1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Nữ giúp việc ngoan ngoãn muốn thành hư - Đường Quả (Chương 10/10) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 8.2:


      Mấy ngày nay Ô Tiêu Tình đều ngủ vô cùng yên ổn, cố ý để mình cùng tách ra ngủ là trong những nguyên nhân, nhưng nguyên nhân chính là: biết nên làm gì tiếp theo mới phải.

      Cứ giống như trước câu như vậy liền tha thứ cho sao? Nhưng rất lo lắng kiện tương tự xảy ra, mãi kết thúc. Mà nếu cùng chuyện cũng làm hao tổn tinh thần mỗi người.
      ba ngày rồi, biết rất nên tiếp tục như vậy được nữa, nhưng quyết định được kế tiếp nên làm cái gì mới được. biết có phải là cảm nhận được tức giận của Chính Dân hay , chợt mở hai mắt ra. Phát ở bên cạnh, trừng mắt nhìn mình, cả kinh, vội vàng lật người cũng kéo chăn lên che mình lại.

      Nhưng động tác của bị đoán được, Kim Chính Dân giơ tay ra, cả chăn giường cũng bị kéo vứt xuống dưới giường.

      "Hôm nay em cũng định chuyện với sao?"

      Ô Tiêu Tình co ro thân thể, khẽ run, cuối cùng vẫn là muốn đáp lại.

      "Tiếp tục như vậy em định làm như thế nào?"

      Kim Chính Dân khống chế tức giận, chịu nổi bộ dáng này của , nếu bất mãn trực tiếp bày tỏ với , câu cũng bố , là gấp chết người, "Muốn chia tay với sao?"

      Chia tay, chẳng lẽ tin những tin tức loan truyền lung tung kia rồi sao? chết cũng chia tay với , ràng cũng có chuyện gì, bị người ta bố trí lại giải thích được, rất thoải mái.

      Nghe được hai chữ chia tay, Ô Tiêu Tình nhanh chóng đỏ vành mắt.

      chưa bao giờ nghĩ muốn chia tay với , đến bây giờ cũng nghĩ tới chuyện như vậy, tại sao có thể ra dễ dàng như vậy? phải là người khác? Nếu tại sao phải lời muốn chia tay với ?

      "Em đừng có mà nghĩ!" Nhưng lời sau đó của , lại hoàn toàn phải." tuyệt đối chia tay, dù em ngày nào cũng chuyện với , cũng để em !"

      Sau đó, đề tài liền dừng lại.

      Mặc dù Chính Dân nữa, nhưng cảm giác tồn tại của vẫn mãnh liệt như cũ, vì cứ nhìn chăm chăm, núp ở giường cảm thấy rất lúng túng, chậm rãi đứng dậy, đưa tay muốn kéo tấm chăn bông rơi xuống đất, nhưng vừa kéo chăn lên che mình, lại bị giật mạnh xuống.

      thử mấy lần, lại kéo ra mấy lần, giận, chuẩn bị xuống giường muốn trở về gian phòng của mình, chân vừa mới để lên sàn nhà, cả người lại bị lôi về giường.

      Động tác có chút thô bạo, nhưng Kim Chính Dân cố gắng làm bị thương, đè dưới người mình.

      "Em chịu lời nào cũng liên quan, chỉ cần em ở lại bên cạnh là được." Hôm nay, cũng đừng nghĩ , tuyệt đối để cho rời phạm vi tầm mắt của mình. Ô Tiêu Tình muốn đối mặt với như vậy, cơ thể sát cơ thể, thân mật quấn quít ở chung chỗ, nhưng lúc cố gắng giãy giụa phát , động càng nhiều, đồng nghĩa tiếp xúc với càng nhiều, mặt đỏ lên, nhớ tới mỗi khi sinh ra tư thế này hai người lại trao đổi ánh mắt ngọt ngào cho nhau.

      Vậy mà, cứ đè ép như vậy, nhưng chút cũng định tiến hành vận động kịch liệt với , chỉ đơn thuần đè ép mà thôi, còn cố chấp nhìn chằm chằm.


      rốt cuộc muốn thế nào?

      bị nhìn đến hoảng loạn, nhanh chóng cũng nhanh chóng, tránh cũng tránh thoát, hành hạ như vậy là quá đáng!

      "Tiêu Tình, làm sao em trở nên quật cường như vậy?" Nhìn dáng vẻ hốt hoảng của , yên lặng thở dài cái.

      Trong ấn tượng, luôn theo bước chân của , mặc kệ gì, luôn vui vẻ hòa cùng của , cho tới bây giờ cũng có khác .

      Kể từ biết đám bạn trong tiệm nữ hầu kia, từ từ thay đổi, chỉ có gạt càng ngày càng nhiều, ngay cả lời của cũng nghe rồi."Em trở nên thay đổi quá nhiều, đến cảm thấy cũng nhận ra rồi." Ô Tiêu Tình sửng sốt, lắm tại sao đột nhiên ra những lời này."Tiêu Tình, chúng ta lui tới hai năm rồi, cho là em rất là hạng người gì, nhưng phát em đột nhiên thay đổi, biến thành bộ dạng mà biết, có lẽ ở trong mắt em cũng thay đổi rất nhiều như vậy chừng."

      Thời gian ở chung với nhau càng lâu, vốn cho rằng hai người tuyệt đối thay đổi, nhưng từ từ đều thay đổi, thay đổi mới là kỳ quái? Đâu có người nào vẫn thay đổi đâu?

      "Nhưng điều duy nhất thay đổi là em." Kim Chính Dân thành khẩn tỏ tình : "Lời của , bảo đảm với em, lần trước là mất hiệu lực, chỉ là, đó cũng là bởi vì tin tưởng người khác quá mức, về sau, dù bị thành là quái thú vô tình cũng sao, tuyệt đối có bất kì dính dáng với học muội Dụ Dụ, em tin cũng được, tin cũng chẳng sao, nhất định làm được."

      tức giận bao lâu cũng được, duy trì dáng vẻ lời nào ở trước mặt cũng được, nhưng chia tay tuyệt đối thể.

      Nghe xong lời của , hồi tưởng lại quá khứ những ngày hai người ở chung với nhau. Chính Dân vẫn luôn là người chung tình luôn săn sóc , lúc chưa gặp tiểu học muội đó, giữa bọn họ chưa từng có vấn đề nghiêm trọng như thế, nếu như quá để tâm vào chuyện vụn vặt, cứ mắt nhắm mắt mở để kiện lần này vào quá khứ, có thể khôi phục những ngày tình cảm ngọt ngào của bọn họ hay ?

      . Ô Tiêu Tình đột nhiên phủ nhận điều này.

      Giống như mới , từng điểm từng điểm của thay đổi, theo thấy và Chính Dân từ từ biến hóa giống nhau; có lẽ, hai năm sau nữa, tình cảm của bọn họ cũng từ từ nhạt dần chừng, từng có tình thiên hoang địa lão (QT: thời gian dài dằng dặng) , tại đây lơ đãng quen biết nhau từ từ thay đổi rồi dần dần trở nên khởi sắc.

      "Em suy nghĩ gì?"Tại sao vẻ mặt lại tịch mịch như vậy?

      Kim Chính Dân khẽ vuốt ve khuôn mặt của , để cho lộ ra loại biểu tình tịch mịch này chắc là do ! khỏi lại thở dài cái, rốt cuộc muốn làm sao mới hết giận để chuyện với đây?

      "Tiêu Tình, đừng suy nghĩ lung tung nữa có được ?" Nếu như bọn họ có thể trôi qua cửa ải này tình của họ chắc chắn càng thêm kiên định.

      "Em chỉ cần cho , em còn ?" Nhìn đôi mắt tràn đầy thâm tình của , khẽ gật đầu."Tiêu Tình, em còn , còn thuộc về , đúng ?" Ô Tiêu Tình vẫn chuyện, nhưng thân thể lại tự chủ được phản ứng với lời của , nhàng gật đầu, đối với chính mình, đối với cũng là với tình cảm này chỉ có chung phản ứng.
      "Vậy tốt, vậy là được rồi." Kim Chính Dân mừng rỡ như điên, ngay lập tức quên hết sạch những chuyện mình bị người khác tính kế.

      Dịu dàng nhìn đôi mắt , từ từ đến gần, Kim Chính Dân hôn lên cánh môi hơi run của .

      lâu hôn hình như dục vọng trong cơ thể nhanh chóng dâng trào, nhưng bị dục vọng dẫn dắt, nén kích động xuống dưới.

      biết đây là thời khắc vô cùng mấu chốt.

      Tình dục phải là toàn bộ tình của bọn họ, giờ phút này cần nhất lại là dịu dàng hôn với ôm , cùng cảm giác tim gắn liền với nhau.

      Nếu thuận theo dục vọng trong cơ thể giống như ác lang nhào đến người , nhục dục quá mức rồi, muốn phá hư khí giờ phút này chút nào. muốn hhắc sâu hình ảnh tốt đẹp này vào đáy lòng, vĩnh viễn quên gian nan khó khăn khi gây gổ với , để ghi nhớ , tái phạm sai lầm giống như vậy.

      Tiêu Tình nhắm mắt lại, hưởng thụ nụ hôn nhàng ôn nhu của .

      hiểu tâm tình của , nên ngoan ngoãn mặc hôn, cũng chỉ mặc hôn như vậy, phải có phản ứng, cũng có trộn lẫn thêm kích tình, cứ duy trì để dịu dàng hôn như vậy.

      "Tiêu Tình, em chịu tha thứ cho sao?"

      Kim Chính Dân buông đôi môi của ra, ôm chặt vào trong ngực, tim của đập rất nhanh, nếu như còn chịu bỏ qua cho dễ dàng, tiếp tục loại hình phạt tàn khốc chuyện với như này làm sao chịu được?

      Ba ngày làm muốn điên rồi, biết điều này tàn nhẫn thế nào chứ?

      Ô Tiêu Tình ở trong lòng ngẩng đầu lên, hai mắt hề trốn tránh nữa nhìn thẳng : "Ừ."

      ra, nghĩ lời giải thích của cẩn thận rồi, chuyện biến thành như vậy có thể phải là ý của , vốn loại đồn đãi như này mang theo chủ quan, có lẽ bị tiểu học muội đó cái bẫy, chỉ vì tốt bụng quá mức, thiếu phòng bị. Cuối cùng, còn lựa chọn tin tưởng tình cảm của với , tin tưởng tuyệt đối phải là cái loại người khốn khiếp còn liếc mắt đưa tình với người khác.

      Bởi vì, hi vọng cũng tin tưởng như vậy.

      "Chính Dân, về chuyện em gạt làm tại tiệm hầu , em cũng xin lỗi. Nhưng em thích nơi đó, rất thích các bạn tốt ở đó, Chính Dân, em hi vọng đừng phản đối em làm ở đó."

      Đó cũng phải điều kiện trao đổi. Mặc kệ có đồng ý , vẫn theo ý nguyện của mình tiếp tục đến đó làm , chỉ là, nếu được tha thứ càng cảm thấy vui vẻ.

      "Nơi đó tốt như vậy sao?"

      "Ừ."

      Ô Tiêu Tình vùi mặt vào trong ngực , mấy ngày nay tình trạng giấc ngủ của rất tệ, rốt cuộc giảng hòa với rồi, uất ức trong lòng khi buông ra, mệt mỏi liền xông lên.

      "Tại sao cứ phải là nơi đó?" Kim Chính Dân hưởng ứng những lời , thái độ tán thành trước sau như , chỉ là có biện pháp cự tuyệt lời , Tiêu Tình gạt làm cũng phải thể, chủ yếu là ngăn cản được.

      "Chính dân, đồng ý em . . . . . ." Mí mắt nặng nề mở ra được, thanh nũng nịu của kéo dài cuối, muốn từ bỏ nơi mình có được tình bạn và vui vẻ." làm tại đó em cảm thấy rất vui vẻ. . ."

      Kim Chính Dân cúi đầu nhìn , mắt nhắm chặt mắt như ngủ, tại sao có thể ích kỷ đoạt vui vẻ của ?

      Nụ cười nở rộ mặt, Tiêu Tình vui vẻ lại đầy tự tin, dù sao cũng hơn Tiêu Tình cả ngày suy nghĩ lung tung, buồn bực vui, ngay cả là tình nguyện, cũng chỉ có thể đồng ý thôi!
      Last edited: 26/12/15

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 9.1:

      "Cho nên cậu cứ dễ dàng tha thứ cho ta như vậy?"

      Nghe Ô Tiêu Tình báo cáo tình huống xong, Triệu Như Nguyệt liền chậc ba tiếng, lộ ra vẻ mặt tiếc hận vì quá tiện nghi cho bạn trai .

      "Cậu nên hành hạ ta nhiều hơn mấy ngày mới đúng, lần sau nếu có tình huống bắt cá hai tay khả nghi như này xảy ra, ta mới ghi nhớ dạy dỗ, dám làm loạn."

      " ra Chính Dân cũng phải làm loạn mà! Đó là do tiểu học muội đó chủ động quá mức, ấy bắt bẻ nên mới bị mắc lừa --. . ."

      "Ừ, cái con hồ ly tinh đó quá ghê tởm!" Triệu Như Nguyệt nghe lời của mắng xong liền đổi đề tài: "Vậy các cậu làm hòa xong chắc cả ngày chủ nhật nhốt ở trong phòng hả?"

      "Hả?" Làm sao lại hỏi tới chỗ này vậy? Ô Tiêu Tình lập tức mắc cở đỏ bừng mặt.

      "Hắc hắc he he, đến tận ba ngày , nên trong ba ngày đều có "này nọ í é í é" chứ?" Triệu Như Nguyệt đảo tròng mắt lòng vòng: "Còn có các cậu dù chuyện với nhau, nhưng buổi tối vẫn làm bài tập như cũ đúng ?"

      "Mới có rồi đó!" Ô Tiêu Tình lớn tiếng phản bác. chuyện với Chính Dân trong ba ngày, còn chia cả chia phòng ngủ! Dĩ nhiên, chia phòng là đợi sau khi ngủ thiếp rồi mới chuồn êm đến gian phòng khác , trong ba ngày này bọn họ có làm bất kỳ hành động thân mật nào hết!

      "Cho nên tớ đoán các cậu làm hòa xong cuối tuần này chắc ta nhất định mạnh mẽ cậu đến mấy lần đấy chứ?" Triệu Như Nguyệt hâm mộ nhìn da thịt bóng loáng hồng nộn của Ô Tiêu Tình, nhất định là chịu phạt làm dịu đầy đủ rồi, da mới có thể như vậy."Nơi đó chắc cũng còn rồi, hai người ở giường lăn lộn, vượt qua ngày chủ nhật tốt đẹp. . . . . ."

      "Thối Như Nguyệt, em dục cầu bất mãn tự mình cố gắng ! Làm gì len lén oán người khác quá hạnh phúc?"

      "Hứ, chị Thụy Thụy, sao chị lại nguyền rủa em?" Cái gì mà dục cầu bất mãn? cũng chỉ là, chỉ là hai ngày có làm mà thôi, làm sao tính là dục cầu bất mãn vậy nha?

      "Vậy chị Thụy Thụy? Chị với trưởng tiệm ngày ngày rất vui vẻ rất mỹ mãn hả?"

      "Đúng vậy nha!" Trần Thụy thụy gật đầu cái, bộ mặt kiêu ngạo khen ngợi bạn trai của mình: " “mỗi ngày” đều rất mỹ mãn đó!" Cố ý nhấn mạnh hai chữ kia, Triệu Như Nguyệt nghe được mà khỏi trừng mắt, Ô Tiêu Tình vẫn là mặt đỏ tới mang tai biết nên phản ứng thế nào mới được.

      "Các người ngày nào cũng làm? !" Triệu Như Nguyệt lập tức vẽ thánh giá trước ngực."Amen, con muốn trưởng tiệm ngày nào đó bị chị Thụy Thụy ép đến Tinh Tẫn Nhân Vong ."

      "Em gì?" Trần Thụy thụy gõ đầu cái: "Thối Như Nguyệt, em chăm sóc mình tốt là được, đừng quá quản chuyện người khác, ông xã em có phải lại để ý đến em ? 〕

      " có rồi!" Triệu Như Nguyệt bất mãn bĩu môi, bộ dáng có chút uất ức." Sắp đến thi thử, gần đây ấy tương đối chuyên tâm vào bài tập nên. . . . . ."

      " chị là em sinh hoạt tình dục mĩ mãn! Có muốn chị dạy hai chiêu ?"

      "Haha, là chiêu chị Thụy Thụy dùng để hấp dẫn trưởng tiệm sao?" Triệu Như Nguyệt làm mặt quỷ xấu xí đến cực điểm : "Vậy học cũng được!"

      "Thối Như Nguyệt, có phải em cố ý tìm chết hay ? hỏi, lại để cho chị , là tức chết rồi. . . . . ." Ô Tiêu Tình ở bên nghe hiểu ra sao.

      "Ông xã gì vậy? Như Nguyệt có ông xã? Như Nguyệt, cậu cất giấu trong nhà phải là bạn trai tiểu hắc kiểm sao? Lúc nào biến thành ông xã vậy?"

      "Chờ ấy thi lên đại học biến thành chồng tớ. Triệu Như Nguyệt nắm chặt đôi tay, lộ ra dáng vẻ ngày này cuối cùng tới, tràn đầy lòng tin chờ đợi.

      "Đứa ngốc là em đấy, cho ta thi lên đại học? Em thi sao?" Trần Thụy thụy dạy dỗ : "Cẩn thận về sau ta ngại em đọc sách nhiều, cùng phụ nữ khác chạy mất, đến lúc đó em muốn khóc cũng kịp!"

      "Hừ, mới có đó!" Triệu Như Nguyệt le lưỡi cái, lại làm mặt quỷ.

      Ô Tiêu Tình bình thường cũng hiếu kỳ về cuộc sống riêng của Như Nguyệt, nhưng Như Nguyệt hay bà tám chuyện của người khác, chuyện của mình lại rất ít, lần này nếu phải nghe được và chị Thụ Thụy cãi vã, cũng có cơ hội biết Như Nguyệt cất giấu loại đàn ông kia trong nhà.

      "Như Nguyệt, các em cãi nhau sao?"

      "Em nào dám gây gổ với ta? Cả đời ta bực tức, nhưng lúc nào cũng rất kinh khủng bố." Triệu Như Nguyệt cười khổ :

      "Thôi, đừng chuyện của em, rất giả bộ, có thú vị chút nào. A!" Chỉ vào cửa Triệu Như Nguyệt : "Tiêu Tình, cái tên trạch nam cosplay lại tới."

      Da mặt người này dày quá, vẫn dám đến tiệm dây dưa, nếu rắc muối ăn lên người ta mối hận trong lòng tiêu nổi rồi!

      "Tớ giúp cậu đuổi ta ."

      " cần làm như vậy vì tớ." Ô Tiêu Tình vội vàng kéo lại. "Như Nguyệt, người đó là khách, ta muốn chỉ định tớ phục vụ tới liền phục vụ, quan hệ."

      Nếu quyết định phải làm ở chỗ này, phải làm tròn bổn phận của mình tốt, nếu ghét khách đương nhiên có thể cụq tuyệt, nhưng học trưởng chỉ là mê luyến quá mức, cũng phải lại khách được hoan nghênh, huống chi, ta là học trưởng, làm được cử động vô lễ.

      "Ừ, nghĩ như vậy là được rồi." Trần Thụy thụy tán dương gật đầu. " ! ta chờ em lâu rồi." Chủ nhật Tiêu Tình phải phải đến lớp học, kể từ ngày người này làm Tiêu Tình khóc, cách 5,6 ngày, chắc chẳn ta, có rất nhiều lời muốn với Tiêu Tình.

      " sao?" Triệu Như Nguyệt xác nhận liên tục. "Cậu có thể chấp nhận chỉ điểm của ta."

      "Ừ, tớ cố gắng chuyện với ta chút là được, tớ khuyên ta về sau cần mang phiền phức đến tiệm nữa."

      "Ừ, cậu hãy cẩn thận chú ý, chẳng may xảy ra ra chuyện gì cậu chỉ cần gào thét to, chúng tớ lập tức tới cứu."

      "Như Nguyệt, cậu quá khoa trương rồi! Học trưởng ồn ào phải người xấu, ấy làm gì tớ đâu!"

      "Vậy cũng rất khó , nhiều người dấu rất kĩ tính nết dữ dằn của mình vào trong, giống như loại trạch nam như ta. Cậu vẫn nên cẩn thận chút."

      "Tớ biết rồi."

      Ô Tiêu Tình sửa sang lại ở trước quầy, sau đó thay bằng khuân mặt nghề nghiệp tươi cười về phía học trưởng ồn ảo, đến vị trí quen thuộc mà ta vẫn hay ngồi.

      Chiều hôm đó, bởi vì trợ giảng xin tạm nghỉ, thông báo khóa trình tìm thời gian học thêm sau, Kim Chính Dân được nghỉ tận hai tiết, bởi vì kế tiếp còn có hai tiết học nữa, thể cứ như vậy về nhà, cho nên quyết định đến xã làm ngủ cá giấc trưa, hồi đầu buổi chiều lại lên đường khóa. Vừa vào xã làm, nhìn thấy Lâm Hiếu Kiệt, nhìn thấy ta như là đứa trẻ làm việc sai trái nhanh chóng cúi thấp đầu xuống, vốn có cảm giác suy nghĩ về việc đó, nhưng phản ứng của học trưởng Hiếu Kiệt thực quá ràng, vì vậy Kim Chính Dân tới phía , còn chưa có mở miệng chuyện, học trưởng Hiếu Kiệt chắp ray trước ngực về phía xin tha thứ: " xin lỗi, xin lỗi, Chính Dân, về kiện lần trước kia, cậu tha thứ cho tôi !"

      "Học trưởng Hiếu Kiệt, em có trách !"

      "Có ?"

      "Ừ, loại chuyện đó làm sao có thể trách được? Là hành động của em làm ràng, nếu có lời đồn sinh ra thể trách người khác được."

      Học trưởng Hiếu Kiệt phải là người tung tin đồn nhảm, ấy chỉ nghe người khác tin tức sau đó lại cho học trưởng ồn ào nghe mà thôi, thể trách ấy được!

      "Tôi nghe được rất nhiều chuyện rùng mình của Tiêu Tình với đây? sao chứ?"

      "Ừ, chúng em ổn rồi."

      "Vậy tốt." Lâm Hiếu Kiệt rốt cuộc an tâm. Đúng rồi, tên ồn ào kia, tôi hiểu nổi suy nghĩ các gì, tôi vẫn khuyên nên quấy rầy Tiêu Tình, nhưng lại nghe lọt, còn cái gì chỉ cần Tiêu Tình còn làm tại quán cà phê kia, nhất định tìm ấy. . . . . ."

      đến điều này, Kim Chính Dân nhíu mày. "Học trưởng ồn ào có phải Tiêu Tình ?"

      "Cái này tôi cũng hiểu, có lúc nhìn ta giống như đơn thuần mê luyến Tiêu Tình mặc quần áo nữ hầu , bởi vì trừ khi đến tiệm, ta cố ý gặp Tiêu Tình ở trong sân trường bao giờ, nhưng tôi nghe ta từng có hai lần cầu quá mức với Tiêu Tình. . ."
      Last edited: 26/12/15

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 9.2:



      " cầu cái gì?" Thấy bộ dáng học trưởng cứ muốn lại thôi, Kim Chính Dân gấp rút hỏi tới: " Học trưởng Hiếu Kiệt, nhanh lên chút !"

      Bởi vì lúc đầu Tiêu Tình gạt chuyện làm, ở trong tiệm xảy ra chuyện gì tất nhiên là xin phép ; bây giờ mặc dù biết Tiêu Tình tổng cộng làm ba ngày trong tuần lễ, nhưng rốt cuộc vẫn chưa tán thành chuyện này, cho nên sau khi trở về cũng dám tán gẫu với chuyện có liên quan đến quán cà phê nữ hầu.

      "Ồn ào cầu Tiêu Tình chia tay với cậu, sau đó quen với ."

      "Cái gì?" Tại sao có thể như vậy, học trưởng ồn ào công khai muốn cướp bạn của ?

      "Đừng lo lắng, Tiêu Tình cự tuyệt ta rồi."

      "Hừ, đó là đương nhiên!" tuyệt đối chia tay .

      "Đúng rồi, học trưởng Hiếu Kiệt, nếu như cảm thấy có lỗi với em, vậy xoá tấm hình trong điện thoại của lần trước cho em xem !"

      "À?" Lâm Hiếu Kiệt lúng túng sửng sốt.

      Này -. . . Phải dùng cách tuyệt tình như vậy sao? Chẳng qua là hình bình thường mà thôi, cũng phải là hình gì sạch , thế nhưng tại sao Chính Dân lại so đo như vậy.

      " Học trưởng Hiếu Kiệt, cũng từng quen bạn , đối với người cố ý mơ ước bạn của , chắc hẳn rất giận rất hận đúng ?" Kim Chính Dân muốn dựa vào lí lẽ mà với học trưởng Hiếu Kiệt."Bây giờ cảm giác của em chính là như vậy, vừa nghĩ tới biết bao giờ mọi người lấy hình Tiêu Tình ra nhìn, trong lòng lại thoải mái."

      "Được rồi, được rồi!" Thấy giống tư thế sắp trở mặt, Lâm Hiếu Kiệt thể làm gì khác, giơ hai tay lên đầu hàng với Chính Dân: "Tôi xoá bỏ là được rồi!"

      "Bây giờ, xoá ở ngay trước mặt em?" Kim Chính Dân tiến bước cầu. bao giờ muốn làm đứa ngốc nữa rồi, mặc kệ là chuyện gì, luôn là phải xác xác làm được rồi mới có thể định đoạt.

      "Tôi giống như là loại người giữ lời sao?" Thấy như muốn tận mắt nhìn thấy mới bằng lòng bỏ qua, Lâm Hiếu Kiệt kêu lên : " hết cách với cậu. . ."

      Vì vậy, rất nhiều hình Tiêu Tình đẹp như tiên nữ cất giữ kia, bị biến mất trong điện thoại di động.

      " Học trưởng Hiếu Kiệt." Kim Chính Cân chính mắt giám sát quá trình hành hình, yên lòng lắm lại : " phải có thể bảo học trưởng ồn ào gởi hình nữa cho sao!"

      "Được rồi, được rồi! Tôi chủ động gọi là được!" Nhưng nếu là ồn ào tự chia cho , đó phải . Lâm Hiếu Kiệt len lén nghĩ như vậy.

      "Em ngay bây giờ tìm học trưởng ồn ào ." Hôm nay Tiêu Tình có ban, nhất định học trưởng ồn ào tại ở đây tiệm hầu dây dưa với Tiêu Tình. Nghĩ đến đây, căn bản để ý còn phải học, vội vã ra ngoài.

      "Hả? Cậu tìm tên ồn ào kia làm gì?" Lâm Hiếu Kiệt đuổi theo ra bên ngoài xã làm, hỏi theo bóng lưng Chính Dân. Chẳng lẽ vì chuyện tình của Tiêu Tình, cậu ta muốn tìm ồn ào để tính sổ? Vậy cũng được! Dáng dấp Chính Dân cao như vậy, tráng như vậy, làm sao ồn ào có thể là đối thủ của Chính Dân? Nếu là đánh nhau, nhất định ồn ào bị đánh ngã trong hai giây .

      Kim Chính Dân trả lời, bước nhanh , Lâm Hiếu Kiệt thấy đại lần này ổn, vì vậy vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi cho bạn tốt.

      "Này? Ồn ào, phải bây giờ cậu ở tiệm hầu chứ?" Người này thể thôi dây dưa với bạn người khác sao? Lâm Hiếu Kiệt sau khi xác định tin tức Giang Bích Ba ở tiệm nữ hầu, báo tin rồi khuyên ta mau mau rời : " tại học đệ Chính Dân đến tiệm nữ hầu , cậu nhất định phải nghĩ đến lúc bị đánh thành đầu heo, nên mau chạy !"

      Giang Bích Ba sững sờ để điện thoại di động xuống, sau đó khổ sở nhìn Tiêu Tình ở bên cạnh ngoan ngoãn làm hết phận của người hầu nữ.

      "Chủ nhân, ngài sao vậy?"

      "Tiêu Tình, Lâm tiểu thư tại bạn trai em chạy tới nơi này." Và muốn đánh trận, để phát tiết bực mình mấy ngày nay !

      "Cái gì?" Ô Tiêu Tình giật mình, suy nghĩ chút ngay sau đó lại phủ nhận : " thể nào! Xế chiều hôm nay Chính Dân cả bốn tiết đều bận, nếu ấy phải học làm sao có thể tới đây?"

      "Lâm tiểu thư gọi bảo chạy , nhưng mà lại muốn ." Giang Bích Ba quyết định mặc kệ bạn trai Tiêu Tình muốn đánh , mắng , cũng có yên lặng chịu đựng.

      Bởi vì muốn mất quyền lợi tại nơi đây.

      Có lẽ, ta có tư cách lui tới với người tựa như tiên nữ giống Tiêu Tình, nhưng chỉ cần vào quán hầu , chính là chủ nhân của Tiêu Tình, dù vĩnh viễn chỉ có thể ngây ngốc đợi ở bên cạnh Tiêu Tình nhìn như vậy cũng được, muốn buông tha quyền lợi này.

      Chỉ cần ngày Tiêu Tình còn làm ở nơi này, đến đây tìm mỗi ngày.

      ". . . Vậy phải làm sao mới phải bây giờ?" Ô Tiêu Tình luống cuống, Chính Dân vọt tới nơi này rồi sao?

      "Chủ nhân, ngài ngồi đợi lát, tôi gọi điện thoại xác nhận." Thấy đại ổn, Ô Tiêu Tình ra lối sau vội vàng vọt vào trong phòng nghỉ, trong phòng nghỉ chỉ có chị Thụy Thụy ở mà thôi.

      "Làm sao vậy? Tiêu Tình, tại sao lại hoảng hốt như vậy?"

      "Chị Thụy Thụy, bạn trai em . . . . . . . . . ấy muốn tới đây."

      "Hả? ta muốn tới để cho ta tới đây nha, em làm sao --. . . . . . A, đối với bạn trai em. . . . . ." Trần Thụy thụy gật đầu cái, sau đó hoàn toàn có ý định thoát khỏi bản báo cáo vận chuyển buôn bán trước mặt, lại nhớ đến bạn trai Tiêu Tình còn chưa hoàn toàn đồng ý để đến tiệm của bọn họ để làm việc. "Sao đột nhiên ta lại muốn tới?"

      "Hình như là muốn tìm học trưởng ồn ào để gây phiền phức."

      "Như vậy sao được? thể để ta gây chuyện trong tiệm."

      "Em...em gọi điện thoại cho ấy." Ô Tiêu Tình lấy điện thoại di động từ trong ngăn tủ ra, lập tức gọi điện thoại cho bạn trai: "Này, Chính Dân, . . . có phải định qua đây bây giờ ?" Sau khi nghe đáp lại, Ô Tiêu Tình lộ ra nét mắt bất an. phải có khóa sao? Hôm nay khônh phải -. . . A, trợ giáo xin nghỉ, khóa sau. . . cúp tiết?"

      Trần Thụy thụy đứng dậy ghé đầu nhìn tình trạng bên ngoài chút, người khác vẫn luôn chỉ danh Tiêu Tình vẫn chút động đậy ngồi ở vị trí cũ như lúc đầu, xem ra tiệm trốn được cuộc sóng gió này rồi.

      Nếu quả là đánh nhau, có nên báo cảnh sát hay đây? Dù sao đối tượng gây hấn là bạn trai của tiểu Tiêu Tình đáng đó! Chuyện có động tĩnh quá lớn nên mặt mọi người rất khó coi.

      "Tiêu Tình, em ra bên ngoài đợi trước , nếu nhìn thấy ta nên khuyên ta trước, bảo nên gây chuyện trong tiệm."

      Ô Tiêu Tình vừa gật đầu, vừa hô vào đầu điện thoại bên kia: " cần tới đâu! Chính Dân, cần làm khó vậy mà! Chính Dân -. . ."

      Chán nản để điện thoại xuống, khuôn mặt nhắn của Ô Tiêu Tình khổ sở. "Chị Thụy Thụy, ấy ấy sắp đến tiệm rồi, ấy chịu nghe em ..., bảo là thể tới."

      " thôi! ra bên ngoài ngăn cản trước ." Trần Thụy thụy đóng bảng báo cáo lại, chuẩn bị ra ngoài cùng Tiêu Tình, nhưng Tiêu Tình lại cự tuyệt.

      "Chị Thụy Thụy, tự em ra trước có được hay , em chuyện với ấy trước ."

      "Cũng được." Trần Thụy thụy gật đầu cái, phất tay ý bảo nhanh .

      Ô Tiêu Tình vừa ra ngoài tiệm, nhìn thấy Chính Dân xuất tại lối rẽ cách đó xa, quýnh lên, vội vàng bước nhanh đến chỗ : "Chính Dân, rốt cuộc đến đây để làm gì? Có phải muốn đánh nhau với học trưởng ồn ào? ấy là khách hàng của em, được có bộ dáng như vậy!"

      "Ai muốn đánh nhau với học trưởng? Học trưởng Hiếu Kiệt à?" Kim Chính Dân cười cười , sau đó xông tới thân hình bé xinh đẹp của Tiêu Tình, đưa tay ôm lấy rồi tiếp tục tới quán cà phê hầu . "Tiêu Tình, tới là để làm khách hàng trong tiệm của em."

      Nghe chỉ cần chỉ danh là có thể tìm người hầu mình thích, cũng muốm tới xem thử chút, dĩ nhiên, cũng muốn tìm rồi chuyện với học trưởng, nhưng tuyệt đối phải là đánh nhau đến sống chết.

      "À? Khách?" Ô Tiêu Tình thấy mình thể ngăn lại, đành cố gắng dụ : "Chính Dân, nếu đơn giản chỉ muốn nhìn em mặc quần áo nữ hầu, buổi tối em mặc luôn đồ trở về, thích nhìn em như thế nào cũng được, bảo em làm cái gì em đều ngoan ngoãn nghe lời, Chính Dân, cầu xin tìm phiền toái ở trong tiệm ..., có được hay ?"

      " gây phiền toái cho em." Kim Chính Dân quay đầu lại đột nhiên hôn xuống môi . "Sau khi vào thể hôn phải ? Như vậy là tuân theo quy tác của tiệm đúng ?" Trước đây đến nơi này lần, sau khi vừa vào cửa là nhìn thấy cái bảng thông báo to đùng viết rất ràng: Cấm chỉ làm ra những động tác vượt khuôn với các hầu .
      Last edited: 26/12/15

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 9.3:

      "Chính Dân. . . . . ."

      "Đừng lo lắng, gây phiền toái cho em."

      "Nhưng. . . . . ."

      " nhưng nhị gì hết, đến rồi, em như thế này là muốn độc ác đuổi hả?"

      Nhìn nét mặt vào là thể của , cuối cùng vẫn là thua cuộc." bảo đảm tuyệt đối gây chuyện? làm khó dễ khách trong tiệm của chúng em?"

      "Đúng, đúng, bảo đảm, như vậy có thể chưa?"

      Ô Tiêu Tình nặng nề gật đầu với cái."Được, em tin cam đoan của , được lời mà giữ lời đó, nếu vậy về sau em cũng tin tưởng nữa."

      "Được, sợ em rồi, nên tuyệt đối gây chuyện ở bên trong, có thể tiến vào được chưa?"

      "Ừ." như vậy, chỉ có thể cùng vào trong tiệm.

      "Chủ nhân, hoan nghênh trở lại. . . . . ."

      Hôm nay phụ trách dẫn khách ở cửa ra vào vẫn là vị tiểu đáng Như Nguyệt, sau đó chỉ thấy mặt Như Nguyệt tình nguyện lắm chào cái, ngay cả lời thăm hỏi đều lười .

      Ô Tiêu Tình buồn cười liếc Như Nguyệt cái. Tâm tình của hoàn toàn biểu mặt !"Như Nguyệt, ấy tới chào là được rồi, tránh cho cậu gượng cười bị nội thương ." Vì chuyện lần trước của , Như Nguyệt với Chính Dân đều có xích mích với nhau, tại muốn Như Nguyệt xệ mặt hầu hạ Chính Dân, nhất định ấy tức đến phun máu .

      "Cái tên trạch nam cosplay đó làm như thế nào? Cậu cứ để ta ở bên đó như vậy?"

      "Như Nguyệt, hay là cậu thay tớ bồi cùng ta được ?"

      "Tớ tất nhiên là được rồi! Dù sao sở trường của tớ chính là: tiếp khách với chuyện phiếm với khách, tớ là cường nhân!Chỉ sợ ta chịu thay cậu, bây giờ cũng đâu thể là chờ cậu khi nào rảnh ra đón tiếp chứ.”

      " tại tớ chỉ có thể tiếp đón Chính Dân trước, học trưởng bên kia. . . . . ."

      “Ô Tiêu Tình, cậu cũng thể mãi ngồi ở bàn, chỉ cần có khách chỉ danh cậu, cậu phải tiếp đón toàn bộ mới được đấy!"

      cách khác, thể vì cách tiến vào là người quen, cả buổi chiều cũng chỉ hầu ở bàn đó, phải để ý cả những người khách khác nữa.

      "Ừ, tớ biết rồi."

      "Vậy tớ trước ngăn cản ta trước." Trước khi Triệu Như Nguyệt liếc tên bạn trai của Tiêu Tình cái, lại thấy vẻ mặt ta vui thích nhìn mình, kém hơn rất nhiều so với bộ dáng vốn dĩ kém của ta, vì vậy hừ tiếng, khiêu khích chọc giận thêm.

      "Cái hầu Bắc Bắc kia muốn là em thể luôn ở đây với phải ?"

      "Chính Dân! làm gì ấy như vậy?" Ô Tiêu Tình tức giận vỗ vai . "Tên của ấy là Như Nguyệt, là bạn tốt của em, còn mắng bằng hữu của em như vậy em để ý tới em nữa."

      "Được, được, sợ em, sợ em được ?" . Hừ, tác phong làm việc của tiểu tử kia chính là bộ dáng của cây hạt tiêu, còn chưa ta có cái hình dạng kia đó!

      "Rốt cuộc muốn làm gì?"

      Thừa dịp trước khi thời hạn điểm danh kết thúc, Ô Tiêu Tình quyết định nhìn chằm chằm vào Chính Dân, cố ý mang đến vị trí cách xa choc của học trưởng ồn ào, để bọn họ có cơ hội tiếp xúc với nhau.

      muốn làm cái gì mà! Đơn giản chỉ là muốn nhìn hoàn cảnh làm của em chút, đồng thời nhìn dáng vẻ của em khi làm việc. . . . . . “ Kim Chính Dân nhíu mày quét mắt mấy lần người : “Váy ngắn đó! Em có mặc quần an toàn chứ?” Lần trước ăn mặc thành bộ dáng hầu này hấp dẫn , bên trong chỉ mặc quần lót bình thường, nếu lúc làm mặc quần lót an toàn, bị khách nhìn thấy sạch hình ảnh rất dễ dàng?

      “Có rồi!” Ô Tiêu Tình khỏi mắc cở đỏ bừng mặt.” cần hỏi nhiề như vậy! Nên làm cái gì em đều làm rồi!”

      “Vậy tốt.” Kim Dhính Dân lòng vòng trong tiệm, rốt cuộc nhìn thấy người muốn tìm rồi, đứng dậy thẳng đến vị trí của học trưởng.

      “Chính Dân, làm gì vậy?”

      “Đó phải là học trưởng?” biết mà còn hỏi: “ sang ngồi cùng ấy, em cũng cần chạy hai bên vất vả như vậy nữa, nếu như có khách hàng khác chỉ danh em, em chỉ cần đợi tại bàn đó phục vụ bọn là tốt rồi.”

      “Cái gì?” Như vậy sao được? Ô Tiêu Tình bị dọa sợ đến hoa dung thất sắc, vội vàng giữ lại. “Chính Dân, đừng như vậy, trở lại đây ngồi !” Nhưng căn bản ngăn được , chỉ có thể trơ mắt nhìn Chính Dân tới bàn chỗ học trưởng ồn ào ngồi.

      “Chào học trưởng.” Kim Chính Dân tới trước mặt Giang Bích Ba rồi đặt mông ngồi xuống, đối mặt cười chào hỏi với học trưởng.

      “. . . . . .” Giang Bích Ba cố tự trấn định, mặt lộ ra nụ cười lung túng.

      ngại cùng ngồi ?” Kim Chính Dân rộng rãi “Chúng ta đều tìm Tiêu Tình, cùng nhau ngồi bàn để Tiêu Tình cần vất vả chạy hai bên.” Giang Bích Ba chuyển tầm mắt sang người đứng bên cạnh , mặt Tiêu Tình ra biểu tình nóng nảy, sau đó lại nhìn sang học đệ đẹp trai tuấn dật tài năng, chốc lát sau lại len lén than thở ở đáy lòng.

      Người ta trời có đôi, đất có đôi, hình như chính là cảm giác ở giữa hai người này!Bình thường cũng gì, rốt cuộc tại sao lại bị lôi vào giữa hai người lúc tình tứ làm gì chứ?

      “Tiêu Tình giới thiệu món ăn cho ! phải em luôn đưa thực đơn cho khách ở đây sao?”

      “Chính Dân, mau trở về chỗ ngồi !”

      về, muốn ngồi ở đây. . . . . .”

      đừng làm khó em mà Chính Dân!”

      có sao? Học trưởng cũng đâu có gì, em lăn tăn làm cái gì? Nhanh lên , nguwofi hầu nữ đều có lễ phép giống như em sao? Bây giờ là khách đó!”

      Hai người để ý đến ai đấu võ mồm, Giang Bích Ba càng nghe càng thương tâm, nếu tiếp tục ngồi ở chỗ này, cảm giác mình rất giống là đứa ngốc. “Tiêu Tình tính tiền giúp !”

      “Hả? Ngài phải rồi à chủ nhân?” Ô Tiêu Tình vội vàng bỏ tranh chấp với bạn trai qua bên, quay đầu lại nhìn học trưởng ồn ào.

      Giang Bích Ba chết tâm gật gật đầu. “Ừ, phải .”

      “Đó ---. . .”

      Ô Tiêu Tình trợn mắt hung ác nhìn bạn trai cái, rồi vội vàng đứng lên cầm giấy tờ cùng học trưởng tới quầy tính tiền.

      Sau khi đưa học trưởng ồn ào , Tiêu Tình kinh ngạc nhìn Kim Chính Dân cũng tới phía quầy.

      “Mặc dù động đến bữa ăn nhưng đây là vì tiền trả?” Sau khi lấy ra số tiền cần trả bỏ vào quầy, rồi xoay người đuổi theo bước chân của học trưởng rời .

      “Chính Dân!”

      “Đừng lo lắng, chỉ là muốn theo ấy chuyện chút, tuyệt đối đánh nhau với ấy.”
      Last edited: 26/12/15

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 10.1:


      Ô Tiêu Tình đợi ở nhà đợi đến mười giờ đêm mới nghe sát vách có tiếng mở cửa, vội vã sang phòng Chính Dân, gấp đến nỗi kịp đeo cả giày.

      "Chính Dân, rốt cuộc hôm nay hai người những gì? có vô lễ với học trưởng chứ?"

      Nếu là đánh nhau, chắc chắn học trưởng ồn ào bị Chính Dân đánh ngã chỉ trong mấy giây, dù sao học trưởng ồn ào là loại người có hình thể nhu nhược, chỉ cần đứng trước mặt Chính Dân cũng mất khí thế, đừng đến đánh nhau, chỉ có nhìn trúng cái làm cảm thấy sợ hãi chứ?

      Kim Chính Dân cởi áo ra, cởi trần vào phòng tắm, hoàn toàn có ý tứ đóng cửa lại.

      Tiếp theo cả quần cũng bị cởi ra, mở vòi hoa sen tắm, Ô Tiêu Tình ngại ngùng chuyển tầm mắt hướng khác."Sao lại trả lời em? Vừa nãy rời theo học trưởng, em vẫn rất lo lắng cho. . . . . ."

      “Em lo lắng cho người nào?" Kim Chính Dân nhanh chóng tắm, đôi mắt bị nước từ vòi hoa sen xối xuống nên thể mở ra được, chỉ xoay đầu lại hỏi "? Hay là người kia?" Cái này còn phải hỏi sao? Đương nhiên là lo lắng học trưởng ồn ào nha!

      "Rốt cuộc em đối với học trưởng là như thế nào?"

      "Em nào dám đối với ấy như thế nào?" Sau khi xối sạch nước mặt và đầu, Kim Chính Dân tiếp tục rửa sạch mồ hôi tràn đầy cơ thể." chỉ là đánh cược với ta mà thôi."

      "Cái gì?"

      "Bọn đến sân vận động của trường so tài đánh cầu, đánh tiếp trận bóng rổ, cuối cùng, thi chạy 5000 mét." Cho nên toàn thân mồ hôi đầm đìa, hôm nay vận động nhiều.

      "Hả?" Chuyện đó là sao?

      " hỏi rốt cuộc ta có bao nhiêu hình của em, rồi sau đó xin di động của ta xem."

      ". . . . . ."

      "Bên trong có ba tấm hình của em, nếu như mà tranh tài thắng ta trận ta phải xoá tấm làm tiền đặt cuộc, tỉ thí ba trận liên tiếp với ta."

      Sau khi Kim Chính Dân tắm xong, tiện tay rút cái khăn lông bao ở nửa người dưới, cứ cởi cả người ra như vậy."Dĩ nhiên, so cái gì đều là học trưởng chọn, ta so đánh cầu đánh cầu với ta, so bóng rỗ đấu chọi , cuối cùng ta muốn chạy bộ, hơn nữa còn là 5000 mét, toàn bộ đều đồng ý."

      Ô Tiêu Tình kinh ngạc chờ kết quả. ra , cần cũng biết, nhất định toàn bộ đều là thắng, nếu , chỉ so ba trận rồi kết thúc.

      " thắng, nên ta phải xoá bỏ hết hình trong di động."

      Kim Chính Dân nằm soài giường, nằm ở chiếc giường mềm mại, thoải mái thở dài."A, quả nhiên giường mình là thoải mái nhất. . . . . ."

      gây chuyện, cuối cùng cũng yên tâm, nhưng nghĩ đến sau khi học trưởng ồn ào thua, nhất định là lòng vô cùng phục, hơn nữa, bị học trưởng ồn ào chụp hình, tính thế nào phải hơn ba tấm chứ? Sao ở bên trong đó chỉ có ba tấm hình của ?

      Trong lúc suy nghĩ thân thể bị kéo xuống, làm Tiêu Tình đứng vững ngã lên người Chính Dân.

      " phải em mặc nguyên đồng phục trở về để cho xem sao?"

      "Lúc đó phải là tiếp nhận đề nghị của em sao?" Thân thể dán chặt lên vật to lớn cao ngạo thân thể , ngay sau đó mặt đỏ tới mang tai, vội đứng lên: "Nhưng chính xông vào trong tiệm nên đề nghị kia được đáp ứng."
      "Hừ, em đúng là quỷ hẹp hòi!"

      Bình thường luôn ăn mặc mê người như vậy cho đàn ông khác thưởng thức, nhưng là bạn trai vậy mà cái gì cũng có, vậy khỏi quá công bằng rồi.

      "Buông ra á! Đừng lôi kéo em, hôm nay làm nhiều chuyện như vậy, nhất định mệt chết rồi? Nhanh ngủ , sáng sớm ngày mai có tiết, xin đừng tùy tiện cúp tiết nữa được ?"

      "Em muốn đâu?" Kim Chính Dân kéo người muốn chạy trốn lại: "Ngủ với ở đây. Nếu em giống như mấy ngày trước cứ nửa đêm trốn mất, để lúc rời giường mà thấy được em, em xong đời!"

      "Đừng mà! Hôm nay em muốn ngủ mình, buông ra, em muốn trờ về phòng."

      "Có phải làm gì đó em mới lưu lại phải ?" Kim Chính Dân khơi lên nụ cười tà ác, lật người áp chế dưới thân.

      "Em có ý đó mà!"

      "Ừ, em tắm rồi sao! Thơm quá. . . . . ." trực tiếp cắn vào cái cổ hoàn mỹ của , ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt tản mát ra từ người , dục vọng bị đẩy lên trong nháy mắt.

      "Chính Dân. . . . ."

      "Để làm ! muốn."

      Kim Chính Dân lấy khăn lưng vây ở thắt lưng ra, tiếp theo động thủ gạt bỏ quần áo của , mặc dù bộ dạng phải rất phối hợp, nhưng vẫn chữ "" với .

      Đây là điều khiến vô cùng hài lòng.

      Mặc dù rất xâud hổ nhưng đến bây giờ có ra vẻ gượng ép vô nghĩa, cũng rất thích cảm giác ân ái với , nên chưa bao giờ cự tuyệt khi cầu.
      □□□
      Hôn cánh môi mềm mại của , hô hấp của từ từ dồn dập, bàn tay ở người cũng dao động xung quanh, nhưng nơi thích nhất vẫn là chỗ cao ngất non mềm của , vừa trắng vừa mềm, nhìn thôi động lòng người, sờ càng thêm cực kỳ mê người, Kim Chính Dân dịch môi xuống ngậm quả hồng mai kích tình rồi liếm hôn.

      Chính Dân luôn nhiệt tình vội vàng như thế, cấu đầu vai , ngừng thở hổn hển, thích cùng trải qua cảm giác ân ái, cái lơ đãng thô lỗ và dịu dàng kia luôn làm cho tim đập lợi hại. Tại sao lại thích người này như vậy? Cảm giác nhịp tim tất cả.

      Ở phía dưới , bị nhiệt tình nhìn chăm chú của tràn vào, bị hôn kịch liệt, làm tất cả mọi chuyện với , cũng làm cho khống chế được nhịp tim cơ thể mình.

      Bộ ngực bị liếm hôn bừa bãi, kỹ xảo cao siêu của lát hút, lát liếm làm thở dốc liên tiếp, thỉnh thoảng hàm răng cũng gia nhập hàng ngũ trêu chọc , nhàng tinh tế gặm nhấm nhũ hoa nhạy cảm của , hại cả người dâng lên vướng mắc khống chế được.

      Chợt, hai chân của bị dùng sức mở ra, bàn tay bá đạo của khẽ lướt qua mật huyệt.

      Đầu ngón tay khẽ xoa trêu chọc mảnh đen tối bên ngoài mật huyệt của cùng với nhụy múi nhạy cảm, thậm chí thỉnh thoảng còn dò vào bên trong mật đạo khít hao của , dùng đầu ngón tay tiếm hành cạo gãi ma sát.

      Mặt Ô Tiêu Tình đỏ lên, ánh mắt ẩm ướt nhìn thân thể to lớn cao ngạo vừa tắm xong của .

      giống như thần mặt trời Apolo, cường tráng lại khỏe mạnh, lồng ngực to bản cùng với cơ bụng sáu múi tạo thành chữ vương (là chữ này ạ □), vui tai vui mắt làm thể dời mắt.

      vươn tay men theo bộ ngực còn mang theo vào giọt nước của , mơn trớn bắp thịt trước ngực của , tiếp đó xuống cơ bụng ngay cả đàn ông nhìn cũng ngừng hâm mộ, vuốt ve từng tấc.

      Mỉm cười nhìn vẻ mặt si mê của Tiêu Tình, có đủ tự tin với vóc người của mình, phát bạn cảm thấy mê muội vóc ngườ của mình, là bạn trai đương nhiên cảm thấy vui vẻ!

      Tiêu Tình rất ít khi chủ động làm động tác này với , đáng lẽ nên hưởng thụ tốt mới phải, nhưng trong lúc bất chợt đánh mất tính nhẫn nại, mùi thơm người làm cho khí huyết sôi trào, khắc chế được làm kích động muốn mau mau cảm thụ vui thích ở trong cơ thể .

      kéo chân cao lên đặt cánh tay mình, tiếp đó dục vọng to lớn cứng rắn nhẫn nại lâu của liền tiến quân thần tốc xâm nhập trong cơ thể của .

      "Ách a!"

      rên rỉ lên tiếng, tiếp nhận xâm lấn của , bộ vị phái nữ truyền đến dòng khoái cảm kinh người, khiến cho tự chủ run rẩy.

      "Tiêu Tình cùng cử động với !" Kim Chính Dân ngưng trệ quá lâu, lập tức bắt đầu rung động mệt nhọc, cố gắng tiến công sau cùng, mượn ma sát ngọt ngào gây ma sát lẫn nhau trong cơ thể, tích lũy từng điểm từng giọt vui thích nho , chờ đợi cao trào cuối cùng phủ xuống.

      Loay hoay dưới người , ngừng rên rỉ, mỗi lần đụng ngọt ngào cũng làm cho thể hô hấp, vui thích làm dần dần quên mất đêm nay là đêm nào.

      vịn sống lưng , chân trắng nõn đặt tại cặp mông đung đưa ngừng của Chính Dân, cả người giống như gấu koala ôm chặt lấy .

      "Chính Dân. . . . ."

      "Thoải mái sao?" Kim Chính Dân hôn , đầu lưỡi tham lam rung động theo thân thể, nhịp nhàng đưa vào cái miệng nhắn cực nóng của , hòa cùng giao hợp phía dưới của hai người.

      "Ừ. . . . . ."

      Ô Tiêu Tình hai mắt nhắm lại, hưởng thụ điên cuồng mà mang đến, từ trước đến giờ đều bị động nhận lấy của , nhưng lần này, cầm hông của lên, cầu phối hợp, làm cho cảm thấy rất thẹn thùng, rất thẹn thùng.

      "Dáng vẻ này của em, chỉ có thể để cho mình nhìn, có biết ?"

      "Ừ. . . . . ."

      "Tuyệt đối, tuyệt đối thể để cho người khác nhìn thấy." Ánh mắt Kim Chính Dân si mê nhìn người phụ nữ mình mến ở phía dưới. "Có biết là của em hả Tiêu Tình?"

      "Em. . . . . . biết, em hiểu !"
      Last edited: 26/12/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :