1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Hiện đại - Ngụy inc] Sông vẫn chảy về nơi ấy - C Tây Khê C (HOÀN)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kimiko

      Kimiko H là lẽ sống (▰˘◡˘▰) Editor

      Bài viết:
      262
      Được thích:
      4,227
      ☆, tám. Ý nghĩa của cà vạt

      Editor : Kimiko


      Thang Diệc Thần ngồi vào trước bàn làm việc, đường trở về công ty ăn xong cơm trưa rồi đến công ty.


      đứng dậy cởi áo khoác dệt kim ra, tới phòng nghỉ ngơi bên kia phòng làm việc. Diện tích phòng nghỉ ngơi chiếm hai phần ba trong phòng làm việc, phòng ngủ sang trọng. Bên trong phòng nghỉ ngơi lộ ra chiếc giường đôi chiếm diện tích lớn, trừ tủ treo quần áo kệ giày, thậm chí còn có phòng tắm.


      nhìn mình trong gương, lúc nãy vẫn còn ở trong ngực, thắt cà vạt cho . có thể ngửi thấy được mùi hương của tóc và mùi nước hoa khiến ghét.


      Còn có môi của ... có son môi, tinh khiết giống như mười năm trước.


      Đôi mắt híp lại rơi vào cà vạt màu đen, thắt nhìn rất đẹp..."Shit!" Giống như nhớ tới chuyện gì, Thang Diệc Thần chợt nới lỏng cà vạt trước ngực.


      Lúc lựa chọn cà vạt cho , có hồi phân tâm. lại dám! Lại dám ở trước mặt nhớ tới người đàn ông khác.


      Thang Diệc Thần ra khỏi phòng nghỉ ngơi, lần nữa trở lại trước bàn làm việc, bấm số điện thoại nội bộ, " vào."


      Lộ Nghiêm vừa vào phòng làm việc, nhìn thấy Thang Diệc Thần ném túi đồ đến bên chân ta, "Giúp tôi xử lý, lập tức."


      "Boss, hôm nay đến kì sinh lí của à?" Lộ Nghiêm khom lưng nhặt lên túi giấy tinh xảo, phát bên trong toàn bộ đều là xấp cà vạt.


      "Lộ Nghiêm, tôi cầu nhanh chóng biến mất trong giây." Thang Diệc Thần ngồi vào vị trí rộng rãi dễ chịu, đôi chân thon dài chút khách khí đặt ở bàn làm việc, sau đó đóng lại rèm cửa sổ bên trong gian phòng, nhắm mắt.


      "Muốn tôi cũng được, nhưng Boss, tôi phải nhắc nhở chuyện, trước ngực vẫn còn đeo cái cà vạt." Công tác bên cạnh Thang Diệc Thần bốn năm, Lộ Nghiêm sớm thành thói quen tính tình của học trưởng kiêm ông chủ, hơn nữa cũng chỉ có mới có thể linh hoạt xử lý tất cả tình huống bất ngờ của Thang Diệc Thần.


      Nhưng mà, hôm nay tình hình của Boss có hơi... Đặc biệt. Thang Diệc Thần chưa bao giờ để ý ai trong lòng mà hôm nay lại vì người phụ nữ mà tức giận? Tuyệt đối là phụ nữ, còn là người rất đặc biệt. Hiểu nhiều năm nên Lộ Nghiêm tin chắc trực giác của mình sai.


      "... Out." Hình như Thang Diệc Thần có hơi do dự, cuối cùng vẫn tháo cái cà vạt kia ra.


      Quả nhiên cái cà vạt này có ý nghĩa tầm thường. Lộ Nghiêm cong môi cười tiếng, lại có cảm giác mờ ám. kính chút nào che dấu đôi mắt đào hoa kia, dùng từ ‘quyến rũ’ để hình dung người đàn ông như quá đáng.


      ta vừa tới cửa, dường như nhớ ra điều gì lại quay đầu lại, "Boss, chủ vừa mua túi ở cửa hàng H, hai trăm nghìn tính dưới tên .”


      "Tùy nó ." Thang Diệc Thần sớm biết em họ phải là người tiết kiệm.


      An Nhu Y ngồi trong taxi, ánh mắt nhìn về phong cảnh ngoài cửa sổ nhanh chóng thay đổi, có điểm dừng.


      , thiếu chút nữa hôn ... đặt tay ở lồng ngực, nhớ tới hình ảnh đó tim vẫn ngừng đập thình thịch.


      ? Muốn hôn ? hiểu , đến bây giờ cũng hiểu.


      Điều duy nhất có thể xác định là thương .


      bị tiếng điện thoại di động vang lên kéo ra khỏi dòng suy nghĩ, "Mẹ."


      "Nhu Y, ở đâu? Hôm nay con có về đúng giờ ?" Đầu dây bên kia là giọng thân thiện của Vu San.


      “Vâng, con xe, tầm hai mươi phút nữa." Mỗi lần nghỉ trưa, mẹ gọi đến, để sắp xếp về nhà ăn cơm, hơn nữa làm món ăn mà thích nhất.


      "Hôm nay cha con có hoạt động ở trường học về ăn cơm, vừa đúng dịp mẹ con chúng ta có thời gian rảnh để tán gẫu." Vu San hớn hở xong liền cúp điện thoại chuẩn bị thức ăn.


      biết sao khi đối mặt với quan tâm bất chợt của mẹ, An Nhu Y cảm thấy có chút... thích ứng được. Mẹ lạnh nhạt với quá lâu, lâu đến mức khiến cho rằng mẹ vốn dĩ là người như vậy.


      Tất cả đều thay đổi sau khi Nhu Duyệt rời .


      An Nhu Y cười lạnh.


      Người , cũng chỉ thích "" .
      Last edited: 29/10/18

    2. Kimiko

      Kimiko H là lẽ sống (▰˘◡˘▰) Editor

      Bài viết:
      262
      Được thích:
      4,227
      ☆, chín. Xem mắt. Tình cờ gặp lại

      Editor : Kimiko


      An Nhu Y nhìn bàn phong phú bốn món ăn món canh, trong đó quả nhiên có món thích ăn. Chợt có cỗ xúc động, muốn nhào vào trong lòng mẹ làm nũng.


      "Nhu Y à, con còn nhớ trước kia ông ngoại có người bạn thân chí cốt ?" Vu San đưa cho chén cơm, đợi ngồi xuống dùng cơm liền vội hỏi.


      "Dạ nhớ." An Nhu Y yên lặng chốc lát, trả lời.


      "Là như vậy, gần đây ông ấy có liên lạc với cậu con, hi vọng nhà chúng ta cùng đến ăn bữa cơm." Lúc Vu San cười lên nếp nhăn ở khóe mắt cũng ràng, nhưng ngược lại hai bên khóe miệng lại càng sâu.


      sao?" An Nhu Y chợt hiểu ra ý đồ mẹ gọi trở về dùng cơm, chẳng qua là cảm thấy thau nước lạnh này quá nhanh, lòng của chưa kịp cảm thấy ấm áp vội bị dội vào lạnh ngắt.


      "Nhu Y à, con cũng nữa, trước đây con bận rộn việc học rồi công việc, hơn nữa hai năm qua chân con cũng còn như trước, vậy nên bây giờ thích hợp để tính chuyện hôn nhân đại rồi." Vu San chú ý tới gương mặt con dần dần lạnh , còn ngừng gắp thức ăn cho .


      Đúng vậy, trước kia bởi vì chân của lại bất tiện, cho nên mẹ mới đề cập tới chuyện hôn nhân, cũng đúng thôi ai muốn lấy người tàn tật.


      "Vậy để cho cậu sắp xếp thời gian rồi con biết." An Nhu Y cúi đầu nghiêm túc ăn thức ăn trong chén, giờ khắc này mẹ dịu dàng và quan tâm, chỉ sợ rất lâu sau cũng cảm nhận được nữa.


      Vu Chương nhìn An Nhu Y trước mắt ăn mặc như công chúa , nhịn được bật cười, "Mẹ con muốn con mặc vậy sao?" Váy ren bồng bềnh màu hồng, làm nổi bật làn da trắng hồng của .


      An Nhu Y có chút ngại ngùng khi mặc váy, mẹ nên để mặc như vậy, có thói quen mặc kiểu dáng và màu sắc này.


      "Nhìn rất đẹp, tuổi của con nên mặc đồ màu tươi chút." Vu Chương gật đầu khen ngợi, ngày thường thích mặc màu sắc trang nhã hơi đứng tuổi, nhưng bây giờ lại như những trẻ xinh đẹp, giống như búp bê khiến người ta thích.


      "Nhu Y, con đừng suy nghĩ nhiều. Mẹ con cũng vì muốn tốt cho con." Lúc chỉ có hai người trong thang máy, Vu Chương trấn an cảm xúc cháu , Nhu Y quá mức nhạy cảm.


      "Dạ." An Nhu Y khéo léo gật đầu, hiểu ý mẹ, cảm giác vừa muốn nghĩ về mà lại sợ nhìn thấu tâm tình của .


      "Tiểu Vu, bên này bên này." đợi Vu Chương và An Nhu Y vào nhà hàng, ông lão hơn bảy mươi, đầu trắng xóa nhưng vóc người vẫn như trung niên cường tráng nhanh chóng ra đón.


      "Bác Cao, lâu gặp, càng già càng dẻo dai." Vu Chương lập tức cùng ông bắt tay, đáng tiếc cha của mình có phúc khí như vậy.


      " có, già rồi, rất nhanh gặp cha con thôi." Giọng thoải mái hỏi chuyện, nhìn ra được cá tính của ông lão này rất cởi mở, " bé xinh đẹp này là Nhu Y nhỉ?" Ánh mắt rất nhanh chuyển qua người An Nhu Y phía sau Vu Chương.


      "Con chào ông.” An Nhu Y tới bên cạnh Vu Chương, khom người, lễ phép và chu đáo.


      Quả là bé lễ phép, dáng vẻ lại rất đẹp, ông Cao rất hài lòng gật đầu."Tiểu Hạ, còn mau tới đây." Ông lão quay đầu, trợn mắt nhìn cháu trai vẫn còn ngồi uống rượu bàn ăn.


      Cao Hạ chậm rãi đứng dậy, liếc người đẹp cách đó xa, khóe miệng cong lên cách hứng thú rồi bật cười. Lại là ?


      An Nhu Y cũng nhìn thấy , trong lòng khỏi bình tĩnh lại, thấy ta cười tiếng với , cũng nhanh chóng nở nụ cười ngọt ngào.


      "Cảm ơn chai rượu hôm đó của ." An Nhu Y cầm ly rượu đỏ uống vài hớp rồi khẽ lắc lư.


      Ông Cao biết hai người từng gặp mặt lần, lập tức kéo Vu Chương , nhường lại khoảng gian cho hai người trẻ tuổi, để cho bọn họ bồi dưỡng tình cảm chút.


      " nghĩ tới lại là ." Cao Hạ cầm ly rượu lên chủ động chạm ly với , ông lão sống chết muốn xem mắt, nếu như phải ông nội dùng thủ đoạn cắt đứt nguồn kinh tế còn lâu ta mới đến."Nếu như Sun biết, sợ rằng ghen tỵ với tôi." Đặt ly rượu xuống, Cao Hạ vẫn nhàn nhã nhìn .


      " đùa." An Nhu Y cong môi, có ai biết hơn , trong lòng Thang Diệc Thần hề xem trọng .


      Cao Hạ ngẩn ra, bị nụ cười của làm kinh ngạc. nụ cười lạnh như cũng được mà có cũng sao. nghi ngờ chút nào, rất đẹp. Chẳng qua là nếu như chỉ đẹp sao có thể dễ dàng khiến cho Sun động tâm chứ? cũng phải là bông hoa bách hợp xấu hổ hiểu đời, càng phải là loại hoa hồng xinh đẹp động lòng người.


      lạnh lùng sao? Cao Hạ nhìn ra trước mắt, hơn nữa cũng đoán được suy nghĩ của Thang Diệc Thần.


      "Sun thiếu, tin đặc biệt: Trong nhà hàng vô tình gặp được Cao công tử xem mắt. Có đính kèm hình." Thang Diệc Thần mở ra tin nhắn, là người bạn tốt của gửi tới.


      nhìn dịu dàng cúi đầu cười trong hình, hận thể bóp nát khuôn mặt tươi cười kia. Nụ cười phóng đãng từ trước đến nay trở nên cay nghiệt, An Nhu Y, em muốn xem mắt đúng ?


      Được, tôi tác thành cho em.

      Last edited: 29/10/18

    3. Kimiko

      Kimiko H là lẽ sống (▰˘◡˘▰) Editor

      Bài viết:
      262
      Được thích:
      4,227
      ☆, mười. Chỉ có .

      Editor : Kimiko


      "Gần đây hồi phục tệ, bây giờ xuống cầu thang còn đau nữa phải ?" Bác sĩ Trần chỉ đạo An Nhu Y làm vật lý trị liệu rất hài lòng với kết quả của , tiếp tục như vậy chắc chắn khôi phục như người bình thường.


      "Dạ, đến tầng sáu cũng cảm thấy đau.” Gần đây Lạc Lê Vũ vẫn luôn để ý, dám đến bệnh viện đúng giờ.


      "Nghe lời viện trưởng sai." Bên này bác sĩ Trần vừa nhắc tới Lạc Lê Vũ, lời còn chưa dứt liền xuất .


      "Tình hình tệ chứ?" Lạc Lê Vũ tới bên cạnh An Nhu Y, nhìn thấy bác sĩ Trần liên tục cười gật đầu, đúng là tình hình của khá hơn.


      "Rất tốt, viện trưởng nên để ý bạn nhiều hơn." xong còn nháy mắt với Lạc Lê Vũ, cầm sổ ghi chép rồi rời .


      "Ai, phải là..." An Nhu Y còn kịp giải thích bị Lạc Lê Vũ xoay người, nhìn về phía .


      "Sao??" Sắc mặt của ... hẳn là ổn, khuôn mặt tuấn tú mang theo tia phiền não.


      "Em xem mắt?" thẳng, muốn suy đoán lung tung.


      "..." An Nhu Y biết là chột dạ hay là cam chịu nên cúi đầu, cắn môi, vốn có ý định giấu giếm , chẳng qua bị trực tiếp hỏi, ngược lại biết nên trả lời thế nào.


      Sau khi xem mắt với Cao Hạ lần đó, cũng có liên lạc với . Hôm đó lúc chia tay, cười giỡn mấy câu với , vợ bạn, thể đùa.


      An Nhu Y biết, bạn là chỉ Thang Diệc Thần.


      Vốn tưởng rằng chuyện xem mắt giải quyết được gì thôi, nghĩ tới lại giống như như vết dầu loang lổ, mặc dù Vu San sắp xếp xem mắt nữa, nhưng vì mà người mai mối đột nhiên xông ra từ bốn phương tám hướng.


      Từ thân thích quen thuộc đến bà con xa, từ bạn bè cha mẹ cậu đến đồng nghiệp, cuối cùng thậm chí ngay cả những gia đình cùng ở khu nhưng ngay cả mặt cũng chưa từng thấy qua mấy lần đều giới thiệu cho .


      An Nhu Y chỉ cảm thấy nhức đầu, biết rốt cuộc mẹ tham dự bao nhiêu cuộc họp mặt, chẳng qua là từ lúc nhìn thấy biểu vui vẻ của mẹ, rất hi vọng có thể nhanh chóng gả vào chỗ tốt.


      "Sao vậy? Khó nghĩ sao?" Lạc Lê Vũ chọt chọt cái trán của , muốn mở đầu của ra để xem nghĩ gì." phải là người được đề cử đầu tiên sao?" Nếu như lấy người kia đương nhiên là người kế tiếp rồi.


      "Hả?" Gương mặt An Nhu Y mờ mịt, chưa bao giờ nghĩ tới... , phải rằng biết rất , bản thân tuyệt đối gả cho Lạc Lê Vũ.


      thể lấy người mình sâu đậm nhưng trong tim lại nghĩ về người khác.


      "Nhất Nhất, công bằng với chút ." cúi đầu đặt lên cái trán , giọng dịu dàng, trong veo như mặt hồ mang theo cầu xin mãnh liệt.


      "Em..." Thiếu chút nữa An Nhu Y đồng ý với . Lạc Lê Vũ, người đàn ông cao quý như hoàng tử tôn quý, nhưng lại chịu cúi đầu nhân nhượng trước người có địa vị thấp muốn câu trả lời của .


      Nhưng đối với , công bằng.


      chưa bao giờ cho mình là thánh mẫu, cũng phải là người vô tư, hoặc là có thể lấy người đàn ông mà , cứ bình thản sống như vậy hết cả đời.


      có thể nhẫn tâm tổn thương người đàn ông khác nhưng lại thể tổn thương Lạc Lê Vũ chút nào. Chỉ bởi vì là người duy nhất đời dù thế nào vẫn như cũ mến bảo vệ , vĩnh viễn quan tâm đúng hay sai luôn đứng ở bên .


      phải là người dạy biết , nhưng cũng là người khiến biết người như thế nào. phải là người nhà của , nhưng cũng là người duy nhất khiến cảm thấy ấm áp lòng người.


      người tốt như vậy, như vậy, là người tôn trọng nhất, là người muốn mất nhất.


      Có lúc An Nhu Y rất hận mình, hận mình đủ dứt khoát, hận mình có mắt tròng, hận mình thể đáp trả , cách nào có thể .


      "Phản đối có hiệu quả!" Lạc Lê Vũ đợi trả lời, tay vỗ vào cái trán bóng loáng, khiến An Nhu Y khẽ kêu tiếng. Dáng vẻ bị đau rất đáng , đôi môi cong lên đường đẹp mắt.


      tay An Nhu Y che trán, tay bị nắm lại trong tay. Giờ phút này bọn họ cũng nghĩ tới người xuất , khiến cho cục diện này càng trở nên phức tạp hơn.
      Last edited: 29/10/18

    4. Phuochuyen94

      Phuochuyen94 Member

      Bài viết:
      19
      Được thích:
      30
      Oa~ Tôi nhảy hố rồi....
      Hờ hờ hờ, truyện theo phong cách bí bí , tò mò biết cuối cùng cái mớ dây nhợ loằng nhoằng các mối quan hệ này là sao, chỉ đoán mơ hồ chắc liên quan đến song sinh nảy sinh các hiểu nhầm tè lè....xoắn não ghê hồn dù mới có 10 chương chứ mấy :))))
      Tóm lại là hóng truyện của bạn từng ngày ah~ Hihi :yoyo60:
      Kimiko thích bài này.

    5. Kimiko

      Kimiko H là lẽ sống (▰˘◡˘▰) Editor

      Bài viết:
      262
      Được thích:
      4,227
      ☆, mười . Giao dịch thể để ai biết

      Editor : Kimiko


      "Mở cái gì? giỡn." Trong phòng họp nằm ở tầng cao nhất, Thang Hưng Đức ngồi ở ghế chủ tịch, lên tiếng về ý kiến của Thang Diệc Thần trong buổi họp.


      "Con đùa." Thang Diệc Thần nhún vai cười tiếng, chuyển động bút máy trong tay.


      bên Lộ Nghiêm mặt đổi sắc nhìn chằm chằm máy tính ghi chép lại nội dung cuộc họp, giống như thành thói quen với việc như vậy.


      "Hửm? mảnh đất tốt như vậy con lại muốn dùng để làm trường đua xe?" Thang Hưng Đức thầm thở dài, phải chi đứa con trai bất cần đời này có nửa thận trọng như nó, đến giờ này ông từ chức để lại cho nó quản lí rồi.


      Năm đó ông tay trắng lập nghiệp thành lập tập đoàn Vĩnh Sướng, trải qua gần bốn mươi năm, từ công ty bất động sản nhảy cái trở thành tập đoàn bất động sản lớn nhất nay.


      Mặc dù Thang Diệc Thần học chuyên ngành quản lý, nhưng mà nó vẫn còn chưa có nhiều kinh nghiệm thể mình đảm đương phụ trách công ty. Mà con trai lớn hết lần này tới lần khác chút hứng thú với bất động sản, nên đến New York học tài chính.


      Cũng may gần đây ông hết sức tận tình khuyên bảo, con trai mới đồng ý trở về đảm nhiệm làm CFO của tập đoàn.


      "Vì sao thể?" Thang Diệc Thần nhíu mày, cảm thấy nét mặt của cha có vẻ châm biếm, giống như dựng lên nơi đua xe là đầm rồng hang hổ vậy.


      "Khu vui chơi so với trường đua xe thú vị hơn." Lợi nhuận đương nhiên cũng khả quan hơn rất nhiều.


      "Khu vui chơi cùng lắm chỉ tồn tại năm năm, hơn nữa còn lệ thuộc tập đoàn Vĩnh Sướng." có gì đổi mới, Thang Diệc Thần cảm thấy như vậy chỉ làm Vĩnh Sướng dậm chân mãi, thể tiến bộ.


      "Hạn chế của việc đua xe quá lớn, tính an toàn cũng cao." Thang Hưng Đức cho rằng con trai suy nghĩ quá đơn giản.


      "Lộ Nghiêm." Thang Diệc Thần nghiêng đầu, con ngươi màu lam khẽ chuyển, Lộ Nghiêm lập tức hiểu ý của .


      "Mục tiêu là những người 18 tuổi thân thể khỏe mạnh muốn giảm stress hoặc giải trí, thứ chúng ta cung cấp chính là hình thức đua xe cầu bằng lái, tất cả thiết bị an toàn đều do các công ty cao cấp nhất ở nước ngoài thiết kế, loại hình này ở nước ngoài có tỉ lệ cố chưa đến 6%, tỉ lệ bị thương 2%, đều là sát thương ." Lộ Nghiêm cầm tài liệu chuẩn bị từ sớm báo cáo đầy đủ.


      “Nếu như con có ý vậy cố gắng làm ra thành tích cho cha xem." Thang Hưng Đức biết tính tình Thang Diệc Thần, con trai có thể chuẩn bị nhiều tài liệu như vậy chứng tỏ nó nhất định làm cho bằng được.


      "Dĩ nhiên." Thang Diệc Thần ngừng tay chuyển động bút, "Bao giờ về?" Khóe miệng vui vẻ có chút mong đợi.


      "Buổi chiều, con với mẹ rước." Giờ phút này gương mặt Thang Hưng Đức trở lại như người cha trong gia đình, còn mang vẻ cao cao tại thượng của chủ tịch tập đoàn nữa.


      " biết. Lộ Nghiêm, hành trình ngày kia Tân An sắp xếp lại." Thang Diệc Thần vừa người chạy tới cửa phòng họp.


      Lộ Nghiêm liếc nhìn sắp xếp hành trình ngày kia, buổi sáng họp thường lệ, đến trưa cùng Cao công tử tham dự tiệc rượu vang. gương mặt có mấy phần bất đắc dĩ, ho khan, như vậy mà cũng là hành trình.


      Thang Diệc Thần vào thang máy nhấn xuống lầu , đưa tay lấy ra điện thoại trong túi quần, bấm chọn hòm thư.


      "Nghỉ ngơi chút ." Thang Diệc Khiên cầm lấy máy tính của người bên cạnh, trực tiếp tắt máy.


      "Nãy giờ mới bay hơn 2 tiếng, em muốn nghỉ ngơi bao lâu?" Lưu Trạch Huân nhìn về phía , ánh mắt dung túng.


      "Ít nhất nhắm mắt nghỉ chút." Thang Diệc Khiên lấy ra cái mền đắp lên người, cưỡng bách nhất định nghỉ ngơi.


      Thang Diệc Khiên, trai Thang Diệc Thần, ta giống như khuôn mẫu khắc ra từ Thang Hưng Đức vậy, hoàn toàn là người Trung Quốc, gương mặt của nhìn ra nét lai, vì vậy người bình thường thể nào nhận ra ta và Thang Diệc Thần là em ruột.


      cần nghi ngờ vẻ đẹp trai, hào hoa phong nhã so với Lưu Trạch Huân bên cạnh rắn chắc tạo thành cặp rất xứng. Màu da ngăm đen cùng vóc người cường tráng khó nhìn ra người ưa thích vận động, lúc còn học đại học ta chính là đội trưởng đội khúc côn cầu.


      "Em lo lắng chuyện gì? ?" có thể cảm giác được Thang Diệc Khiên bất an, lúc Lưu Trạch Huân cười nếp nhăn ở khóe mắt rất sâu, nhưng chút nào ảnh hưởng đến vẻ hấp dẫn.


      "Việc trốn tránh nhiều năm rồi, cũng là lúc em phải quay về giúp cha." Thang Diệc Khiên biết lần này trở về phải đối mặt với rất nhiều vấn đề.


      "Còn có ." Lưu Trạch Huân nắm tay đặt ở đùi, nhớ tới nội dung tin nhắn vừa nhận được, chỉ có bốn chữ đơn giản: Đánh nhanh thắng nhanh.

      Last edited: 29/10/18

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :