1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Hiện đại - Ngụy inc] Sông vẫn chảy về nơi ấy - C Tây Khê C (HOÀN)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kimiko

      Kimiko H là lẽ sống (▰˘◡˘▰) Editor

      Bài viết:
      262
      Được thích:
      4,227
      Òa ta ngứa tay edit lắm nhưng do bận quá =D
      ☆, bảy mươi lăm. Tan nát cõi lòng

      An Nhu Y đến nhà Thang Diệc Thần lần nữa là mười ngày sau, trong mười ngày trải qua quá nhiều chuyện, em qua đời, mẹ oán hận, có lẽ cả đời này mang chân trái tàn tật và phần ký ức.

      Trong ký ức chỉ dừng lại trước khi Nhu Duyệt gặp chuyện may, sau đó cũng nhớ . nhớ vì sao Nhu Duyệt phải ra ngoài, nhớ vì sao người phải là , thậm chí nhớ vì sao té cầu thang.

      Hoặc có lẽ đúng như mẹ , người đáng chết, phải là . Từ sau cái tát của mẹ, câu sao người chết phải là , còn thấy mẹ.

      Từ nằm viện cho đến xuất viện, tất cả đều nhờ cậu giúp đỡ. Cậu cho biết, Nhu Duyệt qua đời do tai nạn giao thông, hôm đó trời mưa, đường xuống núi hẹp mà lại trơn, tài xế taxi né tránh chiếc xe khác mà lệch tay lái, kết quả cẩn thận tông hàng rào khe núi, cả người và xe đều rơi xuống vực.

      An Nhu Y cảm thấy đầu rất đau, đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn cánh cửa trước mắt kia. nghe dì Dung mấy ngày liên tiếp chú Hứa nhiều lần hỏi tình hình của , điện thoại di động của mất lúc té cầu thang, cho nên có cách nào liên lạc với Thang Diệc Thần, mà , cũng biết nên đối mặt với ra sao.

      Lần nữa đứng ở chỗ này, lấy hết dũng khí, ... Nên thẳng thắn với .

      ‘Nhu... Y...Cháu có ổn hơn chưa?’ Cửa vừa mở ra, trước mắt mặt khiến cho Hứa Phái Quốc theo bản năng muốn gọi là Nhu Duyệt, ông đỡ An Nhu Y chống nạng vào cửa, để ngồi ghế sa lon.

      Dạ, tốt hơn nhiều rồi.’ cười yếu ớt, tất cả mọi người hi vọng là Nhu Duyệt. Ngay cả cậu cũng từng hỏi qua , có đồng ý tạm thời lấy thân phận của Nhu Duyệt ở bên Vu San, bởi vì mẹ nhớ Nhu Duyệt đến mức tinh thần có chút vấn đề.

      ‘Trở lại là tốt... À, chú gọi cậu chủ.’ Hứa Phái Quốc vội vàng lên lầu gọi Thang Diệc Thần, ông biết cậu chủ rất lo lắng nhiều ngày.

      Dường như lập tức, Thang Diệc Thần cuống quít từ lầu ba chạy xuống, thở hổn hển đứng ở cầu thang, dường như muốn xác nhận người ngồi ở chỗ đó là , mới tới.

      An Nhu Y dám ngẩng đầu, nhưng nhưng vẫn nhịn được len lén nhìn mấy lần, tầm mắt vừa chạm vào gương mặt của , nước mắt lấp kín đôi mắt, ra sức lấy tay lau, muốn để thấy khóc.

      Lòng Thang Diệc Thần đau đớn, đứng ở trước mặt , giang hai cánh tay ôm . Mười ngày này quá dài, mỗi giây đều khiến cảm thấy như bị hành hạ.

      ‘Xin lỗi... Xin lỗi...’ Giọng của có chút nghẹn ngào, lúc đau khổ, đau lòng, thể ở bên cạnh.

      An Nhu Y lắc đầu, cố gắng lắc đầu. Nên đúng hơn người có lỗi là , là chiếm dụng thân phận của Nhu Duyệt ở bên cạnh , là quá tham lam, muốn lấy thứ thuộc về mình.

      ‘... xin lỗi, em phải là Nhu Duyệt.’ tham luyến cái ôm trong ngực, nhưng muốn trở thành thế thân của người khác.

      Thang Diệc Thần chợt buông ra, đôi mắt màu xanh lướt qua khiến người ta nhìn ra tâm tình, ‘Em gì? ?’ nghĩ phân biệt được hai người sao?

      ‘... Cho tới nay, em dùng thân phận của Nhu Duyệt ở bên cạnh ... Rất xin lỗi... Nhưng mà, Nhu Duyệt ... Cho nên...’ Giọng của rất , thay vì cho nghe, đúng hơn là tự lẩm bẩm.

      ‘Cho nên sao? ? An Nhu Y, người thích vẫn là em!’ Thang Diệc Thần chán nản ngồi vào ghế sa lon đối diện, tình cảm của mình bị chất vấn, cảm thấy giống như bị hắt nước lạnh vào mặt, mấy ngày gần gũi chẳng lẽ ở trong mắt của đều là giả sao? Những cảm giác này chẳng lẽ cũng nhận ra sao?

      ‘...’ phải tin, mà là rất khó tin tưởng. Mọi người đều thích Nhu Duyệt, từ sau khi Nhu Duyệt qua đời, mọi người đều nghĩ tới gương mặt giống Nhu Duyệt như đúc, ngay cả người nhà, đều xem là Nhu Duyệt.

      im lặng của khiến Thang Diệc Thần chợt tức giận, biết đây rốt cuộc là do chứng rối loạn lưỡng cực phát tác hay do thái độ của chọc giận, tin , ràng tin lời .

      ‘An Nhu Y, cho em biết! Người thích là em! Cũng phải là bởi vì An Nhu Duyệt có ở đây mới như vậy!’ Đáng chết! Ban đầu nên tiếp nhận đề nghị của An Nhu Duyệt!

      An Nhu Y vẫn như cũ lời nào, chẳng qua là vẫn khóc vẫn lắc đầu.

      Thang Diệc Thần tức giận, kiềm chế được tâm tình mà tiện tay cầm ly thủy tinh khay trà ném về phía , nhưng nghĩ cái ly lại nện vào kính tủ rượu phía sau An Nhu Y, ‘Ầm’ ——

      ‘Nhu Y!’ kêu lên, cách nào ngăn cản thủy tinh vỡ tan tành, mảnh vụn giống như bông tuyết bay xuống vậy, từng mảnh từng mảnh đập lên người An Nhu Y, thấy đau nữa, chỉ cảm thấy cổ, bả vai còn có mu bàn tay ngừng chảy ra máu nóng...

      ‘Nhu Y...’ muốn đến gần, ‘Đừng tới!’ An Nhu Y hoảng sợ kêu lên tiếng, mang theo thân mảnh kiếng vỡ chợt đứng dậy, sau đó lùi về sau lưng ghế, dùng hai tay run rẩy ôm chặt đầu gối.

      Mấy ngày liên tục trải qua nhiều chuyện khiến thần kinh nhạy cảm vô cùng yếu ớt, toàn thân cũng run rẩy, sợ... Rất sợ... Trong đầu luôn nhớ tới câu kia của Vu San, An Nhu Y, sao người chết phải là mày...

      Thang Diệc Thần nhìn ngồi co rút trong góc, chiếc đầm màu vàng bị máu nhuộm đỏ, trong đôi mắt màu xanh cũng giống như bị nhiễm đỏ vậy, đây là lần đầu tiên khóc.

      Bởi vì biết, lòng của , tim của , còn có đoạn tình cảm chưa kia, vỡ, tất cả đều vỡ hết.
      Last edited: 29/10/18
      amandatruc, Linh miwi, Ngọc Yochan14 others thích bài này.

    2. Kimiko

      Kimiko H là lẽ sống (▰˘◡˘▰) Editor

      Bài viết:
      262
      Được thích:
      4,227
      Dạo này bận quá các nàng ợ :) Ta hết bệnh rồi nhé, cảm ơn các nàng nhiề
      ☆, bảy mươi sáu. Ở trong tim (H*)

      cần suy nghĩ nữa...’ Đôi mắt Thang Diệc Thần đỏ hoe, tay kéo An Nhu Y vào trong ngực, thích bộ dạng bây giờ của , cực kỳ tuyệt vọng như mười năm trước, nhận quá nhiều đau đớn, biết nhưng thể nào chia sẻ với .

      ‘... Em biết hận em... Hận em bỏ lời nào...’ nức nở ra lời mình dám , biết có quyền hận , nhưng , rồi lại muốn hận .

      Ngày đó bị thương ở nhà Thang Diệc Thần, dì Dung kể cho Vu Chương, bởi vì An Nhu Y vì sao mình bị thương, Vu Chương nghĩ tự làm, sợ làm ra chuyện tự tổn thương mình, cho nên cả đêm đưa đến ở nhờ trong nhà mình.

      ‘... Phải, từng.’ hít sâu cái, ràng thừa nhận.

      Sau khi làm tổn thương , vừa vội lại lo lắng, yên ổn trằn trọc đêm, sáng sớm ngày hôm sau buông xuống tất cả tự ái tìm , kết quả chỉ là câu của dì Dung, rồi.

      , cũng trở lại nữa.

      Mà chứng rối loạn lưỡng cực của vì vậy trở nên nghiêm trọng hơn, sau đó, cũng rời , trở về quê mẹ Canada, nghĩ rằng chỉ cần rời khỏi nơi đau thương này, có thể bắt đầu cuộc sống mới.

      ‘Nhưng mà phải làm sao khi mỗi lần hận em, lại em nhiều hơn, có lẽ sợ, sợ ngày nào đó phần hận em nhiều hơn em.’ Thang Diệc Thần nâng lên mặt của , nghiêng người, hôn lên từng giọt nước mắt của , kết quả có cách nào hận , khi lần nữa đến gần , vẫn giống như mười năm trước hề chống cự những chuyện xấu và buông thả của , lần nữa lại muốn được ăn cả ngã về , dốc hết tất cả lần cuối, đánh cược thương , thương cũng sao, làm .

      An Nhu Y nghe vậy trong nháy mắt rơi nước mắt, chưa từng được như vậy, cũng rất thương . Nhưng mà bây giờ còn tư cách sao?

      Nhu Duyệt bởi vì mà chết, còn có tư cách để hạnh phúc sao?

      ‘Mười năm quá dài, khoảng trống giữa chúng ta quá lớn, xem như cũng cảm tạ mười năm nay, để tích lũy đủ tình cảm, lần nữa tới bên cạnh .’ hôn môi của , nhàng hôn hai cái, rồi dán lên nụ hôn, tràn đầy quý trọng, thương , mang theo dục vọng.

      ‘... Nhưng, với ...’ Em thể cho gì cả... An Nhu Y nghẹn ngào lắc đầu.

      ‘Em cần làm gì cả, ngoan ngoãn ở đây, là được.’ Thang Diệc Thần cong môi cười, nắm tay của đặt ở tim .

      Vốn nước mắt tuôn rơi mãnh liệt, ôm chặt lấy , khóc thành tiếng ghé vào lỗ tai giọng đứt quãng: ‘Thang, Diệc Thần, em, ...’

      Cả người như có dòng điện chạy qua, hai cánh tay giữ chặt hông , đuôi lông mày nhếch lên, khóe miệng cũng vui vẻ nở nụ cười mê người, ‘Đây là câu dễ nghe nhất từng được nghe.’ cúi đầu, hôn cổ , vụn vặt lại triền miên hôn xuống xương quai xanh của .

      An Nhu Y ôm cổ của , mặc cho càng ngày càng nồng nhiệt, càng ngày càng hôn khắp thân thể. Nút áo ngủ bị mở hơn phân nửa, bầu vú trắng mịn lộ ra ngoài khẽ đung đưa trong khí, câu dẫn xâm phạm càn rỡ hơn nữa.

      trực tiếp há mồm ngậm nụ hồng e lệ, miệng lưỡi đùa giỡn khiến nó dựng đứng, lại dùng sức mút vào, vặn cắn, đủ để nụ hoa nở rộ đỏ thắm hơn.

      ‘Ưm...’ Tê dại mà quen thuộc khuây khoả khiến thân thể bị chạm qua nhanh chóng nóng lên, thể nhẫn được lại tiến gần trong ngực , nước mắt mặt vẫn chưa khô, thỉnh thoảng xuống ở bả vai của .

      di chuyển thân thể sát hơn, Thang Diệc Thần có thể ngậm vào bầu ngực trắng mịn, những thế còn trêu chọc nụ hoa, mút lấy da thịt xung quanh, liếm liếm, bầu vú trắng nõn cũng trở nên đỏ ửng, ướt át.

      ‘Ưm hừ... Thần, em...’ An Nhu Y vịn đầu vai , học cách của hôn cổ , hơi thở ngọt ngào dịu dàng chủ động rơi ở bên tai của .

      Hạ thân của Thang Diệc Thần đột nhiên trướng to, chặt đến mức khiến cho cảm thấy khó chịu, chưa từng chủ động mở miệng cầu , đối với như nhặt được kho báu vậy.

      Nhưng cũng biết ý nghĩ giờ phút này của An Nhu Y, xem lần hoan ái này như lần cuối cùng, muốn ghi nhớ , cho dù sau khi rời khỏi, cũng quên.
      u ^^
      Last edited: 29/10/18
      amandatruc, Linh miwi, Ngọc Yochan14 others thích bài này.

    3. baoyeubaoyeu

      baoyeubaoyeu Well-Known Member

      Bài viết:
      516
      Được thích:
      697
      Ôi Nhu Y lại bỏ nữa sao lại ngược nữa sao huhu
      Thương Nhu Y quá cũng nghĩ là Diệc Thần lại nóng đến mức khi cả cái cốc vào huhu bạo lực quá thôi
      Kimiko thích bài này.

    4. Chôm chôm

      Chôm chôm Well-Known Member

      Bài viết:
      570
      Được thích:
      4,610
      Ko phải nóng nàng ơi, lúc đấy bị bệnh nên kiểu phản ứng cực đoan ý, nhưng tóm lại là ko muốn làm tổn thương NY đâu, chỉ vô tình thôi mà. Thuơng cả 2 người.:yoyo44:. À quên, thương cả editor nữa.:04(1):
      Ốc sên tìm chỗ trú mưaKimiko thích bài này.

    5. Kimiko

      Kimiko H là lẽ sống (▰˘◡˘▰) Editor

      Bài viết:
      262
      Được thích:
      4,227
      [​IMG]
      ☆, bảy mươi bảy. rời xa. vứt bỏ (H*)

      Editor: Kimiko


      tay Thang Diệc Thần vén lên chăn mền người , tay nhanh chóng cởi quần của , lúc nãy vội vàng thay đồ cho , cho nên cũng mặc quần lót cho , nhanh chóng hôn lên bụng, rốn, thậm chí còn bắp đùi nhạy cảm.


      "Ưm a..." Nụ hôn của nóng như lửa, đến mức cũng cảm thấy nóng lên, An Nhu Y hiểu thân thể của mình, mỗi nơi đều vì mà thiêu đốt dục vọng, đây cũng là lần đầu tiên vội vàng muốn .


      Thang Diệc Thần liên tục liếm mút nơi nhạy cảm giữa hai chân, cho dù sớm cảm giác được bên trong vườn hoa ươn ướt, "An An, có muốn ?" dừng lại, ngón tay thon dài như có như , khinh bạc trêu chọc bụi hoa kia, đầu ngón tay thỉnh thoảng chạm đến thịt non phía dưới.


      "A...Đừng..." Động tác rất như thế cũng khiến toàn thân khẽ run ngừng, nét mặt của rên rỉ vô cùng quyến rũ, "Thần... Muốn ..." Cả đời này, trừ ra, cũng có ai khác.


      " hay lắm, bất ly bất khí (*)." cúi người, như ấn định lời thề hôn lên trán , ở bên cạnh , mặc dù thân mật, nhưng lại luôn cách nào giải tỏa được bất an trong lòng.

      (*) rời xa, vứt bỏ


      An Nhu Y thoáng ngừng, nước mắt lại tràn ra từ hốc mắt, , làm được... Cánh tay mảnh khảnh vòng ở hông của , gương mặt cọ ở bả vai , mềm nhũn ghé vào lỗ tai phát ra mời: "Thần, vào, vào..."


      Thang Diệc Thần nghe vậy vô cùng vui mừng, lại vừa lo lắng, khác thường của khiến cảm thấy chắc chắn. Ngón tay do dự ở miệng huyệt mở ra cánh hoa, đầu ngón tay dò vào nhàng khuấy động mấy cái, bên trong còn chưa đủ ướt át lại đủ để chịu đựng tiến vào.


      Cự long được cởi ra khỏi trói buộc, ma sát miệng huyệt từ từ để vào, "A..." Mỗi lần xâm nhập vào, An Nhu Y đều phát ra tiếng rên rỉ chịu đựng.


      Sau khi khe hở được tạo ra, hành lang chật hẹp ươn ướt mở ra, khó khăn dung nạp cự long tô lớn, ngay sau đó hang động lại đóng lại, chặt chẽ bao lấy.


      "A... An An, buông lỏng..." Thang Diệc Thần nhịn được phát ra tiếng rên rỉ, bên trong mật huyệt, thịt non dường như đều có ý thức tự chủ, kháng cự rồi lại khéo léo ngọa nguậy, lộn xộn, mang cho cảm giác sung sướng cực hạn.


      "... Em, biết..." An Nhu Y lắc đầu, biết phải làm sao để buông lỏng, thử hít vào hóp bụng, hai bên bắp thịt kẹp chặt, nhưng nghĩ như vậy lại khiến mật huyệt co rút chặt hơn.


      "A..." sắp bị mút đến phát điên rồi, lần này lại là suýt thất thủ, quả quyết chống người lên, nắm lấy hai chân quỳ gối trước người , chân trái đè lên đùi phải, nâng lên chân trái của đặt vai .


      An Nhu Y bị mạnh mẽ tách hai chân ra cực kỳ xấu hổ, nhưng rất nhanh, còn thẹn thùng, bởi vì cuối cùng cũng mãnh liệt đâm vào, kịch liệt va chạm vang dội tiếng dâm mỹ.


      "A a..." Mạnh mẽ đâm vào rút ra khiến bất lực, hai chân bên dưới cũng bị Thang Diệc Thần giữ chặt, bị côn thịt ra sức đâm vào thể phòng vệ, chỉ có thể mặc cho đùa bỡn.


      Bên trong hoa kính từng tầng thịt mềm chặt chẽ giống như vòng xoắn ốc, ra sức mút chặt lấy cự long quay cuồng, phải cắn chặt hàm răng ra sức đẩy mạnh, mới bị tầng thịt kia giam giữ.


      may là lúc này cỗ mật dịch chảy xuống, cọ rửa hành lang chật hẹp, hang động ma sát càng ngày càng nóng, côn thịt càng trướng to như mưa làm dịu .


      Thang Diệc Thần kiên nhẫn và chuyên tâm rút ra đâm vào, ba lần nhanh lần chậm, ba lần cạn lần sâu, mặc dù mệt mỏi như chín cạn sâu, nhưng cho có cơ hội thở dốc, thân thể An Nhu Y trừ việc nghênh đón nghênh hợp, hoàn toàn có bất kỳ đường lui, hơn nữa mỗi lần Thang Diệc Thần đâm vào chạm được giới hạn bằng lòng rút về, chiếm được thỏa mãn trong lui về.


      "A a... Thần, xin ... Sâu chút..." Sắc mặt An Nhu Y ửng hồng, cắn cắn môi dưới, cuối cùng vẫn mở miệng cầu xin , biết chỉ cần cầu xin , nhất định cho .


      "Được, An An muốn nhất định cho..." Trong giọng khàn khàn đều là dục vọng, sau đó dường như rút toàn bộ côn thịt ra, thắt lưng dùng sức đẩy mạnh vào, cái mông nhanh chóng vận động, côn thịt giống như máy khoan, xuyên qua tầng lớp thịt mềm, thẳng tắp chui vào chỗ sâu nhất trong mật huyệt.


      "A a... ..." Chợt bị đâm tới chỗ sâu nhất khiến biết làm thế nào, nơi đó mềm mại yếu ớt, cần dùng sức đâm lấy, chỉ cần nhàng chuyển động, ma sát là có thể khiến muốn tan vỡ, cảm giác tê dại và chua xót quen thuộc đến như dòng nước nóng cuồn cuộn dứt.


      [​IMG]
      Last edited: 7/1/18
      amandatruc, Linh miwi, Ngọc Yochan12 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :