1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại - Quân nhân] Bởi vì quân hôn - Kỳ Vãn (38)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 14: Bước qua thời hoàng kim phồn hoa (5)

      Sau hôm đó Cố Diễn Sinh trực tiếp đáp chuyên cơ bay đến đảo biết tên, nghe là muốn huấn luyện đội binh, Nguyễn Miên nhàn nhã tới thành phố G, Nhan Thấm vừa mới mở cửa, Nguyễn Miên nở nụ cười: "Ôi, cậu làm phu nhân Thiếu tướng cũng tệ lắm." Trong tay là điếu thuốc trắng như tuyết, môi Nguyễn Miên đỏ như máu, nhấp chút rồi ngậm điếu thuốc.
      "Ôi, hủ nữ nhiễm thế tục giả bộ mệt mỏi?" Nhan Thấm bỗng nhúc nhích ngón tay, tay của , dùng lời Cố Diễn Sinh chính là: Tôi quen nhìn tay đẹp, còn đẹp hơn gương mặt của mình. Lúc đó Nhan Thấm hết chỗ , câu này là khen hay mắng đây?

      "Đây là tác phong làm nhiệm vụ của chồng cậu, trước khi ta bên kia, trực tiếp đưa ra thông báo để tớ làm nhân viên y tế, tớ thể kéo cậu cùng ." Nguyễn Miên cũng phải là người biết nhìn xa, cùng tốt nghiệp trường quân đội với Cố Diễn Sinh, Cố Diễn Sinh từ Thiếu úy leo lên Thiếu Tướng, Nguyễn Miên vẫn giữ chức vị nhân viên y tế.

      Nghĩ đến Cố Diễn Sinh lại muốn làm chút hành động vô nhân đạo, chuyện bình thường chắc gọi Nguyễn Miên là nhân viên y tế như vậy, dường như Nguyễn Miên là hủ nữ dịu dàng vô hại, biết được là qua bao nhiêu lần sống chết, thấy thi thể còn nhiều hơn Nhan Thấm nhìn thấy ta, trước kia Nguyễn Miên thường cho Nhan Thấm, chiến trường đủ thiết bị, trực tiếp lên, rất lâu rồi tiêm thuốc tê cho những quân nhân kia, là Cố Diễn Sinh ra lệnh, bảo là muốn huấn luyện những quân nhân này cái gọi là năng lực ý chí.

      Có lúc Nhan Thấm lặng lẽ rơi lệ, mẹ kiếp, sao những người này cũng lật đổ chúng sinh như vậy.

      Nguyễn Miên ngừng chút: " phải chồng cậu để cho tớ bảo cậu cùng, là tớ tự mình quyết định, Nhan Thấm, nếu như cậu muốn sống cùng Cố Diễn Sinh tốt, nhất định phải tham gia vào phải hiểu được rốt cuộc ta sống mũi đao như thế nào. Chuyện Mộ Lương qua, mỗi người ở thành phố A đều truyền lại câu chuyện của hai người, Nhan Thanh thu liễm bớt, gần đây mẹ cậu cũng nắm giữ quyền to, nhưng mong muốn của cậu Cố Diễn Sinh đều giúp cậu làm được rồi." Nguyễn Miên dùng sức tắt điếu thuốc, lập tức miễng cưỡng cười: " lát nữa tớ sân bay, cùng chứ?"

      Nguyễn Miên vô cùng khéo léo, trong lúc đó Nhan Thấm nhất thời cũng biết phải làm thế nào, ừm, quyết định muốn sống cuộc sống vui vẻ, quyết định dùng hết toàn bộ sức lực thay đổi hình tượng người trai của Cố Diễn Sinh thành người chồng của .

      Nhan Thấm nheo mắt lại nhìn Nguyễn Miên, trong mắt Nguyễn Miên gần như có chút ánh sáng kỳ lạ, gương mặt cậu ấy hoàn toàn mang nét đẹp phương Đông, thỉnh thoảng mang theo chút quyến rũ dịu dàng, suy nghĩ của này rất khó đoán.

      Trong nháy mắt máy bay cất cánh, Nhan Thấm lập tức hối hận, trong lòng suy nghĩ lúc này nhảy xuống có thể tan xương nát thịt hay , trái lại Nguyễn Miên chuyện với những người kia vô cùng vui vẻ, tình cờ nhìn thấy mặt Nhan Thấm trắng bệch, nhàng câu: "Được rồi, oán phụ, tới rồi cứ yên tâm."

      Vừa xuống máy bay Nguyễn Miên tới, chút cũng sao cả, sau đó khẽ cười, Nhan Thấm phát cái đảo này thoạt nhìn cực kỳ đáng sợ, tĩnh mịch u ám, giống như lúc nào cũng xông tới mãng xà nuốt bạn xuống.

      Nhìn thấy Nhan Thấm, Cố Diễn Sinh cười: "Sao tới chỗ này của vậy?"
      "Đây phải là muốn nhìn chút cách huấn luyện bộ đội đặc chủng thế nào sao." Đoán chừng cái này khác với tướng quân và binh lính, vừa mới tới phía trước nhìn thấy những binh lính này bò sát dưới đất, chuyện đứng dưới mặt trời chói chang hai ba tiếng ti vi là chuyện , mặt tổng giáo quan có thêm vài vạch, còn ánh mắt gần như hung dữ, Nhan Thấm nắm chặt bàn tay, nhìn về phía Cố Diễn Sinh: "Cố Diễn Sinh, em quyết định muốn cùng sống vui vẻ với ."

      Cố Diễn Sinh chợt dừng lại quan sát tổng giáo quan báo cáo, trong tay xoay cái bật lửa, cực kỳ tinh xảo tinh tế, đó là Nhan Thấm đưa, thỉnh thoảng hút thuốc lá, nhưng tuyệt đối rút ra trước mặt Nhan Thấm, là loại trường hợp quỷ dị, Cố Diễn Sinh nheo mắt lại cười, khóe mắt dài , giống như con hồ ly, Nhan Thấm đột nhiên cảm thấy bộ dạng này quá đáng đánh đòn, cố chấp chịu lời nào, ngón tay Cố Diễn Sinh bấm di động, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, ngọn lửa màu xanh lóe lên cái lại trong nháy mắt dập tắt, rốt cuộc khẽ nhếch khóe môi, giọng mềm mại ấm áp: "Thời gian kỳ sinh lý hẳn tới rồi, trong phòng bếp có nước ca cao, uống trước cái , rồi quay lại đây giúp em tìm thuốc giảm đau."
      diễn-đàn-lê-quý-đôn

      Nhan Thấm ngoan ngoãn nghe lời Cố Diễn Sinh , quay đầu lại nhìn Cố Diễn Sinh nhìn về phía màn hình to để xem tình hình huấn luyện, quả nhiên huấn luyện vô nhân đạo, Nguyễn Miên tất cả đạn trong lần huấn luyện này đều là đạn , khi ấy lấy viên đạn ra, máu tươi trực tiếp bắn ra, lúc đó được gọi là quyến rũ nhất.

      Từ năm giờ rạng sáng đến mười giờ tối, lúc ngủ còn có thể bị ép buộc đánh thức, thịt tươi, hoặc là bánh bột ngô, ngày thứ nhất có người chịu nổi tuyên bố buông tha, Cố Diễn Sinh tốt số, chỉ cần ở bên trong phòng làm việc nhìn băng ghi hình huấn luyện.

      "Xem ra muốn bảo vệ quốc gia là chuyện dễ dàng, nhìn những người hai mươi mấy tuổi này chút, vẫn gọi là bộ đội đặc chủng, bị các người chỉnh đến khủng khiếp." Ngày hôm qua Cố Diễn Sinh sai, bây giờ kỳ kinh nguyệt của tới rồi, đau đến hợp với tim gan cũng cùng đau.

      "Nhan Thấm, lời của em , giống như chưa trải qua vậy." Cố Diễn Sinh ràng cười, mặt mày cũng cong cong, chính lúc này dịu dàng cắt từng chút mái tóc dài của , nhắm mắt lại, lông mi giống như có tóc rơi, cổ gáy có cảm giác nhột.

      Trong nháy mắt Nhan Thấm thể được gì, khuôn mặt trắng như tuyết, có kết quả thế nào ở trường quân đội, chưa từng nghĩ tới, chỉ biết khi xuất ở trước mặt , là Thiếu tướng lục quân, là thiên chi kiêu tử (con cưng của ông Trời), chưa từng thấy chật vật hoặc nhận sai lần nào. Cố Diễn Sinh này, cho dù là cả người đều máu, cũng còn lại dáng vẻ kiêu ngạo.

      Cố Diễn Sinh dùng khăn lông trắng như tuyết bọc lại đầu của , móng tay của kéo chỗ cổ khăn lông ra, cẩn thận chạm vào da của , móng tay của dài, được cắt tỉa ngọn gàng, Nhan Thấm che cổ, thầm mắng: "Cố Diễn Sinh, rất phiền phức." Trong giọng của mang theo chút quyến rũ, trong làn da trắng như tuyết có chút đỏ ửng, lần đầu tiên Cố Diễn Sinh thấy dáng vẻ này của Nhan Thấm, trong con mắt nhanh chóng có ngọn lửa.

      "Cố Diễn Sinh." Nhan Thấm nổi da gà, kéo khăn lông ngẩng đầu nhìn , Cố Diễn Sinh nhìn , là điển hình mặt trái xoan, nho , đôi mắt lại cực lớn, thẹn thùng e lệ, Cố Diễn Sinh nhàng nở nụ cười, vuốt lông mi của Nhan Thấm, cắn miệng môi dưới, Cố Diễn Sinh lập tức dán môi lên, sau đó dừng sức hôn.

      Nguyễn Miên cắn bông băng liếc nhìn những binh lính bị trúng đạn, mặt biểu gì: " cho phép rút ra, tôi còn muốn tiếp tục làm kiểm tra, nếu chết, phải việc của tôi." Nguyễn Miên lộ ra hàm răng trắng tinh, ràng mỉm cười, trong mắt lại có mùi máu tanh lưu chuyển: "Tôi mặc kệ trước đó là Thiếu úy gì đó, bây giờ nằm ở giường bệnh chính là bệnh nhân của tôi, tôi có quyền cũng có nghĩa vụ, cho nên, phải phối hợp nghe ?" ràng là dùng lời , nhưng máu tanh sương mù lại càng ngày càng dày đặc.
      Last edited: 4/5/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, 15: Hoa nở (1)
      Edit: Fuly

      Đến nơi này Nhan Thấm bỗng nhiên rất nhàn rỗi, tuy quân nhân bị thương rất nhiều nhưng đây đều là chuyện của Nguyễn Miên. Cố Diễn Sinh phải lo huấn luyện, tuy phải ra ngoài phơi nắng, nhưng nhiệm vụ cũng chẳng dễ dàng, Nhan Thấm rãnh rỗi quá bỗng trở nên đa sầu đa cảm nhìn cái gì cũng thấy thoải mái.

      Cố Diễn Sinh nhìn bộ dạng của Nhan Thấm, da trắng, mái tóc đen vốn dài đến eo vì được cắt tỉa nên giờ đây trở nên ngắn củn. Trước kia, rất thích nhìn như vậy, lúc tâm tình tốt thường đặt chân lên đùi , híp mắt, mở đôi môi hồng mềm mại gọi: " Diễn Sinh." Lúc tức giận, liền mang cả họ lẫn tên ra ‘ Cố Diễn Sinh. ’

      hay chỉ ở trong cái nháy mắt, Cố Diễn Sinh dùng nhiều năm tâm huyết như vậy cũng thể khiến Nhan Thấm mình, Mộ Lãnh chỉ nhàng mỉm cười, vài ba câu, Nhan Thấm liền theo, Cố Diễn Sinh nào cam chịu để tâm huyết nhiều năm của mình trở thành công cốc.

      Trong lòng , trong máu , toàn thân dưới của đều hiển thị bản chất chiếm đoạt. cắn giữ chặt, đến chết rời.

      Cố Diễn Sinh chợt nhớ tới câu đầy chất văn nghệ: Ta dạy người cách người thế nào, chỉ đáng tiếc, người người đó phải là ta.

      phải thiếu niên mười mấy tuổi bình thản hào phóng, tốn nhiều tâm huyết như vậy, làm sao lại cam nguyện chắp tay nhường Nhan Thấm cho người khác.

      Đối với hành động thân mật của Cố Diễn Sinh, Nhan Thấm vẫn chưa thích ứng được, lúc bị hôn thường khẽ ngẩng mặt, sau đó dịch môi tới gần, là hành động trong vô thức. Cố Diễn Sinh có thể cảm nhận được, cả Nguyễn Miên cũng nhận thấy, đùa nghịch móng tay sơn đỏ của mình nhàng cười: "Chuyện này còn đáng mừng hơn chuyện tớ bẻ nam thẳng thành cong." Tuy cười, nhưng mắt lại giống như hồ nước, trong gian u, có hào quang màu đỏ thoáng qua: "Nhan Nhan, tớ tâm vui mừng cho cậu." rất vui mừng, vô cùng vui.

      Nhan Thấm xoay người cười lạnh, tính toán trong lòng ta, chưa chắc người khác biết. ngẩng đầu nhìn trời, cây cối đảo rậm rạp, còn xuất cả loại rắn lớn mà Nhan Thấm nghĩ rằng chỉ TV mới thấy. Lúc ấy, Cố Diễn Sinh cầm cây đập nó, chẳng biết trúng chỗ nào mà con rắn kia trở nên bất động. Lúc Nhan Thấm thấy con rắn bị mổ bụng, bên trong còn có xương người, đột nhiên cảm thấy buồn nôn, liền quay mặt . Cố Diễn Sinh dùng khăn vuông che môi, mang theo nụ cười nhàn nhạt: "Báo lên cấp , có khi còn được khen đấy."

      Những cảnh này và quân nhân của thấy quen, trong khoảnh khắc đó Nhan Thấm chợt phát , đây phải là trò chơi, ngay từ lúc Nguyễn Miên nhấn mạnh từng chữ cho biết‘ đều là đạn ’, nên hiểu, đây phải là cuộc huấn luyện đơn thuần, đây là huấn luyện sinh tử, tựa như tử sĩ thời cổ đại vậy.

      Nhan Thấm chịu nổi, đau đầu cả đêm, kỳ kinh nguyệt cũng cũng trở nên rối lạn, lúc có lúc , khi khỏe mạnh hoạt bát, có khi lại đau đến mức xuống được giường. Cố Diễn Sinh dám cho uống thuốc giảm đau, loại thuốc này uống nhiều dễ bị vô sinh, bình thường đều dùng Vitamin giả làm thuốc giảm đau, giờ tình trạng như vậy, Cố Diễn Sinh dám hành động thiếu suy nghĩ, lần đầu tiên lên giường với , liền cố ý muốn thụ thai, chẳng ngờ kỳ kinh nguyệt đầu tiên này lại làm loạn toàn bộ kế hoạch. phải để mang thai, hơn nữa nhất định phải sinh hạ đứa bé trai.

      Cố Gia chín đời độc đinh, có quy định bất thành văn là: Nếu sinh được con trai vợ chồng có thể tùy ý xử lý hôn nhân, nhưng nếu có con trai, phải nuôi dưỡng đứa bé này cả đời, dù có mâu thuẫn đến mức ngoại tình nuôi bồ nhí, cũng tuyệt đối cho phép ly hôn.

      cho oai là: muốn đứa bé lớn lên trong tình thương của cha mẹ.

      Cố Diễn Sinh ngàn suy vạn nghĩ, nhưng trong mắt vẫn chẳng có gợn sóng, bàn tay chậm rãi xoa lên bụng , cố ý ngâm qua nước ấm, nên rất thoải mái, Nhan Thấm đau đến mặt trắng bệch, thần trí mơ hồ: " Diễn Sinh."

      Cố Diễn Sinh chợt biến sắc, nhưng giọng vẫn ấp áp như cũ: “Em gọi là gì?" Nhan Thấm chưa từng thấy dáng vẻ này của , đẹp trai, lịch , hung ác, thậm chí còn có lúc máu tươi dính đầy mặt, hàm răng vẫn trắng sáng như cũ, khuôn mặt vẫn đẹp đến khó tưởng tượng.

      Nhan Thấm liền luống cuống, mồ hôi lạnh chảy ròng : "Cố Diễn Sinh, đây chẳng qua chỉ là câu cửa miệng, huống chi lúc em cũng luôn gọi như vậy, nhất thời khó thay đổi."

      Cố Diễn Sinh vuốt tóc nhàng cười: “Nhan Thấm, đây là lần cuối cùng nhắc nhở em, có em , cũng có suy nghĩ loạn luân, hiểu chứ?" Giọng của càng ngày càng thấp, ba chữ cuối cùng là thầm bên tai , nhàng nhàn nhạt, Nhan Thấm bị dọa đến mức choáng váng, nào suy nghĩ được gì nữa, chỉ có thể gật đầu theo bản năng, Cố Diễn Sinh cười: "Nhìn em kìa, vẫn nhát gan như vậy." Sau đó lại nhàng xoa bụng cho , Nhan Thấm bị hù dọa phen liền cảm thấy đỡ đau hơn nhiều.

      Đúng có tiền đồ, Nhan Thấm tự phỉ nhổ bản thân.

      "Em muốn về nhà." Kinh nguyệt vừa qua, Nhan Thấm liền bắt đầu đòi về nhà, Cố Diễn Sinh đồng ý, sửa lại y phục cho , tỉ mỉ dặn dò.

      Trước khi máy bay đến, Nhan Thấm chợt quay đầu lại: "Cố Diễn Sinh, khi nào về?"

      Trái tim Cố Diễn Sinh mềm nhũn, lời cũng trở nên nhàng: "Khoảng mười ngày nữa, đến lúc đó dẫn em hưởng tuần trăng mật, ngoan, ở nhà nghe lời." Trong lòng Nhan Thấm lúc này ngũ vị tạp trần, Cố Diễn Sinh dịu dàng, ra những lời ấm áp như thế, ngay cả mặt cũng là biểu tình an tường khiến cảm thấy lạ lẫm.

      Trái tim Nhan Thấm cũng mềm nhũn, đến gần hôn , bởi vì vấn đề về chiều cao, cùng ngượng ngùng, hôn lên môi, mà chỉ đến cằm, Nhan Thấm tự phỉ nhổ mình, chiều cao chênh lệch lớn như thế, sau này sinh bé bị dị dạng đấy chứ, Cố Diễn Sinh chỉ cười , nhìn thấy áo bị bung cúc, liền cúi đầu cài lại rồi ôm lấy , Nhan Thấm chỉ dám vươn tay nhàng ôm .

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 16: Hoa nở (2)
      Edit: Fuly

      Về đến thành phố G, chuyện đầu tiên Nhan Thấm làm là mở máy tính lên xem cổ phiếu, quả nhiên vẫn là mảnh xanh lá, người khách hàng kia vì đổi số điện thoại nên đem chuyện này báo lên cấp của . chẳng sợ, vốn làm gì sai, ta muốn tìm chết liên can gì tới chứ? Nhan Thấm muốn trở về làm giảng viên đại học nữa, liên quan đến việc mệt mỏi hay , mà là muốn hòa nhập với cuộc sống của Cố Diễn Sinh. Cuộc sống của vốn lộn xộn có quy luật, Nhan Thấm híp mắt, đột nhiên cảm thấy công sức học hành nhiều năm qua của mình uống phí, ngành tài chính vốn rất dễ tìm việc làm, cộng thêm đại học của lại là trường có danh tiếng, là dân văn phòng lên từ từ, đoán chừng chỉ 3 năm là lên được chức quản lý, Nhan Thấm cảm thấy nghề nghiệp như vây chưa phải là cái bản thân muốn, suy nghĩ lúc lâu, chợt phát giác, bản thân mình muốn nhất là gì cũng biết.

      chưa chắc muốn thâu tóm Nhan gia, cũng hận Nhan Sinh đến mức ép ông ta đến đường cùng, cũng hiểu được rốt cuộc mình cam lòng vì điều gì, có lẽ là vì phản bội, có lẽ là vì quá nhiều chị em khiến cảm thấy chịu nổi.

      Mười ngày sau quả nhiên Cố Diễn Sinh trở về, lúc ấy Nhan Thấm nhìn máy tính ngẩn người, Cố Diễn Sinh nhìn thấy màn hình đầy vệt màu xanh thẫm, vốn là sinh viên xuất sắc của khoa tài chính, nên chẳng cảm thấy quá lo lắng, chỉ là nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của , đột nhiên cảm thấy trái tim nhộn nhạo, giống như có ai đó dùng móng vuốt khẽ cào.

      Sao lại là ? Cố Diễn Sinh chỉ lần nghĩ tới, nếu theo dân gian, Nguyễn Miên xinh đẹp, thông minh, tốt hơn Nhan Thấm ngốc nghếch rất nhiều, sao lại ?

      Nhan Thấm hỏi : "Có ai hy sinh nữa ?"

      " có." Cố Diễn Sinh vươn tay ra, đè chặt khuôn mặt Nhan Thấm cả vào lồng ngực mình sưởi ấm.

      Nhan Thấm cảm thấy mắt chóng mặt, hơi đau, hơn nữa khi Cố Diễn Sinh cúi đầu dùng phương thức ngang ngược tách răng ra, hôn xuống càng thêm đau đớn, nhắm mắt lại, trong óc Nhan Thấm là mảnh trắng xóa, từng đốm sáng lóe lên, sau đó phát ra tia lửa.

      Cố Diễn Sinh quả thực là muốn nuốt sống , từng chút từng chút vào, sau đó nhanh chóng rút ra, rồi lại dùng sức vào. Nhan Thấm cảm thấy đau bụng, vươn tay nắm chặt quần áo Cố Diễn Sinh, cong người thành đủ hình dạng.

      Cố Diễn Sinh vươn nắm lấy tay , gần như dùng sức hôn lấy, sau đó đường xuống, Nhan Thấm cảm hai luồng nhiệu lưu nóng lạnh, thanh mềm yếu: "Cố Diễn Sinh, Cố Diễn Sinh. . . ." Từng chữ từng câu giống như mèo kêu, tim Cố Diễn Sinh mềm lại, cảm thấy tiếng kêu của này quá dễ nghe, nhịn được muốn nhiều hơn, càng muốn trêu chọc để phải kêu lên.

      Hành hạ đến khi cầu xin tha thứ, khuôn mặt điển trai của Cố Diễn Sinh hiển lộ vẻ thâm tình mị bình thường khó thấy: "Nhan Nhan, em."

      Nhan Thấm cắn môi dưới, gần như bật khóc, Cố Diễn Sinh che ánh mắt của lại. Trong lòng Nhan Thấm lòng tràn đầy uất ức, cảm thấy Cố Diễn Sinh quá khốn khiếp, thời điểm môi phủ xuống, liền dùng sức cắn chặt, Cố Diễn Sinh cười mắng con “sói mắt trắng”.

      Bởi vì bị che mắt, cảm giác bất an càng lộ , Nhan Thấm chỉ có thể cầu xin tha thứ, nào còn để ý đến những thứ khác, Cố Diễn Sinh cảm nơi đó của ngày càng chặt chẽ, có cách nào, đàng phải nộp vũ khí quy hàng.

      "Nhan Nhan." Nhan Thấm nhu thuận gối đầu lên ngực , mấy ngón tay Cố Diễn Sinh chơi đùa với mái tóc , uốn thành lọn, tựa như đóa hoa nở. Nhan Thấm cảm thấy cả người dớp dính mồ hôi rất khó chịu, nhưng thời điểm được Cố Diễn Sinh nhàng hôn xuống, cảm thấy được an ủi, trong lòng tràn đầy ấm áp.

      Mộ Thanh vừa ngồi tán gẫu với mấy người bạn vừa nghĩ lại những thay đổi gần đây của Nhan Thấm, lúc nhận được điện thoại chỉ mím môi nhàng cười, trong mắt có chút ánh sáng thoáng qua, trong tiếng trêu chọc của moi người nhàng hớp ngụm rượu, cánh tay của phụ nữ nhân tuần du ngực ta, Mộ Thanh tóm lấy, cúi đầu hôn xuống, dưới bầu khí ồn ào, đổ từng giọt rượu xuống người ta, nhàng : "Cái gọi là kỹ nữ, quả thực ý ở ngôn từ."

      Nguyễn Miên là người phụ nữ theo phong cách nữ quyền, vừa đẩy cửa ra nhìn thấy màn này, liền nở nụ cười phát ra thanh bén nhọn: "U, Mộ đại cục trưởng tức giận chuyện gì thế. phải chỉ đơn giản là Nhan Nhan cảm thấy Cố Diễn Sinh tốt, thích hợp làm chồng mình thôi sao, xem tức giận đến mức nào kìa." cười, thanh nhàng, dung nhan xinh đẹp từ , có đôi mắt xếch giống Cố Diễn Sinh, vừa mị lại vừa diễm lệ.

      "Ngọn gió nào thổi Nguyễn tới đây vậy." ta quay đầu cười với đám phú nhị đại: "Đây là hai nhà họ Nguyễn, quen thuộc với xác chết còn hơn tôi nhiều." Bên trong có người hút ma túy, khói trắng bay lượn, mờ mờ ảo ảo.

      "Cục trưởng Mộ quá lời rồi, đường đường là cục trưởng cục cảnh sát, nhìn thấy có người hút ma túy mà vẫn thờ ơ được, phải lãng phí tiền đóng thuế của người dân hay sao." Nguyễn Miên thấy này sắc mặt tươi cười của người trước mắt chợt biến đổi, ánh mắt như đao, đường như muốn đâm thẳng vào tim Nguyễn Miên.

      " Nguyễn những lời này là có ý gì." Mộ Thanh kéo dài cuối, giọng cực kỳ mập mờ, những chỗ như thế này vốn ít ánh sáng, sắc mặt của ta trắng bệch, thậm chí Nguyễn Miên còn nhìn thấy cả mạch máu dưới da ta, lạnh lẽo thấu xương.

      Nguyễn Miên quay đầu bật cười, trong gian ánh sáng cùng bóng tối giao hòa, khuôn mặt tuyết trắn, trong mắt thậm chí còn lên mày đỏ quỷ dị.

      Nhan Thấm bị dày vò động đậy nổi, Cố Diễn Sinh mắng quá yếu ớt, chỉ mới hoạt động vài cái phải nằm giường mấy ngày, , Nhan Thấm tức giận: " cho rằng ai cũng trâu bò giống sao, lưu manh." mắng, Cố Diễn Sinh thèm chấp nhặt với , xoay người để tựa lưng vào mình.

      " còn có thể làm gì em hả." Cố Diễn Sinh đánh lên mông , Nhan Thấm khẽ cáu, gương mặt đỏ hồng.

      Nhưng vẫn ngoan ngoãn xoay người lại, Cố Diễn Sinh hạ tay mát xa dọc theo phần hông xuống, Nhan Thấm cảm thấy thoải mái hơn ít, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn , Cố Diễn Sinh cúi đầu, trá có vài sợi tóc rủ xuống, Nhan Thấm nhìn mặt , chỉ mơ hồ thấy tựa như cười, khóe môi nâng lên thành hình cung, động tác tay cũng đầy trúc trắc.

      Có lẽ là ánh mắt của Nhan Thấm quá mức trần trụi, Cố Diễn Sinh ngẩng đầu cười như cười nhìn , Nhan Thấm nhẽ nâng môi: "Cố Diễn Sinh, ngựa tre."

      Cố Diễn Sinh cúi đầu hôn , Nhan Thấm nheo mắt, cũng may.

      Cũng may còn trẻ, cũng may Mộ Lãnh chết, cũng may, nguyện ý thử lần nữa, liên quan tới cùng , chỉ mong là những ngày tháng sau này có thể trôi qua thoải mái.

      Cố Diễn Sinh hiểu trong lòng có muôn ngàn suy nghĩ, chỉ là còn trẻ, có rất nhiều cơ hội cùng sức chịu đựng, nhiều năm như vậy cũng chờ được, huống chi là hai năm.

      Thân phận của Cố Diễn Sinh đặc biệt, thời kỳ hòa bình có chỗ tốt là, mỗi ngày đều có thời gian về nhà, gần đây Nhan Thấm nghiên cứu thị trường chứng khoán, việc này Cố Diễn Sinh thông thạo bằng Nhan Thấm, liền dùng chuyện này lúc có lúc chế nhạo , Cố Diễn Sinh cũng nổi giận, thèm tranh chấp với .

      Tất cả đều rất hoàn mỹ, hoàn mỹ đến mức Nhan Thấm cảm thấy giờ mà có con, cũng nguyện ý sinh ra; hoàn mỹ đến mức, ngày 24 giờ có hơn 18 giờ Cố Diễn Sinh ở cạnh Nhan Thấm, có chuyện gì liền ôm lên giường hoạt động; hoàn mỹ đến mức, bà Tần phu nhân cố ý đến thăm , cười nhàng vài lời.

      Nếu như có cuộc điện thoại này.

      Lúc Cố Diễn Sinh trở về Nhan Thấm ngồi đất, tóc đen xõa đến eo, Cố Diễn Sinh nghĩ là lại tức giận, chuẩn bị lên trêu chọc , Nhan Thấm lại ngẩng đầu lên, nước mắt còn chưa lui , đôi mắt vô hồn.

      Cố Diễn Sinh đau lòng.

      Nhan Thấm có đôi tay vô cùng xinh đẹp, ngón tay mảnh khảnh thon dài, hôm nay cũng chính đôi tay này, kéo lấy tóc của mình, tròng mắt đỏ bừng, ôm người cuộn tròn nền đất.

      Cố Diễn Sinh chỉ ác liệt khi Nhan Thấm nhắc đến hai chữ Mộ Lãnh và trai, còn lại luôn vô cùng cưng chiều Nhan Thấm, hôm nay vừa nhìn liền hiểu phải vì ‘ Mộ Lãnh ’, cầm tay Nhan Thấm, tỉ mỉ an ủi, Nhan Thấm cắn môi dưới, mới đầu cảm nhận được, nhưng dần dần lòng bàn tay trở nên ấm áp, đánh khẽ rùng mình, nhìn thấy Cố Diễn Sinh, uất ức trong lòng chợt dâng lên, chỉ biết khi còn bé Cố Diễn Sinh là người thương nhất , những người bắt nạt , đều bị thẳng tay trừng trị.

      Hôm nay bị uất ức như thế, lập tức bật khóc, nhào vào trong ngực Cố Diễn Sinh: " Diễn Sinh, Diễn Sinh . . ." có cảm giác mình như trở lại mười mấy năm trước, khi đó chỉ biết ngoan ngoãn sống ở sau lưng Cố Diễn Sinh nắm lấy quần áo của ngọt ngào gọi ‘ Diễn Sinh ’. Dù bây giờ Cố Diễn Sinh cực kỳ hận tiếng ‘ ’ này, nhưng thấy bộ dạng như thế biết giờ phải là lúc tức giận. Nhan Thấm vốn rất mạnh mẽ, vẻ yếu ớt thế này là rất hiếm thấy

      Cho nên mới thích dùng phương pháp củ cà rốt và cây gậy kia.

      " Diễn Sinh, em biết mẹ em mới là kẻ thứ ba." há miệng, cố hút lấy khí: "Nhan Thanh phải em trai em, ta là trai em, ta lớn hơn em hai tuổi, lại bị ba em đổi thành hơn em 5 tuổi, học lại lần nữa, biết , ba em hao phí rất nhiều công sức người ta, em trách, chuyện này đối với em mà tính là gì, em có dã tâm như vậy. Cái em hận chính là, Nhan Thanh lớn hơn em hai tuổi, cái mà em nghĩ là có hai, em cứ nghĩ cho có mới nới cũ, kết quả là bởi vì thân phận của mẹ em lấn át người trước!" Nhan Thấm cúi đầu, mái tóc màu đen rũ xuống.

      Cố Diễn Sinh ôm lấy eo : "Ngoan, Nhan Nhan đừng khóc, giúp em, nhé?" thanh nhàng mềm mại: "Mặt lấm lem hết rồi, ngày mai Nhan Nhan bị đau họng đấy."

      Nhan Thấm khóc thành tiếng, Cố Diễn Sinh cúi đầu, ôm vào trong ngực an ủi, Nhan Thấm muốn , Cố Diễn Sinh cũng ép , cắn cằm của trêu chọc .

      Giữa hai màu tối sáng, Nhan Thấm nhìn thấy, gương mặt của Cố Diễn Sinh trắng nõn như ngọc, nhưng huyết sắc mặt lại thấy , hồi lâu, thanh của Cố Diễn Sinh rốt cuộc truyền đến, sắc bén như cây đao: "Ai dám khi dễ Nhan Nhan đều buông tha."

      Cả cũng chưa từng bỏ qua cho bản thân mình, huống chi người khác.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆ Chương 17: Hoa nở (3)

      Editor: Tiểu Tất Cửu


      Nhan Thấm vừa tỉnh dậy Cố Diễn Sinh ngồi bên giường hút thuốc lá, thuốc trắng thon dài, tuyệt đối hút thuốc lá ở trước mặt Nhan Thấm, huống chi cũng phải là rất thích thuốc lá. Trong đầu Nhan Thấm Tâm việc hôm qua mà mất hồn mất vía, Cố Diễn Sinh ngược lại cười: "Nhìn em kìa, đây chỉ là chuyện ."

      "Cố Diễn Sinh." Nhan Thấm gọi: "Là ông ấy chà đạp lên tất cả tin tưởng trong lòng em, em gọi ông ấy là ba nhiều năm như vậy, ông ấy cho em điều kinh ngạc đến như vậy, hai mươi mấy năm là con , kết quả lại phát mình có đám lớn chị em, em cũng nhịn, chỉ coi như đàn ông có mới nới cũ, huống chi mẹ có lòng tự tôn cao, hàng năm ở trong nhà, vì vậy tự khuyên mình thông cảm bỏ qua. Nhưng mà em nghĩ như thế, Nhan Thanh lại có thể mạnh hơn em, Cố Diễn Sinh, có hiểu hay , hiểu được em. . . ." Cuối cùng ‘ rất muốn chết ’ mấy chữ cuối tại mắt gần như ác độc của Cố Diễn Sinh mà nuốt xuống

      Cố Diễn Sinh lấy tư thế quái dị bóp vỡ thuốc lá lấy, cười như cười : "Nếu như em thử mấy chữ phía sau ra chút." Ngón tay dùng phương thức ôn hòa xẹt qua sợi tóc của , đầu ngón tay của mang theo khí lạnh, từng chút từng chút, Nhan Thấm cắn đôi môi, hiểu được người này vui giận ràng, làm sao còn dám tiếp.

      "Nhan Nhan, nếu gả choanh, mạng này chính là của , cũng cho bậy nữa, nếu liền tức giận đấy." Cố Diễn Sinh vẫn luôn dùng giọng ấm lành lạnh, khóe miệng cong lên chút đường cong, nhưng trong mắt vẫn là lạnh lẽo: "Nhưng mà tất nhiên, mạng của cũng là của Nhan Nhan ." Mười ngón tay của đan vào nhau, ngầm mạnh mẽ dùng sức.

      Cố Diễn Sinh vui giận bất thường, suy nghĩ rất khó đoán, người khác hiểu, Nhan Thấm cũng vẫn hiểu được.

      Nhan Thấm hề tranh chấp nữa, dáng vẻ Cố Diễn Sinh cũng mềm mỏng hơn: "Chuyện của Nhan Thanh đó quay về tự khắc tìm người xử lý, yên tâm, trời sập xuống cũng có ảnh chống đỡ được”

      "Em hận Nhan Thanh." Nhan Thấm nhịn được thốt lên: "Chuyện này chỉ là bực tức của em, trách người khác được, Cố Diễn Sinh, đây phải như lúc còn bé người khác khi dễ em, liền cứ trả thù lại, cũng phải là ‘ Diễn Sinh’ khi còn bé, em cũng lớn, em cũng hiểu được ít chuyện, tự em có thể xử lý được."

      "Nhìn xem em tức giận cái gì." Cố Diễn Sinh cố chấp với , mặc dù trong lòng tức giận, nhưng mà chưa bao giờ nổi nóng trong lúc ở tức giận, nha đầu này ngang ngược đến mức bướng bỉnh, lấy khăn vuông ra che khóe môi, nở nụ cười nhàn nhạt: "Nếu lần này em cần đến chồng em là đây... dĩ nhiên là làm những chuyện đó."

      Trước đây Cố Diễn Sinh là ‘ nếu lần này em cần đến Diễn Sinh của em là đây... dĩ nhiên là làm những chuyện đó. ’

      Hôm nay biến thành ‘ chồng ’, trong lúc nhất thời Nhan Thấm thể tiếp nhận, Cố Diễn Sinh ngược lại chuyển đổi (cách ) rất tốt, mím môi, sau đó dụng lực gật đầu cái.

      Mặc dù Nhan Thấm mình xử lý tốt, nhưng trong lòng ràng, dưới đáy lòng của ba coi trọng người nào, Nhan Thanh kìm nén bao nhiêu năm, tất nhiên oán giận, nhưng cũng hiểu được chuyện này nặng hay , trong lúc nhất thời xuống tay, cũng cho Nhan Thanh cơ hội, diệt trừ thế lực của ở thành phố A, gần đây ba luôn hi vọng dời vốn của cải về công ty, phát triển tốt hơn.

      Mẹ bên kia thế đơn lực bạc , Nhan Thấm ở thành phố A lâu, đúng là ai có thể giúp .

      Trùng hợp lúc này Nguyễn Miên tới, cười nhàng , nhìn thấy Nhan Thấm liền lười biếng chào hỏi: "Sớm."

      "Cậu đến làm gì." Giọng Nhan Thấm dừng chút

      "Nhận ủy thác của ba cậu thôi." Nguyễn Miên nhàng cười tiếng: "Đừng muốn gặp mình, chuyện này sớm muộn gì cũng phải tới, em trai nhà cậu muốn lấy quyền của cậu, nếu là mình, lén lút tìm người giải quyết , chỉ tiếc cậu nhân từ nương tay, chuyện bỉ ổi như vậy, tìm chồng cậu là tốt rồi, cần đến cậu." Nguyễn Miên từng chữ từng câu nhàng linh hoạt, người giúp việc mang nước lên, (NM) thích vị đắng của cà phê, màu tối om om , Nhan Thấm muốn uống, ngón tay (NM) cầm linh hoạt, Nguyễn Miên nhấp ngụm: " Trà nhà cậu rất tốt, nhưng cà phê còn kém chút."

      "Lấy những tài liệu đó đưa tớ xem chút, nếu phải quá đáng, ký rồi coi như xong." Giọng Nhan Thấm nhàn nhạt

      "Nhan Thấm, chuyện này đừng trách tớ nhắc nhở cậu, thứ quyền lực này phải cậu cứ cho là được, Nhan Thanh chịu đựng nhiều năm như vậy là vì cái gì, cậu nhường bước, có thể đến mức cái gì cũng có, coi như nghĩ cho mình, mẹ cậu sau này sống mình như thế nào, có số việc, phải là vì mình, mà là vì những cái được gọi là ‘ đại cục ’ (tình hình chung, toàn cục)." Mặc dù miệng Nguyễn Miên ngừng, tay ngược lại đưa túi hồ sơ cho Nhan Thấm, Nhan Thấm nhận lấy

      "Chuyện ở trường quân đội, Nguyễn Miên, người khác biết được, có nghĩa là tớ cũng biết được." Nhan Thấm giao túi hồ sơ cho người bên cạnh, hơi nhếch môi cười

      • Nguyễn Miên vẫn lười biếng ương bướng, bình thường uể oải mệt mỏi , người khác hiểu, chọc cũng biết, chính là ở sau lưng hạ đòn sát thủ, chơi liều, dao găm sáng chói, dao đâm vào trong cổ họng, máu tươi có thể bắn tung tóe cao đến ba trượng (1 trượng (市丈, zhang) = 2 bộ = 3,33 m => 3 trượng là 10m); thỉnh thoảng cũng làm nũng giả vờ nhu thuận , làm hủ nữ bé, dường như tranh giành quyền thế, phụ nữ như vậy, ngoan độc cũng ngoan độc, mềm mỏng cũng mềm mỏng , nham hiểm thể so với người thường, về điểm nhiều việc loạn này của nhà ấy Nhan Thấm cũng phải có thể so sánh, năm đó Nguyễn Miên mới 17 tuổi, trong tay cầm dao giải phẩu, có nụ cười xinh đẹp, từ bên trong nhà gió tanh mưa máu ấy ra, vẫn tự đắc như trước.

      Nhan Thấm mấy câu, Nguyễn Miên luôn luôn bất sơn bất lộ thủy (ngấm ngầm, ý tứ), bỗng nhiên liền thay đổi sắc mặt, nhe răng, màu trắng hàm răng lóe sáng, trong mắt có sắc máu thoáng qua.

      Nhan Thấm nhìn thất sắc mặt này của ấy, trong lòng đột nhiên cảm thấy sảng khoái, trong giây lát Nguyễn Miên liền mềm mỏng xuống: " Lời này của Nhan Nhan, tớ hiểu."

      "Biết cậu hiểu, chẳng qua là tùy ý chút thôi." Nhan Thấm xoay người mất

      "Tớ chính là hi vọng cậu và Cố Diễn Sinh ở bên nhau tốt đấy." Cuối cùng Nguyễn Miên yếu ớt câu, sau giây đồng hồ cuối, sắc máu rốt cuộc biến mất

      Sau khi Nhan Thấm vào phòng ngủ liền khóa trái cửa, giơ chân ném văn kiện sang bên, trong lòng cảm thấy đau khổ, ở bên trong phòng ngủ an lòng, sao lại cam nguyện nhường quyền lực cho Nhan Thanh, nếu là trước đây còn may ra, hôm nay trong lòng uất ức, ba ra tới chiêu như vậy rồi, xem thành yếu đuối cỡ nào, phải làm, là ông ta buộc như thế.

      "Trở về thành phố A?" Lúc Cố Diễn Sinh nghe được Nhan Thấm lời này, mắt hơi kéo dãn chút, tròng mắt dài, dường như có ánh sáng ở bên trong, tản ra từng chút từng chút.

      "Ba em muốn em nhường cổ phần ra, nhường tài sản ra, tiên lễ hậu binh (trước tiên dùng đạo lý thuyết phục sau đó mới dùng đến áp lực)." Nhan Thấm hơi nhếch môi: "Em ở thành phố G, chỗ này quá xa, em phải về thành phố A trước."

      "Được, về nhà thăm người thân thôi, và em cùng nhau trở về." Cố Diễn Sinh mở ngón tay của ra, sau đó từ từ cầm lấy: "Cũng nên về nhà chuyến rồi đấy, Nhan Nhan ngoan, ở đây."

      Đúng vậy, Cố Diễn Sinh vĩnh viễn đều luôn ở đây, từ lúc còn trở , chưa bao giờ tách ra xa nhau, xem như phải tình , tình cảm như vậy, cũng vĩnh viễn cho phép bất cứ kẻ nào làm phai mờ.
      Last edited: 4/5/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆ Chương 18: Hoa nở (4)

      Editor: Tiểu Tất Cửu


      Chuyện thứ nhất làm khi trở về thành phố A là đến gia đình họ Cố trước, Cố Diễn Sinh lười biếng nằm sô pha, Nhan Thấm bận trước vội sau, Cố Diễn Sinh ngăn cản trong lòng: "Em bận rộn làm cái gì, an phận."

      Nhan Thấm vươn tay ra, móng tay của cắt sửa rất tốt, thừa dịp người khác chú ý, len lén nhéo cánh tay của , Cố Diễn Sinh giận quá hóa cười, trêu chọc : "Nhìn em như vậy chút , tức giận lên nhìn giống cái gì." Nhan Thấm nhất quyết buông tha, Cố Diễn Sinh bị chỉnh trị (chỉnh lý + trừng trị) có cách nào khác, nhàng cầu xin tha thứ, Nhan Thấm nghiến răng nghiến lợi trêu cợt: " mà cũng cầu xin tha thứ à, bình thường thấy kiêu ngạo như cái gì vậy ấy." Trong giọng có chút hơi trêu chọc.

      Cố Diễn Sinh hận cắn răng nghiến lợi: "Nếu phải cố kiêng dè da mặt mỏng của em, trực tiếp ở chỗ này làm em rồi."

      Nhan Thấm đẩy ra, thẹn thùng e lệ : " lưu manh, mỗi ngày đều thể cách ly hai chữ ‘ giường ’, đó chính là con sói đội lốt cừu."

      "Sai lầm rồi, phải giường, là lên giường." Cố Diễn Sinh này chính là hiểu được khốn khiếp (lưu manh) da mặt dày là thế nào, ôm liền cứ hôn lên, hơn nữa còn là hôn sâu, hôn sâu lộn xộn lung tung gì đó, Nhan Thấm chỉ cảm thấy là nuốt nước miếng mà thôi, Cố Diễn Sinh thích ít lời vô cùng hạ lưu, Nhan Thấm nóng nảy, tới chính là cước, Cố Diễn Sinh trách ‘da mặt giống y như khi còn bé. ’ Nhan Thấm mới thèm để ý tới , bật nhảy đứng lên ngay vào trong phòng bếp ăn vụng đồ ăn.

      Ông Cố chọn cách mắt kiếng nhìn sống mũi, tầm mắt Cố Diễn Sinh vẫn rời khỏi Nhan Thấm, thỉnh thoảng còn với câu: "Ăn ít chút, nhìn eo em kìa, lớn hơn vòng."

      Giọng bà Tần rất lạnh: "Kết hôn cũng gần năm, còn chưa có động tĩnh gì, tuổi cũng , nếu là nó được, vậy mà lại vì nó thủ thân vô cùng." Bà Tần rất ít khi tức giận như vậy, tuổi Cố Diễn Sinh , bộ dáng như vậy cũng nên có đứa bé, trước đây Nhan Thấm uống thuốc tránh thai, nhưng mà bị dị ứng, phù chân (chân sưng to) lợi hại, lúc ấy Cố Diễn Sinh giúp ngâm chân, xoa bóp, giọng : ‘ Nếu như em chưa muốn có đứa bé, chú ý, cần tự làm khổ mình. ’ Sau này liền thấy Nhan Thấm uống nữa, đấu tranh giữa đứa bé và những chuyện thị phi rắc rối, cuối cùng vẫn là đứa bé quan trọng hơn.

      Ông Cố ngược lại phải lo lắng chuyện này: "Nhà nó gần đây được yên tĩnh lắm, con cẩn thận thể tốt địa vị của bản thân đó. thể hiểu được vì sao cố tình lại chính là nó chứ."

      Cố Diễn Sinh nhịn được: "Tính toán toán ngày chính là thời gian này, chuyện của ấy chẳng lẽ phải chuyện của con, đây là thời điểm mấu chốt để trở lại, ấy muốn cái gì con biết là thể gạt được hai người, cũng muốn lừa gạt gì, chỉ là gần đây Nhan Nhan mang thai, chính ấy cũng biết, con nên làm như thế nào, trong lòng chính mình tự ràng."

      "Mấy tháng rồi?" Ông Cố nghe con trai như vậy, trong lòng cũng hiểu được mấy phần, Cố Diễn Sinh là người thế nào, tính toán chi li vô cùng, ngay cả chính mình thân là cha ruột cũng chắc bỏ qua cho, huống chi là cha Nhan Thấm.

      "Hơn tháng." Cố Diễn Sinh vừa giương mắt nhìn, quả nhiên Nhan Thấm lạiđói bụng, mấy ngày nay thích ăn cay hơn, Cố Diễn Sinh nào dám để cho ăn.

      "Con cũng lớn rồi, từ có chủ ý của riêng mình, người khác quản được, vất vả mới xuất Nhan Thấm, rồi lại sợ hãi chuyện chán nản vào cuối năm đó, hôm nay nhìn thấy các con như vậy cũng dằn lòng, cứ như vậy ." Ông Cố nhấp môi chút.

      Nhan Thấm vừa lúc qua đây, Cố Diễn Sinh oán trách , sửa sang lại y phục của : "Mang thai cũng biết được, còn giống như đứa bé, nên dạy dỗ tốt chút." Cố Diễn Sinh mặc dù mắng , nhưng trong mắt vẫn là mang theo ý cười, từng chút từng chút ở loé sáng trong đôi mắt, xinh đẹp đến thể tưởng tượng nổi.

      Nhan Thấm giật khoé môi chút, chỉ cảm thấy từng chữ từng câu Cố Diễn Sinh đều tối nghĩa khó hiểu, trước đây lúc kỳ kinh nguyệt bị rối loạn phải là hoài nghi chuyện này, chỉ là khuyên yên tâm, Nhan Thấm tin, ai biết được hôm nay lại được thông báo bản thân mình mang thai, trong lúc nhất thời vui giận .

      Buổi tối lúc trong phòng, Nhan Thấm vẫn còn khí thế vững vàng, muốn để ý đến Cố Diễn Sinh, Cố Diễn Sinh nhường , nhàng dụ dỗ, thương , Nhan Thấm nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy bốn phía có loại đen tối quỷ dị bắt đầu lan tràn, từ lòng bàn chân đến trong ngực, giống như đóa cà độc dược nở rộ, lộng lẫy mà cũng đơn.

      "Em nghe , lúc ở trường quân đội, Nguyễn Miên từng tỏ tình với ." Lúc sắp ngủ rốt cuộc Nhan Thấm cũng mở miệng, Cố Diễn Sinh đóng tài liệu lại, chuẩn bị tắt đèn ngủ.

      "Nghe ai , quay về rút đầu lưỡi của ta." Cố Diễn Sinh để lời này của Nhan Thấm ở trong lòng, đặt chân Nhan Thấm lên đùi của mình, chân của lại bắt đầu sưng lên chút, Cố Diễn Sinh cố ý lên mạng xem, nghe đây là thân thể nhạy cảm, chuyện này rất hiếm có, lại cố tình Nhan Thấm cứ mắc phải, quay đầu lại liếc thấy bộ dáng uể oải của Nhan Thấm, trêu ghẹo: " em phải ngủ là ngủ ngay, đổi sang sáng mai em lại dậy nổi, cả người lại thoải mái."

      Nhan Thấm chỉ là mím môi, có vẻ có chút quật cường.

      "Thế nào? Vì chuyện lâu năm này mà ăn giấm chua, cũng chỉ là tỏ tình thôi, thích ông xã em đây, cũng phải chỉ có mình ta, thùng dấm chua này phải ăn tới khi nào?" Lời trong miệng Cố Diễn Sinh cay độc, Nhan Thấm liếc mắt xem thường, chân của rất trắng, như viên ngọc phát sáng bị che đậy, chân sưng liền thấy khó coi, có lần Cố Diễn Sinh còn nhớ sắc mặt khi mang giày cao gót cũng thể xỏ vừa, khóe miệng nhanh chóng nhếch lên, vừa lời cay độc vừa dịa dàng thay xoa nắn.

      "Trước đây có chuyện xấu gì em cũng muốn quản, nhưng nếu như sau này lại vẫn còn xảy ra dù chút chuyện xấu nào, Cố Diễn Sinh, em. . . . Em liền ly hôn với ." hai chữ ‘ ly hôn ’ còn đặc biệt nhấn mạnh, sau khi Cố Diễn Sinh nghe xong tay hơi dùng sức, Nhan Thấm đau đến nhe răng trợn mắt : "Ai bảo trước kia bận rộn làm chuyện xấu, hôm nay nên hiểu được mà thay đổi… Này, đừng bóp mà, em đau. . ."

      Cố Diễn Sinh nhịn cơn tức giận xuống: "Trước đây bận rộn chuyện xấu? Nhan Thấm, chỉ vì em mà phải làm xử nam 32 năm, cho dù nhiều tin đồn tình cảm, vậy mà em còn hiểu được."

      "32 năm." Bản thân Nhan Thấm nhịn được cười: "Chính mười bảy tuổi liền trải qua vô số phụ nữ, mỗi ngày đều lắc lư ở trước mặt em, ai biết có phải vậy hay ." Cố Diễn Sinh ở trước mặt bất chợt liền trở nên được tự nhiên mà lại đáng hơn trong mắt Nhan Thấm, Nhan Thấm cắn môi, kìm nén được nụ cười: "Cố Diễn Sinh, ... là xử nam?"

      Cố Diễn Sinh bị cười đến có cách nào khác, rồi lại làm gì được , đây là tâm tâm niệm niệm (luôn luôn tập trung nghĩ về việc/ người định làm ) từ đến lớn , hôm nay trong bụng này lại có đứa bé của , lòng cam tình nguyện thủ thân vì , dù cho người khác cảm thấy là Thiên nhân trảm (*) , cũng chỉ sẵn lòng thủ thân vì mình , hôm nay xem ra, dường như rốt cục cũng nên thấy được mây mờ trăng tỏ rồi (**).
      (*):千人斩: tên bộ phim võ hiệp Trung Quốc, ở đây ý CDS giống nhân vật chính của phim này
      (**): Thụ đáo vân khai kiến nguyệt minh (Thấy được mây mờ trăng tỏ) là câu thơ của Trung Quốc, ý tinh thần tích cực lạc quan, kiên trì vĩnh viễn buông tay. Ý nó người kiên trì tới cùng mới có thể đợi được ngày vén mây nhìn thấy mặt trời, trăng sáng. Khuyên mọi người phải kiên kì tới cùng cầu vồng xuất .

      "Cố Diễn Sinh, xem, đứa bé trong bụng này, là nam hay nữ vậy?" Nhan Thấm tiếp tục chê cười chuyện của nữa, chỉ sợ khi tức giận, tay lại sức, chân của chỉ sợ là đau khủng khiếp.

      "Nam gọi là Cố Tần, nữ gọi là Cố Ngôn." Cố Diễn Sinh cũng phải là quá để ý đối với điều này, chỉ là vỗ đầu của nhàng cười, ngón tay xẹt qua gương mặt của , từng chút từng chút xuống, trong mắt nổi lên tia lửa, nhưng lại cũng dám quá lớn lối: "Chờ em sinh xong rồi mới lại thu thập em đàng hoàng."

      "Em mới sợ ." Nhan Thấm lại cãi lại, trong mắt chứa ý cười nho .
      Last edited: 4/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :