1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Người cha nhặt được - Cát Tường Dạ

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 58

      Edit : Sóc Là Ta

      Dung Tư Lam nhịn được, cũng ôm Đóa Nhi khóc to lên, nên làm gì đây? Đóa Nhi thế này, làm sao nỡ bỏ được. . . . . .

      "Bảo bối, mẹ chắc chắn muốn Đóa Nhi , con chính là bảo bối của mẹ. Mẹ làm sao bỏ con được? " Dung Tư Lam và Đóa Nhi cùng ôm nhau khóc. Khóc lúc lâu, Doãn Tiêu Trác và Tổ Nhi đẩy cửa bước vào.

      Tổ Nhi vừa thấy Đóa Nhi, liền nhào tới, kéo Đóa Nhi ôm Dung Tư Lam ra, cũng khóc lớn, “Đóa Nhi, mẹ rất nhớ con. Bảo bối, con chịu khổ nhiều rồi, mẹ xin lỗi bảo bối."

      Đóa Nhi trợn to hai mắt, sửng sốt hồi lâu, sau đó bé dùng sức đầy Tổ Nhi ra , hô to, " tránh ra, phải là mẹ tôi, đây mới là mẹ tôi."

      bé khóc to, chạy về ôm Dung Tư Lam, hề nhìn Tổ Nhi lần. Dung Tư Lam nhìn lướt qua vai Tổ Nhi, thấy Doãn Tiêu Trác đứng bên cạnh cửa. Hai mắt đỏ bừng, gì. cũng hiểu đây phải là lỗi của , hiểu rằng cũng muốn làm tổn thương . Sở dĩ có ngày hơm nay, có lẽ đều do ông trời định đoạt.

      cứ nhìn như thế, nhìn nét bối rối trong mắt . thế giới này, điểu đau khổ nhất là hai trái tim rung động, hai người nhau nhưng thể đến với nhau, với với nhau đến suốt cuộc đời.

      Tiêu, chúng ta có thể bên nhau sao? Có thể bên nhau khi có đứa bé với Tổ Nhi sao?

      Tổ Nhi bị Đóa Nhi đẩy ra. Ngay lập tức bò dậy nắm cánh tay Đóa Nhi, kéo vào lòng mình, khóc lóc kể lể, "Đóa Nhi, mẹ biết sai rồi, nhưng mẹ chính là mẹ ruột con đây, chỉ có mẹ mới có thể cứu được con, có thể trị bệnh cho con thôi. Con đừng như vậy được ? Bảo bối."

      Lời này dường như muốn nhắc nhở Dung Tư Lam, ôm Đóa Nhi , "Đóa Nhi ngoan, đừng làm thế, Đóa Nhi là đứa bé ngoan, con phải lễ phép, biết ?"

      "." Đóa Nhi ngửa mặt lên, khuôn mặt nhắn tràn đầy nước mắt, "Nếu muốn kêu ta là mẹ, con thà làm đứa trẻ hư. Con biết lễ phép. Mẹ, con muốn gọi ta là mẹ, được ?"

      Đứa bé này quá hiểu chuyện. Trong lòng Dung Tư Lam đau xót, khóc đến nỗi ra lời.

      Tổ Nhi vẫn còn kéo vai Đóa Nhi, mà Đóa Nhi lại chỉ muốn ôm Tư Lam, kêu khóc, " buông tôi ra. làm tôi đau đấy. Buông ra."

      "Được rồi. Đừng la nữa." Doãn Tiêu Trác die,n; da.nlze.qu;ydo/nn.. chợt rống to, tới ngồi giữa các , ôm Đóa Nhi vào lòng, lạnh lùng với Tổ Nhi: "Em về trước , có chuyện gì gọi điện thoại cho em."

      "Nhưng Tiêu, em muốn ở lại với Đóa Nhi." Tổ Nhi lệ rưng rưng nhìn .

      "Được rồi. Em gấp gì chứ? Em gặp con bé bao nhiêu năm rồi. Em cũng đừng hù dọa con bé." Doãn Tiêu Trác nhíu mày.

      Tổ Nhi nhìn Đóa Nhi, chỉ thấy Đóa Nhi hếch lỗ mũi lên cao, ngoảnh mặt nơi khác.

      Tổ Nhi đành phải giọng , "Vậy cũng tốt, em về trước." Sau đó ngẩng đầu lên, nhìn Đóa Nhi, nước mắt tuôn trào, "Đóa Nhi, mẹ. . . . . ."

      "Mẹ, con muốn ăn cam.” Đóa Nhi quay đầu lại, chuyện với Dung Tư Lam, để ý đến Tổ Nhi.

      Tổ Nhi che miệng khóc, chạy ra ngoài.

      "Được rồi, để mẹ lột cho con" Trong phòng bệnh chỉ còn lại ba người rồi, Dung Tư Lam biết nên đối mặt với Doãn Tiêu Trác thế nào. may, Đóa Nhi lên cái cầu này, khiến còn lúng túng, liền cúi đầu lột cam.

      Đóa Nhi nhìn chằn chằm Doãn Tiêu Trác, đột nhiên ôm cổ , khóc thút thít , "Cha, cha là cha con sao?"

      "Ừ, Bảo bối, Cha thực xin lỗi con." Doãn Tiêu Trác nghẹn lời.

      Đóa Nhi càng ngày càng khóc to hơn, "Cha, tại sao cha quan tâm con? Cha ghét con vì Đóa Nhi có bệnh sao? Nếu thương con tại sao cha lại dẫn mẹ ruột con tới đây làm gì? , Đóa Nhi chỉ có người mẹ thôi."

      Doãn Tiêu Trác cũng cảm thấy đau đớn, chưa từng có cảm giác bi thương như thế này. Trong suốt cuộc đời , cảm thấy đau khổ nhất chính là lúc Tổ Nhi bỏ , lúc đó chỉ cảm thấy đau đớn, đau đến nỗi muốn sống đời này nữa. Nhưng hôm nay, Đóa Nhi khóc khiến đau đớn gấp trăm lần như thế. Đóa Nhi chính là cốt nhục của , là đứa con ruột của mình, nhìn bé khóc, có cảm giác như có ai đó cầm dao cứa tim đến rỉ máu.

      đường đường là đàn ông mà cũng cầm được, rơi nước mắt, nghẹn ngào ôm Đóa Nhi, "Bảo bối, là cha sai, là cha tốt. Cha khiến bảo bối phải đau khổ. Thực cha chưa bao giờ ghét bỏ con, cha cũng nhớ con rất nhiều. Con phải nhớ rằng cha vĩnh viễn luôn là cha của con? Biết ? "

      Đóa Nhi buông bỏ tất cả, chạy tới ôm cổ , miệng kêu to"Cha, cha."

      Dung Tư Lam cũng vừa lột cam vừa khóc tỉ tê, lột xong, đưa cho Đóa Nhi, "Đóa Nhi, ngoan, xuống đây, ăn cam ."

      Đóa Nhi chớp đôi mắt đẫm lệ, "Mẹ, ra con muốn ăn cam, chỉ là con muốn chuyện với ta mà thôi."

      Dung Tư Lam thể tiếp tục nhẫn nại, để quả cam xuống chạy ra khỏi phòng bệnh, có lẽ, cần tỉnh táo trong lúc. . . . . .

      chạy lên sân thượng của bệnh viện, đau đớn khóc nấc, khóc cho đến khi còn nước mắt. đứng đó cảm nhận cái lạnh lẽo của gió đông thổi qua khiến những giọt nước mắt dần khô lại, tạo thành những dấu vết gương mặt , làm bi thương và đau đớn của ….

      Gió lạnh chỉ làm khô nước mắt mà cũng giúp tỉnh táo đôi chút…. . . . .

      đôi tay dịu dàng từ phía sau ôm chặt , toàn thân vốn lạnh lẽo giờ lại như tê dại, đôi gò má như được đốt nóng, ấm áp biết bao ….

      "Xin lỗi em." Người phía sau thầm .

      Dung Tư Lam lau khô lệ, , "Đóa Nhi đâu?"

      "Khóc mệt, dỗ bé ngủ rồi."

      "Giờ định làm như thế nào đây?" Trong lòng có quyết định, nhưng cũng muốn thử nghe ý kiến của .

      "Lam nhi, muốn lại có con với ta, cảm thấy ghê tởm ta."

      Hết chương 58
      Last edited by a moderator: 14/7/17

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 59

      Edit : Sóc Là Ta


      "Vậy làm thế nào? Chẳng lẽ ngồi đó nhìn Đóa Nhi. . . . . ." nghẹn lời gì được nữa, đau đớn đến nỗi hai vai run rẩy.

      Hai cánh tay của Doãn Tiêu Trác di chuyển lên vai của , quay người lại và ôm vào lòng, "Lam nhi, hay là em sinh con để Đóa Nhi vui vẻ nhé?"

      Dung Tư Lam cứng người, mặc kệ vuốt ve tóc và cổ của , "Còn Kham sao? Em mang thai hay là Tổ Nhi mang thai, vậy có gì khác nhau chứ?"

      "Lam nhi, đây vốn là đánh cược. . . . . ."

      "Nhưng cho rằng Đóa Nhi hạnh phúc khi ba người chúng ta sống chung với nhau sao? Nếu em mang thai với em hối hận cả đời. Em thể cá cược như thế này được.”

      Dung Tư Lam nhàng đẩy ra, cười khổ, "Chẳng lẽ muốn cả hai cùng mang thai? Có quá buồn cười hay ?" xong thẫn thờ xuống lầu.

      "Lam nhi." Doãn Tiêu Trác vô cùng đau đớn gọi, "Lam nhi, em."

      Dung Tư Lam dừng bước, nước mắt ào ào chảy xuống, cố gắng điều chỉnh nhịp thở bình thường, "Tiêu, đối với em, là từ có lúc nặng, có lúc . Vào lúc này, chúng ta nên để nó sang bên thôi, chỉ trách chúng ta có duyên phận với nhau."

      Nước mắt trong suốt, buồn bã, dứt khoát xuống lầu để trở về phòng bệnh.

      Lúc đến phòng bệnh, lại thấy Lãnh Ngạn tới.

      "Lãnh tiên sinh, đến rồi." lau nước mắt, chào hỏi.

      "Đúng, tới lúc rồi, Tiêu đâu?" bả vai của Lãnh Ngạn có quấn băng trắng.

      "Vai sao vậy?" tránh câu hỏi kia đáp, chăm chú nhìn lớp băng có rỉ chút máu hồng vai , "Duy Nhất đâu?"

      Lãnh Ngạn cười, " sao, chỉ bị chút vết thương . Duy Nhất mới vừa rồi vẫn còn ở đây, chắc gặp bác sĩ rồi. Đóa Nhi thế nào?"

      Trong mắt Dung Tư Lam lên nét ưu tư, nghĩ đến Lãnh Ngạn và Tiêu Trác là bạn thân, liền hỏi, "Lãnh tiên sinh, Tiêu từng rất thích Tổ Nhi sao?"

      "Việc này. . . . . ." Lãnh Ngạn biết trả lời như thế nào, xấu hổ cười, "Em nên hỏi Tiêu."

      Dung Tư Lam cười khổ, "Thôi, hỏi cũng được, cũng có ý nghĩa gì."

      "Tư Lam." Giọng Duy Nhất vang lên.

      Dung Tư Lam quay lại, chắc Duy Nhất tới gặp bác sĩ muốn biết tình hình thế nào đây mà. Còn Duy Nhất, vừa thấy Dung Tư Lam mắt đỏ hoe, hề gì chạy tới ôm Dung Tư Lam.

      cần gì, chỉ mình Dung Tư Lam hiểu, vào thời khắc quan trọng ai có thể quyết định giúp , phải tự mình quyết định thôi.

      Lãnh Ngạn là người thông minh, nhìn tình hình này cũng hỏi gì, chỉ an ủi Dung Tư Lam mấy câu, rồi viện cớ mình bận việc trước. để Duy Nhất lại trò chuyện với Dung Tư Lam, có lẽ phụ nữ với phụ nữ dễ mở lòng với nhau hơn.

      "Tư Lam, cậu định thế nào? phải tớ die,n; da.nlze.qu;ydo/nn.. bênh vực Tiêu, ra ấy rất tốt, chỉ là lần này sai lầm chút, cậu có thể bỏ qua cho ấy được ?" Duy Nhất đỡ Dung Tư Lam ngồi xuống.

      Dung Tư Lam thở dài, "Tớ biết ấy rất tốt, nếu tớ cũng ấy, nhưng Đóa Nhi thế nào đây? Tớ thể quá ích kỷ, đứa bé nào cũng ước ao mình có cha mẹ. Từ tớ là nhi, có cả cha lẫn mẹ. giờ Đóa Nhi chưa tiếp nhận Tổ Nhi là mẹ, nhưng qua thời gian khác. Tớ thấy Tổ Nhi cũng biết lỗi rồi, lòng thương con bé."

      "Ý cậu là cậu từ bỏ để cả nhà Tiêu được đoàn tụ?" Duy Nhất kinh hãi, " được, khó khăn lắm mới tìm được người mình lòng vậy mà cậu nỡ từ bỏ sao. Đóa Nhi là do cậu nuôi lớn, chính cậu là mẹ ruột của nó, vậy tại sao cậu để mình hạnh phúc chứ? "

      Dung Tư Lam lắc đầu cái, "Duy Nhất, cậu cũng biết tớ là do mẹ nuôi chăm sóc. Đến khi tớ lên mười, mẹ nuôi bị bắn chết. Mặc dù lúc sống bà rất thương tớ, tốt với tớ như mẹ ruột nhưng trong lòng tớ vẫn luôn nhớ người mẹ ruột độc ác, nỡ lòng vứt bỏ lại con mình. Tớ vừa hận mẹ, vừa mẹ. Đó chính là bản tính trời cho. Lúc trước Đóa Nhi chưa biết , giờ biết rồi, tớ cũng hy vọng làm cho bé hối hận."

      "Nhưng cậu và Tiêu. . . . . ."

      "Duy Nhất, đừng đến tình giữa tớ và Tiêu nữa, huống gì Đóa Nhi rất cần chữa bệnh, đây là việc quan trọng." Dung Tư Lam lớn hơn, "Tớ hiểu , tớ và Tiêu sinh con cũng là giải pháp tốt nhưng Kham nếu hợp có cơ hội thành công còn nếu hợp tớ tự trách mình cả đời. Sinh mệnh Đóa Nhi còn có mấy tháng đâu? Chẳng lẽ chúng ta chờ đến khi hợp mới tìm Tổ Nhi sao? Như vậy kịp nữa rồi. "

      "Nhưng cũng có khả năng Tổ Nhi hợp." Duy Nhất cam tâm .

      " đúng, bọn họ là ruột thịt mà." Trong mắt Dung Tư Lam thể nhiều phiền muộn, "Duy Nhất, tớ quyết định rồi. Có lẽ cậu nghĩ tớ cố chấp nhưng tớ còn cách nào khác, Đóa Nhi là tất cả, là bé rất đáng , phải vậy ?"

      Duy Nhất chảy nước mắt gật đầu, "Tư Lam, sao cậu lại khổ thế? Trời cao công bằng."

      "Khổ sao?" Dung Tư Lam lắc đầu cái, "Duy Nhất, mặc dù chúng ta đều là nhi, nhưng có lẽ tớ và cậu giống nhau. Tớ may mắn như cậu, từ đến lớn đều có người bên cạnh che chở, còn tớ đều phải phấn đấu, thời gian để khóc cũng có. Khi Đóa Nhi lần đầu tiên phát bệnh, lúc máu me đầy người, ngay cả thời gian để hét lớn tiếng cũng có, bởi vì nếu chậm phải trả giá rất đắt. Vì thế khi gặp chuyện, tớ tỉnh táo hơn cậu rất nhiều, nếu tớ gặp Khảm, biết tớ như thế nào? Lần này cũng như vậy, tớ được đau lòng, tớ quyết định, thay đổi. "

      Duy Nhất nghe như thế, biết khuyên nổi . chỉ cảm thấy khó chịu trong lòng, chẳng lẽ hai người nhau lại bị tách ra như vậy sao? quá tàn nhẫn.

      Hết chương 59
      Last edited by a moderator: 14/7/17

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 60.
      Editor: trang bubble ^^

      Phòng bệnh.

      Tư Lam tự mình đút cháo cho Đóa Nhi, cha con nhà họ Doãn vào.

      Tư Lam chỉ gọi tiếng "Bác trai ", rồi lên tiếng chuyện nữa.

      Mấy ngày trước, ra kết quả giám định DNA, chứng Tiêu và Tổ Nhi là cha mẹ ruột của Đóa Nhi. Mặc dù sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng mà sau khi biết được tin tức này, vẫn nhịn được oán hận đan xen.

      của chuyện này công bố tới nay, biết nên hận , nên trách , nhưng mà, đôi lúc tình cảm và lý trí là hai việc khác nhau. lý trí tỉnh táo, nhưng về tình cảm, cách nào khắc chế trách móc của mình đối với người đàn ông này, bởi vì thương , chỉ cần thấy , thậm chí chỉ cần nghĩ đến , d!^Nd+n(#Q%*d@n nhớ tới chuyện với người phụ nữ khác, trái tim bị đâm đến đau đớn.

      người phụ nữ, là người phụ nữ có máu có thịt, có tình cảm, sao mới có thể làm được thờ ơ ơ hờ đây?

      "Lam Nhi. . . . . ." Doãn Tiêu Trác vào chủ động chào hỏi .

      "Đóa Nhi, gọi ông nội!" Tư Lam .

      phải lần đầu Đóa Nhi gặp mặt ông cụ nhà họ Doãn, mặc dù có chút sợ sệt, vẫn là nghe lời gọi tiếng: "Ông nội."

      Ông cụ vừa thương lại đau, gật đầu cầm tay bé của bé: "Ngoan, Đóa Nhi đừng sợ, ông nội cứu con, bệnh của Đóa Nhi nhất định khỏi!"

      Đóa Nhi lại cúi đầu lời nào, chậm rãi rút tay mình về.

      lá chắn tự nhiên để ngang giữa Dung Tư Lam và cha con nhà họ Doãn, Doãn Tiêu Trác thấy cố ý để ý tới mình, trong lòng hết sức khó chịu, cũng tiện gì ở trước mặt Đóa Nhi, bèn tìm cái cớ, "Lam Nhi, bác sĩ gọi em đó."

      Dung Tư Lam mắt lạnh nhìn , yên lặng ra khỏi phòng bệnh, Doãn Tiêu Trác cũng định cùng ra ngoài.

      "Tôi tự là được rồi! ở đây chơi với Đóa Nhi !" muốn lại cùng xuất với quá nhiều.

      Doãn Tiêu Trác nhìn bóng dáng thon gầy của , cổ họng ***** cay đau.

      Dung Tư Lam đến phòng làm việc của bác sĩ, đúng lúc gặp mặt Kham Thanh Dư muốn tìm , Tiêu lời láo này cũng vừa đúng.

      "Tư Lam, chẳng mấy chốc lại qua chừng mười ngày, chúng tôi tính toán chút, thời kỳ rụng trứng của Tổ Nhi chính là mấy ngày này, cho nên. . . . . . Cành nhanh càng tốt." Kham Thanh Dư châm chước dùng từ.

      Dung Tư Lam làm bộ như có việc gì cười tiếng: "Chuyện như vậy nên với hai người bọn họ! với em làm gì!"

      Kham Thanh Dư ngưng mắt nhìn biểu kiên cường giả tạo của , thở dài, "Lam Nhi, em kiên cường hơn so với tưởng tượng của , nghĩ đây chính là vĩ đại của tình thương của mẹ! Tuy rằng em phải là mẹ ruột của Đóa Nhi."

      Dung Tư Lam hơi mỉm cười : " Kham, cám ơn , ra em nên cảm thấy vui mừng cho Đóa Nhi, phải sao? Rốt cuộc tìm được cha mẹ ruột của mình, hơn nữa đáng được ăn mừng chính là, bé còn là đứa bé nhà họ Doãn, trang@dđlqđ@bubble editor bệnh này mới coi là có hi vọng, nếu như vẫn ngu ngơ theo em, còn biết đến ngày tháng năm nào mới có thể gom đủ số tiền kia."

      Lời đường hoàng, nhưng lòng của cũng bị xé rách, thời kỳ rụng trứng của Tổ Nhi đến, như vậy nên cùng Tiêu. . . . . .

      Chỉ cần nghĩ tới việc này thể đau lòng. . . . . .

      ra từ phòng làm việc bác sĩ, biết nên đâu, trở về phòng bệnh sao? muốn thấy Doãn Tiêu Trác, đứng lẻ loi hành lang, lần đầu tiên cảm nhận được đơn.

      Cuộc đời của , tràn đầy gian khổ và phấn đấu, chưa bao giờ nghĩ tới đơn, là bởi vì tồn tại của Đóa Nhi, Đóa Nhi là niềm vui của , có tiếng cười của con bé làm bạn, làm sao lại độc? Thứ hai, là bởi vì những khó khăn tràn đầy trong cuộc sống, chỉ vì kiếm tiền mỗi ngày bôn ba mệt nhọc, làm sao có thể có cơ hội đơn?

      Mà lúc này, bị đầy rẫy đơn tràn đầy. khi bệnh của Đóa Nhi chữa khỏi, cuối cùng phải trở về nhà họ Doãn, có thể yên lòng để cho con bé trở về, tin tưởng, Doãn Tiêu Trác người cha tốt, ở nhà họ Doãn, Đóa Nhi có thể được giáo dục tốt nhất, có thể thực trở thành công chúa trong truyện thiếu nhi.

      Chỉ là, bất thình lình mất Đóa Nhi, có chút thích ứng, giống như cuộc sống chợt mất mục tiêu. Cuộc sống có Đóa Nhi, vì ai mà phấn đấu đây?

      Cười khổ, nước mắt, xuống.

      là khờ! Có cái gì đau khổ! Đóa Nhi có được hạnh phúc nên vui mừng! phải mới vừa rồi hay với Kham Thanh Dư sao? tại đau lòng làm gì?

      Lau nước mắt, lại thấy đầu hành lang khác, Tổ Nhi bao lớn bao tới phòng bệnh.

      Trong khoảng thời gian này mỗi ngày Tổ Nhi đều đến thăm Đóa Nhi, mỗi ngày đều mang rất nhiều quà tặng và đồ ăn vặt Đóa Nhi thích ăn.

      Đóa Nhi là đứa bé, đồ ăn vặt và quà tặng đối với bé là có sức dụ dỗ, chỉ là thấy Dung Tư Lam ở bên cạnh, dù sao cũng khó xử.

      Hơn nữa, Tổ Nhi là lòng thương con bé, muốn bù đắp sai lầm qua nên che chở trăm bề đối với Đóa Nhi, Dung Tư Lam đều thấy những thứ này ở trong mắt.

      Ý nghĩ vừa động, lặng lẽ theo.

      Cửa phòng bệnh đóng, chỉ chừa khe hẹp, xuyên qua khe cửa, Tư Lam nhìn vào bên trong.

      Chỉ thấy Tổ Nhi ngồi ở bên giường gọt trái táo cho Đóa Nhi, dieenddafnleequysddoon còn tươi cười rạng rỡ chuyện với Đóa Nhi, Đóa Nhi cũng để ý tới ấy, chỉ nhìn ngoài cửa sổ.

      Đôi tay Doãn Tiêu Trác nhét ở trong túi quần, mắt cũng nháy cái nhìn Đóa Nhi phía trước, ánh sáng trong đôi mắt thỉnh thoảng dịu dàng, thỉnh thoảng mê mang.

      Đây mới là người nhà! Tư Lam cảm thán, định xoay người tránh ra, chợt nghe được tiếng kêu của Tổ Nhi.

      ra là ấy chỉ cố trêu chọc Đóa Nhi cười, dao cắt tới đầu ngón tay.

      Khuôn mặt nhắn của Đóa Nhi bỗng chốc liếc rồi lại gần Tổ Nhi hỏi: " làm sao vậy? Có đau hay ?"

      Mặt Tổ Nhi kích động, hoàn toàn thấy ngón tay ngừng rơi xuống giọt máu tươi, "Đóa Nhi, con. . . . . . Đây là quan tâm mẹ sao?"

      Đóa Nhi ngẩn ra, cúi đầu, lại rơi vào trầm mặc.

      Trong lòng Dung Tư Lam đan xen nhìêu cảm xúc, vô cùng mâu thuẫn, là cảm nhận gì. mặt, hi vọng Đóa Nhi có thể quen biết với Tổ Nhi, dù sao họ mới là mẹ con, về sau phải sống với nhau, luôn trúc trắc như vậy, sao ở chung đây? Nhưng mặt khác, lại mờ mờ ảo ảo cảm thấy ghen.

      khổ sở cười tiếng, hạnh phúc cuối cùng vẫn là của người khác. . . . . .

      Trong lòng lẩm nhẩm, Đóa Nhi, phải ngoan ngoãn, phải nghe lời cha mẹ và lời của ông nội. . . . . .
      Last edited by a moderator: 14/7/17

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 61.
      Editor: trang bubble ^^

       Doãn Tiêu Trác thấy thế, lên lấy hai miếng bông y tế, lau máu tươi tay Tổ Nhi, sau đó dùng băng keo cá nhân dán ở vết thương của , cau mày câu, "Sao cẩn thận chút!"

      Tổ Nhi càng thêm lệ đầy hốc mắt: "Tiêu, cám ơn , em cho là bao giờ để ý tới em nữa!"

      Bên ngoài Dung Tư Lam nhìn động tác dịu dàng của Doãn Tiêu Trác, trong lòng đau xót, ngón tay của cũng đụng phải da của ấy rồi sao? Dịu dàng như vậy từng cho rằng chỉ thuộc về mình. . . . . .

      đột nhiên cảm thấy mình rất buồn cười, đụng chạm tay ấy tính toán thành ra như vậy, vậy bọn họ vẫn còn. . . . . . Hơn nữa, giữa bọn họ còn có Đóa Nhi! Chính mới là kẻ đến sau, có tư cách gì mà vui chứ?

      Trong phòng bệnh, Doãn Tiêu Trác giương mắt nhìn Tổ Nhi, câu nào, ném bông băng vào thùng rác.

      cái tay khác của Tổ Nhi khẽ vuốt ve chỗ Doãn Tiêu Trác chạm qua, ấp a ấp úng, "Tiêu, cái đó. . . . . . Thời kỳ rụng trứng của em vào hai ngày này, chúng ta. . . . . . Có phải hay . . . . . ."

      Dung Tư Lam cách nào tiếp tục ở lại nữa, chỉ cảm thấy ngực giống như chận nắm bọt biển, hình như nước ngấm vào trong bọt biển, từ đó bọt biển phồng lên, giống như muốn phá vỡ lồng ngực.

      che miệng lại, nước mắt đột nhiên chảy xuống, xoay người vừa mới chuẩn bị rời , trước mắt nhiều thêm hai người.

      "Tư Lam? Tại sao khóc?"

      Người đến là Doãn Tiêu Diệp và Hứa Tĩnh Tuyền.

      "A, em sao, gió bụi rơi vào mắt!" Dung Tư Lam thuận miệng trả lời.

      Doãn Tiêu Diệp nhìn cửa sổ hành lang đóng kín, làm sao có gió thổi tới? Chỉ là, biết xảy ra chuyện gì, cũng vạch trần , chỉ là biểu lộ ánh mắt đồng tình, " đến thăm Đóa Nhi."

      Dung Tư Lam gật đầu, " bé ở bên trong!"

      " thôi, vào chung!" Doãn Tiêu Diệp quay đầu với Hứa Tĩnh Tuyền, cũng thuận tay nắm eo của Hứa Tĩnh Tuyền.

      Đẩy cửa ra, Doãn Tiêu Trác thấy ba người nối đuôi vào.

      "Tiêu Diệp? Sao chú lại tới đây?" Doãn Tiêu Trác chuyện với Tiêu Diệp, ánh mắt lại chỉ thấy Dung Tư Lam.

      " cả, em dẫn Tĩnh Tuyền tới kiểm tra. Nghe Đóa Nhi cũng ở bệnh viện này, lại tới thăm chút." Doãn Tiêu Diệp nhìn mặt tròn tròn, mắt tròn tròn của Đóa Nhi, chợt cười, "Đóa Nhi đúng là giống người nhà của chúng ta, lúc cả hồi em nhớ được, nhưng giống với Tử Nhiên khi còn bé!"

      Doãn Tiêu Trác cũng khỏi cười khổ: "Thằng ngốc, lúc còn có chú à? Làm sao chú nhớ được?"

      Doãn Tiêu Diệp cũng cười tiếng, cảm thấy rất hứng thú đối với Đóa Nhi, định ngồi ở bên cạnh Đóa Nhi, nhìn khuôn mặt nhắn béo mập của bé, nhịn được hôn cái, "Cục cưng nhắn! Con là đáng ! Gọi chú !"

      "Chú!" Cho tới nay Đóa Nhi đều rất ngoan, rất lễ phép, nếu phải ngã bệnh, sớm gọi chú dài chú ngắn rồi.

      "Ngoan! Chú là chú dấu của con! Đóa Nhi nhanh khỏi bệnh chút, chú dẫn con chơi!" Dáng vẻ Doãn Tiêu Diệp và bé đầu đụng đầu như đứa bé.

      Sau lưng, Hứa Tĩnh Tuyền nhìn ngây người, chưa bao giờ biết rằng Doãn Tiêu Diệp thích trẻ con như vậy. . . . . .

      Chơi với Đóa Nhi lúc, Doãn Tiêu Diệp và Hứa Tĩnh Tuyền tạm biệt.

      đường đến phụ khoa, Doãn Tiêu Trác dừng bước chân lại, hai tay nắm vai Hứa Tĩnh Tuyền, để cho đối diện với mình.

      "Tĩnh Tuyền, em nghĩ xong chưa? Nếu như nhất định phải làm như vậy, cũng ép buộc em!" nhìn Hứa Tĩnh Tuyền thắm thíêt.

      Trong khoảng thời gian này, nghĩ thông rất nhiều việc, ít nhất, sau khi tạo thành vết thương lớn như vậy cho Tĩnh Tuyền, còn có quyền gì quấy nhiễu hạnh phúc của , nếu như muốn rời khỏi , sắp xếp tốt cho , càng để cho đứa bé vô tội này liên lụy .

      Cho nên, hôm nay bọn họ tới bệnh viện, là kiểm tra, ra là làm giải phẫu bỏ đứa bé.

      Mấy ngày nay Tĩnh Tuyền cũng có trò chuyện với người tình cũ, mỗi ngày đàng hoàng sống ở nhà họ Doãn. đến cũng kỳ lạ, kể từ sau khi có đứa bé này, dieenddafnleequysddoon thái độ Doãn Tiêu Diệp đối với thay đổi rất nhiều.

      Lại hơn mười ngày có xì căng đan, chỉ chuyện mỗi ngày về nhà ăn cơm này đủ làm ngạc nhiên rồi, ngày trước coi như bất ngờ gọi đến điện thoại của , cũng nhận. . . . . .

      Sau khi hai người trải qua mấy ngày chiến tranh lạnh, Doãn Tiêu Diệp thấy ý của Tĩnh Tuyền quyết, đồng ý ly hôn, cũng đồng ý bỏ đứa bé.

      Từ lập trường của Tĩnh Tuyền mà , Doãn Tiêu Diệp gây cho nỗi đau khổ còn nhiều hơn ngọt ngào, , chính xác mà , giữa bọn họ vốn cũng chưa từng có ngọt ngào, ngay cả ngẫu nhiên vui vẻ lần, cũng chỉ coi giống hệt như người phụ nữ bên ngoài.

      Hôn nhân như vậy còn có cần thiết phải kéo dài tiếp ?

      Vì vậy, nếu Doãn Tiêu Diệp muốn đứa bé, cũng lời nào để , dù sao, tại đứa bé này vẫn chỉ là bào thai, cho dù bỏ, nhưng gia đình hoàn chỉnh bất hạnh cho đứa bé. cũng đành lòng để đứa bé có cha ruột, càng yên lòng giao đứa bé cho mẹ kế, cho nên, bằng bỏ . . . . . .

      Nhưng mà, vì sao, lúc đối diện ánh mắt của Doãn Tiêu Diệp, lần đầu tiên chân thành nhìn vào mắt của như thế, lòng của lại vẫn đau?

      Ép nước mắt sắp tràn mi về, trầm giọng , " thôi! Vào !"

      Trong mắt chợt lóe qua đau đớn làm đau nhói tim của , nhìn chằm chằm môi của , màu hồng, cánh môi rất mỏng, mềm mại dường như nhàng khẽ cắn rách.

      Cánh môi vô cùng dễ dàng bị thương như vậy, từng hôn rất nhiều lần, đều là ở trong bóng tối, hôn sâu mang theo tình cảm thương tiếc gì, thậm chí nhớ là mùi vị gì.

      Mà đôi môi như vậy, hôm nay lại dấy lên vô hạn thương hại trong , từng hung hăng cắn sao? Sau đó lại hờ hững vứt chẳng thèm quan tâm sao?

      Như vậy đúng như Doãn Tiêu Trác từng , quá tồi tệ rồi!

      Con người hình như đều là vào lúc mất mới biết phải trân trọng, lúc này, bắt đầu nhớ nhung mỗi lần về nhà đều đưa dép và trà nóng lên.

      áp lực công việc của lớn, d!^Nd+n(#Q%*d@n khuyên uống ít cà phê ít uống rượu, thích hợp uống chút trà dưỡng sinh, còn công việc của giờ giấc xác định, nhưng mỗi đêm đều nấu canh cho , muốn trước khi về nhà gọi điện thoại cho , hâm canh nóng cho uống. . . . . .

      Nhưng cho tới bây giờ lại chưa từng gọi điện thoại cho , thậm chí còn nhớ ra được những thứ gì, chỉ cảm thấy hoặc là rất thú vị, buồn bực lên tiếng, hoặc là rất hay càu nhàu, chỉ những lời thừa thú vị. . . . . .
      Last edited by a moderator: 14/7/17

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 62.
      Editor: trang bubble ^^

      gầy như vậy, ngoan như vậy, ngoan đến mức quên tồn tại của . . . . . .

      Nhưng mà, hôm nay vợ của lập tức càu nhàu cho người khác nghe, nấu canh ngon cho người khác rồi, mới cảm thấy trong lòng chua xót đến có cảm nhận gì.

      ra cũng phải là quan tâm, chỉ bởi vì vẫn sống yên tĩnh, vẫn biết điều như vậy, nên cho rằng vĩnh viễn đều là vật nhạt nhẽo như thế này, vĩnh viễn đều tồn tại vì , chờ về nhà, đưa dép cho , nấu canh cho . . . . . .

      ra là, cái thế giới này có người nào vĩnh viễn thuộc về người nào. . . . . .

      khẽ mỉm cười, hốc mắt đau rát: " thôi!"

      đỡ vào phòng giải phẩu, trong nháy mắt lúc cửa phòng giải phẫu khép lại, quay đầu lại nhìn —— từng dùng toàn bộ mạng sống để thương người đàn ông đó, đau đớn và bỏ được ở trong mắt sao? Vì sao từ trước đến nay lại chưa từng thấy?

      "Cạch", nhàng tiếng, cửa đóng lại, ngăn cách cản trở tầm mắt của , theo đó lòng vô cùng đau xót. . . . . .

      Doãn Tiêu Diệp nhìn túi Hứa Tĩnh Tuyền xách theo, ở ngoài cửa vô cùng lo lắng băn khoăn chờ đợi.

      Thai nhi bây giờ bốn tháng, chỉ có thể phá thai, cũng biết phá thai có thể bị nguy hiểm hay , lần đầu tiên có chút cảm giác của người làm cha, trang@dđlqđ@bubble editor làm chồng, tim của treo ở cổ họng, hận thể vọt vào phòng giải phẩu theo với Hứa Tĩnh Tuyền.

      Chợt, cửa hông phòng giải phẩu vừa mở, chỉ nghe bác sĩ ở hô to, "Nhanh! Thông báo kho máu! Băng Huyết rồi, phụ nữ có thai rất nguy hiểm! Vào phòng cấp cứu!"

      Chỉ thấy nhiều y tá đẩy giường bệnh ra ngoài, trong tay giơ nhiều cái bình cao.

      "Thông báo người nhà bệnh nhân!" Bác sĩ vội vội vàng vàng, vừa vừa .

      Doãn Tiêu Diệp chấn động trong lòng, xông tới: "Tôi là chồng ấy, âý có sao chứ?"

      Bị y tá ngăn cách tầng bức tường người, từ đầu đến cuối thấy được mặt của Tĩnh Tuyền, trong lòng khẩn trương: "Tĩnh Tuyền! Tĩnh Tuyền! Đừng sợ, ở nơi này! xin lỗi! Tĩnh Tuyền, dù sao em cũng thể xảy ra chuyện gì! thể có em!"

      Bên cạnh chợt đứng ra người đàn ông, giương mắt lạnh lẽo , " gọi về phía bà xã của tôi làm gì?"

      Cái gì? phải? Y tá nhanh tránh ra đường , giường bệnh gương mặt đó quả nhiên phải là Tĩnh Tuyền! thở phào nhõm! " xin lỗi, nhận lầm người!"

      Tim treo ở cổ họng cuối cùng rơi xuống đất, điện thoại di động trong túi xách Tĩnh Tuyền chợt rung động.

      lấy ra vừa nhìn, là Trầm Hiên gởi tới tin nhắn, luôn do dự mãi, cuối cùng nhấn "Xem", chỉ thấy đó viết:

      Tuyền: quyết định xong chưa? Ở nước ngoài cũng chuẩn bị xong rồi, chỉ chờ em ly hôn.

      Doãn Tiêu Diệp nhìn mà có cảm giác gì, ý nghĩ vừa chuyển, chú ý nhiều hơn, trả lời tin nhắn viết: Hiên, em ly hôn, chờ tới đón em.

      Lập tức, bên kia có trả lời: Được! tới đón em ngay, nhanh thu dọn xong đồ đạt.

      Doãn Tiêu Diệp suy nghĩ, trả lời: Cũng có đồ đạt gì, em muốn phân tiền của nhà họ Doãn, chỉ mình em ra khỏi nhà, mau lại đây .

      Lần này, nhưng khoảng cách thời gian bên kia trả lời lâu hơn nhiều, tin nhắn viết: Ngu ngốc! Ít nhất em có thể đạt được nửa tài sản nhà họ Doãn!

      Người phụ nữ ngốc này! Doãn Tiêu Diệp thầm cau mày, tiếp đó gởi nhắn tin: Hiên, lần này là em có lỗi với nhà họ Doãn bọn họ, em bằng lòng tay trắng dựng nghiệp với , tài sản nhà họ Doãn cần cũng được!

      Tiếp đó, tin nhắn có đoạn sau, đối phương trực tiếp gọi tới cú điện thoại, cũng hỏi người nhận điện thoại là ai, bắt đầu oán giận: "Tuyền, em có phải ngu ngốc hay ! Lúc này, thuộc về chính em cái gì cũng cần, tay trắng dựng nghiệp, cho dù là trình độ lý tưởng, nhưng mà khổ cực rất nhiều! ngốc! Thừa dịp bây giờ còn kịp, phá hủy hiệp nghị, trực tiếp kiện nhà họ Doãn ra tòa, là Doãn Tiêu Diệp sai trước, người có tiền như bọn họ muốn mặt mũi nhất, nhất định dùng tiền chặn miệng của em. Tuyền, hãy nghe , em, bằng lòng liều mạng, đánh nhau vì em, vậy còn đứa bé? Con của em bốn tháng rồi, thể nào theo chúng ta ngủ dưới tầng hầm! Em có đúng ?"

      trán Doãn Tiêu Diệp nổi lên gân xanh, lạnh lùng thốt: "Trầm Hiên, cho câu , nếu như còn muốn sống lúc này hãy rời , lập tức cút cho tôi, đón chuyến bay nhanh nhất! Nếu tôi tìm được trước!"

      ". . . . . . phải là Tĩnh Tuyền?" Giọng của Trầm Hiên cũng phát run.

      "Tôi là Doãn Tiêu Diệp, cảnh cáo , muốn chết ràng cũng đừng xuất lần nữa ở trong phạm vi tầm mắt vợ của tôi!"

      " chuyện với ai ở đây?" Sau lưng vang lên tiếng lạnh lẽo u.

      kinh hoảng, xoay người lại, vẻ mặt Tĩnh Tuyền tái nhợt đứng ở trước mặt .

      ". . . . . . Trầm Hiên gọi tới!" đưa điện thoại cho .

      nhận lấy vừa nghe, đối diện chỉ còn tiếng tút tút tút, trang@d#d#l#q#d@bubble hai hàng lông mày nhíu chặt, "Tại sao lén nhận điện thoại của em?"

      " phải cố ý, chỉ là lo lắng cho em. . . . . ." Lần đầu tiên lời lẽ của kém cỏi, chỉ chỉ điện thoại di động, "Em xem chút tin nhắn hiểu! Trầm Hiên phải là người tốt!"

      Tĩnh Tuyền lật xem cái tin nhắn, vẻ mặt càng trắng bệch thêm, lúc ngẩng đầu lên, trong mắt ánh nước, rống to với : "Vậy cũng cần nhiều chuyện!"

      Gào xong nước mắt rơi ào ào, nức nở chạy về phía bên ngoài khoa phụ khoa.

      "Tĩnh Tuyền! Tĩnh Tuyền! Đừng chạy! Em mới làm giải phẫu!" đuổi theo, ôm lấy .

      Tĩnh Tuyền liều mạng giãy giụa, "Buông tôi ra! cần lo! Buông ra!" thoát được bèn dùng chân đạp .

      "Em là vợ của , mặc kệ người nào trông nom!" chịu đựng đau đớn mà giày cao gót của giẫm ở đầu ngón chân, ôm càng chặt hơn.

      chợt im lặng lại, toàn thân có sức dựa vào bộ ngực rơi nước mắt, "Bây giờ thấy chuyện cười của tôi, có phải cảm thấy rất hả hê hay ? Cả đời tôi đều vô dụng như vậy, bị người đàn ông ném còn chưa đủ, còn có người thứ hai! Rất buồn cười có phải hay ? Có phải là tôi rất ti tiện hay ?"

      Ngực Doãn Tiêu Diệp chợt đau xót, xoay lại ôm vào trong lòng, " cho em như vậy! có ai bỏ rơi em...Em là vợ của , vĩnh viễn cũng ném em ! Tĩnh Tuyền, xin lỗi, cho cơ hội, chúng ta bắt đầu lại lần nữa có được ?"
      Last edited by a moderator: 14/7/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :