1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Nữ giúp việc ngoan ngoãn muốn thành hư - Đường Quả (Chương 10/10) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 2.3

      Nhưng tối nay, khi mặc trang phục đáng của nữ hầu trông ngọt ngào, cảm giác giống như mình biến thành người khác vậy. Nếu như Chính Dân cảm thấy ở chỗ với dần dần còn thú vị nữa, thử cố gắng thay đổi bản thân, khiến sinh ra hứng thú mới với .

      “Chủ nhân.” Hôn được lúc, Ô Tiêu Tình đứng lên, lùi về phía sau mấy bước, sau đó cầm váy ngắn màu hồng nâng lên, làm theo những động tác mà chị Thụy Thụy và Như Nguyệt dạy , chậm rãi cúi chào Chính Dân cái. “Hoan nghênh trở lại.”

      “À?” Kim Chính Dân nhìn đến mặt mày choáng váng, mọi thứ êm đẹp đột nhiên chuyển biến thành đùa giỡn thế này?

      “Tiêu Tình…..em….” giỏi lắm, dám mê hoặc ?

      ăn cơm tối chưa? Em có mang về ít bánh ngọt, có muốn ăn ?”

      Kim Chính Dân cười cười: “Này! Đây là cách chuyện của nữ hầu sao? Chẳng dễ nghe chút nào cả."

      “A. Đừng nữa.” Ô Tiêu Tình đột nhiên nhớ tới tối nay tiểu đáng Như Nguyệt lúc dạy cũng có dặn dò những lời này, nữ hầu xác thực bao giờ như vậy, ngay sau đó sửa lại: “Chủ nhân có đói bụng khộng ạ? Để Tiêu Tình phục vụ ngài ăn bánh ngọt nha!”

      Lúc rời , chị Thụy Thụy có cầm hộp bánh ngọt đưa cho , vì cả buổi tối ăn gì cả, mà về nhà cũng chẳng có đồ ăn gì, bỏ qua chuyện giảng hòa với Chính Dân, đột nhiên có cảm giác đói bụng.

      Ô Tiêu Tình đứng lên, chuẩn bị lấy hộp bánh bị để quên tủ đựng giày gần cửa, nhưng đột nhiên, sức mạnh kéo cả người áp lên giường.

      “Ăn bánh ngọt gì chứ. Chủ nhân của em lại có vẻ muốn ăn bé hầu đáng trước mắt hơn?” Khóe môi Kim Chính Dân nở nụ cười tà ác, ánh mắt sáng lấp lánh, nhìn chằm chằm vào gương mặt nhắn ửng hồng kiều diễm của Tiêu Tình. “Thế nào, cho ăn sao?”

      Đây là câu hỏi gì vậy? Ô Tiêu Tình cảm giác gương mặt nóng lên như lửa đốt, sao lại hỏi muốn cho ăn sao? Muốn trả lời thế nào bây giờ…………

      “Sao trả lời? Hửm?” Kim Chính Dân đưa tay lên, nhàng lướt qua khuôn mặt nhắn vừa mới tràn ngập nước mắt của , mặc dù khóc thành con mèo nhưng để ý chút nào cả. Mặc kệ Tiêu Tình của thế nào, trong mắt đều là đẹp nhất.

      “Chủ nhân hỏi em đấy…”

      “Người ta……… biết đâu!”

      “Vì sao ‘người ta’ biết?” Bàn tay vuốt ve mặt từ từ lước qua cần cổ tỉ mỉ của . Tới phần ngực tròn trịa phập phồng lên xuống theo hô hấp của . Cảm giác mềm mại này làm nhịn được chạm thêm lần nữa.

      Cuối cùng dứt khoát bao trọn lại, nhiệt tình xoa nắn.

      “Em mặc như vậy trở về nhà phải là để cho thưởng thức sao? Em cố ý hấp dẫn đúng ?”

      ngờ ý định của lại dễ dàng bị nhìn ra như thế, Ô Tiêu Tình xấu hổ nên nhắm mặt lại chịu đựng. Nhưng cả người Kim Chính Dân đột nhiên đè người , đối mặt với , đôi mắt thâm tình ngừng nhìn , hại căn bản thể nhắm mắt lại được.

      “Như vậy liền xấu hổ sao?” Kim Chính Dân vừa hôn vừa kịp chờ đợi mà cởi quần áo người .

      “Đây cũng phải là lần đầu tiên, sao lại đỏ mặt thành ra thế này?” Hai người lui tới chừng nửa năm xảy ra quan hệ thân mật, dĩ nhiên, toàn bộ quá trình đều do chủ đạo. Ở phương diện tình dục, cả người đều vô cùng hợp nhau, ít nhất, vào thời điểm muốn, Tiêu Tình chưa từng cự tuyệt , có điều, Tiêu Tình cũng chưa từng chủ động cầu gì cả. Kim Chính Dân cho rằng bình thường đều có dáng vẻ như vậy, bị động và hàm súc. Mỗi lần thấy dáng vẻ xấu hổ của , luôn nhiệt huyết sôi trào, khống chế được mình.

      Khi chiếc nơ con bướm ở eo, tạp dề viền tơ, váy ngắn liền thân màu hồng nhạt cùng áo lót bị cởi xuống, Kim Chính Dân nhìn thấy hình ảnh quen thuộc trong trí nhớ, Tiêu Tình trời sinh tính hay xấu hổ, chất phác lại e lệ.

      cổ trắng của , da thịt ửng hồng như bị ai đánh thương nhưng lại hấp dẫn mạnh liệt ánh mắt của . Bàn tay nhịn được dán lên, theo trơn mềm mà sờ theo đường tuyệt đẹp đến phần bụng bằng phẳng rồi lưu luyến dời lên về phía bộ ngực mềm mại của .

      Bàn tay xoa nắn hồi, Kim Chính Dân cúi đầu xuống, mút chặt lấy bông hoa đào đỏ mọng, môi lưỡi thay nhau trêu chọc, nghe thấy Tiêu Tình khẽ ngâm những thanh mê người, khí huyết của theo đó sôi trào lên.

      "Tiêu Tình.... ......"

      Kim Chính Dân thẳng người, cởi áo T shirt ra, nửa người trần trụi ngay sau đó lại trở về dán chặt lấy người . Vì gương mặt đỏ ửng của rất đáng , nhịn được lại hôn lấy môi , đầu lưỡi cạy mạnh, xông vào trong , cuốn lấy đầu lưỡi , nhiệt tình hôn sâu.

      Bộ ngực mềm mại của Ô Tiêu Tình bị áp chế trong lồng ngực kiên cố của Kim Chính Dân. Môi bị đoạt lấy mặc cho khách khí mút môi ngừng, sức nặng đè người như thể gián đoạn nụ hôn nóng bỏng này, làm cho thiếu chút nữa thở nổi.

      Rốt cuộc, Kim Chính Dân cũng rời khỏi đôi môi của , ngực Tiêu Tình ngừng phập phòng. Bị hôn đến sưng cả miệng nhắn, lỗ mũi liều mạng hít thở khí. Khi nhìn thấy Kim Chính Dân cởi bỏ quần dài rồi trở về áp chế người , mặt đỏ tới mang tai rồi thẹn thùng nhắm mắt lại.

      Biết tính hay e lệ, tối nay lại dám mặc như vậy trở về hấp dẫn , cũng là cực hạn của rồi. Trong lòng Kim Chính Dân vừa cảm kích vừa nhịn được nhiệt tình ở người , chờ đợi mà kéo quần lót của xuống.

      Đêm nay, tâm tình của lúc nóng lúc lạnh, vừa lạnh vừa nóng chung quy lại là ấm áp.

      Ô Tiêu Tình đồng ý cho người ta mượn , phản ứng ghen tức mặt liệt xuất cũng , thậm chí bỏ lại mình mà quay đầu chạy mất, chỉ có như thế, còn ở bên ngoài đến nửa đem canh ba mới trở về, lần này ăn mặc có ý đồ hấp dẫn . Nếu phải biết cẩn thận trong lời , cho rằng ô học xấu cũng chừng.

      “Tiêu Tình……….” Thấy thẹn thùng nhìn trộm động tác của mình, Kim Chính Dân vừa cười vừa tách hai chân của ra, để cho dục vọng dưới bụng vì mà dâng lên, thân mật dán chặt ở chỗ mở rộng mê người giữa hai chân , như có như hỏi : “Muốn sao?”

      Bàn tay bé của Ô Tiêu Tình che lấy gương mặt ửng đỏ. Nửa người dưới của mình, tất cả đều ở trong lòng bàn tay của rồi, lúc này còn hỏi chuyện này làm gì cơ chứ?

      ra Kim Chính Dân cũng định nghe trả lời, vươn tay đến tủ đầu giường, lấy ‘bcs’, vừa mang vào chuẩn bị vừa cúi đầu thăm dò, nhìn phong cảnh ngọt ngào mê người giữa hai chân .

      “Tiêu Tình, nghĩ muốn em.”

      Biết tuyệt đối có khả năng đáp lại loại cố ý khiêu tình của , Kim Chính Dân lại gần, chống đỡ nơi chặt chẽ ấy, khiến dục vọng nóng bỏng vào sâu trong thân thể ấm áp của .

      "Ừ...a..."

      biết em muốn mà.” Cho nên, dù xấu hổ chịu trả lời, cũng hiểu vào giờ phút này nên làm như thế nào mới có thể làm cho hai người đồng thời cảm thấy hài lòng, ý loạn tình mê.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 3.1

      Đột nhiên, nơi nào đó trong phòng vang lên tiếng chuông đến mức thể nghe thấy, vừa mới kết thúc cuộc hoan ái vô cùng tinh tế, ôm lấy thân thể mềm mãi của Tiêu Tình ngủ say, Kim Chính Dân mơ mơ màng màng mở mắt. Là tiếng chuông điện thoại di động của .


      Càng đến gần, tiếng chuông càng vang hơn, rồi lại vang lên lần nữa, tới năm giây sau, tiếng chuông lại vang lên tiếp.

      Kim Chính Dân lục lọi chiếc quần dài bị mình ném xuống giường, lấy điện thoại di động ra ngoài, động tác mặc dù chậm rãi và nhàng nhưng Tiêu Tình ở trong ngực sớm bị tiếng chuông kia đánh thức.

      “Chính Dân, trễ thế này vẫn có người gọi điện cho à?"

      "Ừm...."

      Màn hình lên cái tên Lý Dụ Dụ, Kim Chính Dân khỏi nhíu mày. trễ thế này, học muội Dụ Dụ tìm có việc gì? Nhìn thấy phản ứng của , Ô Tiêu Tình nhìn được tiến tới liếc nhìn, vừa nhìn thấy ba chữ Lý Dụ Dụ, sắc mặt cũng trở nên khó coi.

      Lần thứ hai tiếng chuông reo hết, điện thoại di động trở về yên lặng, Kim Chính Dân liếc nhìn Tiêu Tình cái, thấy sắc mặt tốt, chắc lại ghen, định tắt điện thoại rồi ôm ngủ tiếp di động lại vang lên.

      “A….. trễ thế này mà ta còn gọi tới, chắc là có chuyện gì đó rất gấp! Tiêu Tình, nghe điện thoại chút. Em vạn lần được suy nghĩ lung tung đâu đó.”

      Ô Tiêu Tình khẽ rêu lên tiếng rồi quay người, vùi mặt trong trong gối. Mặc dù làm vẻ như quan tâm nhưng ra rất tò mò muốn biết lý do đêm hôm khuya khoắc như vậy, ta ngừng gọi điện đến quấy rầy Chính Dân rốt cuộc là chuyện khẩn cấp gì. Cho nên, dù xoay người sang chỗ khác, lỗ tai lại vểnh lên, cố gắng nghe lén cuộc chuyện của Chính Dân.

      “Hả? Đúng, là .” Giọng của Kim Chính Dân vừa trầm thấp vừa mang theo chút nghiêm nghị. Đêm khuya gọi điện làm phiền người khác khiến có chút tức giận nhưng lúc nghe thấy đầu bên kia, Dụ Dụ kêu cứu, lập tức bật dậy khỏi giường, nhặt quần áo tán loạn mặt đất mặc vào. “Hả? Có ? Được, em đừng sợ…. Ở yên ở đó….. đến cứu em ngay đây.”

      giường, Ô Tiêu Tình dám tin, liền ngồi dậy. “Chính Dân bây giờ… định ra ngoài sao?” Vì ta sao?

      “Tiêu Tình, Dụ Dụ trở về từ sinh nhật ngoài trời của học tỷ, ở đường hình như bị hai tên côn đồ muốn giở trò, ấy ở trong cửa hàng tiện lợi gọi điện cho . ấy rất sợ ra ngoài bị hai người xấu đó giở trò.”

      “Vậy tại sao ta lại gọi cho ? ta gọi điện thoại báo cảnh sát ! Nếu gọi điện thoại kêu taxi là được, tại sao cố tình gọi điện cho bạn trai của người khác?”

      “Tiêu Tình, chỗ đó cách chỗ chúng ta xa, chỉ đến xem chút thôi, hơn nữa bây giờ là nửa đêm, Dụ Dụ chỉ có mình, nhất định cảm thấy rất sợ, chút rồi về. Em ngủ tiếp , đưa ấy về nhà lập tức trở về.”

      “Chính Dân, đừng để ý đến ta nữa được ? Nhất định có người khác có thể giúp đỡ ta mà.”

      Ô Tiêu Tình muốn ích kỷ như vậy, nhưng Chính Dân biết được chuyện này tuyệt đối thờ ơ, lạnh nhạt, cho nên cũng như . Trong khoảng thời gian này, Chính Dân mặc quần áo chỉnh ra, chuẩn bị ra khỏi nhà. “Tiêu Tình, em đừng suy nghĩ lung tung! chỉ làm theo nghĩa vụ giúp đỡ người học cùng trường thôi, dù sao cũng là chuyện an nguy của học muội, xử lý xong lập tức trở về, em nhanh ngủ tiếp , ngoan nha.”

      Sau khi thấy Kim Chính Dân lao nhanh ra khỏi cửa, Ô Tiêu Tình có chút buồn bã nằm xuống giường.

      Mặc kệ có ghen thế nào cũng thể ngăn cản Chính Dân làm hùng cứu mỹ nhân. Tính cách Chính Dân luôn là như vậy, mặc kệ ai cầu xin , cũng đều tận tâm tận lực giúp đỡ đối phương.

      Hai người ở bên nay lâu nay, tình huống như thế này cũng phải lần đầu tiên xảy ra, nhưng lần này Chính Dân lại bỏ rơi giúp đỡ đối tượng là tiểu học muội xinh đẹp để ý đến Chính Dân, bảo sao lo lắng, suy nghĩ lung tung cho được.

      Chuyện tình cảm giữa hai người, sau thời gian qua lại với nhau dễ dàng sinh cảm giác. Đối phương nghĩ gì, chỉ cần nhìn phản ứng dù rất cũng có thể biết được. Giữa hai người đột nhiên có người thứ ba xuất , bắt đầu có biến đổi, hơn nữa, người thứ ba chuẩn bị rất kỹ lưỡng để tiếp cận bọn họ --….

      Ô Tiêu Tình chán nản vùi mặt vào gối.

      và Chính Dân liệu có thể vượt qua cửa ải này hay ?

      , biết ràng rằng mình chỉ là “vỏ xe phòng hờ”, thế nghĩ ra phương pháp giải quyết tốt. Nếu như và Chính Dân chia tay vì người thứ ba xen vào, ta phải chịu trách nhiệm chứ?

      biết có người thứ ba xen vào giữa hai người nhưng cố gắng làm gì cũng được, chỉ có thể ngây ngốc nhìn người thứ ba từng bước đến gần hai người, cuối cùng khách khí chút nào mà cướp Chính Dân .

      “A!” Ô Tiêu Tình ảo não vùi mặt trong gối kêu to.

      Quan niệm của , tình cảm là chuyện xuất phát từ hai phía, nếu như Chính Dân lạnh lùng với với tiểu học muội kia lại ngược lại. Có lẽ đến lúc đó, dù muốn, cũng đành phải buông tay Chính Dân!

      đúng sao?

      Nếu như cứ gượng ép ở bên cạnh Chính Dân, phải làm cả ba người thêm đau khổ sao?

      Suy nghĩ hỗn loạn tràn ngập trong đầu , Ô Tiêu Tình chịu nỗi đè nèn, sợ đè nén được dẫn đến khủng hoảng khiến chỉ có thể điên cuồng la hét mới có thể ra những buồn phiền trong lòng.

      “A___ a a ___ a a a!!!” thanh hoàn hảo vang lên được chiếc gối giảm bớt. Nếu có chiếc gối, thanh có thể truyền rất xa, nếu có tầng lầu này, những người hàng xóm bên cạnh chắc chắn nghe thấy. Ô Tiêu Tình mơ mơ màng màng muốn nghĩ thêm gì nữa. Vì Chính Dân đồng ý với trở lại ngay lập tức nên tinh thần trở nên tỉnh táo, muốn chờ Chính Dân trở về mới an tâm ngủ tiếp. Nhưng bốn giờ, năm giờ đều qua, bây giờ là sáu giờ sáng, sắc trời bên ngoài cũng sáng rồi, vậy mà Chính Dân vẫn chưa về, cũng gọi điện thoại nữa. Thức cả đêm rồi, cuối cùng tâm tình hoảng loạn của Ô Tiêu Tình giảm bớt chút, buồn ngủ nhắm mắt lại.

      ngủ giấc thẳng đến giữa trưa. Tỉnh lại, chỗ bên cạnh vẫn vắng lạnh như cũ. Rửa mặt xong, Ô Tiêu Tình đến phòng của Chính Dân sát vách bên cạnh để xem thế nào. Vẫn như cũ. có chút tung thích.

      Cơn sốt ruột trong người dần lan ra. Gọi điện thoại cho Chính Dân trả lời, đành chuyển sang dùng hộp thư thanh nhắc nhở, rồi gọi điện thoại tới phòng máy tính của trường học – nơi Chính Dân làm việc, nghe thấy sinh viên hôm nay Chính Dân gọi điện thoại xin phép nghỉ, nhờ học đệ cùng phòng thay mình làm việc.

      Nếu như có thời gian gọi điện thoại đến phòng máy xin nghỉ rồi nhờ học đệ làm dùm, tại sao gọi cho dù chỉ cú điện thoại? Biết nhất định lo lắng, tại sao liên lạc với ? Ô Tiêu Tình ngồi phịch xuống giường lớn của Chính Dân, sững sờ lúc lâu. Tâm tình lo lắng kéo dài suốt cả đêm cộng thêm thói quen hay suy nghĩ lung tung làm những gì trong đầu thêm rối loạn, nhất thời làm cảm thấy hô hấp khó khăn…. Chính Dân ở chung chỗ cả đêm với học muội, bọn học chẳng lẽ --…. xảy ra chuyện gì ư?

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 3.2

      Ô Tiêu Tình cầm điện thoại lên, gọi cho Kim Chính Dân thêm lần nữa, sau đó lần lượt chuyển vào hộp thư thoại. thanh lạnh lẽo này giống như cười nhạo vậy.

      Tại sao Chính Dân nghe điện thoại? Tại sao Chính Dân liên lạc với ?

      Tại sao?

      Tại sao tối hôm qua Chính Dân lại bỏ mình để giúp ta?

      Tại sao lại ngu ngốc đến mức lên tiếng ngăn cản ?

      Đầu chật ních những điều hối tiến cùng oán hận, cảm giác giống như giây tiếp theo đầu nổ tung, Ô Tiêu Tình bỗng đứng lên, ra ngoài.

      thể ở lại nơi này được nữa. Nếu còn ngồi ở đây đợi người ta rồi suy nghĩ lung tung, điên lên mất. Cơ mà, bây giờ có thể đâu đây?

      xuống dưới lầu, đứng bên ngoài vỉa hè, lúc Tiêu Tình mù mờ biết nên làm thế nào chiếc xe quen thuộc dừng ở trước mặt .

      “Tiêu Tình, sao em lại đứng ngơ ngẩn ở đây vậy?” Ô Tiêu Tình lấy lại bình tĩnh phát ra người gọi chính là người mới quen tối hôm qua – Trần Thụy Thụy, người lái xe chính là bạn trai của ấy – Nhâm Phong – chủ quản lý quán cà phê có những hầu xinh đẹp.

      Ngày hôm qua, chủ quản lí có đề cập với rằng và chị Thụy Thụy sống ở sát bên nhà vậy mà hôm nay lại khéo gặp hai người như vậy.

      Vừa nhìn thấy gương mặt mỉm cười ấm áp của chị Thụy Thụy, Ô Tiêu Tình khóc òa lên.

      "Ô... chị Thụy Thụy......"

      Phải công nhận rằng cả người tương đối hợp ý nhau. Chị Thụy Thụy luôn đem đến cho cảm giác an toàn như người chị trong nhà, vì thế, ở trước mặt ấy, hoàn toàn chút đề phòng nào cả mà bày tỏ những tâm tình trong lòng ra.

      “Tiêu Tình, em làm sao vậy? Sao lại khóc nữa rồi?”

      chỉ nghĩ rằng dừng xe để chào hỏi chút, thấy Ô Tiêu Tình khóc lớn tiếng như vậy, Trần Thụy Thụy vội vàng xuống xe, đến bên cạnh .

      "Ô ô --. . ."

      Mỗi khi đau lòng, được người khác an ủi, Ô Tiêu Tình liền bộc phát khóc lớn tiếng để phát tiết những nỗi buồn nặng nề trong lòng, cộng thêm hôm nay thực có cảm giác hoang mang lo sợ, chị Thụy Thụy xuất quả giống như thiên sứ giúp đỡ khiến chỉ muốn khóc sảng khoái để loại bỏ những lo lắng cùng nghi hoặc trong lòng.

      Ô Tiêu Tình vùi mặt vào ngực Trần Thụy Thụy như đứa bé thích làm nũng. Dù sao ngày hôm qua cũng mất mặt rồi, hôm nay cũng sợ mất mặt thêm lần nữa. Trần Thụy Thụy ngừng vỗ vào lưng Tiêu Tình, giọng an ủi , rồi quay đầu với bạn trai: “Phong, về tiệm trước . Em sợ mấy hầu đáng đến tiệm lại thấy quản lí đâu. Em ở lại đây chút, xem tình hình thế nào rồi gọi lại cho sau.”

      “Thụy, em định để cho ấy ở giữa đường lớn mà khóc lóc om sòm sao?” Bộ dạng lúc này chẳng đẹp chút nào cả! Nhâm Phong liền đề nghị: “Cả hai lên xe , cùng đến tiệm rồi hẳn chuyện.”

      Nơi này cách tiệm của bọn họ chỉ có đoạn đường ngắn mà thôi với lại thân hình của cả hai đều nhắn như vậy, chịu khó chen chúc trong chỗ ghế phụ tuyệt đối thành vấn đề. Đưa đáng này tới tiệm dù sao cũng hơn là để cho đường ngồi khóc như vậy gây ồn ào, khó chịu.

      “Cũng được!” Trần Thụy Thụy nhàng dỗ Ô Tiêu Tình để chịu lên xe. Trần Thụy Thụy ngồi vào trong xe trước sau đó kéo Ô Tiêu Tình ngồi lên đùi mình, đóng cửa xe lại rồi xe chạy thẳng tắp đến tiệm cà phê Nữ hầu đáng .

      Mười hai giờ trưa chính là thời điểm bận rộn, khách hàng xếp thành hàng dài, hai quầy thu ngân cũng làm xuể. Trong tiệm chật ních những vị khách đứng chờ, Trần Thụy Thụy vào trong tiệm tuy có chút bực bội nhưng cũng buồn cười, chậc lưỡi: “ chết người, hôm nay phải ngày nghỉ, sao khách hàng lại đến đông thế này?”

      Kéo Ô Tiêu Tình với đôi mắt đỏ hoe vào trong phòng nghỉ, Trần Thụy Thụy nhìn đầy ý xin lỗi: “Xin lỗi, trong tiệm giờ rất bận, em ngồi đợi ở đây chút, chị Thụy Thụy bồi người ta chuyện. Em ngoan ngoãn ngồi ở đây được chạy loạn, được chứ?”

      "Vâng...."

      Đây là nơi ngồi đợi tối hôm qua cho nên có cảm giác xa lạ nào cả. Sau khi Trần Thụy Thụy rời khỏi phòng nghỉ, Ô Tiêu Tình gục xuống bàn, vừa mới khóc trận nên có chút mệt mỏi. lại lấy di dộng ra, gọi điện cho Chính Dân nhưng vẫn là giọng để lại lời bằng hộp thư nhắc . Ô Tiêu Tình thở dài tiếng, nghĩ thầm Chính Dân ta rồi, vậy tại sao trực tiếp dứt khoát với chứ? Mất tích cả đêm, điện thoại cũng chịu nhận chẳng phải cố ý nhắc ra lời chia tay sao?

      Dẫu vậy, trong lòng lại văng vẳng thanh: , , Chính Dân phải là hạng người đó. Tối hôm qua, phải thích sao? Chính Dân vẫn còn , Chính Dân thể nào thay lòng đổi dạ được………

      Nhưng trước mắt, sau khi Chính Dân nhận điện thoại của tiểu học muội liền bỏ lại mình giữa đêm khuya mà ra ngoài, đến buổi trưa hôm nay lại liên lạc được. Rốt cuộc chuẩn bị những gì? Tình huống thế này liệu có thể quên được ?

      Nghĩ nghĩ lại khiến lại nước mắt lưng tròng, chờ trào ra. Đúng lúc đó, giọng trong trẻo vang lên, người mở cửa phòng nghỉ vào: “Tiêu Tình, cái này cho em.”

      Triệu Như Nguyệt đẩy phần bữa ăn từ cửa vào, vừa tiến vào phòng nghỉ ngơi liền thấy hai mắt Tiêu Tình rưng rưng, bộ dạng trông thê thảm, vội vàng bước nhanh tới: “Lệ mỹ nhân, tại sao em lại khóc? Ngoan nào, chị Thụy Thụy rất bận, để chị tạm thời vào vai thùng rác tâm của em nào.”

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 3.3

      “Chị…..Chị làm việc ạ?” Ô Tiêu Tình bị mang vào trong quán cũng bị dọa cho giật mình, ra quán cà phê này lại buôn bán tốt như vậy. “Như Nguyệt, em ở mình sao đâu ạ.”

      “Đừng lo, bây giờ là giờ nghỉ của chị, chị làm cả buổi sáng rồi. Nếu phải chị Thụy Thụy và quản lí ngủ quên làm chị đến trễ chị sớm được nghỉ ngơi và dùng cơm rồi. Haiz”

      “Vâng………..” ra đây là phần ăn của Như Nguyệt, cơ mà sao lại đem đến trước mặt ?

      Mặc dù cũng ăn trong khoảng thời gian khá lâu rồi, thế mà chút đồ ăn cũng muốn ăn……Ô Tiêu Tình đẩy phần ăn về phía Triệu Như Nguyệt. “Như Nguyệt, chị mau ăn .”

      “Đây là phần cơm của em mà. Chị Thụy Thụy dặn chị phải đưa cho em ăn. Chị ấy em khóc thê thảm như vậy, cần phải bổ sung thêm năng lượng.”

      “Chị đâu vậy?” Như Nguyệt bận rộn hơn nửa ngày, chắc là vừa mệt vừa đói, còn lại là người rảnh rỗi, chỉ vì chuyện tình cảm nên mới thế này, làm sao có thể ăn uống thả cửa trong khi những người khác lại lao động cả buổi sáng?

      “Chị bưng ra ngoài ăn là được rồi. Em ăn mau lên.”

      “Em-… Em ăn vô ---….” Ô Tiêu Tình lắc đầu cái.

      tại muốn ăn gì cả, trong lòng chỉ nghĩ về Chính Dân, còn tâm trạng nào để ăn cả.

      “Sao lại ăn? Em phải ăn uống gì để bổ sung năng lượng chứ! Đây là đồ ăn mà chị Thụy Thụy đặc biệt làm cho em, còn làm cả mật ong pha lô hội, uống rất ngon.”

      "Cảm ơn."

      “Cảm ơn cái gì chứ.” Triệu Như Nguyệt gõ vào cái đầu đáng kia. “Tiêu Tình, chẳng phải em muốn tới tiệm của bọn chị làm sao? Nếu thế chúng ta đều là đồng nghiệp, mà là đồng nghiệp với nhau còn phải khách sáo làm gì?”

      “Vâng…” Tối hôm qua có đồng ý tới đây làm việc sao? Sao chẳng có chút ấn tượng nào hết vậy?

      “Chị muốn em tới đây làm việc sao?”

      “Đương nhiên là muốn rồi!” Triệu Như Nguyệt vỗ tay. “Chị Thụy Thụy thường dẫn về nữ sinh xinh đẹp ở đường về, rồi lừa gạt ấy đến tiệm chúng ta làm hầu đáng . Em bị chị Thụy Thụy kéo tới đây đương nhiên là muốn để em làm việc ở tiệm cà phê này rồi.”

      “À… ra là như vậy….” Ô Tiêu Tình thở phào, nghĩ thầm mình gặp phải kẻ lừa đảo.

      “Ha ha, chị lừa em đó! Em dễ bị lừa.” Triệu Như Nguyệt khôi phục lại tư thế chống cằm dễ thương. “Muốn đến đây làm hay đương nhiên phải xem em có đồng ý rồi. Tiêu Tình, em đừng ngốc nghếch như thế chứ, chị chỉ tùy tiện thế thôi mà em cũng tin."

      "Em.......Tin ạ!"

      Ô Tiêu Tình mở to mắt nhìn Triệu Như Nguyệt: trang phục nữ hầu vô cùng dễ thương, vẻ mặt khi nghiêng đầu trông đáng chẳng khác những nữ hầu được tưởng tượng trong trò chơi điện tử cả. “Bởi vì chị rất xinh đẹp………” Quả đạt đến cảnh giới của nữ thần.

      Mà nữ thần bao giờ dối!

      “Hắc hắc….Lời của những người xinh đẹp đều đáng tin. Càng xinh đẹp bao nhiêu lời càng đáng tin bấy nhiêu. Em chưa xem phim Ỷ Thiên Đồ Long ký sao? Mẹ của Trương Vô Kỵ trước khi chết cũng vì điều này đó!”

      Được nam nhân khen xinh đẹp ra cũng chẳng có gì là to tát cả. Mà được xinh đẹp khen xinh đẹp mới chính là lời khen đáng ! Triệu Như Nguyệt cười cực kì vui vẻ, đứng dậy xoay người rồi ngoái lại nhìn , : “Tiêu Tình, chị ra bên ngoài lấy phần ăn nữa, em chờ chút nhé!”

      Thấy bóng lưng củaTriệu Như Nguyệt rời khỏi phòng nghỉ ngơi, Ô Tiêu Tình nhịn được thở dài tiếng. đời này sao mà nhiều xinh đẹp thế nhỉ? thế mỗi lần gặp xinh đẹp, đều ở trong tình trạng như hôm nay, đều phát khóc vì tình có nguy cơ chuyển biến xấu, dù có là ca nước mắt cũng đều đủ.

      Cho nên nếu như đặt lòng tin ở Chính Dân, Chính Dân cũng tin tưởng , như vậy giữa hai người tuyệt đối se sinh ra bất kỳ dao động nào. Tình hình thay đổi cũng phải do có mặt của người thứ ba mà là do người mình đủ tin tưởng.

      “Tiêu Tình, sao hôm nay em lại khóc nữa vậy?” Triệu Như Nguyệt bưng bữa trưa vào, nhịn được tò mò nên mở miệng hỏi thẳng vào vấn đề. "Tối hôm qua bạn trai em về nhà sao?"

      Tối hôm qua đặc biệt mặc đáng như vậy đáng lẽ bạn trai của Tiêu tình phải như sói tru suốt đêm mới đúng chứ, vậy mà hôm nay lại xuất với đôi mắt đỏ như mắt thỏ. Người bạn trai đó đáng hận. Triệu Như Nguyệt quyết định gọi Tiêu Tình là Tiểu Mị Mị vì đôi mắt đẫm lệ đó, ai bảo Tiêu Tình khóc thành bộ dáng khiến người khác muốn quan tâm, thương cơ chứ? Bạn trai Tiêu Tình thế mà lại dám chọc cho khóc sao?”

      "Có... ấy có về...."

      Chỉ là nửa đêm nhận được điện thoại của tiểu học muội liền bỏ của chạy lấy người, đến bây giờ liên lạc được với , nghĩ lại thấy mình ngu ngốc, đáng lẽ tối hôm qua nên sống chết giữ ở lại, để cho rời mới đúng.

      Nhưng kì lạ là quá hiểu tính tình của CHính Dân, nếu như tối hôm qua mà làm như vậy, tuyệt đối khiến cho CHính Dân tức giận.

      "EM đúng là ngốc nghếch....."

      "à?" Đột nhiên bị mắng là ngốc, Ô Tiêu Tình khó hiểu nhìn mặt Triệu Như Nguyệt.


      Chươn 3.4


      "Em quyến rũ ta đúng ?"

      “Em………” Trong nháy mắt, mặt Ô Tiêu Tình đỏ tới mang tai. “---…Em có mà!” Chẳng phải cố ý ăn mặc thành cái dạng kia tất nhiên là muốn quyến rũ rồi.

      sao? Vậy sao hôm nay em còn khóc? Cùng bạn trai chiến đấu hừng hực đêm vậy mà vẫn còn sức để khóc sao?” Triệu Như Nguyệt cười hì hì . Nhìn gương mặt ửng hồng của Tiêu Tình, hẳn là có hưởng thụ đêm kích thích nhưng chuyện gì xảy ra tiếp theo khiến cho đôi mắt của Tiểu Mị Mị đẫm lệ, khóc đến đáng thương thế này?

      Nghe Triệu Như Nguyệt hỏi thẳng thắn như vậy, Ô Tiêu Tình quả muốn đỏ hết cả cổ chứ đừng là mặt.

      "Vâng.... ........"

      “Rồi sao nữa? Cái tên khốn khiếp đó có phúc mà biết hưởng lại cố ý chọc cho em khóc?”

      “Chuyện này…… phải là cố ý đâu ạ!” Chính Dân rất kiên trì, muốn quan tâm tới tiểu học muội, phải đưa tiểu học muội đó về đến tận nhà mới an tâm. Có điều….sau đó sao? Cho tới bây giờ Chính Dân cũng gọi tiếng, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      phải cố ý sao?” Triệu Như Nguyệt giận tới mức lông mày nhíu chặt lại. “Vậy có ý gì? Tiêu Tình, chẳng lẽ muốn chia tay với em? Chuyện kích tình đêm qua lẽ nào lại là trận chiến để kỉ niệm lần cuối cùng?”

      đúng. đúng. phải vậy đâu!” Ô Tiêu Tình liều chết lắc đầu, lắc đầu muốn đến hôn mê. “Chính Dân rằng ấy rất em, giữa hai người………” Ô Tiêu Tình rất muốn rằng giữa chẳng có vấn đề gì cả, nhưng những lời này ngay cả bản thân cũng thấy thuyết phục cần gì phải lừa gạt người khác? ràng, giữa và Chính Dân có vấn đề.

      “Được rồi, là chị sai. Tiêu Tình, em nên kích động như vậy. Những lời chị vừa chỉ là giả thiết thôi, em ngàn vạn lần được khóc đó! Ngộ nhỡ lát nữa chị Thụy Thụy vào mà nhìn thấy chị chọc em khóc, chị ấy nhất định đánh chị……..”

      "Em......Em khóc.....Á..."

      Ô Tiêu Tình kiên trì nháy mắt, còn ngửa khuôn mặt nhắn lên. Mặc dù làm như vậy rồi nhưng nước mắt như viên trân châu từng hạt rơi xuống.

      “A a---- chị chết mất, xong đời chị rồi. Tiêu Tình, đừng khóc á! Ngoan, làm ơn đừng khóc mà…” Triệu Như Nguyệt vội vàng chạy đến bên cạnh Ô Tiêu Tình, vươn tay ôm lấy . Chuyện am hiểu nhất chính là an ủi, tâm , ngờ vừa khiến cho đôi mắt đẫm lệ của Tiểu Mị Mị ướt lại, da mặt như thể bấm ra nước vậy.

      Chị Thụy Thụy luôn thầm giận thường hay trêu chọc những tiểu đáng mới vào, đặc biệt là những lọt vào mắt xanh của Thụy Thụy, khiến nổi máu muốn bắt cóc về tiệm. Lần này Triệu Như Nguyệt làm sai, nhảy xuống Hoàng Hà cũng hết tội mà! TT_TT

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 4.1

      Vì cảm ơn học đệ đồng ý tạm thời thay mình trực ban, gần tối Kim Chính Dân đến cửa hàng tiện lợi mua chút thức uống coi như tạ lễ, còn đem đến tận phòng máy tính để đưa cho học đệ. Nghe Tiêu Tình có gọi đến nơi này mấy lần để tìm , Kim Chính Dân cảm ơn học đệ xong liền vội vã chạy tới câu lạc bộ. cứ nghĩ rằng Tiêu Tình nhất định vẫn giống như bình thường, vừa đợi ở câu lạc bộ, vừa luyện tập viết thư pháp, vừa đợi kết thúc công việc, nhưng kết quả hụt hẫng.

      “Học trưởng Hiếu Kiệt, hôm nay Tiêu Tình đến câu lạc bộ sao?”

      Bên cạnh là mấy học đệ, học muộn ngồi chuyện phiếm, nghe qua hình như là đến giáo viên mới vào. Kim Chính Dân muốn quấy rầy bọn họ nên xoay người tới góc, hỏi người nghiễm nhiên trở thành linh hồn của câu lạc bộ từ năm thứ năm đại học.

      nhìn thấy.” Trước mặt là quyển sách giáo khoa về thủy động học, bên cạnh là chồng giấy, Lâm Hiếu Kiệt ngẩn đầu lên, liếc nhìn Kim Chính Dân cái rồi cuối đầu tiếp tục chiến đấu với những biểu thức toán học. “Vậy à?” Kim Chính Dân kéo ghế, ngồi xuống bên cạnh học trưởng. “Học trưởng Hiếu Kiệt, cho em mượn điện thoại di động được ?”

      "Cậu định làm gì?"

      Lúc này Lâm Hiếu kiệt ngẩng đầu, cả khuôn mặt vẫn như cũ dán chặt ở trang sách.

      “Còn làm gì nữa? Đương nhiên là gọi cho Tiêu Tình rồi, em muốn biết ấy ở đâu thôi.” Buổi sáng về nhà lần nhưng có thời gian sạc điện thoại, pin cũng cạn sạch rồi.

      " cần hỏi. Tôi biết ấy ở đâu rồi."

      Lâm Hiếu Kiệt lấy tờ giấy trắng, sau đó viết viết vẽ vẽ thành tấm bản đồ rồi nhét vào tay Kim Chính Dân. “Học muội Tiêu Tình làm việc ở chỗ này.”

      " làm? Làm sao có thể...."

      Phí sinh hoạt, tiền tiêu vặt của Tiêu Tình đều chuẩn bị rất tốt, chưa bao giờ nghe thấy thiếu tiền xài, làm sao có thể làm cơ chứ? Kim Chính Dân tin được, mắt mở tròn. “Học trưởng, làm sao biết Tiêu Tình làm ở chỗ này?” Ngay cả là bạn trai , tại sao học trưởng Hiếu Kiệt lại biết như thế?

      “Bạn học của tôi đấy, cậu biết gì à?”

      "Vâng" Chính Dân gật đầu cái.

      Vị học trưởng mà Hiếu Kiệt đến vốn nổi tiếng là người mê cosplay, thường ngày luôn là bộ dạng ngây ngốc như trạch nam nhưng mỗi khi đến ngày nghỉ, đám người kia mà tụ tập lại với nhau, trang phục của đảm bảo ngay cả mẹ cũng thể nhận ra là ai. Đến mùa hè, nhiều lễ hội được tổ chức, tốn thêm mấy ngày để tỉ mỉ chuẩn bị trang phục cho phù hợp với nhân vật mình cosplay. Tiền tiêu để mua trang phục, tóc giả cùng những phụ kiện khiến người ta phải hít hà, tặc lưỡi mà khoa trương.

      Nhưng tự nhiên nhắc tới học trưởng đó làm gì? Kim Chính Dân nhìn học trưởng Hiếu Kiệt cách khó hiểu, chờ đợi tiếp.

      “Này, cậu nhìn …….” Lâm Hiếu Kiệt mở nắp điện thoại di động, đưa cho Kim Chính Dân xem bức hình rất đặc sắc.

      hầu này dung mạo xinh đẹp chứ?”

      “Đây là ……..” Kim Chình Dân lại gần, chân mày lập tức nhíu lại.

      “……..Tiêu Tình?” Tối hôm qua mặc trang phục nữ hầu này ở nhà mà, sao học trưởng Hiếu Kiệt lại có tấm hình này chứ?

      Nhìn kĩ cũng giống là chụp ảnh vì Tiêu Tình ở chính diện ống kính, gương mặt để lộ nụ cười…..

      Kim Chính Dân đoạt lấy điện thoại của học trưởng, cẩn thận nhìn Tiêu Tình màn hình điện thoại di động.

      “Sao mắt ấy sưng lên như vậy? ấy khóc phải ? Rốt cuộc ai chọc cho ấy khóc? Học trưởng Hiếu Kiệt, làm sao lại có tấm hình này? Chụp từ lúc nào? Vì sao Tiêu Tình lại mặc dễ thương như vậy để cho người khác chụp hình?”

      “Này! Cậu đừng kích động như vậy chứ………” Lâm Hiếu Kiệt lấy lại điện thoại, rất sợ tấm hình dễ thương này bị Kim Chính Dân tức giận mà thủ tiêu. “Hình này phải tôi chụp. Đừng có linh tinh.”

      “Chụp lúc nào? Chụp ở đâu?”

      ở trong tiệm cà phê đó! phải tôi vẽ bản đồ cho cậu rồi sao?”

      Lâm Hiếu Kiệt cất điện thoại di động vào túi quần, cúi đầu vào đống sách thủy động học. “Học muội làm mà cho cậu biết sao? Có phải hai đứa xảy ra gây gổ gì ?”

      có gây gỗ, bọn em đâu có chuyện gây gổ gì?” Kim Chính Dân bỗng có chút hỗn loạn.

      “Học trưởng Hiếu Kiệt, tấm hình đó… có thể….”

      “Có thể gì cơ?” Lâm Hiếu Kiệt đưa tay chắn túi quần để điện thoại, tỏ vẻ phòng ngừa ăn cướp. “Có phải cậu muốn tôi xóa hình đúng ? Hình này chụp rất nhiều tấm, với lại tên kia gần đây rất hình quán cà phê hầu , những tấm hình này muốn bao nhiêu có bấy nhiêu….”

      “Học trưởng!” Kim Chính Dân nhịn được đập bàn. “ có biết rằng mơ tưởng tới bạn của học đệ là có đạo đức ?”

      “Này, ăn cho tử tế chút được ? Người nào mơ tưởng tới bạn cậu chứ? Tôi chỉ thấy tấm hình này của Tiêu Tình rất đáng , nỡ xóa chút nào. Với lại cậu ở đây lãng phí thời gian đôi co với tôi làm gì, nhanh đến tiệm cà phê ấy đưa bạn về nhà , nếu những tấm hình như thế ngày càng nhiều, nhiều người có đó…”

      "Shit!"

      Kim Chính Dân nhịn được đạp bàn cái, đám học đệ học muội trong câu lạc bộ cũng bị hành động của dọa sợ, hoảng loạn nhìn .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :