1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại] Kẻ lập mưu - Tổng Công Đại Nhân (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 50:

      Editor + Beta: Tiểu Ốc

      Tiểu ngoại truyện thứ nhất:

      Lệ Hạ hai tuổi rồi, lớn hơn tuổi so với Thu Mạt, tiến độ phát triển của Thu Mạt tương đối chậm, mới chỉ biết bò, nhưng cậu bắt đầu diễu võ dương oai rồi.

      " ăn." Lệ Hạ kiên định chỉ vào thìa thịt trong tay mẹ , "Bẩn thỉu!"

      Hạ Tuyền trừng lớn hai mắt : "Chính con làm chứng, mẹ tắm rửa trước khi nấu cơm rồi."

      Lệ Hạ xoay đầu : "Lừa gạt lừa gạt."

      "Sao có thể thế được, chẳng phải con cũng nhìn thấy sao?"

      "Dù sao cũng ăn, động vật, đáng ."

      Hạ Tuyền nổi giận nhìn về phía cha của đứa , liếc mắt về phía bên này cái, cầm laptop đứng dậy.

      Chỉ thấy Lệ Tịnh Lương đến bên cạnh, trong tay cầm laptop, lúc qua chỗ con trai cái lên đầu cậu, lạnh nhạt : "Đừng vì bản thân muốn ăn thịt mà lấy cớ quang minh chính đại, thằng quỷ nghịch ngợm."

      Trong nháy mắt, Lệ Hạ đỏ mặt, vui muốn chạy , lại bị Hạ Tuyền cầm lấy cổ áo kéo cậu trở về, giơ cái thìa kiên nhẫn : " ăn nổi sao? hối hận?"

      Lệ Hạ có chút chần chờ, miệng mím chặt như sắp khóc, đôi mắt đen nhánh như hột nhãn lặng lẽ nhìn lén cha, bóng lưng tuấn cao lớn giống như ngọn núi của cha áp bức cậu đến nỗi thở nổi, vì vậy bắt đầu nức nở.

      "Nhìn thấy ba của con rồi à?" Hạ Tuyền khẽ liếc Lệ Tịnh Lương ở bên kia cái.

      Lệ Hạ nhìn sang theo, càng khóc dữ dội hơn, nhưng lại dám khóc ra tiếng, nhìn thấy màn này, thể cảm thán, ông chủ Lệ vậy mà lại khiến cho con trai khóc đến mức độ này, quả là điên rồ.

      "Lần trước khi mẹ mang thai em của con chịu ăn thịt, ấy tìm bác sĩ vừa tiêm thuốc cho mẹ vừa bắt mẹ phải uống thuốc." Vẻ mặt Hạ Tuyền sợ hãi, "Đến bây giờ mẹ vẫn thể nào quên được loại cảm giác đó, hơn nữa còn kéo dài khoảng thời gian rất lâu, mặc dù mẹ phản kháng, nhưng mà vẫn bị ép ăn được." uyển chuyển , "Cho nên, con có muốn thử nghiệm chút , bảo bối?"

      Lệ Hạ rưng rưng nhìn về phía mẹ, mang theo ánh mắt như nhìn thấy đồng đội : "Mẹ, con ăn, con ăn!"

      Lệ Tịnh Lương gõ bản phím, nghe được thấy tiếng ở sau lưng cũng chỉ có thể cam chịu, quen với việc Hạ Tuyền dùng làm đối tượng để đe dọa Lệ Hạ, ràng hề làm những chuyện được kể , nhưng sao con trai vẫn sợ như vậy? Chỉ cần đến chuyện có dính líu tới , là chắc chắn con vào khuôn khổ ngay.

      Bỗng nhiên, phía sau lưng truyền tới tiếng bước chân nhè , Lệ Tịnh Lương ngoái đầu lại nhìn, bước chân Lệ Hạ tập tễnh tới, trong mắt nén lệ : "Ba, được tiêm con, cũng được bắt con uống thuốc." Cậu nhào vào trong lòng Lệ Tịnh Lương, khóc đến nỗi thành tiếng, " được đâu, ba."

      Tâm Lệ Tịnh Lương cũng tan chảy, ôm con ngồi dậy hôn cái dịu dàng : " ăn, đánh, khóc."

      " được đâu, ba." Lệ Hạ nức nở lại bốn chữ này, nhìn bộ dạng có vẻ như bị Hạ Tuyền dọa sợ rồi.

      Lệ Tịnh Lương trừng mắt về phía Hạ Tuyền đứng xem kịch ở phía sau, Hạ Tuyền cười xấu hổ, vô cùng tự trách cúi gằm mặt xuống đất.

      " được đâu ba!!!!" Lệ Hạ kêu rên tiếng.


      Tiểu ngoại truyện thứ hai:

      Thu Mạt hoàn toàn thừa hưởng vẻ đẹp của mẹ, mặc dù vẫn còn rất , nhưng xinh đẹp bất phàm, chắc chắn khi trỗ mã 18 tuổi vượt qua cả mặt mẹ, trở thành người đẹp thứ hai trong nhà họ Lệ!

      Mọi người hỏi người đẹp nhất là ai sao?

      Hạ Tuyền nhìn về phía ông xã thắt caravat ở trong phòng giữ quần áo, đôi mắt gần như biến thành hình trái tim, theo bản năng muốn sờ mông của người nào đó, nhưng còn chưa được mấy bước nghe thấy tiếng Thu Mạt cười khúc khích, tò mò quay đầu lại, phát ra chán ghét liếc nhìn mình, sau đó phun bong bóng chơi: " lỗ lỗ(*)."

      (*)Thu Mạt còn , chưa biết nên chỉ ú ớ được đôi ba từ, ta nghĩ ý bé muốn là Tuyền tỷ thô lỗ.

      "......" Bị con chê, Hạ Tuyền lặng lẽ trở lại bên cạnh con , muốn làm người mẹ xứng chức.

      Nhưng mà, Lệ tiên sinh chân dài eo thon hoàn toàn biết mình chính là viên xuân dược di động, mặc quần tây áo sơ mi thoắt thoắt ở trước mặt , ánh mắt căn bản thể nào rời khỏi từ bả vai rộng rãi và cặp mông rắn chắc của , chờ đến khi Lệ tiên sinh phát ra lửa nóng trong mắt lòng sớm nóng như lửa đốt rồi.

      "Hả?" thốt ra tiếng nghi vấn, tới cúi người xuống nhìn thẳng vào , áo sơ mi siết chặt vào ngực , nút cài như thể có nguy cơ bung ra bất kỳ lúc nào.

      "...... Lần sau mua áo sơ mi cỡ lớn nhất." Hạ Tuyền bụm mặt xoay đầu , từ chối nhìn thẳng vào .

      Lệ Tịnh Lương khẽ cười tiếng, xoay người ôm con lên cao, được ở cao, Thu Mạt thích thúc: "Nha nha nha a…a…a!!!"

      Hạ Tuyền bất mãn : "Xem tiểu nha đầu nhà ngươi vui vẻ kìa." đứng lên , "Ông xã, em cũng muốn được ôm, giơ lên cao."

      Lệ Tịnh Lương cười như cười nhìn sang, quét từ xuống dưới, ý vị hàm xúc thu hồi tầm mắt, có bất kỳ hành động nào.

      Hạ Tuyền cúi đầu nhìn bản thân, bộ quần áo ở nhà đơn giản màu trắng thuần, mái tóc hơi xoăn và khuôn mặt, đúng là...... Lập tức thay đồ!!

      Thấy Hạ Tuyền tiếng nào rời , Lệ Tịnh Lương còn tưởng tức giận, định đặt con chơi vui xuống, nhìn thấy Tuyền nữ vương đến phòng giữ quần áo thay bộ váy khác, trong tay cầm tất chân lace (vải ren) màu đen, chân để ở mặt đất chân đặt lên giường thong thả ung dung mặc vào.

      Đột nhiên cảm thấy hơi nóng, mắt nhìn chằm chằm vào đôi chân thon dài tinh xảo được bọc trong tất chân của , lại thấy tới trước bàn trang điểm chải đầu trang điểm chút, mười mấy phút sau, giống như biến thành người khác.

      "Em phải ra ngoài à?" Lệ Tịnh Lương đặt con lên giường, mặc dù con vẫn với tay đòi ôm, nhưng trong mắt chỉ còn sót lại mỗi mẹ đứa trẻ.

      " ra." Hạ Tuyền trang điểm xong xuôi, vô cùng quyến rũ xoay người tựa lưng vào bàn trang điểm, nghiêng đầu , "Bây giờ muốn ôm em chưa?"

      Lệ Tịnh Lương tiếng nào tới, lúc còn cách khoảng chợt giơ chân lên, ngăn cách giữa hai người, lòng bàn chân cách lớp tất chân mỏng khẽ vuốt ve thắt lưng của , Lệ Tịnh Lương nhướng mày, trực tiếp bắt lấy mắt cá chân của , trong tiếng thét chói tai của ôm ngang lên, sau khi ra khỏi phòng liền cao giọng vọng xuống dưới tầng: "Thím Lưu, trông coi đứa bé." Dứt lời, đá văng cửa phòng khách, sau khi vào phòng lại ‘bịch’ tiếng đóng cửa lại.

      Thím Lưu: "......" Tôi muốn nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này đâu.


      Vở kịch :

      Xin chào mọi người, tôi là thím Lưu cẩn thận nhìn thấy cảnh tượng ở , tôi làm việc tại căn nhà mà chủ nhân của nó chính là vị tiên sinh và phu nhân biết liêm sỉ là gì, làm chuyện đó giữa ban ngày ban mặt kia.

      Ngày hôm qua làm chuyện đó trong phòng giữ quần áo rồi, hai đứa bé còn như vậy, có thể chú ý đến xung quanh chút ?

      Ngày hôm trước, phu nhân gọt hoa quả ở phòng bếp, gọt được nửa đột nhiên ném đứa bé cho tôi...Tôi vừa phải chăm sóc đứa trẻ, vừa phải trả lời nó cha mẹ làm gì mà đóng cửa phòng bếp lâu như vậy, ngày hơn 100 nghìn tế bào não chết.

      Hôm nay thời tiết đẹp, còn là chủ nhật, tiên sinh và phu nhân cùng nhau ra bể bơi bơi lội, bơi được nửa tôi lại xong đời rồi, cậu bé hỏi tôi, có phải ba lại đánh mẹ , tôi phải trả lời thế nào bây giờ giờ? Khẩn cấp, online .
      Phong nguyetTrâu thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 51:

      Editor + Beta: Tiểu Ốc

      Từ đến lớn, nữ quan toà Sư Dục trẻ trung xinh đẹp đều là đối tượng thu hút chú ý của mọi người, sau khi hành nghề lại trở thành nữ thần của mọi tầng lớp. Bởi vì cuộc tranh chấp thương mại quan tòa, mà đứa con trưởng của nhà họ Lệ quen biết vị nữ quan toà lưu tình này, nhưng mà ấn tượng của với cũng tốt lắm.

      Đồng nghiệp hỏi ấn tượng của Sư Dục về Lệ Chấp, Sư Dục nhíu mày : "Đầu cơ trục lợi, tâm thuật bất chính(*)."

      (*)Đầu cơ trục lợi: lợi dụng cơ hội để kiếm lợi riêng cách chính đáng. Tâm thuật bất chính: mưu mô quỷ kế, luôn nghĩ đến những mưu xấu trong đầu.

      Về sau, những lời hình dung này rơi vào trong tai Lệ Chấp, nhìn tờ phán quyết trong tay, nhớ tới dáng vẻ khi mình cố gắng lấy lòng các công chức và bị từ chối, mỉm cười : " ra ấy như vậy cũng sai."

      Trợ lý hiểu : "Lệ tiên sinh có ý gì?"

      " có điện thoại của ấy ?" Lệ Chấp hỏi.

      "Có, nhưng mà Lệ tiên sinh có chuyện gì có thể trực tiếp dặn dò tôi làm." Trợ lý vô cùng ân cần.

      Lệ Chấp liếc ta : "Có số chuyện chỉ có mình tôi mới làm được."

      Ví dụ như, hẹn hò.

      Trong quán cà phê tốt nhất Giang Thành, ông chủ Lệ ngồi ở phòng bao đắt tiền nhất, vốn đợi Sư Dục tới trễ, nhưng mấy phút sau lại nhận được cuộc điện thoại của đối phương, cầu chuyển sang địa điểm khác.

      "Tại sao?" Lệ Chấp hỏi.

      Sư Dục nghiêm túc : "Nơi này thích hợp, quá đắt tiền, trả được chi phí."

      "Hôm nay tôi mời khách." Lệ Chấp tỏ thái độ, "Đừng học cách tiêu tiền của công chức."

      " được, tôi vẫn chưa quên chuyện có ý định hối lộ tôi đâu." Sư Dục thẳng, "Có quán nước đối diện với quán cà phê, đến đến, đến coi như xong."

      Vì vậy, mấy phút sau, Lệ Chấp mặc bộ tây trang thủ công cao cấp hết sức phù hợp với thân phận của bước ra khỏi quán cà phê, thong thả ung dung qua đường cái, bước vào quán nước có giá cả hết sức phù hợp với bình dân.

      Sư Dục mặc váy dài màu đỏ, cầm túi màu đen, cả đời này Lệ Chấp đều thể quên được hình ảnh của ở trong quán nước ngày đó, mái tóc thẳng mềm mại đen nhánh, đôi mắt xinh đẹp biết , lúc nhìn về phía còn nở nụ cười ngượng ngùng.

      thanh ngừng vang vọng trong đầu , có chút kiềm chế được, ngay từ giây phút đó biết, việc lớn xong rồi.

      "Ông chủ Lệ đúng là có đến." Sư Dục đứng dậy : "Tôi mời uống nước lạnh, thích ăn gì?" giống như có chút xin lỗi vì bảo Lệ Chấp đến nơi này hẹn hò, vì vậy định mời khách.

      Lệ Chấp cười yếu ớt, dịu dàng nhìn : "Vậy lần này em mời, lần sau mời."

      Sư Dục sửng sốt: "Ngay bây giờ luôn , hôm nay là để xin lỗi cho chuyện lần trước, cho nên tôi mới đến......"

      Lý do mà trong điện thoại là, để xin lỗi cho chuyện hối lộ lần trước, cho nên Sư Dục mới đồng ý, nhưng hình như có ý định chỉ hẹn lần.

      "Người đầu cơ trục lợi tâm thuật bất chính là đây kiên định theo đuổi chính nghĩa để trở thành người mà em thích, cho nên, hi vọng lần sau em vẫn hẹn hò với ." Dưới ánh mắt chăm chú hâm mộ của những phụ nữ khác, Lệ Chấp dịu dàng chậm rãi với Sư Dục, tay nhanh chóng nhận lấy cốc nước lạnh, vô cùng thân sĩ lịch đưa cho , giọng , "Trời nóng nực, mau uống ."

      Sư Dục cứng ngắc nhận lấy, muốn nhìn lại dám nhìn, cuối cùng thể làm gì khác hơn là lặng lẽ cúi đầu uống nước.

      Tình cảm của bọn họ phát triển vô cùng thuận lợi, mặc dù ấn tượng ban đầu của Sư Dục với Lệ Chấp tốt lắm, mặc dù ban đầu Lệ Chấp là người thích đường tắt, nhưng sau khi bọn họ ở chung chỗ, thay đổi , cũng thay đổi .

      Khi quyết định kết hôn sinh con thân phận của còn thích hợp để làm việc cho nhà nước nên Sư Dục nghỉ việc.

      tự mở cửa hàng bán hoa , mỗi sáng sớm đều cùng chồng ra khỏi nhà, đến cửa hàng hoa cách đó xa, chờ đến khi chồng tan tầm lại về nhà cùng . luôn giữ bản thân trong sạch, chỉ ngoại trừ trong công việc

      Bọn họ quả rất hạnh phúc, nhưng dường như ông trời luôn hy vọng có người nào là quá mức may mắn, cho nên khi sinh ra Lệ Tịnh Lương, Sư Dục luôn cả đời thuận buồm xuôi gió bởi vì khó sinh mà qua đời.

      Vào khoảnh khắc rời khỏi thế gian kia, Sư Dục trẻ trung xinh đẹp vô cùng yếu ớt, dùng hết toàn bộ sức lực cầm lấy tay chồng, nhìn khuôn mặt tuấn nhưng nước mắt giàn dụa của người đàn ông, nhàng : "Tự chăm sóc bản thân và con của chúng ta tốt...... Đừng nhớ đến em, hãy tìm người khác bên cạnh ."

      xong chữ cuối cùng, liền kiệt lực vĩnh viễn rời khỏi chồng mình và đứa con vừa chào đời được bao lâu. Đó là thời khắc đau khổ nhất trong cuộc đời Lệ Chấp, cũng là lần duy nhất ông rơi lệ.

      Mặc dù lúc vợ qua đời ông hãy tìm người bạn đời khác ở bên cạnh ông, nhưng thực là ông vẫn ở mình.

      Khi Lệ Tịnh Lương mới được mấy tuổi, Lệ Chấp gặp người, ấy là nữ diễn viên, tên là Đàm Nhu, có gương mặt giống y hệt Sư Dục, khiến cho ông nhất thời nghi ngờ liệu có phải Sư Dục chưa qua đời , chỉ là đổi tên và sống dưới thân phận của người khác, có lẽ thân phẩn có thể đổi nhưng khi xét đến tính cách, Đàm Nhu vẫn là Đàm Nhu, vĩnh viễn phải là Sư Dục.

      Lệ Chấp vẫn thường xuyên gặp mặt Đàm Nhu, cũng mang Đàm Nhu gặp Lệ Tịnh Lương còn rất tuổi, biểu của Đàm Nhu rất dịu dàng, nhưng dù Lệ Chấp nhìn dáng vẻ đối xử với Lệ Tịnh Lương như thế nào vẫn thể liên tưởng đến Sư Dục.

      Cho nên rất nhanh, Đàm Nhu liền mất tin tức của ông chủ Lệ, tiếp tục liên lạc được nữa, vốn tưởng rằng ôm được cây đại thụ này nhưng cuối cùng nguyện vọng vẫn được thực , chỉ lấy được khoản tiền.

      Trong nhà, Lệ Chấp nhìn ảnh cưới của Sư Dục trong tay, còn có số ảnh cũ của Sư Dục trong điện thoại, nơi mềm mại nhất trong tim vẫn cảm nhận được nỗi đau như cũ.

      Trải qua mấy năm nay, ông vẫn chưa từng giây nào ngừng nhớ về , có lúc ông thậm chí còn hi vọng theo , nhưng nhìn đến con , ông chỉ có thể từ bỏ cái ý nghĩ ngu ngốc này.

      Coi như ông làm như vậy, sang bên kia cũng vui mừng.

      Cả đời này, thời gian bọn họ làm bạn quá ít, hy vọng duy nhất của ông, chính là vào kiếp sau, đời đời kiếp kiếp, tiếp tục theo

      Cứ như vậy, che chở dưới cánh chim của ông, và ông trở thành tất cả thế giới của .
      Phong nguyetTrâu thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :