1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại] Kẻ lập mưu - Tổng Công Đại Nhân (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 35:

      Sudio của bộ phim Hắc Vũ, cảnh quay thứ 47. Mặt trời gay gắt khiến cho toàn thân đôi nam nữ diễn dưới ánh nắng đều là mồ hôi, người điều chỉnh ánh sáng cũng hơi chật vật. Đạo diễn vừa hô cắt là lập tức có trợ lý tiến lên đưa nước, chuyên viên trang điểm cũng tranh thủ trang điểm lại, chỉ là nam nữ diễn viên chính thèm nhìn nhau, vừa diễn xong lập tức cách xa vạn dặm. Đạo diễn nhìn cảnh này cũng có cảm giác nên lời.

      Hạ Tuyền được Mã Nghĩ và ba trợ lý mới khác vây quanh, đến chỗ ngồi của mình, bên có dù che nắng, ngồi xuống thấy thoải mái hơn chút.

      Mã Nghĩ ngừng quạt cho nhưng Hạ Tuyền vẫn thấy nóng nực, từ từ nhắm hai mắt nằm lúc, thực chịu nổi, đứng lên : "Tôi vào trong xe cho mát chút."

      Nhóm trợ lý đương nhiên phản đối, theo Hạ Tuyền ra xe bảo mẫu ở phía bên kia, chưa được mấy bước thấy Hạ Tuyền dừng chân, dụi dụi mắt, kinh ngạc nhìn chiếc xe bên kia, lầm bẩm : "Nhanh như vậy?"

      Lệ Tịnh Lương xuất giống như hồ nước trong vắt giữa ngày hè, cửa xe bảo mẫu mở ra, nửa ngồi ở bên trong, chân dài duối ra ngoài, giày da trơn bóng như mới đạp xuống mặt đất. Dù thời tiết nóng như vậy nhưng vẫn mặc tây trang, cẩn thận tỉ mỉ, thấy giọt mồ hôi nào.

      Hạ Tuyền xác nhận mình nhìn nhầm, vui mừng chạy đến, trực tiếp nhào vào lòng , lực quá lớn trực tiếp làm cho ông chủ Lệ áp vào ghế tựa. Đám trợ lý của ở phía sau đều bị dọa ngốc, bọn họ nhìn lầm chứ, phải kia là ông chủ lớn sao!

      "Em đứng lên ." Lệ Tịnh Lương nhíu mi, vui .

      Hạ Tuyền cọ cọ trong ngực : "Em đứng!"

      "Mồ hôi của em đều lau hết lên người rồi."

      Lời này khiến cho Hạ Tuyền chú ý chút, hơi nâng người lên nhìn chút, quần áo màu trắng quả nhiên có chút mồ hôi, là chướng mắt.

      "Em giúp giặt." Hạ Tuyền quý vuốt ve chút, chân thành .

      Lệ Tịnh Lương đặt tay lên đầu vai của nàng hơi đẩy nàng ra, lạnh nhạt : " cần, có người giúp việc theo giờ."

      "Sao người giúp việc theo giờ có thể phục vụ tốt như em chứ?" Hạ Tuyền nháy mắt với : "Em những phục vụ giường tốt mà phục vụ dưới giường lại càng tốt."

      Lệ Tịnh Lương trực tiếp đẩy qua bên, với những trợ lý ngây ngốc sau lưng : " báo cho đạo diễn Trần Quyền tiếng, tôi tới đây."

      Mã Nghĩ lập tức rời , những người khác cũng nghiêm túc bỏ , chỉ chớp mắt còn ai. Lệ Tinh Lương chỉnh lại áo khoác tây trang sau đó nghiêng đầu nhìn Hạ Tuyền bị đẩy qua bên. Thấy nước mắt lưng tròng nhìn , trong lòng hơi co rút nhưng lại phát ra tia giảo hoạt trong đáy mắt của , lập tức nhíu mày, nở nụ cười như có như .

      "Xem ra diễn xuất của em thực có tiến bộ, khi bộ phim này được công chiếu chừng thực có thể lấy được danh hiệu ảnh hậu."

      Hạ Tuyền chu môi : "Vậy càng tốt, về sau đỡ bị người khác là bình hoa."

      "Bình hoa có gì tốt." Lệ Tịnh Lương đưa bắt nhìn mặt trời nóng rực cao, kéo Hạ Tuyền ở bên cạnh vào trong xe, đóng cửa xe lại, bật điều hòa. Hạ Tuyền tựa vào ngực an tâm nhắm mắt lại, nghe chậm rãi : "Ít nhất bình hoa còn có vẻ ngoài xinh đẹp."

      Hạ Tuyền mỉm cười, mị nhãn như tơ : "Cho nên vòng vo khen em đẹp sao?"

      Lệ Tịnh Lương chuyển mắt nhìn , lát sau lại : "Nếu phải cho người gọi Trần Quyền ở trong xe này....."

      Còn chưa xong cửa xe bị người bên ngoài mở ra, Trần Quyền đứng ở bên ngoài, cười như cười : "Ôi, là hương diễm."

      Hạ Tuyền lập tức tránh khỏi lồng ngực của Lệ Tịnh Lương, ngồi ở bên lúng túng : "Đạo diễn Trần."

      Trần Quyền liếc mắt nhìn cái lại nhìn về phía Lệ Tịnh Lương, chế nhạo : " thể ngờ được ông chủ Lệ gần nữ sắc trong mắt người khác lại có khẩu vị như thế này."

      Lệ Tịnh Lương bình tĩnh bước ra ngoài, đứng thẳng ở đó : "Còn có người có khẩu vị giống tôi sao?"

      Hạ Tuyền lặng lẽ quay đầu , muốn tham gia vào cái đề tài này.

      " phải sao? Người bạn thích bênh vực kẻ yếu của người kia cũng quay phim tốt rồi." Trần Quyền cười híp mắt .

      Lệ Tịnh Lương nhìn Kiều Mục Thiên tập trung tinh thần nhìn về bên này, ta cũng nghỉ ngơi, trừng mắt nhìn Lệ Tịnh Lương giống như giây tiếp theo lao tới xả giận cho huynh đệ.

      "Tính tình kém như vậy, biết ta làm thế nào để được đến ngày hôm nay."

      Thuận miệng câu, Lệ Tịnh Lương nâng tay ý bảo Hạ Tuyền và Trần Quyền vào xe chuyện, bên ngoài thực quá nóng.

      Cứ như vậy ba người lập tức biến mất khỏi tẩm mắt của Kiều Mục Thiên, ta cầm điện thoại gọi cho Vân Nhược Châu nhưng sau khi đối phương nghe được tin tức này chỉ : "Mình còn có
      [​IMG]
      Tuyết Liên, dhttTrâu thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 36:

      Tiểu Lệ Hạ là đứa bé vô cùng ngoan ngoãn, hoàn toàn phiền phức như những đứa trẻ cùng tuổi khác, cậu bé chỉ có sở thích đó là chảy nước miếng với ba ba của mình.

      Mỗi lần nhìn thấy ba ba của mình, cậu bé làm bẩn cái cằm mà mẹ vừa lau sạch cho cậu, ngón tay ngừng đưa vào miệng làm ra động tác mà chỉ có trẻ sơ sinh làm mới có cảm giác thuần khiết đáng .

      Hạ Tuyền nhìn ông chủ Lệ nằm giường, có uống chút rượu, nhắm mắt dưỡng thần, bụng đặt tập tài liệu, cánh tay gác lên tập tài liệu, hẳn là muốn tỉnh lại rồi tiếp tục xem.

      Hạ Tuyền duỗi ngón tay trò ra dấu im lặng với bảo bảo: "Xuỵt, Lệ Hạ nghe lời, được đánh thức ba ba nha."

      Tiểu Lệ Hạ nhìn mẹ, đôi mắt xoay tròn hơi nheo lại, nở nụ cười, tiếng cười đáng khiến người khác vô cùng vui vẻ nhưng cũng hơi quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác.

      Hạ Tuyền nhìn về phía bên giường, quả nhiên là Lệ Tịnh Lương mở mắt ra, từ trước đến giờ vốn ngủ sâu, dựa vào thành giường hơi nhấn thái dương, có kính che mắt làm thiếu và phần nhuệ khí và phong phạm của người trí thức, thứ duy nhất thay đổi đó là luôn tràn đầy sức quyến rũ.

      " tỉnh rồi?"

      đến bên người chồng mình, Hạ Tuyền ngồi xuống, ánh mắt nhìn tràn ngập ái mộ, có nhiều đàn ông có thể chịu được ánh mắt này nhưng mà gần đây ông chủ Lệ thực quá bận rộn, giữa trán ngưng tụ vẻ mệt mỏi, thấy vợ mình quyến rũ như vậy, ngoài bất đắc dĩ chỉ còn lo lắng.

      Bất luận là ai để báu vật như vậy ở trong làng giải trí hỗn loạn đều phải lo lắng. Lệ Tịnh Lương nhìn như để ý, bắt đầu lẩm nhẩm đọc hợp đồng, lát sau mới mở miệng chuyện.

      "Sau khi quay xong bộ phim này em có ý định nghỉ diễn ?"

      Vấn đề này khiến cho Hạ Tuyền sợ run, khỏi hỏi: " thích em đóng phim sao?"

      Lệ Tịnh Lương từ chối cho ý kiến, tiếp tục nhìn chằm chằm vào tài liệu, thái độ nước đôi lập lờ như vậy khiến cho người ta thể đoán được rốt cuộc trong lòng suy nghĩ điều gì.

      Hạ Tuyền suy tư chút, : "Thực ra đóng phim cũng phải là thể, nhưng ngoài cái này ra em biết mình còn có thể làm gì."

      "Em có thể làm nghề nghiệp chuyên môn của em." Hạ Tuyền chỉ dẫn từng bước.

      " xem thanh danh tại của em, cảm thấy nếu em làm bác sĩ có bao nhiều người thực là tới để khám bệnh?"

      Vấn đề này tuy sắc nhọn nhưng cũng là , nhìn tình tại ngoại trừ ngồi ở nhà làm gì hết hoặc là đổi nghề thành người đứng phía sau màn còn lựa chọn nào khác. Làm những nghề khác chỉ khiến cho cuộc sống của càng hỗn loạn hơn mà thôi."

      "Em có thể làm gì hết." Lệ Tịnh Lương thản nhiên .

      Hạ Tuyền nhớ tới tư liệu về nhà họ Lệ, từ trước đến nay, nữ chủ nhân của nhà họ Lệ đều là danh viện(*) của giới thượng lưu, họ vốn cần làm gì cả, chỉ cần động ngón tay, suy nghĩ nên mua loại quần áo như thế nào, chỗ nào bảo dưỡng nhan sắc.

      (*)Danh viện: danh là danh tiếng, nổi danh, viện là chỉ người con đẹp, mỹ nữ. Cả từ này ý những thiên kim tiểu thư giàu có xinh đẹp có danh tiếng địa vị.

      cách khác, nữ chủ nhân của Lệ gia chỉ cần biết tiêu tiền là đủ rồi nhưng xuất thân của Hạ Tuyền giống với những phu nhân danh viện này, muốn lập tức làm gì hết chỉ ở nhà chăm con nghẹn chết mất.

      "Em..."

      mở miệng dường như có hơi khó xử, Lệ Tịnh Lương cũng cần đáp án vội, dường như xem xong tài liệu, khép cặp hồ sơ lại đứng lên : " phải thời gian, lâu là hai tháng, ngắn mấy ngày, con để ở đây cho em, em chăm sóc nó cho tốt."

      "Đột ngột như vậy sao? Vậy cũng nên đưa bảo mẫu tới đây chứ, em còn mất cảnh quay nữa, có thể phải đổi địa điểm, con theo em rất vất vả."

      Lệ Tịnh Lương dùng gương mặt hề biến sắc đối diện với , tuy gì nhưng im lặng của là biểu bất mãn với .

      Hạ Tuyền cũng muốn mình vì công việc mà chậm trễ việc chăm sóc con, biết phải là người mẹ đạt tiêu chuẩn, vì thế cho dù có thể xảy ra vấn đề nhưng đồng ý.

      Lệ Tịnh Lương thu hồi tầm mắt, bắt đầu thu thập các thứ linh tinh, đưa lưng về phía : "Đêm nay xuất phát, từ Hồng Kông."

      " đâu?" Hạ Tuyền hỏi.

      hề quay đầu lại, : "Las Vegas."

      "...." biết tại sao, Hạ Tuyền cảm thấy Lệ Tịnh Lương giận dỗi , cũng có thể là chỉ muốn dùng cách này để buộc lựa chọn giữa gia đình và nghiệp, nhưng mà làm người phụ nữ hoàn toàn phụ thuộc vào chồng phải là phong cách của .

      Đồ đạc Lệ Tịnh Lương đem đến đây vốn bỏ ra ngoài nhiều nên thu dọn chút xong, đến mấy giây sau có người gõ cửa, sau khi mở cửa thấy Thủy Tu Tề thu dọn chỉnh tề.

      "Phu nhân, tôi tới đón Lệ tiên sinh." Thủy Tu Tề cung kính .

      Hạ Tuyền cũng gì, nghiêng người nhường đường cho Lệ Tịnh Lương, nhìn bọn họ rời .

      Khi Lệ Tịnh Lương ngang qua người ánh mắt vẫn nhìn thẳng phía trước,
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 37:

      Editor: Tiểu Ốc

      Thấy vẻ mặt của Hạ Tuyền, Lệ Tịnh Lương nhíu mày, nhếch khóe miệng : "Nhìn thấy rất mất hứng sao?"

      Hạ Tuyền liếc cái rồi : "Nếu như em vui mừng."

      hồi trầm mặc qua , Lệ Tịnh Lương mở miệng : " trở về."

      Hạ Tuyền nháy mắt mấy cái, cẩn thận nhìn chằm chằm vào lúc lâu, ôm Lệ Hạ vẫn còn buồn ngủ đến gần , khi cảm nhận được nhiệt độ của , cuối cùng cũng chắc chắn rằng trở về.

      "Có chút ngoài ý muốn." Hạ Tuyền dỗ đứa bé , "Khi trở lại sao trước tiếng vậy?"

      Lệ Tịnh Lương hỏi đằng, trả lời nẻo: "Em thường nằm mơ thấy ?"

      Khóe miệng Hạ Tuyền có chút co quắp, đặt Lệ Hạ lên giường, dịu dàng : "Bảo bối, mau ngủ , có chuyện gì đâu, chỉ là giấc mơ thôi."

      Tiểu Lệ Hạ nhìn về phía ba ba, hình như có chút hoang mang, chỉ vào y y nha nha, giống như là hỏi: Đây là ai?

      Hạ Tuyền nhìn thấy màn này, khỏi quay đầu lại liếc Lệ Tịnh Lương cái, : "Đứa bé nhận ra ."

      Lệ Tịnh Lương nghiêng người ngồi xuống, chân dài lười biếng đặt ở mặt đất, động tác nghiêng vai kia vừa uy nghiêm lại vừa ưu nhã.

      "Thằng bé lớn hơn chút rồi, cũng còn giống với lúc ở bên cạnh nữa."

      Đây phải là nhảm sao? Thân hình của em bé là phát triển nhanh nhất, nhìn tận mấy tháng liền đương nhiên phải khác nhau rồi.

      Hạ Tuyền gì, sau khi dỗ con ngủ tắt đèn giọng : " ra bên ngoài ." xong liền bước ra khỏi phòng trước.

      Hai người thẳng vào thư phòng, Hạ Tuyền bật điều hòa lên, đóng cửa sổ rồi kéo kín rèm vào, tựa vào bàn làm việc nhìn về phía chồng mình đứng bên giá đựng sách, mặc dù bọn họ chưa hề cử hành hôn lễ, nhưng cũng đăng ký kết hôn, mặc dù người khác biết, nhưng ở trong lòng bọn họ chính là vợ chồng.

      Trước khi trở lại, trong đầu có hàng trăm hàng nghìn suy nghĩ, cũng nghĩ tới việc bọn họ lâu lắm rồi chưa gặp mặt nên nhất định cảm thấy xa lạ, nhưng mà chờ đến khi gặp lại rồi, mới phát ra mình hề có cảm giác xa lạ đối với , chẳng qua chỉ cảm thấy...... Khí chất của người đàn ông trước mắt này trầm tĩnh hơn rất nhiều.

      " ăn gì chưa?" Hạ Tuyền chủ động mở miệng , "Có muốn em làm đồ ăn khuya giúp ?"

      Lệ Tịnh Lương từ chối, đặt quyển sách trong tay xuống rồi nhìn về phía chiếc hộp đàn dựa vào giá sách, chợt : " kéo đàn cho em nghe?"

      Hạ Tuyền sớm biết nơi này có đàn violin, nhưng vẫn luôn cho rằng cái đó chỉ để trang trí, bởi vì chưa bao giờ thấy kéo đàn cả. Nhưng bây giờ chủ động đưa ra đề nghị này, đương nhiên hết sức mong đợi.

      "Em đóng cửa lại."

      Hạ Tuyền tới đóng kín cửa phòng, tựa vào đó dịu dàng gật đầu cái. Đây ràng là động tác rất bình thường, nhưng khi đặt người lại trở nên vô cùng quyến rũ, làm cho người ta hận thể cầm bút vẽ lại.

      Sinh con khiến cho càng trở nên thành thục, xinh đẹp thướt tha hơn, đương nhiên cũng khiến cho dáng người của càng thêm lả lướt và mê người

      Lệ Tịnh Lương thu hồi tầm mắt từ người , mở hộp đàn lấy cây violin ra, điều chỉnh dây chút rồi bắt đầu kéo đàn.

      bản nhạc nổi tiếng tầm quốc tế ——《Por una cabeza》, ngoại trừ nổi tiếng của chính bản thân nó ra, bản nhạc còn xuất trong bộ phim kinh điển 《 Scent of a Woman 》, do Alfredo Le Pera phối nhạc khi nhảy điệu Tăng-gô, nó cũng xuất trong 《Bản danh sách của Schindler》, Hạ Tuyền vô cùng thích.

      Tư thế kéo đàn vô cùng đẹp mắt, tây trang màu xám đậm, áo sơ mi màu đen, nút cài cổ áo mở ra, vẻ mặt nghiêm túc, đôi mắt xếch khép hờ, theo động tác kéo đàn của , các giai điệu từ từ bay bổng, như vậy, giống như con thiên nga đen tao nhã nội liễm, có thể dễ dàng giam cầm trái tim của tất cả những người phụ nữ làm tù binh.

      Hạ Tuyền nhịn được lại nghĩ đến Liêu Hạnh Nhi, nhất thời có chút thất thần, Lệ Tịnh Lương kéo đến nửa dừng lại, để violin xuống, giương mắt hỏi " suy nghĩ gì thế?"

      Hạ Tuyền bĩu môi, muốn rồi lại thôi, Lệ Tịnh Lương cũng miễn cưỡng, sau khi thu dọn đàn xong xuôi đứng thẳng người : " suy nghĩ thông suốt rồi."

      "Hả?" Hạ Tuyền thắc mắc.

      "Nếu như em nhất quyết muốn quay phim cứ tiếp tục quay ." có nhìn , cúi đầu dùng khăn xoan thong thả ung dung lau ngón tay, "Nhưng mà hy vọng em sắp xếp thời gian hợp lý, nên chậm trễ việc chăm sóc đứa bé. Lệ Hạ còn , có lẽ em cũng phải công tác mấy tháng liền giống như , khi trở lại có khi thằng bé còn nhận ra em nữa rồi. Với từng trải của mình, đáng lẽ ra em càng phải coi trọng đứa bé hơn mới đúng chứ."

      Lời của giống như lưỡi dao, đâm vào trái tim Hạ Tuyền, bật cười : "Vậy chúng ta có chung ý nghĩ rồi."

      Lúc này Lệ Tịnh Lương mới nhìn về phía , gương mặt vẫn có biểu cảm gì, nhưng trong đáy mắt lại có bồi hồi và nhớ nhung rất khó phát .

      "Em cũng suy nghĩ rồi." thở phào hơi , "Em quay phim nữa, nếu có thể, em xem
      [​IMG]
      Tuyết Liên, Trâudhtt thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 38:

      Lương Ngâm có cách nào giúp con đương nhiên là nghĩ đến chồng. Bà ta nhanh chóng tới bên cạnh người chồng làm ra vẻ phải chuyện của mình kia, căng thẳng : "Ông à, ông nhanh nghĩ cách !"

      Diệp Minh Tâm cũng trông mong nhìn về phía cha mình, trong ánh mắt lo lắng của ta chứa đầy ỷ lại nhưng mà Diệp Hân lại an ủi và giúp đỡ ta như trước đây. Ông lạnh nhạt thu tầm mắt lại, chắp tay : "Làm sai phải chịu tội, đây phải là chuyện hiển nhiên sao?"

      Diệp Minh Tâm thể tin, : "Ba ba?"

      Diệp Hân hề đáp lại, xoay người định lên lầu tiếp tục nghỉ ngơi, Diệp Minh Tâm thấy vậy thể nào chấp nhận được, khóc lên: "Ba ba, tại sao người lại trở thành như vậy, trước đây người đối xử với con như vậy."

      Lương Ngâm tuyệt vọng dựa vào lan can, mặt tái nhợt, nhìn qua già vài tuổi.

      Diệp Hân dừng bước quay đầu lại nhìn chằm chằm người con bị cảnh sát khống chế hồi, châm rãi : "Nếu như tôi vẫn đối xử với như người cha ruột ngốc đến nỗi đến bước đường này."

      Đây là có ý gì? Diệp Minh Tâm mờ mịt hiểu, Diệp Hân thấy phiền, giải thích: " người cha thực sao có thể luôn cưng chiều con của mình đây? Cưng chiều con của mình đến mức còn giá trị quan, biến thành kẻ kiêu ngạo lúc nào cũng có thể phát giận sao?"(Đoạn này có hai từ bị mất, phải là mình hiểu mà là thực nó chỉ là hai cái ô trống cho nên mình chém bừa, có gì sai sót mọi người thông cảm nhé.)

      Lương Ngâm nhất thời tỉnh ngộ, ra nhiều năm như vậy, Diệp Hân bề ngoài nhìn như đối xử tốt với hai mẹ con bà nhưng chưa từng thực xem hai người là người nhà. Bề ngoài ông ta đối với Diệp Minh Tâm rất tốt nhưng thực ra là chiều hư ta, biến ta thành kẻ có chừng mực, chua ngoa đanh đá, biết phân biệt tốt xấu. tại Diệp Minh Tâm xảy ra chuyện rồi, chuyện này có quan hệ rất lớn đến chuyện Diệp Hân dung túng ta. Nếu như ông ta thực từng để tâm đến chuyện giáo dục ta thân là thiên kim tiểu thư nhà giàu, Diệp Minh Tâm tuyệt đối làm ra những chuyện hạ lưu như vậy.

      Cảnh sát cho bọn họ thời gian chuyện, sau khi hoàn thành thủ tục lập tức đưa Diệp Minh Tâm , cũng lúc nào cũng có thể gọi hai vợ chồng họ đến để phối hợp điều tra.

      Diệp Hân và Lương Ngâm có tư cách , Diệp Minh Tâm cùng đám cảnh sát rời , căn nhà lại yên tĩnh lại lần nữa, chỉ còn lại hai người khi còn trẻ đều rất tùy hứng.

      Lương Ngâm nhìn chồng mình giống như nhận ra vậy, khóe môi nhếch lên tạo thành nụ cười chán nản và tự trào phúng.

      "Nếu như ông thích tôi, lúc trước vì sao còn đồng ý kết hôn cùng tôi, lại còn sống cùng tôi nhiều năm như vậy?" Bà ta xiết chặt lan can, thương tâm hỏi.

      Nghe thấy câu hỏi này, Diệp Hân trào phúng cười, nụ cười kia phải là hoàn toàn là cười Lương Ngâm mà còn có phần lớn là tự cười chính mình.

      Cho tới bây giờ ông ta vẫn nhớ ánh mắt Khang Vũ nhìn ông ta lúc rời .

      Tôi chỉ hy vọng từ trước đến giờ chưa từng tôi, bằng nhất định hối hận vì hành động này hôm nay.

      Hối hận ? hối hận là giả. Chỉ vì hiểu lầm mà hai người tách ra, con ruột của ông lưu lạc bên ngoài, ông nhẫn tâm tìm, tất cả những thứ này đều là lỗi của hiểu lầm kia.

      Mặc dù Lương Ngâm là người cầm đầu nhưng tội lỗi của ông ta ít hơn sao?

      Thử hỏi, nếu như khi ông vừa kết hôn với Lương Ngâm lâu là biết tất cả đều là hiểu lầm ông để ý đến nhà họ Lương và quyền lực để trở lại bên người Khang Vũ sao?

      cho cùng, ông ta và Lương Ngâm là cùng loại người, như vậy, hai người ở cùng chỗ thực là đúng như bốn chữ ... ổ rắn chuột.

      Ở Cục cảnh sát, Diệp Minh Tâm chịu nhận tội nhưng người đàn ông mà ta thuê thú nhận tất cả, ta chính là thủ phạm chính và đưa tiền. Nhìn bằng chứng như núi, Diệp Minh Tâm còn phủ nhận được nữa, chỉ có thể bất đắc dĩ nhận tội.

      Nhận điện thoại xong, Hạ Tuyền thả bình sữa xuống, sờ sờ đầu Lệ Hạ, suy nghĩ lúc nào thả tin tức này ra là tốt nhất.

      Lệ Tịnh Lương từ phòng ăn ra, tay bưng đĩa hoa quả được cắt gọt cẩn thận.

      , dao pháp cắt hoa quả rau củ của ông chủ Lệ tương đối tốt, mỗi lần Hạ Tuyền nhìn thấy hoa quả mà cắt ra đều khỏi hoài nghi có gì là học được.

      " thực là có thiên phú làm đầu bếp." cảm thán, cầm nĩa ăn hoa quả.

      Tiểu Lệ Hạ trông mong nhìn hoa quả cái nĩa của mẹ, khẽ nuốt ngụm nước bọt. Dáng vẻ như vậy của cậu khiến cho Lệ Tịnh Lương buồn cười. Ông chủ Lệ nhếch miệng ngồi vào bên cạnh con, dùng thìa ép từng chút từng chút hoa quả thành chất lỏng mà đứa bé có thể nuốt được, kiên nhẫn cho con ăn.

      Mấy ngày gần đây Lệ Tịnh Lương đều đúng giờ tan sở về nhà, thậm chí hề công tác, có mấy hạng mục cần phải xem đều giao cho cấp dưới.

      Hạ Tuyền thấy thay đổi của yên tâm ở nhà thoải mái tự kỷ.

      Bởi vì là nữ chính cho nên Hạ Tuyền vẫn phải đến các buổi tuyên truyền của Hắc Vũ nhưng thời
      [​IMG]
      Tuyết Liên, Trâudhtt thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 39:

      Editor: Tiểu Ốc

      Tuyên bố rút lui khỏi Làng Giải Trí của Hạ Tuyền gần như xảy ra ngay sau khi Lệ Tịnh Lương tuyên bố chuyện bọn họ kết hôn.

      Hai tin tức khủng bố này làm cho cả Làng Giải Trí như nổ tung.

      Dù thế nào bọn họ cũng thể ngờ rằng nữ diễn viên trẻ với đầy triển vọng như Hạ Tuyền lại rút lui khỏi giới giải trí. Càng thể ngờ được rằng có thể ở bên cạnh nhân vật như Lệ Tịnh Lương, hơn nữa còn có thể gả cho , sinh thế hệ sau cho nhà họ Lệ!

      Ngoài bọn họ ra, những dân chúng ngoài cuộc cũng rất ngạc nhiên, bởi vì nữ minh tinh với đầy rẫy chuyện xấu như vậy lại có thể vô cùng thuận lợi gả vào gia đình hào môn, hơn nữa còn là gia đình vô cùng “hào”, chuyện này đúng là phá vỡ tam quan(*).

      (*)tam quan: thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan

      Chẳng lẽ gương mặt đẹp chính là nước cờ đầu sao?

      Mặc dù tất cả mọi người đều hiểu lầm cuộc hôn nhân của Hạ Tuyền và Lệ Tịnh Lương, nhưng vì Hạ Tuyền rút lui rồi nên để ý nữa.

      Bộ phim cuối cùng của phu nhân chủ tịch tập đoàn AR hấp dẫn rất nhiều người xem, mọi người đều bàn tán xôn xao khi đến phân cảnh hôn của vợ Lệ Tịnh Lương và nam diễn viên, mặc dù biết rằng đó có thể là kĩ xảo, nhưng mà vẫn có rất nhiều người tin rằng đó là quay . Cho nên ở phương diện thu hút người xem, 《 Hắc Vũ 》"lăng xê" tương đối thành công.

      Trong rạp chiếu phim, Hạ Tuyền cùng Lệ Tịnh Lương Tịnh ngồi sánh vai nhau, vì muốn được xem bộ phim cách tĩnh lặng, cho nên Lệ Tịnh Lương bao hết cả rạp, tối nay nơi này chỉ có hai người bọn họ...... À đúng, còn phải cộng thêm cả con trai bảo bối của bọn họ nữa.

      Thời tiết mát mẻ, nóng cũng lạnh, Tiểu Lệ Hạ ra ngoài giải sầu cùng ba mẹ. Nhìn gương mặt xinh đẹp của người phụ nữ màn hình lớn, Tiểu Lệ Hạ khó hiểu ngoái đầu nhìn lại mẹ, y y nha nha muốn tuyên bố phát của mình, nhưng cậu vẫn chưa chuyện được, nên chỉ có thể khoa tay múa chân, gấp đến mức sắp khóc rồi.

      Ông chủ Lệ kiên nhẫn nhìn lúc mới hiểu ra, : "Con có hai người mẹ?"

      Lệ Hạ vui mừng muốn vỗ tay, nhưng do tuổi còn , động tác được thành thục, nên mấy lần làm được liền nổi giận vùi đầu vào lòng mẹ làm tổ.

      Hạ Tuyền bị hành động của con làm cho ngay cả tâm cũng muốn hòa tan, ôm con dỗ dành, mặc dù nhà ba người bọn họ ở trong rạp phim, nhưng lại hề xem phim.

      "Mặc dù là kĩ xảo, nhưng mà cảnh hôn này trông rất ."

      Lệ Tịnh Lương chợt thốt lên câu như vậy, khiến cho Hạ Tuyền sợ hết hồn.

      " vẫn xem sao?" Hạ Tuyền chế nhạo chút, sáng suốt sang chuyện khác, "Ông xã, em có chuyện muốn bàn bạc với ."

      Lệ Tịnh Lương nghiêng đầu nhìn , vẻ mặt hơi suy tư, nhưng vẫn gật đầu cái, ý bảo nghe.

      Hạ Tuyền lại gần lỗ tai dịu dàng hỏi: "Tòa cao ốc của tập đoàn còn có tầng nào trống ?"

      Lệ Tịnh Lương khẽ híp mắt, cười như cười: "Em lại định mưu chuyện ma quỷ gì?"

      Hạ Tuyền làm như lẽ đương nhiên : "Em hề có mưu đồ gì cả, đây là là câu hỏi vô cùng bình thường hơn nữa còn rất hợp tình hợp lý, cứ cho em biết ?"

      Lệ Tịnh Lương vội vàng trả lời, vắt chéo hai chân, ngón tay đặt ở đầu gối khẽ gõ có tiết tấu, mặc dù dáng vẻ bất động này rất tuấn bất phàm nhưng lại có chút đáng ghét ╭(╯^╰)╮

      "Được rồi được rồi, em em ." Hạ Tuyền bất đắc dĩ thỏa hiệp, sau khi hôn con trai giãy giụa trong lòng, đề cao lượng : phải em định rút lui về làm kinh doang sao, phải có chỗ để em làm việc chứ? Em thấy tòa cao ốc của tập đoàn nhiều tầng như vậy, chắc cũng phải có tầng trống chứ." Đột nhiên, giống như sợ Lệ Tịnh Lương đồng ý, bổ sung thêm câu, "Đừng lo, em trả tiền thuê."

      "Với vài đồng xu của em chắc sau khi trả hết tiền thuê, em căn bản phá sản luôn."

      Lệ Tịnh Lương liếc cái, tương đối khinh thường.

      Hạ Tuyền suy sụp, dán vào gò má nhắn gương mặt Lệ Hạ : "Bảo bối, nhìn người cha hư đốn của con kia, mẹ chỉ muốn lại gần cha chút thôi, mẹ chỉ muốn có gian để làm việc thôi, nhưng mà cha con lại thèm nghĩ ngợi gì muốn từ chối."

      Lệ Hạ giống như có thể cảm nhận được uất ức của mẹ, chỉ chốc lát sau hốc mắt liền trở nên hơi ươn ướt, giống như sắp khóc.

      Đường cong gương mặt tuấn của Lệ Tịnh Lương dần mềm xuống, đổi giọng điệu : " có từ chối."

      "Đúng, có trực tiếp từ chối, nhưng lại xem thường tiền gửi ngân hàng của em, điều này chính là gián tiếp từ chối."

      "Chúng ta cứ bàn chút về việc nên để cho em sử dụng tầng nào là tốt nhất ." Con ngươi Lệ Tịnh Lương khẽ cong lại như lưỡi liềm, tay chống đầu giống như khổ não, qua lúc lâu mới , "Hình như tầng nào cũng có chỗ cần sử dụng."

      Vẻ mặt Hạ Tuyền thất vọng, giống như cũng nhất định phải có, nên khi thấy như vậy liền từ bỏ luôn, nhưng Lệ Tịnh Lương lại thay đổi ý đinh: "Nhưng có thể để tầng bên dưới cho em dùng."

      Ánh mắt Hạ Tuyền lấp lánh nhìn , bình tĩnh : "Tầng đó ra cũng rất cần thiết."

      "Dùng để làm gì? Chỉ cần làm chậm trễ công việc bình thường của mọi người."

      Lệ Tịnh Lương nghiêm túc : "Giao tầng đó cho em rất làm trì hoãn công việc, bởi vì khi làm việc phải kết hợp cả lao động và vui chơi, nên cơ sở giải trí là thứ thể thiếu được."

      "......" lại, ra là nơi dùng để chơi ( ゜ đập đầu vào gối ゜メ)

      Hạ Tuyền nghiến răng : "Lệ tiên sinh, làm phiền ngài cho tôi thuê tầng đó, khi nào trở về chúng ta làm hợp đồng, ngài cứ cho tôi thuê chỗ đó theo giá thị trường 0,8% là được rồi, cần phải quá đáng."

      Lần này Lệ Tịnh Lương nghiêng đầu nhìn lại, dịu dàng : " lấy tiền. Cần gì phải phân chia em với ?"

      "Nhưng em......"

      còn chưa kịp hết, lập tức ngắt
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :