1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại, huyền huyễn] Bán yêu tư đằng - Vĩ Ngư

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610

      Chương 4:



      Đêm đó Nhan Phúc Thụy thành công đánh vào nội bộ “kẻ địch”. Ông có nhà để về là , lại thà biết gì cả, trời sinh là nhân tài nằm vùng, bất kỳ ai cũng nghi ngờ ông.

      Sáng sớm hôm sau, ông gửi tin tức nằm vùng đầu tiên cho Tần Phóng: Quan chủ Thương Hồng muốn đến thăm tiểu thư Tư Đằng.

      chẳng khác gì , Tần Phóng dở khóc dở cười: Sáng sớm quan chủ Thương Hồng người ta gọi điện thoại cho rồi. Vả lại quan chủ Thương Hồng đến thăm tất nhiên đường hoàng cửa chính chứ đâu phải leo tường mà cần ông mật báo .

      Tư Đằng cũng qua loa, lễ nghĩa chu đáo gặp mặt quan chủ Thương Hồng tại phòng khách. Sau lúc trò chuyện, quan chủ Thương Hồng ý đến đây. Đại ý là hôm qua bọn họ đêm mất ngủ, cả đêm phát động đạo hữu hỏi thăm tin tức quái khắp nơi. Phải là trời phụ lòng người, tuy vẫn còn chưa ràng nhưng cũng chút manh mối.

      Đây là tin tốt, nhưng Tư Đằng vẫn cười khẩy xiên xỏ: “Hôm qua còn gì mà khó tìm, gì mà gay go. Qua đêm chút manh mối, chuyện này cũng nhanh quá chứ?”

      Quan chủ Thương Hồng hơi lúng túng: “Chuyện liên quan đến tính mạng… tất cả mọi người đều sốt ruột, sợ trễ chất độc bộc phát. Nhưng chỉ là có manh mối, cũng chưa chắc chắn, nên muốn đến đây báo trước tiếng tránh để tiểu thư Tư Đằng hiểu lầm chúng tôi cố ý kéo dài.”


      Lời này hợp tình hợp lý, tìm ra lỗi gì. Tư Đằng cũng làm khó nữa, chỉ câu vừa đấm vừa xoa: “Tôi nghĩ lão quan chủ cũng đến nỗi giở trò gì đâu. Nếu cả đám cùng nhau xuống dưới chơi mạt chược thôi.”

      câu khiến quan chủ Thương Hồng nhấp nha nhấp nhổm, miễn cưỡng ngồi lúc nữa rồi cáo từ. Lúc này Tư Đằng lại cười quyến rũ, bàn tay trắng nõn mảnh mai đưa đến đặt lên mu bàn tay Thương Hồng: “Đừng vội, tôi còn có lời muốn .”

      Chắc hẳn cả cuộc đời này quan chủ Thương Hồng cũng chưa từng tiếp xúc với người khác phái như vậy. Tay ông ta như bị điện giật, cả người kinh hãi khẽ run rẩy, râu mép cũng giật giật. Tần Phóng nhịn được, ở bên cạnh ho vài tiếng.

      Tư Đằng vờ như nghe thấy, nhìn vào mắt Thương Hồng cười dịu dàng: “Nghe lúc đạo trưởng Khưu Sơn trấn giết tôi, sư phụ lão quan chủ – đạo trưởng Lý Chính Nguyên cũng có mặt.”

      Thương Hồng dám nhìn , lúng túng : “Có… có.”

      “Lúc đó tình hình thế nào, lão quan chủ có thể kể lại lần hay ?”

      Thương Hồng giật thót tim: “Khi đó… tiểu thư Tư Đằng phải cũng ở đó sao?”

      “Ở ở, có điều lão quan chủ cũng biết đó, cùng kiện nhưng từ miệng người khác ra khác . Tôi muốn nghe thử xem, Lý đạo trưởng kể lại chuyện trấn này với đời sau thế nào.”

      Tim Thương Hồng đập kịch liệt, ông liếc nhìn Tư Đằng, thân thể mất tự nhiên dịch ra sau chút. Bất an liếm môi dưới, dừng chút để ổn định tinh thần: “Sư phụ tôi kể tình hình khi đó là vậy…”

      Ông cố gắng theo ký ức chân , nhưng xuất phát vì lý do bảo vệ bản thân nên nhắc đến mình. Chỉ “sư phụ tôi”, đạo trưởng Khưu Sơn, bà Hoàng, “sư phụ ”, những chỗ có thể cứ sơ lược cho qua. Tiếng run run, trong đầu đấu tranh căng thẳng: Khi đó tình thế quá mức nguy hiểm, có lẽ Tư Đằng hoàn toàn quên mất nhân vật như ông rồi phải ? , , . Con của Tư Đằng bị ngộp chết trong lòng ông, làm sao có thể quên được?

      Kể lại chuyện xưa xong, khí im lặng bao trùm như cái chết. Thương Hồng khẩn trương đến mức tay run rẩy, nghĩ thầm có lẽ Tư Đằng lập tức xử lý ông ngay thôi. Có thể cười khẩy hỏi ông: Vậy còn ông, ông làm chuyện tốt gì, sao lại hề kể ra?

      Ông vẫn đợi, giống như trôi qua thế kỷ, cuối cùng Tư Đằng cất lời, tiếng trầm thấp và mỏi mệt.

      với Tần Phóng: “Tiễn khách .”

      Tiễn Thương Hồng rồi, Tần Phóng trở lại phòng khách, Tư Đằng vẫn còn duy trì tư thế cũ, ngồi ghế nhúc nhích.

      Nhưng kỳ lạ là bây giờ nhìn thân thiết như vậy, nhưng lúc mới gặp gỡ lại là quái dữ tợn đáng sợ. Có điều ở chung lâu nên cũng quen dần, cho đến hôm nay nghe thấy câu chuyện Thương Hồng kể, Tần Phóng bỗng có chút thương hại . ngồi với Tư Đằng hồi, rất muốn hỏi rằng: có con rồi sao?

      Nhưng nhìn thế nào cũng giống kiểu phụ nữ biết người khác mà còn sinh con cho họ nữa. Có điều dù tò mò thế nào Tần Phóng vẫn nhịn xuống. hiểu được chuyện đối nhân xử thế, mấy việc thế này nên hỏi là tốt nhất.

      Ngược lại Tư Đằng lên tiếng trước, giống như hỏi lại như tự hỏi mình: “Tại sao người phụ nữ biết người đàn ông kia lừa gạt mình mà vẫn còn muốn ở chung với và muốn sinh con cho ?”

      Tần Phóng thầm trả lời trong bụng là phụ nữ đa phần đều ngu muội, quái cũng như vậy. Có điều khó ra được lời này trước người thất tình . quyết định trả lời uyển chuyển chút: “Bởi vì thôi.”

      Tư Đằng cười ha ha, cười đến nước mắt đều chảy ra, ngón tay lau khóe mắt: “Bởi vì ngu thôi.”

      còn : “Mệt quá, tôi ngủ lát đây.”

      Tần Phóng cảm thấy chuyện hôm nay Thương Hồng kể nhất định hề tầm thường. Từ lúc biết Tư Đằng cho đến nay, đây là lần đầu tiên muốn ngủ lát.

      Trước kia từng quái cần ăn cơm cũng cần ngủ mà.

      Đám người Thẩm Ngân Đăng ở lại phòng chờ Thương Hồng, vừa thấy ông về vội chạy ra đón: “ chuyện sao rồi?”

      Quan chủ Thương Hồng tức giận nhìn ta cái: “Tư Đằng khôn khéo như vậy, tôi chỉ là có manh mối thôi ta nghi ngờ rồi. Nếu giống như kế hoạch của tìm được rồi, cảm thấy ta tin sao? Nếu như phải ta khinh thường chúng ta dám giở trò chúng ta sớm bại lộ rồi.”

      Thẩm Ngân Đăng gì, mọi người tụm năm tụm ba ngồi xuống, đều hơi thấp thỏm bất an. Giáo sư Bạch Kim : “Tôi nghĩ cả đêm, luôn cảm thấy rằng… tốt lắm. Chuyện này nhất định phải chết tôi sống mới được sao?”

      Lời này trúng tâm tư củakhông ít người. Đạo trưởng Mã Khưu Dương gật đầu lia lịa: “Chúng tôi nghĩ thông suốt rồi. tại chúng tôi và Tư Đằng có thù sâu oán nặng gì. Nhưng nếu làm như vậy khác. Nếu như chúng ta muốn giết hại ta trước, chuyện này…”

      Tối hôm qua Thẩm Ngân Đăng nước mắt ràn rụa, họ nhất thời mềm lòng thêm phần bị kích động nên đáp ứng. Nhưng sau đó đắn đo suy nghĩ lại, nếu làm như vậy chính là đứng chung con thuyền với Thẩm Ngân Đăng. Tuy là đạo hữu với nhau, nhưng cuối cùng tình cảm cũng hời hợt, đáng giá sao?

      Phan Kỳ Niên cũng phụ họa theo: “Đúng đó, đúng đó. Chuyện lớn hóa , chuyện hóa . Lỡ như gây ra chuyện đến mức thể thu dọn được liên lụy đến người bên cạnh.”

      Trong tiếng bàn luận, Thẩm Ngân Đăng đột nhiên cười khẩy. Ánh mắt ta như mũi khoan nhìn chằm chằm vào từng người , đến khi tất cả mọi người im tiếng ta mới : “Đối với đạo môn chúng ta mà , hàng trừ ma phải giống như là ăn ngủ bình thường hay sao? Kể từ lúc nào mà chuyện giết quái đều phải chần chừ do dự như vậy chứ hả? Chuyện lớn hóa à? Giảng hòa với quái để kiếm tiền sao? Các vị đạo trưởng ra lời như thế có còn nhớ được mình là người hành đạo ?”

      Đinh Đại Thành nghe lời này thấy chói tai: “Thẩm tiểu thư, tôi tin tưởng lời , chất độc xuất phát từ bản thân Tư Đằng, muốn giải độc hoặc là Tư Đằng đích thân giải, hoặc là ta chết độc tự giải. Nhưng đừng trách người phương Bắc chúng tôi chuyện thẳng thắn. tại tài năng của động Ma của quả là chả ra sao. Tôi tin được có khả năng giết được Tư Đằng. Nếu như ta chết mấy người chúng tôi phải làm sao? Chôn chung với hết à?”

      Thẩm Ngân Đăng gằn từng chữ khiến lời lẽ vững như bàn thạch của Đinh Đại Thành ùn ùn sụp đổ: “Lúc trước vì đốn ngã Khưu Sơn, Tư Đằng lén giao dịch với người đạo môn, vâng lệnh trông chừng ta là Thẩm Thúy Kiều bà cố ngoại tôi. Cuối cùng tuy bà chết nhưng bà biết phải dùng cách nào để giết Tư Đằng hơn ai hết. Tùy các người có tin tôi hay . Nếu như tin các người cứ nghe theo lời Tư Đằng tìm quái khắp thế giới . Cuối cùng tìm ra được cứ chịu chôn chung với ta.”

      Lời đó khiến tất cả mọi người đều im lặng, cuối cùng chân nhân Trương Thiếu Hoa thở dài tiếng: “Thôi, tất cả mọi người cũng có lựa chọn, cứ theo Thẩm tiểu thư . khi chuyện thành công, giải được Đằng Sát, trừ được quái, phá được lời nguyền coi như là công ba việc. Lỡ như thất bại cũng tốt hơn là ngồi chờ chết. Số mệnh sai khiến, nó định sẵn vậy hết rồi, đừng cãi nữa.”

      Ông ta còn : “Lắm thầy nhiều ma, chuyện này chỉ mấy người chúng ta biết là được được rồi, cứ nghe theo lời Thẩm tiểu thư , tự mình chuẩn bị .”

      Tối hôm đó Nhan Phúc Thụy gọi điện cho Tần Phóng, là bây giờ đám người quan chủ Thương Hồng bàn chuyện, cho ông và Vương Càn Khôn tham gia. Ông lại có máy nghe trộm, kề sát cửa cả buổi cũng nghe được gì. Sau đó có người quét dọn phòng kháchđứng phía sau vỗ đầu ông cái khiến ông sợ mất mật…

      Dù sao trọng điểm chính là tâm công việc khó khăn, Tần Phóng nghe xong vỗ trán thở dài, tại sao Tư Đằng lại muốn Nhan Phúc Thụy nằm vùng. Cuối cùng lúc sắp cúp điện thoại, Nhan Phúc Thụy bỗng nhớ đến gì đó: “Đúng rồi, tôi nghe thấy bọn họ nhắc đến Miêu Trại nhiều lần, hình như … Thiên Hộ Miêu Trại .”

      Thiên Hộ Miêu Trại? Sao nghe tên thấy giống trong tiểu thuyết kiếm hiệp quá vậy? Tần Phóng cầm điện thoại tra Baidu thử xem, hóa ra là có . Thiên Hộ Miêu Trại Tây Giang thuộc châu tự trị dân tộc Miêu, dân tộc Động tại tỉnh Quý Châu, là khu thắng cảnh du lịch nổi tiếng, vé vào cửa tăng vùn vụt lên đến trăm đồng.

      đám đạo môn tinh đến Thiên Hộ Miêu Trại xa xôi để làm gì?

      Tần Phóng tìm Tư Đằng kể lại chuyện này, Tư Đằng : “Thiên Hộ Miêu Trại nhất định chỉ có ở Tây Giang. Kiềm Đông Nam là nơi tập trung cư ngụ của dân tộc Miêu, hơn nghìn hộ, cũng có thể gọi là Thiên Hộ Miêu Trại. Tây Giang là được khai phá rồi, những miêu trại lớn chưa được khai phá cũng ít. Có lẽ tôi biết được họ muốn đâu… Cậu tra bản đồ mạng cho tôi xem thử .”

      (*) Các bạn có thể tham khảo về Thiên Hộ Miêu Trại tại Tây Giang qua bài viết quảng cáo du lịch sau:http://vietnamese.cri.cn/721/2013/11/06/1s192336.htm

      Tần Phóng tìm bản đồ Kiềm Đông Nam phóng lớn ra cho Tư Đằng xem. Đầu ngón tay Tư Đằng chỉ vào phía dưới Tây Giang: “Nơi này, sát với Dung Giang.”

      Tần Phóng hơi ngạc nhiên: “ từng đến rồi à?”

      “Chưa đến, nhưng từng nghe qua. Quê của Thẩm Thúy Kiều, địa bàn động Ma .”

      Tần Phóng giật mình: “Buổi sáng quan chủ Thương Hồng chuyện tìm quái có manh mối. Bây giờ nhắc đến Thiên Hộ Miêu Trại có phải là gián tiếp với chúng ta quái muốn tìm ở Thiên Hộ Miêu Trại ?”

      Tư Đằng : “Đúng vậy. Nếu bọn họ đến Thiên Hộ Miêu Trại làm gì? Du lịch à? Có điều là tìm được ở địa bàn của Thẩm Ngân Đăng cũng hơi quá trùng hợp rồi.”

      Quả quá trùng hợp, huống chi Thẩm Ngân Đăng và Tư Đằng còn có mối thù cũ, Tần Phóng nén được nhắc nhở : “ cẩn thận chút.”

      Những lời này biết tại sao lại chạm nọc của : “Cẩn thận cái gì? Tôi cần gì phải cẩn thận hả?”

      Đây phải ràng rồi sao. đúng là tấm lòng thành của mình bị người ta xem là lòng lang dạ sói. Tần Phóng tức giận giải thích với : “Thẩm Ngân Đăng có thù oán với phải ? Đó là địa bàn của ta, chừng là muốn dụ qua đó để thu phục thôi. Trong chuyện này có mưu, cẩn thận chút cũng đúng mà.”

      Tư Đằng cười khẩy: “Tôi cần gì phải cẩn thận. Nếu như Thẩm Ngân Đăng muốn đặt bẫy đường phải vác cuốc đào hố đúng . Giở trò sau lưng à? Bàn về vai vế, mưu còn phải kêu tôi tiếng là bà tổ đó.”

      Tần Phóng vừa bực mình vừa buồn cười. Ông trời đúng là có mắt, huênh hoang như vậy sao trời bổ tia sét nào đánh vào đầu ?

      nhịn được vẫn thốt ra lời giấu trong lòng: “Tư Đằng, tôi nghĩ ra tuýp đàn ông thế nào mới được loại người như nhỉ.

      “Chẳng ai cả. Từ trước đến này tôi chưa hề tên đàn ông nào.”

      “Thế sinh con cho ai vậy hả?”

      Lời này vừa thốt ra, Tần Phóng thầm kêu hỏng bét. Xuất phát từ đạo đức cơ bản nhất, cảm thấy nên chuyện như vậy với người mất con. Chẳng khác gì cắt lên vết sẹo của người ta. Thậm chí tưởng tượng ra phản ứng tiếp theo của Tư Đằng. Giận tím mặt hoặc là mắt tối sầm lại, vẻ mặt đau thương.

      Nhưng hoàn toàn chẳng có gì cả, từ từ rót tách trà cho mình, đưa lên môi hớp ngụm , vẻ mặt tự nhiên: “Khi đó có lẽ là mắt tôi bị mù thôi.”

    2. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      Chương 5:


      Quả nhiên hai ngày sau quan chủ Thương Hồng điện thoại đến, Tư Đằng nghe mà chỉ thị cho Tần Phóng: “Cậu với quan chủ Thương Hồng, lão quan chủ đức cao vọng trọng, đáng ra tôi nên hoài nghi. Có điều ông Thiên Hộ Miêu Trại có quái nhất định có sao? Nếu ông Nhà Trắng có quái lẽ nào tôi phải sang Mỹ à? Phải cho tôi xem bằng chứng , dù chỉ là sợi lông người quái cũng được.”

      Quan chủ Thương Hồng rất lúng túng, ông trả lời: Chuyện này chúng tôi cũng nghĩ đến rồi. Có điều quái ở Kiềm Đông, nếu muốn lấy bằng chứng phải cần chút thời gian, sợ tiểu thư Tư Đằng sốt ruột nên mới báo sớm vậy thôi.

      Ông ta đặt điện thoại xuống, trong lòng khó tránh khỏi vui, vứt vấn đề khó khăn này lại cho Thẩm Ngân Đăng: “ với là Tư Đằng dễ gạt đâu. Bây giờ ta muốn bằng chứng đó, xem làm sao làm.”

      Thẩm Ngân Đăng nghiến răng: “ phải chỉ là bằng chứng thôi ư, móng quái, vảy quái, tôi làm cho ta cái là được rồi.”

      Dường như cũng chỉ có thể làm như vậy, giáo sư Bạch Kim lắc đầu thở dài, tan họp ra ngoài tìm Vương Càn Khôn tán gẫu. ta than thở giới đạo môn lâu tụ họp, lần này nhận được lời mời của quan chủ Thương Hồng trong lòng vô cùng vui mừng, cho rằng có thể nhìn trộm giới, chừng còn có thể mở mang kiến thức mới. ngờ cuối cùng lại diễn biến thành hai bên trả thù ân oán nhiều năm. là như bị xối vào đầu chậu nước lạnh, tẻ nhạt chán ngắt.


      Trình độ nghiên cứu khoa học của giáo sư Bạch có lẽ Vương Càn Khôn còn hiểu được đôi chút. Còn Nhan Phúc Thụy chỉ thấy hai người này ăn no rỗi việc. Trong lúc họ chuyện với nhau ông chỉ bắt được mấy chữ “hai bên trả thù”, vội vàng hỏi tới: “ phải tiểu thư Tư Đằng muốn trả thù đạo môn sao? Sao lại thành hai bên trả thù nhau vậy?”

      Quan chủ Thương Hồng từng căn dặn được để lộ bí mật, nhưng cuối cùng đây phải là tình báo chiến đấu gì. Giáo sư Bạch băn khoăn nhiều, kể sơ lược câu chuyện. Đại ý là bà cố Thẩm Ngân Đăng chết trong tay Tư Đằng, vốn là có ân oán sẵn rồi. Tư Đằng còn nguyền rủa động Ma nặng nề vô cùng, cũng khó trách Thẩm Ngân Đăng hận ta.

      Người nào làm người đó chịu, sao có thể nguyền rủa cả nhà người ta như vậy, là quá đáng. Dòng đời đưa đẩy, Nhan Phúc Thụy bỗng nảy sinh cảm giác thỏ chết cáo khóc (1).

      (1) Thỏ chết cáo khóc: đau buồn cho bất hạnh của đồng loại, biết khi nào đến mình.

      Tần Phóng nhận được điện thoại của Nhan Phúc Thụy. Lần này ông cung cấp tin tức nằm vùng nào hết, giọng rất kích động còn pha lẫn vẻ nghiêm túc. Ông muốn chuyện với tiểu thư Tư Đằng chút.

      , dù sao cũng là “người mình rồi”. Lúc sắp cúp điện thoại, Tần Phóng chợt nghĩ đến điều gì, do dự hồi rồi hỏi Nhan Phúc Thụy: “Có phải Thẩm Ngân Đăng ở chỗ các người ?”

      Nhan Phúc Thụy ừ, đó là người đứng đầuđộng Ma , duy nhất trong bọn, dáng vẻ rất xinh đẹp.

      Kể từ hôm nhìn thấy giống Trần Uyển trong nhà hàng, Tần Phóng vẫn nghi ngờ. Tư Đằng cho rằng kia là Thẩm Ngân Đăng, cũng biết là có chính xác hay . muốn tìm hiểu ràng chút: “Ông có thể chụp tấm hình ta cho tôi ?”

      Suy nghĩ chút lại bổ sung thêm: “Chụp lén thôi.”

      Nhan Phúc Thụy hơi ngu ngốc, sau khi cúp điện thoại mới nghĩ lại: Chụp lén à? Tần Phóng này là sao đây? Thấy người ta xinh đẹp nên để ý hả?

      Có điều chuyện chụp hình lén này hại Nhan Phúc Thụy rất thê thảm. Chụp được lưng đâu có ý nghĩa gì, phải chụp ngay mặt mới được chứ. Nhưng mà chụp ngay mặt còn gọi là chụp lén hay sao? Điện thoại Nhan Phúc Thụy chỉ là loại bình thường, cũng có ai dạy ông ta có thể phồng má chu môi chụp tự sướng, cộng thêm Thẩm Ngân Đăng rất ít khi ra khỏi phòng. Vất vả lắm ông mới có được cơ hội núp bên miễn cưỡng chụp được nửa bên mặt ta. Nhưng mà lại quên tắt thanh, tiếng chụp hình vang lên tanh tách giống như cái tát đánh thẳng vào mặt.

      Thẩm Ngân Đăng rất nhạy cảm, lập tức quay đầu nhìn về phía bên này. Nhan Phúc Thụy kịp bỏ điện thoại xuống, lúng ta lúng túng như bị người ta bắt gian tại trận. Thẩm Ngân Đăng thẳng đến, đưa tay cầm lấy di động, hỏi ông: “Ông chụp hình tôi làm gì?”

      Nếu như Nhan Phúc Thụy là đặc công nằm vùng được huấn luyện kỹ càng, ông hoàn toàn có thể ưỡn ngực lên trả lời là vì đẹp nên tôi muốn chụp lại làm kỷ niệm gì đó. Nhưng đáng tiếc những ông được huấn luyện mà còn trung thực đến ngờ nghệch. Đỏ mặt ấp úng rất lâu mới thốt ra được câu: “ phải là tôi muốn chụp đâu.”

      Thẩm Ngân Đăng buồn cười: “Có người cầm dao kề lên cổ bắt ông chụp sao?”

      phải, cậu Tần Phóng đó…”

      Nghe thấy hai chữ Tần Phóng, sắc mặt Thẩm Ngân Đăng đột nhiên biến đổi.

      Đúng là người nhanh trí, ta thay đổi sắc mặt ngay. Nhan Phúc Thụy đột nhiên viện cớ: “Hôm nay tôi muốn thăm tiểu thư Tư Đằng. cũng biết năm đó sư phụ tôi làm sai, lúc nào tôi cũng muốn xin lỗi ta. Lúc trước gọi điện đến Tần Phóng chính là người bên cạnh tiểu thư Tư Đằng, cậu ta bảo tôi chụp tấm hình của Thẩm tiểu thư… Tôi nghĩ chắc là phải ý muốn của cậu ta đâu. Có thể là do tiểu thư Tư Đằng căn dặn thôi. Hôm đó dùng bữa tại nhà hàng, tất cả mọi người đều có mặt nhưng duy chỉ có đến. Có thể… ta muốn xem thử …”

      Nhan Phúc Thụy cảm thấy mình quá thông minh, cái cớ này quả chê vào đâu được. thoải mái ra tối nay mình muốn gặp Tư Đằng, vừa cứu vãn sĩ diện cho Tần Phóng. người đàn ông muốn có tấm ảnh chụp của xinh đẹp luôn luôn bị cho là đồháo sắc. Nhưng mà đẩy trách nhiệm qua Tư Đằng khác, phụ nữ nhìn phụ nữ chẳng cần lý do, dù sao ta là quái mà.

      Sắc mặt Thẩm Ngân Đăng lạnh xuống, ngón tay bấm vào nút xóa, lập tức xóa tấm hình.

      ta : “Xem hình chẳng có ý nghĩa gì, chi bằng gặp mặt trực tiếp tốt hơn. phải ông muốn đến gặp Tư Đằng sao, tôi với ông đến gặp mặt Tần Phóng.”

      Lần này vô cùng ngoài dự liệu của Nhan Phúc Thụy, ông mở miệng định từ chối theo bản năng, nhưng ý nghĩ vừa xoay chuyển trong đầu lại nuốt nó xuống.

      Như vậy cũng tốt, ông dự định vài lời hơi “đanh thép” với Tư Đằng, có người ở bên cạnh tiện lắm. Thẩm tiểu thư có thể kéo Tần Phóng chỗ khác còn gì tốt bằng.

      Đúng bảy giờ tối Nhan Phúc Thụy đến, lần này cũng mang theo quà cáp, tư thế đường đường chính chính đến hỏi tội. Tần Phóng ra mở cửa, vừa nhìn cảm thấy thần kinh ông được bình thường lắm. Có điều lười hỏi, chỉ về phía phòng khách cho ông biết: “Tư Đằng ở trong đó.”

      Nhan Phúc Thụy hất cằm ra ngoài : “Cũng có người chờ cậu ở bên ngoài.”

      Tần Phóng thấy kỳ lạ: “Ai? Nhà Ngói hả?”

      Nhan Phúc Thụy cố ý úp mở: “Thấy là biết ngay thôi.”

      xong còn hất tay vào trong, Tần Phóng muốn gọi ông lại hỏi chuyện ảnh điện thoại trong túi vang lên. nghĩ đến Nhà Ngói còn ở bên ngoài chờ nên dứt khoát đóng cửa lại, vừa bấm điện thoại vừa ra ngoài. Đầu bên kia điện thoại là Đơn Chí Cương, ta thở hổn hển, vừa cất lời có phần khẩn trương: “Tần Phóng, tôi gặp được An Mạn rồi.”

      Tần Phóng đột ngột dừng bước, dám tin vào tai mình.

      ra là tôi muốn giúp cậu điều tra thêm tên Triệu Giang Long kia. ta còn nằm trong bệnh viện, ngoài cửa có người coi chừng cho vào. Nên tôi loanh quanh gần đó, nào ngờ mới vừa rồi tôi thấy An Mạn chung với hai người đàn ông lên lầu…”

      ta mạch lạc, thở vô cùng hổn hển: “Tần Phóng, tôi theo xem sao rồi gọi lại cho cậu.”

      Tần Phóng đột nhiên kịp phản ứng: “Đừng, đừng, chuyện này đợi tôi trở về…”

      Nhưng muộn, Đơn Chí Cương cúp máy rồi. Tần Phóng thầm kêu hỏng bét, vội vàng gọi lại cho Đơn Chí Cương. biết có phải ta vì theo dõi An Mạn sợ bị phát nên chỉnh điện thoại thành im lặng hay bắt máy. Tần Phóng khẩn trương đến mức tay run rẩy, gửi tin nhắn cho Đơn Chí Cương, gõ hai từ “đừng ” ba lần liên tiếp. Vừa định bấm nút gửi phía sau vang lên tiếng kêu yếu ớt.

      “Tần Phóng.”

      Tiếng này vô cùng quen thuộc, cảm giác như từng nghe vô số lần.

      — “Tần Phóng, em đói bụng rồi, mua kem cho em .”

      — “Tần Phóng ở đó có cho thuê xe đạp đôi kìa, chúng ta mướn chiếc đạp dạo quanh Tây Hồ .”

      — “Tần Phóng, em uống nhiều rượu chóng mặt quá, đưa em về được ?”

      — Ngoài ra đêm hôm đó, cả người ướt nhem ngồi ở đầu giường với trong mơ: “Tần Phóng, sao đưa em về?”

      Đây chính là Thẩm Ngân Đăng kia sao? Chẳng những ta có khuôn mặt giống Trần Uyển mà còn có tiếng giống như đúc.

      từ từ quay đầu lại.

      ***

      Nhan Phúc Thụy lấy hết can đảm : “Tiểu thư Tư Đằng, tôi muốn ra ý kiến với .”

      Tư Đằng dựa vào ghế, cười híp mắt: “ .”

      Nhan Phúc Thụy ngập ngừng: “Vậy… tiểu thư Tư Đằng tức giận nhé?”

      Tư Đằng thản nhiên cười: “ đâu, con người của tôi rất rộng lượng, luôn lắng nghe ý kiến phê bình của người khác.”

      Tần Phóng với rằng Nhan Phúc Thụy muốn gặp chuyện. Có chuyện gì để chứ hả? Quan chủ Thương Hồng trước mặt tay chân đều luống cuống, Nhan Phúc Thụy là cái thá gì? Đến tận cửa để cho giải sầu à, cũng tốt, dù sao cũng rảnh rang.

      Nhan Phúc Thụy thầm sợ hãi vì nụ cười của . Nhưng tên lắp vào cung, thể bắn: “Tiểu thư Tư Đằng, bất kể là người hay là quái đều phải giữ lời hứa. Ví dụ như hứa với quan chủ Thương Hồng tìm được quái giúp bọn họ giải độc. Ví như tôi giúp làm việc tha thứ lỗi lầm cho sư phụ tôi. thể nào khi chúng tôi làm xong rồi lại trở mặt, hoặc là ngấm ngầm đâm sau lưng chúng tôi. Như vậy… như vậy đúng.”

      Đây là sao? Tư Đằng như lọt vào sương mù, nhưng mặt vẫn cười híp mắt: “Ý của ông là tôi giữ lời, trở mặt thất hứa hả?”

      Nhan Phúc Thụy sợ nhất là khi thấy cười, lời cũng bắt đầu lắp bắp: “Tôi vốn… là rất tin tưởng tiểu thư Tư Đằng. Nhưng gần đây nghe được vài chuyện, tôi cảm thấy… chuyện đó… trong thấy lớn… giọt nước có thể phản chiếu mặt trời rực rỡ (1)…”

      (1) Trong thấy lớn – giọt nước có thể phản chiếu ánh mặt trời rực rỡ: Cả hai câu đều mang hàm ý trong việc có thể thấy được việc lớn.

      Tư Đằng : “Tôi biết giọt nước có thể phản chiếu mặt trời rực rỡ hay . Tôi chỉ biết chỉ cái tát của tôi cũng có thể đánh ông xây xẩm mặt mày. Nhan Phúc Thụy, ông chán sống hả? Hay là muốn chôn chung với Khưu Sơn?”

      phải là luôn luônlắng nghe ý kiến phê bình, tức giận sao? Sao lại uy hiếp người khác vậy chứ?

      “Nghe chuyện đó từ đâu? Nó bịa đặt gì về tôi, thử xem.”

      Chuyện đến nước này đưa đầu ra cũng dao mà rụt đầu lại cũng dao, Nhan Phúc Thụy đành phải tiếp: “ giết Thẩm Thúy Kiều động Ma …”

      đến đây, ông lén dò xét Tư Đằng, thấy có phản ứng gì mới hơi an lòng, lại tiếp: “Chuyện này cũng tính, xã hội cũ luật pháp hoàn chỉnh, cũng thể là tiểu thư Tư Đằng có tội… Nhưng mà tại sao phải nguyền rủa động Ma , khiến phụ nữ nhà họ đều khó sinh mà chết. Trẻ con vừa ra đời mất mẹ. Chuyện này quá tàn nhẫn…”

      Tư Đằng vỗ cái lên bàn: “ láo! Ai nguyền rủa bà ta chứ. Chỉ có tinh chả có tài cán gì mới lén lút nguyền rủa con người. Ai cũng biết là tôi chưa từng chiến bại, muốn phá hủy động Ma của bà ta là chuyện dễ như trở bàn tay, cần gì phải nguyền rủa bà ta….”

      Đột nhiên dừng , từ từ rút tay về, chân mày hơi nhíu lại. Dường như nhớ đến gì đó, qua lúc lại ừ rồi : “Có thể là có chuyện như vậy.”

      Nhan Phúc Thụy hồ đồ, có có, , cái gì mà “có thể có”. Lẽ nào chuyện mình làm mà mình cũng nhớ sao?

      Tư Đằng với ông nữa, từ từ dựa vào ghế, vẻ mặt dần dần chuyển thành khinh thường. Nhan Phúc Thụy nghe thấy câu khẽ: “Quả nhiên là loại thấp hèn.”

    3. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      Chương 6:


      Tên họ giống, quê quán giống, lúc trước chưa từng gặp gỡ, cũng phải là chị em song sinh. Phân tích theo bất cứ góc độ nào, Thẩm Ngân Đăng và Trần Uyển đều thể có liên quan gì đến nhau hết. Nhưng ta lại cực giống Trần Uyển.

      phải là cực giống mà căn bản là người, chỉ dáng vẻ và giọng , ngay cả những hành động thỉnh thoảng cũng giống y hệt với Trần Uyển. Ví như là lúc suy nghĩ hơi nghiêng đầu rồi khẽ cắn môi dưới, ví như khi cười vô thức đặt tay lên thái dương.

      Cả người Tần Phóng đều hoảng hốt. Lý trí tự với mình là thể nào, nhưng tình cảm lại khống chế được. Trong lúc chuyện với Thẩm Ngân Đăng, đột nhiên mắt cay cay, vội vàng quay đầu hít sâu hơi, rồi quay lại xin lỗi Thẩm Ngân Đăng: “ xin lỗi.”

      Thẩm Ngân Đăng rất khéo hiểu lòng người, liên hệ với mấy câu Tần Phóng hỏi ta khi nãy, trong lòng cũng đoán ra vài phần: “Có phải tôi… rất giống với người bạn rất thân của ?”

      “Phải.”

      ấy… bỏ ? Hay là mất rồi?

      mất rồi.”


      xong ba chữ kia, lòng sôi trào, trước mắt đều mơ hồ. Bản thân cũng , chuyện qua nhiều năm vậy rồi, tại sao lại có thể luống cuống trước mặt người khác như vậy? Thẩm Ngân Đăng khẽ thở dài, đưa khăn giấy cho . ta do dự nhiều lần mới đưa tay lên, hình như muốn vỗ vai an ủi.

      Nhưng tay vừa chạm vào áo Tần Phóng đột nhiên hơi có cảm giác ổn. Lúc ta ngẩng đầu lên bắt gặp nụ cười như có như của Tư Đằng. Còn Nhan Phúc Thụy lúng túng đứng bên cạnh, miệng há ra còn to hơn cái muôi.

      Dĩ nhiên Tư Đằng có hăng hái tiễn Nhan Phúc Thụy ra khỏi cửa. chỉ thắc mắc hình như nãy giờ thấy Tần Phóng đâu cả. Nhan Phúc Thụy thà nhìn mặt đoán ý, vội giải thích nghi vấn của : “Tần Phóng chuyện với Thẩm tiểu thư ở bên ngoài.”

      Thẩm tiểu thư? Thẩm Ngân Đăng à? ta tìm Tần Phóng làm gì?

      Đầu tiên Nhan Phúc Thụy cảm thấy có gì, nhưng khi thấy sắc mặt Tư Đằng tốtmới nhớ ra hai bên đối địch. Thẩm Ngân Đăng thông báo với Tư Đằng lén hẹn gặp Tần Phóng quả là có chút thích đáng. Ông vội vàng theo giải thích liên miên với Tư Đằng: Tư Đằng tiểu thư đừng suy nghĩ nhiều. Hai người họ quả quen nhau, trước đây chưa từng gặp nhau. Tần Phóng còn bảo tôi chụp hình Thẩm Ngân Đăng để cậu ta biết mặt mũi nữa kìa.

      Vừa mở cửa ra, tình cảnh này gây bất ngờ. Tư Đằng khoanh tay, tựa người vào khung cửa, hỏi Nhan Phúc Thụy: “ quen à? Đây là gương vỡ lại lành hay là mới gặp như quen thân vậy?”

      Thẩm Ngân Đăng ngờ gặp Tư Đằng trong tình huống này. ta hơi sững sờ trong chốc lát, gương mặt nhanh chóng sầm xuống, căm hận hề che giấu trong ánh mắt. Sau khi nhìn nhau trong giây lát, ta với Tần Phóng: “Tạm biệt.”

      ta xong rồi quay người bỏ , nhưng chưa được hai bước phía sau vang lên tiếng Tư Đằng: “Khoan .”

      Thẩm Ngân Đăng cứng đờ, đứng tại chỗ trong giây látrồi cắn răng quay người lại: “Chuyện gì?”

      Tư Đằng để ý ta, đôi mắt sáng quắc bình tĩnh nhìn Nhan Phúc Thụy: “Ông trở về với quan chủ Thương Hồng. Hai bên tính là kẻ tử thù, nhưng cũng phải là bạn bè. Chưa thông qua tôi hẹn thuộc hạ tôi ra ngoài chuyện riêng hình như là hay lắm. Động Ma tuy phải là dòng dõi thư hương gì, nhưng cũng đến nỗi có gia giáo đến mức này, ngay cả lễ phép cơ bản nhất cũng biết.”

      Thẩm Ngân Đăng biết cố ý chế nhạo mình, quyết định thèm đáp trả, chỉ cười khẩy.

      “Đến cửa nhà tôi, giẫm lên địa bàn của tôi, đưa thiệp, chào hỏi cũng tạm bỏ qua . Nhưng thấy mặt tôi rồi mà còn quay người bỏ được. Dù gì tôi và Thẩm Thúy Kiều từng ngồi cùng bàn uống trà, cũng có thể xem như là trưởng bối. Bắt Thẩm Ngân Đăng cúi đầu kêu tôi tiếng bà cố cũng có gì quá đáng.”

      Thẩm Ngân Đăng hất cằm, cười khẩy ra tiếng.

      “Còn nữa, có chút chuyện cần chuyển lời đến Thẩm tiểu thư. Nghe ta và tôi có thù oán, chắc là luôn canh cánh trong lòng muốn báo thù. Nhưng mà trước khi báo thù mời Thẩm tiểu thư đọc nhiều chuyện danh nhân và sử ký chút. Người xưa có : Lòng có chí lớn nhưng ngoài mặt vẫn bình thường mới có thể công thành danh toại. Câu Tiễn muốn phục quốc thành công cốt bởi ông ta nén được cơn giận, phép tắc chu toàn, vẻ mặt bình tĩnh. Chứ nếu ông ta giống như Thẩm tiểu thư, vừa thấy Ngô Vương hăng máu Ngô Vương sớm móc mắt ông ta cho chó ăn rồi.”

      Tần Phóng có chút khó xử. Mấy lần định khuyên nhưng nghĩ đến tính tình của Tư Đằng, biết mình mà mở miệng chỉ càng đổ dầu vào lửa thêm thôi. Nên thầm thở dài mà gì. Cuối cùng Thẩm Ngân Đăng nhịn được nữa, hỏi Tư Đằng: “ xong chưa?”

      Tư Đằng gật đầu với Nhan Phúc Thụy: “Đạo trưởng Nhan thong thả, tiễn.”

      Trở vào sân, Tư Đằng ngồi xuống ghế dựa ở hành lang, ra hiệu Tần Phóng ngồi đối diện: “ có gì muốn với tôi à?”

      Tần Phóng biết làm sao: “Tư Đằng, phải nghiêm trọng như nghĩ đâu…”

      Tư Đằng ngắt lời : “Tôi cũng biết thời đại của cậu có rất nhiều phép tắc cần giữ, nhưng hai chữ kiêng dè vốn vẫn nên nhớ kỹ. Quan hệ của tôi và đạo môn trong giai đoạn nhạy cảm, về tình về lý cậu nên lén lút gặp gỡ Thẩm Ngân Đăng.”

      còn : “Hôm nay tôi diễn tuồng này đương nhiên có nguyên nhân của nó. Tôi nghĩ mãi ra cậu từng gặp Thẩm Ngân Đăng lúc nào. Ngoại trừ hôm đó ở nhà hàng tôi để cậu đuổi theo ta, cậu thấy mặt ta xong nhưng trở lại cũng với tôi gì hết. Tại sao vậy?”

      Ngày đó với là vì thoáng nhìn ta khá giống với Trần Uyển, trong lòng hoảng hốt, nhất thời quỷ thần xui khiến nên giấu . Cũng biết đầu óc Tư Đằng phát triển thế nào, từ đầu đến cuối đều bắt bẻ được câu nào hết, vẫn phải với là tốt hơn.

      Tần Phóng quyết định dối gạt : “Cái Thẩm Ngân Đăng kia giống hệt với … Trần Uyển, bạn đầu tiên của tôi.”

      Đôi khi phụ nữ còn hiểu được trọng điểm huống chi là nữ: “Cậu sắp kết hôn rồi mà còn nhớ bạn trước à?”
      phải… Trần Uyển chết nhiều năm rồi…”

      Vừa như vậy hiểu ra ngay, Tư Đằng suy nghĩ chút: “Giống nhau như đúc hả?”

      “Giống y hệt.”

      “Tôi bao giờ tin cõi đời này có hai người giống hệt như nhau. Hoặc là cùng người, hoặc là sinh đôi. Cho dù là phim tivi cũng có chiếu hai người giống nhau như đúc cuối cùng cũng do mẹ sinh ra thôi.”

      Tần Phóng hơi khó chịu khẽ : “ giống hệt như nhau. Tình huống tôi hỏi Thẩm tiểu thư rồi, chính ta cũng phải. Nhưng mà… tôi thấy rất giống. Có điều tôi thừa nhận đúng, vẫn nên kiêng dè. ta và Trần Uyển phải người, sau này tôi tránh gặp ta là được rồi.”

      Ngược lại Tư Đằng cười rộ lên: “Đừng, hai việc đó khác nhau.”

      Tần Phóng vừa thế hiểu ngay. ta giống hệt với người đầu tiên của , nên trong lòng xốn xang cũng là bình thường. Dù sao An Mạn bị loại là chắc chắn, nếu Tần Phóng bắt đầu cuộc tình mới nảy sinh tình cảm đặc biệt với Thẩm Ngân Đăng cũng hợp lý thôi. Ngược lại nếu đối xử bình tĩnh lạnh nhạt với ta mới là đáng nghi ngờ. Hơn nữa, nếu thích Thẩm Ngân Đăng có kiềm nén được ? Chỉ sợ là càng cấm càng lao vào, lửa tình càng bùng cháy mãnh liệt hơn.

      “Tôi xen vào chuyện của cậu và Thẩm Ngân Đăng. Chỉ có hai chuyện thôi, là cậu cẩn thận mồm miệng, biết cái gì nên , cái gì nên . Hai là nếu hẹn hò với Thẩm Ngân Đăng chọn nơi kín đáo đừng để tôi nhìn thấy. Tuy con người tôi rộng lượng nhưng nhìn thấy ta cả ngày sửng cồ như vậy trong lòng tôi cũng vui.”

      xong cũng quan tâm Tần Phóng trố mắt nghẹn lời thế nào, đứng dậy thẳng về phòng. Tần Phóng thầm thấy may mắn, cuối cùng bão táp trôi qua Tư Đằng nhịn được quay đầu lại : “Dù giống hệt như nhau cũng chỉ là người giống với bạn đầu tiên của cậu thôi. Cậu vẫn phải theo…”

      Trong tầm mắt là hành lang mờ tối, ánh đèn vàng mơ hồ, Tần Phóng khẽ cúi đầu đứng trong ánh sáng, khóe môi vương nụ cười nhạt. Giống như là biết làm sao, lại tựa như hồn nhiên để trong lòng. Kỳ lạ, hằng ngày nhìn chỉ cảm thấy bình thường, duy chỉ có giờ khắc này như choàng tỉnh khỏi cơn mê, cực giống người.

      Tư Đằng bỗng dưng im bặt.

      Đợi rất lâu thấy câu sau, Tần Phóng ngẩng đầu nhìn : “Theo cái gì?”

      “Đừng nhúc nhích.”

      Tần Phóng giật mình vì đột ngột lên tiếng. Tư Đằng đứng cách hơn mét, sắc mặt kỳ lạ khôn tả, bảo : “Đầu cúi thấp chút.”

      Có ý gì? Trong lòng Tần Phóng tràn ngập nghi ngờ, nhưng vẫn cúi đầu xuống thấp.

      “Mặt quay qua phải, qua phải chút nữa.”

      “Cằm rút vào chút, đừng lộ ra vẻ mặt gì khác…”



      Sau vài phen làm kiểu, Tần Phóng mang máng thấy có gì đó đúng: “ sao vậy?”

      Tư Đằng nhìn thẳng vào , hiếm khi chần chừ, lâu sau mới hỏi : “Tôi nhớ cậu cậu là người Hàng Châu phải ?”

      “Ừ, Hàng Châu.”

      “Vậy, tổ tiên cậu trước đây có ai đến Thanh Thành ?”

      ***

      Thẩm Ngân Đăng tức giận vô cùng, suốt quãng đường ta rất nhanh. Nhan Phúc Thụy chạy theo phía sau, sắp đến khách sạn mới dám chuyện với ta.

      – “Thẩm tiểu thư, tôi biết trong lòng thoải mái, đổi ngược lại là tôi cũng vậy thôi…”

      – “ cũng đừng thèm so đo với quái…”

      – “Lúc tôi gặp mặt Tư Đằng ta nguyền rủa động Ma của như vậy là đúng. Nào ngờ ta nguyền rủa sao, nhiều đạo môn như vậy ta nguyền rủa ai chỉ nguyền rủa động Ma tất nhiên là vì động Ma tốt rồi. Lời ngụy biện như vậy mà ta cũng ra cho được…”

      Đột nhiên Thẩm Ngân Đăng dừng bước. Nhan Phúc Thụy để ý suýt nữa đâm sầm vào người Thẩm Ngân Đăng.

      ta thừa nhận ta nguyền rủa động Ma ?”

      “Đúng vậy, ta dám làm dám chịu, có gì phải lấp liếm.”

      Thẩm Ngân Đăng sửng sốt lâu, dường như có chút khó tin, khẽ câu: “Sao ta lại thừa nhận chứ?”

      Nhan Phúc Thụy Thẩm Ngân Đăng hỏi như vậy có ý gì. Tại sao thừa nhận? ta làm dĩ nhiên ta nhận, có gì đúng sao?

      Ông muốn hỏi Thẩm Ngân Đăng nhưng còn chưa kịp cất lời phía sau vang lên tiếng của chân nhân Trương Thiếu Hoa: “Thẩm tiểu thư, tất cả mọi người đợi .”

      Trước sau như , Nhan Phúc Thụy vẫn được tham gia “hội nghị”, chỉ có thể tha thiết mong chờ nhìn vào cánh cửa phòng quan chủ Thương Hồng đóng kín vô tình.

      Còn chưa đến giờ ngủ, Nhà Ngói coi phim hoạt hình trong phòng, léo nhéo rất ồn ào. Nhan Phúc Thụy tìm Vương Càn Khôn tán gẫu. Tuy Vương Càn Khôn là người đạo môn, nhưng bởi vì chỉ là đệ tử nên cũng được tham gia hội nghị giống như ông.

      Kỳ lạ, Vương Càn Khôn uể oải có tinh thần, sau khi mời Nhan Phúc Thụy vào phòng liền nằm lên giường thư giãn gân cốt. Qua hồi lại làm vật lý trị liệu, đầu ngón tay nhấn nhấn vào mấy huyệt đạo. Lại kể mấy công việc hôm nay quan chủ Thương Hồng sắp xếp, bảo sư huynh trông giữ núi Võ gửi mấy quyển “ Chí”, “Địa Phương Dị Chí” đến đây. Sau khi quan chủ Thương Hồng xem xong bảo ta đọc toàn bộ quyển “Điềm Kiềm Chí”, trong đó có rất nhiều quái nổi tiếng ở Kiềm Đông.

      Còn có người ghi chép về quái sao? Vậy có phải Tư Đằng được liệt vào “Thanh Thành Chí” ? Nhan Phúc Thụy thuận miệng hỏi ta: “Vậy có quái nào lợi hại ?”

      “Có.”

      Vương Càn Khôn nhất thời hăng hái, ngồi bật dậy khỏi giường: “Mùa thu năm Khang Hi bốn mươi hai, Kiềm Đông xuất quái to lớn, nghe đội trời đạp đất, che khuất cả bầu trời, hình dáng như cái ô. Mỗi lần băng rừng vượt biển tất nhiên đả thương vô số người, máu chảy thành sông. Sau đó bị động Ma đứng ra truyền tin đến núi Võ , Thanh Thành, Long Hổ, Tề Vân, lại xin cao nhân trợ giúp chặt được tay của quái. quái này bị thương nặng như thế rồi sau đó tuyệt tích. Người đời sau còn xuýt xoa đây là họa quái đầu tiên ở Kiềm Đông, vì thế đặt tên là Xích Tán (1).”

      (1) Xích Tán: Ô đỏ.

      Giáo sư Bạch Kim đưa laptop đến, màn hình sáng rực có tấm ảnh, trong tấm ảnh là quyển sách được đóng bằng chỉ ngả vàng. Nó là bức tranh vẽ Trung Quốc thời cổ đại, dân chúng trong tranh vô cùng sợ hãi chạy trốn nháo nhào, phía sau là quái cao đến tận mây. Đầu nó như cái ky-hốt-rắc vô cùng to lớn, thân thể lại thẳng tuột ốm nhách như cây sào, đôi mắt ti hí dài ngoằng. Tuy chỉ là bản vẽ phác thảo nhưng lại giống như in khiến người ta nhìn thấy mà khiếp sợ.

      Thẩm Ngân Đăng chỉ nhìn thoáng qua rồi : “Đây là Xích Tán.”

    4. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      Chương 7:

      Tần Phóng nhấn mạnh với Tư Đằng dưới năm lần rằng: Nhà tôi đời đời đều ở Hàng Châu, ba tôi, ông nội tôi, ông nội của ba tôi, ai ai cũng nề nếp, cao lắm chỉ du lịch đến Thượng Hải, chưa bao giờ đến Thanh Thành.

      Vì cường điệu, còn thêm bằng tiếng : Never.

      Lời này dĩ nhiên phải là , từng với Tư Đằng nguyên nhân mình và An Mạn đến Nang Khiêm, ông cố bà cố từ Thanh Hải đến Hàng Châu, gần như là vượt qua nửa chiều dài đất nước, làm sao có thể “cao lắm chỉ đến Thượng Hải”. Có điều phí sức nghĩ đến chuyện này, tất cả khả năng đều dùng từ Never để che đậy toàn bộ.

      Tư Đằng lắng nghe nghiêm túc, còn liên tiếp gật đầu, giống như là tiếp thu ý kiến của . Tần Phóng còn chưa kịp thở phào bị ra câu làm nghẹn họng: “Cần gì nhảm nhiều như vậy, lấy hình ra xem thử .”

      Thực ra nhà Tần Phóng có hình, là căn nhà ngói cũ ở nông thôn Hàng Châu. Khi còn bé Tần Phóng xem qua, bức tường loang lổ cũ kỹ có treo khung hình kiếng, chắc là chụp ở tiệm. Ông cố mập mạp mặc trường bào và áo khoác ngoài chắp tay cười tươi, giống như pho tượng Phật Di Lặc. Bà cố mặc bộ sườn xám cách tân, ôm đứa bé ngồi ghế, cố ý đưa hai chiếc vòng ngọc bích về phía máy chụp hình.

      Trong thời kỳ đó, người có gia cảnh giàu chút đều chụp hình như vậy, ngay cả tư thế cũng giống hệt nhau.


      Tần Phóng tức giận: “Hình ở nhà cũ, muốn xem với tôi về Hàng Châu. Hình cũ trong nhà có đủ cả ông cố bà cố và dì chú bác, mặc sức mà xem.”

      ngốc, người phụ nữ hỏi thăm người đàn ông với vẻ mặt và giọng điệu như vậy chắc chắn đơn giản là bạn bè bình thường. Tính đúng thời gian đó, Tư Đằng vừa lúc thanh xuân mơn mởn, còn ông cố cũng đương độ hào hoa phong nhã -Nhưng nếu rằng ông cố và Tư Đằng từng đương nhau đánh chết cũng tin.

      Tuy chưa từng gặp mặt ông cố, nhưng xem ít hình. Ông cố vào độ tuổi trung niên mập ra như chiếc bánh trôi, khi cười lên mắt chỉ còn hai đường thẳng, thích hợp đóng vai mấy ông chủ trong phim. Điểm đáng khen duy nhất là tính tình rất tốt, hiếu kính cha mẹ, thương em, bạn bè. Lẽ nào Tư Đằng vì tính cách cao quý đó của ông cố mà khom lưng sao? Hai chữ thôi: Tôi khinh.

      “Cậu có bạn bè thân thiết à, nhờ người đến nhà cũ phục chế lại mấy tấm ảnh của ông cố cậu cho tôi xem là được rồi. À phải, thuận tiện cũng tìm luôn thư từ của ông ta , tôi muốn xem chữ ông ta.”

      đúng là sợ phiền phức, Tần Phóng vô cùng tức giận, nhà cũ nhiều năm có ai ở, trong nhà giăng đầy bụi bặm và màng nhện, làm phiền ai bây giờ? Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có Đơn Chí Cương có thể giúp được bọn họ chuyện này.

      Nghĩ đến Đơn Chí Cương, Tần Phóng bỗng nhớ ra. Thôi rồi, lúc nãy muốn cản ta theo dõi An Mạn, sau khi nhìn thấy Thẩm Ngân Đăng lại quên béng chuyện quan trọng đóluôn .

      vội vàng gọi lại, cảm ơn trời đất, Đơn Chí Cương nhanh chóng bắt máy. Tiếng ta hơi rầu rĩ, rằng ràng nhìn thấy An Mạn, nhưng trong bệnh viện quá đông người, sau khi rẽ vài vòng mất dấu.

      Mất dấu mất dấu, Tần Phóng muốn Đơn Chí Cương mạo hiểm, nghĩ đến đúng lúc có thể dùng cầu của Tư Đằng để dẫn dắt lái ta qua chuyện khác. với Đơn Chí Cương tạm hoãn chuyện An Mạn lại, có chuyện quan trọng hơn nhờ ta giúp đỡ.

      Nghe xong câu “có chuyện quan trọng hơn”, Đơn Chí Cương như lọt vào sương mù: “Tần Phóng, chuyện phục chế hình tôi sắp xếp người nào đó trong công ty là được. Nhưng An Mạn lừa cậu, vất vả lắm mới tìm được ta, theo dõi kỹ ta chạy mất sao?”

      Tần Phóng do dự.

      Đơn Chí Cương có lý, lúc trước An Mạn còn ở Nang Khiêm, đột nhiên lại xuất ở huyện Li, hành tung rất bất định, để lỡ lần này chừng tìm ra được nữa. Tần Phóng suy tính hồi lâu, cuối cùng đồng ý với việc cử người khác phục chế hình, nhưng vẫn dặn dặn lại Đơn Chí Cương: Theo dõi An Mạn từ đằng xa là được, nhất thiết đừng đến gần, hoàn cảnh ta hơi phúc tạp, lỡ như truy đến cùng sợ rằng bất lợi với cậu, thậm chí là nguy hiểm đến tính mạng.

      Đơn Chí Cương cho yên tâm: “Giữa em với nhau còn lằn nhằn làm gì. Yên tâm , tôi chú ý.”

      Lời này đúng là ấm lòng. Mấy ngày nay như rơi vào hầm băng, mọi chuyện đều như ý, có em đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi như vậy khiến người ta an tâm ít. Đặt điện thoại xuống, thấy Tư Đằng cười nhạt mới nhớ ra mình quên tránh , trong lòng rất khó chịu, đương muốn viện cớ trở về phòng ngủ Tư Đằng : “Tôi An Mạn này có vấn đề mà.”

      Vâng, là mưu hay chước giỏi, ra tất trúng.

      Tần Phóng tức giận, ngầm lườm cái, nào ngờ bị thêm câu: “Người bạn này của cậu cũng có vấn đề.”

      Câu này là ý gì? Tần Phóng : “Chí Cương là em tốt với tôi từ đến lớn, tình cảm bạn bè mười mấy năm, có vấn đề gì?”

      Tư Đằng : “Hai người bọn cậu hợp tác mở công ty, cậu cả ngày thấy bóng dáng, cậu ta cũng là trong hai ông chủ nhưng đứng ra quản lý công ty mà chạy đến chỗ hoang vu hẻo lánh tìm vị hôn thê giúp cậu. Có ông chủ như vậy, công ty còn chưa đóng cửa quả là sỉ nhục cho giới thương nghiệp.”

      còn : “Cậu cũng cho cậu ta biết chuyện phức tạp có thể nguy hiểm đến tính mạng. Đổi lại là người bình thường e là tránh còn kịp, ngược lại cậu ta lại vô cùng tích cực là sao? Lẽ nào cậu ta cậu à?”

      Bị người ta phỏng đoán em mình như vậy đổi lại là ai cũng vui nổi. Tần Phóng năng cũng khách sáo: “Tư Đằng, bên cạnh có bạn bè gì dĩ nhiên hiểu được tình cảm bạn bè còn quý hơn cả tính mạng. Tôi chỉ thấy lạ là trong mắt An Mạn có vấn đề, tôi có vấn đề, ngay cả Đơn Chí Cương cũng có vấn đề. Cõi đời này có phải chỉ có mình có vấn đề hay ?”

      Tư Đằng im lặng lúc, qua hồi lâu ngẩng đầu nhìn Tần Phóng, sóng mắt lưu chuyển, khóe môi dần dần nhoẻn cười. :

      , , . đời này, có đôi khi ngay cả chính mình cũng thể tin tưởng.”

      ***

      Thẩm Ngân Đăng hỏi câu: Tại sao muốn dùng Xích Tán?

      Quan chủ Thương Hồng bật cười: Chuyện này còn phải hỏi sao.

      Trong đám quái Kiềm Đông, loại vô danh tiểu tốt căn bản là Tư Đằng chẳng thèm ngó đến. Còn về phần mấy quái có máu mặt được ghi chép dài ngoằng trong trang sách… Làm ơn , bọn chúng vì sao bị ghi vào trong sách hả? Là bởi vì tác quái làm loạn khiến bị chú ý, bị thu phục, bị trấn áp, bị đánh tan thành mây khói chứ sao. Đối với Tư Đằng mà , quái chết còn bằng loại vô danh tiểu tốt. Chỉ có Xích Tán tiếng tăm lừng lẫy, kết quả chỉ là “mất cánh tay, bị thương nặng và tuyệt tích”. cách khác năm đó Xích Tán bị thương nặng bỏ chạy rất có thể im hơi lặng tiếng chết ở nơi hoang dã nào đó. Nhưng bởi vì chết thấy xác nên có thể mang ra làm bia.

      Bọn họ có thể hùng hồn với Tư Đằng tung tích Xích Tán lại xuất , ở Kiềm Đông. Hơn nữa năm đó Xích Tán bị chặt đứt cánh tay, muốn mọc ra lại phải tốn bao nhiêu lâu, bao nhiêu màu sắc và dưỡng chất như thế nào động Ma ghi lại, đạo môn từng truyền lẫn nhau đọc, muốn làm giả chắc chắn có thể được. Hợp tình hợp lý như thế Thẩm tiểu thư có gì băn khoăn sao?

      Thẩm Ngân Đăng miễn cưỡng cười : “Cứ vậy .”

      Sắc mặt ta hơi khó coi, quan chủ Thương Hồng thấy được nhưng hề hỏi trước mặt mọi người. Sau khi bàn bạc xong, ông cho những người khác trở về phòng mình, chỉ giữ mình Thẩm Ngân Đăng lại. Thẩm Ngân Đăng do dự lâu mới : “Xích Tán này giống với Tư Đằng, đều có thù oán với động Ma nhưng hận thù còn sâu sắc hơn cả Tư Đằng.”

      Lời này sai, lúc đó Xích Tán bị động Ma bức đến đường cùng, nhưng thế sao chứ?

      Xem ra quan chủ Thương Hồng suy nghĩ cẩn thận lợi hại trong đó. Thẩm Ngân Đăng đành phải : “Có lẽ là tôi buồn lo vô cớ, nhưng chuyện đời khó liệu, như tháng trước ai có thể nghĩ đến Tư Đằng chết mấy chục năm còn sống lại chứ? Chuyện đời này qua rồi đừng nên nhắc lại. Lão quan chủ đừng cười tôi lo sợ đâu, kể từ khi thấy hình Xích Tán trong lòng tôi bất an. Trong sâu thẳm luôn cảm giác rằng… Xích Tán này giống như sống bên cạnh chúng ta vậy.”

      Quan chủ Thương Hồng trấn an ta: “ mang thai nên nghi thần nghi quỷ quá rồi. Nào có cái gì vừa nhắc đến xuất chứ. Xa , đến đạo môn chúng ta , ba câu ngoài Thái Thượng Lão Quân, Thái Vi Thiên Đế…”

      Lời hết, dù sao đều là người trong đạo môn, chỉ nên đến điểm dừng. Thẩm Ngân Đăng lúng túng cười: “Cũng ai biết rốt cuộc vì sao Tư Đằng muốn tìm quái. Tôi sợ Xích Tán chưa chết, đến lúc đó liên minh với Tư Đằng… Có lẽ tôi suy nghĩ nhiều rồi, tôi mang thai nên tâm trạng ổn định, hơn nữa còn bị bóng ma lời nguyền đè nặng nên khó tránh khỏi thần hồn nát thần tính.”

      Quan chủ Thương Hồng vỗ vỗ mu bàn tay ta, ý là muốn an ủi. Nhưng biết tại sao tâm tư xúc động, thở dài câu: “Nếu như quả Xích Tán này chưa chết, sớm muộn gì đạo môn chúng ta cũng phải quyết chiến với nó, định mệnh vậy rồi, nên tới tới, giống như năm đó…”

      Giống như năm đó Tư Đằng ôm đứa trẻ bị ngộp chết cười ha ha, rằng: Các người hãy nhớ, tôi nhất định trở lại.

      Năm đó Xích Tán cụt tay cùng đường, phải chăng cũng từng thề độc tương tự vậy sao?

      Thẩm Ngân Đăng ngờ quan chủ Thương Hồng lại đột nhiên hỏi như thế, ta rùng mình, im lặng lúc lâu mới : “Đương nhiên có rồi. Khi đó nó bị giới đạo môn đuổi giết, trốn đông trốn tây như chó nhà có tang, hận thể nuốt sống động Ma chúng tôi. Đúng là nó từng ít lời ác độc như là nguyền rủa động Ma chúng tôi tuyệt tử tuyệt tôn.”

      Trong lòng quan chủ Thương Hồng giật thót, đột nhiên lóe lên ý nghĩ liên quan đến điều gì đó: “Thẩm tiểu thư, lời nguyền động Ma các người có thể nào phải do Tư Đằng mà là do Xích Tán ?”

      Thẩm Ngân Đăng hề suy nghĩ, quả quyết phủ nhận: “ đâu.”

      xong mới phát giác ra mình trả lời quá độc đoán, thấy vẻ mặt quan chủ Thương Hồng hơi kinh ngạc, ta vội giải thích lòng vòng: “Chuyện lời nguyền này Nhan Phúc Thụy hỏi Tư Đằng, chính miệng ta thừa nhận.”

      ***

      Đơn Chí Cương cử người rất đắc lực, hình phục chế được nhanh chóng gửi đến. Toàn cảnh bức tường, nào là chính diện, mặt trái, mặt phải đều phân loại và nén file gửi đến hộp thư của Tần Phóng.

      Tần Phóng nghĩ cách tải xuống rồi in ra xấp dầy đưa cho Tư Đằng xem. Sắc trời tối, đèn dưới mái hiên bật sáng, hai người ngồi bên bàn lần lượt nhìn từng tấm .

      Đối với Tần Phóng mà , chuyện này giống như là nhìn lại bộ sử của gia tộc. Nhiều tổ tông thân thích chưa từng gặp mặt được miêu tả buồn vui giận dữ vô cùng sinh động. hiểu nổi thời gian là cái quái gì. Giống như ấn vào nút chụp máy chụp hình, tách tiếng, thời đại đó quay lại được nhưng hình ảnh những người này cứ thế mà lưu lại trong cuốn phim nhựa của bọn tóc vàng phương Tây.

      Mà huyết thống huyết mạch lại là chuyện kỳ diệu biết bao. Từng đời từng đời, có những người này . Nghĩ như thế, thấy tại mỗi người đường cũng là kỳ tích hơn hằng vạn năm. Bởi vì mỗi người đều có thể ngược dòng huyết mạch kia…

      Trong lúc nhất thời Tần Phóng cảm khái vô vàn, thấy sắp sửa đắm chìm vào chủ đề nhân loại đầy đàn, câu của Tư Đằng kéo trở lại.

      “Sao ông cố cậu lại mập đến vậy hả?”

    5. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      Chương 8:


      đường về nhà cũ, Tần Phóng do dự nhiều lần mới tin tức của Thiệu Diễm Khoan cho Tư Đằng biết. Tư Đằng rất bình thản, chỉ hỏi câu: “Bà vợ ba?”

      “Bà vợ ba.”

      “À.”

      Tần Phóng nhìn sắc mặt Tư Đằng, dường như rất bình tĩnh, phải kiểu giấu đầu hở đuôi, là lòng bỗng chốc chết lặng. Đây là hoàn toàn tuyệt vọng về Thiệu Diễm Khoan nên xem như người xa lạ sao?


      Xe từ từ lái vào trấn nơi nhà cũ. Thị trấn này quả vài chục năm rồi cũng phát triển được. Kế hoạch của chính phủ lúc trước cực kỳ tham vọng, lòng muốn kiến tạo nơi này trở thành thành phố trung tâm, đầu rồng kinh tế. Bởi vì thị trấn trì trệ phát triển và phần lớn gia đình đều dời nơi khác nên vẫn còn lưu giữ được vẻ cổ xưa. biết là may mắn hay là bất hạnh nữa.

      Năm đó gia đình Tần Phóng xem như là phú hộ, cửa nhà rộng lớn có vẻ khí thế hơn nhà hàng xóm. Nhưng vừa vào cửa lại thấy mảnh sân rộng cỏ dại mọc um tùm, bị tiếng mở cửa quấy nhiễu con mèo hoang cụt đuôi nhảy ra khỏi bụi cỏ, nhảy vèo lên vách tường, cơ thể gầy còm cảnh giác quan sát người mới đến.

      Tần Phóng : “ nhiều năm về rồi, cha mẹ tôi định cư ở Hàng Châu. Trước kia ông nội bà nội còn sống, lúc lễ tết người trong nhà trở về thăm. Sau khi ông bà qua đời, …. mười năm rồi tôi về đây.”

      Hình đều treo vách tường đầy bụi bặm ở gian nhà kế bên. Thuộc hạ lúc trước Đơn Chí Cương cử đến làm việc rất tỉ mỉ, sau khi chụp hình xong đều treo chúng về vị trí cũ, ngay cả khung ảnh cũng lấy khăn lau sạch sáng bóng. So sánh với gian phòng cũ kỹ sụp xệ có vẻ vô cùng tương phản.

      Tư Đằng nhìn rất lâu ảnh gia đình chụp trong tiệm treo tường, : “Dáng vẻ ông cố cậu ra nhìn giống người Tây Bắc gì cả.”

      Tần Phóng cũng cảm thấy như vậy. theo thế hệ trước, bà cố gả thay cho bị bệnh chết ở Nang Khiêm Thanh Hải, vậy hẳn ông cố phải là người Thanh Hải. Lần đó đến Thanh Hải với An Mạn, tận mắt nhìn thấy người phương nam đều cao lớn, vạm vỡ, cường tráng. Nhưng ông cố lại tròn trịa, mày mắt hí, lúc mặc áo khoác ngoài trường bào giống hệt tượng Đại A Phúc được nặn từ bùn ở Huệ Sơn, Vô Tích vậy. Từ đầu đến chân vẻ địa chủ giàu có vùng sông nước Giang Nam.

      Do lúc trước xem hết tất cả hình phục chế nên những tấm hình này cũng mang lại cảm giác gì đặc biệt, Tần Phóng lại dẫn Tư Đằng khắp trong nhà. Cha mẹ thu dọn căn nhà cũ này đương nhiên thứ đáng giá sớm mang , chỉ còn lại vài vật dụng cũ bán được và tranh chữ đáng tiền. Hình cũ chỉ mang theo mấy tấm làm kỷ niệm, phần lớn đều để lại đây. Tần Phóng nhớ khi mình còn bé, mẹ từng đề cập với lần nhà cũ u ám, mấy tấm hình kia treo tường nhiều năm như vậy mang về cảm thấy sợ.

      Sợ cái gì? Sợ những người chết nhiều năm kia sao? Nhưng mới đó mà mẹ cũng qua đời rất lâu rồi.

      Tần Phóng đẩy cửa phòng ngủ sau nhà ra, tiếng kẽo kẹt vang lên bụi khẽ rơi xuống đất. Tần Phóng bịt mũi bịt miệng lại lui về sau hai bước, với Tư Đằng: “Đây là phòng ngủ của ông bà cố tôi khi đó.”

      Chỉ còn chiếc giường trống chạm trổ hoa văn, giá đựng bồn rửa mặt, chiếc ghế đu, tủ sách mục và bức tranh treo tường.

      kệ tủ sách còn để lại mấy quyển sách rách nát, có “Chú giải Sơn Hải Kinh”, “Bình luận truyền kỳ Tây Sương Ký”, “Đại học” và “Gia huấn” bị mất vài tờ, có cất giấu thứ gì giá trị. Nhìn sơ qua trang giấy ố vàng mục nát, vài tờ đó còn có chữ viết tay bình luận. Chữ viết ông cố Tần Phóng ở trước mắt ràng là như gà bới, lật xem thử bỗng có tờ giấy rơi xuống đất. Tư Đằng cúi người xuống nhặt lên, khi vừa nhìn xuống bỗng ồ lên tiếng.

      “Tần Phóng, nơi này còn có đồ đây.”

      Tần Phóng cúi đầu nhìn, dưới chân tủ sách đặt sát tường đè lên quyển sách, hơn phân nửa quyển nằm phía trong, chỉ lộ ra góc sách ở chân tủ, cúi người xuống quả dễ dàng thấy được. quỳ xuống đưa tay kéo ra, tủ sách đè nặng quá nên kéo được.

      Lại thử nhấc tủ lên, nhưng tủ quá nặng mới chỉ thử chút thở hổn hễn. Kêu Tư Đằng giúp đỡ có lẽ khá hơn chút, nhưng nhìn mặc sườn xám, chân mang giày gót nhọn…

      Tần Phóng dựa vào tủ sách: “Tôi chuẩn bị chút, để lấy tinh thần cái , tự mình xem xung quanh trước .”

      ở bên cạnh chỉ tăng thêm áp lực. Tuy là quái nhưng đàn ông phô bày dáng vẻ dốc hết sức lực đến mức đỏ mặt tía tai trước mặt phụ nữ đằng nào cũng rất mất thể diện. Tư Đằng ừ, quay người ra ngoài. Tần Phóng thở dài hơi, quay người xoa tay thử nhấc tủ lên lần nữa. Quả là mệt đến mức hai tay đều run rẩy, may là nhanh tay lẹ mắt dùng cả tay lẫn chân, thừa dịp trong tích tắc tủ sách được nhấc lên, dùng chân gạt quyển sách ra.

      Cầm lên xem thử, phải là sách mà là quyển sổ được đóng lại. lật xem nội dung, giống như là nhật ký lại giống như là sổ thu chi. Nào là “hôm nay nấu kén lấy tơ”, nào là “nửa con heo, chia tiền mặt”, nào là “quê có ăn trộm, nửa đêm trèo tường”… đều là chữ phồn thể, xem đến đau đầu. Tần Phóng cuộn quyển sổ lại định ra ngoài tìm Tư Đằng, vừa mới quay đầu mới phát Tư Đằng chẳng hề ra ngoài.

      đứng trước bức tranh treo tường, nhìn chằm chằm vào bức tranh với vẻ kỳ lạ.

      Tranh này có gì đặc biệt sao?

      Bức tranh đó vẽ tháp Lôi Phong ở Tây Hồ vào mùa đông, bút pháp chẳng cao siêu gì. Trong tranh là khung cảnh xung quanh tháp Lôi Phong trơ trụi. con sông chia bức tranh thành hai nửa, bên là tháp Lôi Phong đơn đứng lặng, bên dưới là bóng tháp giống hệt với bên , bên cạnh đề hàng chữ.

      Tuyết trắng mịt mùng, cảnh tàn tiêu điều.

      Bóng chiều soi nước, cốt trôi đỉnh.

      Lại thêm dòng chữ đỏ: Mùa đông năm 1946, đưa vợ con chơi hồ.

      Tư Đằng hỏi Tần Phóng: “Nhớ lầm có tấm ảnh gia đình của ông cố cậu chụp ở Tây Hồ cũng vào mùa đông năm 1946, đưa vợ con chơi hồ phải. Nếu tôi nhớ sai phía sau còn có câu: cùng bạn Bạch , hứng khởi mà đến, tận hứng mà về.”

      Trí nhớ của tốt, Tần Phóng gật đầu.

      Tư Đằng : “Tận hứng, chơi, chắc là tâm trạng rất tốt. Vậy tại sao lại đề mấy hàng chữ này? Mịt mùng, cảnh tàn, bóng chiều đều phải là điềm lành gì. Về phần câu cuối cùng, tại sao là cốt trôi đỉnh? Lẽ nào xương bị người ta đào lên rồi vứt lung tung à?”

      Tần Phóng cũng hiểu, chơi hồ là chuyện vui vẻ sao ông cố lại đề mấy câu đáng sợ như vậy. đưa quyển sổ cho Tư Đằng: “ phải sách.”

      Tư Đằng nhận lấy lật xem, nhìn tờ đầu tiên rồi lật đến tờ cuối cùng: “Hình như ông cố cậu ghi lại chuyện vặt vãnh trong nhà, ghi chép đứt quãng, rất nhiều năm.”

      Thảo nào có “nửa con heo, chia tiền mặt”, là giết heo giỗ tổ sao? Tần Phóng có hứng thú, ngược lại Tư Đằng xem rất kỹ. Trong nhà quá tối, xem lúc rồi di chuyển ra ngoài cửa. Tần Phóng đợi hồi thấy định đọc hết quyển sổ, hỏi : “ đói bụng ? đói bụng nhưng tôi phải ăn gì đó.”

      Tư Đằng xua tay, ý là cứ làm việc của .

      Tần Phóng vòng trong trấn, tìm được tiệm cơm chỉ có hàng bán quà vặt rất . Tần Phóng đến mua quả táo ngồi gặm, lúc sắp ăn xong lại thấy con mèo đen kia vẫn còn trốn ở đầu tường, bỗng có hứng trêu đùa ném lõi quả táo qua, kêu lên: “Mời mày ăn táo này!”

      Con mèo hoang kia sợ hãi cho rằng Tần Phóng muốn ném lõi táo vào nó, kêu meo meo rồi chạy mất tăm.

      Tư Đằng phán: “Trẻ con.”

      Tần Phóng nhìn Tư Đằng, chợt nhớ ra gì đó: “Sao biết chữ? Khưu Sơn có cho học à?”

      Câu hỏi rất bình thường nhưng Tư Đằng lại bất chợt thoáng sững lại, im lặng lâu mới : “Thiệu Diễm Khoan dạy.”

      Đáp án này quả ngoài dự liệu của Tần Phóng: “Là… bạn tốt kia của à?”

      Tư Đằng trả lời.

      ***

      Lúc mới gặp nhau ở núi Thanh Thành, Thiệu Diễm Khoan hỏi: “Em em tên Tư Đằng, vậy em biết viết tên của mình ?”

      Lại bẻ nhánh cây viết lên mặt đất cho xem: “Bây giờ là thời dân quốc, còn tin vào chuyện phụ nữ tài mới có đức nữa. Sau này phụ nữ đều được học, còn được du học trau dồi thêm kiến thức. Nếu như biết chữ, đôi mắt này cũng phát sáng, chỉ là kẻ nửa mù thôi.”

      Khi đó, đạo trưởng Khưu Sơn cả ngày lải nhải bên tai chỉ toàn là quái, quái, quái. nào nghe thấy những chuyện này chứ?

      theo Thiệu Diễm Khoan, hai chữ đầu tiên học được là “Tư Đằng”.

      Viết rất nhiều nét, xiên xiên vẹo vẹo, xấu hổ đến mức hận thể mau bôi . Thiệu Diễm Khoan cản lại: “Tên người giống như là bề ngoài vậy. Viết đẹp có thể từ từ luyện. Để có thể đứng thẳng làm người, mỗi bước đều phải vững vàng, vững vàng mới đứng thẳng được.”

      Khi đó ta thời học niên thiếu khí khái, chỉ trích thói hủ lậu, hướng tới văn minh. Cũng là kiểu thanh niên tiên tiến thường thấy trong phim, nhiệt huyết sôi trào đòi dân chủ, đòi tự do.

      Sau đó xảy ra chuyện gì làm ta thay đổi? Thành thị tây hóa, dễ dàng bê tha, gặp nhau lần nữa trong mắt ta còn vẻ sáng ngời kia nữa, đôi mắt chỉ còn lại bốn chữ: Tiền tài tửu sắc.

      đều nhớ mỗi câu của ta, nhưng chính ta quên rồi.

      Tần Phóng vẫy vẫy tay trước mặt : “Tư Đằng?”

      Tư Đằng hồi phục tinh thần, rũ mi xuống, né tránh ánh mắt dò hỏi của Tần Phóng, đưa quyển sổ lại cho : “Bài thơ viết bức tranh là ông cố cậu viết, nhưng phải ông ta làm.”

      “Ghi chép của ông cố cậu đều bình dân dễ hiểu. Từ ngữ nhã nhặn chan chứa tình cảm như vậy giống của phụ nữ hơn. Bà cố cậu cũng biết chữ sao?”

      Tần Phóng lắc đầu: “Bà cố tôi biết ít chữ lắm.”

      lại lật quyển sổ kia ra lại, ra cũng phải là ghi chép vu vơ, chẳng qua mấy câu đó ăn nhằm gì nhau. Có mấy tờ giấy bị xé, nhớ ban đầu có, chắc là Tư Đằng xé ra.

      – “Ba tháng liền còn chưa thanh toán, rất lo lắng, già trẻ cả nhà đều chờ cơm ăn. Em vợ đến nhà mượn tiền vài lần, lâm vào tình thế khó xử. Hi vọng Bạch tiểu thư thay mới mong cứu vãn.”

      – “Thuốc Bạch đưa giúp thuận khí, lưu thông máu, bác sĩ Thượng Hải đúng là kỳ tài.”

      – “Nghe có sói hoang vào trấn, ban đầu còn tưởng là lừa gạt. Đêm qua nhà Lưu thị mất đứa cháu, nghe cửa mở rộng, dấu móng vuốt ràng. Bạch đề nghị mau chóng bảo người làm tối đóng kỹ cửa lại, xây tường cao thêm.”

      – “Nửa con heo, chia tiền mặt. vợ vẫn còn chê ít, đúng là lòng tham con người mà. Cưới người chứ đâu phải là cưới cả họ.”



      Bạch tiểu thư, Bạch , liên tưởng đến dòng lưu niệm viết lúc chơi hồ, xem ra Bạch tiểu thư này và ông cố qua lại khá thân thiết. Có điều là hình như trước giờ nghe người lớn trong nhà nhắc đến cái tên này.

      Tư Đằng hỏi: “Nhìn ra gì ?”

      Bạch tiểu thư à?”

      “Còn gì nữa ?”

      “Bạch tiểu thư là bác sĩ hả? Bác sĩ Thượng Hải… bác sĩ Thượng Hải?”

      Tư Đằng lắc đầu, đưa tay đến ngón trỏ lướt qua hai hàng chữ “Em vợ đến cửa mượn tiền vài lần” và “ vợ còn chê ít, cưới người chứ đâu phải là cưới cả họ”, để lại dấu vết hằn sâu trang giấy.

      Tần Phóng nhất thời hiểu kịp: “Lúc đó quan hệ của ông cố tôi và nhà bà cố tốt sao?”

      Điều này cũng đâu lạ gì, nhà vợ nhà chồng, đâu phải lúc nào cũng cư xử công bằng. Chuyện nhà cửa đơn giản là thêm phần, thiếu phần tranh chấp thôi.

      Tư Đằng cười lên: “Tần Phóng, cậu là kiểu người trong cuộc u mê à.”

      “Dựa theo cách của cậu, bà cố cậu là người huyện Tịnh Hóa tỉnh Tứ Xuyên, bởi vì nạn đói mới đến Nang Khiêm, cả nhà chết hết chỉ còn lại mình bà, sau đó bà theo chồng đến Giang Chiết làm ăn. Ở đâu ra em vợ và vợ hả? Cưới người chứ đâu phải cưới cả họ, nếu càu nhàu như vậy nhà mẹ đẻ của bà cố cậu đúng là cả nhà ít miệng ăn đó. Chuyện này đối chiếu với chuyện Nang Khiêm có phần là sai lệch nhiều quá rồi đúng ?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :