1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại] Nỗi niềm khó nói - Lý Mộ Tịch

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. elpulga94

      elpulga94 Well-Known Member

      Bài viết:
      779
      Được thích:
      1,167
      Chương 9: Tiến triển
      Edit: Thanh Liên
      Nguồn: http://tieuthuyetedit.com


      Những ngày sau đó trôi qua rất bình thường. Trác Ninh gọi Bạch Tiềm đến hộp đêm tên ‘Ánh trăng’.

      "Làm gì mà cứ chau mặt thế?" Trác Ninh khoác vai kéo cậu vào bên trong. Ánh đèn neon nhập nhằng chói mắt, Bạch Tiềm lơ đãng đưa mắt qua căn phòng ở hai bên hành lang, sau lớp kính trong suốt, người phụ nữ mở rộng hai chân vắt lên ghế sô pha, thiếu niên ngoại hình tương đối khá quỳ gối giữa hai chân ta, bú mút phục vụ.

      Bởi vì ánh sáng mờ mờ nên cậu nhìn lắm. Nhưng có vài tia sáng hắt lên mặt người phụ nữ kia, từng biểu cảm mặt đều rất ràng. Dường như rất thoải mái lại có vẻ như rất khổ sở, nóng lòng ma sát thân thể để giải tỏa dục vọng...

      Đột nhiên cậu cảm thấy ghê tởm.

      Cậu nhớ tới xóm nghèo, có mấy những người phụ nữ thấy cậu tuấn tú đẹp trai liền dính sát lấy cậu, chẳng hề để ý cậu tuổi hơn họ rất nhiều.

      Người phụ nữ kia nằm ghế mở rộng hai chân, ánh mắt mơ hồ vì dục vọng giống như chó mẹ động dục.

      Bất giác, trong đầu cậu lại lên khuôn mặt quen thuộc.

      Đường nét mặt Hòa Lam rất tinh tế, mặt mày thanh tú, mỗi khi cười khiến người ta có cảm giác ấm áp tự nhiên. Đôi lúc cũng hay nổi giận, mỗi khi có vụ án điều tra được, hay gặp phải chuyện gì đó vừa ý, nổi nóng, gắt gỏng, hai má phồng lên giống như con cá vậy.

      Cá? Sao có thể, ấy thích ăn thịt mà. Suy nghĩ này khiến cậu bật cười.

      " nghĩ gì mà cười vui vẻ vậy?" Trác Ninh cười .

      " có gì." Tâm trạng Bạch Tiềm tệ lắm, chân mày khóe mắt ngập tràn tình đắm say.

      "Cứ như người ấy."

      "Có sao?" Bạch Tiềm liếc nhìn Trác Ninh, rồi hất tay cậu ta khoác vai mình xuống.

      Lại bắt đầu ra vẻ rồi? Trác Ninh nhìn bóng lưng cậu bĩu bĩu môi, đút tay vào trong túi quần. Là bạn bè bao nhiêu năm qua, cậu ta hiểu Bạch Tiềm tuyệt đối thua kém bất kỳ người nào.

      Trác Ninh biết cậu thích yên tĩnh, đến phòng đặt liền đuổi những người khác ra ngoài. Cả căn phòng lớn chỉ có hai người họ, ánh đèn mờ ảo khiến Bạch Tiềm thấy hơi buồn bực, đưa tay cởi mấy cái cúc áo ở cổ ra.

      Trác Ninh bật điều hòa, nhiệt độ trong phòng lập tức giảm xuống. Cậu ta lấy bao thuốc dưới bàn trà , rút điếu đưa cho Bạch Tiềm nhưng bị cậu đẩy ra.

      "Hoàn lương hả?" Trác Ninh cười trêu chọc.

      Bạch Tiềm liếc mắt gì, vắt hai chân lên bàn thủy tinh, tựa người vào thành sô pha trầm tư.

      Trác Ninh nhìn cậu rồi ngồi xổm xuống trước bàn, tìm kiếm lúc mới rút ra xấp CD ném tới chỗ cậu, "Chọn cái ."

      Bạch Tiềm nhíu mày, bên đều là những hình ảnh nóng bỏng.

      "Tấm này tệ." Đầu ngón tay Bạch Tiềm hơi dừng lại, Trác Ninh đoạt lấy đĩa phim, ngửa đầu nương theo ánh sáng, tốt bụng đọc giúp cậu, "Chị, chị giang rộng hai chân ra để em trai đâm vào nhé."

      "Đừng có thô tục như thế được ?" Bạch Tiềm hơi mất tự nhiên.

      "Thích thích, còn giả bộ ngoan ngoãn cái gì? Thận trọng quá đấy." Trác Ninh cười nhạo, dùng hai ngón tay quơ quơ đĩa phim trước mặt cậu, "Có muốn xem ?"

      Bạch Tiềm nhận lấy đĩa phim lật qua lật lại xem. bìa CD mô tả chi tiết nơi tư mật của , hai cánh môi được mở ra, để lộ thứ mềm mại đỏ như máu. Chỉ là, hai cánh mỗi trở nên sẫm màu, nước từ bên trong chảy ra làm ướt tấm chăn phía dưới.

      Nơi đó của Hòa Lam chắc chắn như vậy. Có lẽ tựa như làn môi , khẽ khép lại và mềm mại như nước, có màu hồng tươi. Có điều, lúc bị tình dục hành hạ có giang rộng hai chân ngừng rên rỉ như những người phụ nữ khác hay ? Có phải dịu dàng mỉm cười rồi cũng khổ sở, cầu xin hay ?

      Chỉ cần nghĩ như vậy thôi, dục vọng trong cậu căng trướng lên rồi.

      Từ đầu đến cuối Bạch Tiềm hề để lộ điều gì lên mặt, Trác Ninh vẫn cười, "Chê cái này ? Chẳng lẽ cậu muốn tận mắt nhìn? Mình có thể gọi người cho cậu, đảm bảo hàng mới."

      "Thôi, cậu giữ lại cho mình dùng ." Cậu chợt mất hết hứng thú, đứng dậy phủi phủi quần. Trác Ninh đuổi theo cậu, thấy cậu lầm lì biết suy nghĩ gì, trong lòng cũng đoán được mấy phần, "Về gặp chị cậu hả? Chị cậu tốt như vậy sao? Ngoài chị cậu ra, những phụ nữ khác phải phụ nữ nữa hả?"

      "Cậu thể yên lặng được hả?" Bạch Tiềm cắt đứt lời cậu ta. Chợt cậu khựng lại nữa.

      Trác Ninh kinh ngạc nhìn theo ánh mắt cậu.

      nam nữ nắm tay nhau, dù phía trước có tấm màn ngăn cách cũng có thể nhận ra được hành động của họ rất thân mật. Là Lệ Ngôn và Hòa Lam. Hôm nay mặc rất đẹp, chiếc váy chữ A màu xanh nhạt, hoa văn vàng nhạt, hai chân thon dài bắt chéo đứng bậc thang, ngửa đầu gì đó với Lệ Ngôn.

      Bạch Tiềm thấy đầu mình hơi choáng váng, cậu đỡ trán và có cảm giác chân .

      Trác Ninh dám khẳng định đẩy đẩy cậu, "Hình như là chị cậu."

      "Ai là chị mình?" Bạch Tiềm lạnh lùng trừng mắt với cậu ta.

      Nhìn bóng lưng cậu sải bước rời , Trác Ninh sờ sờ chóp mũi.

      Khoảng chín giờ, Hòa Lam và Lệ Ngôn kết thúc cuộc thăm dò.

      Trần Tĩnh vẫn muốn gặp bọn họ, vụ án chỉ có thể tìm kiếm manh mối từ những địa điểm khác. Trần Như chết ngày 12 tháng 8, nhưng tối nay họ lại lấy được tin tức giật gân, có người nhìn thấy ta ở hộp đêm ‘Ánh trăng’ vào tối ngày 13 tháng 8.

      chết ngày 12 tháng 8 sao có thể sống lại vào ngày 13 tháng 8?

      Chuyện này rất kỳ quái.

      thế giới này có ma quỷ, người chết cũng thể sống lại. Cho nên, trong đó nhất định có vấn đề.

      Cấp gây áp lực lớn, và Lệ Ngôn đành đóng giả người đến đây thăm dò. đường họ gì khác, mỗi khi đối mặt với , Hòa Lam nhớ tới chuyện hôm đó, cảm thấy cực kỳ lúng túng.

      Cũng may Lệ Ngôn hề nhắc tới chuyện kia, nhìn bên ngoài quan hệ của bọn họ vẫn rất bình thường. Chỉ có Hòa Lam biết, có số việc khi rất khó giả vờ như có chuyện gì xảy ra.

      "Em có ý kiến gì với lời khai của Lý Nguyệt ?" lúc lâu, Lệ Ngôn phá vỡ bầu khí nặng nề.

      Lý Nguyệt chính là người khai nhìn thấy Trần Như vào ngày 13 tháng 8, ta là người quản lý các ở hộp đêm. Hòa Lam nhớ lại, "Nhìn ta giống dối."

      Lý Nguyệt đêm đó lúc nhìn thấy Trần Như, ấy mặc chiếc váy màu đỏ, vẻ mặt rất vui vẻ, còn hỏi trông ấy có đẹp .

      Nếu như Lý Nguyệt nhìn lầm, cũng dối, vậy lẽ nào báo cáo khám nghiệm pháp y có vấn đề?

      Nếu như báo cáo có vấn đề, sao Lý Nguyệt lại lừa họ?

      Hòa Lam đau đầu, cảm giác hình như đầu óc mình còn tỉnh táo nữa rồi.

      "Có phải mệt rồi ? Nghỉ ngơi chút nhé?" Lệ Ngôn đưa tay sang định đỡ , Hòa Lam tự nhiên tránh né theo phản xạ. Trong mắt Lệ Ngôn có chút buồn bã, cười gượng, "Xin lỗi, có ý gì khác."

      " có gì, em để bụng."

      "Nhưng ràng gần đây em trốn tránh ."

      hồi lại quay về chuyện hôm trước, Hòa Lam vội ngắt lời , "Ngày mai bộ phận pháp y nghiệm thi lại lần nữa xem thế nào, em cảm thấy Lý Nguyệt ."

      kháng cự và xa cách của khiến lòng Lệ Ngôn chùng xuống. Bao nhiêu năm nay, chỉ duy nhất , nhưng cuộc tình đó chỉ diễn ra trong hai năm rồi tan vỡ. từng cho rằng thể thích người khác được nữa, nhưng lại thích Hòa Lam. Vốn nghĩ đó là chuyện tốt nhưng giờ mới biết mình sai rồi.

      cúi đầu nhìn Hòa Lam cầm ly rượu ngập ngừng muốn lại thôi.

      Lúc ra cửa, Lệ Ngôn khăng khăng muốn đưa về lại được, đành tạm biệt ở đầu đường.

      Đêm đông đường rất vắng, con đường rộng ba thước còn sót lại chút đá vụn lúc thi công. Suốt dọc đường , có vài chiếc đèn đường bên cạnh bị hư, mấy cây ngô đồng che ánh trăng mờ nhạt.

      Hòa Lam ôm chặt cánh tay, phát biết mình vào con đường vắng vẻ từ lúc nào, lập tức bước nhanh hơn. Vì nhiệm vụ, hôm nay mang giày cao gót nên nhanh được. Nếu như phải đường đầy đất đá vụn, muốn cởi giày chân trần về nhà.

      Lúc đến khúc cua, chợt có đôi tay từ phía sau che miệng , kéo vào trong con hẻm bên cạnh. Người bị nhấn xuống, miếng vải rách nhét chặt miệng , mắt Hòa Lam cũng bị mảnh vải đen che lại. Bên tai có tiếng đàn ông cười, còn có tiếng khóa quần kéo vội.

      cánh tay đầy lông dò vào trong bắp đùi , xé quần lót của , đặt thứ gì đó thô cứng giữa hai chân .

      Hòa Lam liều mạng giãy giụa, bị tát phát mạnh vào mặt.

      Tên đó giật tóc , hét lên, "Tiện nhân, ngoan ngoãn cho tao! Nếu tao giết chết mày!"

      Giọng kia nghe như vẫn trong thời kỳ đổi giọng, chắc hẳn tên côn đồ kia còn rất trẻ. Hòa Lam vô cùng sợ hãi, chỉ lo giãy giụa.

      Chỗ kia quá , làm thế nào cũng vào được. Tên côn đồ mắng mấy câu, dùng tay ve vuốt tìm nơi vào. Rồi bỗng nhiên, người gã bị nhấc bổng lên, vứt sang bên.

      Tấm vải mắt được tháo xuống, Hòa Lam có thể nhìn thấy ánh sáng.

      Khi nhìn thấy Bạch Tiềm, bao nhiêu nỗi sợ hãi, tủi thân đều bộc phát hết ra, nhào tới ôm chặt cậu khóc lớn.

      "Muộn thế này mà chị còn lêu lổng ngoài đường làm gì chứ?"

      Hòa Lam sửng sốt. Suốt năm năm qua, đây là lần đầu tiên Bạch Tiềm hung dữ với như vậy.


      Chương 10: Mâu thuẫn
      Edit: Thanh Liên
      Nguồn: http://tieuthuyetedit.com


      Đêm hôm đó, Bạch Tiềm như nổi điên, đánh tên côn đồ kia nằm bẹp mặt đất, gần như còn thở nữa. Cổ họng Hòa Lam nghẹn lại, chưa bao giờ nhìn thấy Bạch Tiềm điên rồ, bạo lực, tàn nhẫn như vậy.

      ra biết trong tính cách những người sống trong hoàn cảnh đó nhiều năm như Bạch Tiềm nhất định khoảng tối, nhưng năm năm qua cậu rất ngoan, cũng tin tưởng cậu là con người biết nghe lời như trong cảm nhận của .

      Giờ thấy cậu như vậy, đột nhiên có chút sợ hãi. đúng hơn là, dám tin.

      Cánh tay có rất nhiều vết thương, Bạch Tiềm ngồi bên giường lời giúp sát trùng. Lúc rượu sát trùng sát qua vết thương khiến vùng da quanh đó vô cùng đau rát, trái tim cũng chua xót, đủ loại cảm xúc được thành lời.

      Sau khi khử trùng, cậu quấn băng cho , vòng rồi vòng rất cẩn thận. Sau khi xử lý xong vết thương tay cho , cậu bắt lấy chân . Hòa Lam giật mình đến suýt chút nữa kêu lên, vội rút về, " cần." túm chặt váy mình, nhớ quần lót mình bị xé, bên trong có gì che chắn, có chút lành lạnh khiến hoảng hốt, dám ngẩng đầu lên nhìn cậu.

      Bạch Tiềm lạnh lùng nhìn .

      Thấy ánh mắt cậu như vậy, Hòa Lam chịu đựng được. Cảm giác bàn tay đặt bắp chân mình nóng rực, như muốn thiêu đốt mình.

      ngoan ngoãn đưa chân ra. Chẳng biết tại sao, từ lúc về đến giờ, luôn có cảm giác chột dạ như mình làm sai gì đó vậy.

      Vết thương đùi nặng nhưng cậu lại xử lý hơn tiếng. Từ đầu đến cuối, Bạch Tiềm hề mở miêng mắng thêm lần nào nữa. Trong lòng Hòa Lam cũng thoải mái lắm, có cảm giác như ở trước cơn bão vậy.

      "Ba ngày tới đừng đụng vào nước."

      Cậu xong rồi cầm hộp thuốc ra ngoài, Hòa Lam kéo áo cậu, "Tiềm..."

      Bạch Tiềm khựng lại, rồi mới chậm rãi quay đầu. hiểu ánh mắt trầm tĩnh của cậu, nắm chặt vạt áo, ngồi giường hề di chuyển.

      "Về sau buổi tối đừng ra ngoài." Cuối cùng, cậu chỉ câu như vậy. Hòa Lam trơ mắt nhìn cậu bước ra cửa, trong lòng vô cùng khó chịu.

      Cửa nhàng khép lại, dường như cũng tạo bức tường ngăn cách hai người. Bạch Tiềm tựa vào ván cửa từ từ trượt xuống. Sợ hãi, tức giận, lo lắng... đủ loại trạng thái, thể phân cảm xúc nào là nhiều nhất nữa rồi. Khi đó, nếu như cậu đến chậm bước...

      Cậu nặng nề thở dài, vùi đầu vào giữa gối.

      muốn suy nghĩ, cũng dám suy nghĩ.

      Khi đó, cậu chỉ muốn giết người.

      Vài ngày sau đó, thời gian tựa như ngưng lại, nặng nề chưa từng có. Buổi sáng, lúc Hòa Lam dậy Bạch Tiềm ra ngoài, bàn còn giữ bữa sáng cho . Lúc cầm bát, đấy dường như còn lưu lại nhiệt độ nơi lòng bàn tay cậu.

      múc từng thìa cháo loãng vào miệng, trong lòng chua xót thể gọi tên.

      Chung sống lâu như vậy, sao có thể để ý đến thái độ của Bạch Tiềm đối với ? sống mình nhiều năm như vậy, năm năm trước rốt cuộc cũng có người nguyện ý sống cùng , khiến cuộc sống còn đơn nữa, sao có thể để ý được đây? Thái độ của Bạch Tiềm với ảnh hưởng rất lớn tới tâm trạng của .

      Mấy ngày nay Hòa Lam rất khó chịu.

      Buổi chiều, Lệ Ngôn đưa báo cáo khám nghiệm tử thi cho .

      Kết quả khác mấy với suy đoán của , chính xác Trần Như chết vào ngày 13 tháng 8.

      "Có người xử lý thi thể của Trần Như sau khi ấy chết, cho nên bên pháp y mới phán đoán sai thời gian tử vong." Lệ Ngôn cho biết qua QQ.

      Hòa Lam nhanh chóng đánh dòng chữ, “Manh mối khác sao? Có xác định được vị trí của hung thủ ?"

      "Tạm thời chưa."

      Hòa Lam lại đánh rất nhiều chữ với Lệ Ngôn nhưng đầu bên kia trả lời. Qua lúc lâu, Lệ Ngôn mới hỏi lại, "Em làm sao vậy?"

      Tim Hòa Lam ‘thịch’ cái, do dự gửi hàng chữ, “Em có làm sao đâu?"

      "Bình thường em nhiều như vậy, hơn nữa hôm nay cũng có biểu cảm cảm xúc gì. Có phải xảy ra chuyện gì ?"

      Hòa Lam muốn chuyện của mình và Bạch Tiềm cho biết, ngừng chút mới trả lời, " có gì."

      Có tiếng mở cửa trong phòng khách, Hòa Lam chào rồi vội vã log out. xỏ dép ra ngoài, Bạch Tiềm đổi giày trước cửa.

      "Tiềm, em về rồi à?"

      Bạch Tiềm ngẩng đầu nhìn .

      Hòa Lam tự chủ mà xoắn xoắn tay, giống như làm sai điều gì. mặc quần ngủ bằng bông, tóc dài buông lỏng bên vai trái, vẻ mặt lo lắng. Bạch Tiềm hờ hững gật đầu, sau đó đổi dép lướt qua chỗ .

      Hòa Lam vội bước theo kéo góc áo cậu, "Em còn chưa ăn cơm."

      "Em ăn rồi."

      Hòa Lam cắn môi, giọng , "Em vẫn còn giận chị sao?" Mặc dù cậu lờ , nhưng vẻ mặt vẫn rất lạnh nhạt như người xa lạ vậy. Hòa Lam thể mặc kệ được, hai người chưa từng có chiến tranh lạnh lâu như vậy.

      Cửa đóng lại sau lưng , Hòa Lam buồn bã ngồi xuống ghế sô pha.

      Cách cánh cửa, tay Bạch Tiềm vẫn cuộn thành nắm đấm. Cậu thở phào hơi, chợt điện thoại di động vang lên. Vừa bắt máy, giọng Trác Ninh lập tức vang lên, hình như còn cười, "Ok, giải quyết xong. Tên kia là Tiến, tên côn đồ thường xuyên trộm cắp. Mình bảo đảm nửa đời sau gã thể tự lo cho cuộc sống của mình được nữa, cậu hài lòng chưa?"

      "Cảm ơn." Bạch Tiềm cúp điện thoại.

      Cậu giang hai cánh tay giữa giường, bóp hai bên thái dương, ngây người nhìn lên trần nhà. lát sau, Hòa Lam gõ cửa. Thấy bên trong ai đáp lời mới nhàng đẩy cửa.

      Bạch Tiềm nhắm mắt lại, gập chân nằm giường như ngủ. Nhưng Hòa Lam biết cậu chưa ngủ. đặt đĩa trái cây lên tủ đầu giường, đẩy đẩy vai cậu , "Tiềm, chúng ta đừng giận nhau nữa, được ? Là chị đúng, buổi tối chị nên ra ngoài, nhưng chị phải tra án nên còn cách nào khác."

      Cậu đột nhiên mở mắt, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm.

      Hòa Lam thấy cậu nhìn như vậy vội rút tay về.

      Bạch Tiềm liếc xéo , chống hai tay nâng nửa người , " sao?"

      Thiếu niên cười như cười, đáy mắt mang vẻ châm chọc, chưa từng thấy vẻ khinh miệt và lạnh lẽo trong đôi mắt xinh đẹp kia.

      Cậu từ từ tiến tới gần , Hòa Lam theo phản xạ đứng bật dậy, lại bị cậu bắt được tay kéo tới trước mặt. Hòa Lam sợ hãi, ngồi im ru ở đầu giường.

      Tay Bạch Tiềm càng lúc càng siết chặt, mắt thấy hết nỗi sợ hãi của . Đến lúc Hòa Lam đau đến cau mày, môi gần như trắng bệch cậu mới buông tay ra.

      "Có phải chị nghĩ tôi chỉ là thằng con riêng?" Bạch Tiềm khinh thường nhếch môi, ngả người lên đầu giường, ánh mắt sắc bén như dao, "Nếu muốn tìm đàn ông có thể thẳng, cần phải giả vờ giả vịt. Tôi có ý kiến, cũng ngăn cản chị."

      lúc lâu Hòa Lam mới hiểu được ý cậu, giận run người, "Chị có ý đó lúc nào?"

      "Ánh mắt chàng cấp của chị nhìn chị thế nào?"

      "Chị với ấy có gì cả! Chị nghĩ em là con riêng khi nào chứ? Sao lại khó nghe như vậy?" Hòa Lam nghiến răng , trong lòng vô cùng uất ức, " ấy chỉ là cấp của chị, ngoại trừ lúc làm việc chị đều cố gắng tránh mặt ấy."

      " sao?" Cậu ngờ vực hỏi.

      Hòa Lam quay đầu . Sau lát nước mắt lăn dài bên má, đến lúc nhịn được mới dùng tay lau. Bạch Tiềm nghe thấy tiếng khóc sửng sốt quay đầu nhìn . thấy được mặt cậu vội đưa tay tới.

      "Đừng động vào chị."

      Tay Bạch Tiềm dừng giữa trung. phản ứng kịch liệt thế này nằm ngoài dự liệu của cậu.

      "Nếu chị xem em là con riêng chị nhận chăm sóc em lâu như vậy! Hai mươi ba tuổi, chị chưa từng có bạn trai, bây giờ cũng chưa muốn có, sao em lại những lời như thế với chị? Chị thích Lệ Ngôn, về sau cũng thích ấy, việc gì chị phải dối!" ôm đầu gối ngồi sàn nhà, muốn gì với cậu nữa.

      Bạch Tiềm đành lòng nhìn như vậy, bối rối cầm khăn giúp lau nước mắt.

      Hòa Lam đẩy tay cậu, "Tránh ra!"

      Bạch Tiềm chợt bật cười, "Đừng bướng bỉnh."

      Lời ra cứ như là đứa con nít giận dỗi vô cớ vậy.
      ChrisTử Vũ Nhi thích bài này.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :