1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại - Quân nhân] Bởi vì quân hôn - Kỳ Vãn (38)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 24

      Chỉ là bất chợt rất nhớ (5)

      Sáu tháng sau.

      Bụng Nhan Thấm nhô lên, bây giờ đứng lên cũng thể thấy được mũi chân, giơ tay, Mộ Thanh đưa tay ra đỡ dậy, sau loạt việc xảy ra, Nhan Thấm biết làm sao lại được nuôi béo, hai má tròn vo, thỉnh thoảng Mộ Thanh lại trêu ghẹo đôi câu, "Hệt như miếng bánh trôi, biết có thể mọc thêm miếng bánh trôi nữa ".

      " im miệng ", Nhan Thấm lườm ta, "Dự sinh là ngày nào?".

      "Hai mươi hai", Mộ Thanh nhấp môi, trong mắt ánh lên màu diêm dúa, như là màu của máu, "Đầu óc tỉnh táo, hiểu lúc đó đầu làm sao mà bỗng nhiên được khai thông, nảy ra sáng kiến hay như thế, thành công thoát khỏi Cố Diễn Sinh". Giọng của Mộ Thanh êm ái quỷ dị, ta mới từ nước ngoài về thành phố G, cũng may Cố Diễn Sinh ra nước ngoài diễn tập, dứt khoát chết bên đó.

      "Mộ Thanh", Nhan Thấm mệt nhọc , ánh mắt lại mạnh mẽ, " có biết là có chuyện sinh sớm hay ?".

      Mộ Thanh sửng sốt, ngay sau đó tỉnh ngộ, thầm mắng mấy câu thô tục, sau đó gọi người bên ngoài, "Ngớ ra gì nữa, từng người , khi về xem tôi làm sao trừng trị các ".

      Bụng Nhan Thấm cực lớn, ôm bụng kêu khẽ bên tai Mộ Thanh, giống như tiếng mèo kêu, cào vào tim Mộ Thanh.

      Với thế lực của Mộ Thanh, lúc đầu có bác sĩ chuyên
      [​IMG]

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 25: Khóe môi đóa hoa (1)

      Hai năm sau --

      Nhan Thấm nhìn bộ dạng mặt mày hớn hở của người đàn ông đối diện, chống cái trán nhìn ta tự xưng trong tay có bao nhiêu tỷ, nếu Nhan Thấm theo ta, nhất định là tốt ra sao, Nhan Thấm bỏ qua hàm răng cửa ố vàng của ta, ngay cả chính cũng hiểu được, sao lại có đồ ngốc như vậy đứng ở trước mặt , rất ngu ngốc.

      "Tôi nghĩ nhầm rồi.... Tôi phải là người ... thân thiết nào của cả." lâu sau Nhan Thấm mới xấu hổ câu, trùng hợp giờ phút đó người giúp việc mang theo con trai , con trai càng lớn càng xinh đẹp, phấn điêu ngọc thế (*ý chỉ những người có làn da trắng như tuyết và mềm mại), thực ra như vậy, hoàn toàn biết rốt cuộc giống ba chút hay giống mẹ chút.

      Quả nhiên người đàn ông già đứng đối diện kia trong nháy mắt đen mặt, có xu hướng chửi ầm lên, ánh mắt Nhan Thấm lạnh chút, ràng có dáng vẻ buồn ngủ, con trai vừa tới lập tức dính chặt mặt vào trong lòng , người đàn ông già kia lập tức phất tay áo bỏ , trong lòng Nhan Thấm bắt đầu phun ra lời lẽ thô tục, đồ con rùa kia, cho dù cũng phải thanh toán tiền chứ.

      "Mẹ." Cố Ngôn vươn bàn tay mập mạp ra, trực tiếp vỗ vào mặt : "Mẹ."

      Chỉ số thông minh của Cố Ngôn tương đối thấp hơn người thương chút, bác sĩ là bình thường, có thể an toàn sinh ra tốt lắm rồi, lúc đó trái tim của Nhan Thấm vừa đau vừa căng lên, như có dao găm đâm vào, cố gắng hai lần, sau đó lại dùng sức mới sinh ra được.

      Nhan Thấm ôm cậu bé, khom lưng xuống hôn từ gò má lên, Cố Ngôn sinh ra rất béo, sau khi sinh ra rất được nuông chiều có thể lăn như quả bóng, người giúp việc đều béo chút nữa chỉ sợ muốn ôm cũng đứng lên nổi.

      Ngôn ngoan ngoãn để Nhan Thấm cầm tay, mới được môt đoạn, Cố Ngôn vươn tay ra muốn ôm, Nhan Thấm đen mặt: " vững cho mẹ, còn béo nữa, dùng lăn để rồi." Mắt Cố Ngôn trợn to lên, cái này giống , gò má phồng lên, nước mắt rơi lã chã, bình thường ở trong nhà Nhan Thấm dạy cậu bé biết đọc biết viết, Cố Ngôn phản ứng tương đối chậm, Nhan Thấm hơi chút tức giận, Cố Ngôn chảy nước mắt, Nhan Thấm xoay người ở chỗ ai thấy mắng thầm, được nuông chiều quen rồi, mắt Cố Ngôn nhìn về phía , lúc đó rất muốn đánh hai bạt tai.

      Giằng co lát, Nhan Thấm mới nhận thua, ôm cậu bé đường, quần áo lại , khi mặc quần áo vào Cố Ngôn rơi lệ : "Mẹ.... Quần áo...Quần áo....Nho ....Đau đau......" Như cái bao nước, ngón tay mập mạp chỉ eo của mình, quả nhiên có dấu màu đỏ nhàn nhạt, Nhan Thấm xoay người thổi phù phù, Cố Ngôn trợn tròn mắt, nghẹn miệng, sau đó lại mở miệng cười lên.

      Cố Ngôn con rùa này thích giày vò Nhan Thấm, lúc đầu Nhan Thấm rất tức giận, đến cuối cùng cũng có biện pháp tức giận đứng lên, đứa này, là miếng thịt biết vì sao có rơi từ người xuống.

      Vào trong cửa hàng, đồ Cố Ngôn chọn đều là phong cách của Cố Diễn Sinh, màu trắng đen, ràng là màu sắc trang nhã, mặc ở người Cố Ngôn lại như cái bánh sủi cảo béo ụ, có phong cách của ba cậu bé. Nhan Thấm theo sau tiểu tổ tông dọn dẹp cục diễn hỗn loạn, tiểu tổ tông vừa vào cửa hàng lập tức xòe chân ra, nhanh chóng chọn cái giỏ để quần áo, bàn tay bé mập mạp muốn lấy, Nhan Thấm nổi giận: "Con… Đồ ranh con này."

      Người giúp việc theo sau Nhan Thấm cầm giỏ lên, Nhan Thấm gọi người giữ chặt đồ ranh con kia, cho cậu bé nhúc nhích, Cố Ngôn muốn khóc, Nhan Thấm quay mặt lập tức lớn tiếng: "Còn khóc nữa về nhàcho con chép Tam Tự Kinh, chép chưa xong mẹ cho con ngủ.” Cố Ngôn nhanh chóng nín, dáng vẻ này rất giống ba cậu bé.

      Nhan Thấm quẹt thẻ, khi ký tên cảm thấy sau lưng có cái bóng, quả nhiên tới, đầu ngón tay là chiếc nhẫn năm đó Cố Diễn SInh tặng, từ nhìn thấy đến sau khi đưa tin, Nhan Thấm hiểu được, có cách nào né tránh, giống như kết quả, cho rằng có thể hít thở, nhưng lại trong nháy mắt hít thở thông.

      Cố Ngôn bị cưỡng chết nhét vào trong xe, cài dây an toàn xong, Nhan Thấm ngồi vào chiếc xe khác, Cố Ngôn bị mang về nhà, Nhan Thấm lại chạy về hướng khác, để ở bãi cỏ, chiếc xe sau lấy phương thức quỷ dị chắn ở trước xe , hai chiếc xe giằng co lâu, vẫn là Nhan Thám nhận thua, sau khi xuống xe vô cùng lễ phép đến trước chiếc xe bên cạnh.

      Người kia như trong tưởng tượng, gò má vẫn đẹp như ngọc, xinh đẹp đến gần như thể tưởng tượng nổi, gò má màu trắng hơi ửng đỏ, mắt xếch kỳ dị nhếch lên, hiọng uể oải lười nhác: “CHị dâu.”

      “Sao lại là ?”

      “Hai năm trước tôi bị sập bẫy, chị dâu vẫn sống nhàn hạ như thế.” Mộ Thanh sinh đẹp bẩm sinh, diện mạo của ta và Mộ Lương có chút giống nhau, chỉ là bởi vì khí chất, Nhan Thấm rất ít coi Mộ Thanh thành Mộ Lương, nhưng người khác mà : “Cặp con trai sinh đôi nhà họ Mộ, diện mạo cực kỳ giống nhau.”

      lời này là ý gì, cũng tự tôi ký tên, cổ phần công ty cũng chiếm được, nhà họ Mộ ở trong tay cũng xoay chuyển được, còn có chuyện gì vừa lòng nữa.” Nhan Thấm nheo mắt lại: “CHỉ là tôi thấy rất kỳ lạ, sau khi xảy ra chuyện này, tôi vẫn còn có thể yên ổn bình tĩnh sống qua hai năm.”

      “Chuyện này có lẽ là bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng.” Giọng của Mộ Thanh hòa nhã: “ chuẩn bị trở về thành phố A nhìn chút, xem tại Cố DIễn SInh thế nào sao, nhìn chút xem sau chuyện đó, ta trở thành thế nào?”

      Nhan Thấm mím môi: “ bại liệt rồi sao?”

      “CŨng phải.” Mộ Thanh cười nheo mắt, cong thành hình ánh trăng lưỡi liềm, thoạt nhìn rất xinh đẹp: “Đều từ chức, cái gọi bởi vì do công việc, vinh quang từ chức, dường như sạch sống ở chỗ, xinh xắn đẹp đẽ, Cố Diễn Sinh, Thiếu tướng lục quân năm đó, biến thành bộ dạng kia.”

      “Trông thích bóng tối như vậy.” Nhan Thấm nheo mắt, như có dao găm bên trong, nhàng chậm rãi muốn móc ra đống thịt đến nơi: “Cố DIễn SInh Thiếu tướng lục quân, cho rằng ấy ngu ngốc phải , chẳng lẽ nghĩ đến hai bên cùng đấu tranh lập tức bước này là xong rồi sao, Nguyễn Miên chưa hẳn là ngọn đèn cạn dầu, cũng phải là người tốt gì.”

      Mộ Thanh đứng ở bên cạnh hiểu sao luôn mỉm cười lịch , nụ cười mang theo trang nhã, lâu sau mới có việc, trước đây.”

      “Hi vọng có thể nhanh chóng ở thành phố A nhìn thấy , như vậy sống kích thích hơn tại.”

      “Tôi cố gắng.” Nhan Thấm gật đầu, tủm tỉm đối mặt.

      Khi đường, Nhan Thấm suy nghĩ nên rời hay về nhà, thoạt nhìn tên Mộ Thanh khốn nạn kia cũng có chuẩn bị trước khi đến, chỉ là sợ lai giả bất thiện. (*chỉ người đến nhưng có ý tốt)

      Khi còn chưa bước vào cửa, Nhan Thấm cảm giác được khí kỳ lạ, tuy rằng người giúp việc vẫn ở trong vườn hoa cắt sửa cành lá, chỉ là gương mặt trắng như tuyết, hơn nữa nhìn rất lạ mắt, Nhan Thấm thầm kêu tốt, ở trong lòng gần như cầu xin tha thứ, từ rất xa nhìn vào trong phòng yên tĩnh mà tối đen, như là con quái vật, giương nanh múa vuốt.

      Cho dù Nhan Thấm đồng ý thế nào, vẫn y theo trình tự tháo giày, người giúp việc đưa ra đôi dép lê, thản nhiên câu: “Cảm ơn.”

      Trong phòng khách người có kiến thức nông cạn cố làm ra vẻ, treo đèn thủy linh như nhà giàu mới nổi, cái cốc nhiều tiền hơn, bây giờ vừa mới mở ra, khắp nơi đều mà vàng quỷ dị, Nhan Thấm nheo mắt, bà Tần thân mật chuyện với CỐ Ngôn, Cố Diễn Sinh ngồi ở xe lăn, vẻ mặt bình tĩnh đến kỳ lạ, bởi vì do từ chức, càng ngày càng gầy yếu, làn da gần như trong suốt thậm chí có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh, nhìn thấy Nhan Thấm, chỉ bày ra nụ cười nhàn nhạt, giống như ở khóe miệng nở rộ đóa hoa, trắng như tuyết, buồn cho Mộ Thanh sạch ngồi chỗ, quả nhiên rất sạch .

      “Nhan Nhan trở lại.” Bà Tần mở miệng trước: “Cảm ơn Nhan Nhan vì nhà họ Cố sinh đứa con béo núc ních như vậy.”

      Ngón tay Nhan Thấm ở sau lưng sít chặt lại, rồi lại lập tức nở nụ cười nhàn nhạt: “Bác .”

      Bà Tần tinh mắt, Nhan Thấm quay đầu nhìn Cố Diễn Sinh, vẫn tưoi cười, hóa ra bại liệt, chuyện năm đó, muốn biết, nhưng mà bây giờ cường bức trong hồi ức, có biện pháp tự kiềm chế vào bên trong bóng tối, trong lúc đó kẹp vào bên trong bóng tối và ánh sáng.

      “Mẹ.” Nhan Thấm sửa lại, bà Tần cũng nở nụ cười nhàn nhạt.

      Trở lại thành phố A, thậm chí bà Tần và ông Cố nhiều lấy lời, chỉ đều chơi với Cố Ngôn.

      “Vẫn trở về thành phố G .” Ông Cố mở miệng trước, biểu cảm lạnh nhạt: “CHuyện năm đó chắc con cũng biết được, tại Cố Diễn Sinh, chỉ sợ mới có năng lực chịu đựng được, đứa bé để ở đây cho bố mẹ nuôi dưỡng.”

      “Vâng.” Nhan Thấm nghe theo.

      Trong nháy mắt khi máy bay cất cánh, Cố Diễn Sinh dựa vào vai Nhan Thấm ngủ, Nhan Thấm nhắm hai mắt lại, quanh quẩn lại, ở gần nhau ba năm, ngay cả Cố Diễn Sinh cũng biến thành như vậy, còn cái gì thể thay đổi đâu?

      Thành phố G, trời trong nắng ấm.

      Vừa đến nhà, Cố Diễn Sinh đều ngồi im lặng, tóc lại dài thêm chút, Nhan Thấm cầm lấy góc áo, trong mắt tràn đầy nước, giống như có nước mắt muốn chảy ra: “ là ai?” Giọng nhàng mềm mại, giọng bất ngờ dài dòng, nhất định là tiểu thuyết, trong phim “Nét mặt ấm áp của hai người đàn ông”, nào có bình thường như vậy.

      Ba năm, 1095 ngày, 26280 mấy tiếng.

      vẫn ngồi ở trong phòng ngủ, vẫn bộ dạng kia, ấm áp hỏi : “ là ai?”

      Nhan Thấm đen mặt: “Cố Diễn Sinh, nếu phải xảy ra chuyện này, tôi trở về, nếu muốn chơi đùa với tôi chiêu này, tôi muốn chết.” Nhan Thấm đồng ý nhìn thấy bộ dạng này của Cố DIễn Sinh, giống như đứa , Nhan Thấm cho rằng mắt của Cố Ngôn là di truyền từ , bây giwò phát , nước mắt của CỐ DIễn Sinh cũng chứa khí chất.

      “Chẳng lẽ chuyện năm đó làm đầu hỏng luôn?” Nhan Thấm tức giận đứng dậy.

      Đánh lên đôi mắt trong sáng của Cố DIễn Sinh, rất trong sáng, như bị nước rửa sách vậy, lúc đó Nhan Thấm mang thai con trai, Cố Diễn SInh, đồ lưu manh nhà , người từng là người đàn ông của , bỗng nhiên trở thành ngu ngốc như đứa trẻ, chỉ biết cười nhìn Nhan Thấm.

      Giọng của Cố Diễn SInh khàn khàn, phải thường xuyên trêu chọc, có gì, giọng điệu lười nhác, phản phất như gằng từng tiếng dùng hết sức lực, lại có biện pháp ra, kinh ngạc nhìn gò má của Nhan Thấm, sau đó lại bắt đầu cười, hàm răng trắng tinh, lóe lên chút ánh sáng.
      Last edited by a moderator: 6/5/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 26: Khóe môi đóa hoa (2)



      Cố Diễn Sinh ngoan ngoãn ngồi ở mép bàn, tại như thiếu niên ăn khói lửa nhân gian, chỉ biết ngồi cách Nhan Thấm rất xa nở nụ cười, bộ dạng này làm cho Nhan Thấm có biện pháp nào tức giận được, giống như Cố Ngôn lưu manh kia, hồi thích cậu bé, cậu bé lại dính chặt vào , mười tháng bắt đầu gọi "ma ma", nhìn thấy liền vui vẻ, làm trái tim của Nhan Thấm cũng mềm nhũn.


      Bây giờ Cố Diễn Sinh cũng biến thành bộ dạng này, cũng làm cho trái tim của Nhan Thấm mềm nhũn.


      Chuyện năm đó chỉ làm cho chân thể hoạt động, mà còn mất trí nhớ, ảnh hưởng đến não bộ, thể , chỉ số thông minh thoái hóa, quả có chịu tổn thương, Nhan Thấm hiểu được, nơi nào hỏng như vậy, đầu con trai cũng đần độn, đầu ông bố cũng tốt gì, nếu phải Cố Diễn Sinh có năng lực lại kết hôn, lại gặp loại chuyện này, có vấn đề năng lực, Tần phu nhân tìm kiếm tin tức của , vừa nghe tin tức có con trai, ngay cả chuyện năm đó lừa bọn họ cũng truy cứu, chỉ cần ở đây.


      Mọi người đều , Cố Diễn Sinh, sống lại trong tay Nhan Thấm.


      "Cố Diễn Sinh, có thể ăn cơm được , cần cười với tôi, biết hàm răng của trắng rồi." Nhan Thấm ngồi đối diện , cúi đầu ăn cơm sau đó ngẩng lên nhìn Cố Diễn Sinh cười, trong nháy mắt tức giận, Cố Diễn Sinh đỏ ửng đến cổ, cả lỗ tai cũng đỏ ửng, Nhan Thấm muốn lột da người đàn ông ngồi đối diện này, da mặt người kia dày, rốt cuộc có phải cùng lớn lên từ hay , thiếu niên đùa giỡn ở trong tay, đứa trẻ đơn thuần này, có phải do chấn động từ chuyện Mộ Lương coi thường, để chết ở dưới chân , đứa trẻ đỏ mặt này là người năm đó đưa lên giường, ăn sạch sành sanh, thay đổi rất nhiều năm đó sao.


      bữa cơm ăn xong, Cố Diễn Sinh chưa ăn được bao nhiêu, kén ăn lợi hại, bởi vì vấn đề dây thanh quản thích hợp để chuyện, chỉ có thể để Nhan Thấmnói, chọn cà rốt, gạt sạch xương cá, quả thực giống như chăm sóc cho Cố Ngôn vậy, chỉ kém dạy tính toán, chuyện, với tiếng . . . .


      Cố Diễn Sinh ngoan ngoãn từn chút ăn hết, ăn vào nửa bỗng nhiên cầm lấy tay Nhan Thấm, ánh mắt trong suốt quái dị, như có mùi máu tanh, lại trong giây lát biến mất thấy, Nhan Thấm tự tin mắt mình kém, chỉ là cái này quá nhanh, hoài nghi mắt mình xảy ra vấn đề, lắc lắc đầu, nháy mắt ràng ít.


      “Cố Diễn Sinh, đừng nắm tay của tôi.” Nhan Thấm cắn môi duối, biểu cảm ra trong trạng thái quỷ dị.


      phải bỗng nhiên thích Cố Diễn Sinh, chỗ nào của Cố Diễn Sinh đáng giá cho người khác thích, bởi vì bỗng nhiên đơn thuần, nên thích , chỉ là có cảm giác rât kỳ lạ, nếu trở thành trạng thái trẻ con, ai nỡ nhẫn tâm trách móc đứa trẻ con chứ.


      vất vả mới ép buộc xong, cũng hai giờ chiều, Nhan Thấm muốn ngủ trưa, Cố Diễn Sinh đâu đồng ý ngủ.Nhan Thấm nhàng dỗ dành, cầm truyện xưa đến, Cố Diễn Sinh mắt to trừng mắt với : “. . . . . Tôi biết.” kéo nửa ngày mới ra được hai chữ , dây thanh quản bị tổn thương rất nghiêm trọng: “…… Tôi ..….. Chỉ số thông minh……… Nhan Thấm, tôi thấy……….. Ảnh chụp của .”


      Cố Diễn Sinh chỉ bị vấn đề chỉ số thông minh, thông minh như vậy, chỉ vì bỗng nhiên đơn thuần hơn trước khi mất trí nhớ, , tuy rằng trong trí nhớ của , nhưng vẫn nhận ra ảnh chụp của , biết được, chính là vợ của , biết được bọn họ từng ở chung với nhau, có lẽ bởi vì nguyên nhân chia lìa biết kia, nhưng ở trong lòng , chính là vợ của .


      “Vậy muốn thế nào?”Nhan Thấm cảm thấy người này rất khó trị.


      “Cùng nhau.”Cố Diễn Sinh ôm lấy : kêu to tiếng ,giống như tiếng mèo kêu, làm sao có thể có thanh hấp dẫn dễ nhàng mà mềm mại như trước đây của Cố Diễn Sinh được.


      Trong phòng Cố Diễn Sinh còn ảnh cưới của , mặc chiếc váy lụa trắng, phần đuôi dài sau mét, khi kết hôn thiết chút nữa cuốn lấy Cố Diễn Sinh, khăn voan đầu còn quấn lấy , giận dữ kép khăn voan trực tiếp ném xuống, cho dù la ảnh cưới, Cố Diễn Sinh xả giận lên khăn voan của , Nhan Thấm nhíu mày, Cố Diễn Sinh lời này, cho thấy tình cảnh tại của bọn họ như thế nào.


      Cố Diễn Sinh là người thích ngủ trưa, Nhan Thấm lại thích được, đầu lệch ngày trong lòng Cố Diễn Sinh, ngón tay của Cố Diễn Sinh vuốt tóc của , ngón tay mảnh khảnh, rất đẹp, ngẫu nhiên cham vào má Nhan Thấm, ngón tay lạnh băng, Nhan Thấm nghiêng đầu chút ,nhưng mở mắt.


      Tốt lắm, bộ dáng này tốt lắm.


      Giống như trở về thế giới mùa xuân, rất ấm áp.


      Sau khi ngủ trưa, Nhan Thấm xoa mắt, mang dép lê ra ngoài, nhìn thấy Cố Diễn Sinh ở cùng với Cố Ngôn, Cố Ngôn mập mạp bò lên người Cố Diễn Sinh, Cố Diễn Sinh lấy thái độ biết làm sao nhìn đứa mập mạp giống quả cầu muốn lăn xuống trước mặt.


      Nhan Thấm nhìn thấy Cố Ngôn, trong lòng vui mừng, Cố Ngôn cũng giống như chim cánh cụt, chạy chạy, rồi bắt đầu dùng lăn, thạt may là vườn hoa, tất cả đều mặt cỏ màu xanh, mềm mại, Cố Ngôn vừa kéo lăn đến bên chân Nhan Thấm, Nhan Thấm ngồi xổm xuống , sờ sờ đầu Cố Ngôn: “Tiểu lưu manh, sao con lại tới đây, phải ở chỗ ông nội, bà nội sao?”


      “Ôm…….Ôm……” Tiểu lưu manh vươn tay cầu ôm, trái tim Nhan Thấm mềm nhũn, vươn tay ra ôm cậu bé.


      Cố Diễn Sinh nghiêng đầu nhìn , Nhan Thấm nhíu mày theo bản năng, lại cảm thấy như vậy tốt lắm, vì thế nhìn cười: “Đây là con trai của , bởi vì chuyện năm đó, chỉ số thông minh thấp hơn người bình thường chút, chỉ là nó rất nỗ lực, sở trường làm bừa, cả đêm ngủ được, chỉ vì cố gắng học tập, điều này làm tôi nhớ tới khi huấn luyện quân đội, cũng bộ dáng này.”


      Cố Diễn Sinh thủ bắt lấy tay cậu bé, tròn tròn,


      Thằng bé ngu ngốc này bắt được ai cũng cười, chảy nước miếng tay, Nhan Thấm quay đầu, Cố Diễn Sinh dùng khăn vuông lau nước miếng cho bé.


      “Cố Ngôn.” Mắt Nhan Thấm nhìn thấy Cn lại bắt đầu bộ dáng thu hẹp con đường, luống cuống tay chân ôm cậu bé vào phòng ngủ, may người giúp việc có kinh nghiệm, cho dù Cố Ngôn mập cũng bình thường, sắc mặt chút biểu gì ôm lấy cậu bé lên.


      Nhan Thấm giúp Cố Diễn Sinh ra bên ngoài, trời trong nắng ấm, Cố Diễn Sinh ngoan ngoãn để Nhan Thấm dắt , ngẫu nhiên còn giúp Nhan Thấm lau mồ hôi trán, líu nhít líu nhíu.


      luôn dịu dàng gọi tên , ngay cả đuôi lông mày cũng có ý cười, xinh đẹp thể tưởng tượng nổi.


      Cố Diễn Sinh là người đàn ông bí .


      Hoặc , thiếu niên đơn thuần.
      Last edited by a moderator: 7/5/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 27: khóe môi đóa hoa (3)

      Cố Diễn Sinh khó ngủ, có lẽ là do trước đây, vì làm nhiệm vụ từng chợp mắt suốt ba ngày liền, giờ đây ngày chỉ cần ngủ năm, sáu tiếng. Nhưng Nhan Thấm và Cố Ngôn khác, đêm ngủ tám tiếng, trưa ngủ ba tiếng, ngày ngủ mười tiếng. Thời gian rảnh, Cố Diễn Sinh đều ngồi bên giường Nhan Thấm, đôi con ngươi tĩnh mịch đến quỷ dị.

      Bởi vì mở đèn, trong cả căn phòng đều là bóng tối, Cố Diễn Sinh ngẩng đầu, cảm thấy trong tim dần bị u ám bao phủ, chậm rãi đến gần Nhan Thấm, vây chặt lấy người , có thứ chất lỏng ghê tởm từ từ rỉ ra, giống như là quái vật.

      Người giúp việc ra từ góc trong phòng, yên lặng đẩy Cố Diễn Sinh rời khỏi. Cố Ngôn ngủ trong phòng, hô hấp có chút rối loạn, Cố Diễn Sinh vươn tay ra, nắm lấy bàn tay con trai ngốc, hai tuổi, vốn đứa bé bình thường biết , nhưng ngờ lại …, lúc đầu chỉ nghĩ là con có năng khiếu toán học nhưng bệnh viện lại chẩn đoán đứa bé này bị bệnh, có chút nhược trí.

      Nhược trí.

      Nhất định là Nhan Thấm phải tốn rất nhiều công sức, nếu sao người khác vẫn cứ nghĩ Cố Ngôn là đứa bé bình thường.

      Nhược trí, Cố Diễn Sinh chống cái trán khẽ cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, trong bóng đêm, giống như là lóe lên ánh sáng, từng chút, từng chút rơi xuống, sau đó, biến mất.

      Nguyễn Miên hút điếu thuốc nhìn Mộ Thanh ở đối diện, chiếc bật lửa xoay xoay trong bàn tay, máy vi tính chiếu bộ phim AV, khóe miệng Nguyễn miên bật ra nụ cười, hẳn là phía Âu Mĩ bên kia rất sốt ruột: "Nghe gần đây Nhan Thanh trêu chọc cậu?" Bây giờ Nguyễn Miên là vợ danh nghĩa của Nhan Thanh, năm đó bẻ cong được Nhan Thanh, ngược lại thành vợ của .

      " đoạt quyền, đưa ma túy cho ta, giờ còn muốn quản tôi.” Mộ Thanh nhìn qua làn khói, vẻ mặt lạnh nhạt quỷ dị: “Tôi hiểu sao lại muốn chỉnh Nhan Thanh như vậy.”

      “Xem cậu kìa.” Nguyễn Miên lười biếng nở nụ cười, nụ cười cực kỳ xinh đẹp.

      Ống kính chuyển sang Nhan Thấm, ngủ say, vô cùng uể oải, vừa mở cửa ra nhìn thấy Cố Diễn Sinh chơi đùa với Cố Ngôn, Cố Diễn Sinh đưa tay ra muốn ôm bé, nhưng vì ngồi xe lăn, có cách nào dùng sức, người giúp việc ở bên cạnh dỗ dành, thanh nhàng mềm mại.

      Cố ngôn là đứa bé rất biết thỏa mãn, mawch dù còn chưa vững, nhưng bãn lĩnh làm nững, ăn vạ luyện được ít, Nhan Thấm vừa nhìn liền nổi giận: “Con là đứa bé hư, đừng đè lên chân ba con, nếu mẹ đánh đòn.”

      Bên kia lập tức ngừng động tác, giả vờ ngoan ngoãn.

      Bé mở miệng khẽ gọi, sau đó chảy nước miếng: như ba!!”

      Cố Ngôn biết đếm đến mười, nhưng lại biết đếm ngược lại, bác sĩ cũng khen ngợi, bảo bé là đứa trẻ thông minh, mặc dù phải bẩm sinh, lại rất chịu khó, có mấy đứa trẻ bốn tuổi còn làm được như vậy, lúc ấy Nhan Thấm bật khóc, nước mắt lã chã rơi xuống đất.

      Hôm nay bé ngoan : “1+1=”

      phải Nhan Thấm tức giận, quả thực phải, chẳng qua là cảm thấy buồn cười, nắm lấy bàn tay mũm mỉm của bé, sau đó sờ sờ trán bé: “ ngốc.”

      Cố Ngôn mờ mịt.

      Nhan thấm vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Cố Diễn Sinh, đôi mắt vô cùng trong sáng, nghiêng đầu ngơ ngác nhìn Nhan Thấm: Nhan Thấm có chút nghi ngờ, có cảm giác tình trạng của dần tốt hơn, biểu tình ấy phải là giả bộ.

      Sau hôm đó, Nhan Thấm thường dẫn Cố Diễn Sinh đến bệnh viện đúng hẹn, lúc ấy Nhan Thấm còn hiểu, chẳng lẽ thể mời bác sĩ tới nhà, người khác nhàng : “Cố nhị thiếu rất sợ bị tiêm, mỗi lần đến bệnh viện đều phải chích thuốc an thần, nếu , đánh bác sĩ.

      phải chứ, tới giờ vẫn tiêm thuốc mê sao?” Cố Diễn Sinh sợ tim, chuyện này vốn là do Nhan Thấm ban tặng, lúc Cố Diễn Sinh rất khốn khiếp, thích dùng vật đó dọa , biết tại sao có ngày Nhan Thấm chợt nổi điện, cầm kim đâm tay , lúc đó bị chỉnh rất thảm, mặt cũng trắng bệch, còn nằm viện, sau đó Nhan thấm rất sợ, cho là lần này nhất định Cố Diễn Sinh bỏ qua cho , kết quả lại bình yên vượt qua, chẳng qua sau đó, Cố Diễn Sinh lại giống như quên chuyện này , mặc cho gia trưởng hỏi thế nào, cũng chịu khai ra Nhan Thấm.

      Cố Diễn Sinh tò mò nhìn Nhan Thấm, mắt nháy cái, vẻ mặt như vậy giống như hỏi: cái đó, xảy ra chuyện gì sao? Vẻ mặt xấu hổ này thậm chí màu hồng còn lan ra bên tai, dáng vẻ này của Cố Diễn Sinh, tên ngốc lúc này và trước kia quả thực là hai người.

      Nhan thấm có thể hận Cố Diễn Sinh thanh mai trúc mã, nhưng lại cách nào hận Cố Diễn Sinh đơn thuần trước mặt, họ là hai thân thể khác nhau, là hai người khác nhau, dù có chung thân thể, bên trong nhất định cũng tồn tại hai linh hồn khác biệt.

      Lúc đến bệnh viện, Nhan Thấm lấy cồn sát trùng cho , với Cố Diễn Sinh cũng cần phải dụ dỗ như đối với Cố Ngôn. Cố Diễn Sinh cũng rất hưởng thụ loại đãi ngộ này, ngoan ngoãn dựa vào người Nhan Thấm, cũng ngoan ngoãn nhìn Nhan Thấm, giống như vô cùng tin tưởng.

      Cho đến khi bác sĩ cầm kim ra, chỉ cây kim nhưng lại đầy đáng sợ, Cố Diễn Sinh nắm chặt tay sau lưng, quay mặt nhìn Nhan Thấm, Nhan Thấm chỉ có thể an ủi , Cố Ngôn cũng sợ tiêm, nếu thể an ủi, liền xoay người bé lại, cởi quần ra, đâu cần phải phí lời như vậy.

      Nhưng là Cố Diễn Sinh, nhân vật hô mưa gọi gió ở thành phố G cùng thành phố A, bác sĩ cũng có gan lớn làm chuyện ấy, nhưng Nhan Thấm khác, trước kia sợ Cố Diễn Sinh, nhưng bây giờ đối với người giống như đứa trẻ con này, liền xem như Cố Ngôn, thậm chí còn có kích động muốn động tay cới quần .

      “Nhan Nhan…Ta sợ…” Cố Diễn Sinh rụt người ra sau.

      mà, người giúp việc kia quả là khoa trương quá mức, làm gì có chuyện biến thân thành người bạo lực đánh bác sĩ, y tá chứ, hôm nay phải chỉ xấu hổ rụt người ra sau tìm sựu bảo vệ sao.

      “Cố Diễn Sinh, đến đây, nhìn em này.” Nhan Thấm bày ra vẻ mặt đáng , quả thực chính là con sói cố dụ dỗ bé quàng khăn đỏ, Cố Diễn Sinh tin, ngoan ngoãn ôm lấy Nhan Thấm, bây giờ giường, ôm lấy , tựa như ôm gấu ở nhà, Nhan thấm cũng đưa tay ôm lại .

      Trong nháy mắt, liền lấy tốc độ sét đánh cởi quần Cố Diễn Sinh, sau đó khóa chặt người Cố Diễn Sinh, quay đầu lại với bác sĩ: “Nhanh qua đây!!! Chích cho ấy !”
      Last edited by a moderator: 10/5/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 28: Khóe môi đóa hoa (4)
      Edit: Fuly

      Cố Diễn Sinh nổi giận, giơ tay muốn đánh người, Nhan Thấm liền vỗ lên mông cái, cho phép tiếp tục làm loạn, đoán chừng là do bóng ma hồi , theo lời Nhan Thấm là: ai bảo lúc khi dễ em, cho chừa này, Nhan Thấm bị suy nghĩ của chính mình dọa, quá hắc ám rồi.

      Mẹ nó, quá hắc ám rồi, sao mình lại hắc ám đến mức này chứ.

      Bác sĩ cũng như bị sét đánh, biến thành bức tượng cầm kim đứng cạnh, hai mắt Nhan Thấm sáng lên, Cố Diễn Sinh vùng vẫy càng mạnh, nhưng lại sợ làm Nhan Thấm bị thương, nên cũng dám dùng hết sức, ánh mắt đỏ lên như đứa trẻ bị ức hiếp đến gần khóc.

      Cuối cùng bắc sĩ liền trực tiếp tiêm lên mông , nước mắt Cố Diễn Sinh liền chảy ra như thác, cuối cùng đành cam chịu. Nhưng lúc Nhan Thấm vừa buông ra, Cố Diễn Sinh liền bắt đầu nổi điên đập đồ, mảnh vỡ đầy đất.

      Trước kia Cố Diễn Sinh cũng từng phải chích thuốc mấy lần, lúc bị đứt tay, lúc kết hôn phát sốt, mỗi lần như thế tính tình liền trở nên kỳ quái, có lúc Nhan Thấm còn cho là đến kỳ kinh nguyệt.

      Giờ lại càng giống đứa bé, làm loạn lên trong bệnh viện, các bác
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :