1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại - Quân nhân] Bởi vì quân hôn - Kỳ Vãn (38)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 9: NGƯỜI ĐÀN ÔNG ĐÓ GỌI LÀ MỘ THANH (5)

      Editor: nguyễn thị mỹ hà

      Trong lòng Nhan Thấm cảm thấy rất rối rắm, phải có tốt đẹp mà chính là trôi qua, năm đó lúc đính hôn cũng có bất kỳ ý kiến gì, dù sao cũng lớn lên cùng nhau, đối xử với cũng tệ, loại phương thức đối đãi này giống như là cây gậy và củ cà rốt vậy, giây trước vẫn còn ngọt ngào tinh tế, giây sau có thể tức giận ngay.

      Nếu như phải là Mộ Lương, cũng hủy bỏ hôn ước, vĩnh viễn nhớ ngày kia, mưa phùn rả rích, Cố Diễn Sinh ngẩng đầu lên mỉm cười: "Ôi, cả người em dầm mưa đều ướt cả rồi? Em muốn khiêu chiến tính nhẫn nại của sao, cho em biết, chỉ bằng quan hệ tại của hai chúng ta, tại cho dù có ‘xử lý’ em, cha mẹ em cũng vui vẻ bỏ qua, em tin ." cười, vẻ mặt cũng là cà lơ phất phơ, lại gọi người làm cầm khăn tắm tới, nhận lấy sau đó lực đạo tay mềm , bắt đầu lau tóc cho , Nhan Thấm cúi đầu, dường như cũng phân được là mưa hay là nước mắt của , hốc mắt hồng hồng, ra sức tránh thoát khăn tắm màu trắng đầu kia.


      "Giống như con thỏ vậy." Cố Diễn Sinh cho là lại đùa giỡn với , trong lòng cũng là ý cười tinh tế, ngón tay xẹt qua môi của , sau khi bị lạnh môi của có màu tím nhàn nhạt, Cố Diễn Sinh cúi đầu hôn môi của , để cho môi của tản ra chút ấm áp. Vừa mới cúi đầu, còn có chạm vào môi của , Nhan Thấm quay đầu , sợi tóc đen phất qua gương mặt của , có chút nhột, nheo mắt, trong mắt có tia máu lướt qua, giống như là từng điểm từng điểm khí, cùng tụ lại chỗ, sau đó có thể bộc phát bất cứ lúc nào, cắn môi.

      "Cố Diễn Sinh, chúng ta hủy bỏ hôn ước thôi." Dĩ nhiên Nhan Thấm những lời như ‘ ra từ trước tới nay em chỉ xem như trai ’, cái này là ngu xuẩn, chỉ biết, Cố Diễn Sinh là thanh mai trúc mã, người khác đều là ‘ trời đất tạo thành đôi ’, vì vậy tin.

      Cố Diễn Sinh chưa từng nghĩ tới Nhan Thấm những lời này, biết thương , chỉ là cũng biết xưa nay Nhan Thấm luôn tin tưởng lời của mọi người xung quanh, cho là có thời gian cả đời để cùng quảng đời còn lại, cho dù thương , cũng có biện pháp để cho thương .

      "Tại sao?" Cố Diễn Sinh chỉ hỏi như vậy

      "Em thương ."



      Xưa nay Cố Diễn Sinh luôn kiêu ngạo, cũng lời thừa thải trực tiếp giẫm khăn tắm ở dưới lòng bàn chân, Nhan Thấm ràng nhìn thấy ngón tay của nắm chặt, các đầu ngón tay đâm sâu vào trong da thịt, đến máu tươi cũng có chảy ra, nắm chặt lòng bàn tay, xung quanh là loại khí quỷ dị hắc ám, trong vườn hoa hoa tường vi vừa nở, bụi lại nối tiếp bụi, chen chúc nhau, ở nơi vô cùng yên tĩnh, giọng của Cố Diễn Sinh ngừng chút: "Được."

      Hôm nay hình ảnh này lại quay trở lại, khuôn mặt tươi cười của Cố Diễn Sinh, năm đó Nhan Thấm nhất định nghĩ tới, nhiều năm như vậy, cố gắng lâu như vậy, kết quả vẫn lại là như vậy.

      Nhan Thấm khuất phục, nghiêng đầu cười: "Em phát bây giờ phương thức đối với em, vẫn là củ cà rốt và cây gậy, giống như trước kia vậy." thương , đây chính là sai lầm lớn nhất.

      "Buổi sáng ngày mai gọi em, biết em rất là tham ngủ, hơn nữa máy bay cũng ngủ được ngon." Cố Diễn Sinh vén sợi tóc của , đen nhánh sáng ngời.

      ra có lúc thanh mai trúc mã cũng có chỗ tốt, cho dù phải , cũng biết thích cà rốt, cẩn thận quan tâm , biết tính xấu, tốt hoặc là hư hỏng của . Biết được tay vào mùa đông lạnh lẽo, biết thích ngủ nướng và làm nũng, biết thích ăn cái gì thích ăn cái gì. Dù là nhau, cũng có thể giống như loại thân mật cùng nhau bước tiếp, nỗ lực tới cuối cùng.

      Khi cảm xúc giống như là tuyệt vọng xẹt qua lòng , Nhan Thấm tỉnh, cách nào ngủ ngon giấc được khi máy bay, Cố Diễn Sinh nhìn ít đồ vật, thuật ngữ chuyên ngành, Nhan Thấm nhìn cách nào hiểu, Cố Diễn Sinh cũng có ý tứ muốn trốn tránh. Nhan Thấm nhìn ngón tay của , năm ấy hiểu được lòng bàn tay của bị chính lưu lại sẹo, hôm nay còn, tay của vô cùng lạnh lẽo, nước da của quân nhân trắng như vậy, coi như trước kia Cố Diễn Sinh trắng nõn, sau này cũng thành nước da màu đồng thiếc, vóc người cũng trở nên càng ngày càng tốt, Nhan Thấm vươn tay, cầm ngón tay của , trong nháy mắt liền thấy được đối lập, làn da của là trắng noãn, còn có thể mơ hồ thấy gân xanh phía dưới.

      "Có chuyện gì sao?" Cố Diễn Sinh quay đầu lại, lộ ra nhàn nhạt mỉm cười, cực kỳ có hương vị đàn ông.

      Nội tâm của mảnh hiu quạnh.

      Nhan Thấm phải chấp nhận, là bất lực, biến thành như vậy, phải làm thế nào đây, già quang bản có kéo xuống, chỉ nhìn thấy bên ngoài mảnh trắng xóa.

      Cố Diễn Sinh nheo mắt, lúc xuống máy bay liền cho người đưa Nhan Thấm trở về nhà ở thành phố G trước, sau khi nhìn chiếc xe dần biến mất khỏi tầm mắt của , có người ở bên lỗ tai : "Mới đây bên kia Cục cảnh sát liên tục làm khó dễ, cái người tên là Mộ Thanh xưng là đại diện cho ba mươi năm tới của Cục cảnh sát, đặc biệt mời qua đó." Vừa vào bên trong xe, Cố Diễn Sinh chỉ là cảm thấy lười biếng muốn ngủ, sau khi nghe được hai chữ Mộ Thanh nhàng ‘ chậc ’ tiếng, cảm thấy là là mệt mỏi.

      Sau khi nhìn thấy Mộ Thanh, Cố Diễn Sinh chỉ là nhàng cười: "Thân phận này của Mộ Đại Thiếu Gia ra khiến tôi rất kinh ngạc, Cục trưởng." Mộ Thanh thấy Cố Diễn Sinh, chỉ là nhàng mỉm cười.

      "Nghe sắp tới là ngày giỗ của Mộ Lương, biết thân là em trai, nhị thiếu gia có về nhà chuyến hay ." Nhà họ Mộ có hai người con trai, con cả ôn lạnh (ôn hòa + lanh nhạt), con thứ nghiệt (người chuyên làm bậy). Con cả Mộ Lương lịch ưu nhã, đối với tất cả mọi người đều mỉm cười, dễ tính, tính tình ông nội nhà họ Mộ nghiêm khắc, con cả nhất định tiếp quản nhà họ Mộ. Con thứ bị lạnh nhạt, tuy ngoài mặt hòa thuận nhưng trong lòng đối nghịch, hôm nay con cả chết , con thứ là người được coi trọng nhất, cho nên cách khác, Mộ Thanh nên cảm tạ Cố Diễn Sinh mới đúng.

      "Đến nay lời Cố nhị vẫn là ác độc như vậy." Cuối cùng Mộ Thanh cũng mỉm cười, mang theo từng điểm từng điểm tà khí, giống như từ sau lưng lộ ra ngoài, dựa vào, vẻ mặt lạnh nhạt: "Dù sao tôi và Nhan Thấm cũng từng mập mờ đoạn thời gian, dĩ nhiên là hiểu được thân phận của mình là gì."

      Em trai Mộ Lương, con thứ nhà họ Mộ.

      Cố Diễn Sinh nhìn ngón tay của chính mình, đùa nghịch xoay tròn chiếc nhẫn trong ngón tay, là Nhan Thấm mua, hình thức đơn giản, lười phải tức giận, đáng tiếc Mộ Thanh từng bước từng bước ép sát, giống như là động vật mạnh nhất của rừng rậm Châu Phi, lộ ra hàm răng bén nhọn, bóng tối gần như đáng sợ: "Năm đó cuối cùng là xảy ra chuyện gì, chắc chắn Cố nhị thiếu càng ràng hơn tôi."

      Cố Diễn Sinh cười lạnh, răng trắng như tuyết lóe ra chút ánh sáng, từng đóa từng đóa hoa sen trắng noãn nở rộ, như là nở rộ ở trong bóng tối, tuyệt vọng mà lạnh lẽo: "Cục trưởng Mộ chỉ giáo cho?"

      Mộ Thanh nhìn chiếc ly bàn, lạnh nhạt đến mức độ nhất định, giống như đóa hoa xinh đẹp, nụ cười của thậm chí còn lạnh hơn nước trong chén: "Thiếu tướng bộ binh, xảy ra chuyện lớn gì đều là ngài dũng cảm đầu, ở trước mặt truyền thông báo chí luôn bày ra bộ quân nhân đồng cam cộng khổ, biết lừa bao nhiêu người."
      Last edited: 4/5/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 10 BƯỚC QUA THỜI HOÀNG KIM PHỒN HOA (1)

      Trở lại thành phố G lúc đến ngôi nhà mà Cố Diễn Sinh , đầu Nhan Thấm vẫn còn đau dữ dội, ngược lại Nguyễn Miên đúng lúc này gọi điện thoại tới, giọng vẫn theo thói quen trêu chọc: "Ai u, gả cho quân nhân là phải biết, sau này cậu ăn là của quốc gia cho, mấy ngày nay tớ tìm kiếm Google Bách Khoa phen, cậu hiểu đâu tại thiếu tướng hải quân, mẹ nó chính là lãng phí hai chữ ‘ thượng tướng ’ này, kiểu tóc chính là Địa Trung Hải, tớ bị lừa, tớ bị binh lính đột kích còn có những bộ phim điện ảnh lừa gạt, những cán bộ cấp cao kia, những người đứng đầu, ràng đều năm mươi tuổi, người tình cũng có đống."

      Cuối cùng Nhan Thấm nhịn được cười lên, Nguyễn Miên giày cao gót day dưa ngừng với người phụ nữ đối diện trực tiếp lên tát hai bạt tao với người đàn ông gọi là bạn trai kia, khoanh tay giọng với người đàn ông kia: "Bắt cá hai tay phải đại , ngay cả bắt cá hai tay đều làm, nếu thực ta dám như vậy nên trực tiếp kéo ra ngoài bắn chết là được." Lúc những lời này vĩnh viễn đều là mang theo tám phần tươi cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, giống như ngây thơ.

      Cho dù điện thoại di động bị bưng kín, Nhan Thấm cũng nghe loáng thoáng được vài câu, cho đến khi giọng của Nguyễn Miên lần nữa truyền đến: "Cậu đàn ông nay người nào người nấy cũng như vậy sao, ngay cả bản năng bắt ca hai tay cũng bị thoái hóa, tớ lo lắng vì nền tảng tương lai của đàn ông."

      Nhan Thấm mím môi nhàng cười, Nguyễn Miên vươn tay ra che kín ánh mặt trời, thời tiết thành phố A hơi nóng, nhiệt độ thành phố G ngược lại ôn hòa chút, ngón tay thon dài xẹt qua gương mặt, tại giây đồng hồ sau cùng, nghe được thanh máu ở trong thân thể lưu động: "Nhan Thấm, có số việc, biết, nếu so với biết tốt hơn."

      Nhan Thấm đặc biệt muốn vài lời, nhưng đến cuối cùng cũng cảm thấy mệt mỏi: "Bất cứ chuyện gì, có bắt đầu, cũng nhất định có kết thúc."

      Nguyễn Miên nhanh chóng cúp điện thoại, tài xế hỏi muốn đâu, xoa huyệt thái dương nhìn phong cảnh bên ngoài xe, đôi môi đỏ tươi, vô cùng xinh đẹp, tài xế mở miệng hình như là còn muốn hỏi, Nguyễn Miên lấy kính mác xuống tức giận mắng to: "Mướn ông về làm tài xế, nhận tiền lương của tôi càng nhảm nhiều như vậy, ông còn thêm câu nào nữa tôi liền cắt đầu lưỡi ông." Trong nháy mắt tài xế liền yên lặng, Nguyễn Miên nhìn ảnh phản xạ của mình trong kính, cái bộ dạng kia, giống như là khóc.

      Bạn đọc truyện tại die enđ @n l3q uy d0n

      Cố Diễn Sinh gần như là vô cùng rãnh rỗi, lúc về nhà Nhan Thấm chặt thịt ở trong phòng bếp, xoay đầu lại trong tay cầm con dao sáng bóng, khuôn mặt sáng chói của , lộ ra nụ cười tươi: "Ôi, về sớm như vậy?"

      "Ôi, đây là muốn mưu sát chồng." Người giúp việc cung kính đón lấy áo khoát của Cố Diễn Sinh, sau đó lấy dép cho , Cố Diễn Sinh lịch câu ‘ cám ơn ’, nhà bọn họ từ ông chủ Cố Diễn Sinh cho tới người giúp việc, đều thể mình là những người có trình độ văn hóa cao, lúc ấy lần đầu tiên Nhan Thấm tới nhà Cố Diễn Sinh, trong lòng còn hiểu, người giúp việc lễ phép như vậy thế nào lại có ông chủ có tố chất gì như vậy, cho đến khi Nhan Thấm hiểu được Cố Diễn Sinh ở nhà hơn phân nửa là mang mắt kiếng tinh tế, gương mặt lịch sử, cũng hiểu được, nếu màu da đồng thau kia cũng chỉ là bày ra cho bạn bè xem mà thôi, làn da dưới bộ đồ kia, so với còn trắng.

      "Kể từ khi em biết được làn da so với em còn trắng hơn mà lại còn là quân nhân, em vẫn luôn có kích động băm băm ra nhân bánh bao." Nhan Thấm rất biết nấu cơm, trước kia khi còn chưa tới thành phố G Cố Diễn Sinh vẫn là ăn cơm Nhan Thấm làm, Cố Diễn Sinh ở ghế sofa xem báo chí, nghe được lời của ..., Cố Diễn Sinh lười biếng, tựa vào ghế sa lon cười: " bảo em đừng dùng loạn, nếu em phải hối hận, ai bảo em sắc tính ( ai cũng he) nổi lên, trực tiếp cởi quần áo ra, sau đó em như nổi điên, nằm ở giường lăn lộn, em vừa ý, cũng vừa ý."

      "Quỷ hiểu được mới mặc món đồ chơi kia." Nhan Thấm hống trở về

      Cố Diễn Sinh nhận lấy nước trà người khác đưa tới, đây là thói quen khi còn bé hình thành, khi đó Nhan Thấm còn , chỉ vào lỗ mũi Cố Diễn Sinh : " là người Trung Quốc uống cái gì cà phê chứ." Sau đó Nhan Thấm đổi thứ kia thành trà, Cố Diễn Sinh từ thông minh hơn Nhan Thấm, bao lâu sau hiểu biết về trà đạo vượt qua Nhan Thấm, Nhan Thấm bụng tức giận, sưu tập toàn bộ các loại lá trà, cũng là tiện nghi cho Cố Diễn Sinh, động chút là tới nhà cầm lá trà.

      Nhan Thấm xoay đầu lại trông chừng Diễn Sinh, xoa huyệt thái dương híp mắt lại, làn da trắng giống như sứ xuyên thấu dưới ánh mặt trời gần như phát ra ánh sáng, môi cùng làn da giống nhau, cũng là tái nhợt đến gần như có sức, Nhan Thấm lần thứ N hoài nghi, mà gọi là quân nhân? Phơi nắng dưới ánh mặt trời, dẫn dắt binh lính tập luyện.

      Bạn đọc truyện tại di3n d@n l3 quy d0n

      bàn cơm mặt hai người là mảnh lạnh lùng quỷ dị, Cố Diễn Sinh thích vào lúc ăn cơm chuyện, người giúp việc bên cạnh cũng được giáo dục lễ nghi, hiểu được cái gì nên làm cái gì nên làm, Nhan Thấm cắn răng, ra có lúc, thoạt nhìn là giống nhau, nhưng kỳ cũng phải là giống nhau.

      Sau khi ăn cơm tối xong Nhan Thấm thích xem phim bộ, khi dễ tất cả phim thần tượng ở Đài Loan đều là những cái hoa si nước miếng đống lớn, cũng quá đần độn, làm sao người bình thường có thể trực tiếp chảy nước miếng đầy đất chứ, dù sao cũng là thực tế, thay vì như vậy, lựa chọn phim truyền hình, Cố Diễn Sinh ở bên cạnh , móng vuốt công kích bả vai Nhan Thấm, móng vuốt của lạnh, từ bả vai dọc theo đường xuống, che ánh mắt của .

      " làm gì thế." Nhan Thấm nhịn được

      "Cấm trẻ ." Cố Diễn Sinh tay lật xem tờ báo, miệng lại nở nụ cười

      "Em lại cảm thấy có cái gì, tối thiểu so với mấy nhìn thấy mấy chàng trai đẹp trong phim truyền hình liền thét chói tai, thấy đàn ông nghĩ tới phải làm sao để thể tốt chút, em phủ nhận có vài người chính là như vậy, sinh ra giống như đứng ở cao, chờ tất cả mọi người nằm rạp, trời sinh được ngước lên nhìn." Nhan Thấm chút để ý , trong mắt lại sắc bén hơn, Cố Diễn Sinh là người như vậy, Mộ Thanh đúng là người như vậy, Mộ Lương tương đối ôn hòa, lực sát thương cũng cường đại như vậy, nhiều bình dị gần gũi ánh sáng, nhưng là Nhan Thấm biết được, đó là từ bị cầu như thế.

      Người người đều con cháu quân nhân tốt, ai có thể nhìn thấy vài mặt tối phía sau lưng.

      "Nhan Thấm."

      "Như thế nào?"

      " muốn gây gổ với em." Cố Diễn Sinh buông lỏng tờ báo trong tay, cũng để tay ở tại chỗ, Nhan Thấm thấy tờ báo từ bàn học rơi xuống đất, người giúp việc ngồi xổm người xuống nhặt lên, Cố Diễn Sinh cười lạnh: "Hơn nữa, em cũng chỉ ầm ĩ với ." Người khác đưa áo khoác, có người ra mở cửa, Cố Diễn Sinh chỉnh cổ áo: "Bên này còn có việc, trước đây."

      Nhan Thấm nhìn dép mình, là màu trắng, nàng híp mắt cười: "Hôn nhân chính là cuộc chơi, bán dâm cao cấp." Sau đó ngẩng đầu tiếp tục xem phim truyền hình Thiên Lôi.

      Nhan Thấm nhớ Mộ Lương từng ngồi ở đối diện gấp giấy hạc, con lại con, lúc ấy nằm ở đối diện , chảy nước miếng đầy đất, ngủ thiếp , Mộ Lương cài con hạc giấy ở tóc , Nhan Thấm chợt ngẩng đầu, 3000 sợi tóc tự nhiên ở sau ót, hộp giấy theo sợi tóc rơi xuống đất.

      "Bước qua thời hoàn kim phồn hoa." Mộ Lương mỉm cười, là người ôn hòa, lạnh nhạt lễ độ: "Nhan Thấm, thích em." từng chữ từng câu vô cùng êm ái, như ngậm mật đường vậy, ánh mắt của cong lên giống như vầng trăng, sau đó hôn lên trán lạnh lẽo của .

      Tỉnh dậy từ trong hồi ức, Nhan Thấm nhìn tay của mình, dài trắng noãn: "Cố Diễn Sinh, thế nào lại là ... thiên chi kiêu tử (chắc là đứng mọi người), còn nhiều biện pháp, tại sao lại dùng bỉ ổi như vậy?"

      Cố Diễn Sinh trời sinh nên được mọi người ngước nhìn, nhưng chính là người như vậy, hung hăng cắn nát ước mơ của người.
      Last edited: 4/5/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 11

      Cố Diễn Sinh chưa từng hối hận về bất cứ chuyện gì mình làm, dù mọi người ngăn cản, cũng muốn giành lấy kết quả thắng bại, ngày trước Nhan Thấm từng mắng vì cái tính này, khi đó Cố Diễn Sinh đánh nhau với cậu bé, cậu bé kia bị đánh phải nhập viện, mọi người đều khuyên Cố Diễn Sinh nên bớt cái tính đó .

      Tuy chuyện này dựa vào thế lực nhà dễ dàng giải quyết, chẳng qua phải nhường chút mặt mũi cho gia đình bên kia để yên ổn, Cố Diễn Sinh bướng bỉnh bất tuân, chịu cúi đầu, Nhan Thấm hết lời ngon ngọt, lại chuyện này cũng do Cố Diễn Sinh sai, dựa vào cái gì xin lỗi, lúc ấy Cố Diễn Sinh ngồi ban công, cười như cười, Nhan Thấm vĩnh viễn ghi nhớ hình ảnh Cố Diễn Sinh ngày đó, nghiêng đầu, phía sau như có hàng nghìn ánh sáng rực rỡ: "Dù chết, cũng hối hận về bất cứ chuyện gì mình làm, chuyện mà kiên định, người ngoài chấp nhận cũng phải chấp nhận."

      Nhan Thấm hơi kinh ngạc, nhưng cũng chỉ thoáng qua.

      Cố Diễn Sinh rồi trong nhà liền trống trải, người giúp việc nhà như hồn, qua lại tiếng động, Nhan Thấm bụm trán, dường như có nước mắt sượt qua đầu ngón tay, người quản gia xuất bình tĩnh lễ độ: "Phu nhân, thiếu gia tối nay về, phu nhân ngủ trước."

      Nhan Thấm nghiêng đầu nhìn người trước mặt, là người lớn tuổi, làm việc nhiều năm trong nhà họ Cố, Cố Diễn Sinh đến thành phố G, bố mẹ đưa ông ta đến, là người được Cố Diễn Sinh và Nhan Thấm xem trọng nhất, cũng rất lưu tâm đến chuyện giữa Nhan Thấm và Mộ Lương. Bây giờ ông ta lại nghiêm chỉnh đứng trước mặt , giọng điệu vẫn lạnh băng như trước, gọi tiếng "Phu nhân".

      sớm trước, thanh mai trúc mã kết hôn chỗ lợi lớn nhất cũng là chỗ xấu nhất, vì quá quen thuộc đối phương, cho nên rất dễ dàng biết được khi nào người kia dối, khi nào , Nhan Thấm quá hiểu Cố Diễn Sinh, khi khó chịu có nhiều cách để phát tiết, lũ bạn xấu hay thích giới thiệu những nàng trẻ đẹp tươi mơn mởn với . Lúc Nhan Thấm còn là học sinh, Cố Diễn Sinh có thể chơi đùa phụ nữ, làm những chuyện hợp với thiếu nhi, bây giờ Nhan Thấm cũng có thể làm chuyện này, Cố Diễn Sinh là tay lão luyện, người đàn ông đó, chưa bao giờ chịu ủy khuất bản thân, chỉ thích đùa giỡn giày vò người khác, làm cho người ta chết sống lại, sống lại muốn chết mới vui vẻ, kể cả có là thanh mai thân mật nhất của .

      Lúc ngủ Nhan Thấm bôi nước hoa hồng, kem dưỡng ẩm ban đêm, định tắt đèn ngủ bị tiếng chuông điện thoại giục giã, nghe đối phương lải nhải liền thấy phiền, liên tiếp hăm doạ mấy câu tiếng lẫn tiếng Pháp rồi cúp máy, kiêm cả chức cố vấn tài chính, lúc ấy nghe , bây giờ cầu xin làm được gì. Lúc đó đúng là kiếm ít, cũng làm hết phận nhắc nhở về tính ổn định của thị trường chứng khoán, người ta bị tiền làm mờ mắt.

      Từ thành phố A đến thành phố G bay hết 4 tiếng, cách xa vạn dặm, dù Nhan Thấm ở thành phố A phong sinh thủy khởi [1] hơn, mỗi phút tiền vào tay triệu, mà vậy sao, thành phố G là thế giới hoàn toàn mới với . Vì có chồng, phải bỏ tất cả mọi thứ để theo chồng đến thành phố G. Bằng dẫn tới mâu thuẫn giữa hai nhà, thêm chuyện, Diễn Sinh có lòng với con, con phải học cách buông tay với số thứ để theo nó, Nhan Thấm rất muốn : Con chưa bao giờ muốn cái gọi là "có lòng" của Cố Diễn Sinh.

      [1] Phong sinh thủy khởi: gió thổi qua mặt nước, dấy lên gợn sóng. Hình dung việc làm thuận lợi, phát triển thịnh vượng.

      Sáng hôm sau Nhan Thấm ngủ dậy liền phát trong di động có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, có lẽ người kia thấy thẹn quá thành giận nên xé rách da mặt, Nhan Thấm cười nhạt, gì mà người thượng lưu, tố chất hạng nhất, hôm nay chỉ hơi gặp sức ép thành ra thế, Nhan Thấm rất kiên nhẫn cầm điện thoại lên, sau đó bẻ mạnh, cúi xuống ăn sáng, ngoài món Tây còn có món Trung, cũng nhờ tay nghề của người giúp việc cũ.

      Cố Diễn Sinh mang theo nụ cười lười biếng trở về, quay mặt Nhan Thấm ra hôn cái, nhìn thẳng vào , trong đôi mắt đen thẫm kèm theo ánh sáng màu xanh ngọc, ràng mỉm cười nhưng tại nơi sâu nhất trong đồng tử lại là tức giận, Nhan Thấm bị ánh bóp đau, mắng , Cố Diễn Sinh lúc này mới tỉnh lại, cười , trong thoáng còn thấy được hàm răng trắng phát sáng: "Ồ, thanh mai, bữa sáng này tồi, đút miếng."

      Nhan Thấm thấy người đàn ông này điên rồi, nhưng sáng ra nên mắng người, giơ dĩa lên, đút cho miếng trứng rán, Cố Diễn Sinh ăn cẩn thận, Nhan Thấm vội ăn, tùy ý hỏi : "Hôm qua lại có nhà lành nào lọt vào mắt rồi?"

      "Tất nhiên là loại hình mộc mạc."

      Nhan Thấm uống sữa nhàng : " sợ lưu manh có văn hóa, chỉ sợ sắc lang có kiên nhẫn, những lời này đúng là chân lý."

      Cố Diễn Sinh có vẻ mệt mỏi, xoa Thái dương ngồi xuống salon, Nhan Thấm xoay sang liền thấy gương mặt khi ngủ của , mái tóc đen với làn da trắng, Nhan Thấm híp mắt, mình phải chung sống với người này cả đời?

      Khi Nhan Thấm nhận được điện thoại của Mộ Thanh tưới nước trong vườn hoa, bắt máy, giọng bên kia trầm thấp, tỉ mỉ lắng nghe, cuối cùng, nhịn được đen mặt, giọng điệu kinh nghi: " ở đâu?"

      Nơi Mộ Thanh chọn là địa phương rất yên tĩnh, dây hoa tường vi bám tường, ta mím môi nếm cà phê trong ly, thấy mặc chiếc váy màu lam nhạt đeo thắt lưng, mái tóc bay trong gió, Mộ Thanh nở nụ cười, vươn tay về phía , Nhan Thấm cắn môi, ngồi đối diện ta, thân phận là lãnh đạo cao nhất ở Cục Cảnh sát, ngông nghênh mười phần, phía ngoài là vòng cảnh sát vây lại chật như nêm cối. Mộ Thanh nhàn nhã thưởng thức trà bên trong, bên dưới là cầu thang dài, con đường trải đá xanh toát lên vẻ lạnh lẽo.

      "Tí nữa thôi là phải gọi là chị dâu rồi, nhưng tình huống trước mắt, tôi vẫn phải gọi là chị dâu." Mộ Thanh xưa nay có vẻ đẹp mê hoặc, Nhan Thấm cũng biết, khi ở cùng Mộ Lương mặc dù gặp Mộ Thanh, nhưng ít nhiều cũng nghe người khác đến Mộ Thanh.

      Vẻ đẹp của Mộ Thanh, bộc phát ra từ trong xương, tràn ra vị đạo kỳ dị.

      " việc năm đó cuối cùng thế nào, ở thành phố B, chắc hẳn ràng nhất." Nhan Thấm mỉm cười: "Mộ Lương chết trong đống đổ nát, là em trai hợp lẽ là người thay thế vị trí của ấy, nhà họ Mộ và nhà họ Cố có ân oán , lại sang phe đối địch, ấy là vì sao."

      "Quan hệ trong giới chính trị phức tạp, nào có kẻ thù vĩnh viễn." Mộ Thanh đưa ly cà phê cho : "Biết thích trà, nhưng có thể thử thứ này xem."

      " muốn gì?" Nhan Thấm nghiêng đầu, nơi đây xem ra rất yên bình, nhưng tỉ mỉ quan sát mới phát đây là đất đai tư nhân, trong ngoài đều đậm hương vị nhà tư bản, hẳn tiêu tốn ít.

      "Nhan tiê rất có nghiên cứu với thị trường phải ?" Mộ Thanh mỉm cười.

      "Có thể, tôi giúp ." Nhan Thấm cắm dĩa bạc vào bánh ngọt, nụ cười còn chói mắt hơn cả mặt trời.

      Chính thương (chính trị + thương trường) từ trước đến giờ thông đồng, nhất định là vậy, là vậy.
      Last edited: 4/5/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 12

      Mộ Thanh nở nụ cười, Nhan Thấm thậm chí có thể thấy được hờ hững trong mắt khi ta cười, ta bỏ ly xuống, cả người tỏ ra mệt mỏi lười biếng: "Ai cũng bảo thân thiết với nhà họ Cố, bây giờ trông thấy, ngược lại còn bằng người chết, chẳng trách Cố Diễn Sinh kết hôn được mấy ngày ra ngoài phát triển."

      Nhan Thấm đứng dậy, đến nỗi cẩn thận làm đổ cái ly: "Mộ Thanh, chiêu này chơi đẹp quá đấy." Mỗi câu mỗi từ của như được rít ra từ kẽ răng, Mộ Thanh cách cái bàn, tự nhiên nhìn thấy điểm sáng trong mắt , nó giống như ngọn lửa, Nhan Thấm hoang mang rối loạn bỏ , cánh cửa sắt sau lưng liền bị người giúp việc đóng lại, ngoài ba vòng vây của cảnh sát, Cố Diễn Sinh ngồi trong xe, lái xe biết ý hạ cửa sổ xe xuống, Nhan Thấm thấy Cố Diễn Sinh cười mỉm lười biếng với .

      "Xem xem, nếu có thắc mắc gì về chuyện của Mộ Lương, hỏi là được, cần gì phiền phức người ngoài, bị người ta mưu hại cũng biết." Cố Diễn Sinh chống cằm, tức giận chút nào, cầm điện thoại vẫn mở ném ra ngoài xe, vươn tay ra, cánh tay trắng thon dài, bên dưới ánh mặt trời như phát ra những tia sáng.

      Nhan Thấm ngẩng đầu lên, là ánh mặt trời ấm áp, mắt to, giờ tràn ngập nước mắt, chớp cái, sau đó nhắm lại: "Hai ta là bạn thanh mai trúc mã nhiều năm, cũng có thể bày mưu mô với em, lợi dụng Mộ Thanh coi là gì?" phải hận Cố Diễn Sinh, trong câu mập mờ kia ràng cho biết: Nhan Nhan, chuyện của Mộ Lương biết, có em vẫn còn rất nhiều người khác.

      Nhan Thấm tin, kết quả bày mưu mô với , cũng nhịn, thế nhưng chuyện của Mộ Lương là thế nào, nhất định phải biết, kể cả phải dùng hết sức lực cũng phải biết.

      "Nhan Thấm, chuyện cầu hôn em có thể chấp nhận, vì sao đồng ý em cũng ràng, Nhan Sinh tạo nên nguy hiểm cho địa vị của em ở nhà họ Nhan, bây giờ bố em cũng phải kiêng kỵ em ba phần, hai ta chỉ là bày mưu và dính mưu, cuối cùng là ai mưu mô ai, còn em sao cứ vướng mắc mãi vậy? Nếu là Mộ Lương, em có như vậy?" Cố Diễn Sinh rút tay về, xoa thái dương nheo mắt cười khẩy: "Mộ Thanh bày mưu với em, em cũng trách , ngày ngày lo nghĩ làm em vui, chỉ là do em tiên nhập vi chủ."

      [1] Tiên nhập vi chủ: tư tưởng, quan niệm bảo thủ, cho cái trước là đúng, phủ nhận tư tưởng hoặc quan niệm mới.

      Nhan Thấm bị ép thể lui được nữa, muốn phản bác, nhưng lại tìm được điểm nào để bẻ lại, mím chặt môi, khiến nó trở nên trắng bệch.

      Cố Diễn Sinh nhấp môi, giọng nóng lạnh: "Còn ở đó nữa, đỡ phu nhân lên xe."

      Nhan Thấm cuối cùng vẫn ngồi vào cạnh Cố Diễn Sinh, ngực đau nhói, tối qua Cố Diễn Sinh ngủ ngon, sáng sớm hôm nay Mộ Thanh lại diễn vở kịch hay như thế cho , ra thân là người lính, đêm ngủ ngon là chuyện thường, nhưng bầu khí ngột ngạt này Cố Diễn Sinh sợ mở miệng kéo nước mắt Nhan Thấm ra ngoài, đáng, thế là xoa thái dương, Nhan Thấm nhìn bộ dạng liền biết, lại đau đầu rồi, nhấp môi đưa tay ra xoa, chỉnh lại đầu .

      phải là thỏa hiệp, Cố Diễn Sinh nếu biết, quan hệ tự nhiên thể bế tắc mãi.

      Sau khi về nhà Cố Diễn Sinh nhìn Nhan Thấm: "Chúng ta làm khó nhau, cãi nhau, Nhan Thấm, lẫn em đều biết, em, phải cậu bé mười mấy tuổi đầu, chỉ cần tùy tiện ra em, đối phương có đáp lại cũng sao. chỉ muốn , em cũng tốt, cũng thế, hai ta bị trói chặt lại rồi." Cố Diễn Sinh nhàng ra, Nhan Thấm tất nhiên biết Cố Diễn Sinh phải nam thứ dịu dàng trong phim, chỉ cần có nữ chính bên cạnh, người đàn ông này, trời sinh ra có tính cướp đoạt, đâu được gì hay.

      "Năm đó vì sao cứu Mộ Lương trước?" Nhan Thấm phải hận cũng phải oán.

      Năm ấy thành phố B xảy ra động đất, Mộ Lương ở trong tâm chấn, giây trước, còn chuyện điện thoại với Nhan Thấm, việc mua bán làm rất tỉ mỉ cẩn thận, chuyện rất ấm áp: Được, mua hết rồi, nhẫn hả? A Thấm, em cầu hôn trá hình hả. Sau đó bóp mũi, bất đắc dĩ : Phải, em đến nỗi thể có em.

      Đó là lần trò chuyện cuối cùng của , Nhan Thấm còn nhớ nụ cười màng danh lợi môi , nhớ những câu dịu dàng của , nhưng giây sau vì cơn động đất của thành phố B mà thay đổi, thành phố A và thành phố B gần nhau, tuần liên tục ti vi đưa tin động đất ở thành phố B, thấy trong ti vi Cố Diễn Sinh thân là thiếu tướng bộ binh dẫn đoàn quân đồn trú ở thành phố B, cùng những người đó đồng cam cộng khổ, ngày nào cũng có dư chấn ngừng, tất nhiên có người bỏ mạng.

      Nhà họ Cố người ngã ngựa đổ, Cố Diễn Sinh là con trai độc nhất nhà họ Cố, đơn truyền chín đời, tuy biết làm lính vốn gặp nguy hiểm lớn, suy cho cùng vẫn khiến người ta lo âu, bố mẹ còn tốt, nhưng dì chú bác tranh cãi ầm ĩ.

      Cuối cùng Nhan Thấm thấy được thi thể của Mộ Lương, người được phủ vải trắng, Cố Diễn Sinh lúc ấy kéo tay của Nhan Thấm, khóc, chỉ trơ mắt nhìn chiếc nhẫn ngón tay Mộ Lương, đó là nhẫn của , đó là nhẫn Mộ Lương dành cho .

      "Nhan Thấm, phải cố ý, biết lúc đó ta bị vùi bên dưới." Cố Diễn Sinh thấy ân hận, thế nhưng thân là người lính nào có nhiều tình cảm.

      Qua cơn động đất đó ở thành phố B, Cố Diễn Sinh giành được rất nhiều dân ý, dẫn đầu ăn rau cỏ, dùng tay đào đống gạch vụn, vì cứu mà gãy chân, nằm trong viện mấy tháng, ban đầu Nhan Thấm muốn gặp Cố Diễn Sinh, mãi đến khi Cố Diễn Sinh ngày ngày cầu xin, ngày ngày trêu chọc co, thậm chí trốn viện đến nhà Nhan Thấm, Nhan Thấm vừa mở cửa Cố Diễn Sinh liền cười ngây dại, giọng điệu mềm mỏng: "Nhan Nhan, có cố ý, em tha thứ cho được ."

      Nhan Thấm tức giận đến nỗi vành mắt phiếm hồng, lại biết làm thế nào, Cố Diễn Sinh mềm mỏng đến cực điểm, phát thệ cả đời chỉ coi Nhan Thấm như em , mãi đến khi Nhan Thấm hoàn toàn quên Mộ Lương.

      Nhà họ Nhan và nhà họ Cố ngược lại yên tĩnh rất nhiều năm, Nhan Thấm cũng thực bằng lòng coi Cố Diễn Sinh là trai, có cách nào ở cùng Cố Diễn Sinh, cảm giác đó giống như loạn luân, đâu biết Cố Diễn Sinh chiêu như thế, đầu tiên là cho Nhan Sinh thuận lợi vào nhà, ép còn lựa chọn, bất động thanh sắc, trở tay ra chiêu, rốt cuộc cũng phải nhịn.

      "Cố Diễn Sinh, chúng ta cứ sống như vậy có dễ chịu gì đâu, với em chỉ là người trai." Nhan Thấm cắn môi.

      "Em lại cùng trai lên giường với nhau, Nhan Thấm, đừng lấy chiêu này ra dọa ." Cố Diễn Sinh nhìn vào mắt , đôi mắt màu trà, còn là màu đen, là đàn ông, là phụ nữ, phải là thanh mai trúc mã, cũng phải cùng cha khác mẹ, trai? Cái cớ rách nát này cũng lấy ra để dọa ?

      "Cố Diễn Sinh, là bỏ thuốc vào rượu." Nhan Thấm nghiến răng nghiến lợi: " tưởng em biết trong đó có thuốc mê, chính sớm lập kế hoạch rồi!"

      "Nhan Thấm, em đừng với , thích em nhiều năm, là em lòng tin tưởng , vĩnh viễn làm ra dáng vẻ đó với người đàn ông em, ra tay, say rượu loạn tình, đêm tình, em thông minh như thế mà ngờ tới chiêu này?"

      "Đó là vì em tin ." Nhan Thấm ngẩng đầu lên: "Em chưa từng tin ai như thế, có biết !!!"
      Last edited: 4/5/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 13: Bước qua thời hoàng kim phồn hoa (4)

      Nhan Thấm chưa từng tin tưởng người như vậy, Cố Diễn Sinh đối với loại tồn tại vô cùng đặc biệt, tin tưởng người nào đó giống như tin tưởng Cố Diễn Sinh, nhưng cũng chính người như vậy, hạ dược, lên giường, kết hôn trở thành người bạn đời thân mật nhất.

      Cố Diễn Sinh cảm thấy mệt mỏi, xoa huyệt Thái Dương cười lạnh: "Nhan Thấm, nếu như em tin tưởng , chuyện Mộ Lương có là gì? Em ngàn lần đừng thử khiêu chiến tĩnh nhẫn nại của , mỗi lần nhìn thấy em luôn tự cho là đúng, muốn dựa vào cái gọi là tình cảm thanh mai trúc mã, đều có hứng thú với những thứ gì mà tình cảm em, thứ đồ gì lộn xộn đó, chỉ hiểu được, em là vợ của , em là mẹ của đứa con trong tương lai của . Em chẳng quan tâm bên ngoài có người phụ nữ khác, càng quan tâm nghĩ gì, hoặc là lúc trước đừng gả, hoặc là lập tức theo cả đời."

      Nhan Thấm nheo mắt, Cố Diễn Sinh nhức đầu, có người tới đây đỡ, liếc mắt cái, trong mắt thoáng qua tia sáng lạnh lùng, sau đó lại lười biếng nở nụ cười, đôi mắt tự nhiên nhếch lên, tương đối tà mị quyến rũ: "Nhan Nhan, đầu đau, giúp xoa bóp."

      Suy nghĩ của Cố Diễn Sinh xưa nay khó đoán, Nhan Thấm cũng muốn đoán, hơi nhếch môi trừng : "Bình thường bảo ít tức giận lại nghe, hôm nay tốt rồi."

      Cố Diễn Sinh cười, lúc trước phòng ngủ của toàn màu đen, bị ảnh hưởng, Cố Diễn Sinh quen chia phòng ngủ với vợ, lúc bắt đầu Nhan Thấm còn thở phào nhõm, hôm nay Cố Diễn Sinh lại có xu hướng xâm nhập vào phòng ngủ của , phòng ngủ của trắng toát kỳ lạ, gần như có thể nhanh chóng làm con ngươi nhìn , hơn nữa ở bàn còn bày mảnh vải tơ tằm màu vàng bọc lấy từng hạt trân châu lớn, là Cố Diễn Sinh đưa, Nhan Thấm chuẩn bị thu gom đủ số lượng làm thành dây chuyền ngọc trai, chỉ là đáng tiếc, Tần mới đưa cho bộ đồ trang sức trân châu, từng hạt từng hạt lớn.

      "Nhìn dáng vẻ của em thế này, phải sửa lại đưa em kim cương mới đúng." Cố Diễn Sinh nằm ở đùi Nhan Thấm, đầu tiên là nhàng câu, sau đó lười biếng cười.

      Nhan Thấm cũng chẳng thích nhẫn kim cương, hoặc được khảm kim cương xung quanh, giống như trước kia thích nhìn chuyên gia người nước ngoài gia công những nguyên thạch kia, ở bên trong giao thoa giữa ánh sáng và bóng tối, kim cương bên dưới đôi bao tay màu trắng sáng lên kỳ lạ, Nhan Thấm là người phàm tục, thích mỗi viên kim cương sáng lên trong đêm tối, trong két sắt của có viên kim cương lớn, mặc lệ là kim cương mà hồng phấn hay đá quý, đều chỉ còn chờ được khảm mà thôi.dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com

      "Đúng vậy, em đặc biệt có năng lực, chờ thất thế, em lập tức ly hôn." Đầu ngón tay Nhan Thấm dịu dàng, thích để móng tay dài, cảm giác món đồ kia hút lấy dinh dưỡng của mình, cho nên luôn đúng giờ tỉ mỉ cắt móng tay, hôm nay xoa huyệt Thái Dương cho , cũng chỉ cảm thấy ấm áp, bị móng tay đâm vào.

      " như em vậy, xem ra còn phải nắm chặt quyền lực này thả." Rốt cuộc Cố Diễn Sinh mệt mỏi, nheo mắt ở đùi ngủ thiếp, người đàn ông Cố Diễn Sinh này là quái thai, trước kia cũng thích ở đùi ngủ, hơi để đến giường, hai mắt của Cố Diễn Sinh mở ra, trong mắt còn gần như có lạnh lùng thoáng , lúc đó Nhan Thấm ngây người, chưa từng thấy dáng vẻ như vậy của , mặc dù ngày thường luôn nóng này rồi đột nhiên thay đổi sang hư hỏng, nhưng lạnh lùng trong nháy mắt như vậy. Sau đó Nhan Thấm mới hiểu được Cố Diễn Sinh bực bội rất nghiêm trọng khi thức dậy, ngay cả ông trời cũng sợ, cho nên từ đó về sau Nhan Thấm cũng dám để cho Cố Diễn Sinh ngủ ở chân nữa. Dù Cố Diễn Sinh tốt tính cầu xin, rằng tức giận mỗi khi thức dậy nữa, Nhan Thấm cắn răng đồng ý, cho dù Cố Diễn Sinh lấy kim cương hấp dẫn , cũng .

      Sau nhiều năm như vậy, Cố Diễn Sinh lại ngủ ở đùi Nhan Thấm lần nữa, Nhan Thấm biết tại tâm trạng của mình thế nào, tất nhiên Cố Diễn Sinh khốn kiếp, làm nhiều chuyện bỉ ổi như vậy, nhưng từng chữ từng câu của cũng sai, thừa nhận tất cả chuyện mình làm, Nhan Thấm trăn trở suy nghĩ chuyện này, cảm thấy dường như đầu cũng muốn nổ tung, coi như thể ở cùng nhau vui vẻ, nhưng cũng đến nỗi biến thành như thế, rốt cuộc Cố Diễn Sinh là người thế nào, Nhan Thấm dám mình đều hiểu hết cả mười phần, nhưng nếu trôi qua tốt đẹp, cũng khó.di✣en✤danlequyd☼n☀c☼m

      Cố Diễn Sinh, chuyện này tôi nhẫn nhịn, tôi cũng chấp nhận, phải có lỗi, chỉ tôi cảm thấy, cũng cho rằng, cuộc sống có thể giản lược đơn giản.

      Hơn nhiều năm sau Nhan Thấm nhớ lại chuyện này, phát thế vô thường như vậy, phải bạn nghĩ, phải bạn cam chịu, phải bạn cảm thấy như vậy cũng tốt, chuyện biến thành như vậy, Thiên Hồi Bách Chuyển (thay đổi liên tục), đều là tự bản thân mình liều mạng so với chính mình, sau đó chịu hết hy vọng, sau đó rốt cuộc đến tuyệt vọng.

      Sau khi Cố Diễn Sinh tỉnh lại, ngủ quen lắm, tỉnh lại nhìn thấy Nhan Thấm dùng dáng vẻ vô cùng kỳ quái nhìn mình, nắm thấy chút tóc, sợi tóc đen nhánh nằm ở đầu ngón tay sinh ra loại cảm giác triền miên kỳ lạ, khẽ cười, hàm răng trắng tinh kỳ lạ: "Gần đây muốn ra nước ngoài, biết có thể trở về trước năm mới hay nữa."

      "Được." Nhan Thấm bỗng nhiên nhớ tới chuyện: " ra nước ngoài làm cái gì?"

      "Diễn tập quân , là quân nhân, quên rồi sao?" Cố Diễn Sinh đứng dậy, nhìn như vậy ngược lại giống như người cầm binh, nào có người xinh đẹp như vậy, nhưng lợi hại của tất cả mọi người đều biết, tuổi nhất, nắm giữ chức Thiếu tướng, lên Baidu Google cái cũng có thể tùy thời tra được, phương diện chính trị vẫn có ít kiêng kỵ, Nhan Thấm cũng tiện hỏi, ngược lại Cố Diễn Sinh kiêng kỵ cái gì, chợt giống như nhớ tới ít chuyện gì đó: "Gần đây khủng hoảng tài chính nghiêm trọng, em chơi cổ phiếu có việc gì chứ?"

      "Gần đây bởi vì khủng hoảng tài chính nhưng tiền bạc của em tổn thất gì, nhưng những khách hàng của em thảm, lúc đó khuyên bọn họ thu tay lại muốn, hôm nay xảy ra chuyện lại quấn lấy em." Có lúc Nhan Thấm rất bội phục những người đó, sau khi đổi lại cổ phiếu còn có thể tìm được, tối thiểu tốt hơn nhân viên nghiệp vụ trong ngân hàng nhiều, khách hàng của phải có nhảy xuống từ tầng sáu mươi, trực tiếp phơi thây tại chỗ, cảnh sát đều nhúng tay, bởi vì quan hệ với Cố Diễn Sinh, ngược lại vẫn chưa tìm tới , bởi vì dáng vẻ này của làm dám lại gần.
      Cố Diễn Sinh nheo mắt: "Lần này toàn thế giới đều lỗ, em chơi cổ phiếu bồi thương?"

      "Ý của là rất muốn em bồi thường, Cố Diễn Sinh, nhìn thấy, những người được gọi là đầu tư quản lý tài sản, muốn tiền, mỗi ngày đều đỏ con mắt nhìn máy vi tính, 24h ngừng, mỗi ngày đều chờ cái gọi là hùng xuất cứu vớt, người táng gia bại sản phải số ít." Nhan Thấm học đúng là khoa tài chính, bởi vì chỉ chơi cổ phiếu, kiếm được lời, cũng bồi thường lớn.

      "Ngược lại rất muốn nhìn dáng vẻ đổ máu của em ngay tại chỗ." Cố Diễn Sinh cười như cười, hạt ngọc nằm trong tay là hạt trân châu rất tròn, rất lớn.

      "Vậy phải là khóc đến chết sao." Nhan Thấm mím môi cười: "Em là thanh mai trúc mã của đấy." Hai chữ cuối kéo rất dài, trong mắt cũng có ý cười.
      Last edited: 4/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :