1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Người cha nhặt được - Cát Tường Dạ

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 73:

      Editor: Puck - *******************

      “Cậu nghĩ sao vậy? Thế cậu coi Đóa Nhi là gì? Con bé chờ máu cuống rốn cứu mạng! Cậu lại định tùy tiện để người phụ nữ khác dùng tinh trùng của Doãn Tiêu Trác mang thai, cậu cho rằng ấy là kẻ ngốc sao?”

      “An Ny, tớ van cầu cậu, chỉ cần cậu , tớ mang thai rồi, cần tĩnh dưỡng, vậy tớ có thể trốn gặp bất kỳ ai, chờ đến khi đứa bé ra đời! Sau đó bí mật sinh ra cũng được! phải vẫn có khả năng phù hợp sao? Nếu như phù hợp, chúng ta cũng cố hết sức!”

      “Tổ Nhi, cậu thể mang thai, vậy bằng cậu để Doãn Tiêu Trác và người phụ nữ kia sinh, cậu quá độc ác!”

      Tổ Nhi khóc, “An Ny, tớ có cách nào, tớ khổ quá, ở cùng chỗ mấy năm với Frank, mấy lần mang thai ta đều cần, tớ biết phá thai nhiều lần có thể vô sinh, vẫn luôn hơi bận tâm, thậm chí dám làm kiểm tra, cho đến tháng trước bác sỹ mang thai, tớ càng thêm lo lắng, đến chỗ cậu chính là vì trốn tránh kiểm tra, giờ lần thứ hai lại mang thai, tớ lại thể làm mẹ, Đóa Nhi là đứa bé duy nhất của tớ, tớ thể để cho người khác làm mẹ con bé, càng thể để cho Tiêu ở chung chỗ với người phụ nữ khác...”

      Doãn Tiêu Trác nghe đến đó, thể kiên nhẫn nữa, chậm rãi từ góc tối ở khúc quanh ra ngoài.

      Nhìn bóng đen chiếu mặt đất, Tổ Nhi die end anl eeq uyd onn sợ hãi ngước mắt lên, bóng dáng trong tròng mắt màu nâu sẫm của Doãn Tiêu Trác rơi vào tuyệt vọng.

      “Tiêu, ... Sao lại tới đây?” Tổ Nhi miễn cưỡng nặn ra nụ cười.

      “Nếu như mà tôi đến, sao nghe được tiết mục đặc sắc như thế!” Trong đôi mắt của Doãn Tiêu Trác thoáng qua vẻ lạnh lùng, nhiệt độ lạnh lẽo đủ để đông cứng Tổ Nhi.

      “Tiêu, em...” cố gắng tìm ra lý do giải vây cho mình.

      Doãn Tiêu Trác bất chợt giơ tay, bạt tai vung lên mặt , sức lực lớn đến làm té thẳng xuống đất.

      Tổ Nhi ho khan vài tiếng, khóe miệng chảy ra tia máu, bò qua định ôm lấy chân Doãn Tiêu Trác, “Tiêu, có thể đánh em mắng em, chỉ đừng xa cách em có được ? Em bởi vì quá ...”

      ? Năm năm trước, cũng cầu xin như vậy, Tổ Nhi, em cần rời khỏi có được ? Nhưng sao? Dứt khoát lên máy bay, cũng quay đầu lại.

      vốn tưởng rằng, chỉ vứt bỏ , ngờ, còn có đứa bé!

      có thể tha thứ cho người vô tình bỏ rơi mình, nhưng thể tha thứ cho tàn khốc với đứa bé như vậy!

      Cười lạnh, “Đánh mắng ? Lâm Tổ Nhi, Doãn Tiêu Trác tôi chưa bao giờ đánh phụ nữ, là người đầu tiên! Nhưng bây giờ tôi hối hận rồi! Tôi nên đánh ! Vì đánh bẩn tay tôi! cút cho tôi!”

      dùng lực muốn rút chân về, bị Tổ Nhi die nda nle equ ydo nn ôm chặt, rút ra được, tức giận, đá cước vào ngực ta, đẩy ta ra ngoài xa.

      An Ny, cũng chính là bạn của Tổ Nhi, thấy thế vội vàng đỡ Tổ Nhi dậy, cầu cạnh thay , “Doãn Tiêu Trác, thôi, đừng đánh ấy nữa! Cũng may tôi làm theo cách của Tổ Nhi, phải gây ra hậu quả tốt sao? Vẫn nên dùng tinh lực (tinh thần và nghị lực) nghĩ cách cứu đứa bé !”

      là bạn của Tổ Nhi, nhiều năm trước cũng biết Doãn Tiêu Trác.

      “Đánh ta? Tôi ! Chỉ có điều, Lâm Tổ Nhi, tôi cảnh cáo , đừng để cho tôi nhìn thấy !”

      Đời này của coi như thua trong tay người phụ nữ này! Mất năm năm cuộc sống trong u tối là bởi vì ta, hôm nay khó khăn lắm mới nhìn thấy ánh rạng đông, lại bởi vì ta mà thiếu chút nữa mất tất cả, đáng thương nhất chính là đứa bé của bọn họ! , chỉ là đứa bé của ! ta vốn xứng đáng làm mẹ!

      Đau lòng, điện thoại di động của vang lên, là Doãn Tiêu Diệp!

      ! Sinh rồi! Sinh cậu con trai!” Đầu bên kia truyền đến thanh mừng rỡ như điên của Doãn Tiêu Diệp.

      Trong tròng mắt u ám dần nổi lên vui sướng, “Sinh rồi! Tốt quá! Tiêu Diệp, tới liền!” bước nhanh chuẩn bị rời .

      “Đợi chút!” An Ny chợt gọi lại, “Doãn Tiêu Trác, bà xã Doãn Tiêu Diệp sinh con ở bệnh viện của chúng tôi sao?”

      “Đúng!” Doãn Tiêu Trác ngoái đầu nhìn lại.

      “Mau! theo tôi! Lưu máu cuống rốn lại, có lẽ có thể phù hợp!” thanh giày cao gót của An Ny vang lên dồn dập, chạy về phía phòng phẫu thuật.

      --- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

      Nửa năm sau, vừa đúng là lễ tạ ơn.

      Khách sạn lớn nhất toàn thành phố, Doãn Thiên Ân – con trai của Doãn Tiêu Diệp nửa tuổi, đặt buổi tiệc, cho dù biết hay biết, cho dù có cho tiền mừng hay , chỉ cần là người qua khách sạn đều có thể vào ăn thoải mái.

      Thiên Ân, là do bác cả Doãn Tiêu Trác die nda nle equ ydo nn lấy tên cho, ý tứ ân sủng trời ban. Cho nên, trong ngày lễ tạ ơn ăn mừng nửa tuổi cho Doãn Thiên Ân, cũng lộ vẻ giàu có, cũng phải phô trương, mà chân tâm ý cảm tạ ân sủng trời cao, khiến hạnh phúc chưa từng rời .

      Mới vừa lên đèn, mấy tầng khách sạn, còn chỗ ngồi.

      Doãn Tiêu Trác đại biểu cho nhà họ Doãn đọc diễn văn trước khi bắt đầu bữa tiệc.

      “Người thân và các bạn, xin cho phép tôi coi mỗi người ngồi đây đều là người thân bạn bè. Hôm nay là lễ tạ ơn, đồng thời cũng là ngày Doãn Thiên Ân bé trai nhà họ Doãn tròn nửa tuổi. Ân huệ trời ban, là phúc là may mắn với nhà họ Doãn, ý tứ trong chuyện này, chỉ có người nhà họ Doãn có thể trải nghiệm. Tôi nghĩ rằng, ra mỗi người cũng có ngày được ban cho ân sủng, nhưng phải hiểu được , biết cách quý trọng, biết cách cám ơn, Thượng đế quên ban hạnh phúc cho chúng ta, cho nên, hôm nay, để cho chúng tôi cám ơn, cám ơn mỗi người thân bên cạnh, mỗi người bạn trợ giúp chúng tôi, mỗi người khi ngang qua mỉm cười với chúng tôi, bởi vì các bạn, sinh mạng của chúng tôi mới trở nên đặc sắc!”

      Tiếng vỗ tay như sấm, người điều khiển chương trình tuyên bố, “Tập đoàn Doãn thị lập quỹ thiên sứ, hàng năm tập đoàn Doãn thị quyên mười triệu, dùng để trợ giúp cho những người bị bệnh nặng có tiền điều trị, chúng ta hãy cám ơn hành động tự thiện của tập đoàn Doãn thị. Đồng thời, tập đoàn Doãn thị cũng kêu gọi mọi người hành động, dùng lực lượng mỏng manh của chúng ta góp viên gạch cho quỹ thiên sứ, khiến càng nhiều người gia nhập vào hành động thương này, bởi vì , là chuyện cá nhân, là năng lực ai ai trong chúng ta cũng có!”

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 74:

      Editor: Puck - *******************

      Người điều khiển chương trình vừa dứt lời, bé mặc váy công chúa màu trắng như tuyết sôi nổi chạy lên, trong tay giơ ra tờ chi phiếu cho người điều khiển chương trình.

      Người điều khiển chương trình tiếp nhận và xem xét, sợ hãi kêu, “Là chi phiếu mười triệu! Là vị nhân sĩ nào từ thiện đây? Để tôi xem chữ ký! À, ra là Lãnh Ngạn tiên sinh!”

      Trong ghế danh dự, Lãnh Ngạn sau khi khỏi bệnh còn hết sức tiều tụy, chỉ mỉm cười khẽ gật đầu, cầm tay Duy Nhất ở bên cạnh.

      “Cám ơn Lãnh Ngạn tiên sinh khảng khái quyên tiền, có thể vài lời với chúng ta ?” Người điều khiển chương trình phát ra trong đám người.

      Công chúa bên cạnh người điều khiển chương trình sớm cầm lấy microphone cướp lời, “Cha đẹp trai cháu là người phát ngôn của cha!”

      Công chúa này dĩ nhiên là Đóa Nhi! Sau khi phẫu thuật thành công, bé thông minh hoạt bát như xưa, hơn nữa còn nhận Lãnh Ngạn làm cha nuôi, cho oai cha đẹp trai, điểm này khiến Doãn Tiêu Trác ăn ít dấm chua, Lãnh Ngạn đẹp trai sao? cảm thấy à? Chính mình đẹp trai hơn chút mà!

      Mà Lãnh Ngạn, hớn hở đáp ứng đề nghị của Đóa Nhi. Đứa bé! muốn đứa bé!

      phải người thích nổi tiếng, ít chụp ảnh trước mặt người khác, cho nên, ngay cả quyên tiền cũng an phận để cho Đóa Nhi nộp, nhưng rốt cuộc do ánh mắt người điều khiển chương trình quá tốt? Hay quá thu hút người khác? Mới chỉ liếc cái bị phát rồi!

      Nhưng mà, nhóc Đóa Nhi này lanh lợi, phản ứng nhanh chóng!

      “Các ông các bà, chú dì, cháu biết cha đẹp trai muốn gì. Cha nghĩ đúng lắm, người thân nhà mình ở chung chỗ là vui vẻ nhất, cho nên, cha mới quyên tiền, muốn trợ giúp những bạn bị bệnh nhưng có tiền điều trị, để cho các bạn khỏe mạnh vui vẻ sống cùng cha mẹ.”

      Bé ngẫm nghĩ, sau lại , “Bản thân cháu còn muốn với các bạn bị ngã bệnh phải nằm viện, ngã bệnh, đau lắm, nhưng chúng ta nhất định phải kiên cường, bởi vì cha mẹ nhìn thấy chúng ta khóc, cha mẹ đau lòng, nếu như trị hết, khó chịu sống nổi, cha mẹ chúng ta, chúng ta nên để cho cha mẹ đau lòng! Cố gắng lên!”

      Những lời này, do Lãnh Ngạn với bé khi ở sân thượng bệnh viện, trong lòng bé, nhớ nguyên văn dieendaanleequuydonn Lãnh Ngạn là gì, chỉ dùng ngôn ngữ của bản thân biểu đạt ra, nhưng mà đủ để cảm động mọi người, tiếng vỗ tay giống như thủy triều, sóng sau cao hơn sóng trước.

      Vì vậy, bữa tiệc này biến thành bữa tiệc quyên tiền từ thiện, mọi người ở đây, hoặc nhiều hoặc ít đều quyên tiền vào trong hòm trước mặt người điều khiển chương trình.

      bàn tay trắng trẻo ngọc ngà xuất trước mặt người điều khiển chương trình, đầu ngón tay kẹp tờ chi phiếu gấp gọn.

      Người điều khiển chương trình theo tay nhìn lên, lọt vào tầm mắt là khuôn mặt xinh đẹp.

      “Xin hỏi, là...” Người điều khiển chương trình ngẫm nghĩ là ai, mặc dù tấm chi phiếu này gập vào, nhưng nhìn xuyên qua nét bút hằn lên giấy cũng có thể thấy rất nhiều số “0”, chắc số lượng .

      cười xấu hổ, khí náo nhiệt chung quanh mọi người trở nên lạnh lẽo, người tới chính là Lâm Tổ Nhi.

      Tổ Nhi nhìn về phía Doãn Tiêu Trác, “Xin lỗi, mạo muội quấy rầy, bởi vì thông báo cho dù là quen thuộc hay xa lạ, cũng có thể tham gia bữa tiệc, cho nên tôi mới dám vào.”

      Sắc mặt của Doãn Tiêu Trác rất khó coi, Dung Tư Lam liều mạng kéo ống tay áo , mới ngăn cản được lửa giận của .

      Tư Lam nháy mắt, ý bảo buổi tiệc tiếp tục tiến hành, cùng Doãn Tiêu Trác, Tổ Nhi vào phòng.

      Mới vừa đóng cửa lại, lửa giận của Doãn Tiêu Trác lập tức bộc phát, “Lam nhi, em làm cái gì vậy? sai, tối nay ai cũng có thể đến, nhưng mà, người phụ nữ này thể!”

      Dung Tư Lam cười dịu dàng với , “Tiêu, đừng nóng giận. Em chỉ suy nghĩ cho Đóa Nhi. Đóa Nhi như vậy, thuần khiết die nda nle equ ydo nn như vậy, nếu như người? Tiêu, số mạng của em và Đóa Nhi rất giống nhau, có thể trải nghiệm tâm tình này sao? Em muốn để Đóa Nhi sống trong hoàn cảnh thương lớn lên, hy vọng thứ xấu xa gì đó làm tổn thương lòng con bé, có hiểu hay ?”

      “Tiêu, Tư Lam, hai người cần khẩn trương, tôi... ra tới lời từ biệt.” Tổ Nhi bỗng nhiên .

      lời từ biệt?” Dung Tư Lam kinh ngạc, “ phải sao?”

      “Đúng!” Tổ Nhi cười khổ, “Tôi phải , máy bay ngày mai, Mỹ, có lẽ... Cũng quay lại nữa, hôm nay tôi tới từ biệt hai người, nhìn Đóa Nhi, đồng thời cũng chúc hai người hạnh phúc!”

      “Có cần thiết vậy ? Chẳng lẽ từ bỏ Đóa Nhi?” Mặc dù Dung Tư Lam hận người phụ nữ này vô tình vô nghĩa, nhưng mà, thế nào ta cũng là mẹ ruột của Đóa Nhi.

      bỏ được thế nào? nỡ nhiều lắm.” Ánh mắt Tổ Nhi hơi ngừng lại người Doãn Tiêu Trác, “Nhưng mà, cuối cùng tôi hiểu , có số việc thay đổi, có vài thứ cũng vĩnh viễn thuộc về mình, muốn oán chỉ có thể oán bản thân hiểu được quý trọng, đến khi biết quý trọng nó kịp rồi. Chỉ có điều, phải trả cái giá lớn quá, quá lớn!”

      ra, Tổ Nhi, cần giữ mối quan hệ ở thế đối lập như vậy, ở trong lòng Đóa Nhi, hình tượng của cũng hư hại, vẫn là mẹ của con bé!” Dung Tư Lam đẩy Doãn Tiêu Trác, .

      Doãn Tiêu Trác dần bình tĩnh lại, ánh mắt sắc bén cũng trở nên dịu , “Tư Lam chưa từng xấu trước mặt Đóa nhi, ngược lại vẫn mực bảo vệ , muốn rời , cũng phải chuyện xấu, cơ hội ở thế giới bên ngoài nhiều hơn, chỉ có điều, thường xuyên trở lại thăm Đóa Nhi, gọi điện thoại cho con bé, để cho con bé cảm nhận được mẹ bé vứt bỏ bé.”

      Tổ Nhi mừng rỡ, “Có thể ? Tôi có thể sao?”

      “Dĩ nhiên có thể!” Dung Tư Lam die nda nle equ ydo nn cười ra ngoài, dẫn Đóa Nhi vào, chỉ vào Tổ Nhi với Đóa Nhi, “Đóa Nhi, gọi mẹ.”

      Đóa Nhi vẫn hơi lo lắng nhìn Tư Lam, sau đó chạy đến bên cạnh Doãn Tiêu Trác, kéo ngồi xổm xuống, ghé vào lỗ tai hỏi , “Cha, người có thể có hai mẹ sao?”

      “Có thể!” Doãn Tiêu Trác thoáng trầm ngâm, “Có hai người mẹ con, Đóa Nhi hạnh phúc hơn! , mẹ sắp Mỹ, con với mẹ!”

      Dung Tư Lam rưng rưng nhìn Đóa Nhi mỉm cười, cầm tay Doãn Tiêu Trác ra ngoài, để gian lại cho hai mẹ con.

      “Lam nhi, em tốt bụng! ta là người trăm phương ngàn kế phá hư hạnh phúc của chúng ta!” hành lang, Doãn Tiêu Trác nắm vai .

      Tư Lam xoay người ôm chặt hông , ngước mắt, mỉm cười nhìn , “Tiêu, đó là bởi vì em có lòng tin với , em tin tưởng, đời này chỉ thích mình em, hạnh phúc của chỉ dành cho riêng mình em!”

      “Vậy cũng chắc!” Doãn Tiêu Trác túm mũi cười, “ cũng thích nhiều người!”

      dám!” Tư Lam cau mày.

      đương nhiên dám! Lam nhi, Đóa Nhi, càng thích em trai em của Đóa Nhi! Bé ngốc!”

      “Được đấy! Sói háo sắc! dám trêu chọc em!?”

      “Ha ha, về sau cuộc đời của lấy đùa bỡn em làm thú vui! Bảo bối, em chúng ta sinh mấy em trai em cho Đóa Nhi đây?”

      ...

      HOÀN

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :