1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Người cha nhặt được - Cát Tường Dạ

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 48:
      Editor: heisall

      "Ghét ư? Mới vừa rồi em ràng như vậy. . . . . ." chép miệng, tiếp tục cười.

      "Mới vừa rồi?" Mặt của đỏ bừng: "Tôi đâu có ? Chứng cớ đâu? bắt nạt tôi còn vu oan cho tôi nữa hả! Đồ háo sắc! trả lại trong sạch cho tôi, xong với tôi đâu!"

      " muốn trả lại à?" vô lại nhìn : " Vậy chỉ có biện pháp để trả lại cho em thôi!"

      "Cái gì?" trợn tròn mắt, chẳng lẽ cái này có thể trả lại sao? Chẳng lẽ vá lại. . . . . . Cái ý nghĩ này làm cho sắc mặt của ửng hồng, mới cần!

      "Chẳng hạn như, để cho em sàm sỡ lại lần. . . . . ." mập mờ đưa môi đến sát : "Đến đây , bảo bối, nhất định chống cự!"

      Lòng của Dung Tư Lam rung động theo hơi thở của , người đàn ông này quá mức vô lại rồi, ôm , cắn mạnh cái môi : "Đồ, háo, sắc! Cút sang bên cho tôi!"

      Doãn Tiêu Trác thong dong cười tiếng: "Cút ư? ràng là em ôm ...làm sao cút đây?"

      Dung Tư Lam sững sờ, vội vàng buông tay ra, sao mình cái gì cũng giống như đá chìm xuống biển đều bị ta ngược lại hết vậy, hay là trở lại làm người đàn bà chanh chua hung hãn lần nữa đây?

      "Lam nhi, em nỡ mắng ! Có đúng hay ? Bây giờ là chồng của em mà!" nhìn thấu suy nghĩ của , cười xấu xa.

      "Ai là chồng tôi? Tôi đồng ý gả cho khi nào chứ?" Dung Tư Lam dẩu môi lên.

      "Người phụ nữ của gả cho gả cho ai hả?"

      "Hứ, người phụ nữ của nhiều lắm! Nếu như lên giường đều muốn lấy về nhà, trong nhà của mở khách sạn cũng đủ đâu!" Liếc mắt nhìn cái, phát tiết tức giận và uất ức ở trong lòng, công bằng! Tại sao quá khứ của lại sạch bóng như vậy chứ!

      Doãn Tiêu Trác cứng họng, bắt đầu căm ghét cái quá khứ vô cùng huy hoàng của mình: "Nhưng bảo bối à, nếu như để cho gặp em sớm chút, lịch sử u ám như vậy rồi!"

      " cũng biết là u ám sao?" Dung Tư Lam đẩy ra: "Mau trở về thôi! biết Đóa Nhi ở nhà ra sao nữa!"

      " có việc gì đâu! Lãnh Ngạn rất thích con bé, ta chỉ hận sao con bé phải là con của mình!" Doãn Tiêu Trác cười hả hê, ra ngoài ăn vụng, sắp xếp tốt cho con , làm sao có thể yên tâm cho được?

      Dung Tư Lam nhìn chằm chằm: " ra sớm có mưu!"

      đến Đóa Nhi, Doãn Tiêu Trác khỏi tò mò: "Lam nhi, Đóa Nhi là con của ai?"

      Dung Tư Lam nhớ lại, những ký ức đó có chút ngọt ngào, cũng có chút chua chát: " đến Đóa Nhi, là có duyên với tôi! biết ? Tôi lớn lên ở nhi viện, cho nên tôi cũng hay thường xuyên đến nhi viện thăm những đứa bé kia.

      Đóa Nhi là do tôi nhặt được ở trước cửa nhi viện, khi đó con bé mới lớn chừng này! Ôm vào trong ngực giống như con mèo . . . . . ."

      "Cho nên em liền mang con bé về nhà sao?" Doãn Tiêu Trác nhìn lên khuôn mặt tỏa ra vầng ánh sáng nhân từ của , trong lòng tràn ngập ấm áp, loại ánh sáng này chỉ có bảo bối hiền lành và tốt bụng của mới có. Bề ngoài hung hãn nhưng che giấu bên trong lại là dịu dàng, may mắn là phát ra, nếu , nuối tiếc cả đời.

      " phải, mới đầu tôi định để con bé ở lại nhi viện , nhưng qua ngày hôm sau, khi tôi đến thăm con bé, ai ngờ viện trưởng với tôi rằng con bé khóc suốt, cũng chịu uống sữa. Nhưng kỳ lạ chính là, tôi vừa ôm con bé vào lòng, là con bé khóc nữa! Liếm cái miệng nhắn, tỏ vẻ muốn uống sữa. Vì vậy, viện trưởng đưa ly sữa cho tôi, tôi ôm con bé rồi từ từ đưa ly sữa qua, con bé lại uống “ừng ực” hết sạch ly sữa. Sau đó, khi tôi muốn rời khỏi nhi viện, trả con bé lại cho viện trưởng, con bé lại bắt đầu khóc thét lên."

      Doãn Tiêu Trác cười ha ha: "Con bé này nhất định cũng rất thích em! Ha ha, rất có cá tính, rất giống đấy!"

      Dung Tư Lam trợn to hai mắt, cũng đúng? Ở điểm này, Đóa Nhi rất giống , hai người phải cũng dùng chữ “cũng” sao? Nhất định phải chịu!

      chép miệng, khinh thường trả lời: "Hừ, nhiều phụ nữ như vậy, chừng là do người phụ nữ nào đó sinh con cho ! Nhưng lại dám đến nhà họ Doãn các người cầu chịu trách nhiệm, nên thể làm gì khác hơn là phải vứt bỏ!"

      "Ha ha! Cái ý nghĩ này rất có tính sáng tạo! Vậy em nhặt được con bé, chẳng phải chứng minh giữa chúng ta rất có duyên sao? Bảo bối, em nhất định là của !" làm bộ như muốn ăn hết , trong đầu lơ đãng nhớ lại lịch sử vẻ vang thời của , cũng may, mỗi lần cũng quên bắt đối phương uống thuốc tránh thai, tác phong của Doãn Tiêu Trác giọt nước cũng lọt, sao có thể cho phép chuyện đó xảy ra ở người mình được?

      Nhắc tới Đóa Nhi, trong mắt tràn đầy dịu dàng, cũng khơi gợi lên kiêu ngạo của , máy hát mở ra, thu lại được.

      "Đóa Nhi rất ngoan, chỉ cần tôi trở về ôm con bé, là con bé lập tức nín khóc, lúc ấy viện trưởng liền cười, con bé này có duyên với tôi, nhìn cái mũi và đôi mắt nhắn của con bé, trong lòng tôi cũng nảy sinh loại tình cảm nên lời, vì vậy quyết định ôm con bé về nhà, bốn năm nay, hai mẹ con chúng tôi sống nương tựa lẫn nhau, con bé chính là mục tiêu cũng là niềm vui của tôi trong cuộc sống này, cảm ơn trời xanh, đưa đứa bé đáng ấy đến bên cạnh tôi."

      "Còn sao? Sao em cảm ơn trời xanh đưa đến bên cạnh em?" cười xấu xa.

      "?" háy cái: "Trong cuộc đời tôi, chuyện xui xẻo nhất chính là gặp gỡ được !" Mặc dù ngoài miệng như vậy, nhưng trong lòng lại ngọt ngào.

      Doãn Tiêu Trác dịu dàng nhìn , rồi ôm lấy : "Bảo bối, chính mới phải cảm ơn trời xanh! cho gặp được em, cho mái nhà. Bảo bối, ra rất nhàng, nhưng bốn năm này mình em mang theo Đóa Nhi khổ cực biết bao nhiêu! Từ nay về sau, em có thể chia bớt nửa trách nhiệm với Đóa Nhi cho , cố gắng làm người cha tốt, đối xử với con bé giống như công chúa, cưng chiều em trở thành công chúa lớn, còn con bé là công chúa , để cho em và con bé tiếp tục chịu khổ nữa!"

      Chẳng biết tại sao, đàn ông luôn có tật xấu, đó là sau khi mạnh mẽ đoạt được lần đầu tiên của Dung Tư Lam, lại biết được Đóa Nhi phải là con ruột do Dung Tư Lam sinh ra, trong lòng lại thầm vui vẻ: "Lam nhi, chúng ta còn phải cố gắng nhiều, sinh cho Đóa Nhi thêm nhiều em trai và em nữa!"

      "! Tránh qua bên!" Những lời này lại đổi lấy nũng nịu của Dung Tư Lam.

      "Lam nhi, ngày mai cùng ta gặp người lớn trong nhà chứ? Nếu như ông cụ nghe muốn kết hôn, nhất định vui mừng đến nỗi phát bệnh tim luôn đấy!"
      Last edited by a moderator: 14/7/17

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 49:

      Editor: heisall

      Buổi tối ngày hôm sau, Dung Tư Lam khoác tay của Doãn Tiêu Trác xuất tại phòng khách của nhà họ Doãn.

      "Tiêu, em được ? Em sợ!"

      "Đừng sợ, có ở đây!" ôm chặt eo của , cho thêm động lực.

      "Tiêu, như thế này em phát bệnh tim chứ phải ba đâu?"

      ". . . . . ."

      Lúc này ở nhà họ Doãn cũng rất rối ren, ông cụ Doãn nghe Doãn Tiêu Trác muốn dẫn Dung Tư Lam tới gặp người lớn trong nhà, liền gióng trống khua chiêng chuẩn bị, thằng nhóc đáng chết, rốt cuộc cũng chịu lập gia đình, cho dù nó cưới người nào, ông đều có ý kiến!

      "Lão gia, đây là tư liệu về Dung tiểu thư." Trong thư phòng, quản gia đưa lên xấp tài liệu điều tra mới nhất.

      "Ừ, tốt!" Ông cụ Doãn lật xem lần, mặt lên ý cười. . . . . .

      "Cha, mời cha xuống dưới! cả trở lại!" Doãn Tử Nhiên đứng bên ngoài thư phòng gõ cửa.

      "Được! Xuống ngay đây!" Ông đóng tài liệu lại, mở cửa xuống lầu.

      Lần đầu tiên con trai đưa bạn về nhà, nên ông rất coi trọng, vì thế ra lệnh bắt buộc người trong nhà phải trở về ăn cơm tối. Doãn Tử Nhiên và Doãn Tiêu Diệp cũng rất tò mò về bạn của Doãn Tiêu Trác, dĩ nhiên bỏ lỡ cơ hội tốt này, chẳng qua khi Doãn Tiêu Diệp nhìn thấy Dung Tư Lam và Doãn Tiêu Trác cùng nhau tiến vào, trợn tròn mắt.

      "Các người. . . . . . Sao lại như vậy?" Doãn Tiêu Diệp kinh ngạc đến nổi cà lăm, còn tức giận: ", cũng quá kín đáo rồi, em hỏi có phải là người phụ nữ của hay , lại phải, thiếu chút nữa em giành mất rồi!"

      Những lời này làm cho bốn phía kinh ngạc, Doãn Tử Nhiên ngạc nhiên, chẳng lẽ lại muốn diễn cảnh em tranh nhau à? phải Doãn Tiêu Diệp có vợ rồi sao? ta đồng tình nhìn Hứa Tĩnh Tuyền cái.

      Hứa Tĩnh Tuyền vừa giận vừa sợ, tuy nhiên chỉ có thể buồn bực ở trong lòng, cách nào ra khỏi miệng.

      Dung Tư Lam tức giận, nhưng mặt lại biến sắc lấy móng tay bấm mạnh vào da thịt của , buồn cười! Lại dám thừa nhận với người khác là người phụ nữ của !

      Doãn Tiêu Trác đau đến nhe răng, cầm bàn tay quấy rối của , cười : "Bây giờ tôi trịnh trọng tuyên bố, Tư Lam là người phụ nữ của tôi! ai trong các người được suy nghĩ bậy bạ!"

      Sắc mặt trầm xuống, lại bổ sung: "Hơn nữa Tiêu diệp, cho em biết, em cũng nên suy nghĩ lại , phải đối đãi với Tĩnh Tuyền tốt!"

      Doãn Tiêu Diệp thờ ơ nhún nhún vai, ôm người vợ luôn ngoan ngoãn nghe lời ở bên cạnh: "Bảo bối, chẳng lẽ đối xử với em tốt? thương em? Vẫn chưa làm em hài lòng sao?"

      Hứa Tĩnh Tuyền cảm thấy đau đớn, sai, ta đối xử với rất tốt! Tốt đến thể bắt bẻ được! Mọi thứ từ ăn mặc đến tiêu xài, đều cho thứ tốt nhất! Chuyện ân ái cũng làm cho trầm mê tự kiềm chế được. Nhưng, mấu chốt của vấn đề là ở chỗ, đối xử với bất kỳ người phụ nữ cũng đều tốt như vậy! Khác biệt duy nhất giữa và những người phụ nữ bên ngoài của chính là thân phận nhị thiếu phu nhân của nhà họ Doãn!

      Tốt như vậy, rốt cuộc có nên bằng lòng hay ?

      Người giúp việc dọn đầy đủ các món ăn lên, chuẩn bị ăn cơm, mùi dầu mỡ của canh gà theo hô hấp tiến vào trong dạ dày của , trong dạ dày chợt sôi trào trận.

      " xin lỗi, em muốn toilet." cố gắng đè nén khó chịu, thoát khỏi lồng ngực của Doãn Tiêu Diệp, nhanh vào toilet.

      Sau khi ói như điên hồi, vô lực chống tay lên bồn rửa mặt nhìn sắc mặt tái nhợt của mình trong gương.

      Ba tháng! Sinh mệnh bé này đến trong bụng được ba tháng rồi! vẫn gạt nhà họ Doãn, biết có nên sinh đứa bé này ra hay , quá chán nản cuộc hôn nhân này rồi, mặc dù thương Doãn Tiêu Diệp, sâu đậm, nhưng bị thương quá nặng, trong lòng chằn chịt vết thương làm có dũng khí để tiếp tục chịu đựng thêm nữa.

      Điện thoại di động trong túi chợt vang lên, gần đây vẫn luôn mang theo điện thoại di động bên người, bởi vì sợ bí mật của mình bị phát .

      "Alo, là em." Đây là cuộc gọi mà chờ đợi rất lâu, nên giọng cũng có chút run rẩy.

      "Tuyền! rất nhớ em! Lần này trở về nhất định phải dẫn em , em suy nghĩ xong chưa?"

      Nước mắt Hứa Tĩnh Tuyền chảy ào ào: "Hiên, em. . . . . . Em biết, đừng ép buộc em nữa!"

      " bé ngốc! Tên khốn kia đối xử với em như vậy, em còn lưu luyến cái gì? Tham lam tiền tài của cải của nhà họ Doãn sao? Bây giờ em có tiền có của, nhưng em có vui ?" Trầm Hiên tức giận , ta là bạn học thời đại học của Hứa Tĩnh Tuyền, là mối tình đầu của .

      Khi ra nước ngoài học thạc sĩ, Hứa Tĩnh Tuyền bị gia đình ép gả cho Doãn Tiêu Diệp, mới đầu, mang theo suy nghĩ, nếu chuyện với Trầm Hiên trở thành quá khứ, toàn tâm toàn ý làm người vợ tốt của Doãn Tiêu Diệp.

      ai có thể tránh khỏi sức hút của , càng ai có thể chống đỡ lại được bản lãnh dụ dỗ phụ nữ của , cho nên, mặc dù lúc ban đầu là tình nguyện gả vào, nhưng đến cuối cùng, lại người đàn ông này sâu đậm, và cái giá phải trả cho tình này lại là tổn thương sâu nặng.

      Gần đây Trầm Hiên từ nước ngoài trở về, vì vậy, trong buổi họp lớp hai người gặp lại nhau và nối lại tình xưa.

      Tháng trước Trầm Hiên phải ra lại nước ngoài để bảo vệ luận văn tốt nghiệp, hoàn thành khóa học thạc sĩ, trước khi hỏi vấn đề, có muốn ra nước ngoài cùng ta, tìm kiếm hạnh phúc thuộc về bọn họ hay ? Nếu ta tìm được công việc tốt ở bên đó, ta trở lại đón , bây giờ là lúc ta thực lời hứa của mình.

      Sau khi ta , Hứa Tĩnh Tuyền mới phát mình có thai hai tháng, như vậy nên làm sao đây? Nếu như cùng Trầm Hiên, đứa bé này thể tồn tại, cho nên, cho Doãn Tiêu Diệp biết, càng cho bất luận người nào trong nhà họ Doãn.

      "Nhưng, Hiên, em có con với ấy rồi !" Hứa Tĩnh Tuyền vuốt ve bụng mình, hình như có thể cảm thấy nó lớn lên từng ngày, nếu phải bỏ nó , có chút nhẫn tâm.

      "Đứa bé ư? Bỏ là được!" Trầm Hiên chút nghĩ ngợi .

      "Hiên, đây là sinh mạng, em. . . . . ." Trong mắt Hứa Tĩnh Tuyền chứa đầy nước.

      "Được rồi! là người phụ nữ ngốc nghếch! Nếu như em thích, em cứ sinh nó ra, nếu như Doãn Tiêu Diệp muốn, em cứ để lại cho ta, nếu ta cần, nuôi! Tuyền, em, nếu như tại em sống hạnh phúc, nhất định đến quấy rầy em làm gì, nhưng em sống hạnh phúc, nên buông tay được!" Giọng của Trầm Hiên càng trìu mến càng cứa mạnh vào trái tim của Hứa Tĩnh Tuyền.

      ngờ Trầm Hiên lại rộng lượng như vậy: "Hiên, như vậy. . . . . . Cũng được sao? Em cho Doãn Tiêu Diệp biết!"
      Last edited by a moderator: 14/7/17

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 50:
      Editor: heisall

      "Được! Em muốn cho ta biết đừng , coi nó như con của chúng ta! cũng cho hai mẹ con em cuộc sống tốt nhất, cố gắng! Chỉ cần em sợ khi theo tay trắng dựng nghiệp, nhất định cho hai người cuộc sống sung sướng!"

      Nước mắt của Hứa Tĩnh Tuyền càng thêm dàn dụa: "Hiên, em muốn! Cuộc sống sung sướng phải là thứ em muốn, em chỉ muốn hạnh phúc chỉ thuộc về mình em mà thôi!"

      "Vậy em còn do dự cái gì? Tuyền, theo nh ! Ly hôn với ta !" Trầm Hiên cổ động, khích lệ .

      "Ly hôn?" Mặc dù hai chữ này vòng vo trong đầu vô số lần, nhưng mạnh mẽ ra khỏi miệng vẫn là lần đầu tiên, chấp nhận ly hôn sao?

      Dường như trước mắt lại ra hình ảnh Doãn Tiêu Diệp ngọt ngào thân mật cùng người phụ nữ khác, tim như bị bóp chặt đau đớn khó nhịn: "Được, em suy nghĩ, cho em suy nghĩ kỹ thêm mấy ngày nữa!" xong liền che miệng nức nở nghẹn ngào, đây là quyết định làm tan nát cõi lòng!

      Đột nhiên cửa phòng vệ sinh vang lên tiếng đập của ‘bang bang’: "Tĩnh Tuyền! Tĩnh Tuyền! Em ở bên trong làm gì đó? Sao lại lâu như vậy?" Là giọng của Doãn Tiêu Diệp.

      " ấy tới tìm em! nữa! Sau này em gọi điện thoại lại cho !" hạ thấp giọng, nhanh chóng cúp điện thoại.

      Mở cửa, mặt vẫn còn nước mắt, cúi đầu qua bên cạnh .

      nhanh chóng bắt được cánh tay của : "Chuyện gì xảy ra? Sao lại khóc?" nghi ngờ nhìn .

      " có gì! Chỉ là đau bụng thôi!" thuận miệng láo, che giấu hốt hoảng của mình.

      "Đau bụng?" càng cảm thấy kỳ quái: "Có muốn gọi bác sĩ hay ? Mới vừa rồi còn rất tốt, sao đột nhiên lại đau?"

      " có việc gì đâu! Tới kì nên đau thôi!" Hứa Tĩnh Tuyền nhịn được hất tay của ra, tới phòng ăn.

      Doãn Tiêu Diệp nhíu mày, mới vừa rồi ràng nghe được Hứa Tĩnh Tuyền ly hôn, chẳng lẽ vợ của Doãn Tiêu Diệp lại ngoại tình sao? Trong lòng dâng lên tức giận, trầm mặt xuống, lấy điện thoại di động ra gọi: "Này, kiểm tra lại lịch sử trò chuyện điện thoại của vợ tôi!"

      khí của bữa cơm tối nay cơm rất khác thường.

      Hứa Tĩnh Tuyền và Doãn Tiêu Diệp trước sau ra ngoài từ toilet, mọi người ngồi quanh bàn ăn, còn lại hai chỗ trống để cho Doãn Tiêu Diệp và Hứa Tĩnh tuyền.

      do dự chút, khẽ với ông cụ Doãn: "Ba, con thấy thoải mái, muốn về phòng nằm lát."

      " thoải mái ư? Sao vậy?" Ông cụ Doãn hỏi.

      " có việc gì, nằm chút là ổn thôi ạ." xoắn vạt áo.

      Ông cụ Doãn chần chờ chút: "Được rồi, vậy , Tiêu diệp, gọi điện thoại cho bác sĩ Ngô tới xem chút."

      Đối với con dâu này, ông tự nhận rằng nhà họ Doãn có lỗi với , tên khốn Tiêu Diệp này rất quá đáng! Nhưng phải lại, hôm nay là lần đầu tiên Tiêu Trác đưa bạn về nhà, lại va chạm xung đột như vậy, dù sao cũng làm ông cảm thấy có chút vui.

      Nhưng khi Tĩnh Tuyền vừa nghe phải gọi bác sĩ liền bị hù sợ, liên tiếp khoát tay, đôi mắt to toát ra hoảng sợ: " cần! Đừng có gọi bác sĩ! Con có bệnh! Nằm lát hết liền!"

      Ông cụ Doãn quan sát lượt: "Được rồi, vậy con nghỉ , thoải mái phải , cần gắng gượng."

      "Dạ, ba." Hứa Tĩnh Tuyền chậm rãi quay người lên lầu, nghĩ đến việc có lẽ sau này còn cơ hội trở lại cái nhà này, nước mắt liền rơi xuống bậc thang.

      Chỉ mình đau buồn, còn trong phòng ăn cười vui vẻ, nhân vật chính của hôm nay là Dung Tư Lam.

      Hình như mẹ kế của Doãn Tiêu Trác đặc biệt cảm thấy hứng thú đối với Dung Tư Lam: "Tư Lam à? Có thể gọi con như vậy ?"

      Dung Tư Lam bị nhiệt tình của nhà họ Doãn làm cho cảm động, ngờ người lớn của gia đình giàu có lại dễ ở chung như vậy: "Bác , có thể, dĩ nhiên có thể!"

      "Tư Lam, biết cha mẹ của con có rãnh hay , lần sau hẹn mọi người cùng nhau ra ngoài trò chuyện." Doãn phu nhân nhìn chằm chằm , trong lòng thoáng qua vẻ nghi hoặc.

      "Dạ, con có cha mẹ." Dung Tư Lam cúi đầu, gương mặt lên lúng túng.

      Doãn phu nhân cũng lúng túng thôi: "Ôi, chuyện này, là xin lỗi, Tư Lam, bác biết."

      " sao ạ!" Dung Tư Lam cười cười, nhìn về phía Doãn Tiêu Trác.

      Doãn Tiêu Trác nắm lấy tay của ở dưới bàn, cười rất dịu dàng, trong mắt sáng lên giống như , đừng sợ, sau này chính là người nhà của em.

      Dung Tư Lam hiểu ý tứ trong ánh mắt của , khẽ mỉm cười, hề chú ý đến lời mới vừa rồi của Doãn phu nhân nữa.

      Ông cụ Doãn chợt : "Tư Lam, đừng để trong lòng, sau này chúng ta chính là cha mẹ của con, nơi này chính là nhà của con."

      Dung Tư Lam cảm động đến rơi nước mắt, ông cụ Doãn quá hiền hòa, gia đình ấm áp như vậy tới quá nhanh quá đột ngột đối với , thích ứng kịp.

      Doãn Tiêu Trác nắm tay , : " bé ngốc, cảm động đến nổi nên lời luôn hả?"

      cười tiếng, mình quả là ngu ngốc mà!

      "Bác trai, bác , cảm ơn hai bác, hai bác tốt!" Ánh mắt của Dung Tư Lam xẹt qua gương mặt của hai vị trưởng bối của nhà họ Doãn, khi ánh mắt dừng mặt của Doãn phu nhân thầm trong lòng, Doãn phu nhân này thoạt nhìn rất quen mắt, gặp qua ở nơi nào vậy kìa?

      Tiếp đó, ông cụ Doãn liền ngừng thúc giục bọn họ làm đám cưới, Dung Tư Lam có chút chần chừ, hai vị này nhất định biết mình còn có con , nếu như mà biết , biết có còn nhiệt tình như vậy . khỏi nhìn về phía Doãn Tiêu Trác.

      Khóe môi của Doãn Tiêu Trác cong lên: "Lúc nào cũng có thể kết hôn, chủ yếu là em, nếu như em đồng ý, quyết định cuối tuần này luôn ! sợ đêm dài lắm mộng, em chạy trốn mất."

      Doãn phu nhân cười ha ha: "Lúc này Tiêu nhi quyết tâm được rồi, nhưng cuối tuần cũng quá hấp tấp, nhà họ Doãn chúng ta cưới con dâu, cũng thể quá qua loa được."

      Ông cụ Doãn mỉm cười, "Có lý, để ba xem ngày tháng chút, cho dù thời gian gấp rút, cũng phải chuẩn bị đầy đủ, thể bạc đãi dâu cả nhà họ Doãn chúng ta được."

      "Lam nhi, thế nào? cho phép lại đổi ý!" Doãn Tiêu Trác nắm tay của , cười.

      Dung Tư Lam đỏ mặt cúi đầu: "Chuyện này, nhà em cũng có ai để làm chủ, em. . . . . ."

      "Tư Lam, lúc nãy bác , chúng ta chính là cha mẹ của con, hãy để chúng ta làm chủ là được!" Hôm nay ông cụ Doãn vui mừng, cứ cười ha hả suốt.

      " cả, chúc mừng !" Doãn Tử Nhiên cũng lòng chúc phúc cho .

      Trong bàn ăn, cũng chỉ có mình Doãn Tiêu Diệp là yên lòng, rốt cuộc người phụ nữ lầu kia muốn làm cái gì?
      Last edited by a moderator: 14/7/17

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 51:

      Bữa cơm này, ai cũng đều ôm tâm riêng, bầu khí tuy hài hòa nhưng vẫn trào dâng sóng ngầm mãnh liệt.

      Cho đến khi chuông đồng hồ gõ chín cái, bữa ăn mới kết thúc, Doãn Tiêu Trác đưa Dung Tư Lam về nhà, mọi người trong nhà họ Doãn cũng tản mát, ai làm việc của người nấy.

      Doãn phu nhân vừa thấy ông cụ vào thư phòng, liền trốn vào căn phòng cách thư phòng xa nhất, len lén gọi điện thoại: "Alo, bạn kia của Tiêu Trác tôi nhìn rất quen mắt, trông giống y hệt với Thục Phân năm đó. Tôi chỉ sợ ta biết được chuyện kia của tôi làm thế nào? Ông phải điều tra cho tôi!"

      Để điện thoại di động xuống, bà liền vỗ vỗ ngực, tinh thần vẫn còn chưa bình tĩnh lại, lẩm bẩm thầm: "Chị Thục Phân, tha thứ cho em, những năm qua mùng hay mười lăm em đều thắp hương hoá vàng mã cho chị, chị đừng hù dọa em mà!"

      Mà lúc bấy giờ trong căn phòng sang trọng khác tại nhà họ Doãn, Hứa Tĩnh Tuyền trốn ở trong chăn, kịch liệt đấu tranh tư tưởng, có nên ly hôn hay là đây? Nếu lựa chọn ly hôn, lại thấy day dứt, đành lòng? Người đến tột cùng là người nào? Là người chồng mang đến biết bao tổn thương Doãn Tiêu Diệp? Hay là Thẩm Hiên?

      Lúc này Doãn Tiêu Diệp bưng tay khay thức ăn vẫn còn bốc hơi nghi ngút, sắc mặt tái xanh tới phòng của người trùm chăn suy nghĩ kia.

      Nơi này được gọi là đại bản doanh của cũng hề sai, mặc dù đấy là phòng ngủ của bọn họ, mặc dù đêm tân hôn của bọn họ diễn ra ở chỗ này, nhưng Doãn Tiêu Diệp ngủ ở đây được mấy ngày chứ? Cũng có thể năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, trừ vài dịp thỉnh thoảng như chuồn chuồn lướt nước nơi này chỉ có độc mình .

      Mới vừa rồi, trợ lý báo cáo với , gần đây Hứa Tĩnh Tuyền thường xuyên trò chuyện với người đàn ông tên là Thẩm Hiên, có lúc cuộc gọi còn kéo dài đến tận mấy tiếng đồng hồ.

      Điều này làm cho cảm thấy cực kỳ tức giận, càng làm cho kinh ngạc hơn nữa đó chính là việc Hứa Tĩnh Tuyền thường đến bệnh viện để khám thai!

      Tin tức này khiến cho càng thêm giận dữ, nhưng kèm theo đó lại vui sướng thôi. tin Tĩnh Tuyền, cho dù bây giờ biết có khuynh hướng hồng hạnh xuất tường, nhưng tại về chuyện kia ít nhất phản bội lại . Bởi vì chắc chắn Hứa Tĩnh Tuyền phải là người như thế!

      Nhìn thân hình nho thoáng rung rung trong chăn, liền biết khóc. Lúc nào cũng tỏ ra bi thương như thế, tựa như nhà họ Doãn thiếu nợ hàng nghìn hàng vạn vậy, phiền não.

      Tình nam nữ vốn chẳng phải là tình tôi nguyện hay sao, còn lại cứ cố tình tỏ ra đau khổ như ăn phải mướp đắng, đúng là mất hứng!

      Nhưng hiểu sao hôm nay trong lòng lại dâng lên tình cảm dịu dàng, cũng thấy cảm thông với Hứa Tĩnh Tuyền nhiều hơn chút.

      Gạt bỏ nét mặt trầm sang bên, cố gắng dịu dàng ngồi xuống, ân cần : "Bà xã, ngồi dậy ăn chút gì !".

      Hứa Tĩnh Tuyền nghe thấy thế, nước mắt càng tuôn trào như suối, Bà xã sao? còn nhớ là vợ của mình sao? Lúc nào xem như vợ của chứ?

      Doãn Tiêu Diệp thấy phản ứng, thử vén chăn lên, lại bị gắt gao giữ lại, tình nguyện lộ ra đôi mắt đẫm lệ của mình trước mặt .

      Nhưng cuối cùng sức lực của cũng đọ lại được với Doãn Tiêu Diệp, dáng vẻ chật vật, nước mắt loang lổ liền bại lộ ra ngoài ánh sáng.

      "Tôi muốn ly hôn!", vừa xấu hổ, vừa giận dữ hét lớn.

      Doãn Tiêu Diệp ngẩn ra, như vậy chứng tỏ vượt tường rồi sao? Lửa giận lập tức dâng trào, giễu cợt cười tiếng, đáp: "Ly hôn? Được! Tôi đồng ý, có điều, đàn bà mà tôi dùng qua còn có ai dám chạm vào? Thẩm Hiên sao? bảo thằng đó cứ tới đây thử !".

      Trong lòng bừng bừng bốc hỏa, nếu người phụ nữ này, đó là chuyện thể nào. cảm thấy tức giận là bởi vì từ trước tới nay chỉ có Doãn Tiêu Diệp bỏ rơi phụ nữ, chứ nào có chuyện bị phụ nữ đòi chia tay!

      Ly hôn? Cũng phải chuyện gì to tát cả, nhưng chỉ có thể do ra!

      Mà lúc này, khi Hứa Tĩnh Tuyền nghe được hai chữ Thẩm Hiên từ miệng , mắt liền mở lớn như chuông đồng: ". . . . Làm sao biết ...Hiên. . . . . ."

      Hiên? Gọi mới thân mật làm sao chứ! Lửa giận của lập tức bùng nổ, cho tới bây giờ cũng chưa từng gọi như vậy!

      Ánh mắt lạnh lùng híp lại, tín hiệu nguy hiểm từ từ bắn ra xung quanh: "Làm sao biết ư? Bà xã, cũng quá khinh thường chồng mình rồi? cho rằng có thể giấu giếm hết thảy sao? Bao gồm cả Thẩm Hiên? Bao gồm cả đứa bé trong bụng của nữa?".

      Hứa Tĩnh Tuyền nghe thấy thế khẩn trương che bụng lại, hỏi: "Đứa bé nào chứ? Đứa bé. . . . . . phải là của !". hốt hoảng năng lung tung hề suy nghĩ, ngộ nhỡ Doãn Tiêu Diệp nghe đó phải là con của mình bắt bỏ đứa bé sao? Điểm này hoàn toàn nghĩ tới.

      Hai mắt Doãn Tiêu Diệp đỏ lên như sắp bốc cháy đến nơi, nhìn chằm chằm vào cười lạnh: "Hứa Tĩnh Tuyền, trình độ láo của vẫn còn kém lắm! Muốn dùng phương pháp này đả kích tôi? Đừng quên, chồng vốn là diễn viên xuất sắc! Bản thân cảm thấy tôi diễn trò tốt hơn tôi sao? Thử lặp lại câu đứa bé phải của tôi lần nữa xem?".

      Hứa Tĩnh Tuyền dám đối mặt ánh nhìn sắc bén của , mắt khẽ dao động, nhưng trong lòng lại hạ quyết tâm, sai, cần thiết phải láo, coi như mực chắc chắn đứa bé phải là của chỉ cần muốn là có thể kéo đến bệnh viện giám định, đến lúc đó, đứa bé là của ai, tự nhiên liền ràng.

      " sai! Đứa bé là của ! Vậy thế nào? Tôi có ý định để lại cho ! Chúng ta ly hôn , đứa bé này tôi mang , mọi thứ của nhà họ Doãn các tôi cũng cần!". được ra mọi chuyện, liền cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Khuôn mặt nhắn quật cường đanh lại, hoàn tác khác biệt với con người mềm yếu trước đây, trong mắt ánh lên kiên định mà Doãn Tiêu Diệp chưa từng thấy qua.

      thoáng giật mình, gương mặt trước mắt này cũng bởi vì có quật cường mà càng tăng thêm mấy phần cá tính, ánh sáng trong mắt lần đầu tiên khiến cảm thấy, vợ của mình cũng chẳng phải dạng vừa.

      Đầu tiên thấy tức giận, sau đó là kinh ngạc, cuối cùng lại mỉm cười : "Ly hôn? Tôi đồng ý, nhưng đứa bé là của nhà họ Doãn, đừng mơ mà mang ! Bắt đầu từ hôm nay, cho phép bước khỏi cửa nửa bước, cho đến khi sinh mới thôi! Lúc đó, chúng ta lại bàn về vấn đề ly hôn này!"

      xong, nặng nề đẩy cửa, bước ra khỏi phòng.

      Đứa bé? cần đứa bé này sao? Nhất định phải để Hứa Tĩnh Tuyền sinh ra được mới cho phép rời sao? Dường như phải, vậy tại sao lại làm như vậy? Chẳng lẽ, là vì muốn ly hôn?

      ! Tuyệt đối phải! Doãn Tiêu Diệp nếu muốn kết hôn có biết bao nhiêu tự nguyện nhảy vào, tại sao lại quan tâm đến cái người mặt khổ qua kia chứ!
      Last edited by a moderator: 14/7/17

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 52:

      Chỉ tuần lễ mà xảy ra quá nhiều chuyện!

      Hạnh phúc cùng bất hạnh cứ thi nhau kéo đến.

      Rất nhanh, tuần nữa lại qua, cũng đến lúc Dung Tư Lam cùng với Thầm Thanh Dư và Doãn Tiêu Diệp hẹn gặp mặt. Dung Tư Lam kể chuyện này cho Doãn Tiêu Trác nghe, người nào đó nghe xong lập tức tỏ ra mất hứng.

      "Này, ghen sao?", Dung Tư Lam học theo giọng điệu của , vừa nghịch cà vạt của vừa .

      Doãn Tiêu Trác cũng thẳng thắn thừa nhận: "Đúng vậy! ghen!"

      "Làm ơn! Đàn ông chút có được hay ? Sao lại hẹp hòi như vậy chứ! Đấy là em trai mời ăn cơm mà!". ngồi ở trước ngực lắc lư trả lời.

      Doãn Tiêu Trác tức giận véo vào mũi của : "Em trai? Nhưng cái thằng đó vốn là hoa tâm củ cải đệ nhất thiên hạ! Em phải biết? Lại còn cả tên Thầm Thanh Dư kia nữa, ràng là có ý đồ với em rành rành. Em thể thu bớt sức quyến rũ của mình lại chút sao?".

      mà có sức quyến rũ sao? Bản thân cũng còn tin, lớn bằng từng này vẫn chưa từng có người nào chú ý tới vẻ đẹp của , tại tốt hơn nhiều, mệnh đào hoa nở rộ, quả nhiên là chuyện tốt.

      , tin những người đàn ông kia có ý với mình, chẳng qua cũng chỉ là thương cảm cho mẹ góa con côi mà muốn giúp đỡ thôi!

      "Aiz! Dáng vẻ này của em ai mà thèm để ý chứ? Chỉ có đại sắc lang này thôi!". lơ đễnh hít hít mũi, né tránh bàn tay của .

      Doãn Tiêu Trác nghĩ lại, thi thoảng để cho xem mình cũng tốt, tránh cho phát sinh thêm cố!

      Còn Dung Tư Lam lại cứ nghĩ rằng vẫn tức giận, liền nũng nịu : "Tiêu, có được hay ?! Đừng trưng khuôn mặt thối đó ra nữa!".

      Doãn Tiêu Trác biết điều vẫn tiếp tục giả vờ: "Lam nhi, phụ nữ phải nên tuân thủ bổn phận, trừ ông xã của mình ra, tốt nhất nên lui tới quá nhiều với những đàn ông khác. . . . . ."

      Dung Tư Lam nghe xong lời này liền tức giận thôi, chẳng lẽ trong lòng lại là người tùy tùy tiện tiện thế sao? Đàn ông thối, rượu mời uống lại thích uống rượu phạt đúng ?

      buông đôi tay vòng lên cổ ra, giận dữ quát: "Doãn Tiêu Trác! có ý gì? Em cũng chỉ là mời người ta ăn cơm mà thôi! Đây là nhà của em! Em thích làm cái gì là việc của em! thấy thuận mắt ở lại nấu cơm! Còn nếu thấy ngứa mắt mau cút ra ngoài!".

      khi người nào đó phát hỏa, dáng vẻ oai hùng của Doãn Tiêu Trác lập tức bị đập tan còn mảnh, ngoan ngoãn lắc mình vào nhà: " nấu cơm! Đừng nóng! khéo lại ảnh hưởng sức khỏe!".

      Dung Tư Lam chống nạnh, ở ngoài phòng thở hồng hộc, xem ra chỉ có chiêu này là có tác dụng! Đàn ông ấy mà, thể quá cưng chiều được!

      Đến khi mặt trời tắt nắng, nhà nhà lên đèn Thầm Thanh Dư dẫn theo con trai Thầm Thành cùng với Thanh Thanh tới nhà họ Dung.

      Thầm Thành có chút xấu hổ, nấp ở sau lưng Thầm Thanh Dư chỉ lộ ra cái đầu, hết nhìn đông lại nhìn tây.

      "Thành Thành, ra chào dì !", Thanh Dư thoáng bất mãn , đàn ông con trai sao lại có tiền đồ như vậy.

      Thầm Thành thầm dịch người sang, khẽ gọi: "Cháu chào dì!".

      Dung Tư Lam cười tiếng, cũng hiểu mình nuôi con vất vả như thế nào, huống chi, Thầm Thanh Dư lại là đàn ông, lại càng dễ dàng. "Ngoan, cháu tên là Thành Thành sao? Nhà dì cũng có bạn rất muốn chơi với cháu! Đóa Nhi, Đóa Nhi! Mau ra đây!".

      Đóa Nhi từ phòng bếp chạy ra, người còn chưa tới tiếng ra tới nơi: "Mẹ! Con giúp cha nấu cơm mà ! Cha tối nay có người bạn đến làm khác, cho nên con cũng muốn chiêu đãi khách của mình!"

      Vẻ hoạt bát hiếu đông của Đóa Nhi, Thầm Thanh Dư gặp qua, liền khỏi than thở: "Đóa Nhi quả nhiên hoạt bát sống động hơn cậu nhóc nhà tôi nhiều!".

      "Đừng vậy, Thành Thành cũng rất dũng cảm mà, chỉ vì được ra ngoài tiếp xúc với các bạn nhiều nên hơi rụt rè chút thôi! Có đúng , Thành Thành?". Dung Tư Lam thân thiết kéo Thầm Thành từ sau lưng Thầm Thanh Dư ra vừa .

      Thầm Thành liếc sang Dung Tư Lam, lại nhìn về phía cha mình, tin chắc cha cậu hôm nay mắng, mới : "Đúng đấy dì, công việc của cha rất bận, cho nên cháu đều phải ở nhà mình, bạn nào chơi cùng hết!".

      Dung Tư Lam cười tiếng, vừa muốn lên tiếng, thấy Đóa Nhi dắt tay Thầm Thành : "Vậy để tớ chơi với cậu nhé! thôi, chúng ta chơi tòa thành đại chiến !"

      Thầm Thành nhìn cha mình thầm hỏi ý kiến, thấy thế Thầm Thanh Dư gật đầu, bảo: " ! Đừng bắt nạt em đấy!"

      “Nhìn chuyện kia! Chẳng trách sao Thành Thành lại sợ như vậy, cậu nhóc bắt nạt con bé, hơn nữa, còn có thể bảo vệ con bé nữa, có đúng hay ?". Dung Tư Lam sờ sờ đầu Thầm Thành .

      Dường như cảm thấy bản thân rất được người lớn tin tưởng, Thầm Thành lập tức gật đầu như bổ củi, Đóa Nhi lại thèm nhượng bộ mà kêu gào: "Mẹ, con cần ai bảo vệ hết! Con lớn rồi! Còn có thể bảo vệ được cả mẹ nữa!".

      "Được rồi, được rồi!". Dung Tư Lam dở khóc dở cười, dỗ dành: "Con có thể làm được, được chưa? chơi với trai !"

      Hai đứa trẻ tay trong tay chạy ra ngoài, Thầm Thanh Dư nhìn theo bóng lưng của bọn trẻ suy tư, : " Tư Lam, cám ơn em, vẫn luôn cảm thấy, thằng nhóc này hướng nội như vậy rất có thể là do thiếu hụt tình thương của mẹ, người đàn ông cuối cùng cũng chu toàn hết thảy, hiếm có người dịu dàng chuyện với thằng bé như thế. Hôm này dường như cu cậu rất vui vẻ."

      "Vì thế, nên suy tính đến việc tìm mẹ cho Thành Thành !", Dung Tư Lam cười , sau khi xong liền lập tức hối hận, lời này, giống như có chút . . . . .

      Quả nhiên, ánh mắt của Thầm Thanh Dư đầy tình chiếu thẳng vào , Thanh Thanh cũng chớp lấy cơ hội này mà câu: "Tư Lam, em rất mong chị trở thành chị dâu của em!".

      Cái này. . . . . ." Dung Tư Lam cười cười, có chút khó chịu, lập tức chuyển đề tài: "Mọi người vào ngồi , trong nhà hết sức đơn sơ, để tôi rót nước!".

      Đúng lúc này, Doãn Tiêu Trác liền ung dung xuất , thân đeo tạp dề, tay đặt lên bả vai của , : "Bảo bối! Khách tới rồi sao? Thức ăn cũng sắp xong rồi!"

      "Đến rồi! Để em giới thiệu chút!". Dung Tư Lam vỗ tay của , thế nhưng người nào đó lại chịu buông tay.

      Thanh Thanh vừa thấy Doãn Tiêu Trác, lập tức thất kinh: "Tổng giám đốc? ! Sao lại ở trong này? và Tư Lam. . . . . .hai người. . . . . .". nàng quơ tay múa chân, kinh ngạc đến mức đến mức ra lời.

      Doãn Tiêu Trác lại thản nhiên cười đáp: "Thanh Thanh à! Lam nhi là vị hôn thê của tôi! Đến lúc chúng tôi kết hôn, nhất định phải tới đấy!".
      Last edited by a moderator: 14/7/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :