1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Hiện đại - Ngụy inc] Sông vẫn chảy về nơi ấy - C Tây Khê C (HOÀN)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kimiko

      Kimiko H là lẽ sống (▰˘◡˘▰) Editor

      Bài viết:
      262
      Được thích:
      4,227
      [​IMG]
      ☆, sáu mươi chín. chưa từng phát

      Editor : K

      * ra xấp khăn giấy của Nhu Y cho Thần có hình con gấu -> nên ảnh tưởng chỉ thích gấu =D


      An Nhu Duyệt ở trong phòng sốt ruột tới lui, nghe thấy động tĩnh của An Nhu Y bên kia phòng lập tức mở cửa nhảy ra ngoài.


      "... Nhu Duyệt!" An Nhu Y bị dọa giật mình, lui vài bước về sau.


      "Nhu Y..." Đáng thương chu cái miệng nhắn, dáng vẻ rất tủi thân.


      "Sao vậy??" An Nhu Y nắm tay của vào phòng, "Ai bắt nạt em?"


      "Chính là Thang Diệc Thần ở nhà đối diện!" An Nhu Duyệt tức giận tố cáo, "Em chỉ đến nhà cậu ta ăn mấy miếng bánh, kết quả cậu ta lại bắt nạt em..."


      "Bắt nạt?" đến mức vậy chứ? Chỉ là mấy miếng bánh thôi mà?


      "Cậu ta muốn mỗi ngày tan học xong giúp cậu ta học bài, em có với chị là cậu ta học viết rất chậm." An Nhu Duyệt trong lòng khẽ niệm, ông trời ơi, tôi cố ý bôi nhọ Thang Diệc Thần, hãy tha thứ cho tôi.


      " có..." An Nhu Y lắc đầu, nhớ em mình từng qua.


      "Chị biết dạo này em bận nhiều việc mà? Phải luyện đàn, còn phải cùng chuẩn bị lễ Giáng Sinh, làm sao có thời giờ đọc sách cho cậu ta chứ." Trong giọng càng thể đáng thương.


      "Cho nên?" Về việc này dù sao An Nhu Y cũng tạm đoán ra mấy phần.


      "Chị thay em , dù sao chúng ta cũng giống nhau mà." An Nhu Duyệt cười xấu xa, biết Nhu Y từ chối .


      "... Này, ổn, chị quen thân." An Nhu Y cau mày, cá tính của và Nhu Duyệt khác nhau nhiều, hoàn toàn thể nào tự nhiên ở cùng con trai.


      "Đâu có liên quan đến chuyện quen hay , chị coi cậu ta như... Là bệnh nhân, đúng rồi, bệnh nhân. Cậu ta cũng rất đáng thương, bây giờ vẫn chưa thi lên đại học." ra An Nhu Duyệt cũng biết nguyên nhân cụ thể Thang Diệc Thần thi đại học, tùy tiện đại lý do qua loa.


      "...Vậy...Chị thử chút vậy." Tuy hai người rất giống, nhưng chưa từng thử dùng thân phận của đối phương tiếp xúc với người khác, An Nhu Y biết mình có thể làm được , đồng ý bởi vì ở Thang Diệc Thần có cảm giác... đơn


      Giống như vậy.


      "Nhu Duyệt hả? Tan học sớm vậy?" Hứa Phái Quốc đón An Nhu Y vào cửa, "Chú sớm dặn đầu bếp làm xong món bánh cháu thích, chút nữa đem đến cho cháu."


      "Cảm ơn chú Hứa." An Nhu Y cười dịu dàng cảm ơn, bỗng nhiên lại cảm thấy nụ cười này đủ, lại bổ sung nụ cười lộ ra hàm răng.


      "Đừng khách sáo, , cậu chủ ở phòng đọc sách chờ cháu." Hứa Phái Quốc chỉ chỉ lầu ba, ý bảo lên lầu ba.


      “Dạ, vậy cháu lên trước." An Nhu Y gật đầu cái, bước lên lầu ba.


      Lên tới lầu ba, An Nhu Y mới phát ra cả tầng đều là khu vực giải trí, có phòng đọc sách, có rạp chiếu phim và cả khu trò chơi. lướt qua khu trò chơi tới phòng đọc sách, cửa phòng cũng đóng.


      "Xin hỏi... Tôi có thể vào ?" Đầu thăm dò bên trong, lễ phép hỏi thăm.


      "Vào ." Bên trong phòng truyền ra giọng dễ nghe của Thang Diệc Thần, ngồi ở trước bàn đọc sách thưởng thức điện thoại di động kiểu mới nhất.


      "Xin chào, tôi... Ai... Cái đó... Chân của cậu..." An Nhu Y vốn được tự nhiên, nhưng khi càng đến gần, nhìn càng ràng, cặp chân dài kia của Thang Diệc Thần đè lên cuốn sách giới hạn tên tiếng Pháp.


      “Sao vậy ?" dời hai chân, cuốn sách kia cũng rơi xuống đất.


      "Ai..." An Nhu Y vội vàng chạy tới muốn đón lấy, nhưng vẫn chậm từng bước, sách rơi “bộp” tiếng thảm nhung, nhặt quyển sách lên, thậm chí mở ra xem lại mấy lần, may là có bị gì.


      "... Cậu thích?" Nhìn dáng vẻ nhìn sách như bảo bối, "Cho cậu đó." Khóe môi Thang Diệc Thần khẽ cong lên, ra biết thích làm vui vẻ như vậy.


      "... được, quyển sách này rất quý." An Nhu Y đặt sách lại bàn, chỉ cần xem qua lần là đủ rồi.


      "..." Sắc mặt của buồn bã, lần thứ hai từ chối đưa đồ, "An Nhu... Duyệt, có bao giờ cậu khách sáo như vậy đâu, nhận lấy !"


      "... Vậy, tôi nhận, cám ơn." Lúc này An Nhu Y mới nhớ ra là An Nhu Duyệt, vẫn nên ngoan ngoãn nhận lấy , cùng lắm là sau khi đọc xong để Nhu Duyệt đem trở lại.


      Nhưng mà sao trong phút chốc, lại cảm thấy, lại muốn gọi là An Nhu…Y chứ?


      Vừa đúng lúc này Hứa Phái Quốc đưa tới bánh ngọt và nước uống, "Trước ăn chút gì ." Thang Diệc Thần đứng dậy, tới ghế salon bên cạnh An Nhu Y ngồi xuống, "Ngồi ."


      "À..." ngẩn người ngồi xuống, vốn ngồi cách ghế salon, nhưng sau khi đứng dậy cầm bánh đưa cho , liền ngồi ở bên cạnh , thậm chí có thể ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt, có chút giống như mùi thơm bạc hà.


      "Ăn ." cúi đầu biết nghĩ vì sao Thang Diệc Thần lại nhìn chằm chằm gương mặt , đáy lòng trước nay chưa từng có yên tĩnh và bình thản như vậy.


      "À..." An Nhu Y phát ra mình lại đỏ mặt, tinh thần quay lại bánh ngọt lúc này mới phát hoa văn phía là gấu con, cái đĩa cũng là hình gấu con, ngay cả nĩa trong tay cũng là hình gấu con.


      len lén liếc trong tay người bên cạnh, mặc dù phải là bánh ngọt, nhưng mà nĩa và cái đĩa đều có hình gấu, như vậy là đặc biệt cho khách sử dụng sao?


      Hay Nhu Duyệt vốn thích gấu con?
      [​IMG]
      [​IMG]
      Last edited: 1/1/18
      amandatruc, Linh miwi, Ngọc Yochan11 others thích bài này.

    2. Kimiko

      Kimiko H là lẽ sống (▰˘◡˘▰) Editor

      Bài viết:
      262
      Được thích:
      4,227
      [​IMG]
      ☆, bảy mươi. Từng bước từng bước theo

      Editor : K


      Cùng Thang Diệc Thần chung đụng, An Nhu Y mới phát lạnh lùng, nhưng cũng có dễ gần gũi, đó là lúc căn bệnh rối loạn lưỡng cực (Bipolar disorders – RLLC) phát tác. Nhưng căn bản mỗi lần phát bệnh, Hứa Phái Quốc cũng cách xa , cho nên cũng hiểu rốt cuộc cụ thể triệu chứng này kinh khủng ra sao.


      hiểu, vì sao còn trẻ lại mắc bệnh này? Sau khi Hứa Phái Quốc sơ cho tình hình, Thang Diệc Thần còn có người là Thang Diệc Khiên, cha mẹ rất thương hai em, từ bắt đầu bồi dưỡng bọn họ.


      Nhưng mà tính cách của Thang Diệc Thần lại thuận theo, nghe theo sắp đặt của cha mẹ, cho nên cha mẹ thể làm gì khác hơn là đặt toàn bộ trọng tâm người Thang Diệc Khiên, cũng vì vậy, bỏ quên chăm sóc cho Thang Diệc Thần.


      Gần hai năm công việc của cha mẹ Thang Diệc Thần càng ngày càng bận rộn, Thang Diệc Khiên cũng học đại học ở Mỹ, mà bệnh tình của Thang Diệc Thần thấy tốt hơn, thậm chí bỏ lỡ cuộc thi lên đại học, cho nên cha mẹ mới quyết định đưa tới biệt thự ngoại ô, nơi này rất yên tĩnh, rất thích hợp để cho dưỡng bệnh.


      Vừa bắt đầu, An Nhu Y cảm thấy bọn họ có chút giống nhau, nhưng thời gian chung đụng càng lâu dài, lại càng hiểu, bọn họ cũng giống như. Thang Diệc Thần có vẻ lạnh nhạt nhưng lại rất ân cần, ít nhất hiểu được cách đối xử với người nào. Mà , lại chỉ biết trốn tránh, dám nhận cũng biết nên làm sao, nhất là đối mặt với người nhà của mình.


      , đối với rất tốt. Dường như luôn im lặng chú ý , ví dụ như cảm thấy lạnh, điều chỉnh nhiệt độ ấm lên; ví dụ thích ăn dứa, sau khi ăn lần, bánh ngọt hay nước uống cũng xuất dứa nữa.


      ví dụ như hai ngày nay, tuy đến đây giúp học, nhưng mà chỉ ghi lại những nội dung đọc lần, mà cho dành thời gian ôn tập tốt để đối phó với kì thi trong hai ngày sắp tới.


      Giống như bây giờ, An Nhu Y bởi vì tới kỳ mà đau bụng vô cùng khó chịu, lại da mặt mỏng dám ngượng ngùng với , lộ ra khuôn mặt nhắn trắng bệch vùi trong ghế salon.


      "Sao??" Thang Diệc Thần từ lầu dưới cầm lên hai tách trà nóng, thấy mặt có vẻ khó chịu và bối rối, " thoải mái?" trực tiếp đưa tay sờ sờ cái trán của , có chút lạnh như băng.


      "...Mình sao..." An Nhu Y lắc đầu, cơn đau mỗi tháng thành thói quen.


      "...Cậu nằm xuống ." Thang Diệc Thần đặt xuống tách trong tay, bước nhanh ra khỏi phòng đọc sách. Lúc trở lại lần nữa, trong tay cầm theo vài món đồ.


      Trước hết đắp mền bằng da dê lên người , sau đó kín đáo đưa cho cái túi chườm nóng, cuối cùng, bưng lên tách trà gừng đường đỏ cho , "Uống hết ." Vừa rồi tự mình nhìn đầu bếp nấu trong phòng bếp, cũng tự mình thử qua nhiệt độ.


      "... Ừm." An Nhu Y nhận lấy cái tách, uống hớp cũng biết đó là trà gừng đường đỏ, khuôn mặt nhắn trắng noãn bỗng dưng đỏ lên, ... Sao lại? Biết tới kỳ đau bụng...


      "Uống , như vậy bị lạnh bụng." Khuôn mặt nhắn biết suy nghĩ điều gì, thích như vậy, rất đáng rất chân . đem lại cho phần lớn là cảm giác nhàn nhạt, yên tĩnh, có lúc cảm thấy rất giống búp bê.


      An Nhu Y hề suy nghĩ nhiều, uống xong hớp trà, trong nháy mắt toàn thân cũng trở nên ấm áp, bụng cũng còn đau nữa. biết, lòng của mình ấm hơn.


      Từ trước tới nay, chưa từng có người chủ động vì pha tách trà, lúc ở nhà, mẹ bận rộn công việc ở trường học, thậm chí biết hay đau bụng đến kỳ, có mấy lần đau đến mức chịu nổi, mới dám mở miệng nhờ dì Dung pha trà giúp.


      Cảm giác tốt này có chút quen, xuất người con trai trong thế giới của mình, khiến từ trước đến nay chưa từng có gì, đối với tình huống như vậy, cũng cảm thấy bỡ ngỡ.


      bối rối trong mắt An Nhu Y càng khó che giấu, Thang Diệc Thần rút tách trong tay , ngồi xuống bên cạnh , "Chủ nhật... Muốn biển ?" hiểu, sao, từ từ để cho hiểu, chỉ cần có thể theo , chậm chút cũng sao.


      đột nhiên ngẩng đầu, chạm vào đôi mắt xanh như đại dương sâu thấy đáy, giống như bị đắm chìm vào trong vùng nước xoáy, cảm thấy choáng váng, ngơ ngẩn, sau đó nghe thấy mình : "...Được."
      [​IMG]
      [​IMG]
      Last edited: 1/1/18
      amandatruc, Linh miwi, Ngọc Yochan12 others thích bài này.

    3. baoyeubaoyeu

      baoyeubaoyeu Well-Known Member

      Bài viết:
      516
      Được thích:
      697
      Nhu Y tự coi mình là thế thân mà biết mình luôn là bản chính, toàn là những người có tình tự ngược chính bản thân mình. Cách đóng giả này là con dao hai lưỡi đưa hai người gần nhau hơn nhưng cũng vì thế mà hiểu lầm quá nhiều năm
      Tiếc cho Nhu Duyệt quá tốt mà ra khi quá trẻ
      Last edited: 30/9/17
      Ốc sên tìm chỗ trú mưaKimiko thích bài này.

    4. Chôm chôm

      Chôm chôm Well-Known Member

      Bài viết:
      570
      Được thích:
      4,610
      khúc mắc tưởng như rất nhưng chia cắt 2 người đến tận 10 năm. người ko , người ko hiểu nên cứ thế xa nhau. Mong mọi hiểu nhầm đc giải quyết sớm. Thank nàng kimiko nhiều nhiều. :yoyo45:
      Ốc sên tìm chỗ trú mưaKimiko thích bài này.

    5. Kimiko

      Kimiko H là lẽ sống (▰˘◡˘▰) Editor

      Bài viết:
      262
      Được thích:
      4,227
      [​IMG]
      ☆, bảy mươi mốt. Mười ngón tay siết chặt


      Thời tiết ngày chủ nhật rất đẹp, mặc dù nhiệt độ hơi lạnh, nhưng từ sớm ánh mặt trời rực rỡ bầu trời xanh, ấm áp chiếu sáng khắp nơi.


      Sau khi ăn trưa, An Nhu Duyệt cùng mấy người bạn học cùng mua đồ Giáng Sinh, mà An Nhu Y vẫn mang theo tâm trạng thấp thỏm bất an chờ Thang Diệc Thần tới đón , ngày đó ma xui quỷ khiến đồng ý, sau đó suy nghĩ lâu cũng biết tại sao mình lại đồng ý nữa?


      Đây là lần đầu tiên bọn họ ra ngoài, cho nên vẫn chuẩn bị ít cho , nhờ dì Dung dạy mình làm hai phần sandwich đơn giản, biết thích đồ ngọt, cho nên làm gà quay và mù tạt với hai quả trứng.


      Lúc Thang Diệc Thần tới nhà của , phát chờ ở cửa, nhíu mày về phía , "Sao chờ ở trong nhà?" Thuận tay nhận lấy túi trong tay .


      "…Mình, chỉ mới đứng chút thôi... Mình có làm ít bánh sandwich..." An Nhu Y chợt dám nhìn thẳng , lời mạch lạc tìm đề tài, ràng thời tiết rất lạnh, lại cảm thấy gương mặt nóng.


      "... Sao lại mặc ít như vậy?" Thang Diệc Thần càng lúc càng cau mày, mặc cái áo khoác màu xanh nhạt, bên trong là cái áo len cao cổ, bên dưới mặc quần jeans.


      " thể nào?" cúi đầu nhìn trái phải, ràng mặc đồ rất ấm, lúc Nhu Duyệt ra ngoài còn mặc váy ngắn và bốt nữa.


      "Tay của em rất lạnh." Vừa nãy vô tình chạm được tay của , lạnh giá như băng vậy, lấy khăn quàng cổ Burberry cổ mình quàng cho .


      An Nhu Y biết phản ứng ra sao, nhìn Thang Diệc Thần bây giờ quen, nắm lấy khăn quàng cổ, dịu dàng vòng quanh cổ , " thôi." Sau đó cách tự nhiên nắm lấy bàn tay bé, lạnh như băng của .


      còn chưa phản ứng kịp ấm áp ở cổ bên kia tay cũng được người nắm lấy, ngơ ngác nhìn bọn họ nắm tay nhau, "... Chuyện này..." tốt lắm nhỉ?


      quay đầu, cực kỳ bình tĩnh quét nhìn , "Cũng phải lần đầu tiên nắm." Vậy mà bàn tay còn lại của giấu trong túi quần lại hơi run rẩy, ... Cũng rất khẩn trương.


      "A?" An Nhu Y mờ mịt nhìn Thang Diệc Thần, bọn họ... Còn có lúc có thể nắm tay?


      "Khụ, ngày đó ở nhà đưa túi chườm nóng cho em..." Sắc mặt được tự nhiên, có chút lúng túng, nhưng ngượng ngùng nhiều hơn.


      "..." có thể cảm thấy có chút gượng gạo sao? Ngày đó... Chẳng qua mở bàn tay của ra, kín đáo đưa cho cái túi chườm nóng... Cũng phải là mười ngón tay siết chặt như vậy.


      " thôi, chú Hứa chờ lâu rồi." Chẳng những buông tay nàng ra, ngược lại càng nắm chặt hơn.


      "Chú Hứa cũng sao?" Khóe miệng mím chặt cuối cùng cũng hơi buông lỏng, hoàn hảo chỉ có hai người bọn họ, nếu cảm thấy rất ngượng.


      "Ừm." biết khẩn trương, muốn ảnh hưởng đến tâm trạng chơi vui vẻ, hơn nữa có chú Hứa lái xe cũng dễ dàng hơn nhiều.


      Mặc dù mùa đông ở miền Nam có tuyết trắng, nhưng mùa đông ở bờ biển lại có chút đìu hiu, nhưng cũng vì vậy mà rất khác biệt, nước biển cũng mãnh liệt như mọi khi, cực kỳ yên tĩnh chút gợn sóng.


      Hứa Phái Quốc dừng xe ở bãi đậu xe, mà Thang Diệc Thần cùng An Nhu Y bộ tới bờ biển, người đường rất ít, chỉ có tiếng gió thổi lá cây vàng sột soạt.


      An Nhu Y tùy ý nhặt lên chiếc lá rơi mặt đất, lá cây phong hề đỏ như lửa mà lại là màu vàng như cây quýt rất đẹp mắt, "Nếu như mùa hè bãi biển cũng có thể vắng người như vậy tốt." chẳng qua chỉ lầm bầm, bởi vì thích nơi đông người ồn ào, ngay cả lúc khu vui chơi, quá nhiều người cũng thích.


      Đại khái là người vô tâm, người nghe hữu ý, Thang Diệc Thần cứ như vậy yên lặng ghi tạc những lời trong lòng, cho nên, mới có chuyện bãi biển riêng mười năm sau.


      Mặc dù thể xuống nước, nhưng có thể bước chậm bãi cát giữa gió lạnh, những đồi cát nho , hoặc chẳng qua chỉ lẳng lặng ngồi con đê vừa nhìn biển rộng vô tận, thỉnh thoảng thấy có mấy chú chim hải âu bay trời, cũng đủ để khiến An Nhu Y vui vẻ thôi.


      biết những việc này có liên quan thế nào đến người nắm tay mình, nhưng , lại có ý nghĩ… bao giờ muốn buông tay ra.


      khiến vui vẻ, quan tâm , cho ấm áp, cho tất cả những thứ mà chưa bao giờ nghĩ mình cảm nhận được, thậm chí còn có chút hiểu rung động này có phải là thích hay ? Có phải… bắt đầu thích ?


      [​IMG]
      [​IMG]
      Last edited: 1/1/18
      amandatruc, Linh miwi, Ngọc Yochan13 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :