1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Người cha nhặt được - Cát Tường Dạ

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 63
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Tĩnh Tuyền bị ép tới mức thở nổi, vất vả mới tránh thoát khỏi gông cùm xiềng xích của , ngẩng đầu lên thở hổn hển, bộ dạng ngây ngốc hoàn toàn biết cái gì.

      Cái người phụ nữ ngốc nghếch này, vẫn có bộ dạng ngu ngốc y như ngày trước! Nhưng mà, vẻ mặt này ở trong mắt còn là ngu ngốc nữa, mà là đáng thương, đáng thương khiến cho lòng sinh ra cảm giác thương.

      nâng mặt của lên, "Tĩnh Tuyền, lại lần nữa, xin lỗi em, thể từ bỏ em được, xin đừng rời xa , được ?"

      Lần này, cuối cùng Tĩnh Tuyền cũng nghe hiểu, giữ ở lại, chẳng phải muốn ly hôn với sao? Chẳng lẽ là do đứa bé? chính mắt nhìn thấy thích đứa bé nhiều như thế nào, nhất định là vì đứa bé mới có thể thay đổi thái độ như vậy đối với .

      cúi đầu, "Tiêu Diệp, đừng như vậy, đứa bé còn, cần miễn cưỡng nữa." Di ien n#d ang# lle e#q quiq on.

      "!" Doãn Tiêu Diệp nghe thấy gọi mình là "Tiêu Diệp", trong lòng rất thoải mái, từ trước tới nay luôn gọi gọi là ông xã. "Tĩnh Tuyền, đứa bé còn chúng ta vẫn có thể sinh, nhưng. . . . . . Người rồi chưa chắc có Tĩnh Tuyền thứ hai nữa. . . . . ." Lời của càng về sau, giọng ngày càng , , đây là lần đầu tiên nghiêm túc tỏ tình với người phụ nữ, nên tự nhiên cũng cảm thấy ngượng ngùng.

      Doãn Tiêu Diệp như vậy Tĩnh Tuyền chưa từng thấy bao giờ, ra cũng phải vì đứa bé mới ly hôn, như vậy, . . . . . . phát vẫn còn rất tốt đúng ?

      thể tin được. . . . . .

      Kinh ngạc hỏi câu, "Nhưng mà, Tĩnh Tuyền độc nhất vô nhị em đây phải là người rất đáng ghét sao? Em , có người nào làm phiền !"

      Doãn Tiêu Diệp hận thể tự vả lên miệng mình, "Tĩnh Tuyền, sai, thừa nhận có lúc em rất phiền, nhưng mà, nếu như có em gây phiền cho ... cảm thấy quen. . . . . ."

      Tĩnh Tuyền nghe đến đó, ánh mắt cúi thấp xuống, cúi đầu, nhàng muốn khóc, "Vậy còn cho em . . . . . ."

      " cho, thể cho, chẳng lẽ em biết, bị người làm phiền cũng là niềm hạnh phúc sao? Bà xã, thích nghe em gọi là Tiêu Diệp, thích nghe em gọi là ông xã, em nấu canh, ra vẫn uống ít…, bà xã, mặc dù em rất phiền, nhưng mà nguyện ý bị em làm phiền, hơn nữa chỉ mong bị mình em làm phiền thôi. Bà xã, sau này bao giờ uống canh của người khác nấu nữa, em có đồng ý nấu canh cả đời cho ?” Di ienfa n#df ang# lle e#q quiq on.

      Nước mắt của Tĩnh Tuyền sớm tiếng động rơi xuống ở mũi chân, hơn nữa còn rơi nhiều tới mức thể ngăn cản nổi nữa, hình như tất cả những uất ức của nhiều năm cũng đều muốn xả hết ra ngoài.

      Doãn Tiêu Diệp ôm , vuốt lưng của , "Tĩnh Tuyền, đừng khóc, vừa mới làm phẫu thuật, chúng ta về nhà nghỉ ngơi tốt, chờ em khôi phục lại sức khoẻ, cho em tha hồ mà đánh mắng , đừng khóc có hại cho thân thể! Những năm này khiến em chịu nhiều uất ức rồi!"

      "Ông xã, em. . . . . ." Tĩnh Tuyền đắm chìm trong niềm hạnh phúc từ trời rơi xuống, nên lời. thực tế, vẫn còn rất nhiều, cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ thay đổi cả, cho nên, mới có thể. . . . . .

      "Suỵt —— bà xã, có cái gì bí mật về nhà em lại tiếp với , hai chúng ta lén lút tiếp." Trước mặt của mọi người ôm lên, như ôm công chúa. điễnn dàn nên quýndon.

      Tĩnh Tuyền nhìn ánh mắt khác thường của mọi người ở chung quanh chút, đỏ mặt , "Mau buông em xuống! Người khác nhìn !"

      "Vậy có liên quan gì, em đó, về sau phải quen với thói quen “nhiệt tình” của , chỉ sơ sơ như vậy đâu!" Doãn Tiêu Diệp ôm về phía bãi đậu xe.

      "Ông xã, em có chuyện muốn cho biết. . . . . ." Tĩnh Tuyền vùi mặt voà trong ngực , mắc cỡ dám ngẩng đầu.

      "Có phải em muốn cho biết là em hay ?" Doãn Tiêu Diệp nhìn lộ ra nửa khuôn mặt ửng hồng thầm cảm thấy buồn cười.

      " phải rồi!" Tĩnh Tuyền càng thêm ngượng ngùng, lại ra vẻ thần bí cười tiếng, "Ông xã, em muốn , ra , em có phẫu thuật. . . . . ."

      "Cái gì?" Doãn Tiêu Diệp mở cửa xe, cẩn thận đặt lên ghế, mình cũng theo lên xe, cố ý hung thần ác sát nhăn mày lại, "Hai tay chống ở hai bên , "Em giỏi! Lại học thói xấu này! Bắt đầu dối rồi! Ghi nợ lại trận đòn này, chờ sau khi sinh đứa bé ra tính sổ lại với em!"

      Tĩnh Tuyền đưa bàn tay bé ra, sờ lung tung lên chân mày của , "Ông xã, đừng nóng giận nữa! Có được ? Em phải cố ý đâu!" điễnn dàn nên quxý nxdo n.

      Ngón tay của dịu dàng và mềm mại, khi sờ lên mi tâm của có cảm giác hơi ngưa ngứa chút, tê tê, truyền thẳng vào trong lòng .

      nhịn được khẽ run, giọng khàn khàn, "Bà xã, đừng sờ lung tung nữa! Em còn sờ nữa rất khó bảo đảm làm gì em ở đây đâu!”

      "A!" Tĩnh Tuyền vội vàng thu hồi tay lại, trong lòng thấp thỏm nhìn về bốn phía.

      Bộ dáng của chọc cho muốn cười to, nhưng lại cố ý muốn giả vờ lãnh khốc, quả là vô cùng khó chịu!

      miễn cưỡng ngăn chặn tiếng cười của mình, uy hiếp, "Bà xã, em xem, lừa gạt có phải nên chịu phạt ?"

      "Là do chính ngu ngốc mà! Sao nhìn bụng em xem!" Nghe bị phạt, Tĩnh Tuyền vừa cảm thấy uất ức, lại vừa cảm thấy sợ, biết Doãn Tiêu Diệp phạt như thế nào. bầu bốn tháng bụng ràng nhô lên, mà nhìn ra sao?

      Doãn Tiêu Diệp lại ăn vạ, " mặc kệ, phải chịu phạt!"

      "Vậy. . . . . . Phạt cái gì?" Tĩnh Tuyền đối với Doãn Tiêu Diệp trước sau như cứ theo lệnh mà làm.

      Doãn Tiêu Diệp chỉ chỉ môi, "Phạt em hôn cái!" Lại từ lúc bọn họ kết hôn cho đến bây giờ, Tĩnh Tuyền bao giờ chủ động hôn , mỗi lần đều do chiếm đoạt, thản nhiên chiếm đoạt.

      "Chỉ cái!" Tĩnh Tuyền khiếp đảm nhìn chung quanh, sau khi tin chắc ai chú ý tới xe của mình, mới chậm rãi tới gần Doãn Tiêu Diệp, khi khẽ hôn lên gương mặt của cái, nhanh chóng rụt lại, khuôn mặt đỏ ửng lên.

      Doãn Tiêu Diệp cười thầm, dáng vẻ non nớt này mà muốn làm mẹ sao? Nhưng mà sao, trách nhiệm này là do , chưa từng dạy bảo tốt, vợ ngoan của vẫn giống như thiếu nữ trẻ trung, xem ra sau này phải tự mình thể nghiệm, tự mình dạy dỗ, dạy bảo tốt mới được.

      " được tính! Phải hôn miệng! Hơn nữa phải có thời gian quy định, ít nhất là phút!" tà tà cười .

      "Đáng ghét!" Tĩnh Tuyền mặc dù rất ngượng ngùng, những vẫn đưa môi tới, liếm lên đôi môi dày của . phút? Làm sao mới có thể giống như khi Doãn Tiêu Diệp hôn đây, hôn rất sâu trong phút đây? Nhưng khi đưa lưỡi dao động vài vòng môi , có cách nào đưa vào trong miệng , có chút lo lắng.

      Vậy mà, trúc trắc khiêu khích như vậy khiến cho Doãn Tiêu Diệp chịu nổi, mắng tiếng "Người phụ nữ ngốc", rồi ôm lấy , đưa cùng rơi vào cảnh giới mỹ lệ môi lưỡi gắn bó…
      Last edited by a moderator: 14/7/17

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 64
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Trong phòng làm việc của bác bĩ.

      Doãn Tiêu Trác ngậm điếu thuốc, ít hút thuốc lá.

      Nơi này vốn là khu cấm hút thuốc, nhưng nhìn thấy xung quanh có người ngoài, cũng ai ngăn cản .

      "Doãn tiên sinh, phu nhân Lâm Tổ Nhi đến thời kỳ rụng trứng, các người. . . . . . chuẩn bị xong chưa?" Kham Thanh Dư khéo léo hỏi.

      " chuẩn bị xong!"

      "Chưa!"

      Hai miệng cùng đồng thanh.

      Doãn Tiêu Trác nhíu nhíu mày, "Nhất định phải như vậy phải ?"

      Kham Thanh Dư trầm ngâm lát, "Có thể cần như vậy, nhưng mà, rất khó phù hợp, máu ở cuống rốn có tỷ lệ lớn mà cũng an toàn."

      "Tiêu, hãy suy tính vì Đóa Nhi!" Tổ Nhi làm bộ tội nghiệp nhìn Doãn Tiêu Trác, "Em bảo đảm, em chỉ mang thai đứa bé của để cứu Đóa Nhi, những chuyện khác em có bất kỳ cầu gì!”

      Doãn Tiêu Trác nhìn chằm chằm vào ta, trò lừa bịp như vậy đoán ra sao? khi lại có chung đứa bé nữa, lại có thể trở nên ràng nưa sao? “Bác sĩ Kham, Có thể thụ tinh nhân tạo ?”

      Lời này vừa ra, trong phòng làm việc trở nên yên tĩnh giống như được quăng xuống quả bom.

      Sắc mặt của Tổ Nhi nhất thời trở nên trắng bệch, Kham Thanh Dư cũng giật mình .

      "Chuyện này. . . . . ." Kham Thanh Dư đồng tình nhìn Tổ Nhi chút.

      "Em đồng ý!" Tổ Nhi giọng .

      " có cái gì mà đồng ý hay đồng ý hết." Doãn Tiêu Trác nhìn ta, "Trước mặt bác sĩ tôi muốn nhiều, vì cứu Đóa Nhi, cứ làm như vậy !" d,0dylq.d.

      Giọng điệu của là giọng điệu cho người khác có quyền phản bác, sau đó hướng về phía Kham Thanh Dư , "Bác sĩ Kham, xin lỗi, để chê cười rồi, làm phiền hãy sớm liên lạc với bác sĩ khoa phụ sản được ?”

      Kham Thanh Dư lúng túng gật đầu cái, "Được! Tôi ngay!" Coi đây là cái cớ, để phòng làm việc lại cho hai người bọn họ.

      "Tiêu! có ý gì vậy?" Lời của Tổ Nhi mang theo khiển trách, mang theo u oán.

      Doãn Tiêu Trác lại chút hứng thú với đề tài này, " xin lỗi, tôi làm được!"

      "Tiêu! Em là mẹ ruột của Đóa Nhi, đứa bé cần mẹ ruột đấy! Mẹ nuôi cũng thân thiết bằng mẹ ruột, lại , còn có cả đứa bé thư hai của chúng ta nữa, chúng đều cần có mẹ ruột đó!” Tổ Nhi ôm tia hi vọng cuối cùng.

      nhắc tới chuyện này thôi, nhưng khi nhắc tới chuyện này khiến cho Doãn Tiêu Trác rất giận, "Mẹ ruột? Bây giờ mới nhớ tới chuyện mẹ ruột sao? Năm năm trước đâu?”

      "Tiêu, xin lỗi! phải em muốn sửa đổi sao?” Tổ Nhi nhào về phía trước, ôm lấy eo của từ phía sau, nước mắt dính ướt lưng .

      Doãn Tiêu Trác dừng bước tiếp, người phụ nữ này từng đến mức chết sống lại, bây giờ nằm lưng , chỉ cần xoay người lại là lần nữa có , nhưng trong lòng của chút cảm giác cũng có.

      , cũng loại hận thù khắc cốt ghi tâm như ngày trước, nhàn nhạt, như gió khẽ phất thổi qua, có chút dấu vết nào, bây giờ quên mất rồi sao? buông xuống. . . . . .

      "Tổ Nhi, quá muộn!" đẩy hai cánh tay của ta ra, kiên quyết ra khỏi phòng làm việc.

      "Tiêu. . . . ." Tổ Nhi cam lòng đứng ở phía sau trong bóng lưng của khóc thút thít, “Là do ta sao? Bởi vì người phụ nữ kia sao? ta tốt hơn em ở chỗ nào? Nếu như oán hận chuyện ngày trước em rời bỏ , vậy bây giờ em nguyện ý dùng thời gian còn lại của mình để bồi thường !” d,0df ylq.d.ầ

      Doãn Tiêu Trác cẩn thận suy nghĩ chút, là bởi vì Dung Tư Lam sao? Đúng, hay là đúng.

      Nếu như còn có cảm giác đối với Tổ Nhi, khi Tổ Nhi bị cái người ở nước ngoài kia vứt bỏ lại lựa chọn quay về bên cạnh , nên cảm thấy tức giận, nhưng có, trong lòng, chút gợn sóng cũng nổi lên, cả lòng hồ đền tràn đầy, tất cả đều là khuôn mặt nhắn thanh tú và kiên cường với dáng vẻ hơi nhếch môi của Dung Tư Lam.

      Cảm giác như thế, rất tốt! khẽ mỉm cười, trả lời câu hỏi của Tổ Nhi, trở về phòng bệnh tìm Lam Nhi của .

      Nhưng mà, khi đến phòng bệnh lại phát bên trong bóng người, chẳng những Tư Lam có ở đây, mà ngay cả Đoá Nhi luôn ngoan ngoãn nằm thẳng giường bệnh cũng đều thấy. Di ien n#d ang# lle e#q quiq on.

      giật mình, lập tức lao ra khỏi phòng bệnh, cùng đâm đầu vào Dung Tư Lam.

      "Nhìn thấy Đóa Nhi ?" Hai người trăm miệng lời.

      Nước mắt của Dung Tư Lam lập tức rơi xuống, “Tiêu, Đóa Nhi thấy nữa! Vừa rồi con còn muốn ăn bánh ngọt em mua về thấy con đâu nữa rồi! Hỏi bác sĩ, ý tá bọn họ cũng biết, làm sao bây giờ?”

      "Đừng nóng vội!" Doãn Tiêu Trác nắm lấy bả vai của , "Chúng ta chung quanh đây tìm chút, chừng là nó chơi rồi!"

      "Nhưng mà, em cũng tìm rồi, từng góc của vườn hoa cũng tìm hết rồi, cũng nhìn thấy Đóa Nhi! Tiêu, em rất lo lắng cho. . . . . ."

      "Được rồi, được rồi, đừng sợ, đừng lo lắng, tìm, tìm được chúng ta báo cảnh sát, đừng nóng vội, Đóa Nhi hiểu chuyện như vậy, nhất định để cho chúng ta phải lo lắng, em vào trong phòng bệnh , giao cho !" tân lực dùng giọng chậm rãi để an ủi .

      "! Em muốn cùng với !" Lúc này mà bảo ngồi chờ chỗ là chuyện thể nào, ngồi chờ tin tức còn khó chịu hơn là tìm.

      "Được rồi!" Doãn Tiêu Trác gật đầu cái, dắt tay cùng .

      Vào lúc này, tất cả hiềm khích cũng trở nên quan trọng nữa, đây là lần ở chung đầu tiên mà ngăn cách giữa hai người kể từ khi chuyện của Đoá Nhi bộc phát, tất cả đều chỉ vì tìm được Đóa Nhi, chỉ cần Đóa Nhi có việc gì là tốt rồi. . . . . .

      "Lam Nhi, sân thượng tìm chưa?" Doãn Tiêu Trác bất chợt nghĩ đến vấn đề. Di ien n#d ang# lle e#q q uiq o n.

      "Chưa!" Dung Tư Lam chợt hiểu, tự trách mình lại có thể bỏ qua nơi quan trọng như vậy.

      "Nhanh lên sân thượng xem chút!" Trong lòng Doãn Tiêu Trác mơ hồ thoáng qua chút gì đó . . . . . .

      Trong lòng hai người giống như có ngọn lửa đốt cháy, bằng tốc độ nhanh nhất xông lên sân thượng, màn sân thượng, khiến cho hốc mắt của Doãn Tiêu Trác và Dung Tư Lam trở nên ươn ướt. . . . . .

      "Suỵt ——" Doãn Tiêu Trác thở dài tiếng, ý bảo Dung Tư Lam đừng kích động.

      Hai người yên lặng, từ từ về phía của Đóa Nhi.
      Last edited by a moderator: 14/7/17

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 65
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Bọn họ đứng ở sau lưng cách chỗ của Đóa Nhi khoảng mười bước chân.

      Bên dưới sàn nhà, đặt tờ giấy trắng to khoảng ba thước, Đoá Nhi ngồi chồm hổm mặt đất, vẽ tranh đưa lưng về phía bọn họ.

      Bức tranh căn bản hoàn thành, vẽ bầu trời xanh thẳm, đám mây trắng, và mặt trời đỏ rực.

      Dưới trời xanh, Doãn Tiêu Trác và Tư Lam mỗi người dắt tay Đoá nhi, dưới cánh đồng hoa tươi nở rộ.

      Đoá Nhi tô màu xong chỗ cuối cùng, để cọ màu xuống, thở dài cái nặng nề, than thở giống như người lớn vậy.

      Bên cạnh của Đóa Nhi, còn có Lãng Ngạn mặc toàn thân màu đen.

      "Đóa Nhi, tại sao thở dài?" Lãnh Ngạn sờ sờ tóc của bé, cho là bé lo lắng cho bệnh tình của mình.

      Thân thể nho của Đóa Nhi đứng nghiêm, tóc bị gió thổi làm rối tung, "Chú Lãnh, cháu muốn chữa bệnh.”

      Lãnh Ngạn khiếp sợ, hai người phía sau bọn họ lại càng khiếp sợ hơn, Dung Tư Lam lập tức muốn chạy lên hỏi Đóa Nhi tại sao, lại bị Doãn Tiêu Trác kéo lại. Di3n~đ@n.l3,quý.d0n.

      "Tại sao?" Lãnh Ngạn thay Tư Lam hỏi ra vấn đề này.

      "Chú Lãnh, cháu hiểu bệnh của cháu thể chữa khỏi, có đúng ?"

      Lời của Đóa Nhi ra vẻ bình tĩnh tương xứng với độ tuổi của mình, khiến cho Lãnh Ngạn, người ai cũng gọi là núi băng nghe thấy mà nhịn được cảm thấy run sợ.

      " phải, Đóa Nhi, bây giờ y học rất phát triển, bác sĩ cũng tìm ra các biện pháp điều trị, nhưng mà, vẫn phải đợi thêm thời gian nữa.”

      "Cháu biết mà, đợi cha cháu hoà hợp với. . . . . . Người kia để sinh ra em bé để cứu cháu, đúng ?” Người kia? Dừng lại đúng lúc này khiến cho ai cũng nghe được ràng.

      Lãnh Ngạn kinh ngạc vì khôn khéo của bé, gật đầu cái, "Đúng, chờ em trai của Đóa Nhi tới thế giới này, Đóa Nhi có thể chữa bệnh! Hơn nữa, còn có thêm người em trai chơi với cháu, như vậy phải rất tốt sao?"

      Đóa Nhi lại lắc đầu cái, "Chú Lãnh, cháu biết nên như thế nào, cha mẹ cháu rất vui vẻ, cháu mẹ Tư Lam của cháu, cũng vì do bệnh tình của cháu, cho nên mới muốn cha và người phụ nữ kia ở chung chỗ, mẹ Tư Lam phải rời khỏi chúng ta, đúng ?”

      "Cái này. . . . . ." Mỗi quan hệ tay ba giữa ba người bọn họ, Lãnh Ngạn cũng biết cuối cùng có kết cục như thế nào, cũng biết Doãn Tiêu Trác tính toán thế nào, lại càng muốn láo với đứa trẻ như Đóa Nhi, nhất thời hoàn toàn biết gì. Di3n~sfđ@n.l3,ewquý.d0n.

      "Chú, cháu muốn mẹ Tư Lam rời , muốn ngày nào mẹ cũng khóc, nhưng cháu hiểu, chỉ có cha mới có thể khiến cho mẹ vui vẻ, có cha, buổi tối mẹ sợ bóng đêm, vậy làm sao bây giờ?"

      "Đóa Nhi, đây là chuyện của người lớn, người lớn nghĩ biện pháp giải quyết, Đóa Nhi cần phải lo lắng, ngoan ngoãn nghe lời của bác sĩ, ngoan ngoãn chữa bệnh được ? Chờ Đóa Nhi hết bệnh, mẹ vui vẻ thôi!" Lãnh Ngạn chỉ có thể theo góc độ khoan dung của ấy.

      "! Chú hiểu rồi, mẹ và cha cháu bây giờ đều do bệnh tình của cháu tạo thành, nếu như cháu bị bệnh, mẹ rời khỏi cháu, cho nên, nếu có cháu, có phải cha và mẹ lại lần nữa ở cùng nhau ?”

      Lãnh Ngạn nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhắn của bé, đôi mắt ngấn nước nhấp nháy, nhịn được ôm vào trong ngực, “Đoá Nhi ngốc, đừng nghĩ như vậy, nếu có cháu cả đời mẹ được vui vẻ, bé ngốc ạ, người mà có thể khiến cho mẹ cháu vui vẻ là cháu, biết ? Chỉ cần cháu khoẻ mạnh!”


      " !" Đóa Nhi khóc lớn ở trong lòng , "Chú, cháu muốn hỏi chú...chú nhất định phải cho cháu biết. đời này có Thiên đường sao? Cháu chết, biến thành thiên sứ ở trời nhìn cha mẹ sao?" dienndnle,qu.y don

      Lãnh Ngạn ôm chặt bé, nhìn thấy Doãn Tiêu Trác và Tư Lam ở sau lưng bé, trong lòng nhịn được mà cảm thấy chua xót, “Đứa ngốc này, cháu những lời này khiến cha mẹ cháu đau lòng, lên Thiên đường, mà vĩnh viễn ở cùng với cha mẹ.”

      Đóa Nhi lau nước mắt vào khắp người của Lãnh Ngạn, "Chú, cháu rất cha mẹ, cháu bỏ bọn họ được, ra , cháu cũng. . . . . . Có chút bỏ được người phụ nữ kia, chú, cháu cũng bỏ được chú và chị Duy Nhất, bỏ được bạn học và giáo trong nhà trẻ, bỏ được rất nhiều người, nhưng mà, chú, chịu nổi, trị bệnh bằng hoá chất là khổ sở đau đớn, nghe chết còn cảm giác nữa, có đúng như vậy ?”

      Lãnh Ngạn ôm bé, nước mắt chảy xuống, "Đứa ngốc, cho như vậy, chú cho cháu biết bí mật, ra , chú cũng bị bệnh nặng, cũng rất khổ sở và đau đớn, nhưng mà, bảo bối, chúng ta cùng tranh tài được ? cho phép người nào bỏ cuộc! Bởi vì chúng ta bỏ cuộc là chuyện rất dễ dàng, nhưng mà đối với những người sống cũng rất đau khổ, chú chết rồi, chị Duy Nhất đau lòng chết mất, Đóa Nhi chết cha mẹ cũng đau lòng chết mất, biết ?"

      Đóa Nhi kinh hoảng, trợn to đôi mắt đẫm lệ nhìn Lãnh Ngạn, "Chú, sao? Chú sợ đau ?"

      Lãnh Ngạn gật đầu, "Đau, là đau! Đau đến muốn sống, nhưng mà, chú để cho chị Duy Nhất biết, chị ấy nhìn thấy chú đau, chị ấy khó chịu." dienn dnled,qu.ysga don

      Trong lòng của Đóa Nhi lập tức sinh ra cảm giác đồng bệnh tương lân, hiểu nhau cần lời , cắn cắn môi, hạ quyết tâm : “Chú, chú là giỏi, cháu cũng học chú, cháu cũng kêu đau, cháu muốn mẹ đau lòng, còn nữa, chú, lời cháu vừa mới , chỉ là bí mật của hai chúng ta, đừng cho mẹ biết được ? Mẹ muốn cháu làm đứa bé kiên cường. Cháu cũng đem bí mật của chú cho chị Duy Nhất biết!”

      "Đóa Nhi!" Tư Lam cũng nhịn được nữa chạy lại, xông lên ôm lấy Đoá Nhi từ trong ngực của Lãnh Ngạn, than thở khóc lóc, "Bảo bối, đừng bậy! Mẹ có thể có cả thế giới này, nhưng mà thể có con...con biết ? Nếu như có con, mẹ sống nổi!"

      Đóa Nhi dù sao cũng là đứa bé, có kiên cường nhiều hơn nữa cũng có mức độ, trải qua cuộc đối thoại thân thiết thậm chí là đau lòng với Lãng Ngạn, trở lại trong lồng ngực ấm áp của mẹ, làm sao còn có thể giả bộ kiên cường được nữa?

      ấm áp và chua xót thay nhau xuất ở trong lòng bé, "Mẹ, xin lỗi, Đóa Nhi sai rồi! Về sau Đóa Nhi bao giờ khiến mẹ đau lòng nữa, Đóa Nhi ngoan ngoãn nghe lời của bác sĩ được ? Mẹ đừng khóc." d,0dylq.d.

      Đóa Nhi vừa tự ra lệnh cho mình ở trong lòng là phải kiên cường, bắt buộc mình được khóc, rồi dùng bàn tay bé lau nước mắt cho Dung Tư Lam, "Mẹ, Đóa Nhi nghe lời, có phải mẹ rời khỏi Đoá Nhi ?”

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 66
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Bé lo lắng nhất là vấn đề này, có phải là nếu bé chữa khỏi Dung Tư Lam rời khỏi bé hay , để cho bé ở lại bên cạnh cha mẹ của mình.

      Dung Tư Lam ôm bé, ánh mắt lại giao nhau giữa khí với Doãn Tiêu Trác, biết trả lời Đóa Nhi như thế nào, chẳng lẽ lại muốn ở giữa xã hội đại trình diễn cảnh chồng hai vợ?

      Cố nặn ra vẻ tươi cười, sửa sang lại mái tóc bị gió thổi rối tung của Đóa Nhi, "Đóa Nhi, ngoan nào, mẹ rời khỏi con, vĩnh viễn cũng rời!" đau đớn lan tràn ra ở trong lòng như những sợi tơ, dù là lời dối, những cũng là có ý tốt. . . . . .

      Doãn Tiêu Trác từ từ về phía hai mẹ con bọn họ, đưa tay ra ôm hai mẹ con bọn họ, "Đóa Nhi, mẹ rời , cha cũng rời , người nhà chúng ta vĩnh viễn ở chung chỗ, cho nên, bảo bối, phải mau chóng khoẻ lại."

      Hai cánh tay ấm áp bao vây toàn thân, khiến cho hốc mắt của Tư Lam cũng nóng lên, vĩnh viễn ở chung chỗ? chuyện cười gì chứ? Dien_dan l3_quy1don^.

      Cổ họng đau rát, cố gắng nuốt ngụm, giọng khô khốc, " xuống , Đóa Nhi phải làm hoá trị rồi."

      "Lam Nhi, . . . . . ." Doãn Tiêu Trác muốn giải thích với , tiếp xúc thân mật cùng với Tổ Nhi.

      Nhưng Tư Lam muốn nghe, nhanh chóng cắt đứt, "Có lời gì chờ Đóa Nhi làm xong hoá trị rồi lại ." xong ôm Đóa Nhi về phía phòng bệnh ở dưới lầu.

      Doãn Tiêu Trác nhìn theo Tư Lam, u buồn nổi lên trong mắt , quay đầu lại, vẻ mặt tiều tuỵ của Lãnh Ngạn khiến tim đau nhói, hiểu, đến cuối cùng xảy ra chuyên gì đây, bệnh của con cũng đủ khiến tan nát cõi lòng rồi, hôm nay tra ra Lãng Ngạn cũng bị bệnh nan y, tình cảm của con người, có thể chịu đựng được mấy lần sinh ly tử biệt?

      Ngươc lại, Lãnh Ngạn lại nghĩ thoáng hơn rất nhiều, lại gần vỗ vỗ vào vai , “Người em, vẫn là câu kia, như người đàn ông, đem chuyện tình cảm lộn xộn của cậu xử lý cho tốt ! Cậu tính. . . . . . Hai?" cười đưa ra hai đầu ngón tay.

      Doãn Tiêu Trác cau mày, "Có khả năng sao? Bây giờ cậu có bộ dạng này còn quên cạnh khoé tôi! Trong lòng tôi chỉ có người là Lam Nhi thôi, tôi từ bỏ! Nếu như khi tôi tám mươi tuổi mà có cậu ở bên cạnh tôi, sau năm mươi năm nữa tôi xuống gặp Diêm Vương quậy cho gà chó yên!”

      Lãnh Ngạn cười ha hả, "Có bản lãnh! Nhưng mà nghe lời này của cậu xong, giống như tiểu thụ, ha ha, tôi cho rằng cậu có động cơ trong sạch đối với tôi!”

      "Lãnh, ngạn!" Doãn Tiêu Trác rất là căm tức, cũng bệnh thành ra như vậy rồi, còn có tâm tình giỡn với .

      Lãnh Ngạn mỉm cười, " chăm sóc cho Đóa Nhi , trong lòng tôi đều hiểu! Đời này có người em như cậu, đủ rồi! Tôi cũng vậy phải trở về phòng bệnh rồi, vốn là chỉ muốn tới thăm Đóa Nhi chút, nhóc con này có bí mật muốn cho tôi biết, liền đưa tôi tới nơi này." Dien_ydan l3_quy1don^.

      cúi người nhặt lên bức họa kia, "Đây giấc mơ và hi vọng của Đóa Nhi, cất giữ cho tốt, giải quyết cho thoả đáng hai người phụ nữ của cậu, à , là ba người phụ nữ, đừng làm cho bất kỳ người phụ nữ nào thất vọng."

      Doãn Tiêu Trác nhận lấy, bức tranh, là khuôn mặt tươi cười của ba người, ước mơ và hi vọng của Đóa Nhi, cũng là hi vọng và mơ ước của . . . . . .

      Từ sân thượng xuống dưới, Đóa Nhi làm hoá trị, đó là quá trình khổ sở như thế nào, mỗi lần nhớ tới khiến cho Doãn Tiêu Trác đau lòng như dao cắt, có lúc nghĩ ra, tại sao bé đáng như Đóa Nhi lại phải chịu tra tấn như vậy .

      "Bảo bối, khó chịu cứ khóc ra ngoài!" Giọng của dịu dàng.

      Đóa Nhi lại cắn chặt hàm răng, hừ rên lấy tiếng, nhưng khuôn mặt nhắn trắng bệch kia sớm tiết lộ nỗi khổ sở và đau đớn của bé, hai mắt ngân ngấn nước, nhưng lại để cho giọt nước mắt nào rơi xuống, Doãn Tiêu Trác quay mặt , đành lòng tiếp tục nhìn bé nữa.

      Sau khi kết thúc hoá trị, Đóa Nhi thường bị nôn và choáng váng, khuôn mặt nhắn tái nhợt như tờ giấy. Doãn Tiêu Trác ôm bé, ở trong phòng bệnh từ từ dạo vòng vòng, hỏi khẽ, "Bảo bối, khó chịu sao?"

      Đóa Nhi miễn cưỡng mỉm cười, "Cha, khó chịu, Đóa Nhi rất kiên cường."

      Dung Tư Lam theo sau lưng hai cha con bọn họ, nước mắt rơi đầy đất.

      Đóa Nhi quay đầu lại nhìn cười, giọng yếu ớt, "Mẹ, mẹ dũng cảm rồi nha, Đóa Nhi cũng khóc mà!"

      Dung Tư Lam che miệng lại, khóc thành tiếng.

      "Mẹ, Đóa Nhi muốn ăn đồ ăn, bác sĩ ăn no mới có hơi sức để đánh bại bênh tật khiến Đoá Nhi khó chịu!"

      Gương mặt tái nhợt của Đoá Nhi mỉm cười ở trước mắt khiến bé mềm mại như đoá sen trắng, hình như chỉ đụng cái liền tan vỡ ra, làm cho lòng của cũng vỡ thành từng mảnh từng mảnh. . . . . .

      Lau khô nước mắt, nghẹn ngào , "Được, để mẹ mua cho con, con muốn ăn cái gì?"

      "Mẹ, muốn ăn đồ ăn mẹ nấu, lâu rồi mẹ nấu cho con ăn, toàn là cha nấu, mẹ, sau này ngày ngày mẹ nấu mì cho con ăn, có được ?" Lời của Đóa Nhi có thâm ý, bé tha thiết mong chờ câu trả lời thuyết phục của Dung Tư Lam.

      Nhất thời Tư Lam ngẩn người ra, sao có thể hiểu ý của Đoá Nhi được? Chỉ có thể trả lời theo ý của bé, “Được, Đoá Nhi muốn ăn, mẹ nấu cho ăn.”

      Nhìn Tư Lam ra khỏi phòng bệnh, mặt của Đóa Nhi nở nụ cười hài lòng, mẹ đồng ý với bé là rồi sao? ở cùng chỗ với cha sao? Như vậy, bệnh của bé có thể chữa khỏi hay , bé cũng yên tâm rồi.Di3n~đ@n.l3,quý.d0n.

      Dung Tư Lam mua sợi mì trở lại, nấu xong bưng đến trước giường bé, chuẩn bị đút cho bé ăn, ánh mắt của bé chuyển động, tầm mắt rơi vào người của Doãn Tiêu Trác, "Cha bón!"

      "Được, để cha bón!" Doãn Tiêu Trác nhìn bé bằng ánh mắt tràn đầy cưng chiều và xót thương.

      Đôi môi nhợt nhạt của Đóa Nhi khẽ nhếch, "Sau này như vậy nha, mẹ nấu mì, cha bón, Đóa Nhi rất vui vẻ!"

      "Được!" Hai người trăm miệng lời, nhìn nhau, lại cười nổi.

      Ăn mì xong, rồi chơi cùng với Đóa Nhi lát, cuối cùng dỗ cho bé ngủ. Y tá tìm tới Doãn Tiêu Trác, "Doãn tiên sinh, chuyên gia tới khoa phụ sản ở bên kia."

      "Được, tôi biết rồi, tôi tới ngay! cứ trước ." Mắt nhìn thấy y tá xa, Doãn Tiêu Trác đứng lên với Tư Lam, "Lam Nhi, Đóa Nhi nhất định phải cứu, nhưng trong lòng chỉ có mình em, thể làm loại chuyện đó với Tổ Nhi được, cho nên, bảo bệnh viện thụ tinh nhân tạo, biết cái này vẫn xem như là phản bội em, nhưng trong lòng của , tuyệt đối phản bội em. Lam Nhi, lần đầu tiên cảm thấy mình vô dụng như vậy, mọi người chúng ta đều khó xử, Lam Nhi. . . . . ."

      "Tiêu!" Dung Tư Lam lần nữa cắt đứt lời của , "Hay là trước tiên cứ điều trị cho Đóa Nhi hết bệnh rồi lại tới những chuyện này, trước khi Đoá Nhi khỏi bệnh hẳn, em rời .”

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 67
      Editor: Táo đỏ phố núi

      Hình như thụ thai nhân tạo rất thuận lợi, mỗi ngày nhìn thấy Tổ Nhi vui vẻ ra vào phòng bệnh, Dung Tư Lam cảm thấy mình giống như người thừa.

      Hôm nay, ông cụ Doãn mới sáng sớm vào thăm Đoá Nhi, Đoá Nhi cũng rất quen thân với ông cụ, ông cụ mang điểm tâm tới, xưng hô “ông nội” nghe hết sức thân mật.

      "Đóa Nhi, nhanh khoẻ lại chút, ông nội đưa cháu Disney chơi." Ông cụ quý nhìn bé, đây là người đầu tiên thế hệ thứ ba của nhà họ Doãn, ông đau lòng muốn chết, hơn nữa lại bị căn bệnh này, ông thề, tiếc bất cứ giá nào để cứu cháu của ông.

      Khoẻ lại? Khoảng thời gian này Dung Tư Lam đặc biệt nhạy cảm, khoẻ lại chính là bảo bảo trong bụng của Tổ Nhi mau lớn lên sao? Khi đó, ông cụ nhận ai là con dâu nhà họ Doãn? , sớm nên hi vọng nữa, phải tin Doãn Tiêu Trác, mà là thực tế nó như thế. điễnn dàn nên quýndon.

      Tổ Nhi cũng ngồi ở Đóa Nhi, cả khuôn mặt đều là vẻ mỉm cười hạnh phúc của người mẹ, tay thỉnh thoảng vuốt ve ở bụng, "Đóa Nhi, ở chỗ này của mẹ có em trai , chờ em trai lớn lên, bệnh của Đoá Nhi có thể khoẻ lại, lúc đó Đoá Nhi nhất định phải thường chơi với em trai nha!”

      Đóa Nhi đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Dung Tư Lam chút, Dung Tư Lam làm bộ nhìn thấy, dời mắt chỗ khác, lại vừa lúc gặp ánh mắt của Doãn Tiêu Trác, trong mắt hai người đều là vẻ đau xót.

      Giường bệnh, Tổ Nhi và ông cụ mỗi người chiếm chỗ, ngồi bên cạnh của Đoá Nhi, trong lòng Dung Tư Lam cảm thấy chua xót, lặng lẽ ra ngoài.

      Vẫn là sân thượng, gió vẫn thổi như trước.

      Dung Tư Lam ôm chặt hai vai, hương lên trời cầu nguyện, bệnh của Đoá Nhi mau khoẻ lại, như vậy có thể nhanh chóng rời , cần phải chịu loại hành hạ này nữa, nhưng mà, rời phải là hành hạ sao? biết, biết gì hết. . . . . .

      Vẫn là đôi cánh tay kia, vẫn vòng qua ôm lấy từ đằng sau, cho cái ôm ấp áp.

      Vẫn là giọng dịu dàng và áy náy kia, " xin lỗi, Lam Nhi."

      cười khẽ, bất lực và bi thương, ", có sai." Vậy là lỗi của ai? Của trời cao sao?

      ", có sai! Hạnh phúc của em là trách nhiệm của , em vui vẻ, có lỗi rồi!" Đầu của vùi vào cổ của , mái tóc ngắn của cọ cọ vào mặt , khiến hơi ngứa chút, rất thoải mái.

      Hạnh phúc? Tình trạng như thế nào mới gọi là hạnh phúc? người phụ nữ khác ôm đứa bé của , bọn họ như thế nào mà có thể hạnh phúc?

      khẽ mỉm cười, khổ sở.

      "Tiêu, Đóa Nhi khỏe mạnh chính là hạnh phúc của em."

      "Còn đâu?" điễnn ddàn nên qusý ndon.

      ". . . . . ."

      Lúc nhìn nhau chẳng gì, có phải đây là kết cục?

      "Tiêu Nhi! Quả nhiên là các người ở chỗ này! Nhanh, về nhà, xảy ra chuyện!” Ông cụ Doãn lảo đảo chạy tới.

      "Chuyện gì? Đóa Nhi. . . . . ." Doãn Tiêu Trác lo lắng nhất chính chuyện này.

      " phải Đóa Nhi! Là mẹ kế của con!" Vẻ mặt ông cụ tức tối đỏ mặt tía tai, bộ dạng tức giận tới sôi sục.

      "Bà ta làm sao?" Đối với mẹ kế này, Doãn Tiêu Trác luôn luôn tỏ ra ưa.

      Ông cụ nhìn Tư Lam, "Tư Lam, cháu cũng cùng chứ!"

      "Có liên quan tới cháu?" Dung Tư Lam như rơi vào trong mây mù.

      Ông cụ chỉ thở dài. . . . .

      **************************************************************************************

      Nhà họ Doãn.

      Cảnh sát chuẩn bị dẫn Doãn phu nhân .

      "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Doãn Tiêu Trác là con trưởng, mặc dù ưa bà mẹ kế, nhưng dù gì bà ta cũng là người nhà họ Doãn, thể làm như thấy.

      "Doãn phu nhân là kẻ tình nghi mưu sát, chúng tôi muốn dẫn bà ấy về hỗ trợ điều tra." Cảnh sát lễ phép trả lời.

      "Mưu sát?" Đầu óc của Doãn Tiêu Trác xoay chuyển, chẳng lẽ . . . . . .

      Xe cảnh sát gầm rú chạy , ông cụ Doãn như già thêm mười tuổi, xụi lơ ngồi ở ghế sofa.

      "Cha, có phải hay con. . . . . ." Doãn Tiêu Trác nhìn dáng vẻ mệt mỏi của ông cụ Doãn, muốn lại thôi.

      "Đúng vậy!" Ông cụ mấp máy môi. "Súng để mưu sát con là do bà ta sai người làm, và cả Duy Nhất nữa. . . . . ."

      "Duy nhất? Chuyện này liên quan gì tới Duy Nhất!" Doãn Tiêu Trác vẫn . Dienx dandf Kê quyu dong.

      Ông cụ áy náy mà nhìn cái, "Duy nhất, là con . . . . . . của cha. . . . ."

      Đồ vật trong tay của Doãn Tiêu Trác rớt đất. . . . . .

      "Cha, con đúng là phục cha luôn!" mặt nở nụ cười lạnh lùng, biết là mình có bao nhiêu chị em ở bên ngoài, "Cha, rốt cuộc con còn có bao nhiêu em trai em nữa, cha hãy lần cho con biết, để cho lần sảng khoái!"

      "Tiêu Nhi, cha cũng rất xấu hổ! Tại sao lại tìm được người phụ nữ rắn rết như vậy chứ, người ta hổ dữ cũng nỡ ăn thịt con, nhưng bà ta ngay cả con mình. . . . . ." Ông cụ nhìn Tư Lam chút, khuôn mặt già nua đầy vẻ hối hận.

      Doãn Tiêu Trác nghe hiểu, "Con mình? Con vốn phải con ruột của bà ta!”

      Tư Lam lại chú ý tới ánh mắt của ông cụ, nghi ngờ hỏi lại, "Ông cụ, phải đâu, cháu. . . . . ."

      Doãn Tiêu Trác nhạy cảm, đứng bật lên, "Cha đừng với con là Tư Lam cũng là con của cha, vậy con. . . . . . Con nhất định đoạn tuyệt quan hệ cha con với cha!"

      Loạn luân? thể nào tiếp nhận được chuyện này!

      Ông cụ lắc đầu thở dài, ", phải, Tư Lam phải là con của cha, nhưng ấy là con của mẹ kế con!”

      "Cháu. . . . . . Sao cháu nghe hiểu. . . . . ." Tư Lam miễn cưỡng nở nụ cười vui vẻ. Dienx dandf Kê quyu dong.

      "Tiêu Nhi, bây giờ cha mới biết, ra mẹ kế của con là kỹ nữ, Tư Lam. . . . . . Là đứa con của bà ta và khách làng chơi, vì để gả cho cha, bà ta dối là vô thân vô cố, cơ hàn chỗ nương tựa, đưa Tư Lam cho chị em cùng làm kỹ nữ nuôi dưỡng, mỗi tháng đều gửi tiền. Sau đó, kỹ nữ này, cũng chính là mẹ nuôi của Tư Lam, phải lập gia đình, muốn đem Tư Lam trả lại cho bà ta, bà ta chẳng những thu nhận, lại còn bắt buộc mẹ nuôi của Tư Lam tiếp tục nhận nuôi, cho chồng chưa cưới của mẹ nuôi Tư Lam, công việc của ta là kỹ nữ. Mẹ nuôi của Tư Lam học bà ta chiêu này, muốn bà ta phải nhận lại Tư Lam, nếu cho cha biết, bà ta sợ tình huống đó, vì vậy cho người giết mẹ nuôi Tư Lam, đưa Tư Lam vào nhi viện.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :