1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại] Nữ Pháp Y Mau Nhảy Vào Trong Bát - Thuận Bảo Bảo

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      CHƯƠNG 18: GIẾT NGƯỜI CŨNG CẦN TÍNH TOÁN

      Bạn bè và bài đăng mạng của nick ‘Mao Sơn Đạo Sĩ’ nhiều, cũng có bài người ta xem qua rồi thôi .

      Tăng Dĩ Nhu đọc đọc lại, đại thể nội dung chính của bài viết là khen ngợi mê tín của phong kiến, thế nhưng đọc đến mấy dòng cuối cùng khỏi nhíu mày.

      “Bí thuật mượn hồn là chuyện ít có người biết, những phải là có. Lấy hồn của đứa bé trai và bé sinh vào ngày xấu tháng xấu năm xấu giờ xấu, kết hợp với trận pháp có thể giúp người gần chết tăng thêm tuổi thọ.” Đường Ninh đọc lên, “Ồ! Lâu ngày vào, lại có bài mới đây! Mã Gia Câu mặc váy đỏ, đầu châm kim, phía dưới khóa sắt chính là vì để lấy hồn phách của nó. Ôi! Lần này càng bạo hơn!” Vừa Đường Ninh vừa kéo xuống dưới.

      “Theo tin vị lãnh đạo cấp cao Bộ XX được chẩn đoán trong giai đoạn ung thư thời kỳ cuối. Ông ta tiếc bỏ nhiều tiền tìm đạo sĩ làm đạo pháp, tiếc giết hại những đứa bé vô tội, mục đích để mượn hồn. Mấy ngày trước, bác sĩ làm cuộc giải phẫu cho vị lãnh đạo kia, phát u trong cơ thể của ông ta là u lành, giải phẫu rất thành công.”

      Tăng Dĩ Nhu liếc nhìn Khúc Mịch, rồi quay sang Đường Ninh: “Tay ‘Mao Sơn đạo sĩ’ hẳn là người bằng xương bằng thịt, nếu tìm ra tốt quá!”

      thành vấn đề!” Đường Ninh ngồi xuống, đem laptop đặt lên đùi, lát sau tra ra IP của ‘Mao Sơn đạo sĩ’, “Người đăng ký IP này tên Lưu Minh, địa chỉ là thôn Tân Hoa, số 175, khu ba.”

      ngờ Đường Ninh này lại là cao thủ IT, đúng là thể ‘Trông mặt mà bắt hình dong’.

      Khúc Mịch quyết định điều tra, Đường Ni đòi cho bằng được, rằng ta cũng có công lao. còn cách nào khác đành phải đưa ta theo.

      phải hai người mặc cái này ra ngoài luôn chứ?” Khúc Mịch liếc nhìn hai người bọn họ.

      Tăng Dĩ Nhu cúi đầu nhìn, biết dây cột áo choàng tắm tuột ra từ lúc nào, bộ bikini người hoàn toàn lộ .

      ngay lập tức cột lại dây áo, thẳng vào phòng vệ sinh, thay xong quần áo ra ngoài nhưng khuôn mặt vẫn nóng phừng phừng.

      Thôn Tân Hoa cách khu này xa, ba người lái xe khoảng mười phút là đến. Bọn họ tìm đến nhà của Lưu Minh, cửa mở, mọi người giới thiệu thân phận.

      Lưu Minh khoảng ba mươi tuổi, trong phòng có đồ dùng nào của phụ nữ, khả năng là người độc thân.

      Vẻ mặt khá khó chịu, hùng hùng hổ hổ: “Tôi mạng phát biểu vài câu, mấy người cũng khiến tôi mất việc rồi, còn muốn gì nữa chứ? Cứ túm lấy như vậy tôi cũng sợ, dù sao cũng là lưu manh, đâu mà được!

      Mấy người chuyển lời cho đừng ép người quá đáng, thỏ cuống lên cũng cắn người. Tôi ghi cuộc chuyện trước đây của các người rồi, cất ở nơi bí mật. Chỉ cần tôi xảy ra bất cứ chuyện gì, ghi này được phát tán internet!”

      “Chúng tôi là cảnh sát điều tra vụ án Mã Gia Câu, phải là nhóm người mà vừa nhắc đến.” Khúc Mịch lên tiếng.

      ta ngẩn người, lập tức quay đầu.

      “Tôi biết gì hết, các người !”

      “Lưu Minh, có thể tin chúng tôi, tin rằng xã hội này còn có hai từ ‘Công lý’; thế nhưng tin nhất định có báo ứng! Chúng tôi đến đây tìm phải là ‘Nhân quả tuần hoàn’ sao?” Tăng Dĩ Nhu cố gắng thuyết phục , để có thể ra người đe dọa mình.

      Tuy nhiên Lưu Minh vẫn nhất quyết : “Các người cần mất thời gian, các người biết là chuyện tốt. Tôi chỉ muốn ngay lập tức rời khỏi đây, có thể trở về cuộc sống yên bình như trước kia.”

      luôn bị đe dọa, nghĩ mình có thể bình an sống sót sao?” Tăng Dĩ Nhu gặng hỏi.

      “Hừ!” cười gằn tiếng, “Sống tạm bợ tuy rằng rất khó khăn, nhưng bị sai khiến. Chờ xem, ông trời cũng sắp chú ý đến rồi.” Dứt lời quay gót khỏi.

      Chủ nhà rồi, ở đây còn có tác dụng gì nữa chứ? Ba người đành quay về khu du lịch.

      “Lãnh đạo Bộ cấp cao mắc bệnh nan y, vừa làm xong giả phẫu … Tin này rất chi tiết, có thể dễ tìm!” Đường Ninh mở laptop, ngón tay gõ liên tục bàn phím.

      lát sau hai mắt ta sáng lên cái: “Rồi rồi! Thôi xong …” ta chưa kịp nhìn chữ màn hình toàn bộ trang web chuyển thành màu đen.

      Chờ đến khi vào lại internet lần thứ hai, màn hình ra dấu chấn than và quân hiệu. Phía ghi ta sử dụng thao tác phi pháp, tại nằm trong quản lý của cảnh sát.

      “Ối chết! Có khi nào em bị bắt luôn ?” Đường Ninh sợ hãi, nắm lấy ống tay áo của Khúc Mịch: “ trai Khúc, bảo vệ em được ?”

      Khúc Mịch giơ cánh tay lên, né tránh đụng chạm của ta, nhíu nhíu mày ra vẻ ghét bỏ.

      mắc bệnh sạch , đặc biệt rất ghét người khác chạm vào mình, chuyện này toàn Cục cảnh sát ai cũng biết.

      “Dĩ Nhu! Em bị giết người diệt khẩu chứ?” Đường Ninh chẳng thèm quan tâm phản ứng của Khúc Mịch. ta trợn tròn mắt, gương mặt đầy sợ hãi, ôm chặt Tăng Dĩ Nhu.

      ta ôm eo Tăng Dĩ Nhu, đầu sượt sượt trong ngực, giống như chú mèo làm nũng. Tăng Dĩ Nhu nổi hết da gà. quen có người gần cận như vậy, mà cũng chẳng có ai dám gần đến mức nó.

      Hoặc là do quen trò chuyện với mọi người, sinh lãnh cảm; cũng có thể là bởi là pháp y, chỉ quen hằng ngày tiếp xúc với người chết.

      “Chị Tăng Dĩ Nhu, tối nay em ngủ chung giường với chị được ?” Dáng vẻ sợ sệt của Tăng Dĩ Nhu phải là giả, “Em chỉ là yếu đuối, mong manh, rất dễ vỡ. Nếu như em chết , ba mẹ em làm sao đây? Bạn thân của em thế nào? Người thầm mến em, người thích em, mấy cậu bạn thư sinh theo đuổi em ra sao?”

      “Giết người cũng phải có lợi!” Khúc Mịch lạnh lùng, “Giết … Chỉ tổ lỗ vốn!”

      Con bé sợ đến mức run lẩy bẩy vậy mà còn được nghe những câu đầy ‘khách quan’ của Khúc Mịch … ra lời có khó nghe chút nhưng là .

      “Em yên tâm, em tra bất cứ thông tin gì của các lãnh đạo từ cấp bộ trở lên đều bị hạn chế!” Tăng Dĩ Nhu vỗ vỗ lưng Đường Ninh an ủi, “Bây giờ em biết phá án phải là trò chơi rồi chứ?”

      “Vâng!” Đường Ninh gật đầu, trong lòng vẫn còn rất sợ.

      “Được rồi! có chuyện gì đâu. phải em muốn tắm nắng, chụp selfie, rồi đăng weibo sao?”

      Nghe đến đây tâm trạng Đường Ninh khác hẳn. Xe vừa ngừng chạy vọt về phòng.

      “Bác sĩ Tăng!” Khúc Mịch lên tiếng gọi Tăng Dĩ Nhu.

      Tăng Dĩ Nhu dừng bước, thấy đứng tựa cửa xe nhúc nhích, “Có việc gì ư?”

      có chuyện gì, chỉ có chút ý kiến!” rút điếu thuốc, nhen lửa, rít hơi, nhả ra vòng khói, “Chọn quần áo tốt nhất là hợp với tuổi tác, gợi cảm hay hở hang có liên quan!”

      Câu đầu đuôi là có ý gì? Tăng Dĩ Nhu ngẩn người, rồi dường như nhớ ra chuyện gì, sắc mặt của tối xầm lại.

      Đây phải ngầm mắng chửi người khác sao? Ý chê mình già hơn Đường Ninh à? chỉ mới hai mươi bảy thôi mà!

      Tăng Dĩ Nhu giận đùng đùng quay về phòng, “Đường Ninh, em cho chị mượn bộ bikini màu đỏ !”

      “Dạ!, Đường Ninh phấn chấn đáp lại, “Bộ này chị mặc là đẹp nhất, nhưng kiểu cách tân quá nên em dám đưa ra ý kiến để chị mặc thử.”

      --- Hừ! Chị đây chọn bộ ít vải nhất … Cho mù cặp mắt chó của !









      CHƯƠNG 19: CÂY KIWI THÀNH TINH

      Khi Tăng Dĩ Nhu mặc bộ bikini đỏ xuất bờ biển, chợt cảm thấy hối hận. ít những ánh mắt đầy ám muội nhìn chằm chằm vào , khiến cho rất khó chịu, cảm giác như nằm trần trụi bàn giải phẫu bị người người xâu xé. Thân là pháp y nên đưa ra ví dụ cũng mắc bệnh nghề nghiệp. biết Khúc Mịch đọc được suy nghĩ của thế nào nhỉ, cười ha hả vào bản mặt chăng. Nghĩ đến Khúc Mịch, ý nghĩ muốn quay trở về phòng thay áo tắm đều bay mất hết.

      “Úi chà chà!!!” Mạnh Triết tháo cặp kính mát, hướng về phía Tăng Dĩ Nhu huýt sáo, rồi liếc từ xuống dưới. ta hiểu tính của Tăng Dĩ Nhu nên dám mở miệng trêu ghẹo.

      Kha Mẫn kéo kéo bộ áo tắm mảnh của mình, thở dài: “Phụ nữ quá ba mươi tuổi, sinh con, biết giữ gìn là mất hết. Lúc còn trẻ tôi đâu thua gì các các cậu … Vậy mà … Bây giờ xuống nước cũng chẳng cần phao!” Vừa vừa lấy tay bấm bấm vết rạn eo.

      Chồng Kha Mẫn ôm lấy ta, giọng dịu dàng: “Sinh con cho khiến em mất hết dáng. Ở nhà tay em lo liệu, bận đến mức có thời gian lo cho bản thân. Còn vết rạn người của em chính là những chứng tích vĩ đại, tất cả đều là tình dành cho chồng cho con! Người khác nhìn thấy xấu, còn chỉ thấy đau lòng.”

      “Chị Mẫn và rể kết hôn mười năm mà vẫn còn mặn nồng như vậy, quả khiến cho bọn em thèm muốn.” Mạnh Triết cười ha hả, “Trong đội hình của chúng ta, chị Mẫn ngày nào cũng nhận được điện thoại của ông xã. Hôm nào trời chuyển mây đen, điện thoại còn nhiều hơn, công việc bận rộn vẫn tay đưa đón chị Mẫn … Khắp cảnh cục ai biết! Đám con đều mong kiếm được ông chồng như rể đây!”

      Chồng của Kha Mẫn vốn làm việc ở công ty nhà nước, sau đó xin nghỉ về mở công ty riêng. Thời gian đầu thành lập tài nào trụ nổi. Kha Mẫn phải bán nhà, bán xe, vay mượn từ cha mẹ mình để có vốn để ta tiếp tục được nghiệp.

      Bây giờ gia đình Kha Mẫn có nhà cao cửa rộng, có xe, con được học ở trường nhà giàu, là cuộc sống khiến người người mơ ước.

      Nghe những lời Mạnh Triết , ta thầm nở nụ cười, khóe mắt nheo nheo.

      Người phụ nữ có được người đàn ông thương mình, cho dù xinh đẹp cũng vẫn rạng rỡ.

      Bây giờ vào mùa du lịch, bờ biển du khách tấp nập, mỹ nữ dập dìu trong những bộ bikini đủ màu đủ sắc, điều này giúp Tăng Dĩ Nhu bớt phần nào e ngại.

      thích bơi, thoa chút kem chống nắng, nằm bãi cát tắm nắng.

      em! Trông em rất quen, chúng ta quen biết nhau đúng ?” chàng lòe loẹt tiến đến gần.

      Tăng Dĩ Nhu tháo chiếc kính mát. Chàng thanh niên mặc chiếc quần short hình cây dừa, khuôn mặt, ngực và đùi lít nha lít nhít lông. đám quạ đen bay qua đỉnh đầu Tăng Dĩ Nhu.

      Nhiều năm trôi qua, duyên hoa đào của chẳng mấy sáng sủa, mà có chăng nữa cũng muốn loại cây kiwi* thế này!

      *Hàm ý tương tự như ‘mấy trồng cây si’ ở Việt Nam.

      em! Có thể được gặp nhau ở nơi lãng mạn như thế này chính là do ông trời an bài, xin em đừng ngược lại ‘Thiên ý’! Cũng xin em đừng vội từ chối, hãy cho được phép ngồi xuống từ từ trò chuyện, em nhanh chóng cảm thấy chính là đối tượng tuyệt vời.

      là CEO của tập đoàn danh tiếng, dưới tay có hơn sáu trại chăn nuôi heo, hai công ty chế biến thực phẩm, là nhà cung ứng khép kín, sản nghiệp vô số. Bên chuyên cung cấp cho thị trường trong nước, nhanh chóng đẩy mạnh ra thị trường Mỹ …”

      đây quả nhiên là có cặp mắt tinh đời, nghề nghiệp của ấy rất thích hợp với công việc kinh doanh của !” Khúc Mịch biết từ nơi nào chui ra.

      “Ồ! lẽ người phụ nữ phong thái tao nhã cao quý đây lại là quản lý cấp cao trong công ty. Khí chất xuất chúng!” ta ngừng tán thưởng.

      Khúc Mịch giơ ngón trỏ, lắc lắc, rồi lại dùng hai cánh tay làm dấu ‘x’ trước ngực mình.

      “À! Tôi biết rồi. Hay là ấy chính là thiên sứ áo trắng, cứu sống biết bao mạng người khiến mọi người kính nể! Nhưng công việc này đâu có liên quan gì đến nghiệp của tôi?”

      “Ha ha ha…” Khúc Mịch phá lên cười, “Người phụ này giải phẫu thi thể so với mấy máy xẻ thịt của còn mạnh hơn gấp nhiều lần. Chỉ cần dao từ mang tai đến yết hầu, hình thành vết thương hình chữ Y, rồi sau đó dao rạch thẳng xuống phía dưới!

      ra người chết cũng có khác biệt gì so với động vật, dùng dao giải phẫu hay dao phay cũng thế thôi. nhát, lôi hết nội tạng của . Tim đây, dạ dày đây, nối liền dạ dày chính là ruột. À ruột già của heo thấy rồi đúng ??? Có lẽ còn thường xuyên ăn nữa kìa! khác ruột người đâu … Haizza …. Ơ ơ …. CEO kia …. Sao vậy … Tôi còn chưa hết mà … Này này … Đừng chạy!!!”

      Người đàn ông chưa chờ Khúc Mịch hết câu sợ hãi trợn mắt nhìn Tăng Dĩ Nhu, co giò chạy mạch.

      đừng có phá vận ‘Hoa đào’ của tôi được ?” Tăng Dĩ Nhu đeo lại chiếc kính mát, vừa nằm xuống vừa .

      “Hoa đào???” Khúc Mịch khịt mũi coi thường, “Hoa đào gì chứ … Tôi thấy giống cây kiwi thành tinh đúng hơn!”

      uống nước ngọt, nghe những lời này ngẩn người, chiếc kính đen che khuất đôi mắt nên nghĩ gì.

      “Sao bơi !” Ccô dường như muốn đuổi khách.

      trả lời, nằm xuống chiếc ghế bên cạnh: “Tôi thích ‘Tội Ác Dưới Ánh Mặt Trời’*, tuy nhiên tôi chưa từng đọc quyển sách này, chỉ đơn thuần cụm từ này. hãy nhìn đám người bãi biển , ai cũng đều phơi mình dưới ánh mặt trời, nhưng ai dám cả quyết trong lòng họ có mảng tối! chừng ở đây có tên trộm vặt, có kẻ mang tội danh giết người, cưỡng hiếp, cũng có kẻ buôn ma túy …”

      *Kỳ nghỉ hè của Poirot (Tội ác dưới ánh mặt trời) của Agatha Christie.

      “Nhìn thấy, nghe thấy, thậm chí cho dù bản thân từng trải qua cũng phải là ! Thế giới này có quá nhiều thứ đáng sợ, bầu khí quá kinh khủng khiến con người ta dám hít thở!” góc nào đó trong nội tâm của Tăng Dĩ Nhu dường như bị câu của Khúc Mịch đánh thức, “Cái chết ràng của Trần Vi, tội nghiệp nhi quả phụ còn sống ở cõi đời này.”

      “Tôi vừa nhận được điện thoại, vợ của Trần Vi đột nhiên rút trăm ngàn tệ.”

      Dĩ Nhu cau mày, tại sao hai mẹ con lại có nhiều tiền như vậy? Tiền bồi thường cho việc buộc Trần Vi phải tự sát. Nếu như tra ra được ai là người cho mẹ con ta tiền, có thể bắt được hung thủ đứng đằng sau.

      “Đừng tưởng bở! Tiền đó được chuyển khoản từ bên ngân hàng Thụy Sỹ, tài nào tra ra được thân phận đối phương. Tuy nhiên, điều này chứng minh được chuyện …” đến đây Khúc Mịch dừng lại.

      “Sau lưng là nhân vật rất lớn, là người Lưu Minh có thể tin tưởng!” Tăng Dĩ Nhu tiếp, “Nhưng vì lợi ích của người lại giết hại bao nhiêu trẻ em vô tội, thực uổng phí kiếp làm người! Hơn nữa chỉ vì nguyên nhân ấy nực cười, gì chứ mượn hồn tăng tuổi thọ. nhất định phải tra ra hung thủ , thể để hai đứa bé chết oan uổng, đừng để tiếp tục hại người!”

      “Trần Vi tự sát, tên đạo sĩ bốc hơi khỏi thế gian, tất cả các manh mối đều mất hết. Bây giờ cho dù tìm được hung thủ cũng có chứng có cứ, tài nào định tội được !”

      “Vậy cứ để nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật?” Ngữ khí Tăng Dĩ Nhu hơi khó chịu.

      tin tưởng nhân quả tuần hoàn ?”

      “Tôi tin!” Tăng Dĩ Nhu kích động, “Trong phòng hồ sơ của cảnh cục có biết bao bản án cũ? Hung thủ vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật đó, nếu như có báo ứng bọn họ nên bị bắn chết!”

      phải báo mà thời cơ chưa tới!”

      hươu vượn! Đám cảnh sát kia có năng lực tìm ra hung thủ thôi!” Tăng Dĩ Nhu đứng phắt dậy, “ có biết người thân của nạn nhân ấy làm sao có thể sống sót qua khỏi những tháng ngày ấy ? Hung thủ chưa bị bắt, người chết hàm oan, người sống cũng yên, mỗi ngày trôi qua đều là dày vò!” còn muốn tiếp, thế nhưng khựng lại, hít sâu hơi rồi quay người rời .

      Khúc Mịch nhìn bóng lưng của , ánh mắt đầy đăm chiêu.

      CHƯƠNG 20: TÌNH HUỐNG BẤT NGỜ

      Cảm xúc bị đè nén, Tăng Dĩ Nhu chẳng còn tâm trạng tắm nắng, mình quay về phòng.

      Vừa ra khỏi thang máy, Tăng Dĩ Nhu chợt bắt gặp bóng dáng quen thuộc vụt qua, hình như là Lưu Uyển Như.

      Lưu Uyển Như ở tầng VIP, ta xuống đây làm gì?

      “À … bác sĩ Tăng, tắm biển sao?” Lục Ly từ trong phòng bước ra, liếc nhìn sắc mặt của Tăng Dĩ Nhu có vẻ ổn.

      “Tôi hơi đau đầu nên muốn về nghỉ!” Sau đó quay người vào phòng.

      có sở thích tám chuyện người khác, cũng có thói quen ngồi lê đôi mách.

      Bồn tắm khách sạn có chức năng tạo xoáy nước massage, ngâm mình trong bồn, sau đó choàng chiếc áo tắm bước ra sân thượng, ngắm bãi biển cách đó xa.

      Đột nhiên bóng dáng của Lưu Uyển Như lại rơi vào tầm mắt của Tăng Dĩ Nhu. Chiếc áo tắm mảnh màu đen, hai bên eo và trước cổ khoét sâu lộ ra vùng ngực và vòng eo hoàn mỹ. Vừa tao nhã vừa gợi cảm lại mang theo vài phần huyền bí, đúng hổ danh là quý phu nhân, quần áo mặc người cũng đặc biệt chói mắt.

      ta chuyện với , có điều … chưa được vài câu rời .

      Tăng Dĩ Nhu nhìn kỹ đó … ra là Hoắc Thể Ni. Khẳng định là ta lại muốn phỏng vấn Lưu Uyển Như nhưng bị cự tuyệt. Phải công nhận ta có tinh thần chiến đấu mệt mỏi cộng thêm da mặt dày, bị từ chối nhiều lần mà vẫn nản chí. Vì nghề nghiệp, phải cố gắng cũng dễ hiểu, nhưng đôi khi nên biết tiến biết lùi.

      Đường Ninh quay về thay quần áo, có mấy người muốn ra biển câu cá, tiện qua đảo dạo vòng. Nghe đảo có miếu Hải Thần, rất linh.

      Dĩ Nhu , Đường Ninh bĩu môi phụng phịu: “ Lục và Khúc , chị cũng , còn có mấy người có gì vui đâu chứ!”

      Ngoài miệng vậy nhưng vẫn vui vẻ ra ngoài. Buổi chiều khi quay về Đường Ninh còn hưng phấn cho Tăng Dĩ Nhu xem lá xăm ta vừa xin được.

      “Giai nhân niêm khởi tú hoa châm, tú đối uyên ương hữu diệu
      Đông xả hồng hoa tây xả diệp, khán tự vô tâm khước hữu tâm.”

      Tăng Dĩ Nhu khẽ đọc quẻ xăm: “Tiểu nha đầu có người thầm thương trộm nhớ!”

      “Chị Dĩ Nhu biết giải quẻ xăm sao? Lão hòa thượng trong miếu cũng em như vậy, nhưng chỉ ý thôi. Em biết nếu tỏ tình thành công có thể qua miếu Hải Thần xin thêm quẻ nữa hay !”

      Chưa đợi Tăng Dĩ Nhu trả lời, ta lại chạy qua vali: “Lát nữa có tiệc BBQ bãi biển, nghe còn đốt lửa trại, mặc gì đây nhỉ? là khổ tâm quá , mặc váy tiện, mặc quần khoe được đùi đẹp, quần short phối áo thun ngắn tay nhìn có thường quá ?”

      Tăng Dĩ Nhu khỏi nở nụ cười, bé này thoắt vui thoắt buồn.

      Tăng Dĩ Nhu thay trang phục đơn giản, áo thun ngắn tay có nón kết hợp cùng quần short và giầy thể thao, đơn giản, thoải mái.

      Hai người về phía bãi biển, lửa trại nhen, mấy thanh niên chuẩn bị dụng cụ nướng. Kha Mẫn, Lưu Uyển Như và Hoắc Thể Ni trò chuyện, bàn bên cạnh bày sẵn mấy món khai vị và trái cây.

      Lần này Hoắc Thể Ni phá hỏng bầu khí, chuyện công việc, Khang Bình cảm giác thoải mái hơn nhiều.

      “Ngồi thế này tẻ nhạt quá, chúng ta mỗi người kể câu chuyện ấn tượng hay thú vị !” Đường Ninh đề nghị, “Nếu như câu chuyện thu hút bị phạt phải biểu diễn tiết mục nào đó.” Cuối cùng vẫn chỉ là nhóc, lúc nào cũng chỉ có chơi và chơi.

      Lục Ly bắt đầu trước, kể khi mới bước chân vào Cục cảnh sát là tham gia phá án ngay, nghe câu chuyện của ta tất cả nhịn được cười.

      --- người đàn ông bên ngoài có bồ nhí, muốn tìm cách ly hôn với vợ nhưng được, cuối cùng ông ta nghĩ ra diệu kế.

      Ông ta đến cửa hàng bán thịt chó mua con chó, đề nghị chủ quán giết rồi lột da, sau đó mặc cho nó bộ quần áo của ông ta, nửa đêm ném ngoài quốc lộ. Đợi khi tài xế xe tải cán qua con chó, ông ta mới lò dò bước qua ném lại bóp tiền, thẻ căn cước, sau đó bỏ của chạy lấy người.

      Ông ta muốn ngụy trang mình chết, rồi đưa bồ nhí cao chạy xa bay, hưởng cuộc sống hạnh phúc. nghĩ tới cảnh sát giao thông khi đến trường liền nhận ra điều bất thường, thứ nhất thi thể giống như người thường, thứ hai lượng máu chảy ra đủ khiến cho người tử vong. Do vậy cảnh sát giao thông giao vụ án này cho bên cảnh sát hình , chưa đầy ngày tóm được ông ta.

      người đàn ông hơn bốn mươi tuổi mà lại có thể nghĩ ra được kế hoạch ngu xuẩn như vậy … thể tưởng tượng nổi!” Hoắc Thể Ni cảm thán, “Em làm phóng viên nhiều năm như vậy chưa từng đưa mấy tin tức thế này.”

      Câu chuyện này giúp Lục Ly qua ải. Ngồi sát bên ta là Lưu Uyển Như. ta kể chuyện mà hát cho mọi người nghe bài ‘Bạn Cùng Bàn’.

      Hát đến đoạn ‘Ai cột tóc cho cậu, mái tóc dài cột cao. Ai dành cho cậu bộ váy cưới tinh khôi’ ánh mắt ta ngưng đọng, Lục Ly ngồi bên cạnh ngửa cổ uống bia.

      Nghe hai người là mối tình đầu của nhau, lại là bạn học cấp hai, bài hát này hợp cảnh.

      Trong màn đêm mông lung, ánh lửa bập bùng, sóng xô bờ cát … mọi thứ đều quá lãng mạn khiến người ta kìm được cảm xúc.

      Lục Ly dù là người thô lỗ nhưng cũng là người tình cảm. Trong tình cảnh này, ta làm sao có thể động lòng? ta dùng sức nắm chặt lon bia, hơi tu hết, sau đó bóp xẹp.

      “Chuyện của tôi sắp tới đây là câu chuyện cả mức bi thảm!” Mạnh Triết nhận thấy bầu khí bất ổn liền lảng sang chuyện khác, “Là câu chuyện về người đàn ông lạc lối, mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu … chung là cực kỳ phức tạp.”

      “Kể nhanh ạ!” Đường Ninh giục.

      Mạnh Triết thở dài, vẻ mặt đầy bi thương: “Ông chồng lầm đường lạc lối, vợ khóc lóc than thở với mẹ chồng: Con hỏi mẹ … Tại sao lại như vậy chứ?

      Bà mẹ chồng mang dĩa sủi cảo, đưa ta mấy cái. ta ăn xong, bà nếu như ngon cứ ăn. ta ăn thêm. Ăn xong ta lại hỏi: ‘Mẹ à! Tại sao ấy lại như vậy?’

      Bà ta thở dài hỏi ‘Còn muốn ăn sủi cảo nữa ?’. ta gật đầu. Bà ta hỏi tiếp: ‘Vậy vẫn chưa biết nguyên nhân?’

      suy nghĩ chút rồi trả lời ‘Con biết rồi, bởi vì lòng tham đáy của ấy, mãi mãi biết thế nào là đủ!’.

      Mọi người đoán xem bà mẹ chồng trả lời thế nào?”

      “Người phụ nữ này đúng. Thế nhưng bà mẹ chồng chắc chắn xấu con trai mình.” Với mấy chuyện này Kha Mẫn là người có kinh nghiệm nhất.

      Mạnh Triết lắc đầu, tay chống nạnh, tay bóp mũi, nhại theo giọng của người già: “ chán à … Nhìn thân mập của !”

      “Phì _ _ _” Đường Ninh uống nước phun hết ra ngoài, văng hết vào mặt Mạnh Triết, “Chuyện này mà bi thảm gì chứ! Chuyện cười đúng hơn! được! Phạt biểu diễn tiết mục.”

      “Kể chuyện cười chính là tiết mục của , trước đó chỉ đẩy mạnh bầu khí thôi mà!” Mạnh Triết lấy khăn lau mặt, “Chứ câu chuyện của lão đại quá đặc sắc làm sao bì kịp!”

      Đường Ninh thèm chuyện với Mạnh Triết, quay sang Tăng Dĩ Nhu. Tăng Dĩ Nhu khẽ nở nụ cười: “Mọi người nhất định vẫn muốn đêm hôm nghe tôi kể chuyện câu chuyện tôi ấn tượng nhất ư?”

      pháp y, công việc mỗi ngày chính là giải phẫu thi thể.

      ! Em dám nghe!” Đường Ninh xua tay, “Vậy chị Dĩ Nhu biểu diễn tiết mục !”

      “Tôi hát lạc điệu, khiêu vũ biết, kể chuyện cười thạo!” Tăng Dĩ Nhu vội vàng từ chối.

      “Vậy phạt rượu …”

      “Tôi kể vụ án có . Nếu mọi người đoán được kết cục, tôi biểu diễn hai tiết mục. Còn nếu đoán được …” Khúc Mịch đột nhiên lên tiếng, cắt ngang lời Đường Ninh, “Bác sĩ Tăng cần phải uống rượu.”

      Phát sinh tình huống bất ngờ? Đôi mắt Đường Ninh uyển chuyển liếc nhìn hai người.

      ***

      *Bài hát ‘Bạn cùng bàn’ do Hồ Hạ thể , OST trong bộ phim My Old Classmate

      https://www.youtube.com/watch?v=TVEtH_pGStE
      duyenktn1 thích bài này.

    2. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      QUYỂN 2: ÁN MẠNG LY KỲ

      CHƯƠNG 21: RẤT CÓ PHÚC

      ‘Có tiền có tội, tội ác chính là lòng người’

      Khúc Mịch ràng là đỡ cho Tăng Dĩ Nhu, ánh mắt mọi người nhìn bọn họ đầy ám muội.

      Tăng Dĩ Nhu lúng túng, vội vã giải thích: “Các người ai cũng có đôi có cặp, chỉ còn hai người bọn tôi lạc loài. Đội trưởng Khúc ga-lăng dĩ nhiên là quan tâm tôi hơn chút. Đội trưởng Khúc xem ra khó gần chút nào, rất dịu dàng, tỉ mỉ, ai được làm bạn của ấy có phúc. Ha ha ha!”

      cố gượng cười.

      Lời giải thích này có khác gì … Bạo biện.

      Khúc Mịch quay sang liếc cái, Tăng Dĩ Nhu lạnh gáy, cảm giác như ánh mắt của sói chĩa thẳng về phía !

      tài xế bệnh viện tâm thần đón bệnh nhân. Ai ngờ đường về viện ba bệnh nhân trốn thoát. Ông ta sợ mất việc nên giữa đường bắt cóc ba người qua đường.”

      Vừa mở đầu thu hút được chú ý của mọi người. Mọi người chú tâm vào vụ án nên Dĩ Nhu thoải mái hơn được chút. Tính tình Khúc Mịch kì lạ, mở miệng chuyện lạnh như băng ác khẩu … ai có thể đoán trước được.

      Chẳng trách có bạn , tính cách quái gở như vậy, ở chung lâu ngày cũng ai chịu nổi.

      “Bệnh nhân đầu tiên sau khi nhập viện ngừng la hét mình có bệnh. Khi thét lên lần thứ năm bị y tá tiêm mũi. Bệnh nhân thứ hai thấy thế liền rút kinh nghiệm kêu la, bắt đầu mở miệng đọc tên các vị lãnh đạo trong nước, đến tên thứ mười cũng bị đánh ngất. Hai người bọn họ đều bị coi là bệnh nhân phải lưu lại chữa trị, chỉ có người thứ ba được ra ngoài. Mọi người đoán tại sao người đó có thể thoát?”

      Đường Ninh đoán đầu tiên, đúng, sau đó ai nấy xôn xao đoán thử, nhưng tất cả đều sai.

      “Bác sĩ Tăng … xem ra cần phải uống rượu”, khóe miệng Khúc Mịch khẽ nhếch, “Người thứ ba chẳng câu, mỗi ngày trôi qua đều lễ phép chào hỏi bác sĩ và y tá. Rửa mặt, cạo râu, ăn cơm, ngủ nghỉ đúng giờ. Mười lăm ngày sau, được thả. Sau đó mau chóng báo cảnh sát, hai người bị giam trước đó được cứu, tài xế bị cảnh sát bắt giữ, phán tù năm.”

      “Quá thông minh! ra cho dù có la hét khản cả giọng, nghĩ ra vô vàn biện pháp để chứng minh lại khiến người ta cảm giác bạn có bệnh. Cứ an phận, cần tranh luận, biện minh. Đội trưởng Khúc câu chuyện này đầy tính triết lý!” Lưu Uyển Như cười cười lên tiếng.

      “Tôi đây là chuyện có , phải tích xưa. phải người nào cũng như bà Lệ đây vô âu vô lo, rồi tìm đến triết lý này triết lý nọ.” chút khách khí, thẳng, đế ý đến mặt mũi người khác. “ năm sau, người tài xế bị giết chết, phân thây; bác sĩ và y tá trong bệnh viện lần lượt bị sát hại. Hung thủ chính là người thứ ba, mọi người có biết tại sao giết người ?”

      “Vì hận?”

      “Vì bị coi là kẻ tâm thần, mất công việc và bạn bè?”

      “Bác sĩ và y tá trong bệnh viện ngược đãi?”



      Khúc Mịch lắc đầu: “Bởi vì là kẻ có bệnh, tên biến thái giết người điên cuồng!”

      “Tôi biết!”, Mạnh Triết hô lớn, “Người thứ ba sau khi tiến vào viện tâm thần biểu quá mức bình thường … Đây chính là phản ứng khác thường so với người bình thường!”

      đáng sợ! Nghe xong vụ án này em thấy ai cũng bình thường! Hay là tất cả chúng ta đều giấu tâm lý giết người điên cuồng. Ối! Quá khủng khiếp!”, Đường Ninh co gối, vòng hai tay ôm chặt lấy, đôi mắt mở lớn: “ chơi nữa! Tối nay em mất ngủ mất thôi!”

      nhóc vừa dứt lời liền nghe thấy nhóm bên cạnh ca hát, liền chạy sang nhập hội.

      Dưới chân Lục Ly ít vỏ bia, cũng gần chục lon. ta đứng dậy, lảo đảo, Lưu Uyển Như vội đỡ ta về phòng.

      Nhìn thấy Lưu Uyển Như rời , Hoắc Thể Ni cũng đứng dậy xin về phòng nghỉ ngơi. Khang Bình nở nụ cười khổ, ràng chàng bị nàng thu hút nhưng ai cũng nhìn ra được ta chỉ lợi dụng ta để tiếp cận đội hình .

      Mạnh Triết yên tâm để Đường Ninh tham gia vào nhóm người quen biết nên để mắt trông chừng.

      Chớp mắt cái nhóm người chỉ còn lại Khúc Mịch và Tăng Dĩ Nhu.

      Sẵn trước đó ngại ngùng, bây giờ ngồi với nhau, hơi khó chịu, muốn đứng lên về phòng, đột nhiên Khúc Mịch gọi lại.

      “Bác sĩ Tăng!” đứng ngược với ánh lửa nên nhìn ra được vẻ mặt của lúc này: “ rất có phúc!”

      Nhìn bóng lưng của , Dĩ Nhu đờ người … Câu này của là có ý nghĩa gì?

      Đột nhiên nhớ ra câu vừa mới … Gương mặt bỏng rát, trong lòng suy đoán lung tung.

      đơn thuần chỉ muốn khích lệ sau này hạnh phúc? Hay ý muốn trở thành bạn của ? Hoặc chỉ đơn thuần là câu vô tâm?

      Tăng Dĩ Nhu suy nghĩ đến nửa đêm, cảm thấy đây phải là lời tỏ tình, có ai lại tỏ tình kiểu đó. Mặt lạnh như tiền cần biết kết quả mà bỏ nước!

      Dĩ Nhu ngủ được, đến gần sáng, đầu tê rần. bao lâu rồi mất ngủ như hôm nay nhỉ? nhớ. Tại sao chỉ vì câu của Khúc Mịch lại khiến bận lòng.

      Khốn kiếp! Dĩ Nhu rủa thầm Khúc Mịch.

      mặc lại quần áo, xuống quầy lễ tân xin thuốc giảm đau, khi quay trở lên trông thấy Lục Ly từ trong thang máy bước ra, số tầng hiển thị chính là từ lầu VIP xuống, là khu tầng Lưu Uyển Như ở.

      Mối tình đầu gặp lại, buổi tối dài đằng đẵng, nam quả nữ … còn làm gì chứ!!!

      Tăng Dĩ Nhu muốn để cả hai lúng túng nên trốn sau cây cột, chờ ta về phòng mới bước ra.

      Ngày hôm sau mọi người tắm suối nước nóng, spa. Được massage Dĩ Nhu cảm giác thoải mái hơn hẳn, ngủ thiếp , cả người thư thái hơn rất nhiều.

      “Bác sĩ Tăng!”, Khúc Mịch đột nhiên xuất trước mắt , vẻ mặt nghiêm túc.

      Tim Tăng Dĩ Nhu đập mạnh cái, vô thức cắn môi, ánh mắt mơ màng.

      “Biệt thự cạnh biển phát hai bộ thi thể, chúng ta mau mau đến đó!”

      Tăng Dĩ Nhu ngẩn người, lập tức theo , dĩ nhiên trong lòng có chút mất mát. Chẳng còn là thiếu nữ tuổi đôi mươi, sao vẫn còn ấu trĩ như vậy chứ?

      “Bác sĩ Tăng! Tôi cho người qua Cục cảnh sát mang y cụ của đến đây. còn cầu gì ?”, Khúc Mịch cắt ngang dòng suy nghĩ của Tăng Dĩ Nhu.

      !”, điều chỉnh tâm trạng, “Ai là người phát thi thể báo cảnh sát? Tình huống bây giờ thế nào?”

      “Nạn nhân là chủ tịch tập đoàn Lệ Thị, ông Lệ Trường Phong và vợ là bà Hà Ngọc Phượng. Tình hình chi tiết chưa . Nhân viên quét dọn biệt thự là người báo cảnh sát. Nhiệm vụ của ta là quét tước biệt thự vào mỗi cuối tuần. Hôm nay khi dọn dẹp đến phòng tắm lầu hai phát ra thi thể Hà Ngọc Phượng, ta sợ hãi chạy tán loạn, vào thư phòng lại bắt gặp thi thể của Lệ Trường Phong. Khoảng hai mươi phút sau, trấn tĩnh lại ta mới báo cảnh sát!” Khúc Mịch vừa lái xe vừa tường thuật.

      Chủ tịch tập đoàn Lệ Thị và vợ? Ánh mắt Tăng Dĩ Nhu lóe lên cái … Chắc chắn là ba mẹ chồng của Lưu Uyển Như!

      Khúc Mịch dường như đọc thấu suy nghĩ của : “ cho Lưu Uyển Như qua đó nhận diện, mặt khác cũng thông báo với người nhà họ Lệ!”

      Biệt thự ven biển cách khu du lịch xa. Vừa dứt lời xe đến trường. Phía ngoài cổng biệt thự đậu sẵn hai chiếc xe cảnh sát. Mạnh Triết đứng chờ ở đó.

      *

      Lời tác giả: Đây là bộ truyện dài, vì vậy sắp xếp vụ án trong đây rất chặt chẽ. Có khi vụ án trước chưa kết thúc lại phát sinh vụ án mới. Các bạn đừng nóng vội, vụ án của Mã Gia Câu nhanh chóng có kết quả cuối cùng!

      Queenie_Sk: Tớ trả nợ mấy bộ lâu rồi chưa đăng nên edit ko kịp ĐCTD --- Mọi người theo dõi bộ này đợi tớ mấy hôm nhé!

      CHƯƠNG 22 GIA ĐÌNH PHỨC TẠP

      Mạnh Triết trông thấy hai người xuống xe, chào tiếng rồi báo cáo tình hình, còn mang theo vẻ cợt nhả khi còn ở trong khu du lịch.

      Đừng nhìn ta ngày thường cà lơ phất phơ, lúc phá án cực kỳ nghiêm túc, là người cảnh sát khá cẩn thận và tỉ mỉ.

      “Đội trưởng Khúc, hai thi thể vẫn giữ nguyên vị trí, Lưu Uyển Như đến, vẫn chưa sắp xếp ta nhận diện, những người khác nhà họ Lệ đường đến đây.” Khúc Mịch rảo bước về phía trước, Mạnh Triết theo bên cạnh báo cáo.

      Thi thể đều ở lầu , Lưu Uyển Như ngồi ở đại sảnh tầng trệt, Kha Mẫn ngồi bên cạnh chăm sóc ta. Sắc mặt Lưu Uyển Như trắng bợt, bàn tay cầm tách trà khẽ run.

      Lục Ly từ lầu bước xuống về phía ta an ủi vài ba câu: “Nếu như những người trong nhà họ Lệ có thể xác định được thân phận nạn nhân, theo trình tự em cần đến nhận diện. Việc do em quyết định, cần sợ!”

      “Vâng!”, ta ngẩng đầu, đôi mắt ngấn lệ, vẻ mặt hoảng hốt.

      người phụ nữ yếu đuối luôn kích thích bảo vệ và che chở của cánh mày râu.

      Đều là phụ nữ, người ta nghe đến tử thi cả người run bần bật, còn bản thân Tăng Dĩ Nhu vừa nghe hai từ thi thể tinh thần trở nên phấn chấn, sao lại khác nhau như thế chứ? Chẳng trách chẳng có ai theo đuổi, còn người ta được gả vào nhà giàu, có mối tính đầu che chở trăm bề.

      Tăng Dĩ Nhu liếc mắt nhìn Lưu Uyển Như, ta khẽ nhíu mày, nước mắt thi nhau tuôn trào. ta rút chiếc khăn tay màu trắng, phía góc khăn thêu nhành hoa lan, nhàng lau khóe mắt hai lần, động tác cực kỳ ưu nhã.

      làn hương thơm lan tỏa nhàng phảng phất xung quanh.

      Đây mới là người phụ nữ cốt cách, giơ tay nhấc chân đều tỏa khí chất sang quý.

      Tăng Dĩ Nhu nhủ thầm bản thân chắc chắn bao giờ học được, ta cùng chung con đường!

      “Bác sĩ Tăng! Đến thư phòng trước, sau đó qua phía nhà tắm.” Khúc Mịch đứng lầu nhìn xuống.

      Tăng Dĩ Nhu vội vàng cầm theo thùng y cụ lên, vừa đến cầu thang ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.

      giày chuyên dụng, đeo bao tay, sau đó mới bước vào trong, cẩn thẩn tránh các vết máu sàn.

      Nạn nhân được đặt nằm ngang dưới đất. Vết máu khô đọng thành vũng lớn chiếc bàn làm việc của chủ tịch Lệ, trền nền nhà cũng có. Chân bàn cũng vương vết máu. Ắt hẳn khi ấy nạn nhân nằm nhoài bàn, động mạch bị cắt đứt dẫn đến mất máu quá nhiều, chảy dài từ bàn xuống nền đất.

      Quả nhiên phát cổ tay ông ta có vết cắt rất sâu, tuy nhiên cho đây là nguyên nhân chính dẫn đến tử vong.

      “Nạn nhân bị dao đâm trước ngực, ngay chính giữa tim, là vết thương trí mạng. Hung thủ ra tay rất chuẩn xác, loại trừ trường hợp bỏ thuốc mê từ trước, điều này cần phải tiến hành giải phẫu mới có thể xác định.” Tăng Dĩ Nhu vừa kiểm tra vừa ghi lại.

      Đây là thói quen của , sau khi xong việc nghe lại thêm lần tránh bỏ sót manh mối.

      “Vết thương nơi cổ tay nạn nhân tạo thành khi nào?” Khúc Mịch đứng bên cạnh.

      “Căn cứ phần huyết dịch đọng lại, hẳn là được tạo thành sau khi bị đâm ở ngực lâu sau đó.” Tăng Dĩ Nhu khẳng định, “Vết thương vùng ngực và tay cách nhau khoảng nửa tiếng!”

      Nạn nhân bị đâm trúng tim, nhát đoạt mạng, nửa tiếng sau cắt cổ tay để mất máu, để nạn nhân chết trong đau đớn. làm như vậy có mục đích gì? Hay chăng chỉ là sở thích?

      dịch chuyển thi thể chút, cẩn thận kiểm tra: “Căn cứ vào độ ấm thi thể và vết hoen tử thi*, nạn nhân tử vong cách đây khoảng mười hai tiếng.”

      * Hoen tử thi là những điểm hoặc mảng sắc tố xuất sau khi chết, do sau chết máu đông và dần dần đọng lại ở những vùng thấp của tử thi.

      Khúc Mịch nhìn đồng hồ, bây giờ là giờ ba mươi phút, như vậy nạn nhân chết trong khoảng giờ rạng sáng nay.

      Chính giữa phòng đọc sách có mảng máu lớn, và vết lôi kéo dài đến cửa, ra phía hành lang tới căn phòng phía cuối cùng.

      Đây là phòng ngủ chính, trong phòng có nhà tắm. Nạn nhân Hà Ngọc Phượng quay lưng về phía cửa, quỳ gối trước bồn tắm, vũng máu đọng phía ngoài.

      Hai tay bà ta bị bẻ quặt ra phía sau, và bị trói bằng dây thừng; đầu cắm xuống bồn tắm đầy nước. bắp đùi cắm cây dao găm, toàn bộ lưỡi dao bị đâm rất sâu, chỉ lộ chuôi dao ra phía ngoài.

      Lục Ly hướng dẫn cho phòng giám chứng chụp ảnh xong xuôi mới đặt thi thể nằm ngang xuống mặt đất.

      “Khoang miệng và mũi có nhiều bọt trắng, vùng cổ xuất vết hoen tử thi màu đỏ nhạt. Môi bầm tím, vùng da xung quanh nổi những hạt sần như da gà, mô mắt có tình trạng xuất huyết. Khả năng nạn nhân bị đâm dao, thể phản kháng và chạy trốn, sau đó bị trói lại lôi từ thư phòng về đây, rồi ấn xuống bồn tắm, ngạt nước mà chết.” Tăng Dĩ Nhu tháo găng tay, “Công việc tôi xong rồi, chi tiết có sau khi nghiệm thi.”

      “A …”, đột nhiên thốt lên tiếng: “Hạ thân nạn nhân có chất dịch trắng, cần phải tiến hành lấy mẫu xét nghiệm!”

      Khúc Mịch nghe thấy thế khẽ chau mày, gương mặt trầm tư.

      “Ba! Ba! Ba!”

      Bên ngoài có tiếng gào thét, kế đến là tiếng ngăn cản của Hách Minh, người đó nổi giận đùng đùng: “Người chết bên trong là ba của tôi, dựa vào đâu cho tôi vào trong? Ba! Ba! Ai tàn nhẫn giết chết ba? Con nhất định tìm được hung thủ, báo thù cho ba!”

      Khúc Mịch ra ngoài, cuối hành lang xuất hai nam nữ. Gương mặt bi thương và kích động là người đàn ông còn khá trẻ. ta mặc âu phục, giày da bóng lưỡng, cổ tay là chiếc đồng hồ phiên bản có giới hạn, cà vạt được nới lỏng.

      ba! đừng làm quá! Đừng giả bộ lấy lòng của người khác”, người phụ nữ đứng phía sau vẻ mặt khá thiếu kiên nhẫn, cầm điện thoại di động tay, thỉnh thoảng lại chạm chạm màn hình hai cái, “Ba chết hợp ý còn gì? Ông chia hết tài sản cho hai! Ba kịp lập di chúc, tài sản nhà họ Lệ bây giờ được chia đều cho ba người chúng ta.”

      “Vào lúc này mà vẫn có thể được những câu này quả bằng cầm thú. Người bên trong là ba của chúng ta đó!” Nhị thiếu gia nhà họ Lệ quay sang mắng em tiếng.

      “Tôi biết mình là người thế nào cần rống lên như vậy!” ba nhà họ Lệ, Lệ Lăng trợn mắt, tỏ vẻ khinh thường, cười lạnh tiếng: “Trong phòng tắm còn có xác con mụ phù thủy, mẹ kế dấu của chúng ta, diễn tuồng phải diễn đủ bộ, sao vào trong nhìn cái? Lát nữa có phóng viên từ bốn phương tám hướng ùa vào, nhớ chừa chút sức còn diễn kịch trước mặt bọn họ!”

      Hách Minh quan sát và đánh giá hai người bọn họ đối đáp.

      Lệ Lăng hừ tiếng: “Ba chúng tôi ở ngoài có tiểu tam tiểu tứ, sinh đứa này đứa kia, chỉ có hai mới là con đích tôn của dòng họ! Tuy nhiên ba tôi là người biết chịu trách nhiệm, đón tất cả mấy đứa con về nuôi, còn mẹ đẻ cho số tiền lớn rồi đuổi !”

      “Lăng! Đừng nhăng cuội!”, người đàn ông tuấn đứng phía sau lưng ta giọng nhắc nhở.

      “Sợ gì chứ? Mình cảnh sát cũng điều tra ra được. Hơn nữa, chuyện này chẳng phải là bí mật gì. Nếu phải ba có nhiều tiền chặn họng bọn phóng viên, nhà báo, chắc chúng đăng rầm trời từ lâu. Nhưng chỉ là bịt tai trộm chuông, bên ngoài tin đồn bay khắp làng khắp ngõ, ai mà biết! Bây giờ ba chết rồi, những việc này chẳng thể nào bưng bít được nữa. chừng, ngày mai bọn tạp chí thẳng thừng đưa tin lên trang nhất ấy chứ!” ta nhướn mày, vênh vênh tự đắc.

      Người đàn ông kia lên tiếng, gương mặt tỏ vẻ bất lực, nhìn ra được tiếng của ta hề có phân lượng.

      Nếu như đoán sai, người này là con rể nhà họ Lệ, chồng của Lệ Lăng, Từ Gia Dư!

      CHƯƠNG 23: TƯ THẾ ỔN ?

      Cảnh sát liên lạc được với Lệ Kiến Thiên, nghe thư ký trong công ty báo lại ta công tác, thể liên lạc.

      Công tác tận nơi nào mà thể gọi được điện thoại? Lục Ly xuống lầu hỏi dò Lưu Uyển Như.

      ta cắn môi, khẽ trả lời: “Chuyện làm ăn của ấy xưa nay em được phép xen vào, càng được phép gọi điện tra hỏi, nếu có việc ta gọi cho em. năm ta ở nhà chưa được ba tháng, buổi tối ta ngủ ở thành phố nào em cũng biết!”

      Liên lạc được thôi vậy, khi tin tức được công bố, Lệ Kiến Thiên chắc chắn lập tức thân.

      Người nhà họ Lệ coi như tề tựu đông đủ, bọn họ đồng thời xác nhận nạn nhân chính là vợ chồng Lệ Trường Phong, Lưu Uyển Như bước lên lầu .

      “Chị dâu vẫn vậy, nhát gan và sợ phiền phức, cứ thế này làm sao quản được hai?”

      Tất cả mọi người nhà họ Lệ xuống phòng khách tầng trệt, chờ đợi cuộc thẩm vấn của cảnh sát.

      Lệ Lăng đưa mắt nhìn Lưu Uyển Như, giọng bực tức: “Khi ba còn sống, hai còn biết đường về nhà, còn sau này có thấy mặt nữa cần phải xem chị dâu bản lĩnh ra sao! Tuy nhiên tôi thấy, nếu chị dâu biết mắt nhắm mắt mở, cố gắng bảo vệ danh nghĩa nàng dâu lớn nhà họ Lệ sau này cơm áo cần phải lo toan.”

      gọi điện thoại cho trai thử xem. Xảy ra chuyện lớn như vậy, ta quay về làm sao bây giờ?”, Uyển Như quan tâm đến mấy lời móc của Lệ Lăng, kéo kéo cánh tay ta năn nỉ.

      “Tôi gọi? Chị biết tôi và ta đâu có hợp nhau, chẳng khác gì người lạ!” ta liếc Uyển Như cái sắc lẹm: “Này! Mấy cảnh sát làm gì vậy? Muốn hỏi gì nhanh nhanh, tôi còn có mấy cuộc hẹn quan trọng nữa!” xong lại cúi đầu xoạt xoạt màn hình.

      Lệ Kiến Nam vẫn cứ mãi bộ dáng thiểu não, Từ Gia Dư càng giúp được gì. Uyển Như đành phải lần nữa gọi cho thư ký của Lệ Kiến Thiên: “ là thư ký của Kiến Thiên làm sao thể liên lạc được với ta? Trong nhà xảy ra chuyện lớn, nhất định phải mau chóng gọi báo cho ta biết!”

      “Bà Lệ! Xin bà đừng khiến tôi khó xử. Bà biết Lệ tổng thỉnh thoảng xử lý số việc cá nhân. Vào lúc đó điện thoại tắt máy, tôi cách nào liên lạc được với Lệ tổng.” Thư ký uyển chuyển từ chối: “Tuy nhiên Lệ tổng gọi điện thoại bàn giao công việc, khi ấy tôi nhất định truyền đạt lời của bà!”

      Lấy lời khai của mọi người là Lục Ly, ta lên tiếng: “Cha mẹ của mấy người là bị sát hại, trong nhà mất bất cứ tài sản nào, do vậy các người hãy cố gắng nhớ xem bọn họ có gây thù chuốc oán với ai ?”

      “Ba tôi làm ăn nhiều năm, khó tránh khỏi đắc tội với vài người, tuy nhiên đến nỗi bị giết chết!” Lệ Kiến Nam vẻ mặt u sầu: “Năm ngoái có đóng cửa mấy xí nghiệp , đúng là có vài người rất hung hăng kéo đến.”

      “Ồ! Là ai?” Lục Ly truy hỏi.

      “Là ông Wanda, giám đốc công ty sản xuất lốp xe Wanda”, Lệ Kiến Nam đáp lời, “Vụ này là do hai phụ trách xử lý, trước có giải quyết cẩn thận, sắp xếp ổn thỏa những cựu nhân viên cũng như các thiết bị và nhà xưởng. Sau đó, hai lại sa thải số nhân viên kỳ cựu, khiến Wanda rất bất mãn.

      Tuy nhiên lời hai có viết giấy trắng mực đen, nên ông ta đành bó tay, ở công ty khóc lóc om sòm. Lúc đó, hai phải gọi bảo vệ, ông ta có lần phun sơn xe hai hai chữ ‘Gian thương’.”

      “Sau đó sao?”

      “Sau đó ông ta lại tới làm trận nháo nhào, hai đành báo cảnh sát. Ông ta bị cảnh sát tóm rồi còn thấy xuất nữa!” Lệ Kiến Nam trả lời.

      “Ba em đều phải do cùng mẹ sinh?” Lục Ly đột nhiên hỏi.

      phải tôi rồi sao? Mấy người ở đây làm mất thời gian quý báu của tôi quá!” Lệ Lăng tỏ vẻ khó chịu: “Mẹ tôi là bà tư, mẹ của ta là bà ba. biết sau khi ông ta chết rồi, biết có còn con của bà năm bà sáu chạy đến nhận mặt nữa! Đồng chí cảnh sát, các người tìm tôi để thêm thông tin, phải thẩm vấn phạm nhân. Tôi có việc trước, cần gì cứ gọi điện thoại.”

      “Nhưng ba và dì …” Từ Gia Dư khẽ chần chừ.

      “Nhưng gì …” Lệ Lăng thấy chồng mình có ý chống đối, hung hăng hơn hẳn, “Cảnh sát tra án, chúng ta thể xen vào được, công ty hai và ba, đến lượt chúng ta bận tâm! thôi cùng mua sắm với tôi. Lần trước có ai theo xách giỏ, cổ tay đau chịu được … biết bao giờ mới lấy lại được sức.”

      Từ Gia Dư nữa, ngoan ngoãn theo sau ta, rời .

      hai có ở đây, ba và dì lại xảy ra chuyện … Tôi sợ gây chấn động các nhân viên trong công ty. Ngày mai khi tin tức được đăng tải, cổ phiếu tập đoàn Lệ Thị chắc chắn giảm. Tôi buộc phải về công ty ngay lập tức. Có tiến triển xin thông báo liền cho tôi. Nhất định phải bắt cho được hung thủ, bao nhiêu tiền cũng được!”

      “Nhị thiếu gia, cảnh sát chúng tôi phá án vì trách nhiệm, phải vì tiền!” Lục Ly cau mày, giọng nghiêm túc.

      Hai em nhà họ Lệ, người trước người sau rời , chỉ còn mình Lưu Uyển Như lo lắng yên.

      “Tôi cho người đưa em về khách sạn nghỉ ngơi, thi thể chúng tôi tạm thời thể giao cho nhà họ Lệ vì cần phải giải phẫu nghiệm thi!” Lục Ly gọi Kha Mẫn đưa Lưu Uyển Như về.

      Tăng Dĩ Nhu chứng kiến toàn bộ hành động của người nhà họ Lệ, lắc lắc đầu ái ngại. Ba mẹ chết rồi, người quan tâm cổ phiếu, người lo mua sắm, còn bằng được con dâu và con rể. Nhìn dáng vẻ của Lưu Uyển Như và Từ Gia Dư có thể thấy được những ngày tháng làm dâu ở rể nhà họ Lệ cũng tươi sáng cho lắm.

      “Làm vợ nhà giàu sướng đâu. ra … gả cho chén sành cũng rất tốt!” Khúc Mịch biết ở đâu chui ra thốt lên câu khiến Tăng Dĩ Nhu giật mình.

      Ý gì đây? chờ nghĩ thông người nào đó vụt mất.

      Được rồi! Coi như chưa nghe thấy! Dĩ Nhu muốn vì câu vu vơ khiến cho mình mất ngủ.

      Thi thể được đưa về Cục cảnh sát, Dĩ Nhu tiến hành giải phẫu nghiệm thi và viết báo cáo gửi về đội hình .

      Khúc Mịch mở cuộc họp cùng các đồng nghiệp nghiên cứu vụ án, tiếp nhận báo cáo, nhìn nửa chữ: “Bác sĩ Tăng! Nhờ tóm tắt qua chút, như vậy tiết kiệm thời gian!”

      “… Được rồi! Mọi người có thắc mắc gì có thể hỏi tôi bất cứ lúc nào, tôi giải đáp chi tiết, như thế tôi đỡ phải mất công giải thích nhiều lần.”

      Hai người này sao giống như đối chọi gay gắt vậy? Mạnh Triết đảo mắt nhìn Khúc Mịch và Tăng Dĩ Nhu nhiều lần.

      “Tôi tiến hành giải phẫu hai tử thi, phát trong dạ dày của bọn họ lưu lại khá nhiều hợp chất thuộc nhóm benzodiazepine (BZD), cũng chính là thành phần chính của thuốc an thần. Khẳng định nạn nhân bị bỏ thuốc trước rồi mới bị sát hại. Căn cứ vết máu đọng lại tại trường, nạn nhân nam bị giết trước, nhát đâm thẳng tim, dẫn đến tử vong, sau đó mới bị hung thủ cắt cổ tay rút máu. Nạn nhân nữ bị cây đao đâm xuyên đùi, trói trụ hai tay, đầu bị đè mạnh, chết ngạt trong bồn tắm! Phần hạ thân phát tinh dịch, nạn nhân chết rồi mới bị cưỡng hiếp!”

      “Bác sĩ Tăng, tôi có câu hỏi!”, Mạnh Triết cắt ngang lời Tăng Dĩ Nhu, “Tại sao chết rồi mới cưỡng hiếp; còn nữa nó khác thế nào với việc bị cưỡng hiếp khi còn sống? Hơn nữa tư thế nạn nhân khi chết là quỳ gối ở bên bồn tắm, đầu vẫn còn cắm dưới bồn … Tư thế đó … Có ổn ?”

      Ớ ớ!!! Chuyện này Kha Mẫn lập gia đình nghe xong mà vẫn ngượng đến đỏ cả mặt, trong khi đó Tăng Dĩ Nhu cực kỳ bình tĩnh.









      CHƯƠNG 24: ĐỊCH NHÂN KIỆT VÀ NGUYÊN PHƯƠNG*

      Lấy tư cách là pháp y nhiều năm, các vụ án cưỡng dâm qua tay ít, tuy rằng vẫn thân trong trắng nhưng đồng nghĩa với việc hiểu chuyện này. Huống hồ chi, Tăng Dĩ Nhu luôn công tư phân minh, thời điểm làm việc cực kỳ nghiêm túc, có chuyện gì được coi là khó .

      nghe câu hỏi của Mạnh Triết, giải thích mạch lạc: “Tôi trả lời câu hỏi đầu tiên của cậu, thứ nhất tôi khẳng định nạn nhân chết rồi mới bị cưỡng hiếp. Vết trói, vết dao đâm đùi, vết máu bầm đầu gối, tất cả đều do trước khi chết tạo thành vì lúc ấy máu huyết trong cơ thể vẫn còn lưu thông, máu đọng dưới da màu đỏ sậm, nếu nhìn kỹ thấy máu phân tán theo phương hướng dòng chảy.

      Trong khi đó dấu tay bên eo nạn nhân màu đen; dưới biểu bì, máu tượng khuếch tán, chứng tỏ sau khi nạn nhân chết rồi mới bị dùng sức bóp lấy. Hung thủ bóp hai bên eo nạn nhân để làm gì? Nhất định để tìm điểm chống đỡ, ra lực mạnh hơn. Do vậy vị trí máu tụ đen là khi nạn nhân nữ chỉ còn là xác chết!

      Vấn đề thứ hai, nạn nhân nữ cao 158cm, hai chân mở ra quỳ mặt đất. Nếu như sau đó tiến hành tư thế xâm nhập, đối phương phải thấp hơn 168cm mới tương hợp. Căn cứ dấu tay lưu lại eo nạn nhân, hung thủ nhất định cao 175cm.

      Dựa theo tiêu chuẩn bình thường, hung thủ rất khó có được cực khoái. Nhưng hành động với xác khô chứng tỏ tâm lý biến thái. Vì vậy hưng phấn đến từ trong tâm, tư thế này cũng được coi là thoải mái.”

      Mạnh Triết nghe xong gật gù tâm phục khẩu phục. Kha Mẫn bên cạnh chép chép miệng thầm nghĩ: Khó trách bác sĩ Tăng đẹp như vậy vẫn có bạn trai. Người đàn ông nào có thể chịu được bạn mình suốt ngày lẩn quẩn quanh thi thể; mở miệng về xác khô, kinh nghiệm giải phẫu cách vui vẻ như thế chứ. tốt thế này … quá đáng tiếc!

      “Tinh dịch tôi cho xét nghiệm và cũng có kết quả! Sức sống của tinh trùng trong tinh dịch đến tám mươi chín phần trăm, trong đó tinh trùng cấp đạt sáu mươi phần trăm, cấp hai đạt hai mươi lăm phần trăm, còn lại là ở cấp ba và cấp bốn. Căn cứ theo số liệu này có thể suy đoán hung thủ ở trong khoảng độ tuổi từ hai mươi đến bốn mươi tuổi, tố chất cơ thể khỏe mạnh.” Dĩ Nhu tiếp.

      “Bác sĩ Tăng!” Khúc Mịch đột nhiên lên tiếng, “ cho rằng hung thủ cao khoảng 175cm, tuổi tác từ hai mươi đến bốn mươi, có khuynh hướng tâm lý biến thái, và là người đàn ông khỏe mạnh?”

      “Theo kết quả nghiệm thi, trước mắt hung thủ có những tính chất này. Tuy nhiên tình hình cụ thể còn dựa vào điều tra của bên , đừng để kết quả của tôi đánh lừa.”

      “Đúng là đánh lừa!” Khúc Mịch kiêng nể.

      Vốn chỉ là câu khách sáo của Tăng Dĩ Nhu, nghĩ đến lại nghiêm túc như vậy.

      “Bác sĩ Tăng! ngồi xuống !”

      cần Khúc Mịch giữ chân cũng nhất quyết bỏ , muốn nghe cao kiến của !

      “Chúng ta xem lại các ảnh chụp trường, mọi người thấy được những gì?” chiếu màn chiếu khoảng mười mấy tấm hình cách chậm rãi.

      “Tôi cho rằng hung thủ là người có tâm tư khá kín đáo, là người bình tĩnh và máu lạnh. trường án mạng có bất cứ dấu vân tay nào có giá trị, dấu chân và tóc chờ kết quả bên khoa giám chứng. có thể bỏ độc giết chết vợ chồng nạn nhân, nhưng lại lựa chọn dùng dao đâm chết. Lệ Trường Phong bị rút máu, khả năng hành động này của hung thủ để hả giận hoặc để thỏa mãn tâm lý vặn vẹo” Ý kiến của Hách Minh được mọi người tán đồng.

      “Tôi cho rằng còn có khả năng khác!” Lục Ly đột nhiên lên tiếng: “Căn cứ vết máu tại trường có thể đưa ra kết luận thế này: Nạn nhân Lệ Trường Phòng bị giết chết, sau đó bị cắt cổ tay rút máu, thời khắc này Hà Ngọc Phượng cũng ở trong thư phòng, bà ta là khán giả. Hung thủ muốn dằn vặt Hà Ngọc Phượng!”

      “Lệ Trường Phong dao đoạt mạng, còn Hà Ngọc Phương bị đâm xuyên đùi, mất khả năng trốn chạy, sau đó bị ép phải quan sát chồng mình máu tuôn chảy ngừng, cuối cùng bị lôi vào phòng tắm trong phòng ngủ chính, dìm xuống bồn chết ngạt, giết xong rồi hiếp.

      Hung thủ dằn vặt Hà Ngọc Phượng như vậy là có ba nguyên nhân: thứ nhất hung thủ có bóng đen tâm lý chính là căm hận phụ nữ, thứ hai hung thủ có hận thù sâu nặng với Hà Ngọc Phượng, thứ ba hung thủ là người có tố chất tâm lý bình tĩnh, trước hết giải quyết đàn ông, rồi từ từ dằn vặt nạn nhân nữ, cho đến khi thõa mãn được tâm lý biến thái của bản thân.” Mạnh Triết phản ứng mau lẹ, dưới dẫn đường của Lục Ly, ta nhanh chóng nối tiếp theo sau.

      “Căn biệt thự của nhà họ Lệ có lắp đặt thiết bị hệ thống bảo an chuyên nghiệp; nếu có người lạ tự động xâm nhập, hệ thống nối thẳng đến đường dây của Cục cảnh sát. cho tiến hành kiểm tra lại hệ thống an ninh của biệt thự, bị hư, chỉ bị chặn lại, chứng minh hung thủ là người khá tình huống trong nhà.

      Khi hung thủ ra tay với nạn nhân nam lại bịt kín miệng Hà Ngọc Phượng, chứng tỏ biết rất trong nhà chỉ có hai vợ chồng Lệ Trường Phong, có ai khác, hơn nữa còn hiểu rất nếp sống của bọn họ. Từ hai điểm này có thể phán đoán khả năng là người quen ra tay … Dĩ nhiên bài trừ trường hợp hung thủ điều nghiên rất kỹ từ trước.” Vương Nhân Phủ cũng nêu lên quan điểm của mình.

      Xem ra, qua vụ án của Mã Gia Câu, ta cũng có thành thục ít.

      “Hung thủ mắc bệnh, đây là nhận thức chung của mọi người!” Khúc Mịch tổng kết, “Thế nhưng theo trường gây án và báo cáo nghiệm thi, tôi lại cho rằng tâm lý hung thủ có bất cứ dị thường nào. tiến hành rồi bày ra trường tỉ mỉ, mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của . Tôi có hai điểm nghi vấn nghĩ chưa ra: Thứ nhất tại sao hung thủ lại muốn giết rồi hiếp; thứ hai dấu tay lưu lại eo của Hà Ngọc Phượng, độ lớn hề giống của nam giới. Bác sĩ Tăng nghĩ sao?”

      “Trong quá trình nghiệm thi, tôi cũng có nghi ngờ về dấu tay lưu lại. Với người bình thường, chiều cao và các bộ phận khác trong cơ thể là tỉ lệ thuận; ví dụ hung thủ cao 175cm vậy dấu tay này hơi chút!” Tăng Dĩ Nhu phải chú ý đến điểm này.

      phải hơn chút!”, Khúc Mịch lắc đầu, “Người đàn ông cao 175cm, nhưng lại có đôi tay của người chỉ cao 165cm. Hơn nữa căn cứ dấu vết eo, có thể suy đoán và nạn nhân cách nhau vượt quá 2cm. Vậy chân hung thủ dài bao nhiêu? Cho dù là chân đứng dạng hình chữ bát cũng cần khoảng cách ít nhất là 5-6cm. Bác sĩ Tăng thấy thế nào?”

      “Chuyện này … hay là hung thủ ôm lấy người chết sau đó lại buông ra …”

      “Nếu như hung thủ ôm nạn nhân từ phía sau, và hung thủ cao 175cm và khoảng cách giữa hai người là 2cm, dựa theo công thức tính toán, bộ phận sinh dục của hung thủ phải đạt đến 20cm, dĩ nhiên là trong trạng thái cương cứng. Ngay cả đàn ông Châu Phi còn đạt được đến chiều dài này huống gì là đàn ông Châu Á. Bác sĩ Tăng, thấy thế nào?

      Thấy thế nào là thế nào? coi mình là Địch Nhân Kiệt ư … nhưng Tăng Dĩ Nhu muốn làm Nguyên Phương!

      “Đội trưởng Khúc! Tôi cảm thấy việc này rất kỳ lạ!” xong Tăng Dĩ Nhu đứng lên, nghiêm mặt rời .

      “Phì ì ì ~” Mạnh Triết uống nước nghe câu này nhịn được phun hết ra ngoài.

      Khúc Mịch vẻ mặt buồn bực … Ý này là sao?

      ***

      *Địch Nhân Kiệt - nhân vật lịch sử xuất chúng trong sử sách Trung Quốc.
      Trong phim Thiếu Niên Thần Thám Địch Nhân Kiệt, Địch Nhân Kiệt là thám tử huyền thoại của triều đại nhà Đường, Vương Nguyên Phương là con trai của quan thượng thư. Sau ít lần tỉ thí tài nghệ - cả võ công và… võ mồm – hai chàng kết làm bằng hữu. Lý Nguyên Phương nề hà vất vả, nguy hiểm mà còn hết lòng giúp đỡ Địch Nhân Kiệt phá án. Tuy nhiều lúc còn đấu khẩu song họ vẫn là cặp tri kỷ - cộng ăn ý và thân thiết.

      ** lâm sàng phân chia độ hoạt động của tinh trùng thành 5 cấp:

      Cấp 0 là có hoạt lực

      Cấp 1 là hoạt lực kém, biểu thị tinh trùng chỉ di động hoặc xoay chuyển tại chỗ.

      Cấp 2 là hoạt lực trung bình, biểu thị tinh trùng có thể di động theo đường thẳng về phía trước, nhưng sôi nổi.

      Cấp 3 (ở giữa cấp 2 và cấp 4) biểu thị hoạt động của tinh trùng tốt.

      Cấp 4 là sức hoạt động của tinh trùng rất tốt, biểu thị tinh trùng rất sôi nổi di động về phía trước theo đường thẳng.

      Trong truyện phân cấp ngược từ dưới lên nhé!

      ***Chap này tớ để con số ghi thành chữ số để mọi người dễ so sánh!

      duyenktn1 thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :