1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Nữ giúp việc ngoan ngoãn muốn thành hư - Đường Quả (Chương 10/10) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 6.1:


      đồng ý chị Thụy Thụy phải làm nữ phục vụ trong tiệm, muốn làm tiểu nhân nuốt lời, nhưng lại muốn chọc cho tức giận nữa, vì vậy chọn thời gian Kim Chính Dân ở phòng máy trường học vừa làm vừa học, cũng là thời gian bình thường đều ở xã làm luyện tập viết chữ để đến tiệm hỗ trợ.

      Bởi vì là người mới, lúc bắt đầu đều học tập phương pháp ứng đối( ứng phó+đối đáp) với khách hàng, còn có chi tiết các quy tắc trong tiệm, Ô Tiêu Tình đặc biệt cầu chị Thụy Thụy nếu như khách hàng muốn chụp hình, ấy có thể thay khéo léo từ chối, nếu sau này lại bị Chính Dân phát , thể tới tiệm làm việc.

      Truy tới cùng nguyên nhân phía sau, chị Thụy Thụy rộng lượng đáp ứng cầu của .

      Vốn lúc đầu quy định chụp hình trong tiệm chỉ cần các bằng lòng, khách thích chụp thế nào chụp, nhưng gần đây có rất nhiều khách cố ý cầu nhân viên trong tiệm của bọn họ bày ra tư thế mê người, thậm chí có muốn họ cởi tạp dề, hoặc là nhấc váy lên ... cầu vô lý, những hình kia phát tán khắp nơi internet quả mang tới ít vấn đề. Cho nên gần đây trong tiệm dự định lập quy tắc mới, chụp hình phải thu phí, và được đòi hỏi nữ phục vụ bày ra tư thế bất nhã, cũng được đưa hình phát lên bất cứ web sex nào.

      Bắt đầu gạt Chính Dân đến tiệm làm, dần dần hòa đồng với người trong tiệm cũng quen biết hơn chút, mặc dù tuần chỉ có 3 ngày, mỗi ban chỉ có bốn giờ, nhưng đồng nghiệp trong tiệm đều là người trẻ tuổi, dễ dàng làm quen với nhau, ở chung với nhau vô cùng thân thiết, kinh nghiệm thú vị khi làm khiến cho lên *Đại Tứ cuộc sống yên tĩnh cũng thêm vào ít sắc thái mới mẻ.

      "Tại sao muốn học thư pháp?" đến cuộc sống trong trường học của chị Thụy Thụy thuận miệng hỏi như vậy.

      Vấn đề này khiến Ô Tiêu Tình khẽ ngây ngẩn cả người.

      "Có thể là bởi vì. . . . . . Luyện tập viết sách thư pháp có thể giúp ta tĩnh tâm lai ngay lập tức thôi." Ô Tiêu Tình cười cười tiến bước giải thích với : lúc , người rất dễ dàng suy nghĩ lung tung, tâm tư bất định mặc kệ làm gì đều rất khó khăn để chuyên tâm, Lão sư đề nghị gia đình của để cho học tập thư pháp, luyện tập tâm định (tĩnh tâm) công phu tốt, cho nên từ năm thứ hai tiểu học bắt đầu luyện tập viết sách thư pháp, lên đến cấp hai trung học vào hội đoàn hoạt động cũng luôn là hội thư pháp, tiến vào đại học dĩ nhiên cũng liền trực tiếp đến hội thư pháp báo danh.

      Cũng ở chỗ đó, biết , cũng cùng hiểu nhau nhau, cho rằng đây chính là duyên phận trời sinh, nếu như khi còn bé tiến vào giới thư pháp, khoảng cách kia dài như vậy căn bản cũng có cơ hội biết đến .

      "Hoá ra là như vậy, em cùng bạn trai có duyên số!" Triệu Như Nguyệt sau khi nghe xong tràn đầy ánh mắt hâm mộ.

      thích nghe nhất loại chuyện xưa như này, giống như trong phim thời điểm kết thúc phát ra mấy đoạn ngắn nhớ lại, ra là nam nữ chính lúc còn rất gặp mặt, nhưng sau khi lớn lên lại có thể nhớ lại, nhưng có lẽ tróng duyên phận đưa bọn họ cùng nhau nắm tạy, biến thành kết cục hoàn mỹ người có tình thành thân thuộc .

      "Thối Như Nguyệt, em thay xong quần áo ra ngoài nhanh chút đừng đứng đây quầy rầy!" Trần Thụy thụy vừa bấm máy tính kiểm tra lại biên lai, vừa quay đầu dạy dỗ nhân viên lười biếng.

      "Hứ, tại bên ngoài cũng sao khách mà!" Cũng phải là thời điểm dùng cơm, quầy rảnh rỗi đến phát điên, thay vì đứng ở bên ngoài ngẩn người, chẳng thà vào cùng người mới bồi dưỡng tình cảm."Chị Thụy Thụy, chị mỗi lần có người mới liền quên người cũ, người ta thuận theo í!"

      "Này! Em đừng giống như chị là người xấu vậy." Trần Thụy thụy vung tay lên, chỉ vào cửa phòng nghỉ ngơi : "Lười biếng nữa là chị trừ tiền lương đó!"

      Triệu Như Nguyệt hướng về phía bóng lưng chị Thụy Thụy làm mặt quỷ, sau đó đưa tay lôi kéo Ô Tiêu Tình vẫn chưa hoàn toàn mặc đồng phục chỉnh tề kéo ra ngoài."Tiêu Tình, thôi! Hôm nay tớ mang cậu làm quen quầy nghiệp vụ." Triệu Như Nguyệt nghĩ rằng chị Thụy Thụy nhất định là muốn mình chiếm đoạt người mới.

      Hừ! cố tình để như ý nguyện của chị ấy.

      "Thối Như Nguyệt, em gấp cái gì? Quần áo Tiêu Tình còn chưa mặc xong." Trần Thụy thụy về phía Tiêu Tình ở sau lưng cài nơ con bướm vào cho , cũng thân thiết vỗ vỗ đầu vai của ."Tiêu Tình, cám ơn em làm ở tiệm chúng ta, em theo Như Nguyệt, ấy chỉ điểm các công việc trong tiệm cho em tốt, nhưng công phu lười biếng ngàn vạn lần đừng học đó!"

      "Chị Thụy Thụy!" Lúc bảo nhanh lên chút, lúc lại mắng quá nhanh, rốt cuộc là muốn như thế nào nha? Triệu Như Nguyệt bực tức dậm chân."Em nào có lười biếng? Sao chị mỗi lần đều em lười biếng.nha . . . . ." như vậy làm rất mất mặt trước người mới đó!

      "Nhanh làm việc ! tại em phải là lười biếng sao?"

      "A a a!" Lần này, Triệu Như Nguyệt chẳng kiêng nể ở trước mặt chị Thụy Thụy làm mặt quỷ còn xấu xí hơn, sau đó thở phì phò kéo người mới ra phòng nghỉ. Ô Tiêu Tình quen với phương thức cãi vã của hai người này cũng nhịn được cười khe khẽ ra ngoài.
      "Cậu cười cái gì nha?"

      "Tình cảm của cậu và chị Thụy Thụy tốt."

      "Đó là đương nhiên!" Triệu Như Nguyệt làm bộ dáng đương nhiên."Tớ với chị Thụy Thụy là loại hình càng cãi vã tình cảm tình cảm càng thân thiết”

      "Nếu quen cách của hai người, nhất định cho là hai người mới vừa gây gổ ."

      "Chúng tớ ngày nào cũng đều như vậy, thành thói quen." ngày cãi nhau mấy câu, lại cảm thấy toàn thân đều thoải mái!"Đúng rồi, Tiêu Tình, bạn trai cậu gần đây như thế nào? Có ngoan hơn chút hay ?"

      "Cái gì?"

      " ta có còn cùng tiểu học muội đó tiếp tục dây dưa hay ?" Triệu Như Nguyệt chậc tiếng: "Tớ ghét nhất cái loại đó, có bạn còn ở bên ngoài lưu tình khắp nơi, mặc kệ người này ưu tú dường nào, chỉ cần mang cái nhãn hiệu phong lưu này, tốt hơn nữa tớ cũng dùng!"

      " có, có, Chính Dân đồng ý tớ về sau tuyệt đối làm chuyện khiến ta khổ sở, huống chi, đó là tiểu học muội tự thích Chính Dân, chủ động theo đuổi nhưng Chính Dân đối với ấy chút ý tứ cũng có, Chính Dân phải loại người trung thủy đó."

      " sao? Cậu dự tin tưởng ta?"

      "Ừ." Ô Tiêu Tình nặng nề dùng lực gật đầu."Tớ tin ấy."

      "Vậy là đáng tiếc!" Triệu Như Nguyệt cầm phần menu lên, mở quầy ra chuẩn bị dạy Tiêu Tình biết toàn bộ món ăn trong tiệm."Bộ dạng cậu khóc lên điềm đạm đáng quá mức, nhưng khóc nhiều lần bị khách hàng nhìn thấy bị phong làm tiểu công chúa đôi mắt đẫm lệ."

      Mặc dù Triệu Như Nguyệt có cảm giác mình thay Tiêu Tình lấy danh hiệu" Tiểu Mị Mị đôi mắt đẫm lệ " có vẻ tương đối đáng dí dỏm, nhưng lần trước có khách với muốn chỉ đích danh tiểu công chúa đôi mắt đẫm lệ phục vụ, mới biết ra có khách chú ý tới tồn tại của Tiêu Tình.

      Điều này chứng minh chị Thụy Thụy quả nhiên là có con mắt nhìn người, mỗi lần chị ấy chọn nhân viên, luôn rất nhanh trở thành nữ vương của tiệm.

      Ô Tiêu Tình biết lời Như Nguyệt vừa có ác ý, cười nhạt. bây giờ rất hạnh phúc, làm sao có thể khóc được đây? Huống hồ, tại tiệm là vì công việc, thể giống như trước đây luôn đỏ mắt khóc đến ồn ào, thái độ phục vụ và dáng vẻ như vậy nhất định bị khách tố cáo?

      "A, tới rồi tới rồi, người đó tới rồi." Triệu Như Nguyệt khẽ chỉ chỉ qua đầu vai Tiêu Tình.

      "Tiêu Tình, đó chính là người gọi cậu là tiểu công chúa đôi mắt đẫm lệ, ngày hôm qua, cả hôm trước ta đều có tới tiệm, đòi muốn tìm cậu, nhưng cậu cũng phải là ngày nào cũng có lớp học, tớ thấy ta hôm nay nhất định là tới chắn cậu ."

      "Ah?" Ô Tiêu Tình ngẩng đầu nhìn lên, kinh ngạc nhìn học trưởng, từ cửa sau thẳng tới trước quầy, dừng lại trước mặt ."Ách, học trưởng chào . . . . . ."

      "Cái gì mà chào học trưởng? Tiêu Tình, cậu quên phương thức chào hỏi lần trước tớ dạy cậu sao? vào trong tiệm, ta là chủ nhân, cậu là nữ hầu, cậu chào hỏi lại chủ nhân lần nữa."

      Triệu Như Nguyệt ở quầy phía dưới len lén nhéo Tiêu Tình cái, thầm nghĩ ra bọn họ biết nhau! Ánh mắt chị Thụy Thụy tuy tốt, nhưng những người gần đây tuyển vào đều là hoa có chủ , họ có thể giữ khách hàng lại lâu dài sao?

      "A, chuyện đó. . . . . ." Ô Tiêu Tình biết làm thến nào luống cuống đến hai gò má ửng đỏ, cúi thấp mặt xuống, hắng giọng ho hai tiếng, sau đó bình tĩnh : "Chủ nhân, hoan nghênh trở lại. Xin hỏi, chủ nhân cần gì ạ?" Giang Bích Ba, người quen biết đều biết ta là người ồn ào, sở thích là cosplay, trừ học ở ngoài bình thường ra đến cửa, thỉnh thoảng vào chủ nhật hội đoàn có thông báo tập chung hoặc là lúc hoạt động mới ăn mặc quần áo thường ngày ra ngoài.

      Nhưng thời gian gần đây ta lại si mê nữ hầu ở quán cà phê này, sau khi khóa trình ở trường luyện thi chấm dứt, ngay lấp tức kích động chạy đến đây, chờ đợi để có thể nhìn thấy nữ thần trong lòng mình.

      "Em. . . . . ." Rốt cuộc nhìn thấy , Giang Bích Ba bởi vì quá mức hào hứng, có chút lắp ba lắp bắp: "Em chuyện với chút có được ?"

      "Cái gì?" Ô Tiêu Tình quay đầu nhìn Như Nguyệt, nên làm gì bây giờ cho phải đây?

      " !" Triệu Như Nguyệt gật đầu cái, ý bảo trước tiên dẫn khách vào chỗ."Tớ ở đây, chậm chút cũng dạy thiếu được, phục vụ chủ nhân !"

      "Ừ."

      Ô Tiêu Tình ra quầy, lấy menu rồi mang đến nơi học trưởng ồn ào kia ngồi.

      "Chủ nhân, xin hỏi ngài muốn dùng món ăn nào?" chưa có học đến các món ăn, nhưng menu hình minh họa và giới thiệu vắn tắt, nên cứ mở ra đưa cho khách lựa chọn là được. Giang Bích Ba vừa ngồi vào chỗ, lập tức nắm lấy bàn tay bé của nữ thần mãi đến khi cảm nhận được nhiệt độ của , mới dám tin tưởng nữ thần trước mắt thực tồn tại ở cái thế giới này .

      "Em. . . . . . Em làm bạn tôi được ?"

      "Hả" " Ô Tiêu Tình nhanh rút tay trở về, vì quá mức kinh ngạc nên cách dùng từ của người hầu nữ hoàn toàn bị ném ra ngoài chín tầng mây." Học trưởng, em có bạn trai!" Hơn nữa, Chính Dân vẫn là học đệ của nha! Tại sao học trưởng có thể đối với như vậy?

      " sao, tôi quan tâm."

      Hình như nữ thần có cảm giác bị mạo phạm rồi, Giang Bích Ba thể làm gì khác là cố nén vào xúc đông muốn chạm vào , nghe thấy nhắc tới bạn trai, trong đầu Giang Bích Ba liền lên khuân mặt của học đệ Kim Chính Dân, có cần phải giống như học đệ vừa cao lớn vừa đẹp trai, mới có thể có bạn xinh đẹp như vậy ?

      A, cái thế giới này quá công bằng.

      quan tâm, nhưng mà tôi có để ý ! Ô Tiêu Tình sao hiểu được nhìn chằm chằm ta: "Học trưởng, em người , cám ơn thích, nhưng rất xin lỗi em thể tiếp nhận tâm ý của ." tới đây, nhớ ra bây giờ mình trong công việc, vì vậy chuyển giọng : "Chủ nhân, nếu như ngài chỉ là cần người bồi ngài chuyện trời đất, vậy chỉ cần là giờ làm việc của tôi, tôi đều ở đây chờ ngài trở về, những câu như vừa nãy, kính xin ngài đừng tùy tiện lần nữa, làm cho tôi cảm thấy bị quấy rối.”

      Chuyện này nếu truyền tới tai Chính Dân, nhất định lại xảy ra sóng to gió lớn .

      Đến bây giờ cũng chưa thừa nhận với chuyện mình chạy đến làm nữ hầu trong tiệm mỗi lần làm việc xong cũng tới tấp chạy tới nơi làm, làm như mình vẫn đợi ở đấy , chẳng may bị phát , Chính Dân nhất định rất tức giận, rất tức giận nha .
      Last edited by a moderator: 26/12/15

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 6.2:


      "Được, em làm lúc nào? thời gian cho tôi biết, tôi nhất định tới tiệm đúng lúc để tìm em."

      Giang Bích Ba thấy cự tuyệt, vui vẻ lấy ra laptop để chép lại lịch làm việc của , mong có thể nhìn thấy mọi lúc.

      Mặc dù trong trường học bình thường cũng có thể nhìn thấy học muội, nhưng chỉ có khi mặc quần áo nữ hầu dễ thương, mới có đủ lực hút với ta, nên cần phải gặp tại đây mới có ý nghĩa.

      Thời gian sau đó, Ô Tiêu Tình cố gắng diễn đúng nhân vật nữ hầu, vẫn làm bạn với học trưởng cho đến lúc tan việc.

      Năm học mới trường học thay đổi toàn bộ thiết bị và máy vi tính trong phòng máy kể cả thiết bị phụ, sinh viên có thể tới phòng máy sử dụng máy vi tính trường để đánh bài tập, vì thế số sinh viên tăng cao, số lượng sinh viên làm công việc nghiệp vụ cũng tăng lên ít. Có thể dễ dàng hướng dẫn thực các trình tự sử dụng máy tính, sử dụng máy in như thế nào,giấy trong máy in để ở đâu? ... Nhưng vấn đề là sinh viên phòng máy vừa làm vừa phải giải quyết vấn đề giúp các bạn học, máy lạnh bật nhiệt độ thấp, tiếng vang của bàn phím khi gõ chữ, tiếng máy in lúc hoạt động, cùng với giọng của mọi người khiến cho phòng máy luôn ầm ĩ phút yên bình.

      Từ năm thứ hai đại học Kim Chính Dân bắt đầu vẫn đảm nhiệm vai trò sinh viên phòng máy, mặc dù phải khoa tin tức, nhưng rất có hứng thú với máy tính, cũng nhờ cơ duyên quen biết học trưởng khoa tin tức giao vị trí này cho nên cứ như vậy cho đến nay, dựa vào phòng máy vừa làm việc vừa học giúp chống đỡ ít phí sinh hoạt.

      "Học trưởng, ngày mai có thể thay ban giúp em ?" Kim Chính Dân vừa mới giúp bạn học thay mực máy in, lúc ngồi vào chỗ nghe thấy thỉnh cầu của học đệ.

      "Ngày mai? Cậu buổi sáng, buổi chiều hay buổi tối?"

      "Buổi tối." Hoàng Gia chắp tay trước ngực vội vàng khẩn cầu: "Học trưởng, ngày mai ngày sinh nhật 20 tuổi của bạn em, ba mẹ ấy thuê gian phòng ăn chuẩn bị mở party, ấy nếu em dám trễ giây đồng hồ, về sau ấy để ý em nữa."

      "Mua gian phòng ăn mở party?" Về bạn của học đệ này là thiên kim nhà giàu, Kim Chính Dân có nghe qua, bình thường cũng để ý, ngờ lại làm ra việc xa hoa như vậy." là xa xỉ!"

      "Bởi vì ấy làm sinh nhật hai mươi tuổi, cho nên có phô trương chút." Hoàng Gia Toàn biểu tình phức tạp, gia thế và bạn chênh lệch nhiều như vậy, đoạn tình này có thể tiếp tục được hay ?

      "Được, cậu đừng lo lắng, tôi giúp cậu thay ban, thành vấn đề." Tối mai cũng có dự định gì, có chăng cũng chỉ là tiếng với Tiêu Tình, bảo cần chờ .


      Thấy nét mặt vui của học đệ, Kim Chính Dân vỗ đầu vai cậu ta: "Hắc, làm sao mà khuân mặt khổ sở vậy? Quà sinh nhật mua chưa?"

      "Mua rồi." Hoàng Gia Toàn thấp giọng than thở: "Nhưng tài lực của sinh viên nghèo như vậy rất lo ấy thích."

      "Cậu nghĩ quá nhiều quá rồi! Gia Toàn, chỉ cần cậu có tấm lòng mặc kệ là thứ gì bạn cậu đều vui vẻ nhận lấy ."

      "Có ?" Nghe như vậy, Hoàng Gia Toàn thoáng an tâm.

      "Đúng rồi, học trưởng, nghe gia thế của bạn cũng khác nhau, cảm thấy thời điểm hai người chung với nhau có cảm giác chênh lệch nhiều ?”

      "Hoàn toàn ." Kim Chính Dân nhớ tới lúc và Tiêu Tình quen nhau đến nay có sinh ra cảm giác tương tự như thế.

      "Tính tình của Tiêu Tình tương đối giản dị, tôi chưa từng thấy chúng tôi có cảm giác chênh lệch nhau."

      Về vấn đề này cẩn thận ngẫm lại cùng lắm chính là: vì dọn ở sát vách nhà nên kiêm thêm mấy công việc gia sư để đền bù tiền thuê nhà,

      Học đệ hỏi như vậy, nhất thời rơi vào suy nghĩ riêng của mình.

      Có thể vì bon họ vẫn là sinh viên, vẫn chưa nghĩ đến tương lai sau này, cũng phải là người thích lo xa, cho nên đến bây giờ vẫn có nghĩ qua chuyện tương lai của hai người. Qua lời Gia Toàn chắc là bạn cậu ta cũng giới thiệu cho người nhà biết! và Tiêu Tình còn chưa có cơ hội về người nhà với nhau, nếu như có ngày muốn giới thiệu gia đình hai bên cho nhau biết có lộ ra vẻ mặt lo lắng như học đệ này ?

      Kim Chính Dân lắc đầu cái, bật cười, ở đáy lòng phủ nhận : coi như tên tiểu tử nghèo thế nào, và Tiêu Tình lòng nhau, chắc chắn trở ngại này thể làm khó được bọn họ.

      "Học trưởng, có người bên ngoài tìm ." Nhìn qua cửa sổ thủy tinh trong suốt ngoài hành lang, Hoàng Gia Toàn nhìn học muội đứng bên ngoài vẫy tay với bọn họ, Kim Chính Dân ngẩn người lát nên nhìn thấy học muội gọi, khẽ đẩy đẩy cánh tay của học trưởng, muốn ấy chú ý bên ngoài chút.

      "Xin lỗi, tôi mới vừa suy nghĩ chuyện nên nghe thấy lời cậu ."

      " nhìn bên ngoài học muội đó đứng ở bên kia cũng lúc lâu rồi." Về việc tiểu học muội xinh đẹp to gan muốn theo đuổi học trưởng Chính Dân, hành vi của truyền khắp nơi, Hoàng Gia Toàn có chút ngạc nhiên muốn hỏi chuyện bát quái giữa học trưởng và ta là như thế nào, nhưng cuối cùng vẫn cố ép lòng hiếu kỳ xuống. Kim Chính Dân cám ơn, đứng dậy ra ngoài." Học trưởng Chính Dân ăn cơm chưa? Em có làm cơm hộp, em có thể cùng phòng ăn ăn cơm ?"

      Nhìn thấy ra, Lý Dụ Dụ mỉm cười quơ quơ trong tay xách theo hộp cơm.

      dành cả buổi chiều tốn bao nhiêu công sức làm ra được, người ta : muốn bắt được tâm của người đàn ông, đầu tiên phải nắm lấy dạ dày ta. Đối với tài nấu nướng của mình vô cùng tự tin, tin rằng chỉ cần học trưởng ăn lần sau chắc chắn cầu làm hộp cơm tình nữa.

      "Học muội." Kim Chính Dân phiền não vò tóc, tự hỏi phải uyển chuyển cự tuyệt như thế nào mới làm giảm hòa khí với nhau.

      Dù sao bọn họ là học sinh cùng khoa, cơ hội chạm mặt trong trường rất nhiều , nếu như có thể để cho thấy thể có khả năng mà lùi bước, bọn họ vẫn là có thể duy trì quan hệ học trưởng, học muội bình thường, như vậy cũng làm tổn thương đến ấy.

      Được thích, là phúc khí của , nên cảm ơn con mắt thưởng thức của , nhưng bên cạnh có Tiêu Tình, rất thích Tiêu Tình, có cách nào tiếp nhận tình cảm của người khác, nên dù thế nào cũng phải cự tuyệt . Lý Dụ Dụ thấy vẻ mặt mang theo ý cự tuyệt, gần bên cạnh nhàng cầm tay của , ý vị làm nũng nồng hậu lay động .

      "Học trưởng, người ăn cơm rất đơn, đại phát từ bi cùng ăn với em có được hay ? Những thứ này đều là tự em làm, ăn rất ngon đó! ăn thử chút, nếu vừa miệng, những món thích ăn cho, em lần sau em làm.”

      "Học muội." Kim Chính Dân kiêng dè hất tay của ra, mặc dù phải là động tác rất thô bạo, nhưng hất ra tay của ra chỉ dùng thêm chút sức." xin lỗi, Tiêu Tình ở xã làm chờ tôi, tôi muốn cùng ấy ăn cơm sau khi tan việc, vì vậy thể với , tìm những bạn học khác cùng ăn , tôi tin nhất định có rất nhiều người sẵn lòng cùng ăn cơm chung."

      "Em muốn tìm những người khác, em chỉ muốn cùng học trưởng thôi!"

      Bị lần từ chối cũng sao, Lý Dụ Dụ là người xác định mục tiêu sau này dũng cảm tiến tới, nghị lực của chắc chắn dễ dàng bị đánh bại như vậy.

      "Học muội, em đừng như vậy, tôi có người bên cạnh, dáng vẻ em như vậy mang đến rất nhiều phiền nhiễu cho tôi."

      " Học trưởng Chính Dân, em kém học tỷ đó sao?"

      Lý Dụ Dụ tự tin vừa trẻ tuổi lại xinh đẹp, bất cứ phương diện nào cũng hơn học tỷ kia gấp mấy lần, với lại nữ truy nam cách tầng sa(phụ nữ theo đuổi đàn ông chỉ cách có tầng sa mỏng), mang hết tất cả vốn liếng để lấy lòng theo đuổi học trưởng, tại sao học trưởng lại chịu mắc câu cơ chứ?

      "Học muội, điều kiện của em rất tốt, điều này mọi người đều biết, nhưng tình là theo duyên phận , phải bắt buộc là có được hạnh phúc."

      "Học trưởng cảm thấy quen với học tỷ Tiêu Tình hạnh phúc hơn cùng em sao?"

      "Tôi cũng dám phán đoán tùy tiện." Kim Chính Dân trêu ghẹo cười : "Có lẽ, cùng em ở chung chỗ hạnh phúc hơn mỹ mãn hơn chừng." như vậy chỉ là muốn duy trìlòng tự tin của học muội thôi, có ý tứ khác, có lẽ, có thể hận gặp nhau sớm nhưng đây chỉ là lí do để bắt cá hai tay thôi.

      "Học muội, tôi rất ấy, thời điểm cùng với ấy tôi cảm giác rất tự tại, rất thoải mái, tôi cảm thấy được như vậy là đủ rồi, tôi có tự tin bắt cá hai tay, cũng có tính toán bỏ bạn cũ để thay mới." Bộ dáng này của đủ ràng đủ hiểu chứ?

      Hi vọng học muội có thể hiểu được cự tuyệt của , muốn tổn thương tới dũng cảm thể tình , nếu bây giờ được, tạo thành hi vọng với vậy đúng là đáng chết vạn lần rồi.

      Học muội Dụ Dụ chỉ là chọn sai đối tượng, nhưng có thể dũng cảm ra tình

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 7.1:


      Buổi sáng lúc ra cửa, Chính Dân với tối nay phải thay ban giúp học đệ ở phòng máy, vì vậy buổi chiều Ô Tiêu Tình thay đồng phục hầu để làm việc tại quán cà phê. Hôm nay đến sớm vì muốn nhờ Triệu Như Nguyệt ở lại tối nay dạy nấu món thịt bò rượu đỏ.


      "Hôm nay cậu cần liều chết chạy về trường học à?" Bình thường Tiêu Tình có lớp học buổi sáng, lúc sắp tan ca luôn cực kì khẩn trương vì nhất định phải đến nơi làm việc của sớm hơn bạn trai bước chuyện làm ở quán cà phê hầu mới bại lộ.


      "Ừ, tối nay Chính Dân phải thay ban giúp học đệ, nên ấy muốn tớ về nhà trước, đừng ở lại trường học đợi muộn quá."


      " Chuyện cậu làm ở chỗ này cho đến bây giờ vẫn chưa bị phát ?" Buộc lại đai nơ con bướm phía sau hộ Tiêu Tình, Triệu Như Nguyệt vỗ vỗ cái mông vểnh cao của Tiêu Tình."Nên cậu quá biết giả bộ, hay nên mắng bạn trai cậu quá ngu ngốc?"


      Cái mông bị đột kích bất ngời làm Ô Tiêu Tình kinh hãi, vội vàng xoay người lại trợn mắt nhìn Triệu Như Nguyệt."Thối Như Nguyệt, cậu làm gì trộm đậu hũ tớ?"


      Chị Thụy Thụy với trưởng quán cùng chọn mua cà phê rồi, trong tiệm có người quản lí, đám người hầu nữ náo loạn cả lên, nên Triệu Như Nguyệt phải đứng ra quản lý trật tự, mặc dù trong tiệm là người tuổi đáng nhất, nhưng kinh nghiệm làm việc nhiều hơn những người khác rất nhiều rất nhiều.


      "Cái gì? Sao mọi người cứ như chị Thụy Thụy gọi em như vậy chứ?" ràng cả người thơm ngát, vô duyên vô cớ tên có chữ”Thối", là khiến cảm thấy cực kì uất ức." rồi, rồi! ra ngoài bắt đầu làm việc rồi, nếu như buổi chiều có khách hàng, tớ dạy cậu nấu thịt bò."
      "Tớ nhất định có khách hàng." Đây cũng phải giọng điệu tự hào, bởi vì thanh Ô Tiêu Tình nghe rất bất đắc dĩ."Học trưởng ồn ào đó nhất định tới kiếm tớ, lúc làm tớ làm gì có thời gian rảnh rỗi để học cùng cậu đây?"


      “Tớ thế nhưng lại quên mất cái tên trạch nam đó hóa trang đến giải thích được. . . . . ." Chỉ cần Tiêu Tình có lớp học buổi sáng, ta nhất định tới tiệm báo danh."Tiêu Tình, ta thực là sinh viên lớp à? Sao tớ có cảm giác ta hình như rất rảnh rỗi?"


      "Năm thứ năm đại học."


      "Học thêm năm nữa?"


      "Ừ, học trưởng cận thị quá nặng cần làm lính, sau khi tốt nghiệp cần lo lắng mà chuẩn bị thi tốt là được, nên chút áp lực cũng có, nhưng biết tại sao vẫn cứ xin kéo dài thêm năm học."


      "Đương nhiên cũng phải có người có thân phận tốt!" Triệu Như Nguyệt thở dài : "Học sinh, là nghề nghiệp hạnh phúc nhất thế giới."


      "Như Nguyệt." Ô Tiêu Tình ngạc nhiên hỏi tới: "Tại sao cậu tốt nghiệp trung học lại tiếp tục học lên vậy? Cậu thích đọc sách, thích trường học sao?"


      Triệu Như Nguyệt lắc đầu cái." phải, tớ là vì muốn kiếm tiền." ra , vô cùng nhớ lúc sinh hoạt của học sinh, chỉ là, tạm thời có biện pháp tiếp tục làm học sinh.


      "Kinh tế trong nhà khó khăn sao?" Ô Tiêu Tình thấy vô cùng tiếc cho .


      nay kinh tế trong xã hội đình trệ, giống như Như Nguyệt như vậy chỉ vì kiếm tiền mà từ bỏ học lên, Như Nguyệt cố gắng làm việc kiếm tiền, bộ dáng vất vả cần cù như có việc gì cả ngày lêu lổng tương phản rất lớn vớ những học sinh ăn chơi lêu lổng.


      " phải." Nhà nhưng là gia đìn tư sản thế gia thầy thuốc! Ông, ba, cùng với chú bác đều là thầy thuốc, kinh tế khó khăn.


      "Bởi vì tớ muốn kiếm tiền nuôi bạn trai."


      "Cái gì?" Bị lời của Như Nguyệt dọa cho phát sợ, Ô Tiêu Tinh dám tin há to miệng.


      "Làm gì kinh ngạc như vậy?" Triệu Như Nguyệt cười, nhạo báng mình: "Tớ phải là nuôi cái mặt trắng * gì đó!" Cái tên kia bình thường mặt đen chùi cũng được, cả đời lúc vận khí tới lại được, quả giống như bị cả đám mây đen bao phủ, cùng với mặt trắng này chẳng quan hệ với nhau tí nào.


      Biết Triệu Như Nguyệt lâu như vậy tới nay, vẫn cảm thấy ấy là cá nhanh mồm nhanh miệng, cây rỗng ruột, thẳng tính, là người tốt, ngờ ấy lựa chọn lại là cái loại đàn ông đó phải dựa vào tiền mà bạn kiếm được để sống.


      Tình , quả nhiên có gì đạo lý nào cả.


      Hai người cùng nhau ra phòng nghỉ, vì vậy đoạn chuyện về cuộc sống riêng liền kết thúc.


      Cửa phòng nghỉ vừa mở, Ô Tiêu Tình liền nhìn thấy vị học trưởng đứng ở trước quầy vẫy tay với . Cố gắng kéo ra nụ cười thân thiết với khách, đến phía ta: "Chủ nhân, hoan nghênh trở lại. . . . . .
      *mặt trắng : trai bao
      Đưa học trưởng đến khu phía sau, Ô Tiêu Tình như cũ mở menu ra trước mặt ta hỏi "Chủ nhân, hôm nay ngài định ăn gì? Tiêu Tình nghĩ ngài nên chọn món thịt bò hầm cách thủy, đây là món đặc biệt của đầu bếp hôm nay."


      "Tiêu Tình. . . . . ." Giang Bích Ba vô cùng hưng phấn, bởi vì khát vọng của rốt cuộc có cơ hội thực , kìm lòng được cầm tay của , lần nữa nếm thử cảm giác của nữ thần trong lòng mình. Trong lúc bất chợt bị học trưởng nắm tay, Tiêu Tình rất kinh hãi, vội vàng định hất ra, nhưng lại dễ dàng giống lần trước, vì học trưởng nắm tay rất chặt, có ý muốn thả tay ra chút nào.


      "Học trưởng, mau buông tay nhanh !" Sao đột nhiên lại như vậy? Trải qua mấy ngày nay ta đối với phải là lấy lễ hòa nhã với nhau sao? vẫn cho là hứng thú học trưởng đối với tới cũng nhanh, cũng nhanh, dần dần biết chỉ là ảo tưởng thôi.


      "Tiêu Tình, em làm bạn tôi, có được ?"


      Giang Bích Ba tràn đầy khát vọng nhìn : " là loại đàn ông bắt cá hai tay như Kim Chính Dân, là loại đàn ông xấu cần cũng được, nếu như là ..., tuyệt đối đối với em như vậy!"


      " cái gì?"


      "A, ra em còn biết! Ngày hôm qua bạn trai em theo học muội năm nhất Lý Dụ Dụ cùng ăn bữa tối, chuyện này truyền khắp cả trường rồi, nghe sáng sớm học muội đó nghe mọi người như vậy, vui vẻ tuyên bố với bạn bè cố gắng của mình công thành đoạt đất rốt cuộc đạt được thành quả rồi."


      "Làm sao có thể --. . ." Ô Tiêu Tình tin mãnh liệt lắc đầu. có thấy tận mắt, chắc chắn là khích bác ly gián, tuyệt đối dễ dàng tin tưởng.


      "Đây là thực, có cần gạt em, gạt em là bạn trai của em, ta cùng em với khác ước hẹn, thậm chí kiêng dè chút nào cùng học muội hi hi ha ha chuyện phiếm trong trường học." Giang Bích Ba lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho bạn học bảo ta chứng thực, chứng minh mình lời mình vừa là đúng.


      Liên lạc được kết nối, Ô Tiêu Tình từ điện thoại của học trưởng ồn ào nhìn thấy mặt của học trưởng Hiếu Kiệt.


      "Này! Lâm tiểu thư, cậu chuyện bát quái vừa nghe được với Tiêu Tình ." Giang Bích Ba đưa điện thoại di động trước mặt Tiêu Tình, cũng chủ động dẫn đề tài: "Ngày hôm qua bạn trai Tiêu Tình có phải cùng học muội năm nhất ăn cơm ở phòng ăn?"


      "Hả. . . . . ." Lâm Hiếu Kiệt qua màn hình điện thoại di động nhìn thấy nhìn thấy là mặt của học muội Tiêu Tình lúng túng quanh co lòng vòng: "Ồn ào, là ai để cho cậu năng lung tung thế?"


      "Tôi là sợ ấy bị lừa gạt, Lâm tiểu thư, nếu cậu đều quen thuộc với hai người bọn họ, tại sao dứt khoát ra ?"


      "Phá hoại nhân duyên là chuyện xui quẩy tám đời , ồn ào, cậu là muốn làm khó tôi đúng ?"


      "Cậu cần rầy rà nhiều như vậy, tóm lại, cậu lại chuyện kia là được."


      "Tôi mới cần!" Lâm Hiếu Kiệt đen mặt ra. Ở sau lưng người khác đàm luận loại tin tức vớ vẩn này , tại bằng hữu tốt lại muốn ta ngay trước mặt người trong cuộc, ta đâu có mặt dày như vậy?


      Ai, muốn thấy mặt mũi học muội Tiêu Tình rồi.


      "Lâm tiểu thư!"


      "Tôi mặc kệ, muốn làm người xấu chính cậu mà làm, tôi mặc kệ cậu!" Sau khi xong Lâm Hiếu Kiệt tức giận chặn đứt trò chuyện. Ở bên cạnh nghe bọn họ chuyện, nếu như nội dung phải liên quan với chuyện của mình, Ô Tiêu Tình rất có thể cười ra ngoài. Học trưởng Hiếu Kiệt ghét nhất người khác gọi là Lâm tiểu thư, cái thế giới này chắc cũng chỉ có học trưởng ồn ào có thể dám ngay trước mặt học trưởng Hiếu Kiệt gọi như vậy.


      Nhưng, bọn họ mới vừa những lời đó. . . . . . Để cho khủng hoảng .


      Chính Dân --. . . Ngày hôm qua ở cùng với tiểu học muội đó sao?


      phải đồng ý, tuyệt đối làm bất kỳ chuyện gì khiến đau lòng khổ sở sao? Tại sao lời còn văng vẳng bên tai, vẫn là cùng tiểu học muội đó dính líu?


      "Tiêu Tình, đều là ." Giang Bích Ba định cùng bạn tốt chuyện, lại phát cậu ta trực tiếp tắt máy, vì vậy quay đầu lại, quyết tâm của mình với Tiêu Tình: "Loại hoa hoa công tử khắp nơi lưu tình, đáng giá để em chung tình như thế, hãy chia tay ta ! Tiêu Tình, nhất định an ủi em tốt. . . . . ."


      Lời của học trưởng, nghe vào câu nào, rơi vào khủng hoảng của chính mình.


      "Tiêu Tình." Giang Bích Ba cầm chặt tay của lần nữa. Nhưng lần này có phản ứng gì.


      ". . . . . . Tiêu Tình?" Giang Bích Ba nghĩ thầm nhất định là lời mình vừa làm đau lòng, quả nhiên, chỉ chốc lát sau sau, nữ thần có chút phản ứng nào trong cảm nhận của ta, từ từ đỏ vành mắt.


      Lần này phải chuyện đùa, Giang Bích Ba giống như nhìn thấy loại quang cảnh khó gặp, chấn động nhìn khuôn mặt nhắn sắp muốn khóc của .


      Đúng, đây chính là phó bộ dáng đẹp đẽ động lòng người, thấy điên cuồng rồi, từ đó biến thành người hâm mộ của , đối với vẻ mặt của nhớ mãi quên. . . . . .


      Lấy điện thoại di động ra theo bản năng, Giang Bích Ba đành lòng để tuyệt cảnh khó gặp cứ như vậy biến mất, liều chết chụp bộ dáng Tiêu Tình khóc động lòng người từ mọi góc độ.


      "Này! làm gì thế? cho phép chụp!"


      Đứng ở quầy bị bữa ăn Triệu Như Nguyệt phát khách hàng chỗ đó có cư xử đúng, vội vàng vọt tới ngăn cản Giang Bích Ba, khi chạy tới bên cạnh Tiêu Tình, Tiêu Tình vừa đúng lúc cảm xúc vỡ tràn khóc lên.


      Lâm Hiếu Kiệt sau khi cúp điện thoại, ngồi cũng xong, đứng cũng
      được, sách đặt ở trước mặt vẫn dừng lại ở cùng tờ, căn bản cũng có mở thêm trang nào.


      Bởi vì chuyện tốt nhất thời của mình, miệng rộng mà mang tin bát quái của học đệ Chính Dân cho bạn tốt nghe, mới gặp phải chuyện như vậy.


      Nhưng điều này cũng thể trách chứ?
      Last edited by a moderator: 26/12/15

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 7.2:



      vạn vạn ngờ tới tên ồn ào kia coi nghĩa khí ra gì như vậy, bỏ chạy theo học muội Tiêu Tình bát nháo coi như xong, lại lôi cả ra ngoài, muốn làm chứng những thứ bát quái tin tức mình nghe được.

      Như thế rất tốt, món nợ tính tính lại, đúng là vẫn nên tính vào .

      Đền bù như thế nào mới phải đây?

      Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ còn cách mau mau xin lỗi Chính Dân giảm bớt gánh nặng cho học đệ, mới có thể tản cảm giác tội lỗi dứt trong lòng .

      Lấy ra điện thoại tắt trong cơn tức giận, Lâm Hiếu Kiệt gọi điện thoại cho Kim Chính Dân.

      “Xin chào"

      Điện thoại lập tức được kết nối, Lâm Hiếu Kiệt ở đáy lòng gào khóc tiếng, ngờ ngay cả ít thời gian chuẩn bị ông trời cũng chịu cho .

      ". . . . . . Khụ, chào."

      “ Học trưởng Hiếu Kiệt?"

      ". . . . . . Ừm."

      Kim Chính Dân có chút kinh ngạc, mặc dù trong di động của có số của học trưởng, nhưng hình như đây là lần đầu tiên nhìn thấy cái số này ở màn ảnh.

      "Gặp nhau khó, tìm em có chuyện gì sao?"

      "Cái đó. . . . . . Tôi. . . . . ." Vì chuyện như vậy mà xin lỗi khó xử, nhưng ai bảo chuyện này thực mà ra chứ?" xin lỗi, Chính Dân, tôi thực xin lỗi cậu, cậu có thể tha thứ tôi ?"

      "Sao vậy?"

      "Tôi là cố ý, cậu nhất định tha thứ tôi có được ?"

      "Học trưởng, rốt cuộc là có chuyện gì , nếu như ràng trước, em làm sao biết có nên trách hay ?"

      Vì vậy, Lâm Hiếu Kiệt sáng nay ta ở trong lớp nghe được chuyện của Chính Dân và học muội, nhất thời lắm mồm cho bạn tốt nghe tin bát quái, tin tức này liền truyền tới tai Tiêu Tình, nên phải giải thích cặn kẽ cho Kim Chính Dân nghe. Kể xong toàn bộ, Lâm Hiếu Kiệt lẳng lặng chờ xử lý, ngờ học đệ Chính Dân tiếng nào, nhưng Chính Dân phản ứng như thế lại làm cho cảm thấy có tội như muôn lần chết cũng rửa sạch.

      "Học đệ, xin lỗi! Tôi cố ý, tôi nào biết ồn ào mê luyến Tiêu Tình như vậy, cho nên quán nữ hầu với ấy. . . . . ."

      "Em hiểu, học trưởng, cám ơn thông báo."


      Kim Chính Dân chủ động cắt đứt cuộc trò chuyện, lúc này để ý có lễ phép hay rồi, vừa đứng lên thân liền chuẩn bị phóng tới cái tiệm nữ hầu kia.

      Tiêu Tình gạt đến làm ở cái tiệm nữ hầu kia? Ở trước mặt lại có thể làm bộ dạng như là có chuyện này, rốt cuộc coi lời là cái gì? Gió bên tai sao?

      Còn nữa, chuyện giữa cùng học muội Dụ Dụ căn bản phải là giống như học trưởng Hiếu Kiệt nghe được, rốt cuộc là ai bịa chuyện đây?

      Nghe ý tứ của học trưởng Hiếu Kiệt, tin tức bắt cá hai tay có lẽ truyền khắp nơi rồi, những tin tức lá cải như thế này là người nào muốn phá hoại bọn họ mà thông báo ra ngoài? Nhìn bọn họ hạnh phúc, hoặc là nhìn bọn họ hạnh phúc, là chuyện thú vị như vậy sao?"Học trưởng, xin lỗi, xin hỏi có thể giúp em kiểm tra máy in chút ?"

      Đột nhiên có thanh đánh thức lý trí Kim Chính Dân, lúc này mới trở lại thực , bây giờ còn trong giờ, buổi chiều chỉ có mình quản lí phòng máy thôi, cũng thể .

      "Hình như là giấy vụn bị kẹt. . . . . . Em mới vừa nhấn in nhiều lần nhưng máy in có phản ứng."

      "Được, cậu đợi chút, tôi lập tức qua đó xử lý."

      Kim Chính Dân chỉnh đốn cảm xúc, đè xuống cảm giác tràn đầy tức giận, cũng cố gắng điều chỉnh tâm tình, tối hôm nay còn phải thay ban hộ học đệ, phải chín giờ mới có thể rời khỏi trường, trong khoảng thời gian này có biện pháp rời .

      ngờ đến gần lúc chạng vạng, học muội Dụ Dụ lại xách theo hộp cơm tiện lợi tới phòng máy vi tính, mỉm cười vẫy tay với .

      Kim Chính Dân mặt lạnh ra ngoài, vừa mở miệng tức giận hỏi "Học muội Dụ Dụ, nghe hai chúng ta hôm nay thành tin bát quái bát quái hàng đầu à?"

      cũng biết được ai truyền tin và Dụ Dụ cùng nhau dùng cơm ngày hôm qua, học đệ Gia Toàn phải cái loại người đó, chắc là tối hôm qua vừa lúc có người quen biết đến phòng máy để sử dụng máy vi tính, tình cờ nhìn thấy liền truyền ra ngoài. Mặc dù muốn truyền cơn tức giận lên người học muội Dụ Dụ, nhưng tối hôm qua ràng hiểu ý tứ của , tại sao tối nay lại xách theo hộp cơm tiện lợi tự làm tới tìm ?

      Nếu như phải hẳn ra, đương nhiên chỉ có thể làm như vậy, ai bảo lần nữa quấn quýt si mê, hành động nguy hiểm đến tình của , thể tự cứu chính mình, chỉ có thể làm chuyện cuối cùng chính là trở mặt vô tình.

      "Học trưởng, những lời đó cũng phải em truyền , hôm nay thời điểm em tới trường học, chuyện này sớm truyền rồi. . . . . ."

      Các bạn học đều cho rằng theo đuổi thành công, có vài người tâm chúc mừng , có vài người còn lại thầm châm chọc , phê bình , nhưng cái gì cũng cần chỉ cảm thấy ông trời hình như lặng lẽ giúp đỡ .

      Nếu như học trưởng Chính Dân và bạn qua nổi cửa ải này, như vậy tình thế liền thay đổi thành có lợi cho .

      Dù bị thành là thứ ba cũng liên quan, chỉ cần có thể lấy được học trưởng Chính Dân, hồ ly tinh, biết xấu hổ, cướp bạn trai đều vui vẻ chịu đựng, dù sao, dạng đàn ông tốt giống có thể gặp mà thể cầu, làm chuyện như bây giờ, coi như cưỡng cầu rồi.

      " phải là em ?"

      " phải là em ra , em thề!"

      Lý Dụ Dụ mím môi giơ lên tay phải tự hứa. Lý Dụ Dụ mặc dù theo đuổi mờ ám, nhưng phải chuyện nào cũng làm nhất là tung lời đồn như thế này.

      Lúc bắt đầu, mình có hứng thú với học trưởng Chính Dân, tiếc làm người thứ ba để đoạt lấy học trưởng Chính Dân, nhanh mồm nhanh miệng, cũng phải cái loại ném loạn lời đồn tiểu nhân.

      "Được, tôi tin tưởng em."

      Kim Chính Dân cũng biết bây giờ phát giận với căn bản có ích lợi gì, lời đồn đãi thêm lên ngừng, khéo ngày mai, lời đồn biến thành và học muội ở trong phòng học có người ước hẹn với nhau, thậm chí có nhiều phiên bản ra ngoài, tại thời kỳ này và học muội Dụ Dụ cũng nên gặp mặt mới đúng.

      "Học trưởng, quấy rầy đến , xin lỗi."

      " xin lỗi? Hôm nay, người muốn xin lỗi tôi đúng là nhiều !"

      Kim Chính Dân vui khoát tay áo: "Học muội, em ! Loại thời điểm này chúng ta nên đơn độc gặp mặt, về sau, nếu như phải là chuyện cần thiết, coi như ở đường cẩn thận gặp nhau, chào xã giao là tốt rồi, cần đặc biệt thăm hỏi lẫn nhau."

      ngờ vừa mở đầu lời tuyệt tình như vậy, Lý Dụ Dụ nóng nảy, vội vàng đến gần bên cạnh bấu víu tay , muốn hạ cảm giác tức giận của xuống.

      " xin lỗi, nếu như học tỷ Tiêu Tình hiểu lầm lời của , em giúp giải thích với chị ấy." Lý Dụ Dụ có chút lo lắng tốt bụng đề nghị : "Bởi vì em mà hại quan hệ hai người, em nhất định ."

      "Giải thích?" Cái này học muội, chẳng lẽ thực coi là thằng ngốc sao? Kim Chính Dân càng thêm tức giận, nhưng vẫn tức giận xuống." cần, còn muốn giải thích những thứ gì? là tôi dấu Tiêu Tình cùng ăn cơm chung, bị truyền thành như vậy cũng phải cố ý, nhưng là cần làm cho kiện này phức tạp hơn."

      Nếu ngốc đến mức bảo học muội giải thích với Tiêu Tình, vậy có thể nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa sạch tội! Nếu như Tiêu Tình vì chuyện này lại khóc lớn, vừa thấy được học muội Dụ Dụ xuất trước mặt, nhất định nhận định quyết định muốn vứt bỏ . Đến lúc đó, muốn giải thích phải càng khó khăn hơn? Hừ, cũng ngu như vậy!

      Cho nên , học muội Dụ Dụ này đơn giản!

      Nếu phải ngu ngốc vì quá mức thanh thuần, chính là tâm cơ quá thâm trầm, mà cảm nhận của với hơi nghiêng về phía sau chút, bởi vì hôm nay lại xuất ở trước mặt , giống như hôm qua nên nghi ngờ.

      " ra học trưởng ở trách em. . . . . ." Lý Dụ Dụ ủy khuất cúi thấp đầu xuống.

      "Tôi nếu lựa chọn tin tưởng chưa , đại biểu trách , chuyện này nên trách tội nhất, là tôi." Kim Chính Dân rất hối hận ngày hôm qua nhất thời bắt bẻ, để bị người ta gièm pha."Học muội, về sau tôi mới , coi như gặp mặt cũng đừng đặc biệt chào hỏi, tôi muốn vì quan hệ với mà cùng bạn gây gổ."

      "Học trưởng Chính Dân. . . . . ."

      " nhanh chút !" Kim Chính Dân phất tay với Lý Dụ Dụ, sau đó xoay người trở về phòng máy sinh viên làm việc, để ý tới nữa. Lý Dụ Dụ ở bên ngoài đứng lúc lâu.

      Xuyên qua cửa sổ thủy tinh trong suốt, có thể thấy từng cử động của học trưởng Chính Dân trong phòng máy, nhưng chuyện vẫn đứng ở chỗ này, ràng cũng biết, vậy mà dù lần cũng nhìn về phía .

      Lý Dụ Dụ muốn cứ như vậy nhận thua, nhưng là người xinh đẹp được tôn sùng là vạn người mê như , lòng tự ái bị thương rất nghiêm trọng.

      Học tỷ đó rốt cuộc có điểm nào đáng giá để học trưởng Chính Dân sâu như vậy chứ?

      Dáng dấp cũng đặc biệt đẹp, tính tình lại là vâng vâng dạ dạ, có chút nào có cá tính, tại sao học trưởng lại có thể thích đây?

      Đợi ước chừng 20', tiếp tục đứng tại đây cũng chỉ là để cho mình có mặt mũi lớn hơn mà thôi, Lý Dụ Dụ thở dài tiếng, ngượng ngùng xoay người rời khỏi hệ tin tức.
      Last edited by a moderator: 26/12/15

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 8.1:



      Rời khỏi trường học chín giờ tối, Kim Chính Dân muốn trực tiếp đến quán cà phê hầu , nhưng nếu Tiêu Tình cố ý gạt chuyện này, bây giờ sớm về đến nhà chờ rồi! Gấp rút chạy tới quán hầu chắc cũng chỉ vô ích mà thôi, vì vậy về nhà như bình thường. Quả nhiên, trong nhà, nhưng lại mở được cửa phòng của , lay cái cửa mãi mới nhận ra cài chốt cửa phía trong vào rồi.


      "Tiêu Tình!" Kim Chính Dân nhấn chuông điện nhưng vẫn thấy mở cửa cho mình, liền rối lên dùng sức gõ cửa."Ô Tiêu Tình, nếu em cứ mở cửa , trèo từ ban công phòng qua đó!"


      Bọn họ ở tận lầu tám, nếu như muốn nhìn thấy sẩy chân té xuống lầu biến thành thịt vụn . . . . . Mới nghĩ tới đây, cửa phòng liền bật tiếng mở ra, ngay sau đó vang lên tiếng bước chân tiến về phía phòng , Tiêu Tình giật mình chạy nhanh đến phía giường ngủ, Kim Chính Dân vào trong phòng dùng sức dựa lên cửa. Nhìn cuốn chặt chăn núp ở giường nhìn là đoán được nhất định khóc, đóng sập cửa làm cho sợ hết hồn, đống chăn thoáng run lên .


      ra cũng phải muốn đóng sập cửa, chẳng qua là trong lòng phiền muộn nên phải mượn động tác để biểu đạt ra ngoài, ném đồ vật được, càng thể nào đánh người hoặc ngơ ngác tự đánh mình, động tác duy nhất có thể làm cũng chỉ là đóng sập cửa thôi.


      Kim Chính Dân đợi lúc lâu, mà vẫn duy trì tư thế dùng chăn đắp cả người như cũ, hoàn toàn có ý định chuyện cùng , chờ mãi khiến nhịn được liền tức giận.


      "Tiêu Tình, em muốn cứ núp ở giường như vậy sao, hỏi cái gì cũng hỏi, cái gì đều với sao?"


      Chăn bỗng nhúc nhích, nhưng chỉ có động cái như vậy mà thôi, nhìn hành động hình như là đưa tay lau nước mắt mặt, sau đó còn động tĩnh.


      Lúc khóc có biện pháp ở bên cạnh an ủi , Kim Chính Dân thấp giọng thở dài: "Tiêu Tình, với học muội Dụ Dụ ăn cơm với nhau là , chỉ là, em trước hết hãy nghe kể đầu đuôi việc ngày hôm qua, ấy tới tìm , muốn mời ăn hộp cơm tự mình làm đồng ý lại làm ra bất kỳ chuyện gì làm em hiểu lầm, cho nên trực tiếp cho ấy biết tâm ý của , thể tiếp nhận tình cảm của ấy. Học muội Dụ Dụ ấy hiểu ý tứ của , nhưng thấy ấy rất đáng thương với làm xong hộp cơm tiện lợi, lãng phí hết rất đáng tiếc, bắt bẻ liền trúng chiêu của ta, định phát lòng tốt ăn “bữa tối cuối cùng” cùng ấy, vậy mà hôm nay lại cố lời đồn đãi truyền ra."


      Rốt cuộc là ai nhiều chuyện như vậy, cái người tung thứ tin đồn nhảm này tại vẫn thể tra được!


      Kim Chính Dân chỉ có thể tự nhận xui xẻo, ai bảo lại làm ra này loại hành động khiến người ta hiểu làm này, bị người khác lời ra tiếng vào, chế nhạo chỉ có thể là đáng đời thôi.


      Giải thích xong, Kim Chính Dân đợi lúc lâu, Tiêu Tình núp ở dưới chăn bông vẫn nhúc nhích như cũ, ngay cả hừ đều tiếng.


      Lần này là giận rồi!


      Nhưng cũng thấy rất tức giận, cái gì nên giải thích cũng giải thích xong rồi, vì vậy bắt đầu cùng thanh toán tội trạng chuyện gạt đến quán cà phê hầu làm.


      " xin lỗi, chuyện này thực là do sai, nhưng em đừng tưởng rằng núp ở đó lời nào, quên chuyện phải tính sổ với em. Em xem, em gạt lén đến cửa tiệm kia làm bao lâu rồi?" đều trực tiếp ra vấn đề như vậy, kết quả thấy vẫn phản ứng, Kim Chính Dân bất mãn ngồi xuống giường, dùng sức kéo chăn người .


      "Tốt, em muốn kéo dài thời gian phải ? em cho là ngoan ngoãn đợi ở đây để em tiêu tốn thời gian, chờ tâm tình em tốt trở lại rồi chuyện với sao?"


      chịu nổi thời gian cãi vã dài, dĩ nhiên, chịu nổi được nữa là Tiêu Tình để ý tới .


      "Ô Tiêu Tình! Em nếu chuyện, liền. . . . . ." Kim Chính Dân dừng chút, dù đến nửa nhưng hề cảm thấy bị uy hiếp.


      phải làm như thế nào đây? Vừa nỡ đánh , mắng có thể lại làm khóc, đến cuối cùng, phát mình căn bản cũng biết phải đối xử với như thế nào!


      ra yếu như vậy!


      Khi cùng đến với nhau đến tận bây giờ, lúc bình thường giống như là kẻ chủ đạo, nhưng ra tất cả đều là bởi vì giống như là người dựa vào người khác, cho nên mới có cảm giác như vậy.


      Nếu như Tiêu Tình vẫn để ý tới như vậy thậm chí muốn ở cùng , nên làm cái gì mới phải?


      "Tiêu Tình, em để ý đến có được ?"

      Nếu dọa thể thực được, thể làm gì khác hơn là con đường khác.


      "Tiêu Tình, chuyện em gạt làm, cùng em so đo, mới vừa giải thích cho em những lời đồn đúng kia và cả quá trình, chẳng lẽ em có lời gì muốn với sao?"


      ngờ Tiêu Tình ác tâm như vậy, đều ăn khép nép giải thích đến trình độ này rồi, lại tiếng nào. hôm nay ở trong phòng máy, lạnh mặt đợi cả buổi chiều, vì cảm giác thoải mái, hơn nữa bây giờ bị chọc giận gần chết, đầu chợt đau."Được rồi! Nếu muốn , vậy chờ em bớt giận rôi chúng ta lại ."


      Kim Chính Dân nằm lên giường, quyết định thêm gì nữa.


      Ép người muốn chuyện, chỉ là ép người thêm mệt mỏi, người bị buộc càng mệt mỏi hơn có lẽ, còn làm cho quan hệ trở nên nhức đầu .


      Có lẽ là mệt mỏi quá mức, vươn tay ôm lấy thân thể nhở nhắn bị chăn bao lấy kia. Bởi vì biết còn đợi bên cạnh mình, cho nên hề tâm phiền ý loạn nữa; so với mình ở phòng máy suy nghĩ lung tung lại có cảm giác độc thể lập tức nhìn thấy , giờ phút này cùng chỗ dù gì cũng , cũng có thể để lòng từ từ bình tĩnh lại.


      Coi như có hiểu lầm lớn giữa hai người, cũng có thể giải thích trong ngày?


      Vì vậy Kim Chính Dân buông lỏng tinh thần căng thẳng, ôm mình mến trong ngực, ngay sau đó truyền ra tiếng hít thở đều đều, chìm sâu vào giấc ngủ.


      Đến khi thực xác định ngủ, Ô Tiêu Tình nhàng vén chăn bao toàn thân mình lên, nhàng để xuống bàn tay khoác lên lưng , nước mắt mặt vẫn chưa khô hoàn toàn, nhưng cũng ngủ.


      "Làm sao có thể đối với em như vậy?"


      ràng đồng ý tuyệt đối lại làm ra bất kỳ chuyện gì làm hiểu lầm, nhưng mới chính miệng tối hôm qua, lại ăn cơm cùng tiểu học muội đó, bộ dáng như vậy về sau làm sao tin tưởng lời nữa?


      Cam đoan của , chút hiệu quả nào cả.


      Hơn nữa, ràng là làm sai sai, về đến nhà lại dám hung dữ với , xin lỗi thấy thành ý đâu, biết gạt , lại muốn lấy chuyện này dọa ? Tại sao có thể như vậy! Ô Tiêu Tình tức giận lật người, muốn nhìn thấy mặt . Lần này, là giận .



      Bởi vì rất thích , quá sợ bị mất , cho nên xuất thời điểm rắc rối xin lỗi và cam kết với vô điều kiện, tin tưởng vì quan tâm cho nên mới biểu bá đạo như vậy, cho nên lần này lại xuất vấn đề như vậy mới bị tổn thương gấp bội.


      vẫn tin tưởng như vậy!


      Về sau, muốn duy trì cái cảm giác tín nhiêm cũ nát kia làm sao đây?


      Dĩ nhiên, giống như vừa , cũng làm chuyện sai lầm với . gạt đến quán nữ hầu làm, thừa nhận mình đuối lý, nhưng chị Thụy Thụy cùng Như Nguyệt, họ đều là bằng hữu của , ở chổ đó rất vui vẻ, càng lúc càng thích nơi đó, thích nơi dần dần bồi dưỡng tình cảm, muốn chỉ vì mấy câu lại buông tha.


      ra cũng bắt đầu học được bất mãn đối với , trước kia hề có loại dũng khí này. Giữa bọn họ, rốt cuộc như thế nào đây? Ô Tiêu Tình lặng lẽ xuống giường, đây là lần đầu tiên chịu nổi ở cùng gian với , mặc dù ngủ.


      Cầm lấy gối, sang gian phòng sát vách với phòng ngủ.


      Tối nay, muốn chia phòng ngủ với .


      Bởi vì nhìn mặt cảm thấy mềm lòng, nhưng lần này tức giận với uất ức của thể tiêu trừ nhanh như vậy, tâm tình đau khổ cứ lặp lại như vậy làm cho cảm thấy mệt quá, mệt quá.


      thể tin được, và Tiêu Tình mội lời ba ngày rồi. Kim Chính Dân tức giận đến cực hạn hạn. Đêm hôm đó vì mệt mỏi quá mức mà ngủ say, buổi sáng tỉnh lại mới phát ở bên cạnh, chợt hoảng hốt, cho là bỏ lại mất, đến lúc sang phòng bên cạnh phát ra ngủ ở đó, hoảng loạn lúc này mới từ từ mất . Chỉ là, giống như người câm, chịu đáp lại bất kỳ câu hỏi nào của , mặc kệ là lời ngon tiếng ngọt, hay là cố hung ác uy hiếp, lời nào chính là lời nào. ràng buổi tối trước khi ngủ bọn họ cũng nằm ở cùng giường lớn, nhưng ngày thứ hai khi tỉnh lại, bên cạnh nhất định trống , rốt cuộc định chấm dứt mọi liên quan tới rồi hay sao?


      Hôm nay là Chủ nhật, hai người đều cần học, sáng sớm dậy trở lại phòng mình, đóng cửa lại, rồi ngồi giường chờ tỉnh ngủ.


      Nếu so chịu đựng tuyệt đối nhận thua.
      Last edited by a moderator: 26/12/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :