1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Người cha nhặt được - Cát Tường Dạ

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 23:

      Editor: Puck - *******************

      “Đóa Nhi?” Dung Tư Lam thấy Đóa Nhi xuất trước mắt, rất kinh ngạc, “Sao con lại tới đây? Ai đưa con tới?”

      Đóa Nhi giả bộ đáng thương kéo tay Dung Tư Lam, “Mẹ, sao mẹ còn về? Cha làm xong cơm, chờ mẹ về ăn! Mẹ về cha lại giận dỗi!”

      “Cha?!” em họ Kham đồng thanh kêu lên.

      ... phải như thế!” Dung Tư Lam vội vàng phủ nhận.

      Nhưng Đóa Nhi cho cơ hội giải thích, “Mẹ! nhanh ! Cha mà tức giận, Đóa Nhi rất sợ hãi!” xong lớn tiếng với hai em họ Kham, “Bye bye mẹ nuôi! Bye bye chú!”

      Sau đó kéo Dung Tư Lam chạy ra nhà hàng, chạy thẳng đến bãi đậu xe, Doãn Tiêu Trác đợi trong xe.

      làm gì vậy? Tại sao chạy tới quấy rầy tôi ăn cơm?” Dung Tư Lam vừa lên xe gắt gỏng hỏi .

      Doãn Tiêu Trác quay đầu lại, đột nhiên trông thấy hình tượng vui vẻ tươi mát mới của Dung Tư Lam, lửa giận càng mạnh, người phụ nữ đáng chết kia lại ăn mặc mê người như vậy xem mắt, thuần túy muốn quyến rũ đàn ông khác!

      “Nhìn cái gì vậy?” Dung Tư Lam cũng nghĩ đến hình tượng mới của mình, mặt đỏ lên, dữ tợn câu với .

      “Tôi nhìn xem? Tôi xem ở đâu bỗng dưng xuất quái vật! Rốt cuộc có thể biết ăn mặc ? Mặc âu phục dieendaanleequuydonn lỏng loẹt bù xù như vậy? tưởng rằng vẫn mười tám tuổi? Tôi van , là mẹ đứa ! Thành thục chút được ? Còn có, đầu tóc này! Ai cho biến thành như vậy? Ngày mai tôi đến đóng cửa salon tóc đó! Còn bằng đầu gà lôi!” tức giận phê bình hàng loạt trang phục của .

      Dung Tư Lam tức giận tới mức phát run, tại sao ưu điểm của trong mắt người khác lại thành kém như vậy theo ý !

      “Tôi biết trang điểm? Tôi đầu gà lôi? Liên quan gì đến ! tìm tiểu thư có tiền biết trang điểm kia của ! Sao quấy nhiễu tôi xem mắt?”

      Quả nhiên là xem mắt! Doãn Tiêu Trác kiềm chế được cơn giận, “Xem mắt xem mắt! Phiền lo lắng cho Đóa Nhi, nếm con bé mặc kệ chạy xem mắt, còn làm người mẹ đấy sao?”

      “Tôi chính vì lo lắng cho Đóa Nhi mới xem mắt! Đóa Nhi cần cha, những năm này tôi bỏ qua!” Dung Tư Lam năng hùng hồn đầy lý lẽ.

      Doãn Tiêu Trác lập tức còn lời nào để , phun ra câu, “ cần kiếm cớ cho mình! Đóa Nhi có cha!”

      “Ai?”

      “Tôi!”

      ...

      Rối loạn! Rối loạn! Tư duy hỗn loạn! Tâm hồn thiếu nữ đảo loạn! Tất cả rối loạn!

      “Ý của tôi là, nếu xem mặt chỉ vì muốn cho Đóa Nhi phần tình thương của cha tôi có thể cho, nhưng die nda nle equ ydo nn phải , muốn gả !” Doãn Tiêu Trác lại lời mình cái có logic, nghe phải có nghĩa khác.

      Dung Tư Lam vốn bị lời của Doãn Tiêu Trác đảo loạn thành hồ nước xuân, sau khi được giải thích xong, lại nổi giận lôi đình, “Tôi phải lập gia đình, liên quan cái rắm đến ! Quản người phụ nữ của chính !”

      Doãn Tiêu Trác nhìn chằm chằm vào gương mặt bởi vì tức giận mà đỏ lên, cánh môi hồng phấn vểnh cao cao, cộng thêm trong lòng cực kỳ buồn bực, vượt qua chướng ngại giữa chỗ ngồi bọn họ ôm lấy đầu , ngậm chặt cái miệng nhắn luôn để ý còn cất cao giọng, cũng dùng cường thế tuyệt đối, phát huy kỹ thuật dong duổi tình trường nhiều năm của , hôn Dung Tư Lam đến tìm được phương hướng...

      “Nhớ kỹ! Đây là hình phạt! Nếu còn dám xem mắt, đợi đến là hậu quả càng nghiêm trọng!” lưu luyến rời khỏi môi , ra, phải chỉ Dung Tư Lam hoàn toàn say mê trong nụ hôn này, ngay cả chính cũng muốn ngừng mà được, nếu nhớ tới Đóa Nhi còn ở xe, biết tiếp theo mình còn làm gì.

      --- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

      Tầng cùng tòa nhà tập đoàn Doãn thị, phòng làm việc của Tổng giám đốc.

      Trợ lý tổng giám đốc Bùi Trọng vội vàng vào, “Tổng giám đốc, xảy ra chuyện!”

      “Chuyện gì?” Doãn Tiêu Trác lao đầu vào công việc, điềm tĩnh rối loạn, gần đây công trình dự án khu ổ chuột vừa mới bắt đầu, chuyện bận rộn rất nhiều.

      “Công trường... Chẳng hiểu sao tòa nhà mới xây sụp đổ, có mấy công nhân bị thương!” Mồ hôi của Bùi Trọng ngừng xuống dưới.

      Doãn Tiêu Trác vừa nghe, lập tức chạy ra ngoài, “Tại sao có thể như vậy? Do nguyên vật liệu đúng quy cách sao? phải vẫn do cậu nghiêm khắc nắm chặt sao?”

      “Vâng... Nhưng mà, nguyên vật liệu toàn do... Thân thích nhà Kiều tiểu thư...”

      Bùi Trọng dám hết lời, bởi vì đôi mắt lạnh của Doãn Tiêu Trác giống như muốn giết người, đây là điềm báo nổi giận.

      Quả nhiên, tiếng gầm gừ tràn đầy trời đất mà đến, “Ai ký hợp đồng với bọn họ?! Ai tự tiện làm chủ chọn nguyên vật liệu của bọn họ?!”

      “Cái kia... Là... Tôi, bởi vì Kiều tiểu thư...” Bùi Trọng lắp bắp lời.

      “Được rồi! Lập tức công trường! Cậu sẵn sàng cho những cổ đông làm kiểm tra! Những cái khác, xem nhóm cổ đông như thế nào, nếu bị trách nhiệm pháp luật chính cậu gánh chịu!” xong đến bãi đỗ xe, tiến vào xe hơi, giống như tên rời cung phi lên đường cái.

      công trường, tiếng người die enda anle equu ydonn xôn xao, xe cấp cứu của bệnh viện tới, mọi người ba chân bốn cẳng lục lọi trong đống hoang tàn.

      “Hả? Sao còn có nữ?” Đột nhiên, có tiếng kêu sợ hãi vang lên.

      Doãn Tiêu Trác vừa nghe vội gạt người vào xem xét, vừa xem quả nhiên khiến bùng nổ rồi, người phụ nữ này dĩ nhiên là Dung Tư Lam! Lúc này máu đen đầy người, bất tỉnh nhân .

      Doãn Tiêu Trác nhìn chằm chằm vào gương mặt đầy máu đen của , trái tim thoáng đau đớn.

      “Sao ấy lại ở công trường?” giận dữ gào lên.

      Quản đốc công trường chưa từng ra mắt trực tiếp tổng giám đốc, càng thể thấy tổng giám đốc phát hỏa lớn như vậy, chân cũng mềm nhũn, “Tổng... Giám đốc, tôi vốn tuyển ấy, nhưng mà... Chính ấy mãnh liệt cầu... Kéo tôi lại vừa cầu xin vừa khóc... Tôi mới...”

      Người phụ nữ đáng chết, rốt cuộc muốn làm gì? Cần tiền cũng cần liều mạng như vậy!

      Nhìn thân thể bé của được đưa lên xe cấp cứu, ngực như có đốm lửa thiêu đốt, chỉ có thể nổi cáu với Bùi Trọng đứng sau lưng, “Cậu ở đây khắc phục xong hậu quả cho tôi, tôi bệnh viện.”

      Thời gian trôi qua từng chút từng chút , Doãn Tiêu Trác ở ngoài phòng mổ đứng ngồi yên, đợi mấy giờ cũng thấy Dung Tư Lam ra, lòng nóng như lửa đốt, mắt thấy sắc trời dần tối, bỗng nhiên nghĩ ra, phải đón Đóa Nhi rồi! Cũng biết chỗ Dung Tư Lam có người thân thích nào , nên gọi ai tới trông...
      Last edited by a moderator: 14/7/17

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 24:

      Editor: Puck -

      Khi đến nhà trẻ trời đen thui rồi, nhà trẻ yên lặng, có bạn nào.

      luống cuống, nếu Đóa Nhi xảy ra chuyện gì, Dung Tư Lam mắng chết mới lạ!

      Doãn Tiêu Trác tìm xung quanh bên cạnh nhà trẻ, vừa tìm vừa gọi to tên Đóa Nhi.

      “Cha à!” Đôi tay bé ôm lấy bắp đùi từ phía sau.

      xoay người phát ôm lấy nhóc mập mạp như cục thịt kia, “Làm cha sốt ruột chết rồi, con chạy đâu!”

      Đóa Nhi bĩu môi, mắt to đen nhánh chứa đầy nước mắt, “Con vẫn ngồi trong góc, tiểu Minh có ai đến đón con, bởi vì con có cha, nhưng mà con tin, con con có cha, chỉ cần con thổi còi cái, cha xuất ! Cậu ấy tin con, còn cha phải siêu nhân, sao có thể vừa nghe tiếng còi đến!”

      Doãn Tiêu Trác dùng bàn tay to lau nước mắt cho bé, trong lòng ê ẩm, “Đóa Nhi ngốc, cha nhất định tới đón con!”

      Đóa Nhi nín khóc mỉm cười, ôm cổ cha, hôn cái lên mặt cha, “Cha của con chính là siêu nhân mà!”

      Bé đong đưa hai chân, trượt xuống khỏi lòng , kéo tay đến bên cạnh bé trai, mỗi câu mỗi chữ đều để cho bé trai đó biết, “Tiểu Minh! Cậu xem ! Cha tớ chính là siêu nhân, tớ vừa thổi còi cha tới rồi!”

      “Có gì hay ho chứ!” Bé trai xong lại yên lặng tới bên cạnh.

      Đóa Nhi mở trừng hai mắt, như có điều suy nghĩ, “Kỳ quái, sao hôm nay cha tiểu Minh còn chưa đến đón vậy?”

      “Được rồi Đóa Nhi, đừng quản nhiều như vậy, mẹ bị thương, chúng ta nhanh chóng đến bệnh viện!” Doãn Tiêu Trác ôm lấy Đóa Nhi lên xe.

      Sau khi đến bệnh viện, y tá phòng phẫu thuật cấp cứu xong cho Dung Tư Lam, nguy hiểm tính mạng, chỉ bị thương chút ngoài da với sốc do hoảng sợ, tỉnh lại, đưa phòng bệnh.

      Cuối cùng Doãn Tiêu Trác thở phào cái, Đóa Nhi lo lắng hãi hùng suốt dọc đường, lại dám lên tiếng, sợ càng làm cho Doãn Tiêu Trác thêm phiền, lúc này cuối cùng vùi khuôn mặt vào trong ngực Doãn Tiêu Trác, nhàng khóc, “Cha, vừa rồi Đóa Nhi sợ, sợ mẹ vứt bỏ Đóa Nhi rồi!”

      “Ngoan! Đóa Nhi là đứa hiểu biết nhất thế giới! Sao mẹ có thể cam lòng rời bỏ Đóa Nhi!” Doãn Tiêu Trác die nda nle equ ydo nn ôm bé về phía phòng bệnh.

      “Vậy cha cũng rời khỏi Đóa Nhi phải ?” Khóe môi Đóa Nhi còn hơi run, khóe mắt đọng lệ, bên môi lại treo nụ cười tinh ranh.

      “Đương nhiên!” Doãn Tiêu Trác chút do dự trả lời, nhưng lúc đẩy cửa phòng bệnh ra, sửng sốt trong nháy mắt.

      Trong phòng bệnh, Kham Thanh Dư ngồi bên giường gọt táo, Dung Tư Lam dựa nghiêng vào đầu giường, cười cười với Kham Thanh Dư.

      “Đóa Nhi!” Dung Tư Lam trông thấy Đóa Nhi rất vui mừng lẫn ngạc nhiên, “Sao con lại đến đây?”

      “Em còn nhớ Đóa Nhi sao?” Doãn Tiêu Trác buông Đóa Nhi ra, lạnh lùng thốt lên.

      Lúc này Dung Tư Lam mới chú ý sắc trời bên ngoài tối, “Hả, mẹ quên đón con, cũng may! Cũng may!”

      “Còn may cái gì?! Người phụ nữ như heo kia! Ai cho em công trường làm lao động chân tay?! Trong mắt em ngoại trừ tiền ra có thứ khác? Vì tiền bán rẻ tiếng cười cũng được?” nhất định váng đầu rồi, mới có thể ra lời như vậy, chỉ có điều, tức giận, tức giận khi nhìn thấy cười với người đàn ông khác!

      khí cứng lại trong nháy mắt, Dung Tư Lam ngơ ngác nhìn người đàn ông này, hốc mắt đỏ ửng, ra trong dieendaanleequuydonn lòng lại là người phụ nữ vì tiền có thể bán tất cả.

      Đôi môi khẽ run, “Đúng, tôi tiền, vì tiền cái gì cũng có thể làm! Mời tới tìm tiểu thư có tiền của , ấy thiếu tiền, ấy cao thượng!”

      Doãn Tiêu Trác biết mình sai, nhưng đời này chưa bao giờ có thói quen xin lỗi, nhìn Kham Thanh Dư luôn ngồi bên cạnh Dung Tư Lam, ôm lấy Đóa Nhi, “Xem ra tôi ở đây là dư thừa, tôi vẫn nên thôi!”

      “Buông Đóa Nhi ra!” Dung Tư Lam gào to theo bóng lưng .

      ngoảnh mặt làm ngơ, ngừng lại ra phòng bệnh, thầm nghĩ trong lòng, người phụ nữ này, chẳng lẽ cho rằng mình bị thương còn có thể chăm sóc đứa sao?

      Trong phòng bệnh, Dung Tư Lam khổ sở, nước mắt uất ức chảy ròng ròng theo khuôn mặt.

      “Tư Lam, đừng khóc!” Kham Thanh Dư đưa cho tờ khăn giấy. Dung Tư Lam trước mắt để cho đau lòng, yếu đuối công trường làm lao động chân tay, dầm mưa dãi nắng là chuyện dễ dàng cỡ nào, rốt cuộc có gánh nặng như thế nào, mới khiến cho bất chấp tất cả kiếm tiền?

      Dung Tư Lam dùng khăn giấy lau sạch nước mắt bên quai hàm, nhưng nước mắt càng chảy càng nhiều, lau sao cũng hết.

      Kham, em vô sỉ như ấy sao?”

      có!” Kham Thanh Dư vội vàng chối bỏ, “Trong lòng , em là người phụ nữ giỏi giang, thuần khiết nhất. Nhưng mà, em sống quá khổ.”

      Nhận được khẳng định của Kham Thanh Dư, Dung Tư Lam khóc đến càng đau lòng, “ Kham, em quá die enda anle equu ydonn mệt mỏi, mệt mỏi quá quá mệt mỏi... biết vì sao em phải liều mạng kiếm tiền ? Bởi vì Đóa Nhi có bệnh, em muốn trị bệnh cho con bé!”

      Kham Thanh Dư kinh ngạc, đứa hoạt bát khỏe mạnh như vậy nhìn giống như có bệnh! “Con bé bị bệnh gì? Rất nghiêm trọng sao?” nghĩ mình là bác sỹ bệnh viện này, có lẽ có thể giúp .

      Dung Tư Lam ngẫm nghĩ, cuối cùng cũng Đóa Nhi bị bệnh gì.

      Đóa Nhi cũng biết mình bị bệnh như vậy, vẫn luôn buồn lo, mà cũng chưa bao giờ nhắc tới bệnh tình của Đóa Nhi với người khác, ở trong mắt , Đóa Nhi là đứa mạnh khỏe nhất thế giới, nếu như phải hàng tháng đến bệnh viện điều trị định kỳ, hoàn toàn quên Đóa Nhi giống như đứa của người khác!

      Kham Thanh Dư cũng tiếp tục hỏi, chỉ nhàng kéo tay , “Tư Lam, ra... Em có thể tìm người giúp em. Ví dụ như... ta là gì của em?”

      vốn định ví dụ như chính , nhưng cuối cùng mở miệng được, còn chưa xác định được Dung Tư Lam và người đàn ông vừa rồi có có quan hệ gì hay .

      “Ai?” Dung Tư Lam hỏi, nhưng lập tức hiểu ra, “ người vừa mang Đóa Nhi ? ta chỉ là người bạn bình thường, , ngay cả bạn cũng chưa đủ trình độ! Chưa từng thấy người đàn ông nào kém như vậy! có phong độ, có bản lĩnh! Nếu phải quan hệ giữa ta và Đóa Nhi tệ, em vốn để cho ta vào cửa!”
      Last edited by a moderator: 14/7/17

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 25

      Trong lòng Kham Thanh Dư cảm xúc vui sướng thầm dâng lên, có thể đây là tin tức tốt với , vội vàng , "Tư Lam, là bác sĩ, nếu có cái gì cần phải giúp đỡ em cứ , nghĩ đủ sức giúp em.

      "Cám ơn !" Dung Tư Lam cũng nhận ra ý tại ngôn ngoại (ý khác của câu ) diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn trong câu của , chỉ biết, bệnh của Đóa Nhi phải chỉ cần có bác sĩ là đủ ...

      Từ bệnh viện ra, mặt mũi Doãn Tiêu Trác tràn ngập mây mù. Đóa Nhi vòng bàn tay bé mũm mĩm mềm mại qua cổ của , đột nhiên tràng những tiếng kêu ùng ục từ trong bụng Đóa Nhi phát ra tới, Doãn Tiêu Trác mới nhớ ra là bọn họ cũng vẫn chưa ăn cơm.

      "Đóa Nhi, con đói bụng rồi sao nhắc cha ?"die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on dịu dàng hỏi.

      Đôi mắt Đóa Nhi đen láy như hai hạt nhãn (nguyên văn: như hai chấm sơn), chớp chớp mấy cái: "Cha vừa mới giận dữ, mỗi lần cha mẹ cãi nhau cha đều giận dữ, Đóa Nhi sợ. . . . . ."

      Trong lòng Doãn Tiêu Trác mềm nhũn: " phải là cha và mẹ cãi nhau, chỉ là vì ba thấy mẹ con cứ liều mạng để kiếm tiền như vậy nên cha mới tức giận, tiền quan trọng đến như vậy sao?"

      "Cha, cha có rất nhiều tiền sao?"diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Đóa Nhi ngẩng đầu lên hỏi.

      Doãn Tiêu Trác hơi trầm ngâm lát sau đó gật gật đầu: "Có thể là tạm được!"

      "Khó trách! Mẹ thường kẻ có tiền thường biết người có tiền khổ thế nào, cho nên nhất định là cha biết mẹ khổ.

      "Mẹ sai, mẹ của tiểu Minh cũng sai, bởi vì mẹ và cha là người nhà! diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Cho nên mẹ tiểu Minh cứ tìm cha là có thể có tiền rồi!" Doãn Tiêu Trác biết nên giải thích với Đóa Nhi như thế nào, chuyện đó cực kỳ khó , thể chỉ mấy câu là xong, đành mấy câu vong vo để giải thích về chuyện này.

      "A ..., con hiểu rồi, cha và mẹ là người nhà!" Đóa Nhi cố ý kéo dài giọng, .

      Doãn Tiêu Trác nhíu mày lại, cảm thấy sao mình giống như bị rơi vào bẫy của nhóc này! Nhưng mà, nếu như Dung Tư Lam quyết liều mạng để kiếm tiền như vậy cũng phải cách, có lẽ có thể giúp !

      ngờ xe tới Hải dương cung, Doãn Tiêu Trác mở cửa xe nắm bàn tay bé của Đóa Nhi vào nhà hàng. phải lần đầu tiên nhân viên phục vụ tiếp đãi hai người bọn họ, nên đưa bọn họ vào vị trí thường ngồi rất ân cần, sau đó đưa menu cho bọn họ.

      Đóa Nhi chọn những món bé thích nhất tôm hùm nhồi thịt và gan ngỗng sốt hoa quả, Doãn Tiêu Trác có khẩu vị nên chỉ gọi tùy tiện chút cơm.

      Khi nhân viên phục vụ mang thức ăn lên còn bưng theo phần đồ ngọt: "Xin chào tiên sinh, đây là món quán chúng tôi làm để tặng cho người bạn đây, nếu như thích khẩu vị này có thể đổi.

      Đóa Nhi vội vã , " cần đâu, cám ơn! Tôi thích ăn thứ này!"

      Nhân viên phục vụ kiềm chế được khen câu, "Thực láu lỉnh! Tiên sinh, con của ngài đáng !"

      Con của ngài? Doãn Tiêu Trác nhướng nhướng mày, xưng hô thế này... Cũng tệ lắm!

      "Đóa Nhi, cha toilet, con tự ăn nhé, đừng có chạy lung tung!" đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.

      Đóa Nhi tranh thủ ăn đồ ngọt mình, cũng ngẩng đầu lên, : "Vâng! Cha nhanh về nhanh nhé!"

      Doãn Tiêu Trác rời bao lâu, đột nhiên có người té ngã ở bên cạnh chỗ ngồi của bé.

      bé càng hoảng sợ, quay đầu nhìn lại, là cụ già ôm lấy ngực vẻ rất đau đớn.

      "Ông ơi! Ông ơi! Ông làm sao vậy?" bé nhảy xuống chỗ ngồi, muốn dùng thân thể nho đỡ ông dậy, tuy nhiên bé chỉ phí công vô ích.

      Dấu hiệu ràng cho thấy bệnh tim của ông phát tác. Ông cụ thở hổn hển vẻ đau đớn, chỉ vào phía ngoài xe: ", ra xe ở ngoài kia, giúp ông lấy thuốc, ông để ở xe... trong cái túi màu đen!"

      "A! Cháu biết rồi!" Đóa Nhi cầm chìa khóa xe rồi chạy ra bên ngoài.

      Lúc này có nhân viên phục vụ và mấy người khách đỡ ông cụ lên ghế ngồi, nhưng mỗi lần di chuyển, có thể đều làm cho công cụ như bị tra tấn.

      "Đến đây! Đến đây! Ông ơi, thuốc đến đây!" Bàn tay bé mũm mĩm của Đóa Nhi nhét viên thuốc vào trong miệng ông cụ, ông cụ chờ lấy nước để uống nuốt luôn viên thuốc xuống, viên thuốc khô khốc mức nghẹn ở cổ họng.

      "Ông ơi! Uống nước!" cốc nước còn ấm được đưa tới bên miệng ông cụ.

      Chậm rãi uống hết cốc nước vào bụng, rốt cục ông cụ cũng chậm rãi thở được, nhịp thở dần dần cũng đều đặn hơn, mọi người thấy có việc gì nữa liền tản .

      "Ông ơi, ông khá hơn chút nào ?" Đóa Nhi kề sát mặt vào mặt bàn nhìn mi tâm ông cụ từ từ giãn ra.

      Rốt cục ông cụ cúi đầu xuống bé con cứu mình, mi tâm giãn ra, chậm rãi nở nụ cười: "Khá lắm! Cám ơn cháu, bạn !"

      "Ông ơi, ông ăn cơm chưa? bằng chúng ta cùng cùng ăn nhé?" Đóa Nhi ngây thơ hỏi.

      Ông cụ khỏi sinh ra hứng thú đối với bé này, vừa hào phóng, nhanh nhẹn đáng , như công chúa . Khi lớn lên nhất định trở nên đặc biệt xinh đẹp. Huống chi, bé lại lại người cứu mạng ông, ông cũng nên mời bé và người nhà của bé cùng ăn bữa cơm, liền đồng ý, "Được! Vậy hôm nay bữa cơm này do ông mời nhé!"

      " đâu! Như vậy sao được!" Đóa Nhi kêu lên, "Hãy để cho cha cháu mời khách! Sao có thể để cho ông phải trả tiền được chứ?"

      "Cha cháu cũng tới sao? ở đâu?" Ông cụ nhận ra bé con này chuyện rất có ý tứ.

      "Cha cháu toilet rồi !" Đóa Nhi nhìn chung quanh, đột nhiên chỉ vào phía trước vui sướng kêu lên: "Kia rồi! Cha cháu kia rồi !"

      Ông cụ nhìn theo tay bé chỉ, vẻ tươi cười mặt liền cứng lại.

      Doãn Tiêu Trác vừa đến nhìn thấy người trước mặt, trong nháy mắt cũng ngây ngẩn cả người. . . . . .

      Đóa Nhi đường như phát cái gì, nhìn trái nhìn phải: "Ông, cha , hai người quen biết nhau sao?"

      Doãn Tiêu Trác lúng túng vỗ lên đầu Đóa Nhi, "Con gì vậy? Đương nhiên là cha và ông quen biết nhau chứ! Ông và cha là người nhà mà?"

      Đóa Nhi suy nghĩ kỹ trong chốc lát, mới hiểu được, "Hoá ra là vậy, ông là cha của cha!"

      "Tốt nhất là con hãy cho ta biết chuyện này là thế nào!" Ông cụ tức giận đến dựng râu trừng mắt. Cái thằng con xấu xa này, bảo nó kết hôn nó chịu, giờ tốt rồi, còn lôi đâu ra đứa bé này nữa!

      "Cha! Có số việc có thể về nhà rồi hãy có được hay ?" Doãn Tiêu Trác muốn giải thích gì với cha mình trước mặt Đóa Nhi.
      Last edited by a moderator: 14/7/17

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 26

      " được! Thằng con hư hỏng này, ràng, trở về tôi cắt đứt chân của , chuyện gì tốt làm, lại sinh ra đứa con riêng, vứt thể diện của nhà họ Doãn đâu hết rồi?"

      "Cha! diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Cha đừng câu khó nghe như vậy được ? Cái gì mà con riêng!" Doãn Tiêu Trác sợ làm Đóa Nhi bị tổn thương.

      Đóa Nhi cũng rất có hiểu biết , "Cha, ông, con ăn no rồi, hai người có chuyện cần , Đóa Nhi ra xe trước ngồi đợi." xong bé cầm chìa khóa xe của Doãn Tiêu Trác ra ngoài nhà hàng. Doãn Tiêu Trác để ý thấy trong tay bé còn có túi đồ ăn lớn.

      "Cha nhìn , nhìn ! dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Mỗi lần cha vừa xuất là lại có chuyện tốt xảy ra! trai cũng bị cha bức tử như vậy đấy!" Doãn Tiêu Trác nhất thời tức giận, lựa lời.

      Ông cụ Doãn vốn nổi giận đùng đùng, gương mặt lập tức trở nên ảm đạm, trong ánh mắt nỗi khổ riêng.

      Doãn Tiêu Trác ý thức được lời của mình ra, ngượng ngùng ho tiếng, "Con đây!"

      "Đợi chút!" Ông già gọi lại, diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn "Nếu như mến người ta, hãy lấy về nhà làm vợ!" Thái độ là hòa nhã.

      "Cha cái gì kia? Cha?" Doãn Tiêu Trác hiểu.

      "Mẹ đứa bé kia đó! Chẳng lẽ nhà họ Doãn này lại là người có trách nhiệm với con cháu như vậy hay sao?" Ông cụ tuy còn trách cứ, nhưng ngữ điệu hòa hoãn rất nhiều.

      "Cha! Người lầm rồi! diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn Con chuyện với cha nữa!" Doãn Tiêu Trác xong liền đuổi theo Đóa Nhi. lo lắng biết liệu Đóa Nhi có thể bị tổn thương bởi từ con riêng kia .

      Quả nhiên, Đóa Nhi ngồi ở trong xe trước nay chưa hề yên tĩnh như vậy, hàng lông mi dài buông xuống, tựa như che dấu những tâm nho của mình ở trong lòng.

      "Đóa Nhi," di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn Doãn Tiêu Trác thử gọi bé: "Con vui?"

      Đóa Nhi ngẩng đầu, trong ánh mắt sớm tràn đầy nước mắt, "Cha? Đóa Nhi là con riêng sao?"

      Doãn Tiêu Trác sững sờ, vội vã phủ nhận, " phải, đương nhiên là phải!"

      "Đúng mà, rất nhiều người đều Đóa Nhi như vậy, nhưng lại về mẹ rất nhiều chuyện, tuy Đóa Nhi hiểu, nhưng biết những lời kia đều là những lời tốt..., nhưng Đóa Nhi sợ mẹ đau lòng, dám cho mẹ biết." Hai mắt Đóa Nhi đẫm lệ, bé lao thẳng vào trong ngực Doãn Tiêu Trác.

      Trái tim Doãn Tiêu Trác như co rút lại, thế giới nội tâm hoàn toàn bị này nước mắt của nhóc này che mất: "Con ngốc quá! Sao Đóa Nhi lại có thể lại là con riêng được, trẻ con có cha có mẹ phải là con riêng!"

      "Nhưng mà, cha mẹ người khác đều ở chung chỗ!" Đóa Nhi cọ cọ cái đầu ở trong ngực của .

      Doãn Tiêu Trác đành lòng xoa xoa mái tóc của con bé: "Chẳng phải cha ở cùng với hai mẹ con con đó sao?"

      "Vậy bây giờ cha vĩnh viễn sống chung với mẹ và con chỗ sao? rời nữa sao?" Đóa Nhi ngước gương mặt đầy nước mắt, tràn ngập chờ mong lên nhìn .

      Vĩnh viễn? Trong đầu Doãn Tiêu Trác lên gương mặt thanh tú của Dung Tư Lam, đồng thời gương mặt với nụ cười xinh đẹp của người phụ nữ khác cũng trồi lên... Nhiều năm trước, trao vĩnh viễn trái tim của mình cho , nhưng lại vứt bỏ . . . . . .

      "Cha..." Đóa Nhi như muốn khóc ra thành tiếng.

      "Đương nhiên, vĩnh viễn cũng tách rời!" kìm nổi lòng mình liền hôn lên gương mặt của Đóa Nhi. Xem ra bị nhóc này bao vây rồi! Nhưng chuyện này dường như cũng phải là chuyện tốt!

      để ý tới chiếc túi đồ ăn mà Đóa Nhi mang theo: "Con mang về làm gì vậy? Mang về nhà để ăn đêm à?"

      " phải, mẹ vẫn còn chưa ăn cơm, nhất định đói bụng, con mang đến bệnh viện để ăn cùng mẹ! Cha! thế giới người cực khổ nhất chính là mẹ. Cha, từ nay về sau cha đừng cãi nhau với mẹ nữa được ?" Đóa Nhi rất nghiêm túc "cầu xin" .

      Cha ? Mẹ? Hai từ rất thân mật mà cũng rất mập mờ!

      cười khổ, có khả năng này sao? và Dung Tư Lam? thể nào! Tuyệt đối có khả năng! Trái tim của , từ ngày ấy bị thất lạc mất rồi! Nhưng mà, cãi nhau với Dung Tư Lam nữa sao? Chuyện này có thể chấp nhận được, quả thực rất vất vả! Là người mẹ độc thân, phải chịu quá nhiều áp lực!

      "Được! Đóa Nhi thông minh lắm, chúng ta lập tức gặp mẹ!"

      Vừa xuống xe, Đóa Nhi liền chạy về phía phòng bệnh của Dung Tư Lam, bé phải chạy đến phòng bệnh của mẹ trước khi Doãn Tiêu Trác đến!

      nhàng đẩy cửa phòng bệnh ra chút, Đóa Nhi thò cái đầu vào dò xét, trong phòng bệnh chỉ có mình Dung Tư Lam!

      "Mẹ!" bé bị kích động chạy vội vào trong.

      Dung Tư Lam ngồi mình xuất thần, nghe thấy tiếng của Đóa Nhi, mừng rỡ thôi: "Đóa Nhi! Bảo bối! Có nhớ mẹ ? Con ăn cơm chưa?"

      Đóa Nhi đắc ý giơ túi đồ ăn trong tay lên: "Mẹ, con ăn rồi! Ở Hải dương cung, ăn ngon! Đây là cha mang về cho mẹ, cha nhất định mẹ đói bụng!"

      Dung Tư Lam tức Doãn Tiêu Trác, lúc này vừa nghe Đóa Nhi như vậy, cũng bớt giận vài phần. Tuy Thanh Thanh mang cơm ở nhà đến cho , nhưng vẫn mở túi đồ ăn ra.

      "Mẹ, là những đồ mẹ thích ăn đó!" Vẻ mặt của Đóa Nhi tươi cười vì mưu thực được: "Mẹ, mẹ ăn trước , con nhìn xem cha làm sao giờ còn chưa tới! Cha chậm chết lên được, còn chạy nhanh bằng con!"

      Đóa Nhi cười hì hì, chạy ra ngoài phòng bệnh đón Doãn Tiêu Trác, lại nghe thấy Doãn Tiêu Trác hành lang gọi điện thoại, với thư ký cái gì đó ... bé nghe hiểu lắm, từ phía sau chạy đến ôm lấy chân của gọi to: "Cha !"

      Doãn Tiêu Trác vỗ vỗ đầu của con bé, vội vàng thêm vài câu, liền cúp điện thoại.

      Đóa Nhi vây quanh trước mặt : "Cha, mẹ vẫn chưa ăn cơm! Mẹ hành động của cha hôm nay làm cho mẹ rất đau lòng, cho nên mẹ nuôi Thanh Thanh đưa cơm tới mẹ ăn nổi!"

      "Hả? Mẹ của con lại để ý đến lời của cha sao?" Doãn Tiêu Trác có chút ngoài ý muốn, đồng thời cũng có vài phần mừng rỡ.

      "Đúng mà! Cho nên, cha là người đàn ông! Người đàn ông lớn hơn phải độ lượng chút, sai rồi là phải dũng cảm thừa nhận, cha xin lỗi mẹ nhé!" Đóa Nhi rất nghiêm túc, vừa vừa gật gật đầu.

      Doãn Tiêu Trác bị bộ dáng từng trải của bé chọc cho buồn cười, liền phụ họa nàng, "Ừ, nghe cũng có chút đạo lý, thôi!"

      Vì vậy, có thể tưởng tượng được, tiếp sau đó trong phòng bệnh còn có khói lửa chiến tranh nữa...

      "Chuyện kia... Thực xin lỗi... Lam nhi, hôm nay những lời hơi quá đáng." Giọng Doãn Tiêu Trác như muỗi kêu! Hừ! Người đứng đầu Doãn thị cũng có lúc bị luống cuống sao?
      Last edited by a moderator: 14/7/17

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 27

      Dung Tư Lam cong miệng lên:, " cái gì, tôi nghe !"

      "I’m sor¬ry!" Doãn Tiêu Trác nhấn mạnh, bằng tiếng xem ra dễ hơn tiếng Trung chút...

      Lại vẫn bẹt miệng, "Tôi nghe hiểu!"

      Vậy bây giờ phải làm sao đây? diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn Tiếng Nhật? Tiếng Tây Ban Nha? Tiếng Pháp? Tất cả đều được Doãn Tiêu Trác mang ra loạt, làm cho Dung Tư Lam cực kỳ kinh hãi, sau đó trực tiếp đóng con dấu lên che kín môi ...

      Dung Tư Lam đỏ bừng mặt, giận dữ: "Đáng ghét! Đại sắc lang!"

      Doãn Tiêu Trác cười thầm, rốt cuộc tìm được cách trị rồi!

      Đóa Nhi che mắt cười hì hì ngừng, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn " Con trông thấy cái gì hết!"

      . . . . . .

      Ngày hôm sau, Dung Tư Lam được nghênh đón Bùi Trọng - trợ lý cao cấp của Doãn thị, con người trong truyền thuyết, là lãnh đạo trực tiếp của Thanh Thanh. từng nghe Thanh Thanh khen ngợi ta cách quá mức, vô số lần, có khả năng khôn khéo, đối đãi cấp dưới rất hòa nhã.

      Được vị đại nhân vật này viếng thăm, Dung Tư giật mình kinh hãi ít. diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn cho là mình làm trái với hợp đồng lao động của Doãn thị, đồng thời lại sợ chuyện của mình làm ảnh hưởng đến công tác của Thanh Thanh. dễ gì mới xin được chỉ tiêu làm công nhân lao động giản đơn này, đây là do Thanh Thanh lấy cho . Vốn dĩ dự định xin cho kẻ đại sắc lang kia, về sau có cách nào khác nên mới tự mình , ai bảo bị thất nghiệp cơ chứ...

      Đúng rồi, còn cả người làm đốc công kia nữa, ông ta là người tốt, đặc cách tuyển . diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn ngàn vạn lần mong sao ông ta đừng bị mất công việc này bởi vì giúp !

      Cho nên, quyết định đánh đòn phủ đầu. Bùi Trọng vốn dĩ là người luôn đối đãi với mọi người rất hòa nhã, chắc hẳn nghe chuyện ta đến nỗi nào!

      "Trợ lý Bùi, về chuyện tuyển dụng người lần này là do ngoài ý muốn thôi, tại bản thân tôi để ý đến việc công ty quy định chỉ tuyển chọn nam công nhân, cho nên tôi gây chuyện phiền toái. Chuyện này có liên quan gì đến Thanh Thanh và người đốc công kia. Trợ lý Bùi, nhất định có thể nhìn mọi việc, lạm sát kẻ vô tội chứ?" Sao cảm thấy như mình diễn kịch vậy nhỉ? được nửa quyết định im miệng.

      Bùi Trọng cũng hiểu, "Chẳng lẽ Dung tiểu thư cho ta rằng tôi là Bao Thanh Thiên sao?"

      Ặc? Dung Tư Lam vuốt vuốt mái tóc, nở nụ cười ngây ngô: ", phải là Bao Thanh Thiên, là Bùi thanh thiên! Cho nên thế này, thanh thiên đại nhân, có trách nhiệm gì cứ để tôi gánh chịu là được rồi, cần phải làm liên luỵ đến những người khác! , phải bồi thường hết bao nhiêu tiền? Chỉ đề nghị trước, vì tôi cũng có nhiều tiền lắm!"

      Bùi Trọng hiểu ra làm sao nữa, thần tượng của – người đứng đầu Doãn thị sao lại để ý tới người phụ nữ như vậy chứ? Công trường của công ty gặp chuyện may lại còn muốn chủ động bồi thường tiền sao? Bản thân bồi thường nổi sao? ho vài tiếng, "Theo tôi phỏng đoán chắc chắn lắm, phải mất khoảng hai ngàn vạn gì đó!"

      "Hả?" Dung Tư Lam gần như té xỉu, "Xin... xin hỏi hai ngàn vạn... có mấy số 0 vậy?" Trong cuộc sống của mình, chưa từng gặp con số lớn đến như vậy, cho nên thoáng cái, lời ra thành líu lưỡi...

      "Bảy số!" Bùi Trọng trả lời dứt khoát.

      "Nhưng mà tôi có nhiều tiền như vậy, hai ngàn tệ cũng thể có được?" Vẻ mặt Dung Tư Lam như đưa đám.

      Bùi Trọng cười thành tiếng, rốt cục hiểu được rồi, chuyện hai người bọn họ phải là chuyện!

      "Chuyện là thế này, Dung tiểu thư. Đối với chuyện vừa xảy ra, công ty của chúng tôi rất xin lỗi, về phần vấn đề bồi thường đương nhiên có người đứng đầu công ty đứng ra chịu trách nhiệm xử lý. Còn cũng cần bồi thường cho công ty chúng tôi bất kỳ cái gì hết, bởi vì công ty của chúng tôi tuyển chọn làm công nhân lao động trái pháp luật." trịnh trọng giải thích với .

      "Oa! thế sao! Thế tốt quá! cần phải bồi thường tiền nữa rồi! Vậy Thanh Thanh cũng việc gì nữa rồi? phải chịu trách nhiệm liên đới nữa rồi!" vui vẻ kêu to.

      " là bạn thân của Thanh Thanh sao?" Nhất thời hai mắt tỏa sáng.

      Dung Tư Lam gật gật đầu, "Đúng vậy! Có chuyện gì ?"

      " có chuyện gì, rất tốt cực kỳ tốt!" Thái độ của tốt hơn, "Dung tiểu thư, hôm nay tôi đại diện cho người đứng đầu Doãn thị đặc biệt xin lỗi ."

      "Dung tiểu thư, tất cả mọi phí tổn nằm viện, còn cả tiền bồi dưỡng sau khi xuất viện và chi phí tuyển chọn sai công nhân đều do công ty của chúng tôi gánh chịu, khoản chi phí này là hai mươi vạn, biết có đủ hay , nếu đủ đề nghị cho ý kiến lại. Còn nữa, xét thấy khỏe, phù hợp với công việc ở công trường, cho nên công ty điều đến tổng bộ, sắp xếp cho vị trí làm thư ký, có thể tuỳ chọn thời gian đến làm."

      Dung Tư Lam cầm tờ chi phiếu ngây dại cả người. Wow, hai mươi vạn! Còn cả công việc mới! là quá tốt! Khoảng cách đến số tiền cần có cho chi phí chữa bệnh của Đóa Nhi gần hơn rất nhiều! là trong họa được phúc mà! Nếu có thể, tình nguyện hàng ngày đều bị nhà ở đập trúng người.

      (Lúc này Doãn Tiêu Trác, người đứng đầu Doãn thị ngồi ở văn phòng CEO đột nhiên hắt hơi cái. thầm buồn bực, ai nguyền rủa mình vậy?)

      Bùi Trọng thấy thần sắc ngơ ngác của , cho rằng chưa hài lòng với quyết định này, liền "Xin hỏi Dung tiểu thư cảm thấy như thế nào? Có phải là bồi thường còn thiếu ? Chúng tôi có thể trả thêm. Công việc mới nếu hài lòng xin cứ , cũng có thể đổi được."

      Dung Tư Lam vội vã lắc đầu, cũng phải là người biết tốt xấu: " có, rất tốt, chỉ là tôi rất vui thôi!"

      Bùi Trọng cười, chưa từng gặp người nào lại đơn thuần như vậy. Người khác nghe thấy có thể được thêm tiền biết còn chặt đẹp đao như thế nào, những chuyện này trở về nên lại với Doãn thiếu thôi!"Vậy là tốt rồi! Xin hỏi Dung tiểu thư, khi nào có thể làm được?"

      "Ngày mai! Ngày mai tôi có thể!" Dung Tư Lam ước gì mỗi ngày đều có công việc để có thể làm, như vậy có thể được nhận tiền lương, bệnh của Đóa Nhi có thể được chữa trị nhanh thêm chút.

      Ngày hôm sau, bộ phận sắp xếp nhân của tổng bộ Doãn thị liền xuất có vẻ mặt thanh tú, mặc chiếc váy liền áo màu trắng.

      "Xin chào! Xin hỏi ở đây ai là Tổng giám Thẩm ạ?" Bùi Trọng cho biết, đến bộ phận sắp xếp nhân tìm Tổng giám Thẩm Nhược Trần, ấy là thư ký chuyên trách của . Vì vậy, mới nhìn xinh đẹp, có cách ăn mặc hợp thời trang kia hỏi thăm Tổng giám Thẩm.

      ăn mặc thời thượng kia quét mắt liếc cái: "Xin hỏi, có hẹn trước ?"

      Tới làm còn phải hẹn trước? Dung Tư Lam chưa từng nghe qua, lắc đầu, "."

      "Thực xin lỗi, tổng giám họp, gặp người hẹn trước." ăn mặc thời thượng dùng tay ra hiệu mời về.

      Dung Tư Lam liền giải thích, "Nhưng mà tôi là..."

      "A, Dung tiểu thư, đến rồi!" Vừa vặn Bùi Trọng xuất , " tìm được Tổng giám Thẩm sao?"

      Dung Tư Lam lắc đầu, "Tôi có hẹn trước."

      "Ngốc quá! phải hẹn trước làm gì chứ?" Bùi Trọng kéo qua người bên cạnh, "Đây là Tổng giám Thẩm, từ nay về sau theo ta là có thể làm được hết!"
      Last edited by a moderator: 14/7/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :