1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Hiện đại - Ngụy inc] Sông vẫn chảy về nơi ấy - C Tây Khê C (HOÀN)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kimiko

      Kimiko H là lẽ sống (▰˘◡˘▰) Editor

      Bài viết:
      262
      Được thích:
      4,227
      ☆, bảy mươi hai. Nụ hôn đầu


      Khi đêm đến, nhiệt độ trở nên thấp hơn, Thang Diệc Thần lo lắng An Nhu Y bị cảm, cho nên để cho Hứa Phái Quốc lái xe rời khỏi bãi biển lên khu đất trống cao, ngồi trong xe ấm áp, An Nhu Y mới nhớ tới sandwich chuẩn bị, nhàng hỏi người bên cạnh: " có đói bụng ?"


      Thang Diệc Thần đói, nhưng muốn ăn thức ăn tự mình làm, thế là gật đầu.


      "Em, lần đầu tiên làm, biết có ăn được " mở ra hộp đựng, đợi đưa tới, chủ động cầm lên miếng, há to miệng ăn.


      "Chứ Hứa, cũng ăn phần ? Mặc dù có thể làm ngon lắm" An Nhu Y đưa tới trước mặt Hứa Phái Quốc.


      "Được được." Hứa Phái Quốc cười xoay người cầm lên miếng bánh mì sandwich, quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt khó chịu trong kính chiếu hậu của cậu chủ, vội vàng nuốt vào, "À chú muốn mua ít đồ uống nóng, trước mặt có cửa hàng." Vội vàng xuống xe để lại gian cho hai người phía sau.


      "Ơ? phải là có mang bình giữ nhiệt sao?" An Nhu Y nhớ Hứa Phái Quốc ông có chuẩn bị.


      “Cho thêm miếng." Thang Diệc Thần nhanh chóng ăn xong hai phần, bánh mì sandwich rất ngon, mặc dù gà hơi dai, trứng gà bị vỡ, nhưng mà, bởi vì do làm, cho nên cảm thấy ăn rất ngon.


      ăn chậm chút, nếu dạ dày thoải mái đó." vừa dặn dò , vừa cầm lên miếng để ăn, mặc dù ngon như dì Dung, nhưng mà lần đầu tiên như vậy cũng tệ.


      "Nhìn kìa Thang Diệc Thần!" An Nhu Y như vừa phát ra đại lục mới vậy chỉ vào hướng trước cửa sổ, đây là lần đầu tiên gọi tên .


      nghe tiếng nhìn lại, mặt trời to như quả trứng nổi mặt biển, bọn họ ở bãi đất trống cao, bốn phía bị bất kỳ vật gì che chắn, vì vậy mặt trời lặn biển có thể thấy rất ràng, nghiêng người, cánh tay dài duỗi cái đè xuống cửa sổ mái nhà.


      khí lạnh lẻo tràn ngập trong nháy mắt, nhưng chút nào ảnh hưởng tâm tình hưng phấn của An Nhu Y, cởi giầy đứng ở chỗ ngồi, nửa người lộ ngoài cửa sổ, "Thang Diệc Thần, xem nếu hoàng hôn xuống, nước biển có thể biến thành màu vàng kim ?" Cười đến mức cả đôi mắt cũng cong cong, nụ cười rất ngọt ngào, ấm áp.


      Câu hỏi đáng khiến gương mặt Thang Diệc Thần tràn đầy mỉm cười, cũng đứng lên, cửa sổ ở góc hẹp của mái nhà, cho nên hai người bọn họ dựa vào rất gần, gần gũi tựa như ôm .


      "Sao vậy bé con?" cúi đầu, tựa lên trán , rất ít khi cười như vậy với .


      "Em, em" tóc ngắn mềm mại của tung bay trán , ngứa chút, cọ vào lòng của , cũng ngứa chút.


      " nơi này, " ngón tay dài vẽ môi của , "Nụ cười này, nhận." Cũng là của , muốn vĩnh viễn thu ở trong lòng.


      "Hả?" đợi An Nhu Y phản ứng kịp, đôi môi hơi lạnh của thiếu niên trước mắt liền dính vào múi môi của , rất kinh ngạc, thân thể ngừng run rẩy, nhắm chặt đôi mắt, cũng mím chặt môi, hai tay buông xuống bên người, siết chặt thành quả đấm.


      Hiển nhiên đây cũng là nụ hôn đầu của Thang Diệc Thần, có nhiều kỹ xảo, chẳng qua là liên tục dây dưa môi , thỉnh thoảng giống như ăn kẹo mà khẽ cắn mút, nhưng rất ngọt, ngọt hơn cả kẹo.


      "Ưm" Trong não giống như muốn ngất xỉu, có ý thức, An Nhu Y cảm thấy thể hít thở.


      Thang Diệc Thần vội vàng buông ra, để hít thở sâu mấy hơi, sau đó vẻ mặt hơi xấu hổ nghiêng người lần nữa chạm môi của , giọng khàn khàn bên tai : "Bé ngốc, phải thở chứ."


      Vốn dĩ mặt An Nhu Y ửng hồng lại nhanh chóng đỏ ửng, có phải bọn họ vừa hôn ? , sao có thể chống lại việc hôn chứ?


      Cánh tay Thang Diệc Thần kéo lại, nhanh chóng rơi vào trong lòng của , hai cánh tay có sức giữ chặt trong lòng. Vòng tay rất , chỉ có thể ôm mình , nhưng cái ôm này cũng rất rộng, có , thế giới của trở nên vui vẻ hơn, và đáng để mong đợi hơn.
      Last edited: 1/1/18
      amandatruc, Linh miwi, Ngọc Yochan12 others thích bài này.

    2. Kimiko

      Kimiko H là lẽ sống (▰˘◡˘▰) Editor

      Bài viết:
      262
      Được thích:
      4,227
      [​IMG]
      ☆, bảy mươi ba. Chưa từng Bãi bể hóa nương dâu (*)

      (*) Về ý nghĩa, "bãi bể nương dâu" thường đến đổi thay thế với bao nỗi nuối tiếc, ngậm ngùi


      "Năm mới có kỳ thi nhập học, tham gia phải ?" An Nhu Y ngồi ở trước bàn đọc sách, liếc nhìn Thang Diệc Thần sửa lại bài ghi chép, mặc dù rất nhiều lần đọc hiểu, nhưng mà có thể nhìn ra nghiêm túc và chăm chỉ.


      "Em muốn tham gia?" nắm lấy tay bé đặt sách, kéo cùng ngồi vào ghế sa lon, giang hai cánh tay ôm vào trong ngực.


      An Nhu Y lắc đầu, "Nhìn kìa." vẫn có thói quen thân mật như vậy, từ sau lần biển trở lại, cử chỉ của càng ngày càng càn rỡ, nắm tay, ôm, thậm chí hôn đối với đều là việc phải làm mỗi ngày.


      "Em muốn tham gia ." Cúi đầu, cái hôn liền rơi ở bên tai của , mang theo hơi thở của . Vừa hôn xong, cảm thấy còn chưa đủ, lại rơi xuống những nụ hôn , dày đặc từ bên tai đến cổ của .


      " Thang, Diệc Thần" An Nhu Y biết làm sao nắm chặt làn váy, nơi được hôn qua bắt đầu trở nên nóng rang và cứng ngắc.


      Thang Diệc Thần kiên nhẫn mút da thịt nhẵn nhụi của , mút mấy cái xuất vết hôn màu đỏ, hoàn toàn khó có thể kiềm chế dục vọng trẻ tuổi, hô hấp càng lúc càng nặng. tự chủ được tốt lắm, nhưng muốn thương tổn , ít nhất, bây giờ còn quá sớm.


      Mấy lần điều chỉnh tâm tư loạn của mình, sau khi hít sâu, bất đắc dĩ thấp giọng cười bên tai : " chờ em lớn." Chẳng qua là nghĩ tới, lại đến tận mười năm.


      An Nhu Y hiểu ý của , giữa bọn họ bất quá cũng chỉ là nụ hôn nóng bỏng triền miên, cũng có vượt quá giới hạn, điều này khiến cho cảm giác mình được quý trọng, bảo vệ, cho nên nhàng gật đầu cái.


      " hồi em phải vào thành phố." cúi đầu, nhìn nắm tay mình, dịu dàng vuốt gân xanh nhô lên mu bàn tay.


      "Hửm?" Hai tay Thang Diệc Thần giữ chặt eo thon, hưởng thụ khí ngọt ngào giữa hai người, muốn để cho rời .


      "Nhớ lấy bánh ngọt." Buổi sáng Vu San gọi điện thoại tới, muốn vào thành phố lấy bánh, đó là cửa hàng bánh ngọt mà An Nhu Duyệt thích nhất, khẩu vị bánh ngọt mà An Nhu Duyệt thích cũng là dâu tây.


      "Để cho chú Hứa ." miễn cưỡng nhắm hai mắt lại, ý muốn để , chuyện như vậy vốn dĩ cần tự mình .


      " thể cứ phiền toái chú Hứa." cố chấp nhíu lại đôi mi thanh tú, buổi chiều Nhu Duyệt muốn luyện đàn, hiếm khi buổi tối cha mẹ có thời gian ở cùng hai chị em, cũng giúp làm chút chuyện.


      "Vậy cùng em." biết sao trong lòng mơ hồ có chút bất an, chính là muốn để cho rời .


      " cần, hẹn với mẹ rồi, lấy xong mẹ em đến rước, sau đó cùng nhau về nhà." An Nhu Y cười dịu dàng, sao hôm nay lại trở nên quấn quýt như vậy?


      "Được rồi, nhớ gọi điện thoại cho ." ai ngờ, sắp tới là tin dữ.


      "Nhu Y, chị chờ chút" An Nhu Y dọn xong đồ chuẩn bị lên đường, đợi ra cửa phòng liền bị An Nhu Duyệt ở cửa đẩy về bên trong phòng.


      "Sao??" An Nhu Y hiểu, chẳng lẽ là muốn giúp tay mang đồ?


      "Chuyện đó Nhu Y, để em lấy bánh ." An Nhu Duyệt nhếch miệng cười đùa, hai tay tạo thành chữ thập ra vẻ cầu xin.


      " phải em muốn luyện đàn sao?" Lúc nãy nghe dì Dung giáo viên dạy đàn ở trong phòng đàn chờ Nhu Duyệt.


      "Em có việc gấp, nếu như em cứ ra ngoài như vậy, nhất định mẹ cho, cho nên, đành phải nhờ chị giúp, chị giúp em đối phó với giáo viên được , xong việc em đem bánh về." Vu San rất khẩn trương về tiến độ tập đàn cello của An Nhu Duyệt, phải là chuyện quan trọng chắc chắn để nghỉ học.


      " được, chị với mẹ, lúc lấy bánh nhận ra ngay thôi." Dù hai chị em có thể ngụy trang ra sao cũng thể qua mắt mẹ mình.


      "Đến lúc đó em tự thú với mẹ, chị yên tâm, em bảo đảm đúng lúc xuất trước mặt mẹ." An Nhu Duyệt làm nũng kéo cánh tay An Nhu Y lắc lắc, thể đồng ý.


      An Nhu Y nhíu chặt đôi mi thanh tú, lại cảm thấy như vậy tốt, nhưng mà Nhu Duyệt nhìn qua giống như có chuyện rất quan trọng, "Em cho chị biết, vì sao muốn vào thành phố?" Nhu Duyệt gần đây có chút kỳ quái, tan giờ học về nhà cũng trễ hơn, luôn là hoạt động ở trường rất nhiều để về nhà trước, sau khi về nhà cũng luyện đàn, vọt vào phòng bếp bắt đầu bận rộn ngừng.


      "À, em mua ít đồ tặng bạn, em nhanh chóng trở về, có được ?" An Nhu Duyệt vừa ánh mắt khẽ lay động.


      An Nhu Y hiểu ra, nhìn dáng vẻ né tránh cũng biết có vấn đề. Chẳng lẽ Nhu Duyệt ? Con bé muốn làm quà tặng cho người ta, gần đây mỗi ngày đều học làm bánh với đầu bếp nhà Thang Diệc Thần, chẳng lẽ người Nhu Duyệt thích là Thang Diệc Thần?


      "Vậy nhé? xong rồi, em đây." An Nhu Duyệt thừa dịp An Nhu Y phân tâm, cướp danh sách bánh trong tay , "Chị, trở lại cho chị biết hai ~~~ bí mật lớn!" Nở nụ cười ngọt ngào, sau đó vui vẻ chạy ra ngoài.


      Đáy lòng An Nhu Y xuất đau nhói biết từ đâu, biết có phải bởi vì Nhu Duyệt gọi tiếng "chị" kia , con bé hiếm khi gọi như vậy.


      biết, đây cũng là lần cuối cùng Nhu Duyệt gọi là “chị”.
      [​IMG]
      [​IMG]
      Last edited: 1/1/18
      amandatruc, Linh miwi, Ngọc Yochan12 others thích bài này.

    3. baoyeubaoyeu

      baoyeubaoyeu Well-Known Member

      Bài viết:
      516
      Được thích:
      697
      Đến chương này mọi chuyện đều sáng tỏ rôi, từ lý do Nhu Y hiểu lầm Diệc Thần, thù hận của người mẹ, trở về của chàng trai Nhu Duyệt . Nhưng sống chết là do số thể tránh được, người chết để lại nỗi buồn cho rất nhiều người khác.
      Ốc sên tìm chỗ trú mưaKimiko thích bài này.

    4. Chôm chôm

      Chôm chôm Well-Known Member

      Bài viết:
      570
      Được thích:
      4,610
      Đọc đến đây vẫn ko thể nào hiểu dự ghét bỏ và thù hận của người mẹ với Nhu Y. Chả lẽ bà ấy thấy Nhu Y mới là người xứng đáng bị tai nạn chết hay sao???? ko chịu nổi bà mẹ này.
      Thanks @Kimiko nhiều nhiều. Lâu lâu ko thấy nàng đăng truyện, t cứ nghĩ nàng bận, ai ngờ nàng cho hẳn 3 chương truyện luôn, đọc dữ dội. :yoyo40:
      Ốc sên tìm chỗ trú mưaKimiko thích bài này.

    5. Paru

      Paru Well-Known Member

      Bài viết:
      197
      Được thích:
      251
      Thank @Kimiko nha. Nàng cứ thời gian rồi lúc về lại mang đống chương tới =D hiểu tại sao mẹ Vu lại có thể phân biệt đối xử ràng như vậy. Nếu có gì thay đổi, khả năng ND mất cũng chẳng có liên quan gì tới NY, nếu ND mất cũng là NY. Cả hai đều là con mà, sao phải đổ lỗi gượng gạo như vậy. Chuyện xảy ra như vậy chắc chắn cũng khiến NY cảm thấy dằn vặt, đau khổ rồi
      Ốc sên tìm chỗ trú mưaKimiko thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :