1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại, huyền huyễn] Bán yêu tư đằng - Vĩ Ngư

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      Chương 9:

      Hơn nửa đêm, Nhan Phúc Thụy gọi hết mọi người trong khách sạn dậy. Ông rất sợ, tay chân run rẩy, lời mạch lạc: ” thấy thằng nhóc, thấy thằng nhóc.”

      Làm sao mà thấy chứ, hỏi tiếp tân họ hoàn toàn nhìn thấy cậu bé ra ngoài cho nên khẳng định là còn ở trong khách sạn. Chắc là do ham chơi chạy lung tung, đề nghị đến nhà ăn và những phòng khác tìm xem.

      Nhan Phúc Thụy sắp khóc đến nơi, chạy ra chạy vào tìm khắp nơi quýnh quáng cả lên, tìm chỗ lại thất vọng thêm lần. Cuối cùng khi thốt ra câu “Đều có” mang theo tiếng khóc. người đàn ông lớn tuổi như vậy lại khóc khiến người ta nhìn rất khó chịu, mọi người vây quanh ông góp ý kiến. Liễu Kim Đính trợn trừng mắt, sau gáy lấm tấm mồ hôi mực khẳng định: “Nội tặc, khẳng định là nội tặc. Chắc chắn còn ở trong khách sạn, lục soát từng phòng . Tôi tin đứa trẻ lớn như vậy có thể đập cửa sổ bay ra ngoài.”

      Trong hỗn loạn, giáo sư Bạch Kim chợt nhớ ra chỉ vào camera treo cao ở góc tường nhắc nhở mọi người: “Khách sạn đều có giám sát hai mươi bốn giờ, đến xem biết thôi.”


      Lời này vừa thốt ra, Nhan Phúc Thụy như người chết đuối vớ được phao cứu sinh. đám người dưới hướng dẫn của quản lý ùn ùn kéo nhau đến phòng giám sát. Trong phòng giám sát chỉ có bảo vệ ngủ gà ngủ gật, sau khi nghe ngọn ngành mới ngáp dài ngáp vắn bật đoạn phim giám sát bên ngoài hành lang phòng Nhan Phúc Thụy, nhanh chóng chỉnh băng lùi lại, cũng biết là lùi đến bao lâu màn hình bỗng xuất hình ảnh của Nhà Ngói, mọi người gần như đồng loạt kêu lên: “Cái này, cái này.”

      Nhân viên bảo vệ chỉnh lùi băng hình lại, màn ảnh từ từ ràng. Trong ánh đèn mờ mờ, hành lang giữa khuya rất tối giống như cảnh thường thấy trong phim ma, khiến người xem thầm sợ hãi.

      lát sau cửa mở ra, Nhà Ngói dụi mắt ngáp dài ra ngoài ngơ ngác nhìn dáo dác xung quanh, nhìn khẩu hình phát dường như là gọi sư phụ. Lúc này Nhan Phúc Thụy mới kịp nhớ ra lúc trở về phòng cửa đóng, phải là mình quên đóng mà là Nhà Ngói đột ngột tỉnh dậy lúc nửa đêm, thấy ông nên mở cửa tìm. Nhan Phúc Thụy cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, bình thường ban đêm Nhà Ngói ngủ rất say ít khi tiểu đêm lắm.

      Nhà Ngói vừa hai bước, ngẩng mặt lên ngáp cái dài. Đúng lúc đó màn hình đột nhiên lên màn sương đêm rồi nhanh chóng tản . Thời gian rất ngắn, chỉ đến hai giây, chú ý còn tưởng rằng camera bị trục trặc. Mà Nhà Ngói sau mấy giây đó cũng biến mất.

      Hình ảnh lại trở về hành lang im ắng lần nữa, Nhan Phúc Thụy chết lặng người hai mắt nhìn chết dí vào màn ảnh, khản giọng hỏi: “Người đâu?”

      Dường như là trả lời cho câu hỏi của ông, qua vài giây sau màn hình giám sát có gian phòng chợt mở bật cửa ra, Phan Kỳ Niên vóc dáng thó ôm hồ lô lao ra ngoài, vẻ mặt kích động lần lượt gõ cửa từng phòng, theo phía sau chính là Nhan Phúc Thụy.

      Nhan Phúc Thụy ngơ ngác nhìn bộ dáng của mình màn ảnh. Ông nhớ lúc đó Phan Kỳ Niên ôm hồ lô kêu to “Có khí, mọi người mau dậy , có khí”. Bản thân ông còn theo khuyên đạo trưởng Phan giọng chút, hơn nửa đêm rồi làm phiền khách khác.

      Hóa ra khi đó cách lúc Nhà Ngói mất tích chỉ có vài giây ngắn ngủi. phải người thân luôn có cảm ứng tâm linh sao, tại sao mình chẳng hề cảm giác được chút khác thường nào cả?

      Quản lý trực ban và nhân viên khách sạn cũng đều kinh hãi, có nữ nhân viên nhát gan hỏi: “Đây phải là ma chứ?”

      Quản lý trực ban kinh nghiệm từng trải, trách ta năng lung tung cõi đời này làm gì có ma, còn đây nhất định là mánh khóe mới của bọn buôn người. Chắc hẳn là phun loại khói đen, che camera lại để che giấu hành vi phạm tội. được, chuyện này phải báo cảnh sát.

      Mặc kệ có ai báo cảnh sát hay , đầu Nhan Phúc Thụy ù đặc mất hồn lạc vía mặc cho người khác dẫn . Khi thần trí khôi phục lại chút mới phát đến phòng Quan chủ Thương Hồng. Tất cả mọi người đều ở đây, vẻ mặt rất nghiêm trọng. Nhìn chuyện này từ góc độ đạo môn, hoàn toàn khác với người thường, cộng thêm lúc đó hồ lô, kiếm Kim Tiền, bàn tính đồng và pháp ấn Lôi Kích Mộc đúng là có phản ứng dị thường. Quan chủ Thương Hồng chần chờ chút mới lên tiếng: “ quái phải ?”

      Tất cả mọi người đều im lặng, chỉ có Vương Càn Khôn đưa ra ý kiến. ta lúc trước tiểu thư Tư Đằng quả từng bắt Nhà Ngói làm con tin, nhưng ngày mai mọi người cũng thăm ta, lúc này ta bắt Nhà Ngói có ý nghĩa gì đâu chứ?

      câu nhắc nhở cho Nhan Phúc Thụy. Tư Đằng!

      Tần Phóng nửa đêm ngon giấc bị tiếng đập cửa ầm ầm đánh thức, quần áo chỉnh tề chạy ra ngoài thấy Tư Đằng nhàn nhã ngồi dưới mái hiên lật sách. Lúc này đọc cuốn Lộc Đỉnh Ký, xem ra rất nhập tâm. Tần Phóng ra hiệu về phía cửa hỏi : “Sao mở cửa?”

      Tư Đằng ngạc nhiên: “Vì sao tôi phải mở cửa? Tôi đâu phải người hầu, sao tôi phải làm chuyện mất thể diện tự mình mở cửa chứ?”

      Người hầu? Được, sao là vậy, Tần Phóng lười tranh cãi với .

      Cửa vừa mở ra, Nhan Phúc Thụy giọt ngắn giọt dài gần như là nhào vào. Ông ta quá lo lắng hoàn toàn quên mất có thể gọi điện thoại cho Tần Phóng, cứ thế chạy mạch từ khách sạn đến đây. Hai chân vẫn run run, nắm lấy tay Tần phóng năng ràng: “Tiểu thư Tư Đằng muốn bắt Nhà Ngói làm con tin cứ với tôi tiếng, tôi đưa đến ngay cần gì nửa đêm bắt người… Nhà Ngói chỉ là đứa con nít, nó đâu biết cái gì… Tôi biết là tôi tốt, khoảng thời gian này tôi giúp được gì cho tiểu thư Tư Đằng, chẳng dò la được gì gọi là tin tình báo… Tôi cố gắng… nhưng mà đâu có liên quan gì đến Nhà Ngói chứ…”

      tới đoạn sau gần như suy sụp hẳn nắm lấy cánh tay Tần Phóng nghẹn ngào thành câu. Tần Phóng nghe chẳng hiểu gì cả, Tư Đằng cũng đến đứng ngay bên cạnh hỏi Tần Phóng: “Nhà Ngói là đứa bé kia đó hả?”

      Nghe thấy tiếng Tư Đằng, Nhan Phúc Thụy vội vàng ngẩng đầu lên lấy tay áo lau nước mắt nước mũi mặt, xin Tư Đằng trả Nhà Ngói lại cho ông.

      Từ Đằng thờ ơ nhìn ông: “Tôi bắt nó làm gì? Dáng vẻ khó coi, cũng khiến người ta thích. Ông cho rằng ai cũng giống ông à, cầm cục đất mà xem như vật báu.”

      Nhan Phúc Thụy nóng nảy: “Tiểu thư Tư Đằng, sao làm mà nhận vậy? Chúng tôi đều biết tối nay đến khách sạn. phải là ai chứ?”

      “Ông tận mắt nhìn thấy tôi à?”

      Câu này quả hỏi khó Nhan Phúc Thụy, ông sửng sốt rất lâu mới hỏi : “ phải sao?”

      Cho đến lúc này ông mới tĩnh tâm suy nghĩ. Nửa đêm lén lút bắt người đúng là giống với tác phong Tư Đằng. kiêu ngạo như vậy muốn bắt người cũng là bắt công khai. Hơn nữa bắt Nhà Ngói làm gì, bây giờ ông làm việc cho , là “nằm vùng” của rồi đều là phe mình cả thôi. Nhưng nếu phải là ai chứ?

      Ông cau mày trầm tư suy nghĩ. Ông trời cho ông đầu óc thông minh, cứ nghĩ mãi đến mức đầu nhức bưng bưng. Sau khi Tư Đằng bỏ ông lại đó quay trở vào nhà, Tần Phóng ở lại với ông hồi, muốn hỏi chút tin tức cụ thể về Nhà Ngói nhưng Nhan Phúc Thụy đầu đất hỏi cái gì cũng ừ ừ à à. Tần Phóng nhanh chóng mất nhẫn nại, để lại mình ông tự sinh tự diệt.

      Nhan Phúc Thụy vẫn ngồi ngơ ngác dưới mái hiên nhìn lên bầu trời đen như mực cho đến lúc chuyển thành sáng dần lên, cuối cùng là sáng trưng. Người xung quanh huyên náo hẳn lên, có người vỗ vai ông. Ông ngẩng đầu lên, hóa ra là giáo sư Bạch Kim.

      Vừa nhìn lại thấy tất cả mọi người đều đến, là quan tâm đến Nhan Phúc Thụy ông hay sao? , , , hôm nay là ngày bọn họ đến thăm Tư Đằng.

      Giáo sư Bạch Kim : “Quá nửa đêm ông có ở khách sạn, công an đến kiểm tra hết tất cả băng hình giám sát, xác nhận Nhà Ngói ra khỏi khách sạn. Cũng xem xét hết từng căn phòng, nhưng mà…”

      ta thở dài tiếp nữa. Trong đầu Nhan Phúc Thụy chỉ vang vọng thanh: quái, nhất định là quái.

      Tư Đằng ở trong căn nhà cổ xưa, phòng khách cũng mang phong cách cổ kính, vách tường đối diện treo đầy tranh vẽ và chữ viết thư pháp. Kề sát tường là mấy chiếc kệ gỗ lê hoa, dưới kệ là ghế chủ tọa của Tư Đằng ghế khách đặt hai bên, phân chia chỗ ngồi có trước có sau, giống với những cuộc họp cách mạng trước đây. Thẩm Ngân Đăng cầm chiếc hộp đậy kín đến gần, dừng trước mặt Tư Đằng khoảng.

      Tư Đằng ra hiệu cho Tần Phóng nhận lấy chiếc hộp: “Đây chính là đất dính máu Xích Tán sao?”

      Thẩm Ngân Đăng : “Chuyện xảy ra hôm đó quá nhanh, tôi chỉ chạm mặt với nó lần, nó là Xích Tán cũng là căn cứ vào lời đồn đại trước đây mà phán đoán thôi.”

      Bọn người Quan chủ Thương Hồng nhìn nhau cái, đều thầm khen Thẩm Ngân Đăng chuyện biết chừa đường lui. Bất cứ chuyện gì chỉ cần chắc chắn chính là giữ lại đường lui. biết có lợi cho đối phương hay , nhưng nhất định là lợi cho ta.

      Tư Đằng nhận lấy chiếc hộp, do dự chút rồi mở khóa. Trước đó Tần Phóng cảm thấy gì, thấy đột nhiên do dự lại nghĩ ra điều gì đó, nhắc nhở theo phản xạ: “Cẩn thận đó, lỡ như…”

      Lỡ như có độc sao?

      Tư Đằng nhìn Tần Phóng cười: “Lỡ như có độc chôn tôi và các vị đạo trưởng ở nơi non xanh nước biếc này , phong cảnh tuyệt đẹp cũng xem như chết có ý nghĩa.”

      Tuy cười nhàng nhưng sóng ngầm bắt đầu cuồn cuộn. Đây là cảnh báo bọn họ đừng nên hành động thiếu suy nghĩ. Nếu kích động đến Đằng Sát, ôm nhau chết chung, ai cũng đừng hòng thoát được.

      Quan chủ Thương Hồng lúng túng cười, trong lòng bỗng nảy sinh chút hối hận: Lỡ như Thẩm Ngân Đăng thể giết được Tư Đằng như kế hoạch. Hậu quả kia…. quả dám nghĩ đến.

      Mở nắp ra chút, Tư Đằng vừa kề vào lập tức cau mày đậy lại. Tần Phóng cách xa như vậy cũng ngửi thấy mùi hôi thối đến mức buồn nôn.

      Giờ phút này, tim đám người Quan chủ Thương Hồng đều giật thót đến cổ họng, nơm nớp lo sợ khó nên lời. Sống hay chết chỉ đợi vào phán quyết của . Nhưng phiền não chính là lại chẳng câu.

      Thẩm Ngân Đăng thiếu kiên nhẫn: “Tiểu thư Tư Đằng thấy thế nào?”

      Tư Đằng đậy kín hộp lại đẩy lên bàn: “Khó .”

      Thẩm Ngân Đăng hơi kích động: “Tiểu thư Tư Đằng là quái, giám định đồng loại khó khăn thế sao? Đất này lấy từ Kiềm Đông, nếu máu phải của Xích Tán cũng nhất định là quái khác. Nếu như Kiềm Đông, thậm chí tôi có thể dẫn đến trường xem thử. Hai chữ khó này biết căn cứ vào đâu.”

      Tư Đằng cười cười: “Là hay là giả trong lòng tôi tự nhiên biết , các vị đạo trưởng trở về thôi, chờ tin tức của tôi là được rồi.”

      Đám người Quan chủ Thương Hồng nghe mấy chữ “trong lòng biết ” giống như chậu nước lạnh xối thẳng xuống đầu. Trong đầu chỉ vang vọng hai chữ: Xong rồi. Chân như mây lơ lửng, cũng biết là ra cửa thế nào. Sắc mặt đạo trưởng Mã Khưu Dương khó coi đến cực điểm, cười lạnh liên tục: “Hài lòng hết rồi chứ? Mọi người trở về chờ chết là được rồi.”

      Đinh Đại Thành ưa cái tính quái gở của ta: “Đạo trưởng Mã, lúc mọi người bàn bạc cũng đồng ý mà, tại kháy cái gì nữa.”

      Đạo trưởng Mã Khưu Dương tức ách trút lên đầu Thẩm Ngân Đăng: “Đều tại , mối thù riêng của động Ma lại khiến cả đạo môn đều chết chung.”

      Thẩm Ngân Đăng vốn luôn theo phía sau bọn họ, nghe vậy dừng bước lại, sắc mặt khó coi : “ thể nào, tôi tìm Tư Đằng hỏi cho ràng.”

      Tính tình ta bướng bỉnh, xong quay đầu ngay. Mọi người tâm trạng nặng nề cũng ai cản ta lại chỉ nghĩ: Dù sao tiến cũng đao lui cũng đao, náo loạn náo loạn , chừng xuất hi vọng còn con đường sống sao.

      Sau khi đám người Quan chủ Thương Hồng rời khỏi, Tư Đằng lấy chiếc hộp đậy kín đến, nhìn kỹ bùn đất bên trong qua lớp thủy tinh trong suốt. Tần Phóng tò mò hỏi : “Đây rốt cuộc có phải đất dính máu Xích Tán ?”

      biết.”

      phải ngửi qua sao?”

      “Tôi mũi chó à? Ngửi thấy liền biết được là máu của ai sao?”

      Tần Phóng á khẩu, rất lâu sau mới hỏi tiếp: “Vậy phân biệt thế nào?”

      phân biệt được.”

      Tần Phóng mụ người: “ cái này phân biệt được, cái kia phân biệt được là ý gì?”

      phân biệt được cõi đời này có rất nhiều ý sao?”

      Tần Phóng là muốn phun máu rồi. Tư Đằng vẫn ung dung bình thản: “Đâu phải ngày đầu tiên cậu biết tôi. Tôi đủ lực, bất kể lấy đất dính máu hay là cỏ dính máu tôi đều phân biệt được.”

      sớm biết mình phân biệt được còn nhất định phải đòi Quan chủ Thương Hồng đưa ra bằng chứng. Đây ràng là trò lừa bịp hề có chút sơ hở. Tần Phóng thấy thế hiểu, định gì đó điện thoại di động kêu lên báo hiệu có tin nhắn, người gửi là dãy số xa lạ.

      Tần Phóng chần chờ bấm vào xem. Trong nháy mắt nội dung tin nhắn khiến tim chững lại.

      “Tôi là Thẩm Ngân Đăng, ở ngoài cửa có tiện ra ngoài… trò chuyện chút ?”

    2. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      Chương 10:


      Lần trước gặp mặt Thẩm Ngân Đăng khiến Tư Đăng vui lắm, lần này Tần Phóng cũng muốn giấu liền đưa điện thoại cho xem: “Tôi nên hay ?”

      Tư Đằng cầm điện thoại nhìn: “Chắc là ta muốn nghe ngóng phản ứng của tôi thôi. Cậu muốn , có điều cái gì nên , cái gì nên trong lòng cậu đều biết cả rồi chứ?”

      Tần Phóng nhìn cái: “Tôi đâu phải là con nít ba tuổi, nếu xảy ra chuyện gì tôi cũng chôn theo luôn. cảm thấy tôi lung tung sao?”

      Tần Phóng càng càng tức ngược lại Tư Đằng rất hài lòng: “Vậy .”

      Tần Phóng thở ra, định quay người bỏ Tư Đằng gọi lại: “Tần Phóng, mấy ngày nay cậu biểu tệ, có qua có lại mới toại lòng nhau, tôi cho cậu lời khuyên. Lời vàng ngọc, cậu phải luôn luôn ghi nhớ đấy nhé.”


      Chắc chắn là chẳng phải lời hay ho gì, Tần Phóng rất cảnh giác nhìn : “Lời gì?”

      “Cậu đừng có hi vọng, Thẩm Ngân Đăng thích cậu.”

      Tần Phóng bực bội: “Tôi tôi thích Thẩm Ngân Đăng khi nào hả?”

      “Mỗi lần cậu thấy người ta, tôi đều sợ tròng mắt cậu rớt ra ngoài đấy.”

      “Tôi chỉ nhìn thêm chút thôi, là vì ta giống Trần Uyển. Đổi lại là ai gặp được người giống với bạn của mình cũng để ý thôi mà.”

      Tư Đằng cười cười: “Cậu gì cũng đúng hết, mau , Thẩm tiểu thư ở ngoài chờ cậu đó. Tôi sợ ta chờ sốt ruột leo tường vào lại bị trầy xước bây giờ.”

      Tần Phóng lập tức quay đầu bỏ .

      Tần Phóng rồi, trong nhà trở nên rất yên tĩnh. Tư Đằng buồn chán, ngồi lúc rồi quay người nghịch ngợm mấy món đồ bài trí bàn. bàn đặt vài thứ, nào là đồng hồ, bình hoa và chiếc gương gỗ với ý nghĩa “cả đời bình an”. Mà phàm là phụ nữ, sau khi nghịch ngợm mấy thứ này xong tất nhiên lấy gương soi mình.

      Tấm gương cũ kỹ, hình soi trong gương hơi méo mó. nhìn đến buồn cười trong gương lên dáng người dong dỏng cao đứng ở trong phòng, dựa vào góc tường. Tư Đằng hoảng hốt, chợt nhận ra đây là Nhan Phúc Thụy.

      để lại tấm gương xuống bàn: “Ông còn chưa à.”

      Nhan Phúc Thụy dè dặt: “Tiểu thư Tư Đằng, cõi đời này có quái nào khi xuất kèm theo màn khói đen ?”

      Hóa ra vẫn là vì Nhà Ngói. Tư Đằng cảm thấy ông buồn cười, nhưng lại khiến người ta đành lòng: “Đừng chuyện gì cũng cảm thấy là quái, thời đại này cho dù có quái cũng kiêu căng tác quái như vậy đâu. Nhân viên khách sạn phải có lý, có lẽ do tội phạm gây ra thôi.”

      biết có phải là vì quá đau thương hay mà Nhan Phúc Thụy rất chậm, ông : “Tiểu thư Tư Đằng, biết khi đó hồ lô của đạo trưởng Phan lắc lư, ta nhảy bật lên hô to có khí. Sau đó mới biết được pháp khí của đạo trưởng Liễu, Trương chân nhân và cả Đinh sư phụ đều có động tĩnh. Ngoài ra hôm nay giáo sư Bạch Kim cũng cảnh sát lục soát từng căn phòng nhưng vẫn tìm được. Nhà Ngói nhất định bị quái bắt rồi.”

      Tư Đằng im lặng chút rồi hỏi ông: “Nhà Ngói là người thân của ông sao?”

      “Nhặt được, nhặt được núi. Khi đó nó ốm tong teo như con mèo mướp vậy. Ai ai cũng sống nổi. Nhưng tôi nghĩ phải tôi cũng do sư phụ nhặt được hay sao, thế là tôi liền ôm về nấu nước cháo đút cho nó, nhẫn nại nuôi nấng đến …”

      Tư Đằng đột nhiên ngắt lời ông: “ cách khác, đứa bé này lai lịch đúng ?”

      Nhan Phúc Thụy : “Đúng vậy đó, có vấn đề gì ?”

      Tư Đằng : “Tại sao Nhà Ngói mất tích các người đều cho rằng bị quái bắt ? Nếu như tự nó biến mất sao? Nếu như Nhà Ngói là quái sao?”

      Nhan Phúc Thụy ngơ ngác nhìn mặt Tư Đằng. Tiểu thư Tư Đằng thông minh, người thông minh chuyện chắc hẳn là có đạo lý. Nhưng Nhà Ngói là quái sao? Giống sao? Chẳng hề giống chút nào cả.

      Ông nhớ đến trước kia bán xiên que nướng, Nhà Ngói phồng má đẩy xe giúp ông. Ông nhớ lúc bày quầy, Nhà Ngói nhìn quầy bán thịt dê xiên bên cạnh mà nuốt nước miếng. Ông nhớ đến lúc gây lộn với tên tổng giám sát công trình đòi dỡ bỏ miếu bắt ông dọn nơi khác, Nhà Ngói xông lên trước kêu to: “Tao chửi tiên sư cha nhà mày…”

      Nhan Phúc Thụy rơi lệ. Lúc ông khóc có biểu gì chỉ là gương mặt ngây dại, nước mắt lặng lẽ chảy qua khuôn mặt tái xanh từng giọt từng giọt theo quai hàm.

      Tư Đằng giật mình: “Ông khóc cái gì, tôi có gì đâu. Ông đừng khóc nữa, ông là đàn ông khóc sướt mướt còn ra thể thống gì nữa. Ông đừng khóc nữa được , đâu phải là chuyện gì ghê gớm thấy người ông tìm thôi. Được rồi, được rồi, nó mất tích ở đâu, ông dẫn tôi xem thử.”

      Trong màn nước mắt mơ hồ Nhan Phúc Thụy thấy Tư Đăng vẫn cau mày chuyện với mình, nghe gì nhưng lại nghe câu cuối cùng ràng cách kỳ lạ. Ông khàn khàn hỏi lại: “Tiểu thư Tư Đằng muốn đến khách sạn sao?”

      Tư Đằng tức giận, màn khóc lóc của Nhan Phúc Thụy dọa sợ đến sởn gai óc. sợ người ta khóc, nhưng Nhan Phúc Thụy khóc như vậy rất đáng sợ. Thôi xem thử coi sao. ra chính cũng rất tò mò, khí lúc nửa đêm này đến cùng là từ đâu đến.

      Vừa ra đến cửa Nhan Phúc Thụy nhận được điện thoại, Tư Đằng nghe thấy ông : “Ờ, cậu là Tần Phóng à…”

      xong cầm điện thoại trong tay, hỏi Tư Đằng phòng Tần Phóng ở đâu. Tư Đằng cho ông ta biết. Nhan Phúc Thụy vừa điện thại vừa vào phòng, lúc sau ông cầm theo ví tiền màu đen ra ngoài. Ông giải thích với Tư Đằng là Tần Phóng quên mang theo ví, có điều và Thẩm tiểu thư ở cách đây xa, ông với tiểu thư Tư Đằng và mình vừa định ra ngoài, có thể thuận đường mang đến cho luôn.

      Ban đầu Tư Đằng gì, giây lát sau bỗng trong lòng bực bội giật ví tiền ném lên bàn: “ được mang .”

      Nhan Phúc Thụy biết tại sao lại như vậy, đành phải báo cáo với Tần Phóng: “Tiểu thư Tư Đằng cho mang …”

      Lại thêm hai câu rồi dè dặt đưa điện thoại cho Tư Đằng: “Tần Phóng muốn chuyện với .”

      Đầu bên kia điện thoại Tần Phóng bất đắc dĩ : “Chuyện ví tiền sao lại chọc giận vậy, tôi quên theo mang mà.”

      “Dựa theo quy tắc, là ta muốn gặp cậu ta phải là người mời.”

      Đây là cái quy tắc vớ vẫn gì vậy, Tần Phóng dở khóc dở cười: “Tôi là đàn ông, có thể để cho phụ nữ trả tiền hay sao.”

      “Thời đại này của cậu nam nữ bình đẳng, ta mời.”

      Tần Phóng hít vào buồng khí lạnh cố dằn xuống gì, Tư Đằng nghe thấy tiếng Thẩm Ngân Đăng dịu dàng ở bên kia: “Sao vậy, còn chưa được sao?”

      Tư Đằng cười khẩy, bây giờ ta biết phải dịu dàng nhu mì rồi đấy. Lần trước sao lại giống như chó điên vậy hả.

      Qua hồi, hình như Tần Phóng ra xa chút, tránh để Thẩm Ngân Đăng khó xử, hạ giọng hỏi : “ muốn thế nào?”

      Tư Đằng đưa tay nghịch ví tiền của Tần Phóng: “Tôi chẳng muốn gì cả, tôi ghét Thẩm Ngân Đăng đấy. Cậu làm việc cho tôi tiền của cậu cũng là của tôi. Tiêu tiền của tôi để mời ta dùng cơm à, nằm mơ .”

      tiếng tách vang lên, khóa ví tiền bật mở lật ra bên mặt, đập vào mắt là tấm hình xinh đẹp. Tư Đằng hỏi: “Đây là ai, An Mạn sao?”

      Tần Phóng cũng đoán được mở ví tiền ra, ừ.

      Tư Đằng rút hình ra xem. Đây chính là An Mạn ư, tệ, dáng vẻ rất dễ thương, nếu phải có những chuyện lộn xộn kia trái lại rất xứng với Tần Phóng.

      “Thâm tình quá, bây giờ còn chưa vứt hình của ta à?” – Tư Đằng vừa định nhét hình trở lại chợt phát ra bên trong còn tấm nữa, có điều là quay mặt vào trong – “Bỏ vào ví đến hai tấm à?”

      “Đừng..” – Tần Phóng muốn ngăn lại nhưng muộn.

      rất ngây thơ, mái tóc thẳng dài khuôn mặt trái xoan, làn da rất đẹp mắt tròn tròn lộ ra vẻ tinh nghịch. Có điều phải là An Mạn.

      Tư Đằng bật cười: “Khá nhỉ Tần Phóng. An Mạn biết trong ví tiền của cậu còn có hình khác ? Mọi việc của cậu xem ra đều thuận buồm xuôi gió nhỉ.”

      Tiếng của Tần Phóng bỗng trở nên khẽ khàng: “Đó là Trần Uyển.”

      Trần Uyển? Ồ, đúng nhỉ, mới đầu nghĩ đến, quả chắc là Trần Uyển, chẳng ai mang người chết ra đùa cả. Tư Đằng gì nữa, đưa tay nhét hình vào dưới màn nhựa của ví tiền, mới nhét vào nửa sắc mặt chợt thay đổi.

      Nhan Phúc Thụy thấy hành động của vô cùng chậm chạp. lại lấy hình ra dùng ngón tay cầm lấy tấm hình đưa lên trước mặt hướng về phía mặt trời, giống như là soi xem tờ trăm nhân dân tệ có phải tiền giả hay .

      : “Tín hiệu tốt lắm, cậu lại lần nữa xem là ai?”

      “Trần Uyền… Ơ…”

      Im bặt, Tư Đằng tắt điện thoại.

      Tần Phóng hiểu vì sao, dừng lại chút rồi gọi lại: Tư Đằng sao vậy kìa. Hình Trần Uyển sao lại chọc giận ấy chứ?

      Điện thoại di động vang lên chấn động, nó vẫn rung ngừng mặt bàn như muốn rơi xuống đất. Nhan Phúc Thụy muốn nghe nhưng dám, đành phải xin chỉ thị của Tư Đằng: “Tiểu thư Tư Đằng… Tần Phóng điện thoại… nhận sao?”

      Tư Đằng cười lên, xoay tấm hình về phía Nhan Phúc Thụy: “Đẹp ?”

      Đẹp, này còn rất trẻ, chắc hẳn là hoa khôi trường đại học. Nhưng đẹp cũng thể xua nỗi nhớ Nhà Ngói của Nhan Phúc Thụy: “Tiểu thư Tư Đằng, phải định đến khách sạn xem thử sao?”

      vội.” – Tư Đằng chỉ vào tấm hình kia – “Có biết ?”

      “Bạn của Tần Phóng làm sao tôi biết chứ?”

      Kỳ lạ, câu trả lời vô cùng bình thường lại khiến Tư Đằng cười khanh khách. Cười đến nỗi ngay cả nước mắt cũng chảy ra, cầm lấy điện thoại bấm nút trả lời, dịu dàng: “Bảo Thẩm tiểu thư nghe điện thoại.”

      Nhan Phúc Thụy nghe thấy : “Thẩm tiểu thư, xin lỗi, Tần Phóng thể mời ăn cơm. Bảo cậu ta trở về thu dọn hành lý giúp tôi, ngày mai… tôi Kiềm Đông.”

      Quả nhiên thế khó lường cứ biến động liên tục, buổi tối lúc gặp mặt bàn bạc kế hoạch tiếp theo Liễu Kim Đình rất cảm khái: “Cái Tư Đằng này quả tinh ranh, từ đầu ta có kết luận nhưng lại khiến chúng ta thấp thỏm cả ngày trời, để cho người ta sống yên ổn mà.”

      ta còn : “Chủ ý của Thẩm tiểu thư tệ, giả giả nhưng lại lừa được Tư Đằng đến đó.”

      Đạo trưởng Mã Khưu Dương : “Đúng vậy, nếu quái tinh ranh đạo môn chúng ta có thể là bản lĩnh cao hơn bậc.”

      Nhớ đến ban ngày đạo trưởng Mã Khưu Dương còn châm chích mình, Thẩm Ngân Đăng cười khẩy tiếng chẳng buồn ngó đến.

      Ngày mai phải lên đường Kiềm Đông, thấy thời gian còn sớm mọi người mạnh ai nấy về phòng nghỉ ngơi. Mới vừa mở cửa mọi người đột nhiên đều sửng sốt, đứng trong hành lang lại là Tư Đằng.

      ta mặc sườn xám, áo khoác lông chồn vắt hờ bên tay trái, tóc dài gần đến eo. Nhìn thấy mọi người ra ngoài, cười rạng rỡ vẻ mặt tự nhiên: “Chào các vị đạo trưởng.”

      Tần Phóng và Nhan Phúc Thụy đều bên cạnh. Nhan Phúc Thụy giải thích với quan chủ Thương Hồng: “Tiểu thư Tư Đằng nghe Nhà Ngói xảy ra chuyện nên muốn đến đây xem thử. Tôi liền đưa ấy đến…Phải rồi tiểu thư Tư Đằng, ở đây nè, hình được quay ở đây, vị trí camera ở bên kia…”

      Tư Đằng nhìn hồi, thấy tất cả mọi người còn đứng ở cửa phòng quan chủ Thương Hồng, giống như chợt tỉnh ngộ vội né sang bên: “Là tôi cản đường sao? ngại quá, các vị đạo trưởng tự nhiên.”

      Vốn dĩ cũng có ý chuyện với bọn họ nếu cứ đứng ngây ra đó cũng quá ngu ngốc, mọi người đưa mắt nhìn nhau chần chờ sau cùng cũng bước ngang qua . Tư Đằng thờ ơ nhìn mọi người trở về phòng mình, trước sau vẫn giữ im lặng. Duy chỉ có lúc Thẩm Ngân Đăng lấy thẻ mở cửa phòng ra mới câu: “Hóa ra Thẩm tiểu thư ở đây à.”

      Thẩm Ngân Đăng quay đầu lại nhìn : “Tất cả mọi người đều ở dãy hành lang này.”

      Dừng chút rồi ta thêm câu: “Đất dính máu Xích Tán đưa đến ban sáng, tiểu thư Tư Đằng phân biệt được rồi sao?”

      Tư Đằng mỉm cười nhìn thẳng vào đôi mắt ta: “Phân biệt xong rồi, hơi mất… phen sức lực.”

      Xem cũng xem rồi nhưng Tư Đằng lại gì cả. Nhan Phúc Thụy đưa Tư Đằng và Tần Phóng ra khỏi khách sạn, dõi mắt trông mong nhìn hai người lên xe. Trước khi xe rời , rốt cuộc kiềm chế được bám lấy cửa xe hỏi rất nghẹn ngào: “Tiểu thư Tư Đằng, có phát được gì ?”

      Tư Đằng : “Tôi để Tần Phóng với ông.”

      Tần Phóng thoáng sửng sốt tuy nhiên vẫn nghiêng đầu qua. Tư Đằng ghé vào tai lâu, cuối cùng : “ việc là như vậy, muốn với Nhan Phúc Thụy thế nào tự cậu quyết định.”

      Gương mặt Nhan Phúc Thụy đầy vẻ trông mong ngước nhìn Tần Phóng. Tần Phóng do dự lâu, miễn cưỡng cười với Nhan Phúc Thụy: “Chỉ cần ông tiếp tục ở bên cạnh bọn họ, thăm dò tin tức cho tiểu thư Tư Đằng. Tiểu thư Tư Đằng nhất định cho ông biết tung tích của Nhà Ngói.”

      Cả ngày hôm nay lòng Nhan Phúc Thụy chịu đầy đau khổ cho đến giờ phút này mới vui mừng quá đỗi. Ông đứng ở ngoài xe liên tục cúi người chào Tư Đằng, sau đó mới khom lưng lau nước mắt trở vào khách sạn.

      Sau khi Nhan Phúc Thụy lâu, Tần Phóng vẫn lái xe Tư Đằng nghiêng đầu nhìn , : “Tần Phóng à Tần Phóng, rốt cuộc vẫn tốt bụng nhỉ.”

      Tần Phóng bỗng khó chịu vô cùng, khẽ : “ phải cũng vậy sao. Bằng tại sao lại tự mình với ông ta?”

      Tư Đằng cười rộ lên sau đó lại thở dài câu: “Tôi sợ ông ta khóc thôi.”

      — Chỉ cần ông tiếp tục ở bên cạnh bọn họ, thăm dò tin tức cho tiểu thư Tư Đằng. Tiểu thư Tư Đằng nhất định cho ông biết tung tích của Nhà Ngói.

      Lúc đó Tư Đằng phải như thế. : Cậu cho Nhan Phúc Thụy biết, chỉ cần ông ta tiếp tục ở bên cạnh giới đạo môn, nghiêm túc thăm dò tin tức cho tôi tôi giúp ông ta trả mối thù này cho Nhà Ngói.

    3. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      Quyển 4: Chốn cũ

      Chương 1:

      Kim Hoàng Triều là khách sạn bốn sao duy nhất tại huyện Li, kế bên khách sạn là nhà hàng có tên “Đảo Dừa”. ràng huyện Li nằm ven biển, ngay cả cây dừa cũng có vậy mà còn cố đặt ra cái tên này.

      Đơn Chí Cương ngồi trong góc nhà hàng nhìn đồng hồ. Bây giờ là năm giờ chiều, An Mạn khoác tay tên râu quai nón xuất , theo phía sau là tên cao kều đội mũ lưỡi trai.

      Hai ngày nay hành tung An Mạn có thể là khá đúng quy luật, mỗi lần xuất đều đồng hành ba người, hoặc là đến nhà hàng Đảo Dừa ăn cơm tối hoặc là đến bệnh viện chỗ Triệu Giang Long dạo vòng.

      An Mạn vừa mới xuất , Đơn Chí Cương lập tức giơ cao tờ Fashion Magazine che mặt, dáng vẻ theo dõi hết sức chuyên nghiệp, thỉnh thoảng khẽ nhích tờ tạp chí xuống chút nheo mắt để ý động tĩnh bên kia. ta thấy An Mạn cười nhàng, có lần ta còn đút miếng bánh ngọt cho tên râu quai nón, tên kia xấu xa ăn xong rồi còn cố ý liếm ngón tay An Mạn. Sau đó hai người cười cười ngầm hiểu ý lẫn nhau.

      Khốn kiếp! Đơn Chí Cương tức lộn ruột thầm mắng liên tục: Tiện nhân! Tiện nhân!

      Bình thường bữa ăn tối kéo dài nửa giờ, sau đó ba người cùng nhau trở về. Đơn Chí Cương đưa mắt nhìn An Mạn õng ẹo tựa sát vào tên đàn ông kia ra cửa quay nhà hàng, vẻ mặt nũng nịu đến chảy ra nước.


      Thế mới biết An Mạn này chả phải thứ tốt lành gì. phải sắp kết hôn với Tần Phóng sao. Cho dù là tạm thời chia tay ít ra cũng phải bớt phóng túng chút, biết thẹn mà.

      Mình và Tần Phóng là em nhiều năm, hiểu tính tình của cậu ta. Tốt bụng, cư xử theo cảm tính, biết đo lường lòng dạ người khác, luôn bị mấy loại người biết xấu hổ lừa gạt. Nếu vậy, thôi vai ác này để mình sắm là được.

      Đơn Chí Cương nghiến răng nghiến lợi đứng đó hồi lâu rồi ngồi xuống bồn hoa ven đường, lấy điện thoại mở Weibo ra. Đó là nick giả, thiết lập thông tin cá nhân, trong danh sách những trang web theo dõi chỉ có vài trang phổ biến đều là trang zombie hoặc là trang quảng cáo, danh sách những người chú ý cũng chỉ có người.

      Đó là Triệu Giang Long.

      Hai ngày nay sức khỏe Triệu Giang Long dường như khá hơn, ngày hôm qua còn đăng hình vịt quay kèm theo câu: “Cuối cùng bà xã cho tôi ăn thịt rồi.”

      có tin tức gì mới. Đơn Chí Cương định thoát ra hệ thống báo có tin mới, Triệu Giang Long vừa đăng tin lên: “Ngày mai xuất viện.”

      Được xuất viện rồi sao?

      Đơn Chí Cương thoáng cảm giác mấy ngày này rất có khả năng xảy ra chuyện.

      Trước khi thoát khỏi weibo, ta do dự chút rồi vào trong phần tin nhắn. Lúc trước, ta từng gửi tấm ảnh cho Triệu Giang Long, là tấm ảnh của An Mạn đăng lên cho bạn bè xem.

      Tấm hình được chụp vô cùng xinh đẹp, bên dưới ảnh ta viết: “Cõi đời này cuối cùng luôn định trước người chờ bạn. Khi đó bạn mới hiểu được, tại sao những người bạn gặp sai trước kia đều có kết quả. May mắn biết bao mới có thể trong nghìn vạn người gặp được , lựa chọn và chỉ nguyện cùng suốt con đường đời.”

      Triệu Giang Long nhận được tin nhắn lâu sau hỏi lại: “Bạn là ai?”

      Tôi là ai à? Ha ha, chỉ là người muốn em mình bị lừa gạt nhưng tiện vạch trần thẳng mặt thôi.

      Có lẽ việc này được quang minh lỗi lạc, nhưng cõi đời này vốn mặt trời chiếu xuống luôn luôn để lại bóng râm, phải mỗi người đều có bí mật sao?

      ***

      Thành Đông, sân bay Song Lưu.

      xui xẻo, chuyến bay tối nay thông báo do vấn đề kiểm soát lưu nên thời gian cất cánh tạm hoãn lại. lát sau tiếng phát thanh lại vang lên: Mời hành khách chuyến bay XX mang vé máy bay đến địa điểm quy định nhận cơm phần.

      ở sảnh chờ máy bay đợi phát cơm phần, căn cứ kinh nghiệm nhiều lần của mình, Tần Phóng đoán tối nay phải chỉ chờ hai giờ là có thể lên máy bay ngay được. Tư Đằng vốn cần ăn cơm, cho dù thỉnh thoảng có muốn nếm thử cũng ăn loại cơm hộp sân bay này. Tần Phóng khó tính như , sau khi với tiếng rồi tự mình lấy cơm.

      Khi trở về mới phát chỗ của mình có người ngồi. Là người đàn ông trung niên công tác, cầm Ipad xem phim, đeo tai nghe, cũng biết nội dung phim là gì. Ban đầu Tư Đằng dường như chỉ nhìn thoáng qua trong lúc lơ đãng, sau đó chăm chú xem rất nghiêm túc. lát sau, người đàn ông trung niên bỗng phát ra xem, khách sáo tháo tai nghe ra chào hỏi , lại rất ga lăng đưa cho bên tai nghe.

      Tần Phóng hậm hực, tìm chỗ ngồi đối diện nuốt xuống từng muỗng từng muỗng cơm trộn rau, thỉnh thoảng còn liếc bọn họ cái, nhủ thầm: Chả biết có gì hay ho.

      Ăn xong bữa cơm, hai người ngồi đối diện càng coi càng say mê. Tần Phóng hoang mang kinh khủng, lúc đến thùng rác vứt hộp cơm mới cố ý vòng qua phía sau hai người, từ cao nhìn xuống liếc về phía màn hình: Phim ngoại quốc, hình như là kiểu nhà nghỉ quốc lộ, xuất hết người khách này đến người khách khác, nam có, nữ có, già có, trẻ có, nhìn khá quen mắt, hình như từng xem…

      nhớ ra quả từng xem rồi, bộ phim kinh dị kinh điển tên là ID Chí Mạng (1). Năm đó Tần Phóng và Đơn Chí Cương xem trong ký túc xá, từ đầu đến cuối đều bí đến cuối phim mới hé lộ đầy bất ngờ.

      (1) Indentity năm 2003 kể về nhóm 10 người lạ mặt vô tình bị mắc kẹt trong cơn bão lớn và hội ngộ tại nhà trọ giữa vùng quê hẻo lánh. Ngay sau đó, từng người trong số họ lần lượt bị giết cách bí . Bộ phim dễ khiến người ta liên tưởng ngay đến dạng phim trinh thám hình , song chỉ dừng lại ở đó, nó còn thêm vào nhiều yếu tố kinh dị tâm lý và vô số những tình huống bí , khó đoán, cùng “cú xoắn” cuối phim đầy bất ngờ và để lại ấn tượng mạnh.

      Mà Tư Đằng thông minh hơn chút, xem liệu có hiểu ?

      chứng minh ràng phải như thế, mãi cho đến khi máy bay cất cánh còn hỏi Tần Phóng: “Cái kết kia cuối cùng có ý nghĩa gì? Kết thúc khó hiểu quá, người cho tôi xem còn là đặc sắc, đặc sắc ở chỗ nào chứ?”

      Tần Phóng giải thích cho : “Đó là về nhân cách phân liệt, okay? xem mấy người trong nhà nghỉ đó, điếm, cảnh sát, đứa bé, đều là do tên mập lúc đầu phân liệt nhân cách ra. cách khác, thân phận mười mấy người khác đều là cùng người.”

      Hình như hiểu, cau mày im lặng. Tần Phóng thở dài hơi, kéo chăn đắp lên người, vừa định nhắm mắt nghỉ ngơi Tư Đằng lại kéo chăn ra: “Tại sao người có đến mười mấy nhân cách khác nhau như vậy?”

      Tần Phóng tức giận kéo chăn lại: “Loài người chúng tôi cao cấp là ở chỗ này, trường hợp nhiều nhất có thể phân ra hai mươi loại nhân cách, phục à?”

      “Cái này gọi là cao cấp sao? Cái này gọi là biến thái đó.”

      Tùy muốn thế nào cũng được, bộ phim thôi có cần quá quan tâm như vậy . Tần Phóng lại kéo chăn lên, mắt còn chưa kịp nhắm Tư Đằng lại hỏi tiếp: “Tại sao các người bị nhân cách phân liệt, mà còn phân liệt ra cao thấp, mập ốm, nam nữ, già trẻ nữa? Đáng lý ra phải giống nhau hết mới đúng chứ?”

      ta ngốc hay sao vậy, nhân cách phân liệt chỉ là cách . Trong thế giới vật chất đâu chỉ có người chứ. Phim dùng người khác thể đó là phương pháp nghệ thuật, để khán giả xem cho dễ hiểu. thực tế lẽ nào dùng dao chia người ra sao? là thông minh cả đời, hồ đồ nhất thời, Tần Phóng cảm thấy thể nào giải thích với được: “ hỏi cặn kẽ làm gì? quái các người… cũng nhân cách phân liệt à?”

      và Tư Đằng ngồi ở vị trí gần cửa sổ, bên kia lối còn có người khác, cho nên lúc đến chữ “ quái” cố ý hạ thấp giọng xuống.

      Tư Đằng : “Rất hiếm, rất hiếm thấy… trường hợp như vậy. Nhưng mà, tối đa cũng chỉ có hai nhân cách thôi… phải, là hai cách.”

      cách? Còn Thiên Điểu Cách (2) nữa đó. Mấy năm gần đây, ngay cả quái cũng sâu sát như vậy, còn cao hứng đến mức giống như bệnh tâm thần.

      (2) Thiên Điểu Cách là loại hoa văn ô vuông , nhìn giống hình những chú chim. Link tham khảo:http://img.mbumbu.com/cloth2/big/201305/C0583588.jpg

      : “ có việc gì nữa phải , có việc gì tôi ngủ đây.”

      Tư Đằng gì nữa, ban đầu Tần Phóng chê làm ồn giấc ngủ của mình, nhưng đến khi bên tai yên ắng ngược lại ngủ được. Đắp chăn thẫn thờ trong chốc lát, đột nhiên hỏi: “Nhà Ngói xảy ra chuyện sao?”

      Tư Đằng trả lời chẳng liên quan gì: “Mấy người đạo môn cũng máy bay đến sao?”

      phải, họ chia nhau . Có người máy bay, có người xe lửa. Lúc tôi làm thủ tục ở sân bay gặp được đạo trưởng Mã Khưu Dương, ta Thẩm tiểu thư trước, khuya hôm qua bay về rồi.”

      Nghe được ba chữ Thẩm tiểu thư, Tư Đằng im lặng hồi lâu sau đó mới hỏi : “Có kéo ?”

      “Cái đó cho mang lên máy bay.”

      Chuyện này làm khó được , bảo Tần Phóng nghiêng người lại che tầm mắt người khác, tay trái vén lọn tóc, tay phải đưa lên trước mặt, giống như là chuẩn bị gì đó. Chớp mắt móng bay vút qua lọn tóc, lọn tóc được cắt ngay ngắn chỉnh tề.

      Tần Phóng nhìn rất hâm mộ, cảm thấy quái quả nhiên lợi hại giống như là người tiến hóa trong phim Mỹ vậy. Con người so sánh với quái có ưu thế chỗ nào đâu chứ? Ngoại trừ số lượng nhân cách phân liệt vượt trội, những thứ khác quả chẳng có gì đáng khoe khoang.

      Tư Đằng đưa lọn tóc tết lại cho Tần Phóng: “Sau này gặp Thẩm Ngân Đăng phải nhớ mang theo cái này.”

      Tần Phóng hiểu: “Mang theo thế nào?”

      Tư Đằng lừ mắt: “Cất trong người.”

      Lọn tóc này…

      nếu ở thời cổ đại lọn tóc đen này rất đẹp. Trong phim cổ trang các tiểu thư, phu nhân yểu điệu thướt tha cầm thanh kéo vàng trong tay cắt phăng lọn tóc. Mỗi lần cắt xong đều yếu ớt tựa như mới gánh hai lu nước, tóc tết chung với sợi tơ gói vào trong khăn lụa, xịt chút nước hoa. Mấy người đàn ông nhận lấy còn thiếu điều rơi nước mắt, cất trong người giống như báu vật, còn quý hơn cả kim cương mười bảy mười tám carat. Nhưng đó là vẻ đẹp thời cổ đại mà đúng ?

      đại ngoại trừ sát thủ biến thái, có ai cả ngày cất lọn tóc phụ nữ trong người chứ? Khiếp .

      Tần Phóng nhón hai ngón tay cầm lấy, trong lòng vô cùng ghét bỏ, cầm nó giống như cầm con sâu róm: “Nhất định phải mang theo à?”

      Tư Đằng cười tiếng: “ thế này cho cậu hiểu, lần sau gặp Thẩm Ngân Đăng có thể mặc quần áo nhưng tóc của tôi thể mang theo.”

      hết biết sao. Tần Phóng lấy chiếc khăn tay ca rô màu xanh trong túi, trải ra bỏ tóc vào gói lại rồi hỏi : “Thẩm tiểu thư này có gì đó ổn phải ?”

      “Cậu thích ta à?”

      Tần Phóng suy nghĩ rồi từ từ lắc đầu.

      Chuyện này ngoài dự liệu của Tư Đằng: “ phải cậu ta giống với Trần Uyển sao?”

      Tần Phóng : “Cũng bởi vì quá giống nhau nên luôn khiến lòng tôi cảm thấy… hơi sợ.”

      Có ai ngây thơ đến mức bởi vì người đó giống như người chết trước đây của mình mà bất chấp đâm đầu vào đâu? Con người đều lý tính, từ ban đầu nhắc nhở mình Thẩm Ngân Đăng và Trần Uyển là hai người khác nhau.

      Người với người khác nhau ra thể đơn giản phân biệt qua vẻ bề ngoài. Cho dù là sinh đôi nhưng tính tình, sở thích, vui buồn đều khác biệt, quen biết lâu dễ dàng nhận ra. Mà Thẩm Ngân Đăng này lại giống y hệt Trần Uyển, khuôn mặt, tiếng , vẻ mặt, cử chỉ đều khác gì nhau. Tốt quá hóa lố, nước trong quá ắt có cá, có đôi khi ở bên cạnh Thẩm Ngân Đăng, trong thoáng chốc bỗng cảm thấy giống như là Trần Uyển mượn xác hoàn hồn, nhập vào người người khác khiến thầm ớn lạnh.

      Thẩm Ngân Đăng này có vấn đề phải ?

      Tư Đằng trả lời.

      Máy bay bắt đầu giảm độ cao, vùng đất Quý Dương dần dần ra trước mắt, lúc máy bay liệng vòng cánh khổng lồ đưa vút lên cao, bên dưới là núi non trùng điệp được mây trắng bao phủ trải dài vô hạn.

      Tư Đằng : “Lúc gặp ta phải mang theo tóc tôi đưa cho cậu, đừng quên đó.”

    4. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 2:

      Tần Phóng thuê chiếc xe ở Quý Dương, chạy mạch theo hướng Đông Nam đến địa chỉ mà quan chủ Thương Hồng đưa cho. Ban đầu là chạy qua đường phố sầm uất, sau khi qua khỏi thành phố Khải Lý lúc chính thức bước vào châu tự trị Kiềm Đông Nam của dân tộc Miêu, dân tộc Động trở thành đường núi ngoằn ngoèo. Hai bên núi cao sừng sững, rừng cây dày đặc, làng bản phân bố theo quy luật. Có đôi khi chạy đoạn bất chợt thấy được dòng sông hợp lưu từ các con suối trong khe núi. Men theo dòng sông từ dưới lên là lớp lớp nhà sàn người Miêu, có điều số lượng nhiều nhất chỉ vài chục hộ.

      Thiên Hộ Miêu Trại quả là tên như ý nghĩa, là khu bản làng lớn của người Miêu. Tần Phóng tưởng tượng hình ảnh hai nghìn ngôi nhà sàn san sát trải khắp cả núi đồi, cảm thấy hơi khó thở vì cảnh đông đúc kinh khiếp như thế.

      được nửa chừng mưa ào ạt đổ xuống, tục ngữ “Quý Châu có được ba ngày trời trong” rốt cuộc đều có căn cứ. Tư Đằng quay cửa sổ xe xuống phân nửa, : “Núi ở đây trái lại rất giống Thanh Thành.”

      Tần Phóng liếc nhìn qua kiếng chiếu hậu: “ còn có tâm trạng ngắm cảnh à?”

      Tư Đằng nhìn , cánh tay khoác lên cửa sổ xe, hai bên tóc mai lòa xòa bị gió thổi bay phấp phới: “Sao cậu vậy?”

      lực lại dám nghênh ngang đến Kiềm Đông, người đạo môn đến trước chúng ta, cũng biết bọn họ bày kế gì đợi phía trước nữa kìa. biết cảm giác thế nào, dù sao tôi càng lúc càng thấy an toàn. chuyện, làm việc càng ngày càng dè dặt, sợ vừa để ý cái là bị bắt được sơ hở. Họ đông người như thế, giết chúng ta ở nơi rừng núi hoang vắng thế này rồi tìm chỗ chôn giấu quá dễ dàng… Chết ràng như vậy, thử nghĩ thôi cũng thấy quá ngột ngạt rồi.”


      “Cậu ngột ngạt cái gì, có thể chôn bên cạnh tôi cũng là phúc ba đời nhà cậu rồi.”

      Có cần da mặt dày thế ? là long mạch à? Tôi muốn chôn bên cạnh lắm sao? Tần Phóng bị nghẹn họng rất lâu nên lời, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi : “Cám ơn nhé, tôi rất vinh hạnh đó.”

      “Đừng khách sáo.”

      Thẩm Ngân Đăng ở bản người Miêu, phát theo tiếng địa phương là Rongbang tạm gọi là Dung Bảng, quy mô chừng hai ba nghìn hộ, vượt xa bản Thiên Hộ tại Tây Giang vốn được quy hoạch thành khu du lịch. Bản được xây dựng men theo vách núi, xe thể chạy lên. Mà đường núi hẹp còn lởm chởm đầy đá.

      Tần Phóng để Tư Đằng ở xe, bản thân lên tìm chỗ ở trước. Tuy Dung Bảng chưa được khai phá quy mô lớn, nhưng thông tin được chia sẻ rộng rãi, có người đến truyền đến hai người, tiếp theo là đến hằng trăm người. Nơi đây được khai phá như thời kỳ đầu của trấn cổ Ô Trấn nổi tiếng tại Lệ Giang, khách sạn cửa hàng đều đơn sơ. Tần Phóng nhanh chóng tìm được khách sạn gia đình khá tốt, muốn bao trọn gói. Nhưng chủ khách sạn rất thành , bây giờ mùa ế khách, mười ngày nửa tháng đều có ai đến, cần phải bao các người cứ vào ở là được.

      Sau khi vào ở, Tần Phóng gọi điện thoại cho quan chủ Thương Hồng. Đầu tiên là sóng tốt, gọi được, vất vả lắm mới liên lạc được với bên kia tiếng nghe rè rè, quan chủ Thương Hồng thở hổn hển : “Chúng tôi theo Thẩm tiểu thư, mang pháp khí dò la vùng lân cận chỗ ấy gặp Xích Tán để tìm sào huyệt của nó… Sau khi trở về tìm tiểu thư Tư Đằng bàn bạc.”

      Quan chủ Thương Hồng cúp điện thoại, trán đầm đìa mồ hôi. Ông ta đưa tay lau, về phía trước hai bước: Phía trước là vách đá, có điều dốc lắm, chỉ hơi nghiêng nghiêng. Đỉnh núi nhiều mây, đầu kia là Dung Bảng của người Miêu nằm trong mây, giống như bức tranh sơn thủy xinh đẹp, đưa tay là có thể chạm đến.

      nhìn xuýt xoa phía sau có người gọi ông: “Sư phụ, Thẩm tiểu thư có việc bàn bạc với thầy.”

      Quan chủ Thương Hồng quay người, đập vào mắt là cửa hang có dây mây rủ xuống che phủ thấp thoáng, Vương Càn Khôn ló đầu ra ngừng vẫy tay với ông.

      Quan chủ Thương Hồng đáp lời qua, vịn cánh tay Vương Càn Khôn run rẩy bước xuống. Cửa hang này là lối vào sườn dốc, mỗi lần ra vào đều dễ bị trượt chân. Vất vả lắm mới đứng vững, quan chủ Thương Hồng cảm khái: “Cũng may mà Thẩm tiểu thư có thể tìm ra chỗ thế này.”

      Vương Càn Khôn đồng ý: “Phải là chỗ thế này mới lừa được Tư Đằng.”

      Nơi này cách Dung Bảng khe núi, theo lời Thẩm Ngân Đăng kể lúc ta từng cùng bạn trong bản đến ngọn núi này chơi, trời xui đất khiến bị lạc đường nên phát ra nó.

      Hang núi rất sâu, bên trong lạnh hơn bên ngoài, vách đá ẩm ướt phủ đầy rêu xanh. Vừa bước vào ngửi thấy mùi lạ, mở đèn pin nhìn cho kỹ thấy có vật hôi thối giống như phân, nước tiểu động vật và xương của bò heo. Cửa vào hẹp nhưng bên trong lại rất rộng rãi, chia ra vài ngả hang động, những ngả động này tụ họp lại thành cái hang lớn ở cuối cùng, cao chừng bốn năm mét, đỉnh đầy thạch nhũ, bên dưới lỉa chỉa đá măng. Nhũ đá và măng đá vẫn còn tiếp tục sinh trưởng, chắc qua tám trăm hay nghìn năm nữa có thể nối liền thành cột đá.

      Ngoại trừ người của đạo môn, bên trong cũng có vài người đàn ông mặc trang phục của dân tộc Miêu. Họ đeo thắt lưng to, bận bịu đục đẽo. Thẩm Ngân Đăng hơi nôn nóng, khẽ gì đó với tên thủ lĩnh thoáng thấy quan chủ Thương Hồng vào. ta vội ra đón: “Có phải Tư Đằng đến rồi ? Lão quan chủ phải nghĩ ra cách kéo dài thời gian vài ngày… Để chắc chắn lộ ra sơ hở, chỗ này của tôi phải chuẩn bị kỹ lưỡng chút.”

      “Chuyện này khó, Tư Đằng rất đa nghi, nếu với ta nhanh như vậy tìm được sào huyệt Xích Tán ngược lại khiến ta nghi ngờ.”

      Thẩm Ngân Đăng thở phào hơi: “Hôm nay lão quan chủ phải đến gặp ta sao? Vậy các người sớm về sớm, để mình tôi ở lại đây là được. Đây đều là công nhân trong bản chúng tôi, tôi đốc thúc làm nhanh hơn chút.”

      Cũng đúng. Bọn họ thỉnh thoảng chuyện bằng tiếng dân tộc, quan chủ Thương Hồng nghe cũng hiểu. Có điều ông ta vẫn khách sáo vài câu: “Thẩm tiểu thư cũng phải chú ý giữ gìn sức khỏe, bây giờ có thai, băng đèo vượt núi phải cẩn thận đừng quá mệt nhọc.”

      Thẩm Ngân Đăng cười cười, đưa tay xoa bụng, dịu dàng : “Đều là vì đứa con này cả, bây giờ khổ nhọc chút có gì đáng kể. Chỉ sợ sau khi sinh nó ra ngay cả mặt mũi, hai mẹ con cũng thấy được nhau.”

      Nghe như thế, người đàn ông khá trẻ tuổi trong đám công nhân bận bịu hơi tò mò nhìn về phía Thẩm Ngân Đăng, muốn gì đó nhưng lại nhịn xuống. Cho đến khi đám người quan chủ Thương Hồng rời , cậu ta mới hớn hở chạy đến kéo Thẩm Ngân Đăng qua bên: “Chị A Ngân, chị mang thai sao? Em nghe Ương Ba nhắc đến.”

      Thẩm Ngân Đăng giơ ngón tay lên suỵt tiếng, gương mặt nở nụ cười kín đáo: “ có, chị lừa bọn họ thôi.”

      Sau khi Nhan Phúc Thụy đến bản Miêu mới biết được Thẩm Ngân Đăng kết hôn rồi.

      Chồng Thẩm Ngân Đăng tên là Ương Ba, là người đàn ông dân tộc Miêu cao lớn điển trai, làm nghề thợ bạc gia truyền, mở cửa hàng bán đồ trang sức bằng bạc. Thảo nào lúc mới gặp Thẩm Ngân Đăng người ta lại đeo nhiều trang sức bạc tinh xảo đến vậy, hóa ra là tự tay Ương Ba làm ra.

      Có điều Ương Ba nhìn giống người buôn bán mà giống nghệ nhân hơn. Lần này đến bản Miêu, đám người quan chủ Thương Hồng mang theo Vương Càn Khôn cùng nhau hành động. Còn Nhan Phúc Thụy vì là người ngoài nên chỉ có thể ở trong sân ngồi nhìn Ương Ba làm trang sức. Có rất nhiều dụng cụ ông biết tên, hỏi Ương Ba mới biết được nào là mỏ hàn hơi, da cọp, gạch chịu lửa, nhẫn côn, còn có bản kéo sợi dùng để làm dây chuyền. Hóa ra vàng bạc dùng cái này để kéo sợi, vô cùng mới lạ nếu Nhà Ngói mà nhìn thấy nhất định ầm ỹ đòi lấy ra chơi cho xem…

      Nhà Ngói ư? Đúng! Chỉ có thăm dò được tin tức giúp tiểu thư Tư Đằng mới có thể biết được tung tích của Nhà Ngói.

      Rốt cuộc chính thức trở thành “gián điệp”, tim Nhan Phúc Thụy đập thình thịch. Vẻ mặt lo lắng ông nhìn dáo dác ra cửa bản hỏi Ương Ba: “Tiểu thư Thẩm Ngân Đăng đâu vậy?”

      là dẫn các vị đạo trưởng đến nơi gần đây.”

      cũng lâu lắm rồi, bị lạc đường chứ.”

      Ương Ba cười ha ha, ta tỉ mỉ thổi mảnh bạc bảng : “Có A Ngân ở đó lạc đường đâu. lâu như vậy chắc là qua núi Hắc Bối rồi.”

      ta đứng lên, chỉ cho Nhan Phúc Thụy xem: “Đằng kia, cách khe núi, rất ít người đến đó. Núi Hắc Bối nhìn trong đêm tối giống như là lưng của con gấu đen vậy. A Ngân biết đường , mẹ và bà ngoại ấy đều chôn ở đó.”

      Nhan Phúc Thụy hỏi ta: “Tại sao rất ít người đến đó?”

      “Bởi vì…” – Có lẽ do trước giờ có ai hỏi vấn đề này nên Ương Ba phải suy nghĩ hồi lâu – “Khi tôi còn bé, ông tôi với tôi núi có quái ăn thịt người, miệng nó giống như cái chậu lớn, đầy răng nhọn lởm chởm, giống như thang dao (1) của người dân tộc Di… Sau đó tôi nghĩ hẳn là hù dọa trẻ con thôi. Chắc núi có dã thú, mấy người lớn sợ trẻ con chạy lung tung xảy ra chuyện. Có điều lưu truyền qua nhiều đời đến nay, người trong bản cũng có thói quen đến núi Hắc Bối nữa. A Ngân là người Hán, ấy kiêng kỵ chuyện này.”

      (1) Hình ảnh minh họa: http://img1.gtimg.com/hn/pics/hv1/5/234 ... 799175.jpg

      “Vậy tại sao dẫn các đạo trưởng , phong cảnh nơi đó đẹp lắm sao?”

      Điều này bảo ta trả lời thế nào đây? Ương Ba ngẫm nghĩ, cười đùa: “Có lẽ là núi có quái, phải là đạo sĩ phải bắt sao? Có thể A Ngân dẫn bọn họ tìm quái thôi.”

      dễ gì Nhan Phúc Thụy mới dò la được tin tức “đáng giá ngàn vàng” như thế. Nếu như ta , mình biết đám người quan chủ Thương Hồng đến núi Hắc Bối.

      Sau khi Tần Phóng hỏi ông chủ khách sạn, chỉ phương hướng núi Hắc Bối cho Tư Đằng xem, Tư Đằng : “Rừng rậm, núi sâu, ít có người đến lại có truyền thuyết quái ăn thịt người. Quả rất giống sào huyệt của Xích Tán.”

      Vẫn là câu kia, khi chuyện hoàn mỹ đến mức có sơ hở dễ dàng khiến người ta nảy sinh nghi ngờ. Tần Phóng nhìn Tư Đằng: “ có cảm giác chuyện này thuận lợi quá mức hay ? muốn tìm quái giống như , bọn họ liền tìm ra được Xích Tán. muốn có bằng chứng, bọn họ liền cung cấp chứng cớ. muốn tin tức cặn kẽ hơn, bọn họ liền tìm sào huyệt Xích Tán. Tôi đoán tiếp theo bọn họ gọi điện thoại đến, cho biết tìm được sào huyệt Xích Tán rồi…”

      Lời còn chưa hết, điện thoại trong túi Tần Phóng vang lên. nhìn Tư Đằng cười: “Hiếm khi tôi đoán đúng như vậy, nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay.”

      Tư Đằng lắc đầu: “Chưa chắc đâu, tuy Thương Hồng muốn gọi cú điện thoại này nhưng gọi nhanh như vậy.”

      Tần Phóng lấy điện thoại ra. Quả nhiên Tư Đằng đoán đúng, là Đơn Chí Cương gọi. chột dạ liếc nhìn Tư Đằng, Tư Đằng rất có phong thái kẻ thắng cuộc, sau khi thương hại nhìn cái rồi ung dung quay người trở về phòng.

      Mới vừa hai bước, phía sau vang lên tiếng đồ đạc rơi xuống đất. Tư Đằng quay đầu lại theo phản xạ, điện thoại của Tần Phóng rớt mặt đất.

      Nhìn lại Tần Phóng, chỉ mới đó thôi nhưng sắc mặt trắng bệch đáng sợ, đôi môi khẽ mấp máy, tay vẫn còn đưa lên trong tư thế cầm điện thoại.

      Đây là sao? Tư Đằng nghi ngờ nhìn hồi, thấy hoàn toàn có ý cử động, dứt khoát cúi xuống nhặt điện thoại lên. Đầu bên kia điện thoại vẫn chưa cúp máy. Lúc kề tai vào, nghe thấy tiếng Đơn Chí Cương năng ràng mang theo tiếng khóc.

      “Tần Phóng, Tần Phóng, sao cậu lời nào vậy? Cậu mau trở lại , An Mạn sắp chết rồi, ta sắp chết rồi…”

    5. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 3:

      Ban đầu thấy đám người An Mạn ra khỏi khách sạn, Đơn Chí Cương chỉ định theo xem sao. Tần Phóng gọi điện thoại cho ta, bảo ta điều tra Triệu Giang Long, lại chịu nguyên nhân, ta cũng biết điều hỏi. phải là ta tò mò, mà là bởi vì ta biết ràng, tất cả việc đều là do ta lén lút châm ngòi.

      ta gần như có thể đoán được đường xảy ra chuyện gì: Sau khi ta gửi tấm hình đó qua, Triệu Giang Long ở gần Nang Khiêm nổi cơn tam bành, nghĩ cách tìm ra An Mạn trở mặt vô tình khi ông ta gặp nạn. Sau khi hai bên gặp nhau chân tướng bị vạch trần, Tần Phóng bị lừa thẹn quá thành giận, trở mặt với An Mạn. An Mạn bị nhục lúc này bỏ trốn.

      Chuyện đến đây lẽ ra phải qua khoảng thời gian rồi, tại sao Tần Phóng lại nhờ ta điều tra Triệu Giang Long? Có lẽ sau khi nghĩ lại cảm thấy nên tin lời phía của Triệu Giang Long, nên muốn tra ra manh mối. Hoặc là cảm thấy quá dễ dãi với hai kẻ đó, muốn ngày sau thanh toán.

      Từ đầu đến cuối, Đơn Chí Cương đều tin tưởng việc vạch trần An Mạn là chuyện đúng đắn. Nhưng đối với Tần Phóng, ta vẫn cảm thấy áy náy. Cho nên tuy Tần Phóng cho ta điều tra tiếp nữa, ta vẫn nhịn được muốn làm thêm vài việc. Coi như là đền bù cho Tần Phóng. ta tự với mình như vậy.


      Xe của bọn người An Mạn dừng bên ngoài khu chung cư nhà Triệu Giang Long, vẫn thấy có động tĩnh gì. Thỉnh thoảng hai gã đàn ông kia xuống xe hút thuốc, sau đó ngửa đầu nhìn hộ dân trong chung cư, ngẫu nhiên cúi đầu gì đó.

      Có lẽ là đến tìm Triệu Giang Long, trong bệnh viện nhiều người qua lại, trở về nhà tiện hơn. Nhưng sao An Mạn lại dẫn theo hai gã kia đến là sao? Hận Triệu Giang Long vạch trần ta nên có ý định đến cửa trả thù à? Vậy mình có nên báo cảnh sát ?

      Đơn Chí Cương quyết định lên lầu trước . Nếu như đến lúc đó xảy ra chuyện chó cắn chó ta báo cảnh sát. Hai bên đều bị bắt là tốt nhất, coi như là xả giận thay cho Tần Phóng.

      ta theo hộ gia đình quẹt thẻ lên lầu, sau khi ra khỏi thang máy tầng mười hai nhà Triệu Giang Long vòng hành lang. Tất cả nhà đều đóng cửa, có vẻ hàng xóm qua lại với nhau, rất phù hợp với phong cách xã hội đại. Lúc trước Triệu Giang Long còn huy hoàng, cũng ở khu nhà như vậy. Sau đó xảy ra chuyện, lâu lắm mới khôi phục lại nguyên khí, cũng dọn đến khu chung cư bình thường.

      biết Triệu Giang Long có ở nhà , nếu như có trong nhà phải có động tĩnh gì mới đúng. Đơn Chí Cương kề tai vào cửa, dường như bên trong có tiếng bước chân qua lại. Sau đó khóa cửa vang lên, ta còn chưa kịp phản ứng cửa mở ra. Là người phụ nữ bốn mươi mấy tuổi mặc bộ quần áo ở nhà, chắc là vợ của Triệu Giang Long. Chị ta cầm túi rác, có thể là định vứt.

      quá xui xẻo, Đơn Chí Cương sững sờ trong giây lát mới phản ứng cực nhanh, cười khan hai tiếng : “Tôi vừa định gõ cửa.”

      ta lại : “Tôi ở dưới lầu, nhà tắm của chị có phải bị thấm nước hay , trần nhà tôi bị dột.”

      Vợ của Triệu Giang Long tên là Giả Quế Chi, chị ta quan sát Đơn Chí Cương, quay đầu lại gọi với vào trong: “Lão Triệu, xem thử bồn cầu xem.”

      Trong nhà vang lên tiếng của Triệu Giang Long: “Hình như lúc trước có vấn đề, lúc tốt lúc , định tìm người sửa nhưng lại nằm viện. Là hàng xóm dưới lầu à? Xin lỗi nhé.”

      đúng là mèo mù với cá rán, bồn cầu nhà họ lại có vấn đề. Đơn Chí Cương thầm reo hò may mắn, xoa xoa tay: “Để tôi tìm dụng cụ xong rồi lên kiểm tra thử.”

      ta quay người muốn , Triệu Giang Long vừa ra, còn rất khách sáo, vô cùng xởi lởi. Nếu như phải hiểu quá khứ của ông ta, quả bị thái độ khiêm tốn và nhiệt tình của ông ta đánh lừa.

      Triệu Giang Long cười hì hì xin lỗi Đơn Chí Cương, hỏi trần nhà có phải bị thấm nước thê thảm , lại hôm nào mang quà đến xin lỗi. Vừa vừa ra ngoài, giống như định tiễn ta. Đúng lúc đó, cửa thang máy ở đằng xa vang lên tiếng ting. Khi nãy Triệu Giang Long còn cười, trong khoảnh khắc cửa thang máy mở ra, ánh mắt vừa nhác thấy tên cao kều đội mũ lưỡi trai, sắc mặt bỗng chốc thay đổi.

      Đơn Chí Cương còn chưa kịp phản ứng bị Triệu Giang Long nhanh chóng lôi vào cửa. ta lảo đảo vịn tường, còn chưa kịp đứng vững nghe thấy tiếng đóng cửa lớn.

      Giả Quế Chi gần như cũng đồng thời bị Triệu Giang Long kéo vào nhà. Chị ta xoa xoa cánh tay, cau mày: “Ông điên rồi à.”

      Triệu Giang Long hoảng sợ rệt, cứ đẩy Giả Quế Chi: “Mau, mau tìm chỗ núp .”

      xong lại hoang mang nhìn Đơn Chí Cương: “Cậu, sao cậu cũng vào đây?”

      Giọng ông ta hốt hoảng như vậy, Đơn Chí Cương vừa buồn cười vừa dâng lên nỗi sợ hãi: “ phải kéo tôi vào sao?”

      Triệu Giang Long có chút khẩn trương quá mức, thế nên nhớ , sau khi môi mấp máy hai cái, đồng thời đẩy cả Đơn Chí Cương và Giả Quế Chi: “Mau, tìm nơi núp , nhanh lên chút.”

      ổn rồi, hình như chuyện nghiêm trọng hơn tưởng tượng, sao lại cảm thấy giống như cảnh giết người phóng hỏa trong phim hay diễn vậy. Chân Đơn Chí Cương nhũn cả ra, đầu óc ù đặc, máy móc chạy theo vào trong nhà, sau khi nhìn vòng, kéo cửa tủ ra, chui vào trong. quá hai giây sau, cửa bên kia kéo ra, Giả Quế Chi cũng chui vào. Hai người liếc nhìn nhau, hẹn mà cùng nhích sát vào bên trong, hơi thở còn chưa ổn định chuông cửa vang lên. Vào giờ khắc này Đơn Chí Cương tỉnh táo lại, khẽ với Giả Quế Chi: “Báo cảnh sát .”

      Giả Quế Chi mang theo điện thoại di động. Cũng đúng, chị ta mới vừa chuẩn bị ra cửa vứt rác, làm sao mang điện thoại di động theo được.

      Đơn Chí Cương vội vàng lấy điện thoại ra, trước tiên chỉnh im lặng, sau đó soạn tin nhắn gửi cho đồng nghiệp trong công ty. Mới vừa gõ “Mau giúp báo cảnh sát, địa chỉ là” nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng mở cửa, còn có tiếng của Triệu Giang Long: “Là cơn gió nào đưa Chu và Tề đến đây…”

      Mấy người này… hình như quen biết phải. Đơn Chí Cương thoáng dừng hành động lại, nín thở lắng nghe. nghe thấy tiếng trả lời của Chu Tề, ngược lại là tiếng An Mạn: “Ông chủ Triệu, khéo, lại gặp nhau rồi.”

      Sau chốc lát im lặng, tiếng người đàn ông lạnh lùng vang lên: “Triệu Giang Long, chuyện đến nước này rồi cứ thẳng ra , viên Cửu Nhãn Thiên Châu ở đâu?”

      Chu, là bị ta cướp… cướp…”

      “Tên họ Triệu, ông thấy quan tài đổ lệ, đến lúc này rồi còn vu oan tôi!” – Xoảng, tiếng bình hoa vỡ vụn, chắc là An Mạn cầm bình hoa đập Triệu Giang Long. Cả người Giả Quế Chi đều rụt lại. Xong rồi, xong rồi, đánh nhau rồi. Đơn Chí Cương ra dấu suỵt với chị ta, vội vàng tiếp tục soạn tin nhắn, trong lòng hoang mang tả nổi: Cửu Nhãn Thiên Châu gì vậy? phải là tranh chấp tình cảm thôi sao?

      “Đêm đó tôi có cầm dao đâm ông sao? Tôi toàn bị ông đánh. Lúc ông bị đâm, trong phòng lại có người thứ ba. Tất cả mọi người đều cho rằng là tôi làm… Sau đó mới suy nghĩ cẩn thận, dao kia là chính ông tự đâm đúng ? Ông đánh tôi thần trí , sau đó cố tình tự đâm mình dao, rồi giả bộ thành cái kiểu đó. Tôi cũng ngu muội, cho rằng mình đâm.”

      “Sau đó tôi hỏi Chu, ta họ lục soát phòng, lục soát người ông, ngay cả miệng ông cũng mở ra xem, nhưng đều tìm được… Song, có nơi bọn họ quên mất, chính là nơi ông bị đâm.”

      Triệu Giang Long ngập ngừng ấp úng , trái lại Chu Vạn Đông nham hiểm cười khà khà hai tiếng: “Nào, lão Triệu, đừng nằm đó, ngồi lên, ngồi lên, ngồi lên chuyện.”

      Rốt cuộc Đơn Chí Cương soạn tin nhắn xong, gửi .

      Chu Vạn Đông : “Lão Triệu à, biết ông trước đó suôn sẻ, bị phá sản, lại thiếu nợ bên ngoài, cần tiền gấp nên dẫn ông để cùng nhau phát tài. Tiền là thứ tốt, nhưng miệng ông quá lớn tốt lắm đâu.”

      “Viên Cửu Nhãn Thiên Châu này ông biết giá trị bao nhiêu ? với ông thế này nhé, năm ngoái, đúng, là năm 2013, cặp Bát Nhãn Thiên Châu hình Thái Cực giá là trăm tám mươi triệu. Mấy năm nay giá cả Thiên Châu tăng vọt, nghe Cửu Nhãn Thiên Châu đời này chỉ có hai viên là . viên là gắn chính giữa nón của tượng Phật Thích Ca Mâu Ni mười hai tuổi ở Đại Chiêu Tự Tây Tạng. viên khác cũng ở chùa Tây Tạng nhưng tung tích.”

      “Có ông người Đức Tây Tạng, tình cờ thấy viên ở chùa miếu Sơn Nam, ông ta chịu ra giá cao, qua tay nhiều người mới liên hệ được chúng tôi. em tôi chạy đôn chạy đáo, vào sinh ra tử, tự mình làm việc. Tôi với Tề phải lăn lộn ở gần đó hai năm mới đắc thủ, ông có biết là phải mạo hiểm bao nhiêu ? Để dân bản xứ bắt được bị lăng trì xử sống đó.”

      “Đầu óc ông thông minh, muốn biển thủ nên diễn trò khổ nhục kế với chúng tôi. Ban đầu em tôi bị ông che mắt, chẳng hề hoài nghi ông. An Mạn ra vị trí của Thiên Châu suýt nữa bị chúng tôi đánh chết. Sau đó câu của ta thức tỉnh chúng tôi, ta có thể là Triệu Giang Long giở trò quỷ sao?”

      “Càng nghĩ càng đúng, An Mạn sắp kết hôn, bỏ cuộc sống tốt đẹp cướp Thiên Châu phải là muốn chết sao? Sau đó chúng tôi bệnh viện hỏi, bác sĩ lúc ông bị đưa , máu chảy đầy đất, nhìn rất dọa người. Nhưng thực tế vị trí bị đâm rất khéo, đừng là trí mạng, làm bị thương nội tạng cũng khó nữa là.”

      “Lão Triệu à, thứ nhất ông dám xem em chúng tôi như khỉ để đùa bỡn, thứ hai là coi thường đám dân buôn như chúng tôi, cho rằng đâm mình dao là an toàn. Đạo lý này chúng ta bàn tính sau, tại tôi hỏi ông câu, viên Cửu Nhãn Thiên Châu này đâu?”

      Yên lặng giống như cái chết, Đơn Chí Cương bắt đầu hoảng sợ: Cuộc chuyện của hai bên ta càng nghe càng hiểu, nhưng sao giống như càng lúc càng thể yên lành vậy nhỉ?

      Rốt cuộc đồng nghiệp hồi tin nhắn: Ông chủ, có phải chơi trò Hay Làm Liều vậy. 110 thể gọi bừa được đâu, phải ngồi tù đó.

      Khốn kiếp, ai mà vào lúc này còn chơi trò Hay Làm Liều chứ. Đơn Chí Cương suýt nữa giận đến ngất , trả lời lại: Lập tức! Lập tức! Xảy ra án mạng rồi!

      chịu à, đánh!”

      Tiếng đá nặng nề vang lên, tiếng rên đau đớn bị kiềm nén thê lương, tên họ Tề kia : “Người chết vì tiền, xem ra nạy miệng của ông ta ra được rồi.”

      Chu Vạn Đông lạnh lùng : “Nạy ra giết chết là xong. phải ông ta còn có vợ ư, chúng ta truy đuổi vợ ông ta và người bên cạnh ông ta, chừng nào tìm được Thiên Châu thôi.”

      Nghe thấy hai chữ “giết chết”, cả người Giả Quế Chi run lên, muốn mở cửa tủ theo phản xạ. Đơn Chí Cương giật nảy mình, nhanh chóng ngăn chị ta lại, ánh mắt gần như là cầu xin chị ta. Giả Quế Chi nhanh chóng nhận ra, im lặng rưng rưng nước mắt. Vào lúc này nghe thấy tiếng An Mạn lạnh lùng vang lên: “Để tôi.”

      biết phải hình dung phút kế tiếp thế nào, tiếng khóc khàn khàn vô cùng đè nén nhưng ràng của An Mạn và tiếng dao đâm vào thịt khiến người ta sởn cả gai ốc, đầu óc Đơn Chí Cương đều mụ . Có tiếng bước chân đến bên cạnh tủ chén bát, sau đó cửa tủ hơi nghiêng vào trong. Hai người đàn ông đến đây, dựa vào cửa tủ hút thuốc.

      Tiếng tên Tề kia đè xuống rất thấp.

      Chu, con đàn bà này… xem rồi xử lý , nhìn bộ dạng ta em sởn cả gai ốc. ta vì báo thù cho vị hôn phu của mình mà đối đãi với Triệu Giang Long cực kỳ tàn ác. đừng quên ban đầu là chúng ta đạp xe xuống núi, chuyện này cũng có phần của chúng ta đó.”

      Chu Vạn Đông khẽ cười hai tiếng: “Chú cho rằng bị ta mê hoặc à? Yên tâm , có tính toán.”

      Leng keng tiếng, giống như là dao găm rơi xuống đất. Bên ngoài yên tĩnh lúc lâu, tên họ Tề đột nhiên hỏi: “Vợ ông ta đâu? phải vẫn ở trong nhà sao?”

      “Có nhìn thấy ra ngoài ?”

      có, ra ngoài cũng là ở trong khu thôi, khẳng định ra cổng.”

      An Mạn lạnh lùng : “Hay là tìm trong nhà thử xem, còn đợi ở đây, sớm muộn gì cũng trở lại.”

      Tìm trong nhà xem à? Đơn Chí Cương thoáng hoảng hốt: Trong nhà phải là ở đây sao?

      Bên ngoài vang lên tiếng kéo cửa, chắc là tra xét trong phòng bếp và nhà vệ sinh. Ngừng lại chút, cửa tủ chén bát bị kéo ra, đầu óc Đơn Chí Cương nổ ầm tiếng, ta run rẩy ngẩng đầu nhìn lên, là An Mạn.

      Trong tích tắc ánh mắt giao nhau, An Mạn cũng sững ra, môi ta mấp máy hai cái nhưng lại nhanh chóng hồi phục lại tinh thần, cánh tay khẽ run sợ, đóng cửa lại, : “Nơi này có.”

      Tên họ Tề lục soát bên ngoài cũng bước vào: “Tìm được hai chiếc điện thoại di động, trong đó cái là kiểu nữ, chắc là của vợ ông ta. Ngoài cửa có túi rác, nếu vợ ông ta ra ngoài vứt rác, sao lại xách túi . Còn nữa, kệ giày chỉ có giày của nữ, có dép của vợ ông ta. mang giày mà ra ngoài à, trong tủ chén có sao?”

      An Mạn mất tự nhiên: “Xem rồi.”

      Tên họ Tề cười khẩy tiếng, đẩy ta ra, đến tiện tay kéo cánh cửa bên kia.

      Hiển nhiên Giả Quế Chi gần như sụp đổ, cửa vừa kéo ra, biết sức lực từ đâu có, chị ta hét khản tiếng đâm đầu xông ra ngoài. Tên họ Tề bất ngờ kịp phòng ngự thế nên bị đụng ngã ra sau. Có điều gã nhanh chóng nhịn đau bò dậy, vô cùng tức giận đuổi theo. Dường như Giả Quế Chi chạy trốn rất suôn sẻ, bởi vì thậm chí Đơn Chí Cương nghe được tiếng bước chân dồn dập và tiếng kêu cứu trong hành lang, nhưng lát sau lại nghe thấy tiếng động nữa.

      Chu Vạn Đông rất có lòng tin với đồng bọn của mình. Gã vẫn đứng nguyên tại chỗ nhúc nhích, từ từ châm điếu thuốc: “An Mạn, phải là bên trong có người sao?”

      An Mạn hơi run rẩy, cố đỡ: “Mới vừa rồi tôi thấy.”

      Chu Vạn Đông cười khì hai tiếng, đột nhiên nổi giận: “Con tiện nhân, giở trò gì hả? Tâm tư cỏn con này của mày cho tao là thằng ngu à?”

      An Mạn thét lên, tựa như bị Chu Vạn Đông nắm tóc đập đầu vào tường, lại cùng lúc tát liên tục vào mặt. Chân Đơn Chí Cương run rẩy, trong đầu đấu tranh căng thẳng: Xông ra ? tại bên ngoài chỉ có tên đàn ông, mình và An Mạn những hai người, có thể đối phó với ta. Nhưng lỡ như tên kia quay lại sao? Bọn chúng giống như xã hội đen, mình đánh lại ta, hay là đừng nên kích động, có lẽ cảnh sát đường đến. Có lẽ hàng xóm nghe thấy động tĩnh qua xem…

      lúc này, đột nhiên An Mạn cất tiếng hét thảm thiết vô cùng thê lương.

      Máu toàn thân Đơn Chí Cương như ngừng chảy, nhìn xuyên qua phía cánh cửa mở, ta thấy An Mạn từ từ ngã xuống, mặt và quần áo đều là máu. ta miễn cưỡng chống tay, khó khăn bò hai cái về phía tủ chén. Sau đó vịn vào cánh cửa mở, giống như rốt cuộc chống chịu nổi nữa ngã xuống đất, mượn chút sức lực cuối cùng, thuận tay đóng cánh cửa lại.

      Nước mắt Đơn Chí Cương lập tức rưng rưng: An Mạn giúp ta đóng cửa, giúp ta đóng cửa.



      Nơi xa mơ hồ truyền đến tiếng xe cảnh sát, rốt cuộc Đơn Chí Cương run rẩy cả người leo ra khỏi tủ chén. Cửa phòng mở rộng, thấy Chu Vạn Đông đâu cả. lưng An Mạn cắm cây dao, người có hai vết thương khác chảy máu ngừng. Đơn Chí Cương ngân ngấn nước mắt kéo chăn bịt vết thương ta lại, lấy điện thoại di động gọi cấp cứu 120. Gọi điện thoại xong, thấy ánh mắt An Mạn vẫn có tiêu điểm, ta hoảng sợ vội vỗ mặt ta: “An Mạn, An Mạn, cố chịu đựng nào.”

      An Mạn yếu ớt cười tiếng, đôi môi mấp máy giống như khẽ điều gì. Đơn Chí Cương kề tai vào, nghe thấy ta : “Là báo ứng… của tôi, tôi hại chết Tần Phóng, tôi có lỗi với ấy… Tôi muốn trả thù… cho ấy…”

      Đơn Chí Cương rơi lệ năng lộn xộn: “An Mạn, An Mạn, cố chịu, tôi gọi Tần Phóng đến gặp . Cậu ta sao, cậu ta có chết, cậu ta còn sống.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :