1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Hiện đại] Phu tử tòng tử - Hiểu Không Tàn Nguyệt [Mới: chương 51](Vào VIP từ 52)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Gấu trúc đệ nhất lười

      Gấu trúc đệ nhất lười Well-Known Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      2,633
      Chương 5: Bị “con trai” tóm được

      Nắng ban mai chợt bừng lên, mặt trời vẫn chưa lên cao, tiếng ngâm nga khó nghe thấy đánh vỡ khí kiều diễm trong phòng.

      Dù cơ thể bủn rủn chịu nổi và tinh thần uể oải, đồng hồ sinh học của Cố Phán vẫn đúng giờ gọi tỉnh dậy. Đêm qua chiếc rèm cửa sổ lớn bị kéo lên, ánh sáng nhạt phía sau cửa số xám trắng chiếu sáng bảy tám phần thân thể trần trụi và việc làm hoang đường của họ vào đêm qua.

      Hàng lông mi cong vểnh của Cố Phán khó chịu giật giật, ngực khó chịu, sao tấm nệm dưới thân lại vừa cứng vừa gập ghềnh như vậy? Bị cộm là khó chịu, Cố Phán mở mắt ra, đúng lúc trông thấy bầu trời vô tận vẫn chưa sáng hẳn bên ngoài cửa sổ, từ cửa sổ phòng có thể nhìn được cảnh sắc đẹp như vậy từ bao giờ?

      Ngẩn người vài giây, dường như nhớ tới cái gì, lông tơ cả người Cố Phán dựng thẳng, nhịp tim đập có lực vang lên bên tai, cùng dưới thân bị vật lạ nhồi vào khiến muốn chạy trốn nhưng có khả năng.

      Làm ơn, trăm nghìn lần phải , trăm ngàn lần phải ...

      Cố Phán vén mái tóc rối tung, từ lồng ngực ấm áp ngẩng đầu nhìn khuôn mặt ngủ say của người đàn ông, hốc mắt chua chát dâng lên cơn sóng nóng ẩm.


      Làm sao đây, vô cùng muốn, cực kỳ muốn xảy ra loại quan hệ ràng này với .

      Hóa ra cồn có thể khiến đàn ông lên giường với người mình ghét, còn muốn cả đêm, có lẽ khi tỉnh lại chỉ nghĩ người lên giường cùng đêm qua là nữ diễn viên hoặc người danh tiếng nào đó tới tham gia bữa tiệc, tuyệt đối thể là người đó.


      Cố Phán ngăn lại dòng nước mắt uất ức và sợ hãi, thừa dịp vẫn còn sớm, phải chạy trốn khỏi nơi này. Từ lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, Cố Phán cảm thấy người đàn ông này có điểm phản cảm thậm chí coi thường , nếu như bị phát ra tình huống này, chẳng phải bị lửa giận của đốt thành tro ư.


      Tối hôm qua sau khi Cố Phán bị làm đến ngất , Minh Tiềm ôm lên người làm chăn, hai tay đầy tính chiếm hữu, tay đặt lưng , tay nắm lấy ngực trái mềm mại co dãn, vật to lớn dưới thân cũng kiêu ngạo như chủ nhân của nó, cả đêm vùi trong cơ thể Cố Phán, giống như khóa chặt Cố Phán người, cứ như biết hôm sau này chạy trốn vậy.


      Cố Phán rất nhút nhát, bình thường tự nhìn nơi riêng tư cũng rất ngượng ngùng, bây giờ lại bị thứ to lớn như vậy xâm nhập. cẩn thận dời tay khỏi người, tỉnh lại, cho dù ngủ say, khuôn mặt cũng sắc bén lạnh lùng như vậy, trong lúc hoảng hốt Cố Phán tựa như nhìn thấy mở to hai mắt trừng có vẻ vừa lòng, trách đánh thức , dọa toát ra mồ hôi lạnh.

      Cố Phán lấy lại bình tĩnh, cẩn thận nâng mông lên, thứ to lớn trượt ra ngoài chút, cho dù cương lên vẫn lớn đến dọa người, khó trách nó nhồi trướng.
      Sau khi thoát được, Cố Phán tiếng động lui đến bên giường lớn, miệng huyệt bên dưới còn bị ngăn chặn, từ bên trong trào ra cỗ chất lỏng trắng đục, chảy xuôi đến drap giường tối màu, đặc biệt nổi bật, Cố Phán xấu hổ dám nhìn kĩ thứ lưu lại trong cơ thể , chỉ dùng chăn che lại, hi vọng khi tỉnh lại chú ý tới.


      Dường như Minh Tiềm ngủ say phát vật nam tính rời huyệt dịu dàng, xoay người nằm nghiêng đối mặt với Cố Phán, nhưng tỉnh dậy, lại dọa Cố Phán hoảng sợ hồn xiêu phách lạc.

      Minh Tiềm mảnh vải che thân, dáng người cao ráo ra trước mắt Cố Phán, bao gồm vật nam tính kiêu ngao dài dọa người dưới thân. Cố Phán mặt đỏ tai hồng đắp chăn cho , lại nhìn thoáng gương mặt xinh đẹp giống người thường ngủ say, hai chân cố gắng bước xuống giường, gắng gượng mặc lại quần áo rơi thảm, xác định gian phòng lớn lưu lại dấu vết của mới mang theo giày, chịu đựng thân thể thoải mái chân trần ra khỏi căn phòng.

      Sau khi trở lại phòng của mình, nỗi kinh sợ của mới bình tĩnh lại, nhìn cơ thể trong gương đầy dấu vết, hốc mắt đỏ lên, nước mắt nhịn từ sớm cuối cùng cũng phá đê trào ra.

      Toàn thân tràn đầy hương vị của , dù tắm rửa thế nào cũng trôi , cuối cùng Cố Phán mệt mỏi ngã vào giường mê man, kiệt sức, người, phía dưới đều rất đau, khi tắm còn phát phía dưới cũng bị trầy da...

      Chín giờ sáng, thanh di động rung đánh thức Minh Tiềm, lắc lắc đầu có chút choáng váng, cầm lấy di động nhìn màn hình, là cuộc gọi từ thư ký, ấn nghe máy, chất giọng khàn khàn khêu gợi làm thư ký nam ở đầu dây bên kia trở nên hoảng loạn.


      "Ừ, dời hội nghị sáng hôm nay đến trưa, ngoài ra, dời các cuộc hẹn hôm nay sang ngày khác, chiều nay tôi xem xét."

      Minh Tiềm mấy câu bàn giao công việc cho thư ký, tiện tay ném điện thoại di động. Khuôn mặt chôn trong gối đầu, ngửi được mùi hương dịu tỏa ra từ gối đầu, khóe miệng cong lên, cánh tay dài sờ soạng bên cạnh, quyết định ôm ngủ thẳng đến trưa, từ giờ đến trưa còn lâu, hẳn là có thể hưởng dụng lần nữa...

      luôn biết tự kiềm chế, nhưng tối hôm qua lại phóng túng quá mức, này làm bất ngờ.

      động đến người, Minh Tiềm ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, phát gian phòng trống trải hiu quạnh, hoàn toàn thấy bóng dáng kia. Hương thơm mê người vẫn còn lượn lờ, lại thấy người đâu, ràng là bỏ tự ý rời .


      Quanh thân bốc lên luồng khí lạnh, mặt cũng theo đó mà lạnh xuống, hoàn toàn tỉnh ngủ, vạch chăn xoay người xuống giường, chân tùy ý dẫm lên lễ phục đắt tiền, đến phòng giữ quần áo lấy áo ngủ mặc vào thân thể trần trụi, tóc đen rối tung che khuất tròng mắt thiêu đốt hai ngọn lửa nóng.

      cầm drap giường vào phòng phòng tắm định vứt , lại vô tình nhìn thấy chất lỏng khô khốc drap giường sẫm màu, bên trong còn chứa ít sắc hồng… Minh Tiềm ngừng lại bước chăm chú nhìn vết hồng này. Cảm giác triền miên trong cơ thể , nơi đó mút lấy chặt như tái lại vật nam tính, phát phía dưới cương lên, thấp giọng mắng tiếng, bước nhanh vào phòng tắm, tùy tiện khép cửa lại.

      Khi dùng bữa sáng ở nhà ăn, Minh Tiềm xem lượt các loại báo chí trong ngoài nước vẫn thấy bóng dáng kia, khóe mắt lại như vô ý nhìn về phía cửa phòng ăn, vẫn thấy .


      cau mày lại, làm bộ như thuận miệng hỏi quản gia phục vụ bên: "Bác Lâm, sao thấy Cố tiểu thư xuống dùng cơm?"

      Đây là lần đầu tiên thiếu gia mở miệng nhắc đến tiểu phu nhân từ sau khi trở về, Quản gia Lâm còn lo lắng thiếu gia thích tiểu phu nhân, nghe hỏi bèn cung kính đáp lại: "Tiểu phu nhân vẫn luôn dùng bữa trong phòng, bình thường rất ít lại trong nhà chính, cậu muốn dùng cơm với tiểu phu nhân, tôi lên mời tiểu phu nhân ngay..."

      Khi vừa kết hôn với Xuân Đường, Cố Phán đề nghị Quản gia Lâm đừng gọi là phu nhân, nhưng Quản gia Lâm lớn tuổi, có quan niệm cấp bậc và gia quy rất nghiêm chỉnh, thấy lập tức gọi phu nhân, cuối cùng Cố Phán lay chuyển được ông ấy đành phải giơ cờ trắng đầu hàng.

      Nghe Quản gia Lâm nhắc tới, Minh Tiềm mới giật mình nhớ lại từ sau khi trở về chưa từng dùng cơm với , lúc trước quá bận rộn,đều dùng cơm ở công ty nên chú ý đến điểm này.


      Nhưng nghe Quản gia câu nào câu nấy gọi tiểu phu nhân, cảm thấy cực kỳ chói tai, cất giọng u ám ngắt lời ông: " cần, tôi chỉ thuận miệng hỏi chút."

      Minh Tiềm ném báo chí lên bàn ăn, thay quần áo ngồi xe đến công ty. Lúc này, Thư ký sửa sang lại tài liệu bắt gặp Tổng giám đốc đột nhiên xuất với sắc mặt tốt, da đầu trở nên căng thằng, chạy nhanh đến báo cáo cho tình huống đưa tin từ các tạp chí lớn sau bữa tiệc đêm qua.


      Tuy vào cuối tháng tám, nhưng thời tiết còn khá nóng bức. mình Cố Phán bộ đường núi về Minh gia, toàn bộ quần thể kiến trúc Minh gia tạo thành từ mười hai căn biệt thự khổng lồ, chiếm toàn bộ đỉnh núi, từ đây nhìn xuống có thể thấy được hoàn toàn vịnh Hong Kong, là nơi cảnh đẹp nhất Hong Kong. Ngày thường các chi phí, vật dụng sinh hoạt đều có xe vận chuyển lên, vốn thi công đường núi là việc của nhà nước, nhưng để thuận tiện cho cuộc sống, Minh gia đầu tư lớn mở ra con đường dẫn xuống núi, tại cả khu núi này đều thuộc sở hữu của Minh gia, trong Tây Du Ký thế này gọi là Sơn đại vương.


      Trong gara Minh gia chứa rất nhiều loại xe, nhưng Cố Phán có bằng lái cũng biết lái, lúc học đại học ở Đại lục vốn muốn học lái, nhưng sau đó trong nhà có biến đổi lớn, ngay cả ấm no cũng trở thành vấn đề, đâu ra tiền nhàn rỗi học lái xe. Cho nên gara chứa đầy xe hàng hiệu cũng chỉ có thể ngắm, với lại xuống núi tìm cửa hàng mua loại thuốc này, quả quyết gọi người làm trong nhà đưa , cho nên buổi chiều chỉ có thể tự xuống núi mua.

      Nhìn túi plastic trong tay, Cố Phán ủ rũ thở dài.May là đầu óc chưa hoàn toàn tê liệt, còn biết xảy ra loại chuyện này phải uống thuốc tránh thai, chiều nay sau khi tỉnh lại mới giật mình phát đêm qua làm bất cứ biện pháp an toàn nào, hơn nữa lại bắn vào nhiều như vậy, nghĩ đến khả năng mang thai, đầu óc hỗn loạn, vội vã mặc bộ quần áo dài chạy đường xuống núi mua thuốc.


      Nhân viên cửa hàng đó thấy trời nóng bức mà lại mặc quần áo dài mua loại thuốc này, dùng ánh mắt mờ ám đánh giá , chỉ lo cúi đầu nghiêm mặt trả tiền xong lập tức rời .

      Ơ, hình như Superstore đó cũng của nhà !

      Cố Phán dừng lại cước bộ, tâm tình lại uể oải, nếu như chuyện này cẩn thận truyền ra từ miệng nhân viên bán hàng tính sao đây.

      Gió núi mát lành cũng thể xua tan khô nóng người Cố Phán, dù sao toàn thân bao kín lại đoạn đường dài như vậy, thở gấp ra hơi, lau mồ hôi nóng trán.

      Thân thể còn chưa hoàn toàn khôi phục, phía dưới vừa đau đớn vừa nóng rát, Cố Phán đến dưới bóng cây bên đường nghỉ tạm, chờ xem có xe vận tải nào lên núi xin nhờ đoạn đường.

      Minh Tiềm đến công ty họp xong, vì buổi tối còn buổi liên hoan giới chính trị Hong Kong, nên trước hết về nhà thay lễ phục. Minh Tiềm ngồi sau xe chuyên chú lật xem văn kiện công ty, như bị thứ gì đó bên trong núi rừng lôi kéo, ngẩng đầu nhìn ngoài cửa xe, ngờ thấy thân ảnh xinh đẹp gầy yếu đứng bên đường lóe qua ở phía trước.

      "Dừng xe."

      Dường như hô lên theo bản năng.


      Từ xa xa, Cố Phán trông thấy chiếc xe hơi cao cấp chạy đến từ dưới núi, đoán rằng hẳn lại là mấy vị quan chức hiển hách đến nhà thăm hỏi , nghĩ họ để ý đến , cho nên vẫy tay, chỉ nhìn xe chạy qua bên người, nhưng chiếc xe này trông quen quen, hình như là xe trong nhà.

      Cố Phán tự hỏi rốt cuộc gặp qua xe cao cấp như thế ở đâu chiếc xe vừa qua lại lui về dừng trước người , Cố Phán lộ vẻ ngạc nhiên.

      Đợi khi cửa kính xe hạ xuống, cuối cùng cũng biết ai ở bên trong, theo bản năng nắm chặt túi plastic trong tay.

      "Lên xe."

      Đôi mắt sắc bén hướng về phía ngồi bên đường, tuy ngờ lại gặp ở nơi đây, nhưng thấy ngồi đây hẳn là đợi xe nhờ về nhà. ràng đêm qua mới bị ép buộc cả đêm, dù uống rất nhiều nhưng vẫn nhớ muốn rất mạnh liệt, cơ thể hẳn còn chưa khôi phục mới đúng, muốn đâu sao lại kêu tài xê riêng đưa , người lại đường núi làm gì.


      câu mặn nhạt lại dọa Cố Phán hoảng loạn tay chân, bây giờ người mà sợ phải gặp nhất là , nếu ngồi chung chiếc xe với người khôn kéo như , lỡ bị nhìn ra manh mối gì tính sao đây? Cố Phán kiên quyết nghĩ rằng đêm qua Minh Tiềm uống say nên buổi sáng tỉnh lại nhất định nhớ ai lên giường với . Cho nên chỉ cần trốn tránh gặp mặt , là có thể bình yên vô chịu đựng đến ngày rời khỏi Minh gia.


      Quả là người tính bằng trời tính, còn chưa qua ngày bị chặn lại giữa đường.

      "Là Minh tiên sinh à, cần phiền như vậy, tôi ra ngoài tản bộ, lát nữa về."

      Cố Phán xoay người cười giễu, chỉ cảm thấy ánh mắt của người đàn ông này như mũi dao đâm vào người .

      " tự lên xe hay muốn tôi xuống mời lên xe."

      Sao có thể để động tay động chân! Cố Phán chột dạ nhìn xung quanh đường núi có chiếc xe nào khác qua, cũng chỉ có thể kiên trì mở cửa lên xe.

      Cố Phán đặt túi plastic trong tay lên giữa ghế ngồi, ngăn cách hai người, sau đó thẳng lưng ngồi bên, mắt nhìn thẳng.


      Minh Tiềm thu hết từng hành động của vào trong mắt, lên tiếng vạch trần, tiếp tục chuyên tâm lật xem văn kiện trong tay,

      Trong xe tràn ngập hương vị mãnh liệt người , Cố Phán như thú bị nhốt trong lồng, hai tay đặt đùi lo sợ nắm lại, nhìn chằm chằm kính chắn gió thủy tinh trước xe, mong cho mau chóng về đến nhà.


      Hình như Tài xế nhìn ra vẻ khác thường của Cố Phán, qua kính chiếu hậu liếc nhìn , vừa vặn đụng phải tầm mắt của Cố Phán, lập tức chột dạ cúi đầu.

      Đợi xe được đoạn, Cố Phán phát người đàn ông bên cạnh suốt đường luôn chuyên chú xem văn kiện, căn bản có ý quan tâm đến , thần kinh vốn buộc chặt mới dần dần thả lỏng, thầm hoan hô có ân tượng. Hô ~ hồi sợ bóng sợ gió.


      "Mở điều hòa lớn lên chút."


      Minh Tiềm thờ ơ với tài xế, nhìn thân quần áo dài còn chưa đủ, ngay cả đầu tóc cũng rối tung, trán toát ra mồ hôi, nghĩ lại liền hiểu được lí do.


      “Trông có vẻ rất nóng."

      Da đầu Cố Phán căng lại, phát bàn tay toát đầy mồ hôi.

      "Cảm ơn."


      Chỉ có vậy thôi? còn chuyện gì khác muốn với sao?

      Minh Tiềm quay đầu chăm chú nhìn hai má trắng nõn của , có lẽ vì nóng, mặt mảnh hồng nhuận. Dọc theo đường luôn đợi mở miệng, lúc này lại trực tiếp ra hiệu cho , vẫn dám lấy ánh mắt to nghi hoặc đáp trả , này có não hay căn bản để ý chuyện lên giường cùng đàn ông? Nhưng chết tiệt lại cực kỳ để ý, còn nghĩ đến cả ngày nay, cũng chuẩn bị cho đáp án cầu quá đáng của , nhưng cơ bản người kia coi trọng việc này, ngủ xong liền thong dong bỏ , ngay cả đòi tiền cũng lười đòi.

      Minh Tiềm ấn nút điều khiền, ngăn cách trước và sau xe.

      "Tại sao sáng gọi tôi dậy rời ?" quanh co lòng vòng với , trực tiếp sắc bén chất vấn.

      Vừa nãy khi bị nhìn chằm chằm Cố Phán thấy ổn, quả nhiên! Hóa ra nhớ tất cả!


      "Sáng hôm nay tôi vẫn luôn ở phòng tôi, ra ngoài qua."

      Hẳn hiểu được khéo như vậy là có ý tứ gì rồi, coi như việc này chưa từng xảy ra.

      " chắc chắn là vẫn luôn ở trong phòng ‘của ’ sao!"

      thể thừa nhận, cái miệng nhắn của mềm mại ướt át, dễ dàng dụ dỗ người thương , nhưng từ miệng xinh đẹp như vậy lại phun ra lời làm người ta thể tức giận.


      "Đúng vậy, từ tối hôm qua tôi vẫn luôn ở phòng tôi"

      Đúng vậy, nếu tối hôm qua ra ngoài tốt rồi.

      Minh Tiềm kéo cánh tay , vén lên tay áo, chỉ thấy cánh tay trắng ngọc tinh tế che kín vết hôn loang lổ, lại kéo áo , vết hôn cổ càng dày đặc hơn tay, trông cũng thâm hơn.

      "Trời nóng như vậy, sao lại mặc quần áo dài?"

      Tránh né bàn tay to của , Cố Phán kích động sửa sang lại quần áo, hai tròng mắt lảng tránh, cơ thể lui đến góc xe, thuận miệng lí do sứt sẹo: "Tối hôm qua tôi nhiễm lạnh nên bị cảm, rất lạnh."

      Cố tình, phía sau xe xóc nảy, túi plastic ghế bị rơi xuống sàn, hộp thuốc bên trong rơi ra, Cố Phán vội vàng xoay người nhặt lên lại bị Minh Tiềm chặn trước bước.

      Tên thuốc hộp làm đôi mắt lên chút suy nghĩ, gợi lên vẻ tươi cười bên ngoài, thấp giọng chất vấn Cố Phán: "Hóa ra người bị cảm cần uống loại thuốc này, hả?"

      "Trả lại cho tôi, đừng quan tâm." Cố Phán nhất thời nóng vội, lá gan cũng lớn hơn, trực tiếp vươn tay muốn đoạt lấy hộp thuốc.

      Minh Tiềm lại vứt hộp thuốc xuống sàn, bắt lấy hai tay ôm vào lòng, cúi đầu hôn xuống, có chút thô lỗ miêu tả bờ môi lần, đầu lưỡi đưa đẩy hai ba lần đỉnh mở khớp hàm bị cắn lại gắt gao, chui vào trong nhấm nháp chiếc lưỡi đinh hương ngọt ngào, đôi khi còn mút lấy đỉnh lưỡi, phát ra tiếng vang chậc chậc.


      Tối hôm qua Cố Phán cảm nhận được sức mạnh của , bị bắt lấy căn bản có đường trốn, nhưng vẫn chật vật tránh trái tránh phải, đến cuối cùng chỉ có thể choáng váng bị động thừa nhận nụ hôn nồng nhiệt của .


      lâu sau, rời khỏi đôi môi, Cố Phán yếu đuối ngã đùi , thở hào hển ngừng hít lấy khí, người vốn bủn rủn, cũng còn bao nhiêu sức, hồi tranh chấp với tiêu sạch khí sức lực còn sót lại.

      "Devin, vội trở về sớm, lái xe vòng quanh núi ."

      "Vâng, tổng giám đốc."

      Minh Tiềm dặn dò tài xế xong, cúi đầu muốn tiếp tục âu yếm , lại bị giãy dụa tránh thoát.

      muốn làm gì!
      Last edited: 8/7/17

    2. Gấu trúc đệ nhất lười

      Gấu trúc đệ nhất lười Well-Known Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      2,633
      saoxoay, huyen1604, Themealice4 others thích bài này.

    3. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      like trc đọc sau vậy :yoyo60::yoyo60: lại chuẩn bị mất máu nữa roài heeeee:yoyo53:

    4. Gấu trúc đệ nhất lười

      Gấu trúc đệ nhất lười Well-Known Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      2,633
      Gấu: Lỡ up chương 5 rồi up chương 6 luôn, khỏi phải chờ đợi mất hứng =D

      Chương 6: "Mẹ kế" miệng lưỡi linh hoạt

      Cố Phán nghe thấy lời với tài xế, trở nên lo lắng đề phòng, sắc mặt có chút trắng bệch.

      "Nếu muốn dạo núi hóng gió, vậy xin dừng xe để tôi xuống."

      Dừng lại, lại giọng cầu xin: "Cho tôi về nhà."

      Minh Tiềm bắt được người mình mong muốn, đương nhiên dễ dàng thả người , gợi lên nụ cười yếu ớt, ôm cơ thể cứng ngắc của lên đùi, quan tâm hỏi: "Tối hôm qua tôi có làm đau hay ?"

      Cố Phán cắn môi quay đầu muốn đối mặt với khuôn mặt dễ nhìn của , có lẽ chỉ cần im lặng , qua thời gian lâu, cảm thấy thú vị đưa về nhà.

      "Em chuyện tôi tự mình kiểm tra xem em có bị thương hay ."

      Như là muốn chứng minh thích đùa, tay duỗi đến quần lót của Cố Phán, có chiều hướng muốn tiến vào.

      " có, có bị thương..."

      Cố Phán vội vàng đè lại bàn tay to làm loạn, từ lần đầu tiên gặp mặt, biết người đàn ông này chấp nhận có người làm trái lời .

      "Vì sao buổi sáng đánh thức tôi mà rời ?" ràng trong lòng Minh Tiềm luôn canh cánh chuyện sáng nay.

      Hít sâu hơi, Cố Phán thấy rằng vẫn nên mọi chuyện, đối với cả hai đều tốt.

      "Chúng ta coi như chuyện đó chưa từng xảy ra được , như vậy tốt cho cả hai chúng ta."

      khí trong xe lập tức trở nên khó xử, Cố Phán cảm giác được tức giận.


      "Hừ, Cố tiểu thư xử lý chuyện này còn quyết đoán hơn cả người làm ăn như tôi, hay ngay từ đầu em cũng chỉ coi tôi là One Night Stand? Thế nhưng nghĩ tới tôi lại tiếp tục dây dưa, cho nên nhanh chóng muốn phủi sạch quan hệ?"


      Minh Tiềm nắm lấy chiếc cằm của , thanh đau buồn nhàng, lực tay hơi nặng, nhìn cằm bị nắm đến có vết đỏ, làm nhịn được chảy nước mắt.


      Nhìn đau đến khóc, nhưng lại muốn lên tiếp đáp lại , lửa giận của càng tăng lên, tức giận như vậy chỉ vì người phụ nữ, trước đây dám tưởng tượng.


      “Muốn coi như có gì cũng được, nhưng mà..”


      Cố Phán vừa mới vui mừng được mấy giây, lời kế tiếp như sét đánh ngang tai.


      “ Tôi muốn dùng miệng giúp tôi, ngay bây giờ.”


      Vừa vừa cởi khóa kéo quần tây, móc ra vật to lớn cương lên, còn cố ý cầm nó vuốt ve mặt .


      Cố Phán kinh sợ muốn nhảy dựng lên, lặng người nhìn gương mặt lạnh lùng tàn khốc, tựa như người vừa mới giọng cười yếu ớt quan tâm phải là vậy.


      Người đàn ông này sao có thể hư hỏng như vậy, hai người ở trong xe, trước mặt thậm chí còn có tài xế, sao có thể làm nhục trước mặt người khác như vậy, nếu như ghét cứ , có thể xuất trước mặt nữa, nhưng nên như vậy…


      Nhìn ra nét băn khoăn trong mắt Cố Phán, Minh Tiềm ghé lại bên gò má , giọng dụ dỗ lại uy hiếp: “Em yên tâm, người ngồi trước thể nghe được bất kỳ tiếng động nào, nếu như em làm, lát nữa về đến nhà, tôi ôm em xuống xe ngay trước mặt mọi người, để mọi người nhìn xem chúng ta có quan hệ như thế nào.”


      Cuối cùng, dịu dàng hôn lên gò má trắng bệch mang điểm ửng hồng của Cố Phán, lúc lui về lại khẽ liếc đôi mắt đầy hơi nước và chóp mũi ửng hồng.


      Người đàn ông bên cạnh mặc âu phục giày da, tuấn tú lạnh lùng, nhưng vật nam tính dữ tợn của lại hung hăng nổi lên trước mặt , cùng khung canh mờ tối bên trong xe càng lộ vẻ hoang dâm.


      Tối hôm qua, chính nó hành hạ đến chết sống lại sao? Lớn như vậy vào bằng cách nào? Chẳng trách lúc ấy đau như vậy, đến tận bây giờ phía dưới vẫn còn tê tê.


      coi như chưa có gì xảy ra sao?”


      Cố Phán sợ mình ngây ngốc bị lừa gạt, cất giọng mũi mang vẻ hèn nhát đòi phải đảm bảo, dù sao người đàn ông này cũng là kẻ kinh doanh.


      Minh Tiềm giận dữ lại cười, dịu dàng nâng cằm của lên, vuốt ve vết hồng vừa bị bóp mà có, dụ dỗ: “Em hỏi như vậy là đồng ý đề nghị của tôi sao, em đừng sợ, tối hôm qua chẳng phải làm rất tốt ư?.”


      muốn… làm thế nào?”


      Chỉ vì sai lầm phải do gây ra, nhưng lại phải gánh vác hậu quả nó mang tới, Cố Phán uất ức vô cùng, nhưng biết làm thế nào để giúp ra.


      Nghe giọng nhàng mang theo tiếng khóc của ra lời mập mờ như vậy, Minh Tiềm rất hài lòng với vẻ thuần khiết của , giống như hôm qua phát vệt đỏ kia vậy, khiến rất vui mừng.


      Minh Tiềm kéo chiếc cổ tay mảnh khảnh, để quỳ rạp giữa hai đùi , nhét vật to lớn cương cứng vào bàn tay mềm mại lành lạnh, trong nháy mắt đụng chạm làm cả người run rẩy, lại nâng cằm lên khiến tầm mắt hai người giao nhau, nhịn được cúi đầu thưởng thức đôi môi đào làm nhớ mãi quên, đồng thời khống chế tay chậm chạp di chuyển.


      Thưởng thức xong đôi môi đào, đầu lưỡi Minh Tiềm lại lướt qua gò má đỏ như ngưng tụ máu, chiếc mũi nhắn, trêu chọc mí mắt đóng chặt, liếm sạch nước mắt đọng lại đó. Cảm nhận được giọt nước mắt đáng nhàng chuyển động theo từng cái liếm hôn trong hốc mắt, Minh Tiềm nhếch miệng lên, khẽ phì cười.


      Cố Phán nghe được tiếng cười, cực kỳ xấu hổ, cho rằng cười cợt mình, tức giận dùng sức nắm lấy vật to lớn bên dưới, nghe được tiếng rên rỉ truyền tới mới thoáng hả giận.


      “Em sao vậy, tức giận hả?”


      Cố Phán quay đầu sang hướng cửa kiếng xe, nhất quyết muốn nhìn gương mặt đầy đắc ý của người đàn ông, nhưng giây kế tiếp đầu bị đè lên vật to lớn, chất lỏng trong suốt tiết ra từ đỉnh đầu cũng sắp dính vào mặt , mùi hương cũng ngang ngược hệt như chủ nhân nó, như mùi xạ hương, hòa lẫn với hương vị của riêng . Trong thoáng chốc, Cố Phán tưởng mình trở về đêm phóng túng hôm qua.


      “Liếm nó , như khi tôi hôn em vậy.”


      Giọng như kẻ từ cao nhìn xuống khiến Cố Phán nổi lên ý nghĩ phản nghịch, hết lần này đến lần khác cho thỏa mãn, há mồm cắn xuống, nó quá lớn, khiến miệng mở ra đến lớn nhất, cho nên cắn mạnh lắm, nhưng vẫn làm Minh Tiềm rên tiếng, khoái cảm như thủy triều vọt tới, thiếu chút nữa bắn ra trong miệng .


      nhẫn tâm này, em muốn trả thù tôi sao?”


      tay chụp lấy đầu , cố ý hung hăng đâm vật nam tính vào sâu trong cái miệng nhắn, chạm đến cổ họng.


      Hành động đột ngột khiến Cố Phán nghẹt thở, nước mắt tóe ra, chiếc lưỡi đinh hương dùng sức đẩy chóp đỉnh của vật to lớn, cố gắng đẩy nó ra ngoài, lúc này, phía dưới của kiềm được truyền đến cảm giác hưng phấn làm người ta mê muội.


      Cảm giác này Cố Phán cũng xa lạ gì, tối hôm qua bị ức hiếp cũng sinh ra cảm giác như vậy, thầm mắng bản thân đáng thất vọng.


      “Liếm cho tốt, nếu như tôi bắn ra được, hiệp nghị vừa rồi tính.”



      Người đàn ông này quả là xấu xa đến tận xương tủy, tại sao Xuân Đường vừa hài hước vừa dịu dàng lại có đứa con trai như ?


      Nghĩ đến Xuân Đường cùng ơn chăm sóc của ông hơn năm nay, hôm nay lại dây dưa ràng với con trai ông, trong mắt Cố Phán dâng lên nỗi khổ sở và áy náy, nước mắt đọng lại càng nhiều, rơi quần tây của Minh Tiềm, tạo thành vết nước mắt sẫm màu.


      đột nhiên đờ đẫn khác thường khiến lồng ngực Minh Tiềm như thắt lại, ở dưới người hầu hạ nhưng hồn phách lại biết bay đến nơi nào, chẳng lẽ suy nghĩ về lão già chết tiệt kia?


      Lửa giận cùng lửa dục vọng song song bùng lên, vật to lớn trong miệng ngừng rút ra cắm vào, nhiều lần đâm sâu vào cổ họng, như muốn cắm thẳng vật nam tính vào bụng , khiến cho thể tiếp tục khinh thường tồn tại của nó, bàn tay từ cổ áo chui vào bên trong, đẩy ra áo ngực, thô bạo nắn bóp bầu ngực trơn mềm.


      Thân thể Cố Phán kịch liệt run rẩy, đầu ngón tay cách áo sơ mi nắm chặc eo , vò nát chiếc sơ mi vốn nếp nhăn trở nên nhăn nhúm, nước mắt chảy xuống từ khóe mắt, khiến Minh Tiềm giận dữ bỗng trở nên phiền muộn.


      Nhìn khóc, thậm chí lúc ngậm vật to lớn của còn ngừng ho khan, tiếng rên ở cổ họng khiến lỗ vật nam tính tê ngứa, từ đốt sống lưng Minh Tiềm truyền ra dòng điện, hít sâu hơi, eo tê rần, liền bắn ra trong miệng .


      Chất lỏng trắng đục bắn ra báo trước làm Cố Phán ho khan liên tục, ý thức được nuốt xuống mấy hớp, còn lại chút chảy xuống dọc theo khóe miệng.


      được nôn ra, nuốt nó xuống!”


      Cái miệng nhắn bị tay vững vàng che lại, cứng như sắt thép, dù lắc đầu thế nào cũng nhúc nhích được. Trong miệng toàn là mùi vị nam tính mãnh liệt, muốn nôn lại nôn được, chỉ có thể làm theo ý nuốt xuống từng ngụm từng ngụm, cuốt cùng ngay cả ít chất lỏng dính ở khóe miệng cũng bị ngón tay quét lấy, để liếm sạch mới chịu bỏ qua.

      “Nhớ mùi vị của tôi ư!”


      Sau khi phóng ra, cong mắt cười chúm chím, vẻ lạnh lùng trước sau như cũng tan rã ít, dịu dàng sửa sang lại quần áo xốc xếch của , lại liếm khô nước mắt gò má đỏ ửng, ôm ngồi đùi lần nữa, đôi bàn tay trắng mềm bị nắm trong tay, gảy gảy từng ngón đùa nghịch.


      Sức lực toàn thân Cố Phán bị chèn ép sạch , đủ sức phản kháng người đàn ông này, tự cam chịu đẻ định đoạt.


      Đột nhiên nghĩ tới chuyện, Minh Tiềm đưa bàn tay về phía quần , chưa xin phép muốn cởi ra, sao Cố Phán có thể chịu đựng để cho làm bậy, đè lại bàn tay tàn ác để được như ý.


      Người đàn ông này lời hề giữ lời, ràng chỉ cần, chỉ cần….


      “Ngoan, để tôi kiểm tra xem đêm qua tôi có làm em bị thương .”


      có, có, tôi chắc chắn, chắc chắn…”


      Cổ tay trắng ngọc bị giữ chặt ở bên, Minh Tiềm hiển nhiên tin lời đảm bảo của , tối hôm qua uống rất nhiều rượu, lại ngọt ngào như vậy, nhất định làm nặng , thể nào bị thương.


      Đến khi đóa hoa nõn nà phơi bày trước mắt , quả nhiên đoán đúng, đóa hoa chỉ sưng đỏ run rẩy, gần miệng huyệt còn trầy da.


      nhàng vạch cánh hoa ra, mơ hồ nhìn thấy tơ máu, vừa động vào, thân thể mềm mại đùi hơi run run, thầm ảo não, cho tới bây giờ cũng ham chuyện tình ái, tối hôm qua bị trúng tà ư, sao có thể điên cuồng đến như vậy.


      Cảm giác đau lòng xa lạ đánh úp vào tim, Minh Tiềm nhịn được cúi người, đưa đầu lưỡi liếm lên nơi bị trầy da, nếm được mùi vị của lại làm cơ thể tỏa ra luồng khí nóng.


      Hành động trần trụi của làm Cố Phán thích ứng được, lo lắng lại làm càn, thừa dịp chú ý phải mau chóng trốn , mặc lại quần áo.


      đau chút nào, mà… hứa rồi, xem chuyện đêm qua như chưa từng xảy ra”.


      Phiền muộn trong mắt Minh Tiềm làm được tự nhiên, Cố Phán cúi đầu, lại lẩm bẩm: “Đến nơi gần nhà cho tôi xuống xe , sau đó tôi có thể tự trở về được.”


      Vừa nãy vẫn còn ngồi giữa hai chân ngậm lấy thứ đó, bây giờ lại làm bộ như người qua đường muốn cách xa nhanh chóng, cho tới bây giờ Minh Tiềm cũng biết hóa ra mình có thể ghét người đến như vậy, người đó còn là mềm yếu.


      Mắt lạnh nhìn nhặt hộp thuốc dưới đất lên, đặt vào trong túi plastic, còn cẩn thẩn cột miệng túi, giữ trong tay chặc, rúc người vào trong góc, mắt nhìn phía trước, cả người hèn nhát muốn tiếp tục nhìn , chỉ là bên mặt nghiêng đỏ ửng như vậy chói mắt.


      Minh Tiềm hừ lạnh tiếng, cầm tài liệu bị vứt xuống góc lên, tiếp tục lật xem, hai người khôi phục lại trạng thái như lúc Cố Phán vừa lên xe, giống như vừa rồi chưa hề xảy ra chuyện gì, chỉ còn mùi vị triền miên còn nán lại trong khí, luôn vây quanh giữa hai người, lâu tiêu tan.


      Lúc sắp đến Minh gia, chiếc xe dừng lại đúng lúc, Cố Phán cắn cắn môi, mở cửa xe, như chim được thả ra khỏi lồng, vẻ ung dung như trút được gánh nặng, chân vừa bước ra ngoài xe, cổ tay đột nhiên bị nắm lại, sợ hãi, cho là lại muốn làm khó cho , lo lắng quay đầu, nhưng bất ngờ thấy trong lòng bàn tay bông hoa màu trắng, với :

      “ Hôm qua em đánh rơi nó giường của tôi…”


      Đây là bông hoa cài đầu trong thời gian để tang Xuân Đường, sáng nay quá hốt hoảng, mà ngay cả nhìn thấy bông hoa cũng phát ra, đến buổi chiều lại vội vội vàng vàng ra ngoài cũng quên lấy thêm đóa hoa cài lên.


      Có thể từ nay về sau hai người còn dây dưa nữa, nếu nhận lấy đóa hoa đưa, như vậy cho thấy thừa nhận chuyện hoang đường bọn họ làm vào đêm qua, người mong có dính dáng gì tới nhất thế giới này chính là người đàn ông trước mặt.


      nhầm rồi, đây phải đồ của tôi…

      Cố Phán dứt khoát lại rút cổ tay khỏi lòng bàn tay ấm áp, như kẻ tội phạm trốn khỏi nhà giam, bước chân lộn xộn chạy .


      Xuyên thấu qua cửa kiếng xe, Minh Tiềm nhìn thân ảnh xinh đẹp ràng rất yếu ớt nhưng mức muốn làm bộ tuyệt tình, ngón tay chuyển động quanh đóa hóa trắng thuần túy, khóe miệng gợi lên nụ cười nhạt châm chọc.


      Từ đầu đến cuối, đều chối bỏ, chưa từng để vào mắt.
      Last edited: 8/7/17

    5. Béo khỏe béo đẹp

      Béo khỏe béo đẹp Member

      Bài viết:
      70
      Được thích:
      69
      Oa, vừa lên thấy 3 chương liên tiếp
      tks Gấu a... gấu quá chừng hà :yoyo38:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :