1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại - Quân nhân] Bởi vì quân hôn - Kỳ Vãn (38)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 19: Hoa nở (5)

      Editor: AnhThơ

      Sức chấn động của chuyện có thai quá lớn cho nên dù Nhan Thấm về thành phố A nhưng vẫn chưa thể giải quyết mọi chuyện cách dứt khoát, chỉ là phía bên kia luôn thục giục tới kí tên. Cố Diễn Sinh luôn đúng hạn đưa đến bệnh viện khám thai. Bác sĩ là người quen, nhìn Nhan Thấm và Cố Diễn Sinh lớn lên, bây giờ thấy bọn họ cuối cùng cũng thành đôi, trong lòng cũng rất vui vẻ. Cố Diễn Sinh là người làm chuyện gì cũng thích so với người khác, từ sau khi mang thai, buổi tối mắt của Nhan Thấm luôn được tốt lắm.

      Cố Diễn Sinh liền mua rất nhiều sách về phụ nữ mang thai và trẻ sơ sinh từ hiệu sách về, càn quét từ đầu tới cuối. Nhan Thấm điệu bộ này khác gì cướp vào thôn, trực tiếp càn quét hết toàn bộ những sách có liên quan, bỏ sót cuốn nào. Lúc bỏ hết lên xe được liền gọi lái xe đến, chuyển từng chồng, từng chồng vào xe. Nhan Thấm định xoay người, Cố Diễn Sinh ngăn lại: "Đừng nhúc nhích, tại em là tim gan của , để làm." Sau khi về đến nhà, Cố Diễn Sinh trực tiếp ôm hơn mười cuốn sách vào nhà, còn thường xuyên quay đầu, muốn dắt , đương nhiên sau đó sách liền rơi xuống đất, ầm ầm rào rào. Cuối cùng vẫn là nhờ người giúp việc đến giải trừ xấu hổ, Nhan Thấm cố nén cười, quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

      Cố Diễn Sinh trong lòng bực bội nhưng lại dám to tiếng, càng dám giống như thường ngày, cười như cười trêu chọc , trừng trị . Hiên tại Nhan Thấm mang thai, sao dám động vào , chỉ dám miễn cưỡng uy hiếp : "Chờ em sinh con xong, xem trừng trị em thế nào."

      "Cố Diễn Sinh." Nhan Thấm bỗng nhiên cao giọng : "Em lười cãi nhau với , về nhà với em , mấy ngày nay điện thoại của em sắp bị ba và mẹ làm nổ tung rồi." Nhan Thấm mang thai bắt đầu trở nên kiều, Cố Diễn Sinh cũng tình nguyện nuông chiều người vợ kiều của mình.

      " thích đừng kí, chỉ cần em , giúp em, thế mà lại vẫn cứ cắn chặt răng ." Cố Diễn Sinh phía sau đỡ eo Nhan Thấm, Nhan Thấm thỉnh thoảng quay đầu lại, trừng mắt nhìn , lầm bầm hai câu làm nũng.

      Lúc vừa về đến nhà, ba mẹ đều chưa về, Nhan Thấm và Cố Diễn Sinh liền ngồi chờ. Khi muốn lên phòng tìm chút đồ Cố Diễn Sinh lập tức nhíu mày, để tìm giúp nhưng Nhan Thấm đồng ý. mình lên phòng, người giúp việc đều là những người làm lâu năm, nhanh chóng bê trà lên cho khách. Cố Diễn Sinh diendan híp mắt nhấp ngụm, sau đó trong nháy mắt liền thấy uể oải, giữa lông mày có hương vị lequydon lười biếng, giống như là đóa hoa nở rộ, chỉ là nghỉ ngơi trong thoáng mà thôi.

      Nhan Thấm vừa đẩy cửa ra liền thấy Nguyễn Miên và Nhan Thanh, cười : "Sao tự nhiên lại tới phòng mình làm gì?"

      Nguyễn Miên cười, thổi làn khói trắng ly trà, giữa sương khói, chỉ cảm thấy gương mặt ấy trắng nõn khác thường. Con ngươi vẫn đen bóng, lúc chuyện vẫn là mùi vị lưu manh như cũ: " phải từng với cậu là mình muốn biến em trai cậu thành người bạn trai thứ 108 sao, tại bồi dưỡng cảm tình.

      khí hề quỷ dị, ngược lại còn có loại cảm giác thanh nhã. Nhan Thanh rất xinh đẹp, dùng từ 'xinh đẹp' để hình hung người con trai thực rất kì quái, tuấn tú cũng được, ôn hòa cũng được. ta có khí chất giống như Mộ Lương, dường như ngăn cách với thế tục. Lúc này, ta ngồi sân thượng đọc sách, nhìn thấy Nhan Thấm, bỗng nhiên nở nụ cười, lộ ra răng nanh, gọi: "Em ."

      Bàn tay Nhan Thấm ở phía sau lưng hơi cứng ngắc, nhưng nhanh chóng thả lòng ra: "Câu em này của , chỉ sợ tôi đảm đương nổi."

      Nguyễn Miên chớp mắt, tươi cười mập mờ . ấy ngồi ghế, chiếc ghế màu đen, từ ấy toát ra vẻ đẹp đan xen giữa phương Đông và phương Tây, có phong phạm của nữ vương. Đầu ngón tay cầm ly trà, đặt xuống, ngón út chạm bàn trước tiên, ly trà đặt xuống im lặng tiếng động: "Nhìn cậu kìa, mang thai rồi còn yên phận, tại, đứa bé trong bụng cậu chính là người thừa kế của Cố gia đó, ai lại ngốc như vậy, tự mình hướng về phía họng súng. Cho nên sớm rồi, cậu gả cho Cố Diễn Sinh, đối với ai cũng là chuyện tốt."

      "Nguyễn Miên, bây giờ mà đến trường quân hỏi thăm cậu, hẳn là ai cũng nhớ cậu rất . Vì tỏ tình thất bại mà tự sát, bị phát ở trong phòng vệ sinh, nghe là cả người đều là máu, bắt đầu từ tay, vết cắt mặt cũng ít, hẳn là sau này có làm phẫu thuật thẩm mỹ phải . Thẩm mỹ viện này tồi, lại có thể làm giống hệt trước kia. Cậu xem, năm đó cậu lòng muốn chết, tại sao lại chết ?" Nhan Thấm cầm ly trà lên, mím môi, hỏi: "Trà cực phẩm, có thể cho mình chút được ?"

      Nguyễn Miên chưa từng thay đổi sắc mặt như vậy, sắc mặt trong nháy mắt trở nên rất khó coi. Nhan Thanh chống tay lên trán nhìn, Nguyễn Miên lập tức cười : "Được, chuẩn bị xong mình tự mình đưa đến cho cậu." Nhưng mà sau đó lại gằn từng chữ bên tai Nhan Thấm: " hiểu được, vì sao tôi lại sắn lòng rời trước đâu. Cố Diễn Sinh phải là kẻ ngốc, chơi đùa ta ở trong lòng bàn tay, nếu phải là ta cam tâm tình nguyện, cho là có thể thắng sao? Đơn giản chỉ là vì ta ."

      Nhan Thấm chỉ cười: "Nhan Thanh, muốn công ty như vậy, tôi đương nhiên có thể cho , điều kiện tiên quyết là chỉ cần đưa tôi... Như vậy tôi lập tức kí tên." Nhan Thấm ra con số khổng lồ, có giá trị bằng nửa công ty. anhtho_lequydon_dd

      Nhan Thấm lấy hợp đồng ra: "Chỉ cần kí vào hợp đồng này trước, tôi liền kí hợp đồng chuyển cổ phần công ty cho ."

      Nguyễn Miên vô tình nhìn thoáng qua: "Sao vậy? Muốn sống qua ngày tốt, an ổn sinh con sao?"

      "Nếu sao?" Nhan Thấm nghiêng đầu nhìn ta.

      "Nghe năm đó Mộ Lương cầu hôn , tôi cũng từng nhìn thấy chiếc nhẫn kia, thực là rất đẹp, rất đắt, chỉ tiếc là, cả nhẫn và người đều bị chôn vùi dưới đồng đổ nát." Giọng của Nguyễn Miên nhàng nhàn nhạt, nghe ra cảm xúc gì.

      Nhan Thấm đưa bút cho Nhan Thanh, Nhan Thanh nhìn : "Tôi nghe , ba từng ôm , oán giận vì sao phải là con trai?"

      "Việc gì phải chọc giận tôi." Nhan Thấm híp mắt: "Chưa chắc tôi có thể kéo ba xuống ngựa, nhưng mà, Cố Diễn Sinh nhất định có thể. Ba xuống ngựa rồi, đối với cũng có gì tốt."

      Nhan Thanh vờ như nghe thấy: "Thực ra phải là ba oán hận vì sao phải là con trai, mà là hận vì sao lại có khả năng trời phú về vấn đề cổ phiếu, vì sao lại có khả năng kinh doanh. Mẹ của hại ba nhiều năm như vậy, chẳng lẽ còn muốn đến hại con của ông sao, em ."

      Nhan Thấm nắm chặt tay, ngờ lại bẻ gãy chiếc bút trong tay, cạch tiếng, chiếc bút gãy thành hai nửa trong nháy mắt. đặt bút xuống bàn, Nguyễn Miên vẫn còn mím môi, lộ ta nụ cười ngoài cười như trong cười.

      "Nhan Nhan, có sắn lòng nghe mình câu ?" Cuối cùng, Nguyễn Miên nở nụ cười sau khi những lời này. Đó là nụ cười vô cùng thanh nhã, dường như trong ddl3qu4d0n mắt đều là chân thành. Thậm chí Nhan Thấm còn có thể nhìn thấy bên trong con ngươi ướt át của Nguyễn Miên là ấy năm mười bảy tuổi, cả ngày khóc thút thít.

      Nhưng sau đó, trong nháy mắt biến đổi thành Nguyễn Miên trước mắt, bàn tay phải mang theo khói thuốc, nụ cười rất nhàng, phân biệt được là hay giả.

      "Cho dù là biết, chưa chắc tôi gây ra chuyện kinh thiên động địa gì, nếu vậy, phải là cậu làm việc vô ích rồi sao?"

      "Dù sao cũng phải thử lần xem." Nguyễn Miên dùng lực dập tắt khói thuốc nhìn dáng vẻ của Nhan Thấm: "Sớm biết Nhan Nhan rất tò mò mà."

      Tò mò hại chết mèo.
      Last edited: 4/5/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 20: Bỗng nhiên rất nhớ (1)

      Editor: AnhThơ

      Nhan Thấm vừa mới xuống lầu, Cố Diễn Sinh liền tới ôm : "Sao lâu như vậy?"

      Nhan Thấm cứng người lại lúc, sau đó quay đầu, hơi kinh ngạc nhìn Cố Diễn Sinh: " lừa em!"

      "Cái gì?" Lúc này Cố Diễn Sinh kịp phản ứng, chỉ cho rằng cảm xúc của phụ nữ có thai thay đổi thất thường, đành phải ôn tồn: "Đau chân sao? Hay à đau bụng? Ngoan ngoan, về nhà bảo người nấu canh cho em, hay là để nấu, bát canh mấy ngày trước nấu cho em thế nào? Hay là muốn đổi khẩu vị?"

      Nhan Thấm rút tay ra: "Cố Diễn Sinh, em có thể dễ dàng tha thứ cho rất nhiều chuyện. Có thể tha thứ bắt đầu tính kế em từ lúc và em hủy bỏ lễ đỉnh hôn, cũng có thể tha thứ cho thừa dịp em say rượu mà làm loạn. Em cũng có thể tha thứ để kết hôn, có thể tha thứ coi từ ' Diễn Sinh' trở thành 'Cố Diễn Sinh'. Em có thể tha thứ nhiều chuyện như vậy, chỉ duy nhất thể tha thứ chuyện. Năm đó, Mộ Lương ở dưới đống đổ nát, ràng nhìn thấy ấy, càng nhìn thấy chiếc nhẫn kia, vậy mà lại làm như thấy."

      Toàn thân Nhan Thấm đều cảm thấy đau đớn, chỉ thấy xung quanh đều là bóng tối, áp lực quá lớn. mím chặt môi, trong mắt có tia sáng kì lạ, run rẩy mở miệng nhưng lại thể nên lời: " Diễn Sinh, cho em biết, vì sao, rốt cuộc là vì sao..."

      "Em nghe ai ." Cố Diễn Sinh bỗng nhiên lạnh mặt: " cho biết, em nghe ai ."

      Nhan Thấm cắn môi, cả người run rẩy, cắn răng rút chiếc nhẫn cưới tay ra, ngẩng đầu lên, giọng lạnh băng: "Cố Diễn Sinh, chúng ta ly hôn." Sau đó liền ném chiếc nhẫn , chiếc nhẫn xẹt qua khóe mắt của Cố Diễn Sinh, để lại vết xước, sau đó liền có máu tươi chảy ra.

      "Cho dù mất hết tất cả, tôi cũng muốn ly hôn với ."

      Cố Diễn Sinh nhìn dáng vẻ xù lông của , vốn là người mưu mô, lạnh lùng, vô tình, có thể là vật cực tất phản(*), tại bỗng nhiên bùng nổ ngay lập tức: "Cái gọi là quân hôn chính là đặc biệt bảo vệ quân nhân. Chỉ cần nhà trai phạm phải sai lầm quá lớn nhà thể nhắc tới việc kiện tụng, cho dù có nhắc tới, cuối cùng cũng vẫn thua kiện mà thôi. Nhan Thấm, em có chứng cớ chứng minh năm đó tôi có nhìn thấy Mộ Lương, cũng chứng minh tôi cứu ta ?" Dáng vẻ này mới đúng là Cố Diễn Sinh, vĩnh viễn hung hăng, làm càn, cho dù ngẫu nhiên có lúc ôn hòa cũng là vì lúc sau càng hung hăng hơn.

      "Ly hôn? Em cho là ly hôn dễ dàng như vậy sao? Đừng đùa nữa, chúng ta về nhà." Dường như Cố Diễn Sinh biết mình vừa rồi quá nặng lời, miền cưỡng mỉm cười: "Trở về thành phố G , nơi này quá đông người, thể an thai tốt được."

      "Tại sao trực tiếp nhốt tôi vào viện tâm thần ." Nhan Thấm cười lạnh: "Tôi muốn ở cạnh tội phạm giết người, cũng chưa chắc sinh đứa bé này ra."

      "Em dám." Cố Diễn Sinh bỗng nhiên trở nên ngoan độc, Nhan Thấm có thể nhìn thấy tia ngoan độc ánh lên giữa hàm răng của : "Chuyện khác tôi quan tâm, như em dám động đến đứa bé, tôi đùa chết em. Ngay cả Mộ Lương cũng có thể chết dấu vết, huống gì là em." , gằn từng tiếng, từng tiếng đều là . cúi người nhặt chiếc nhẫn dưới mặt đất lên, đeo lại từng chút : "Nếu như bây giờ thể sinh con trai, chúng ta liền tiếp tục cố gắng. Nhà họ Cố chín đời đều là đơn truyền, chỉ cần em sinh con trai, tôi thắt ống dẫn tinh, để cho địa vị của em ở cả nhà họ Cố và nhà họ Nhan đều được củng cố."

      Khi chuyện, khóe miệng đều có nụ cười thản nhiên, giống như đóa hoa mới hé nở, chỉ là trong mắt lại vô cùng quạnh quẽ, gằn từng tiếng đều toát ra ngoan độc.

      Nhan Thấm rút tay về: "Cố Diễn Sinh."

      "Ly hôn là chuyện thể xảy ra, em từng thấy quân hôn có thể an ổn ly hôn sao, tội gì phải tự làm khổ mình." Cố Diễn Sinh mỉm cười, cố làm cho mình nhìn qua còn đáng sợ nữa, thậm chí trong giọng còn có hương vị mê hoặc, giống như dụ dỗ người khác.

      "Nếu tôi chết ở đầu đường xó chợ chỉ sợ cũng thoát khỏi liên quan." Nhan Thấm cảm thấy bụng bỗng nhiên đau đớn, trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại, giây cuối cùng trước khi ngất , thấy gò má của Cố Diễn Sinh mất bình tĩnh vốn có, giữa đôi môi như 'Thực xin lỗi', người đàn ông như thế này... Người đàn ông như thế này...

      Khi Nhan Thấm tỉnh lại Cố Diễn Sinh ngồi ở bên giường, người giúp việc bắt đầu giúp xoa bóp cẳng chân. Cố Diễn Sinh đùa nghịch chiếc bật lửa tay, ngọn lửa màu xanh ngừng lay động, ánh lên gò má gần như hoàn mỹ của . Người giúp việc tự giác lui xuống, rốt cuộc Cố Diễn Sinh cũng mở miệng, giọng hơi khàn khàn: "Trừ ly hôn ra, em muốn thế nào cũng được, từ nay về sau tôi chạm vào em nữa, tôi cũng phải là có em được. Nếu như cái thai này của em là con trai tôi đảm bảo bao giờ chạm vào em nữa."

      Sau đó đứng dậy, mở cửa, ánh sáng bên ngoài chiếu vào, Nhan Thấm quay mặt , bên trong túi da là chiếc nhẫn, chính là chiếc nhẫn đẹp đẽ, quý giá nhất năm đó. Lúc ấy Nguyễn Miên cười khẽ giao nó cho , ta : "Vật phải về với chủ cũ mới đúng." hiểu được, lúc đó tâm tình của Mộ Lương là như thế nào, biết, khi đó Mộ Lương ở dưới đống đổ nát ôm niềm hy vọng như thế nào, cũng biết được, cuối cùng tuyệt vọng ra sao.

      Chưa chắc người còn sống là người đau khổ nhất, người chết nhất định cũng rất tuyệt vọng và cam tâm.

      Từ ngày đó, Nhan Thấm rất ít khi nhìn thấy Cố Diễn Sinh, chủ động hỏi, người hầu cũng rất ít khi gặp. Ba mẹ bởi vì thấy mang thai nên nhiều, mãi cho đến khi Cố Diễn Sinh phải quay về thành phố G. mang thai hai tháng, vẫn chưa lộ bụng, vẫn giống như người bình thường, nhân viên hàng máy bay cũng cẩn thận chăm sóc. Phản ứng nôn nghén của Nhan Thấm cũng rất ít, chỉ là thỉnh thoảng bị hoa mắt nhưng cũng sao. Cố Diễn Sinh lấy tay che trán, Nhan Thấm gọi kéo tấm che cửa sổ máy bay ra, sau khi Cố Diễn Sinh kéo ra, ánh sáng chiếu vào, mắt lại càng thấy đau.

      Cầm quyển tạp chí là cải tới, vừa mở ra, trang bìa là Cố Diễn Sinh cùng với người đẹp biết tên, ai người rất thân mật. Nhan Thấm ở tạp chí ra, bên trong đều là tin tức của , Cố Diễn Sinh, thiếu tướng trẻ tuổi nắm giứ binh quyền, sau khi kết hôn yên ổn rất nhiều, nhưng hành vi gần đây bỗng trở nên phóng túng.

      Nhan Thấm bình tĩnh đóng tạp chí lại, Cố Diễn Sinh chỉnh sửa lại quần áo cho , Nhan Thấm bỗng nhiên gạt tay ra: "Đừng đụng vào tôi, bẩn."

      thực chán ghét, trong mắt đều là tia chán ghét, hơn nữa chữ 'bẩn' sau cùng gằn vô cùng nặng nề. cần kẻ có hành vi phóng túng, cũng cần biết qua lại với người nào, cần ánh mắt thương hại của người ngoài. Chỉ là tại nhìn thấy chỉ cảm thấy bẩn, thực bẩn!

      Ngón tay của Cố Diễn Sinh cứng ngắc lại, sau đó trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo. Thu tay lại, quay đầu , cuối cùng lại giống như là lo lắng : "Cài lại cúc áo , đừng để cảm lạnh."

      vài sợi tóc của Nhan Thấm rơi xuống, từng sợi, từng sợi, chỉ cảm thấy vô cùng lạ lẫm.
      Last edited: 4/5/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆ 21 BỖNG NHIÊN RẤT NHỚ (2)

      Nhan Thấm chưa bao giờ biết cơ thể mình lại có thể yếu ớt như vậy, kể từ sau khi mang thai vẫn thường hay đau đầu cả đêm, có cách nào ngủ sâu giấc được, Cố Diễn Sinh và lại lần nữa chia phòng, dám tùy tiện uống thuốc ngủ, chỉ có thể xem tạp chí giết thời gian, mỗi ngày bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có thể nhìn thấy những tin đồn của Cố Diễn Sinh cùng những người mẫu, nữ minh tinh. Nhan Thấm có thể quan tâm, nhưng mẹ thể quan tâm, mỗi ngày điện thoại ngừng reo lên, Nhan Thấm luôn trả lời qua loa, nếu thực chịu được liền đập điện thoại, để cho người làm rút hết dây điện thoại, lúc bác sĩ gia đình tới kiểm tra, vẻ mặt khó coi.

      Ngón tay Nhan Thấm vân vê huyệt thái dương của mình, áp chế tính tình của mình: "Tôi là muốn sinh đứa bé này ra, nhưng nếu như nó luôn làm cho tôi khổ sở, tôi có thể lựa chọn bỏ nó ."

      " liên quan đến đứa bé, là vấn đề của ." Bác sĩ có vẻ lạnh nhạt, bình thản cất xong dụng cụ: "Nhưng phải có cách nào xoay chuyển, làm gì có chuyện thể xoay chuyển."

      Nghe thành phố A náo loạn, bởi vì quan hệ của Cố Diễn Sinh và Nhan Thấm bỗng nhiên trở nên căng thẳng, trong nháy mắt ba Nhan Thấm chuyển giao công ty qua cho con trai mình sở hữu, mẹ Nhan Thấm dùng thế lực của mình ngăn cản hết thảy mọi chuyện, còn lại là nhà họ Cố sợ Nhan Thấm nghe được chuyện này ảnh hưởng đến thai nhi nên dám truyền tới thành phố G, hành vi phóng đãng của Cố Diễn Sinh cách nào cứu vãn, cuối cùng chỉ có Nhan Thấm là có động tĩnh, mỗi ngày đều lười biếng nằm ở ghế sưởi nắng mặt trời và ngắm hoa tường vi trong vườn, gần đây đầu vẫn đau khá nhiều, nhưng có thể bình yên vào giấc ngủ, chỉ là cảm thấy được mỗi khi trời tối đều có người ở bên tai vài thứ gì đó, sau đó là mùi thơm thoang thoảng, giọng của người kia rất dịu dàng, sau đó xoa nhè huyệt thái dương của , nhàng vuốt ve, có lúc Nhan Thấm rất muốn mở mắt ra, rất muốn biết cuối cùng là có người nào hay , nhưng lại cực kỳ sợ hãi, kia chỉ là ảo giác.

      Lần nữa nhìn thấy Cố Diễn Sinh, Nhan Thấm ngủ ở sô pha, chân là dép thỏ lông xù, ràng mới vừa vào thu, lại sợ lạnh đến đáng sợ, lỗ tai cũng có chụp tai màu trắng, toàn thân đều là lông xù, như chú thỏ con, làm sao Cố Diễn Sinh có thể chịu để cho nha đầu này ngủ ở ghế sa lon như vậy được, dám lớn tiếng với , chỉ có thể lạnh lẽo hỏi người khác, Nhan Thấm vốn chính là ngủ sâu, mơ mơ màng màng mở mắt ra, liền nhìn thấy Cố Diễn Sinh.

      "Cố Diễn Sinh?" Giọng Nhan Thấm khàn khàn: "Tại sao ở chỗ này."

      " hành vi phóng đãng, cuối cùng cũng quên được khối thịt ở trong bụng em." Cố Diễn Sinh chống cái bàn, vẻ mặt lười biếng mà uể oải: "Bác sĩ có tới ?" chút để ý lấy thuốc lá ra hút, xem ra hình như là muốn lấy ra, nhưng lại ngại Nhan Thấm, sau đó tận lực kiềm nén lại, làm bị thương ngón tay, chút đau đớn.

      Nhan Thấm uể oải, đầu chính là từng trận đau đớn: "Vâng, tôi muốn lấy trứng chọi đá với , chỉ là trong khoảng thời gian tôi mang thai, muốn nhìn thấy , bất luận là chuyện gì cũng chờ tôi sinh xong rồi hẳn ."

      Bỗng nhiên đầu ngón tay Cố Diễn Sinh từng hồi đau đớn bén nhọn, giống như là chảy ra máu tươi, sau đó nở ra đóa hoa, xinh đẹp sáng rỡ. Nếu bình thường mà , kiêu ngạo như , làm sao có thể chịu thua, coi như trong lòng đau đớn, ít nhất cũng muốn thắng lợi bằng lời , chỉ là kể từ sau khi kết hôn, kiêu ngạo của bất chợt bị mài phẳng, rất sạch mỉm cười với , rất xấu hổ, tức giận, có khi tức giận đến trực tiếp cầm cái gạt tàn thuốc ném , cùng chỗ.


      càng ngày càng hung hãn.

      Thế nhưng lại từ từ trở nên ôn hòa, nguyện ý yên lặng bao dung , sau đó mỉm cười nhìn , ở lúc ngủ nửa đêm tỉnh dậy nhìn , ở nửa đêm chơi đùa chết sống lại, vào lúc ăn cái gì đó chợt nghĩ đến , càng nguyện ý cứ bình yên như vậy.

      Đó là kiếp nạn, đối với Cố Diễn Sinh, đó chính là kiếp nạn lớn lao.

      Sóng gió ở thành phố A biến hóa kỳ lạ, thỉnh thoảng Mộ Thanh lang thang số nơi, ở ban công Nguyễn Miên sơn móng tay, nhìn thấy Mộ Thanh, lộ ra nụ cười: "Đại cục trưởng Mộ là rãnh rỗi, thích Cố Diễn Sinh cần phải xuống tay từ Nhan Thấm, kém bước nữa là có thể để trở thành chị dâu , cũng xuống tay."

      "Làm gì có cái gì thích hay thích."

      Chưa từng có chân chính gọi là kẻ địch, giới chính trị kỳ thực càng đáng sợ hơn, quan tâm người nọ có phải bạn bè hoặc kẻ địch hay , cũng phải là bởi vì người đó làm chuyện gì có lỗi, chỉ là danh tiếng của ta quá vượng (thịnh vượng=tốt đẹp), chỉ là ta quá được lòng người, nhưng là ngọn núi thể có hai con hổ, nhưng là ta có nhược điểm, vậy thôi.

      Kể từ sau ngày đó thực Cố Diễn Sinh trở về nữa, Tần phu nhân thỉnh thoảng gọi điện thoại tới: "Diễn Sinh là người như thế nào con nên biết chứ, con cần gì phải bướng bỉnh như vậy, đối với mình và người khác đều tốt lắm." nhàng câu như vậy, nhìn như vô lực, lại giống như hàm chứa ý tứ sâu xa, mà còn có nọc độc, có loại chất lỏng chán ghét tràn ra.

      Mang thai hơn hai tháng, bụng vẫn có có lộ ra như cũ, Nhan Thấm để cho người đưa bệnh viện, trong nháy mắt có kết quả, Nhan Thấm ngồi ở ghế, cảm giác như có bóng râm bao phủ quanh người, loại quỷ dị hắc ám, giấy viết rất ràng, mắt Nhan Thấm lại nhất thời hoa lên, có phần bất ngờ nhìn người bên cạnh hỏi: " , đây là chữ gì, tại sao tôi nhìn ." nghi ngờ, ngay cả con ngươi đều lên tia nghi ngờ.

      "Con trai."

      Mấy đời nhà họ Cố đều là con , lần này Nhan Thấm mang thai là con trai, đại biểu Cố Diễn Sinh buộc ga-rô (ngăn sinh nở), đời này cũng chỉ có đứa bé này, đại biểu cho dù Nhan Thấm chết, Cố Diễn Sinh cũng cưới người khác, ngay cả chết, Nhan Thấm và Cố Diễn Sinh cũng thể ly hôn.

      Nhan Thấm hồng vành mắt, lật lật lại tờ giấy trong tay, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay của mình, có mùi máu tươi, sau đó từ trong miệng phát ra những lời lung tung trật tự, tại sao có thể như vậy, mẹ Cố Diễn Sinh bốn mươi tuổi mới sinh, kết hôn mười tám năm, vẫn làm thụ tinh ống nghiệm, thử vô số lần, mới sinh ra con trai bảo bối như vậy.

      Làm sao lại là con trai chứ, nếu là con còn có cơ hội, nhưng nếu như là con trai, nếu như là con trai, tay Nhan Thấm nắm chặt người bên cạnh: ", về nhà."

      Bác sĩ lười biếng mở điện thoại di động lên, ánh sáng màu xanh lam ra, chiếu sáng gương mặt của : "Yên tâm, bà xã cậu là mang thai con trai, chỉ sợ tới chết cũng tách ra khỏi cậu được."

      Lúc ấy Cố Diễn Sinh hút thuốc lá, trong lúc đó biểu tình mập mờ , cho đến khi cúp điện thoại, mới bắt đầu cười, nóng nảy muốn gọi điện thoại an ủi Nhan Thấm, muốn ở bên người , rồi lại dám trở về, chỉ sợ chọc giận Nhan Thấm, nha đầu kia chắc chắn từ lầu nhảy xuống.

      Mỗi buổi tối đều phải nhảy tường rào để vào nhà, là việc rất đối với , huống chi là làm nhiều càng quen, chỉ là trong vườn hoa vẫn luôn có chú chó bự nhìn chằm chằm canh chừng , thiếu chút nữa phân thây con chó bằng đao: "Mày muốn tạo phản?"
      Last edited: 4/5/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, 22 BỖNG NHIÊN RẤT NHỚ (3)

      Nhan Thấm ngủ được, trong lòng bàn tay cầm thuốc ngủ nhưng dám uống, thể giải thích được, tại sao lại khéo như vậy, đây có phải là trời và đất đụng nhau hay , đều con trai nhà họ Cố khó sinh nở, làm sao rơi vào người lại dễ dàng linh nghiệm như vậy, do dự hồi lâu, phát ra thể uống thuốc ngủ, coi như có lòng riêng muốn giết chết đứa bé này, nhưng cũng dám, nếu Cố Diễn Sinh biết, nhất định đẩy vào chỗ chết.

      Cuối cùng ném thuốc ngủ vào trong thùng rác, vỡ về thắt lưng vào trong phòng vệ sinh, trong gương tóc dài đen, dưới mái tóc đen là khuôn mặt nhắn, dưới ánh đèn làn da càng thêm trắng nõn.

      Hôn nhân giống như là ván bài, với Nhan Thấm lại càng đúng, đánh cuộc, thua, đối phương thế nào cũng phải làm táng gia bại sản, đây là cuộc bán dâm cao cấp, lưu oanh (gà móng đỏ) bán chính là thân thể (ý chỉ chỉ là bán dâm ó), bán chính là linh hồn.



      Quả con đường có lối về, ai cũng thể quay đầu lại được, hoặc là chết, hoặc là trở nên hung ác, đến cuối cùng ai có thể bỏ qua cho ai, Nhan Thấm thấy mình trong gương, đột nhiên sợ hãi, che kín gương mặt, sau đó là mảnh ướt át, quay mặt , là chán ghét mình như vậy.

      bao lâu sau nhà họ Cố biết chuyện Nhan Thấm mang thai con trai, nhà họ Cố kiên trì gọi Nhan Thấm trở về nhà chính, Cố Diễn Sinh cũng cùng về, Cố Diễn Sinh cho là cự tuyệt, cũng nghĩ nhiều biện pháp để cho có thể mình an tĩnh dưỡng thai, nhưng hiểu sao Nhan Thấm chợt ngẩng đầu lên mỉm cười : "Được, có cái gì thể."

      mang thai chính là người thừa kế tương lai của nhà họ Cố, nếu chăm sóc tốt khối thịt này là có thể muốn gió có gió, nhưng chính là cách nào làm được, chỉ là muốn ly hôn, muốn dừng lại việc ly hôn như vậy, chỉ cần thấy chiếc nhẫn năm đó của Mộ Lương, mơ thấy ác mộng cả đêm, sau đó rất nhiều rất nhiều thứ mở ra, cảm thấy tay người bên gối của mình nhất định là nhiễm rất nhiều máu tươi, tuổi trẻ sống rất tùy ý, có thể dễ dàng tha thứ nhiều chuyện, duy nhất chỉ có chuyện này, duy nhất chỉ có kiện này, chỉ kiện này, là có thể ép đến điên khùng.

      Nhà họ Cố sử dụng quyền lực của mình làm cho Cố Diễn Sinh ở bên ngoài bớt phóng túng, tối thiểu cũng phải chờ đến khi đứa bé bình an sinh ra rồi lại tiếp tục ăn chơi đàng điếm thế nào cũng được, lúc này, là lúc mấu chốt, nếu còn như vậy tốt lắm.

      Cố Diễn Sinh sống mơ mơ màng màng như người say, mỗi ngày đều sống trong đám phụ nữ, sau đó ngẫu nhiên trở về nhà, bởi vì có cha mẹ Cố, Nhan Thấm cũng mấy lời như cút , chỉ có yên lặng ăn cơm, ngay cả ánh mắt cũng lười quay lại nhìn , chính là như vậy, Cố Diễn Sinh chợt nổi giận, chính là ánh mắt như có chuyện gì xảy ra, ném cái chén trong tay, ném ở bên cạnh Nhan Thấm, trong nháy mắt chia năm xẻ bảy, bể tan tành, người chung quanh đều giật nảy người, tay chân người giúp việc càng thêm luống cuống chạy đến bên cạnh Nhan Thấm, ngay cả xưa nay mặt lạnh như ba Cố cũng lên tiếng an ủi, sau đó dạy dỗ Cố Diễn Sinh, ai ngờ Cố Diễn Sinh lười biếng dựa vào ghế, liếc mắt nhìn Nhan Thấm ở phía đối diện, lấy ánh mắt mãnh liệt, phức tạp, tình cảm nhìn chăm chú vào .

      Nhan Thấm giống như hoàn toàn ngăn cách với thế giới, yên lặng ăn cơm, để chiếc đũa ở bên, mỉm cười với người khác: "Con ăn no rồi, con lên lâu trước."



      Cố Diễn Sinh quay mặt sang, đột nhiên cảm thấy mắt đau nhói, đưa tay lên che, chỉ là cảm giác ướt át, chưa tới tuyệt vọng, phải tuyệt vọng, đây chẳng qua là trò chơi, tình vô vọng, hơn kém.

      Vừa lên lầu người giúp việc bưng tổ yến tới, hình như là huyết yến, cho dù Nhan Thấm thích, cũng phải kiêng dè mặt mũi nhà họ Cố, từ từ nuốt xuống, chỉ cảm thấy nhạt nhẽo có vị gì, nhưng cũng thể cẩn thận nuốt xuống, sau đó trong cổ họng chính là hồi đau đớn, giống như là rắn lột da, bắt đầu từ cổ họng, đường xuống, tê tâm liệt phế tới cực điểm.

      Hi vọng, hẳn là thể.

      Lông mi Nhan Thấm dính lại chút, từ rất lâu rồi còn mang lông mi giả, nhưng cũng là dài, đầu ngón tay nhàng xoa huyệt thái dương, cũng may, cũng may, tất cả đều có thể thay đổi.

      Chuyện Cố Diễn Sinh ở bên ngoài lêu lổng làm cho mẹ Nhan Thấm thể nào bình tĩnh, nhà họ Cố giao thiệp rộng rãi, Lâm Thanh cũng phải là đèn cạn dầu ( phải dễ bắt nạt), thường xuyên qua lại với nhau, thực đầu Nhan Thấm đau đến mức muốn nổ tung, Cố Diễn Sinh vẫn bình tĩnh ngồi ở ghế sa lon như cũ, chỉ là tầm mắt thỉnh thoảng lại rơi vào người Nhan Thấm, sau đó nhanh chóng dời , thực Nhan Thấm thoải mái, phát ra được thanh nào, cứng ngắc ngồi ghế sofa: "Cố Diễn Sinh phóng đãng cũng phải là chuyện ngày ngày hai, mẹ, mẹ cần gì vào lúc này, mẹ có thế để cho con yên tĩnh chút ."

      Sau loạt tiếng tranh cãi, Nhan Thấm có chú ý, ngược lại Cố Diễn Sinh lo lắng mấy câu , làm cho gương mặt Nhan Thấm còn chút máu, sau đó còn người nào đến quấy rầy Nhan Thấm nữa.

      tình chuyển biến ở chỗ, Nhan Thấm tìm Nguyễn Miên, nhà Nguyễn Miên cực lớn, nhưng là cần người giúp việc, mỗi ngày có người giúp việc theo giờ tới lau quét dọn dẹp, thời gian cố định, tận lực quấy rầy đến Nguyễn Miên, nếu phát điên, Nhan Thấm mang thai ba tháng, vẫn nhìn thấy bụng như cũ, hơn nữa trong khoảng thời gian này càng ngày càng xinh đẹp, cũng càng ngày càng giống tiểu thư khuê các .

      Nhan Thấm tự nhiên lên, đẩy cửa ra, sau đó ngừng thở dốc, chưa từng nhìn thấy qua dáng vẻ này của Nguyễn Miên, mái tóc màu đen rối loạn, người ở phía là người Nhan Thấm thể quen thuộc hơn được, Nhan Thấm từng nắm tay, lên giường, thanh mai trúc mã, cái gọi là thuở hồn nhiên vô tư, cũng biết được người này lúc lên giường lại có thể hấp dẫn như vậy, nhắm mắt lại, sau đó xoay người sang chỗ khác, phòng ngủ Nguyễn Miên ở lầu hai, lầu đến lầu hai, 17 bước cầu thang, ngay cả lan can cũng nạm thủy tinh, đúng là ăn tiêu hoang phí, thần kinh Nhan Thấm hoảng hốt, chân liền đạp hụt, từ lầu hai lăn xuống lầu , giữa hai chân là mảng lớn máu tươi, sau đó, trước mắt Nhan Thấm mảnh đen kịt.

      Đợi đến khi tỉnh lại, Cố Diễn Sinh ngồi bên giường, giống như canh giữ lâu, râu cũng mọc ra, Nhan Thấm nghiêng đầu hỏi: "Tại sao là Nguyễn Miên?"

      Cố Diễn Sinh cúi đầu, thể tưởng tượng được, thực biết vì sao lại biến thành như vậy, khóc, thực Nhan Thấm rất dễ dàng nhìn ra, ngay cả mắt cũng là màu đỏ, người giống như vậy, lại có thể biết khóc, là kỳ tích, hôm nay quỳ gối bên giường Nhan Thấm, nhưng cách nào ra điều gì, dáng vẻ thận trọng.

      Nhan Thấm quay đầu: "Mất rồi hả?"

      Cố Diễn Sinh lung tung gật đầu.

      "Như vậy, có thể ly hôn chứ?" Nhan Thấm hỏi , có thể cứ như vậy kết thúc hay , có thể cứ rời như vậy, có thể ly hôn, chỉ cần nguyện ý buông tay.

      Cố Diễn Sinh lắc đầu.

      "Ngươi có phải vô cùng ích kỷ hay ? phóng đãng, ở bên ngoài ngừng có tin tức lan truyền, tôi có thể mặc kệ, nhưng Nguyễn Miên là ai, là người lớn lên với , lại chơi ấy, ai cũng có thể, thế nào lại là ấy, năm đó trong trường quân đội chuyện ấy vì cắt cổ tay ai nghe thấy, cho dù tôi bỏ qua cho ... cha mẹ cũng bỏ qua cho , thực tôi muốn đứa bé này, tôi có suy nghĩ muốn làm mẹ, tôi mua rất nhiều sách, gộp lại còn muốn nhiều hơn , tất nhiên là tôi thể tiếp nhận lần nữa, thực từng nghĩ muốn chung sống hòa bình với , nhưng cho tôi cái gì." Nhan Thấm nháy mắt, thực rất mệt mỏi, thêm chữ đều cảm thấy mệt mỏi, thấy nét mặt Cố Diễn Sinh, tại quả thực cảm thấy thú vị, quay mặt sang, cả người giấu ở giường trắng tinh.
      Last edited: 4/5/16

    5. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 23

      Chỉ là bất chợt rất nhớ (4)

      " biết vì sao", lúc lâu sau Cố Diễn Sinh mới khàn khàn lên tiếng, " biết sao mình lại ở giường Nguyễn Miên, Nhan Nhan, em hãy tin , có... chưa từng chạm vào người khác, chỉ phục mà thôi, những người mẫu kia đều là giả, đợi em mở lời... Nhan Nhan...".

      Nhan Thấm nắm lấy chiếc nhẫn bên cạnh, là nhẫn cưới của và Cố Diễn Sinh, ném thẳng vào Cố Diễn Sinh, nó đập vào mắt , tóe ra máu.

      "Tôi thấy bẩn thỉu, Cố Diễn Sinh, bẩn thỉu, có hiểu hay ", Nhan Thấm giận dữ.

      Cố Diễn Sinh chịu hai tầng áp lực, người nhà và Nhan Thấm, trong lúc nhà họ Cố rối như tơ vò này thành phố G lại gửi đến thông báo thúc giục Cố Diễn Sinh. Cố Diễn Sinh liên tục gặp phải từ chối, Nhan Thấm từ chối gặp , rằng nếu Cố Diễn Sinh bước vào nhà bước, nhảy lầu, chuyện này dù sao cũng là lỗi của Cố Diễn Sinh, ai dám lời nào, ngược lại bà Tần thở phào, "Trước kia Nhan Thấm còn mang thai con , bây giờ đứa bé rất rồi, Diễn Sinh, con còn buông tay?"

      Cố Diễn Sinh đâu nghe vào tai, ngày ngày quỳ gối trong vườn hoa nhà họ Nhan, quỳ đến mấy tiếng đồng hồ, sau đó trong cổ họng dâng lên vị ngọt, bắt đầu nôn ra máu, những giọt máu đỏ rơi xuống bàn đá.

      Cuộc sống của Nguyễn Miên cũng tốt hơn chút nào, lại lại trong phòng, gọi cho Nhan Thấm hết cuộc này đến cuộc khác đều bắt máy, đành phải nhắn lại: Nhan Thấm, chiêu này cậu chơi đẹp lắm, khi tớ còn lăn lộn ở nhà họ Nguyễn, cậu ở đâu, tớ lại bị cậu đùa bỡn, cậu ép tớ làm ra chuyện đó, xem tớ làm sao trừng trị cậu.

      Nhan Thấm nhất định phải ly hôn, cả ngày ăn cơm, Lâm Thanh chỉ có đứa con , cũng cực kỳ sốt ruột, đến nhà họ Cố chuyện, Cố Diễn Sinh cả ngày nôn ra máu, phải dựa vào dịch dinh dưỡng, nhưng thà chết buông tay, Lâm Thanh trông thấy Cố Diễn Sinh như vậy đúng là nỡ.

      Nhà họ Cố chỉ có đứa con trai, tất nhiên cũng đau lòng.

      người thà chết cũng phải ly hon, người chết cũng buông.

      Cục thịt trong bụng Nhan Thấm mất, thế nhưng cân nặng sụt , ngay cả thể lực lại trong sân cũng còn, Cố Diễn Sinh bị giày vò, ngược lại thân thể quá tổn hại, trải qua ít đau khổ, năm đó khi viên đạn găm vào bụng, cửu tử nhất sinh cũng còn có việc gì, chỉ như trong tim có cái lỗ, máu chảy rỉ rả, thà chết thà quên, dự định ban đầu của là nếu như Nhan Thấm sinh con
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :