1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại] Kẻ lập mưu - Tổng Công Đại Nhân (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 30:

      Editor: Tiểu Ốc

      " cũng đâu để cho em được kiêu ngạo chút." Hít mũi cái, thanh đặc giọng mũi của người phụ nữ vang lên từ trong ngực người đàn ông.

      Trong nháy mắt đó, dường như khóe miệng Lệ Tịnh Lương hơi nhếch lên chút, ý tứ bên trong cặp mắt xếch đen nhánh đằng sau mắt kính kia ràng là " biết ngay mà" nhưng lại thể làm gì khác.

      "Em lại muốn làm cái gì."

      Ai, ra phụ nữ ghét nhất là cái từ này, cái gì gọi là "lại" cơ chứ? đề cập tới vấn đề này rất nhiều lần sao?

      Nhưng khi nghĩ lại hình như...... đúng là như vậy rồi.

      Có chút ngượng ngùng nắm chặt lấy vạt áo của , Hạ Tuyền trầm mặc lúc lâu, hơi híp mắt ngẩng đầu lên từ trong ngực , túm lấy vạt áo để kéo đầu xuống, hai người cứ mắt đối mắt như vậy.

      " chuyện."

      Ông chủ Lệ thấy đối phương cứ nhìn chằm chằm vào mình mà chịu đưa ra điều kiện chau mày, nhìn thử xem, đàn ông đẹp chính là đàn ông đẹp, ngay cả khi nhíu mày cũng tuấn như vậy. Hạ Tuyền cười rộ lên, giơ tay nhàng mơn trớn khuôn mặt như tranh vẽ của , lúc lâu mới thu tay lại, hơi xúc động thở dài.

      "Lệ Tịnh Lương, nếu như đóng phim, nhất định còn nổi tiếng hơn cả Vân Nhược Châu."

      Giống như đụng đến chỗ hiểm của ông chủ Lệ, Lệ mỗ trực tiếp buông ra rồi xoay người muốn rời , Hạ Tuyền cười híp mắt kéo tay : " đâu thế? đề cập tới ta nữa là được rồi chứ gì?"

      Lệ Tịnh Lương ngoái đầu lại nhìn chằm chằm vào , ánh mắt kia đúng là ngoan độc mà, giống như muốn ăn sống nuốt tươi vậy.

      "Đừng có dùng ánh mắt đó nhìn em, em bị tổn thương đấy." ôm ngực, bộ dạng giống như là thể chịu được.

      Vẻ mặt Lệ Tịnh Lương khựng lại mấy giây, sau đó lại trở về như cũ, trực tiếp ngồi lên giường, từ từ bình tĩnh miêu tả từ đầu đến cuối thân hình của , là diễn viên, sớm bị người ta nhìn quen rồi, thấy như thế còn bày ra tư thế tạo hình để cho nhìn, còn thuận tiện sờ sờ bụng của mình nữa.

      "Thấy thế nào, nhìn có được ? Có cảm thấy em nâng cao bụng bầu như thế này rất đẹp hay ?"

      Đôi mắt vẫn ửng hồng như cũ, mặc dù cố gắng hết sức để thể mình vui vẻ, nhưng hiệu quả vẫn quá kém.

      Lệ Tịnh Lương khẽ vỗ vào vị trí ở bên cạnh, sau đó quay đầu sang bên, giống như là suy tư cái gì đó.

      Ban đầu Hạ Tuyền có chút do dự, nhưng khi thấy dời tầm mắt chỗ khác cũng cảm thấy tự nhiên hơn đôi chút, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh .

      Cảm giác vị trí bên cạnh lõm xuống, Lệ Tịnh Lương mới quay đầu lại nhìn thẳng về phía trước : "Xem ra em bình tĩnh lại."

      ra tâm trạng bây giờ của Hạ Tuyền vô cùng vô cùng phức tạp, biết vừa rồi Lệ Tịnh Lương quay đầu phải là vì suy tư, mà là vì sợ được tự nhiên. suy nghĩ ân cần chu đáo như vậy, hề có chút mưu mô quỷ quái gì, tự thẹn mình bằng, nhưng lại cảm thấy rất có cảm giác an toàn.

      nhìn , bờ vai của rộng như vậy, nhìn lúc cũng tự chủ mà dịch tới gần, rúc vào đầu vai của .

      " ra em cũng nghĩ ra muốn làm cái gì." chậm rãi ra từng lời trong tim mình, "Em chỉ là muốn hỏi vài vấn đề."

      Lệ Tịnh Lương rũ mắt nhìn , trầm trầm thấp thấp phát ra tiếng nghi vấn: "Hả?"

      Tầm mắt Hạ Tuyền chuyển lên nhìn thẳng vào , hỏi: "Về sau đối xử tốt với em chứ?"

      "."

      "Vậy muốn em và đứa bé này ?"

      "Muốn."

      "Vậy có thể đảm bảo rằng cả đời này nuốt lời ?"

      "Có thể."

      " đúng." Hạ Tuyền ngồi thẳng người : "Với tính tình của Lệ tiên sinh, chẳng phải là nên cái gì mà ‘tôi đoán được chuyện của tương lai, chỉ có thể đảm bảo chuyện của tại’ thôi sao?"

      Lệ Tịnh Lương cười như cười trêu chọc: "Em đoán suy nghĩ của sao?"

      "Đây là tò mò trong tình ." Vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, bộ dạng giống như là mình đúng.

      Lệ Tịnh Lương khẽ cười tiếng, giơ tay đè lên đôi bàn tay ngừng di trái di phải của , đặc biệt là bàn tay sắp chạm đến eo của , hơn nữa chúng còn giống như hợp tác làm loạn eo , sao có thể ngăn cản được?

      "Vừa nãy còn chất vấn ban công, vậy mà bây giờ còn cái gì mà tò mò trong ‘tình ’, chính bản thân em có tin được ."

      "Em đương nhiên tin." rất cố chấp muốn chạm vào eo của , mặc dù ngăn lại rất nhiều lần, nhưng vẫn lúc thua lúc thắng.

      Cuối cùng, Lệ Tịnh Lương nhịn được nữa, bắt lấy cổ tay của chau mày : "Còn lộn xộn nữa lập tức lên giường."

      Những lời này tuyệt đối phải ý tứ mặt chữ, nhất định là có ý nào đó. Nhưng Hạ Tuyền là ai chứ? Sao có thể sợ được?

      "Ngay cả cái cầu nho như vậy của em mà cũng chịu đáp ứng, còn rằng về sau đối xử tốt với em sao." Hạ Tuyền lã chã chực khóc, "Em ngay cả sờ chút cũng được à? Em cũng đâu có sờ phần dưới của , chỉ là muốn sờ eo của thôi mà."

      "Eo của đàn ông có gì tốt mà sờ vào." mặn nhạt , cử động.

      "Eo của giống với những người đàn ông khác!"

      " phải là đàn ông sao?"

      " là đàn ông, nhưng phải là đàn ông thối, người đàn ông thơm ngát." hôn cái lên mặt , bây giờ vui vẻ hơn rất nhiều.

      Lệ Tịnh Lương liếc mắt nhìn , nghiền ngẫm : "À, bây giờ phải là người xấu nữa rồi, em có thể lại lần nữa."

      "......" Người đàn ông này đúng là thù dai, Hạ Tuyền ho tiếng sang chuyện khác, "Buổi sáng vẫn chưa được ăn nhiều lắm nên hơi đói, em ra ngoài ăn chút đây." xong đứng dậy chuẩn bị rời , Lệ Tịnh Lương cũng ngăn cản , đợi đến khi sắp
      [​IMG]
      Tuyết Liên, dhttTrâu thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 31:

      Editor: Thơ

      Thực ra Hạ Tuyền cũng để câu 'khi nào em ' của Lệ Tịnh Lương ở trong lòng bởi vì biết tính chất công việc của Lệ Tịnh Lương, có thể rút thời gian đến Fiji thăm , cảm thấy rất hiếm có rồi.

      Nhưng dường như ông chủ Lệ tuyệt đối tuân thủ lời hứa của mình, sau khi đạt được tin tức Hạ Tuyền muốn ở Fiji sinh con rồi mới về nước cũng rời .

      Hạ Tuyền nằm trong phòng ngủ, Lệ tiên sinh ngồi ở phòng khách đánh chữ rất nhanh, ngồi bên cạnh vừa xem sách dưỡng thai vừa lén nhìn , nghĩ thầm, mọi người đều đàn ông quyến rũ nhất là khi nghiêm túc làm việc, lời này quả thực sai chút nào. Giống như loại nhân vật lớn ký hai chữ trị giá mấy trăm vạn như Lệ tiên sinh, khi nghiêm túc làm việc quả thực là diễm quang bắn ra tứ phía.

      Cho dù khoảng cách hai người gần nhưng trong mắt Hạ Tuyền, quả thực là phát sáng lấp lánh.

      Từ miêu tả ở có thể thấy được ánh mắt Hạ Tuyền nhìn Lệ Tịnh Lương đói khát đến mức độ nào.

      Tốc độ đánh chữ của Lệ Tịnh Lương dừng lại nhưng mày dần dần nhíu lại, điều này khiến cho người chat webcam với hoảng sợ, lo lắng có phải mình sai gì ,

      Lát sau, Lệ Tịnh Lương đột nhiên lập laptop lại nhìn về phía phòng ngủ. Hạ Tuyền mang vẻ mặt si mê bị bắt quả tang, những đỏ mặt mà còn vô cùng quyến rũ nháy mắt với .

      Lệ Tịnh Lương đưa tay đè lên thái dương giật giật của mình, đứng dậy, hai tay nhét vào túi quần, bước ra ngoài.

      Trước khi đóng cửa lại, giọng bình tĩnh lại hơi cứng ngắc của truyền tới: " ra ngoài chút."

      Hạ Tuyền bị hành động của chọc cười thành tiếng, nắm giường cười lăn lộn nhưng vẫn chú ý đụng đến bụng.

      Mắt thấy mang thai hơn năm tháng, còn chưa đến năm tháng nữa là có thể nhìn thấy bảo bảo của mình, trong lòng Hạ Tuyền vô cùng chờ mong.

      Tại nơi đất khách quê người này, lần đầu tiên có cơ hội để Lệ Tịnh Lương đưa mình khám thai, hơn nữa cần trốn tránh như đặc vụ.

      Hai người sóng vai ngồi ghế chờ, tay Lệ tiên sinh là chiếc điện thoại bao giờ rời tay. Hạ Tuyền tới gần nhìn thoáng qua, lại là màn hình chứng khoán mà hiểu.

      Lệ Tịnh Lương thấy ràng là hiếu gì nhưng vẫn nhìn say sưa liếc mắt hỏi: "Em cảm thấy thế nào?"

      Hạ Tuyền 'khụ' tiếng, như : "Tình thế khá khả quan!"

      Lệ Tịnh Lương cân nhắc : "Tình thế khả quan? Em vẫn nên im lặng , tất cả đều là màu đỏ mà khả quan sao?"

      Hạ Tuyền khó hiểu : " phải là màu xanh có nghĩa là hạ xuống, màu đỏ là tăng lên sao?"

      "Đó là ở Trung Quốc." Tuy vấn đề này có vẻ ngu ngốc nhưng Lệ tiên sinh vẫn hào phóng giải thích: "Ở nước ngoài, màu xanh có nghĩa là suôn sẻ mà màu đỏ có nghĩa là chấm dứt, giống với màu đỏ đại biểu cho vui mừng của người Trung Quốc."

      "Cho nên tại rớt giá sao?" Hạ Tuyền kinh ngạc : "Cổ phiếu mà xem trọng cũng rớt giá sao?"

      Lệ Tịnh Lương cười ảm đạm, đôi mắt xếch híp thành vòng cung xinh đẹp, vẻ tự tin cao ngạo kia bất luận ai cũng bắt chước được.

      "Vài ngày sau phải như thế này nữa." Dứt lời liền tắt điện thoại xem nữa.

      Hạ Tuyền chờ đợi hơi nhàm chán, nhịn được kéo ống tay áo của : " hát bài cho em nghe ."

      Lệ Tịnh Lương cần suy nghĩ cự tuyệt: "Đây là bệnh viện."

      "Chúng ta qua bên là được." cương quyết lôi kéo đứng dậy xuyên qua hành lang, Lệ Tịnh Lương muốn nhưng lại dám dùng lực quá lớn, sợ bị ngã. Vì thế kết quả liền biến thành ỡm ờ theo .

      "Được rồi, hát ." ôm thắt lưng , ngửa đầu nhìn , ánh mắt lấp lánh còn mang theo tầng hơi nước. Bất kì người đàn ông nào nhìn vào cũng cự tuyệt được, càng đến ông chủ Lệ vốn có trong lòng.

      " biết hát." mím môi .

      " sao, em ngại, em chỉ muốn hát cho em nghe, hát tình ca." kiễng chân hôn cái, dáng vẻ chờ mong nhìn .

      Đối mặt với ánh mắt như vậy, lời cự tuyệt, hơn nữa còn phải như hơi khó, Lệ Tịnh Lương suy nghĩ lúc lâu, cuối cùng cũng thỏa hiệp. (Lệ tiên sinh nhà chúng ta có tiềm chất thê nô :)))

      " biết nên hát cái gì, em muốn nghe cái gì?"

      "Em phát cho nghe lần, có thể nhớ được hát thế nào ?" Hạ Tuyền hỏi.

      "Có thể." trả lời hề do dự.

      "Lợi hại như vậy sao?" vừa cầm điện thoại ra tìm bài hát vừa : "Chẳng lẽ là tố chất chủng tộc sao?"

      "Chúng ta đều là người da vàng."

      Lệ Tịnh Lương mặn nhạt câu, mi mắt liếc xuống màn hình di động của ... Người này, chẳng những đổi màn hình máy tính mà màn hình điện thoại cũng đổi thành ảnh chụp chung của bọn họ.

      "Phải rồi, em cũng hát được, cho nên mới là tố chất chủng tộc." Hạ Tuyền đắc ý cười, hát ca khúc vừa mới tìm ra lần, hát xong liền với Lệ Tịnh Lương: "Em muốn hát bài này cho em nghe."

      Lệ Tịnh Lương hơi do dự vì ca từ của bài hát. liếc mắt nhìn cái, lại nhìn điện thoại di động, lúc lâu cũng gì. Hạ Tuyền sốt ruột lắc cánh tay làm nũng. Gương mặt kiều diễm và giọng dịu dàng khiến cho người ta thể suy nghĩ lý trí, biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại gật đầu.

      Vì thế, cách chậm rãi, người đàn ông dù trong mơ nhìn thấy cũng khiến người ta cười tỉnh lại dùng giọng trấm ấm hát lên ca khúc muốn nghe.

      Trước đó Hạ Tuyền còn có thể bình tĩnh nhưng khi hát đến điệp khúc khỏi cảm thán thiên phú và trí nhớ của , thuận tiện còn có chút... mặt đỏ tim đập, như say như si.

      " em ra sao, nước mắt của em ai lau khô?"

      Mắt lấp lánh.

      "Ai giúp em mở dù, an ủi khi em buồn phiền?"

      Muốn say.

      "Những đêm mất ngủ em sợ nhất là đơn."

      Tuyệt vời.

      " em ra sao, tâm của em còn có ai hiểu được?"

      hiểu được!

      "Vì sao lại buông tay, vì sao lại rời bỏ."

      Em rời bỏ!

      " phải nhau cả đời sao?"

      "Em ." Hạ Tuyền trực tiếp ôm cổ hôn , Lệ Tịnh Lương ôm , hơi cúi người đáp lại. rất vui vẻ, ...cũng cười. (Vì để được link ở đây nên mình để link bài hát ở comt dưới nhé. Bài này là nhạc phim Tiểu lý phi đao)

      Thời gian của nụ hôn này rất lâu, mãi đến khi bác sĩ gọi tên mới lưu luyến rời, theo sát ông chủ Lệ cùng khám thai.

      Quá trình khám thai rất thuận lợi, Lệ tiên sinh vẫn im
      [​IMG]
      Tuyết Liên, dhttTrâu thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 32:

      Editor: Tiểu Ốc

      Ban đêm mười giờ, trong phòng bao lớn nhất của quán bar Giang Thành, dưới ánh đèn mờ ảo có mấy người đàn ông ôm hôn trêu chọc mấy người phụ nữ xinh đẹp, còn có hai người ngồi ở bên bình thản nhìn màn trước mắt, người trong đó mặt mày dịu dàng, khóe miệng vẫn luôn mỉm cười, có cái gì đó hề phù hợp với khí mập mờ xa hoa phung phí của nơi này, thản nhiên tựa lưng vào ghế sô pha, hai chân vắt chéo lạnh nhạt liếc nhìn về phía trước, giống như người lớn tuổi ngắm nhìn đám con nít chơi đùa.

      "Ông chủ Lệ cần người bồi bên cạnh sao?"

      Người đàn ông vừa cười vừa nháy mắt về phía, lập tức có quyến rũ nhàng dựa vào Lệ Tịnh Lương, khi đó còn chưa kịp chạm vào Lệ Tịnh Lương cười như cười nhìn ta, cũng biết tại sao, đó còn dám tiến lên nữa, lùi về phía sau bước theo bản năng, khi phản ứng lại phát ra người đàn ông vừa nãy đưa mắt ra hiệu cho ta sớm xụ mặt xuống.

      "Ông chủ Lệ đúng là giữ mình trong sạch." Vân Nhược Châu bưng ly rượu lên nhấp ngụm, gương mặt nuột nà như ngọc từng đóng qua rất nhiều vai diễn nam thần, có thể đóng vai bất kỳ nhân vật nào phù hợp với tất cả các hoàn cảnh —— chỉ cần muốn.

      Lệ Tịnh Lương tùy ý xoay xoay chiếc điện thoại di động, bên tai là những tiếng hát ra hồn của mấy người được gọi là "bạn bè", hình như họ đồng tình với lời của Vân Nhược Châu, nhưng ngoảnh mặt làm ngơ.

      Những người tụ hội ở nơi này tối nay đều là mấy vị khách quý của nghi thức khai trương tòa nhà bán hoặc cho thuê của bất động sản Lân Châu nào đó, Lệ Tịnh Lương đến đây là bởi vì công ty này có cổ phần của tập đoàn AR, Vân Nhược Châu ở đây có lẽ là vì ta là khách quý cắt băng.

      "Lệ tiên sinh cần gì phải cách xa người ngoài ngàn dặm như vậy." Vân Nhược Châu rót cho ly rượu đưa cho , "Gần đây sống chung với Hạ Tuyền có tốt ? ấy như vậy, nhất định đối xử với rất dịu dàng."

      Lệ Tịnh Lương giương mắt liếc cái, có nhận lấy ly rượu.

      Vân Nhược Châu tiếp tục : " ra lúc ở Fiji tôi có thể rời , nếu như tôi mà kiên trì ở lại, cũng được dễ dàng ôm người đẹp về nhà như vậy đâu." cười tủm tỉm , "Tóm lại, chẳng lẽ cảm thấy nợ tôi ân tình sao?"

      Lệ Tịnh Lương nghiền ngẫm : " cảm thấy bạn đồng giống với người sao?"

      Vân Nhược Châu mặt biến sắc: " ấy phải là bạn đồng hành của tôi, bây giờ ấy là bạn đồng hành của rồi, nhưng đối với tôi đó cũng chỉ là người tình mà thôi. Nếu như lòng của ấy vẫn còn có vài phần đặt ở người tôi giống như trước, đương nhiên tôi để ấy làm người tình đâu."

      Lệ Tịnh Lương nghe xong chỉ cười: "Xem ra Vân tiên sinh có thể bò tới vị trí này ở trong Làng Giải Trí cũng phải là có nguyên nhân."

      Sau khi câu ý vị sâu xa, lấy điện thoại ra xem đồng hồ, rồi lập tức nảy sinh ý nghĩ muốn ra về.

      vất vả Vân Nhược Châu mới sắp xếp được cuộc gặp gỡ lần này, sao có thể dễ dàng kết thúc như vậy được?

      ta thấy hình như Lệ Tịnh Lương sắp rời , lập tức để ly rượu xuống bày ra vẻ mặt nghiêm túc.

      " ra tôi có chuyện muốn thương lượng với Lệ tiên sinh." ta nghiêm túc .

      "Hả? Thương lượng với tôi?"

      Lệ Tịnh Lương nhìn sang lần nữa, nhưng ánh mắt của lần này mang theo chút thăm dò và cảnh cáo, chống lại ánh mắt khiến cho người ta tự chủ được rùng mình như thế, nhưng mà dù sao Vân Nhược Châu cũng là nhân vật ảnh đế lớn thường xuyên xuất , nên vẫn có thể chịu đựng được loại khí thế này.

      "Theo như tôi được biết, Lệ Lão Tiên Sinh về nước rồi, tôi muốn gặp ông ấy." Ống tay áo Vân Nhược Châu hoàn toàn được thả xuống, nhưng bởi vì ánh sáng mờ ảo, nên cũng ai chú ý tới những điều này.

      Lệ Tịnh Lương chỉnh lại chiếc caravat cầu kỳ tinh xảo của mình, cử chỉ vô cùng ưu nhã, gặp gỡ người đàn ông phi phàm, thông minh lại năng lực như vậy, cũng khó trách Hạ Tuyền lại lưu luyến nỡ. Vân Nhược Châu ngẫm nghĩ, bưng ly rượu lên uống hớp.

      " muốn gặp cha của tôi." Lệ Tịnh Lương kéo dài giọng điệu : "Để tôi nghĩ thử xem rốt cuộc là vì cái gì." híp mắt lại, cao ngạo phong lưu thành lời, "Chẳng lẽ lại là con riêng của ông ấy?"

      Giọng điệu giống như là đùa nhưng lại chọc trúng tim đen của người nào đó, vẻ mặt Vân Nhược Châu khẽ trầm xuống, khiến cho ánh mắt của Lệ Tịnh Lương cũng trở nên phức tạp hơn rất nhiều.

      "Ha ha." Khóe miệng Lệ Tịnh Lương nâng lên nụ cười, "Tôi chỉ đùa chút thôi, Vân tiên sinh tưởng à?"

      Vân Nhược Châu miễn cưỡng cười tiếng : " ra , tôi cũng có cách để trực tiếp gặp cha của Lệ tiên sinh mà cần thông qua ngài." Đột nhiên, hạ thấp giọng, "Nhưng tôi cảm thấy với tính tình của Lệ tiên sinh, nếu như mà tôi làm như vậy, chỉ sợ rằng chết rất thảm."

      "Cho nên?"

      "Cho nên tôi muốn trưng cầu ý kiến của trước." Vân Nhược Châu rũ mắt, "Nhưng đáng tiếc, câu đùa của Lệ tiên sinh vừa
      [​IMG]
      Tuyết Liên, Trâudhtt thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 33:

      là đợi khi Hạ Tuyền dưỡng lại khí sắc đăng ký kết hôn nhưng thực ra là đến khi Hạ Tuyền sắp đến ngày sinh Lệ Tịnh Lương mới nhanh chậm lái xe đưa làm thủ tục đăng ký kết hôn.

      thế nào đây, sau khi lấy được giấy kết hôn hợp pháp, trở về xe của Lệ tiên sinh, Hạ Tuyền vẫn có cảm giác chân .

      Suy luận chút, mục tiêu mà bạn vẫn cho rằng bao giờ đạt được nay bỗng đạt được, người bạn vẫn cho rằng là thể với tới nay bỗng ở bên cạnh bạn, lại còn thuận lợi như vậy, trong khoảnh khắc đó, bạn nhất định cảm nhận được....

      " nhéo em cái , phải là em nằm mơ chứ?" Hạ Tuyền nghiêng mắt nhìn Lệ Tịnh Lương lái xe.

      Lệ Tịnh Lương liếc cái, : "Là nằm mơ, phải em."

      "Hả?"

      " có nằm mơ cũng nghĩ tới mình kết hôn sớm như vậy."

      "Càng nghĩ lấy người phụ nữ như em?" Hạ Tuyền tiếp nhận đề tài, vô cùng đắc ý .

      Lệ Tịnh Lương nhàng cười, dù nhưng mặt lại có niềm vui sướng thể che dấu.

      Xem ra cũng rất vừa lòng với việc kết hôn của bọn họ, Hạ Tuyền hiểu được điều này, trong lòng càng yên ổn hơn.

      Trong khoảng thời gian bọn họ dưỡng thai ở Fiji trong nước có rất ít tin tức về hai người. Làm thương nhân, tin tức về ông chủ Lệ chỉ dừng ở mảng tài chính kinh tế. Nữ minh tinh trong thời gian mai danh tích, nghỉ ngơi và khôi phục sức khỏe còn từng trải qua nhiều phong ba như Hạ Tuyền tạm thời bị khán giả lãng quên cũng là lẽ thường.

      Hoàn cảnh yên tĩnh như vậy rất có lợi cho bọn họ đợi sinh con xong mới giải quyết những vấn đề còn lại.

      Ngày đứa bé được sinh ra, thời tiết ở Fiji rất tốt, ánh nắng tươi sáng, Lệ Tịnh Lương chờ đợi ở bên ngoài phòng sinh, ngoài cửa sổ là bầu trời xanh thẳng và khí trong lành. Tại nơi xinh đẹp như vậy chào đón sinh mệnh mới là chuyện khiến người ta vô cùng khó quên.

      Quá trình sinh sản của Hạ Tuyền cực kỳ thuận lợi, thời gian sinh cũng rất ngắn, dường như phải chịu đau đớn gì kết thúc.

      sinh cho Lệ Tịnh Lương đứa con trai, nặng bảy cân sáu lượng(*), vô cùng khỏe mạnh.

      (*) cân của Trung Quốc tương đương với 0,5kg, vậy nên đứa bé nặng khoảng 3,8kg

      Khi tỉnh lại, tuy bên người có cha mẹ như những sản phụ khác nhưng lại có Lệ Tịnh Lương và bảo bảo.

      ngồi cạnh giường bệnh, bên người là giường của trẻ sơ sinh, bảo bảo ngủ say đó. Cha của bảo bảo thấy tỉnh lại nhíu mày nhìn qua.

      "Em cảm thấy thế nào?"

      Thực ra ông chủ Lệ là người vô cùng lạnh nhạt trong chuyện tình cảm, cho dù là Hạ Tuyền lúc này cũng rất ít khi cảm thấy thể tình cảm của mình cho nên ngữ điệu thân thiết và lo lắng lúc này của là vô cùng hiếm thấy.

      "Em rất tốt." Giọng hơi khàn khàn nhưng tinh thần của Hạ Tuyền tệ lắm, điều này khiến cho lời của có độ tin cậy cao hơn chút. "Bảo bảo thế nào?" vội vàng hỏi.

      Lệ Tịnh Lương đứng dậy đến bên giường dành cho trẻ sơ sinh, khom lưng ôm thằng nhóc say ngủ kia đến bên cạnh , thấp giọng : "Là con trai, vô cùng khỏe mạnh."

      Hạ Tuyền cười : "Em thấy được."

      muốn xoa mặt của đứa bé nhưng lại cảm thấy như vậy thoải mái vì thế nên đành từ bỏ, dù sao về sau còn rất nhiều thời gian.

      "Nhưng mà..." bỗng nhiên nhíu mày, nhìn mặt của con trai, : "Tại sao lại khó coi như vậy?"

      "....Trẻ sơ sinh đều như vậy, lớn lên chút tốt hơn." Lệ Tịnh Lương miễn cưỡng giải thích.

      "Chẳng lẽ trước kia từng sinh rồi sao?"

      "Đây là hiểu biết thông thường." nhấn mạnh.

      Hạ Tuyền buồn cười : "Em biết, chọc thôi, dáng vẻ cha của Khanh Đa quốc sắc thiên hương như vậy, tương lai thằng bé nhất định cũng là lam nhan họa thủy.

      " ai dùng cụm từ quốc sắc thiên hương để miêu tả đàn ông cả." Lệ Tịnh Lương hờn giận nhíu mày.

      "Vậy hại nước hại dân sao?"

      "....."

      "Chẳng lẽ thích khuynh quốc khuynh thành?"

      Thấy càng càng quá đáng Lệ Tịnh Lương đành phải đổi đề tài.

      " hiểu chuyện ở cữ của phụ nữ cho lắm nên mời hộ lý giúp em rồi, đợi hết tháng rồi chúng ta về nước."

      "Cảm ơn."

      Tuy rất tình nguyện trở về nhưng Hạ Tuyền biết thể trốn tránh, vì con trai của , vì có thể càng tốt hơn để ở bên cạnh , chuẩn bị cố gắng nỗ lực rồi.

      Lệ Tịnh Lương ngồi ghế, dừng chút rồi hỏi : "Sao khi em trở về vẫn muốn quay phim sao?"

      "Ừ, em muốn quay bộ phim mới của Trần Quyền, vẫn còn hợp đồng." Hạ Tuyền nghiêng đầu : "Phải rồi, em lâu rồi chú ý chuyện của nhà họ Diệp, bọn họ thế nào rồi?"

      Lệ Tịnh Lương cười như có như : "Em về nước biết."

      Tuy Hạ Tuyền vui đùa gọi bảo bảo là Khanh Đa nhưng dù sao thằng bé cũng là đứa con đầu tiên của Lệ Tịnh Lương, đương nhiên thể qua loa tùy tiện quyết định tên như vậy.

      Khi Hạ Tuyền ở cữ cha của Lệ Tịnh Lương cân nhắc tên của đứa bé, nhân tiện điều tra chuyện của Vân Nhược Châu khắp nơi.

      Tục ngữ đúng, có câu là 'tuổi già khó giữ được khí tiết', câu này dùng để hình dung Lệ Chấp rất đúng.

      Khi nhận được tin tức này từ chỗ Lệ Tịnh Lương, Lệ Chấp quả biết nên khóc hay nên cười, ông cũng gì với Lệ Tịnh Lương, trực tiếp hẹn ngày gặp mặt Vân Nhược Châu, cho đối phương biết thái độ của ông.

      "Đầu tiên, Vân tiên sinh." Lão gia tử cười : "Tôi muốn , trừ những đứa bé do vợ của tôi sinh ra, tôi thừa nhận những người 'tự xưng' là con cháu của nhà họ Lệ."

      Vân Nhược Châu xem như bình tĩnh, có ý phản bác.

      Lão gia tử thấy như vậy, ánh mắt có tia khen ngợi, tiếp tục : "Tiếp theo, tôi rất tiếc phải cho câu, mẹ của cậu chẳng có chút quan hệ nào với tôi cả."

      Lần này Vân Nhược Châu nhíu mày lại, dường như có phần tin.

      "Cậu trai trẻ, cậu hơi u mê rồi. Có lẽ là trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ tường. Tại sao cậu nghĩ lại, cậu chỉ kém Tịnh Lương vài tuổi. Khi mẹ cậu sinh cậu sinh cậu Tịnh Lương còn chưa đến ba tuổi, còn chưa hiểu chuyện, nhưng mà thằng bé lại có thể nhớ kỹ diện mạo của Đàm Nhu, điều này chứng tỏ cái gì?"

      "....."

      "Chứng minh mẹ cậu vẫn lừa cậu, cậu vốn phải con của tôi."

      "Có lẽ có gì đó hiểu nhầm...." Vân Nhược Châu chưa từ bỏ ý định.

      " có gì hiểu nhầm hết." Lệ Chấp thu lại nụ cười, ông như vậy khiến cho mỗi lời ra đều có năng lực làm người ta tin phục. "Tôi thẳng thắn cho cậu, tôi chưa từng lên giường với mẹ của cậu cho nên bà ấy thể sinh ra con của tôi. Còn nữa, đến chuyện tôi lên giường với nữ nhân khác trừ vợ của tôi, cho dù có lên giường cũng thực xin lỗi vì khi vợ của tôi qua đời tôi làm phẫu thuật thắt ống dẫn tinh." xong Lệ Chấp đứng dậy, sửa sang lại áo khoác, mỉm cười : "Cậu trai trẻ, câu rất có tiền đồ, đừng để lòng tham che mờ ánh mắt của cậu."

      Lòng tham sao? Thực ra là cam lòng .

      cam lòng, Vân thiên vương oai phong cõi trong làng giải trí lại là người biết cha đẻ là ai, cam lòng cả đời thể biết được người cha sinh ra mình là ai.

      Có lẽ lúc Đàm Nhu dối cũng đoán được Vân Nhược Chu lại có ngày có địa vị có thể liên hệ với người nhà họ Lệ. Có lẽ bà chỉ muốn con của mình có ký ức tốt, cảm thấy mình là con cháu lưu lạc bên ngoài của gia đình rất lợi hại, có thể có chút tự tin.

      Nhưng kết quả lại mang đến cho Vân Nhược Châu tổn thương gấp đôi.

      Có lẽ cha ruột của chỉ là người
      [​IMG]
      Tuyết Liêndhtt thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 34:

      Editor: Tiểu Ốc

      Tổng thể quá trình quay phim của Hạ Tuyền coi như là thuận lợi, điểm duy nhất mà thấy rất hài lòng đó chính là diễn viên đóng nhân vật nam chính quá phối hợp với .

      như thế nào đây, ra điều này cũng rất bình thường, bởi vì Kiều Mục Thiên là bạn của Vân Nhược Châu, mà và Vân Nhược Châu tạo ra tin tức như vậy, bây giờ lại còn qua lại với người khác, ta thích cũng là chuyện vô cùng bình thường. Chỉ là, Kiều thiên vương có thể chuyên nghiệp chút được ? Đừng có mà dùng ánh mắt căm hận như nhìn kẻ khi diễn cảnh tình cảm được ? sao, nhưng việc phải quay quay lại cảnh sao với đạo diễn Trần Quyền chắc.

      "Mục Thiên, nên mang tình cảm riêng tư của vào trong công việc." Trần Quyền nghiêm mặt , "Nếu như cậu còn tiếp tục cái trạng thái này, tôi suy nghĩ đến việc thay đổi diễn viên."

      Kiều Mục Thiên đen mặt đáp trả: "Xin lỗi đạo diễn Trần, tôi cố gắng khống chế, có lần sau đâu."

      "Cậu làm đến mười lần rồi." Trần Quyền lạnh nhạt câu, xoay người nghỉ ngơi, ý tứ này chính là sáng hôm nay tới đây là kết thúc.

      Hạ Tuyền chậm rãi xoay người muốn rời , Kiều Mục Thiên thích cái bộ dạng thờ ơ của , bước nhanh tới cau mày : "Rốt cuộc tình cảnh bây giờ của là như thế nào?"

      Hạ Tuyền khó hiểu : "Tình cảnh của tôi liên quan gì đến Kiều thiên vương sao?"

      Kiều Mục Thiên mặt đổi sắc : "Thời gian trước Nhược Châu đến Fiji cùng , nhưng cuối cùng lại trở về mình, cũng rất lâu rồi hề xuất , là do chữa trị sau khi bị sinh non, hay là do theo người đàn ông khác?"

      "Từ đầu đến cuối tôi đều hề qua lại với Vân tiên sinh." Hạ Tuyền nhấn mạnh, "Cho nên cũng tồn tại cái khái niệm ‘ theo người đàn ông khác’này."

      Kiều Mục Thiên nhìn chằm chằm : "Nếu như chưa từng ở chung chỗ với Nhược Châu, cậu ấy bị đần độn mới với truyền thông rằng cậu ấy chính là cha của đứa bé!"

      Hạ Tuyền cứng họng, lát sau mới : "Tôi nợ Vân tiên sinh rất nhiều, nhưng về phương diện cảm tình thể nào bồi thường cho ấy, sau này nếu như ấy có chuyện gì cần tôi giúp tay, làm phiền chuyển lời cho ấy rằng có thể đến tìm tôi bất kỳ lúc nào." xong, vội vã rời , muốn tiếp xúc quá nhiều với nam diễn viên ở trường quay.

      Thứ nhất là, lo lắng truyền thông viết linh tinh, thứ hai là, kể từ khi công ty công ty Hoa Hạ bị tập đoàn AR thu mua, là nữ nghệ sĩ được đãi ngộ tốt nhất trong công ty, đơn giản mà biến thành chị lớn, tất cả tài nguyên tốt nhất cũng đều tặng cho , tuy rằng như vậy rất tốt, nhưng mà cũng có mặt xấu, ví dụ như mỗi khi ra ngoài có rất nhiều cấp dưới theo , và trong đám người bảo vệ theo có tai mắt của Lệ Tịnh Lương, nếu như giữ mình trong sạch chút, rất để khó liệu ông chủ Lệ còn cho phép ra ngoài "xuất đầu lộ diện" hay .

      Ông chủ Lệ được nhớ tới bây giờ ở trong nhà tại Giang Thành ngắn nhìn đứa bé nằm giường trẻ con, cầm trong tay là chiếc máy tính, màn hình là mấy cái tên mà Lệ Chấp gửi tới, bảo chọn cái cho thằng bé.

      Xem tới xem lui rất nhiều lần, Lệ Tịnh Lương vẫn cảm thấy cái tên mà ban đầu quyết định cùngvới Hạ Tuyền là hay nhất.

      Lệ Hạ, có cũng có , thể bắt bẻ, nhưng mà hình như thích hợp với con hơn.

      Hơi suy nghĩ chút, Lệ Tịnh Lương quyết định dùng cái tên này, thay đổi.

      Lệ Lão Gia Tử nhận được tin nhắn của con trai, thấy tên của cháu trai mình vạch đen đầy mặt, than thở tiếng.

      Thầm nghĩ, cháu ngoan, về sau khi cháu trưởng thành nếu bị bạn học trêu là con , ngàn vạn lần đừng trách ông già này nhé.

      Hạ Tuyền cũng biết chuyện chồng của mình đặt tên cho con trai bảo bối, vẫn muốn gọi con là Khanh Đa* như cũ, bởi vì cái tên này đúng với thực tế.

      (*)Khanh Đa: “Khang” (trong hán việt là khanh) nghĩa là lừa bịp, “đa” bên tiếng Trung nghĩa là cha, bố. Ở đây ý chỉ là chị Tuyền sinh được đứa con này ra là nhờ lừa gạt cha của đứa bé (chính là Tịnh Lương của chúng ta đó).

      Nhớ tới đứa bé, ngay cả mệt mỏi khi quay phim cũng phai nhạt rất nhiều, nhưng nếu như cái người có ý tốt là Diệp Minh Tâm xuất , tất cả lại càng hoàn mỹ hơn.

      Diệp Minh Tâm phải là diễn viên, bây giờ cũng phải là người của công ty Hoa Hạ, ta có bất kỳ thân phận và lập trường nào để xuất ở đây cả, nhưng mà khi ta tới, thèm nhìn những ánh mắt khó lường của người khác liền chạy thẳng tới tổ diễn xuất ở chính giữa, tới chỗ Trần Quyền chuyện mặt đối mặt với Hạ Tuyền.

      "Chú Trần." Diệp Minh Tâm ngọt ngào kêu lên tiếng.

      À, đúng rồi, mặc dù Diệp Hân mất công ty Hoa Hạ, nhưng ông ta vẫn còn vài công ty con nữa có thể kinh doanh, Diệp Minh Tâm cũng miễn cưỡng có thể duy trì được cuộc sống tiểu thư, chỉ là thể nào tiêu xài giống như trước kia mà thôi.

      Diệp Hân là bạn cũ, Diệp Minh Tâm vẫn có thể đến tìm, nhất là người từng có quan hệ rất
      [​IMG]
      Tuyết Liên, Trâudhtt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :