1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại] Lãng tích hương đô - Yên Lộ Thương Mang

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      Chương 76: Huyết Sắc Hoàng Hôn.


      Sau khi thấy vẻ mặt của Liễu Vi, Long Yên Nguyệt kinh ngạc. trợn mắt, há hốc mồm, nhìn Liễu Vi, :

      - Chị Vi! Chẳng lẽ...

      - Thực ra Lâm Bắc Phàm phải kẻ lưu manh như tưởng tượng của em. Sau này nên làm thế nữa.

      Liễu Vi đứng dậy chọc vào nách Long Yên Nguyệt cái, rồi cách giận dữ:

      - Lưu manh cái gì mà lưu manh. Bây giờ, ấy là người đàn ông của chị.

      - Người đàn ông của chị?

      Long Yên Nguyệt dậm chân cái:

      - Chị Vi! Chị dừng lại ngay. Chị có biết Lâm Bắc Phàm là ai ?

      - ấy?

      Liễu Vi cười cười:

      - ấy chẳng phải là người bảo vệ hay sao? Thoáng nhìn ấy có chút lông bông nhưng thực ra là người có nguyên tắc. Chỉ biết tại sao, khoảng thời gian gần đây, ấy thường xuyên xin nghỉ.

      - Chị biết tí gì vậy mà quyết định trở thành bạn của ?

      - Chị hiểu ấy hơn em. Dù sao chị cũng biết ấy hai năm.

      - Chị hiểu ? Chị có nghe tới chuyện chấn động thành Nam sáng nay ? Có tên khốn huy động trăm chiếc xe sang trọng, tới...

      Long Yên Nguyệt xạm mặt, tiếp.

      - Chị có nghe. Được rồi! Yên Nguyệt! Cuối cùng có chuyện gì xảy ra? Chị nghe Phong thiếu của thành Nam tới cục Công An khu Bản Kiều để đón tiếp . Chỉ có điều, hình như Phong thiếu phải nhân vật chính. Nghe , người chủ người khác phải ?

      Liễu Vi hơi nhíu mày, nghi hoặc nhìn Long Yên Nguyệt:

      - Ở thành Nam có ai có thể làm cho Phong thiếu khúm núm như vậy?

      - chỉ làm cho Phong thiếu phải khúm núm mà ngay cả Đường Thiết Sơn khi đứng trước mặt cũng phải vâng vâng dạ dạ, gật đầu.

      - Cuối cùng đó là ai?

      Liễu Vi phải là người phụ nữ thích nghe ngóng những chuyện đồn thổi. Nhưng chuyện này gây ra tiếng vang quá lớn, phá vỡ chấp nhận của . thể đoán ra là ai mà có thể làm cho Đường Thiết Sơn có thể vâng vâng, dạ dạ.

      Long Yên Nguyệt cũng muốn làm tổn thương Liễu Vi. Thực ra cũng muốn biết Lâm Bắc Phàm thực là ai? Suy nghĩ chút, lo Long Yên Nguyệt cười :

      - Em cũng biết đó là ai. Chị Vi! cho em biết Lâm Bắc Phàm ở đâu. Chị yên tâm, là người đàn ông của chị, em làm khó . Em chỉ muốn tìm để hỏi số chuyện.

      - Hỏi số chuyện? Chờ ngày mai ấy làm, em đến đây là được.

      Liễu Vi giơ tay dí vào trán Long Yên Nguyệt, :

      - Nhưng chị cũng phải trước, nếu có chứng cứ được làm ảnh hưởng tới Lâm Bắc Phàm. Nếu , chị tha cho em.

      - Em biết rồi. Đồ dại trai.

      Long Yên Nguyệt le lưỡi, thấy Liễu Vi chực đánh liền vội vàng lùi lại.

      "Lâm Bắc Phàm ba lần bốn lượt chiếm được tiện nghi của mình. Hơn nữa, còn làm trò trước mặt mình, để cho Đường Thiết Sơn giết Địa Chủ. Bây giờ, còn lừa gạt tâm hồn thiếu nữ của chị Vi. Thù mới, hận cũ. Về công hay tư Lâm Bắc Phàm.... Bà đây thề đội trời chung với mày.”

      **********

      Cuộc sống tiếp đó diễn ra hoàn toàn bình lặng.

      Mộc Tiểu cũng chưa tìm Lâm Bắc Phàm. Mà cũng biết phát triển của bang Hồ Điệp có thuận lợi hay . Nhưng Lâm Bắc Phàm cũng biết đó phải là chuyện dễ dàng. Thế giới xã hội đen vốn hỗn tạp, phải chỉ có chút dũng khí là đủ.

      Nhưng nếu Mộc Tiểu chưa tìm Lâm Bắc Phàm vậy cũng chưa có chuyện gì. Vì vậy mà Lâm Bắc Phàm cũng chẳng chủ động tìm Mộc Tiểu . thực tế, mấy ngày nay, Lâm Bắc Phàm muốn nằm im để chờ tiểu Kim hồi phục nguyên khí.

      Tiểu Kim thường xuyên tức giận, chửi tên Long đại hiệp vô dụng. Ngay cả trăm vạn USD cũng tìm ra, lại còn để cho nó lấy trộm. Lâm Bắc Phàm cũng biết thân biết phận, còn cách nào khác là nhường toàn bộ máy tính xách tay cho tiểu Kim.

      Tiểu Kim cũng là kẻ vô sỉ. Sau khi chiếm được máy tinh xách tay, nó chẳng còn cằn nhằn nữa mà bắt đầu lên mạng tán . Điều đó khiến cho Lâm Bắc Phàm còn lo lắng rằng cái con vật này làm cho đến ngày nào đó tìm đến cửa.

      Phá vỡ bức màn chắn cuối cùng, quan hệ giữa Lâm Bắc Phàm và Liễu Vi thân mật hơn rất nhiều. Mỗi khi ở Kim Sắc Hải Ngạn, hai người đều liếc nhìn nhau. Điều này khiến cho biết bao nhiêu bán hàng ở đây trở nên buồn bã.

      Sau khi Lâm Bắc Phàm có chủ, những người bán hàng ở Kim Sắc Hải Ngạn ở còn hy vọng gì nữa. Cái này khiến cho Trương Kế Bằng giống như cá gặp nước, thậm chí còn có can đảm từ chối hai hơi xấu.

      Thoáng nhìn cuộc sống hết sức bình lặng, nhưng Lâm Bắc Phàm vẫn có chút bực tức. "Tại sao Long Yên Nguyệt chưa đến tìm mình? Đây phải là cá tính của ta. Chính mình ở thiên đường Kim Ngọc lên lớp cho ta. Hơn nữa, lại còn ngang ngược thách thức luật pháp như vậy ta có thể ngồi yên mà nuốt cục tức đó hay ?”

      Tất nhiên, Long Yên Nguyệt chịu ngồi yên để nuốt cục tức. Sở dĩ chưa tìm lâm là bởi vì có chuyện quan trọng cần xử lý. Lúc này, đám thiếu niên mới trưởng thành hoặc còn trong độ tuổi vị thành niên bắt đầu lộ sừng ở thành Nam. Người cầm đầu chính là mà Lâm Bắc Phàm cứu ra khỏi cục Công An, Mộc Tiểu .

      Việc Mộc Tiểu giết Địa Chủ, sau lưng có chỗ dựa khổng lồ, được truyền khắp thành Nam. Rất nhiều, thiếu niên sùng bái cách mù quáng đối với chủ nghĩa hùng đều gia nhập vào bang Hồ Điệp. Thậm chí có người ba mươi tuổi còn rửng mỡ cũng muốn vào trong bang để kiếm bữa cơm. Mặc dù bang Hồ Điệp vẫn chưa có khả năng hô mưa gọi gió, nhưng cũng bắt đầu tạo ra những dòng chảy ngầm.

      Lúc này, bang Hồ Điệp mặc dù có được nửa thành Nam, nhưng đó cũng chỉ là hữu danh vô thực. Thứ nhất, bang Hồ Điệp có đủ người để tiếp quản. Thứ hai, cho dù bang Hồ Điệp có người cũng bị người ta đá cách dễ dàng.

      Người sáng suốt đều biết những việc đó đều do người Liêu Thiên Cửu làm. Đám thiếu niên của bang Hồ Điệp cuối cùng cũng chống đỡ nổi. Có đôi khi ba mươi tên thiếu nên mà để cho người ta có bốn năm người đuổi giết.

      Dù sao Liêu Thiên Cửu cũng lăn lộn giang hồ nhiều năm, lòng dạ độc ác, khí thế mạnh mẽ. Còn bang Hồ Điệp phần lớn ngay cả dao cũng chưa từng cầm lấy, gì đến việc chém giết với người ta? Nếu có Mộc Tiểu và hai mươi mấy huynh đệ thân tín làm trụ cột chỉ sợ bang Hồ Điệp sớm giải tán.

      Lo lắng xảy ra chuyện lớn, Long Yên Nguyệt theo dõi Liêu Thiên Cửu rất chặt. Hơn nữa, cũng hy vọng mượn bang Hồ Điệp đối chọi với Liêu Thiên Cửu để mà nhổ cái cục ung nhọt Liêu Thiên Cửu, phá vỡ vụ án động trời. Vì vậy mà lúc này, có thời gian để tìm Lâm Bắc Phàm.

      Lúc này, Liêu Thiên Cửu giống như con chó bị điên, gặp người là cắn người. Thậm chí còn nảy ra ý định, động thủ với cả Đường Thiết Sơn. Nhưng ý nghĩ đó chỉ thoáng qua trong đầu chút, là chảy mồ hôi người.

      Mặc dù Đường Thiết Sơn rửa tay nhiều năm, nhưng vẫn phải ngước lên mà nhìn.

      Nhưng Liêu Thiên Cửu cũng biết, mặc dù thể đối đầu với Đường Thiết Sơn, nhưng chỉ cần làm gì quá đáng, Đường Thiết Sơn cũng động tới mình. cứ làm theo ý của Đường Thiết Sơn, chia ra nửa địa bàn. Nhưng lão cũng thể cướp lại.

      "Ài ngờ con khốn Long Yên Nguyệt sờ đến Đường Thiết Sơn mà lại bắt đầu theo dõi mình. Chẳng lẽ mình lại dễ dàng để cho nó coi thường?" Nếu để cho Long Yên Nguyệt vẫn tiếp tục theo dõi ở thành Nam sống nổi. chừng, bao nhiêu công sức của gây dựng cơ nghiệp lại bị hủy vì con khốn đó. Liêu Thiên Cửu hạ quyết tâm cho dù phải trả giá thế nào cũng phải diệt trừ Long Yên Nguyệt.

      Nhưng để Liêu Thiên Cửu tự mình ra mặt giết Long Yên Nguyệt đó là chuyện thể.

      Cũng may là cho dù ở thời đại nào cũng có sát thủ. Với thân phận của Liêu Thiên Cửu, dễ dàng liên lạc được với đường dây sát thủ. Mà lần này, Liêu Thiên Cửu thực phát điên. biết mình chơi với lửa, nếu cẩn thận bị lửa đốt cháy. Để đảm bảo kỹ lưỡng, tiếc tiền, liên lạc với tổ chức sát thủ "Huyết Sắc Hoàng Hôn".

      Huyết Sắc Hoàng Hôn trở thành câu chuyện truyền kỳ trong giới sát thủ. Tổ chức đó thành lập được nhiều năm, xác suất hoàn thành nhiệm vụ cao tới trăm phần trăm. Hơn nữa, có nhiệm vụ gì mà bọn họ dám nhận, chỉ cần thỏa thuận được giá. chẳng hề có chút khoa trương, chỉ cần ngươi đưa ra cái giá cho dù muốn mạng của tổng thống, bọn họ cũng có thể làm được cho ngươi.

      Sau khi trả trăm vạn USD, Liêu Thiên Cửu nhận được câu trả lời thuyết phục:"Nội trong tuần giải quyết mục tiêu."

      Liêu Thiên Cửu rất hài lòng với câu trả lời đó. Nếu như phải rơi vào bước đường cũng, cũng chẳng làm thế này. Sau khi có được câu trả lời của Huyết Sắc Hoàng Hôn, Liễu Thiên Cửu cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, cũng bắt đầu giấu bớt.

      Điều đó khiến cho tình hình giương cung bạt kiếm của thành Nam trở nên dịu rất nhiều.

      Long Yên Nguyệt có chút bức tức. Nhưng sau khi nghỉ ngơi, cũng trở nên thư thái, bắt đầu nghĩ tới Lâm Bắc Phàm.

      Tìm Liễu Vi để hỏi địa chỉ Lâm Bắc Phàm là chuyện thể. Nhưng điều này cũng làm khó được Long Yên Nguyệt. Lâm Bắc Phàm làm ở Kim Sắc Hải Ngạn vậy phạm vi của chắc chắn ở quá xa Kim Sắc Hải Ngạn. Nơi gần Kim Sắc Hải Ngạn có cho thuê phòng cũng nhiều lắm. Thông qua vài công ty cho thuê nhà đất và địa phương, Long Yên Nguyệt có được địa chỉ của Lâm Bắc Phàm.

      Long Yên Nguyệt biết Lâm Bắc Phàm mặc dù có tài, nhưng thể là đối thủ của mình. Nhưng để cho cẩn thận, vẫn mang theo súng của mình. Nhưng sau đó nghĩ lại, súng có thể giết chết Lâm Bắc Phàm nên tốt hơn hết là mang thêm cái dùi cui điện tới. Nếu như thành thực, dùng điện mà cho sướng cả người.

      Nghĩ tới đây, Long Yên Nguyệt mỉm cười cách nham hiểm.

      Đêm cuối thu, những cơn gió lạnh mặc dù thổi nhưng cũng tạo ra hơi lạnh thể coi thường.

      Long Yên Nguyệt đứng trong cái ngõ mà Lâm Bắc Phàm phải qua để chờ đợi. Long Yên Nguyệt thập thò, chỉ cần tới giờ, tên lưu manh kia chắc chắn về. Để cho xuất , mình dùng súng uy hiếp hay là dùng dùi cui điện đánh lén ?

      Cho dù thế nào hôm nay cũng phải cho Lâm Bắc Phàm biết lợi hại của mình. Long Yên Nguyệt lầm bầm: "Mắc tội với bà đây, bị đánh cho tỉnh ra thôi."

      Long Yên Nguyệt xoa hai tay, thong thả mà , như muốn xoa tan hơi lạnh ban đêm. Thực ra chỉ có Long Yên Nguyệt mới biết là xua tan sợ hãi trong lòng. Cái ngõ này tối om, ngay cả chút ánh sáng cũng có, thực là đáng sợ.

      Nhưng Long Yên Nguyệt cũng biết được rằng điều đáng sợ chỉ có màn đêm mà còn có sát thủ của tổ chức Huyết Sắc Hoàng Hôn nấp.

      Ở bên trái, cách Long Yên Nguyệt năm mươi thước có cây ngô đồng. Đứng sau gốc cây là người đàn ông thấp bé. Ánh mắt sáng như sao, nhìn chằm chằm về phía Long Yên Nguyệt đứng. đợi chỉ lần ra tay là phải giết được mục tiêu.

      sát thủ của tổ chức Huyết Sắc Hoàng Hôn, có đủ tự tin rằng chỉ cần con mồi để lộ bất cứ vị trí nào trước mắt tính mạng cũng trong khoảng khắc đó mà biến mất.

      May mắn chính là, Long Yên Nguyệt muốn đánh lén Lâm Bắc Phàm nên cũng đứng sau gốc cây ngô đồng. Thấy Lâm Bắc Phàm mãi về, Long Yên Nguyệt bắt đầu sốt ruột, chỉ chực thò đầu ra nhìn xem...

      Chương 77: Tiến hành lừa đảo.


      Bóng đêm vẫn bao phủ khắp nơi cùng với những cơn gió đêm nhè . Lúc này giờ sáng các con đường rực sáng ánh đèn đường, thi thoảng hai con phố chính, ánh đèn neon rực rỡ vẫn tỏa sáng.

      Sau khi Lâm Bắc Phàm ăn khuya xong, như thường lệ lấy thêm mấy cái hoopj rồi chạy về phòng. Mấy hôm nay, Lâm Bắc Phàm suy nghĩ xem có nên dừng việc hành hạ bản thân lại nữa ? Có nên xuất ra năm mươi vạn, tìm căn phòng tốt ở thành Nam?

      Sau khi về tới đầu ngõ, từ xa, Lâm Bắc Phàm nhìn thấy Mộc Tiểu . bé này từ trước cho tới giờ cũng đều như vậy, lúc nào cũng giấu, thể ra ngoài kiêu ngạo, ngang ngược. bộc lộ bản tính của mình khiến cho người ta chỉ dám từ xa mà ngắm chứ dám bước tới trêu đùa.

      Tất nhiên đó cũng chỉ là cảm giác của những người khác. Sau khi Mộc Tiểu nhìn thấy Lâm Bắc Phàm liền gỡ bỏ lạnh lẽo mặt, nở nụ cười như hoa. từng đùa câu, muốn Lâm Bắc Phàm dùng nửa giang hồ thành Nam để làm sính lễ. Ai ngờ, Lâm Bắc Phàm lại làm được điều đó. Ngay từ đầu, Mộc Tiểu muốn dựa vào Lâm Bắc Phàm để nổi danh thành Nam. Thậm chí, cũng chẳng hề tiếc thân cho Lâm Bắc Phàm.

      Cho tới bây giờ, Mộc Tiểu coi mình như vị hôn thê của Lâm Bắc Phàm.

      - Đại ca!

      Do dự chút, Mộc Tiểu ngửa mặt, khuôn mặt xinh xắn đỏ ửng.

      Con bé này mặc dù còn nhưng vóc người đâu ra đấy. Hôm nay đến tìm mình chẳng lẽ do nhớ quá? Lâm Bắc Phàm nhíu mày. Có thể do tu luyện Long Tu bảo điển nên cảm thấy bản thân vô sỉ hơn nhiều.

      Thấy Lâm Bắc Phàm nghĩ, Mộc Tiểu tưởng mình xưng hô như vậy làm cho Lâm Bắc Phàm hài lòng. suy nghĩ chút, ngẩng đầu, lớn mật nhìn chăm chú vào đôi mắt của Lâm Bắc Phàm, cố lấy can đảm, :

      - tiểu Lâm. Bắt đầu từ bây giờ, là của em.

      " hay. Nhìn Mộc Tiểu thế kia chắc chắn thích tay ba hay tay bốn rồi. Nếu thực đón nhận cuộc sống sau này khó tránh khỏi trong phòng bốc lửa rồi. Ừm! Nhìn thế kia chắc là muốn bốc hỏa rồi đây."

      Lâm Bắc Phàm khẽ gật đầu, cười :

      - Thế nào? Nửa giang hồ thành Nam có được hay ?

      - tiểu Lâm! Có em là vợ của , sau này được ra ngoài tìm nữa đâu đấy.

      Mộc Tiểu đỏ mặt, chịu buông tha.

      Lâm Bắc Phàm hít hơi sâu. Nếu qua được cửa này, cứ để cho lấn lướt như vậy sau này làm sao mà sống? Nhưng bây giờ cứ chuyện tốt , còn về sau này dậy dỗ sau.

      Thấy Mộc Tiểu như vậy, Lâm Bắc Phàm đột nhiên có cảm giác, cho dù nhìn bên ngoài có lạnh lùng thế nào thực ra trong lòng cũng có niềm mong đợi. Có lẽ, tình trong lòng mỗi đều là câu chuyện cổ tích của riêng mình.

      Thở dài, Lâm Bắc Phàm cúi đầu nhìn khuôn mặt Tiểu :

      - bé! Người phụ nữ mà thích nhất định phải mang về nhà.

      Lâm Bắc Phàm cách mập mờ. Bởi , Mộc Tiểu khó có thể chấp nhận mà láo đành lòng.

      người con , mặc dù phải là đứa ngốc nhưng khi đứng trước mặt người mình , cảnh giác trong lòng giảm mạnh. Vì vậy mà những lời của Lâm Bắc Phàm, Mộc Tiểu chẳng nghĩ ngợi nhiều. ngượng ngùng cúi đầu, bước tới bên cạnh Lâm Bắc Phàm, tự nhiên nắm lấy cánh tay , giọng :

      - tiểu Lâm! Nghe ở thiên đường Kim Ngọc....rất khổ phải ?

      "Thiên đường Kim Ngọc, danh tiếng của mình bỏ ra quả là ." Lâm Bắc Phàm châm điếu thuốc là mỉm cười như chẳng có gì. Hơn nữa, tay còn xách mấy cái hộp cơm khiến cho người ta cảm thấy ấn tượng.

      Thử nghĩ xem, người mặc quần áo lôi thôi, tay cầm điếu thuốc, tay kia cầm mấy hộp cơm. Nhưng bên cạnh lại có xinh đẹp quấn lấy....

      - Do Đường Thiết Sơn thiếu món nợ nhân tình mà thôi. Thực ra, cũng vĩ đại như tưởng tượng của em đâu.

      "Món nợ nhân tình mà làm cho Đường Thiết Sơn phải khép nép? Nhân tình gì mà có thể khiến cho Đường Thiết Sơn giết người trước mặt phó cục trưởng Cục Công an?" Mặc dù Mộc Tiểu tin, nhưng cũng muốn hỏi nguyên nhân trong đó. Vốn cũng phải là người tò mò.

      - Được rồi! Mặc dù Liêu Thiên Cửu bỏ nửa giới giang hồ thành Nam, nhưng các em thể giữ được các địa bàn.

      Lâm Bắc Phàm rít hơi thuốc, hề có chút kinh ngạc. Thực ra, đây cũng là chuyện nằm trong dự đoán của .

      Mặc dù, Đường Thiết Sơn bắt Liêu Thiên Cửu phải nhả ra nửa giang sơn, nhưng lão cũng thể giúp bang Hồ Điệp giữ địa bàn của mình. Lúc này, Đường Thiết Sơn cũng chẳng có khả năng vì lời hứa lúc trước mà trở mặt với Liêu Thiên Cửu.

      - Mấy em có mặt ở thiên đường Kim Ngọc bảo vệ được hay sao?

      - Ừm! Em dẫn bọn họ ngăn chặn các đường phố của thành Nam.

      - Biết tại sao các em khác bảo vệ được ?

      Lâm Bắc Phàm quay đầu nhìn Mộc Tiểu cười cười:

      - Bởi vì bọn họ chưa từng nhìn thấy máu. Trong đầu của bọn họ xã hội đen chỉ có tác oai tác quái chứ phải là chém giết liếm máu mà sống.

      - Em biết.

      Mộc Tiểu cúi đầu.

      - Thực đặt chân vào mới biết được còn đường lui.

      cơn gió lạnh thổi qua, Lâm Bắc Phàm thấy thân hình bé của Mộc Tiểu hơi co lại liền đưa tay ôm lấy bả vai bé rồi :

      - Ngoại trừ việc bọn em ra ngoài ngăn chặn, toàn bộ các địa bàn khác lui về. Tất cả em trong bang Hồ Điệp sau ba ngày nữa, tới hết Lâm gia thôn. Đây là gốc rễ của bang Hồ Điệp nên cần phải tốn chút thời gian và công sức.

      Lâm Bắc Phàm mới là đại ca chính thức của bang Hồ Điệp, lại còn là chồng của Mộc Tiểu . Điều Lâm Bắc Phàm , Mộc Tiểu chẳng hề có gì nghi ngờ để mà hỏi. suy nghĩ chút rồi :

      - Lâm gia thôn? Nó ở đâu? muốn làm gì?

      Lâm Bắc Phàm nhún vai, khẽ cười :

      - Vợ phải biết chỗ ở của bố mẹ chồng chứ. là người Lâm gia thôn. Trong nhà còn có ông nội. Về chuyện các em tới Lâm gia thôn làm gì, đến lúc đó em biết.

      Vừa chuyện, hai người Lâm Bắc Phàm và Mộc Tiểu vừa vào trong ngõ.

      Sau khi tên sát thủ của tổ chức sát thủ Huyết Sắc Hoàng Hôn thấy Lâm Bắc Phàm và Mộc Tiểu liền nhanh chóng nằm xuống đất, cuộn mình vào trong góc tường. Trong bóng đêm, nhìn chẳng khác gì tên ăn mày cầu bơ cầu bất.

      Long Yên Nguyệt cũng nghe thấy được tiếng của Lâm Bắc Phàm. lấp ló thò đầu ra thấy xinh xắn ôm tay Lâm Bắc Phàm mà nổi giận. "Vậy mà chị Vi cứ khăng khăng bào chữa cho tên lưu manh này. đúng là thằng công tử phóng đãng."

      Sau khi Long Yên Nguyệt thấy người con bên cạnh Lâm Bắc Phàm là Mộc Tiểu thiếu chút nữa hộc máu.

      Cũng may, thân là phó Cục trưởng cục Công an, nên trình độ Tâm Lý học khá cao. Sau khi khống chế được bản thân, tập trung tinh thần, rút cây dùi cui điện, chuẩn bị cho Lâm Bắc Phàm được lâng lâng, tê dại.

      Khi Lâm Bắc Phàm và Mộc Tiểu qua bên người, tên sát thủ Huyết Sắc Hoàng Hôn cũng đứng dậy. Hai tay gã cho vào trong túi quần, giả vờ như người đường, theo đằng sau lưng lâm.

      Đừng nghĩ rằng gã sát thủ của tổ chức Huyết Sắc Hoàng Hôn làm bừa. Thực ra, gã rất dày kinh nghiệm nên hiểu , đêm khuya thế này, trong con ngõ , nếu mình đột ngột xuất , chắc chắn khiến cho Long Yên Nguyệt cảnh giác và phòng bị.

      Đó hoàn toàn là bản năng của người phụ nữ đối với nguy hiểm.

      Nhưng nếu như có đôi nam nữ qua, cảnh giác của Long Yên Nguyệt giảm rất nhiều. Gã chỉ cần theo sau, ta cũng hề nghĩ rằng mình có can đảm làm gì.

      - Đại ca! kia ở đây.

      Tiểu Kim đột nhiên dùng truyền nhập mật trao đổi với Lâm Bắc Phàm.

      - nào?

      Lâm Bắc Phàm giật mình, trong đầu đặt dấu hỏi lớn.

      - hung dữ trốn sau cây ngô đồng phía trước. biết là muốn ra tay với hay là người phía sau chúng ta. Cũng có thể ra tay đối với Mộc Tiểu .

      "Ái chà! Chắc chắn Long Yên Nguyệt tới trả thù mình. Con bé này, trốn sau cây ngô đồng chắc chắn là muốn đánh lén mình. Mặc dù, Long Tu bảo điển của mình đạt tới tầng thứ hai nhưng nếu nhắc nhở của tiểu Kim chắc chắn bị Long Yên Nguyệt đánh lén. Mà để cho con cọp cái kia ra tay cuộc sống của mình chắc là bi thảm lắm."

      " thế, mình nên xuất ra chút, đánh vào tinh thần của con bé này. Ừm! Làm như thế khiến cho mình lại trở thành cao thủ."

      " tình trạng của Long Yên Nguyệt cho tao xem nào.”

      Lâm Bắc Phàm thầm với tiểu Kim.

      Sau khi có được đầy đủ tin tức từ tiểu Kim, Lâm Bắc Phàm sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên nắm tay Mộc Tiểu chặt thêm chút. từ từ về phía trước, khi còn cách cây ngô đồng mà Long Yên Nguyệt nấp đằng sau khoảng hai thước liền dừng lại.

      Nghe thấy tiếng bước chân tới càng lúc càng gần, Long Yên Nguyệt mừng như điên. căn cứ thời cơ để đánh lén tiếng chân dừng lại. Điều này khiến cho Long Yên Nguyệt thất kinh, nấp sau cây ngô đồng dám nhúc nhích. Trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ tên khốn này lại phát ra mình?

      " thể như vậy. Trong cái ngõ này hề có ánh đèn. Khi Lâm Bắc Phàm còn cách khá xa, mình nấp kỹ lắm. Cuối cùng là có chuyện gì?" Nhất thời, Long Yên Nguyệt nghĩ ra được lý do nên dám vọng động, chỉ vểnh tai lên mà nghe.

      - tiểu Lâm! Sao lại dừng lại?

      "Khốn nạn! tiểu Lâm?" Long Yên Nguyệt nghe thấy mà nghiến răng nghiến lợi. Lâm Bắc Phàm đúng là tên khốn của thành Nam.

      Lâm Bắc Phàm nheo hai mắt, cười cười nhìn cây ngô đồng phía trước rồi thở dài, :

      - Cuối thu, gió đêm lạnh đúng là khổ cho ngươi. Nhưng ta cũng phải nhắc nhở ngươi là tốt nhất đừng nên động thủ. Nếu ta nổi giận đấy.

      " phát ra mình?" Long Yên Nguyệt trốn sau cây ngô đồng thất kinh, trong lòng thầm nghĩ " Lâm Bắc Phàm có còn là người nữa ? Chẳng lẽ thực cao nhân, nấp ở cái thành Nam này?"

      "Cao thủ. Con mẹ nó đúng là cao thủ. Kỹ thuật ngụy trang và phản trinh sát của mình cũng đạt tới cảnh giới rất cao nhưng trước mặt gã vẫn giấu được. Đáng sợ ."

      Gã sát thủ Huyết Sắc Hoàng Hôn thấy Lâm Bắc Phàm dừng chân lại, tưởng Lâm Bắc Phàm phát ra mình. Nhưng sau khi nghe Lâm Bắc Phàm , mới biết được chính xác.

      Chỉ có điều, gã sát thủ Huyết Sắc Hoàng Hôn cảm thấy buồn bực. Gã thanh niên này có quan hệ gì với mục tiêu cần ám sát của mình?

      Chương 78: Lừa đảo đến cùng.


      Tên sát thủ muốn rút súng nhưng lại cảm thấy yên tâm. lo Lâm Bắc Phàm thực cao thủ xuất thần nhập hóa. Là thành viên của tổ chức sát thủ Hoàng Hôn Đẫm Máu, biết rất quy định của tổ chức. Bất cứ gã sát thủ nào hoàn thành nhiệm vụ chỉ có kết quả là chết. Mà thực tế, Hoàng Hôn Đẫm Máu thành lập nhiều năm có ba sát thủ vì hoàn thành nhiệm vụ mà chết. Nhưng bất cứ người nào hiểu tổ chức đó cũng biết, bất cứ sát thủ Hoàng Hôn Đẫm Máu nào cũng có thực lực nổi tiếng thế giới.

      Lâm Bắc Phàm cũng biết sau lưng có người, nhưng cũng biết đó là sát thủ. Thấy Long Yên Nguyệt gì, Lâm Bắc Phàm cười thầm trong lòng. Tuy nhiên, nét mặt vẫn thản nhiên, :

      - Mặc dù ngươi ngụy trang rất tốt, nhưng vẫn chưa đủ.

      Long Yên Nguyệt hít hơi sâu. hoàn toàn tin Lâm Bắc Phàm có thể thấy mình sau thân cây ngô đồng. thà tin đây là trùng hợp còn hơn. Nhưng dù thế nào Lâm Bắc Phàm cũng phát ra mình. Bất đắc dĩ, Long Yên Nguyệt thể làm thế nào hơn đành siết cái dùi cui điện, hậm hực từ sau cây ngô đồng ra, đứng trước mặt Lâm Bắc Phàm.

      người hút thuốc lá, tay xách mấy hộp cơm. Bên cạnh lại còn có người con xinh xắn. Bóng lưng đơn của trong khung cảnh này lại có tiêu sái. Gã sát thủ Hoàng Hôn Đẫm Máu chợt toát mồ hôi.

      biết tại sao, chợt nhớ tới trong giới sát thủ có cái truyền thuyết về người là Lâm Lang Tà và Ngọc Vãn Lâu.

      Nhưng Lâm Lang Tà vào tuổi trung niên. Ngọc Vãn Lâu cũng có tuổi. Người thanh niên trước mặt và kia thể là trong hai người đó. Gã sát thủ Hoàng Hôn Đẫm Máu nuốt nước bọn, chậm rãi tới.

      Chỉ cần mình cố gắng tới cần mục tiêu, khả năng sát thương của súng cũng cao hơn chút.

      Nhưng cho dù thế nào tên sát thủ cũng muốn là kẻ địch của Lâm Bắc Phàm. lấy ra tấm thiếp đỏ như máu to bằng lá bài poker, kẹp giữa hai ngón tay. suy nghĩ chút rồi bình thản vẩy tay về phía Lâm Bắc Phàm.

      Tấm thiếp màu đỏ xoay tròn trong trung. Gã sát thủ nghĩ với trình độ cao thủ như Lâm Bắc Phàm có thể bắt được tấm thiếp cách dễ dàng. Chỉ có điều, gã sát thủ phải trợn mắt mà nhìn khi thấy tấm thiếp nhanh chóng lướt qua Lâm Bắc Phàm rồi hết lực, rơi xuống trước mũi chân của Long Yên Nguyệt.

      Lâm Bắc Phàm ngoái đầu lại phía sau, nghi hoặc nhìn gã sát thủ, mở miệng :

      - Ngươi làm cái gì vậy? Sao lại vất rác ra đây?

      Gã sát thủ lạnh người, cố gắng nuốt ngụm máu chực trào lên cổ, trầm giọng :

      - Huyết thiếp đòi mạng. Nếu như là người cùng nghiệp, xin hãy tránh ra.

      "Huyết Sắc Hoàng Hôn là cái gì?" Lâm Bắc Phàm bực tức, nghi hoặc nhìn kỹ.

      - Huyết Sắc Hoàng Hôn?

      Long Yên Nguyệt bật cười. Là phó cục trưởng cục Công an khu Bản Kiều, vốn thể biết về Huyết Sắc Hoàng Hôn là cái gì. Nhưng do cha của là Cục trưởng cục Công an thành Nam. Dính chút ánh sáng của Long Thiên Hữu nên cái tên tổ chức sát thủ Huyết Sắc Hoàng Hôn, Long Yên Nguyệt cũng được nghe thấy.

      Tổ chức sát thủ trong truyền thuyết xuất trước mặt mình làm sao khiến cho Long Yên Nguyệt giật mình? Suy nghĩ chút, Long Yên Nguyệt sực nghĩ ra rằng, gã sát thủ tới tìm Lâm Bắc Phàm. Bởi vì vẫn có cảm giác rằng Lâm Bắc Phàm phải kẻ đơn giản.

      - Lâm Bắc Phàm! Chị Vi hết lòng đối với ngươi. Vậy mà ngươi trái ôm phải ấp. Ngươi đúng là tên khốn. Ngươi chết cho khuất mắt.

      Long Yên Nguyệt mở miệng mắng Lâm Bắc Phàm đồng thời, tay phải cũng lén lút đưa vào bên hông, chuẩn bị rút súng.

      Long Yên Nguyệt ngu đến mức cho rằng mình có thể giết gã sát thủ của tổ chức Huyết Sắc Hoàng Hôn. Nhưng là cảnh sát. Cho dù thế nào, bọn họ cũng phải làm hết khả năng của mình, thực chức trách của cảnh sát hay là bảo vệ tôn nghiêm của cảnh sát.

      - Lâm tiên sinh! Xin tránh ra.

      Gã sát thủ Huyết Sắc Hoàng Hôn vẫn như trước, chuyện với Lâm Bắc Phàm.

      Long Yên Nguyệt tiếp tục kéo súng, nhưng gã sát thủ đủ tự tin trước khi đối phương rút được súng hoàn toàn chấm dứt tính mạng của ta. Tất nhiên, với điều kiện là Lâm Bắc Phàm can thiệp.

      Trong khoảng khắc, Long Yên Nguyệt rút mạnh khẩu súng, căn nhà dân trong ngõ chẳng biết tại sao tỉnh dậy, hay là vệ sinh. Dù sao từ cánh cửa sổ , trong khoảng khắc sáng lên ánh đèn, chiếu sáng đoạn ngõ.

      Long Yên Nguyệt cả kinh, trong lòng thầm nghĩ, trời giúp mình. thực tế, ánh đèn đó cứu cái mạng của .

      - Lâm Bắc Phàm! Cuối cùng ngươi là ai?

      Long Yên Nguyệt do khẩn trương cao độ nên cũng nghĩ rằng gã sát thủ tới đây tìm mình. Mắt thấy Lâm Bắc Phàm sắp sống nổi, chợt có cảm giác lo lắng. Mặc dù bị gã phá rất nhiều, nhưng tội của gã cũng lớn. cố gắng bình tĩnh, quay đầu nhìn gã sát thủ sau lưng Lâm Bắc Phàm, quát lên:

      - được làm loạn. Tôi là cảnh sát.

      - Lâm tiên sinh! Mục tiêu của Huyết Sắc Hoàng Hôn là phó cục trưởng cục Công an khu Bản Kiều, Long Yên Nguyệt. Xin tránh ra.

      "Cái này..." Long Yên Nguyệt trợn tròn mắt, dựng đứng tóc gáy. "Làm sao mà mình lại trở thành mục tiêu của tổ chức đó? Chỉ cần người của Huyết Sắc Hoàng Hôn tiếp nhận nhiệm vụ thể thất bại. Cái tên trước mắt này muốn giết mình dễ như trở bản tay. Cho dù giết được mình Huyết Sắc Hoàng Hôn cũng đuổi giết mình."

      Mộc Tiểu chẳng thèm quan tâm tới xung quanh. bé hồn nhiên chẳng hề sợ hãi, vẫn ôm lấy cánh tay Lâm Bắc Phàm, lúc nhìn Long Yên Nguyệt lúc nhìn gã sát thủ sau lưng. Trong con mắt của Mộc Tiểu , uy hiếp của Long Yên Nguyệt xinh đẹp còn lâu mới bằng khẩu súng trong tay gã sát thủ sau lưng.

      Nhưng trong lòng của Mộc Tiểu vị hôn phu của cũng là vô địch.

      Sau khi nhìn thấy vẻ mặt của Long Yên Nguyệt, Lâm Bắc Phàm biết chuyện này hơi khó giải quyết. Chắc chắn là lai lịch của đối thủ phải . Mặc dù Long Yên Nguyệt là con cọp cái, chuyên nghĩ tới chuyện đánh mình. Nhưng cho dù thế nào đó cũng là người con mà mình muốn, tương lai còn phải gọi là "lão bà" nữa.

      "Còn bây giờ, phải nghĩ cách cứu Long Yên Nguyệt. Sau này, chiếm được ta rồi, lúc đó đánh cho mấy cái cũng được."

      Lâm Bắc Phàm cũng phải người ngu. Suy nghĩ chút, biết gã sát thủ kia coi mình là cao thủ. Vừa rồi, mình lừa đảo với Long Yên Nguyệt nên gã sát thủ này cứ tưởng mình với .

      như vậy cứ tương kế tựu kế. Sau khi quyết định, Lâm Bắc Phàm rít hơi sâu, rồi chẳng thèm nhìn gã sát thủ, cúi đầu nhìn mũi chân của mình. Trong chốc lát, như hạ quyết tâm gì đó, rồi thở dài, chậm rãi :

      - Ngươi ! Trước khi ta đổi ý, càng xa càng tốt.

      Mộc Tiểu ngẩng đầu, nhìn Lâm Bắc Phàm cách đắm đuối, sau đó nép vào bên cạnh .

      Thậm chí Long Yên Nguyệt còn có chút sững sờ. Thân thủ của Lâm Bắc Phàm, cũng được thấy qua. cách chính xác còn phải là đối thủ của mình. Nhưng nghe nếu gã sát thủ của tổ chức Huyết Sắc Hoàng Hôn , giết chết người ta?

      - Lâm Bắc Phàm! Ngươi...

      Long Yên Nguyệt biết như thế nào nữa. biết Lâm Bắc Phàm giúp mình. Sau khi do dự lúc, cười khổ, :

      - Ngươi tránh ra, chuyện này liên quan đến ngươi.

      "Con mẹ ngu ngốc này. Ông đây giả bộ, đừng có mà làm phí công của ông chứ."

      Lâm Bắc Phàm hừ mũi tiếng, vẫn cúi đầu:

      - Phó cục trưởng Long. Nếu như tôi nhớ nhầm với tôi tới nông thôn?

      Long Yên Nguyệt cười khổ. Nếu như mình chết, có thể đồng ý với với gã đàn ông này tới vùng nông thôn đó ?

      Mộc Tiểu cảnh giác nhìn bộ ngực của Long Yên Nguyệt sau đó lại cúi đầu nhìn nhực của mình rồi lại nhìn kỹ Long Yên Nguyệt. Sau đó, bé cố gắng ưỡn bộ ngực phát dục ra phía trước, nhưng vẫn kém hơn so với Long Yên Nguyệt chút.

      - Lâm Bắc Phàm! với cha mẹ tôi rằng tôi họ. Bây giờ, tôi bỏ trốn cùng với người đàn ông Mĩ. Sau này, trở về nước. Còn nữa, đối xử tử tế với chị Vi. Chị ấy phải là thứ búp bê đồ chơi của đàn ông.

      Long Yên Nguyệt để lại mấy lời đó ràng là rất có hiếu với bố mẹ. tình nguyện khoác bất hiếu lên người chứ muốn để cho bố mẹ biết mình bị chết.

      - Bằng hữu! Huyết Sắc Hoàng Hôn, xin lỗi.

      Gã sát thủ rút súng của mình.

      Lâm Bắc Phàm cũng chẳng nhìn Long Yên Nguyệt. đẩy Mộc Tiểu đứng sang bên sau đó quay đầu nhìn gã sát thủ. Thoạt nhìn rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại lo lắng, vội vàng thương lượng với tiểu Kim.

      “Có thể giúp tao bảo vệ hay ? Mày biến thành áo chống đạn cho tao.”

      “Đại ca! Nguyên khí của tôi bị tổn thương nặng, đến bây giờ vẫn còn chưa hồi phục. Hơn nữa, cho dù tôi có hồi phục pháp lực cũng bị Đồ Long đao phong ấn rất nhiều. Với lực sát thương của cây súng trong tay đối phương, tôi sợ đối phó được.”

      “Vậy làm sao bây giờ? Chẳng phải gì làm khó được con rồng hay sao? Cho dù thế nào, tao cũng thể để cho người phụ nữ của tao chết được.”

      “Mặc dù tôi thể bảo vệ cho , nhưng là con rồng cao quý, đối phó với tay súng quá dễ dàng. Chỉ có điều...khụ”

      “Mười chai Mao Đài. Ngày mai có luôn.”

      “Đại ca! phải tôi muốn giúp. Nhưng cũng biết, lần trước cho tôi vào nồi nấu...”

      “Năm mươi chai. Nếu mọi người cũng vỗ tay, tất cả những chuyện từ trước đến giờ chỉ là chuyện vui.”

      “Được được! Đại ca! Gã sát thủ này mặc dù lợi hại, nhưng nếu Long Tu bảo điển có thể đạt tới tầng thứ ba cũng ngang hàng với . Nếu như đạt tới tầng thứ tư....tôi cần gì phải giúp.”

      ít thôi. Bây giờ phải làm sao?”

      “Binh đến tướng ngăn, nước lên đất cản. Để tạo phúc cho đại ca, ta nghĩ ra rồi.”

      Sau khi trao đổi với tiểu Kim xong, Lâm Bắc Phàm vẫn cảm thấy lo lắng. Nhưng do đạt tới tầng thứ hai của Long Tu bảo điển nên người tản mát ra chút khí chất..

      Với tầng thứ hai của Long Tu bảo điển lại có giúp đỡ của tiểu Kim, phần thắng là rất lớn. nắm chắc như vậy, cứ tiếp tục lừa đảo.

      Lâm Bắc Phàm rít hơi thuốc sâu, sau đó búng điếu thuốc trong tay. Đốm lửa nơi đầu điếu thuốc vẽ hình vòng cung trong màn đêm. nheo mắt, thanh bình tĩnh tới mức khiến kẻ khác tức giận, :

      - Bằng hữu. Ta làm đại ca nhiều năm.

      thanh của Lâm Bắc Phàm mặc dù bình tĩnh, nhưng chứa trong đó chút mất mát và đau thương.

      Vào lúc này, cho dù Long Yên Nguyệt hay Mộc Tiểu cũng đều sững sờ, yên lặng nhìn bóng lưng Lâm Bắc Phàm. Cả hai đều suy nghĩ, người đàn ông thoáng nhìn phóng đãng nhưng sau lưng còn giấu điều gì?

      Mặc dù gã sát thủ muốn động tới Lâm Bắc Phàm, nhưng đứng trong hàng ngũ của Huyết Sắc Hoàng Hôn, trong đầu hề có hai chữ khuất phục. Quan trọng hơn là gã sát thủ đứng rất gần Lâm Bắc Phàm, chưa tới năm thước. có thể chắc chắn chỉ cần phát súng là trúng mục tiêu. Cho dù là đối phương có cùng cấp bậc với Lâm Lang Tà hay là Ngọc Vãn Lâu cũng thể trong vòng năm thước, né được viên đạn của mình...

    2. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      Chương 79: Ngươi là của ta.


      Dù ít hay nhiều Lâm Bắc Phàm cũng có chút hồi hộp. Nhưng cho dù thế nào cũng là đại lão gia. Mà đại lão gia phải đem tính mạng của mình bảo vệ tôn nghiêm của mình. Nếu như để người con của mình bị người khác bắn vậy sống đời còn gì là thú vị nữa?

      Gã sát thủ tập trung tinh thần, thấy Lâm Bắc Phàm vẫn nhúc nhích. Cuối cùng, khi gã cảm thấy trạng thái của mình đạt tới mức tốt nhất liền động cổ tay. Nòng súng đen thui, ngắm trúng mi tâm của Lâm Bắc Phàm. Trong tích tắc, tiếng súng vang lên, phá tan yên tĩnh của con hẻm ...

      Với khoảng cách năm thước, trong tiềm thức của người bình thường cho dù thế nào cũng thể tránh thoát được viên đạn. Huống chi, viên đạn đó lại được bắn ra từ gã sát thủ có đẳng cấp quốc tế.

      Cho dù, Mộc Tiểu tin rằng người Tiểu Lâm có thể phát sinh kỳ tích, nhưng tiếng súng vang lên cũng làm cảm thấy lo lắng.

      Về phần Long Yên Nguyệt gần như là tuyệt vọng.

      Trong tích tắc đó, Lâm Bắc Phàm nhìn thấy viên đạn với những đốm lửa chui ra từ nòng súng, nhanh chóng bắn thẳng về phía mi tâm của mình.

      Xuất phát từ bản năng, Lâm Bắc Phàm ngửa người ra sau. Nhưng lo lắng nếu mình tránh được viên đạn Long Yên Nguyệt đứng sau gặp nạn. Vì vậy mà chẳng hề do dự, vung tay lên, nắm lấy cái đầu đạn nóng bỏng đó.

      Đau! cảm giác đau nhức ăn vào tới tận xương cốt...

      gian hoàn toàn yên tĩnh. Tất cả đều mở to mắt mà nhìn Lâm Bắc Phàm, có người lo lắng, có người si mê, có người khiếp sợ...

      Lâm Bắc Phàm mỉm cười, chậm rãi đứng thẳng dậy, sau đó mở lòng bàn tay, để lộ cái đầu đạn bằng đồng vàng chóe chuyển sang màu hồng. Màu vàng chính là của viên đạn, còn màu hồng chính là máu của Lâm Bắc Phàm.

      - Kỹ thuật bắn súng rất tốt. Nhưng...

      Lâm Bắc Phàm khẽ lắc đầu, :

      - Vẫn còn chưa đủ.

      xong, vất viên đạn sang bên, cũng động thủ với gã sát thủ. thực tế, cũng chẳng nắm chắc. Vừa rồi, bắt viên đạn đó gần như tiêu hao hết toàn bộ sức lực của và tiểu Kim. Bây giờ, chỉ có thể dọa gã sát thủ mà thôi. Cho dù thành công cũng thành nhân.

      Cảnh tượng trước mặt lần nữa phá vỡ những gì hiểu biết của ba người Long Yên Nguyệt. Trong lòng Long Yên Nguyệt và gã sát thủ kinh hãi bút nào tả xiết. Về phần Mộc Tiểu , quen với việc tiểu Lâm sáng tạo kỳ tích trước mặt mình.

      Long Yên Nguyệt ngơ ngác nhìn Lâm Bắc Phàm. Trước mắt tên bảo vệ của Kim Sắc Hải Ngạn, mỗi tháng nhận hai ngàn đồng tiền lương, uống thứ thuốc lá rẻ tiền chỉ có năm đồng. Mặc dù có tiền nhưng lại hết lần này tới lần khác ngụy trang thành kẻ ăn chơi. Nhưng cũng chỉ có vào thời điểm quan trọng mới làm ra những chuyện làm rung động lòng . Cuối cùng Lâm Bắc Phàm có lai lịch như thế nào? Viên đạn vừa rồi hiển nhiên bắt cũng thoải mái. Mà mình vừa định tìm gây rắc rối tại sao, lại muốn cứu mình?

      Gã sát thủ của Huyết Sắc Hoàng Hôn cũng như nằm trong mộng. Trong vòng năm thước mà bắt được đầu đạn của đó có còn phải là người nữa ? Thành Nam... cái thành Nam nho mà lại là chỗ ngọa hổ tàng long như vậy.

      Sắc mặt gã sát thủ trắng bệch, chợt cười cười, :

      - Bằng hữu. Trước khi chết, ta có thể biết tên ngươi được ?

      "Gã sát thủ này tưởng mình định giết hay sao?" Ý nghĩ diễn ra trong đầu Lâm Bắc Phàm nhanh như chớp. Mình vào thế sa cơ lỡ vận, nếu như gã bắn thêm nhát cho dù ông trời cũng cứu được mình. Đắn đo chút, Lâm Bắc Phàm nhấc hộp cơm bên cạnh, cười cười, :

      - Ngươi với ta thù oán, tại sao lại phải giết ngươi?

      Long Yên Nguyệt muốn gọi Lâm Bắc Phàm bắt gã sát thủ đó lại. Nhưng chỉ mấp máy miệng, cuối cùng có can đảm lên tiếng.

      - Lâm Lang Tà và Ngọc Vãn Lâu có quan hệ gì với ngươi?

      Gã sát thủ đó cũng chẳng vì chuyện Lâm Bắc Phàm giết mà mừng rỡ. Thậm chí, ngay cả cảm giác trút được gánh nặng cũng có. vẫn như trước, bình tĩnh hề có chút nhịn nọt hay kiêu ngạo mà đặt câu hỏi.

      Nếu gã sát thủ này hỏi quan hệ của mình với Lâm Lang Tà và Ngọc Vãn Lâu cũng đủ chứng minh hai người đó là hai kẻ cực kỳ trâu bò. Lâm Bắc Phàm suy nghĩ chút rồi cười khổ, làm ra vẻ, :

      - Chỉ là chuyện quá khứ. Nhắc đến nó làm gì?

      Nghe qua có thể giải thích cách dễ dàng rằng trước kia Lâm Bắc Phàm có mối quan hệ với Lâm Lang Tà và Ngọc Vãn Lâu. Ít nhất cũng phải quen biết. Nhưng chắc vì lý do nào đấy, muốn khám phá hồng trần nên cư ở cái thành Nam bé này. thực tế, Lâm Bắc Phàm cũng muốn như vậy.

      - ra là vậy.

      Gã sát thủ thở phào tiếng. Nếu đối phương có cùng cấp bậc với Lâm Lang Tà và Ngọc Vãn Lâu mình thua oan, chết oán. giơ khẩu súng giảm thanh trong tay lên Thái dương của mình.

      - Tại sao muốn chết?

      Lâm Bắc Phàm hơi ngạc nhiên.

      - Mặc dù nhiệm vụ của ngươi thất bại nhưng ngươi chẳng hề mắc phải sai lầm. Là sát thủ, lần đạt rút lui đấy mới là cách tốt nhất.

      - lần thất bại liền rút lui chỉ dành cho đám sát thủ bình thường. Bất cứ sát thủ của Huyết Sắc Hoàng Hôn mà thất bại chỉ có kết quả là chết.

      Hiển nhiên gã sát thủ rất kính phục Lâm Bắc Phàm, cho nên giải thích qua nghi hoặc của Lâm Bắc Phàm.

      - Nhìn tiền bối như thoái nhiều năm, nên hiểu Huyết Sắc Hoàng Hôn lắm. Bất cứ sát thủ nào của Huyết Sắc Hoàng Hôn trong lòng cũng có thần thoại bất bại. Ngay từ khi bọn họ bắt đầu nhận nhiệm vụ là thể bại. Cũng chưa từng bị bại.

      - Người bị bại đều chết?

      - khi bị bại, cho dù thất bại chỉ lần, niềm tin bất bại trong lòng bị mất. còn là sát thủ hàng đầu nữa.

      - Sát thủ của Huyết Sắc Hoàng Hôn là những người điên cuồng, cố chấp. Chỉ khi nào niềm tin trong lòng vẫn còn mới vô địch được.

      Lâm Bắc Phàm nheo nheo mắt, yên lặng nhìn gã sát thủ trước mặt. Trong chốc lát, mỉm cười rồi nắm lấy bả vai Mộc Tiểu , xoay người thản nhiên mà .

      "Chíu" tiếng súng vang lên, gã sát thủ đẳng cấp quốc tế, tiếng động mà nằm xuống ở thành Nam.

      Cho dù là Lâm Bắc Phàm hay Mộc Tiểu cũng đều quay đầu lại. Lâm Bắc Phàm rút điếu thuốc là sau khi châm xong liền rít hơi. Chỉ có biết rằng tình cảnh vừa rồi đơn giản như thế nào. Còn Mộc Tiểu nép chặt vào bả vai Lâm Bắc Phàm. Buối tối hôm nay, bên Lâm Bắc Phàm, cuối cùng bé cũng tháo bỏ lạnh lùng, giống như yểu điểu, con chim nép vào người .

      Long Yên Nguyệt móc điện thoại, sau khi sắp xếp xong liền đuổi theo Lâm Bắc Phàm.

      - Lâm Bắc Phàm! Tôi....

      Long Yên Nguyệt cảm thấy hơi áp lực. Vào lúc này, Lâm Bắc Phàm trong mắt chẳng khác gì thần linh từ cao nhìn xuống bao quát chúng sinh. Cảnh tượng bắt viên đạn vừa rồi in sâu vào trong ký ức của , thể nào xóa mờ.

      Thấy Lâm Bắc Phàm để ý đến mình vẫn nắm lấy Mộc Tiểu , càng nghĩ càng giận, khẽ dậm chân:

      - làm sao vậy?

      - Tôi làm sao?

      Lâm Bắc Phàm quay đầu, cười cười nhìn Long Yên Nguyệt.

      - ... Chị Vi hết lòng đối với . Nhưng với Mộc Tiểu lại có quan hệ như thế nào? Mặc dù cứu mạng tôi, nhưng cũng được bắt nạt chị Vi, lừa chị ấy. là đồ Sở Khanh...

      thanh của Long Yên Nguyệt càng lúc càng . Càng , càng có cảm giác mặt hơi nóng. chẳng lẽ mình trách cứ Lâm Bắc Phàm trái ôm phải ấp là vì quan hệ với chị Vi hay sao?

      Long Yên Nguyệt nhớ rất cảnh tượng lần đầu tiên Lâm Bắc Phàm tới cục Công An tìm mình, lúc đó cũng xảy ra chuyện ám muội như vậy. Hơn nữa, lúc đó mình cũng chẳng còn cách nào khác, lại còn chủ động là bạn của Lâm Bắc Phàm. Sau đó, Lâm Bắc Phàm tìm mình, muốn cứu Mộc Tiểu , mình từng nếu như Lâm Bắc Phàm có thể đưa Mộc Tiểu ra khỏi Cục Công an khu Bản Kiều, mình cởi bỏ đồng phục cảnh sát, cùng với về nông thôn.

      Nghĩ nghĩ lại Lâm Bắc Phàm phải là người đàn ông của mình mới đúng. Phì phì! Cái tên Sở Khanh này tâm địa gian xảo. Mặc dù thực lực phi phàm, nhưng vẫn phải người tốt. Long Yên Nguyệt ta còn lâu mới thích cái loại người xấu đó.

      "Ta thích Lâm Bắc Phàm. Lâm Bắc Phàm là tên háo sắc. Lâm Bắc Phàm là tên khốn. Lâm Bắc Phàm rất xấu. Lâm Bắc Phàm mắc bệnh AIDS..."

      Chửi rủa Lâm Bắc Phàm trong lòng lúc lâu, nét mặt Long Yên Nguyệt mới từ từ tươi cười, tinh thần lấy lại chủ động. Cuối cùng, mới có can đảm ngẩng đầu, mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào tròng mắt Lâm Bắc Phàm.

      - Mạng của là do tôi cứu. cảm ơn lại còn hủy hoại trong sạch của tôi. với , tôi là người hết sức đoan trang.

      Khuôn mặt Lâm Bắc Phàm đỏ, trái tim hề đập mạnh vì câu giải thích của mình, làm gì còn chút bóng dáng của vị cao thủ.

      - ...

      - cái gì mà ? Lần đầu tiên tôi cục Cảnh sát tìm , là bạn tôi. Còn lần trước, còn muốn theo tôi về nông thôn. Nhìn cũng tệ lắm, nếu như tôi phải là người đoan trang tôi quên chuyện đó rồi.

      - Tôi....

      - Tôi cái gì mà tôi? Phụ nữ chỉ thích làm rối tinh rối mù. Nếu muốn bình yên, tôi khuyên nên tra xem là ai mời sát thủ tới tìm mạng của ? Vừa rồi, nếu có tôi cha mẹ người đầu bạc tiễn người đầu xanh rồi.

      Thấy Long Yên Nguyệt lại định mở miệng, Lâm Bắc Phàm phất phất tay, :

      - Thôi bỏ . cũng chẳng cần cám ơn tôi. Sau này, đừng tôi là đồ lưu manh là tốt rồi.

      xong, Lâm Bắc Phàm cũng chẳng khách khí, nắm lấy Mộc Tiểu xoay người rời .

      Long Yên Nguyệt đứng tại chỗ mà tức giận. lát sau, biết nghĩ ra chuyện gì, bật cười đầy quyến rũ.

      - tiểu Lâm! Em muốn xem vết thương tay .

      Mộc Tiểu cầm lấy tay phải của Lâm Bắc Phàm.

      - việc gì.

      Lâm Bắc Phàm dấu diếm, rút tay phải của mình về, rồi day mũi Mộc Tiểu :

      - còn chuyện gì nữa, em trở về . Nhớ kỹ, ba ngày nữa, đưa tất cả em trong bang Hồ Điệp tới Lâm gia thôn.

      Mộc Tiểu thoáng có chút mất mát. Những lời vừa rồi của Long Yên Nguyệt, vẫn nhớ trong lòng.

      Lâm Bắc Phàm hút điếu thuốc, khẽ cười :

      - bé. Làm sao vậy?

      Mộc Tiểu ngẩng đầu, cố gắng ưỡn ngực, đỏ mặt :

      - tiểu Lâm. Em lớn rồi.

      Trong lòng Lâm Bắc Phàm rung động. Nếu như phải vội vã an ủi tiểu Kim chừng đưa Mộc Tiểu vào trong phòng.

      - tiểu Lâm! là của em. muốn em cái gì, em cũng cho . được ra ngoài mà trêu hoa ghẹo nguyệt.

      Đôi mắt Mộc Tiểu mở to, bắt đầu rưng rưng:

      - Mộc Tiểu của bang Hồ Điệp thể chỉ có hư danh.

      Lâm Bắc Phàm cảm thấy ngây ngất, cười cười, nhàng ôm lấy bé vào lòng. biết Mộc Tiểu có chuyện trong lòng. Nhưng may mắn chính là khi ở gần mình, bé lại từ từ lấy lại vui vẻ, trở lại bản sắc của con . Tin rằng trong tương lại xa, đồng ý với mình và Liễu Vi cùng với nhau chơi trò tay ba. Ha ha...

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :