1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Người cha nhặt được - Cát Tường Dạ

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 68
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Rốt cuộc Tư Lam cũng nhớ lại, lúc còn rất , mẹ bị người ta bắn chết, được người dì rất xinh đẹp đưa tới nhi viện. . . . . .

      Sau này người dì này thường tới thăm , còn tặng quà cho những người bạn nhi viện, ra bà ấy chính là mẹ ruột của mình, khó trách lần đầu tiên tới nhà họ Doãn cảm thấy mẹ kế của Tiêu nhìn rất quen mặt!

      ra là vàTiêu là em? ! Cái này quá rối loạn, quả hiểu được mỗi quan hệ nhà họ Doãn, phải suy nghĩ kỹ lại chút. . . . . .

      là con của Doãn phu nhân và người đàn ông nào đó, sinh ra trước khi gả vào nhà họ Doãn, vì để gả vào nhà họ Doãn tiếc vứt bỏ , đem ném cho mẹ nuôi của , như vậy, và Tam Thiếu nhà họ Doãn là chị em? Mà có quan hệ gì với Doãn Tiêu Trác? Cuối cùng điểm này cũng làm cho yên tâm, theo như cái này vẫn chưa từ bỏ ý định đối với Doãn Tiêu Trác. . . . . .

      Lúc chưa tìm được mẹ ruột, lòng vẫn lòng hướng tới mẹ ruột, tìm đủ mọi lý do để biện minh cho việc mẹ cần mình, nhưng trong đó có lý do này—— vì vinh hoa phú quý mà vứt bỏ mình. Thậm chí, còn vì vinh hoa phú quý mà sát hại mẹ nuôi.

      Lúc tuổi thơ, khoảnh khắc mẹ nuôi bị trúng đạn kia lại tái trong đầu trong chớp mắt, khi còn trong đêm tối khóc lớn lên gọi “Mẹ”, trong lòng , mẹ nuôi còn thân thiết hơn mẹ ruột, mất người thân duy nhất đời khiến cho lòng đau đớn và ám ảnh, mà hôm nay, mới biết, ra người hại chết mẹ nuôi lại là mẹ ruột của mình, đả kích này khiến chịu nổi!

      Hình như lại trở về đêm kia, co rúc run rẩy ở trong bóng tối, tận mắt nhìn mẹ chết ở trong vũng máu. . . . .

      "Mẹ. . . . . . Mẹ. . . . . ." giống như con mèo nức nở nghẹn ngào. Die nd da nl e q uuydo n.

      Doãn Tiêu Trác biết lại nghĩ tới chuyện cũ, lập tức ôm vào lòng, giọng an ủi, "Lam Nhi, đừng sợ, có , có ở đây rồi, chính là người thân của em."

      "Tiêu, tiền quan trọng như vậy sao? Quan trọng đến mức có thể vứt bỏ con của mình, có thể giết người sao?" Suy nghĩ của Tư Lam kích động rất nhiều, quên mất ở chỗ nào, quên mất là ông cụ Doãn ở bên cạnh, cũng quên tồn tại của Tổ Nhi giữa Tiêu, chỉ khóc khiến cho vạt áo của ướt hết.

      " quan trọng! Lam Nhi, thế giới người thân quan trọng nhất, biết ? Đối với em mà , và Đóa Nhi là quan trọng nhất, đối với , Đóa Nhi và em là quan trọng nhất, cho nên, thể vứt bỏ bọn , được ?" Doãn Tiêu Trác mượn cơ hội tiến hành tẩy não đối với , phải đem lòng lùi bước làm cho mềm lòng .

      Trong đầu của Tư Lam rối tung nùi, thậm chí còn phân cái gì mới là điều muốn. . . . . .

      Ông cụ Doãn trải qua những chuyện này, nhìn hai người bọn họ ôm nhau, trong lòng ông cũng buông ra rất nhiều, nhân gian rốt cuộc có bao nhiêu chân tình? Ông cưới vợ về, vì hai đứa con trai mà tìm mẹ cho chúng lại là hung thủ giết người.

      Cho tới hôm nay ông mới hiểu ra ràng, đứa con trưởng nhà họ Doãn, cũng bị cuộc tái giá này hại chết, chuyện này, thậm chí ông dám với Doãn Tiêu Trác, ra Doãn Tiêu Trác nhất định hận chết ông.

      Hôm nay bà ta lại muốn hại Doãn Tiêu Trác và Duy Nhất, còn phải là vì tài sản nhà họ Doãn sao? Bà ta hao tổn tâm cơ cướp lấy tài sản nhà họ Doãn để làm gì? Chẳng lẽ ở trong nhà họ Doãn bà ta thiếu ăn? Bà ta thiếu mặc?

      Trong đầu chợt xẹt qua tia sáng, tất cả những chuyện này còn phải là vì Doãn Tử Nhiên sao, muốn Doãn Tử Nhiên độc chiếm Doãn thị!

      Chẳng lẽ Doãn Tử Nhiên và những án mạng này có liên quan?

      "Tiêu Nhi, gọi điện thoại Tử Nhiên về !" Vẻ mặt ông trầm.

      Doãn Tử Nhiên vẫn rất ít khi ở trong nhà, cho dù trở lại hai lần, cũng đều gây gổ với ông cụ, nếu như cậu ấy biết mẹ mình là người như thế, cậu ấy có cảm tưởng gì? Doãn Tiêu Trác do dự, đối với người em trai cùng cha khác mẹ này, trong lòng vẫn mang tâm lý nuông chiều. Tử Nhiên và mẹ của cậu ấy hoàn toàn là hai loại người khác nhau, nên làm thế nào, mới có thể giảm bớt những tổn thương tới mức nhất cho cậu ấy đây.

      "Mau gọi !" Ông cụ Doãn thúc giục.

      "Dạ!" do dự chút, rốt cuộc cũng bấm số điện thoại của Doãn Tử Nhiên gọi , "Tử Nhiên, là cả đây! Em ở đâu?"

      "Em ở trong quán rượu, có chuyện gì?" Bên kia của Doãn Tử Nhiên truyền tới tiếng nhạc ồn ào. Di e nd da nl e q u uydn.

      Doãn Tiêu Trác nhíu nhíu mày, Doãn Tử Nhiên tâm cho biết, bởi vì Duy Nhất, vẫn luôn buồn bực vui, vốn cho là, thời gian có thể từ từ làm phai mờ tình cảm của cậu ấy đối với Duy Nhất, nghĩ được là, thời gian từ từ trôi qua, ở trước mặt người khác nghiễm nhiên Tử Nhiên cũng có thể trở biểu tượng của người , nhưng trong lòng cậu ấy lại quên được, hàng đêm ở trong quán rượu, sống mơ mơ màng màng.

      Nhìn Tử Nhiên như vậy, cảm thấy đau lòng, tới lui cũng ra dáng người cả, mang ý tứ sâu xa , "Tử Nhiên, em cần gì phải làm như vậy chứ? Thiên hạ nhiều phụ nữ như vậy. . . . . ."

      còn chưa hết liền bị Doãn Tử Nhiên cắt đứt, " cả, nếu như gọi em về nhà để chuyện này, cần, em ở cùng với phụ nữ!”

      Quả nhiên ở bên cạnh có tiếng cười và giọng tuỳ tiện của phụ nữ, Doãn Tiêu Trác thầm lắc đầu, "Tử Nhiên, trở về , em lại có thêm người chị!"

      Doãn Tử Nhiên ở đầu bên kia thoáng trầm mặc, sau đó cười to, "Lại ông cụ nhà mình cũng là lợi hại! cả, chúng ta cũng sánh bằng! Tiêu Diệp cần phải cố gắng lên, ha ha!"

      " phải của ông cụ!"

      Lời của Doãn Tiêu Trác khiến cho tiếng cười của Doãn Tử Nhiên đột nhiên dừng lại, chuyện cũng ràng hơn, "Có ý gì?"

      "Chính là ý đó, là chị của em, nhưng phải em của !”

      "Loảng xoảng", ly rượu rơi xuống đất, "Em trở về ngay lập tức!"

      Doãn Tử Nhiên cấp tốc chạy về nhà, còn nhìn thấy bóng dáng của mẹ đâu, ánh mắt rơi vào người của Dung Tư Lam, cười to, "Đừng với em chị là chị của em? Buồn cười quá!"

      "Tử Nhiên, nghiêm túc chút!" Ông cụ quát, "Con theo cha vào đây!" SSdienng dànlew quy9on.

      Doãn Tử Nhiên theo ông cụ vào thư phòng, Doãn Tiêu Trác và Dung Tư Lam hai mặt nhìn nhau, biết dụng ý của ông cụ là gì.

      Mấy phút sau, Doãn Tử Nhiên vọt ra, vốn uống rượu, càng lộ ra vẻ tức giận đùng đùng, “ cả, từ nay về sau ông cụ và Doãn thị đều giao cho ! Từ đó về sau, em và Doãn gia hề liên quan!”

      "Chuyện gì xảy ra à?" Doãn Tiêu Trác biết hai cha con bọn họ cái gì.

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 69
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Doãn Tử Nhiên đáp, chạy vọt ra khỏi nhà họ Doãn, biến mất vào trong bóng đêm.

      lầu truyền tới giọng của Doãn Tiêu Diệp, hô to "Cha, cha, cha bị làm sao vậy?"

      Doãn Tiêu Trác hoảng hốt, ba chân bốn cẳng chạy lên lầu, trong thư phòng, ông cụ vuốt ngực thở dốc, "Cha! Uống thuốc chưa?" Doãn Tiêu Trác bắt đầu kiểm tra toàn bộ.

      " uống." Doãn Tiêu Diệp đáp, cũng ý bảo Doãn Tiêu Trác và ra ngoài.

      Quầy bar nhà họ Doãn, Doãn Tiêu Diệp rót hai ly rượu, đưa cho Doãn Tiêu Trác ly, mình bưng cái ly nhàng lay động.

      "Rốt cuộc hai người bọn họ cái gì?" Doãn Tiêu Trác nhận lấy ly rượu hỏi.

      Doãn Tiêu Diệp nhấp miếng rượu, "Còn phải là vì chuyện của dì, dì vì muốn Tử Nhiên độc chiếm nhà họ Doãn, phải tìm người giết và Duy Nhất sao? Cha hoài nghi Tử Nhiên cũng tham dự vào, nên bức cung ở trong thư phòng! Tử Nhiên trong cơn tức giận muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con với cha, rời khỏi nhà họ Doãn."

      "Tôi tại sao lúc cậu ấy ra lại nổi giận đùng đùng như vậy! Doãn Tiêu Trác chợt hiểu. d,0dylq.d

      "Ông cụ cũng làm quá rồi! Thời thời khắc khắc đều nghĩ người khác muốn cướp tiền của ông ấy, như em tốt, chính mình tự tung hoành thiên hạ, cần nhận xu tiền của ông ấy!" Doãn Tiêu Diệp có chút khinh thường.

      " thể như thế, trong lòng ông cụ cũng dễ chịu, làm mưa làm gió mấy chục năm, nhưng người bên gối lại có bụng dạ khó lường, trong lòng ông ấy cũng khó chịu lắm!" Doãn Tiêu Trác như có điều suy nghĩ.

      Tiêu Diệp gật đầu, " đó, giống như em mình tốt, tìm người phụ nữ ngốc làm bạn, toàn tâm toàn ý chỉ có chúng ta, hạnh phúc hơn nhiều! Đúng rồi, , em cũng cho biết, nếu như cưới Tổ Nhi kia, em tán thành, đừng mơ tưởng em gọi ta là chị dâu, năm đó chỉnh đủ thảm rồi!"

      " hùng thấy lược đồng!" Doãn Tiêu Trác khẽ mỉm cười, thời kỳ đặc biệt, nụ cười cũng trở nên nặng nề, d,0dylq.d "Bây giờ em hiểu được Tĩnh Tuyền tốt rồi hả ? Ban đầu sao đây?"

      "Thiếu nợ Tĩnh Tuyền, là sai lầm lớn nhất của em, em bồi thường cho ấy tốt!" gật đầu phải.

      , truyền đến giọng của Tĩnh Tuyền khẽ gọi, "Ông xã, ông xã, ở đâu?"

      "Nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay!" Doãn Tiêu Trác cười , "Mau !"

      Tĩnh Tuyền tìm tới, vẫn là giọng sợ hãi gọi tiếng, “ cả.”

      Bụng của Tĩnh Tuyền lại to hơn ít, ràng gồ tròn trịa nổi lên rồi.

      "Mấy tháng rồi? Sao nhanh như vậy?" Doãn Tiêu Trác có chút giật mình, sinh mạng thể tưởng tượng nổi!

      Tiêu Diệp rất hả hê, "Sắp năm tháng rồi! Lúc chúng em siêu , bác sĩ lén lút cho chúng em biết là con trai, rất khoẻ mạnh! Em lập tức trở thành ba rồi!”

      "Tiểu tử ngốc!" Doãn Tiêu Trác nhìn cười, "Chúc mừng em!"

      Sinh mạng sinh ra, là việc khiến cho người ta vui vẻ. Mỗi sinh mạng mới chào đời, đối với cuộc sống này, giống như là hy vọng mới vậy!

      Nhưng mà, hai sinh mạng của sao? Là hy vọng? Là lo lắng? Bỏ xong, để ý còn rối loạn hơn. . . . . .

      **********************************************************************************************

      tháng sau.

      Khoa phụ sản. lie qiu doon

      " đáng tiếc, phu nhân Lâm, bà có mang thai.”

      Lời của chuyên gia Khoa phụ sản như sét đánh, khiến cho Tổ Nhi và Doãn Tiêu Trác kinh hãi.

      "Làm sao có thể?" Tổ Nhi trợn to hai mắt, thể tin được.

      "Quả có mang thai." Bác sĩ vô cùng xác định, nhìn dáng vẻ thất vọng của bọn họ, lập tức lại an ủi, "Đừng nóng vội, thụ tinh nhân tạo vốn cũng phải thành công trăm phần trăm, thử lần nữa thôi."

      "Còn thử? Đóa Nhi có bao nhiêu ngày để có thể dùng làm thí nghiệm?" Doãn Tiêu Trác chút nghĩ ngợi .

      "Vậy. . . . . . . Chẳng lẽ thử sao? Nhiều hơn phần hi vọng tốt sao?" Tổ Nhi hàm chứa u oán nhìn , "Chúng ta cũng phải là chỉ dựa vào con đường này, phải vẫn còn tìm kiếm tuỷ thích hợp sao?"

      Đóa Nhi là chướng ngại ở trong lòng mà Doãn Tiêu Trác có cách nào vượt qua, vì Đóa Nhi, quả , như thế nào cũng đều có thể làm, bao gồm cả lần nữa khiến cho Tổ Nhi thụ thai. . . . . .

      "Được rồi, thử lại lần nữa!" Ngoài ra, ai gì.

      Ra khỏi khoa phụ sản, Tổ Nhi cẩn thận từng li từng tí với Doãn Tiêu Trác, "Tiêu, chúng ta đổi bệnh viện thụ tinh nhân tạo , bệnh viện này khoa phụ sản ra hình dạng gì hết, bệnh viện Bội Ái là bệnh viện chuyên khoa phụ sản, hơn nữa em còn có người bạn làm bác sĩ sản khoa ở đó, cho dù ở phương diện nào cũng có thể chăm sóc chu đáo hơn, có được ?”

      Doãn Tiêu Trác mới đầu đồng ý, "Nơi này ở gần chỗ của Đóa Nhi, có gì có thể tùy thời mà chạy tới được, ở chỗ khác tiện.”

      "Tiêu, em chỉ là qua bên kia mang thai thôi, chứ sinh ở bên kia, tới khi sắp tới ngày dự sinh chúng ta chuyển tới bệnh viện này, được ? Chủ yếu là em muốn lãng phí thời gian nữa thôi, ở bên kia kỹ thuật của khoa phụ sản rất tốt, hơn nữa hạng mục thụ tinh nhân tạo cũng làm rất xuất sắc.” Tổ Nhi cầu khẩn .

      Doãn Tiêu Trác cân nhắc chút, "Được rồi, nghe ngóng trước , thời kỳ tới tháng của là ngày nào?”

      Đôi mắt của Tổ Nhi lên vẻ u oán, "Chẳng lẽ nhớ sao? Đổi thành ấy có nhớ ?”

      Doãn Tiêu Trác sững sờ, cau mày, "Gần đây có quá nhiều chuyện, xin lỗi, tôi cũng để ý lắm."

      "Còn hai mươi ngày nữa! Hai mươi ngày này em nghe ngóng tình huống ràng." Tổ Nhi cúi đầu, có chút uất ức.

      "Được rồi! Tôi cũng cần phải trở về." Doãn Tiêu Trác hoàn toàn thấy ánh mắt ai oán của ta. dđ liee qiui doon

      ". . . . . . tiễn em?" Tổ Nhi dậm chân.

      "Bản thân phải có xe sao?" Doãn Tiêu Trác nhìn chiếc xe thể thao màu đỏ nổi bật ở bãi đậu xe.

      "Tiêu. . . . . ." Bất đắc dĩ, đơn, tròng mắt của Tổ Nhi bắt đầu chuyển động.

      Doãn Tiêu Trác làm bộ có nghe thấy, lên xe, khởi động, về nhà xử lý ít chuyện của nhà họ Doãn.

      Tổ Nhi vuốt bụng, nước mắt trào lên, Tiêu, xin lỗi, tất cả những việc em làm đều là vì . . . . . .

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 70
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Trại tạm giam.

      Tư Lam ở Doãn Tiêu Trác cùng chờ mẹ ruột tới.

      Cửa sắt vừa vang lên, bây giờ Doãn phu nhân bỏ vẻ lộng lẫy xuất trước mặt của hai người, ít kiêu ngạo, thêm đôi chút tiều tuỵ, nhìn thấy hai người bọn họ lại càng thêm xấu hổ.

      Ba người nhìn nhau chẳng gì.

      Cuối cùng vẫn là Doãn Tiêu Trác mở miệng trước, "Dì, dì ở đây có khỏe ?"

      Doãn phu nhân ngẩng đầu lên, có chút kinh ngạc, "Tiêu, phải cậu rất hận tôi sao?" Bà ta từng tìm người tới giết mà!

      Doãn Tiêu Trác cười khẽ tiếng, "Hận? là chưa tới mức đó, chỉ có chút khiếp sợ thôi!" Dienx dandf Kê quyu dong.

      , cho tới bây giờ cũng chưa từng hận người mẹ kế này, thậm chí sau khi biết bà ta là chủ mưu ám sát mình, cũng chưa từng hận bà ta, mà chỉ là thương hại.

      Người bị lún sâu vào đồng tiền, kết cục cuối cùng đáng buồn. . . . . .

      Huống chi, cũng bởi vì lần ám sát này mà và Tư Lam mới gặp nhau, thúc đẩy mối nhân duyên mà thể bỏ qua trong cuộc đời mình.

      Ánh mắt của Doãn phu nhân vẫn mực quan sát Tư Lam, Tư Lam cũng trốn tránh, nhìn thẳng vào bà ta, có suy nghĩ, cái người phụ nữ có lòng dạ độc ác này là người như thế nào, nên lấy thái độ như thế nào để đối xử với bà ta.

      "Lam Nhi, xin lỗi." Chỉ là mấy ngày, những nếp nhăn mặt của Doãn phu nhân sâu hơn rất nhiều, nghiễm nhiên trở thành người phụ nữ trung niên trong vô số người mà thôi, làm gì con phong cách của quý bà giàu sang nữa.

      Trong lòng Tư Lam, cũng nhìn thấy ràng những dấu vết năm tháng khuôn mặt của bà ta.

      Oán cũng được, hận cũng được, thế giới này có bất kỳ cái gì có thể ngăn cản được sức mạnh của thời gian.

      đời con người, chỉ có mấy chục năm, bao nhiêu tâm cơ tính toán, tranh đoạt được cái gì chứ? Tranh đến cuối cùng chẳng qua cũng chỉ như thế thôi. Giống như trước mắt này, người được gọi là mẹ đây, cuối cùng cũng trắng tay mà thôi.

      Chỉ trong nháy mắt, hình như Tư Lam nhận ra rất nhiều thứ, cũng buông bỏ được rất nhiều thứ.

      hề giống như lúc hận bà ta nữa, cũng tha thứ hay tha thứ, muốn xem bà ta thành người xa lạ, lại làm được, bà ta là mẹ ruột của mình, thực là thể thay đổi.

      Trong lòng vô cùng rối rắm, ngoài miệng lại lại giọng điệu người ở giữa lạnh nhạt , "Bà. . . . . . Hãy bảo trọng tốt."

      Ngụ ý, giữa hai mẹ con chúng ta cơ hội gặp mặt cũng nhiều, như vậy những vụ án kia, tự nhiên chờ toà án giải quyết thôi.

      Doãn phu nhân nước mắt chảy thành hàng, "Lam Nhi, con. . . . . . trách mẹ sao?" Dienx oi dandf Kê quyu dong.

      Tư Lam trầm mặc hồi lâu, "Trách hay trách còn có ý nghĩa sao? Cũng như vậy rồi, sớm biết đừng làm như vậy."

      Doãn phu nhân nghe, nước mắt càng chảy càng nhiều, "Lam Nhi, mẹ biết là con tha thứ cho mẹ ."

      Nước mắt của bà ta khiến cho lòng của Tư Lam căng như dây cung, từng phát từng phát, khiến đau đớn. Ngoảnh mặt , mặt cũng rơi đầy nước mắt.

      Doãn Tiêu Trác nắm ở hông của , để cho dựa vào vai mình, với Doãn phu nhân, "Dì, chuyện tha thứ hay , phải chỉ hai chữ là có thể được, trong lòng Lam Nhi có dì, nếu ấy tới thăm dì, nhiều năm như vậy, mình ấy quả rất khổ cực, ấy cần được thương , rất nhớ nhung mẹ của mình."

      Doãn phu nhân lập tức nước mắt rơi như mưa, "Tiêu, tôi hiểu, tôi xin lỗi Lam Nhi, cũng may nó gặp được cậu, cuộc sống sau này, cầu xin cậu, giúp tôi chăm sóc cho nó tốt. Cậu đồng ý với tôi chứ?"

      "!" Doãn Tiêu Trác trả lời vô cùng kiên định.

      "Vậy tôi yên tâm rồi!" Bà ta lau nước mắt mặt mỉm cười. Cả đời này của bà ta, sai quá nhiều, có lúc, đúng và sai chỉ cách nhau có bước, mà khi lần đầu tiên bà ta vào con đường sai lầm, thể quay đầu lại rồi, sai lầm này nối tiếp sai lầm kia, cuối cùng trở thành cục diện bà ta cách nào vãn hồi được. . . . . .

      " đến giờ!" Cảnh sát tới, muốn dẫn Doãn phu nhân .

      Doãn phu nhân đứng lên, trong chớp mắt lúc phải vào trong cửa sắt kia, ngừng quay đầu lại, nước mắt mưa rơi tán loạn, "Lam Nhi, hãy sống cho tốt, tạm biệt!"

      Trong lòng Tư Lam vô cùng đau xót, câu "tam biệt" này chính là vĩnh viễn sao?

      "Mẹ!" nhịn được gọi ra ngoài.

      "Lam Nhi!" Doãn phu nhân chỉ gọi tiếng, liền khóc đến ra lời.

      Hai mẹ con cùng khóc rống lên.

      "Nhanh lên chút !" Cảnh sát bắt đầu thúc giục.

      Doãn phu nhân mới miễn cưỡng ngăn chặn tiếng nức nở của mình, "Lam Nhi, xin lỗi, đời này của mẹ quá thất bại. Nếu như con nguyện ý, kiếp sau nữa mẹ bồi thường lại cho con, chúng ta làm đôi mẹ con hạnh phúc. cần quá nhiều tiền, cần ở căn phòng quá lớn, chỉ cần người nhà ở chung chỗ, chỉ cần vui vẻ và hạnh phúc. . . . . ."

      Dung Tư Lam từ trong túi ra chiếc vòng bằng cẩm thạch, “Mẹ, cái này, là của mẹ sao?” Dienxdandfê quyu dong.

      "Cái này, tại sao lại ở chỗ con?" Bà ta nhớ dây chuyền này đưa cho Doãn Tử Nhiên mà, để nó đưa cho người phụ nữ trong lòng của nó.

      "Là Duy Nhất cho con." Dung Tư Lam nhớ cùng Tiêu tham gia buổi Party của Tổ ngày ấy, Duy Nhất cho sợi dây chuyền này.

      Doãn phu nhân rưng rưng, mỉm cười, "Vậy là mẹ con chúng ta cũng có duyên phận, lại có người có thể đem nó tới tay của con, ban đầu là đưa cho em trai con, chị em các con sau này tự chăm sóc lấy nhau, mẹ cũng yên tâm…”

      Vừa xong, bà ta liền nhẫn tâm bước vào bên trong cửa sắt, đợi nữa, nếu bà ta bỏ được.

      Sớm biết như thế, sao lúc trước còn làm như vậy làm gì. Tư lam để lại lời này cho bà ta..., lúc này mới có chân chính trải nghiệm cách sâu sắc. . . . . . Ddienxldq dandf Kê quyu dong.

      Ra khỏi trại tạm giam, Tư Lam và Doãn Tiêu Trác cùng ngồi chung chiếc xe, Dung Tư Lam khẽ nhíu mày, sinh ly tử biệt cùng với mẹ mình khiến suy nghĩ nhiều hơn.

      "Nghĩ cái gì? Lam Nhi?" Doãn Tiêu Trác ân cần hỏi.

      Dung Tư Lam suy nghĩ bị kéo về, lắc đầu cái, " có gì, nghĩ gì hết. Cái đó. . . . . . và Tổ Nhi thụ thai lần thứ hai như thế nào rồi?" Đột nhiên cảm thấy mình tu luyện càng ngày càng tốt hơn rồi, lại có thể mặt đổi sắc mà bàn luận với về vấn đề này.

      "Chưa tới thời kỳ rụng trứng, còn phải đợi mấy ngày." Doãn Tiêu Trác cũng cảm thấy giọng của khác thường, bình tĩnh được thể tưởng tượng nổi. "Lam Nhi, em nghĩ cái gì? phải lại tính toán rời khỏi và Đóa Nhi đấy chứ?" lo lắng hỏi.

      "Cho tới bây giờ em cũng chưa từng là muốn ở chung chỗ với !” Vẻ mặt của Dung Tư Lam lạnh lùng, mặc cho trong lòng dời sông lấp biển.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 71
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Xe "Két" tiếng thắng gấp lại.

      "Lam Nhi, em cái gì?" khó có thể tin nhìn , chưa từng nghĩ tới buông tha , mà chính cũng đồng ý với Đóa Nhi là người nhà vĩnh viễn ở chung chỗ, thế nào đột nhiên trở quẻ đây?

      Dung Tư Lam nhìn , "Tiêu, em chỉ an ủi Đóa Nhi thôi, hi vọng con bé có thể an tâm chữa bệnh, nhưng em thể nào chung với các người được, thể nào cướp hai đưa của Tổ Nhi, để ở chung chỗ với các người được.”

      Doãn Tiêu Trác khinh thường hừ tiếng, " ta mà xứng đáng làm mẹ sao?”

      "Ai cũng đều xứng!" Dung Tư Lam khóa chặt hai hàng lông mày, " nhìn mẹ em biết, đến cuối cùng, bà chỉ ước mơ có cuộc sống mà người nhà được đoàn tụ, cho nên, em có quyền tước đoạt đoàn tụ của Tổ Nhi và hai đứa bé của ấy, nếu sau khi bọn trẻ lớn lên hận em đấy!" die,n; da. nlze.qu; ydo /nn .

      "Vậy em sợ hận em sao?" Doãn Tiêu Trác mặt mang vẻ lạnh lùng, nhưng trong lòng lại như có ngọn lửa thiêu đốt. biết lỗi này liên quan gì tới Dung Tư Lam, nhưng cũng thể nào kiềm chế được tâm tình của mình, tại sao mỗi người mà sâu đậm đến cuối cùng cũng chọn rời bỏ ?

      "Tiêu, lý trí chút! Hai ngày nay em suy nghĩ và hiểu ra rất nhiều điều, cuộc sống quá ngắn ngủi, cay đắng khổ sở theo đuổi đến cuối cùng đều là công dã tràng, cần gì phải như vậy chứ?"

      Doãn Tiêu Trác cảm giác mình sắp điên rồi, "Tư Lam! Em bức chết ! Chính bởi vì cuộc đời ngắn ngủi, cho nên mới phải quý trọng! người cả đời chỉ có thể lòng người thôi, em có biết hay ?"

      " lòng người?" Dung Tư Lam lặp lại lời của , cười khổ, "Vậy Tổ Nhi sao đây? phải người mà lòng sao?"

      Doãn Tiêu Trác có lời nào , trầm mặc hồi lâu, "Lam Nhi, khi đó còn trẻ tuổi, chỉ cảm thấy ất đẹp gì sánh nổi, khi ấy bay khỏi tầm tay , bay như con bướm, bởi vì bắt được nên cảm thấy nuối tiếc, cũng cảm thấy oán hận, người ta luôn lưu luyến những thứ mình có được, phải sao? Nhưng mà, lúc gặp em, mới biết, mình muốn cuộc sống như thế nào, trong cuộc sống của bây giờ, Tổ Nhi trở thành quá khứ rồi, và còn xuất trong tương lai nữa!”

      " sai, Tiêu, bởi vì chiếm được nên mới lưu luyến, bởi vì người phụ nữ khác xuất nên chuyển mắt sang hướng khác, giữa chúng ta cũng có thể như vậy. Bởi vì chiếm được em nên mới cảm thấy em tốt, mới cảm thấy khổ sở, trong cuộc đời của , em cuối cùng giống như Tổ Nhi, cũng trở thành quá khứ.”

      Doãn Tiêu Trác nhìn Tư Lam sa sút có chút ý chí chiến đấu nào ở trước mặt, cảm giác như sắp thở nổi, trong lòng có rất nhiều lời muốn , nhưng lại biết phải thuyết phục như thế nào.

      Hơn nữa trong đôi mắt của giọt nước mắt như có như , nhìn thấy như vậy, lại cảm thấy đau lòng, nhưng lại thể nổi giận với .

      Đột nhiên, kéo vào ngực, hung hăng hôn lên đôi môi của .

      Giữa bọn họ lâu rồi có những hành động thân mật như vậy, cho dù là , hay là , cũng có chút kích động.

      Tư Lam bị cuồng nhiệt hôn sâu khiến thể giãy giụa, giống như cơn gió lốc khổng lồ, cuốn vào trong đó, hấp dẫn, thể nào kiềm chế được.

      "Tiêu, được, buông em ra!" vất vả mới có chút gian để thở dốc, lẩm bẩm kháng cự.

      "! muốn em! muốn có đứa bé với người khác! muốn em sinh con cho !" Lúc Doãn Tiêu Trác đến đây có chút rối rắm và bi thương. diez,n; danlze.qu; ydo /nn .

      hung hăng xé quần áo của , khát vọng được hoà mình vào , hận thể khiến cho những nỗi đau, những vết thương này cắm vào trong người , để hai người cùng đau, cùng nhau bay , cùng nhau hoá thành tro, cũng sao cả…

      Tư Lam chút sức lực kháng cự lại, chỉ lắc đầu khóc, " nên, Tiêu, nên, có được ? Đừng để cho em hận !"

      Doãn Tiêu Trác vùi đầu vào ngực mềm mại của , thở gấp gáp, chữ “hận” này của , khiến cho dám tiếp tục nữa. Tư Lam, nếu thể tổn thương . . . . . .

      Buông tay ra, gục tay lái, chiếc xe cũng phát ra tiếng còi xe thê lương.

      Dung Tư Lam sửa sang lại quần áo lộn xộn xong, khóc chạy ra ngoài xe. Doãn Tiêu Trác nhìn theo bóng lưng của , hiểu. Tại sao? Tại sao giữa bọn họ lại biến thành như vậy?

      Rốt cuộc nhấn cần ga cái, xe của điên cuồng lao đường, chạy hết tốc độ ở đường lớn.

      Bên ngoài xe Dung Tư Lam bị dọa sợ, đuổi theo xe hét lớn, "Tiêu! dừng lại cho em! Tiêu!" Giọng của bị chìm trong tiếng gió, bước chân mệt mỏi của thể nào đuổi kịp được chiếc xe hơi.

      Ở chỗ khúc quanh, chiếc Rambo màu xanh ngọc tới, Doãn Tiêu Trác đạp gấp thắng xe. Tsao đỏ le^e quyy do^nn.

      Tiếng va chạm , nhưng hai xe vẫn đụng nhau. . . . . .

      Tài xế bên kia ra khỏi xe, ra là Doãn Tiêu Diệp.

      Doãn Tiêu Diệp vừa nhìn bảng số xe, ra là ông của mình! Cơn tức giận đùng đùng cũng giảm xuống. Ông làm việc luôn chững chạc, đây phải là phong cách của ấy mà!

      Cửa xe mở ra phía sau, cau mày với Doãn Tiêu Trác, “, bị điên rồi à! Sao nhanh như vậy?”

      Doãn Tiêu Trác lắc đầu cái, tinh thần mệt mỏi, " có việc gì, mất tập trung! Các người đâu?"

      "Em đưa Tĩnh Tuyền tới kiểm tra ở bệnh viện Ái Bội, nghe khoa phụ sản ở bên đó rất tốt.” Doãn Tiêu Diệp chỉ chỉ, Tĩnh Tuyền cũng vác bụng tới.

      Doãn Tiêu Trác thở hơi, " , xe có hỏng gì chứ?"

      "Chắc là !" Doãn Tiêu Diệp lo lắng nhìn , ", sao chứ? Có cần em đưa ?”

      " sao . . . . ." Doãn Tiêu Trác phất tay cái.

      Vừa lúc, Dung Tư Lam cũng đuổi tới kịp, vừa chạy thở hồng hộc, hướng về phía Doãn Tiêu Trác ở bên trong xe khóc, "Kẻ điên! nhanh như vậy, làm em sợ chết mất!"

      Doãn Tiêu Trác khó chịu đáp.

      Doãn Tiêu Diệp hiểu có chuyện gì xảy ra rồi, cười cười, "Vậy chúng ta thôi! Chị dâu! Hãy trông chừng ấy cho kỹ, đừng làm cho ấy nổi điên!" Táo đỏ le^e quyy do^nn.

      tiếng chị dâu khiến cho mặt đỏ bừng, mở cửa lên xe, " bệnh viện ! thăm Đóa Nhi chút!"

      "Em còn trở về làm gì?" Doãn Tiêu Trác cũng biết mình làm vậy cũng hơi mọn, nhưng buồn bực trong người biết thể ra như thế nào.

      Nước mắt của Dung Tư Lam càng rơi nhiều hơn, "Kiếp trước em nợ có đúng ? muốn ép em chết à!”

      Nước mắt của là khắc tinh của , nhìn dáng vẻ khóc sướt mướt của , trong lòng cảm thấy vô cùng hối hận, nhàng ôm lấy , " xin lỗi, sau này ép buộc em nữa!"

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 72:

      Editor: Puck - *******************

      Trở lại bệnh viện, Tổ Nhi trong phòng bệnh, Đóa Nhi mặc bộ váy công chúa vòng tới vòng lui.

      “Đóa Nhi, mua váy mới?” Doãn Tiêu Trác nhìn ánh mắt con bé, tràn đầy thương.

      Đóa Nhi nghe giọng , lập tức quay đầu lại, trong đôi mắt lóe ra tia hưng phấn, “Cha, cha biết ? Chú Lãnh muốn kết hôn với chị Duy Nhất, mời con làm hoa đồng! Cha, cha xem trang phục hoa đồng có xinh đẹp ?”

      Doãn Tiêu Trác ôm lấy con bé, “Xinh đẹp, con của cha, dĩ nhiên xinh đẹp!”

      Tổ Nhi cười ha hả đến, ôm Đóa Nhi sửa sang lại viền đăng ten, “Đúng vậy, cha Đóa Nhi là đại soái ca, mẹ Đóa Nhi là đại mỹ nữ, sao Đóa Nhi lại xinh đẹp?”

      Doãn Tiêu Trác sững sờ, tự chủ nhìn về phía Dung Tư Lam, vẻ mặt Tư Lam lại cứng ngắc, cái gì cũng nhìn ra...

      Hôn lễ của Lãnh Ngạn và Duy Nhất được tổ chức tại giáo đường vào mấy ngày sau.

      Hôn lễ đều do Doãn Tiêu Trác chuẩn bị, đơn giản, thánh khiết.

      Trong giáo đường trang trí đầy hoa bách hợp, mềm mại mát mẻ, Duy Nhất là ý tứ trăm năm hòa hợp.

      Theo tiếng piano tấu vang khúc quân hành hôn lễ, Duy Nhất khoác tay ông cụ về phía đầu kia của thảm đỏ, Đóa Nhi nâng vạt váy cho Duy Nhất, khuôn mặt nhắn cười cẩn thận, trang nghiêm thi hành nhiệm vụ này của bé.

      Đầu kia của thảm đỏ, Lãnh Ngạn mặc bộ tuxedo màu trắng, trước ngực cài hoa bách hợp, bộ đồ màu trắng làm nổi bật khuôn mặt vàng vọt càng lộ vẻ bệnh hoạn, nhưng thần thái sáng láng trong mắt lại giống như ngày trước.

      Doãn Tiêu Trác nhìn Duy Nhất rưng rưng mỉm cười, bước từng bước về phía , nhìn ông cụ tự tay giao Duy Nhất cho Lãnh Ngạn, nhìn Duy Nhất và Lãnh Ngạn tuyên thệ trước mặt cha xứ, đau đớn trong lòng như thủy triều dâng cao.

      Chẳng lẽ hạnh phúc và tình thế gian này chỉ là cảnh tượng huyền ảo thôi sao?

      Đeo nhẫn cưới cho nhau, cha xứ tuyên bố, “Chú rể có thể hôn dâu rồi.”

      Thời gian dừng lại vào khoảnh khắc này, Lãnh Ngạn ngơ ngác nhìn Duy Nhất nhúc nhích. Xảy ra chuyện ngoài dự đoán của Doãn Tiêu Trác, Duy Nhất lại nhón chân lên chủ động hôn Lãnh Ngạn...

      Mọi người đều kinh ngạc, cũng ai lên tiếng.

      Nụ hôn này, để cho mọi người lã chã rơi lệ, Tư Lam càng khóc ngã vào trong ngực Doãn Tiêu Trác.

      Đêm dài đằng đẵng, nhưng với Duy Nhất và Lãnh Ngạn lại tiếc như vàng. Sau khi hôn lễ kết thúc, mọi người tự giác die end anl eeq uyd onn để lại thời gian có hạn cho dâu chú rể, ai đường nấy.

      Sau khi Dung Tư Lam và ba người trở lại bệnh viện, vẫn ngừng rơi lệ.

      Doãn Tiêu Trác thu xếp xong cho Đóa Nhi, đến gần bên ôm lấy , dịu dàng , “Lam nhi, Lãnh Ngạn và Duy Nhất bị khó khăn như vậy mà chưa từng buông xuôi, chúng ta ràng còn sống, tại sao cho mình cơ hội đây? Lam nhi, còn sống chính là còn hy vọng!”

      Tư Lam ôm chặt hông , khóc lớn, “Tiêu, rất khổ sở, giờ cái gì em cũng ràng, chỉ cảm thấy khổ sở, khổ sở vì Duy Nhất và Lãnh Ngạn, Tiêu, chúng ta cùng cầu nguyện cho Lãnh Ngạn chết, có được ? Nào, chúng ta cùng quỳ xuống, để cho Thượng đế nghe được tiếng lòng của chúng ta, cầu nguyện cho Lãnh Ngạn bình an, cầu nguyện cho Đóa Nhi bình an!”

      cầm tay , đến bên cửa sổ quỳ xuống, “Quỳ xuống , chúng ta nhất định phải thành kính!”

      “Được! Cho tới bây giờ Doãn Tiêu Trác vẫn tin Thượng đế, nhưng nếu cầu nguyện Thượng đế có thể để cho Lãnh Ngạn và Đóa Nhi khỏe lại, nguyện ý tin tưởng! muốn để cho Thượng đế nghe được giọng của : nguyện cho tất cả mọi người hạnh phúc!

      Đảo mắt qua hơn tháng, bệnh tình Đóa Nhi cần tế bào phù hợp cấp bách, chỉ mong lần này có thể phù hộ Tổ Nhi mang bầu.

      Doãn Tiêu Trác định liên lạc die nda nle equ ydo nn với Tổ Nhi, hỏi tình huống chút, điện thoại di động lại vang lên trước.

      Nhìn hiển thị cuộc gọi đến, là Doãn Tiêu Diệp.

      cả, làm thế nào? Tĩnh Tuyền bị té, bụng rất đau.” Giọng Doãn Tiêu Diệp nghe rất lo âu.

      Doãn Tiêu Trác cũng hoảng hốt, “Vậy còn gọi điện thoại cho bệnh viện? Gọi điện thoại cho trước có tác dụng ?” Có lúc cáu người em trai này, lớn như vậy, gặp chuyện lại loạn, quả biết cậu ta lăn lộn thành sao như thế nào.

      “Em ở bệnh viện, Tĩnh Lam cũng vào!” Doãn Tiêu Diệp bướng bỉnh câu.

      Doãn Tiêu Trác vừa giận vừa tức, “Chú có thể tử tế được ? Làm sợ muốn chết, cho rằng Tĩnh Tuyền...”

      phải, cả, mình em dieendaanleequuydonn chờ ở bên ngoài, lo lắng, rất sợ. Cho nên gọi điện thoại cho !”

      Doãn Tiêu Trác dở khóc dở cười, đúng là cậu em trai chưa trưởng thành!

      “Được, tới đây, là bệnh viện Ái Bội sao?” Em dâu sinh con, nên xem chút.

      “Đúng, nhanh lên chút!” Doãn Tiêu Diệp cúp điện thoại, tới lui hành lang ngoài phòng phẫu thuật.

      Khoảng sau giờ, Doãn Tiêu Trác tới ngoài phòng sinh, thấy Tĩnh Tuyền còn chưa ra ngoài, nên với Doãn Tiêu Diệp, “Chú chờ chút, tìm bác sỹ hỏi tình huống.” cũng tiện thể tìm hiểu chuyện Tổ Nhi có bầu.

      Lúc đến khúc quanh hàng lang phòng làm việc của bác sỹ, hai bóng đen chợt lóe lên, truyền đến giọng , hình như còn nhắc tới tên , khỏi nghiêm túc lắng nghe.

      “An Ny, tớ làm vậy có được ? Chỉ cần cậu , cũng ai biết!” Nghe giọng hình như là Tổ Nhi.

      được,” Người tên An Ny trả lời, “Sao cậu chân tướng cho tớ biết, cậu coi tớ là gì?”

      “An Ny, tớ cố ý! phải chính tớ cũng xác định sao!” Giọng Tổ Nhi rất hồi hộp, “An Ny, chính vì tớ sợ hãi nên mới dám sinh ở bên kia!”

      “Vậy cậu muốn cho tớ biết để làm cái gì? Đây là chuyện lớn liên quan đến sinh mệnh!” An Ny hơi nóng nảy.

      “Suỵt, cậu tiếng chút!” Tổ Nhi chặn giọng của , “Cậu muốn toàn thế giới đều nghe thấy sao? Cậu qua đây, tớ khẽ cho cậu nghe.”

      Sau lúc rỉ tai, An Ny kêu lên, “Tổ Nhi, cậu điên rồi! Tớ thể! Tớ còn muốn tiếp tục làm nghề bác sỹ của tớ!”

      “Rốt cuộc cậu có phải là bạn ?” Hình như Tổ Nhi sắp khóc lên, “Tớ với cậu, lần này, cho dù như thế nào, tớ cũng rời khỏi Tiêu, cho nên tớ muốn nghĩ hết đủ mọi cách!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :