1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Người cha nhặt được - Cát Tường Dạ

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 17

      Edit : Sóc Là Ta


      Kham Thanh Dư nhàn nhạt cười, "Đúng vậy, Đóa Nhi nhớ mẹ, nên dẫn bé tới đây. Bây giờ chúng ta được chưa?"

      "Được, chúng ta thôi." Dung Tư Lam thèm quay đầu lại, ôm Đóa Nhi, để Kham Thanh Dư khoát vai mình rời khỏi phòng ăn.

      quay đầu lại nhìn nên biết Doãn Tiêu Trác đứng ngây người nhìn bóng lưng bọn họ xa dần, trong lòng cực kì khó chịu.

      Người đàn ông kia là ai ? Bạn trai sao? Còn "Chúng ta thôi." Xem ra quan hệ rất tốt. Tại sao lúc nhìn ta lại cười vui vẻ như thế mà khi ở trước mặt mình lại ảm đạm như gặp phải hung thần như thế kia?

      Trong lòng cảm thấy có chút mất mác, lần đầu tiên Doãn Tiêu Trác có cảm giác thất bại đối với người phụ nữ. , chỉ là thất bại, còn có chút. . . . . . chua chát, thậm chí có chút khổ sở. . . . . .

      Kham Thanh Dư chậm rãi lái xe, bên ngoài đèn đuốc sáng rực, Đóa Nhi vừa lên xe ngủ thiếp trong lòng Dung Tư Lam. Kham Thanh Dư nhìn Đóa Nhi chút, cười , "Con em đáng ."

      Dung Tư Lam lộ ra vẻ mặt tự hào, nhưng ngoài miệng cũng khiêm tốn , " đầu , sợ rằng bé gây náo loạn, làm phiền thôi."

      "Sao lại phiền?" Kham Thanh Dư ôn hòa cười, " rất thích trẻ con, đặc biệt là con .

      " sao?" Dung Tư Lam rất kinh ngạc, "Đại đa số đàn ông đều có kiên nhẫn, thích có trẻ con."

      Kham Thanh Dư lại nở nụ cười, có chút khổ sở, " cũng chẳng còn cách nào khác, bị ép buộc thôi. Nếu như kiên nhẫn, cũng dạy dỗ con được rồi."

      " có con rồi sao?" Dung Tư Lam kinh ngạc đến nỗi miệng há hốc, cằm cũng rớt xuống đất. còn tưởng Kham Thanh Dư vẫn chưa kết hôn.

      Kham Thanh Dư bị bộ dáng đáng của chọc cười ha ha, "Có gì kỳ quái đâu, phải em cũng có con rồi sao?"

      "Ồ." Dung Tư Lam có cảm giác chuyện của Kham Thanh Dư cũng đơn giản như vậy, nhưng cũng cảm thấy mình bất lịch khi lên tiếng hỏi thăm người khác, nên thêm gì nữa.

      hồi lâu, Kham Thanh Dư cảm thấy trong xe đột nhiên yên lặng, quay sang nhìn phát Dung Tư Lam ngủ thiếp rồi.

      Khi ngủ, khẽ nhíu mày, môi mỏng nhắn mím chặt, khuôn mặt tinh sảo làm lộ ra vẻ khắc khổ. Rốt cuộc từng trải qua những đau khổ như thế nào? Có lẽ cuộc sống của có quá nhiều đau khổ, ngủ ngon lành xe như thế này, khẳng định là rất vất vả rồi thế nhưng lại chịu thổ lộ cùng ai.

      Kham Thanh Dư nhìn người con ngủ xe mình, cảm thấy có chút hứng thú. . . . . .

      Vấn đề kế tiếp là, biết nhà Dung Tư Lam ở đâu. . . . . .

      Đèn xanh ở ngã tư sáng lên, sau lưng còn ngừng phát loa, Dung Tư Lam hoảng hốt tỉnh lại, "Sao vậy?"

      "A, xin lỗi, biết nhà em ở đâu.”

      Sao lại có thể ngồi xe người khác mà ngủ ngon lành thế chứ? rất mất mặt.

      thẹn thùng, đỏ mặt chỉ đường tới nhà mình cho Kham Thanh Dư , cũng gãi đầu muốn biểu đạt ngượng ngùng của mình . . . . . .

      Kham Thanh Dư bỏ qua bất kỳ động tác nào của , cảm thấy giống như người mẹ mà giống đứa bé cười ngây ngô khiến nảy sinh cảm giác vui vẻ trong lòng.

      Trong xe yên lặng, ai chuyện với ai, nên Kham Thanh Dư liền hát bài, phá vỡ hoàn cảnh trầm mặc, lúng túng lúc này.

      even/when/you/feel/like/you/don‘t/be¬long
      (Ngay khi em có cảm giác thích , em cũng thuộc về )

      even/when/you/fall/and/it/all/goes/wrong
      (Ngay cả khi em đó cũng chỉ là những sai lầm)

      you/know/that/I‘m/with/you
      (Em nên biết luôn ở bên em.)

      that/I‘m/with/you/all/the/time
      (Thời gian bên em là thời gian hạnh phúc nhất của đời )

      Nghe xong bài hát này, Dung Tư Lam liền rơi vào trầm tư. thế giới này, người cùng cười, cùng khóc, người sẵn sàng vì mà chịu đựng tất cả khó khăn lẫn khổ đau sao ? Ai bên ? Thế giới này, người như vậy tình nguyện ở bên cạnh đến suốt cuộc đời sao?

      Đôi mắt kìm được xúc động, long lanh giọt nước sắp trào ra. , tin, chỉ tin tưởng chính mình mà thôi.

      Đến rồi. Kham Thanh Dư phát ra khác thường của , đoán chừng chắc là đau khổ trong lòng.

      xuống xe mở cửa xe cho , ôm Đóa Nhi vào lòng, "Để ôm Đóa Nhi vào. Đứa bé chắc mệt lắm nên mới có thể ngủ sâu như vậy."

      Trong phút chốc, Dung Tư Lam ngây ngốc. trải qua từng ấy năm như vậy, lần đầu tiên cướp Đóa Nhi từ tay mình, khiến cảm thấy nhõm. . . . . .

      Kham Thanh Dư nhìn khắp nhà Dung Tư Lam, căn hộ điển hình ở Bằng Hộ Khu (nghĩa là những gia đình sống bằng lều). Trong nhà có rất nhiều phòng ốc, ngoài vườn trồng nhiều loại rau dưa sơ sài, thậm chí còn nuôi số động vật . . . . . .

      "Mẹ em còn giữ lại căn phòng cũ này. Nếu nhi viện, em đến đây. Ở đây rất lộn xộn, mong đừng chê cười." Dung Tư Lam tự nhiên giới thiệu, có tự ti chút nào.

      "Em xuất thân từ nhi viện sao?" phải Kham Thanh Dư kinh ngạc vì biết hoàn cảnh sống nghèo túng của , mà là do kinh nghiệm của . cuộc sống đầy đau khổ như thế mà lại sẵn sàng đối mặt với với nó cách tự nhiên khiến cảm thấy đau lòng.

      "Đúng vậy" Dung Tư Lam thản nhiên thừa nhận, cũng cảm thấy có bất kỳ đau khổ nào.

      Dưới ánh trăng sáng , Kham Thanh Dư chợt có cảm giác nhung nhớ. Cảm giác đó giống như người lưu lạc nơi chân trời góc bể, bỗng nhiên được gặp lại đồng hương của mình, giống như người vốn có tâm hồn chết, giờ lại bắt đầu nảy mầm tâm tư cùng tình cảm của mình trong đó.

      Ôm Đóa Nhi vào nhà, khẽ đặt giường. Sau đó nhìn quần áo dính đầy bùn đất của , cảm thấy có chút áy náy.

      " cần. Chẳng lẽ nhà em có quần áo của đàn ông sao?" Kham Thanh Dư trêu đùa.

      Nếu , Dung Tư Lam cũng nghĩ tới việc này. Nhưng có quần áo của đàn ông.

      Mở tủ quần áo ra, bên trong có hai túi, túi là do mua cho Doãn Tiêu Trác ở bên vỉa hè, túi là do Doãn Tiêu Trác để lại trước khi về.

      nghĩ ngợi xong, xách chiếc túi hàng vỉa hè cầm ra, " xin lỗi , cái này vốn là mua cho người bạn, nhưng ta nhận. Chỉ là hàng vỉa hè thôi, mong thứ lỗi, Die nd da nl e q uu ydo n, mặc tạm nó vậy, buổi tối chắc cũng ai nhìn thấy."

      Hết chương 17.
      Chương 18

      Edit : Sóc Là Ta

      Kham Thanh Dư nhận lấy túi, cười tiếng, " sao, chỉ cần có quần áo để mặc là tốt rồi!"

      Có quần áo để mặc là tốt rồi sao? Lời này rất xuôi tai. Dung Tư Lam cảm thấy Kham Thanh Dư rất hòa đồng, giống như tên háo sắc kia, tự như nhị ngũ bát vạn. (‘Nhị ngũ bát vạn’ là các quân cờ trong Mạt chược, kéo được nhị ngũ bát vạn tức là được bài ngon, nên cụm từ này được dùng để ví với vẻ kiêu ngạo tự đắc của người như kéo được nhị ngũ bát vạn.)

      Đột nhiên, trong đầu lại nghĩ đến khuôn mặt đáng ghét của tên háo sắc kia.

      Kham Thanh Dư vào gian phòng ngủ khác, thay quần áo xong, liền bước ra ngoài. Dung Tư Lam muốn đưa quần áo dơ cho để giặt sạch .

      miễn cưỡng, đành đồng ý. hẹn rằng vào ngày đẹp trời, mang con , còn dẫn con trai cùng ra ngoài vui chơi.

      Dung Tư Lam lịch đồng ý. Sau đó, cầm quần áo của Kham Thanh Dư vào phòng tắm, vừa bước vào liền thấy bồn rửa mặt có ba chiếc ly súc miệng, liền ngây ngốc đứng nhìn. Cảm giác tê liệt lần nữa lại tràn vào lòng kiểm soát nổi. . . . . .

      ********************************************************************************

      Công ty bắt đầu khởi công phá dở, Doãn Tiêu Trác lái xe muốn vào dò xét, sau đó vòng về nhà vì tối nay có hẹn ăn cơm với Kiều Vũ Na.

      cảm thấy vùng này rất quen thuộc, ra là nơi ở của Dung Tư Lam. tự chủ nhả ga, mơ hồ mong đợi nàng tóc đỏ xuất , nhưng sau đó lại tự chế giễu mình. phải từ bỏ ấy rồi sao? người thô lỗ như thế sao lại xuất trong đầu được chứ?

      như dự đoán, tóc đỏ xuất , lại phát ra bóng dáng mặc chiếc quần trắng, nhắn ngồi trước cửa, trong miệng nhai gì đó.

      Là Đóa Nhi sao? Khóe môi cười mỉm, bước xuống xe định tiến về phía trước.

      "Đóa Nhi." đứng cách xa mười mét, hét lớn gọi .

      cúi thấp đầu xuống, Đóa Nhi chợt vui mừng, liều mạng chạy tới, nhào vào trong ngực , "Chú à, Chú tới à! Đóa Nhi vui quá, chú có gạt cháu."

      "Cái gì?" Doãn Tiêu Trác nghe lời của bé.

      Đóa Nhi giơ đồ trong tay lên. Lúc này Doãn Tiêu Trác thấy , chính là cái còi mà cho bé.

      "Chú xem, lúc Đóa nhi nhớ chú, liền thổi chiếc còi này. Ngay lập tức chú xuất trước mặt cháu. Hôm nay cháu thổi lần đầu tiên đó. linh nghiệm."

      "Con nhớ chú sao?" Doãn Tiêu Trác ngây ngốc.

      Đóa Nhi khẳng định gật đầu cái, rồi lại nhăn mày lại, "Chẳng lẽ chú nhớ Đóa Nhi sao?"

      Doãn Tiêu Trác cảm thấy ngượng. Quả , công trình mở thầu, cũng ít khi nhớ đến Đóa nhi. Nhưng lời này tuyệt đối thể ra được. Bé này nhạy cảm lắm "Dĩ nhiên là nhớ rồi. Chú cũng muốn đến thăm Đóa nhi lâu rồi nên hôm nay chú dẫn cháu ăn cơm được ? Cháu muốn ăn chỗ nào?”

      Đóa Nhi lại cúi thấp đầu xuống, "Cháu muốn ăn cơm."

      "Sao vậy? Sợ bị mẹ mắng à? Vậy để chú gọi điện thoại cho mẹ để xin phép nhá?" Doãn Tiêu Trác đưa chiếc điện thoại của mình cho bé.

      Đóa Nhi lắc đầu, chu miệng , "Chú à, nếu con ăn cơm, chú có thể giúp con chuyện ?"

      "Giúp chuyện sao?" Doãn Tiêu Trác bật cười, Lời này được phát từ trong miệng của đứa trẻ bốn tuổi khiến bật cười."Gấp cái gì? Cháu xem, chú nhất định giúp cháu."

      "Chú à, chú làm ba cháu được ?" Trong đôi mắt Đóa Nhi tràn đầy mong đợi, rồi sợ bị cự tuyệt nên trong mắt mơ hồ lóe lên giọt nước.

      "Cái này. . . . . ." Mồ hôi Doãn Tiêu Trác rơi xuống, làm thế nào mới có thể với nàng ràng, rằng phải ai muốn làm ba cũng có thể làm được.

      Ánh mắt Đóa Nhi ảm đạm, "Chú, con hiểu chú muốn phải ?. . . . . . Đóa Nhi chỉ muốn được có ba dù chỉ ngày thôi. Ở nhà trẻ, Tiểu Minh trêu con rằng con có ba, con là đứa con hoang. Con muốn vậy. con mình có ba, nhưng nó tin. Nó nó chưa từng gặp ba con tới đón con, còn nó có ba đưa rước nó mỗi ngày."

      Doãn Tiêu Trác đành lòng, nhìn vào đôi mắt mờ mịt của bé, quả quyết trả lời, "Được, chú đồng ý làm ba con, nhưng đây chỉ là bí mật giữa hai chúng ta thôi nha."

      " sao? Chú, chú tốt!" Đóa Nhi ôm cổ Doãn Tiêu Trác, hôn vào mặt . Mùi sữa thơm của bé vương khiến lòng tê dại, cũng giống cảm giác ấm áp của người phụ nữ nào đó từng hôn .

      cười ha ha, vuốt tóc Đóa Nhi, " thôi, chúng ta ăn cơm. cung Hải dương nhá? phải con rất thích nơi đó, muốn ngày nào cũng được đến đó chơi sao?”

      "Con có được ? Mẹ làm người được quá tham lam." Trong mắt Đóa Nhi lóe lên tia sáng.

      "Dĩ nhiên là có thể rồi." Doãn Tiêu Trác cảm thương cho bé. đứa trẻ mới bốn tuổi lại có thể hiểu chuyện đến như thế. Những người trong nhà ai chìu chuộng bé hết.

      ôm Đóa Nhi, "Đừng quên, bắt đầu từ hôm nay chú chính là ba con , con muốn gì cứ miễn là quá sức của chú chú làm." Đứa này ra rất cần tình thương của ba. Chẳng lẽ Dung Tư Lam nghĩ tới vấn đề này sao? thầm nghĩ.

      Đóa Nhi thể tin, ràng bé chỉ cần làm ba có ngày mà giờ chú ấy lại muốn. . . . . . "Chú à, chú là. . . . . . chú làm ba con mỗi ngày sao ?"

      "Đúng vậy, ngày nào cũng làm ba con, đưa con nhà trẻ, đón con về nhà, như thế nào?" nhịn được, hôn cái vào khuôn mặt béo mập bé của bé.

      "Ngày nào cũng thế sao? Con nghe lầm chứ?" Đóa Nhi gãi lỗ tai, dáng vẻ hết sức đáng .

      Doãn Tiêu Trác bị chọc vui, "Con nghe lầm, ngày nào cũng làm ba, cho đến khi mẹ con có thể tìm cho con người ba mới." xong lời này, trong lòng cảm thấy thoải mái, trong đầu nhớ đến người đàn ông nho nhã, dịu dàng ngày đó tình cờ gặp trong phòng ăn.

      "Đóa Nhi, người đàn ông kia là ai ?" hỏi tiếp.

      "Người nào?"

      "Người đón con và mẹ con về nhà đó."

      "A, hình như là bạn của mẹ con, con cũng biết là ai nữa. Chắc là người bác sĩ mà mẹ mới vừa quen."

      Hết chương 18
      Last edited: 24/9/16

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 19.
      Editor: trang bubble ^^

      Vừa nghe ta và Dung Tư Lam có quan hệ, trong lòng thở phào nhõm, nhưng nhìn ra được, ánh mắt của người đàn ông kia nhìn Dung Tư Lam bình thường, "Vậy Đóa Nhi cảm thấy chú ấy như thế nào?"

      Đóa Nhi nháy mắt, "Chú ấy rất tốt, thường xuyên xuôi ngược đến đón mẹ con khi có ca đêm, như vậy mẹ con cũng cần sợ hãi nữa.”

      Trong lòng Doãn Tiêu Trác vui, xem ra quan hệ gần hơn rất nhiều so với mình và Dung Tư Lam, bản thân mình còn chưa từng đưa Dung Tư Lam làm đấy! bất mãn lẩm bẩm câu: "Mẹ con còn biết sợ sao?"

      "Đương nhiên biết! Có lần giờ tan việc mẹ con gặp phải cướp bóc, cướp ví tiền của mẹ con, vì cướp ví tiền về, đùi mẹ cũng bị dao đâm làm bị thương, sau lần đó, mẹ nhuộm tóc thành màu đỏ, mẹ như vậy bọn cướp cũng cướp của mẹ nữa."

      Tạm thời Doãn Tiêu Trác đổi chỗ ăn cơm thành cung hải dương (chắc giống thuỷ cung á), Kiều Vũ Na vốn là hào hứng đến, trang@dđlqđ@bubble editor vừa thấy Đóa Nhi thân mật ngồi chung chỗ với Doãn Tiêu Trác lập tức mất hứng, kiêng dè chút nào oán giận : " tới đón em, lại đổi chỗ ăn cơm, chính là vì đứa này?" nhớ rất ràng, bé này chính là con của người phục vụ tóc đỏ ngày đó.

      Doãn Tiêu Trác vô tình cười cười: "Đúng! Con bé gọi là Đóa Nhi, đáng , Đóa Nhi, chào dì .”

      Đóa Nhi hết sức thích dì này, chu mỏ, vẫn là ngoan ngoãn kêu tiếng, "Chào dì ạ!"

      "Em tuyệt đối tốt!" Tính đại tiểu thư của Kiều Vũ Na lại nổi lên, bất chấp nhiều như vậy, lạnh lùng tiếp câu.

      Con ngươi của Đóa Nhi xoay xoay, giả bộ vẻ rất uất ức: "Chú ơi, đưa con về nhà !"

      "Sao vậy? Đóa Nhi? Cơm nước xong chú đưa con trở về!"

      "Nhưng. . . . . ." Ánh mắt của Đóa Nhi vô tình hay cố ý nhìn sang Kiều Vũ Na.

      Doãn Tiêu Trác cảm nhận được ý của Đóa Nhi, khẽ mỉm cười, đứa này phải nhạy cảm bình thường, trách cứ Kiều Vũ Na: "Na Na, em làm sao vậy? có việc gì tị nạnh với đứa bé, sao lớn như vậy còn chín chắn!"

      Kể từ sau khi Kiều Vũ Na gặp mẹ con Dung Tư Lam bị Doãn Tiêu Trác trách móc nhiều lần, hôm nay lại còn vì bé mà bị mắng, trong lòng vô cùng thoải mái, ném thực đơn, "Được! Tôi chính chắn lại tính tóan! Được! Mấy người ăn ! Tôi quấy rầy các người!" xong đứng dậy giận đùng đùng bỏ !

      "Chú, chú đuổi theo !" Đóa Nhi làm bộ tội nghiệp nhìn bóng lưng của ta.

      Doãn Tiêu Trác cười: " ! sao, chú ở nơi này cùng Đóa Nhi!"

      Đóa Nhi lại : "Chú, xin lỗi, mới vừa rồi là con cố ý, con chỉ muốn thử xem, trong lòng chú Đóa Nhi quan trọng hay là bạn quan trọng, nhưng Đóa Nhi ngờ ấy bỏ !"

      "Bạn ?" Doãn Tiêu Trác rất buồn cười, "Đứa bé như con biết cái gì là bạn ? Sao con biết ấy là bạn của chú?"

      Đóa Nhi chợt rời chỗ ngồi, leo lên người Doãn Tiêu Trác, cái miệng nhắn làm nũng về phía lỗ tai của : "Con biết , cái gì con cũng biết! Vườn trẻ có nhiều nam sinh đều muốn con làm bạn của bọn nó! Còn lâu con mới làm!"

      "Ha ha ha ha!" Doãn Tiêu Trác cười ha ha, đầu năm nay trẻ con cũng trưởng thành sớm như vậy sao?

      Đóa Nhi ngẩng đầu lên, hai mắt tràn đầy chờ mong: "Chú, chú đuổi theo dì, có phải Đóa Nhi còn quan trọng hơn so với bạn hay ?"

      "Cái này. . . . . ." Doãn Tiêu Trác có nghĩ tới cái vấn đề này, nhà họ Kiều và nhà họ Doãn là thế giao (quan hệ nhiều đời), Kiều Vũ Na là con dâu được ông cụ coi trọng, mà thời gian Đóa Nhi quen biết với lâu, là nó rất uất ức, rốt cuộc là ai quan trọng hơn? chưa từng so sánh, cũng thể nào so sánh . . . . .

      Đóa Nhi lại khoác lên cổ của : "Chú chuyện đại biểu đồng ý lời của Đóa Nhi! Đóa Nhi có thể gọi chú là cha hay ?"

      Mỗi lần bị vật ôm lấy cổ như vậy, dieenddafnleequysddoon loại cảm giác nên lời, nhúc nhích cũng dám, biết là sợ làm hỏng mùi sữa ngọt ngào này hay là loại ấm áp khi được cưng mà lo sợ này.

      còn có thể trả lời thế nào? "Có thể, dĩ nhiên là có thể!" Làm cha của bé?! Cái chủ ý này lại làm cho mừng thầm chút, trong đầu lập tức nhảy ra mái tóc màu đỏ, vậy phải chính là Dung Tư Lam . . . . . . Ôi! loại bỏ ngay, làm sao có thể làm chồng của con gà tây!

      Chỉ là, sáu chữ ngắn ngủn của đổi lấy cặp môi thơm, bé hôn trộm chút ở mặt , "Cha! Cha tốt! Rốt cuộc con có cha rồi!"

      Cảm giác hơi ướt còn đọng lại ở mặt, trong lòng Doãn Tiêu Trác lại lên cảm xúc hạnh phúc tên, phải là rất thích đứa bé mà hình như bài xích việc làm cha của bé, khẽ mỉm cười, có thể điều này cũng gọi là duyên phận . biết vì sao đặc biệt hợp ý với bé này, mà xem ra bản thân bé cũng đặc biệt vui mừng.

      Vậy ngày kia mang bé tới đón Dung Tư Lam tan việc thay bác sĩ kia ? Trong lòng có sức nặng như thế nào? tò mò: "Đóa Nhi, con cho là chú bác sĩ kia và chú, ai thích hợp làm cha con hơn?" Mặc dù biết hỏi vấn đề này rất ngu, nhưng vẫn hỏi.

      Đôi mắt to linh hoạt của Đóa Nhi đảo cái, cái miệng nhắn trắng hồng mềm mại: "Cái gì gọi là thích hợp ạ? Con chỉ biết, con thích chú! Chú bác sĩ kia rất tốt, nhưng chính là con thích chú! Chú, phải là chú muốn con chứ?" miệng nhắn trắng hồng lại trề môi.

      Doãn Tiêu Trác cuống quít bế lên: "Làm sao lại như vậy? tại con cũng mắc lỗi sai…!" sưng mặt lên, bộ dáng mất hứng.

      "Mắc lỗi sai?" Đóa Nhi trợn to hai mắt, ngược lại làm bộ tội nghiệp hỏi: "Đóa Nhi sai chổ nào?"

      "Con muốn gọi chú là cha, tại sao còn kêu chú chứ?" rất nghiêm túc giận tái mặt.

      "A…!" Đóa Nhi cười hắc hắc, trốn vào trong ngực , nhàng gọi tiếng: "Cha!"

      Tiếng như vậy? bé xấu hổ? Doãn Tiêu Trác cười, đặt trở về chỗ ngồi, "Nhanh ăn ! Ăn xong cha đưa con về nhà, mẹ tìm được con sốt ruột đấy!"

      Hôm nay Đóa Nhi ăn bữa lớn, sau khi ăn xong món điểm tâm ngọt ăn thêm mấy phần, thấy ăn vui vẻ, bản thân Doãn Tiêu Trác lại ăn, từ đầu đến cuối mỉm cười nhìn ăn, phần của mình cũng cho Đóa Nhi, chưa bao giờ biết tới ra là nhìn người khác ăn cũng là niềm hạnh phúc.
      Last edited by a moderator: 14/7/17

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 20.
      Editor: trang bubble ^^

      Chờ sau khi Đóa Nhi ăn ngấu ăn nghiến, trời tối rồi, Doãn Tiêu Trác lái xe chầm chậm đưa bé về nhà.

      Xe dần dần lái vào bóng tối của khu ổ chuột, đèn đường hỏng, đưa tay thấy được năm ngón, ban đêm cái gì cũng nhìn , Doãn Tiêu Trác mở đèn xe, tốc độ xe thả càng chậm.

      Chợt, phía trước có bóng người mờ mịt, quay kiếng xe xuống, loáng thoáng nghe tiếng kêu cứu.

      Đóa Nhi cũng phát , the thé kêu: "Là mẹ! Cha, là mẹ!"

      Doãn Tiêu Trác dặn dò Đóa Nhi: "Ngoan ngoãn ở xe, đừng xuống!"

      xong xuống xe, đèn xe vẫn mở dùng để chiếu sáng, rồi chạy nhanh về phía bóng người.

      Tên du côn nắm túi xách của Dung Tư Lam, nhưng Dung Tư Lam lại nắm chặt buông, tay nắm chân đá của đám du côn giáng xuống người , từ quần áo bẩn thỉu của xem ra trúng ít đấm đá.

      Dưới lôi kéo, túi xách rách toát, mấy tờ tiền rơi mặt đất, nhưng Dung Tư Lam buông tay.

      Tên du côn tức giận, trang@d#d#l#q#d@bubble tay đấm chân đá hồi về phía , ngoài ra còn chửi ầm lên: "Đồ đàn bà thối tha! Vài đồng mà tiền lôi kéo gắt gao như vậy! Bà giữ lại tiền này mua quan tài à!"

      Kỳ lạ chính là, này lại tiếng nào, chỉ là gắt gao nắm túi của .

      "Buông ấy ra!" Trong đêm tối, rống to tiếng.

      đám du côn ngưng giành giật, phát chỉ có mình ngông cuồng: "Ơ, người sợ chết tới! Học người ta làm hùng cứu mỹ nhân à? Các em, lên! Trước tiên giải quyết thằng nhóc này cho tao!"

      đám du côn bèn đồng loạt xông lên, cũng may thời thiếu niên từng học Thủ đạo cũng có uổng phí học, mấy đám ô hợp phải là đối thủ của , mấy hiệp bị đánh ngã mặt đất, " nữa, tao báo cảnh sát!" lạnh lùng .

      tiếng huýt gió, mấy tên du côn biến mất sạch .

      Ánh mắt của Doãn Tiêu Trác rơi vào người Dung Tư Lam hoảng hốt nhặt tiền mặt đất, lúc nào rồi, vẫn chỉ nhớ nhặt tiền, đúng là con gà đầu to!

      Trong lúc giận lên, nhéo : "Trong túi xách của em rốt cuộc có đồ Gia Truyền gì? Muốn tiền muốn mạng hay sao?!"

      Chỉ thấy đầu cũng ngẩng chỉ sửa sang lại ràng những tờ tiền bẩn thỉu kia, sau đó kèm theo tiền trong túi cả thảy đếm tỉ mỉ lần, sau đó thở phào nhõm: "Còn may! Còn may! tờ cũng có thiếu! Hôm nay mới phát tiền lương…!"

      Doãn Tiêu Trác muốn nổ tung, rống to về phía : "Rốt cuộc em là đầu heo hay là đầu gà?! Vì chút tiền này ngay cả mạng cũng cần? Du côn muốn cướp em cho bọn chúng là đựơc rồi!"

      Dường như Dung Tư Lam hề cảm kích chút nào đối với ân cứu mạng của , liếc cái: " biết cái gì? Đồ háo sắc ăn cơm nhão! có người nuôi, nhưng hai mẹ con tôi phải hoàn toàn dựa vào bản thân mình! Tiền rất là quan trọng đối với chúng tôi!"

      "Lúc nào thành ăn cơm mềm (trai bao) rồi hả?" Doãn Tiêu Trác buồn bực, cho tới bây giờ ở trong suy nghĩ của Dung Tư Lam chưa từng sắm vai nhân vật tốt!

      "Chẳng lẽ đúng sao? là người tốt làm làm con vịt! Phục vụ tiểu thư nhà có tiền! Hừ!" Dung Tư Lam nhớ tới toàn thân kia rất lộng lẫy, trong lòng chua chát, ánh mắt nhìn Doãn Tiêu Trác cũng tràn đầy khinh bỉ.

      ". . . . . ." Rốt cuộc Doãn Tiêu Trác hiểu , ra là cho là dựa vào Kiều Vũ Na bao nuôi!

      Chỉ là, biết nên giải thích như thế nào, cũng muốn cho biết, là tổng giám đốc Doãn thị, lo lắng chính là, với cá tính tham tiền của Dung Tư Lam, có thể giống như người phụ nữ khác khi biết thân phận của dính chặt rời hay .

      Nhưng đám lửa giận trong lòng này cũng làm sao mà trút ra.

      ồ ồ thở hổn hển mấy cái, ngồi chồm hổm xuống ôm lấy đầu gối Dung Tư Lam, vác vai, bước nhanh tới chỗ dừng xe.

      Dung Tư Lam bị giật mình, đập vào lưng của : "Này! làm gì đấy? thả tôi xuống! Sói háo sắc! muốn làm gì? Bắt cóc hay là cướp bóc? Tôi báo cảnh sát rồi đó! Sói háo sắc chết tiệt!"

      Doãn Tiêu Trác lạnh lùng trả lời câu: " cướp em? Vừa tiền, lại sắc, em đáng giá để cướp ?"

      Dung Tư Lam lập tức nghẹn lời, bị người đàn ông thành như vậy, dieenddafnleequysddoon trong lúc như đưa đám, vẫn là rất buồn bực. Sau khi ngẩn ngơ, lại bắt đầu vỗ vào lưng của , mắng to là đồ háo sắc chết tiệt!

      Doãn Tiêu Trác nhíu nhíu mày, để ý , mặc cho đánh lung tung ở lưng , chỉ là cố chấp ôm chặt đầu gối của , tiếp tục về phía đậu xe.

      Đóa Nhi thấy bọn họ, mừng rỡ mở cửa xe, kêu mẹ.

      Doãn Tiêu Trác cũng có để Dung Tư Lam xuống, trầm mặt trực tiếp ném vào trong xe, hình như như vậy mới trút hết oán giận vừa rồi đối với người phụ nữ ngu ngốc này.

      Dung Tư Lam bị ném đến thét chói tai, nhảy dựng lên vượt qua chỗ ngồi gõ đầu Doãn Tiêu Trác, mạnh mẽ quay đầu lại, hung hăng câu: "Ngồi yên! Đừng ảnh hưởng lái xe!"

      Dung Tư Lam bị hét há to miệng ngây ngẩn cả người, tuy nhiên cũng dám lời nào, cả đời đây là lần đầu bị người hung dữ mà cãi lại.

      "Miệng khép lại! Bộ dáng như vậy xấu xí biết bao em biết sao?" nhìn qua gương soi lại rống lên câu.

      Kỳ lạ chính là, cũng có tức giận, le lưỡi cái, khép lại miệng, tựa vào chỗ ngồi. Hôm nay lại tăng ca cả ngày, quá mệt mỏi, còn vật lộn lúc với du côn, có hơi sức để lại tức giận.

      Doãn Tiêu Trác lái xe, sau lưng có tiếng động, việc này ở người Dung Tư Lam lại là chuyện rất khác thường. quay đầu nhìn lại, vậy mà ngủ thiếp ! đành chịu lắc đầu, như vậy cũng có thể ngủ!

      Ở phía trước ngõ hẻm khu ổ chuột dơ dáy bẩn thỉu, cuối cùng thuận lợi lái xe đến sân nhà . Nhưng Dung Tư Lam vẫn ngủ say tỉnh.

      Vốn muốn gọi dậy, nhưng vừa thấy khuôn mặt nhắn sáng bóng của hơi nhíu mày, đành lòng. Ôm Đóa Nhi xuống xe, để cho bé vào trước mở cửa, mình nhàng ôm lấy Dung Tư Lam.

      Dung Tư Lam có chút trạng thái kỳ lạ nào, ngược lại vùi mặt ở trong lòng chẹp miệng cái, chân mày giãn ra, tiếp tục ngủ ngọt ngào.

      Chân mày lại bắt đầu nhíu lại, thầm nghĩ, "Người phụ nữ này đúng là heo! Như vậy cũng còn tỉnh! Hơn nữa còn nặng như vậy!" nắm chặt cánh tay, sợ là làm rơi xuống đất.
      Last edited by a moderator: 14/7/17

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 21.
      Editor: trang bubble ^^

      theo Đóa Nhi vào nhà, ôm vào phòng, nhàng đặt lên giường, nhớ có thói quen mở đèn khi ngủ, chỉnh ánh sáng đèn bàn đến nhất, hơn nữa để mặt sau đèn bàn về phía .

      Ngồi ở mép giường nhìn tướng ngủ của , khuôn mặt nhắn trắng nõn bóng loáng, môi hồng khẽ cong lên, y hệt đáng , tỉnh lại cũng là Obasan (bà ) hung ác! So sánh cũng chênh lệch quá xa, khỏi buồn cười.

      Lẳng lặng lui ra khỏi phòng, đến phòng tắm vọt vào tắm rửa, giá rửa mặt có ba cây bàn chãi đánh răng dàn hàng vẫn như trước kia, khẽ mỉm cười, cảm giác rất ấm áp, cảm giác như thế rất tốt!

      So với trước đây cũng tùy ý quấn khăn tắm ra ngoài, so với trước đây cũng ngủ ở ghế sofa, cảm thấy thích ứng gì, thư giãn vừa lòng giống như ở nhà mình, , chính xác còn thoải mái hơn so với ở nhà mình! Rất nhanh, ngủ thiếp .

      Dung Tư Lam đột nhiên tỉnh lại, phát sắc trời bên ngoài sáng trưng, giật mình ngồi dậy, vừa nhìn đồng hồ báo thức, bảy giờ rưỡi! Xong rồi xong rồi! Sắp tới trễ rồi! Còn phải đưa Đóa Nhi đến vườn trẻ! Nhưng phần việc làm mới này vất vả mới tranh thủ được, mặc dù rất vất vả, nhưng mà tiền lương rất cao, cầu cũng rất nghiêm khắc, dù sao cùng thể vứt bỏ!

      nhảy xuống giường, mở cửa phòng ngủ ra, trang@dđlqđ@bubble editor đột nhiên ngửi thấy được hương vị trứng gà chiên, là ai ?

      gãi gãi mái tóc màu đỏ rối bời, trí nhớ tối hôm qua khôi phục ở trong đầu.

      Ký ức sau đó mất ráo? Xảy ra chuyện gì? Trong lòng hoảng sợ, cúi đầu nhìn quần áo của mình, vẫn là bộ đồ lao động ngày hôm qua! May quá! Còn may! thở phào nhõm.

      Nhưng làm sao về nhà chứ? Chẳng lẽ là sói háo sắc bế trở về? Đây là khả năng duy nhất!

      khỏi lại nhớ lại buổi tối tương tự, Kham Thanh Dư đưa về nhà, cũng ngủ thiếp xe, nhưng cuối cùng vẫn bị đánh thức. . . . . .

      Trong lòng ấm áp từng chút từng chút ngưng tụ, tên háo sắc này! Thoạt nhìn rất đáng ghét, có lúc vẫn là rất quan tâm!

      Á! Tại sao có thể nghĩ như vậy? lập tức phủ định phán đoán suy luận của mình, Kham Thanh Dư người ta tìm được nhà của mình mới có thể đánh thức , phải giúp ôm Đóa Nhi rồi sao? Đồ háo sắc đáng ghét nào có hào hoa phong nhã như người ta?

      suy nghĩ, trước mắt xuất mặt đồ háo sắc cười to, mặc tạp dề, tay bưng hai phần trứng chiên, sau lưng hấp tấp theo là Đóa Nhi, tay cũng cầm phần trứng chiên.

      "Mẹ! Đóa Nhi tài giỏi ? Bữa ăn sáng hôm nay là Đóa Nhi và cha làm đó…!" Đóa Nhi vênh váo hả hê khoe khoang cái đĩa tay.

      Dung Tư Lam ngây ngẩn cả người, "Cha? Ai là cha?"

      Đóa Nhi để xuống trứng gà, đẩy Doãn Tiêu Trác tới trước mặt : "Chú Tiêu đó! Chú ấy đồng ý làm cha con rồi đó! Đóa Nhi có cha rồi, mẹ!"

      Rống! Tại sao có thể như vậy? Để cho ta công chiếm tiện nghi! Mặt Dung Tư Lam sa sầm xuống: "Chú ấy đồng ý nhưng mẹ còn đồng ý đâu?"

      Mặt Đóa Nhi vốn là say mê cuồng nhiệt lập tức ra u ám nho .

      Dung Tư Lam đành lòng, ngồi chồm hổm xuống với bé: "Đóa Nhi, chẳng lẽ con có mẹ đủ sao?"

      Đóa Nhi nước mắt doanh tròng, giọng sợ hãi: "Con muốn có cha, bạn khác đều có cha. . . . . ."

      Lòng Dung Tư Lam đau xót, Đóa Nhi vẫn luôn rất vui vẻ, cũng chưa bao giờ với về chuyện cha, chẳng lẽ bé đều làm ra vẻ vui sướng?

      Doãn Tiêu Trác nhìn nổi, : "Được rồi! chỉ là đồng ý làm cha Đóa Nhi, quan hệ gì với em! Ngay cả em muốn làm bà xã của , còn phải cân nhắc đó! Ai cưới con gà tây chứ! Trong phòng bếp còn có sữa tươi và bánh mì nướng, giúp bưng tới , Đóa Nhi sắp tới trễ rồi!"

      "Bà xã" hai chữ này khiến mặt Dung Tư Lam đỏ lên, quên mất phản bác Doãn Tiêu Trác, cúi đầu vào phòng bếp.

      Mỗi sáng sớm Dung Tư Lam đều giống như đánh giặc, vội vàng ăn bữa sáng, đưa Đóa Nhi, mình lại vội vã ngồi xe buýt hoặc là xe điện ngầm làm, hôm nay là lần đầu tiên trong bốn năm nay cảm thấy thong thả.

      Ngồi ở bên cạnh bàn tỉ mỉ thưởng thức bữa ăn sáng Doãn Tiêu Trác làm, trong lòng khỏi nổi lên dòng nước ấm.

      "Ăn nhanh lên chút!" Doãn Tiêu Trác thấy ngẩn người, rống lên tiếng với .

      "Thúc giục cái gì thúc giục?! Thứ khó ăn thế này réo người ta làm sao mà ăn!" tức giận trả lời, mặc dù làm bữa ăn sáng tốt hơn nhiều so với tay nghề của .

      Doãn Tiêu Trác thiếu tự tin lát, trang@dđlqđ@bubble editor lúc nào làm bữa ăn sáng chứ! Ở nhà là đại thiếu gia, bên ngoài là tổng giám đốc, phải dùng tới ra tay nấu cơm sao?

      Người phụ nữ đáng chết này lại còn chê làm ăn ngon, mặc dù tức giận, nhưng cũng lo lắng cho mình tay nghề tốt.

      Cũng may, cần bản thân cãi lại, Đóa Nhi giúp chuyện rồi: "Mẹ, cha làm bữa ăn sáng ăn ngon! So với mẹ làm ngon hơn rất nhiều!"

      "Con. . . . . ." Mặt Dung Tư Lam mắc cỡ đỏ bừng, đứa này cũng quá giữ mặt mũi cho , làm bộ tức giận, "Đóa Nhi, có phải có cha cần mẹ hay ?"

      Đóa Nhi giảo hoạt cười tiếng: " phải đâu! Lòng Đóa Nhi rất tham, cha mẹ đều muốn!"

      Hai người họ hiểu ra mập mờ khi hai từ cha mẹ này đặt chung chỗ, trong lúc cũng có chút mất hồn.

      Đóa Nhi che miệng vui mừng méo mó, từ ghế trượt xuống, hoạt bát vừa chạy vừa kêu, " thôi! Cha mẹ! Con phải đến vườn trẻ rồi!"

      Hai vị đại nhân (người lớn) ở sau lưng bé nhìn nhau cười, lần đầu trái với có trợn mắt nhìn.

      Ba người cùng đến đầu hẻm, xe Doãn Tiêu Trác lẳng lặng đậu ở chỗ đó, mở cửa xe, Đóa Nhi chui vào đầu tiên.

      "Em đổi công việc à? Ở nơi nào? đưa em !" Doãn Tiêu Trác giúp kéo cửa xe ra.

      Dung Tư Lam lại tức giận trả lời: " cần! Ai muốn ngồi xe của ! Ăn cơm mềm (trai bao) đổi lấy xe!"

      Doãn Tiêu Trác sững sờ, mới vừa rồi còn tốt, d!^Nd+n(#Q%*d@n sao đổi sắc mặt đổi sắc mặt, có phải tinh thần của người phụ nữ này bình thường hay ? thở phì phò tự mình lên xe, ném cho câu "Đồ điên!"
      Last edited by a moderator: 14/7/17

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 22:

      Editor: Puck - *******************

      Dung Tư Lam nhìn xe của chở Đóa Nhi chạy dần xa, trong lòng cảm xúc, , có chăm sóc cho Đóa Nhi rất yên tâm, cũng cho rằng xe dựa vào làm trai bao mà mua được, chỉ có điều, muốn cho biết chỗ làm việc thôi, nếu như biết làm việc ở chỗ đó, có thể... ?

      Hôm nay mưa xuống, cần làm thêm giờ, Dung Tư Lam chậm rãi đổi đồng phục làm việc, đường về nhà, suy nghĩ tới cửa hàng bánh ngọt trước mặt mua bánh ngọt Đóa Nhi thích ăn nhất.

      Hôm nay sở dĩ có thể từ tốn, bởi vì Doãn Tiêu Trác gọi điện thoại cho , cho biết, đón Đóa Nhi. Lần đầu tiên trong đời cảm nhận được thảoi mái...

      Đúng dịp chính là, lại gặp Thanh Thanh. Xe công ty của các đưa ấy về nhà.

      “Thanh Thanh, sao cậu lại ở chỗ này?” thấy Thanh Thanh bước xuống từ xe.

      Kham Thanh Thanh để tài xế trước, tự mình tản bộ với Dung Tư Lam, “Cấp của tớ muốn tớ đưa phần tài liệu đến công trường, giờ tan việc.”

      Cả ngày hôm nay, Dung Tư Lam bị vấn đề về cha của Đóa Nhi dây dưa, trước mắt gặp mặt bạn thân, nên muốn hỏi chút ý kiến của Kham Thanh Thanh, “Thanh Thanh, câu , khát vọng về cha của con nít rất quan trọng sao?”

      Mới đầu Thanh Thanh hiểu tại sao ấy lại đột nhiên hỏi như vậy, nghĩ lại hiểu, “Tư Lam, có phải Đóa Nhi muốn cha ?”

      Dung Tư Lam gật gật đầu, mặt Doãn Tiêu Trác hiển ở trong đầu, nhưng mà, cho tới bây giờ vẫn liệt Doãn Tiêu Trác vào phạm vi tuyển cha cho Đóa Nhi.

      “Tư Lam, tớ sớm với cậu, phải tìm người san sẻ với cậu, cậu chính là quá thể rồi!” Thanh Thanh nửa thương , nửa nén giận.

      Trong mắt Dung Tư Lam tràn đầy bàng hoàng, “Nhưng mà, tớ lo lắng, nếu như tớ tìm phải người đối xử tốt với Đóa Nhi làm thế nào?”

      “Trời ạ! Vậy còn đơn giản, tìm người thích Đóa Nhi là được rồi! Trước mắt có sẵn !” Thanh Thanh ranh mãnh mà chớp mắt.

      “Ai vậy? Mà trong đầu Dung Tư Lam die nda nle equ ydo n lại lên mặt Doãn Tiêu Trác. Thích Đóa Nhi! Xem ra chỉ có sói háo sắc rồi!

      họ tớ đó! ấy rất con nít! Vừa vặn, hôm nay tớ hẹn ấy ăn cơm, chúng ta cùng chứ! Tớ muốn cậu làm chị dâu tớ từ lâu rồi!” Thanh Thanh hưng phấn .

      “Hả? ...” Mặc dù Kham Thanh Dư kia rất tốt, nhưng Dung Tư Lam còn chưa hoàn toàn chuẩn bị tốt để lập tức tìm cha cho Đóa Nhi vào lúc này.

      Thanh Thanh còn lâu mới quan tâm *, kéo chặn chiếc tắc xi, “Tài xế, salon tóc K.L!”

      (*) nguyên văn: 不管三七二十一 bất kể tam thất nhị thập nhất – kể ba bảy hai mốt, chỉ kể gì.

      Dung Tư Lam mờ mịt chẳng hiểu gì, “Đến đó làm gì?”

      “Tóc của cậu! Muốn xem mắt phải thay đổi hình tượng! hiểu cậu là người xinh đẹp như vậy là tự biến mình thành giống như con gà lôi!” Thanh Thanh cầm tóc , vô cùng đau đớn.

      Gà lôi? Dung Tư Lam bật cười, chẳng lẽ sói háo sắc so sánh sai? Nhìn có vẻ giống gà lôi?

      Hết cách rồi, hai là bạn thân, Thanh Thanh vẫn luôn tương đối mạnh mẽ hơn, bị kéo vào tiệm làm tóc có danh tiếng nhất trong truyền thuyết.

      Lúc ra, mái tóc màu đỏ của biến thành màu đen, nhà thiết kế còn chỉnh tóc ngắn xốc xếch của thành mái tóc uốn cong dí dỏm đáng , trong gương, hình tượng người đẹp ngây thơ trong sáng động lòng người rốt cuộc trở lại như cũ.

      Khi Dung Tư Lam xuất die enda anle equu ydonn trước mặt Kham Thanh Dư cách trang điểm tại so với lúc trước tưởng như hai người.

      Tóc ngắn xinh đẹp tựa như em ngoan ngoãn nghịch ngợm đáng nhà bên, bộ âu phục màu xanh nhạt khiến khí cuối hè cũng trở nên tươi mát!

      họ! Nhìn choáng váng? Tư Lam, lần trước gặp!” Khâm Thanh Thanh khua khua tay trước mặt họ.

      mở lớn hai mắt, giật mình, “ sao càng nhìn càng quen mắt! nghĩ xem gặp ở đâu! Tư Lam xinh đẹp!”

      “Đó là đương nhiên! Lúc học trung học là hoa khôi giảng đường của tụi em! Mỗi ngày biết có bao nhiêu nam sinh đứng xếp hàng chờ trước cổng trường!” Thanh Thanh tự hào mà khen bạn tốt nhất của mình.

      “Thôi , hoa khôi giảng đường? Trò hề!” Dung Tư Lam ngồi xuống bên cạnh Thanh Thanh, điện thoại đột nhiên vang lên.

      mở ra xem, là Doãn Tiêu Trác, thúc giục về nhà sao? ngày gặp Đóa Nhi, biết Đóa Nhi có nhớ .

      “Này! Đóa Nhi về chưa?” nghĩ đến đầu tiên chính là đáng bé nhà .

      Giọng lười biếng của Doãn Tiêu Trác đáp lại , “ về! Cơm cũng làm xong! Chờ về ăn! tan ca lâu như vậy sao còn chưa về nhà!”

      “À, tôi ăn cơm cùng bạn!” liếc nhìn Thanh Thanh.

      “Ai vậy? Ở đâu? Nam hay nữ? Đợi lát nữa tôi cùng Đóa Nhi tới đón ?” hỏi mạch hàng loạt vấn đề.

      muốn tôi trả lời trước cái nào? Ở nhà hàng Địch Á, nhiều như vậy, bye bye!” cúp điện thoại, đột nhiên dieendaanleequuydonn nghĩ đến nếu để cho Doãn Tiêu Trác nhìn thấy đột nhiên thay đổi hình tượng như thế nào?

      Doãn Tiêu Trác nghe tiếng tút tút tút từ trong điện thoại truyền ra, lửa giận tuôn trào, cả gan dám cúp điện thoại của ! giờ có trông Đóa Nhi cho , có thể vui chơi thả thích ở bên ngoài trở về nhà rồi! Phải chăng xem mắt đàn ông!

      Xem mắt? Lẽ ra bình thường phải là người hẹp hòi, nhưng giờ phút này nghĩ đến đó, trong lòng lập tức thoải mái, dám xem mắt người đàn ông khác sau lưng ! hoàn toàn suy nghĩ tới bản thân mình có quyền lợi can thiệp ...

      Mười phút sau, mang theo Đóa Nhi xuất ở nhà hàng Địch Á.

      Lặng lẽ nhìn vào trong từ cửa ra vào, cả nhà hàng phát tóc đỏ? “Đóa Nhi, thấy mẹ ?” giọng hỏi.

      Đóa Nhi nhướn mày lên, “ có! Nhưng mà con nhìn thấy mẹ nuôi và chú bác sỹ rồi!”

      “Hả?” Ánh mắt Doãn Tiêu Trác tập trung lên người tóc đen mặc âu phụcmàu xanh, sau khi nhìn kỹ, cảm thấy người này rất giống Dung Tư Lam.

      Vì vậy, khẽ gì đó bên tai Đóa Nhi, bản thân lui ra.

      Đóa Nhi hiểu ý gật đầu, về phía bọn họ.
      Last edited by a moderator: 14/7/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :