1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Người cha nhặt được - Cát Tường Dạ

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 53:

      Editor: Puck

      Sắc mặt Kham Thanh Dư hơi thay đổi, chính cũng muốn sụp đổ rồi, Tư Lam lại có quan hệ với người đàn ông này, hơn nữa, người đàn ông này còn là tổng giám đốc tập đoàn Doãn thị, trai Doãn Tiêu Diệp?

      Chỉ có điều, làm người đàn ông thành thục nhanh chóng thoải mái rồi, giữa và Dung Tư Lam vốn chính là mặt nhiệt tình, hôm nay có người có năng lực hơn chăm sóc , nên vì mà vui mừng mới đúng!

      Mà lúc này, Doãn Tiêu Diệp gọi điện thoại tới, vừa đúng hòa hoãn khí ngột ngạt.

      Điện thoại gọi thẳng cho Doãn Tiêu Trác, “, em tới, tiếng xin lỗi với Tư Lam giúp em.”

      “Tại sao? Sao báo trước? Trễ như vậy?” Doãn Tiêu Trác buồn bực.

      phải, , có chuyện em biết nên như thế nào, Tĩnh Tuyền mang thai, có cần đứa bé này hay ?” giờ Doãn Tiêu Diệp rơi vào trạng thái phiền muộn.

      Nổi giận với Tĩnh Tuyền, ép buộc sinh đứa bé ra, là chuyện làm lúc nóng giận, sau khi tĩnh tâm lại, cẩn thận die end anl eeq uyd onn suy nghĩ chút, hình như chưa tới với Tĩnh Tuyền, ngày trước còn có Tĩnh Tuyền khăng khăng mực , cuộc hôn nhân này tồn tại có lẽ còn có giá trị.

      Nhưng mà, tại Tĩnh Tuyền ly hôn, có lý do nào đồng ý, chỉ có điều đứa bé, mọi người đều biết lòng mong cháu trai của ông cụ!

      Doãn Tiêu Trác vừa nghe lập tức mắng thẳng cho trận, “Đương nhiên là muốn! Tại sao có thể ! thằng nhóc chết tiệt chú có trách nhiệm ? Ít nhất phải phụ trách đứa bé! Bắt đầu từ bây giờ chú còn hồi tâm cho , xem có buông tha cho chú ! Lần này chú quyết tâm là được rồi!”

      Doãn Tiêu Diệp buồn buồn câu, “Làm ơn, em và thương lượng, mỗi lần đều giáo huấn em, về sau cái gì em cũng thèm nghe nữa!”

      Doãn Tiêu Trác dừng chút, “Tốt lắm! Được rồi! ! Chú thích làm gì làm, nhưng mà, đứa bé nhất định phải giữ lại!”

      “Đúng là tiểu nhân, chỉ cần đứa bé để ý đến người ta sống chết thế nào!” Doãn Tiêu Diệp thầm vài câu, dứt khoát cúp máy.

      gọi điện thoại chỉ để cho Dung Tư Lam đến ăn tối mà thôi, vô duyên vô cớ bị mắng trận, sớm biết vậy gọi thẳng điện thoại cho Dung Tư Lam, phải chú ý đến cảm nhận của ông già sao, muốn qua lại với Dung Tư Lam nhiều sao?

      Dung Tư Lam nhìn dáng vẻ tức giận đầy ngực của Doãn Tiêu Trác, tò mò hỏi, “Ai vậy?”

      có, em quen!” Doãn Tiêu Trác e ngại Thanh Thanh và Kham Thanh Dư ở đây, xấu hổ khi bêu chuyện xấu trong nhà ra trước mặt ngoài ngoài.

      “Vậy chuẩn bị ăn cơm , sao Tiêu Diệp còn chưa đến?” nhìn đồng hồ, “ qua thời gian hẹn trước rồi!”

      “À, cậu ta tới! Hình như die enda anle equu ydonn hôm nay có chuyện.” Doãn Tiêu Trác nhớ tới chuyện Doãn Tiêu Diệp nhờ nhắn lại.

      sao? Đúng là! Vậy em gọi tụi Đóa Nhi tới ăn cơm!” dọn bát đũa xong, chuẩn bị ra ngoài.

      Đúng vào lúc này, Kham Thành chạy vào, thở hồng hộc , “Dì, cha, mau xem , Đóa Nhi bị ngã, chảy rất nhiều máu, vẫn còn chảy!”

      Trước mặt Dung Tư Lam bỗng tối sầm, vịn bàn mới bị ngã xuống, rồi sau đó lảo đảo chạy ra ngoài.

      Kham Thanh Dư biết bệnh tình của Đóa Nhi, cũng chạy theo ra ngoài.

      Chỉ thấy Đóa Nhi nằm trong đống cát bất tỉnh nhân , khắp người đều là máu...

      “Đóa Nhi! Đóa Nhi! Con đừng hù dọa mẹ!” Dung Tư Lam kêu khóc nhào tới, đau tê tâm liệt phế.

      “Nhanh! Chúng ta ôm con bé thẳng bệnh viện!” Kham Thanh Dư ôm lấy Đóa Nhi lập tức lên xe.

      Doãn Tiêu Trác cũng chạy theo, nhìn tất dieendaanleequuydonn cả trước mắt, hiểu, mắt thấy Dung Tư Lam lên xe Kham Thanh Dư, cũng lên xe chuẩn bị theo sau.

      Kham Thành la hét muốn cùng, bị Thanh Thanh ngăn lại, cũng với Doãn Tiêu Trác, “Tổng giám đốc, phiền chăm sóc tốt cho Tư Lam, tôi dẫn Kham Thành về.”

      “Được!” Doãn Tiêu Trác hơn chữ, lái xe xông ra ngoài, vẫn đạp hết chân ga.

      Đóa Nhi vừa vào bệnh viện lập tức được Kham Thanh Dư ôm vào phòng cấp cứu, “Rầm” tiếng, cửa phòng cấp cứu đóng lại, ngăn cách Dung Tư Lam và Đóa Nhi thành hai thế giới.

      “Đóa Nhi!” Dung Tư Lam bấu khung cửa kêu gào, ngã khụy mặt đất.

      Doãn Tiêu Trác chạy tới ngay sau đó, bế Dung Tư Lam lên, dịu dàng hỏi han, “Lam nhi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

      Dung Tư Lam vẫn luôn bệnh của Đóa Nhi cho biết, lúc này, gần như bờ biên giới sụp đổ, cũng kiêng dè nhiều như vậy, ở trong lòng vừa khóc vừa nhanh, “Tiêu, Đóa Nhi có bệnh, em vẫn cho biết!”

      “Có bệnh? Bệnh gì?” Doãn Tiêu Trác mờ mờ ảo ảo cảm thấy bệnh này phải .

      “Đóa Nhi bị bệnh bạch cầu! Tiêu, làm thế nào? Hu hu, em rất sợ, em thể có Đóa Nhi!” Dung Tư Lam níu lấy áo sơ mi của , khóc đến ruột gan đứt từng khúc.

      Cuối cùng Doãn Tiêu Trác hiểu , tại sao die nda nle equu ydo nn Dung Tư Lam cần tiền cần mạng, ra cũng vì chữa bệnh cho Đóa Nhi...

      Lòng đau đến ôm chặt , “Đứa ngốc, sao em sớm chút cho biết? Để cho người làm cha cùng chia sẻ với em!”

      Dung Tư Lam nức nở, “Tiêu, Đóa Nhi con bé cũng biết mình bị bệnh này, em vẫn hy vọng con bé như đứa trẻ bình thường, em muốn con bé sống trong bóng ma của bệnh nan y, Tiêu, Đóa Nhi là con của em, em muốn chịu gánh nặng lớn như thế!”

      “Em quá ngốc rồi! Bây giờ còn phân biệt cái gì? Đóa Nhi là con của em, cũng là con của ! rồi, vĩnh viễn làm cha con bé!” Doãn Tiêu Trác vừa vừa mắng vừa an ủi , “Lam nhi, đừng lo lắng, bệnh bạch cầu bây giờ phải bệnh nan y, có thể trị hết! Đừng sợ, biết ? Có , tất cả đều có , về sau nhất định phải nhớ kỹ những lời này!”

      Dung Tư Lam bất lực tựa vào trong ngực gật đầu, trong lòng vẫn là ngàn vạn sợi tơ, vướng vít lấy Đóa Nhi trong phòng cấp cứu, như thiên sứ này, ngàn vạn lần được trở thành thiên sứ bay về trời!

      Cũng biết qua bao lâu, cuối cùng cửa phòng cấp cứu mở ra, Dung Tư Lam nhảy khỏi ngực Doãn Tiêu Trác, vội hỏi Kham Thanh Dư, “ Kham, Đóa Nhi như thế nào?”
      Last edited by a moderator: 14/7/17

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 54.

      " tại về cơ bản chuyện gì ! Hai người cứ xem trước , sau đó đến phòng làm việc của tôi, tôi có chuyện muốn với hai người. Ánh mắt của Kham Thanh Dư nhìn và Doãn Tiêu Trác trong lúc này có chút lưỡng lự, trong mắt toát ra thần sắc cực kỳ khó chịu .

      Ở trong phòng bệnh cách ly, di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn. Đóa Nhi an tĩnh nằm ngủ, Dung Tư Lam chỉ có thể đứng ở bên ngoài cửa sổ thủy tinh để thăm con , chỉ thấy khuôn mặt nhắn tái nhợt của bé hai hàng lông mày cau lại, tựa như lên đau đớn của bé.

      Dung Tư Lam lập tức sao kiềm chế nổi đau xót. đành lòng nhìn thấy Đóa Nhi cứ ngủ như vậy, liền quay người lại tựa vào trong ngực Doãn Tiêu Trác òa lên khóc.

      Doãn Tiêu Trác nhìn bộ dạng suy nhược của Đóa Nhi, trong lòng cũng thấy cực kỳ khó chịu. dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com vuốt tấm lưng thon gầy của Dung Tư Lam, "Lam nhi, đừng nóng vội, chúng ta tìm bác sĩ, ta có lời gì đó muốn với chúng ta."

      Kham Thanh Dư tìm bọn họ dứt khoát là muốn cho bọn họ biết tình hình trước mắt của Đóa Nhi cùng với phương pháp điều trị.

      "Phải ghép tủy sao?" Dung Tư Lam sớm biết bệnh bạch cầu có thể điều trị bằng phương pháp này, nhưng, thứ nhất, đầu tiên là thể trả nổi số tiền chi phí thuốc men lớn như vậy, thứ hai việc tìm được tủy thích hợp với Đóa Nhi cũng rất khó khăn.

      Nhưng tình hình bây giờ khác rồi, biết , diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn Tiêu chịu chỉ ngồi nhìn bỏ mặc con bé như vậy.Vấn đề tiền nong cơ bản được giải quyết, chỉ còn chuyện tìm tủy để ghép mà thôi, có thể gặp nhưng lại thể xin.

      Chỉ thấy Kham Thanh Dư lại , "Tư Lam, chuyện tìm tủy để ghép cố gắng hết sức mình để tìm giúp em. Nhưng em cũng biết đấy, chuyện này hoàn toàn phải dựa vào số mệnh, hơn nữa di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn, tin rằng trước đây em cũng từng thử rồi, bản thân em cũng hợp."

      "Em biết, chuyện này em biết rất ...”Ánh mắt Dung Tư Lam mờ mịt, gật đầu khóc ròng.

      "Vì vậy, ra tại cũng có nhiều bệnh nhân lựa chọn phương pháp khác...

      "Biện pháp gì?" Dung Tư Lam và Doãn Tiêu Trác trăm miệng lời, hy vọng ánh lên trong đôi mắt sáng của Dung Tư Lam.

      "Chính là, dùng máu cuống rốn."

      "Máu cuống rốn?" Dung Tư Lam thào nhớ kỹ mấy chữ này.

      "Đúng vậy, mẹ lại mang thai lần nữa, dùng máu cuống rốn để cứu cuộc sống của con. Đương nhiên, đây cũng phải là chuyện cứ nhất định có thể phù hợp được. Nhưng nếu là người thân trong gia đình tỷ lệ thành công cao nhất. Cho nên, Tư Lam, có phải là em lo lắng ..." Kham Thanh Dư nhìn , câu kế tiếp ra, nhưng là mà như dặn dò.

      Doãn Tiêu Trác và Dung Tư Lam liếc mắt nhìn nhau, "Em... lo lắng." Dung Tư Lam nắm tay Doãn Tiêu Trác chậm rãi ra khỏi văn phòng của bác sĩ.

      "Làm thế nào bây giờ, Tiêu?" Dung Tư Lam đứng ở bên hành lang, mặc cho gió đêm thổi mái tóc của bay phơ phất.

      Cánh tay vững chãi của Doãn Tiêu Trác ôm chặt lấy , "Lam nhi, chỉ cần có tia hi vọng chúng ta cũng nhất định chịu bỏ qua. Kham Thanh Dư cũng để ý tìm tủy sống phù hợp giúp chúng ta, tự chúng ta cũng tìm kiếm cha mẹ đẻ của Đóa Nhi, bảo bọn họ tới cứu Đóa Nhi!"

      "Nhưng mà Đóa Nhi lại biết nó là đứa bé mà em nhặt được. Em sợ nếu con bé biết nó chịu nổi đả kích này!" Dung Tư Lam nhìn , tràn ngập sầu lo.

      "Lam nhi, tính mạng là quan trọng nhất, nếu như có tính mạng, những thứ bảo vệ khác đều vô nghĩa! Hơn nữa, tin nhất định Đóa Nhi hiểu được chuyện này. Tuy rằng chúng ta phải là cha mẹ đẻ của nó, nhưng mà chúng ta cũng thương con bé như chính con đẻ của mình!"

      "Nhưng mà, biển người mênh mông làm sao tìm được?"

      "Nghĩ tất cả các biện pháp đăng quãng cáo, chỉ cần bọn họ còn sống, nhất định có thể tìm được!" Doãn Tiêu Trác tin tưởng vững chắc vô cùng.

      "Ừ!" Dung Tư Lam tựa vào ngực , đồng thời lo lắng phiền muộn cũng nhàng dịu xuống. Bao nhiêu năm qua chỉ có mình chống đỡ, rốt cục tại người mà có thể tin cậy được, có thể giao hoàn toàn gánh nặng người cho được rồi! Loại cảm giác này ấm áp, nhưng mà, liệu tương lai Đóa Nhi chịu đựng nổi ...

      Tiếng chuông điện thoại di động dồn dập phá vỡ ấm áp giữa hai người. Doãn Tiêu Trác nhìn lại, là điện thoại của Doãn Tử Nhiên gọi tới.

      ", mau trở về , ở nhà mẹ giận dữ, hình như là vì chuyện của và Dung tiểu thư!" Doãn Tử Nhiên với vẻ vô cùng gấp gáp.

      "Chuyện gì vậy?" nhíu lông mày lại, lúc này muốn rời khỏi Dung Tư Lam.

      " mau trở lại ! Hai ông bà già bắt đầu cãi lộn rồi! Thế giới đại chiến rồi !"

      Dung Tư Lam là người thông tình đạt lý, dù sao cũng có kinh nghiệm trong việc chăm sóc Đóa Nhi. Nhiều năm qua chẳng phải đều chỉ có mình chăm sóc con bé đấy thôi sao? " , mình em cũng có thể lo được mà, hơn nữa tại Đóa Nhi ngủ, cần phải làm việc gì hết."

      Doãn Tiêu Trác ngẫm nghĩ, nếu là chuyện về Dung Tư Lam , vậy cũng nên trở về nhà xem sao. Cho dù bọn họ có cái gì, cũng dao động, quyết tâm cùng Dung Tư Lam sống chỗ với nhau rồi.

      Vì thế, dặn dò Dung Tư Lam, "Bây giờ trở về nhà xem mọi chuyện lát rồi trở lại ngay. Ở đây có chuyện gì nhất định phải cho biết trước tiên, em hiểu ? cho phép em lại khách khí với đâu đấy!"

      "Vâng, em biết rồi!" Dung Tư Lam mím môi, gật gật đầu, lời dặn dò này nghe giống như trách cứ, nhưng nghe vào trong tai lại thấy thực ấm áp.

      Doãn Tiêu Trác trở về nhà trong lòng tràn ngập bao mối bận tâm, vừa về đến nhà liền nhìn thấy mẹ kế khóc, báo chí rơi tán loạn mặt đất, còn Doãn Tử Nhiên đờ đẫn đứng đó nhìn tất cả mọi chuyện.

      "Chuyện gì xảy ra vậy?" nhíu mày hỏi Doãn Tử Nhiên.

      Doãn Tử Nhiên nhìn về phía đống báo chí vung vãi mặt bĩu bĩu cái môi, "Tự xem !"

      Doãn Tiêu Trác hiểu ra làm sao, nhặt tờ báo ở dưới đất lên xem, mới phát ra, chủ đề của báo chí hôm nay là về Dung Tư Lam.

      thầm cảm thấy buồn cười, thói đời làm sao thế nhỉ? Chẳng lẽ chuyện hôn nhân của lại đáng để cho nhiều người chú ý như vậy sao? Chẳng lẽ những tay phóng viên này đều rảnh rỗi đến mức, sợ rằng còn việc gì để làm nữa, cho nên bây giờ phải đào bới những tin tức về tình cảm của người khác hay sao? Cuối cùng hiểu được tâm tình của Lãnh Ngạn và Duy Nhất lúc trước, khi hai người ở cùng chỗ cũng từng bị phóng viên vây quanh tấn công, chỉ có bốn chữ: dở khóc dở cười!

      Nhưng mà, nội dung tờ báo làm bị thu hút lúc này chính là bên dưới tấm hình của Dung Tư Lam là bài báo viết về những chuyện cũ trong quá khứ của biết.

      Bài báo lại có thể rằng, Dung Tư Lam là con được kỹ nữ sinh ra, cũng công kích thành người phụ nữ ti tiện biết liêm sỉ, cũng giống như mẹ của mình, tằng tịu với người nào đó, chưa lập gia đình mà sinh đứa con , còn có ý đồ mang theo đứa con của chồng trước để gả vào trong gia đình giàu có.

      Mẹ kế nước mũi nước mắt nhem nhuốc, ầm ỹ: "Tiêu Nhi, thân làm trưởng bối mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con, bây giờ con là con trai trưởng của nhà họ Tiêu, làm sao có thể lấy loại phụ nữ này về làm vợ được chứ, chỉ tổ làm cho người ta chế nhạo mà thôi! Lại còn nuôi giúp đứa con của người đàn ông lai lịch nữa chứ, con để thể diện của nhà họ Doãn này ở đâu đây?"
      Last edited by a moderator: 14/7/17

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 55

      Dung Tư Lam là ai chứ, có người nào hiểu về hơn Doãn Tiêu Trác đây, chỉ là, Dung Tư Lam thực là con do kỹ nữ sinh ra hay sao? Đây là sao? Trong cơn ác mộng thường thường la gọi mẹ, khi ngủ thường dám tắt đèn, thân thế của thực ...

      Mà chuyện càng làm cho trong lòng thấy kỳ quái hơn, d∞đ∞l∞q∞đ đó là vì sao đột nhiên mẹ kế của lại trở nên quan tâm đến chuyện của đến vậy?

      Gần đây đối xử với mẹ kế luôn tôn kính nhưng cũng thân cận, nhưng muốn đắc tội với bà, nên thẳng lên lầu hai tìm cha.

      Doãn phu nhân thấy để ý tới mình, lại nhào ra mặt đất gào lên khóc lóc: "Tiêu Nhi! Con thế này là có ý gì đây? die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Từ khi tôi tới nhà họ Doãn này, các người đối xử với tôi nóng lạnh, thèm để tôi vào mắt có phải ? Vậy giờ tôi là tốt nhất! Thương hai em mấy người mẹ chết sớm, tôi đối xử với mấy người như đối với chính con đẻ của mình, trông nom các người khôn lớn, các người thèm cảm ơn, tôi còn chưa tính, giờ còn muốn bày ra cái vẻ mặt kia cho tôi xem, định có ý gì đây? Hôm nay chính tôi đây những lời này, nếu như muốn kết hôn với ta, để cho người phụ nữ kia vào cửa tôi ! ๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n Tôi thể làm mẹ chồng cái loại người mất thể diện này!"

      Doãn Tiêu Trác hơi dừng bước chút, cuối cùng vẫn câu nào, tiếp tục về phía thư phòng. Ngược lại Doãn Tử Nhiên nhìn thấy thuận mắt rồi câu đầy vẻ khinh thường: "Mẹ, mẹ cũng đừng làm những chuyện mất mặt nữa ! Nhìn bộ dạng của mẹ bây giờ xem có giống mệnh phụ phu nhân ?"

      Doãn phu nhân giận dữ, diễ⊰n✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ôn đứng lên nhìn Doãn Tử Nhiên chửi ầm lên, "Đồ con trai hư hỏng, người khác để mẹ mày vào mắt, tao còn chưa tính! Mày là con trai tao mà cũng đối xử với tao như vậy hả? Tao uổng phí công nuôi mày rồi!"

      Doãn Tử Nhiên nhướng nhướng mày, dứt khoát ra khỏi nhà.

      "Thằng con bất hiếu kia, mày đâu vậy?" Doãn phu nhân tức giận, rống lên ở phía sau.

      " tìm chết đây!" diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Doãn Tử Nhiên cũng năng gì đối với cục cằn của me mình. Tuy biết mỗi chuyện của mẹ ở nhà đều dễ dàng gì, nhưng sao có thể tôn kính đối với người mẹ luôn năng thô tục cục cằn này.

      Doãn Tiêu Trác lên lầu thẳng vào thư phòng, vừa nhìn thấy cha mình nằm ngủ ở giường, tiện quấy rầy nên dứt khoát xuống lầu, chuẩn bị trở lại bệnh viện.

      Trở xuống dưới lầu Doãn phu nhân lại cường điệu thêm lần nữa: "Tiêu, dù sao mẹ cũng kiên quyết phản đối nhà họ Doãn này cưới người phụ nữ biết liêm sỉ kia vào nhà, mẹ muốn liệt tổ liệt tông nhà họ Doãn ở dưới mặt đất mắng người làm mẹ này có trách nhiệm... Nếu con muốn kết hôn ..., tự bản thân mình hãy suy nghĩ cho kỹ càng, phải ăn như thế nào với liệt tổ liệt tông nhà họ Doãn !"

      Lời này nửa như giảng đạo lý, nửa là uy hiếp, nhưng có thể , với Doãn Tiêu Trác vô dụng, quyết định chuyện gì, quyết định người nào, ai có thể thay đổi được!

      "Mẹ của tôi ở dưới mặt đất giải thích cho liệt tổ liệt tông nghe !" Vẻ mặt trầm, lòng tràn đầy căm phẫn oán hận đối với tòa soạn báo kia mà lời nào có thể miêu tả được.

      Doãn phu nhân bị nghẹn họng, sao thốt nên lời, ngụ ý của Doãn Tiêu Trác tuyệt đối hề coi bà là người chủ trong nhà họ Doãn này!

      Nhưng việc ngăn cản Dung Tư Lam gả vào nhà họ Doãn là việc bà phải làm, bà thể để cho bí mật của mình bị vạch trần được!

      Sau khi Doãn Tiêu Trác rời khỏi nhà họ Doãn, giao chuyện tòa soạn báo cho Bùi Trọng xử lý, còn mình ô-tô đến bệnh viện, nhất định thể để cho Dung Tư Lam nhìn thấy tờ báo này.

      Nhưng khi tới bệnh viện, chính Dung Tư Lam lại mở trang báo này đặt ở đùi, mặt hề lộ ra bất cứ biểu cảm gì.

      "Lam nhi!" Trong lòng Doãn Tiêu Trác đau xót, đến bên cạnh ôm lấy , hi vọng có thể an ủi : "Lam nhi, đừng nên khổ sở vì việc này được ? Chúng ta đều biết em phải là con người như thế."

      Nhưng ngoài ý muốn, Dung Tư Lam ngẩng đầu lên, khuôn mặt tươi cười nhìn về phía : "Tiêu, chỉ cần biết như vậy là tốt rồi! Em quan tâm là người khác như thế nào!"

      "Cái này em đúng rồi! thông minh!" cúi người hôn vào đôi môi của .

      "Nhưng mà... " ánh mắt của Dung Tư Lam trở nên tối tăm, "Mẹ em là kỹ nữ đấy. có cảm thấy chuyện này đáng xấu hổ ? Có xem thường em ?"

      Doãn Tiêu Trác lặng người , nhưng lại cười luôn: "Làm sao có thể chứ, mẹ em là mẹ em, em là em mà!"

      "Nhưng mà em cũng cảm thấy mẹ của em có gì đáng phải xấu hổ! có coi thường bà ấy ?" Ánh mắt bướng bỉnh của Dung Tư Lam tràn đầy mong đợi.

      , đối với kỹ nữ Doãn Tiêu Trác chẳng những xem thường, mà còn cảm thấy căm hận. Nhưng thể để cho Dung Tư Lam thất vọng. cười cười, " ! Mẹ của Lam nhi làm sao có thể xem thường được đây!"

      Dung Tư Lam nhìn thẳng vào , "Tiêu, dối em! để lấy lòng em, phải ?"

      Doãn Tiêu Trác bị trắng ra, vẻ mặt thoáng xấu hổ.

      Đột nhiên Dung Tư Lam ôm lấy cổ của : "Tiêu, em cho phép dối, từ nay về sau cũng đừng bao giờ dối em, được ? dối làm em cảm thấy rất bất an!"

      Trong lòng Doãn Tiêu Trác có chút mệt mỏi, ôm chặt lấy : "Được! dối nữa, thực xin lỗi!"

      "Tiêu, em biết tốt với em, nhưng mà em muốn như vậy. Mẹ em là kỹ nữ, đúng vậy, nhưng mà bà ấy em... em tận mắt nhìn thấy mẹ bị bắn chết trong đêm tối. Nhưng dù chết mẹ cũng vẫn nhốt em vào trong căn phòng phụ chứa đồ bỏ , cho em ra ngoài. Ngày trước mẹ từng , cả đời này hai mẹ con sống nương tựa vào nhau, nhưng mà mẹ dối. Mẹ bỏ em ở lại để đến Thiên đường... em rất sợ sống mình. Tiêu, rời bỏ em mà phải ?" vùi đầu vảo cổ nức nở nghẹn ngào.

      " đâu! mãi mãi ở bên cạnh em!" Doãn Tiêu Trác ôm lấy thân thể mềm mại của , thề. Đây là lần đầu tiên Dung Tư Lam nguyện ý chia sẻ những ý nghĩ trong trái tim với . rất quý trọng, đồng thời, trong lòng cũng tràn ngập trìu mến với . như thế này hoàn toàn khác hẳn với dũng mãnh trong ngày thường.

      ngẩng gương mặt đầy nước mắt lên nhìn : "Tiêu, em muốn thề, em chỉ muốn nhớ kỹ, vĩnh viễn đừng bao giờ dối em. Nếu như có ngày nào đó chán ghét em rồi, hãy cho em biết, đừng lưu lại cho em niềm hy vọng, đừng giống như người đàn ông của mẹ, ông ấy cho mẹ hy vọng, nhưng hại mẹ phải chờ đợi cả đời, được ?"

      Trái tim Doãn Tiêu Trác bị lời của vò nát. ôm chặt vào trong lòng: “ bé ngốc nghếch này! Làm sao có thể chán ghét em được đây? Vĩnh viễn bao giờ! em, bảo bối! Vĩnh viễn em!"

      Lời vừa thốt ra, chính bản thân cũng chợt thấy kinh ngạc! vừa mới gì nhỉ? ? từng cho là mình bao giờ còn có thể ra cái chữ này nữa...

      Dung Tư Lam nhìn vẻ tin tưởng lắm: "Tiêu, lập lại câu lần nữa !"

      Doãn Tiêu Trác thoáng sửa sang lại dòng suy nghĩ của mình, xác định chính xác tình cảm của mình đối với ở trước mắt đây đúng là "", sau đó mỉm cười mổ những chiếc hôn lên đôi môi của , "Bảo bối, dù đến 100 lần cũng có thể, em, em, em...”
      Last edited by a moderator: 14/7/17

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 56:

      Editor: Puck

      , có phải có lực lượng cảm động tất cả?

      Ngày hôm sau báo ngày đưa tin, Doãn Tiêu Trác và Dung Tư Lam phát báo có nhiều tin tức thêm vào.

      Lần này còn công kích Dung Tư Lam, mà ra sức tán thưởng, thu dưỡng đứa trẻ bị bỏ rơi như thế nào, ngậm đắng nuốt cay ra làm sao, hy sinh cuộc sống và hạnh phúc của mình như thế nào, quả tô điểm cho trở thành thiên sứ, cuối cùng còn kiểm điểm bản thân tòa soạn báo điều tra triệt để mà chỉ đơn giản đăng bài lên, tỏ vẻ từ nay về sau tận tụy với công việc.

      Mà ở trang báo khác, dùng cả trang báo đăng mục tìm người, tìm kiếm cha mẹ ruột thịt của Đóa Nhi, hơn nữa cường điệu, chỉ cần cha mẹ ruột của Đóa Nhi xuất , tuyệt đối làm khó bọn họ, cũng để cho Đóa Nhi trở thành gánh nặng của bọn họ, còn có thể cho bọn họ số tiền lớn.

      Trong mục tìm người chỉ đại khái tình huống của Đóa Nhi, bé bốn tuổi, cũng tiết lộ quá nhiều, ràng là sợ người tới giả mạo.

      “Là làm sao? Tiêu?” Dung Tư Lam thèm để ý đến chuyện tờ báo ra mặt giải thích , nhận lỗi với .

      Doãn Tiêu Trác nhíu mày nhìn kỹ, lắc đầu, “ phải!” cũng nghĩ là ai.

      Dung Tư Lam cảm thán, “Cho dù là ai đều quan trọng, hy vọng cha mẹ ruột của Đóa Nhi sau khi nhìn thấy có thể nhanh chóng chạy tới gặp mặt, cứu Đóa Nhi!”

      sao? Có lẽ vậy! Trong lòng Doãn Tiêu Trác lên bóng ma khó hiểu...

      Thời gian còn lại chính là chờ đợi, mặt trời mọc mặt trời lặn, ngày lại ngày.

      Đến ngày thứ tư, điện thoại của Doãn Tiêu Trác vang lên, là ông cụ Doãn gọi điện thoại, cho biết, tìm được die nda nle equ ydo nn mẹ ruột của Đóa Nhi, chờ ở nhà họ Doãn.

      “Con lập tức trở lại!” Sau khi Doãn Tiêu Trác cúp điện thoại rồi ra ngoài, vừa dặn dò Dung Tư Lam, “Lam nhi, tìm được mẹ đẻ của Đóa Nhi, xem chút.”

      “Em cũng !” Dung Tư Lam liếc nhìn Đóa Nhi ngủ, lại dừng bước, “Vậy... Vậy .”

      “Ừm! Đừng nóng vội!” Doãn Tiêu Trác ôm , “Chờ biết lập tức thông báo cho em, dẫn ấy tới bệnh viện.”

      Nhưng mà, khiến Doãn Tiêu Trác hoảng hốt chính là, chờ ở nhà họ Doãn lại là Lâm Tổ Nhi!

      tới làm gì?” có dự cảm xấu.

      Lâm Tổ Nhi lại hai mắt đẫm lệ nhìn về phía , “Tiêu, xin lỗi! lòng xin lỗi!”

      Ông cụ Doãn cũng nhìn chằm chằm, Doãn Tiêu Trác cứng đờ mặc cho Tổ Nhi ôm, ý nghĩ sôi trào trong đầu – năm năm trước? Đóa Nhi bốn tuổi? Chẳng lẽ...? thể nào! Tuyệt đối thể nào!

      “Tiêu! Tiêu! tha thứ cho em!” Tổ Nhi chỉ ngừng khóc trong ngực , “Tiêu, Đóa Nhi là đứa bé của em và , năm đó lúc em rời khỏi mới phát ra mình mang thai, vốn định giả bộ dieendaanleequuydonn là đứa bé của Frank, sinh ra ở nước Mỹ, nhưng mà, sau hai tháng Mỹ, vừa lúc Frank Tây Ban Nha, hơn nữa vừa chính là mấy tháng, em nhân cơ hội này trở lại, sinh đứa bé ra, dù sao giả mạo là đứa bé của Frank có nguy hiểm. Sau khi sinh ra cũng dám ôm về nhà mẹ, để lại ở cửa nhi viện, qua báo chí, những chi tiết kia giống đứa bé của chúng ta như đúc.”

      Doãn Tiêu Trác đẩy ta ra, chán ghét , “ hung ác!”

      Tổ Nhi té ngã đất, nằm đất khóc thành tiếng, “Tiêu, xin lỗi, em cũng muốn hạnh phúc của mình, sau khi sinh xong Đóa Nhi lập tức trở về Mỹ, bởi vì Frank sắp trở lại. Nhưng mà, ngờ, ta còn mang về Tây Ban Nha. Em ồn ào với ta, ta lại chia tay với bé kia, nhưng mà, mấy năm nay, năm nào ta cũng có phụ nữ mới, em cách nào nhịn được nữa, năm nay mới ly hôn với ta! ra , em nghe tin tức của Đóa Nhi, bình thường nhi nhận nuôi đều có ghi chép, nhưng Đóa Nhi lại có, hơn nữa viện trưởng nhi viện đổi mấy người rồi, ai cũng thể cung cấp thông tin về Đóa Nhi cho em. Tiêu, xin lỗi! Cũng may giờ tìm được Đóa Nhi rồi phải ? Người nhà chúng ta có thể đoàn viên rồi!”

      “Đoàn viên?” Doãn Tiêu Trác hừ lạnh, trong lòng suy nghĩ lời Tổ Nhi hay giả.

      Nhanh chóng kết luận, chuyện như vậy ta tuyệt đối dám láo, bởi vì chỉ cần giám định là có thể ra chân tướng, giờ, biết tìm được cha mẹ đẻ của Đóa Nhi là chuyện tốt hay xấu rồi...

      Thoáng trầm ngâm, quyết định cuối cùng, cho dù như thế nào, cứu Đóa Nhi là quan trọng, nhưng mà, nếu như muốn và Tổ Nhi lại sinh thêm đứa bé nữa, chuyện này... Là chuyện dám tưởng tượng!

      “Tiêu nhi, cha vừa thấy đứa bé Đóa Nhi kia cảm thấy thân thiết, nếu như con bé của nhà họ Doãn, vậy cha thể ngồi coi mặc kệ, cứu mạng là việc quan trọng nhất! bệnh viện trước !” Ông cụ Doãn vẫn lên tiếng, lúc này đưa ra quan điểm như vậy.

      Tổ Nhi cuống quýt ôm chân , “Tiêu, lời bác trai có lý, cho dù thế nào, cứu đứa bé trước, có được ? phải tin tưởng lời của em, chúng ta giám định DNA!”

      có thể gì? Chỉ có thể bệnh viện trước rồi tính toán sau, chỉ có điều nếu Dung Tư Lam tìm được, nghĩ sao?

      “Tiêu, em chỉ muốn nhớ, vĩnh viễn die enda anle equu ydonn được dối em, có được ?” Dáng vẻ điềm đạm đáng của Dung Tư Lam lúc cầu khẩn vẫn ngay trước mắt, tim của lập tức quặn đau. Lam nhi, Lam nhi của , cuối cùng vẫn làm tổn thương sao?

      Được rồi, dối, dối, mình trồng quả mình phải gánh chịu hậu quả, Lam nhi, xin lỗi, chỉ có điều, câu xin lỗi có giải quyết được vấn đề ?

      Tâm trạng vô cùng nặng nề tới bệnh viện, Dung Tư Lam trông chờ, chờ được bóng dáng , hai mắt tỏa sáng, ôm hy vọng vô hạn chạy tới, “Tiêu, mẹ Đóa Nhi đâu?”

      Lâm Tổ Nhi từ sau lưng tới, mỉm cười chìa tay về phía , “Tư Lam, tôi là mẹ Đóa Nhi, cám ơn chăm sóc Đóa Nhi lâu như vậy!”

      Lời của Lâm Tổ Nhi giống như sấm sét giữa trời quang, đánh nát tất cả chờ đợi tốt đẹp của Dung Tư Lam, nhìn chằm chằm đôi tay ngọc ngà đẹp đẽ này, khỏi lùi lại hai bước, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Doãn Tiêu Trác, giọng run rẩy, “ cho em biết, có chuyện gì xảy ra?”

      Doãn Tiêu Trác đành lòng đối mặt với , xoay đầu , yết hầu hơi rung rung.
      Last edited by a moderator: 14/7/17

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 57

      Edit : Sóc Là Ta


      Ông cụ Doãn bước đến die,n;. gần, "Tư Lam, bác tới đây vì có chuyện muốn với con. Tiêu Nhi, con dẫn con bé kiểm tra sức khỏe ."

      ", để con ." Doãn Tiêu Trác đồng ý với Tư Lam, rằng vĩnh viễn dối . . . . . .

      Sắc mặt ông cụ Doãn trầm xuống, "Vậy hãy nhanh lên."

      Dung Tư Lam đoán được chuyện gì xảy ra, vô lực dựa vào tường, cũng nhìn đến Doãn Tiêu Trác, trầm giọng câu, " ."

      Doãn Tiêu Trác nhìn dáng vẻ mỏi mệt của , trong lòng cực kỳ khó chịu. muốn lập tức chạy tới ôm vào lòng, muốn nhìn ánh mắt đau khổ của .

      "Doãn lão gia, mời ngài vào trong." Dung Tư Lam tránh ánh mắt của Doãn Tiêu Trác, đón Doãn lão gia vào nhà.

      Đóa Nhi được ra khỏi phòng cách ly, giờ nằm ngủ trong phòng săn sóc đặc biệt. Ông cụ nhìn khuôn mặt nhắn và tái nhợt của bé, cầm lòng được nên ông đưa tay vuốt ve khuôn mặt của bé với tình thương dâng tràn từ tận đáy lòng.

      Dung Tư Lam bỏ qua bất kỳ hành động nào của Doãn lão gia, trong lòng chợt hiểu tình thương của ông cụ đối với Đóa Nhi. cũng nỡ cắt đứt nên chỉ yên lặng đứng bên cạnh nhìn ông.

      lúc lâu sau, ông cụ mới ngồi đối diện Dung Tư Lam, "Tư Lam, bác là người hiểu lý lẽ. Bác vốn chưa từng phản đối chuyện tình cảm giữa con và Tiêu Nhi. giờ báo chí cũng có nhiều về con và Tiêu Nhi, nhưng bác cũng đứng ra giải thích rồi. ra, từ trước đến giờ, Tiêu nhi chưa từng coi trọng người phụ nữ nào như con nên bác cũng hy vọng chuyện của hai đứa tốt đẹp.”

      ra chính Doãn lão gia ra tay giúp giải thích với giới báo chí lá cải kia. Vậy việc tìm ra ai chính là cha của Đóa Nhi để cho cha con đoàn tụ cũng chính là ông hay sao? Ông từng điều tra thân thế hay sao? Điều này cũng là chuyện bình thường, bất kỳ gia đình quyền quý nào cũng điều tra ràng về thân phận con dâu của mình, nhưng khi biết con dâu mình từng làm kỷ nữ mà ông có thể tha thứ quả là việc hiếm thấy thế gian này.

      im lặng đứng đó, lẳng lặng chờ ông tiếp.

      "Tư Lam, bác biết con là người phụ nữ tốt, nhưng nếu Đóa Nhi là con của Tiêu nhi bác cũng hy vọng con hãy suy nghĩ cho con bé chút. Con nuôi nấng bé từ đến lớn nên chắc con cũng muốn con bé đột nhiên biến mất, phải ? "

      Dung Tư Lam vốn cúi đầu, nghe xong lời của ông, đột nhiên giật mình, thấy ánh mắt ông vẫn nhìn chăm chú. Lòng đau đớn như có dây thừng trói chặt người mình, cắn chặt môi. Cuối cùng, nhịn được, từng giọt nước mắt bắt đầu rơi lã chã .

      "Tư Lam, dù thế nào con cũng là ân nhân của nhà họ Doãn, bác rất vui vì con dạy dỗ Đóa nhi tốt, đáng như vậy. " Cuối cùng ông lấy từ trong túi áo ra tờ chi phiếu ,” Đây là tờ chi phiếu trống, con muốn bao nhiêu cứ điền vào. Bác biết công lao con nuôi nấng, dạy dỗ Đóa nhi là vô giá, gì bù đắp nổi nhưng bác xin lỗi, nhà họ Doãn chỉ có thể làm được điều này thôi. "

      Dung Tư Lam nhìn Doãn lão gia đưa cho cho mình tờ chi phiếu, mí mắt bắt đầu run rẩy từng đợt, lòng cũng cảm thấy đau đớn. Cuối cùng ai có thể cho biết, giờ nên làm gì đây?

      đột nhiên tỉnh táo, suy nghĩ mình nên nhận tấm chi phiếu này, Dung Tư Lam này chưa nghèo đến mức phải nhận tiền để bán con mình.

      "Xin lỗi bác, con mong bác hãy thu lại tấm chi phiếu này. Con có ý định bán rẻ con mình" Đúng vậy, Đóa Nhi là con của . Từ ngày đầu tiên ôm con bé trong lòng, tự nhủ nhất định là nó và có duyên với nhau nên ông trời mới ban con bé cho . Dù chịu nhiều gian khổ, hoạn nạn, cũng chưa từng nghĩ có ngày phải xa nó.

      "Tư Lam, bác có ý này. , Đóa Nhi vốn chính là cháu của nhà họ Doãn, làm sao lại có chuyện bán hay bán ở đây?" Ông để tờ chi phiếu bàn và chuẩn bị rời .

      Trong lòng Dung Tư Lam đau đớn, ", các người có quyền cướp Đóa Nhi. Đóa Nhi là của tôi."

      Doãn lão gia tới cửa, quay đầu lại, "Tư Lam, ai cướp Đóa Nhi cả. tại người muốn cướp Đóa Nhi chính là căn bệnh quái ác kia, nên chúng ta phải nghĩ cho Đóa Nhi, thể để căn bệnh quái ác kia cướp Đóa Nhi , cháu nghĩ đúng vậy ?"

      sai. Doãn lão gia sai. Dung Tư Lam che mặt khóc nấc, "Con hiểu rồi, con cũng biết mình nên làm như thế nào. Còn tấm chi phiếu này, bác hãy cầm ."

      Doãn lão gia thở dài, mở cửa rời khỏi phòng bệnh.

      Doãn Tiêu Trác và Tổ Nhi còn chưa tới, Dung Tư Lam cầm lòng được, nỗi đau dằn xé nên chạy vào phòng tắm khóc ngất.

      Vốn cho là mình tìm được nơi nương tựa vững chắc, vốn cho là mình và Doãn Tiêu Trác có thể sống bên nhau đến suốt cuộc đời này, nhưng ngờ, hạnh phúc chỉ có trong giấc mơ mà thôi….

      Cuối cùng trút tất cả nỗi tức giận, buồn đau, sầu khổ qua làn nước mắt má mình. nhìn trong gương, mắt đỏ hoe, sau đó bình tĩnh suy tính lại tất cả mọi việc qua.

      Đóa Nhi phải được chữa trị kịp thời, nhưng nếu vậy làm sao có thể đứng đó đối mặt với Doãn Tiêu Trác và sinh mệnh mới trong bụng Tổ Nhi đây?

      Bây giờ đóa Nhi cũng có cha mẹ ruột của nó rồi, còn chỉ là mẹ nuôi của nó mà thôi, thế có quyền gì đòi con bé chứ? Hơn nữa, sau này còn có đứa bé mới được sinh ra, con của Doãn tiêu Trác và Tổ Nhi, liệu con bé có được hạnh phúc trong ngôi nhà đó hay ?

      Còn Doãn Tiêu Trác có thể vứt bỏ vợ mình để cùng sống suốt đời hay sao? Vậy Tổ Nhi chỉ là công cụ để sinh con thôi sao? cũng chấp nhận làm vậy

      Cho dù chấp nhận Doãn lão gia cũng chấp nhận. cũng khinh thường hạng người đàn ông có trách nhiệm như vậy…

      Vậy nên làm gì? Bỏ sao? Nhưng nỡ bỏ Đóa Nhi.

      Cửa phòng tắm chợt nhàng mở ra, Đóa Nhi khóc nức nở, lệ rơi đầy mặt.

      "Mẹ, mẹ cần Đóa Nhi nữa hả ?" bé làm ra bộ dạng muốn khóc nhưng lại buộc mình khóc. Trái tim Dung Tư Lam đau đớn, cắn môi mình mạnh.

      vất vả ngừng khóc, ngồi xuống ôm cổ Đóa Nhi, " có, đứa ngốc, sao mẹ lại cần Đóa Nhi chứ?"

      Đóa Nhi lập tức bật khóc thét lên , "Mẹ, con mặc kệ người ta như thế nào, mẹ được nghĩ cần Đóa Nhi. Đóa Nhi chỉ có mình mẹ, cần mẹ ruột mình."

      Dung Tư Lam kinh sợ, "Đóa Nhi, con nghe hết rồi sao?"

      Đóa Nhi thút thít gật đầu, "Dạ, con nghe hết những lời của mẹ và ông . ra con thức dậy lâu rồi, nhưng nghe mẹ và ông về bệnh của con nên con giả bộ ngủ. Mẹ, nếu mẹ cần Đóa Nhi nữa, Đóa Nhi chịu tiếp , die,n; da.nlze.qu;ydo/nn.. nhận trị bệnh. " đến đây, bé lại bắt đầu khóc lớn hơn, khóc đến nỗi thở ra hơi.

      Hết chương 57
      Last edited by a moderator: 14/7/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :