Cố Diễn Sinh dùng sức lực chậm, nước trà rót thẳng xuống, rơi vào trong tách trong suốt, trà màu xanh đậm, khoé môi là ý cười khéo léo, đối diện Nhan Thấm.

      "Nghe bên kia Nhan Thanh xảy ra chuyện, ba em giận đến mức đầu trúng gió? Nhưng mà cũng tiện nghi cho mẹ em." Cố Diễn Sinh cười như cười, chỉ là đáng tiếc, Nhan Thấm nghe tiếng mà động đậy, ngược lại tự động cầm ấm tách trà, có tác phong gì cả, trực tiếp nuốt xuống, nhíu mày vì nóng.

      Cố Diễn Sinh cười yếu ớt tiếng: "Uống nhanh như vậy, coi chừng nóng."

      Nhan Thấm rất muốn lời thô tục như gió lốc ra, chó má uống được cũng biết với em trước, là đồ ngốc ngu ngốc, nhưng mà cũng chỉ là ở trong đáy lòng chút mà thôi: "Cố Diễn Sinh, rốt cuộc là muốn như thế nào."

      Sương khói bao phủ gương mặt của , ở phía sau sương khói, là nụ cười mỉm của , uyển chuyển thành đóa hoa , từ nhị hoa bắt đầu nở rộ, từng chút từng chút, nở rộ giữa trung tâm: "Nhan Nhan, chúng ta thể bắt đầu lần nữa sao?" Giọng của bỗng nhiên làm người ta thương tiếc: "Em xem, bộ dạng này của phải rất giống Mộ Lương sao?"

      Đúng, cái bộ dáng này của Cố Diễn Sinh, cực kỳ giống Mộ Lương, trước kia phách lối, xinh đẹp, hơn nữa rất ương ngạnh, rất lợi hại; Mộ Lương cũng là lịch , thích bất chợt hôn lên trán Nhan Thấm , sau đó đỏ mặt đến mang tai, ràng là bị chiếm tiện nghi, nhưng lại càng thêm xấu hổ.

      Nhưng hôm nay Cố Diễn Sinh, mượn cái gọi là mất trí nhớ ngụy trang, xấu hổ, biết làm nũng, rơi lệ, ôm, gặp mặt hôn, , muốn ở chung chỗ với .

      Cố Diễn Sinh bình thản cười: "Nhan Nhan, em xem, cái bộ dáng này của , vẫn thể khiếncho em thích sao. Xem như đáng giá để em thích, như vậy, có thể thích em ?" cười gần giống như loại quỷ dị mà tốt đẹp, ràng chính là ác nam, ràng chính là người tính toán, ràng chính là người mưu dây dưa, ràng chính là bản thân bắn đạn trúng vào trong đầu gối của mình, ràng là bản thân cần hai chân, chỉ vì khiến mọi người ở thành phố A hiểu được: Cố Diễn Sinh có Nhan Thấm, thể sống, có Nhan Thấm, sinh được người thừa kế tương lai của Cố gia.

      thành công, giống như Nhan Thấm nảy sinh ác độc đối với chính mình, cũng được công.

      quan tâm quá trình, có đôi khi, Nhan Thấm luôn cảm thấy như vậy, làm người, làm việc, nhất định phải hung ác đối với mình chút, mới có thể chân chính vừa lòng đẹp ý.

      " đâu." Nhan Thấm ngẩng mặt lên: "Nếu phải em cắt tử cung, em sinh Cố Ngôn, bởi vì mà em hận nó, nhưng cũng cảm thấy đó là chuyện quá đáng, nó là đứa bé vô tội, nó có quan hệ gì với . Nếu phải em mang thai con trai, em bước đó, thực cách nguy hiểm kia, em cũng phải bảo hổ lột da (*) với Mộ Thanh."
      (*): Bảo hổ lột da: thể hy vọng đối phương đồng ý vì việc đó có liên quan đến sống còn của đối phương.
      Cố Diễn Sinh quay mặt , tay nhấc xe lăn lên, chơi đùa xe lăn rất xoay chuyển, bản thân có thể tùy ý

      bất kì nơi nào, may mắn cũng phải là người muốn tung hoành ngang dọc, nếu cũng thể 32 tuổi mà vẫn còn ở chỗ, sau đó cái gọi là tình cảm tin tưởng cũng chỉ là khiến Nhan Thấm ngày càng khá hơn chút. Cố Gia phải là biết được chuyện Nhan Thấm lạnh nhạt Cố Diễn Sinh, cho nên trước đây việc Cố Diễn Sinh là ăn chơi đàng điếm, cũng để khiến cho người khác còn lời nào để .

      Cố Gia thích Nhan Thấm.

      Giày vò con trai nhà họ thành cái bộ dạng này.

      mình nhìn hoa tường vi trong vườn hoa, hoa nở rộ gần như đẹp hoàn mỹ, đóa, lại đóa, con người màu đỏ như máu giống như là từ chỗ sâu nhất bắt đầu vỡ ra, chia năm xẻ bảy, sau đó biến thành hình dáng kì dị.

      phải tuyệt vọng, tuyệt đối khôg phải là tuyệt vọng, Nhan Thấm gọi người giúp việc lại để cho ấy đưa tấm thảm đến cho Cố Diễn Sinh, lúc Cố Diễn Sinh nhận được tấm thảm, mỉm cười cái: “Cảm ơn.”

      Cố Diễn Sinh chưa bao giờ hiểu được, Nhan Thấm có thể quyết tuyệt như vậy, phải phải thương, phải thù và phải hận, nhìn thấy trong đôi mắt Nhan Thấmkhông có bất kì hận tình thù nào, cái loại chút gợn sóng đó, cái loại mang theo nụ cười nhàn nhạt đó, đúng vậy, Nhan Thấm thương , nhưng mà, Nhan Thấm cũng hận , chỉ muốn dùng hết hơi sức ở chung chỗ với người, mà người đó, có bất cứ tình cảm nào, ngay cả tình cảm ‘ trai Diễn Sinh’, cũng còn.

      Năm đó huấn kuyện quân nhân, như cái xác hồn, phải là hiểu được Nhan Thấm dùng mưu kế, chỉ là trong lòng quặn đau từng cơn, ràng là lừa , ràng là chính sảy mất đứa bé, ràng là bỏ thuốc, ràng là khiến cho bị roi đánh, ràng sau tất cả giả dối chỉ là vì muốn rời khỏi .

      Người người đều , Cố nhị thiếu hào hoa phong nhã tuyệt đối, nhà có con nào cũng đều ngưỡng mộ.

      đời chỉ có nhan thấm, chỉ có từ ở bên cạnh , chỉ có thích lộ ra nụ cười êm dịu về phía , mỉm cười trai Diễn Sinh’ nhìn xác chết của con chim dưới tang cây, giọng khóc thút thít, cũng nhẫn tâm loại trừ chính em trai cùng cha khác mẹ của mình.

      Chỉ có Nhan Thấm.

      Nhan Thấm.

      Năm đó nổ súng tự mình bắn trúng đầu gối của mình, trong đầu chỉ có câu: có thể gặp lại được Nhan Thấm, có thể gặp lại được rồi.

      Nhân Thấm tâm bỗng nhiên thấy trận lạnh lẽo rồi lại nóng bỏng, chợt nghe Cố Ngôn khóc lớn ở lầu, dường như người giúp việc dụ dỗ thế nào, thương ra sao cũng được, Cố Diễn Sinh cũng quay đầu lại, để người khác ôm đứa bé xuống dưới, Nhan Thấm bước lên bước, trực tiếp làm hai bước cũng thành chạy lên lầu hai, Cố Ngôn vừa nhìn thấy Nhan Thấm tiếng khóc liền lại chút.

      Đầu lưỡi Cố ngôn hình như là bắt đầu thắt, nước miếng chay đầy đất, giương tay muốn Nhan Thấm ôm ấp, quả nhiên lại vừa mắc bệnh, Nhan Thấm ôm dỗ, tên tiểu tử này khi còn bé rất có cảm giác an toàn, trước kia đưa nhà trẻ, lúc phát bệnh bị thầy nhốt lại ở bên trong phòng tối, Nhan Thấm vừa , thầy giáo kia cho rằng chỉ là người mẹ đơn thân có quyền thế gì, Nhan Thấm thích khiêm tốn, bởi vì bệnh tình của con trai, chỉ hi vọng là thầy giáo kiên nhẫn chút, nhưng mà cũng xảy ra chuyện như vậy, lúc ấy Nhan Thấm liền trực tiếp cởi giày cao gót đập vào đầu thầy giáo đó, máu tươi lã chã chảy ra, thầy giáo đó bị dọa đến ngay tại chỗ, khóc lớn, nước mắt nước mũi tèm lem. Lúc ấy, đầu óc Nhan Thấm mảnh hỗn loạn, sau đó Cố Ngôn đứng ở phía xa, vươn tay muốn ôm.

      Lúc đó, những đứa bé khác cũng trốn ở góc phòng mà khóc, chỉ có Cố Ngôn vươn tay, nhàng : “ôm ôm”. Trong nháy mắt đó khiến Nhan Thấm nghĩ đến Cố Diễn Sinh, quả nhiên là cha con, quả nhiên là cha con.

      Sau việc rắc rối ầm ĩ lớn đó, trong tay Nhan Thấm ngay lúc đó có tiền, chỉ cần có máy vi tính, dường như là có thể làm ra vô số tiền, nhưng lại có quyền, lúc ấy bỏ tiền ra, mua chuộc vài quan chức, có người nhận ra , gọi là “Cố phu nhân”.

      Dùng nhiều tiền ném ra ngoài như vậy, lại có thể sánh bằng câu “Cố phu nhân”.

      Sau đó là giải quyết yên ổn, thầy giáo tới xin lỗi, đầu quấn vòng vải băng.

      Rất nhiều lúc, quyền, nếu so với tiền tốt hơn nhiều, Cố phu nhân, Nhan Thấm ôm Cố Ngôn dụ dỗ, trong mắt lại có tia sáng kì dị chợt lên, từng chút từng chút, tối tăm, ánh sáng, rồi vẫn lại là màu xám tro.
      Last edited by a moderator: 7/6/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆ Chương 30: Đó là giọt nước mắt (1)

      Cho dù là kháng cự, Nguyễn Miên cũng phải gặp, là Cố Diễn Sinh ra, Cố Ngôn ngủ.

      "Quan hệ các cậu là cúi đầu thấy, ngẩng đầu cũng thấy, vẫn nên xem chút." Nhan Thấm ngẩng đầu lên, trong mắt có nước mắt: " thế nào cũng là thanh mai trúc mã."

      Cố Diễn Sinh cách khoảng cách rất xa, bọn họ cũng còn nữa, người cũng nhanh đến bốn mươi, phải là tuổi khi còn bé có thể muốn làm gì làm, dùng toàn bộ sức lực người, hai phần ba sinh mạng đều ở người Nhan Thấm này.

      Đây là người quỷ dị, tuổi thể tưởng tượng nổi.

      35.

      Nguyễn Miên là nhân viên y tế, nhìn thấy Nhan Thấm, liền vui mừng ngay tại chỗ, mặt mày cũng cong cong, đôi mắt híp dài, có loại độ cong quỷ dị, nhưng lại dùng sức lực để nhìn vào, ấy là mỉm cười, toàn thân Nhan Thấm cũng cứng ngắc chút, đầu ngón tay chính là cảm giác tê dại quỷ dị, dẫn dắt đến toàn thân, ngược lại Cố Diễn Sinh tiến hành như quen , nhàng cười: "Nghe bị phái nước W, nhiệm kỳ năm?"

      "Cách cái người Thiết Huyết tướng quân (*) này, lượng công việc của tôi cũng giảm xuống dữ dội, ít nhất cần lại như lúc huấn luyện quân nhân về còn thử đạn, biểu diễn vài bước giải phẫu lung tung rồi." Đây là Nguyễn Miên : "Xem ra cái người bị liệt này là tốt, vợ trở lại, con cũng trở lại rồi, nhà hoà thuận."

      (*):Thiết Huyết tướng quân: người có ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh

      "Nước W thời tiết rét lạnh, tài nguyên lạc hậu, chỉ sợ là phải chịu ít cực khổ, trước đây đến đó đặc biệt vì thao luyện quân nhân, xưa nay gắn bó với danh nhân viên y tế ôn hòa rồi cũng làm xong, thay đổi người, chênh lệch nhiệt độ ngày và đêm trong ngày quá lớn, mật độ nước biển lại quá cao, dễ dàng dẫn đến hô hấp được." Cố Diễn Sinh vốn là như vậy đối với Nguyễn Miên, hời hợt và lễ độ, Nhan Thấm biết được Cố Diễn Sinh có xin lỗi với Nguyễn Miên hay ..., nhưng mà đối với Nhan Thấm mà , Nguyễn Miên tất nhiên vô lại, nhưng lần này cách làm của ấy là quá đáng.

      "Tôi biết." Nguyễn Miên bình tĩnh nở nụ cười, sau đó như có chuyện gì xảy ra quay đầu sang hỏi Nhan Thấm: " muốn nhìn trai cậu chút sao?"

      "Sau khi các cậu kết hôn đó là chuyện của các cậu, chẳng quan hệ tới tôi." Nhan Thấm trước sau vẫn đứng ở cùng khoảng cách xa với Nguyễn Miên, Nguyễn Miên từ đầu đến cuối vẫn giữ nụ cười trước đó, giống như là đóa hoa, nhưng lại giống như quái vật, Nhan Thấm phân biệt ràng, quyền lực là cái gì, ra là thứ đáng sợ nhất.

      "Quả nhiên là giọng điệu của người phụ nữ tay cầm mười phần trăm cổ phần của Cố Gia, chỉ là việc này cũng liên quan với mình, Nhan Nhan là hiểu được, cho dù đến cục cảnh sát thăm dò, cũng thể là mình làm." Trong mắt Nguyễn Miên chợt có loại đau đớn rất bén nhọn, đau đớn này giống như là từ trong đáy lòng khởi đầu, trằn trọc lặp lặp lại, sau đó lại từ từ hủy diệt thêm nữa.

      Đầu ngón tay Nhan Thấm đau cái: "Tôi biết."

      biết, Nhan Thanh hít thuốc phiện, biết, bây giờ Nguyễn Miên xem như là chị dâu cả của , biết,

      Nguyễn Miên và Mộ Thanh mập mờ dây dưa, biết, Nguyễn Miên cũng biết được chuyện năm đó làm, biết, Nguyễn Miên có thể giết bất cứ kẻ nào, nhưng tuyệt đối thể bị người khác giết, nêu skhông cứ như thế bị chờ chơi đùa đến chết.

      Nhan Thấm hỏi Nguyễn Miên, Nhan Thanh ở đâu, ngược lại Cố DIễn Sinh hỏi, uể oải mà nghiêm túc: “Nhan Thanh ở đâu.”

      Ngón út Nhan Thấm co giật chút, Nguyễn Miên sắc mặt thay đổi: “Dĩ nhiên là ở trung tâm cai nghiện.”

      Cố Diễn Sinh nhức đầu bắt đầu day day huyệt thái dương của mình, ngẩng đầu lên nhìn Nhan Thấm: “ xem chút ?” Vẻ mặt của loại tốt lành đến gần như là quỷ dị, kể từ sau khi Nhan Thấm trở về, ngoại trừ chuyện mất trí nhớ, Cố Diễn Sinh còn từng có bất cứ kiêu ngạo nào của trước kia vả lại còn có dấu vết của quyến rũ xinh đẹp, sạch đến xinh đẹp, xinh đẹp đến trong suốt.

      Nhan Thấm lại có cảm giác đáng sợ quỷ dị.

      .” Là Nhan Thấm mở miệng trước: “Như vậy về nhà .” Tay Nhan Thấm cũng đặt bề mặt xe lăn, mũi chân cũng xoay tròn 900, tóc dài do đó mà tôn lên gương mặt tương đối , quay đầu nhàng cười với Nguyễn Miên tiếng: “Hi vọng ở nước W tất cả thuận lợi.”

      “Đương nhiên.” Tay Nguyễn Miên ở phía sau bản năng đan chéo lên nhau: “Hi vọng 1 năm sau gặp Nhan Nhan, còn có thể hoàn hảo như vậy, xinh đẹp mãnh liệt.” dường như lời lòng, ngay cả ánh mắt cũng chút gợn song, Nguyễn Miên thậm chí còn lên phía trước, tay phải đặt ở trán Nhan Thấm, cảm nhận nhiệt độ của , ngay sau đó lại ôn hòa vạch mái toc sngắn của ra, dừng tay chút rồi bỏ tay ra, vẽ ra trung hình cung rất quỷ dị.

      Nhan Thấm cúi đầu thuận theo, hí mắt.

      Cố DIễn Sinh dọc theo đường tiếp tục thêm câu nào, Nhan thấm cũng giằng co, so sánh với nhau, ngược lại là Cố Diễn Sinh nhận thua, quay mặt , là gò má tương đối sạch, mi mắt đều gợn song, chút ý cười, chút thu lại, chút ôn hòa, chút, lại chút nữa.

      “Tình trạng của Nhan Thanh gần đây cũng khôg hiểu lắm, sáng mai cho người nghe lại rồi cho em biết.” Cố Diễn Sinh lên tiếng trước như vậy, Nhan Thanh nào đó, ra có ở trong lòng của , đơn giản chỉ là muốn mở miệng.

      Nhan Thấm lên tiếng, trằn trọc suy nghĩ Nguyễn Miên là có ý gì, dĩ nhiên là chú ý lời của Cố Diễn Sinh, Cố Diễn Sinh chỉ dám dũng cảm lần, sau đó liền cúi đầu: “Nhan Thấm.”

      “Vâng!”

      “Chúng ta ly hôn .”Cố Diễn Sinh nheo mắt lại ngẩng đầu lên nhìn trung, bầu trời lớp lam lớp xanh, giống như là trận mưa lớn, rơi xuống, rơi xuống và bị thiêu cháy.

      Lỗ tai Nhan Thấm trận nổ vang, ngay sau đó hơi nhếch môi, trong lòng vừa mát lạnh vừa lửa nóng, giống như hai tần lửa và băng, bởi vì nguyên nhân trời mới mưa, cảnh vật chung quanh đều mang loại khí lạnh, tia tia quấn quanh, Nhan Thấm kéo căng lòng bàn tay chút: “Được.” tính là giải thoát, tính là cưỡng cầu.

      có phải là cảm giác sai lầm hay , từ góc độ này nhìn sang, Nhan Thấm dường như nhìn thấy Cố Diễn Sinh rơi nước mắt, ang nghiêng mặt , cũng chỉ rơi giọt, lăn rồi rơi xuống đất, biến mất trong nháy mắt rồi thấy, Nhan Thấm nhìn thấy được nước mắt, thậm chí lại cố gắng nhìn sang lần nữa, vẫn nhìn thấy nước mắt.

      Đối với Nhan Thấm mà , từ khi có kí ức liền biết được bé trai hàng xóm xinh đẹp đó gọi là Cố Diễn Sinh, thích ngọt ngấy gọi là ‘ trai Diễn Sinh’. Cố Diễn Sinh khi đó cũng lớn, lúc bắt đầu nhìn thấy , cũng là tư văn hữu lễ (lịch , nhã nhặn), Nhan Thấm nhớ, có lần lỡ tay tạt nước sôi vào người của Cố DIễn SInh, đỏ cả mảnh, thầy thuốc cấp cứu làm việc gì đó, Nhan Thấm cảm thấy nhất định rất đau, bởi vì Cố Diễn SInh đều luôn cắn môi dưới, Cố Diễn Sinh khóc.

      Lớn hơn chút nữa, Cố Diễn Sinh bị cha mình bắt đầu theo phương hướng giảng dạy của quân nhân, khi đó ông Cố tuổi mới vừa hơn bốn mươi, tính khí vẫn còn rất nóng nảy, có đôi khi Cố Diễn Sinh làm tốt, thậm chí trực tiếp dùng roi đánh, lằn lại lằn vết thương, Nhan Thấm cảm thấy thương xót, cũng cầu xin ông Cố dừng tay, Cố Diễn Sinh nước mắt lưng tròng, cũng có rơi nước mắt, cũng khóc.

      Sau này lại có vô số chuyện, ràng mỗi vụ việc đều đau đớn khổ sở, nhưng Cố Diễn SInh cũng có khóc.

      Ba mươi lăm tuổi, là trung niên.

      ly hôn.

      được.

      Nhan Thấm nghĩ, chất lỏng trong suốt từ trong hốc mắt Cố Diễn Sinh rơi ra ngoài, cái này hẳn là, được gọi là ‘nước mắt.’
      Last edited by a moderator: 7/6/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 31: Đó là giọt nước mắt (2)

      Thủ tục ly hôn tương đối đơn giản, thậm chí ngay cả bên phía nhà họ Cố cũng thông báo/. Ngày đó Nhan Thấm đến hơi muộn chút, Cố Diễn Sinh đến, bên ngoài chính là cửa sổ, bên là bầu trời màu lam và những áng mây trăng. Nhìn thấy Nhan Thấm, chỉ nở nụ cười ôn hòa. Nhan Thấm cởi khăn quàng cổ, từ nhìn xuống, tài sản phân chia, về điểm này coi như là người đối xử tốt nhất với vợ cũ, tìm ra chút thiếu sót nào, số lượng tài sản lớn khiến cho Nhan Thấm cũng phải sửng sốt. Sau khi xác nhận minh fkhông nhìn lầm số và bất động sản, muốn gì đó nhưng chỉ trog nháy mắt, sau đó lại mím môi.

      Sau đó là Cố Ngôn, thằng bé được giao cho nhà họ Cố, đầu ngón tay của nàng bỗng nhiên cảm thấy đau đớn kỳ lạ, con trai và tự do chỉ có thể chọn . Nhan Thấm ôm mặt nhìn ra bên ngoài, và Cố Diễn Sinh cách nhau rất xa, luật sư nho nhã lễ độ từ cái lợi cái hại, đương nhiên Nhan Thấm hiểu vụ ly hôn này có cái hại gì.

      Thực ra, thực tế đây mới là lần ly hôn thực của họ. Năm đó Nhan Thấm kéo tay Cố Diễn Sinh bắt kí tên nhưng đó phải là do tự tay kí, hơn nữa muốn ly hôn, sau đó chuyện ly hôn liền được giải quyết. Tuy rằng Nhan Thấm ở bên cạnh nhưng ai cũng biết chính là Cố phu nhân.

      Cố DIễn Sinh kí tên trước, Nhan Thấm ngồi ghế nhìn hạ bút viết tên mình xuống, dùng lực rất lớn, Nhan Thấm cảm thấy ngay cả giấy cũng sắp bị dâm thủng. nhìn thấy gò má của trắng như tuyết vô cùng đẹp đẽ, sợi tóc đen bóng hơi xòa xuống trước trán, đôi môi mím rất chặt, đồng tử và con người sâu thẳm u ám đến nỗi lên lời. chỉ mới viết đến chữ Cố cây bút rơi xuống, lắn đến bên chân Nhan Thấm.

      Nhan Thấm định cúi đầu xuống tìm nghe thấy Cố Diễn Sinh cần, sau đó luật sư lại đưa cho cây bút khác. Dù vậy, Nhan Thấm vẫn cúi người xuống nhặt, ngòi bút đâm vào lòng bàn ay , từng cơn đau và mực nước thấm vào cơ thể biến thành vùng đen, siết chặt ngón tay.

      Chữ Diễn làm thế nào cũng thể viết ra, nghiêng đầu nhìn Nhan Thấm chút, phát khuôn mặt vẫn đẹp đẽ, dường như vẫn ở độ tuổi 20, xinh đẹp đến khó tin. Nhìn xuống chút nữa là cần cổ trắng mịn, bên đeo bất kì đồ vật gì. Cổ của rất đẹp, dường như có thể phát sang trong bóng tối, thời điểm thân mật, Cố Diễn Sinh thích nhất là cần cổ của , miệng vừa hạ xuống liền liều chết muốn làm .

      Thời gian quá lâu, ngay cả Nhan Thấm cũng phải nghiêng đầu nhìn lại Cố Diễn Sinh mới viết những chữ cuối cùng xuống, bên cạnh có vô số giọt mực vô tình bị rơi xuống. Sau đó là Nhan Thấm kí tên, cúi đầu kí tên của mình xuống, chữ viết bay lượn nền giấy, hung hăng càn quấy. Da mặt Cố Diễn Sinh rất trắng, ngay cả đôi môi đỏ tươi ngay thường cũng trở nên trắng bệch.

      “Chăm sóc tốt cho Cố Ngôn, lúc thằng bé phát bệnh, em…” Nhan Thấm bỗng nhiên nên lời, nước mắt đong đầy trong hốc mắt, hơi cẩn thận liền rơi xuống. nhắm mắt lại, cuộc sống hôn nhân trước sau kéo dài năm năm, trong đó có hơn ba năm ở cùng nhau, nhưng trước đó lại là hai mấy năm dường như chưa hề cách xa nhau.

      Thanh mai trúc mã, hai đứa vô tư, người ngoài nhìn vào nghĩ họ đương nhiên bước vào cung điện hôn nhân, chỉ tại ngụy trang thành đứa bé thanh thuần vô tội. Hai người hợp ở bên nhau, khó khăn như vậy quả thực giống như cây đao ở trước ngực, rút ra hay rút cũng là chết.

      Sau khi Cố Diễn Sinh về nhà, mọi người đều chen chúc tới, mệt mỏi, thăm Cố Ngôn. vừa xong Cố Ngôn từ lầu xuống, Cố Ngôn phải là người thích bộ. Trước đây, trong sân cỏ, khi chơi đùa với Nhan Thấm thích lăn, bây giờ lại thích bò, trái lại càng ngày càng ngốc nghếch.

      Khi cậu bé thông minh biết điệp từ, toán học cũng tiếp thu rất nhanh, chỉ là lúc ngốc nghếch ngay cả câu hoàn chỉnh cũng được, nhưng cậu bé sắp được ba tuổi rồi.

      Cố Diễn Sinh nhìn Cố Ngôn, đứa bé vô cùng xinh đẹp, sao có thể xinh đẹp như vậy chứ?

      Cực kỳ giống Nhan Thấm.

      Chương 32: Đó là giọt nước mắt (3)

      , Cố Ngôn có vẻ giống Cố Diễn Sinh nhiều hơn chút, chỉ là do mặt có quá nhiều thịt nên thể nhìn ra mà thôi. Sau khi ly hôn, Nhan Thấm bỗng nhiên có rất nhiều thời gian, có người kiều xinh đẹp, chỉ cúi đầu mỉm cười, liên quan gì tới kiều xinh đẹp, chỉ là cũng ích kỷ giống như người bình thường mà thôi. thích , thậm chí căm ghét , làm sao có tinh thần và sức lực ở cùng với . phải người chỉ cần tốt với bạn, móc tim móc phổi cho bạn bạn phải ở bên cạnh người đó.

      (Tác giả: Đây coi như là giải thích đối với cụm từ kiều xinh đẹp, thực ra tôi rất tán thành cụm từ kiều xinh đẹp này. Suy bụng ta ra bụng người, lẽ nào có người bạn, đến chết được bạn ohải ở bên cạnh người đó sao?Nhan Thấm vốn cũng muốn sinh Cố Ngôn ra, nếu như phải là vì phải cắt bỏ tử cung, thực bỏ Cố Ngôn. cũng muốn Cố NGôn sinh ra có bộ dạng ngốc nghếch như thế này, nếu như năm đó biết như vậy, làm như thế.Về phần ly hôn, độ khó như vậy, đối với người con , mỗi ngày đều là day vò. Có người vì ly hôn, ngay cả con trai của mình cũng cần, chỉ là muốn tự do, muốn rời . quên được Cố Diễn Sinh gián tiếp hại chết Mộ Lương. Tôi nghĩ nếu như Cố Ngôn lớn rồi thằng bé mẹ mình thực có chút ích kỉ. nhưng mà mỗi người đều như vậy.)

      Nhan Thấm trở lại đại học A, nhận chức giáo sư đại học, trong tay có lượng lớn tiền và thời gian, lại qua lại với ai, cũng khiến cho ít thầy giáo quan tâm, từ chối từng người . Thái độ khi làm việc vẫn mạnh mẽ vang dội, nhanh chóng trở lại vị trí lúc trước. Nhà họ Nhan theo loại xu hướng thể nào thay đổi cũng dần suy tàn, mẹ ở nước ngoài, cha ở bệnh viện. Tình cảnh cây đổi khỉ tan như vậy, người phụ nữ bên ngoài kia bắt đầu cầu chia gia sản, bà ta bà ta theo cha bao nhiêu năm. Nhan Thấm nhún nhún vai, trong mắt lại có tia thâm độc: “Ai bảo bà muốn làm tiểu tam.”

      Chỉ vì câu này, người phụ nữ kia liền trực tiếp kiện Nhan Thấm lên tòa án, cầu mỗi tháng phải chu cấp hai trăm ngàn, phải là nhân dân tệ, mà là bảng bởi vì người này muốn . lâu sau, Nhan Thấm nhận được giấy triệu tập của tòa án, nhìn khí trời tốt đẹp bên ngoài, cười gằn: “ ngày đẹp trời.”

      Rốt cuộc Cố Diễn Sinh cũng chấp nhận trị liệu, chỉ là muốn nhìn thấy Cố Ngôn nên để nhà họ Cố đón về, trước khi người hầu tiểu thiếu gia ôm tay của mình chịu buông, miệng đòi cha mẹ, bộ dạng kia giống như vô cùng uất ức, rất đáng thương, mọi người đều phải vội vàng ra xem, Cố Diễn Sinh quăng ánh mắt tới, trong nháy mắt, người kia liền ngậm miệng lại, sau đó đổi giọng : “Ở nhà họ Cố được chăm sóc tốt hơn, cần lo lắng.”

      Cuộc sống tốt đẹp như vậy, Nguyễn Miên bỗng gọi điện đến, lúc đó Nhan Thấmđang ngồi ghế salon đắp mặt nạ.Mộ Thanh khi đắp mặt nà còn xinh đẹp hơn bình thường, lúc đó liền hết chỗ . Giọng của Nguyễn Miên vẫn bay bổng như cũ: “Rốt cuộc vẫn ly hôn, tôi vẫn nghĩ biết có thể kiên trì bao lâu. Năm đó quyết tâm ra , ngay cả tôi cũng bị gạt, bây giờ trở lại bộ dạng yên lặng lịch như trước, thực khiến cho người ta giật mình.

      “Cần gì phải dương quái khí như vậy.”Nhan Thấm mỉm cười.

      Nguyễn Miên thấp giọng cười, giống như có cây dao chặn ngang cổ họng, sau đó chất lỏng buồn nôn chảy ra, ở trong bóng tối gần như thể lên tiếng, tận lực gằn ra loại thanh hung hổ dọa người: “ cho rằng là ai, tính kế đầu tôi, bình thường giả vờ dễ thương khoe mẽ. Tôi là người để cho người khác dễ dàng tính kế tôi sao? Nhan Thấm, cứ nhìn , nhìn xem tôi sống để giết như thế nào.” Từng câu từng chữ của ta đều quyết tuyệt giống như nghiến răng nghiến lợi ra.

      “Tính khí lớn như vậy sao?Năm đó, lúc đâm dao sau lưng tôi, tôi cũng gì mà.” Nhan Thấm kéo mặt nạ, ném vào thùng rác, nhìn trong gương phản chiếu gương mặt của mình, đó là gương mặt vô cùng xinh đẹp, xinh đẹp đến mức có lúc Nhan Thấm cảm thấy đây là sao?

      Đúng, thực ra gương mặt của ngươi là da của người khác. *

      (*) Đây là lời Nhan Thấm với trong gương, cũng là với chính mình cho nên ta để xưng hô là ngươi nhé.
      Last edited by a moderator: 7/6/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆ Chương 33: ĐÓ LÀ GIỌT NƯỚC MẮT (4)

      Nhan Thấm từng bị hủy dung má phải lần, đó là do chính làm, năm đó lần đầu tiên nghe thấy tin Mộ Lương chết, ngay cả suy nghĩ chết cũng nghĩ đến, nước mắt lã chã, bi kịch lại xảy ra, khuôn mặt đầy máu, nhìn mình trong gương, sau đó lại bị cha mẹ cứng rắn cầu chỉnh dung, lấy da của người khác, phẫu thuật rất thành công, thời gian trôi qua Nhan Thấm cũng quên mất chuyện này, nhưng rất lâu sau đó mới biết, đó là da của Mộ Lương, Nguyễn Miên tự mình lấy ra, lúc ấy trong lòng Nhan Thấm cảm thấy ghê tởm, lúc đầu lại chỉ thấy nét mặt cười như cười của Nguyễn Miên, miệng giống như là : nhìn , đây mới gọi là sống chết rời.

      Trong gương là , cũng là , là khuôn mặt hoàn mỹ tỳ vết của , cũng là dáng vẻ cam lòng chết , là ưu tú, hay vẫn là ôn hòa.

      Cuối cùng thân thể này là của , hay vẫn là thiếu niên ôn hòa kia.

      Ngón tay mảnh khảnh xẹt qua gò má của mình, sau đó từ trong móng tay máu tươi bắt đầu chảy ra, từ đầu ngón tay bắt đầu rơi xuống sàn nhà trắng tinh, phủ lên tầng ánh sáng đỏ tươi.

      Mộ Lương, sống trong tim em, hay em sống trong thân thể ?

      Sau đó chính là bình tĩnh cúp điện thoại, cuối cùng Nhan Thấm cũng chỉ nghe được ý cười tinh tế bên môi của Nguyễn Miên, giống như là rắn độc, từng chút từng chút xuyên vào trong lòng người khác, theo máu thịt, nóng hổi mà đỏ tươi.

      Phu nhân Tần gọi điện thoại cho Nhan Thấm: "Thu thập cho tốt tin tức của chính mình, cả ngày Cố Ngôn nhìn thấy tin tức, đều khóc nháo cả lên." Nghĩ đến tính khí của con cũng phải tốt, Nhan Thấm cũng đồng ý, cuối cùng vẫn là muốn hỏi chút tình hình gần đây của Cố Diễn Sinh như thế nào, lại lo lắng người khác tiếng ra tiếng vào, vì vậy nhẫn nhịn, chỉ nhàng câu: "Gần đây Cố Ngôn có phát bệnh hay ? . . . ."


      Phu nhân Tần ra vẫn hiểu được ý tứ của , lúc ấy cũng là vì tức giận, nhưng lại biết Cố Ngôn có cách nào rời xa Nhan Thấm, vì vậy kêu ghé qua đây, Cố Diễn Sinh chắc là trở về, Cố Diễn Sinh thương Cố Ngôn, cho dù Nhan Thấm có muốn biết, tin tức này cũng tự động truyền vào trong tai của , tê tê ngứa ngứa, hoàn hảo hai vị lớn tuổi nhà họ Cố lại cực kỳ thích con nít, coi như năm đó tung hoành chính giới (giới chính trị), nhưng cũng vừa đến tuổi già, tính tình tự nhiên là ôn hòa.

      Gần đây Nhan Thấm có ít chuyện phiền lòng, đầu tiên chính là cái người gọi là Tiểu Tam kia cứ quấn quít chặt lấy ở cửa nhà vừa khóc vừa nháo, tóm lại là để cho Nhan Thấm sống thoải mái, cứ như vậy bị mất ngủ cả đêm, gần như bị suy nhược thần kinh, mời cảnh sát hay bảo vệ tới, dù sao cũng chỉ là , nên cũng dám làm cái gì, thậm chí
      [​IMG]

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆Chương 34 đó là giọt lệ (5)

      Bà Tần đồng ý để Nhan Thấm mang Cố Ngôn về nhà, bởi vì Nhan Thấm chỉ sợ hai ngày nay Cố Ngôn lại muốn phát bệnh rồi, trong lòng sợ hãi, bà Tần suy tư chút rồi cũng đồng ý, Cố Ngôn được Nhan Thấm mang về nhà, trong lòng tiểu tử này hoàn toàn có cảm giác an toàn, nắm vạt áo của chịu buông tay, dỗ (dỗ dành) rồi lại dỗ, vừa đau vừa thương, cũng muốn, đêm trước ngày mở phiên tòa, ở bên kia Tiểu Tam bỗng nhiên xảy ra chuyện lớn, con của ta bị xe đụng chết, xe vượt ẩu, theo người trong cuộc , sọ não cũng đều bị rơi ra, tuổi của bé đó cũng cực kỳ , bánh xe cán qua đầu, máu tươi đầy đất, quỷ dị mà mộng ảo, sau đó Tiểu Tam khóc rồi lại khóc, lên cơn sốc phải đưa vào bệnh viện.

      Nhan Thấm tính là nhân vật công chúng, nhưng bởi vì chuyện này quá ồn ào, vì vậy nơi nào cũng đều bị người khác ném trứng gà, lúc mở phiên tòa, Tiểu Tam kia cũng có trình diện, mình Nhan Thấm ngồi ở phía sau, chung quanh có người khác, phải tốn ít tiền để mời luật sư, vả lại rất hiếm khi cãi thua.

      Phía dưới áp lực từ công chúng quá lớn, quan tòa chỉ có thể liên tiếp lau mồ hôi, luật sư cũng chuyện này phải tốn chút tiền để làm mọi chuyện lắng xuống, nếu cần thiết đừng làm mọi chuyện ngày càng phức tạp hơn. Nhan Thấm xoa trán, huyệt thái dương ngừng truyền đến đau đớn, ngồi ở ghế, tay là chiếc nhẫn kim cương cực lớn, thích cuộc sống phù phiếm, thích những viên kim cương lớn được bao bọc bởi những sợi tơ vàng, cũng thích những hạt trân châu lớn rải đầy đất.

      "Tôi hiểu, tôi có việc làm, dựa vào cái gì ép buộc tôi nhẫn nhịn những chuyện liên quan đến mình." Cuối cùng cũng chỉ câu, luật sư cúi đầu: "Tôi cố hết sức rồi, chuyện này xảy ra quá đúng lúc, chẳng lẽ đúng sao? Khó trách mọi người nghi kỵ ."

      Lúc này Mộ Thanh thân là cảnh sát trưởng cuối cùng cũng có chút dùng được, để cấp dưới từ từ điều tra, tạm thời cần đổ lên đầu Nhan Thấm, lúc đó Mộ Thanh còn đùa vui : lần này giúp chuyện lớn, sau này nhớ phải mời tôi ăn cơm, cuối cùng còn , chúc mừng cuối cùng ly hôn với Cố Diễn Sinh.

      Khi đó Nhan Thấm còn có thể cà lơ phất phơ câu: " Bây giờ? Còn muốn theo đuổi tôi?" Nhan Thấm đơn thuần đùa câu, chỉ là lời Mộ Thanh lại ràng, nở nụ cười, nhàn nhã câu: hẳn là thể.

      Nhan Thấm cười lạnh: "Mộ Thanh, phải quá nhàm chán chứ."

      Tòa án lặp lặp lại tạm nghỉ nhiều lần, quan toà khuyên, tất cả mọi người cũng khuyên, Mộ Thanh lại cười như cười, cả người giống như đóa hoa nở rộ, đóa hoa

      xinh đẹp mà tuyệt mỹ, từ chỗ sâu bắt đầu lan ra, lưu chuyển đến mặt, cực kỳ xinh đẹp: “Những lời này, chẳng lẽ là muốn để cho người khác nắm mũi dẫn ?”

      Trong lòng Nhan Thấm chính xác là những lời này, kết quả xét xử, thua kiện. Nhan Thấm phục, tiếp tục kiện lên, tâm tình tốt như tưởng tượng là thể chịu được, cũng tốt lắm, bất quả lại cao hứng nhanh chân đến xem cảm xúc của Nhan Thanh, lúc ấy Cố Ngôn quậy ầm ĩ cũng muốn , Nhan Thấm đồng ý, dọc theo đường Cố Ngôn bi bô tập , tiếng ràng lắm.

      Lúc xe, bỗng nhiên Cố Diễn Sinh gọi điện thoại tới, chỉ nghe được tiếng hít thở của , đầu ngón tay Nhan Thấm nắm chặt, dầu ngón tay tê dại: “Làm sao vậy?” Giọng của mềm , như là nước chảy, thanh nhã lại lịch , bờ môi lại nở rộ đóa hoa, xinh đep, thanh nhã.

      Cố Diễn Sinh đứng ở phi trường người đến người , vào phòng VIP, trước kia, Cố Diễn Sinh hỏi , biết VIP có ý gì sao?

      Very important people.

      Lúc ấy Nhan Thấm chỉ cười, người nào hiểu được đầy đủ như vậy chứ, mặt mày cũng cong cong, cũng chính là vào lúc đó, gặp Mộ Lương, đứng ở chỗ rất xa, vẻ mặt lịch , giống như là đóa hoa sen, cũng chính là cái nhìn kia, thực chỉ cần liếc nhìn cái, cũng đủ rồi.

      Cố Diễn Sinh nhìn bầu trời xanh biếc, trước kia lúc Nhan Thấm viết văn vô cùng thích thầm câu: em nhìn thấy, bầu trời xanh lam chảy nước mắt. Lúc ấy Cố Diễn Sinh để ý, nhưng mà bây giờ cũng học xong những lời này, như vậy khổ sở trong thời gian này, giống như là thân thể và tâm hồn bị đào rỗng, là mất hết, trái tim, phổi, thậm chí hết thảy mọi thứ, cũng chỉ còn khối thân thể này, tâm hồn ở nơi nào.

      em.” Sau khi Cố Diễn Sinh xong câu đó, liền nhắm mắt lại, có nước mắt, có gì cả, sau đó mở mắt, bàn vừa vặn có chậu cá vàng, thậm chí nhàn nhã vui đùa, dứt khoát ném điện thoại di động vào, sau đó lên máy bay, đeo bịt mắt, ai biết cuối cùng có khóc hay , Cố Diễn Sinh chỉ là đùn đẩy mình mệt mỏi, cần người nào quấy rầy, sau đó chính là tĩnh vô cùng an tĩnh, sau đó nữ tiếp viên hàng nhớ lại , nhớ, cái dáng vẻ kia của Cố Diễn Sinh, giống như là có gì cả, tình , tiền bạc, danh lợi, có gì cả, ngay cả linh hồn cũng có.

      Bên này Nhan Thấm cũng khá hơn chút nào, sau khi nghe được ba chữ kia, trong tai chính là trận tiếng gầm rú, giống như là thanh xe lửa, Cố Ngôn ở bên người ngọt ngào gọi : “Mẹ…mẹ…mẹ…Mẹ ở đây… làm gì…mẹ…mẹ có phải khóc hay …mẹ!!!...mẹ…”

      Điện thoại trong tay rơi xuống, liên quan tới tình , chỉ là trận sầu não, ra khổ sở phải chỉ có mình , Cố Diễn Sinh vì , cả linh hồn và thể xác đều tiều tụy, Nhan Thấm chỉ có chút sầu não mà thôi, sau đó nước mắt liền trào ra, giọt giọt rơi xuống.

      Máy bay lấy tư thái nể nang bay xẹt qua Vân Đóa, Nhan Thấm bảo tài xế lái về nhà, sở cai nghiện, tài xế yên lặng lái xe trở về, đường Tiểu Tam bỗng nhiên lao ra, dáng vẻ tuyệt vọng đứng ở trước xe, may mắn tài xế kịp thời thắng xe, sau đó liền mở cửa xuống xe, vẻ mặt kích động, Nhan Thấm xuống xe, bảo tài xế khóa chặt cửa, vừa xuống xe, Tiểu Tam vươn tay muốn bóp chết , mắt Nhan Thấm lạnh nhạt: “Nếu như là tôi, nhất định là cả nhà , mà chỉ là con , thủ đoạn hạ cấp như vậy hoàn toàn phải là phong cách của tôi, tôi tin tưởng cảnh sát tìm ra hung thủ, trả thanh bạch cho tôi.”

      Dù sao tố chất cao, cho nên đánh nhau cũng chỉ là kéo tóc, cào cấu người khác, Nhan Thấm tránh thoát, liên tiếp bị cào trúng, vô cùng đau đớn, giống như bị hàm răng bén nhọn cắn xuống cái, máu thịt lấn lộn, Nhan Thấm bị đau, may mắn tài xế báo cảnh sát, Mộ Thanh cũng coi là người chính nghĩa, trực tiếp phái nhóm mấy người đến.

      Sau khi tách ra, Nhan Thấm bị móng tay của Tiểu Tam đâm bị thương rất lợi hại, từng đường từng đường vết máu, da với máu xen lẫn cũng chỗ, Nhan Thấm rất đau, đau đến nhe răng trợn mắt, Mộ Thanh thảnh thơi bước xuống xe, tay phải chống cằm của mình, bộ dáng cười như cười: “Nhìn bộ dáng này của , khiến người khác cực lỳ đau lòng.”

      Nhan Thấm cắn răng, nhìn Mộ Thanh, giống như sau lưng tầng hào quang phát sáng, bộ dáng cười như cười, vẫn vô cùng chói mắt như cũ.
      Last edited by a moderator: 7/6/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :