1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại, huyền huyễn] Bán yêu tư đằng - Vĩ Ngư

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      Q.9 - Chương 10

      Nhan Phúc Thụy ở lại Hàng Châu như Tư Đằng gợi ý lúc trước, ông cảm thấy ở núi Thanh Thành thoải mái hơn. Ông được Khưu Sơn nuôi lớn ở đây, sau đó ông lại nuôi lớn Nhà Ngói cũng tại đây. Vì vậy ông vẫn quay về chốn cũ, nhà cửa bị tháo dỡ, dự án khu nghỉ dưỡng kia gióng trống khua chiêng bắt đầu.

      Gã giám sát công trình đội mũ bảo hộ khua tay múa chân, vừa ngước mắt thấy ông, sợ bị giội cả nồi nước lẩu xiên que như lần trước liền nhanh chóng nhảy sang nơi khác. Thấy Nhan Phúc Thụy có ý định động thủ lại cảm thấy lúng túng, đưa tay chỉnh chiếc mũ lệch, hỏi ông: “Cái thằng nhóc hỗn xược kia đâu rồi?”



      Dù sao có chỗ nào để , Nhan Phúc Thụy đành ở lại công trường, gã giám sát phân cho ông công việc nấu cơm cho công nhân, còn hứa tương lai sau khi khu nghỉ dưỡng xây xong mướn ông làm bảo vệ: “Nhưng ông phải biết khu nghỉ dưỡng của chúng ta là hạng sang, đối tượng tiếp đón đều là khách trong và ngoài nước. Dù là bảo vệ canh cửa cũng phải biết vài ba câu tiếng .”

      Tiếng , đến tiếng , Nhan Phúc Thụy lại nghĩ đến Vương Càn Khôn. Sau khi chuyện kết thúc, Vương Càn Khôn lấy lại đèn đất Bát Quái, bảo muốn trả lại cho Hoàng Gia Môn ở An Huy: “Đèn là do thái sư phụ tôi mượn, mượn phải trả, đây là danh dự của thái sư phụ tôi.”

      Về phần sau đó nữa Vương Càn . ta còn nhắc lại kế hoạch muốn ra nước ngoài du học phát triển đạo gia ra thế giới vĩ đại gì đó nữa. Nhưng gần đây liên lạc, hình như ta tìm ra được mục tiêu mới rồi. ta với Nhan Phúc Thụy, tôi cảm thấy tại đạo môn chúng ta quá xem trọng lý luận học thuật, đánh mất những kỹ năng thuật pháp trước kia. Ông xem , nhiều người trong giới đạo môn như vậy mà đánh lại con quái, có chết người chứ! Tôi phải thay đổi cục diện này mới được.

      Ý là ta muốn chấn hưng lại khí thế hưng thịnh năm xưa của đạo môn nhưng bị Nhan Phúc Thụy xối cho gáo nước lạnh. Những thứ kia đều thất truyền rồi, cậu có hiểu cái gì gọi là thất truyền ?

      Nhưng Vương Càn Khôn lại vô cùng tự tin, như thể đương nhiên: “Thế giới to lớn hiếm chuyện lạ, đỉnh núi, dưới đồng bằng, trong hang động, trong biển cả, trong mồ trong mả, sao ông chắc chắn là thất truyền. Hơn nữa đâu phải là qua ngàn năm vạn năm, lúc này mới mấy trăm năm thôi mà.”

      Nhan Phúc Thụy còn gì để . Có điều ông rất hâm mộ Vương Càn Khôn, có mơ ước cao đẹp biết bao. Dĩ nhiên ông cũng có mơ ước, ông từng trò chuyện với đám công nhân ở công trường, bảo rằng muốn cố gắng kiếm tiền sau này nhận nuôi đứa trẻ đáng thương như Nhà Ngói. Nếu sau này có điều kiện, chừng có thể mở nhi viện.

      Đám công nhân cười xòa, ông Nhan ơi ông bị bệnh à, bản thân ông nghèo rớt mồng tơi mà còn muốn làm từ thiện ư?

      Nhan Phúc Thụy rất tức giận, cảm thấy với họ cũng vô ích, tư tưởng hai bên khác xa nhau. chuyện với họ quả là tốn hơi thừa lời, chỉ có Vương Càn Khôn và Tần Phóng là hợp.

      Nhắc đến Tần Phóng, Nhan Phúc Thụy vẫn thấy rất lạ. Ông vốn cho rằng, người khó có thể chấp nhận chuyện này nhất là Tần Phóng. Nhưng sau khi tỉnh dậy, lẳng lặng nghe ông kể lại những chuyện xảy ra liền có phản ứng gì, cứ thế chấp nhận.

      Sao lại như vậy nhỉ? Ít nhất là cũng nên đau khổ như những bộ phim tivi, hay là ngập trong men rượu hoặc chí ít phải thức liền tù tì mấy ngày mới đúng chứ!

      ***

      ngày nọ mấy tháng sau, Nhan Phúc Thụy đẩy xe thức ăn trở về, chợt thấy chiếc xe mới coong đỗ trước căn nhà dựng tạm của đám công nhân. Nhóm người ở cửa lấm lem bùn đất hất cằm về phía phòng, : “Có người tìm ông đấy.”

      Dù trước đó đoán được là ai đến, nhưng khi nhìn thấy Tần Phóng, Nhan Phúc Thụy vẫn kinh ngạc lúc.

      Lần đầu tiên thấy Tần Phóng, bước xuống xe, khoác chiếc áo nỉ cổ màu đen, mắt mang theo nét cười, toát lên khí chất điềm đạm ung dung. Nhìn ra được là thanh niên có gia cảnh rất tốt, chưa từng chịu gian khổ gì. Những ngày tháng chung sau đó cũng chứng minh những gì ông nghĩ đều sai. Con người Tần Phóng rất tốt, phải là kẻ lòng dạ gian xảo, xum xoe nịnh nọt. Cho nên dù Tư Đằng là quái, ông vẫn yên tâm giao Nhà Ngói cho Tần Phóng, theo Vương Càn Khôn đến Võ .

      Nhưng lần này, Tần Phóng dường như khang khác. đứng tựa vào bàn, ngón tay kẹp điếu thuốc, mặt vô cảm. Vẫn là thái độ điềm nhiên như nhưng quanh thân lại toát nên vẻ hờ hững và lạnh lùng sao tả nổi. Thấy Nhan Phúc Thụy vào, Tần Phóng dụi tắt điếu thuốc, nở nụ cười nhàn nhạt: “Nhan Phúc Thụy.”

      Nhan Phúc Thụy hơi kích động: “Tần Phóng, cậu khỏe ?”

      Giống với Tư Đằng khi hút lực của Thẩm Ngân Đăng xảy ra nhiều tượng thích ứng. Tuy Tần Phóng là đời sau của Bạch , có điều kiện kế thừa lực của ta, nhưng dù sao cũng là người bình thường, sau khi tỉnh lại vẫn xuất những điều khác thường. Đến tận khi Nhan Phúc Thụy rời , Tần Phóng vẫn cần thời gian dài để tĩnh dưỡng và nghỉ ngơi. Hôm nay thấy hoạt động như bình thường, là chuyện đáng vui đáng mừng.

      ***

      Nhan Phúc Thụy xin giám sát nghỉ nửa ngày, tận tình đưa Tần Phóng ngắm cảnh núi non Thanh Thành, giới thiệu cho mấy món bánh bột lọc, món cay ngon và mì lạnh. Mua nén nhang bái lạy Ngọc Hoàng Đại Đế và Thái Thượng Lão Quân, ngắm nhìn cung Thượng Thanh, Lão Quân các trong cảnh nhang khói lượn lờ nghi ngút. Trời vào hè, núi rừng Thanh Thành xanh ngắt, nhiệt độ thư thích, rất nhiều người già cư ngụ gần đó leo núi hoạt động gân cốt, qua lại ngớt con đường núi khá chật hẹp, trông có vài phần náo nhiệt.

      Tần Phóng dừng bước trước tấm biển hướng dẫn ở ngã rẽ dốc núi cao. tấm bảng kia ngoại trừ chỉ hướng còn nhiệt tình và tự hào ghi vài dòng khen ngợi núi Thanh Thành. Đại ý là thời tiết Thanh Thành mát mẻ, nhiệt độ trung bình ở đây là 16,8 độ, lượng khí oxy cao gần 91%, là nơi thiên nhiên trong lành hiếm có vân vân…

      Tần Phóng đọc hết từng chữ rồi khẽ : “Nơi tốt.”

      Nhan Phúc Thụy tự hào: “Đương nhiên rồi, năm đó sức khỏe sư phụ tệ lắm, nhờ sống ở nơi này mới sống lâu…”

      Dường như ông ý thức được điều gì đó, vội vàng im bặt. Lần này gặp mặt, họ như có ăn ý nhắc đến đạo môn cũng đến Tư Đằng, ngờ lại lỡ miệng ở nơi này.

      Tần Phóng cười xòa, ra vẻ để ý, vào rừng, ngồi xuống tảng đá dưới tàng cây, vỗ vỗ vị trí bên cạnh: “Ngồi xuống đây trò chuyện chút .”

      Trò chuyện về điều gì đây? Tự dưng Nhan Phúc Thụy cảm thấy áp lực, ngập ngừng lúc mới chần chừ ngồi xuống.

      “Ông còn nhớ trong chín đạo phố có nhà là Hoàng Gia Môn và bà cụ tên Hoàng Thúy Lan ?”

      “Nhớ chứ.”

      “Bà ấy chết rồi.”

      Gì cơ? Nhan Phúc Thụy bất ngờ quá đỗi, giật nảy cả mình, đứng bật dậy. Tần Phóng cũng nhìn ông, chỉ đưa tay lên vịn bả vai ông, ấn ông ngồi xuống: “Ông nóng ruột làm gì, đâu phải tôi giết.”

      Rồi lại : “Bà Hoàng sống đến hơn tám mươi tuổi, liệt giường mười mấy năm, coi như là yên bình sống thọ rồi. Lúc bà ra , chẳng qua tôi trùng hợp đến kịp thôi.”

      Hóa ra là vậy. Nhan Phúc Thụy thở phào nhõm, nhưng mà sao Tần Phóng lại tìm bà Hoàng làm gì nhỉ?

      Dường như Tần Phóng nhận ra mối nghi ngờ của ông: “Tôi những tìm bà Hoàng, mà còn cả đạo trưởng Mã Khưu Dương, chân nhân Trương Thiếu Hoa, giáo sư Bạch Kim… tôi đều tìm lần.”

      Nhan Phúc Thụy sững sờ nhìn , chờ giải thích, nào ngờ lại lái câu chuyện trở về bà Hoàng.

      “Hoàng gia xử lý hậu cho bà cụ, ràng có rất nhiều thứ họ cho rằng đáng giá…” Tần Phóng xong, cúi người lấy món đồ ra từ ba lô, đưa đến trước mặt Nhan Phúc Thụy, “Thấy cái này quen ?”

      Đèn đất Bát Quái.

      “Vốn là họ bán, là vật tùy thân của bà cụ. Tôi cho thêm ít tiền họ liền dao động, dù sao họ có giữ lại cũng khác gì đồ bỏ .”

      Nhan Phúc Thụy ồ tiếng, hỏi : “Cậu mua làm gì?”

      có gì, giữ làm kỷ niệm thôi.”

      “Vậy cậu tìm Mã Khưu Dương, Trương Thiếu Hoa, Bạch Kim để làm gì?”

      Tần Phóng thoáng im lặng, rồi lại khôi phục bộ dạng thản nhiên: “Cũng có gì, tôi hỏi bọn họ, tình hình của Tư Đằng như vậy, cần bao lâu mới biến thành tinh lần nữa.”

      Tim Nhan Phúc Thụy thoáng rộn lên, đây cũng là vấn đề này ông rất quan tâm: “Cần bao lâu?”

      đủ kiểu, ngàn năm, tám trăm năm. Giáo sư Bạch Kim đúng trọng tâm chút, ta bảo Tư Đằng là quái từng biến thành tinh, hẳn cần phải trải qua quá trình dài đằng đẵng nữa, nhưng cũng là cần bao lâu.”

      Nhan Phúc Thụy thở dài: “Chắc là rất lâu rồi, đến lúc đó tôi… chết mất đất.”

      đến đây, ông chợt nhớ đến gì đó, vẻ mặt kỳ lạ: “Vậy còn cậu, Tần Phóng, cậu giống tôi. Cậu có lực của Bạch , có phải là sống… lâu hơn chút ?”

      “Trước đây chưa từng có người nào như vậy, tôi cũng biết nữa. Nhưng trước khi , tôi kiểm tra sức khỏe lần.”

      Nhan Phúc Thụy truy hỏi: “Kết quả thế nào?”

      Kết quả thế nào ư? hề làm xong kiểm tra sức khỏe. Lại , vốn chỉ định kiểm chứng chút suy nghĩ, ông bác sĩ chịu trách nhiệm kiểm tra bối rối đẩy gọng kính vàng lên , đề nghị hãy kiểm tra toàn diện: “Rất nhiều chỉ số bị giảm xuống so với độ tuổi, cậu rất khác thường. Dựa theo thúc đẩy nào đó, số tuổi của cậu bị lại…”

      Trước đây chưa từng có, tương lai cũng nốt. Bán lực thiếu thốn mà trở nên già yếu như người bình thường, nhưng phải bán , có thể sống được bao lâu? Có lẽ lâu hơn chút nhưng cụ thể là bao lâu mới được? Có già hay ? đều biết.

      Thời gian trả lời câu hỏi.

      Lúc xuống núi, Tần Phóng nhìn Nhan Phúc Thụy, hỏi bâng quơ: “Sư phụ Khưu Sơn của ông là người nơi nào?”

      Người nơi nào hả? Vấn đề này làm khó Nhan Phúc Thụy. Từ lúc ông hiểu chuyện, Khưu Sơn già lụ khụ rồi, nhưng chắc chắn sư phụ phải người Tứ Xuyên. Ông ấy biết tiếng địa phương, cũng thích ăn cay. Hồi bé ông từng hỏi sư phụ có người thân hay và họ ở đâu. Khưu Sơn lại vô tâm trả lời: “Họ ở nơi rất xa, rất xa.”

      “Vậy sư phụ ông có thói quen hay thích gì đặc biệt liên quan đến quê quán ?”

      Ông nhớ mang máng là Khưu Sơn xuất thân phải môn phái danh tiếng gì. Bởi vì khó mở mày mở mặt, nên mới nhất thời có tà niệm dùng quái giúp mình. Nhưng ông ấy phải do tảng đá sinh ra, sư phụ ông ấy có môn phái, chừng còn có đồng môn nữa. Nhưng mà mấy chuyện này nhất định để lại dấu vết, ví dụ như khẩu vị, hoặc là thói quen sinh hoạt thường ngày.

      Có điều Nhan Phúc Thụy có ấn tượng gì, ông hỏi Tần Phóng: “Sao tự nhiên nhắc đến sư phụ tôi, ông ấy qua đời lâu lắm rồi.”

      “Tư Đằng thể tự biến thành tinh, là do Khưu Sơn giúp ấy. Lần này phải là lần đầu tiên Tư Đằng bị trúng nước Quan . Rất lâu về trước, ở Thanh Thành ấy bị Thiệu Diễm Khoan lừa gạt uống phải, nhưng tại sao lần đó lại có chuyện gì?”

      Vậy ư? Còn có chuyện này à? Nhan Phúc Thụy như thể nghe thiên thư, lặp lại câu hỏi của : “Tại sao?”

      “Bởi vì có Khưu Sơn ở đó. Ông ta có phương pháp thúc đẩy tinh biến của mình. Nước Quan là độc dược dùng để đối phó quái, có thuốc độc có thuốc giải. Vì vậy tôi tìm đám người kia, nhưng bọn họ biết, chỉ có vài môn phái có phép thuật bí truyền.”

      Nếu như có thể biết được Khưu Sơn từ đâu đến, dù là nơi ông ta từng qua, môn phái, bạn bè, đồng môn của Khưu Sơn bao giờ biến mất sạch , luôn luôn để lại dấu vết, bao giờ cũng có người để thăm dò ra bí mật cần.

      Rốt cuộc Nhan Phúc Thụy bừng tỉnh: “Cậu muốn cứu tiểu thư Tư Đằng à?”

      Tần Phóng lên tiếng, ánh mắt như nhìn về nơi xa. Nhan Phúc Thụy lắp ba lắp bắp: “Nhưng mà, nhưng mà cậu đâu biết ấy ở đâu.”

      Tần Phóng cười rộ lên: “, tôi vẫn biết ấy ở đâu.”

      “Ở đâu?”

      “Thanh Thành.”

      ***

      Lần đầu tiên gặp Nhan Phúc Thụy, ông ôm chiếc cưa điện chạy như bay. Ban đầu Tần Phóng còn bối rối, sau đó mới biết được, trước nhà Nhan Phúc Thụy bất chợt mọc lên vô số dây mây, ông vừa cưa vừa chặt, đến tận khi ầm tiếng, mặt đất sụp xuống cái hố.

      Tư Đằng dẫn theo xuống hố, phát gốc cây đằng bị thiêu đốt còn xích sắt và ếm vô số bùa kia. Ngày hôm sau, gốc cây kia biến mất, biết Tư Đằng giấu rồi. Ngay cả chết cũng yên tâm sợ người ta đào huyệt mình, nên càng thận trọng hơn với nơi giấu gốc rễ của mình. Nhưng khi đó có giấu kỹ chăng nữa cũng chỉ có thể ở núi Thanh Thành thôi.

      Lá rụng về cội, lá rụng về cội. Nếu Tư Đằng trở lại tất nhiên về nơi nguồn cội của mình.

      Tần Phóng đốt đèn đất Bát Quái lên ngay trước mặt Nhan Phúc Thụy, ngọn lửa thẳng tắp hề chuyển động. Đến khi lấy trong túi ra đoạn dây mây ràng từng bị đốt. Đó là đoạn còn sót lại khi Nhan Phúc Thụy thử đèn bị rơi xuống đất, lăn vào chân bàn, sau này được phát ra.

      Nhan Phúc Thụy nhìn đưa đoạn dây mây vào ngọn lửa: “Tần Phóng, tôi thử qua cách này rồi, lúc ấy là vì tìm Bạch . Nhưng có đầu ngọn lửa vẫn nối liền với dây mây, thể nào chỉ ra phương hướng ràng được.”

      Tần Phóng : “Đó là ông biết dùng.”

      vứt nhành mây còn sót lại ra ngoài, nó mang theo ánh lửa bay lên trung, khẽ rung động rồi từ từ xoay vòng tìm phương hướng. Đầu lửa uốn lượn từ từ yếu dần, chỉ về phía xa… chỗ sâu hút im ắng của Thanh Thành.

      Q.9 - Chương 11: Vĩ Thanh

      Nhan Phúc Thụy giữ Tần Phóng ở lại ngày, sáng sớm hôm sau khi ông bận bịu nấu nướng thức ăn buổi chiều cho nhóm công nhân Tần Phóng vào, nhìn ông rồi : “Nhan Phúc Thụy, nếu ông thiếu tiền cứ với tôi tiếng, tôi có.”

      Dĩ nhiên Tần Phóng có tiền rồi, mà bây giờ tình cảnh gần như là bán khiến càng có cái nhìn thờ ơ với chuyện tiền bạc. Nhưng phải ai có tiền cũng hào phóng với bạn bè, Nhan Phúc Thụy rất cảm động, khói bốc lên nghi ngút hun cay mắt ông. Ông mượn việc mở nắp khua nồi che giấu cảm xúc: “Ừ, ừ, biết rồi.”

      Nhan Phúc Thụy quyết định chuyện với Tần Phóng, khuyên giải hết lý lẽ như là bạn bè thân thiết.

      Cơm nước xong, ông nhìn Tần Phóng kiểm tra tình trạng xe lần cuối, mới lấy can đảm : “Tần Phóng, ra tại cậu có thể trải qua cuộc sống rất tốt, đấy.”

      Tần Phóng liếc nhìn ông, Nhan Phúc Thụy như sợ bị ngắt lời còn can đảm nữa, vội vàng tiếp: “Bây giờ cậu khác gì người bình thường, thậm chí là còn lợi hại hơn. thế cậu giàu có, muốn sống thế nào mà chẳng được? Tôi nhớ cậu từng , lúc ban đầu cậu sắp kết hôn rồi. Cậu có thể tìm người… sau đó muốn sống thế nào mà chẳng được chứ?”

      Nhan Phúc Thụy giỏi khua môi múa mép tô vẽ tương lai tươi sáng, lặp lặp lại duy nhất câu: Muốn sống thế nào mà chẳng được.

      “Cậu cần cảm thấy có lỗi với tiểu thư Tư Đằng đâu. đấy Tần Phóng. Trước và sau khi Bạch xuất cậu luôn hôn mê, cậu thấy được ấy lần cuối. Cậu biết đâu, tiểu thư Tư Đằng từng với tôi, tôi thấy ấy hề muốn làm người hay làm quái gì cả. ấy còn bằng trở về làm cây mây đấy. Muốn nở hoa nở hoa, thích nở nở. Dù sao ấy cũng là cây mây, ý nghĩ khác với loài người chúng ta, có lẽ đây chính là kết quả tốt nhất.”

      Tần Phóng như nghe thấy, cuối cùng kiểm tra săm lốp xe, mở cửa rồi vào xe: “Nhan Phúc Thụy, tôi đây, có gì gọi điện cho tôi.”

      Nhan Phúc Thụy sốt ruột, lúc xe khởi động, biết là ông bị chập mạch ở đâu, lại vịn vào cửa xe khi quay xuống, chạy theo xe: “Ôi Tần Phóng, tôi biết là cậu nhất thời nghĩ thông suốt, tôi nhìn ra mà. Có thể là cậu thích tiểu thư Tư Đằng, nhưng tiểu thư Tư Đằng thích cậu. Cậu phải nghĩ thoáng chút, nếu cậu nghĩ thông muốn sống kiểu gì mà chẳng được…”

      “Đừng cản đường, tăng tốc đây, cẩn thận chút.”

      Nhan Phúc Thụy theo kịp tốc độ xe, phản ứng lại chậm lụt, lảo đảo vài cái hít phải bụi đất xe tốc lên. Lúc ngẩng đầu xe chạy xa, dõi mắt nhìn theo, xe rẽ cua khuất bóng. Ông thở dài, nhưng hề lo lắng. Ông cảm thấy nên cho Tần Phóng chút thời gian, tự từ nghĩ thông suốt. Lúc đó bản thân ông cũng chán chường khó chịu rất lâu vì chuyện Nhà Ngói.

      Dĩ nhiên, ông vẫn hiểu sao Tần Phóng lại thích Tư Đằng nữa. Tiểu thư Tư Đằng dịu dàng, đến dáng vẻ … Dù sao, Nhan Phúc Thụy thích mẫu phụ nữ như Tư Đằng, ông thích kiểu tròn trịa đẫy đà… phúc hậu hơn. Chỉ nhìn thôi cảm thấy tâm trạng thư thái rồi.

      ***

      Sáng sớm núi Thanh Thành vô cùng yên tĩnh, bánh xe ma sát mặt đường vang lên tiếng ràn rạt. Tần Phóng lái xa chút rồi từ từ dừng ở bên vách núi, có gốc cây biết là loại cây gì mọc nghiêng nghiêng. nhành lá xòa xuống bên cạnh cửa kính xe, tán lá xanh mướt, chùm quả tím mọng dày đặc, như thể đưa tay là có thể hái được.

      Nhan Phúc Thụy trước và sau khi Bạch xuất , luôn trong tình trạng hôn mê, gặp được Tư Đằng. Lời này hề đúng, trước khi Tư Đằng từ biệt .

      Trong lúc hôn mê, cả người cảm giác như trôi giạt trong trung hỗn độn, lơ lơ lửng lửng, nơi bám víu. Sau đó như nghe thấy có tiếng ai gọi, mở mắt ra, ý thức ùa đến, thân thể từ từ đáp xuống, rốt cuộc chân chạm đất.

      Trong mơ, biết đây là giấc mơ, chẳng qua lần này khác. Trước đây nhìn thấy Tư Đằng luôn là vào đêm tối, đều ở sân khấu hoặc yên tĩnh, hoặc huyên náo, tiếng giày cao gót lóc cóc, hoàn cảnh tối đen tìm thấy lối ra.

      Lần này khí trong lành, lá cây xào xạc, ở nơi rừng sâu núi thẳm gần như có dấu vết của con người, tiếng côn trùng ren rét kêu vang, nơi xa có dòng suối róc rách, dường như có bốn mùa. Lá cành xanh biếc, nhưng lại có lá vàng bay lả tả khắp trời. Tư Đằng đứng ở cửa con đường thông đến rừng sâu, mặc chiếc áo khoác đến gối, hai tay bỏ vào túi, tóc dài bị gió thổi bay phất phơ.

      Tần Phóng loáng thoáng cảm thấy xảy ra chuyện gì đó.

      Tư Đằng : “Tần Phóng, điều tôi hứa với cậu làm được hết rồi.”

      Hứa với ? có gì cần nhờ vả sao? Tần Phóng suy nghĩ lâu, cuối cùng nhớ đến, lúc ban đầu muốn trở lại làm người. Vậy Tư Đằng sao, trở lại làm quái rồi ư?

      “Tôi sắp trở lại làm cây mây rồi, Tần Phóng, tôi nghĩ rất lâu, có lẽ tôi hề muốn làm quái, cũng muốn làm người. Tôi bất chợt bị Khưu Sơn đẩy đến thế giới loài người, làm rất nhiều chuyện thích mà còn rất chán ghét. Tôi muốn trở về, yên bình nghỉ ngơi, tôi, cậu và những người khác đều ai về nhà nấy thôi.”

      Tần Phóng tả nổi cảm giác trong lòng: “Vậy sau này tôi còn gặp được ?”

      Tư Đằng cười lên: “Cậu muốn gặp tôi làm gì?”

      Bạch sai, Tư Đằng là quái có tình cảm, là bọn họ hiểu nhầm, họ vốn cho rằng có tình cảm là kẻ có nhân tính, nham hiểm lạnh lùng, ra phải vậy. Có kiểu giống như Tư Đằng, biết cười, biết khó chịu, cũng biết nhã nhặn cư xử với người khác, nhưng có thứ gì vướng bận. có thể rời ngay tức khắc còn kỳ lạ hỏi cậu: “Muốn gặp tôi làm gì?”

      Giống như với Nhan Phúc Thụy: “Ông khóc gì chứ, tôi cũng đâu đối xử tốt với ông.”

      , Nhan Phúc Thụy và cả Vương Càn Khôn đều có tình cảm sâu cạn khác nhau với Tư Đằng, nhưng Tư Đằng . Vì vậy Nhan Phúc Thụy hổn hển gào to: “Nhưng tiểu thư Tư Đằng đâu thích cậu…”

      Tư Đằng thở dài: “Tôi trở về làm cây, có mắt, có giác quan, cậu có đến tôi cũng nhìn thấy, gặp tôi để làm chi, có thời gian rảnh cậu gặp mấy người bạn cũ còn hơn.”

      Mắt Tần Phóng bỗng đỏ hoe, cố chấp : “Nhưng mà tôi muốn gặp .”

      Gió lớn nổi lên, tán lá trung chạm vào nhau vang lên tiếng rì rào. Góc áo Tư Đằng bị gió thổi bay lượn, Tần Phóng nhìn chằm chằm góc áo bay: chưa từng chạm vào tay , thậm chí là dám nắm lấy góc áo của , lại còn ra lời trẻ con buồn cười như vậy. Nếu phải trong mơ, chắc có lẽ dám thế đâu.

      Tư Đằng cười: “ cậu bé ngốc.”

      xong quay người vào rừng sâu. biết tâm lý của lúc đó thế nào, vẫn cố chấp theo. Trong mơ cảm thấy vô cùng uất ức, giống hệt đứa trẻ bị vứt bỏ. Tư Đằng đành dừng bước: “Tần Phóng, cậu có tin là tôi tát cậu cái là có thể đánh cậu bay ra khỏi giấc mơ ?”

      Tần Phóng lặng thinh, Tư Đằng rất đau đầu với , nghĩ ngợi rồi : “Tôi cũng đâu có cách nào, tôi trở về làm cây rồi. biết lần sau biến thành tinh là phải mất bao nhiêu năm, cũng ai giúp tôi thúc đẩy quá trình này cả, đâu phải là tôi muốn gặp cậu.”

      Mắt Tần Phóng tỏa sáng, bởi vì hi vọng nhoi rệt trong lời của quả khiến vui sướng: “Ý của cũng muốn biến thành tinh lại hả?”

      có Khưu Sơn, có Bạch , có ai hại tôi, phiền tôi; biến thành tinh tôi vẫn tự do tự tại, nhưng điều này phải tôi muốn là được.”

      Tần Phóng bật thốt: “Tôi nghĩ cách.”

      Tư Đằng : “Tốt lắm, cậu nghĩ ra cách rồi hẵng đến tìm tôi…”

      quay người tiếp tục vào rừng sâu, Tần Phóng vẫn dõi mắt trông theo. được nửa đường, chợt quay đầu lại, cười tươi: “Tần Phóng, lúc cậu đến tìm tôi phải mang theo nhiều quần áo mới đấy. Tôi thích mặc quần áo của bọn cậu.”

      ***

      Phía sau có xe vượt lên, lúc chạy qua xe còn ấn còi vài cái bày tỏ bất mãn vì Tần Phóng đỗ xe con đường núi chật hẹp như thế. Tần Phóng hoàn hồn lại, sau khi hít sâu khởi động lại xe lần nữa.

      lái rất chậm, ý nghĩ chợt vút qua trong nỗi rối rắm.

      – Có thể tìm được lai lịch của Khưu Sơn ? May ra sao. Dù gì cũng có thời gian rất nhiều và rất dài, cứ hỏi thăm thử xem.

      – Hỏi thăm được cách thúc đẩy biến thành tinh, Tư Đằng có thể nhanh chóng biến hóa sao? nhất định, có lẽ còn cần thời gian để khôi phục nguyên khí, mà cũng có lẽ chắc mình sống đến ngày ấy.

      – Tư Đằng biến thành tinh lần nữa vẫn là Tư Đằng tại ? Hay là sau khi biến hóa lại trở thành đứa bé ngây thơ vô tư, ngạc nhiên nhìn gọi “ê a”.

      Có rất nhiều, rất nhiều điều chắc chắn, người ta bao giờ tắm hai lần cùng con sông, cõi đời này cũng có hai chiếc lá hoàn toàn giống nhau. ra trong lòng biết , Tư Đằng mà quen biết, bán Tư Đằng kia vĩnh viễn thể nào trở về nữa.

      Mắt Tần Phóng bắt đầu nhòe , lại đến khúc cua, vòng tay lái chạy về phía khác.

      – Người sống thế gian này phải có mục tiêu, có hy vọng. Ngay cả bài tập làm văn của học sinh tiểu học cũng viết về “Ước mơ của em”. Tần Phóng, ước mơ của cậu là gì?

      – Muốn trở lại làm người lần nữa.

      giờ sao?

      – Muốn nhìn thấy Tư Đằng lần nữa.

      Tương lai kia xa xôi đến nỗi chính cũng dám chắc. Có lẽ Nhan Phúc Thụy đúng, chỉ tạm thời nghĩ ra thôi. Mà có thể Tư Đằng cũng đúng, tất cả mọi người đều có nơi mình thuộc về.

      Dứt bỏ được rời trước, dứt bỏ được độc vật lộn níu kéo. xác định phương hướng cho mình cố chấp theo con đường đó. Về phần gặp được người ra sao? Xảy ra chuyện gì? Thay đổi thế nào? Chuyện có được như ý nguyện hay ? Cứ để sau này giải quyết.



      Người đường đông hơn, xe cũng nhiều lên, Thanh Thành ở tuốt phía sau. Trước mắt là thành phố hối hả, xe Tần Phóng từ từ nhập vào dòng xe cộ, rẽ mấy khúc cua, chuyển hướng vài lần cũng còn thấy nữa.

      Ngoại Truyện: Tây Trúc - Mở đầu

      Năm năm sau, nhi viện.

      Ánh nắng ấm áp, sân cỏ bọn trẻ và nhóm thanh niên tình nguyện chơi trò Diều Hâu Bắt Gà Con. Nhan Phúc Thụy nheo mắt ngồi ở hành lang xem báo, thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía đám trẻ vui đùa hớn hở. Ông nhớ lại hồi bé mình có trò này rồi. Rốt cuộc trò Diều Hâu Bắt Gà Con này hấp dẫn ở chỗ nào mà bọn trẻ và đám thanh niên lại chơi biết mệt thế này?

      Tiếng bước chân bình bịch vang lên, có đứa bé chạy đến, gọi: “Cụ Nhan ơi, cụ biết chữ ? Đừng cầm báo ngược đấy nhé.”

      Nhan Phúc Thụy xấu hổ đuổi cậu nhóc : “Cháu chơi .”

      Mấy đứa bé này là… Ông còn chưa đến 60 tuổi, sao lại gọi là cụ chứ? Hai hôm trước ông mới xem tin tức, Liên Hiệp Quốc , chưa tới 60 vẫn còn là người – trung – niên đấy!

      Hành lang truyền đến giọng Tiểu Lưu: “Bác Nhan ơi, bác đến xem, thức ăn hôm nay đưa đến tươi này.”

      Lại tươi á? Cái đám gian thương này, lần trước với họ rồi, đây là cho bọn trẻ trong viện nhi ăn, có gian với ai chứ đừng gian với trẻ con.

      Nhan Phúc Thụy vội bỏ tờ báo xuống: “Đến ngay đây.”

      Ba năm trước Nhan Phúc Thụy đến nhi viện này làm việc, khi ấy viện trưởng tuyển nhân viên nấu bếp, lúc phỏng vấn bị ước mơ “muốn mở nhi viện” của Nhan Phúc Thụy khiến bật cười: “Ông à, việc mở nhi viện hay viện phúc lợi nào đó ở nước ta phải cứ muốn là mở được đâu.”

      Nhan Phúc Thụy ngồi ngay ngắn ghế, vẻ mặt lúng túng như bao người người phỏng vấn khác: “ phải có tiền là mở được sao?”

      Viện trưởng lấy ví dụ đơn giản nhất: “ thế này nhé, nếu có tiền là mở được vậy những kẻ lừa bán trẻ con mượn danh nhi viện đem bán bọn trẻ sao? Cho nên nhất định phải được chính phủ phê duyệt và giám sát tầng tầng lớp lớp kỹ càng ấy!”

      Nhan Phúc Thụy tỉnh ngộ: ra là vậy, đúng là lãnh đạo của quốc gia, nghĩ thấu đáo hơn ông nhiều lắm. Xem ra ông thể làm viện trưởng được rồi, thôi cứ làm đầu bếp vậy. Dù sao cũng được chăm sóc cho bọn trẻ.

      nhi viện này có tên là Ánh Nắng, viện trưởng tự hào cho ông biết ngụ ý của cái tên này, đại khái là vạn vật sinh trưởng nhờ vào ánh nắng, bọn trẻ tựa cây non, thiếu nắng thể khỏe mạnh trưởng thành. Ông thầm nghĩ, nhưng thiếu nước cũng đâu lớn được, nếu nghiêm chỉnh phải đổi tên thành nhi viện “Nắng Và Nước” mới đúng.

      Ý nghĩ ban đầu của ông là cùng bọn trẻ thương lẫn nhau, vui vẻ sống trong nhi viện. Nhưng vượt xa tưởng tượng của ông, thực tế, mỗi ngày ông đều bị đám nhóc con này nghịch ngợm đến nổi giận đùng đụng, thường xuyên cầm muôi đuổi theo chúng sân. Bọn trẻ rất thích ông và càng thích bắt nạt ông hơn, dù ông im lặng xem báo cũng phải chạy đến trêu đùa ông: “Cụ Nhan ơi, cụ biết chữ , đừng cầm báo ngược đấy.”

      Đây là cái đám quỷ sứ gì thế này!

      ***

      Nhan Phúc Thụy vội vàng chạy vào nhà bếp, Tiểu Lưu giúp việc tức giận, sọt rau cải và khoai tây đặt trước mặt, , gã giao hàng trông lất xất, tóc nhuộm như chổi lông gà, sau tai còn vắt điếu thuốc.

      Ông tùy tiện lục lọi vài thứ trong sọt liền giận dữ: “Rau cải đều nát bét cả rồi, khoai tây cũng nẩy mầm, lần trước tôi với các người thế nào hả?”

      Chổi Lông Gà liếc nhìn ông, khinh khỉnh : “Ôi ông già ơi, rau bỏ vào canh nấu dù sao cũng nát thôi. Khoai nẩy mầm ông gọt , thêm chút gia vị vào phải mùi vị đều như nhau cả sao? Bọn ông trả tiền ít như vậy còn đòi hàng nhập khẩu à?”

      Nhan Phúc Thụy điên tiết: “Đây là cho trẻ con ăn đấy!”

      “Cho ai ăn cũng như nhau cả, ông Nhan à, đừng soi mói quá, thực phẩm ở đâu cũng có vấn đề cả thôi. Đây là rèn luyện sức đề kháng cho bọn trẻ, ăn đồ sạch quá sau này thích ứng với xã hội được đâu…”

      Mẹ kiếp, đây là câu mà người nên sao? Nhan Phúc Thụy cầm đống rau cải đuổi theo đập đầu Chổi Lông Gà.

      Chổi Lông Gà ôm đầu né tránh, gã chỉ giao hàng thôi, trút giận vào gã làm gì chứ. Hơn nữa nhi viện trả tiền quá ít, buôn bán cần có lời, ông chủ cũngđâu thể giao hàng tươi tốt cho nơi này được. Đây phải lần đầu tiên gã bị đánh, may mà ông già này biết nặng , mỗi lần chỉ lấy rau cải đánh gã thôi.

      Gã vừa né tránh vừa biện minh: “Ông à, mấy rau củ này đâu tệ lắm, ông biết mấy quán ngoài đường kia dùng nguyên liệu còn kém hơn nữa kìa…”

      Nếu là trước đây, Nhan Phúc Thụy chắc chắn mang việc năm xưa mình bán xiên que ra phản bác gã, nhưng lần này khác, ông đuổi đánh gã hồi bỗng gục xuống bàn kêu đau oai oái.

      Cái vẹo gì thế này? Chổi Lông Gà trợn to mắt. Lúc viện trưởng dẫn theo dì bảo mẫu đến gã vẫn còn đứng bàn, đầu dính đầy rau cải, giơ tay như đầu hàng, vội vàng : “Tôi có chạm vào ông ấy, tôi cũng biết phải kính nhường dưới mà. Ngay cả đầu ngón tay tôi cũng chạm vào ông ấy nữa cơ, các người thể vu oan cho tôi.”

      Viện trưởng là người hiểu biết rộng, người già đến tuổi này thường lắm bệnh tật, vẻ mặt bà hơi hoảng hốt: “Mau, mau, có thể là nghẽn mạch máu rồi, mau đưa đến bệnh viện, chậm trễ bị liệt đấy…”

      ***

      Xe cứu thương bị đám trẻ kinh hoảng đuổi theo, bí bo chạy ra khỏi viện nhi, vừa rẽ qua đường lớn chạm mặt với chiếc xe màu đen chạy đến. Viện trưởng vội nhìn kính chiếu hậu xe cứu thương: Đúng là chiếc xe kia rẽ vào hướng viện nhi Ánh Nắng rồi.

      Bà vội vàng gọi cho người ở lại trông viện, dặn dò phải tiếp đãi khách chu đáo, lại lấy điện thoại di động của Nhan Phúc Thụy trong túi ra. Trong danh bạ có người nhà và bà con, ngoại trừ đồng nghiệp trong nhi viện chỉ có hai nhóm bạn thân và bạn bè. Có lẽ bạn thân tốt hơn bạn bè, viện trưởng chần chờ ấn vào.

      Trong nhóm chỉ có hai tên, là đạo trưởng Vương Càn Khôn, là Tần Phóng. Đạo trưởng ư? Là đạo sĩ tivi hay chiếu ấy hả? Viện trưởng thầm cái tên này đáng tin, quyết đoán ấn vào dãy số còn lại.

      Điện thoại được bắt máy, là giọng đàn ông trầm ấm: “Alo?”

      ***

      nhi viện Ánh Nắng.

      Dì ở lại trông viện kiên nhẫn giải thích cho khách đến: “ phải đứa bé nào cậu vô tình nhặt được cũng đưa đến nhi viện đâu. Đây hợp với quy định, phải xem bé có người giám hộ luật pháp . Nếu cha mẹ ruột còn sống, hoặc có cha mẹ nuôi nhi viện thể chứa chấp bé được.”

      Người đến là đôi tình nhân hơn hai mươi tuổi, nghe thấy mà ngơ ngác: “Chúng tôi lên núi chơi, lúc leo núi nhặt được bé này, nó rất đáng thương, mới ba bốn tuổi thôi, hỏi gì cũng biết, chỉ biết cười. Đây nhất định là bị cha mẹ vứt bỏ rồi, nơi núi sâu thế mà! Ôi các người mặc kệ ai quan tâm đây?”

      nhi viện luôn gặp được những người khách có kinh nghiệm nhưng năng đầy lý lẽ hùng hồn thế này, dì bảo mẫu bật cười: “Vậy cậu nên báo cảnh sát, hoặc là đưa đến đồn công an. Bên phía cảnh sát liên lạc với cha mẹ và gia đình đứa bé trước, nếu xác nhận là nhi hoặc bị vứt bỏ cơ quan công an chuyển giao cho đơn vị phúc lợi của chính phủ. Làm sao hễ nhặt được là đưa đến nhi viện chứ? Lỡ như là bị bắt cóc hay là lạc sao? Ba mẹ nó hẳn rất sốt ruột đấy.”

      Nghe rất có lý, chàng trai kia gãi đầu cười ngại ngùng, bạn bên cạnh nũng nịu quở trách: “Em bảo là báo cảnh sát trước rồi mà, đồ ngốc!”



      Đám trẻ trong viện ríu rít vây quanh chiếc xe, chúng xa lạ gì với chuyện này. Trong trường hợp thế này hoặc là có bạn khác được đưa đến, hoặc là có bạn nào đó ở đây được đưa . Có mấy đứa bé gan dạ còn dán mắt vào cửa kính xe.

      Ở hàng ghế sau là bé chừng ba bốn tuổi, mặc chiếc váy trắng mới mua, mái tóc suôn dài xõa trước ngực. Chân mang giày da, khuôn mặt xinh xắn, đôi mắt sáng lấp lánh, vừa nhìn khiến người khác thích.

      Mấy đứa trẻ nhiệt tình vẫy tay chào : “Này, này, xin chào.”

      Tiếng vỗ vào cửa sổ dẫn đến chú ý của bé, nghiêng đầu sang. Bọn trẻ càng hưng phấn hơn, vừa định hắng giọng gọi … Xoẹt tiếng, màn xe bị kéo lại.

      Bên ngoài cửa kính, từng khuôn mặt tươi cười nhất thời biến thành ngơ ngác nhìn nhau. hồi lâu mới có đứa khẽ lẩm bẩm: “Khó gần quá mất.”









      Ngoại truyện - Chương 1

      Nhan Phúc Thụy nằm viện mà lo lắng yên, ông nghe người nằm chung phòng bảo, phí nằm viện mỗi ngày cần cả trăm tệ. Với số tiền này bọn trẻ có thể được ăn thịt, loại phòng này của ông đắt đỏ quá mất.

      Ông nhiều lần đề cập đến chuyện xuất viện với viện trưởng, nhưng viện trưởng đồng ý, là bệnh này nặng nặng, , nếu đưa vào viện trễ bị liệt, lúc đó phải là giá trăm tệ nữa đâu.

      Nhan Phúc Thụy hỏi bà: “Viện phí này…”

      Viện trưởng ngừng xua tay: “Ông đừng quan tâm, ông đừng quan tâm.”

      Làm sao quan tâm cho được chứ? Nhan Phúc Thụy sốt ruột chết được. Viện nhi Ánh Nắng tên như ý nghĩa, nghèo đến mức chỉ còn lại nắng và mưa mà thôi, lấy tiền đâu mà đóng viện phí cho ông. Có điều vào buổi tối nào đó, lúc viện trưởng đưa Tần Phóng vào, Nhan Phúc Thụy hiểu ra tất cả.

      Viện trường cười tươi rói: “ nhìn ra ông Nhan lại khiêm tốn đến vậy. Có bạn giàu thế mà bình thường kín tiếng quá.”

      Trước khi ra ngoài còn khẽ giọng rủ rỉ với ông: “Ông Nhan à, bạn của ông quyên góp rất nhiều cho nhi viện Ánh Nắng chúng ta đấy.”

      Ngụ ý là, xin thay mặt viện chúng ta nhiệt tình cảm ơn cậu ấy nhé. xong liền nhường lại phòng bệnh cho hai người họ trò chuyện. Lúc ra ngoài còn thuận tay đóng cửa lại, cửa vang lên tiếng phịch khe khẽ, căn phòng trở nên yên ắng.

      khí thân thiện như theo viện trưởng ra ngoài rồi, Nhan Phúc Thụy lúng túng, biết nên mở đầu thế nào: Lần trước gặp được Tần Phóng… lâu, lâu lắm rồi.

      Tần Phóng cười xòa, kéo ghế ngồi xuống rồi : “Tôi với ông quen nhau như thế cần khách sáo, ông muốn gì cứ , có gì coi như tôi mượn chỗ hút điếu thuốc .”

      lấy ra chiếc bật lửa bằng bạc ra, xoèn xoẹt đánh lửa, kề đầu đến, rít vào sâu, sau đó ngửa đầu khép hờ mắt, từ từ nhả ra làn khói. Khói chậm rãi bay lên, uốn lượn lan tỏa mang theo đủ mọi hình dáng, chia cách gian phòng bệnh.

      Nhan Phúc Thụy nhìn , Tần Phóng thay đổi rất lớn, dù tướng mạo vẫn dừng lại ở số tuổi kia, nhưng từ trong ra ngoài như hoàn toàn biến thành người khác. Trước đây Tần Phóng khiến người ta cảm thấy khiêm tốn, nhã nhặn và thân thiện. Mặc đồ vest vào trông hệt quý ông nước thế kỷ trước, cởi mũ dạ cúi đầu chào hỏi, hay là lấy khăn tay thượng hạng ra đưa cho bên cạnh. Bây giờ, trông đầy ngang ngạnh và u ám, vẻ mặt tỏ ra rất khó gần. Giống như gã cao bồi miền Texas, phong trần mệt mỏi, tùy ý bất cần, cổ áo mở rộng, tay áo xắn lên tận khuỷa tay.

      Nhan Phúc Thụy hoảng hốt hô lên: “Tần Phóng, tay của cậu…”

      Nơi khuỷa tay vết sẹo rất sâu, phải là vết sẹo bình thường mà thoáng nhìn như khuỷu tay đeo thêm chiếc vòng vậy.

      Tần Phóng liếc mắt nhìn vết sẹo kia, rồi thản nhiên : “Bị người ta chém thôi.”

      Bị người ta chém á? Vậy gân tay cũng bị chém đứt sao?

      Dường như Tần Phóng muốn đến đề tài này: “Có đôi khi xen vào mấy chuyện đâu, nên khó tránh khỏi.”

      Rồi lại : “Nếu cần tiền cứ với tôi, đừng cố tằn tiện ăn mắm mút giòi, làm vậy tôi cũng cảm thấy ông có tiết khí cao thượng bao nhiêu cả. Điểm này ông nên học hỏi ở Tư Đằng, xưa nay ấy xài tiền của người khác hề ngần ngại.”

      Nhan Phúc Thụy cười xấu hổ, từ lúc gặp mặt đến giờ ông luôn cố gắng tránh né đề tài này, có điều thấy Tần Phóng nhàng như thế, ông cũng dè dặt nữa, hỏi : “Chuyện tiểu thư Tư Đằng… cậu có tìm được đầu mối gì ?”

      Tần Phòng thoáng im lặng, dụi điếu thuốc tủ đầu giường, lâu sau mới : “Coi như là có, tôi tìm được… nguồn gốc của Khưu Sơn rồi.”

      Tuy bình thản như thế nhưng từ “tìm được” nhàng này ra tốn rất nhiều công sực. Tần Phóng là người cố chấp, luôn cho rằng người thể nào chui ra từ đá được. Chỉ cần là đối phương từng sống, từng tồn tại cõi đời này nhất định có dấu vết để lần theo, cho dù nó chỉ mờ nhạt. tốn hai năm thăm hết tất cả đạo môn năm xưa có thể liên quan đến Khưu Sơn. Đến huyện Tịnh Hóa, cũng đến trấn Võ Hán Tam xảy ra trận lụt năm đó. Tìm kiếm từng chút, từng chút, rốt cuộc ngồi cùng bàn với đời cháu của sư đệ đồng môn với Khưu Sơn.

      Cuộc đời cứ như trò khôi hài, lúc gọi thức ăn ngay cả cũng dám tin. Người đó họ Dư, tên là Dư Đại Thông, mới bốn mươi tuổi, “thừa kế tổ nghiệp hiếm có”, là đạo sĩ giả. Có con cái đầy đủ, ăn chay, chuyên ở những thôn hoang vu hẻo lánh kiếm sống. Lúc làm việc mặc áo đạo và đội nón đạo sĩ nghiêng nghiêng, hễ tí là dán bùa vàng lên kiếm gỗ đào, nhảy nhót lung tung, sau đó trợn trừng mắt, hô lớn: “Lệnh trời quyết trảm, cấp cấp như luật lệnh.”

      Xong việc tất lấy tiền thù lao, có lúc dưới trăm tệ, có lúc là con gà mái, cũng có lúc là rổ trứng gà.

      Lúc ăn cơm với Tần Phóng, ông ta vừa mới làm lễ cúng bái cho người khác xong, được con gà mái nên đem dây buộc vào chân bàn. Con gà mái kia cứ kêu quang quác khiếp đảm, vổ cánh phành phạch, vẫy đạp lung tung dấy lên bụi bặm đất, thức ăn cũng may mắn thoát khỏi.

      Tần Phóng thấy thế chẳng buồn ăn gì nữa nhưng Dư Đại Thông lại ăn ngon lành, nắm chiếc đùi gà lắc lư, vừa ngấu nghiến vừa từng chữ: “Khưu Sơn á… biết cách mấy đời rồi. Năm đó là đồng môn với ông cố tôi, đều là tiểu đạo sĩ trong đạo quan, kiếm miếng cơm ăn thôi…”

      ra Khưu Sơn và ông cố tôi có gì ly kỳ, ly kỳ chính là sư phụ của họ, là đạo sĩ vân du, biết tại sao cuối cùng lại đến chỗ hẻo lánh của chúng tôi lập đạo quan, sau đó còn chết ở đấy. Ông ấy dạy Khưu Sơn chút công phu, nhưng Khưu Sơn quá tham lam, dã tâm quá lớn nghe lời sư phụ khuyên bảo, nhất quyết ra ngoài xông xáo…”

      đến đây dừng lại nhai nuốt, rồi ra vẻ thần bí kề sát vào Tần Phóng: “Tôi với cậu rồi đó, sư tổ tôi tuyệt đối là cao nhân. Biết tiếng phổ thông, ông cố tôi còn từng nghe ông ấy kể chuyện Bát Kỳ, cậu biết Bát Kỳ ? Khi đó vẫn còn triều đại phong kiến, người Mãn Thanh làm vua, tôi đoán sư tổ tôi chừng là thuộc hạ của vương gia hay hoàng đế rồi.”

      “Cậu đừng nghi ngờ, ông tôi , sư phụ ông có cái rương bảo bối, được khóa bằng cái ổ to như cái bát, có lần ông tôi nhìn lén qua cửa, thấy trong rương toàn là quần áo dát vàng, vàng bạc óng ánh, đồ đạc và châu ngọc chậc chậc…”

      Gã hạ giọng: “Cậu xem, bên trong rương kia có phải Hoàng Mã Quái tivi thường chiếu ? chừng sư phụ của ông cố tôi hầu hạ bên cạnh hoàng đế đấy. Sau đó phải Từ Hi thái hậu cướp quyền sao? Nhất định khi đó nơi nương tựa của sư tổ ngã, bị truy sát nên mới trốn đến nơi hẻo lánh của chúng tôi cư.”

      Dư Đại Thông này xem phim cung đấu triều Thanh nhiều quá rồi. Tần Phóng bật cười, bất chợt nghĩ đến: Khi đó Thiệu Diễm Khoan giúp Khưu Sơn đối phó Tư Đằng nghe xuất phát từ nguyên nhân xưởng dệt Hoa Mỹ sắp đóng cửa, Khưu Sơn hứa đưa cho Thiệu Diễm Khoan tiền của. Lúc ấy rất hoang mang, cảm thấy Khưu Sơn chẳng qua là đạo sĩ nghèo, có tài vật gì hiếm có để cậu chủ như ta để mắt đến chứ? Lẽ nào…

      ngồi thẳng người: “Sư tổ của ông có phải rất tốt với Khưu Sơn, truyền thụ y bát gì đó cho ông ta ?”

      Dư Đại Thông vỗ đùi: “Có thể đấy, phải biết rằng…”

      đến đây, gã bỗng khựng lại, sau giây lát do dự mới xòe bàn tay với Tần Phóng: “Thêm 50 đồng nữa.”

      Tần Phóng cười khanh khách, vứt ví tiền lên bàn: “ hay cho ông hết.”

      Kỳ lạ, hề thấy gã Dư Đại Thông này tham lam, ngược lại cảm thấy kiểu tính toán bằng đầu ngón tay của gã vô cùng đáng .

      Dư Đại Thông vui mừng, gã hắng giọng trở về việc chính: “Do ông tôi phấn đấu, đầu óc lại tệ, chẳng học được chân truyền gì. Khưu Sơn lại khác, học hành khắc khổ, đầu óc thông minh, sư tổ rất thích ông ta, nghe cho ông ta rất nhiều thứ, y bát này, pháp bảo này, tiền này… Sau đó …”

      Gã căm phẫn: “Sau đó, Khưu Sơn như chim phượng hoàng bay khỏi ngọn núi hoang vu còn quay trở lại nữa. Cuối cùng là ông tôi đưa tiễn sư tổ đoạn đường cuối cùng, mua quan tài chôn cất còn thiếu người ta hai xâu tiền đấy. Bởi vậy người thà dễ bị bắt nạt… Này người em, sao cậu lại muốn hỏi thăm Khưu Sơn vậy? Sau này ông ta thế nào?”

      Tần Phóng bỗng nổi ý định trêu đùa: “50 đồng.”

      Dư Đại Thông vội vàng xua tay: “Thôi , thôi , tôi chưa từng gặp Khưu Sơn bao giờ, tôi quan tâm đến ông ta. Cậu hỏi , cậu hỏi .”

      Ánh mắt Tần Phóng dần căng thẳng: “Ông mới nhắc đến… pháp bảo gì vậy?



      Nhan Phúc Thụy nghe đến đây cũng hồi hộp nín thở: “Pháp bảo gì?”

      Ngược lại Tần Phóng cười lớn: “Ông cảm thấy có pháp bảo sao?”

      “Dư Đại Thông là người Thiểm Tây, chỗ ông ta ở là huyện Chiêu Hòa, năm Quang Tự thứ XIX trong “Huyện Chí Chiêu Hòa” có đoạn văn thế này. Nội dung là giờ Tỵ mùng Hai tháng Chín năm Quang Tự thứ XIX ở Tây Bắc xuất ánh lửa, ngôi sao băng to như cái đấu, kéo theo sấm sét đùng đoàng rơi xuống rừng rậm. Mây đen giăng kín, người trong huyện sợ đến mức bất động, qua hai ngày đến xem thấy được cái hố sâu cả thước, xung quanh đen sì như than, ba năm mọc nổi cọng cỏ.”

      Nhan Phúc Thụy nghe như thế hiểu ra sao, Tần Phóng biết ông đầu óc trì trệ liền : “Năm Quang Tự XIX là năm 1893, trong Huyện Chí ghi lại trời rơi xuống thiên thạch, bốc lên khói đen khói vàng nghi ngút. Hai ngày sau có người dân đến thăm dò thấy mặt đất có cái rãnh sâu hơn cả thước, tất cả xung quanh đều bị cháy sém, sau đó mảnh đất kia ba năm liền cọng cỏ.”

      Rốt cuộc Nhan Phúc Thụy hiểu, nhưng càng hoang mang hơn: “ phải là thiên thạch rơi xuống sao? Có gì kỳ lạ ư?”

      Tần Phóng : “Đây là Huyện Chí Chiêu Hòa ghi lại sau này, bởi vì hôm đó xuất ánh lửa lại bốc khói đen nghi ngút, người dân sợ có độc dám đến gần, hai ngày sau mới xem xét. Nhưng Dư Đại Thông , đêm mà thiên thạch rơi xuống, sư tổ liền dẫn theo hai đệ tử chỉ mới hơn mười tuổi vào rừng. Tối hôm đó xảy ra chuyện…”

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :