1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Người cha nhặt được - Cát Tường Dạ

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 38

      Edit : Sóc Là Ta

      "Tiêu Trác, đoán xem em là ai?" giọng dù nằm mơ cũng nghĩ đến vang lên ở đầu dây bên kia.

      Tim đột nhiên đập nhanh, số này quen quá. Chẳng lẽ sau nhiều năm như vậy vẫn đổi mã số sao? Vậy tại sao gọi nhiều lần rồi mà vẫn được?

      đột nhiên cảm thấy tức giận, nhíu mày, cất giọng lạnh lùng, "Xin lỗi, tôi đoán ra."

      "Tốt lắm, ngờ lại quên em." Giọng của đối phương mềm mại, dịu dàng tựa như oán trách, tựa như sầu khổ.

      "Xin hỏi là ai ? Nếu có chuyện gì tôi cúp máy đây. Tôi rất bận." cảm thấy giọng mình run rẩy, tự hỏi chẳng lẽ mình còn nhớ nhung người phụ nữ này sao?

      "Tiêu Trác." ta còn làm nũng, "Em biết là cố ý làm vậy. Nếu nhớ số điện thoại của em cũng nhanh chóng nhận ra giọng của em. Chính luôn nhớ mãi giọng của em, suốt đời quên mà. giận em phải ?”

      Đến lúc này, dù có giả bộ tiếp cũng được nên cố gắng giữ bình tĩnh , "A, ra là em."

      Đối phương cũng rất vui mừng, "Tiêu Trác, rốt cuộc nhớ ra em rồi sao. Em biết quên em mà. Giờ em ở nhà . hãy mau trở về ."

      Doãn Tiêu Trác cảm thấy phẫn nộ, người phụ nữ này nghĩ mình còn giống như trước sao? Dù gọi bất cứ lúc nào cũng chạy đến sao?

      "Xin lỗi, Tổ Nhi, bận." nhàn nhạt câu.

      Người được gọi là Tổ Nhi bắt đầu làm nũng, " được, Tiêu Trác, người ta ngồi máy bay lâu, vừa xuống là tới tìm rồi, thế mà lại lẩn tránh em. thay đổi rồi, em mặc kệ đó, cha em cũng đến đây rồi, với cha em ."

      Đúng vậy. thay đổi, còn là tên ngốc ai kêu tới, nhưng nếu đến nhà , còn dẫn theo cha đến thăm mà trở về cũng mang tiếng là tôn trọng trưởng bối.

      "Được rồi, về" che giấu những bối rối ở trong lòng, hơi lạnh nhạt .

      Lãnh Ngạn nhìn Tiêu Trác, " hả?"

      Tiêu Trác nhìn Dung Tư Lam, "Ừ, Tổ Nhi trở về."

      Tổ Nhi? Trong lòng Dung Tư Lam như mang khối đá lớn. Trực giác của phụ nữ cho biết rằng quan hệ giữa Tiêu Trác và tổ Nhi tuyệt đối đơn giản. Hơn nữa, qua mấy ngày suy nghĩ, cũng cảm thấy doãn Tiêu trác phải là người vô dụng như vậy, nếu cũng biết Lãnh Ngạn. nhận ra Lãnh ngạn là người giàu có, có quyền thế, chỉ nhìn chiếc xe lái hiểu điều đó.

      Nhưng Doãn Tiêu Trác , mà cũng có ý định hỏi. , cũng quan tâm ta có tiền hay , chỉ đoán chừng ta là quản lý cao cấp…

      Vẻ ngoài lịch lãm như thế nhất định có rất nhiều phụ nữ theo đuổi. cũng như đứa trẻ Obasan có bao nhiêu sức quyến rũ đối với ta chứ? Khi nghe đến tên Tổ Nhi, lại càng thêm tự tin….

      "Lam nhi, có việc phải về nhà chuyến, buổi tối cùng ăn bữa tối với em. quay về ngủ đó." Doãn Tiêu Trác căn dặn cẩn thận trước lúc .

      đỏ mặt, thế nào là trở về ngủ? mang tâm nặng nề cùng Lãnh Ngạn trở về nhà. . . . . .

      ***************************************************************************

      Nhà họ Doãn.

      Doãn Tiêu Trác vừa bước vào cửa nhà, liền thấy có bóng dáng màu tím lao vào lòng ngực mình, mùi nước hoa tỏa ra khiến nhíu mày, cánh tay vòng quanh cổ “Tiêu Trác, cuối cùng cũng trở về, em rất nhớ ."

      Gò má cảm thấy khó chịu, môi ướt át in nụ hôn .

      cúi đầu, vừa lúc đụng đôi mắt trong suốt của , đôi mắt trang điểm màu tím nhạt khiến càng thêm xinh đẹp. Đúng thế, luôn luôn xinh đẹp.

      Trong lòng thở dài, khẽ đẩy ra, mới phát mặc bộ váy cột dây, váy ôm lấy đường cong hình chữ S thân thể , trông hoàn mỹ. So với năm năm trước, giờ đây có nùi đàn bà, cũng xinh đẹp hơn xưa rồi.

      "Tổ Nhi, lâu gặp." nhàng ho tiếng, thấy hơi chóng mặt khi đối mặt với .

      "Đúng vậy." Tổ Nhi thân mật kéo cánh tay của , " có nhớ em ? Em luôn nhớ tới ."

      Doãn Tiêu Trác thầm cười lạnh, sai, nhớ sao? Nhớ mà chạy theo người đàn ông ngoại quốc à?

      "Tiêu Trác." Tổ Nhi thấy để ý tới mình, nên dán cả người vào , "Tiêu Trác, xin lỗi, trước kia em sai lầm rồi, có thể đừng tức giận, tha thứ cho em được ?"

      vẫn như trước kia nằm trong lòng , bộ ngực mềm mại, có đàn hồi đè xuống người , đôi môi xinh đẹp cong lên động lòng người. Nếu như lúc trước, nhất định dao động, ôm vào lòng, hung hăng hôn rồi.

      Nhưng đó là ngày trước, ngày trước cưng chiều, xem giống như bảo bối, thương . Như thế sao?

      "Tiêu Trác." uốn éo người, Doãn Tiêu Trác cảm nhận ràng áp lực mềm mại của bộ ngực trong lòng .

      "Tiêu Nhi trở về, lâu gặp." Lâm Triển Vinh từ lầu xuống. Cha của Tổ Nhi và nhà họ Doãn là bạn thân với nhau trong việc hợp tác làm ăn.

      Doãn Tiêu Trác thấy cứu tinh, liền đẩy Tổ Nhi ra, tiến lên bắt tay Lâm Triển Vinh , "Bác Lâm, lâu gặp."

      Lâm Triển Vinh cười ha hả, "Tiêu Nhi, con tài giỏi, lấy được hợp đồng Kỳ Thịnh. Con làm tập đoàn Doãn thị nở mày nở mặt rồi đó. đáng tiếc.”

      "Như vậy tốt sao? Còn là Die nd da nl e q uu ydo n, đáng tiếc." giọng đàn ông khác vang lên, ra là Doãn lão gia cũng theo xuống lầu.
      Last edited by a moderator: 14/7/17

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 39.
      Editor: trang bubble ^^

      Lâm Triển Vinh cười to: "Chú em, chú hiểu lầm rồi! tiếc, là đáng tiếc sao lại có đứa con trai giỏi giang như vậy!"

      Tổ Nhi vừa nghe, lập tức chen miệng: "Cha, sao cha lại lời này? có con trai phải còn có con sao? Cha thương con rồi hả?"

      Lâm Triển Vinh đưa tay kéo con bảo bối của ông qua: "Sao cha lại thương con chứ? Bé ngốc!"

      Đôi mắt Tổ Nhi chuyển động, cười : "Cha, ai cha có con trai? Tiêu phải là nửa con trai của cha sao?"

      Có câu , chỉ có con rể mới là nửa con trai, lời này của Tổ Nhi là có ý gì? Hai hàng lông mày của Doãn Tiêu Trác lại nhăn nhíu.

      Đúng lúc này, Doãn Tiêu Diệp cũng trở lại rồi, thấy Lâm Triển Vinh cao giọng chào hỏi. Doãn Tiêu Diệp vừa về, Hứa Tĩnh Tuyền cũng biết từ nơi nào xông ra, mặt dịu dàng mỉm cười, giúp Doãn Tiêu Diệp cởi áo khoác xuống, câu nào.

      Doãn Tiêu Diệp nhắm mắt làm ngơ với tồn tại của , ngược lại nhìn chằm chằm Tổ Nhi cười: "Cục cưng Tổ Nhi! Trở về lúc nào? Cũng gọi điện thoại để đón em?"

      Hứa Tĩnh Tuyền vừa nghe vẻ mặt lập tức đau khổ.

      Doãn Tiêu Trác nhìn nổi, d!^Nd+n(#Q%*d@n dữ tợn với cậu ta: " năng như thế à? Chú ý đúng mực chút!"

      Doãn Tiêu Diệp cười ha hả, luôn miệng xin lỗi: " xin lỗi xin lỗi, à, em đúng là đúng mực rồi, phải Tổ Nhi chắc chắn là chị dâu của em sao?"

      Tổ Nhi mỉm cười nhìn Doãn Tiêu Trác , khí rốt cuộc nhàng xuống, nhưng trong lòng Doãn Tiêu Trác cũng thoải mái, hôm nay, cha con nhà họ Lâm hiển nhiên là vô bất đăng tam bảo điện ( có việc lên điện tam bảo), mục tiêu của bọn họ chính là nhằm về phía , chẳng lẽ Tổ Nhi chơi đùa năm năm bên ngoài rồi cuối cùng nhớ tới điểm tốt của rồi sao?

      Lâm Triển Vinh đột nhiên : "Chú em, lâu có luyện tập rồi, hôm nay vất vả mọi người tụ tập đủ cả, cùng nhau chơi thêm mấy vòng được ?"

      "Được đó!" Ông cụ Doãn hớn hở đồng ý, gọi Doãn Tiêu Trác và Doãn Tiêu Diệp đến phòng giải trí.

      Doãn Tiêu Trác nhớ đến Dung Tư Lam, biết mấy vòng mạt chược này đánh xuống đánh tới khi nào, vì vậy suy nghĩ chạy là thượng kế: "Bác Lâm, ba người nhà chúng cháu bắt nạt mình bác chân chính đúng ? Có lẽ cháu chơi đâu!"

      " sao! Cháu chơi sao được? Gọi Tổ Nhi nhìn cháu phải là được rồi! Tổ Nhi, vậy con ngồi bên cạnh Tiêu Nhi, trông chừng cậu ấy được ăn gian!" Lâm Triển Vinh vung tay lên Lâm Tổ Nhi thuận tiện đến gần bên cạnh Doãn Tiêu Trác.

      Doãn Tiêu Trác còn muốn từ chối, Lâm Triển Vinh trừng mắt liếc nhìn : "Sao nữa? Bác lâu có tới, trong lúc bận rộn Doãn đại tổng giám đốc rút ra chút thời gian đến tiếp cũng được?"

      Doãn Tiêu Trác phản bác được, thể làm gì khác hơn là theo bọn họ vào phòng giải trí.

      Vì vậy, Hứa Tĩnh Tuyền ngồi ở bên cạnh Doãn Tiêu Diệp, Tổ Nhi ngồi ở bên cạnh Doãn Tiêu Trác, chỗ khác biệt là, Hứa Tĩnh Tuyền chỉ là yên lặng lên tiếng giúp đỡ thêm trà rót nước, Tổ Nhi chỉ chỉ chõ chõ ở bên cạnh Doãn Tiêu Trác, còn thỉnh thoảng dựa vào người , hoặc là nhéo mũi của mắng ngốc, tất cả mờ ám cũng tự nhiên giống như lúc trước.

      Ông cụ Doãn nhìn vào trong mắt, vui ở trong lòng, mấy năm trước nghe Doãn Tiêu Trác và Tổ Nhi có chút chuyện ràng, sau đó Tổ Nhi nước ngoài nên cũng giải quyết được gì, hôm nay xem ra, lời đồn đãi này phải là giả! Thằng con lang thang này cuối cùng sắp nghĩ lại rồi!

      vòng mạt chược này đánh đến dường như mọi người vui mừng, duy chỉ có Doãn Tiêu Trác có cảm giác, đối với đầu ngón tay được sơn vẽ của Tổ Nhi bay múa ở trước mắt , càng thêm hoa cả mắt, liên tục chỉ trích.

      "Trời ơi, là đần chết! Em tới chơi cho!" Tổ Nhi đẩy ra.

      cầu mong còn được, giống như giải thoát : "Vậy em chơi, . . . . . ."

      " trước" Những lời này còn chưa hết, bị Tổ Nhi chận trở về: " ngồi ở bên cạnh em nhìn em chơi! Học ít kỹ thuật!"

      Ông cụ Doãn cũng giận tái mặt: " đâu? Sau đó còn có chuyện đứng đắn phải bàn bạc! Ngồi xuống cho tôi!"

      Doãn Tiêu Trác im lặng, ngồi ở bên cạnh Tổ Nhi rút ra điếu thuốc, bình thường rất ít hút thuốc, cục diện hôm nay là rất buồn phiền, biết, Tổ Nhi cũng thích hút thuốc lá, cho nên, chỉ mong như vậy khiến cho ta ghét, đuổi .

      Ai ngờ Tổ Nhi lại cười với : "Cho em điếu!"

      "Em cũng hút thuốc lá?" Doãn Tiêu Trác cảm thấy bất ngờ.

      " thích? Vậy em hút!" Tổ Nhi le lưỡi cái, biểu cảm nghịch ngợm giống như ngày trước.

      Lúc này ông cụ Doãn tiếp miệng: "Con hút thuốc lá, cũng tốt! Tổ Nhi nếu có thói quen này, phải sửa lại!"

      "Dạ!" Tổ Nhi làm dáng đáng thương, "Chú biết, thời gian học ở nước ngoài Tổ Nhi rất khổ, người khác đều có đôi có cặp đương, trang@dđlqđ@bubble editor chỉ có mình Tổ Nhi đơn, nếu hút thuốc lá có lúc rất khó chịu đựng tiếp!"

      học? đơn? Doãn Tiêu Trác thầm buồn cười, vứt tàn thuốc xuống, "Con toilet!"

      Sau lưng, Doãn Tiêu Diệp lại trêu chọc: "Tổ Nhi, cha có ý là, nếu muốn vào cửa nhà họ Doãn, phải chuẩn bị sẵn sàng sinh con, cho nên, hút thuốc lá là tuyệt đối thể!"

      Tổ Nhi đương nhiên bật ra câu, "Vậy ấy cũng hút ở đây, cũng có ảnh hưởng đối với mầm mống!"

      Doãn Tiêu Diệp cười ha ha: " như vậy Tổ Nhi tính ăn hết của rồi hả?"

      "Cái gì gọi là tính toán? Em vốn là, vẫn, chính là người của ấy!"

      . . . . . .

      Doãn Tiêu Trác dở khóc dở cười, những người này coi tồn tại sao?

      vào toilet, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Dung Tư Lam, tìm cái cớ này mục đích cũng chính là gọi điện thoại cho Dung Tư Lam, "Alô, Lam Nhi, là , ngủ chưa?"

      nhìn ngoài cửa sổ, quả tối rồi, thời gian chơi mạt chược trôi nhanh, lại ông cụ Lâm nghiện đúng là lớn, ngay cả cơm tối cũng ăn ở bàn mạt chược, già trẻ nhà họ Doãn cùng nhau liều mình bồi quân tử.

      Dung Tư Lam đợi điện thoại của , lại giả vờ bộ dạng nỉ non như ở trong mơ mới thức dậy: "Hả? Ai vậy?"

      "! xin lỗi, hôm nay trở lại ăn cơm tối!"

      "Ồ! sao, em cũng ngủ rồi, bị đánh thức!" Dung Tư Lam giả vờ ngáp cái.

      "Vậy cũng tốt, em ngủ , quấy rầy em, còn nữa, tối nay có thể trở lại ngủ!"

      "Ừm! Bái bai!" Dung Tư Lam để điện thoại di động xuống, rơi vào trầm tư. . . . . .
      Last edited by a moderator: 14/7/17

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 40.
      Editor: trang bubble ^^

      hiểu sao loại cảm giác khủng hoảng. Lúc trước, Doãn Tiêu Trác vẫn xoay quanh , mặc dù có Kiều Vũ Na ngang ngược kiêu ngạo, nhưng Doãn Tiêu Trác chưa từng bởi vì Kiều Vũ Na mà bỏ rơi , hôm nay Tổ Nhi này. . . . . .

      Lần đầu tiên bắt đầu căng thẳng, lo lắng sau này Doãn Tiêu Trác luôn rời như hôm nay. Có lẽ, con người lúc quý trọng, hôm nay, đột nhiên cảm thấy Doãn Tiêu Trác vô cùng quan trọng đối với !

      Nghĩ tới đây, lại ngắm nghía điện thoại di động trong tay, rất muốn gọi điện thoại qua, mã số bấm xong, chỉ cần ấn xuống phím xanh lá có thể nghe được giọng của , nhưng mà, coi như gọi được lại cái gì đây? Trái tim của đập thình thịch, cuối cùng vẫn là khép lại điện thoại di động, kéo chăn đến đỉnh đầu, dieenddafnleequysddoon buộc mình ở trong khí ngột ngạt gạt bóng dáng ra ngoài.

      Cả đêm trằn trọc. . . . . .

      Mà nhà họ Doãn làm sao Doãn Tiêu Trác tốt hơn? Lâm Triển Vinh ràng chơi lần chính là suốt đêm, hai em cũng theo suốt đêm.

      Sáng hôm sau, điện thoại của Doãn Tiêu Diệp vang lên, nhận điện thoại là có thông báo, ván bài này mới giải tán.

      Trước tiên Doãn Tiêu Trác muốn tìm Dung Tư Lam, lại có khách hàng điện thoại đến, thầm mắng, nhưng lại thể xã giao.

      Lúc ra cửa, Tổ Nhi còn quấn lấy , muốn thuận đường đưa tham gia cuộc tụ họp của bạn học.

      Doãn Tiêu Trác nhìn quầng thâm dưới đôi mắt của , khuyên câu, "Nên về nhà nghỉ ngơi , em xem em ỉu xìu vậy!"

      Tổ Nhi cười tiếng, vô cùng quyến rũ, "Tiêu, đây là quan tâm em sao?"

      Doãn Tiêu Trác sững sờ, tùy tiện : "Cho dù từ lập trường gì, coi như bạn bè bình thường thù cũng có thể như vậy!"

      "Em biết!" có chút chán nản, "Tiêu, ưu tú như vậy, nhiều năm như vậy nhất định là có ít bạn rồi đúng ?"

      Doãn Tiêu Trác trả lời, trong đầu chỉ xuất là Dung Tư Lam.

      "Chỉ là! sao!" Hình như rất tự tin, nụ cười lại lên, "Em hiểu, chỉ em!"

      "Tổ Nhi! Những chuyện kia là quá khứ. . . . . ." Doãn Tiêu Trác hy vọng lại hiểu lầm nữa.

      "!" Ngón tay được sơn vẽ của Tổ Nhi ngăn chặn môi của , ánh mắt quyến rũ chợt lóe, "Em biết, vĩnh viễn cũng quên em!"

      Trái tim của Doãn Tiêu Trác bởi vì những lời này của cháy lên, đúng vậy! vĩnh viễn cũng quên được ! Vô số đêm đau đớn giày vò trái tim, kêu gào với , từng nghe ư? tại, là tới khoe khoang sao? Đến xem chuyện cười của sao? Nhìn làm sao cũng thể rời bỏ phải ? Đáng tiếc, quá muộn rồi! Trong lòng có người khác!

      "Còn hay ? phải gặp khách hàng!" có ý định tiếp tục dây dưa trong vấn đề này.

      " chứ! Vất vả cho rồi!" còn cười đến phong tình vạn chủng (vô cùng quyến rũ lẳng lơ).

      Mặt Doãn Tiêu Trác u ám, đưa đến hội trường.

      Tổ Nhi vẫn là tính tiểu thư biếng nhác ngày trước, chờ Doãn Tiêu Trác mở cửa xe cho mới bằng lòng xuống xe, Doãn Tiêu Trác do dự chút, cuối cùng vẫn xuống xe, thay mở cửa xe.

      Vậy mà, Tổ Nhi vừa xuống xe bèn ôm cổ , hôn lên môi của , cuối cùng, nhàng kề vào lỗ tai , "Tiêu, vẫn cảm thấy là tốt nhất!"

      Rồi sau đó cười nhạt tiếng, "Tiêu, ngày mai là ngày mấy còn nhớ ?"

      Doãn Tiêu Trác suy nghĩ, giật mình nhớ lại, "Sinh nhật em à?"

      "Ha ha, em biết ngay, em đấy! Thân ái! tốt! Tối mai em mở party sinh nhật, nhất định phải tới đó…!" Tổ Nhi để lại chuỗi tiếng cười đặc trưng, đong đưa vào hội trường của các .

      Doãn Tiêu Trác cau mày, party như vậy có nên hay ?

      ****************************các bạn đọc truyện ở ***************.com**************************

      Sau khi Doãn Tiêu Diệp nhận được điện thoại ra ngoài, cũng phải là vội vàng đến thông báo, mà là gặp người, sau đó, bèn gọi điện thoại cho Dung Tư Lam.

      Dung Tư Lam cảm thấy rất là khó hiểu đối với cú điện thoại này, đầu tiên cũng biết người gọi điện thoại cho là ai.

      "Xin hỏi là. . . . . . ?" Dung Tư Lam liều mạng tìm tòi giọng của người đàn ông này ở trong đầu.

      "Doãn Tiêu Diệp!" Cái tên này, ai biết! Ít nhất cho là như vậy!

      " xin lỗi. . . . . . Hình như tôi nhớ là biết . . . . . ." Dung Tư Lam có chút xấu hổ.

      "Á. . . . . ." Lần đầu tiên kinh ngạc, cuối cùng dùng loại phương thức khác giới thiệu mình, "Chính là, ngày đó ngồi xe của tôi. . . . . ."

      "Ồ!" chợt hiểu, "Quên cám ơn đây! Nhưng mà, làm sao biết số của tôi?"

      "Cái này cũng cần hỏi, tôi tìm có chuyện quan trọng khác, về bệnh của Đóa Nhi . . . . . ."

      Vừa nghe bệnh của Đóa Nhi, Dung Tư Lam lập tức nhảy dựng lên: " xin lỗi, làm sao biết. . . . . ."

      " cần hỏi nhiều như vậy! Tôi nhớ nguyện vọng lớn nhất của chắc chắn là hi vọng bệnh của Đóa Nhi nhanh khỏi chút, đúng ?" Doãn Tiêu Diệp nhanh chóng ngắt lời .

      Dung Tư Lam trầm mặc , đây là tâm nguyện , chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh của Đóa Nhi, bằng lòng trao đổi mọi thứ.

      "Tôi biết chuyên gia, chuyên trị bệnh này, tôi hẹn ấy gặp mặt hôm nay, có tiện ra ?"

      Dung Tư Lam vẫn chuyện, kể từ ngày đầu tiên phát bệnh của Đóa Nhi về sau, cũng biết bệnh này phải chữa như thế nào, nhưng mà, thứ nhất, có tiền, thứ hai, cũng có cơ duyên tốt như vậy, cho nên bệnh này vẫn cứ kéo dài như vậy.

      "Tôi tới đón , có được ?" Doãn Tiêu Diệp cảm thấy kỳ lạ với phản ứng của , biết lo lắng cái gì, “ có thể yên tâm, trang@d#d#l#q#d@bubble phương diện tiền bạc chắc chắn có biện pháp, quan trọng là bệnh của Đóa Nhi nhanh khỏi chút, đúng ? Hơn nữa, vị chuyên gia này mới từ nước ngoài trở về lâu, thanh niên tài tuấn, cơ hội khó được đó!"

      "Được! Tôi !" Dung Tư Lam quyết định, người tên Doãn Tiêu Diệp này đúng, có gì quan trọng hơn so với chữa khỏi bệnh của Đóa Nhi!
      Last edited by a moderator: 14/7/17

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 41.
      Editor: trang bubble ^^

      từ chối Doãn Tiêu Diệp tới đón , trực tiếp đến bệnh viện .

      Doãn Tiêu Diệp đợi ở tại cửa ra vào: "Dung tiểu thư, chào ! Thứ lỗi tôi mạo muội như vậy, nhưng mà, tôi chỉ là muốn giúp !"

      Bản thân Doãn Tiêu Diệp cũng cảm thấy kỳ lạ, tại sao sau khi thấy màn Dung Tư Lam và Đóa Nhi ôm đầu khóc nức nở, bị làm cho cảm động, lại bằng lòng đòi báo đáp gì mà giúp đỡ .

      "Cám ơn! Tôi cảm thấy rất bất ngờ!" Dung Tư Lam cách nào giải thích đối với giúp đỡ của người đàn ông xa lạ này, nếu như phải là sốt ruột chữa bệnh cho Đóa Nhi, làm sao cũng dễ dàng tin tưởng ta.

      "Xin mời! Bác sĩ đợi!" Doãn Tiêu Diệp rất có lễ phép làm tư thế xin mời.

      Dung Tư Lam gật đầu, lúc vào phòng bác sĩ làm việc lại ngạc nhiên, người gọi là chuyên gia lại chính là Kham Thanh Dư!

      " Kham!" bật thốt lên.

      "Tư Lam!" Kham Thanh Dư cũng rất kinh ngạc.

      "Các người quen nhau à?" Doãn Tiêu Diệp càng thêm kinh ngạc.

      Kham Thanh Dư cười cười, "Đúng vậy! Bạn của em họ tôi!"

      Dung Tư Lam dở khóc dở cười: " Kham, em đúng là biết, trang@dđlqđ@bubble editor là chuyên gia bệnh bạch cầu!"

      "Thanh Dư là bạn bè tôi quen lúc ở nước ngoài, lâu gặp, mới trở về bao lâu? Các người quen biết?" Lúc Doãn Tiêu Diệp lời này có mấy phần ghen tỵ, nhưng mà, cũng rất ràng biết được chuyện, Dung Tư Lam giống với bất kỳ nào bên cạnh , thể chơi đùa, mà , sớm có tư cách vào cuộc sống của , cho nên, trong lòng có ý nghĩ mờ ám.

      Kham Thanh Dư nhìn Dung Tư Lam nhếch miệng mỉm cười: "Trở lại chuyện chính , chuyển và xem qua bệnh án của Đóa Nhi, ra bệnh bạch cầu tại chỉ cần hoàn thành ghép loại tuỷ phù hợp xong, cũng phải vấn đề khó khăn gì lớn. để ý tủy phù hợp với Đóa Nhi, chuyện phí giải phẫu Tư Lam cần lo lắng, có thể giảm miễn giảm miễn."

      "Cám ơn ! Kham!" Đối với tin tức tốt bay tới này, Dung Tư Lam cảm động thôi.

      Kham Thanh Dư lườm cái, "Cái này có gì tốt mà cám ơn? Chỉ là, bé ngốc, chuyện lớn như vậy tại sao cũng với ? Muốn mình gượng chống! Em chống được sao?"

      Bây giờ Dung Tư Lam nghĩ lại quả như thế, đường tới, độc và khó khăn, thế nhưng năng lực của mình có hạn, từ đầu đến cuối thể có điều kiện tốt nhất bảo vệ cho Đóa Nhi. Cũng may gặp quý nhân, số mạng của Đóa Nhi mới có thể thay đổi được.

      Lần này, cũng tràn đầy cảm kích với Kham Thanh Dư và Doãn Tiêu Diệp.

      Lúc này, mới biết, ra là Doãn Tiêu Diệp là Phó tổng của , cũng coi là ngôi sao nổi tiếng. gãi gãi đầu, hết sức khó xử, " là xấu hổ, bình thường em cũng chú ý những thứ này, thiếu lễ phép rồi!"

      Doãn Tiêu Diệp làm bộ dáng uất ức: "Nếu tôi bị uất ức to lớn vậy, có phải nên an ủi vỗ về linh hồn bị thương này của tôi hay ?"

      Bởi vì bệnh của Đóa Nhi có thể cứu chữa, trong lòng Dung Tư Lam cũng vui mừng: "Tổng giám đốc muốn tôi an ủi như thế nào?"

      "Đừng gọi tôi là tổng giám đốc! Tôi là phó đấy!" đối với nghiệp vụ công ty có hứng thú chút nào, " bằng mời tôi ăn bữa cơm !"

      Dung Tư Lam trừng mắt nhìn: "Mời ăn cơm? phải là thể được, nhưng mà, tôi lại mời nổi bữa tiệc lớn đó!"

      " sao!" Kham Thanh Dư tiếp: " bằng chúng ta đến nhà em ăn ! Nếm thử chút tài nấu nướng của em! sớm nghe Đóa Nhi qua bé có người mẹ tài giỏi lắm! Kham Thành nhà kể từ sau khi biết tồn tại của Đóa Nhi, rùm beng muốn chơi với bé đấy!"

      "Như vậy à?" Dung Tư Lam suy nghĩ chút, "Được rồi! Cuối tuần này, ở tại nhà em chúc mừng hai vị đại giá rồi...!"

      "Được!" Doãn Tiêu Diệp vỗ tay khen ngợi, "Tôi lại phải xem thử xem, toàn thế giới cuối cùng biết xào rau có tay nghề như thế nào!"

      Kham Thanh Dư phản kích lời, "Đừng như vậy! Chẳng lẽ Tĩnh Tuyền nhà cậu hiền huệ?"

      "Tĩnh Tuyền?" Doãn Tiêu Diệp cau mày, "Sao tôi luôn quên ấy là vợ của tôi nhỉ!"

      "Thằng nhóc cậu đó nha! Nên nghĩ lại !" Kham Thanh Dư đành chịu cười lắc đầu.

      ******************************trang bubble****************************

      Hôm nay là ngày đáng ăn mừng! Cho nên khi về nhà Dung Tư Lam mua rất nhiều món ăn, lúc làm cơm tối vẫn ngâm nga bài hát. Lãnh Ngạn và Duy Nhất cũng bị niềm vui của lây nhiễm, giúp đỡ bận tới bận lui ở phòng bếp.

      Trời dần tối, thức ăn phong phú lên bàn, chỉ chờ Doãn Tiêu Trác trở lại, nhưng, mắt thấy món ăn dần dần trở nên lạnh, Doãn Tiêu Trác lại thấy tung tích, ngay cả cú điện thoại cũng có.

      Dung Tư Lam hiểu sao lại nghĩ tới cái tên Tổ Nhi đó, trong lòng chua xót, "Thôi! đợi nữa! Ăn cơm thôi!"

      Lãnh Ngạn nhìn mặt mà chuyện, biết xảy ra chuyện gì đó, Tiêu này, thế nào cũng nên gọi điện thoại về! "Ăn trước , lên lầu lấy đồ trước!" tìm cái cớ ra ngoài.

      ra đến bên ngoài, gọi điện thoại cho Doãn Tiêu Trác, "Tiêu, sao cậu lại như vậy? Tình cũ trở lại, niềm vui mới dỗ dành nữa?"

      "Cậu mò gì đó? Tình cũ vui mới gì chứ?" Doãn Tiêu Trác tiếp khách hàng.

      "Tổ Nhi trở lại, cậu có tính toán gì ? Hợp lại?"

      "Làm sao có thể?!" Doãn Tiêu Trác miệng đầy phủ định.

      "Vậy cậu chú ý đúng mực chút, ngày đêm cùng với ta, cậu bảo Tư Lam nghĩ như thế nào?" Lãnh Ngạn cảnh cáo . hoàn toàn có quyền cảnh cáo Doãn Tiêu Trác ở phương diện này, bởi vì là điển hình của đàn ông cool chỉ người, cho tới bây giờ cũng có những chuyện trêu hoa ghẹo nguyệt này.

      "Tư Lam. . . . . . Biết Tổ Nhi rồi hả?" Doãn Tiêu Trác nhớ mình có đề cập tới ở trước mặt .

      "Dĩ nhiên biết rồi! Lòng dạ của phụ nữ rất kín đáo! Tối nay ấy vui, cậu chuẩn bị trở về thu dọn tàn cuộc !" Lãnh Ngạn coi như là tiêm mũi dự phòng cho Doãn Tiêu Trác, dieenddafnleequysddoon sau đó lại vào nhà như có việc gì.

      Doãn Tiêu Trác cầm điện thoại di động lại mất hồn, y theo lời Lãnh Ngạn , là Dung Tư Lam quan tâm sao? Cái ý nghĩ này làm cho kích động mãi.
      Last edited by a moderator: 14/7/17

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 42:

      Editor: Puck

      cho tuần lễ để suy nghĩ, chính là tuần lễ đến, lại chưa cho câu trả lời chắc chắn, muốn ép buộc , cũng buông tha, nhưng trong lòng rốt cuộc vẫn có vướng mắc, giờ vừa nghe lời Lãnh Ngạn , giống như cho liều thuốc trợ tim, chỉ mong ngóng khách hàng nhanh , muốn về nhà!

      Nhà? mỉm cười, trong lúc vô tình, coi chỗ đó là nhà!

      Nhưng mà, vị khách hàng chết tiệt này quá thức thời! Cơm nước xong còn muốn hát karaoke, hận thể đạp hai chân ta!

      Chờ rốt cuộc khách hàng uống đến say khướt trở về khách sạn, là đêm khuya, Doãn Tiêu Trác vội vã chạy về nhà Dung Tư Lam trong nhà hoàn toàn im ắng, phòng của Dung Tư Lam vẫn sáng đèn, Doãn Tiêu Trác biết có thói quen bật đèn.

      nhàng móc chìa khóa ra mở cửa, rón rén vào nhà, trải qua suốt đêm qua, cảm giác mệt mỏi mà bẩn thỉu, chuyện đầu tiên chính là tắm, nhưng quần áo của đều trong tủ treo quần áo phòng Dung Tư Lam, suy nghĩ chút vẫn quay khóa cửa.

      Dung Tư Lam ngủ, khuôn mặt nhắn tinh sảo dưới ánh đèn phát ra ánh sáng dìu dịu, nhất là cánh môi mềm mại, mát mẻ động lòng người. Doãn Tiêu Trác tự chủ tiến hành so sánh nó với môi đỏ mọng của Tổ Nhi, sau khi so sánh, môi của Dung Tư Lam như hoa dại hấp dẫn hơn quốc sắc thiên hương Tổ Nhi.

      Khẽ mỉm cười, ngồi xuống mép giường, đưa tay nhàng sửa lại tóc cho , nhịn được cúi đầu hôn lên môi , nếu phải sợ đánh thức , muốn để cho nụ hôn này xâm nhập xuống dưới...

      ép mình rút ra, cầm quần áo lên phòng tắm.

      Sau khi rời , Dung Tư Lam cũng tỉnh lại, ra vốn ngủ! môi vẫn lưu lại mềm mại ấm áp của Doãn Tiêu Trác, trong lòng lại dâng lên u oán, đây coi là gì? Ở bên ngoài điên khùng với người phụ nữ khác cả đêm, bây giờ trở về hôn ?

      Đủ loại ký ức cùng Doãn Tiêu Trác tái từng cái trong đầu, khi mỉm cười, khi lại tức giận, cuối cùng nhập thần, ngay cả Doãn Tiêu Trác tắm xong vào lúc nào cũng biết.

      ra giả bộ ngủ!”

      tiếng kêu to thức tỉnh , trừng mắt vừa nhìn, Doãn Tiêu Trác sau khi tắm rửa sạch xong đứng trước mặt . nghiêng người, lưng đưa về phía .

      “Tức giận sao?”

      Lời mềm mại của đột nhiên nong nóng phun lên cổ , khẽ rụt cổ lại, đột nhiên quay đầu, lại ngờ bị môi mềm của Doãn Tiêu Trác bao lấy.

      đẩy bờ vai , định mở miệng mắng to, ngược lại để lưỡi của tìm được cơ hội, đột nhiên chui vào, trao đổi lấy từng chút hơi thở, rất dịu dàng, rất triền miên, giống như hôn lên đồ quý hiếm, e sợ vô cùng thô lỗ chạm hư.

      gần như bị lạc trong hơi thở die end anl eeq uyd onn của , cũng may chợt tỉnh ngộ, há mồm khẽ cắn mạnh lên môi , bị đau mới buông ra! U oán nhìn , “Sao vậy? Giận ?”

      cười lạnh, “Tôi cũng phải là gì của ? Tại sao muốn giận ? trở về làm gì? theo Tổ Nhi của !”

      vốn định mấy câu trào phúng, nhưng xét cho cùng chưa từng lời , chút kinh nghiệm cũng có, ra bất kỳ ai cũng nhìn ra được là ghen!

      Doãn Tiêu Trác cười thầm, dứt khoát nằm xuống giường sát cạnh .

      Dung Tư Lam dùng khuỷu tay chạm mạnh vào , ngược lại bị cầm cánh tay, kéo vào trong ngực.

      Lồng ngực kiên cố dán chặt gò má , mùi thơm sữa tắm xông vào mũi, đỏ mặt, cử động cũng dám.

      Doãn Tiêu Trác ôm chặt, giọng giải thích: “Lam nhi, Tổ Nhi là mối tình đầu của , nhưng mà, đó đều là chuyện quá khứ, nếu như em thích, ấy ngay cả bạn bè cũng phải.”

      muốn lừa Dung Tư Lam, bởi vì quan hệ nhiều đời giữa hai nhà, sau này tránh khỏi tiếp xúc với Tổ Nhi, ràng cũng tránh cho những hiểu lầm cần thiết.

      Ghen tuông trong lòng Dung Tư Lam mãnh liệt, trực giác của sai, quả nhiên quan hệ giữa Tổ Nhi với die nda nle equ ydo nn tầm thường, đều mối tình đầu khiến cho người ta khó quên nhất, Doãn Tiêu Trác cũng ngoại lệ chứ? Từ vẻ mặt nhận điện thoại tối hôm qua của cũng có thể nhìn ra, khẩn trương như vậy, vẫn là lần đầu tiên thấy.

      “Quan hệ giữa và Tổ Nhi như thế nào, liên quan gì đến tôi!” khỏi ghen tức .

      “Ghen?” buồn cười nhìn cánh môi vểnh lên của .

      “Tôi ghen? Buồn cười!” xoay đầu , dưới ánh đèn dìu dịu, mặt đỏ bừng lộ ra vẻ sáng bóng mềm mại tinh tế.

      Doãn Tiêu Trác giật mình, phát ngậm chặt vành tai , dọc theo má đầy đặn của mà xuống, mùi thơm con mát mẻ kích thích giác quan của , hô hấp căng thẳng, dồn dập hạ xuống dấu ấn thuộc về lên cổ trắng của .

      Dung Tư Lam vô ý bị kích lên run rẩy khiến cho cảm thấy khủng hoảng, khi đầu lưỡi ướt át của dao động dieendaanleequudyonn cổ , cảm giác tê dại và run rẩy xa lạ đó khiến cho kìm hãm được nắm chặt ga giường, mở miệng định mắng , nhưng tiếp theo, lại bị vây chặt toàn bộ phẫn nộ vào trong miệng.

      Cảm giác mềm nhũn vô lực khiến cho cảm thấy mình giống như chiếc thuyền lá trong biển rộng, lơ lửng xác định, mê muội sợ hãi, định muốn, nhưng thanh phát ra lại là tiếng “Ư ư” mơ hồ.

      giận bản thân mình có tiền đồ, đối với người cách nào nắm chặt như Doãn Tiêu Trác, chẳng lẽ mất lần đầu tiên ràng như vậy sao? cảm giác đờ đãn nên lời tự nhiên dâng lên, hai hàng nước mắt trong suốt quanh co mà lăn xuống, chảy vào giữa môi với răng gắn bó của bọn họ.

      Doãn Tiêu Trác trong tình nồng nếm được vị mặn chát, lập tức hiểu, đây là nước mắt của muôn? Nhưng mà, điều này ngược lại khiến cho cảm thấy trân quý, Lam nhi của tuyệt đối phải là hư vinh hơi lỗ mãng.

      nhàng hôn lên nước mắt của , vẫn ôm chặt như cũ, “Lam nhi, xin lỗi, ... Mới vừa rồi khống chế được, nên cảm thấy đáng tin, có lẽ, bây giờ em còn chưa tin , sao, dùng cả cuộc đời chứng minh cho em thấy, đáng giá để em tin cậy, đáng giá để em giao bản thân và Đóa Nhi cho !”

      Nước mắt của Dung Tư Lam thấm ướt lồng ngực , nhiều năm như vậy, chỉ có những lời dịu dàng thắm thiết như vậy với , có lúc, muốn tin tưởng , dù láo, cũng nguyện ý say mê lần. cũng là phụ nữ, có mơ mộng của phụ nữ, coi như đây là giấc chiêm bao, mơ được giấc mộng đẹp!
      Last edited by a moderator: 14/7/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :