1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Người cha nhặt được - Cát Tường Dạ

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 33

      Vẻ kiêu ngạo của hạ xuống chỉ còn nửa, "Tốt lắm, Lam nhi, bây giờ những chuyện vui nữa, tóm lại, bây giờ ba câu, xin em phải tin tưởng ở .

      Thứ nhất, phải là trai bao, ở bên ngoài cũng hề có quan hệ với bất kỳ người phụ nữ nào; thứ hai, thích em, hơn nữa chỉ thích mình em; di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn thứ ba, muốn làm cho em được hạnh phúc! Lam nhi, từ nay về sau, mọi chuyện cần thiết đều , rốt cuộc em cần phải khổ cực như vậy nữa!"

      Lời này làm cho Dung Tư Lam nghe thấy ấm áp Nhiều năm qua, mình nuôi nấng Đóa Nhi rất vất vả, có lúc cảm thấy, dù lời của có là lời dối chăng nữa, cũng nguyện ý sa vào trong dịu dàng đó của , hưởng thụ hư vinh được lần hạnh phúc, cho dù chỉ là giả dối.

      Ánh mắt của lại lần nữa rơi vào đôi môi của , miệng mím lại: di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn "Hừ, lời dối cũng có gì làm bằng chứng, chuyện này có thể tin được sao?"

      "Nếu như em tin tưởng , cũng cần giải thích, còn nếu như em tin , đây có giải thích thế nào nữa cũng uổng công. Em sao đây?" yên lặng nhìn , con cừu này non nớt, mặc dù có lúc rất hung ác, nhưng đối với người từng trải qua vô số phụ nữ như , là người rất dễ dàng thu phục...

      Dung Tư Lam chép miệng, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com " làm cho em được hạnh phúc sao? Làm thế nào để cho em được hạnh phúc? đào tiền của người phụ nữ kia rồi mang đến nơi này đưa cho em sao?"

      Vừa dứt lời, liền bị Doãn Tiêu Trác hung hăng túm vào đầu cằm, "Ở bên ngoài có người phụ nữ nào hết! Em còn nhắc lại những người phụ nữ khác liền..."

      " định làm thế nào?" diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn Dung Tư Lam rất ưa thích cái kiểu giằng co thế này với .

      "..." ghé vào bên tai câu mà ngay cả nghe cũng thấy lắm.

      "Hả? Cái gì cơ?" nhíu cặp lông mày nho lại.

      "Đến sinh nhật Đóa Nhi em cho con bé đứa em trai!"

      "Đại Sắc lang! cút ra ngoài cho em!"

      Trong nháy mắt, gối đầu, cái gương, sách, bất cứ là cái gì có thể ném được, đều ném tất cả về phía Doãn Tiêu Trác.

      "Rầm" tiếng, cánh cửa phòng mở ra rồi lại đóng sầm lại, nhìn thấy đống bừa bộn đầy dưới đất thào tự hỏi "Mình sai cái gì nhỉ? Đây là phát triển tất yếu của nhân loại mà, sinh con đẻ cái là chuyện rất tự nhiên, ấy cũng phải là người từng chưa sinh nở mà!"

      ***************************************************

      Ngày hôm sau, Doãn Tiêu Trác chờ Dung Tư Lam và Đóa Nhi ở bên ngoài từ rất sớm. Ai ngờ Duy Nhất xuống, rất khách khí ngồi luôn ở ngay ghế bên cạnh ghế lái.

      Doãn Tiêu Trác nhìn , " van em, ra đằng sau !"

      "Vì sao?" Vẻ mặt Duy Nhất tràn ngập mất hứng, " cảm thấy như vậy là được sao?"

      Doãn Tiêu Trác lấy điện thoại di động ra, "Để gọi Lãnh Ngạn tới đón em ! phải là tài xế của em."

      "Được lắm! Em luôn này, chúc Tổng giám đốc Doãn thị buổi sáng tốt lành !" Duy Nhất quay kiếng xe xuống lớn tiếng .

      " sợ em rồi đấy!" Doãn Tiêu Trác giọng đầy căm hận, "Khó trách Lãnh Ngạn chịu được em, phải đuổi em ra ngoài!"

      "Ai chịu được ai đây nhỉ?" Duy Nhất lớn tiếng phản bác, "Stop! Em còn chưa tìm tính sổ đấy! Biết ta có vợ còn đẩy em vào trong hố lửa đó!"

      xong thấy Dung Tư Lam dắt Đóa Nhi ra, nhìn thấy Doãn Tiêu Trác, trong nháy mắt nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua, nét mặt liền tỏ ra cực kỳ xấu hổ. dắt Đóa Nhi lên chỗ ngồi phía sau, suốt dọc đường cứ cúi đầu, .

      Duy Nhất nhìn tình cảnh hai người, trong lòng hiểu được vài phần thầm buồn cười, đồng thời, trong đầu liền dấy lên ý nghĩ.

      Vì ngại Duy Nhất ở bên cạnh nên Doãn Tiêu Trác cũng làm những cử chỉ thân mật gì đối với Dung Tư Lam. Trước hết, đưa Đóa Nhi đến vườn trẻ, sau đó đến cửa ra vào của Doãn thị, điềm nhiên như để cho Dung Tư Lam xuống xe, còn mình tiếp tục lái xe đưa Duy Nhất tới Mặc Toa.

      "Em phải rời khỏi Doãn thị sao?" Trong khoảng thời gian này Duy Nhất cũng thường xuyên đến Doãn thị nữa. tại mọi việc đều được bàn giao xong xuôi, đoán chừng là trở về đây nữa rồi. Doãn Tiêu Trác cảm thấy ít nhiều có chút muốn.

      Duy Nhất cười giảo hoạt, "Đúng vậy, sao hả? thực , vẫn có chút muốn phải ! nỡ sao, tổng giám đốc!"

      Doãn Tiêu Trác biết đùa, "Cẩn thận ghi lại lời của em làm bản sao gửi cho Lãnh Ngạn nghe đấy."

      " nghĩ rằng em sợ sao?" Duy Nhất chấp nhận, "Chỉ cho phép ta có nhiều vợ, còn em mảnh như vậy hay sao?"

      Doãn Tiêu Trác lắc đầu, "Đến nơi rồi! Mau xuống xe !"

      Duy Nhất cười mà , quyết định đêm nay cho Doãn Tiêu Trác kinh ngạc lớn.

      Buổi chiều sau khi tan việc, Duy Nhất cố ý trở về khi khuya, hơn nữa ở đường, còn mua chiếc thắt lưng nam giới.

      Đẩy cửa chính nhà Dung Tư Lam ra, Doãn Tiêu Trác đeo tạp dề bận bịu làm việc giống như phụ nam* trong gia đình vậy, thấy trở về, nhiệt tình chào mời: "Duy Nhất, em trở lại, lập tức có thể ăn cơm rồi!"
      (*phụ nam: Đàn bà con có chồng được gọi là phụ nữ - con dâu: tức phụ. Từ phụ nam ở đây có nghĩa là người đàn ông có gia đình)

      Duy Nhất nhìn nhìn Dung Tư Lam ở bên cạnh, cười tiếng duyên dáng: "Tiêu, tốt! May mắn là lần này là em tìm được ! Em bao giờ buông ra nữa!"

      Dung Tư Lam vừa nghe thấy lời này, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.

      Doãn Tiêu Trác cũng ngơ ngác nhìn , biết tại sao lại nổi cơn điên như thế.

      Duy Nhất lấy từ trong túi ra chiếc thắt lưng mà mình mới mua, quấn vào cổ Doãn Tiêu Trác, "Tiêu, hôm nay lúc tan tầm em mua cho đấy, xem có đẹp hay ?"

      "Duy Nhất, em... Có phải là em uống nhầm thuốc rồi ?" Doãn Tiêu Trác mất tự nhiên, vừa tháo chiếc thắt lưng ở cổ mình ra, vừa nhìn sắc mặt của Dung Tư Lam ở bên cạnh.

      "Tiêu, tại sao lại hỏi như vậy chứ!" Duy Nhất mím môi lại , "Người ta chân tâm ý muốn cùng chỗ nên mới có thể tới nơi này tìm , tại sao có thể đối xử với người ta như vậy chứ?"

      Dung Tư Lam vứt mạnh bát cơm trong tay xuống mặt bàn, nhìn về phía Doãn Tiêu Trác rống to, "Đại sắc lang! Tôi biết phải là con người tốt đẹp gì mà! Còn định gạt tôi sao?"

      " phải vậy đâu, Lam nhi! Em hãy nghe , ấy điên rồi!" Doãn Tiêu Trác nhìn về phía bóng lưng của Dung Tư Lam, đuổi theo.

      Duy Nhất đứng ở trong sảnh thầm buồn cười, Đóa Nhi tiến lại kéo kéo góc áo của , "Chị Duy Nhất, chị và cha em...?"

      A? Duy Nhất cũng muốn để bé kia hiểu lầm nên ngồi xổm xuống vỗ vỗ vào khuôn mặt trái xoan nhắn của bé: "Đóa Nhi, đừng nóng vội, chị nhìn thấy cha mẹ của em tiến triển quá chậm, cho nên mới giúp hai người chút thôi!"

      Đóa Nhi thở phào nhõm "Vậy mà em lại tưởng rằng chị muốn chiếm đoạt cha của em đấy!"
      Last edited by a moderator: 14/7/17

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 34

      Duy Nhất "hứ" tiếng, nắm tay Đóa Nhi tiến đến cửa phòng của Dung Tư Lam nghe lén.

      Chỉ nghe tiếng của Doãn Tiêu Trác cầu khẩn, "Lam nhi, ấy chút quan hệ tình cảm nào. ấy chỉ thuần túy đổ tiếng ác cho mà thôi. ấy là vợ của đại ca của , tin lập tức gọi ấy đến dẫn người !"

      được thế? Như vậy là trượng nghĩa? Duy Nhất thầm dậm chân! Chỉ có điều là hiếm khi thấy Doãn đại tổng giám đốc lại có lúc phải hạ thấp giọng, ăn khép nép như vậy ...

      Dung Tư Lam Nhất vẫn hề lời nào, Duy Nhất và Đóa Nhi cũng biết bên trong xảy ra chuyện gì, lỗ tai càng dán chặt vào hơn.

      Đột nhiên, thân thể bị mất thăng bằng, cả hai người cùng bị lăn vào đến giữa phòng.diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Doãn Tiêu Trác hung dữ trừng mắt nhìn : "Nhiễm Duy Nhất! Tôi thề rằng, Lãnh Ngạn tới đón tôi mang !"

      Duy Nhất nơm nớp lo sợ, đứng lên, khóe môi co rúm lại, "Có chuyện gì sao! Chỉ là đùa chơi chút thôi mà!"

      "Chuyện này mang ra đùa cợt em thấy rất vui vẻ sao? Được, ngày mai mang phụ nữ đến cho Lãnh Ngạn chơi đùa chút, được chưa?" Doãn Tiêu Trác nhìn Dung Tư Lam ở bên cạnh vẫn mực thèm để ý tới , hận thể nuốt sống Duy Nhất.

      " ! Em đây sợ nhé! Người có lòng tốt chịu báo đáp cho tốt. Thấy mang danh ông thánh tình trường vậy mà lâu nay vẫn sao thu phục nổi người ta, em chỉ muốn ra tay giúp lần thôi!" Duy Nhất nhìn thè lưỡi, lôi Đóa Nhi nhanh chóng rời .

      Doãn Tiêu Trác đóng cửa nghe "rầm" tiếng, bắt đầu gọi điện thoại. Nhiễm Duy Nhất! Đừng trách giữ lời hứa, quản được nữa rồi, đành phải mời người tới để cai quản em thôi!

      "A lô! Lãnh Ngạn, là tôi đây! Cái gì? ngủ hả? phải đâu? Sao lại ương ngạnh như vậy? Tôi van đó, cuộc sống về đêm mới bắt đầu thôi..."

      Giọng Lãnh Ngạn chút kiên nhẫn vọng lại từ chỗ khác, "Cái gì mà sống về đêm, cậu nghĩ rằng tôi cũng như cậu hay sao? Đừng làm trở ngại tôi lên cân nữa! Mau cút !"

      "Lên cân?" Doãn Tiêu Trác cực kỳ buồn bực, " điên rồi đấy hả!"

      "Tôi điên! có việc gì đừng có lại quấy nhiễu tôi nữa!" Lãnh Ngạn có nỗi khổ tâm riêng, Duy Nhất , chỉ cần có thể lên được mười cân thịt trong tuần lễ có thể được gặp hai lần. Vì thế mà phải cố gắng phấn đấu, cố gắng ngủ, nghe ngủ là cách lên cân nhanh nhất.

      "Tôi có việc! Có chuyện rất gấp đây!" Doãn Tiêu Trác nghiêm mặt , "Mời hãy đưa Duy Nhất của trở về! Đừng để ấy ở lại đây làm ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của tôi nữa!"

      "Duy Nhất?" Nghe thấy cái tên đó, Lãnh Ngạn lập tức phấn chấn hẳn, " ấy ở đâu?"

      " ở nhà của tôi đây, ấy rất chân tâm ý muốn sống cùng chỗ với tôi! Tôi sợ... sợ rằng!" Doãn Tiêu Trác chậm rì rì.

      "Oắt con chết tiệt! được tiện nghi mà còn khoe mẽ! Tôi lập tức đến ngay!" Lãnh Ngạn vừa ngồi xuống lại thay đổi ý định luôn: "Tính lại, tôi thấy rằng hay là cứ chờ đến Chủ nhật ! Duy Nhất ở tại nhà của cậu tôi rất yên tâm, cậu giúp tôi nuôi ấy đến Chủ nhật nhé! Nhớ là Chủ nhật nấu thêm phần cơm của tôi nữa đấy!"

      xong để điện thoại di động xuống, nằm vật ra ngủ tiếp. Doãn Tiêu Trác nhìn điện thoại chửi bới vài tiếng, lại tiếp tục dỗ dành Dung Tư Lam, "Lam nhi, tại em thấy rồi đấy, và Duy Nhất chút quan hệ nào hết! Chủ nhật! Đến cuối tuần này, chồng ấy đến đón ấy !"

      "Vậy sao?" Dung Tư Lam nhướng lông mày lên, "Tôi lại vừa nghe thấy ai đó cuộc sống về đêm giờ mới bắt đầu kia mà? Có thể thấy được cuộc sống của về đêm thực muôn màu muôn vẻ nhỉ!"

      Doãn Tiêu Trác nghẹn lời, lời ra quá nhiều phải là chuyện tốt...

      "Lam nhi, chúng ta quen biết nhau lâu như vậy, em có từng thấy ra ngoài vào buổi tối ? vẫn luôn là người cha tốt, người chồng tốt, đúng ?"

      mặt Dung Tư Lam màu đỏ rực, "Này! là chồng của ai đấy hả?"

      Doãn Tiêu Trác thấy bầu khí hòa hoãn xuống, bản tính cợt nhả cũng lộ ra liền, từ phía sau ôm lấy Dung Tư Lam, "Em chứ ai! Tư Lam, gả cho !"

      Câu này vừa ra miệng, chính cũng cảm thấy kinh hãi, ít nhất khắc trước đó vẫn chưa hề có ý nghĩ rằng mình kết hôn. Nhưng khi nghĩ đến hằng đêm, trong nhà Dung Tư Lam đều có ánh sáng ngọn đèn chờ , nghĩ đến mỗi ngày bốn phía trong phòng bếp đều thơm mùi đồ ăn, đối với quyết định của mình, lại chút hối hận!

      "Gả cho ? lấy cái gì để nuôi sống hai mẹ con em đây?" Dung Tư Lam câu vẻ mỉa mai, nhưng mặt lại nở nụ cười tươi.

      Doãn Tiêu Trác xoay thân thể của lại, giữ đối diện với mình, "Lam nhi, em yên tâm , mẹ con em bị đói đâu! Phải tin tưởng vào năng lực của !"

      Dung Tư Lam vốn dĩ vui sướng, đột nhiên ánh mắt lại ảm đạm xuống, "! Hai chúng ta thích hợp!"

      nhớ tới bệnh của Đóa Nhi, đó là cái động đáy, Doãn Tiêu Trác còn chưa thể tự bảo vệ cho cuộc sống của mình, làm sao có thể gánh thêm gánh nặng Đóa Nhi đây?

      Kỳ , nhiều ngày ở chung như vậy, phải biết Doãn Tiêu Trác là người tốt, cũng tin rằng, người cha tốt, hoặc có thể người chồng tốt, nhưng lại muốn làm liên lụy đến .

      "Vì sao?" Trái tim Doãn Tiêu Trác cũng ảm đạm theo , ánh mắt u tối: "Lam nhi, em tin tưởng ở sao? Được! thẳng ra hết! Đúng thế, ngày trước đúng là người có chút hoa tâm, luôn luôn có phụ nữ muốn dính lấy .Nhưng mà, từ khi gặp em, cố gắng tự thay đổi mình rồi. Lần trước em nhìn thấy Kiều Vũ Na, đó chẳng qua chỉ là quan hệ xã giao của gia đình nhà mà thôi. Đối với ấy, hề có ý định gì khác!"

      Doãn Tiêu Trác nghĩ đến chuyện đính hôn của và Kiều Vũ Na, do dự nghĩ có nên cho biết hay ... Cuối cùng cũng quyết định ra, thêm chuyện bằng bớt chuyện! Dù sao cứ quyết tuyệt đối chịu lấy Kiều Vũ Na là được.

      Dung Tư Lam lại tránh ánh mắt của , "Thực xin lỗi, Tiêu, ý của em phải như vậy, nguyên nhân phải là của , mà là nguyên nhân của em. Em tình nguyện để quan hệ giữa chúng ta là chủ cho thuê nhà và khách trọ ."

      "Em có nguyên nhân gì đây?" Doãn Tiêu Trác nắm lấy hai vai , "Em băn khoăn chuyện gì? Em từng kết hôn? Hay là người mẹ chưa lập gia đình? Hay là em sợ đối xử với Đóa Nhi tốt? Những chuyện này em đều có thể yên tâm, quan tâm đến chuyện này! đối xử với Đóa Nhi như thế nào em cũng có thể nhìn ra mà! nuôi dưỡng con bé trưởng thành, đưa con bé đến học ở trường học tốt nhất, nâng niu nó như công chúa!"

      Đến trường? Trưởng thành? Công chúa? Trong mắt Dung Tư Lam lên niềm ước mơ, lên đau thương, thực Đóa Nhi ngày như vậy sao?

      " đúng! Lam nhi, ánh mắt của em có gì đó đúng!" Doãn Tiêu Trác nhạy cảm chú ý tới chuyển biến của , nâng lên mặt của lên tìm tòi nghiên cứu: "Em có chuyện gì đó gạt ?"

      Dung Tư Lam lắc đầu, " có đâu, em mệt mỏi muốn được nghỉ ngơi, ra ngoài !"
      Last edited by a moderator: 14/7/17

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 35:

      Editor: Puck - *******************

      ! Em cho câu trả lời thuyết phục, bỏ qua!” Tính tình Doãn Tiêu Trác là vậy, chuyện xác định thay đổi, nhiều năm trước lúc vì Tổ Nhi mà điên cuồng, cũng bướng bỉnh như vậy, dũng cảm tiến tới, cho đến khi vết thương đầy người, vẫn luôn cười nhìn đời.

      Vốn từ chối Doãn Tiêu Trác là chuyện trái lương tâm Dung Tư Lam, giờ bị làm cho còn chỗ có thể trốn, chỉ có thể dùng kế hoãn binh, “Tiêu, cho em suy nghĩ , được ?”

      Lúc này Doãn Tiêu Trác mới buông lỏng tay, suy nghĩ, có lẽ mình quá nóng lòng, “Được rồi, cho em thời gian tuần, đủ chưa?”

      Trong lòng lại xúc động vì tiếng “Tiêu” này của , đây là lần đầu tiên gọi bằng sói háo sắc hay cái tên rối tinh rối mù nào khác, Tiêu? Chắc nghe Duy Nhất gọi như vậy?

      Bên môi đầy ý cười, “Lam nhi, thích em gọi là Tiêu.”

      Dung Tư Lam đỏ mặt, đẩy ra khỏi phòng, “ nhanh ! cho em yên tĩnh em nghĩ như thế nào?”

      Lại chú ý đến Doãn Tiêu Trác phản đối, đóng cửa lại, ngăn cách mình với Doãn Tiêu Trác, nhưng trái tim lại cách nào bình tĩnh.

      tuần lễ, có thể đưa ra quyết định như thế nào? Nhất định, tuần lễ này thể yên tâm...

      --- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

      Tập đoàn Doãn thị.

      Doãn Tiêu Diệp lái chiếc xe thể thao vô cùng lóa mắt dừng ở chỗ đỗ xe, chiếc chìa khóa tạo thành đường cong duyên dáng , rơi vào trong tay bảo vệ.

      Cách ăn mặc ngôi sao của , vừa tiến vào tập đoàn Doãn thị đưa đến trận náo động, gần như tất cả nữ công nhân viên tập đoàn Doãn thị đều ở trong góc nhìn lén . Phó tổng minh tinh này, ở công ty mình vẫn có lượng fans lớn.

      Mục tiêu hôm nay của rất ràng, thẳng đến phòng quản lý.

      Dung Tư Lam ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc đánh tài liệu, bóng đen bao phủ .

      “Người đẹp này, sắp sửa tan việc, có thể cùng ăn cơm tối ?” giọng dễ nghe vang lên đỉnh đầu.

      Dung Tư Lam lại để ý, vẫn vùi đầu làm việc của , đây thể đả kích với Doãn Tiêu Diệp. Người phụ nữ nào thấy chẳng phải nghênh đón, lại có người thèm nhìn .

      nhịn lửa giận, lấy bản thảo tài liệu bàn Dung Tư Lam, dùng giọng trầm có thể quyến rũ chết người ra , “Người đẹp, có thể hân hạnh cùng ăn bữa cơm ?”

      Lúc này Dung Tư Lam mới phát hóa ra là với , ánh mắt mơ hồ nhìn , “Xin lỗi, tiên sinh, tôi biết sao?”

      Doãn Tiêu Diệp mở rộng tầm mắt, đời lại có người phụ nữ biết ? có nên tự giới thiệu ? Đây cũng quá giảm giá ?

      “Khụ khụ!" ho hai tiếng, “Baby! Trước lạ sau quen! Lần sau nhớ nhận ra !”

      Dung Tư Lam nhíu mày, “Xin lỗi! Tôi có thời gian!” ôm lấy đống tài liệu về phía phòng quản lý.

      Doãn Tiêu Diệp nhìn theo bóng lưng Dung Tư Lam, cảm giác thất bại trước nay chưa từng có dâng lên. nhíu nhíu die enda anle equu ydonn mày, cũng tin ma quỷ! Sau khi sững sờ lúc, theo, phòng quản lý mở nhưng thấy Dung Tư Lam, quẹo khúc quanh, nghe thấy Dung Tư Lam nhận điện thoại.

      “Cái gì? Được! Tôi lập tức tới ngay!” Lời vừa dứt, vội vàng xoay người xuống lầu, hoàn toàn để Doãn Tiêu Diệp vào mắt.

      Doãn Tiêu Diệp nhìn thấy dáng vẻ cực kỳ lo lắng của , theo xuống lầu. Thấy đón xe ở ven đường, nhưng chặn vài chiếc xe cũng gọi được. Nên lấy xe mình ra, “Dung tiểu thư, có việc gì mà có thể cống hiến sức lực vì em ?”

      Lúc này Dung Tư Lam từ chối, lên xe, vô cùng lo lắng , “Nhanh! bệnh viện nhi đồng! Cám ơn!”

      Hóa ra có người ngã bệnh, khó trách gấp gáp như vậy! Doãn Tiêu Diệp cũng hỏi nhiều, lái ô tô nhanh chóng chạy đến bệnh viện nhi đồng.

      Sau khi đến bệnh viện, Dung Tư Lam thậm chí còn chưa kịp cám ơn, chạy thẳng vào phía trong bệnh viện.

      Ở phòng cấp cứu, gặp được Đóa Nhi.

      “Đóa Nhi! Như thế nào?” lập tức nhào tới, ôm lấy Đóa Nhi.

      Giáo viên vườn trẻ ở bên cạnh giải thích, “Mẹ Đóa Nhi, Đóa Nhi đánh nhau với người bạn ở trường, người bị đánh chảy máu, tôi biết tình huống của Đóa Nhi, cho nên lập tức dẫn bé tới bệnh viện, cũng may ngừng lại, có chuyện gì lớn.”

      Dung Tư Lam phen hú vía, sau khi mắt thấy Đóa Nhi có việc gì, liên tiếp cám ơn giáo viên.

      Đợi sau khi giáo viên , lớn tiếng trách cứ bé, “Đóa Nhi! Sao con lại nghe lời như vậy? Mẹ với con dieendaanleequuydonn biết bao nhiêu lần, cho đùa giỡn với các bạn , sao con nhất định nghe? Con muốn mẹ lo lắng sao?”

      Đau lòng tức giận rất nhiều, muốn hung hăng đánh con bé vài bạt tay, nhưng nghĩ đến bệnh của con bé, lại xuống tay được, tay nâng lên giữa trung, cuối cùng hạ xuống, ôm Đóa Nhi khóc lớn.

      biết rốt cuộc Đóa Nhi có thể sống đến khi nào, biết đứa bé sống nương tựa cùng mình đột nhiên rời khỏi mình lúc nào.

      Đóa Nhi lại hiểu chuyện ôm lấy vai , “Mẹ, xin lỗi, về sau con bướng bỉnh nữa. Nhưng chuyện ngày hôm nay, là Thao Thao đúng, bạn ấy con ngoan, cho nên cha mới muốn con. Mẹ, bạn ấy con như vậy sao, nhưng mà, bạn ấy còn mẹ, mẹ...”

      mẹ cái gì?” Dung Tư Lam lau nước mắt của mình hỏi.

      “Mẹ, con hiểu lắm, mà con biết là tốt, mẹ, mẹ phải có đàn ông muốn, có đúng ? Chú Tiêu muốn mẹ! Mẹ, con cho người khác xấu mẹ, mẹ là người mẹ tốt nhất thế giới, cho nên con mới...” Trong đôi mắt to của Đóa Nhi tràn đầy nước mắt.

      “Đứa ngốc!” Dung Tư Lam vuốt ve khuôn mặt nhắn của bé, nước mắt trôi thẳng xuống, “Sau này cho dù người khác gì, chúng ta cần để ý, biết ?”

      “Vâng! Đóa Nhi sai rồi!” Đóa Nhi gục đầu xuống, “Mẹ, con nhớ chú Tiêu rồi...”
      Last edited by a moderator: 14/7/17

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 36

      Edit : Sóc Là Ta

      Truyện chỉ được đăng tại Die nd da nl e q uu ydo n,

      Dung Tư Lam nhớ lại Đóa Nhi cứ nhất mực gọi Doãn Tiêu Trác là ba. giờ lại gọi như thế nữa, nên nghĩ nhất định là có tình gì rồi.

      Đóa Nhi rươm rướm nước mắt nhìn , "Mẹ, con có thể ra với mẹ sao?"

      "Bảo bối ngốc, dĩ nhiên là con phải rồi." Dung Tư Lam cảm thấy thương Đóa Nhi vì bé là đứa hiểu chuyện.

      "Mẹ, ra con luôn ngưỡng mộ những bạn khác vì họ có cha, nhưng con sợ mẹ đau lòng, cho nên dám nhắc tới chuyện này. . . . . ." Giọng Đóa Nhi đến nỗi thể nghe được.

      Dung Tư Lam ôm Đóa Nhi trong lòng, khóc nức nở, "Đóa Nhi, mẹ có lỗi với con, là lỗi của mẹ, mẹ sai rồi. . . . . ."

      Doãn Tiêu Diệp đứng ở trước cửa nhìn cảnh này, cảm thấy xúc động. ra chính là người mẹ chưa kết hôn, mà đứa con của cũng mang bệnh, vất vả đến dường nào. Đứng nhìn người phụ nữ đau khổ, có chồng bên cạnh, biết mình có nên bước đến an ủi hay , nên chỉ đứng nhìn hai mẹ con ôm nhau khóc.

      Lần đầu tiên Dung Tư Lam cảm thấy mình bất lực, ôm Đóa Nhi trong lòng. Những kiên cường, mạnh mẽ từ trước đến giờ giống như ngụy trang, bỗng thấy rất nhớ Doãn Tiêu Trác.

      Lúc này, rất muốn Doãn Tiêu Trác có thể đứng ở đây, dang tay ôm hai mẹ con , dịu dàng an ủi hai mẹ con , rằng đừng sợ, ở đây , mọi chuyện cứ để lo. . . . . .

      "Đóa Nhi, con thích chú Tiêu sao?" giọng hỏi.

      Đóa Nhi gật đầu cái, "Mẹ, con biết ba mẹ kết hôn mới có thể ở chung nhà với nhau được, con cũng hiểu chú Tiêu đồng ý làm ba con chỉ là muốn an ủi con mà thôi. . . . . ."

      Lòng Dung Tư Lam bắt đầu dao động, có lẽ cũng nên bắt đầu lại với Doãn Tiêu Trác. . . . . .

      Trong lúc tập trung suy nghĩ, đôi cánh tay ôm từ phía sau, giọng dịu dàng, trầm ấm vang lên, "Tiểu thư Dung, có thẻ giúp gì cho em?"

      Lúc đầu Dung Tư Lam cảm thấy vui mừng nhưng cũng nhanh chóng nhận ra phải giọng của nên cảm thấy cũng thất vọng.

      quay đầu lại, là người ngờ đến.

      đứng lên, vẫn ôm Đóa Nhi trong lòng, bộ dáng muốn rời khỏi Doãn Tiêu Diệp , "Xin lỗi làm mất nhiều thời gian của , cám ơn đưa em đến bệnh viện."

      xong ôm Đóa Nhi ngang qua , khuôn mặt khẩn trương, chân mày nhíu lại tỏ vẻ quật cường và kiên định.

      Doãn Tiêu Diệp nhìn bóng lưng , suy nghĩ chút. từng thấy nhiều phụ nữ, nhưng chỉ có người phụ nữ này khiến động tâm, vì điều gì chỉ vì bóng lưng quật cường của .

      Hơn nữa, loại tình cảm này cò thể còn vượt ra khỏi tình nam nữ, là loại thưởng thức, khâm phục thậm chí là ngưỡng mộ.

      Đột nhiên cảm thấy buồn cười, tưởng tượng nổi mình vốn kiêu ngạo, có quyền thế, đứng vạn người như vậy mà lại cảm thấy khâm phục người mẹ chưa lập gia đình.. . . . . .

      Thoắt cái, còn nhìn thấy bóng dáng của mẹ con Dung Tư Lam nên gọi trợ lý của mình, "Peter, tôi biết là thám tử, vậy hãy điểu tra giúp tôi người, ấy tên là Dung Tư Lam. . . . . ." Gọi điện thoại xong, mỉm cười, xoay người vào phòng bệnh.
      ***********************************************************************************

      tuần lễ trôi qua, vào ngày Chủ nhật, Doãn Tiêu Trác mua rất nhiều món ăn, Dung Tư Lam khó hiểu nhìn , "Sao mua nhiều đồ ăn như vậy? Hôm nay có khách đến sao?"

      Doãn Tiêu Trác cười, tỏ vẻ bí mật, " có khách thể mua nhiều đồ ăn chút sao? Hôm nay là ngày đẹp trời, muốn ăn mừng."

      Ngày đẹp trời sao? Dung Tư Lam hơi ngẩn ra, chợt nhớ ra phải trả lời trong kỳ hạn là tuần, trong lòng lo lắng, nên trả lời thế nào đây?

      Doãn Tiêu Trác muốn làm khó , đem cất thức ăn vào bếp.

      lát sau, chuông cửa vang lên, bước ra mở cửa. Bên ngoài có người đàn ông đẹp trai, cất giọng hỏi "Xin hỏi, đây có phải là. . . . . ."

      "À, đúng rồi, chính là ở đây, tìm đúng rồi." Đối phương còn chưa kịp hỏi gì, Doãn Tiêu Trác từ phòng bếp chạy đến, kéo người đàn ông kia vào nhà, còn giới thiệu với Dung Tư Lam, "Lam nhi, đây chính là chồng của Duy Nhất, Lãnh Ngạn."

      "Lãnh tiên sinh, chào " Dung Tư Lam lễ phép vươn tay ra chào. ra là có khách đến, hèn gì mà lại mua nhiều thức ăn như vậy.

      Doãn Tiêu Trác nắm tay , "Lam nhi, chào hỏi là được rồi, nhưng đừng có bắt tay với người khác. Nam nữ thụ thụ bất thân."

      Dung Tư Lam trừng mắt nhìn , " Nam nữ thụ thụ bất thân cái gì chứ.”

      Lãnh Ngạn nhìn bọn họ, trầm tư hồi như có điều suy nghĩ, hơn nữa lại nhìn chằm chằm váo Doãn Tiêu Trác mặc tạp dề mỉm cười, " tệ, có tiến bộ."

      Lúc đầu Doãn Tiêu Trác cảm thấy lúng túng, sau đó tỏ vẻ thản nhiên, "Đây là hạnh phúc, cậu có hiểu hay ?"

      Lãnh Ngạn gật đầu , "Đúng, đúng, hiểu, hiểu." Ánh mắt lướt qua Doãn Tiêu Trác.

      Doãn Tiêu Trác hiểu lý do ta tới đây, "Cậu tìm Duy Nhất phải ? ấy chưa trở về."

      tiếng la lớn từ trong nhà vang lên, "Ba à, nhà chúng ta có khách sao?"

      "Ba?" Lãnh Ngạn kinh ngạc cười to, "Cậu cũng nhanh quá chứ!"

      bé chạy tới ôm chân Doãn Tiêu Trác, "Ba, chú đẹp trai này là ai ?"

      Doãn Tiêu Trác hít thở sâu, "Chú ấy rất đẹp trai sao?"

      Lãnh Ngạn cười to, "Quá đúng. Trẻ em dối. Cậu cũng đừng ghen tỵ với tôi.”

      Doãn Tiêu Trác hừ tiếng, "Quá lắm cũng chỉ là chú đẹp trai mà thôi."

      Ngược lại Đóa Nhi lại nhào vào lòng Lãnh Ngạn, "Chú đẹp trai, chơi với con ."

      Lãnh Ngạn dụ dỗ, "Đươc rồi, Chúng ta cùng thổi khí cầu, đón dì Duy Nhất, có được ?"

      "Chị Duy Nhất? Là chị Duy Nhất sao" Đóa Nhi nhảy nhót chạy vào sân.

      Mặt Lãnh Ngạn u ám, Die nd da nl e q uu ydo n, chị Duy Nhất, chú đẹp trai, vai vế đúng…
      Last edited by a moderator: 14/7/17

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 37

      Edit : Sóc Là Ta



      Cuối tuần này có việc rất đáng để mong chờ.

      Lãnh Ngạn hẹn với Duy Nhất, còn Doãn Tiêu Trác hẹn cùngvới Dung Tư Lam như giao ước.

      Thế nhưng, cũng nhờ Lãnh Ngạn và Duy Nhất tham gia nên Dung Tư Lam mới có cơ hội tránh mặt, cũng cho câu trả lời chắc chắn.

      Trong lòng cũng cảm thấy rất mâu thuẫn. muốn đồng ý bên khiến lại có thêm gánh nặng, nhưng càng muốn xa lại càng nhớ , muốn mất . Mỗi người đều có lòng tham, đều có khát vọng đương, phải sao? Có lẽ đêm nay lại mất ngủ. . . . . .

      Hôm sau, trời trong nắng ấm. Đóa Nhi muốn ra sân chơi.

      Dung Tư Lam do dự, vỉ đeiu63 kiện kinh tế của vốn eo hẹp, nếu đến đó có tiền để trả. Còn trong lòng cũng cảm thấy áy náy, vì Đóa Nhi từ đến lớn chưa bao giờ được đến sân chơi. cũng là người xuất thân từ nhi, cũng từng mơ ước được đến khu vui chơi lần nhưng chưa bao giờ có cơ hội để đến đó.

      Lần nào cũng từ chối Đóa Nhi nên hôm nay nỡ từ chối

      Đóa Nhi vòng tay qua hai bên đầu hỏi, "Mẹ, hả mẹ? Ngày hôm qua chú đẹp trai đồng ý dẫn con cùng chú và chị Duy Nhất mà."

      "Đúng rồi, ngày hôm qua Đóa Nhi giúp thổi khí cầu, nên muốn dẫn bé đến khu vui chơi." Lãnh Ngạn cười .

      "Chuyện này. . . . . . vậy được đâu?" Dung Tư Lam tự thấy mình và Lãnh Ngạn chỉ mới là lần đầu tiên gặp mặt, mà để Lãnh Ngạn dẫn hình như thích hợp.

      Doãn Tiêu Trác bước lên trước, "Để họ . Lãnh Ngạn hình như cũng rất thích bé, để cho ta thực tập trước cũng tốt. Chúng ta thôi." ta vừa với Dung Tư Lam vừa ranh mãnh nhìn Lãnh Ngạn và Duy Nhất.

      Lãnh Ngạn cười ha ha, bế Đóa Nhi lên, " nào, tới khu vui chơi thôi...!"

      Dung Tư Lam nhìn mọi người vui vẻ cũng muốn làm họ mất hứng nên đành lên xe, cùng bọn họ.

      Cuối tuần sân chơi rất đông, có nhiều đứa trẻ được ba vác vai dạo khắp nơi.

      Đóa Nhi bước xuống xe, nhìn những đứa trẻ được ba cõng vai, bé cũng cảm thấy hâm mộ chúng. Từ trước tới giờ bé chưa từng được ai đối xử với mình như vậy…

      Doãn Tiêu Trác nhạy bén, nhận thấy ham muốn của bé qua nét mặt của , nên ngồi xổm xuống trước mặt bé, , "Bảo bối, lên đây."

      Đóa Nhi kinh ngạc, lần đầu tiên ở trước mặt Doãn Tiêu Trác tỏ vẻ sợ hãi, "Cha. . . . . . Cha gì?" Nếu như nghe lầm mới vừa rồi cha là bảo bối, là bảo bối của cha sao? có thể cho là như thế sao? Trừ mẹ ra, từ xưa tới nay chưa từng có ai gọi là bảo bối. . . . . .

      "Bảo bối, cha bảo con lên đây, con có muốn cưỡi ngựa ?" Doãn Tiêu Trác tiếp tục lặp lại câu hỏi với giọng dịu dàng, ngọt ngào.

      Đóa Nhi cảm động rơi nước mắt, chạy đến ôm lưng Doãn Tiêu Trác nức nở nghẹn ngào, "Cha, con là bảo bối của cha sao?"

      Doãn Tiêu Trác nghiêng đầu, dùng ngón tay cái lau nước mắt cho bé, "Bảo bối ngốc, con chính là bảo bối của cha mà."

      "Cha." Đóa Nhi mở đôi mắt to chứa đầy lệ, ôm chặt cổ Doãn Tiêu Trác.

      Doãn Tiêu Trác khẽ mỉm cười, nắm tay Đóa Nhi, bế lên vai, bắt đầu chạy, "Bảo bối Đóa Nhi, cưỡi ngựa thôi."

      Dung Tư Lam nhìn bóng lưng lớn ở phía xa xa, nghe tiếng cười Đóa Nhi lanh lảnh, vang lên đâu đó, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp.

      Sau lưng bọn họ, Lãnh Ngạn ôm eo của Duy Nhất, trong mắt thoáng tia sáng. Duy Nhất nhìn thấy như vậy, cũng cảm thấy kinh ngạc, " ngờ, được làm cha lại vui vẻ đến vậy."

      Lãnh Ngạn cũng cười nhạt, "Bảo bối, hay là chúng ta cũng nên có tiểu bảo bối?"

      Nụ cười của tươi nhưng đổi lại chỉ là cái liếc mắt của Duy Nhất.

      Mọi người dừng bước nhìn ngựa gỗ xoay tròn, Đóa Nhi ôm cổ Doãn Tiêu Trác nhàng , "Cha, con cũng muốn ngồi ngựa gỗ. Con với cha ngồi chung được ?"

      "Được, dĩ nhiên là được." Doãn Tiêu Trác ngờ đaã ba mươi tuổi rồi mà lại trẻ con như vậy...

      Ngược lại, ở nơi kia, Duy Nhất lẩm bẩm, “Em cũng muốn ngồi ngựa gỗ."

      biết gió từ nơi nào thổi tới, Lãnh Ngạn lén lút nhìn đông tới nhìn tây, ". . . . . . khát nước, mua nước."

      "Lãnh Ngạn." Duy Nhất trừng mắt, lạnh lùng nhìn Lãnh Ngạn.

      " mà." Lãnh Ngạn cúi đầu, thầm cầu nguyện. . . . . .

      tai họa cuối cùng cũng xảy ra. . . . . .

      "Em muốn với em cùng ." Duy Nhất mạnh mẽ thốt ra.

      "Duy Nhất, có thể?. . . . . ."

      " thể."

      "Duy Nhất, hay là. . . . . ."

      " được."

      Sau hai phút, Lãnh Ngạn và Duy Nhất hòa với tiếng nhạc theo vòng quay ngựa gỗ, đâu đó còn có tiếng thét của Đóa Nhi. Những thanh đó vang vọng vào tai Dung Tư Lam khiến mê ly, như thế là hạnh phúc sao? Hay đó chỉ là mộng ảo?

      Vui vẻ luôn trôi qua rất nhanh, lặng yên còn nữa, Đóa Nhi chơi mệt nằm ở lưng Doãn Tiêu Trác, dù Dung Tư Lam uy hiếp thế nào cũng chịu xuống.

      Doãn Tiêu Trác cưng chiều cười , " sao, cõng bé chút."

      Đứng ở ven đường chờ Lãnh Ngạn lấy xe, Đóa Nhi ngáp cái, cũng đến giờ bé phải ngủ trưa.

      Cố gắng mở mắt, bé nằm trong lòng Doãn Tiêu Trác lầu bầu, "Cha à, hôm nay là ngày Đóa Nhi cảm thấy vui vẻ nhất, có phải Đóa Nhi chỉ có ngày hôm nay thôi phải cha? Mẹ làm người thể tham lam. Đóa Nhi tham lam, nhưng Đóa nhi chỉ muốn cha xem mình là bảo bối trong ngày là cũng được. . . . . ."

      Doãn Tiêu Trác cứng đờ, quay đầu nhìn Đóa Nhi , "Bảo bối, chỉ cần con muốn, cha vĩnh viễn đều xem con bảo bối của cha."

      Sau lưng vang lên tiếng ngáy , có lẽ Đóa Nhi ngủ rồi. . . . . .

      Cuộc đối thoại của hai người đều bị Dung Tư Lam nghe thấy, lòng vốn yên, giờ lại càng thêm mạnh mẽ, như con sóng mãnh liệt cuốn hết mọi thứ con đường của nó . . . . . .

      Lãnh Ngạn lái xe đến. Doãn Tiêu Trác vừa đặt Đóa Nhi vào xe, điện thoại di động liền vang lên, Die nd da nl e q uu ydo n, số điện thoại trong máy ngừng chớp nháy khiến như bị điện giật, máu chảy thông.
      Last edited by a moderator: 14/7/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :