1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại] Kẻ lập mưu - Tổng Công Đại Nhân (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 5

      Editor: Tiểu Ốc

      Khi môi của chỉ còn cách môi của đúng phẩy centimét, thời gian trôi qua phần tư nén hương, và Hạ Tuyền làm quyết định.

      chủ động đến gần hôn lên đôi môi của , lành lạnh, giống với cảm giác khó gần mà để lại cho , nhưng hôn được.

      Tại sao ràng là bị thua thiệt, nhưng lại có loại cảm giác như —— tôi chiếm được tiện nghi nhỉ? Chẳng lẽ là bởi vì vị này chính là ông chủ của AR (AR: astuteness and resourcefulness)? Hay là vị hôn phu của Diệp Minh Tâm?

      được, tam quan* bất chính, phải nghiêm chỉnh.

      (*)tam quan: thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan

      Nhưng mà, cứ nghĩ đến bộ dạng khua tay múa chân của Diệp Minh Tâm sau khi biết đến chuyện này, Hạ Tuyền liền cảm thấy là sảng khoái.

      Nhìn thấy dáng vẻ tiểu nhân đắc chí của , Lệ Tịnh Lương ngẩng đầu lên lạnh nhạt liếc xéo cái, : "Có dụng ý khác."

      Bốn chữ đơn giản này chọc thủng suy nghĩ của , Hạ Tuyền lập tức dám cười nữa, quan sát cẩn thận, hừ tiếng xoay người rời , lúc sắp đóng cửa mới mở miệng lần nữa, : "Tôi gọi cho ." Dứt lời, người liền biến mất thấy gì nữa.

      Hạ Tuyền ngồi tại chỗ suy nghĩ về hai câu mà trước khi , câu là "Có dụng ý khác", và câu là "Tôi gọi cho ", cả hai câu đều lúc lạnh lúc nóng, quả giống như nướng bếp lửa vậy, gấp đến độ làm cho ngoài cháy trong sống.

      Nếu nhìn ra được quyến rũ là có dụng ý khác, vậy tại sao vẫn còn theo vào trong cái bẫy?

      Xem chừng, có khi là muốn nhìn xem rốt cuộc có thể đùa bỡn ra cái hình dạng gì?

      Lệ tiên sinh, cuộc sống của nhất định là rất nhàm chán, trừ nhìn vào các hạng mục cùng với kiếm tiền ra, tiết mục để giải trí cũng có mấy cái nhỉ?

      Mấy ngày hôm sau, Lệ Tịnh Lương vẫn chủ động gọi điện thoại cho như . Sau khi Hạ Tuyền quay xong tập đầu của chương trình ti vi đến trụ sở của công ty giải trí Trung Hoa ở Giang Thành để báo cáo, đây là địa bàn của Diệp Hân, Diệp Minh Tâm chính là công chúa ở nơi này, ta sớm phái người nhìn chằm chằm vào Hạ Tuyền, khi làm, ngay lập tức thông báo cho ta.

      Thế cho nên, khi Hạ Tuyền chân trước vừa mới ngồi xuống, Diệp Minh Tâm chân sau đến, ta đeo chiếc túi xách đắt tiền mẫu mới nhất, mặc bộ quần áo sang trọng, mặt mày trang điểm xinh đẹp lộng lẫy, bộ dạng con nhà danh giá, nhưng ngũ quan của ta lại chút nào dính dáng tới hai chữ danh giá này cả.

      ra , Diệp Minh Tâm kiêng kỵ con hát Hạ Tuyền như vậy là bởi vì như thế này, dung mạo của ta cũng phải là loại dễ nhìn, mặc dù sau khi trang điểm cũng thể coi là xấu xí, nhưng cũng thể là xinh đẹp được.

      Còn nữa, mặc dù Hạ Tuyền phải là diễn viên xuất thân chính quy, nhưng từng du học ở nước ngoài, tốt nghiệp ở trường đại học nổi tiếng, tuy rằng có gia thế hiển hách, phải dựa vào giúp đỡ của người khác, thế nhưng trình độ học vấn vẫn cao hơn so với những khác.

      tóm lại, vị công chúa này chính là thấy Hạ Tuyền chướng mắt, muốn gây phiền phức cho , cả sinh lý lẫn tâm lý đều có cái loại kích động này.

      Hạ Tuyền ngồi ở ghế sô pha xem tạp chí, nghe Mã Nghĩ báo cáo về lịnh trình vào xế chiều ngày hôm nay, hôm nay phải tham gia nghi lễ khai trương của tiệm châu báu ngoại quốc, sau đó còn phải bắt đầu hoạt động tuyên truyền cho bộ phim mới 《 đơn hành 》, nhưng chỉ có thể nán lại ở Giang Thành thêm vài ngày nữa, về điểm này có chút khó giải quyết.

      Khi Diệp Minh Tâm bước vào phòng liền nhìn thấy bộ dạng bình tĩnh suy tư của , nhất thời vô cùng tức giận, nặng nề hừ lạnh tiếng, tất cả mọi người trong phòng đều lập tức nghênh đón nịnh nọt : "Diệp tiểu thư đến ạ."

      Diệp Minh Tâm khinh miệt "Ừ" tiếng, giơ ngón tay chỉ vào Hạ Tuyền : "Tại sao đứng lên nghênh đón tôi?"

      Hạ Tuyền giương mắt nhìn ta : "Chào Diệp tiểu thư."

      Diệp Minh Tâm nhìn chằm chằm : "Chỉ vậy thôi sao?"

      Hạ Tuyền nghiêng đầu, quyến rũ cười: "Nếu phải làm sao?"

      Gương mặt xinh đẹp như vậy, là khiến cho lòng người ta ngứa ngáy.

      Diệp Minh Tâm khắc chế kích động trong lòng, đè nén : "Đứng lên, xin lỗi với tôi, chào lại lần nữa."

      Hạ Tuyền thu hồi tầm mắt, hoàn toàn để lời của ta ở trong lòng.

      Diệp Minh Tâm xông lên phía trước cầm cổ tay bé của , dùng sức kéo lên, mọi người vây xem ở trường đều bị dọa sợ, Mã Nghĩ nhanh chóng tới ngăn cản, nhưng Diệp Minh Tâm rốt cuộc vẫn là đại tiểu thư, ai dám động thủ chứ? ta cũng để ý đến đôi giày cao gót 10 cm của mình, giơ chân lên đạp thẳng vào người Mã Nghĩ, Mã Nghĩ bị đá ở bụng, đau đến nỗi gượng dậy được, té lăn mặt đất.

      Hạ Tuyền nhíu mày dùng sức hất tay của ta ra ngồi xổm xuống kiểm tra Mã Nghĩ: "Cậu bị làm sao vậy? sao chứ?"

      Mã Nghĩ khổ sở thở gấp liên tục, vầng trán ướt đẫm mồ hôi hột: " có việc gì."

      Hạ Tuyền đỡ dậy, nhìn về phía Diệp Minh Tâm : "Diệp tiểu thư, mong chú ý chút tới các lời đồn đại, đây là công ty chứ phải là nhà của , phải là nơi muốn cái gì làm cái đó, tôi đây là ký hợp đồng hợp tác với cha , chứ phải là bán mình làm nô lệ cho , cần thiết phải bị quát tới quát lui."

      Những lời vừa xong khiến cho mấy người vừa nãy còn niềm nở nịnh nọt Diệp Minh Tâm cảm thấy vô cùng xấu hổ, lúng túng sờ sờ mũi ở phía sau.

      Diệp Minh Tâm tức giận đến nỗi tay phát run, chỉ vào Hạ Tuyền : " được lắm, lợi hại như vậy đúng ? chờ đấy." xong liền xoay người rời , nghi ngờ chút nào, nhất định là cáo trạng.

      Hạ Tuyền chút nào để ý cầm lấy chìa khóa xe muốn chở Mã Nghĩ đến bệnh viện, Mã Nghĩ vội vàng ngăn lại : "Em sao đâu chị, nghỉ ngơi chút là được rồi."

      Hạ Tuyền đồng ý : "Có thể có chuyện gì sao? Cái kia nhọn như vậy, khẳng định là bầm tím rồi, bây giờ thời gian vẫn còn sớm, tôi dẫn cậu ."

      Mã Nghĩ hết cách, thể làm gì khác hơn là đàng hoàng chờ Hạ Tuyền thu dọn đồ đạc rồi cùng nhau rời . Nhưng mà, chờ đến khi hai người chuẩn bị xuất phát, Hứa Cách Phỉ mặt tái mét lại xuất ở cửa, mang đến tin tức được tốt cho lắm.

      "Diệp tổng muốn gặp em, để cho chị đưa em ." ấy cắn môi .

      Hạ Tuyền lạnh nhạt : "Chị mang Mã Nghĩ đến bệnh viện, em tự mình ."

      "Mã Nghĩ sao vậy?" Hứa Cách Phỉ sửng sốt chút.

      "Bị giày cao gót của đại tiểu thư đạp cho cước, chị dẫn cậu ấy kiểm tra chút , tự em lên là được rồi." đưa cái chìa khóa xe cho ấy.

      Hứa Cách Phỉ lo lắng : " mình em có sao ?"

      Hạ Tuyền ngoái đầu lại nhìn, mặt cười như hoa: "Yên tâm ." Dứt lời, liền nghênh ngang ra ngoài.

      Trong phòng làm việc của chủ tịch, Diệp Hân dụ dỗ con , sau khi mất cả nửa ngày để nghe hết mấy lời phàn nàn mới kiên nhẫn : "Tâm Tâm, con ra ngoài trước , cha giải quyết giúp con."

      "Cha rồi đó nha, nếu như giải quyết xong con tức giận, trở về tìm mẹ của con để kiện cha." Diệp Minh Tâm quệt mồm .

      "Biết rồi, mau ." Diệp Hân làm ra vẻ xin tha thứ.

      Diệp Minh Tâm lúc này mới vui vẻ, chậm rãi ra khỏi phòng làm việc của chủ tịch.

      lát sau, Hạ Tuyền gõ cửa phòng, bên trong truyền ra thanh của Diệp Hân: "Vào ."

      Sắp xếp lại tâm trạng, Hạ Tuyền đẩy cánh cửa phòng làm việc xa xỉ ra, giương mắt quét qua các thiết bị lắp đặt sang trọng ở bên trong, rồi nhìn thấy Diệp Hân châm trà ở phía sau bàn làm việc.

      Ông ta mặc bộ sơ mi quần tây đơn giản, mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng lại hề nhìn thấy tóc bạc, điều này càng khiến cho ông ta trông trẻ tuổi hơn.

      "Hạ tiểu thư ngồi xuống , thích uống cái gì? Trà hay cà phê?" Ông ta vô cùng ôn hoà .

      Hạ Tuyền ngồi ở ghế sô pha trong khu tiếp khách, mặt đổi sắc : "Trà, cảm ơn, muốn nếm thử chút tay nghề của Diệp tổng."

      Diệp Hân cười tiếng, : "Lập tức có ngay, chờ chút."

      lúc sau, Diệp Hân bưng hai ly trà tới, ngồi đối diện với , đưa ly cho .

      "Thủ nghệ tới nơi tới chốn, mong thông cảm." Ông ta ôn hòa .

      Hạ Tuyền nhìn chăm chú vào mặt của ông, trí nhớ giống như trở lại mười mấy năm về trước, khi đó vẫn còn chưa tới mười tuổi, nhưng ông ta lại ra quyết tuyệt như vậy, bất luận có cố giữ lại như thế nào cũng vẫn chút do dự gì.

      Diệp Hân nhận ra ánh mắt của Hạ Tuyền có gì đó đúng, ông ta để lại dấu vết quan sát người con lớn hơn mấy tuổi so Diệp Minh Tâm này, cảm giác giống như từng quen biết.

      "Hạ tiểu thư, có phải chúng ta từng gặp nhau ở đâu rồi hay ?" Ông ta xác định hỏi.

      Hạ Tuyền cười : "Đúng rồi a, Diệp tổng đúng là người bận rộn hay quên, trước đây lúc ký hợp đồng chúng ta gặp qua lần."

      Diệp Hân nghe được châm biếm trong tiếng cười của , nhưng cũng làm , ôn hòa gật đầu cái, nhấp ngụm trà.

      Đến lúc này, ai cũng mở miệng thêm câu gì nữa, lát sau, Diệp Hân mới chuyện tiếp.

      "Tính tình của con bé Tâm Tâm kia như vậy đấy, bị tôi chiều hư rồi, hãy cố gắng nhân nhượng chút."

      Mặc dù lời này của ông là con tốt, nhưng nét mặt sủng ái cùng với tên gọi thân mật kia đều giống như dao găm đâm vào lòng vậy.

      Nụ cười của Hạ Tuyền có chút cứng đờ, miễn cưỡng : "Yên tâm , tôi bởi vì cách ứng xử hàng ngày của Diệp tiểu thư mà liền phủ nhận cách giáo dục của Diệp tổng."

      Diệp Hân ngại ý châm biếm trong lời của , lại cùng uống thêm hai ly trà nữa rồi mới để .

      Đứng ở cửa phòng làm việc, Hạ Tuyền vẫn hiểu vì sao ông ta lại gọi tới đây chuyến, cả người đều bối rối, đợi đến khi trở về phòng nghỉ ngơi của nghệ sĩ, liền nhìn thấy Diệp Minh Tâm ngồi ở đó như ông ta bà lớn, hai chân vắt chéo khẽ vuốt móng tay của mình, bên cạnh còn có người hầu hạ.

      "Sao rồi." Diệp Minh Tâm đắc ý : "Còn mau tới đây xin lỗi? Nếu như có thành ý, tôi tha thứ cho ."

      Nghe cái loại giọng điệu như ban ơn này, Hạ Tuyền hề nhiều lời, ánh mắt của rơi ở ngón tay áp út trái của ta, chiếc nhẫn kim cương này làm cho nghĩ đến Lệ Tịnh Lương.

      Nhớ tới người đàn ông này, Hạ Tuyền lại cảm thấy Diệp Minh Tâm cũng đáng thương, thương hại liếc nhìn ta cái, rồi xoay người rời .

      Diệp Minh Tâm cả người đều mơ hồ, chạy vào phòng làm việc của cha hỏi ông ta rốt cuộc trách cứ Hạ Tuyền chưa, Diệp Hân bình tĩnh : "Yên tâm , làm sao cha có thể lừa con được chứ? ta lại già mồm với con rồi hả ?" d'đ'l'q'đ'tiểu ốc

      "......Như vậy được." Ngay cả khi có phản ứng gì, cũng làm cho người ta mất hứng.

      "Sao lại được." Diệp Hân nhàn nhạt , cách nhìn trong lòng đối với Hạ Tuyền lại thay đổi chút.

      Sau khi rời khỏi tòa nhà giải trí Trung Hoa đồ sộ Hạ Tuyền vừa ra chỗ ô tô để đến bệnh viện xem Mã Nghĩ, vừa bấm số điện thoại của Lệ Tịnh Lương, trước đó vẫn có dũng khí, cảm thấy nếu như gọi cú điện thoại này liền thua, nhưng mà Diệp Minh Tâm lại giúp làm ra quyết định này.

      Nghe thấy thanh đô đô từ đầu dây bên kia điện thoại, trái tim càng nhảy càng nhanh hơn, khi cuộc điện thoại sắp sửa bị cắt đứt vì quá lâu chưa có người nhấc máy, bên kia rốt cuộc cũng có người nhận, truyền tới thanh vui: "Sao trong giờ làm việc lại gọi điện thoại, hiểu chuyện."

      biết vì sao, Hạ Tuyền lại cảm thấy lời này nghe vô cùng......vô cùng mập mờ.

      trầm ngâm lúc, rồi mới cắn răng ra: "Lệ Tịnh Lương, lại lừa tôi."

      "Lừa cái gì?"

      Sao có thể giữ nguyên giọng điệu nhàn nhạt để hỏi như vậy chứ? Hạ Tuyền hừ tiếng : " gọi lại cho tôi, nhưng cuối cùng như thế nào?"

      "À." hình như chợt hiểu ra, "Quên mất."

      "...... Tin rằng nếu như là chuyện của vị hôn thê ngài, ngài nhất định quên." nhịn được mà ăn dấm chua.

      "Luôn lấy hành động của chính mình và người khác để so sánh với hành động của đứa trẻ."

      "Náo loạn như đứa trẻ mới có đường ăn." chút nào để ý.

      Lệ Tịnh Lương có tiếp tục tán gẫu với , vội vàng câu " sau" rồi liền cúp điện thoại, nhất thời cảm thấy vô cùng thất bại, bỏ tai nghe bluetooth xuống nhấn mạnh cần ga, phóng tới bệnh viện.

      Buổi chiều, Hạ Tuyền dựa theo kế hoạch tham gia lễ cắt băng của tiệm châu báu, rồi lại theo nhân viên của tổ diễn kịch《 đơn hành 》để tiến hành truyền bá, sau khi được ấn định rằng sáng sớm ngày mai vào Bắc Kinh để làm tuyên truyền, chính mình trở lại trụ sở tạm thời để chuẩn bị ngủ.

      vừa mới vệ sinh cá nhân xong xuôi nằm dài ở giường, điện thoại di động vốn an tĩnh đột nhiên vang lên, lấy ra nhìn, ai ôi, Lệ tiên sinh.

      Hạ Tuyền cầm điện thoại di động bình tĩnh chờ, chờ đến khi nhạc vang lâu đến nỗi sắp tự động cắt đứt mới nhanh chậm nhận máy, học giọng điệu của : "Sao lại trong lúc ngủ gọi điện thoại, hiểu chuyện."

      Lệ Tịnh Lương bên kia an tĩnh lúc, : "Tôi ở dưới lầu của ."

      "......" ? ? ?
      Phong nguyetdhtt thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 6

      Editor: Tiểu Ốc

      Hạ Tuyền lấy tốc độ nhanh nhất để mặc quần áo chỉnh tề, đeo túi xách xuống tầng, quả nhiên nhìn thấy chiếc xe hơi màu đen ở trước cửa.

      Chỉ là, cái vị Lệ tiên sinh này lại gióng trống khua chiêng đỗ xe ở dưới nhà nữ viễn viên như vậy sợ bị truyền thông chụp được sao?

      Hạ Tuyền cẩn thận quan sát bốn phía chút, sau khi xác định có chó săn (phóng viên) nào chụp ảnh ở đây, mới mở cửa ghế lái phụ ngồi lên.

      Ở trong xe, xuyên qua tầng ánh sáng lạnh lẽo của đèn đường ban đêm có thể nhìn thấy được, chỗ ghế ngồi tài xế được ngả ra đằng sau, Lệ Tịnh Lương nằm ở đó nghịch nghịch chiếc điện thoại di động, ngón tay ngừng ấn bàn phím, cánh môi mỏng khép khép mở mở, như nhai thứ gì đó.

      Liếc thấy ánh mắt nghi hoặc của Hạ Tuyền, Lệ Tịnh Lương tiện tay lấy ra túi sô la chưa có mở từ trong túi âu phục đưa cho , giọng điệu lạnh nhạt : "Ăn ."

      ra là ăn sô la.

      Hạ Tuyền dịu dàng nhận lấy túi sô la rồi bỏ vào trong túi xách, Lệ Tịnh Lương cười khi nhìn thấy màn này, đôi lông mày đẹp mắt cong lại tạo thành độ cung động lòng người, kéo dài giọng điệu : " đừng rằng cũng là cái loại người ‘Lệ tiên sinh cho đồ gì được ăn đồ đó’ nha."

      Hạ Tuyền ngẩng đầu lên lườm : "Lệ tiên sinh hiểu lầm rồi, mặc dù tôi rất muốn ăn, nhưng dù sao đời cũng giống như mơ."

      "Hả?"

      "Tôi ăn là bởi vì ngày mai còn phải Bắc Kinh để tuyên truyền bộ phim mới, buổi tối ăn chocolate béo phì." bình tĩnh giải thích.

      Lệ Tịnh Lương giống như rốt cuộc cũng làm xong việc điện thoại di động của , điều chỉnh lại tư thế chỗ ngồi, chỉnh đốn lại áo khoác cùng với áo sơ mi tây trang chút, dùng tư thế vô cùng ưu nhã này lạnh nhạt : "Bây giờ đến lúc phải chút về chuyện của chúng ta rồi."

      Vẻ mặt Hạ Tuyền nghiêm túc ngưng mắt nhìn , dáng vẻ thâm tình này chuyên nghiệp y như lúc đóng phim.

      Lệ Tịnh Lương nhìn chút liền cười, khóe miệng nở nụ cười vừa phức tạp lại vừa mê người, tuấn tú như vậy, hình như còn trắng hơn cả , đôi mắt xếch đen nhánh thon dài xuyên qua mắt kính ý vị sâu xa xem xét kỹ lưỡng , giống như có thể nhìn thấu tất cả của .

      "Tôi lắm về nhóm người các ." Lệ Tịnh Lương híp mắt lại, giống như suy tư, "Trước kia tôi chưa từng bao nuôi qua nữ minh tinh nào, có thể trước giá thị trường của cho tôi nghe chút được , tránh để cho bị thiệt hại, hửm?"

      Từ “hửm” cuối cùng đó, phát hết sức hấp dẫn, cặp mắt xinh đẹp trong suốt bình tĩnh nhìn , giống như chưa hề ra những lời chê bai phụ nữ khó nghe đó, mà là chuyện buôn bán bình thường với nhau vậy.

      Trong lòng Hạ Tuyền khó tránh khỏi cảm thấy chua xót bởi vì lời của , cũng hề keo kiệt bày ra dáng vẻ khổ sở của mình, thậm chí còn vô cùng cố gắng biểu ra, bộ dạng ưu thương cùng với tư thái nhu nhược nhún nhường đủ để đánh bại bất kỳ người đàn ông nào.

      "Lệ tiên sinh hiểu lầm rồi." cắn môi dưới, giọng càng ngày càng , "Tôi chưa từng bị người khác bao nuôi qua, liên lạc với cũng phải là vì muốn bao nuôi tôi...tôi chỉ là......" đến đây cẩn thận từng li từng tí liếc nhìn cái, khi chống lại cặp mắt sắc bén của giống như bị kinh sợ dời tầm mắt , cố làm ra vẻ " buộc tôi tôi liền nhắm mắt vậy" : " Nếu như Lệ tiên sinh nhất định phải như thế, vậy ...... Tôi chưa từng tham khảo qua giá thị trường, tùy ý ngài là được rồi."

      Lời này, giống như là động vật máu lạnh, chuyên khi dễ các vậy. Nhưng mà thực tế, Lệ Tịnh Lương cũng máu lạnh, chỉ là phần lớn thời gian đều rất lạnh nhạt mà thôi.

      thích suy đoán ý nghĩ của người khác, bởi vì đều là người khác tới suy đoán ý nghĩ của . cũng sợ vì như vậy mà gặp phải vấn đề gì cả, bởi vì đối với , có gì có thể trở thành trở ngại.

      "Được rồi." gật đầu, khởi động xe, : "Vậy cùng tôi thôi." Dứt lời, liền xe lái rời .

      Trong lòng Hạ Tuyền có chút hoảng hốt, nên muốn mượn hành động chuyện để che giấu khẩn trương trong lòng: " trễ thế này rồi mà Lệ tiên sinh còn tới chỗ của tôi, ngộ nhỡ bị truyền thông chụp được tốt."

      Lệ Tịnh Lương lái xe, mắt xếch lạnh lùng chưa từng nhìn cái: " cần lo lắng, trước khi tới đây tôi phái người dọn dẹp rồi."

      Tinh thần Hạ Tuyền khẽ động, lặng yên tiếng động quan sát ở trong bóng tối, ra rất có tư chất để trở thành ngôi sao lớn, bởi vì ngày thường quá tốt. Ở trong khái niệm của , người nhiều tiền có vẻ ngoài đẹp nhiều lắm, mà dạng trẻ tuổi này giống như lại càng ít, nếu như có nữ minh tinh nhất định phải chịu quy tắc ngầm và bị bao nuôi, chắc chắn đối tượng cũng chỉ có thể là mới làm cho người ta cảm thấy "Về tình có thể tha thứ".

      Xe từ chỗ chung cư của đến nơi ở của Lệ Tịnh Lương ở Giang Thành, công ty chi nhánh của được xây ở nơi này, trụ sở chính của công ty là ở nước ngoài, còn trụ sở chính của công ty trong nước là ở Bắc Kinh, thời gian ở lại đây cũng được bao lâu, mà ngày mai lại phải rời , nên phải nắm chặt khoảng thời gian này để giải quyết .

      Xuống xe, lên tầng, loạt động tác này hai người cùng nhau hoàn thành, chờ đến khi vào được nhà của Lệ Tịnh Lương, trong lòng Hạ Tuyền là vừa vui vừa buồn.

      Vui chính là, bước dài trong kế hoạch của được hoàn thành, nếu như chuyện này bị Diệp Minh Tâm biết được, biết tức giận thành cái hình dáng gì nữa. Buồn chính là, tối nay chỉ sợ có khi phải giao phó ở nơi này.

      Sau khi vào nhà, Lệ Tịnh Lương cởi áo khoác giơ về phía sau, Hạ Tuyền cực kỳ tự nhiên nhận lấy rồi treo lên giá áo, có bất kỳ ngập ngừng nào.

      Lệ Tịnh Lương ngoái đầu lại cười như cười nhìn , nghiền ngẫm : " là biết cách phục vụ người khác, chuyện như vậy chắc cũng làm ít nhỉ."

      đến cái này, trong lòng Hạ Tuyền lạnh cả người, chỉ là rất nhanh liền phản ứng kịp, nhìn quyến rũ ngắn gọn : "Lệ tiên sinh khẳng định là biết rồi, nếu nữ minh tinh muốn được nổi tiếng, phục vụ người khác là kỹ năng cơ bản. Ở công ty phục vụ lãnh đạo, ở studio phục vụ đạo diễn cùng với tiền bối."

      Lệ Tịnh Lương ngồi ở ghế sô pha cầm lấy chiếc điều khiển mặt bàn, khởi động máy điều hòa khí, chút để ý : "Cũng bao gồm phục vụ ở giường sao?"

      Lời này có chút trắng trợn, may mà Hạ Tuyền cũng nhất thời đáp lại được, chờ đến khi xoay người đối mặt với mới mỹ lệ nhu nhược cười : "Thế Lệ tiên sinh có muốn kiểm tra thử xem rốt cuộc tôi phục vụ ở giường có xuất sắc hay ?"

      Lệ Tịnh Lương lạnh nhạt từ chối: ", bây giờ y học vô cùng phát triển, có gì là có thể khẳng định chân ."

      "Lệ Tịnh Lương."

      Hạ Tuyền rốt cuộc cũng nhịn được mà bộc phát, tại sao ta có thể chọc giận người khác như vậy, thế cũng là cách để đáp lại sao?

      " có thể đừng mấy cái câu mang ý châm biếm đó được ?"

      Lệ Tịnh Lương dịu dàng cười : "Đừng nóng vội, tức cái gì chứ? Tôi chính là muốn nhìn xem, rốt cuộc có thể nhịn tới khi nào." nhấp ngụm nước nóng mà người giúp việc đun trước khi , bây giờ nhiệt độ vừa đủ để uống..., " phải là muốn tự mình tính sổ với Diệp Minh Tâm sao, vậy tôi cho biết, nếu như đổi lại là , ngay từ lúc lần đầu tiên bỏ chạy tìm Diệp Hân cáo trạng rồi."

      Hạ Tuyền lạnh nhạt cười tiếng: "Người ta là thiên kim đại tiểu thư, tự nhiên chịu nổi những uất ức này."

      "Lời có lý, chỉ là mặc dù làm người phụ nữ nhưng vẫn có thể nhịn được, vì sao?"

      nghiêng đầu nhìn , muốn hỏi ràng lý do chân chính, nhưng Hạ Tuyền tuyệt đối cho biết.

      chỉ dịu dàng cười tiếng, đắm đuối đưa tình nhìn : "Bởi vì tôi thích ngài, cho nên tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục."

      Lệ Tịnh Lương để cốc nước xuống đứng lên tới trước mặt , đè lên gáy của rồi kéo về phía mình, hôn lên môi của , khiến cho bị dọa sợ đến nỗi biết phải phản ứng như thế nào.

      Nụ hôn này kéo dài rất lâu, nên sau khi kết thúc Hạ Tuyền liền rúc vào trong lồng ngực rộng lớn của để thở dốc, thanh êm tai mà trầm thấp của lại vang lên ở bên tai : "Lời dối rất sáng suốt, nhớ kỹ, điểm mấu chốt cơ bản của đương vụng trộm là, thể tiết lộ với bất luận kẻ nào về quan hệ của chúng ta."

      Hạ Tuyền lập tức đẩy ra, đứng ở đó được tự nhiên quay đầu , Lệ Tịnh Lương cởi nút cổ áo của sơ mi ra, thong thả ung dung : "Hôm nay tới đây thôi, có thể về rồi, lát nữa tôi còn có việc phải làm."

      thường thường phải mở video hội nghị với nhóm bạn hợp tác ở nước ngoài, vì để chiều theo chênh lệch múi giờ của mọi người, nên bên kia dậy sớm hơn chút, mà bên này ngủ trễ hơn chút, cả hai đều nhường nhau bước.

      Hạ Tuyền lấy được lệnh đuổi khách liền xoay người rời , vừa bởi vì có bị thất thân mà cảm thấy may mắn,vừa bởi vì hai chữ "vụng trộm" này mà tâm tình phức tạp.

      Giữ quan hệ ngầm như vậy với người đàn ông có vị hôn thê, quả chính là vụng trộm. Mặc dù hơi khó nghe, nhưng lại thể thừa nhận.

      xuống tầng, đeo kính râm cùng với khăn lụa lên, Hạ Tuyền vốn định thuê xe trở về, nhưng lại phát ra có xe chờ sẵn ở dưới tầng, tài xế ra tên của Lệ Tịnh Lương, cũng kiểu cách, ung dung ngồi lên.

      đường trở về, Hạ Tuyền vẫn luôn suy nghĩ, nghĩ đến cuộc sống mấy năm gần đây, nghĩ đến những ngày khi còn bé. Chợt, bảo tài xế đổi phương hướng, phải về nhà, mà là đến nghĩa trang ở ngoại ô của Giang Thành.

      "Làm phiền chờ ở nơi này." khách khí với tài xế.

      Tài xế đồng ý, xoay người rời , tới mấy giây, Lệ Tịnh Lương biết chuyện đến nghĩa trang.

      Ban đêm khuya khoắt tới nghĩa trang, phải là bị bệnh đấy chứ? Những người bảo vệ ở đây đều nhìn như nhìn người thần kinh, nhưng mà do thấy người đều là hàng hiệu sang trọng, cho nên vẫn đưa chiếc đèn pin của mình cho .

      "Tiểu thư, đừng nán lại quá lâu, khuya lắm rồi." Bảo vệ .

      Hạ Tuyền gật đầu đồng ý, nhìn thấy hai chữ "Khang Vũ" cùng với tấm hình của Khang Vũ mộ bia, trong lòng xúc động lâu.

      Chờ đến khi bảo vệ xa, mới giọng mở miệng : "Mẹ, lâu lắm rồi con có tới thăm mẹ, mẹ có oán trách con ? Con gặp cha rồi, ông ta nhận ra con." đứng ở trước mộ bia, thanh đè xuống rất thấp, "Con biết nếu như mẹ còn sống, nhất định khuyên con nên tiếp tục hận ông ta nữa, nhưng mà mẹ là bởi vì ông ta cho nên mới thành ra như thế này, muốn con phải làm như thế nào để hận ông ta chứ?"

      lấy kính râm xuống, có vài lời mà ngay cả khi sắp qua đời, mẹ cũng muốn ra cho biết, bởi vì sợ đau lòng.

      Năm đó, thân thể Hạ Tuyền vốn tốt mà mẹ bởi vì bị chồng vứt bỏ cùng với lợi dụng nên sau đó cũng gượng dậy nổi, rất nhanh cáo biệt nhân thế. Sau khi Hạ Tuyền được Diệp Hân mang sang nhà mới, ở nơi này chật vật sống qua ngày.

      Ở nơi đó, có vợ và đứa con mới của cha, căn bản được xen vào, giống như bọn họ mới là người nhà.

      Nhớ tới quãng thời gian mình sinh sống ở nhà mới của cha kia, quả giống như gặp ác mộng vậy. Vợ mới của Diệp Hân là Lương Ngâm, cũng chính là mẹ của Diệp Minh Tâm, chẳng những để cho học, mà còn coi như người giúp việc. Diệp Minh Tâm từ được ăn sung mặc sướng, hơi có chút hài lòng gì là liền lấy ra để hả giận, có lần ràng là do chính ta cẩn thận làm vỡ mất món đồ trang sức xa xỉ của mẹ ta, nhưng lại đổ hết lên người Hạ Tuyền, làm hại Hạ Tuyền chẳng những bị đánh mắng, mà còn bị mẹ của Diệp Minh Tâm ném ra ngoài cửa nhà.

      đứa trẻ còn như vậy, ở địa phương hoàn toàn xa lạ biết bị lưu lạc thành ra cái gì nữa?

      Đến nay Hạ Tuyền vẫn còn nhớ tình cảnh khi bị bọn buôn người bắt cóc, bị buộc phải ra ngoài làm ăn xin kiếm tiền, mỗi ngày chẳng những được ăn cơm, mà khi xin được ít tiền còn bị đánh, người cho đến nay vẫn còn lưu lại mấy vết sẹo bởi vì những vết thương được kịp thời xử lý sau khi bị đánh. Nếu như phải là vì cảnh sát kịp thời cứu ra ngoài, có khi bị những người đó đốt sống cánh tay hay là chọc mù con mắt để tranh thủ đồng tình của người đường rồi.

      Rất may, những thứ kia đều chưa có xảy ra, giúp cơ hội để trở lại Giang Thành, trở lại cái nơi bắt đầu tất cả mọi chuyện này.

      "Hạ tiểu thư, thời gian còn sớm nữa, có phải cũng nên trở về rồi hay ." Tài xế chẳng biết từ lúc nào vào nghĩa trang, đứng ở sau lưng giọng .

      Hạ Tuyền dùng kính râm che dòng chữ mộ bia, lúm đồng tiền như hoa : "Ừ, thôi."

      Tài xế tẫn trách đưa Hạ Tuyền trở về, sau khi hoàn thành nhiệm vụ báo cáo lại cho Lệ Tịnh Lương, Lệ Tịnh Lương nằm ở giường liếc nhìn tin nhắn điện thoại di động, tiện tay để sang bên rồi lại tiếp tục chuyện video với khách hàng laptop, xong liền nhăn mày lại.

      Khang Vũ? Đó phải là vợ trước của Diệp Hân sao?
      Phong nguyetdhtt thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 7

      Editor: Tiểu Ốc

      Bắc Kinh, trung tâm của quốc gia, mức độ phồn hoa khỏi cần phải , quy mô tổ chức buổi họp báo cũng tương đối lớn.

      Bộ phim《 Tình đơn độc 》này là do Hạ Tuyền cùng với nam diễn viên nổi Chung Lập Dương thủ vai chính, có thể rằng Chung Lập Dương là nam chính phù hợp với các bộ phim thần tượng ngôn tình những năm gần đây, bộ phim nào do ta diễn cũng bảo đảm cháy vé, hơn nữa đằng sau còn có đội ngũ chế tác hùng hậu, tuyên truyền đến khắp mọi nơi, sau khi bộ phim này được công chiếu nhất định gặt hái được nhiều thành công.

      Hạ Tuyền đóng vai Mãn Thảo Hỉ trong phim, nghĩ có lẽ sau bộ phim này hình tượng của mình có thể trở nên khá hơn chút.

      Chung Lập Dương là người rất tốt, khi cùng nhau quay phim chăm sóc cho Hạ Tuyền rất chu đáo. Lần này khi cùng ra ngoài để tuyên truyền, còn hẹn ăn cơm với Hạ Tuyền khi cuộc tuyên truyền kết thúc. Sau khi Hứa Cách Phỉ nhận được tin tức này liền khó có lúc lo lắng náo thành xì căng đan xấu gì mà vô cùng tán thành.

      "Chuyện này rất tốt." ngồi ở trong xe bảo mẫu hai chân vắt chéo , " Hình tượng của Chung Lập Dương cũng tốt, danh tiếng tồi, địa vị cũng cao đến mức trèo dậy nổi như Vân Nhược Châu, làm cho đại chúng tạo thành cảm giác chênh lệch quá mức lớn như giữa nước sông với nước biển, nếu em và ta tạo ra xì căng đan cũng tệ lắm."

      "Tạo ra xì căng đan?" Hạ Tuyền nhíu mày lại, "Chị nghĩ quá nhiều rồi chị Phỉ, đâu chỉ là ăn bữa cơm bình thường mà thôi."

      Hứa Cách Phỉ lườm : "Chị này Hạ Tuyền, chị phát ra em gần đây càng ngày càng ngây thơ, em cũng đương, thế sao trí thông minh lại thẳng tắp giảm xuống như vậy?"

      Vừa nghe thấy như vậy, Hạ Tuyền biết tại sao lại liên tưởng tới Lệ Tịnh Lương, nhất thời có chút chột dạ, yên lặng cúi đầu.

      thể thích , mặc dù vô cùng ưu tú mê người, nhưng ở trong lòng Hạ Tuyền tự với mình như vậy.

      Chỉ là, quên mất chuyện, câu " thể thích " đó thường thường đại biểu cho việc rất có thể sắp xảy ra số chuyện gì đó.

      "Chung Lập Dương cùng công ty với em, bây giờ lại diễn cùng bộ phim với em, trước đó chị liên lạc với quản lý của ta, công ty cũng đồng ý, xì căng đan của hai người các em tuyệt đối là trăm lợi hại." Hứa Cách Phỉ vẻ mặt cẩn trọng, "Tất cả những gì chị làm là để gột rửa hình tượng của em trong lòng đại chúng, còn mau cảm ơn chị ?"

      Câu trả lời của Hạ Tuyền hoàn toàn liên quan đến vấn đề của : "Cái Weibo* này rốt cuộc sử dụng như thế nào?"

      (*)Sina Weibo là trang mạng xã hội dạng tiểu blog của Trung Quốc, cũng tương tự như Twitter hay Facebook. Đây là trong những trang phổ biến nhất tại Trung Quốc, thu hút 30% người dùng mạng, với mức thâm nhập thị trường cũng giống như những gì Twitter tạo dựng ở Mỹ. Nó được tập đoàn SINA ra mắt ngày 14 tháng 8 năm 2009 và có 503 triệu người dùng đăng ký tính đến tháng 12 năm 2012. (theo Wikipedia)

      Hứa Cách Phỉ ngạc nhiên : " phải là em muốn dùng sao, tại sao bây giờ lại bắt đầu nghiên cứu? Mã Nghĩ dụ dỗ em à?"

      Vẻ mặt của Mã Nghĩ như nàng dâu bị uất ức ôm Ipad : "Chị Phỉ, tại sao lại là em?"

      " phải là em chẳng lẽ là chị?" Hứa Cách Phỉ lườm cái, bắt đầu dạy Hạ Tuyền cách dùng Weibo.

      Hạ Tuyền ngay từ đầu đụng đến những thứ này, nhưng sau khi nghe giải thích chút cũng hiểu tương đối, sau đó liền phát ra Hứa Cách Phỉ chẳng biết từ lúc nào đăng lên ảnh và Chung Lập Dương thân mật chụp chung với nhau, còn kèm theo dòng chữ và emoji: Tình đơn độc [ xấu hổ ]

      "Chị Phỉ." Hạ Tuyền bất đắc dĩ , "Tại sao chị có thể dễ dàng đăng lên nội dung lừa dối như vậy được."

      Hứa Cách Phỉ cười : "Chị đây là tích cực hưởng ứng phong trào kêu gọi."

      Hạ Tuyền bất đắc dĩ, hề tiếp tục dây dưa nữa, bởi vì khi cái này truyền ra ngoài chính là bát nước đổ , nếu xóa chỉ sợ bị coi là chột dạ.

      Trong lúc nhất thời, điện thoại Hạ Tuyền ngừng vang, nhắc nhở có bình luận mới cùng @mới, giống như Hứa Cách Phỉ vừa xong vậy, ấy tích cực hưởng ứng phong trào kêu gọi, bởi vì lâu sau đó Chung Lập Dương cũng đăng bài Weibo, bổ sung thêm emoji [ em ] này.

      Hạ Tuyền nhức đầu nhìn những dòng bình luận đáng sợ kia, tất cả mọi người đều suy đoán cái này có phải là công khai quan hệ hay , hay là chỉ đơn giản là để lăng xê tác phẩm mới. Hạ Tuyền có gì hay để trả lời, dứt khoát quan tâm đến tin nhắn của những người xa lạ này nữa, nhắm mắt nghỉ ngơi.

      Hành trình ở Bắc Kinh kéo dài ba ngày, ba ngày này mặc dù Hạ Tuyền có ở trong Giang Thành, nhưng lại mỗi ngày Lệ Tịnh Lương đều cảm nhận được tồn tại của .

      Mỗi ngày đều đúng giờ vào sáng chiều tối gửi ba tin nhắn cho , có lúc còn kèm theo bức hình tự sướng, mỗi tấm đều được chọn lựa kỹ lưỡng, tâm tư thể vô cùng ràng.

      Mặc dù mỗi lần Lệ Tịnh Lương đều nhắn lại, nhưng cũng đều nhìn thấy, ví dụ như ngày hôm nay vậy, hôm nay là ngày thứ ba Hạ Tuyền rời , vào buổi trưa, theo thường lệ gửi tới tấm hình cùng với tin nhắn , hỏi có phải dùng cơm hay , có nhớ hay , tối nay trở về Giang Thành, hỏi có ra sân bay đón hay .

      Thần tượng ra sân bay, trường hợp lớn như vậy, người hâm mộ khẳng định thiếu, Lệ Tịnh Lương đón , đó chẳng phải là tự rước phiền phức sao?

      Chuyện như vậy có chút buồn cười, cho nên mặc kệ gạt sang bên, Hạ Tuyền cũng biết điều này là căn bản thể nào, chỉ là nhắn chơi thôi, hi vọng đến đón mình, cho nên vào buổi tối khi đặt chân về Giang Thành, sau khi ký tên cho đám người hâm mộ điện ảnh xong, liền trực tiếp ngồi lên xe bảo mẫu rời .

      Trước khi rời , Hạ Tuyền còn bảo Mã Nghĩ phái người đưa những người hâm mộ này của ăn cơm, trễ thế này rồi, mà bọn họ còn kiên nhẫn chờ đợi ở đây, khẳng định là đều đói.

      Được thần tượng săn sóc khiến cho những người hâm mộ này cảm động đến nỗi lệ nóng doanh tròng, rối rít chụp ảnh thần tượng phái người đưa ăn cơm lên web, thi nhau đăng bài lên để giúp thần tượng đứng đầu bảng.

      Hạ Tuyền ngồi ở xe xem Weibo, thấy những người hâm mộ đó đều được ăn cơm nên liền an tâm ít, vốn định đặt điện thoại xuống nhắm mắt dưỡng thần để ngày mai tham gia tập thứ hai của《 Giả làm người 》, nhưng lâu sau điện thoại di động liền vang lên, vừa cầm lên vừa nhìn vào, China Mobile*.

      (*)China Mobile Limited (Trung văn giản thể: 中国移动通信; Trung văn phồn thể: 中國移動通信; pinyin: Zhōngguó Yídòng Tōngxìn) là công ty viễn thông quốc doanh Trung Quốc

      "Điện thoại của ai vậy?" Hứa Cách Phỉ thuận miệng hỏi.

      Hạ Tuyền : " China Mobile." xong liền trực tiếp từ chối cuộc gọi, chuyển sang mục tin nhắn thoại.

      "Em dùng smartphone, cần gì phải gọi điện thoại cho em chứ?" Hứa Cách Phỉ nhạy bén lại gần, nhìn chằm chằm vào , " mau, có phải là lại có chuyện muốn gạt chị ?"

      Hạ Tuyền nịnh nọt : "Làm sao có thể chứ? Trước đó em dùng điện thoại của Mã Nghĩ là vì có chút chuyện, muốn lưu số điện thoại mới của mình vào máy của em ấy thôi, có gì hơn đâu."

      " sao?" Hứa Cách Phỉ nửa tin nửa ngờ.

      "Dĩ nhiên, nếu còn có thể có chuyện gì chứ? Em gần đây phải là 24h đều ở cùng với chị sao?" vô cùng bình tĩnh, nhìn ra bất kỳ biểu dối nào.

      "Hy vọng là như vậy." Hứa Cách Phỉ vẫn có chút chần chừ, nhưng vẫn bỏ qua tiếp tục điều tra nữa, điều này làm cho Hạ Tuyền lặng lẽ thở phào nhõm.

      Lần nữa lấy ra điện thoại di động, Hạ Tuyền nhìn thấy tin nhắn của số điện thoại mà vừa mới gọi tới, đối phương nhắn lại là —— trả lời điện thoại!

      Toi rồi, nhìn tin nhắn thôi cũng có thể khẳng định là người này rất cao hứng, nghĩ đến cũng đúng, vị Lệ Tịnh Lương kia, nào có người phụ nữ nào dám cúp điện thoại của ? Hạ Tuyền cũng được coi như là sáng lập lịch sử.

      "Em có hơi đau bụng." Hạ Tuyền chợt nhăn mày lại.

      "Sao vậy? Chắc là do đồ ăn máy bay tệ rồi?" Hứa Cách Phỉ nhìn về phía Mã Nghĩ , "Vừa lúc ở phía trước có nhà thuốc, em xuống xe mua chút thuốc cho ấy ."

      Mã Nghĩ nhận được lệnh, liền ngừng xe lại rồi bước xuống, Hạ Tuyền mặt lo lắng : "Chị Phỉ, chị và em ấy cùng , đứa này ngây ngô, ngộ nhỡ mua đúng thuốc sao?"

      Hứa Cách Phỉ nghĩ cũng phải, cho nên cùng Mã Nghĩ xuống xe.

      Sau khi đóng cửa xe, Hạ Tuyền lập tức gọi điện thoại, điện thoại vừa mới kết nối, thanh lạnh lùng của Lệ Tịnh Lương liền truyền tới: " ở đâu?"

      Hạ Tuyền hiểu gì : " xe của mình, chuẩn bị về nhà."

      Bên kia an tĩnh hồi lâu, mới vang lên thanh cười như cười.

      "Tôi nhớ là có ai đó hi vọng tôi đến sân bay đón , thế sao tôi đến, ngược lại lại ?"

      Hạ Tuyền trong nháy mắt sửng sốt: " ?!" Trong giọng của ràng mang theo vẻ thể tin được.

      ra Lệ Tịnh Lương có ý định tới đây, nhưng chợt nhớ tới gần đây có tra ra được chuyện, về Khang Vũ cùng với Diệp Hân, cũng là về Hạ Tuyền. muốn gặp mặt , để tìm hiểu chút về lai lịch của này, vậy mà người này cự nhiên tự mình rời nha.

      Nhưng mà, Lệ Tịnh Lương rốt cuộc vẫn là người có chức vụ cao, giờ phút này cũng cần trầm mặc bao lâu : " tới đâu rồi."

      Hạ Tuyền liếc nhìn về phía cửa hàng tiện lợi ở bên ngoài : "Ở cửa hàng tiện lợi cách sân bay xa."

      "Ở đó chờ tôi." xong, trực tiếp cúp điện thoại.

      " là tổng giám đốc bá đạo."

      Hạ Tuyền phun ra câu này xong, liền mặc áo khoác có mũ vào, đeo khẩu trang và kính râm, rồi cầm túi lén lén lút lút xuống xe.

      giải thích với tài xế là, muốn vào trong nhà thuốc để xem bọn Hứa Cách Phỉ chút vì thấy lâu như vậy còn chưa trở lại, tài xế cũng có hoài nghi gì, vì dù sao ông cũng chỉ là tài xế, xen vào những chuyện khác.

      Màn đêm đen nhánh, chung quanh nhanh chóng lướt qua từng chiếc xe , Hạ Tuyền lặng yên tiếng động tới cửa hàng tiện lợi đối diện với nhà thuốc, khẩn trương tìm kiếm xe của Lệ Tịnh Lương.

      May mắn là nơi này cách sân bay rất gần, xe Lệ Tịnh Lương rất nhanh liền xuất , dừng ở trước mặt , lập tức kéo ra cửa ghế sau ngồi lên, mở miệng liền : " mau."

      Lệ Tịnh Lương nhìn lướt qua chiếc xe bảo mẫu kia, bởi vì tầm mắt bị ngăn trở, cho nên cũng nhìn thấy Hứa Cách Phỉ và Mã Nghĩ cầm thuốc ra ngoài, đợi đến khi hai người bọn họ lên xe rồi, mới phát ra Hạ Tuyền biến mất.

      Lệ Tịnh Lương tự nhiên đoán được Hạ Tuyền sợ cái gì, theo như suy nghĩ mà , hai người bọn họ làm như vậy rất giống với đương "vụng trộm".

      hứng thú liếc cái, phân phó tài xế lái ô tô rời , đợi xe lát sau, mới thong thả ung dung mở miệng : " cho ấy biết."

      Hạ Tuyền lấy xuống kính râm cùng với khẩu trang cười : " thể nào ."

      "Hả?"

      "Ngài biết đâu, trước kia tôi từng thiếu chút nữa làm tới cùng với nam diễn viên vô cùng nổi tiếng, khiến cho tôi bị người hâm mộ của ta ném đá đến nỗi thương tích đầy mình, sau đó lại còn phải phí bao nhiêu là công sức mới có thể đè được chuyện này xuống, ngài so với nam diễn viên kia còn lợi hại hơn, tôi nào dám cho ấy biết về việc tôi trêu chọc ngài?" lúng túng , "Mặc dù chuyện của chúng ta bị người ngoài biết, nhưng mà nếu tôi bị người đại diện biết chắc cũng bị ăn mắng đủ rồi."

      Lệ Tịnh Lương liếc nhìn , đôi mắt xếch thon dài hơi nhếch lên, cái biểu tình kia khỏi cần phải cũng biết có bao nhiêu phong tình.

      "Có cần tôi giúp tay ?" hỏi, giọng dịu dàng giống như hương rượu đậm đà, làm cho người ta nghe vào như say.

      ...... Giúp giải quyết Hứa Cách Phỉ sao? , rất động lòng, nhưng mà: " cần."

      Lệ Tịnh Lương nhíu mày nhìn , thừa dịp chú ý, liền nhổm dậy tiến về phía trước hôn cái lên gương mặt của , nhăn mày lại, bộ dạng ghét bỏ kia làm tổn thương đến lòng tự ái của người khác, nhưng lại rất hài lòng khi thấy gương mặt của có lưu lại dấu son môi, tiếng cười êm tai như tiếng chuông bạc: "Lệ tiên sinh cảm thấy, như vậy rất kích thích sao?" chớp chớp đôi mắt đào hoa quyến rũ, chỉ khiến cho người ta nghĩ đến bốn chữ —— báu vật trời sinh.

      Lệ Tịnh Lương nhàn nhạt nhìn thoáng qua, hết sức lạnh nhạt : "Phóng đãng."

      Đây cũng phải là từ hình dung tốt, nhưng Hạ Tuyền hôm nay mệt chết được, những phải ngồi ở máy bay để theo sát hành trình mà lại còn phải đối phó với , sớm sức cùng lực kiệt rồi.

      Cho nên, khi xong lời này Hạ Tuyền liền tiếp lời : "Nếu Lệ tiên sinh thích, người phóng đãng như tôi đây tối nay làm chậm trễ thời gian của ngài, rất cảm ơn ngài tới đón tôi, bảo tài xế đưa tôi về nhà ."

      Lệ Tịnh Lương cũng có từ chối, tự nhiên trở nên dễ chuyện như vậy, giống như rất nhân nhượng vậy, nhưng ra sao có thể đơn giản như vậy được?

      Hạ Tuyền sớm nghĩ tới những thứ này, ở trong lòng cảm thán, đúng là có kiên nhẫn, ràng lần này tới đây chính là vì muốn thu hoạch gì đó, nhưng lại vào lúc đề xuất muốn về nhà liền tùy tiện đồng ý, mức độ nguy hiểm của người này trong lòng lại thẳng tắp lên cao.

      ra từ khi vừa mới bắt đầu tiếp cận với Lệ Tịnh Lương, Hạ Tuyền liền suy nghĩ đến nguyên nhân đính hôn với Diệp Minh Tâm. cho rằng Lệ Tịnh Lương cần phải mượn đến tiền tài và quyền thế của Diệp Hân, càng cho rằng Diệp Minh Tâm có thể chiếm được hảo cảm của .

      xem rất nhiều tư liệu về công ty AR, qua việc hỏi thăm những người khác, cũng biết được rằng bọn họ chuyện hợp tác làm ăn.

      Công ty AR hề có chút liên quan gì đến việc đầu tư ngành giải trí cả, nhưng mà gần đây danh tiếng của công ty giải trí Trung Hoa lại quá mức lớn mạnh, gần như ôm đồm toàn bộ tai to mặt lớn trong nước, việc Lệ Tịnh Lương muốn kiếm tiền cũng có thể hiểu được, nhưng khẩu vị của tuyệt đối chỉ là hợp tác đơn giản như vậy.

      Có lẽ, muốn nuốt trọn công ty giải trí Trung Hoa, đính hôn với Diệp Minh Tâm chỉ là cái cớ, điểm này rất giống với lúc rắn độc săn mồi khi đó nó bơm nọc độc vào người con mồi, khiến cho chúng hoàn toàn mất ý thức phản kháng, rồi sau đó từng chút từng chút hưởng thụ thức ăn.

      Đêm đó là Hạ Tuyền cố ý để cho người tài xế mang đến nghĩa trang, để tiết lộ cho đối phương chút dấu vết, quả nhiên tìm hiểu về nguồn gốc và phát ra đầu mối. vị tổng giám đốc tai to mặt lớn của công ty lớn mà lại là người bỏ vợ bỏ con, đến ngay cả khi con ruột thịt bị lừa bắt cũng quan tâm, nếu tin này bị truyền ra ngoài biết tạo ra oanh động lớn đến mức nào? Có thanh lợi kiếm là dư luận này, cùng với thủ đoạn của Lệ Tịnh Lương, tất nhiên có thể dễ dàng áp đảo được Diệp Hân.

      cho cơ hội tốt như vậy, tự nhiên muốn từng chút từng chút thỏa mãn khẩu vị của , chỉ là điều này đối với Lệ Tịnh Lương mà cũng quan trọng.

      tựa như chúa tể ngồi ở phía sau màn che, bởi vì nắm tất cả mọi thứ trong tay, cho nên có thể vô cùng kiên nhẫn chờ đợi.
      Phong nguyet, Tuyết Liêndhtt thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 8

      Editor: Tiểu Ốc

      Bởi vì lúc lần đầu tiên truyền hình trực tiếp chương trình《 Giả làm người xảy ra tình huống như của Vân Thiên vương, mà ban tổ chức lại dám trực tiếp phê bình kín , nên liền tự mình thay đổi, chuyển từ truyền hình trực tiếp thành ghi hình trước rồi sau đó mới phát lại, làm như vậy để nếu có tình huống đặc biệt gì xảy ra cũng có thể được đội hậu kỳ cắt bỏ.

      Buổi chiều ngày thứ hai trở lại Giang Thành, Hạ Tuyền tới Đài Truyền Hình Giang Thành để ghi hình, chờ mòn chờ mỏi, mà đợi hơn tiếng vẫn có nhận được thông báo bắt đầu quay. phân phó Mã Nghĩ thăm dò xem xảy ra chuyện gì, tối hôm qua Hứa Cách Phỉ mắng suốt đêm, bây giờ tựa vào ghế sô pha để ngủ bù, có cách nào để .

      Sau khi được Lệ Tịnh Lương đưa về nhà, Hạ Tuyền liền trực tiếp gọi điện thoại cho trước tiên, nhưng Hứa Cách Phỉ lại tức giận quá mức, đêm đó ngủ luôn ở nhà , chỉ sợ lại ra ngoài làm bướm đêm, hoàn toàn mất lòng tin đối với lời của .

      Nhìn khuôn mặt tiều tụy của người đại diện, trong lòng Hạ Tuyền có chút đau lòng, yên lặng lấy áo khoác đắp lên người Hứa Cách Phỉ, lại nghe thấy người nọ mắt cũng mở : "Đừng tưởng rằng cứ khoe mẽ ra là chị đây liền tha thứ cho ."

      "Nhưng em hề có cái ý định đó." Hạ Tuyền dịu dàng , "Chị ngủ tiếp , chắc là còn lâu mới bắt đầu quay, đoán chừng là do có người còn chưa đến."

      "Còn cần phải nghĩ sao? Nhất định là Lô Phái Hân." Hứa Cách Phỉ mở mắt ra lạnh nhạt , "Em xem khi nào em mới có thể cho chị được lên mặt đây, cũng cần phải cho chị được hưởng thụ chút cảm giác nghệ sĩ của tôi là Diva chứ."

      Hạ Tuyền cười : "Kể cả em có nổi tiếng hơn nữa cũng phải là Diva."

      Hứa Cách Phỉ giơ lên ngón tay điểm cái lên trán của , lúc hai người cười đùa Mã Nghĩ trở lại, đưa ra tin tức khác gì so với dự đoán của Hứa Cách Phỉ.

      "Vừa đúng lúc chúng ta cũng rất mệt mỏi, nghỉ ngơi lát ." Hạ Tuyền dứt khoát nằm ở bên cạnh Hứa Cách Phỉ.

      Hứa Cách Phỉ thở dài, chống cằm hỏi Mã Nghĩ: "Vậy Vân Nhược Châu tới chưa?"

      Mã Nghĩ : "Theo em dò la, tất cả đều đến hết rồi, chỉ thiếu mỗi Lô Phái Hân thôi, nghe người đại diện của Vân Thiên vương bị chọc tức, phát cáu." xong, cậu liền làm thanh cổ họng rồi bắt chước bộ dạng của mấy người Vân Thiên Vương, "Các người có biết rằng thời gian của Nhược Châu rất quý giá ? Là người nào có mắt tự cho mình là Diva vậy? Rốt cuộc có được rèn luyện chuyên nghiệp hằng ngày đó? Chúng tôi quay nữa!"

      Hạ Tuyền bật cười, hỏi cậu: "Thế ban tổ chức như thế nào?"

      "Còn có thể cái gì nữa? Điện thoại cũng gọi đến nỗi sắp nát rồi." Mã Nghĩ hả hê , "Chính tai em vừa mới nghe được, đạo diễn nổi nóng với người đại diện của Lô Phái Hân, rằng nếu tới liền đổi ta."

      "Đổi người là thể nào rồi, đoán chừng cũng chỉ là nhảm, dù sao cũng có hợp đồng ở đây." Hạ Tuyền lạnh nhạt .

      Hứa Cách Phỉ gật đầu : "Chỉ là nếu có người đại diện của Vân Thiên vương thúc giục, vậy khẳng định rất có tác dụng, có khi ta rất nhanh chóng tới đây, mau chuẩn bị thôi."

      Hạ Tuyền lười biếng bò dậy, để thợ hóa trang trang điểm lại cho mình, sau đó bao lâu sau liền quả nhiên nhận được thông báo của ban tổ chức, nhân viên đến đông đủ, có thể bắt đầu ghi hình rồi.

      Sắp xếp xong xuôi tất cả, Hạ Tuyền bước lên chiến trường lần nữa, việc hợp tác với Hà Yến ra cũng tệ lắm, mặc dù đức cao vọng trọng như Vân Nhược Châu, nhưng cũng là miếng thịt tươi đỏ chót, những trẻ tuổi tuấn mà còn thân sĩ lễ phép, hợp tác cùng với chuyện rất hưởng thụ.

      Tiết mục mở màn ngày hôm nay là 4 cặp tình nhân chia nhau ra chọn ca khúc trữ tình để hát đối đáp, ở dưới loại tình huống này, chỉ cần cặp nào hoàn thành được bài hát có mức độ khó cao nhất, cặp đó liền chiến thắng.

      Cặp thứ nhất ra sân là Hướng Địch và Kiều Minh Đạt, cặp thứ hai là Chu Trác và Lục Tư Ngật, sau đó là Hạ Tuyền với Hà Yến, và cuối cùng mới đến Vân Nhược Châu và Lô Phái Hân, danh tiếng càng lớn càng bị đặt ở phía sau chứ sao.

      Ca khúc mà Hạ Tuyền và Hà Yến chọn là bản tình ca kinh điển, vô cùng nổi tiếng, được rất nhiều người hát lại, hai cặp diễn trước chọn các ca khúc mới, hát cũng tệ lắm, cặp thứ nhất đạt được 66 điểm, cặp thứ hai là 70 điểm, kế tiếp chính là cặp của bọn họ.

      Trong lúc biểu diễn, Hạ Tuyền vẫn luôn nhìn chằm chằm vào phía dưới, chỉ sợ xảy ra tình trạng gì làm tổn thương đến mình, cái bộ dạng sợ chết này chọc cho Hà Yến thỉnh thoảng lại mỉm cười. dứt khoát nắm lấy bả vai của , hành động chủ động thân mật như vậy khiến cho người xem trực tiếp rú lên.

      Hạ Tuyền thuận theo tinh thần của chương trình giải trí, ngọt ngào rúc vào trong ngực Hà Yến, được ta dẫn dắt né tránh những dải ruy băng và nước được ném từ phía dưới lên, có thể coi như là hát hoàn chỉnh xong ca khúc.

      Cuối cùng, Hà Yến và Hạ Tuyền đạt được 84 điểm, điểm số tương đối cao, đủ để thấy được mới vừa rồi bọn họ biểu diễn ăn ý như thế nào.

      " rất tuyệt." Hà Yến giọng tán thưởng.

      Hạ Tuyền quyến rũ cười cười, ngượng ngùng cúi đầu, camera vừa đúng lúc quay được cảnh này, khí ở trường sôi động đến cực điểm.

      Vân Nhược Châu từ đầu đến cuối đều chỉ ngồi yên chỗ nhìn bọn họ diễn trò, chờ đến phiên và Lô Phái Hân chọn bài 《 Tình Hiroshima 》.

      Lúc mới đầu Hạ Tuyền rất bình tĩnh lắng nghe giai điệu, nhưng chờ đến khi Vân Nhược Châu bắt đầu biểu diễn và hơn nữa còn nhìn thẳng tắp về phía , liền nhận ra có cái gì đó đúng.

      "Em sớm nên từ chối , nên để mặc cho theo đuổi, nên để cho có những chuyện xưa đầy khát khao đó, để lại cái tên dở dang" —— ngôn từ của bài hát này, ánh mắt này, người sáng suốt đều có thể nhìn ra được chuyện gì xảy ra, camera lập tức chuyển ống kính chuyển sang chỗ khác. Nhưng mà, người xem trực tiếp vẫn nhìn thấy được ánh mắt đầy tình ý mà Vân Nhược Châu trao cho Hạ Tuyền.

      Lô Phái Hân say rượu, nhìn đến Vân Thiên vương, hận thể trực tiếp quẳng cái micro xuống sân khấu, nhưng ta hết cách rồi, ta chỉ có thể cắn răng kiên trì nhịn xuống, mặc dù điều này nhìn qua rất mất mặt.

      Hạ Tuyền bình tĩnh nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Vân Nhược Châu, mặt đổi sắc vỗ tay cổ vũ , đáp trả này khiến cho Vân Nhược Châu thu hồi tầm mắt, tiếp tục phần trình diễn của mình.

      hiểu rất , có thể thấy được dưới bề ngoài bình tĩnh của bây giờ là kiên nhẫn và nóng nảy, mục đích của đạt được, nên đương nhiên tiếp tục biết phân biệt phải trái nữa. Đối với phản ứng của , cũng thể là đau khổ, mà ngược lại là rất vui mừng, có lẽ là bởi vì từ trước tới nay đều luôn lạnh nhạt, có vui mừng cũng có đau khổ, bây giờ rốt cuộc cũng có chút phản ứng rồi.

      Lúc ghi hình ở vòng chơi kế tiếp thái độ của Vân Nhược Châu rất nghiêm túc, hề làm thêm chuyện gì khiến cho người ta lúng túng nữa. Nhưng mà vẫn phải tranh đấu với Hạ Tuyền và Hà Yến ở trò truyền nước, làm cho và Lô Phái Hân vốn nên ở hạng nhất biến thành hạng hai. Lô Phái Hân quả nhiên là người chịu cúi đầu, sau khi quay xong liền trực tiếp hất tay bỏ , cũng bám diết lấy Vân Thiên vương như trước kia.

      Ôm nhiều chuyện còn bằng bớt chuyện, Hạ Tuyền cũng lập tức rời khỏi Đài Truyền Hình sau khi quay xong, và Vân Thiên vương tuấn tiêu sái của chúng ta cứ như vậy mà biến thành nhân vật bị cách ly, đây là lần đầu trong lịch sử.

      "Nhược Thuyền, tiếp theo cậu còn có rất nhiều lịch trình, chỉ có chút thời gian để nghỉ ngơi thôi, mau trở lại xe để ngủ giấc ." Người đại diện .

      Vân Nhược Châu nhìn bóng lưng của người nào đó "chạy trối chết" cười nhạt, "Ừ" tiếng : "Hôm nay chơi rất vui đúng ?"

      Người đại diện bất đắc dĩ: "Nếu tôi biết là cậu chỉ muốn chơi đùa, ban đầu tôi nên kiên trì cho cậu tham gia cái chương trình này rồi, chính là hoàn toàn lãng phí thời gian."

      Vân Nhược Châu chỉnh sửa chút áo khoác tây trang : "Yên tâm , tôi có chừng mực." Dứt lời, liền cười như cười thu hồi tầm mắt, xoay người rời .

      Sau khi Hạ Tuyền được Hứa Cách Phỉ "áp giải" trở về nơi ở của tại Giang Thành, Hứa Cách Phỉ vốn là còn muốn ở cùng với , nhưng Hạ Tuyền lại lấy lý do nếu có người ở đây ảnh hưởng đến việc xem kịch bản để đuổi ấy .

      Chờ đến khi Hứa Cách Phỉ rất yên tâm rời , liền lén lén lút lút ra khỏi cửa, trực tiếp lái xe ô tô tới bên ngoài biệt thự của Lệ Tịnh Lương, sau khi đỗ xe xong lại lén lén lút lút ấn chuông cửa.

      Chuông cửa vang lên rất lâu cửa mới được mở ra, mở cửa là người giúp việc theo giờ, ấy mặt hiểu : "Xin hỏi ngài muốn tìm ai?"

      Hạ Tuyền cười híp mắt : "Xin chào, tôi tới để chờ Lệ tiên sinh."

      "Lệ tiên sinh vẫn chưa có trở lại."

      "Cho nên tôi mới là ‘chờ’." xong, liền nghiêng người muốn vào.

      Người giúp việc theo giờ ngăn cản : " ngại quá tiểu thư, Lệ tiên sinh chưa thông báo cho tôi, chỉ có thể bảo Lệ tiên sinh gọi điện thoại cho tôi thôi."

      Hạ Tuyền dừng bước lại, hiền hoà lễ phép : " xin lỗi, tôi gọi điện thoại ngay bây giờ, làm ơn chờ chút."

      tìm kiếm số điện thoại của Lệ Tịnh Lương rồi liền ấn nút gọi, sau khi vang lên mấy tiếng đối phương mới nghe, như đúng rồi mở miệng: "Tôi ở trước cửa nhà của , vốn là định cho kinh hỉ, nhưng mà người giúp việc theo giờ của lại cho tôi vào nhà."

      Lệ Tịnh Lương ở đầu dây bên kia trầm mặc lúc rồi mới thong thả ung dung : " quay ra đằng sau."

      Hạ Tuyền hiểu gì quay đầu lại, đằng sau lưng chính là người đàn ông thon dài cao lớn.

      "...... trở về từ lúc nào vậy?" thu hồi điện thoại lúng túng hỏi.

      Khóe miệng Lệ Tịnh Lương cười mỉm, eo thon chân dài mặc bộ tây trang thủ công trông càng đẹp mắt hơn, nâng ngón tay thon dài như ngọc lên, đẩy cái gọng kính sống mũi cái, vô cùng ý vị sâu xa : "Vào lúc định lừa gạt người giúp việc theo giờ của tôi."

      ra trong lòng Hạ Tuyền rất tự nhiên, nhưng mà kể từ sau khi khi quen biết với Lệ Tịnh Lương, công phu mặt dày của lại càng ngày càng lợi hại.

      chẳng những có lui bước, mà ngược lại còn tiến lên phía trước thân mật khoác lên cánh tay của , dưới cái nhìn kinh hãi của người giúp việc theo giờ dịu dàng : "Tịnh Lương, đừng tức giận mà, lần sau em nhất định ở sân bay chờ tới đón em, tuyệt đối tự mình về trước nữa."

      Lệ Tịnh Lương nhìn thấy kéo cánh tay của mình, lại nhìn về phía người giúp việc ngây ra ở cửa ra vào, mặt đổi sắc : " trở về trước ."

      Người giúp việc cứng đờ : "Được Lệ tiên sinh." xong liền vào nhà cầm đồ chuẩn bị rời , nhưng trước khi ấy về lại tới trước mặt Lệ Tịnh Lương và Hạ Tuyền, nhắm mắt , "Lệ tiên sinh, mới vừa rồi Diệp tiểu thư có đến, mang bữa tối ấy tự mình làm cho ngài, tôi vốn định đợi đến gần tối hâm nóng lại thức ăn cho ngài."

      Lệ Tịnh Lương nghe vậy tựa như lơ đãng vỗ cái lên tay của Hạ Tuyền, thanh điệu dịu dàng : "Vừa đúng lúc, có đồ ăn."

      Lời khó nghe của làm cho Hạ Tuyền mất hồn, mà ngược lại còn khiến cho sắc mặt trầm xuống. vô ý thức kéo cánh tay chặt hơn, Lệ Tịnh Lương nhận được tín hiệu này, hài lòng thu hồi tầm mắt, buông tay ra, mình vào trong nhà.

      Người giúp việc theo giờ sớm rời , Hạ Tuyền nhìn lướt qua cánh cửa phòng được đóng chặt, nhắm mắt theo sau đuôi .

      "Diệp Hân là cha của ."

      Lệ Tịnh Lương thẳng vào vấn đề, hai chân vắt chéo ngồi ở ghế sofa, nới lỏng cà vạt.

      "Chúng ta trước hết đừng đến cái này."

      "Cố ý tiết lộ tin tức cho tôi, nhưng bây giờ lại trước hết đừng sao?" Lệ Tịnh Lương dùng ánh mắt thâm thúy mà mê hoặc lòng người nhìn , "Vậy bây giờ muốn làm cái gì?"

      Hạ Tuyền từng bước đến trước mặt , cởi xuống chiếc áo khoác mỏng màu đen, lộ ra bộ váy đỏ chót bó sát liền với chiếc dây đeo tất ở bên trong, vóc dáng nóng bỏng cùng với màu sắc đầy cám dỗ suýt chút nữa phá vỡ lớp mặt nạ bình tĩnh của người đàn ông. thậm chí còn chẳng trang điểm, nhưng vẫn xinh đẹp quyến rũ như trước, thậm chí kể cả có mặc bộ váy diễm lệ như thế này, vẫn xinh đẹp động lòng người chút bắt bẻ nào.

      "Chúng ta trước hết làm cái này ." dí sát vành tai của , hơi thở thơm như hoa lan.

      Lệ Tịnh Lương thoáng dời chút, nghiêng đầu liếc nhìn cặp mắt đào hoa câu hồn nhiếp phách kia, mắt thấy lôi từ trong túi xách ra tập giấy trắng, lại nghe tiếp: "Luyện đối đáp lời thoại với tôi nhé, thân ái."
      ______________________
      dhtt thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 9

      Editor: Tiểu Ốc

      Tìm Lệ Tịnh Lương để diễn lời thoại? Dùng người “chuyện lớn” để sử dụng cho chuyện như vậy, Hạ Tuyền quả rất can đảm.

      Chỉ là ngược lại Lệ Tịnh Lương hề biểu ra phản kháng, cầm kịch bản trong tay, đó có viết ba chữ 《 Lĩnh Nam Hồng 》, tay chống đầu, tựa vào ghế sô pha nhàn nhạt hỏi: "Phim hả?"

      Hạ Tuyền ngồi ở bên cạnh, cơ thể dán chặt vào cánh tay của , xúc cảm mềm mại ấm áp làm cho người nào có thể bỏ qua được, Lệ Tịnh Lương liếc mắt nhìn , tầm mắt rơi vào trước ngực của , vô cùng bình tĩnh dừng lại mấy giây, rồi mặt đổi sắc thu hồi lại.

      Thấy vẻ mặt vẫn bình tĩnh trong veo như cũ của , trong lòng Hạ Tuyền bỗng nổi lên những gợn sóng, tự chủ được cầm lấy tay , tựa vào bả vai của dịu dàng : "Ừ, phim kháng chiến, tôi diễn vai đặc vụ." từ từ kể lại, " ấy sinh ra ở Nhật Bản, là người lai Trung-Nhật, rất quen thuộc đối với đất nước bên kia, sau khi chiến tranh nổ ra liền gia nhập quân đội Nhật Bản, nằm vùng cho quân đội Trung Quốc."

      Lệ Tịnh Lương tùy tiện lật hai trang giấy, phát ra hề kể gì về nội dung phim.

      Thân thế của người phụ nữ này có thể là giống y hệt với bản thân Hạ Tuyền, đều là bởi vì trả thù cha mà xâm nhập vào hang hổ, chỉ khác là cha của là ông chủ của giải trí Trung Hoa Diệp Hân, còn cha của nhân vật là vị sĩ quan của Nhật Bản (là tên cặn bã).

      Nhưng những mặt trái lại giống nhau như đúc.

      Lệ Tịnh Lương khép tập kịch bản lại, liếc mắt về phía người phụ nữ gần như leo lên người : " biết rồi đấy, tôi là thương nhân, bao giờ làm ăn mua bán lỗ vốn."

      Hạ Tuyền nghiêng đầu nhìn , ngay cả dáng vẻ tò mò cũng đẹp như vậy: "Cho nên?"

      cúi đầu tiến lại gần , đôi mắt xếch thon dài sắc bén xuyên qua cặp mắt kính nhìn thẳng vào mắt , cười như cười : "Cho nên, tình nguyện vì điều này mà trả cho tôi cái đây?"

      Hạ Tuyền có chút cứng họng, hình như dần chìm đắm vào trong ánh mắt của , ánh mắt của giống như dải ngân hà bầu trời, các vì sao lỗng lậy rải rác, để ý chút là bị lạc ở trong đó.

      Trong chốc lát, khẽ chật vật dời tầm mắt , chút để ý : "Thân ái, hiểu phong tình gì cả."

      Lệ Tịnh Lương nhếch khóe miệng, nhưng sắc mặt lại hết sức lạnh nhạt: "Thời gian chúng ta quen biết nhau được bao lâu, còn chưa quen thuộc đến mức có thể xưng hô như vậy đâu, thân ái. Hai từ xung hô này, tôi trả lại cho ."

      Người đàn ông Lệ Tịnh Lương này là...... là rất khó để kiếm nha!

      Hạ Tuyền cắn môi oán hận trừng mắt nhìn , tính háo thắng của đều bị kích thích làm cho thức tỉnh hết rồi, trong lòng vọt lên ngọn lửa , kích động cho rằng chỉ cần có thể bắt được , cho dù có làm ra loại hy sinh hay cố gắng gì đều đáng giá.

      “Là tôi vượt qua rồi.” lát sau, Hạ Tuyền mới bình tĩnh, lại khôi phục vẻ ung dung thong thả, bộ dáng thướt tha mềm mại ngồi thẳng người, nghiêng mắt nhìn : “Tôi tự nhận là gặp qua ít đàn ông, nhưng kiểu người như Lệ tiên sinh vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, biết nên xếp vào loại người như thế nào đây?”.

      giống như nghiêm túc suy nghĩ, nêu ra mấy ví dụ: “Mỹ nam xinh đẹp? phải, thịt tươi ? Hình như là phải, cao to đen hôi? Ừm, vẫn chưa thỏa đáng.” Trầm ngâm trong chốc lát, chợt cười tiếng, mắt cong thành lưỡi liềm, kích động , “Lệ tiên sinh là con người cứng rắn!”.

      đặc biệt nhấn mạnh từ “cứng rắn” này, sau khi xong bàn tay trắng nõn cũng di chuyển dần xuống đến eo , càn rỡ đụng chạm vào vùng tam giác nguy hiểm kia, Lệ Tịnh Lương rũ mắt quét vòng, hề ngăn cản, cũng hề lời nào, thái độ có bất kỳ thay đổi gì so với trước.


      “........”


      Thế nhưng lại có phản ứng, người đàn ông này rốt cuộc là được hay là chưa được đây? Hạ Tuyền tuyệt đối hoài nghi mị lực của mình, vì như vậy quá đả kích người rồi, nhắm mắt thu tay lại, thở ra hơi rồi tựa như muốn trả thù “Aiz, Lệ tiên sinh nén bi thương, khi con người lớn tuổi chắc chắn có chút lực bất tòng tâm, cần cảm thấy quá buồn bã, nên ngắm phong cảnh đẹp nhiều hơn, mỗi nơi chút để mở rộng tầm mắt”.

      Lệ Tịnh Lương lịch mím môi cười tiếng, thuận theo ý : “Được, tôi rất thích nghe tiếng sóng, bằng bậy giờ chúng ta luôn ?”.

      Hạ Tuyền ngẩn ra, nhất thời từ chối được. Vì vậy hơn nửa canh giờ, bọn họ liền xuất ở bờ biển ngoại ô của Giang Thành.

      Trời dần dần tối, Hạ Tuyền chỉ mặc chiếc váy đỏ mỏng manh đứng ở bên cạnh Lệ Tịnh Lương , nhưng lại thân tây trang ở bãi cát, cái đó gọi là giữ ấm.

      Hạ Tuyền có chút lạnh co rúm lại, Lệ Tịnh Lương rũ mắt nhìn , ánh mắt giống như : còn muốn quyến rũ tôi nữa ?

      Hạ Tuyền gần như rất muốn nhận thua, nhưng lại phục. cắn răng, đột nhiên giơ tay lên cột áo khoác của ra, cũng có phản kháng, thuận theo ý . Chờ đến khi mặc áo khoác của vào, trong hơi thở tràn ngập mùi vị thuộc về , lúc này mới thoáng cảm thấy ấm áp và an tâm.

      “Quá đáng!” Đôi môi đỏ mọng của khẽ mấp máy, khạc ra hai từ này. Rốt cuộc hề cố ý giả vờ ngoan nữa.

      Như vậy còn thuận mắt hơn chút, Lệ Tịnh Lương thấy lạnh đến nỗi run lẩy bẩy, rốt cuộc cũng chịu lùi bước.

      phải là muốn đối đáp lời thoại sao?”

      Hạ Tuyền kinh ngạc nhìn sang “ đồng ý?”

      Lệ Tịnh Lương xoay người vào trong xe để lấy ra kịch bản, từ xa xa nhìn lại, áo sơ mi màu đen của gần như hòa làm với bóng đêm. thực quá mê người, luôn là vẻ mặt bình tĩnh, luôn là thái độ lạnh nhạt, mỗi điểm này đều khiêu chiến nhẫn nại cùng với ham muốn chinh phục của Hạ Tuyền. Hạ Tuyền thể lại lần nữa nhắc nhở bản thân ở trong lòng, có thể chinh phục nhưng thể thích .

      Chỉ giây lát sau, Lệ Tịnh Lương đến trước mặt , đôi tay thon dài trắng trẻo đưa kịch bản ra. Hạ Tuyền nhận lấy mở ra, ngay vào lúc định chuyện, Lệ Tịnh Lương bỗng xoay người tới quán nhà hàng ven biển, hiểu nhìn chằm chằm vào bóng lưng của , đứng nguyên tại chỗ đợi ước chừng năm phút đồng hồ sau mới nhìn thấy trở lại lần nữa.

      Trong tay cầm cốc nước, chờ đến khi nhìn thấy ràng, ly nước kia vẫn còn bốc hơi nóng.

      “Uống nước!”

      giơ lên, vẻ mặt vẫn nhàn nhạt như cũ, ràng bề ngoài vẫn lạnh lùng như vậy, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy ấm áp.

      Hạ Tuyền hít sâu, thở ra hơi dài dịu dàng : “ để nó ở mặt đất , sau đó quay lại đây, nhìn tôi, ôm tôi”.

      Lệ Tịnh Lương chút hành động dư thừa nào cầm lấy tay của Hạ Tuyền, kín đáo đặt cốc nước nóng vào trong đó, xa cách “Hạ tiểu thư, mọi người đều biết mục đích và lý do vì sao lại làm những điều này với tôi, thời gian của tôi rất quý báu, cũng muốn uống rượu tán gẫu với , chủ đề chính !”.

      “Tôi có mục đích gì?” Môi mỏng Hạ Tuyền khép mở, lạnh nhạt hỏi.

      “Mục đích của chỉ có ràng nhất, còn tôi ràng nhất chính là tôi thích bị người khác lợi dụng, hay trở thành bàn đạp của người khác”.

      Đây là lần đầu tiên Lệ Tịnh Lương lộ ra nụ cười rét lạnh như mùa đông với Hạ Tuyền, như vậy làm cho có cách nào để phủ nhận.

      “Diệp Hân là cha của , ông ta kết hôn với Lương Ngâm, Khang Vũ chịu nổi đả kích nên qua đời, sau đó mất tích, bây giờ lại trở về, là vì muốn báo thù”. nhìn về phía màn đêm, sóng biển dâng lên theo quy luật, tiếng sóng vỗ bờ dễ nghe khiến cho tâm tình của người ta như được bay lên. “Lúc vừa mới bắt đầu chỉ là muốn mượn tay tôi để hủy diệt ông ta, cũng thuận tiện làm cho Diệp Minh Tâm cảm thấy khó chịu. Nhưng sau đó lại cảm thấy tôi khó đối phó, nên muốn thay đổi thành hợp tác với tôi lấy thêm được quyền lợi, cho nên để cho tài xế của tôi dẫn đến nghĩa trang, tiết lộ những tin tức này cho tôi”.

      Hạ Tuyền chợt bật cười, Lệ Tịnh Lương nhìn chăm chú vào . quay đầu lại nhìn thẳng vào , hai người bốn mắt nhìn nhau trong chốc lát, tiện tay ném ly nước nóng lên bờ cát, nhón chân ôm cổ của , hôn môi sâu.

      Lệ Tịnh Lương đứng thẳng tắp ở đó, dời cũng kháng cự, hôn liền phối hợp. Hai người triền miên trong phút chốc, sau đó lùi về phía sau, nhưng cơ thể hề rời , vẫn bám ở người như cũ, bộ ngực mềm mại dán vào lồng ngực gầy gò hữu lực của , nghe thấy ghé vào tai mình “Bảo bối, vẫn còn thiếu điều, tôi chẳng những muốn hợp tác với để cho làm kỵ sĩ của tôi, mà còn muốn … có được ”.

      Trước kia, khi Vân Nhược Châu theo đuổi Hạ Tuyền, Hạ Tuyền vẫn luôn chậm chạp đồng ý, ngoại trừ bởi vì bị mất niềm tin vào đàn ông do người cha kia, còn có yếu tố lớn nữa là bởi vì nhìn ra được giá trị của Vân Nhược Châu đối với .

      Mặc dù địa vị của ở trong làng giải trí quả là rất cao thượng, có thể giúp nhanh chóng nổi tiếng. Nhưng trị như vậy vẫn chưa đủ lớn để khiến cho vui lòng phục tùng.

      Hạ Tuyền là người phu nữ vô cùng bắt bẻ và có dã tâm, chịu bao nhiêu thống khổ, khẩu vị cũng lớn bấy nhiêu. Sau khi nhìn nhận tất cả các vòng, cũng chỉ có người đàn ông thông minh đến nỗi biến thái trước mắt này, chỉ có Lệ Tịnh Lương mới có thể làm cho cam tâm tình nguyện nương tựa vào.
      Last edited by a moderator: 12/12/16
      Phong nguyet, Tuyết Liêndhtt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :