1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Nữ giúp việc ngoan ngoãn muốn thành hư - Đường Quả (Chương 10/10) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 4.2

      “Chính Dân, nhanh đến đó khuyên Tiêu Tình trở về ! Tôi nghĩ là do nghi cậu bắt cá hai tay nên Tiêu Tình mới tức giận, muốn cố gắng thay đổi bản thân mình để hấp dẫn chú ý của cậu. Cậu nghĩ lại thử xem, Tiêu Tình trời sinh dịu dàng uyển chuyển, tính hay xấu hổ, nếu phải vì chịu đả kích sao có thể chấp nhận trang điểm rồi đến những nơi như thế này làm việc?”

      chưa từng đến quán cà phê hầu bao giờ…. Nhưng nghe qua cái tên đó khiến người ta liên tưởng đến những thành phần ở đây. Tiêu Tình luôn luôn tuân theo khuôn khổ nhất định làm sao có chuyện đến nơi này làm việc? Nghĩ tới nghĩ lui, Lâm Hiếu Kiệt chỉ có thể đổ lỗi lên đầu Chính Dân, ai bảo gần đây hành động của đáng đánh đòn?

      “Học trưởng, em có bắt cá hai tay mà, em thể nào bắt cá hai tay được!”

      đời này có chuyện gì là thể….” Lâm Hiếu Kiệt phất phất tay giống như đuổi ruồi. “Cậu lo đối phó cẩn thận với học muội Dụ Dụ ! Mọi người ai chẳng biết ta có ý đồ với cậu. Được rồi, ta dừng ở dây nha, tôi còn có bài tập chưa hoàn thành……..”

      Thấy học trưởng Hiếu Kiệt để ý tới mình nữa mà vùi đầu vào những con số, Kim Chính Dân nắm chặt lấy tấm bản đồ trong tay, tức giận rời .

      tìm đến quán cà phê hầu , Kim Chính Dân ngừng nghĩ đến những vấn đề giống nhau: chẳng lẽ Tiêu Tình vẫn còn giận ư? Nhưng tối ngày hôm qua, phải cả hai làm hòa rồi sao? A—chẳng lẽ tối qua nhận điện thoại của học muội rồi rời nên làm cho Tiêu Tình lại ghen? dặn dò kĩ lưỡng mới mà, sao còn tức giận cơ chứ?

      Dựa tính cách của , đêm khuya nhận điện thoại cầu cứu của học muội, tuyệt đối thể khoanh tay đứng nhìn được, Tiêu Tình ở bên cạnh lâu như vậy chẳng lẽ lại hiểu đạo lý làm người của sao?

      Nghĩ đến giọt nước mắt chảy xuống của Tiêu Tình mà đau lòng, Kim Chính Dân thở dài tiếng, cẩn thận ngẫm lại. Đúng là hoàn hảo, đủ chu đáo nên mới khiến Tiêu Tình tin vào tấm lòng chân thành của . Có lẽ là do chưa đủ tốt, thể trách Tiêu Tình vì mà ghen.

      Tóm lại, bây giờ cần tìm ra Tiêu Tình trước rồi sau đó chuyện ràng mới được.


      muốn làm đương nhiên là có thể, tuyệt đối ngăn cản nhưng chịu nổi chuyện Tiêu Tình ăn mặc đáng cho người khác ngắm như vậy!

      Còn nữa, giữa và học muội Dụ Dụ vô cùng trong sạch, rốt cuộc phải làm gì mới có thể chứng minh đây, làm sao để Tiêu Tình bằng lòng tin tưởng đây?

      “Tiêu Tình, Tiêu Tình………” Triệu Như Nguyệt chạy vào phòng nghỉ ngơi, đúng lúc nhìn thấy Ô Tiêu Tình ra từ phòng thay quần áo.

      “Bên ngoài có người con trai nổi giận muốn tìm em!”

      "Tìm em?"

      “Ừ. Cậu ấy cậu ấy họ Kim.” Triệu Như Nguyệt chậc tiếng. “ ràng khuôn mặt rất thư sinh nhưng cơ thịt người thể chê được.”

      Tầng cơ bắp rắn rỏi ấy ngay cả quần áo cũng che đậy được, Triệu Như Nguyệt thầm nghĩ phần cơ bụng của người con trai này giống như chữ vương (字) cũng nên.

      “TRời ơi, Tiêu Tình, người đó thực là bạn trai của em sao?”

      “A….. sao ấy lại đến đây………” Tiêu Tình vừa nghe thấy Triệu Như Nguyệt , gấp gáp xoay người lại. “Chính Dân sao lại biết nơi này? Tối hôm qua em cho ấy biết chỗ quán cà phê hầu ! Làm sao bây giờ! Em….”

      “Em sợ cái gì?” Triệu Như Nguyệt nghiêng đầu, khó hiểu nhìn . “Tiêu Tình, em làm chuyện gì xấu sao phải sợ ? Bỏ rơi em theo người khác, ở với nhau cả buổi, người làm sai mới là , phải em. tới đúng lúc lắm, chị bồi em ra ngoài mắng trận.”

      “Em……” Ô Tiêu Tình miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh. Đúng vậy, người làm sai là CHính Dân, rốt cuộc sợ cái gì?

      Chỉ là, quyết định đến nơi này làm việc nhưng chưa bàn với tiếng, vì vậy có chút sợ tức giận. Thế nhưng có biện pháp gì ? Mấy giờ trước mới quyết định ở đây làm việc, cũng đâu phải muốn với .

      ra bây giờ cũng rất giận!

      ở bên ngoài cả ngày đêm mà tung tích, nhìn ra ngoài chút, trời cũng tối, vậy khoảng thời gian trước đó, ở chung chỗ với tiểu học muội đó làm gì? Nếu như ràng cho biết, phải tức giận mới đúng!

      Nghĩ tới đây, liền thấy sợ nữa, Ô Tiêu Tình nắm chặt thành hai quả đấm, thể quyết tâm của mình.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 4.3

      “Như Nguyệt, chuyện này để em tự liệu là được rồi.”

      “À?” Tức giận của Triệu Như Nguyệt trong nháy mắt nguội xuống. “ cho cùng à?”

      “Như Nguyệt, cảm ơn chị cùng mối thù với em, chuyện của em để em tự liệu ạ.”

      “Đó…” Triệu Như Nguyệt ngượng ngùng, phất tay . Lần này có lẽ vô cùng náo nhiệt đây. “Này…. Đợi chút-… Cái gì mà chung mối thù hả? Em đừng có bậy! Bạn trai chị có bắt cá hai tay đâu nhá! Em cái gì mà chung mối thù hả? Tiêu Tình…..”

      quan tâm tới việc Triệu Như Nguyệt đuổi theo đằng sau, cho dù im lặng chịu thiệt thòi nhưng đồng ý để chuyện này trong bụng!

      “Ai hừm! Người nào đó?” Dám ngăn cản mỹ nữ Triệu Như Nguyệt, có phải quá chán đời rồi hay ?

      chuẩn bị ngẩng đầu lên mắng người đó trận bị gõ vào đầu ba cái liên tiếp: “Ai da! Đau! Đau! Đau!”

      Triệu Như Nguyệt ngẩn đầu nhìn lên mới nhận ra người chặng đường chính là vị đại tỷ đứng đầu quán cà phê này – Trần Thụy Thụy – vậy là muốn xem kịch hay bị lôi cách đáng thương. Buổi chiều giựt dây, lừa Tiêu Tình lần liền bị dạy dỗ trận, ai bảo chọc cho Tiêu Tình khóc? Đúng là lúc đó rất đáng đời nhưng bây giờ--…. Tại sao còn bị chị Thụy Thụy đánh nữa? TT_TT

      hiểu chuyện gì xảy ra, Triệu Như Nguyệt bất mãn hỏi: “Chị Thụy Thụy, tại sao chị lại đánh em?”

      "Bởi vì em đáng đánh đòn."

      “Được rồi, em biết mình đáng đánh nhưng sao em lại bị đánh TT_TT” Triệu Như Nguyệt đáng thương che lấy chỗ đau đỉnh đầu, uất ức ngừng đặt câu hỏi. “Em muốn biết vì sao chị đánh em!!!” Chẳng phải buổi trưa cẩn thận chọc Tiêu Tình khóc bị chị Thụy Thụy dạy dỗ cho trắng mắt ra rồi sao?

      "Em vừa gì bậy bạ đó?"

      “Hả? Em mới gì bậy bạ sao?” Lông mày xinh đẹp của Triệu Như Nguyệt nhíu chặt lại, suy nghĩ về tình cảnh vừa rồi. “Em có gì bậy bạ sao?” Lắc đầu. “Em làm sai chuyện gì sao?” Vẫn lắc đầu.

      “Chị Thụy Thụy, nếu như chị ngứa tay muốn đánh người, chị trực tiếp là được rồi! Em ngoan ngoãn đứng cho chị đánh, làm gì mà phải vòng vèo rồi đánh lên đầu em?”

      “Em dám ở trước mặt Tiêu Tình bạn trai em bắt cá hai tay. Em……..”

      bạn trai em vốn có bắt cá hai tay mà!” Triệu Như Nguyệt thuận theo, hầm hừ : “Nếu dám bắt cá hai tay , em nhất định lóc da !”

      “Em như vậy chẳng khác nào bạn trai Tiêu Tình bắt cá hai tay ? Em có biết gì về ? Em có chứng cớ chứng minh ? Em tận mắt nhìn thấy chưa?” Trần Thụy THụy giơ tay lên, nhịn được đánh thêm mấy cái. “Em vốn như vậy, trước khi chẳng bao giờ thèm nghĩ gì, cho nên mới khiến Tiêu Tình khóc. Bạn trai em ấy chỉ là đêm khuya đưa học muội về nhà, cho dù có bắt cá hai tay , em như vậy khiến Tiêu Tình khó chịu.”

      “Chính em ấy cũng nghi bạn trai mình bắt cá hai tay còn gì!” Triệu Như Nguyệt thấy Trần Thụy Thụy đưa tay lên vội đứng lên để tránh đòn. “Tại sao em ấy nghi ngờ mà chị còn cho phép em ?”

      “Chỉ là nghi ngờ mà thôi, lại còn có chứng cớ xác thực, em nên an ủi Tiêu Tình mới phải, thế mà lại trưng ra bộ dạng chuẩn bị xem kịch hay vậy…Hừ…”

      Triệu Như Nguyệt le lưỡi cái, cúi đầu, trong lòng thầm trách cái tính làm hỏng chuyện của mình, nhưng đáy lòng gặp chuyện thị phi lại sinh tốt bụng, nỡ làm lơ. “Được rồi, chị Thụy Thụy, em biết em sai rồi, chị đừng mắng em nữa mà! , chúng ta ra ngoài để tiếp thêm can đảm cho Tiêu Tình, khiến cho cái tên vô lại kia biết rằng Tiêu Tình của chúng ta phải dạng vừa đâu!”

      “Tiêu Tình mới để chính mình tự sao?”

      Mặc dù Trần Thụy Thụy rất lo lắng nhưng vẫn quyết định cần xen vào, nếu như đối phương tốt với Tiêu Tình vô lễ hay nếu có động tác thô bạo nào, họ ra mặt cũng muộn.

      “Em ngoan ngoãn đứng bên nghe cuộc đối thoại của họ, đừng để cho họ phát , nếu Tiêu Tình quả cần chúng ta ra mặt, đến lúc đó chúng ta ra.”

      “Được” Được cho phép, Triệu Như Nguyệt kích động mai phục bằng cách giả ngồi cùng bàn, trò chuyện với người khách nam đồng thời phụ trách làm thiết bị nghe lén.

      Thấy bạn mình mặc quần áo bình thường xuất trước mặt mình, Kim Chính Dân liền hết giận, cảm thấy mình tự dưng dễ nổi nóng hơn ngày thường, làm sao Tiêu Tình có thể đến nơi như thế này mà làm việc cơ chứ? Tiêu Tình của trời sinh tính cách hay xấu hổ, điềm đạm nên phù hợp với những nơi như thế này, xem ra lo lắng thừa rồi. Nhưng làm sao mà học trưởng kia có thể chụp được tấm hình Tiêu Tình mặc trang phục nữ hầu ? Điểm này cần phỉa xác nhận lại mới được. thế học trưởng Hiếu Kiệt cũng có tấm ảnh đó, lần này phải dạy dỗ tốt mới được.

      “Tiêu Tình, hôm qua em có thấy bạn bè nào bắt gặp em làm việc ở đây ?” Vừa bắt đầu, hỏi đơn giản, muốn vừa bắt đầu liền khiến Tiêu Tình giận, nhưng vừa nhìn thấy đôi mắt hơi đỏ hoe của , chắc là mới khóc trận đây, Kim Chính Dân nghĩ Tiêu Tình dối nên vội vàng ôm vào lòng. “Tại sao lại khóc? Em mà khóc mắt em đỏ giống như mắt thỏ đó!”

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 4.4

      Bộ dạng này khiến người ta đau lòng, nếu người khác mà chụp được bộ dạng đáng bây giờ của , thực sợ rằng mấy người đó len lén Tiêu Tình -_-

      Ô Tiêu Tình ngoan ngoãn dựa vào ngực bạn trai, tay bé ôm ôm lấy hông của . Khoảng thời gian liên lạc được với , cảm thấy lo lắng như thể còn được gặp lại nữa. Giả như lúc gặp lại nhau, muốn chia tay với hoặc còn nữa, chắc chắn lòng tan nát như bọt bong bóng. Nhưng bây giờ, Chính Dân vừa thấy liền ôm vào lòng, hơn nữa còn quan tâm hỏi vì sao khóc khiến lòng như quấn chặt liền thả lỏng nhiều. Xác định Chính Dân vẫn là của , đột nhiên cảm thấy hạnh phúc và nhớ muốn khóc!

      “Tại sao trả lời?” Kim Chính Dân nâng gương mặt nhắn vùi vào lồng ngực mình lên, nhìn thấy có dấu hiệu sắp khóc tiếp, vội vàng giọng an ủi: “Đừng khóc, em đừng khóc mà! Tiêu Tình, chọc em khóc sao? Hay là ai chọc em? Em nhanh cho biết, tại sao lại khóc?”

      Nghe câu hỏi của có phần tức giận, nhưng bàn tay áp vào mặt mình lại dịu dàng vô cùng, Ô Tiêu Tình giống như mèo con, dụi dụi vào bàn tay của , hưởng thụ dịu dàng này.

      “Tiêu Tình, em mà trả lời là giận đó!”

      Đột nhiên sau lưng truyền đến lời mắng: “Ngươi chạy theo tiểu học muội xinh đẹp cả ngày đêm mà vẫn còn mặt mũi chất vấn ai chọc cho Tiêu Tình khóc sao?”

      Triệu Như Nguyệt chịu nổi tiến độ chậm chạp của hai người, trực tiếp ra vấn đề. Nhưng sau khi ra, mới phát ra ý đồ nghe lén của mình bị bại lộ.

      “Chính người mới là người chọc Tiêu Tình khóc đó! Đồ khốn khiếp!”

      “Cả ngày đêm?” Kim Chính Dân quay đầu, nhìn chằm chằm vào mặt trang phục nữ hầu rồi lên tiếng: “ ràng sáng sớm tôi có trở về, đừng có vu oan cho tôi! Tôi nào có ra ngoài cùng tiểu học muội chơi cả ngày đêm?” Lúc ra khỏi nhà là khoảng 4 giờ, lúc về khoảng 7 giờ, căn bản là đến 3 tiếng! Làm gì có chuyện cả ngày đêm?

      “Tiêu TÌnh, lúc trở lại em ngủ say, nghĩ buổi sáng em có tiết học nên gọi em dậy, còn có dán tờ giấy note tủ lạnh, chẳng lẽ em thấy?”

      “Giấy note?” Ô Tiêu Tình mơ màng lắc đầu. “Em thấy…….”

      Lúc này, trong lòng vui mừng vì Chính Dân hay vì nghe thấy lời giải thích của nên bỗng hoàn toàn tin tưởng , căn bản quên mất mình với mới hứa quyết tâm để khi dễ. Cái gì mà ở cùng tiểu học muội gì chứ, những ý nghĩ đó sớm bị ném lên chín tầng mây rồi.

      “Tiêu Tình, chỉ tùy tiện giải thích vài câu là em tin sao?” Triệu Như Nguyệt đến trước mặt hai người họ, tay chống nạnh như người phụ nữ chua ngoa đanh đá: “Đêm khuya ra ngoài lêu lổng với tiểu học học muội, ai biết họ ở cùng nhau chuyện gì xảy ra chứ? Còn nữa, em mau về nhà kiểm tra xem, vạn lần được để cho ta đe dọa.”

      “Được, Tiêu Tình, nếu em tin vào lời , bây giờ chúng ta trở về nhà xem tủ lạnh có dán tờ giấy nào hay .” Kim Chính Dân bị chọc giận, quên cả lễ phép. “Còn nữa, là ai? Ta cùng bạn chuyện với nhau, tại sao lại chen ngang vào?”

      “Ta…….” Bị khí thế của dọa cho phát sợ, Triệu Như Nguyệt như gà mắc tóc. “Ta là bạn của Tiêu Tình, ai bảo hành động của người khiến cho Tiêu Tình hiểu lầm chi? Ngươi phải nên khép nép mà xin lỗi mới đúng, lại còn dám lớn tiếng?”

      Làm thế nào mà người đàn ông tức giận mà vẻ mặt giống như lúc nghiêm túc thế này? Bình thường nho nhã lịch mà bây giờ chẳng khác gì Lôi Thần nổi giận……. Khí thế của Triệu Như Nguyệt nháy mắt bị lay chuyển trở nên nhát gan muốn bỏ chạy. Nhưng trước khi , cũng quên hất mặt lên :

      “Tiêu Tình, coi như lời . Em cũng nên hỏi lúc đó và tiểu học muội đó làm gì? CÒn nữa, da mặt tiểu học muội đó dày như vậy, em nên cấm họ lui tới với nhau đó!”

      Kim Chính Dân định mở miệng hỏi hầu đó chân ấy như bôi dầu, chạy mất dạng khiến cho tâm tình của tên tức giận.

      “Tiêu Tình, hôm nay em có gặp học trưởng Hoa ? Em bị ta chụp lén, em có biết , chuyện này truyền đến học trưởng Hiếu Kiệt, có trời mới biết truyền cho bao nhiêu người rồi.”

      “Hả?” Ô Tiêu Tình mở mắt kinh ngạc. Tại sao có chuyện này? Hình của bị học trưởng Hoa đó tung khắp nơi sao?

      “Những kẻ nhìn thấy hình của em chắc chắn trong đầu toàn nghĩ những điều đen tối, em có thể ngăn cản họ được sao?”

      Ghen tức mãnh liệt tràn ngập cả người, Kim Chính Dân có cách nào nhịn được cái cảm giác này, Tiêu Tình là người của , Tiêu Tình đáng , Tiêu Tình mỹ lệ, cũng muốn chia sẻ cho người khác dù chỉ là tấm hình.

      “Em….em…. biết……” Ô Tiêu Tình sợ hãi lắc đầu. cố ý làm Chính Dân tức giận.

      Hôm nay là ngày đầu tiên làm, ngờ lại gặp người quen trong tiệm, học trưởng Hoa là đàn của Chính Dân, mặc dù cảm thấy có lỗi nhưng có biện pháp nào cự tuyệt cầu của học trưởng nên đành để cho ta chụp tấm.

      Chỉ chụp có tấm hình thôi mà ~ Như Nguyệt còn là chụp hình là chuyện cơm bữa hằng ngày, bây giờ còn chưa làm chính thức nhưng về sau, chụp hình phải thu phí. “Tại sao em lại mặc cái váy đó? Bộ đồ nữ hầu đó chẳng phải là mặc ở nhà cho mình ngắm thôi sao?”

      Kim Chính Dân nhìn quán lượt. Quán cà phê như thế này, chắc chắc khách nam chiếm đa số. Tiêu Tình mặc đồng phục ở chỗ này đợi khách chụp hình chẳng lẽ là mưu của chỗ này?

      Loại chuyện như vậy tuyệt đối cho phép!

      “Em….. Em…….” Mỗi lần Chính Dân giận, cũng biết phải làm thế nào. Ô Tiêu Tình cắn cắn môi, gấp gấp đến độ muốn khóc ra nước mắt.

      ràng muốn chuyện thẳng thắn với về chuyện giữa và học muội mới là vấn đề lớn nhất, nghĩ đến lại nảy sinh những chuyện khác.

      Ôi…. Cả ngày hôm nay uất ức rốt cuộc cũng biết phải làm sao TT_TT

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 5.1:

      Editor: hongheechan


      "Tự em xem ! Có phải tờ giấy ở tủ lạnh ?"


      Để chứng minh mình sai chút nào, Kim Chính Dân vừa về tới chỗ ở lập tức la hét muốn Tiêu Tình xem tờ giấy dán tủ lạnh trước. Vì kiêng dè, mới vừa rồi thậm chí cố ý để tiến vào phòng của trước, sau đó mới vào.


      Sáng sớm hôm nay thực có về nhà chuyến, nhưng trước khi vào cửa nhận được điện thoại của vị phụ huynh học sinh dạy kèm, là lúc rạng sáng học sinh đó lại bị cảm phải đưa vào bệnh viện khám gấp, sáng sớm phụ huynh đó phải làm có biện pháp xin nghỉ đến bệnh viện, hỏi có thể chăm sóc học sinh đó giúp họ ngày .


      nghĩ thầm hôm nay có lớp, trường giáo dưỡng có thể tạm thời xin dạy thay ca, vì vậy hai lời liền đồng ý đề nghị của vị phụ huynh đó.


      Sau khi vào cửa thấy Tiêu Tình ngủ chiếc giường quen thuộc, khuôn mặt nhắn mệt mỏi làm đau lòng dứt, cho nên đánh thức để tiếp tục ngủ bù, chỉ để lại tờ giấy dán đầu tủ lạnh, rồi gọi điện thoại nhờ đàn em dạy thay ca của , sau đó lại vội vàng ra ngoài.


      làm sao dự đoán đến việc sau khi rời giường nhưng phát tờ giấy kia, thậm chí hiểu lầm suốt đêm, cả ngày đều chơi chung với các học muội.


      Ở trong phòng bệnh của bệnh viện làm bạn với học sinh dạy kèm, điện thoại di động tắt máy là chuyện đương nhiên; buổi trưa lúc ra ngoài mua bữa trưa chuẩn bị gọi điện thoại cho Tiêu Tình xem rời giường chưa, vừa mới mở máy liền nhận được điện thoại của phụ huynh học sinh kia, hỏi bệnh trạng của học sinh, ông ấy mãi cũng tắt máy, cứ dây dưa như vậy mãi, liền quên mất phải gọi điện thoại cho Tiêu Tình.


      Mãi cho đến gần tối phụ huynh học sinh đó tan việc chạy tới bệnh viện , mới rời , vội vã chạy tới trường học thuận tiện thăm hỏi học đệ dạy thay ca , sau đó liền chạy tới nơi làm tìm Tiêu Tình.


      Chuyện xảy ra là như vậy, lúc ở trong tiệm cà phê mà làm phục vụ muốn giải thích cho hiểu.


      Về đến nhà chuyện quan trọng nhất chính là cho xem tờ giấy đó, Kim Chính Dân cảm thấy cần phải ở trước mặt Tiêu Tình chứng minh điểm này cho xem nhưng được, lại bị bộ đồ nữ hầu của đả kích .


      "Tiêu Tinh, thấy được chưa? Quả buổi sáng có trở lại nhà chuyến, sau đó liền đến bệnh viện, nếu em tin, lập tức gọi điện thoại cho Tiểu Bân, cho cậu ta đến chứng minh trong sạch của ." Tiểu Bân là đồng nghiệp của , cũng từng gặp mặt.


      " cần, em tin là được."


      Ô Tiêu Tình cầm tờ giấy, tới bên giường rồi ngồi xuống.


      ra, muốn hỏi cùng tiểu học muội đó chung với nhau trong mấy giờ xảy ra chuyện gì, nhưng hôm nay rất tức giận, tại còn tiếp tục hỏi nữa, chắc chắn trách tin tưởng .


      Nhưng nếu như hỏi cho ràng, cứ giữ ở trong miệng như thế này rất khó chịu, hôm nay uất ức khóc cả ngày, phải giải tỏa như thế nào đây?


      Lúc này Kim Chính Dân tới trước mặt , Tiêu Tình vừa ngẩng đầu, thấy con ngươi chưa hết tức giận của , lại nhịn được hoảng loạn.


      Chẳng may mượn chuyện này trách cứ , sau đó để ý đến nữa, phải làm sao đây?


      "Chính Dân, em có nghi ngờ , em tin , em tin mà”
      Chỉ cần còn ở bên cạnh tất cả lời đều là dối cũng sao. biết rất can đảm, có việc gì cũng suy nghĩ lung tung, rồi lại có can đảm chịu đựng hậu quả sau khi chọc giận , trong rất mâu thuẫn!


      "Cho nên em thừa nhận em trách lầm ?" Kim Chính Dân bước tới đưa cả người đặt dưới thân.


      "Vậy tốt, em có thể tha thứ cho , nhưng điều kiện là cho phép đâu lúc làm."


      "Hử?" Thân thể cường tráng của áp chế , tình cảnh kia quá mức quen thuộc, biết trước việc sắp diễn ra, trong nháy mắt mặt đỏ bừng vì mắc cỡ


      .". . . . . . Tại sao?"


      "Em còn dám hỏi tại sao?"


      Kim Chính Dân bóp gò má mịn màng của , giống bộ dáng vẫn hay tán tỉnh , lần này hơi dùng sức chút.


      "Em ăn mặc thành như kia, để cho bao nhiêu đàn ông nhìn thấy, chỉ cần vừa nghĩ tới em giả trang thành nữ hầu bày ra bộ dạng tươi cười ở trước mặt đàn ông khác, nhưng chịu nổi những điều này. . . . . ."


      Tiêu Tình bị đau, hai mắt nhắm lại, ngay sau đó cảm nhận thấy hôn tới, định cho đồng ý chị Thụy Thụy tuần làm ba ngày rồi, nhưng miệng vừa há bị đầu lưỡi của cậy ra rồi vào, cuốn lấy lưỡi của để cho có cơ hội thở dốc, chuyện.


      Càng về sau cũng từ bỏ ràng, cả người hoàn toàn đắm chìm trong kích tình mang tới, tất cả những chuyện phiền lòng kia đều quên mất cách sạch , vào giờ phút này, trong mắt của chỉ nhìn thấy , trong lòng cũng chỉ muốn mình mà thôi.


      "Tiêu Tình phải chỉ có em mới ghen, bình dấm chua của cũng rất lớn."


      Kim Chính Dân hôn mãnh liệt, cho đến khi khí trong ngực từ từ bị nhiệt tình thay thế, buông môi ra, nâng thân thể lên bắt đầu cởi bỏ quần áo.


      "Em đồng ý đến chỗ đó làm có được ? Em cũng thiếu tiền tiêu xài, sao thể thôi làm việc ở nơi như thế?”


      "Em . . . . . ." Đồng ý với chị Thụy Thụy rồi.


      Tiêu Tình vừa mở miệng liền nhìn thấy cởi áo với ánh mắt lấp lánh, trợn mắt nhìn tới,*$$*****************chanchan**’;\\’ quần áo bóng dáng biến mất, nhìn chăm chú, còn gì để nữa rồi.


      Thân thể nóng lên bởi vì ý thức được chuyện sắp sửa xảy ra, nhàng phát run, đè ở người của sau đó tự mình cởi áo người xuống, bàn tay liền di chuyển người .


      " mặc kệ, muốn em tiếp tục làm ở chỗ đó!"


      "A, Chính Dân -. . ." Bộ ngực bị thô lỗ bóp chặt, rên lên tiếng, tiếp đó lại bị hôn tới, giống như phát tiết người gặm cắn cánh môi của , khóe miệng truyền đến tiếng."Em. . . . . ."


      "Nếu như phải là đáp án muốn nghe, vậy đừng ."


      lưu loát cởi y phục người , hay mặc áo sơ mi đơn giản cùng quần dài, cởi ra dễ dàng hơn so với quần áo nữ hầu kia nhiều, chỉ chốc lát sau liền đem lột sạch, giống như trẻ con trần truồng


      "Tiêu Tình, em xinh đẹp chỉ có thể để cho mình hưởng thụ, muốn chia sẻ cho bất cứ người đàn ông nào khác nhìn!"


      Nghe được lời tuyên bố bá đạo của , nhịp tim của kìm được đập nhanh hơn."Em. . . . . . Em tại như thế này, chỉ làm cho mình nhìn!" Tay nhàng bám lấy cánh tay của . Đây là lời lòng của !


      Đối với , thích người đồng nghĩa với đem người đó khắc sâu vào trong lòng của mình, mãi mãi đều chỉ thấy người đó, mãi mãi đều chỉ để ý đến người, mãi mãi!


      Tất cả của đều thuộc về , tuyệt đối hai lòng.


      "Đó là điều tất nhiên! Em chỉ có thể là của mình , em chỉ thuộc về mình ."


      Bàn tay tỉ mỉ mơn trớn từng tấc da thịt người , dưới người đẹp đáng , da vừa trắng vừa mềm như tơ lụa trơn bóng, sờ tốt, đôi mắt to tròn xinh đẹp xấu hổ nhìn , cả khuôn mặt nhắn cũng mắc cỡ đỏ bừng.


      Ánh mắt theo bàn tay chậm rãi di động, Kim chính dân lần nữa mà dùng tầm mắt cùng tay cảm nhận những gì thuộc về phái nữ dịu dàng người , nhiệt độ trong phòng nháy mắt lên cao vài độ.


      cởi hết quần áo còn dư lại người, cả người trần truồng kịp chờ đợi mà áp sát thân thể mềm mại nhắn của , bàn tay ngang nhiên đặt nên bắp đùi trắng non mềm của , phái nữ mê người bị lông đen che lấp hấp dẫn ánh mắt , ngón tay thăm dò chuẩn xác lấn tiến lên bao trùm thung lũng đẹp đẽ ướt át này.


      "Tiêu Tình, em là đẹp. . . . . ."


      Nhận thấy ngón tay của khách khí đưa vào trong cơ thể mình, rúc đầu vai, ưỡn thẳng sống lưng, nếu như cố gắng khống chế lời , xấu hổ tự giác kẹp chặt hai chân, nếu làm ra loại phản ứng này, nhất định chọc giận .


      Khổ cực vịn đầu gối hai chân , khẽ ngâm nga chịu đựng xâm nhập của ngón tay tràn đầy sức lực bên trong cơ thể mình, rung động khi tiến vào theo quy luật, như cố ý thiết tha đùa chơi với như thế, mỗi lần mỗi lần xâm nhập dò tìm đùa giỡn, từ từ lấy toàn bộ kích thích, nhiệt tình trong cơ thể phát ra.


      "Chính Dân. . . . . .A, Chính Dân •••?"


      "Hả?" Nghe tiếng thở gấp của lộ ra ma mỵ cùng run rẩy, Kim Chính Dân đưa đầu lưỡi ra nhàng liếm qua cánh môi diễm lệ vô trù màu hoa hồng."Chuyện gì?"


      "Em...em. . . . . ."


      "Em làm sao? Thế nào lại tiếp?"


      chậm lại tốc độ đẩy ngón tay, nhàng, chậm chạp thăm dò chỗ sâu của , nâng ngón giữa lên từ từ xoáy lại kéo ra, bất luận là vào hay ra, đẩy nhanh động tác cũng có thể bức thể khống chế được ngọt ngào cùng kiều, nghe được lời tim cực kỳ vui mừng.


      "Hử? Rốt cuộc thế nào? Em ràng, làm sao biết đây?"


      "Em. . . . . ."


      Cả khuôn mặt nhắn của đỏ như quả cà chua, cả người ngừng run rẩy, nhìn qua tựa như đóa hoa điềm đạm đáng yếu ớt lại mỹ lệ.


      "Em nghĩ muốn . . . . . ."


      "Muốn như thế nào?" Kim Chính Dân biết còn hỏi đùa với .


      "Chính Dân. . . . . ."


      " sao!"


      Tiêu Tình trải qua nhiều mặt dạy dỗ của , cũng rất hiểu và hưởng thụ tình cảm nam nữ, tin nhất định có thể ra đáp án muốn nghe.


      " muốn nghe em tự ra."


      Ở phương diện này, Kim Chính Dân đối với thể lực và kỹ xảo của mình tuyệt đối tự tin, để cho người phụ nữ mến của mình có thể cảm thấy hạnh phúc, vui vẻ, là trong những điều kiện cơ bản của đàn ông.


      "Em muốn. . . . . . Chính Dân, em muốn --. . ."


      "Muốn như thế nào đây?"


      đẩy eo lên phía trước, ở nơi rộng mở ngừng chảy ra của , tiến hành hành hạ ngọt ngào – sở trường của , dĩ nhiên, hành động này khiến càng lúc càng kích động, hình như cũng tự tra tấn cảm giác của mình.


      "Tiêu Tình em phải ràng chút mới hiểu được "
      Last edited by a moderator: 26/12/15

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 5.2:


      Dục vọng nóng lên, bành trướng, lấy tư thế bá đạo ở trước nơi ướt át mê người của rục rịch ngóc đầu dậy ,

      Nhưng trước khi chính thức nghe mở miệng cầu trước, tuyệt đối xâm nhập cấm địa.

      "Đừng xấu hổ, ra, nhất định thỏa mãn tất cả cầu của em."

      Cúi đầu rên rỉ tiếng, tay bé của rời khỏi đầu gối rồi ôm lấy hông của , hai chân trắng nõn mạnh dạn khoác lên cặp mông ,để cơ thể dán chặt với .

      thấy rất nóng, cơ thể giống như lửa đốt dần nóng lên, trong cơ thể truyền tới cảm giác mãnh liệt ngừng thúc giục , muốn ôm lồng ngực vững chắc của Chính Dân chặt, muốn cảm giác nhiệt tình cùng kịch liệt của đụng chạm , muốn. . . nhưng làm sao có thể hiểu đây?

      "Chính Dân, em muốn , nhanh lên chút!" cái miệng nhắn đỏ tươi biết xấu hổ to gan ra cầu, bắp đùi tuyết trắng kẹp chặt để nửa người dưới của từ từ chống đỡ nổi."Chính Dân, Chính Dân. . . . . ." Kích tình khó nhịn, làm cho liên tiếp la lên tên .

      "Hả? , !" Kim Chính Dân quyết tâm muốn trêu chọc . " muốn vào đâu!"

      " vào trong cơ thể của em. . . . . ."

      Nếu phải bị kích tình làm đầu óc choáng váng, Ô Tiêu Tinh cũng ra lời làm người ta nóng lên như vậy, mặc dù có chút oán giận vì sao phải cố ý trêu chọc , nhưng nhu cầu nóng rực bên trong ngừng thúc giục, làm tự chủ được ra khẩn cầu sâu nhất đáy lòng mình.

      " ở cùng nhau lâu như vậy, em vẫn còn xấu hổ."

      Kim Chính Dân thở dài tiếng, ngay sau đó đặt hông mình chặn giữa hai chân , từ từ đưa hạ thân nóng bỏng chen vào mật huyệt ướt át.

      Ô Tiêu Tinh hoảng sợ thở gấp tiếng, rên rỉ chịu đựng xâm nhập của , Kim Chính Dân nghe thấy giọng dục vọng càng bành trướng, chậm rãi đưa vào trong cơ thể , làm thét chói tai.
      "Ưm. . . . . . Tiêu Tinh, thoải mái !"

      Của vừa nhắn lại mềm mạị, từ từ nuốt hết dục vọng cường tráng của , ràng là vận động, mê muội nhìn chằm chằm , nhưng lại có cảm giác mình bị cắn nuốt.

      tham lam nhìn vị trí hai người giao hợp, chậm rãi rút ra sau, lại đâm sâu vào, cứ tiếp tục di động mạnh mẽ như vậy.

      Bên trong hoàn toàn bị lấp đầy, khẽ thở ra, nhưng nhịp độ rung động tiếp đến lại giống như mưa to gió lớn làm hô hấp của rối loạn, đúng như Kim Chính Dân vừa mới hình dung, cảm giác kia rất thoải mái làm người ta muốn mãi mãi đắm chìm trong đó.

      Chuyên gia thời hạn có hiệu lực của tình là hai năm, lại cho là như vậy.

      Kể từ khi ở cùng với nhau, cảm thấy mình càng ngày càng hơn.

      Bất luận là tốt, hay xấu, chỉ cần là có liên quan đến , tất cả mọi thứ đều , đều rất , dù bị đùa giỡn như tại, thấy mình có thể nằm ở phía dưới , nhận lấy nhiệt tình mạnh mẽ của , đó là chuyện vô cùng hạnh phúc. So với tiểu học muội đó, rất hạnh phúc vô cùng hạnh phúc!

      " suy nghĩ gì?"

      Kim Chính Dân cúi thấp đầu hôn , lồng ngực vững chắc đè ép bộ ngực mềm mại của , cảm nhận của cơ thể làm càng kích động thêm, nhưng lại chậm lại tốc độ ra vào, chậm rãi thăm dò bụng , muốn kéo dài khoái cảm này.

      " có. . . . . . muốn cái gì." nhanh chóng lắc đầu.

      tại trong mắt, trong lòng, thậm chí trong cơ thể đều chỉ tồn tại mình , được thương như thế này, thực hạnh phúc đến muốn khóc.

      "Sao vậy? Em vừa muốn khóc hả ?"

      Nhìn hình như vừa đỏ mắt, liền tranh thủ ôm lên, để cho ngồi đùi mình, tất nhiên bọn họ vẫn duy trì tư thế như cũ, thay đổi động tác như vậy, làm hai người đồng thời khẽ rên lên.

      "Hai ngày nay em động chút là khóc, nghi ngờ cùng học muội có quan hệ mập mờ sao?" Kim Chính Dân ôm chặt lấy nửa người của , vùi mặt vào bộ ngực mượt mà mềm mại nhạy cảm của , rồi kiên nhẫn giải thích cho : " biết ấy có ý với , hơn nữa ấy đúng là có theo đuổi , nhưng đối với ấy chỉ là học muội mà thôi, là hành động của đủ cẩn thận, nên băn khoăn để ý đến tâm tình người mình muốn , chuyện kia, thực xin lỗi, em cần vì chuyện này mà đau lòng, về sau, tuyệt đối làm em hiểu lầm nữa, có được ?"

      . tin chuyện này làm thấy hơi thất vọng, nhưng suy nghĩ cẩn thận chút, tối hôm qua hành động của rất thích hợp, hơn nữa sáng nay quỷ thần xúi dục thế nào, làm cho hiểu lầm , cứ khóc mất nhiều nước mắt như vậy, tội này khó chối

      lòng xin lỗi , Kim Chính Dân chỉ hy vọng đừng nữa suy nghĩ lung tung chuyện kia nữa, đối với tình cảm này vô cùng thỏa mãn, chút cũng có suy nghĩ thay lòng.

      Khuôn mặt nhắn đỏ bừng vùi vào cổ , nhàng rên rỉ khi duy trì cử động:

      "Được, em khóc, khóc." Chỉ cần còn , tiểu học muội gì đó dù có thích thế nào đều vô dụng, mới muốn lãng phí tâm tư lo lắng đến người thứ ba có liên quan đó. Chỉ cần Chính Dân vẫn thích , lời ra khỏi miệng, liền tin tưởng vô điều kiện.

      "Tin rồi hả ?" Kim Chính Dân nâng mặt lên, nhiệt t́ình hôn .

      Ô Tiêu Tình nhắm hai mắt lại đón lấy nụ hôn của , trái tim cảm thấy ngọt ngào ."Ừ."

      thích cứ nâng mặt như vậy, thời điểm kiss, cảm giác giống như nâng niu ở lòng bàn tay mà thương .

      "Em đó, mà luôn nghĩ theo chiều hướng xấu nhất, nếu như bắt cá hai tay, em định làm như thế nào? Giống như Bắc Bắc tiểu nữ sinh trong cái tiệm đó muốn mang ra tra khảo sao?"

      Nhớ tới lúc trong quán cà phê kia đụng phải nữ phục vụ cư xử tốt, Kim Chính Dân lại nhíu mày."Đúng rồi, cái Bắc Bắc đó tên gọi là gì?" Mặc dù mặt dài rất đáng , nhưng vừa mở miệng là mắng người đến thao thao bất tuyệt, loại hành vi bất lương này dạy hư cho Tình nhà .

      Như Nguyệt sao?" Ô Tiêu Tình trong lòng cả kinh, tại sao lại phải hỏi chuyện của Như Nguyệt ðây?" ấy là Triệu Như Nguyệt, mới mười chín tuổi ! Có phải dung mạo rất xinh đẹp hay ?"

      "Ngu ngốc! Em lại suy nghĩ lung tung cái gì?" Kim Chính Dân chợt hung ác nhìn cái: " Hôm nay bị cái Bắc Bắc ðó chỉ vào lỗ mũi mắng cho thảm nhý vậy, nếu phải vì giữ mặt mũi của trước em, sớm cùng ta cãi vã, ta giống như loại người có lễ phép vậy, nhất định là có ai muốn lấy!"

      "Như Nguyệt , ấy. . . . . ." Nhìn tròng mắt tức giận của , sợ hãi : " ấy có bạn trai rồi."

      " sao?" Kim Chính Dân kêu lên tiếng: " đoán người bạn trai kia phải ngã tám đời, mới có thể nổi cái Bắc Bắc đó."

      " đừng như vậy! Là vì Như Nguyệt nhìn em khóc đến thảm như vậy, cảm thấy nhất định là làm chuyện rất có lỗi với em. . . . . ."

      Éc, kỳ quái, tại sao hai người bọn họ lúc ân ái, lại chuyển đề tài tới người Như Nguyệt? thầm kêu ổn, được được ! hy vọng tại thời điểm này trong lòng lại nghĩ đến khác, dù là Như Nguyệt cũng thể được!

      "Chúng ta đừng điều này nữa, Chính Dân, được nghĩ tới khác lúc này, em muốn bộ dạng này của . . . . . ."

      Kim Chính Dân kinh ngạc nhìn chuyển đề tài, ngay sau đó phá lên cười tà ác:

      "Đúng vậy ha, lúc này, đúng là nên nhắc tới những người liên quan."

      ôm hông của , từ từ đưa đặt lại giường, xuân tiêu khắc đáng ngàn vàng, thời gian ngọt ngào nên lãng phí ở những người liên quan.

      từ từ tăng nhanh tốc độ ra vào, đưa khí vừa hạ xuống lại đột ngột dâng cao trong kích tình kịch liệt, vốn là tiến vào ngay tức khắc máu nóng trong cơ thể bốc lên cao, ra sức ra vào trong cơ thể , tạo ra từng đợt sóng vui vẻ.

      Ô Tiêu Tình ôm chặt lấy cơ thể , cảm giác vui sướng như luồng sóng cuốn tới, chỉ chốc lát sau sau cảm thấy mình sắp chịu nổi, vốn là nhàng rên rỉ từ từ biến chuyển thành dồn dập thở dốc, từ trói buộc chặt chẽ giữa hai người đến khoái cảm tràn lan, khiến cho thoải mái đến cả đầu ngón chân.

      "Chính dân. . . . . . Ưm. . . . . ."

      "Thoải mái sao?"

      Kim Chính Dân cẩn thận quan sát phản ứng của , khiến cho cảm thấy thỏa mãn là mục đích cao nhất để cố gắng dâng hiến toàn bộ tinh lực của mình.

      Tiêu Tình đỏ mặt ngượng ngùng, hai mắt tràn đầy dục vọng nhìn chằm chằm mặt , làm cho tâm hoảng ý loạn lên.

      "Đừng thẹn thùng! cho biết cảm giác của em, cảm thấy biểu của như thế nào?" Thấy dáng vẻ thẹn thùng dứt của , tâm tình muốn trêu chọc lại bị quyến rũ. Hỏi vấn đề đồng thời cố ý tăng nhanh tốc độ chạy nước rút mấy lần, đột nhiên thay đổi sức lực khiến cho khả ái phía dưới thở gấp ngừng.

      "Tiêu Tình, em chút xem sao!"

      "Người ta. . . . . . biết mà. . . . . ."

      "Tại sao có thể biết?" Mặt Kim Chính Dân tràn đầy nụ cười."Mới vừa, rốt cuộc là ai ở dưới thân thể của lớn tiếng như vậy?"

      "Ghét, ... được !"

      thẹn thùng đẩy nụ hôn của ra, quay đầu khiến bàn tay bé chặn ở môi khống chế được rên rỉ, tránh cho mình lại rên rỉ quá kịch liệt.

      "Em đáng ." Kim Chính Dân cứng rắn đưa đầu trở lại."Tiêu Tình, chính là bộ dáng xấu hổ này của em, rất rất ."


      "Có ?" vui vẻ nhìn thẳng vào mắt ."Chính Dân, có thể vẫn luôn giống như bây giờ •••• vẫn như vậy em?"

      "Tiêu Tình." nhẫn lại đến giới hạn, Kim Chính Dân dùng mãnh lực cuối cùng chạy nước rút, ôm cơ thể mềm mại của , trầm trầm thở hổn hển: "Em còn biết ư? cố chấp ngoài dự liệu của em!"

      dễ dàng thích người, cũng dễ dàng buông tha người đó.

      Tính khí cố chấp, chẳng lẽ phát ra sao?
      Last edited by a moderator: 26/12/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :