1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Người cha nhặt được - Cát Tường Dạ

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 28:
      Editor: heisall

      Ánh mắt của rơi vào cơ thể của người đàn ông bên cạnh Bùi Trọng, ồ, người đàn ông rất đẹp trai! Vóc dáng khác tên háo sắc cho lắm, hổ là học thiết kế, gương mặt giống như được thiết kế ra, rất tinh xảo, còn trắng hơn so với tên háo sắc, lại rất lạnh lùng và thanh cao (trong sạch và cao thượng), nhưng dáng vẻ cũng rất nho nhã.

      Dung Tư Lam khẽ cúi người chào: "Giám đốc Thẩm, xin chào, tôi tên là Dung Tư Lam, là thư ký mới tới, mong được chỉ bảo nhiều hơn."

      Ánh mắt của Thẩm Nhược Trần quan sát lượt từ đầu đến chân, sau đó : "Nếu là thư ký, hãy theo Nguyệt Linh học hỏi tốt, còn nữa, quần áo mặc, tôi muốn hàng vỉa hè xuất ở trong phòng thiết kế của tôi."

      Bùi Trọng nghe xong lời này lập tức đưa mắt ra hiệu với ta, kéo ta vào phòng làm việc.

      "Cậu nhóc, cậu muốn chết à! Sao lại chuyện với ấy như vậy? ấy là do Tiêu trực tiếp bố trí xuống đấy!" Quan hệ giữa ba người Bùi Trọng, Thẩm Nhược Trần và Doãn Tiêu Trác cũng coi như thân thiết, cho nên lời cũng có chút tùy tiện.

      Thẩm Nhược Trần nhíu mày: "Thôi , sao lại đặt cái bình hoa này ở chỗ tớ, sao cho làm thư ký của ta?"

      " này giống những người khác, hình như Tiêu đối với ấy có chút. . . . . . . Ừm?" Bùi Trọng lộ ra nụ cười ngầm.

      Đối với Thẩm Nhược Trần mà , đây chính là tin tức bùng nổ: " thể nào! Tớ cho là tên nhóc kia bao giờ động lòng với phụ nữ nữa! Rất thú vị! ấy có lai lịch như thế nào? Học vấn ra sao?"

      "Tớ với cậu rồi, này có gì cả, hơn nữa xem ra rất trong sáng, cho nên nên làm khó người ta, còn nữa, hình như ấy biết thân phận của Tiêu đâu, chớ có lộ ra!" Bùi Trọng nhắc nhở ta.

      "Ừ, biết! Biết rồi!" Dáng vẻ của Thẩm Nhược Trần giống như xem kịch vui.

      Ngoài cửa, Dung Tư Lam cúi đầu nhìn chiếc váy của mình, đây là bộ quần áo nghiêm chỉnh nhất của , còn có cái váy xòe dùng để xem mắt nhưng sớm bị Doãn Tiêu Trác xé rách. . . . . .

      Thư ký của Thẩm Nhược Trần là Lâm Nguyệt Linh, khinh miệt nhìn sang chiếc váy của , cố tình uốn éo người để khoe chiếc váy của mình.

      Dung Tư Lam muốn vừa bắt đầu bất hòa cùng đồng nghiệp, mặc dù rất thích ta, nhưng vẫn lịch chào hỏi: "Chị là Nguyệt Linh sao? Cái gì tôi cũng chưa biết, mong chị chỉ bảo nhiều hơn!"

      câu “chị Nguyệt Linh” làm cho Lâm Nguyệt Linh vui trong lòng, chẳng lẽ nhìn mình rất già sao? Buồn cười: "Nếu như cái gì cũng biết, trước hết nên học cách mặc quần áo! Ăn mặc giống như dân chạy nạn, tới công ty để tranh thủ đồng tình à!"

      Dung Tư Lam tức cười, chỉ chỗ ngồi bên cạnh ta: "Tôi ngồi ở đó sao?"

      Lâm Nguyệt Linh liếc mắt: "Chẳng lẽ muốn ngồi trong phòng Giám đốc sao?"

      "Ha ha, cảm ơn! Chị Nguyệt Linh hài hước!" Dung Tư Lam làm bộ nghe hiểu giễu cợt trong lời của ta, lặp lại câu “chị Nguyệt Linh” lần nữa, mặc dù cũng biết những lời này có lực sát thương lớn đối với Lâm Nguyệt Linh.

      Lâm Nguyệt Linh có giận cũng chỉ có thể giương mắt nhìn, vừa đúng lúc Bùi Trọng ra ngoài từ phòng của giám đốc, nên ta cũng tiện nhiều. Lại thấy Bùi Trọng đặc biệt tới bên cạnh Dung Tư Lam, giọng dặn dò mấy câu gì đó, cuối cùng, còn cười , Dung Tư Lam có gì cần cứ trực tiếp tìm .

      Chẳng lẽ giữa bọn họ có bí mật gì thể cho người khác biết? Đầu của Lâm Nguyệt Linh vòng vo suy nghĩ.

      Tan việc!

      Tâm trạng của Dung Tư Lam rất tốt! Mặc dù có chút vui nho , như cấp lạnh lùng, và đồng nghiệp quá dị, nhưng những điều này cũng thể ảnh hưởng đến tâm trạng của , đây là công việc tốt nhất từ trước tới nay của ! nhất định phải quý trọng!

      Trời tối rồi, Dung Tư Lam vốn định mua quần áo, nhưng xem ra được, tất cả đều tại Lâm Nguyệt Linh đó giao cho rất nhiều công việc. biết Đóa Nhi ở nhà như thế nào rồi! Hay là về nhà trước, cùng lắm đợi lát nữa gọi điện thoại Thanh Thanh ngày mai làm mang thêm bộ quần áo.

      Đến trước cửa nhà, theo thói quen nhìn vào bên trong, trong nhà vẫn là cảnh tối lửa tắt đèn, chẳng lẽ còn chưa trở lại? nóng nảy, mở cửa ra hô to: "Đóa Nhi! Đóa Nhi!"

      Bỗng nhiên, đèn bật sáng!

      Tiếng nhạc vang lên, Đóa Nhi cùng Doãn Tiêu Trác phun pháo hoa giấy nhiều màu sắc về phía , Đóa Nhi còn lớn tiếng kêu: "Chúc mẹ có việc làm mới, ngày càng có nhiều tiền thưởng! Tiền nhiều đếm xuể!"

      Doãn Tiêu Trác cười to, dường như điều này làm lòng rất vui. . . . . .

      Dung Tư Lam ngắm nhìn bốn phía, trong nhà quấn đầy bong bóng, bàn thức ăn sớm được làm xong, sâm banh đặt ở bên cạnh, còn có bánh kem lớn.

      Nước mắt của liền trào ra, rất lâu rồi chưa từng có loại cảm giác này, cảm giác ấm áp, giống như gia đình, lúc này mới giống như gia đình. . . . . .

      "Hôm nay là ngày đầu tiên làm ở công ty lớn, có vui vẻ ?" Doãn Tiêu Trác rất tự nhiên khoác tay lên vai .

      Giọng của dịu dàng càng làm lòng thêm ấm áp, nén nước mắt ra sức gật đầu.

      " thể tin được! Gà tây siêu cấp mạnh mẽ lại dễ dàng cảm động như vậy sao? Đến đây, khui rượu nào!" buồn cười nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của , ôm lấy tới bên cạnh bàn ăn.

      Lần này, vẫn gọi là gà tây, nhưng tuyệt đối tức giận. . . . . .

      Doãn Tiêu Trác mở sâm banh ra, Dung Tư Lam đột nhiên cảm thấy buồn, cuối cùng bọt biển cũng tan biến, vất vả mới có được khoảng thời gian hạnh phúc, chẳng lẽ lại dễ dàng tan biến như vậy sao?

      Ánh mắt của dừng lại ở nụ cười ngây ngốc của Doãn Tiêu Trác, người đàn ông này, làm cho vui vẻ, cũng làm cho tức giận, rốt cuộc là ai? Tại sao ông trời lại đưa đến bên cạnh . . . . . .

      Đóa Nhi giơ ly rượu lên, cười lớn mời rượu: "Chúc cha, mẹ luôn hạnh phúc, vĩnh kết đồng tâm, nhưng Đóa Nhi thể uống rượu, xin mời cha mẹ cùng nhau thay mặt Đóa Nhi uống!"

      Đóa Nhi đứng ở ghế, giơ cái ly đến bên môi của Dung Tư Lam, nhìn nhấp ngụm, sau đó lại đưa tới bên môi của Doãn Tiêu Trác, Doãn Tiêu Trác uống hơi cạn sạch.

      Đóa Nhi cười trộm, cũng biết vĩnh kết đồng tâm là có ý gì, dù sao khi dâu chú rể kết hôn, mọi người đều với họ những lời này.

      Lúc này, điện thoại của Doãn Tiêu Trác chợt vang lên, ông cụ lệnh cho phải chạy về nhà trong vòng mười phút, nghe giọng điệu hết sức tốt. Doãn Tiêu Trác suy nghĩ chút, quyết định về nhà.
      Last edited by a moderator: 14/7/17

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 29:
      Editor: heisall

      đứng dậy khỏi ghế sa lon rồi đưa cho cái túi: "Đến công ty làm việc thể mặc áo sơ mi và quần jean được, ở đây có mấy bộ quần áo, đừng từ chối, phải ở trong nhà phải đóng tiền sinh hoạt sao? Cứ coi như tôi đóng tiền sinh hoạt.”

      "Tạm biệt Đóa Nhi! Phải ngoan ngoãn nghe lời của mẹ nhé!" cúi đầu hôn lên má của Đóa Nhi cái, rồi sau đó thuận thế hôn luôn lên mặt của Dung Tư Lam, rồi cười ha hả rời .

      Dung Tư Lam ôm túi quần áo, nhìn bóng lưng của , trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Tối nay lại mất ngủ, loại cảm giác này, gọi là. . . . . .

      Doãn Tiêu Trác về đến nhà, mẹ kế và Doãn Tử Nhiên xem TV. Thấy trở lại, Doãn Tử Nhiên tuỳ tiện lên tiếng chào hỏi, mẹ kế thèm để ý tới , cũng nhiều, trực tiếp lên thư phòng ở lầu tìm cha. Doãn Tử Nhiên là do mẹ kế sinh, là em ba ở trong nhà, mới trở về từ nước ngoài lâu, vừa trở lại trở thành Tổng giám đốc.

      Ngay khúc quanh của cầu thang xoắn ốc, vừa đúng lúc đụng phải em dâu Hứa Tĩnh Tuyền xuống.

      " cả, trở về rồi ạ!" Mặt của Hứa Tĩnh Tuyền hơi đỏ chút, cúi đầu xuống lầu.

      Doãn Tiêu Trác lắc đầu cái, em dâu này trời sinh nhát gan hay xấu hổ, an phận thủ thường, lại gả cho tên nhóc trăng hoa Tiêu Diệp, là đáng tiếc!

      Doãn Tiêu Diệp là con thứ hai nhà họ Doãn, cùng mẹ với , ở công ty giữ chức Phó tổng giám đốc, nhưng cũng phân biệt chuyện công hay tư, thỉnh thoảng đánh bài chuồn, còn bắt chuyện cùng nữa nhân viên xinh đẹp.

      Hơn nữa nó lại cảm thấy hứng thú với việc ca hát, hình như cũng là ca sĩ nổi tiếng, bởi vì còn ăn chơi lêu lổng, nên trong nhà sớm tìm cho nó tiểu thư nhà giàu, muốn trói chặt tim của nó, điều ngạc nhiên là tên nhóc này lại từ chối việc hôn , theo như lời của nó , hôn nhân chỉ là tờ giấy, thể buộc được nó tiếp tục tìm kiếm rừng rậm bên ngoài, cho nên, xì căng đan vẫn ngừng.

      Nhưng cũng rất kỳ quái, xì căng đan của nó càng nhiều, ngược lại vận may của nó càng ngày càng đỏ.

      Doãn Tiêu Trác gõ cửa thư phòng, bên trong truyền đến tiếng trầm thấp: "Vào ."

      Đẩy cửa vào, quả nhiên mặt mày của ông cụ Doãn như mây đen.

      lấy lại bình tĩnh, quyết định cãi vả với cha: "Cha, gọi con về gấp như vậy, có chuyện gì sao?"

      Ông cụ Doãn quăng "Bốp" xấp tài liệu vào người : "Dung Tư Lam, mồ côi, bối cảnh gia đình trống rỗng, lớn lên ở nhi viện từ nhoe, mười tám tuổi sinh con , hơn nữa đứa bé này cũng phải của , người phụ nữ như vậy đừng mơ tưởng bước vào của nhà họ Doãn!"

      Doãn Tiêu Trác dở khóc dở cười, nhưng mà lại muốn nghe người khác xấu Dung Tư Lam.

      "Phụ nữ tốt? Phụ nữ tốt mà mười tám tuổi bỏ học ư? Phụ nữ tốt mà có con riêng hả?" Ông cụ Doãn nổi giận: "Tháng này phải quyết định hôn với nhà họ Kiều cho tôi! Nếu cũng đừng vào cửa nhà họ Doãn nữa!"

      "Con đây! Bái bai!" chịu nổi ông cụ, tiếp xúc càng nhiều với Dung Tư Lam, suy nghĩ muốn cưới Kiều Vũ Na cũng càng nhạt, nhưng hình như cũng nhận ra được điểm này.

      để ý đến ông cụ gầm thét sau lưng, vọt ra khỏi cửa nhà, phía sau , đôi mắt của mẹ kế lướt qua ý cười lạnh. . . . . .

      Chẳng biết tại sao trong lòng lại cảm thấy rất phiền, nhưng lại muốn mang cảm xúc này tới nhà Dung Tư Lam, vì vậy lập tức kêu vài người bạn tốt ra ngoài uống rượu, nhưng khi đến quầy rượu, lại phát tâm tình của hai người bạn cũng tốt hơn bao nhiêu so với .

      Đầu tiên chính là Cầu Chí Dương, tinh thần uể oải, dường như muốn chuyện, mà người kia càng tệ hơn, mặt đen lại, người đàn ông lạnh lùng tiếng tăm lừng lẫy Lãnh Ngạn, người cũng như tên, hôm nay hình như càng lạnh hơn so với bình thường. . . . . .

      "Này, hai người các cậu sao thế? Tâm tình của tôi tốt, gọi các cậu ra ngoài uống rượu cùng tớ, tại tốt rồi, người nào cũng trưng ra vẻ mặt như đưa đám, chẳng lẽ tớ nợ các cậu tiền sao?" Doãn Tiêu Trác uể oải ra.

      "Các cậu uống , tớ trước!" Lãnh Ngạn dính giọt rượu, xoay người rời .

      "Này!" Doãn Tiêu Trác gọi với theo bóng lưng của , nhưng có kết quả, chỉ đành phải thầm: " là, chẳng lẽ có Duy Nhất là cần em nữa sao? Có gì đặc biệt hơn người chứ!"

      Đối với Cầu Chí Dương mà cái tên "Duy Nhất" này cũng thể nhắc đến, chẳng qua Doãn Tiêu Trác biết. . . . . .

      Cầu Chí Dương nốc ly rượu vào trong miệng: "Uống rượu uống , những lời vô nghĩa để làm gì?"

      " ra! Cậu ta có thể lấy được Duy Nhất, là nhờ giúp đỡ lớn của tớ, vậy mà cũng hiểu phải cảm ơn tớ!"

      ra ảnh hưởng của cậu ta trong chuyện đó lại có tác dụng lớn như vậy! Trong lòng Cầu Chí Dương căm tức thôi. . . . . .

      Doãn Tiêu Trác khiêu khích nhìn : " lên bộc lộ tài năng, như thế nào?"

      Cầu Chí Dương khinh miệt nhìn cái: "Tớ chỉ thể ở địa bàn của chính mình, còn nơi này? Cậu cho rằng cậu là ai?" xong những lời này, ta cũng nghênh ngang rời .

      Còn lại Doãn Tiêu Trác ngơ ngác nắm ly rượu, biết hôm nay rốt cuộc mình bị làm sao, ràng là tìm người ra ngoài giải sầu, nhưng ngược lại mình lại biến thành đối tượng để bọn họ trút giận. . . . . .

      Nhìn chất lỏng trong suốt trong ly, trong những ngày trước chất lỏng này có thể mang đến cho an ủi, nhưng hôm nay làm thế nào cũng thể nuốt trôi.

      "Này! Tiêu!" Theo tiếng nũng nịu êm ái, là thân thể mềm mại dán lên người , ngực lập tức bị hai khối mềm mại chặn lại, mùi nước hoa xông vào mũi, trước mắt là đôi môi đỏ mọng xinh đẹp lóe lên ánh ság mê người.

      Ngôi sao Sana, người tình cũ của . Lực chú ý của duy trì người ta bao lâu? Nửa năm? Coi như cũng tương đối dài rồi.

      Nhưng hôm nay lại có nổi chút hứng thú, đôi môi đỏ mọng trước mắt này dần dần bị đôi môi màu hồng mật của người khác bao trùm, môi khỏi tràn ra nụ cười.

      Nhàm chán? Buồn bực? bằng trêu chọc gà tây chơi. . . . . .

      Sana bị nụ cười của đầu độc, cho là cười vì , nên càng dũng cảm hơn, hai cánh tay liền lượn quanh lên cổ của , đưa đôi môi lại gần.

      Mùi son môi lập tức làm cảm thấy buồn nôn, nhăn mày lại, lạnh lùng đẩy ta ra: "Sana, mùi vị của càng ngày càng kém!"

      Bóng lưng của biến mất ở trong màn đêm, Sana cắn môi, hai mắt tràn đầy tức giận và nhục nhã.

      , khi nhớ tới gà tây thỉnh thoảng hung dữ, thỉnh thoảng lại xấu hổ, trong lòng liền tràn đầy ấm áp.

      Gà tây ư? cười, xưng hô này hiển nhiên còn thích hợp với , , hình tượng mới của rất đẹp, rất tinh khiết, chỉ là, lại ghen ghét khi thấy ăn mặc như vậy xem mắt. . . . . .
      Last edited by a moderator: 14/7/17

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 30:

      Editor: heisall

      Ghen tỵ? bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ, chẳng lẽ con gà tây kia rồi sao?

      ! thể nào! chỉ lưu luyến cảm giác thân thiết và ấm áp ở nhà , trái tim của rơi mất từ nhiều năm trước rồi. . . . . .

      Người con đó xinh đẹp tuyệt trần . . . . .

      Người con đó thề non hẹn biển với , ngoài ra gả cho ai khác. . . . . .

      cười khổ, tình cũng chỉ là trò chơi của thời trẻ tuổi ngông cuồng mà thôi!

      Nghĩ tới đây, khiến thay đổi phương hướng, quay về công ty, trong bóng đêm, chiếc Lamborghini của đơn lao vun vút. . . . . .

      Mấy ngày liên tiếp, bắt buộc mình được nghĩ tới Dung Tư Lam nữa, tan việc cũng đến nhà họ Dung, nhà của mình càng muốn trở về, mỗi ngày đều ngủ ở công ty, như vậy cũng rất tốt, mỗi ngày thức dậy là có thể làm việc ngay, làm việc xong lại lập tức lên giường ngủ, cuộc sống đơn giản rất nhiều!

      Hôm nay, khi mới vừa thức dậy, rửa mặt xong, cánh cửa phòng tổng giám đốc liền bị đẩy ra, Doãn Tiêu Diệp tuỳ tiện xông vào, cả người ăn mặc sặc sỡ làm mắt của sáng lóa.

      "! lâu gặp!" ta lộ ra nụ cười xán lạn.

      Doãn Tiêu Trác nhíu mày: "Cậu biết xấu hổ khi câu này sao? Cậu là phó tổng giám đốc của công ty, chẳng lẽ phải ngày nào cũng nhìn thấy sao?"

      ta thờ ơ phất tay cái: " à, sao có thể như vậy, chẳng phải còn có Tử Nhiên, việc của em cũng coi như xong rồi? Với lại, phải hôm nay em cũng tới rồi sao?"

      Doãn Tiêu Trác cười khổ: "Tới? phải lại để ý người đẹp nào chứ?"

      ", hiểu em đấy!" Doãn Tiêu Diệp giật mình, ngồi lên bàn của .

      "Người đẹp trong Doãn thị còn có ai lọt qua mắt của em hả? Em xuống cho !" đẩy cậu ta xuống khỏi cái bàn, chợt nhớ tới, : " cho em biết, em đừng động vào thư ký Tử Nhiên, đó là vợ của Lãnh Ngạn!"

      "Em biết rồi! Em nhìn trúng người khác! rất tốt, dính khói bụi trần gian! Như tiên nữ vậy!" Trong mắt Doãn Tiêu Diệp lộ ra hâm mộ.

      "Ai vậy?" Sao lại nhớ nổi trong Doãn thị có nhân viên như thế, bưng ly nước bàn lên uống ngụm.

      "Người đó, là thư ký của giám đốc phòng thiết kế, tên gì nhỉ? À, Dung Tư Lam."

      "Phốc!" tiếng, Doãn Tiêu Trác phun ngụm nước ra ngoài, rống to: " được!"

      "Tại sao?" Doãn Tiêu Diệp nhìn chằm chằm, lúc chợt cười ranh mãnh: "Chẳng lẽ, là người phụ nữ của sao?"

      "Bớt bậy !" Doãn Tiêu Trác nặng nề đặt chén nước lên bàn, bắt đầu dạy dỗ cậu ta: "Tiêu Diệp, em cũng nên trưởng thành rồi đó! Mỗi ngày để vợ thui thủi ở nhà, còn mình khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, còn ra thể thống gì nữa chứ?"

      "Được rồi, được rồi mà, sao càng lúc càng giống ông già quá? Em tốt bụng tới thăm chút, lại tụng kinh với em? Thôi, em tìm tiên nữ của em đây!" ta hừ tiếng, rồi xoay người rời .

      "Đứng lại! Em còn dám !" Doãn Tiêu Trác gấp đến độ giận dữ.

      "Tại sao dám?" Doãn Tiêu Diệp xoay người chống đối : "Trừ phi, đó là của người phụ nữ của ?"

      " phải. . . . . ." hụt hơi: "Tóm lại, cho phép em !"

      "Stop! hiểu nổi !" Doãn Tiêu Diệp nặng nề đóng cửa lại.

      Doãn Tiêu Trác lập tức gọi điện thoại cho Bùi Trọng: "Này, Tiêu Diệp xuống, cậu ra mặt, được để cho Dung Tư Lam chạm mặt nó, mặc kệ cậu dùng phương pháp gì!"

      "Vì sao. . . . . . Sao?" Chữ "Sao" còn chưa hết, bên kia vang lên thanh "đô đô" ngắt máy, Bùi Trọng cầm điện thoại di động, khổ hết chỗ , cái vị trí trợ lí này quá vất vả, ngay cả chuyện cản trở này mà cũng phải quản. . . . . .

      Rốt cuộc Doãn Tiêu Trác cũng yên tĩnh được, trong đầu tràn đầy hình dáng của Dung Tư Lam, đủ loại biểu cảm, liền cảm thấy tức giận: "Cái gì mà dính khói bụi trần gian? Cái gì tiên nữ? Chỉ là con gà tây mà thôi! buồn cười!"

      Nhưng suốt cả ngày hôm nay, con gà tây đỏ bừng kia ngừng xuất trước mắt , khiến tâm trạng của rối loạn chịu nổi, cho dù là ai vào cũng rất xui xẻo. . . . . .

      Thư ký ở bên ngoài kéo còi báo động, hôm nay có mưa rào và sấm chớp, tất cả muốn ký tên tài liệu đừng cầm lên, bị trả về, đợi trời trong xanh nhiều mây rồi hãy trở lại, nhất định có thể thông qua lần nữa!

      Buổi chiều vào lúc sắp tan ca còn có Kiều Vũ Na cố tình sợ chết xông lên. . . . . .

      Lúc bình thường, thư ký ưa hành động kiêu căng của ta, cố ý nhắc khéo, để cho ta vào, vừa mới tiến vào bị Doãn Tiêu Trác đập tới chữ: "Cút!"

      Đôi môi Kiều Vũ Na vểnh lên: " Trác, sao lại đối xử với em như vậy?"

      Lúc này Doãn Tiêu Trác mới phát ra ta, vì ngại mặt mũi của hai nhà, đành phải : "A, là Na Na à, cứ nghĩ là những nhân viên làm việc sai."

      Tâm tình của Kiều Vũ Na cũng nới lỏng hơn, chầm chậm về phía , ngay khi đến bên cạnh giống như bị vướn thứ gì đó, liền nhào thẳng vào người Doãn Tiêu Trác, ôm trọn cả người .

      Kiều Vũ Na vô ý chạm vào vòm ngực của , hơi thở nam tính làm ta đỏ mặt, dứt khoát vòng tay qua cổ , muốn đứng lên. . . . . .

      Doãn Tiêu Trác nhíu mày: "Na Na, em té bị thương rồi hả?"

      Kiều Vũ Na xoay tròn đôi mắt, giả vờ rất đau, uất ức đáp lời: "Dạ . . . . ."

      Doãn Tiêu Trác liền bế lên, trong lòng mừng rỡ, càng cố làm ra dáng vẻ giống như bị thương. Ai ngờ Doãn Tiêu Trác đặt lên ghế sofa gọi ngay cho bác sĩ, muốn ông ta tới khám Kiều Vũ Na chút, còn mình tiếng liền ra ngoài, với thư ký: "Kiều tiểu thư té bị thương, ở chỗ này nghỉ ngơi, để ý chút."

      Phòng làm việc to như vậy chỉ còn lại Kiều Vũ Na tức giận, cam lòng lập tức bò dậy đuổi theo!

      Thư ký ngăn lại: "Kiều tiểu thư, tổng giám đốc căn dặn. . . . . ."

      "Căn dặn cái rắm!" đẩy thư ký ra tiếp tục đuổi theo Doãn Tiêu Trác.

      Đến lầu dưới Doãn thị, nhìn thấy Doãn Tiêu Trác lên xe, mình lặng lẽ lên xe theo đuôi , đầu tiên là thấy mua đống lớn đồ đạc, sau đó phía khu chung cư, trong lòng càng nghi ngờ hơn. . . . . .

      Cách nhà Dung Tư Lam càng ngày càng gần, lửa giận trong lòng Doãn Tiêu Trác cũng biến mất từng chút , thể thừa nhận, gặp lại là việc rất vui vẻ, nhớ lại cảm thấy gây gổ cũng rất thú vị.
      Last edited by a moderator: 14/7/17

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 31:

      Lúc này tan tầm chưa? vòng vèo ở siêu thị thời gian dài như thế chắc chắn về nhà trước rồi.

      Xe dần dần lái vào đầu hẻm, xa xa, thấp thoáng nhìn thấy vài ngọn đèn được thắp lên, lo lắng trong lòng bỗng nhiên bẫng, trở nên thư thái và nhàng hơn nhiều.

      mỉm cười, xuống xe, tiếng cười từ bên trong vang vọng ra, đột nhiên cảm thấy bản thân mình giống như ông chồng làm về muộn, cảm giác này thực rất tốt, rất tốt. . . . . .

      Mới tới cửa, ngửi thấy mùi thức ăn thơm nức, con sâu thèm ăn trong bụng lập tức bị quyến rũ, thể chờ đợi đẩy cửa vào.

      "Hỏa Kê! Hỏa Kê!", vừa kêu vừa tìm tòi chung quanh.

      Món ăn trong bếp sẵn sàng, nhưng người thấy đâu, thầm thắc mắc, lại nghe thấy tiếng của mẹ con họ từ ngoài cửa truyền đến.

      "Hỏa Kê! đâu về vậy?", lúc bê đồ ăn ra còn thuận tay bốc miếng.

      "Này! Đừng có ăn vụng! Hôm nay chúng ta có khách!". Dung Tư Lam đẩy tay của ra, cũng quen với việc bị gọi là “Hỏa Kê” nên cũng thèm so đo!

      "Hả? Thảo nào mà lại có nhiều món ngon như vậy! Ai tới thế?", Doãn Tiêu Trác mút mút đầu ngón tay, rất khó có thể tưởng tượng, đường đường là Tổng giám đốc lại có hành vi hồn nhiên như thế này.

      Dung Tư Lam vừa tới phòng tắm, vừa trả lời: "Tôi cho người ta thuê lầu , nếu , sao nuôi nổi người nào đó suốt ngày ăn chùa, ở chùa chứ!".

      Ăn cơm chùa( Trai bao)? chợt đến gần, ôm lấy : "Tôi ăn cơm chùa (trai bao), mà cũng thèm đuổi sao?"

      oán hận trừng mắt liếc người nào đó, đáp: " mau ! mau! Lúc tôi nhất định đốt pháo cung tiễn!"

      Lời hung ác, nhưng lại hề giãy giụa né tránh cái ôm của , hành động ôm ôm ấp ấp dường như càng ngày càng thuận nước đẩy thuyền, hơn nữa thể phủ nhận rằng cũng hơi thinh thích cảm giác này.

      cười khẽ tiếng, liền bị cánh môi hơi hơi vểnh lên của hấp dẫn, vừa cúi đầu định hôn lại bị Dung Tư Lam đưa tay ngăn lại, nhìn sang chỗ Đóa Nhi, hất hàm : "Còn có trẻ con ở đây đấy!"

      Môi của chạm phải lòng bàn tay , vì thế mà bỏ qua, hung hăng khẽ liếm, rồi khẽ thầm vào tai người bên cạnh: "Vậy có phải nếu Đóa Nhi nhìn thấy liền có thể … hay ?".

      Mặt Dung Tư Lam đỏ bừng lên, đẩy ra đáp: "Tránh ra mau! Tôi mới vừa quét dọn gác, người toàn là bụi, bẩn lắm!".

      Tâm trạng tốt trong mấy ngày qua của Doãn Tiêu Trác lập tức liền được quét sạch, vui vẻ dõi theo Dung Tư Lam bước đến gần phòng tắm.

      Quay đầu lại, liền thấy Đóa Nhi che miệng cười giảo hoạt: "Cha! Con nhìn thấy cái gì đâu nhé!".

      "Tiểu quỷ này!", Doãn Tiêu Trác cười vỗ lên mông cái.

      Đóa Nhi cười hi hi chạy vào phòng của mình, còn Doãn Tiêu Trác xoay người vào trong bếp, bê những món ăn còn lại ra ngoài.

      Nhưng, lúc vừa ra, lại phát trong nhà nhiều thêm người: "Duy Nhất?" liền kinh ngạc thôi.

      "Tổng giám đốc?", Duy Nhất nhìn thấy người nào đó còn kinh ngạc hơn gấp bội.

      Thấy thế liền cuống quít che miệng của lại, : "Đừng gọi tôi là Tổng giám đốc, mà gọi là Tiêu, ok!".

      Lúc này, Dung Tư Lam cũng từ phòng tắm ra ngoài, nhìn thấy tình cảnh này liền nghi ngờ hỏi: "Hai người làm gì vậy?"

      " này! Có phải là ăn trộm hay ? Sao lại có được chìa khóa của nhà chúng ta?". Doãn Tiêu Trác lập tức vẽ ra lý do.

      Dung Tư Lam trừng mắt liếc , rồi tức giận đáp: "Mau buông ra! ấy là khách trọ của tôi!Nếu cho thuê phòng kiếm ít tiền, mỗi ngày ăn uống chùa như thế, tôi còn cháo mà ăn mất!".

      Duy Nhất mắt chữ O mồm chữ A nhìn chằm chằm Doãn Tiêu Trác, đường đường là Tổng giám đốc của Doãn thị mà lại ăn chùa uống chùa là sao? ta diễn tuồng gì ở đây biết?

      Doãn Tiêu Trác thấy kinh ngạc mở lớn hai mắt lập tức buông ra, lấp liếm: "Ồ! Hoá ra là như vậy! Chào , hoan nghênh đến nhà chúng tôi, Tên tôi là Tiêu Trác, biết phải xưng hô với thế nào?".

      Duy Nhất bị hành động kỳ quái của người đàn ông này làm cho đứng hình, tài nào hiểu được mà đáp lễ câu: " biết mà!".

      "Biết mà? Cái tên này hiếm thấy!", Doãn Tiêu Trác nhếch miệng cười tiếng.

      Dung Tư Lam bị hành động kỳ quái này của bọn họ làm cho mụ mị khó hiểu: "Hai người cứ là lạ thế nào ấy?".

      " lạ lạ! Lam nhi, mau ăn cơm thôi! Tất cả đều xong hết rồi!". Doãn Tiêu Trác rất ân cần bới cơm.

      Lam nhi? buồn nôn! Làm cho Duy Nhất thiếu chút nữa phun ra, thừa dịp Doãn Tiêu Trác bới cơm, liền lặng lẽ hỏi Dung Tư Lam: " ta là. . . . . .ai vậy?"

      Dung Tư Lam trừng mắt liếc về phía phòng bếp, đáp: " biết! Ăn quịt!"

      Hả. . . . . . Duy Nhất hết ý kiến. . . . . .

      Doãn Tiêu Trác bưng mấy chén cơm ra ngoài, hô to: "Ăn cơm nào, Đóa Nhi mau ra đây!"

      "Ra rồi đây! Cha!", nhóc bụ bẫm, trong trong từ căn phòng bên trong chạy đến.

      Cha? Lần này Duy Nhất muốn té xỉu.

      Buổi tối, Doãn Tiêu Trác nhìn Duy Nhất lên lầu, Đóa Nhi vọt vào phòng của ngủ trước, nếu vậy lựa chọn của chỉ có hai, là ghế sô pha —— hai là ngủ cùng Dung Tư Lam . . . . .

      , trong thâm tâm đương nhiên là muốn ngủ cùng Dung Tư Lam nhưng dù sao . . . . . .

      lấy những đồ mà mình mới mua ở siêu thị ra, vào phòng Dung Tư Lam, đưa cho cái hộp.

      "Đây là cái gì?". Dung Tư Lam nhìn hộp sang trọng được đóng gói cẩn thận hỏi.

      "Mỹ phẩm, ra ngoài làm việc cũng nên trang điểm, giả vờ đoan trang chút, giữ vững . . . .". vừa định giữ vững hình tượng cho Doãn thị ...

      Lập tức dừng lại kịp.

      Dung Tư Lam nhận lấy, đặt lên bàn, : "Tôi cần những thứ đồ này, trang điểm trang điếc gì chứ!".

      "Nếu tôi có thể dạy cho em! Về sau để tôi trang điểm cho em được ?!". liền lên tiếng.

      "Sau này ?", Dung Tư Lam cau mày, chẳng lẽ người này định ở nơi này cả đời?

      "Đúng vậy! Sau này! Chỉ có điều, tôi vẫn thích em trang điểm hơn, sau này ở trước mặt tôi cần trang điểm!". nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhắn có chút mỹ phẩm nào của .

      Dung Tư Lam bỗng nhiên thấy hết sức cảm động, cũng trốn tránh cánh môi chậm rãi đè xuống môi mình kia, chỉ xấu hổ hé mắt nhìn .

      Nhưng vừa ghé mắt nhìn, lại chợt phát cổ áo sơ mi của người này có dấu son môi đỏ tươi. . . . . .
      Last edited by a moderator: 14/7/17

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 32:

      Editor: Puck

      Mắt thấy môi của rơi xuống môi , tiện tay cầm chiếc gương bàn lên đỡ, Doãn Tiêu Trác chạm phải mảnh lạnh như băng.

      Hơi tức giận vì tinh nghịch, đoạt lấy gương, giữ chặt eo , ra lệnh, “ cho trốn!”

      Dung Tư Lam uốn trái uốn phải giãy giụa nhưng thoát khỏi giam cầm của , dưới tình thế cấp bách kêu to, “Buông tôi ra! Đừng dùng cái miệng bẩn hôn người khác đến chạm vào tôi!”

      mê hoặc, niềm vui bất ngờ, rất nhiều cảm xúc đan xen, hôn người khác khi nào? Ít nhất gần đây có... Nhưng phản ứng này của , giống như là...?

      “Lam nhi, ghen phải ?” Ngón tay nâng cằm lên, ánh mắt đắc ý và quyến rũ rơi lên môi .

      Dung Tư Lam quay đầu né tránh ngón tay , căm tức, “Tôi ghen với ? tưởng rằng là gì của tôi? ăn chùa! cút cho tôi! Cút xa! Từ nay về sau cần đến đây! Tôi chán ghét ! coi chỗ này của tôi là gì? Muốn tới tới, muốn , mấy ngày cũng thấy bóng người! còn quay lại làm gì? theo tiểu thư có tiền của !...”

      Dung Tư Lam vốn nổi giận, có thể càng về sau, nghĩ đến trái tim bản thân lại nảy mầm với người đàn ông này, nghĩ tới tán tỉnh như có như với mình, khoảng cách như xa như gần, còn có bạn có tiền kia, nước mắt lập tức chảy xuống, rốt cuộc là gì với ?

      Đây là lần đầu tiên tâm tư rối loạn vì người đàn ông, từ trước chỉ lòng vì cuộc sống, cố gắng bôn ba vì cuộc sống, ngày kiêm vài chức vụ, tăng thêm cách ăn mặc kinh khủng của , ngoại trừ con trai ông chủ siêu thị, có nhiều người khác phái liếc nhìn .

      Nhưng mà, Doãn Tiêu Trác kia như ma xui quỷ khiến thỉnh thoảng quấy nhiễu , làm những chuyện chỉ có tình nhân mới làm với .

      tức giận bản thân phản ứng lại , người đàn ông này, thân phận khả nghi, ngay cả công việc có thể nuôi sống die nda nle equ ydo nn bản thân cũng có, ngoại trừ dáng dấp xem ra vẫn còn đẹp trai, nghĩ ra có điểm nào có thể hấp dẫn , lại nhớ khi im lặng tiếng rời trong mấy ngày.

      Có lẽ, chỉ bởi vì thời điểm có mặt đúng lúc của , có lẽ chỉ bởi vì lúc đơn sợ hãi đều có bên cạnh, có lẽ đêm hôm đó đánh cướp cứu , hoặc có thể là, cái gì cũng phải, tóm lại, chỉ cần nhớ tới lồng ngực rộng lớn của , nhớ tới hơi thở của , cảm thấy như có cảm giác dựa vào trút được gánh nặng, ở trong lòng , có thể nghỉ ngơi, có thể thở dốc lấy hơi, qua nhiều năm như vậy, quá mệt mỏi!

      cảm thấy khó giải thích về cảm giác này của mình, có chỗ nào có thể cho dựa vào sao? Còn muốn ăn , sử dụng , bên ngoài còn có phụ nữ... Tình cảm, chính là chỗ thể giải thích nổi như vậy sao?

      Doãn Tiêu Trác ôm thân thể mềm mại của , nhất thời tay chân luống cuống, biết sao đột nhiên khóc. Mặc dù bên cạnh thiếu phụ nữ, nhưng, lại có kinh nghiệm dỗ dành phụ nữ, những người phụ nữ kia đều chủ động chen lấn đưa bản thân đến cửa, nào cần dỗ dành?

      “Buông tôi ra! ức hiếp tôi! ức hiếp tôi!” Hai mắt Dung Tư Lam đẫm lệ, đánh trúng bả vai Doãn Tiêu Trác.

      Doãn Tiêu Trác càng ôm chặt , quen nhìn dáng vẻ dữ tợn hung ác của , vẻ hoa lê đẫm mưa như vậy càng làm cho đau lòng, “ buông! buông!”

      “Sói háo sắc! Rốt cuộc có ý gì? Tôi cảnh cáo , tôi phải hạng phụ nữ tùy tùy tiện tiện bên ngoài! muốn chơi tìm tiểu thư có tiền nhà ! Tôi chơi nổi!” Dung Tư Lam lau khô nước mắt, khôi phục dáng vẻ Obasan hung ác.

      rất muốn cười, lại cười nổi, vì thái độ của Dung Tư Lam. Dung kinh nghiệm nhiều năm tình trường của để phán đoán, Dung Tư Lam nhất định có ý với mình, mà cũng biết cái này có gì tốt.

      Có lẽ đây là lần đầu tiên nghiêm túc die enda anle equu ydonn xem xét quan hệ giữa bọn họ, chỉ giây, xác định rồi. Có lẽ, trong lòng sớm nhận định, chỉ có điều muốn thừa nhận mà thôi, nếu sao có thể cứ chạy mãi đến căn nhà ở khu ổ chuột rách nát kia?

      “Lam nhi, em hãy nghe , đùa!” nghiêm túc hơn bất cứ lúc nào nhìn ánh mắt .

      Dung Tư Lam che lỗ tai lắc đầu, “Tôi nghe tôi nghe tôi nghe!”

      , em phải nghe! Lam nhi, phải hạng ăn cơm chùa, liên quan đến mấy người phụ nữ bên ngoài, ...” dùng sức đẩy tay ra.

      Dung Tư Lam lại hoàn toàn từ chối giải thích của , đầu lắc như trống bỏi, trong miệng ra sức lẩm bẩm liên tục muốn nghe.

      Doãn Tiêu Trác còn cách nào, giữ đầu , trực tiếp dùng miệng mìn khóa chặt cái miệng nhắn ngừng liến thoắng.

      Cảm giác người trong ngực dần mềm , mới buông ra, mắt mang theo đắc ý chinh phục nhìn , “Lam nhi, ngoan chút được ? nghiêm túc, chơi với em, thích em!”

      Hồi lâu Dung Tư Lam kịp phản ứng với lời của , sau khi hiểu ra cái tát vung lên mặt , “Nghiêm túc chết ! Sói háo sắc đáng chết! Mang theo dấu môi son của người khác đến hôn tôi, tôi muốn đánh răng ba trăm lần!”

      “Dấu môi son? Nào có?” Đầu đầy sương mù.

      “Cầu xin từ nay về sau ăn vụng dieendaanleequuydonn ở bên ngoài, tiêu hủy chứng cứ rồi trở về!” Dung Tư Lam chỉ vào dấu son môi cổ áo mắng to.

      Doãn Tiêu Trác hiểu ra, đoán chừng Kiều Vũ Na bổ nhào lên người cẩn thận lưu lại.

      cười xấu xa, càng ôm chặt , nhàng bên tai , “Lam nhi, đây là em , ở bên ngoài ăn vụng, tiêu hủy chứng cứ rồi về. Đây là lời chỉ bà xã mới với ông xã!”

      Hai má Dung Tư Lam nhanh chóng ửng hồng, ngay cả tiếng cũng , oán hận vì bản thân mình ngốc nghếch thôi, giờ chỉ có thể chống chế, “Nào có? Tôi có sao? lấy chứng cứ!”

      “Chứng cứ?” Doãn Tiêu Trác cười, ôm lấy lại hôn sâu hồi, cuối cùng, nhìn kịp thở mà cười thầm, “Trông thấy ? Chứng cứ ở đây, đóng con dấu của là người của rồi!”

      “Dừng!” Dung Tư Lam khinh thường, “ đóng nhiều con dấu như vậy ở bên ngoài, có bao nhiêu tiền nuôi sống người ta? À, tôi quên, là người ta nuôi sống ! Ăn cơm chùa mà! chừng là ngưu...”

      Chữ “Lang” còn chưa ra khỏi miệng bị Doãn Tiêu Trác gào lên, “ cho phép thêm chữ kia nữa! Càng càng kỳ cục rồi! đường đường...”

      “Đường đường gì?” Dung Tư Lam khiêu khích mà nhìn .
      Last edited by a moderator: 14/7/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :