1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Người cha nhặt được - Cát Tường Dạ

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 43:

      Editor: Puck

      Có lẽ có tiền, tạm thời có năng lực cung cấp cho cuộc sống yên ổn, nhưng sao! Chỉ cần bọn họ cùng chung cố gắng, lực lượng hai người nhất định mạnh hơn , đúng ?

      từng nghĩ, Đóa Nhi có thể trở thành gánh nặng của , giờ, vẫn lo lắng vấn đề này.

      “Sói háo sắc!” nâng mắt ướt nhẹp lên, “Em muốn hỏi , nếu như, có ngày em và Đóa Nhi trở thành gánh nặng rất lớn của , làm sao?”

      “Đương nhiên là bỏ rơi gánh nặng!” đáp chút nghĩ ngợi.

      Ánh mắt của Dung Tư Lam trầm xuống.

      cười khẽ, hôn lên lông mi dài của , “Đứa ngốc! Ý của , em phải bỏ rơi gánh nặng, để lên lưng , cho dù là gánh nặng bao nhiêu, nhớ kỹ, được để bản thân mang! muốn cưng chiều em thành công chúa, làm hư em!”

      “Sói háo sắc!” Hai mắt Dung Tư Lam đẫm lệ, ôm sát hông , đây là lần đầu tiên chủ động gần gũi .

      được sủng mà run sợ, đồng thời cũng cười khổ thôi, “Lam nhi, có thể đừng gọi là sói háo sắc được ? Ở bên ngoài gọi vậy nghe được tốt!”

      Dung Tư Lam bật cười, “ giờ cũng phải ở bên ngoài! Cứ gọi! Sói háo sắc! Sói háo sắc!”

      Doãn Tiêu Trác cười tiếng, “ là sói hao sắc? Vậy nên làm chuyện sói háo sắc nên làm rồi chứ?”

      Dung Tư Lam luống cuống, mặt đỏ lên vội kêu, “ được! dám!”

      Doãn Tiêu Trác cười to, chỉ khẽ hôn lên giữa hai chân mày , “ phải dám! muốn cho em tốt nhất!”

      Cả khuôn mặt Dung Tư Lam dán vào ngực , vốn dám lại thò ra, lẩm bẩm oán trách, “ đứng đắn chút có được ! Cái gì cũng tốt! Chính là dáng vẻ háo sắc!”

      chỉ sắc với em thôi!” lại gần bên tai Dung Tư Lam, thổi khí nóng.

      Dung Tư Lam chép miệng, “Quỷ mới tin! Vậy còn Tổ Nhi?” Nhớ tới Doãn Tiêu Trác có thể làm những chuyện thân mật kia cùng Tổ Nhi, trong lòng lập tức thoải mái.

      “Bảo bối! Muốn trách chỉ có thể trách ông trời để cho chúng ta gặp nhau quá muộn!” thương tiếc vuốt ve tóc , “Chỉ có điều, sau này thủ thân như ngọc vì em!”

      cái gì vậy!” Dung Tư Lam die nda nle equ ydo nn nhíu nhíu mày, nhưng trong lòng lại sinh ra ngọt ngào.

      đến Tổ Nhi, Doãn Tiêu Trác mới chợt nhớ ra party ngày mai, “Lam nhi, ngày mai có party, theo tham gia được ?”

      “Party gì vậy? Em biết bạn của !” Dung Tư Lam sợ nhất chính là trường hợp như vậy.

      “Party sinh nhật của Tổ Nhi.”

      Giọng của rất , tuy nhiên nó làm cho Dung Tư Lam chấn động trong lòng, do dự trả lời.

      ! muốn cho toàn thế giới biết, em là người phụ nữ của !” ôm chặt .

      dao động, có lẽ nên ! Đứng chung chỗ với ! cho mối tình đầu của biết, bây giờ là của !

      “Ừm!” Ý quyết, gật đầu đồng ý.

      “Ngủ , bảo bối!” Doãn Tiêu Trác đưa tay tắt đèn.

      Dung Tư Lam lập tức chui vào chỗ sâu trong ngực , “ cần tắt đèn! Em sợ!”

      Doãn Tiêu Trác nhớ tới chuyện sợ bóng tối, lập tức vuốt lưng , “Đừng sợ, trong bóng tối có ở đây, phải sợ!” Vừa vừa cười, “Đóa Nhi cũng sợ! Em làm mẹ lại còn bằng!”

      Dung Tư Lam ngẩng đầu lên trừng , “ có ý gì? Chẳng lẽ định ngủ ở đây?”

      Doãn Tiêu Trác cười , “ phải muốn ngủ ở đây, là người nào đó để cho !”

      Dung Tư Lam cúi đầu xem xét, là mình cuốn chặt, toàn thân trừ đầu cũng dính vào người , thậm chí có thể cảm thấy độ cứng giữa đùi ...

      Mặt ửng hồng, lập tức buông tay, lại bị Doãn Tiêu Trác kéo vào trong ngực, “Ngoan ngoãn, ngủ , mệt quá rồi! Tối hôm qua suốt đêm ngủ, hôm nay lại tiếp khách hàng, rất muốn ngủ!”

      Dung Tư Lam xem thường, “Hừ! Tối hôm qua ở bên Tổ Nhi suốt đêm cũng mệt mỏi? phải là món ăn tinh thần sao?”

      Doãn Tiêu Trác thể chối cãi, chỉ ôm chặt hơn, giọng nỉ non, “Chỉ có em mới là món ăn tinh thần die end anle equu ydonn của , em ngủ đàng hoàng, muốn ăn em!”

      Thân thể Dung Tư Lam cứng đờ, quả nhiên dám nữa...

      Cả đêm ôm nhau, hai người đều đam mê dịu dàng như vậy, đắm chìm trong ấm áp của đối phương.

      Ngày hôm sau, hia người mở cửa phòng ngủ ra, lập tức có hai hình thể vào. Mới đầu Dung Tư Lam sợ hết hồn, tập trung nhìn lại, ra là Lãnh Ngạn và Duy Nhất.

      phải chứ? Hai người nhàm chán như vậy?” Doãn Tiêu Trác căm tức nhìn bọn họ.

      Duy Nhất nắm tóc, cười hì hì, “ phải, tụi em dậy lâu, có bữa sáng, định giục Tư Lam làm điểm tâm, ai ngờ ở bên trong...”

      Doãn Tiêu Trác chịu nổi ánh mắt mập mờ của Lãnh Ngạn, hung ác trợn mắt nhìn lại, dặn dò Dung Tư Lam câu, “ phải ra ngoài ngay lập tức, buổi tối tới đón em!”

      Dung Tư Lam gật đầu, mặt đỏ bừng, tràn đầy ngượng ngùng. Bị Duy Nhất phát mình và Doãn Tiêu Trác ở chung chỗ, biết ấy nghĩ sao, nhưng mà cái gì cũng làm. “Duy Nhất, em hãy nghe chị , chị có cùng ấy...” thấy Lãnh Ngạn ra ngoài, mới đỏ mặt giải thích.

      Duy Nhất hài hước nhìn, “Có sao? là! Em mong đợi chính là ngày này! Buổi tối ấy đón chị đâu? Hẹn hò sao?” Duy Nhất nhớ tới những chuyện lãng mãn khi dạy Lãnh Ngạn theo đuổi mình lần nữa, cảm thấy hạnh phúc tràn đầy.

      Dung Tư Lam nhờ Duy Nhất nhắc nhở, mới nhớ tới mình cần Duy Nhất trợ giúp, “ phải! Duy Nhất, giúp chị chút, buổi tối chị phải tham gia party, nhưng chị biết mặc cái gì! Cũng biết trang điểm làm tóc.”

      “Cái này cứ để em lo! Em kêu Lãnh Ngạn về cầm vài bộ lễ phục tới thử chút!” Lòng hiếu kỳ của Duy Nhất nổi lên, “Là party gì?”

      “Party sinh nhật bạn mối tình đầu của ấy!” Dung Tư Lam hơi đưa đám.

      “Vậy càng phải trang điểm! Lãnh Ngạn! Lãnh Ngạn!” Duy Nhất gọi Lãnh Ngạn, kêu trở lại lấy bộ lễ phục mình còn chưa mặc lần.
      Last edited by a moderator: 14/7/17

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 44:

      Editor: Puck

      Buổi tối, Dung Tư Lam trang điểm xong, chờ Doãn Tiêu Trác tới đón .

      người mặc bộ lễ phục màu xanh bạc hà Duy Nhất đưa cho , tóc đen cuốn thành hình trăng lưỡi liềm dùng dây cột tóc cùng màu trùm lấy, trang điểm nhạt, Duy Nhất lấy bộ trang sức đồng bộ của mình cho đeo lên, trong gương hoàn toàn thành người khác rồi!

      tệ!” Duy Nhất tán thưởng nhìn , “Thanh tân nhã nhặn, em nhà bên, nhất định ngang hàng với ta!”

      đẹp sao?” Dung Tư Lam tự tin nhìn mình, “Chị tuyệt đối quen!”

      rất đẹp! tin chị hỏi Lãnh Ngạn!” Duy Nhất kéo Lãnh Ngạn qua, “ Tư Lam có xinh đẹp ?”

      Khóe miệng Lãnh Ngạn nhếch lên, ôm lấy Duy Nhất, “Bảo bối, trong mắt em đẹp nhất!”

      “Miệng lưỡi trơn tru!” Duy Nhất đỏ mặt lên.

      màn này khiến Dung Tư Lam che miệng cười to, đồng thời cũng cũng cảm khái Lãnh Ngạn vô cùng dụng tâm với Duy Nhất, nếu như, kiếp này có thể nhận được phần chân tình như vậy cũng hối hận, Doãn Tiêu Trác là mối tình thắm thiết của sao?

      Chần chừ, do dự, lo lắng...

      Sắc trời bắt đầu tối, Doãn Tiêu Trác cuối cùng tới đón .

      Duy Nhất long trọng đẩy Dung Tư Lam tới trước mặt , hai mắt Doãn Tiêu Trác tỏa sáng, gần như nhận ra.

      “Xin hỏi, tôi tìm con gà lôi!” tìm tòi tới cùng nhìn .

      Dung Tư Lam tức giận trợn mắt nhìn , “Gà lôi bị sói háo sắc ngậm trong miệng tha mất rồi!”

      Doãn Tiêu Trác buồn cười nhìn , “Ám hiệu khớp! thôi!” tao nhã đưa cánh tay.

      Dung Tư Lam trừng mắt lườm , nhìn nhau cười.

      Dưới con mắt giải thích được của Lãnh Ngạn và Duy Nhất, bọn họ cùng nhau .

      Nhà Tổ Nhi, nằm trong khu nhà cao cấp, cách nhà Doãn Tiêu Trác xa.

      nhạc, suối phun, khu nhà cao cấp, là hào hoa trước đây Dung Tư Lam chưa từng thấy, cảm giác mình giống như bé lọ lem xông vào vũ hội xa lạ, trong lòng lo lắng yên.

      Nếu bé lọ lem, vậy Doãn Tiêu Trác là hoàng tử của sao? Doãn Tiêu Trác rốt cuộc là ai? Tại sao biết nhiều quý tộc có tiền như vậy? Lãnh Ngạn, Kiều Vũ Na, Tổ Nhi, có ai là người có tiền!

      theo bản năng níu chặt cánh tay Doãn Tiêu Trác.

      Doãn Tiêu Trác cảm thấy khẩn trương, dịu dàng cúi đầu cười tiếng, “Đừng sợ, ở bên cạnh em, tấc cũng rời!”

      Đột nhiên, giọng mềm mại truyền đến, “Tiêu! Rốt cuộc tới!”

      Làn gió thơm thổi tới, Tổ Nhi mặc bộ lễ phục bó sát mà hấp dẫn, vai khoác lông cáo, chầm chậm tới.

      Dung Tư Lam lập tức dừng die end anl eeq uyd onn bước chân, người phụ nữ này chính là Tổ Nhi sao? ấy đẹp! Đẹp khiến cho là phụ nữ cũng cảm thấy hít thở thông.

      Tự ti trong lòng thầm dâng lên, cúi đầu, theo bản năng thả lỏng tay Doãn Tiêu Trác ra.

      Đảo mắt Tố Nhi đến trước mặt, coi ai ra gì mà ôm cổ Doãn Tiêu Trác, môi đỏ mọng dán lên mặt , “Tiêu, em biết ngay nhất định tới!” Vẻ mặt kia giống như , em biết ngay là người của em!

      Trong lòng Dung Tư Lam ê ẩm, đầu cúi thấp hơn.

      Doãn Tiêu Trác lại đẩy Tổ Nhi ra, mỉm cười, “Sinh nhật của Tổ Nhi, sao lại đến đây?” nắm tay Dung Tư Lam, “Quên giới thiệu, đây là Dung Tư Lam vị hôn thê của .”

      Mặt Tổ Nhi lập tức biến sắc, “Vị hôn thê? có vị hôn thê khi nào? Sao em biết?”

      Nụ cười của Doãn Tiêu Trác trở nên có ý giễu cợt, “Em năm năm rồi, rất nhiều chuyện cũng biết!”

      thể nào! Em điều tra, vốn chưa có vị hôn thê, ngay cả bạn cố định cũng có!” Tổ Nhi cãi lại, tròng mắt xoay chuyển, mỉm cười lên, “Tiêu, em biết rồi! sai, em có lỗi với , nhưng mà, việc gì phải tùy tùy tiện tiện tìm người tới party chọc giận em?”

      Đáy lòng Dung Tư Lam trầm xuống, ra là như vậy...

      Doãn Tiêu Trác e sợ cách nghĩ die nda nle equ ydo nn trong lòng Dung Tư Lam, nắm chặt tay , cau mày, “Tổ Nhi, có ý này, Lam nhi là người phụ nữ của , mặc dù còn chưa đính hôn, nhưng bà xã của chỉ có ấy!”

      sao? Là thế này phải ? Dung Tư Lam càng nghe càng cảm thấy ra chỉ kéo mình tới đảm nhận vị trí bạn thế thân, chọc giận mối tình đầu của ...

      Tổ Nhi cười càng thêm vui mừng, “Em Doãn đại thiếu này, em điều tra toàn bộ lịch sử phong lưu của , người nào cũng là quốc sắc thiên hương, đẹp gì sánh nổi, phải ngôi sao người mẫu chính là con nhà thế gia, làm gì có hạng tầm thường thế này? Muốn tìm người chọc giận em cũng phải tìm người tương tự chứ!”

      Dung Tư Lam cắn chặt đôi môi, toàn thân rét run, hận mình sao lại theo Doãn Tiêu Trác tới đây chịu nhục, hơn nữa, nghe Tổ Nhi gọi “Doãn đại thiếu”! Như vậy rốt cuộc là ai? phải dặn mình gọi là Tiêu Trác sao? Ngay cả tên cũng nguyện ý ra, còn có lời gì là ? Xem ra ngu ngốc! Dễ dàng bị người lừa gạt!

      Doãn Tiêu Trác cảm thấy thân thể khẽ run, trong lòng căng thẳng, biết lời Tổ Nhi làm tổn thương, lập tức giận tái mặt, “Lâm Tổ Nhi, đừng cảm thấy mình tốt quá! sai, Lam nhi quả bình thường, nhưng tôi thích ấy bình thường, ít nhất ấy giận tôi mà !”

      “Ha ha ha! Còn phải chọc giận em! xem lời này! phải giận em năm năm trước rời khỏi sao?” Tổ Nhi cười đến run rẩy cả người.

      Dung Tư Lam thể tiếp tục ở lại chỗ này, mặc kệ là Doãn đại thiếu gì, hoặc là sói háo sắc nọ, hôm nay cùng đến đây chính là hiểu sao lại thành con cờ của , tới nơi này tự rước lấy nhục! quá ngốc rồi! Còn tưởng rằng hạnh phúc đến gần như vậy, ra tất cả chỉ là lợi dụng mà thôi!

      căm phẫn vùng vẫy thoát khỏi tay Doãn Tiêu Trác, chạy ra ngoài nhà họ Lâm.

      “Lam nhi!” Trong tay Doãn Tiêu Trác trống , tức giận trừng mắt nhìn Tổ Nhi, đuổi theo bóng lưng Dung Tư Lam.
      Last edited by a moderator: 14/7/17

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 45:

      Editor: Puck

      Dung Tư Lam vừa chạy, nước mắt vừa tung hoành, hận mình mềm yếu, lúc này sao có thể rớt nước mắt, để cho người khác chế giễu, thể, nhất định thể!

      Tiếng gọi của Doãn Tiêu Trác càng lúc càng gần, muốn nhìn thấy , chạy về phía chỗ tối trong vườn hoa.

      Đột nhiên, cánh tay thò ra từ trong bụi cỏ, kéo vào vườn hoa.

      “Là ?” Dung Tư Lam nhìn chằm chằm Kiều Vũ Na trước mắt, rất ngạc nhiên, “Sao lại tới đây? Và tại sao lại kéo tôi vào?”

      Kiều Vũ Na cười trào phúng, “Tôi là bạn của Tổ Nhi, đương nhiên có thể! Tôi nhìn thấy tình cảnh vừa này, chúng tôi là người cùng tầng lớp, chỉ có là khác, đương nhiên là đối tượng bị nhạo báng.”

      Lời này gợi lên rối rắm sâu trong lòng Dung Tư Lam, vốn tưởng rằng Doãn Tiêu Trác là chàng nghèo, như vậy có thể cùng đồng cam cộng khổ, cùng dốc sức vì tương lai die enda nle equu ydonn của bọn họ, nhưng mà, hôm nay lại được biết, và người có tiền cùng tầng lớp, còn là Doãn đại thiếu gì đó, lại thêm bản thân bị lợi dụng, căm phẫn và tự ti đồng loạt xông lên, tràn ngập lòng.

      “Xin lỗi, tôi nghĩ hiểu lầm rồi, cho tới bây giờ tôi muốn gia nhập tầng lớp của các !” lạnh lùng kiêu ngạo tự ti.

      “Phải ?” Kiều Vũ Na tin nhìn , “Vậy quấn lấy Trác làm gì?”

      “Tôi quấn lấy ta? Buồn cười!” Dung Tư Lam cười lạnh, “ hỏi ta xem ai quấn lấy ai?”

      Nghĩ tới tên lưu manh đó lại tức giận, sớm biết cứu , để cho trúng đạn chết coi như xong! ràng mặt dày đổ thừa ở lại nhà , giờ bên ngoài lại đồn đại dây dưa !

      Kiều Vũ Na kiêu ngạo mà chép miệng, “Cho dù Trác dây dưa thế nào? Vậy cũng chẳng qua ấy nhất thời mới mẻ, ăn chán sơn hào hải vị, định đổi rau dại thử chút? cũng soi gương xem, bạn Trác là hạng người gì, xứng sao?”

      Đây là lần thứ hai trong tối nay Dung Tư Lam nghe thấy có người muốn soi gương. Gương? Trước khi soi! cần bất kỳ kẻ nào nhắc lại! Chỉ có điều, Dung Tư Lam cũng là người, cũng có tự ái, mặc cho người ta cười nhạo ngừng!

      lập tức cười lạnh, “ sao? Có lẽ tất cả bạn của ta đều phi phàm, trừ ra? Nếu sao ràng ta cùng nhau ăn cơm, sao lại để cho ta chạy tìm tôi giữa chừng? Ha ha, sai, tôi đúng là bình thường, cho nên, tôi về nhà soi gương, mà , tự soi vào nước tiểu của mình xem bản thân !”

      ...” Kiều Vũ Na tức giận đến toàn thân phát run, “Tôi cho biết, hôm nay tôi có ý tốt tới khuyên , đừng dieendaanleequuydoonn biết phân biệt! Này! Đây là hình chụp ông chủ của và Tổ Nhi gần đây, tự xem ! Cầu Phật phù hộ cho !

      ta quăng vài tấm hình lên người Dung Tư Lam.

      Dung Tư Lam thuận tay nhận lấy xem, lại là hình của Doãn Tiêu Trác và Tổ Nhi, hai người đứng trước chiếc Lamborghini hôn môi...

      Trong đầu ầm lên, môi lập tức dâng lên cảm giác khi Doãn Tiêu Trác hôn , cảm thấy buồn nôn, sao có thể hôn người khác rồi trở lại hôn ?

      “Hình này mới chụp, tuyệt đối phải bản trước kia!” Kiều Vũ Na hả hê nhìn .

      Dung Tư Lam nhận ra, quần áo của Doãn Tiêu Trác là bộ ngày đó chơi công viên...

      “Như thế nào? Bây giờ còn cảm thấy Trác quấn lấy sao?” Kiều Vũ Na cười lạnh.

      Dung Tư Lam đè xuống tất cả tức giận và uất ức trong lòng, mỉm cười, “Vị tiểu thư này, trước giờ tôi chưa từng quen biết , cũng có ý định quen biết , về phần Trác của , làm phiền chuyển lời cho ấy, nếu đến quấn lấy tôi, là vinh hạnh của tôi!”

      xong, xé nát hình trong tay, ném phát về phía sau, mảnh vụn bức hình tả lả trong gió, ngẩng đầu qua, kiêu ngạo và vẫn mỉm cười, chỉ có điều, đau nhức trong lòng, chỉ có chính biết...

      Vì vậy, chậm lại chút, Doãn Tiêu Trác đuổi tới cửa chính, mà vừa lúc từ vườn hoa ra ngoài, lọt vào tầm mặt Doãn Tiêu Trác.

      “Lam nhi! Em còn ở đây! Gấp chết rồi!” Doãn Tiêu Trác vội vàng chạy tới đấy, cánh tay ôm lấy .

      buông ra! Tôi muốn về!” Dung Tư Lam tức giận giãy giụa.

      “Được! Trở về! Chúng ta cùng die nda nle equ ydo nn nhau về!” Doãn Tiêu Trác hề buông tay, ôm ra khỏi nhà họ Lâm.

      Dung Tư Lam quay đầu lại, liếc thấy Kiều Vũ Na cười lạnh trong vườn hoa, quay đầu lại, Tổ Nhi cũng đứng cách đó xa, đờ đẫn nhìn hai người...

      đột nhiên có lòng hư vinh, giãy giụa nữa! càng muốn mang Doãn Tiêu Trác rời khỏi party này! Mặc kệ Doãn Tiêu Trác ai, ít nhất bây giờ, cùng ! Về điểm này, là người thắng!

      mặt lên nụ cười, tương tự như nụ cười hạnh phúc, coi như là giả vờ hạnh phúc, cũng phải để cho họ nhìn, bởi vì, thấy ràng tức giận trong đôi mắt bọn họ...

      Nhưng mà, vừa lên xe, nụ cười của Dung Tư Lam lập tức thu lại, vẫn nhìn ra ngoài xe, cũng chuyện.

      Chờ Doãn Tiêu Trác dần lái xe rời khỏi vùng đất phồn hoa, Dung Tư Lam lạnh như băng, “Thả tôi xuống, tôi tự quá giang xe về!”

      !” Doãn Tiêu Trác vô lễ mà kiên quyết từ chối.

      “Tại sao!” Lửa giận của Dung Tư Lam lập tức trở lại, “ phải muốn tôi phối hợp diễn đùa bỡn với sao? Bây giờ diễn đùa bỡn xong, diễn viên cũng nên rời khỏi sân khấu rồi.”

      “Em nhăng cuội gì vậy?” Doãn Tiêu Trác lớn tiếng sửa lời , “Sao em lại tin tưởng người phụ nữ mà tin ? Em tin toàn bộ lời hươu vượn của ta, em lại để trong lòng thổ lộ và quyết tâm của !”

      “Quyết tâm của ?” Dung Tư Lam cười lạnh, “Quyết tâm cái gì? Lừa gạt tôi rốt cuộc là quyết tâm? Ngay cả tên cũng muốn che giấu, kêu người ta có thể tin tưởng sao?”

      Doãn Tiêu Trác nghẹn lời, suy nghĩ chút, quyết định , “Lam nhi, tên của là Doãn Tiêu Trác, cho em biết tên là Tiêu Trác cũng sai, chỉ lấy hai chữ phía sau thôi.”

      cho tôi là đứa trẻ ba tuổi sao?” Dung Tư Lam xem thường nhìn .
      Last edited by a moderator: 14/7/17

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 46:

      Editor: Puck

      “Lam nhi!” Doãn Tiêu Trác cực kỳ tự nhiên dưới ánh nhìn như vậy của , “ nghĩ, nếu em , để ý tên là gì, để ý có phải là tổng giám đốc tập đoàn Doãn thị , đúng ?”

      Tổng giám đốc tập đoàn Doãn thị? Trong lỗ tay Dung Tư Lam nhảy vào mấy chữ này.

      ra là như vậy! đột nhiên cảm thấy buồn cười, thấy kỳ quái gì đâu, tại sao mình lại có vận khí tốt như vậy, bị nhà đập trúng còn có thể tiến vào vị trí người người thèm muốn ở tập đoàn Doãn thị, ra có tổng giám đốc này bao bọc !

      với , tính là gì? Có lẽ Kiều Vũ Na đúng, tổng giám đốc tập đoàn Doãn thị ăn sơn hào hải vị, nhàn rỗi chuyển qua rau dại! Trao đổi điểu chỉnh!

      ? lại còn chữ ? có tư cách nó sao?

      Cuối cùng, nở nụ cười, cười đến ý vị sâu xa, “? Vậy tôi sao?”

      Sắc mặt Doãn Tiêu Trác trở nên nặng nề. ? Cái gì mới là ? Giống như lúc Tổ Nhi oanh oanh liệt liệt sao? Nếu như lúc này mới coi là , như vậy mất khả năng .

      có hơi sức như thế, cũng chưa bao giờ nghĩ tới chữ này, chẳng qua chỉ cảm thấy Dung Tư Lam cho phần ấm áp của gia đình, nguyện ý đắm chìm cả đời trong ấm áp này, củi gạo dầu muối, mỗi ngày với ấy là cuộc sống ấm áp mà chân , cái này, có tính là ?

      chưa từng nghĩ tới...

      Dung Tư Lam nhìn ánh mắt mê man của , trong lòng đau nhức, nghĩ, có lẽ thương , kiểu nhớ đến đau, cảm giác đau lòng nên gọi là... .

      Nhưng mà, chỉ có đơn phương mà thôi, cẩn thận thành con rối của công tử con nhà giàu, hơn nữa còn để cho mình mất trái tim...

      gượng cười, nhìn ra ngoài cửa xe, “Tổng giám đốc, để cho tôi xuống xe !”

      Vẻ đau lòng trong mắt làm die nda nle equ ydo nn đau đớn tim , nhìn khổ sở, đau lòng, đây là sao?

      Hoang mang...

      “Lam nhi, biết giải thích chữ này như thế nào. Như thế nào gọi là ? Năm năm trước, Tổ Nhi, lòng dạ, như thiêu thân lao đầu vào lửa, nhưng mà, như vậy gây ra cho tổn thương và mệt mỏi vô tận, như vậy, nổi. Cùng với em, cảm nhận được rất ấm áp, rất điềm tĩnh, giống như phải có em, cuộc sống cần những gì khác nữa. Ở trước mặt em, phải tổng giám đốc tập đoàn Doãn thị, phải đại thiếu nhà họ Doãn, chỉ là người đàn ông bình thường nguyện ý làm cơm vì em, nguyện ý mỗi ngày đón em về nhà, nguyện ý như vậy, cùng em cả đời, đây có tính là ? biết, nhưng mà, Lam nhi, em nguyện ý làm bạn cùng đến già như vậy ?” yên lặng nhìn , ngây ngốc chuyện, giống như qua giấc mộng của mình.

      Trước mắt Dung Tư Lam dần xuất bức hình ấm áp, khi mệt mỏi Doãn Tiêu Trác chở về nhà, nếu như mệt mỏi buồn ngủ, ôm vào nhà, nấu cơm vì , chăm con vì , nếu như, người đàn ông chỉ muốn chơi đùa chút hạ mình làm những chuyện này sao? Huống chi, còn là tổng giám đốc tập đoàn Doãn thị, là đại thiếu mười đầu ngón tay dính nước.

      Sắc mặt dần hòa hoãn, lẩm bẩm câu, “Em thích những người bạn kia của ! Về sau em muốn thấy bọn họ!”

      Doãn Tiêu Trác vui mừng quá đỗi, “ ! gặp lại bọn họ! Chẳng những em phải nhìn thấy, cũng gặp!”

      “Ai biết chứ! Tổ Nhi của đâu? Cũng gặp?” Tổ Nhi là cái gai trong lòng , nhìn dáng vẻ Tổ Nhi die enda anle equu ydonn đối xử với Doãn Tiêu Trác biết tình vẫn chưa dứt.

      “Chuyện em thích làm, nhất định làm! Nhà Tổ Nhi và nhà có quan hệ nhiều đời, tuy có lúc khó tránh khỏi chạm mặt, nhưng nếu em thích, gặp!”

      “Em xen vào! thích gặp hay !” Dung Tư Lam đỏ mặt, vẻ dễ thương, ràng sớm còn giận.

      Trong lòng Doãn Tiêu Trác khẽ động, “Lam nhi, làm thế nào? theo tới dự party, kết quả bị em làm rối, em phải bồi thường party cho !”

      “Bồi thường thế nào?” Dung Tư Lam khẽ nhíu mày, dáng vẻ rất chăm chú.

      Doãn Tiêu Trác cầm tay , mỉm cười, “Theo làm party chỉ có hai người chúng ta.”

      “Lái xe cẩn thận!” Tay Dung Tư Lam khẽ run, cố gắng hất ra, lại bị cầm chặt.

      “Đợi nào!” Doãn Tiêu Trác đột nhiên xuống xe, vào cửa hàng bánh ngọt.

      Lúc trở lại, trong tay nhiều thêm chiếc bánh ngọt.

      Dung Tư Lam tức giận, “ còn muốn làm sinh nhật cho ta sao?”

      Doãn Tiêu Trác khẽ mỉm cười, “Em biết vì sao hôm nay Tổ Nhi phải gọi tham gia party ?”

      Dung Tư Lam dâng trào dieendaanleequuydonn ghen tức, “Sao em biết! Em cũng muốn biết!”

      “Ngoan, em phải biết!” để bánh ngọt xuống, cười khẽ, “Bởi vì hôm nay cũng là sinh nhật , ấy cùng ngày sinh nhật!”

      “Hả!” Dung Tư Lam kinh ngạc há to miệng, sau đó giả bộ tức giận, “ có duyên phận!”

      dẩu môi khiến lòng Doãn Tiêu Trác khẽ động, nhịn được chạm khẽ, “Bảo bối, phải cùng em sao? Sinh nhật của , muốn em ở bên cạnh ! Sau này từng sinh nhật của , , mỗi ngày, đều muốn em ở bên cạnh , có được ?”

      Dung Tư Lam tránh cánh môi như lửa nóng của , khẽ tựa vào bả vai , cười .

      lời nào coi như em đồng ý?” cổ tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt như sợi tơ chui vào hơi thở của , giọng, thanh như đè nén cái gì.

      “Người nào đồng ý?” Giọng nũng nịu càng lộ vẻ mê người.

      Môi lướt qua gò má nóng bỏng của , “Bảo bối, ngồi yên, theo làm sinh nhật!”

      Doãn Tiêu Trác lái xe đến bờ biển, dưới ánh trăng, tiếng sóng đánh từng trận lên bãi biển.

      Thắp sáng cây nến, Dung Tư Lam nhìn mỉm cười, “Ước nguyện !”

      “Được!” thành kính nhắm mắt lại, “Nguyện vọng của , để cho và Lam nhi, Đóa Nhi vĩnh viễn ở chung chỗ.”

      Dung Tư Lam chăm chú nhìn khuôn mặt tuấn mỹ qua ánh nến chập chờn của , mắt hơi ướt, hạnh phúc tới quá nhanh quá dễ dàng, có lúc để cho cảm thấy đủ chân ...
      Last edited by a moderator: 14/7/17

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 47:

      Editor: Puck

      hơi thổi tắt nến, mỉm cười, giống như ước nguyện được thực .

      Dưới ánh trăng, chăm chú nhìn sắc mặt , ánh mắt như lửa.

      Trong ánh nhìn đó của , đỏ hết mặt, cúi đầu thầm, “Sao sớm, em chuẩn bị quà cho .”

      Ánh mắt nhìn đầy quyến rũ, “Em chính là quà sinh nhật tốt nhất của .”

      “Ăn bánh ngọt !” hốt hoảng, ý định phân tán chú ý của .

      “Được! Ăn bánh ngọt!” dùng nĩa xắn miếng bánh ngọt đút tới khóe miệng Dung Tư Lam.

      nhàng hé miệng, kem vẫn dính đầy môi.

      liếm kem ngọt ngào bên môi, chỉ chỉ bánh ngọt, “ cũng ăn !”

      “Được!” đồng ý, trong tròng mắt lại dao động ánh sáng lạ, nhìn chằm chằm môi .

      làm gì đấy?” hoảng loạn thôi, định lau kem môi.

      “Đừng động!” túm chặt tay , lôi kéo, rơi luôn vào trong ngực , môi lập tức bị ngậm chặt.

      “Rất ngọt!” liếm sạch kem môi , từng chút kích thích run rẩy.

      Mặc cho chiếm đoạt xâm lược trong lãnh địa của , cả người Dung Tư Lam mềm nhũn, ở trong lòng cách nào nhúc nhích.

      trước sau như ngọt ngào thơm ngát đốt nhiệt tình của đến cực hạn, trong bụng nóng rực giống như thiêu đốt , dần thở mạnh tiết lộ dục vọng của mình, hôn càng thêm kịch liệt.

      Tay chạy dọc theo đường cong cách quần áo , giọng thô ráp, từng tiếng gọi tên , “Lam nhi, Lam nhi...”

      Dung Tư Lam bị nhiệt tình của hù dọa, tránh né, “ cần, Tiêu, chúng ta trở về thôi! Đóa Nhi ở nhà mình!”

      “Trở về? Được!” Khóe môi lên nụ cười giảo hoạt, bờ cát quả rất thoải mái...

      buông tay ra, Dung Tư Lam giống như con thỏ thoát khỏi thợ săn bật ra khỏi người , chạy về phía xe.

      Doãn Tiêu Trác chỉ thong dong theo die enda anle equu ydonn phía sau , thái độ giống như thợ săn có dự tính trước trong lòng...

      Dung Tư Lam lại dám ngồi bên cạnh , lúc lên xe lập tức vượt lên trước ngồi ở ghế sau, ai ngờ Doãn Tiêu Trác cũng theo ngồi lên ghế sau.

      hoảng hốt, rúc ở trong góc, “ định làm gì?”

      Doãn Tiêu Trác nhíu mày, sao phản ứng của giống như đề phòng sói háo sắc, chỉ có điều trong cảm nhận của , vốn chính là sói háo sắc...

      Trò chơi thợ săn bắt con mồi rất tuyệt, dáng vẻ hoảng hốt của càng kích thích dục vọng chinh phục của ...

      Chỉ nhàng chụp tới, trở lại ngực lần nữa, tay yếu ớt đẩy ngực ra, lần nữa bị môi ấm của bao phủ.

      trẻ trung!

      Cảm nhận thoáng đụng vào thấy nhạy cảm khác thường, Doãn Tiêu Trác khỏi cảm thấy giống như chưa từng có đàn ông!

      ... Muốn! Tiêu, cần... Ưmh...” Mắt mơ màng, cảm giác đụng chạm lạ lẫm trong người, từ chối trở nên vô lực như thế...

      Khi Doãn Tiêu Trác cởi nút áo lễ phục của , hạ xuống từng vết dâu tây cổ, trước ngực , biết mình hoàn toàn lún sâu.

      Lún sâu trong dịu dàng vô tận của người đàn ông này, lún sâu trong ban đêm đen đặc ở bãi biển.

      cần... có người...” làm ra cố gắng cuối cùng.

      “Bảo bối, trễ như vậy, ai dieendaanleequuydonn ra bãi biển nữa!” Doãn Tiêu Trác nhấn cái nút, cách ly hoàn toàn chỗ ngồi phía sau với hàng trước, mặc dù có người cũng nhìn thấy bọn họ.

      Dung Tư Lam sợ hãi, “Tiêu, cần, có được ? Em sợ...”

      “Sợ cái gì? Sợ chịu trách nhiệm với em sao? Yên tâm !” tiếp tục trêu đùa châm ngòi lửa .

      “Ưmh... cần... Em sợ đau...” Dung Tư Lam nũng nịu từ chối nghe như rên rỉ quyến rũ.

      Doãn Tiêu Trác cảm thấy buồn cười, sao đau? “Bảo bối dịu dàng, chỉ có lần đầu tiên mới có thể đau! Ngốc!”

      “Nhưng...” Dung Tư Lam mắc cỡ đỏ mặt, câu kia, nhưng em là lần đầu tiên như thế nào cũng ra khỏi miệng được.

      Khi phân tâm, Doãn Tiêu Trác động thân mà vào, Dung Tư Lam đau đến hét ầm lên, “Đau quá! đau!”

      Doãn Tiêu Trác nhíu mày, mới chút như vậy kêu đau? Hơn nữa, gặp phải tầng chướng ngại, rất giống như cái màng trong truyền thuyết, nhưng mà, phải Dung Tư Lam có đứa bé sao?

      đau sao? Vậy ra!” thử rút thân thể ra.

      Dung Tư Lam lại càng kêu lớn tiếng, “Đau quá! Đừng động! Hu hu hu!”

      Doãn Tiêu Trác lập tức rơi vào tình cảnh die nda nle equ ydo nn tiến lùi đều khó, đợi dần bình tĩnh lại, mới nhất cổ tác khí *, đột phá chướng ngại...

      (*) nhất cổ tác khí: tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm ("Tả Truyện" Trang Công thập niên: 'phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt'. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí còn.) Sau này ví với nhân lúc hăng hái làm mạch cho xong chuyện.

      Lễ phục của Dung Tư Lam rối bù, lễ phục nở rộ “Đóa hồng” màu đỏ hết sức chói mắt, khóc tấm tức, giống như bị mất thứ gì đó rất quý giá.

      Doãn Tiêu Trác ôm vào ngực, hôn lên nước mắt , “Lam nhi, biết em chính là... Xin lỗi...” Trong lòng lại nghĩ, cho dù có biết là xử nữ, vẫn làm bỏ lỡ...

      Nhưng mà, nếu là xử nữ, vậy Đóa Nhi phải là đứa bé của ?

      Dung Tư Lam khóc bù lu bù loa, đấm mạnh , “Sói háo sắc! Bây giờ hài lòng chứ? Em biết ngay phải người tốt! Hu hu hu!”

      “Xin lỗi mà! nhất định phụ trách em! Chỉ cần em nguyện ý, ngày mai cưới em! ! Ngài mai quá gấp gáp rồi, muốn cho em hôn lễ trọn đời khó quên!” Doãn Tiêu Trác sửa sang lại lễ phục cho , trịnh trọng cam kết.

      “Sói háo sắc thối! cần phụ trách! trả cho em! Trả lại cho em! Hu hu hu hu!”

      “Trả? Cái gì? Trả như thế nào?” cười.

      Hai mắt đẫm lệ, “Em mặc kệ! phải trả! Em còn con rồi! Hận chết được! trả cho em! Hu hu! Háo sắc chết tiệt! Chán ghét !”
      Last edited by a moderator: 14/7/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :