1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại, huyền huyễn] Bán yêu tư đằng - Vĩ Ngư

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 8:


      Trong phòng rất yên tĩnh, lúc này Nhan Phúc Thụy mới nhớ ra phải nhai nuốt miếng khoai tây trong miệng. Tần Phóng thấy hơi bất an, xưa nay Tư Đằng giống kiểu người có tính kiên nhẫn, đây lại là chuyện riêng của , tại sao lại phân biệt lớn mà kể lể cho nghe hết nhỉ?



      Trong ba người, có lẽ chỉ có Nhan Phúc Thụy coi câu chuyện này như chuyện cổ tích: “Vậy sau đó thế nào?”



      Tư Đằng cười cười: “Sau đó tôi đến chỗ hẹn chứ sao.”



      ***



      Trước đó cũng đoán được lần này gặp mặt hề thuận lợi. Nhưng cố chấp của Bạch vẫn vượt xa sức tưởng tượng của . Bạch cảm thấy chuyện này phải là lỗi của Thiệu Diễm Khoan, tất cả đều quy cho Khưu Sơn bày mưu quỷ kế.


      – Nhất định Khưu Sơn xấu tôi rất nhiều ở trước mặt Diễm Khoan, cho nên Diễm Khoan mới bị che mắt.



      ấy là con trai cả, áp lực gia nghiệp rất nặng, là Khưu Sơn hèn hạ mang tiền ra dụ dỗ ấy, ấy chỉ nhất thời hồ đồ thôi.



      – Tôi tin tưởng chỉ cần cho tôi thêm chút thời gian, ở chung với ấy lâu, ấy biết tôi luôn lòng đối đãi, đổi cách nhìn về tôi ngay.



      Diễm Khoan, Diễm Khoan, Diễm Khoan. Thiệu Diễm Khoan làm sai gì cả, cho dù có cầm dao cắt cổ , cũng chỉ tự huyễn hoặc mình cho rằng lỡ tay. Tư Đằng chế nhạo Bạch : “Thiệu Diễm Khoan có vợ, muốn làm vợ bé người ta, ngại mất thể diện sao? Mà đâu chỉ là mất mặt thôi, ngay cả bọn quái chúng tôi rồi cũng dám chường mặt ra ngoài nữa.”



      “Diễm Khoan quang minh chính đại cưới tôi, lễ nghĩa đều có đủ, tuyệt để tôi phải chịu thiệt thòi. Ngoài những lễ nghi phong tục phô trương, còn tổ chức cả tiệc cưới theo kiểu phương Tây ở bến Thượng Hải nữa.”



      “Vậy mà cũng tin à?”



      Bạch nhìn xoáy vào mắt : “Tôi tin chứ! Nếu ấy làm đúng lời…” – Giọng ta bỗng lạnh vài phần : “Nếu ấy làm đúng lời tôi gả nữa. phải ấy muốn lấy tiền của Khưu Sơn sao? Vì tiền ấy nhất định cho tôi được thỏa nguyện. Tôi làm mất mặt quái, tôi được cưới hỏi đàng hoàng, sau khi đến bên cạnh ấy, ngày đêm ở bên nhau, còn sợ thể khiến ấy hồi tâm chuyển ý sao?”



      Nụ cười Tư Đằng dần tắt: “ vậy chẳng khác nào .”



      Phải thừa nhận là trước khi đến gặp Bạch , có ý định ra tay, tin Bạch cũng giống vậy. Vũ lực xưa nay đều là tất yếu sau khi đàm phán thất bại.



      ***



      Tư Đằng cười nhìn Tần Phóng: “Khi ấy dù thế nào tôi cũng ngờ được rằng mình lại bị Bạch giết chết. Dù đến tại, tôi vẫn nghĩ ra, lòng tôi tạp niệm, vứt phần tình cảm con người vốn thuộc về quái, chỉ toàn tâm toàn ý làm quái, muốn kéo Bạch quay đầu. Về tình về lý, tôi hẳn phải là người thắng, tại sao ông trời lại chọn ta?”



      dùng từ “chọn” khiến Tần Phóng nhớ đến lời vừa , lúc phân thể nhất định bên mạnh hơn. Để là bên nào mạnh hơn trước đó ai biết được cả, nên bảo rằng do ông trời chọn lựa cũng đúng. Nhưng tiêu chuẩn mà ông trời chọn là gì chứ?



      Tần Phóng và Tư Đằng đều hoang mang như nhau. Dù nhìn ở phương diện nào, đều nên là Tư Đằng mạnh hơn. trắng ra, quái chính thống, mà Bạch Thiệu Diễm Khoan, lại còn có ý nghĩ sinh con, xem như là kẻ phản nghịch. Đầu óc ngốc nghếch, chỉ vì người đàn ông xứng đáng mà hề do dự giết chết Tư Đằng. Tại sao Bạch lại mạnh hơn?



      Thế nhưng theo Nhan Phúc Thụy, điều căn bản nằm ở đó: Bạch mạnh là do ta mạnh, điều này phải tự bản thân có thể quyết định. Giống như trời sinh có người đẹp người xấu, đó là số mệnh, có gì đâu mà tiểu thư Tư Đằng phải rối rắm?



      Ông chỉ nóng lòng muốn biết chuyện tiếp theo: “Tiểu thư Tư Đằng, vậy về sau thế nào?”



      ***



      Về sau à? Chuyện sau đó tận mắt nhìn thấy, có điều trong lòng có thể mường tượng ra. Dựa theo lời kể của Giả Quế Chi và lá thư dài ngoằng của Bạch trong rương, ghép thêm cả những mảnh chi tiết nho phát câu chuyện sau đó là thế này:



      Đêm hôm đó, Giả Tam ma xui quỷ khiến thế nào lại chạy đến xưởng dệt Hoa Mỹ đóng cửa, hồ đồ đẩy cánh cổng ra. Cảnh tượng trước mắt khiến bay mất hồn vía, lúc định chạy trốn ra ngoài cổng đóng sầm lại.



      Cóc, cóc, cóc…



      Tiếng giày cao gót dừng lại ngay trước mặt , Giả Tam bị dọa sợ run lẩy bẩy, quỳ lạy liên tục. Bạch hỏi ông: “Muốn sống ?”



      Răng Giả Tam va vào nhau lập cập, ngừng “muốn”, nhưng do là người tỉnh khác nên phát ràng. Sau đó nữa bỗng cảm giác lưng mình như có con sâu ngọ nguậy, rồi bò lên cổ, bò đến mặt. Ở trước mặt Bạch , dám đưa tay vỗ, lúc nhột đến chịu được nữa thứ đó lại xông thẳng vào mũi .



      Tiếp theo Giả Tam được lĩnh giáo uy lực của đằng sát, run rẩy co quắp mặt đất, mắt nổ đom đóm, nhưng bên tai vẫn nghe tiếng máu tí tách.



      Bạch : “Nếu nghe lời sau này phải chịu đau đớn thế này nữa.”



      ta phân phó Giả Tam mang cái xác kia , ở phía Bắc chiến tranh an toàn, phía Nam loạn lạc cũng ổn định. cho phép đến phía Tây Nam mà cầu về phía Tây Bắc, càng hoang vắng càng tốt, ta : “Nghe ở Tây Bắc có người dân tộc sinh sống, người dân tộc tốt, họ hỏi han lung tung chuyện của người Hán. Sau khi đến ở lại đó, rồi viết lá thư cho tôi biết địa chỉ của .”



      ta địa chỉ nhận thư, cầu Giả Tam phải nhớ kỹ. Khi đến người nhận thư do dự lâu sau mới cất lời: “Gửi cho tôi, Bạch , tiểu thư Bạch .”



      Giả Tam run như cầy sấy: “Bạch tiểu thư, tôi biết chữ.”



      Bạch : “Chỉ là viết địa chỉ thôi mà, tìm người nào biết chữ viết thay là được. Nhưng mà…” – ta nở nụ cười bí hiểm : “Sau đó cũng thể dọn nhà nơi khác, vì ở bên này tôi cũng viết lá thư cho , có lẽ là ba năm hay năm năm sau, cũng có lẽ là sáu bảy năm, kiên nhẫn chút, nhất định có lúc nhận được. Lá thư này thể tìm người đọc giúp, chỉ có thể xem mình, tự phải học chữ, đọc được sớm hay muộn cũng có gì khác nhau. Lời tôi muốn , chuyện phải làm đều ở trong thư. Tôi cũng sợ sinh lòng phản trắc, nếu có ý định đó cả nhà đều chết hết, tin cứ việc thử .” Lại : ” Phải an táng cái xác kia đàng hoàng, chôn ở nơi mà người bình thường tìm ra được, càng vắng vẻ càng tốt. Ngày sau tôi còn có việc dùng đến.”



      Giả Tam càng run rẩy kịch liệt hơn. tìm mảnh vải trong xưởng bọc kín thi thể, đặt vào chỗ ngồi xe kéo của mình, kéo mạch về nhà, chân nhũn hết cả ra.



      Về đến nhà, giấu thi thể trước, sau đó với vợ: “Chúng ta phải dọn nhà đến Tây Bắc.”



      xong ngã cắm đầu xuống, lay thế nào cũng tỉnh. Sáng sớm hôm sau nhắc lại như cũ, lúc này vợ mới nhận thấy hóa ra phải là say rượu nhảm, liền đập đồ đạc, khóc lóc ầm ĩ, Giả Tam cũng có chút hối hận.



      Đúng lúc đó con trai bỗng : “Tía, hôm qua tía ngủ, có thứ dài bò ra từ mũi tía, con đến gần xem lại vọt luôn vào tai con, rất là ngứa. Nhưng sáng thức dậy thấy ngứa nữa, cũng biết là do con hoa mắt hay là nằm mơ.”



      Đằng sát! Giả Tam sợ hãi, sau đó là tức giận, giơ tay gạt hết nồi niêu bếp xuống: “Bà có hay ? tôi dẫn con , bà tìm thằng khác mà tái giá ! ”



      chặng đường bôn ba, cộng mấy bận lênh đênh, rốt cuộc cả nhà Giả Tam ở lại Nang Khiêm. cất công chạy đến tận huyện thành, định viết thư cho Bạch . Nhưng Nang Khiêm thể nào so với Thượng Hải, rất hiếm người biết chữ, người xung quanh đa phần ngay cả tiếng hán cũng biết . Vất vả lắm mới gặp được vài người hay chữ đều là người có thân phận địa vị, còn là văn thư trong quân đội, ai mà thèm kiên nhẫn dạy biết chữ chứ? Ngọng nga ngọng nghịu lại còn phải kiếm sống tại nơi đất khách, nào có thời gian học chữ, mấy năm trôi qua số chữ biết được cũng chỉ đếm đầu ngón tay.



      Lúc trước tiểu thư Bạch , có lẽ là ba hay năm năm, cũng có lẽ là sáu bảy năm, nhưng thực tế lá thư này đến chậm hơn tưởng tượng nhiều. Lá thư do thương nhân nay đây mai đó khi đến Tây Bắc làm ăn mang đến, sợ là nếu thông qua bưu điện lạc mất rồi.



      biết được hai chữ viết bên ngoài lá thư: Bạch . Hai chữ này giống như là cầu nối dẫn thẳng đến cơn ác mộng, Giả Tam lập tức vừa học chữ, vừa tập đọc thư. Mãi sau này có phong trào xóa nạn mù chữ, thành phố cử thầy giáo đến, nảy sinh ý nghĩ, mỗi ngày cầm bút vẽ theo vài chữ nguệch ngoạc, rồi làm rối loạn trật tự, mang hỏi thầy: “Thầy, chữ này đọc là sao ạ, có ý nghĩa gì?”



      Đến ngày, rốt cuộc đọc hiểu hết được lá thư, cả người như bị xối nước đá. Thế mới biết, khoản nợ từ trời giáng xuống này biết là đời có trả được hay .



      Trong thư, Bạch tiểu thư hỏi : có phải đằng sát chui vào người đứa con trai rồi hay ? Sau này con trai có con, bất kể là trai hay , đằng sát đều cha truyền con nối, mãi mãi ngừng. Có việc cần đời sau của Giả Tam làm, tính từ ngày nhận được thư cho đến lúc phải bắt đầu là vào bảy mươi năm sau, nếu kéo dài làm trễ đến tám mươi năm sau đại nạn trút xuống đầu, còn nếu cuối cùng làm được Đằng Sát lấy mạng kẻ đó. chỉ là mạng người mà còn tuyệt tự, cả nhà chết hết. Nhưng nếu làm được có hồi báo, dù vàng bạc hay của cải, có cầu gì cứ , dù là hồi sinh người chết cũng phải chuyện thể…



      Giả Tam run rẩy đọc xong, xòe mười ngón tay ra trước mắt mới nhớ ra là đủ đếm. Tính từ ngày nhận thư sao? Đó là năm 1937, cách khác, có việc phải bắt tay vào làm từ năm 2007, nếu đến 2017 mà làm được



      2007, khi đó chết mất từ lâu rồi, chuyện này cũng đến phiên con trai , chỉ có thể là cháu, cũng có thể là đến thế hệ sau nữa. Tim đập thình thịch, xem xem lại chuyện trong thư căn dặn phải làm.



      Trong thư nhắc đến trấn làm nghề ươm tơ nuôi tằm ở vùng ngoại thành Hàng Châu, đề cập đến phú hộ trong trấn, còn có người tên là Tần Lai Phúc.



      ***



      Lòng Tần Phóng lạnh toát. Tư Đằng im lặng, quay đầu nhìn đăm đăm vào bức họa Bạch tường.



      Giọng của Tần Phóng run run: “Thị trấn mà … trấn đó… có nhà cũ của tôi… Tần Lai Phúc… hình như là…”



      Tư Đằng ngắt lời : “ phải hình như, Tần Lai Phúc chính là tên của ông cậu. Tần Phóng, có phải cậu nên đến đây bái lạy . Nếu như tôi đoán sai, cậu chính là đời sau của Bạch và Thiệu Diễm Khoan.”



      Thoáng chốc, trong phòng lặng ngắt như tờ. Phá vỡ yên tĩnh là giọng lắp bắp kinh ngạc của Nhan Phúc Thụy: “Gì… gì… gì cơ?”

    2. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 9:


      Tần Phóng vẫn bất động, vẻ mặt cứng đờ : “Nhà tôi họ Tần mà.”



      Tư Đằng cười cười: “Ngay lúc này quả rất khó chấp nhận, nhưng cậu tin cũng phải thôi. Điều này là do tôi suy đoán, nếu cậu thấy hợp lý có thể phản bác.”



      Nhan Phúc Thụy thương hại nhìn Tần Phóng. Trong lòng ông, tiểu thư Tư Đằng thông minh hơn Tần Phóng, nếu ấy đoán như vậy dĩ nhiên là phải có lý rồi. Tần Phóng à… cậu nhất định phản bác lại được đâu.



      chuyện lâu như vậy dường như khiến cho Tư Đằng hơi mệt, ngồi xuống ghế, nhìn Nhan Phúc Thụy khoanh chân cầm túi khoai tây, lại thấy Tần Phóng vẫn động đậy: “Cậu mệt sao? Có muốn ngồi xuống ?”



      mệt!”



      Giọng nghe có vẻ khó chịu, nhưng Tư Đằng giận, vẫn tự lẩm bẩm: “Ngàn câu vạn chữ biết phải từ đâu cả… Thôi từ chỗ gia nghiệp của Thiệu Diễm Khoan . Cậu có nhớ lúc xem hình nhà cũ của cậu, tôi tôi từng đến đó rồi ?”



      Tần Phóng im lặng gật đầu.


      “Đó là năm 1936, tôi và Thiệu Diễm Khoan gặp lại nhau được thời gian, rất ân cần chủ động, thường xuyên hẹn tôi chơi. Khi ấy xưởng dệt nhà chưa đóng cửa, tôi ở Thượng Hải cũng khá buồn chán. xưởng nhà có lui tới làm ăn với ít trấn ở vùng Giang Chiết, nơi đó cảnh sắc thiên nhiên trong lành, mọi người trong trấn đều kính nể là cậu chủ nên đón tiếp rất nồng hậu, có thể đến đó đạp thanh.



      Vào lúc đó liệu có từng gặp ông cậu hay tôi có ấn tượng gì. Nhưng nghe Thiệu Diễm Khoan , cả trấn đều có mối buôn bán với các xưởng dệt ở Thượng Hải, tôi tạm thời suy đoán là ông cố Tần Lai Phúc của cậu cũng có làm ăn với xưởng dệt Hoa Mỹ.



      Đến năm 1937, bởi vì kinh doanh xuống dốc, xưởng dệt Hoa Mỹ bị đóng cửa, nhưng gia nghiệp của Thiệu Diễm Khoan vốn hùng hậu, đóng cửa xưởng cũng ảnh hưởng đến cuộc sống ăn chơi hoang đàng của . Sau đó Thượng Hải thất thủ, lúc đánh giặc người ta đâu còn màng gì khác nữa, đến năm thứ hai xảy ra loạt vấn đề, trong đó có những khoản nợ của các nhà xưởng . cách khác, Thiệu Diễm Khoan thiếu nợ rất nhiều, mà theo hiểu biết của tôi về , đại khái ỷ vào việc nhà máy đóng cửa nên khất nợ trả.”



      mỉm cười nhìn Tần Phóng: “Trong khoảng thời gian đó, trong nhật ký của ông cố cậu lần đầu tiên xuất cái tên Bạch .”



      Nhật ký của ông cố? Tần Phóng nhớ đến quyển sách kê dưới góc tủ. Khi đó Tư Đằng xem rất cẩn thận, còn xé lấy vài trang giấy có nhắc đến Bạch . Đương nhiên Tần Phóng nhớ từng câu từng chữ, chỉ nhớ đại loại là ông cố nhắc đến lúc gia cảnh túng quẫn được Bạch tiểu thư “ thay”.



      Nhan Phúc Thụy bỗng kích động, giơ phắt cánh tay lên muốn phát biểu ý kiến, nhưng chưa được Tư Đằng cho phép lên tiếng rồi: “Tiểu thư Tư Đằng, chuyện này tôi biết, bảo tôi đến hỏi thăm chuyện ở quê Tần Phóng, tôi từng nghe danh Bạch tiểu thư này, có nhớ , lúc trở về tôi còn báo cáo với nữa…”



      Tư Đằng có phản ứng gì, trái lại Tần Phóng thoáng sửng sốt: “ bảo Nhan Phúc Thụy đến quê tôi dò la tin tức à?”



      Tư Đằng cười: “Phải, nếu sao? Tôi đưa Nhan Phúc Thụy ngàn dặm xa xôi đến Hàng Châu để làm gì? Tôi thiếu người chạy việc thôi, lẽ vì tôi thích ông ta chắc?”



      Nhan Phúc Thụy tức tối rút cánh tay lại. Tiểu thư Tư Đằng trắng trợn quá, có cần phải thẳng thừng thế ? Giống như ông đây này, ông cũng thích ấy nhưng ngoài mặt phải vẫn rất lịch kính trọng sao?



      Tư Đằng nhìn Nhan Phúc Thụy: “Khi ấy bà lão kia gì, ông thuật lại cho Tần Phóng nghe .”



      Nhan Phúc Thụy nghiêm túc thuật lại: “Bà lão kia , cái xưởng dệt ở Thượng Hải kia đáng chém nghìn dao, thiếu nợ nhà bà rất nhiều tiền, đóng cửa liền đóng, xu cũng chịu trả. Còn nhà họ Tần nịnh bợ người Thượng Hải, lại có quan hệ mờ ám với Bạch tiểu thư đại diện xưởng dệt nên ta mới chịu thanh toán nợ nần cho nhà ông ta. Nếu cũng thanh toán hết cho nhà bà, giờ bà cũng là tiểu thư con nhà giàu như người ta, được gả đến nhà giàu có trong thành phố, đến nỗi bị tên súc sinh kia cướp…”



      Ông chợt im bặt, cảm thấy tiểu thư Tư Đằng và Tần Phóng có lẽ quá quan tâm đến chuyện bà lão kia bị thằng cháu cướp tiền dành dụm hay .



      Tư Đằng hỏi Tần Phóng: “Hiểu chưa?”



      Hiểu rồi! Thiệu Diễm Khoan chính là lạc đà chết vẫn to hơn ngựa, nếu thanh toán hết các khoản nợ có lẽ khó khăn, nhưng chỉ trả cho hai nhà thành vấn đề. Khi đó tất nhiên nhà dùng mọi cách khẩn cầu, chỉ thiếu điều dập đầu quỳ lạy Thiệu Diễm Khoan nữa thôi. Lúc này Bạch liền xuất với thân phận đại diện xưởng dệt, từ đó “cứu giúp”, giải quyết vấn đề cấp thiết cho Tần Lai Phúc, khiến ông đội ơn ta vạn lần. Mối liên hệ đầu tiên của Bạch và Tần Lai Phúc diễn ra cách vô cùng tự nhiên, hề cố ý.



      Tần Phóng hỏi câu: “Tại sao ta lại chọn Tần gia chúng tôi?”



      “Lúc chọn Giả Tam là chọn bừa, nên phải dùng đằng sát để khống chế, nhưng ở mức độ nào đó, Bạch cũng chính là tôi. Tôi rất hiểu bản tính của ta, trước khi lựa chọn tất nhiên phải cẩn thận tìm hiểu nhân phẩm và cách đối nhân xử thế của đối phương, có lẽ vì vậy ông cậu mới lọt được vào mắt ta. Có điều chọn Tần gia hay ai khác đều quan trọng, bởi ta chọn ai cậu mang họ người đó.”



      Tần Phóng nghiến răng: “Điều này cùng lắm chỉ có thể chỉ ra rằng Bạch biết ông tôi, hoặc là ông tôi chịu ân huệ của ta, làm việc giúp ta thôi. Tại sao lại tôi chính là hậu duệ của Bạch ?”



      “Cậu đừng vội, chuyện xưa còn dài mà.” – Tư Đằng tạm dừng chút, “Tiếp theo phải đến đoạn nào nhỉ, à, quay lại bên Thiệu Diễm Khoan, cậu còn nhớ đứa cháu mở quán ăn tên Thiệu Khánh của ?”



      Dĩ nhiên là nhớ, người đàn ông trung niên kia rặt tiếng Thượng Hải, khi nhắc đến Thiệu Diễm Khoan vẻ mặt đầy căm phẫn: “Ông cố kia của tôi quả là lão chết bầm!”



      “Cậu còn nhớ thế nào về Bạch ?”



      Chuyện này Tần Phóng vô cùng ấn tượng. Lúc ấy Thiệu Khánh bà Hai này rất tà ma, lai lịch cũng quái lạ, thân thiết với ai trong nhà cả. Có khi mất dạng mấy ngày liền, mà mỗi lần thấy bà ta đâu ông cố cũng bảo người tìm… Sau lại nghe bà Hai mang thai, chưa sinh ra lại đâu mất, quay về nữa. Qua mấy tháng, Khưu Sơn tìm đến nhà, bảo mang đồ của bà Hai từng dùng đốt hết , hình chụp có bà ta cũng cắt bỏ hết.



      “Bạch có nhiều người quen dù ở Thượng Hải hay ở nơi khác, nếu tôi đoán sai, ta thỉnh thoảng biến mất mấy ngày rất có thể liên quan đến Tần Lai Phúc. phải Tần Lai Phúc từng nhắc đến chuyện bà cố của cậu bị bệnh, rồi may mắn được Bạch tiểu thư cho thuốc sao? cách khác, Bạch và Tần gia vẫn giữ quan hệ qua lại.”



      Tần Phóng hoảng hốt: Đương nhiên là giữ quan hệ qua lại rồi, đến năm 1946 phải họ còn cùng nhau du ngoạn Tây Hồ sao? Quả nhiên tiếp theo Tư Đằng liền nhắc đến điều này.


      “Tôi cậu là hậu duệ của Bạch và Thiệu Diễm Khoan bởi vì năm Bạch chết, các mốc thời gian khá lạ. Đầu tiên là Bạch mang thai, còn chưa sinh bỏ đâu mất. Thiệu Khánh là mấy tháng sau đó Khưu Sơn tìm đến nhà, cách khác, thời gian ta bỏ phải là vào nửa năm sau của năm 1946, có thể là vào tháng Tám hay tháng Chín. Tiếp theo là mùa đông năm 1946, ta đến thăm nhà ông cố , họ còn cùng nhau du ngoạn Tây Hồ. Đêm giáng sinh 25 tháng 12 cùng năm đó, đám người Khưu Sơn và Thương Hồng mang thi thể ta ra khỏi thành, sau bởi vì gặp phải tai nạn nên làm mất thi thể. Suy ra, ta phải bị giết trước ngày 25 tháng 12, như vậy, thời gian ta đến Tây Hồ phải sớm hơn, ít nhất là vào cuối tháng 11 đầu tháng 12.



      việc xảy ra trong khoảng thời gian mùa đông năm 1946 quá dày đặc, theo tôi đoán, ta sinh con hẳn là vào tháng 10 hoặc tháng 11, mới sinh xong lặn lội đường xa đến thăm Tần Lai Phúc, còn cùng nhau chơi hồ, sau đó Khưu Sơn tìm đến giết ta. Cậu thấy hơi lạ sao? Trong tấm hình kia của ông cố cậu là có mang theo con trai cùng, mà đứa bé kia nhìn giống vừa mới được sinh ra tí nào.”



      Khoan , khoan , vậy đứa bé trong tấm ảnh của ông cố phải là con của ông sao?



      Tư Đằng nhìn đến vẻ mặt kích động như muốn lại thôi của Tần Phóng: “Suy đoán của tôi là khi đó Bạch biết được tin Khưu Sơn sắp đến, ta phải chuẩn bị sẵn sàng. Thừa dịp này rời khỏi nhà họ Thiệu trước, nghĩ cách sinh con ra sớm hơn. ta thăm ông cố cậu ra là để gửi con, ông cố cậu có con, nên tự nhiên có được đứa con tâm trạng rất tốt, mang theo vợ, “con” cùng du ngoạn Tây Hồ, chụp lại bức ảnh kỷ niệm, còn viết là đón tiếp người bạn Bạch .”



      Tần Phóng nghe nổi nữa: “ phải, con của Bạch vẫn ở bên ta kia mà? nhớ lời quan chủ Thương Hồng à? Khi đạo trưởng Lý Chính Nguyên và Khưu Sơn trấn giết Tư Đằng, bên người ta có đứa bé.”



      Dường như Tư Đằng dự đoán trước được phản ứng của , chỉ thoáng nhìn rồi tiếp: “Khi tôi Tần Lai Phúc có con là bởi vì mấy năm đó với gia cảnh khá giả đáng lẽ sinh được nhiều con rồi. Nhưng Tần Phóng à, nhà cậu đều là độc đinh, luôn đơn truyền. Nếu con trai của ông cố cậu là của Bạch ôm đến, như vậy nghĩa là ông cậu chưa hề có con đẻ của mình, việc này chắc có liên quan đến thân thể yếu ớt của bà cố cậu. Nhưng theo tôi đoán, tình trong đó có thể phải là do thân thể tốt mà là ở chỗ… thuốc Bạch đưa.”



      — Vợ bị bệnh tim, Bạch đưa thuốc, bác sĩ ở Thượng Hải đúng là tuyệt diệu.



      “Bạch vốn giỏi việc thuốc thang, phụ nữ bị bệnh có thầy thuốc trong trấn chẩn trị, đâu khiến ta phải ngàn dặm xa xôi đến đưa thuốc? Với lại, thuốc gì mà hiệu quả nhanh chóng như vậy? Tôi đoán có hiệu quả nhanh phải là do thuốc mà là lực của ta thúc đẩy cho tinh thần bà cố cậu. Bởi vì thấy có hiệu quả nên từ đó thường xuyên sử dụng, uống lâu dài bị sẩy thai hoặc là thể sinh con được. Như vậy mới có thể nuôi dưỡng đứa bé trai, thương hết mực như con ruột cách hợp tình hợp lý. Còn có việc nữa, cũng từ việc đó để tôi xác nhận suy đoán của mình, chính là trong những gì ông cậu ghi lại còn đề cập đến chuyện khác.”



      Tư Đằng gằn giọng bỏ sót chữ: “Sói hoang mò đến trấn, ban đầu còn cho rằng là nhìn nhầm, cho đến đêm qua nhà họ Lưu bị mất cháu, nghe là cửa mở toang, dấu móng vuốt còn ràng. Bạch đề nghị căn dặn tôi tớ phải đóng chặt cửa, gia cố tường viện.”



      “Cậu thấy lạ sao? Sớm mất, muộn mất, lúc Bạch đến thăm lại mất cháu. Tôi hỏi thăm kỹ, nhưng đứa cháu nhà họ Lưu bị mất xét theo tuổi tác hẳn là xấp xỉ với con của Bạch , hoặc có chênh lệch nhau hai tháng là tốt nhất, vậy càng hoàn mỹ. Khưu Sơn sắp đến, dĩ nhiên Bạch phải nghĩ cách hoán đổi, làm sao ta nỡ để con ruột mình phải chịu chết chứ?”



      Lòng Tần Phóng chấn động: “Ý của là ngay cả con của ta, Khưu Sơn cũng muốn bỏ qua sao? Nhưng quan chủ Thương Hồng đây chỉ là việc ngoài ý muốn thôi mà.”



      “Quan chủ Thương Hồng , chỉ là trong quá trình trấn giết xảy ra rủi ro, mà khi ấy bản thân ông ta cũng còn tuổi, biết được ngọn nguồn của chuyện này. Dù việc ngoài ý muốn ấy, Khưu Sơn cũng bỏ qua cho đứa bé kia đâu. Vì…” – đến đây bỗng hạ giọng, đôi mắt sáng quắc lên cách kỳ lạ, “Cậu còn nhớ muốn giết chết được con quái phải làm như thế nào ?”



      Tần Phóng sửng sốt, sau đó khi nhớ được ra sắc mặt trắng bệch , bất giác lùi về sau hai bước.



      — Muốn giết chết được con quái phải xả hết máu của nó.



      Tư Đằng có thể sống lại phải vì gặp được duyên kiếp, cũng phải vì dị bảo trời ban, mà là vì năm đó Khưu Sơn thể hoàn toàn vắt cạn máu . Có lẽ ông ta nằm mơ cũng nghĩ ra được Bạch dùng cách thức ngầm khác, lặng lẽ truyền lại huyết mạch của mình. Lúc đó khi thể hỏa táng cốt của Bạch , quả ông ta cũng có nảy sinh lòng nghi ngờ, cũng muốn mang cốt về Thanh Thành làm phép kỹ lưỡng hơn. Có điều vẫn thua Bạch bước, bởi dưới lòng đất Nang Khiêm cách đó ngàn dặm, vẫn còn bộ hài cốt, lẳng lặng chờ sau này … hồi sinh.

    3. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 10:


      Trong lòng Tần Phóng vô cùng rối rắm, ngực nặng trĩu, kích động muốn sập cửa bỏ , dù cho tiếp theo còn bí mật gì cũng muốn nghe thêm nữa.



      Tư Đằng cũng im lặng chốc lát, chuyện phát triển đến mức này cũng thấy bất ngờ. Nhưng sắp xếp lại tất cả các mảnh ghép, cũng chỉ có thể cười khổ mà thừa nhận: Dường như… mọi chuyện chỉ có thể là như vậy thôi.



      Ban đầu khi sống lại còn cho rằng mình phát ra bí mật mà trước đây chưa ai phát ra được: Hóa ra máu người vào tim quái là có thể khiến quái sống lại.



      Dần dần cũng bắt đầu nghi ngờ, nhưng khi ấy quá ít manh mối, những người xuất lộn xộn, chứng cứ cũng đủ để nối kết những người này lại. Sau đó Ương Ba cũng rập khuôn theo, cố gắng hồi sinh Thẩm Ngân Đăng nhưng thành…



      Cho đến tại, gần như đều ràng, giống như đứng ở cao nhìn xuống mới phát , hóa ra đám người hỗn loạn như vậy đều có vai trò của riêng mình, hô ứng lẫn nhau.


      Trong yên lặng bao trùm, Nhan Phúc Thụy lại là kẻ sát phong cảnh, ông nhìn Tần Phóng tràn đầy hâm mộ: “Hóa ra Tần Phóng và tiểu thư Tư Đằng là thân thích à?”



      Thân thích? Tư Đằng thấy buồn cười. : “Sau khi biết tiền căn hậu quả, lại xem được cầu mà Bạch đưa ra với Giả gia và Tần gia, tất nhiên còn khó để tưởng tượng được diễn biến chuyện này nữa.”



      ***



      Bạch viết cho Giả Tam lá thư, trong thư ta có nhắc đến thị trấn nuôi tằm ươm tơ ở Giang Nam, trong trấn còn có phú hộ tên Tần Lai Phúc. ta dự cảm được biến cố năm xưa, ngay lúc đó vùng Đông Nam thế cục bất ổn, ngược lại vùng Tây Bắc lại khá an toàn. Mà xương cốt Tư Đằng còn được chôn ở Nang Khiêm, Giả gia ở đó giữ mộ, cho nên căn dặn Giả Tam phải an cư tại đó được rời xa.



      Thiết tưởng điểm hay nhất là Giả gia và Tần gia có thể trong mấy chục năm liền vẫn giữ liên lạc với nhau bằng “nguyên nhân có vẻ khá chính đáng”, như vậy đến lúc Giả gia ra tay, ít nhất cũng bớt việc phiền phức phải tìm người.



      Cho nên nhà Tần Phóng vẫn có lời lưu truyền đến Nang Khiêm dập đầu trả ơn, với lại khi đến Nang Khiêm rồi, còn có thể “liên lạc với người tên là Giả Quý Hồng”.



      “Bà cố ở huyện Tịnh Hóa, gặp được ân nhân ở Nang Khiêm, sau khi gả cho ông đến phía Đông mưu sinh” chắc hẳn chỉ là lý do mà Bạch bịa ra. Bởi vì mọi dấu hiệu đều cho thấy Tần Lai Phúc chưa bao giờ rời khỏi vùng lân cận Hàng Châu. Vợ ông ở đó có thân bằng quyến thuộc, cũng phải là nữ nhi. Về phần huyện Tịnh Hóa, khi ấy Bạch có ấn tượng sâu đậm với việc Khưu Sơn cũng vì nạn đói ở huyện Tịnh Hóa mà rời khỏi Thượng Hải, nên tiện thể thêm mắm dặm muối vào cũng chưa biết chừng.



      Nhưng trong khoảng thời gian dài như vậy, rất khó đảm bảo rằng đời con cháu Tần gia hoàn toàn tuân theo lời căn dặn. Vì vậy Bạch cũng tính toán đến trường hợp xấu nhất, nếu làm theo đúng kế hoạch cũng sao. Đời con cháu của Giả gia đương nhiên vẫn phải làm theo rồi, bọn họ bị đằng sát uy hiếp, muốn giữ được mạng cũng chỉ có thể vâng lời.



      Điều này có thể giải thích được vì sao lúc Nhan Phúc Thụy đến quê Tần Phóng tìm hiểu, có người cho biết ” người phụ nữ trung niên và người đàn ông để râu quai nón cũng từng đến hỏi thăm”, họ còn họ là “bà con xa của Tần gia, muốn biết thế hệ con cháu nhà này ở đâu”.



      Tiếp đó hai người bắt cóc Tần Phóng suôn sẻ, mang đến Nang Khiêm, tìm kiếm nơi ngày xưa chôn hài cốt, đến tận khi xuất việc ngoài ý muốn là thấy hài cốt Tư Đằng đâu cả.



      ***



      Cuối cùng hiểu hết, Tần Phóng hỏi Tư Đằng: “Cho nên việc thứ năm của tìm cốt của Bạch … để hợp làm với ta?”



      Tư Đằng gật đầu. vươn cánh tay ra ngắm nhìn tỉ mỉ, giống như có thể nhìn thấy được xương cốt mình dưới lớp da thịt: “Ban đầu bản thân tôi cũng từng do dự nên tìm cốt trước hay là lấy lại lực trước. Sau đó tôi nghĩ, lấy lại được lực trước tốt hơn, có lực có năng lực lên trời xuống đất, rồi sau đó tìm cốt Bạch dễ dàng hơn. ngờ…”



      Bây giờ còn có thể gọi là Tư Đằng, đợi đến khi và Bạch hợp thể sao? Nếu suy đoán của Tư Đằng đúng là Bạch kia là người sinh ra ông nội , đến lúc đó, Tư Đằng có nửa là Bạch , phải gọi là gì? Đột nhiên cảm thấy, việc Khưu Sơn vận chuyển hài cốt Bạch ra khỏi thành gặp phải tai nạn bất ngờ khiến cốt biến mất cũng phải là chuyện xấu gì. Ít ra, có thể làm ngày đóđến chậm hơn.



      Tần Phóng do dự : “Có điều là… hài cốt Bạch mất, thời gian lại lâu như vậy rồi, đầu mối hoàn toàn có, muốn tìm lại phải là chuyện sớm chiều được.”



      Tư Đằng lại cười khẩy. Giọng mang theo chút mỉa mai: “Cậu cảm thấy với tâm tư của Bạch , ta an bài ổn thỏa cho bộ hài cốt của mình hay sao? Trước khi ta chết lâu từng du ngoạn Tây Hồ với Tần Lai Phúc, cậu có còn nhớ khi ấy xảy ra chuyện gì ?”



      Xảy ra chuyện gì cơ chứ? Về việc chơi hồ ấy giờ chỉ còn lại có tấm hình và bức tranh.



      Hình là cả nhà Tần Lai Phúc chụp ảnh lưu niệm bên cây cầu gãy ở Tây Hồ, gia đình vui vẻ ấm áp, phía sau tấm hình còn có hàng chữ ông viết: Mùa đông năm 1946, dẫn vợ con chơi hồ, tiếp đón bạn Bạch , vui vẻ chơi đến tận hứng mới về.



      Khi đó Tư Đằng có bình luận rằng: Chữ của ông cố cậu giống như là gà bới ấy.



      Còn bức tranh kia là vẽ cảnh mùa đông ở tháp Lôi Phong, xung quanh trơ trọi, con sông chia đôi bức họa, góc là tháp Lôi Phong đứng lặng lẽ đơn, góc dưới là bóng tháp in sông giống như đúc, bên cạnh còn đề bài thơ:



      Tuyết trắng mù mịt, cảnh tượng hoang tàn.



      Hoàng hôn soi bóng nước, xương phơi đỉnh.



      Bên dưới bức tranh còn có hàng chữ : Mùa đông năm 1946, dẫn vợ con chơi hồ, sáng tác trong lúc cao hứng.



      Khi đó vốn chẳng hiểu hết ý tứ, bây giờ mới phát chữ “xương” này rất có thâm ý. Khi đó họ còn vui vẻ, quyết chơi hồ đến tận hứng mới về tâm trạng phải rất tốt, tại sao lại làm ra bài thơ nghe gở thế này? Sau đó Tư Đằng có , mấy câu thơ đó chứa tình cảm, xuất phát từ , vì vậy có lẽ bài thơ này do Bạch đọc lên, Tần Lai Phúc chỉ là người đề bút.



      Tư Đằng thở dài: ” Cùng chơi hồ, nhưng tâm trạng đôi bên hề giống nhau. Tần Lai Phúc được Bạch phó thác con trai, từ đó có người kế thừa, cả nhà vui vẻ bên nhau. Về phần Bạch ta đến là để chọn nơi chôn cất cho mình.”



      Tần Phóng buột miệng: “Bạch biết mình sắp chết, cũng biết kẻ đối phó với ta là Khưu Sơn, chắc chắn xương cốt của ta bị Khưu Sơn nghiền thành tro, ta chọn nơi chôn mình phải là làm điều thừa thãi hay sao? Trừ phi…”



      Trừ phi ta biết Khưu Sơn thể nào tiêu hủy được hài cốt của ta.



      Lời tiếp theo của Tư Đằng xác minh cho việc này: “Muốn giết quái, vắt khô máu nó là việc đầu tiên, tiếp theo phải làm phép tiêu hủy cốt. Nhưng lúc ấy, thứ nhất là nửa cốt của tôi bị phân chia, thứ hai là vì đứa trẻ sơ sinh mang theo dòng máu của quái được hoán đổi kia. Cho nên dù Khưu Sơn có nghiền hài cốt Bạch thành tro mà thể vắt khô máu ta Bạch vẫn biết rằng xương cốt của ta nhất định bị hủy, chỉ cần nghĩ cách cướp lại từ chỗ Khưu Sơn… hoặc là trộm về là được.”



      Lưng Tần Phóng bỗng ớn lạnh: “Ý của là, tai nạn bất ngờ ngày ấy khiến hài cốt Bạch tự dưng biến mất ra… là do có người làm ư?”



      “Cậu cho rằng là thế nào? Bạch đối với Tần Lai Phúc tốt như vậy, trước tiên là thanh toán hết nợ nần của xưởng dệt Hoa Mỹ cho ông ấy, sau đó còn tặng đứa con trai, cầu lại chỉ là tương lai muốn ông đến Nang Khiêm bái lạy thôi sao?” – Tư Đằng gằn từng tiếng, “Nếu Giả giacanh giữ xác của tôi Tần gia có nhiệm vụ canh giữ xác của Bạch đấy!”



      “Tôi đoán, sau khi du ngoạn về, Bạch và Tần Lai Phúc có ước định ngầm, ta cho Tần Lai Phúc bất kỳ bí mật gì, cũng cho phép ông ấy hỏi, chỉ bảo ông ấy làm theo mà thôi. Mà nhân phẩm của Tần Lai Phúc rất tốt, trượng nghĩa, giữ chữ tín, lại chịu nhiều ân huệ của Bạch như vậy tất nhiên hết mình vì tri kỷ. Việc Bạch muốn Tần Lai Phúc làm là bứt dây động rừng, ngầm nghĩ ra cách lấy lại hài cốt từ tay Khưu Sơn, sau đó an táng dựa theo địa điểm ta chỉ định. Cho nên bốn câu thơ kia phải là cảm xúc nhất thời lúc chơi hồ mùa đông, cũng phải là đa sầu đa cảm than khóc gió mưa gì cả, đó là Bạch muốn cho tôi biết… nơi chôn hài cốt của ta thôi.”



      Đầu óc Tần Phóng ù đặc , cho rằng mình cảm thấy hỗn loạn và hồ đồ, ngờ rằng lại trở nên minh mẫn chưa từng có.



      ta sắp xếp xong xuôi tất cả. Bảy mươi, tám mươi năm sau, Khưu Sơn và đám đạo môn ta căm hận chắc chắn sống được đến lúc đó, sinh mạng họ tự kết thúc. ta muốn nhờ vào thiên tính bán ông trời ban cho, yên lặng tránh khỏi số mệnh bị trấn giết, cho mình tương lai khác. Chưa chắc tươi sáng nhưng ít ra phải là thế cuộc dầu sôi lửa bỏng này, còn Khưu Sơn, có Thiệu Diễm Khoan nữa.



      Câu “Tôi trở lại” vào lúc trút hơi tàn của ta khiến Khưu Sơn bận tâm, ông ta chỉ cho rằng đó là cuồng ngôn trong lúc ta giãy dụa trong vô vọng. Tiểu đồ đệ của Lý Chính Nguyên bị dọa cho sợ hãi, Hoàng Ngọc kiên trì dỗ dành an ủi. Thi thể dán đầy bùa chú bốc cháy nghi ngút, ngọn lửa cao nhất thậm chí còn vươn đến tận mái hiên.



      Lúc ngọn lửa lụi dần , Khưu Sơn nghĩ, rốt cuộc kết thúc rồi. Sau đó, để đề phòng chuyện rắc rối, ông ta mang hài cốt cháy đen kia về Thanh Thành. Ngày 25 tháng 12 năm đó, trời đầy mây đen, mưa lất phất, bọn họ lảo đảo đẩy chiếc xe, chỉ có Thương Hồng đội giấy dầu say sưa ăn bánh bao. Mấy người khác đều có cảm giác đè nén khó hiểu, họ biết rằng cách họ xa vẫn có người theo dõi. Đôi mắt sáng quắc kia nhìn chằm chằm vào chiếc quan tài cột bằng dây mây, hề khiến người khác chú ý.



      Sau đó trung vang lên tiếng nổ lớn, quả cầu lửa đỏ loét phá vỡ màn sương, đám người bị khí nóng hừng hực hất văng , đầu óc u mê trong chốc lát. Sau khi tỉnh táo lạixung quanh chợt ồn ào, có người còn đau đớn gào thét. Khưu Sơn rất vất vả mới tìm được đủ đồng bọn, phát đồ đạc xe rơi rải rác đất, mà phần lớn đồ quan trọng lại biến mất, bao gồm cả chiếc quan tài kia.



      Ngày cuối cùng năm 1946, đêm khuya, Tây Hồ, Hàng Châu. Tần Lai Phúc mang theo chiếc quan tài quấn dây mây, vẻ mặt gấp gáp, thỉnh thoảng dừng chân lại như tìm ai đó, đến khi phía sau ông vang lên giọng khàn khàn.



      “Ông chủ Tần… ông chủ Tần…!”



      Quay đầu nhìn lại, ông thấy chiếc thuyền màu đen từ từ cập bờ, dòng nước lặng lẽ rẽ ra hai bên theo mái chèo khua lên.

    4. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Quyển 8: Tư Đằng



      Chương 1:




      Nhan Phúc Thụy cảm thấy chỉ cần có mặt Tần Phóng mọi phương diện của cuộc sống đều được nâng cao. Lúc quay trở về Hàng Châu rốt cuộc lại được ngồi máy bay. Nhưng kỳ lạ là suốt mấy ngày qua ông lại dám chuyện với Tần Phóng nữa. Trước kia ông vốn dám chuyện với Tư Đằng, xem Tần Phóng là người bạn trẻ thân thiện. Bây giờ ngược lại, ông cảm thấy tiểu thư Tư Đằng còn dễ chuyện hơn.



      Cũng là vì hai ngày trước ông bị Tần Phóng nạt cho trận. Khi đó chuyện ở Nang Khiêm xong xuôi, cũng cần thiết phải ở lại nữa. Tần Phóng gọi xe đến đón, ông và cùng đứng chờ xe ở đầu đường. Lúc ấy trong lòng vẫn còn thổn thức vì câu chuyện của Tư Đằng, thế là ông luyên thuyên ngớt với Tần Phóng.



      quái thông minh hơn cả con người, bất kể là Tư Đằng hay Bạch đều như vậy. Đầu óc cứ vòng vòng vèo vèo thế có mệt cơ chứ?



      – Mọi người ở bên cạnh nhau cũng phải là lâu , Tư Đằng vẫn chưa bảo tôi , chắc là còn muốn sai tôi đến tháp Lôi Phong để đào hài cốt Bạch lên rồi. Đợi ấy làm xong tất cả, tôi cũng trở về Thanh Thành, coi như đây là tôi thay mặt Nhà Ngói trả ơn cho tiểu thư Tư Đằng thôi…



      – Này, Tần Phóng, cậu phải gọi tiểu thư Tư Đằng là gì nhỉ, bà sơ sao? Cậu có người thân là quái đấy, sau này chẳng ai dám bắt nạt cậu đâu.



      Tần Phóng ngay lập tức nổi giận đùng đùng, gắt lên với ông: “Ông muốn ông mà gọi ấy là bà sơ, mau dập đầu nhận bà !”


      Nhan Phúc Thụy giật nảy cả mình: Tần Phóng làm sao vậy nhỉ? Biết mình là hậu duệ của quái nên giờ thay đổi luôn rồi sao?



      Về sau khi chuyện với Tần Phóng ông lại phải chú ý hơn, đồng thời cũng phát hình như Tần Phóng đối với tiểu thư Tư Đằng cũng trở nên xa lạ hơn trước. Trước đây có chuyện gì Tần Phóng cũng trực tiếp với Tư Đằng, bây giờ lại toàn bảo Nhan Phúc Thụy truyền tin.



      – Ông với Tư Đằng rằng xe chạy thẳng đến Tây Ninh, phải ngồi rất lâu, nếu đường mà muốn dừng lại nghỉ ngơi bảo tôi tiếng.



      – Ông với Tư Đằng là đặt vé máy bay xong rồi.



      – Ông với Tư Đằng vì phải khống chế mật độ chuyến bay, máy bay của chúng ta chưa đến, còn phải đợi.



      Đến lúc ngồi chờ máy bay, Nhan Phúc Thụy mới dám ‘phản kháng’ lần: “Tại sao tôi phải lại với tiểu thư Tư Đằng, ấy ngồi bên đó, tự cậu .”



      Ông thề, lúc ông ra những lời này vẻ mặt vẫn vô cùng ôn hoà, lại còn tươi cười nữa ấy chứ, nhưng Tần Phóng kia lạnh lùng thốt lên câu khiến ông á khẩu: “Cái gì cũng là tôi tự cần ông để làm gì, giữ lại chỉ để ngắm chắc?”



      xong quay người bỏ luôn, Nhan Phúc Thụy thất thần rất lâu, sau đó nghe được hai bé ở bên cạnh ông thầm to : “Ngầu quá! Mình thích!”



      Ngầu cái quái gì mà ngầu, ngầu có thể ăn được à? Sống trong xã hội này phải biết tôn trọng kiểu người đàn ông chính thống, chịu cực chịu khổ, có tài hoa, đáng tin, kiên định mới đúng chứ? Như thế này sao có thể trông cậy vào mấy người như các dấn thân đưa đất nước lên con đường đại hóa được?



      Nhan Phúc Thụy trừng mắt lườm hai nữ sinh kia cái.



      Lúc lên máy bay, trùng hợp là vị trí ghế ngồi lại giống với khi về từ Kiềm Đông, ba vé vé bị sắp ngồi mình ở hàng sau, hai vé ngồi ở hàng trước. Nhan Phúc Thụy rất tự biết thân biết phận, chuẩn bị đến hàng sau ngồi mình chợt Tần Phóng cản ông lại: “Ông ngồi chung với tiểu thư Tư Đằng .”



      Hả? Hả? Hả?



      Sau khi máy bay cất cánh, Nhan Phúc Thụy thầm hỏi Tư Đằng: “Tiểu thư Tư Đằng, có cảm thấy… dạo này Tần Phóng hơi là lạ hay ?”



      Tư Đằng khép hờ mắt, thản nhiên hỏi: “Lạ chỗ nào?”



      Nhan Phúc Thụy thở dài: “Tôi cũng biết phải thế nào, nhưng tóm lại là giống với trước kia… Tiểu thư Tư Đằng, thấy vậy à?”



      Ông dỏng tai lên chờ Tư Đằng trả lời, nhưng hồi lâu vẫn nghe thấy gì, tưởng là lại mặc kệ ông rồi. Lúc ông định coi như tự mình làm bẽ mặt Tư Đằng lại lên tiếng: “Ông đổi lại chỗ ngồi với Tần Phóng .”



      Nhan Phúc Thụy thấy vô cùng vui mừng, nhưng khi cởi dây an toàn lại hỏi thêm câu: “Nếu Tần Phóng muốn đổi sao?”…



      Sau đó Nhan Phúc Thụy giở trò khôn vặt, lúc ra với Tần Phóng, ông cố ý theo lời Tư Đằng ngay: “Tần Phóng, chúng ta đổi chỗ .”



      Tần Phóng buồn ngẩng đầu lên: “ đổi.”



      Nhan Phúc Thụy lúc đó mới đắc ý lên giọng: “Nguyên văn của tiểu thư Tư Đằng là thế này: Nếu Tần Phóng chịu bảo cậu ấy cút qua đây.”



      xong ông tự đắc nhìn Tần Phóng, ý là: Cậu có hay kệ xác cậu, tôi chỉ truyền lời thôi. Cậu bực bội cứ qua mà cáu gắt với Tư Đằng kia kìa.



      Quả nhiên là sắc mặt Tần Phóng hết xanh lại trắng, cuối cùng vẫn nghiến răng đứng lên. đến bên cạnh Tư Đằng, cũng ngồi xuống ngay, chỉ hỏi : “ tìm tôi có chuyện gì?”



      Tư Đằng ngước mắt nhìn , lại nhìn xuống chiếc ghế trống bên cạnh. Kỳ lạ là lúc này khiến cho Tần Phóng nhớ lại câu khi lập quy định của trước đây rất lâu:



      – “Tính tình tôi tốt, thích người khác cung kính khách sáo với mình, chỉ cần ánh mắt thôi cậu phải biết là nên làm gì.”



      thất thần chốc lát, rốt cuộc vẫn ngồi xuống.



      Tư Đằng hỏi : “Gần đây cậu bị làm sao vậy hả?”



      Tần Phóng lặng thinh, hai ngày qua quả tính tình nóng nảy hơn trước, luôn cảm giác trong lòng nghẹn ứ, hở tí là nổi cáu. – “ có gì.”



      Tư Đằng cười: “ có gì là tốt, chuyện sắp thành công, tại gần đến đích, tôi hi vọng có gì phức tạp xảy ra.”



      Tần Phóng im lặng rất lâu mới khẽ hỏi: “ nhất định phải… hợp thể với Bạch à?”



      Dù sao chỗ này cũng phải là gian riêng tư gì, xung quanh còn có hành khách khác nữa, cho nên lúc đến điểm mấu chốt, giọng tự động hẳn .



      Dường như Tư Đằng hề thấy bất ngờ, nhìn vào mắt : “Cậu có ý kiến gì sao?”



      Tần Phóng thoáng do dự, bản thân cũng ràng lắm, thế nhưng lại tự động hết lòng mình ra: “Tôi thích Bạch .”



      Tư Đằng nhìn Tần Phóng: “Bạch sinh ra đâu phải cần cậu thích.”



      ràng là thiên vị Bạch , tuy nhiên nghĩ cũng đúng, đứng ở góc độ nào đó, Bạch cũng chính là .



      Tần Phóng thấy mắt tự dung cay cay: “Ban đầu rất ghét ta, biết ta chết trong tay của Khưu Sơn còn khen là ông ta giết rất hay. Bây giờ phát tất cả đều là do ta sắp xếp, bởi ta hối hận, ta muốn đền bù cho , cho nên mới cảm kích ta, đúng ?”



      Tư Đằng phải, cũng phải, chỉ lẳng lặng nghe tiếp.



      “Tần gia bị ta hại cho tuyệt tự, giúp ta nuôi con lại còn phải xem ta là đại ân nhân. Giả Tam khi bị cuốn vào chuyện này, từ đó phải chuyển nhà, còn tin tưởng vào cái hoàn dương khí gì đó của ta nữa. và tôi đều biết, nếu dùng tôi để hồi sinh , vậy hoàn dương khí kia nhất định là của tôi, thể nào dùng vào người ai khác được. ta vì bảo vệ con mình mà xem thường tính mạng của con người khác… Tôi biết tôi có tư cách để phán xét ta, cũng thể cầu quái phải sống có đạo nghĩa được. Tôi chỉ biết rằng, nếu lúc ấy, người sống lại ở Nang Khiêm là ta mà phải là tôi giúp ta đâu.”



      Có đôi khi Tư Đằng làm việc cũng rất tàn nhẫn, thể là người tốt, nhưng ít ra Tần Phóng vẫn có thể chấp nhận được hành vi của . Suốt quãng thời gian ở chung, chưa từng thấy xem mạng người như cỏ rác, nhưng Bạch khác, so với Tư Đằng ra Bạch còn có tính quái nhiều hơn.



      “Tôi chưa từng gặp Bạch , nhưng nghe những suy đoán của về ta, tôi nhìn thế nào cũng thấy ta giống như người phụ nữ vì tình mà mê muội cả.”



      Tư Đằng lặng im. Tần Phóng hít sâu hơi rồi tiếp: “Lúc trước nhắc đến ở xưởng dệt Hoa Mỹ, Bạch vẫn bào chữa giúp Thiệu Diễm Khoan, bị Khưu Sơn che mắt. Tôi cảm thấy những lời đó đều là để gạt thôi. ta nhất định sớm tin lời , chỉ là ta cam lòng.”



      Bạch bắt đầu đề phòng Thiệu Diễm Khoan, nhưng lại cam lòng nên tự ảo tưởng nếu cho ta ít thời gian, ta có cơ hội khiến hồi tâm chuyển ý. Nhưng khi đó Tư Đằng dùng khí thế lấn át, cho ta bất cứ cơ hội nào, Bạch bắt đầu cảm thấy Tư Đằng chính là trở ngại. Trong thời gian ba ngày, ta suy nghĩ kỹ lưỡng mọi chuyện, ta tham lam hơn cũng nhìn xa hơn so với những gì Tư Đằng nghĩ.



      Thứ nhất, ta vẫn muốn thăm dò và tranh thủ nơi Thiệu Diễm Khoan, dù là vì hay là vì cam lòng.



      Thứ hai, ta vẫn muốn làm quái, vì so với con người, dù ở năng lực hay là tuổi thọ, quái vẫn vượt trội hơn rất nhiều.



      Thứ ba, ta chỉ muốn làm sao thoát khỏi Khưu Sơn và đám người đạo môn đeo bám dai dẳng kia, cho dù là dùng cách trực diện hay ngấm ngầm.



      Trước giờ ta hề có cảm giác áy náy với Tư Đằng. Tư Đằng cũng chỉ giống như Tần gia và Giả gia, ngay từ đầu cũng chỉ là quân cờ ta sắp xếp mà thôi. Tư Đằng luôn nghĩ ra vì sao ông trời lại chọn Bạch . Chẳng có gì mà nghĩ ra, chỉ đơn giản vì người trong cuộc thường u mê. Bạch có mưu kế thâm sâu, biết suy tính lâu dài, chịu nhẫn nhục hơn Tư Đằng. ta có thể bình tĩnh ở lại bên cạnh Thiệu Diễm Khoan lâu như vậy, có thể coi chuyện sinh con như cách duy trì huyết mạch, có thể còn giả bộ như tan nát cõi lòng vào cái lúc bị Khưu Sơn trấn giết.



      Tất cả mọi chuyện đều do Bạch đứng phía sau thao túng, dù cho tại biết đích xác hài cốt ta chôn ở đâu, mọi người, mọi chuyện vẫn theo những gì ta dự tính từ trước, dần dần đến kết cục cuối cùng, hội tụ với nhau.



      Tại sao lại chọn Bạch ư? Đương nhiên phải là ta rồi, lẽ nào còn có ai thích hợp hơn ta sao?



      chuyện hồi, giọng Tần Phóng hơi run: “Tư Đằng, nếu tất cả đều do Bạch an bài, nếu mục đích cuối cùng phải là muốn hợp thể với mà là ta muốn sống lại sao?”



      Tư Đằng cười rộ: “Có gì khác nhau sao?”



      Tần Phóng : “Có chứ.”



      cúi đầu, khe khẽ thầm: “, ta là ta, ta phải là .”



      Tư Đằng gì thêm, quay người, kéo tấm che nắng cửa sổ máy bay lên. Sắc trời tốt, tầng mây cao như vậy lại thấy có ánh nắng, những đám mây xám xịt, rời rạc kéo dài, rồi lại cuồn cuộn quấn lấy nhau. Trán Tư Đằng tì vào cửa sổ máy bay.



      tượng bán có hai cách giải quyết. là bài trừ mâu thuẫn, hợp thể lại. Hai là, đôi bên đánh nhau, dùng vũ lực tiêu diệt đối phương, thu hồi cốt, trở lại làm lần nữa.



      Nhưng bất kể là cách nào, núi thể có hai hổ. Bên yếu nhất hoặc là bị tiêu diệt, hoặc là… tự động tiêu tan. Giống như hai dòng nước chảy gặp nhau, hòa vào lớn, hoàn toàn bị dung hợp, lấn át.



      ***



      Thiệu Diễm Khoan từng đưa xem tuồng kịch “Kinh Kha giết Tần”. Trong kịch, Kinh Kha phải lấy đầu tướng quân Phàn Vu Kỳ làm lễ vật dâng lên cho vua Tần, Thái Tử Đan nỡ, Kinh Kha bèn gặp riêng Phàn Vu Kỳ, kể hết từ đầu đến cuối, Phàn Vu Kỳ tự nguyện dâng lên thủ cấp. Lúc đó, Kinh Kha che mặt rơi lệ, Phàn Vu Kỳ rút kiếm tự cắt ngang cổ. Đầu rơi ra, Thái Tử Đan đau khổ kêu gào: “Phàn tướng quân ơi!”



      Thiệu Diễm Khoan lúc ấy thổn thức khôn nguôi, lẩm bẩm: “Có đôi khi vì lấy đại cục làm trọng, phải có chút… hy sinh bất đắc dĩ.”



      Lúc ấy thế nào nhỉ? : “Đúng vậy, có điều phải xem là có đáng giá hay .”

    5. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 2:

      Nhan Phúc Thụy có linh cảm rằng cuộc chuyện của Tần Phóng và tiểu thư Tư Đằng diễn ra vui vẻ cho lắm, bởi vì sau khi đến Hàng Châu, Tư Đằng chỉ ở nhà Tần Phóng có đêm rồi dọn đến ở tại khách sạn tư nhân Hoa Trôi Theo Dòng Nước bên Tây Hồ.



      Khách sạn này lớn, chỉ là căn nhà hai tầng, có sân trước và sân sau, ngói xám, giếng trời, giàn dây leo và bàn đá, trông rất cổ kính. Nhan Phúc Thụy sợ khách sạn đông người, ra vào tiện, trước đó còn muốn nhưng sau khi vào ở rồi mới biết ra Tần Phóng thương lượng với người ta, bao hết cả khách sạn trong vòng tháng rồi. Tư Đằng và ông cứ việc ở cả ngày lẫn đêm cũng có ai quấy rầy, ngoại trừ việc đến giờ ăn có người đến đưa cơm.



      Vị trí địa điểm cũng tốt, là nơi tĩnh lặng giữa khu phố huyên náo, vừa mở cửa sổ ra là thấy ngay tháp Lôi Phong, hừng đông sương giăng kín mặt hồ, hoàng hôn ánh tà dương kéo dài bóng tháp.


      Thế nhưng cảnh có đẹp đến mức nào nữa nhìn mãi rồi cũng nhàm, trân châu ngắm hoài cũng thấy chán. Nhan Phúc Thụy nhìn cảnh này chưa đến hai ngày cảm thấy nản. Với ông, Tây Hồ như chậu nước rửa rau cực lớn, còn tháp Lôi Phong đứng thẳng trông như quả bí đỏ vĩ đại.



      Lúc quá nhàm chán ông cũng gọi điện thoại hai lần cho Tần Phóng. Ý của Tần Phóng là thân thể Tư Đằng tốt, cần nơi yên tĩnh như vậy để nghỉ ngơi, với lại khách sạn Hoa Trôi Theo Dòng Nước rất gần với tháp Lôi Phong, ấy có thể đến đó bất cứ lúc nào.



      nghe cũng có lý, Nhan Phúc Thụy lại thuận miệng hỏi: “Sao cậu đến?”



      Tần Phóng im lặng chốc lát: “Công ty có việc.”



      Ồ, đúng rồi, công ty, Tần Phóng là người giàu có mà! Sau khi ý thức được điều này, Nhan Phúc Thụy thấy hơi mặc cảm tự ti. Người giàu còn chăm chỉ như thế, càng tô đậm thêm cái cảnh có tiền đồ của ông. Nhan Phúc Thụy bắt đầu nhìn thẳng vào vấn đề “tương lai”: Nhà ở Thanh Thành bị dỡ bỏ, Nhà Ngói cũng còn bên ông, ông phải suy tính cho việc mai sau mới được…



      Buổi tối, ông nằm nhoài bàn đá ngoài sân, than ngắn thở dài, việc bán xiên que nướng là nghề chính của ông, ông muốn từ bỏ, nhưng có thể mở quán lẩu cũng rất tốt. Trước kia mỗi lần trời mưa ông đều luống cuống tay chân mãi mới căng được tấm bạt để che chắn quầy hàng, khi ấy thấy rất hâm mộ mấy người mở quán lẩu, có mái che đầu, mưa đá cũng lo, thư thái vô cùng.



      Tư Đằng từ lầu xuống, chân mang đôi giày gấm, mặc áo khoác lông dê có tua rua màu nâu nhạt bên ngoài áo ngủ, vài lọn tóc bị quấn vào trong áo khoác, trông có vẻ lười nhác, thong dong. nằm chiếc ghế dựa dưới dàn dây leo, kéo lại vạt áo choàng theo bản năng.



      Nhan Phúc Thụy thấy hơi lạ: “Tiểu thư Tư Đằng, lạnh à?”



      Kỳ lạ , phải là ấy sợ lạnh sao? Ban đầu gặp gỡ ấy là vào dịp cuối đông đầu xuân, thường xuyên mặc sườn xám tơ mỏng, bắp chân để trần, như chẳng sợ bị viêm khớp gì cả. Bây giờ thời tiết dần trở nên ấm áp, mà ấy lại thường xuyên có biểu sợ lạnh.



      phải bị bệnh rồi đấy chứ? Tần Phóng nếu thấy thoải mái bảo tôi gọi điện thoại cho cậu ấy biết đấy.”



      Tư Đằng lạnh lùng liếc nhìn ông: “Gọi điện thoại cho cậu ấy có ích gì, cậu ấy tới tôi liền cảm thấy thoải mái sao? Ngoại trừ Bạch ra, dù cho là lão Ngọc Hoàng đến cũng vô ích.”



      Ồ, biết rồi, là vì cốt bán tại tải được lực của Thẩm Ngân Đăng. Nhan Phúc Thụy liên tưởng đến ví dụ chính xác, tình trạng này ra rất giống với việc ăn cơm, dạ dày chỉ to cỡ bàn tay mà cố nhét lượng thức ăn bằng hai bàn tay vào dĩ nhiên bị khó chịu rồi. Mà cái loại lực này lại tiêu hóa được như thức ăn, nằm yên còn đỡ, khi nó sôi trào càng khó chịu.



      Ông tự thấy so sánh này rất hay, đắc ý định đem khoe khoang với Tư Đằng, nhưng nghĩ ngợi kỹ lại dám: Từ lúc tiểu thư Tư Đằng hút lực của Thẩm Ngân Đăng đến nay, luôn thấy khó ở. Có thể con người ta vẫn nên sống an phận tốt hơn, danh ngôn rất hay, phải là của mình, dù có cố lấy được cũng chưa chắc có phúc mà hưởng.



      Dĩ nhiên ông dám lời này ra miệng, đành đổi thành giọng dè dặt: “Vậy tiểu thư Tư Đằng có cần nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa ?”



      Tư Đằng cau mày. Tịnh dưỡng đúng là ý của , luôn cho rằng tìm nơi yên tĩnh, lòng lo lắng, mọi an lành khó chịu trong cơ thể theo đó mà biến mất, tiếp theo tinh lực dồi dào trở lại, có thể dốc toàn lực ra ứng phó với việc cuối cùng. Bây giờ xem ra lâu như thế nhưng khó chịu do lực của Thẩm Ngân Đăng gây ra vẫn làm hao tổn nguyên khí của . Con người lúc dưỡng bệnh có thể là “bệnh như kéo tơ”, nhưng bây giờ lại như bị rút từng sợi tơ , càng nghỉ ngơi càng thấy chóng mặt, đầu nặng trịch, chân bẫng.



      Ánh mắt lướt qua vai Nhan Phúc Thụy, nhìn xa xăm. Nhan Phúc Thụy sững sờ hồi lâu mới nhìn theo ánh mắt của .



      Tháp Lôi Phong đứng sừng sững giữa hồ lúc nửa đêm, thân tháp biết được bắt bao nhiêu bóng đèn, sáng lung linh rực rỡ. Thắng cảnh nhắc đến trước kia là “Nắng chiều Lôi Phong”, nhưng cảnh đêm tại càng thu hút hơn, dẫn đến vô số giá máy ảnh ba chân và ống len dài ngắn, nháy chớp liên hồi.



      tường khách sạn dán tấm áp phích du lịch Tây Hồ, hai ngày nay Nhan Phúc Thụy nghiên cứu nó rất nhiều lần. Tháp Lôi Phong ở đỉnh núi Tịch Chiếu, bài thơ kia viết thế nào nhỉ! “Tuyết trắng mù mịt, cảnh tượng hoang tàn. Hoàng hôn soi bóng nước, xương phơi đỉnh”. Theo ông lý giải, ở câu thứ nhất, “trắng” là Bạch, “cảnh” có phát gần giống với . Cho nên câu đầu tiên nhằm ám chỉ cái tên Bạch .



      Câu tiếp theo càng ràng hơn, hoàng hôn soi bóng nước, trong đó có chữ Tịch (hoàng hôn, tịch dương) và có chữ Chiếu (soi), chính là ngầm chỉ núi Tịch Chiếu. Còn có từ “đỉnh”, và núi Tịch Chiếu cũng còn được gọi là Lôi Phong, hơn nữa còn cả chữ “cốt” có nghĩa là xương. Nếu như sắp xếp lại cho ra ý nghĩa là: Hài cốt của Bạch núi Tịch Chiếu.



      Nhan Phúc Thụy nhìn tháp Lôi Phong đèn hoa rực rỡ, nuốt nước bọt, l căng thẳng: “Tiểu thư Tư Đằng, tốt nhất là chúng ta nên đào vào buổi tối, tại ban ngày du khách đông đúc, tuy ban tối vẫn có người trông giữ nhưng rốt cuộc vẫn tốt hơn. Khi đào gọi Tần Phóng theo nữa, mang lấy hai cây xẻng, đào cũng nhanh hơn…”



      Tư Đằng lạnh lùng nhìn làm Nhan Phúc Thụy lắp bắp: “Xẻng… sắt tốt sao? Vậy… vậy phải đào bằng cái gì?”



      ***



      Tần Phóng ở công ty, ấn xem từng email được gửi đến cho suốt mấy tháng nay. Bản thân cũng là mình bận hay chỉ là kiếm cớ. Nhưng ràng là muốn dừng công việc tại lại, vì như vậy khi Nhan Phúc Thụy gọi đến có thể hùng hồn : “Công ty tôi có việc bận rồi.”



      Chỗ cổng gác truyền đến tiếng mở cửa tít tít, Tần Phóng hơi bất ngờ, hơn mười giờ đêm rồi còn có người đến công ty sao? Tiếng bước chân vang lên khắp hành lang, lúc người đó đến gần, thấy hình dáng và tư thế quen thuộc, là Đơn Chí Cương.



      Nghe mọi người trong công ty , sau khi Đơn Chí Cương được đưa vào bệnh viện cũng thấy xuất tại công ty nữa. Những lời đồn thổi về ta cũng được mọi người lén lút lan truyền. Chỉ mỗi chuyện chiếc bàn thờ và tấm hình thần bí cũng có thể thêu dệt ra mấy mươi câu chuyện khiến người ta nghe mà rợn người.



      muộn thế này ta còn đến đây làm gì? Đơn Chí Cương dừng lại trước cửa văn phòng Tần Phóng, qua khung cửa kính sát đất có thể mơ hồ nhìn thấy thân hình của ta, trông uể oải, nặng nề khó tả. Tiếp đó thấy ta giơ tay gõ cửa, Tần Phóng vẫn im lặng bất động.



      lát sau, điện thoại di động vang lên, ba chữ Đơn Chí Cương màn hình. Tần Phóng cầm lên, nhìn điện thoại rồi lại nhìn dáng vẻ cong lưng gọi điện thoại của ta ngoài cửa, cuối cùng đưa máy lên tai: “Alo?”



      Đơn Chí Cương : “Tần Phóng, tôi có ý gì khác, chỉ là thấy nhân viên công ty gọi điện thoại cho tôi, hai ngày nay cậu đều đến công ty. Ba mẹ tôi ở nước ngoài sức khỏe tốt nên tôi quyết định qua đó ở với họ thời gian, tiện thể tìm kiếm cơ hội ở bên đó. Trùng hợp là trước khi tôi cậu lại trở về nên có số việc muốn với cậu.”



      “Công ty là do hai chúng ta gây dựng nên, tuy tại quan hệ giữa tôi và cậu hòa thuận như xưa nhưng cũng đến nỗi phải bỏ công ty. Ý của tôi là, cậu ở trong nước chuyện công ty phải phiền cậu tận tâm nhiều rồi. Phần trước kia của tôi, tôi vẫn lấy, tương lai nếu cậu muốn hợp tác với tôi nữa, chỉ cần giá thích hợp tôi cũng sẵn lòng buông tay. Ngược lại, nếu cậu muốn sang nhượng tôi cũng có thể ra giá cho cậu. Cả hai chúng ta đều là người trưởng thành, nên làm việc có lý trí. Tôi biết cậu vì chuyện Trần Uyển nên muốn chịu chút ơn nghĩa nào của tôi, nhưng công ty là do cả hai ta cùng bỏ sức, cậu nên…”



      Tần Phóng ngắt lời: “Cậu yên tâm , cái gì tôi nên có tôi lấy.”



      Đơn Chí Cương kinh ngạc, còn tưởng rằng phải mất rất nhiều công sức mới thuyết phục được Tần Phóng, vì nhiều khi hành động khá cảm tính, đủ tỉnh táo. So với trước đây, có cảm giác Tần Phóng khang khác, nhưng cụ thể khác ở đâu ta cũng lý giải được.



      “Còn việc gì nữa ?”



      Đơn Chí Cương hoàn hồn, ta chần chừ chút: “Còn nữa, khi cậu ở đây, tôi lo hậu xong cho An Mạn, vì nhà ấy còn ai, quan hệ với thân thích cũng được tốt. Tôi bỏ tiền mua mộ phần cho ấy… chỉ cách Trần Uyển hai hàng…”



      Tầm mắt Tần Phóng trở nên mơ hồ, cúi đầu, hít sâu hơi, cố gắng duy trì bình tĩnh: “Tôi biết rồi.”



      Tần Phóng rất ít lời, hiển nhiên là vì tối nay Đơn Chí Cương phải là vị khách được hoan nghênh, ta cười tự giễu: “Còn có việc nữa, cậu nghe được hẳn cảm thấy an ủi phần nào. Sếp Trương gọi cho tôi… cậu có nhớ ông ấy , ông sếp cảnh sát chịu trách nhiệm vụ án An Mạn ấy. Ông ấy với tôi, việc truy tìm hung thủ giết An Mạn có đầu mối, tên hung thủ họ Chu, ở Thanh Hải. Ông ấy dẫn hai đồng nghiệp đến đó, chắc là sắp tới nơi rồi…”



      Tần Phóng thoáng ngỡ ngàng. ta đến… Chu Vạn Đông ư?



      ***



      So sánh với mấy bệnh viện lớn trong nước, trang thiết bị của bệnh viện này ở Nang Khiêm quả là quá đơn sơ. Đêm khuya, điện áp của bệnh viện ổn định, đèn trần lúc sáng lúc tối. Chu Vạn Đông nằm cứng đờ giường, nhân viên y tế chưa bao giờ đề cập đến tình trạng của gã trước mặt gã, nhưng thỉnh thoảng họ vẫn nhìn gã bằng ánh mắt thương hại.



      Đời này có lẽ gã đứng dậy được nữa, mà chừng ngồi dậy cũng khó. kia rốt cuộc là ai? Gã thề chưa bao giờ nhìn thấy ta cả, ta trút giận thay cho Tần Phóng sao? Vậy rất oan ức, gã chỉ làm việc theo lệnh thôi, chủ nhân chân chính phía sau vụ việc chính là con mụ Giả Quế Chi kia kìa.



      Cửa mở, thân hình thâm thấp tròn trĩnh của Giả Quế Chi xuất , Chu Vạn Đông thả lỏng bàn tay nắm chặt đầy cảnh giác ra, vẻ dữ tợn mặt cũng hòa hoãn ít, thậm chí gã còn cố gắng mỉm cười với chị ta: Bây giờ gã chẳng còn ra dạng người nữa, phải biết tận lực đàng hoàng, huống chi Giả Quế Chi cũng coi như là có nửa ơn cứu mạng gã.



      ngờ chị ta lại đưa gã đến bệnh viện, còn chạy đôn chạy đáo tốn tiền cứu chữa cho gã.



      Giả Quế Chi đóng cửa lại, kéo ghế đến trước giường bệnh rồi ngồi xuống, thò tay lấy ra lo thủy tinh đóng nút bần từ trong túi xách, từ từ giơ lên trước mặt gã: “Nhìn xem.”



      Nhìn? Nhìn cái gì? Vẻ mặt Giả Quế Chi trông rất quái lạ, Chu Vạn Đông thầm thấy sợ hãi: Trong lọ thủy tinh hình như đâu có đựng cái gì?… , hình như là có sợi dây rất .



      Giả Quế Chi giật nút bần ra, đưa ngón trỏ vào miệng lọ. Hai mắt Chu Vạn Đông dần dần trợn to, gã thấy sợi dây kia bò lên ngón tay của Giả Quế Chi. Lúc ngón tay chị ta kéo ra, sợi dây cũng thả xuống, giống như con cá cắn câu. Sau đó chị ta gõ gõ ngón trỏ lên nệm, sợi dây kia rơi xuống chăn, nhìn kỹ thấy nó lại nhúc nhích như là muốn bò về phía gã.



      Sắc mặt Chu Vạn Đông biến đổi, gã căng thẳng nuốt nước bọt, cất lên tiếng ú ớ từ cổ họng, biết có phải do bị thương nặng hay cũng , giống như là thều thào.



      Giả Quế Chi : “Lão Triệu nhà tôi sống lại được nữa. Tiểu thư Bạch trách tôi, ấy chỉ bảo các người trông mộ cũng trông xong, giờ đây người mất phải đâu tìm nữa?”



      Thứ đó giống như sợi dây mà giống con sâu đầu đuôi hơn, mà nhất định phải cái loại hiền lành gì. Chu Vạn Đông lúc này hoàn toàn nghe thấy Giả Quế Chi gì cả, gã cuống quýt bảo Giả Quế Chi “mang ”, “mang ”.



      Giả Quế Chi làm như nghe thấy, tiếp tục đắm chìm vào dòng suy nghĩ của mình: “May mà tiểu thư Bạch cũng tức giận lắm, còn để đằng sát lấy tính mạng của tôi. Lại , Giả gia chúng tôi nhiều năm qua cực khổ như vậy, có công cũng có cán.”



      Cái thứ quái quỷ kia bò đến càng lúc càng gần, mặt Chu Vạn Đông co rúm lại vì sợ hãi.



      “Tôi , tôi cũng có ý gì cả, tôi chỉ muốn… trả thù cho lão Triệu nhà tôi thôi.”



      Nghe đến hai chữ “trả thù”, nháy mắt Chu Vạn Đông như hóa đá.



      Ánh mắt Giả Quế Chi từ từ nhìn sang Chu Vạn Đông: “Nhiều ngày chạy ngược chạy xuôi như vậy cậu cho rằng tôi quên rồi phải ? Làm sao mà tôi quên được, lão Triệu nhà tôi chết trong tay cậu. Tôi nghĩ loại người như cậu nhất định làm rất nhiều chuyện xấu rồi, người chết trong tay cậu chắc cũng chỉ có mình lão Triệu, đâm chết cậu bằng nhát dao có lợi cho cậu quá, cậu nên sống, sống để mà chịu tội lâu dài .”



      Sợi dây kia ngọ nguậy bò đến cổ Chu Vạn Đông, gã cảm giác cái lạnh buốt chợt thấm vào da. Chu Vạn Đông cắn chặt môi, cố gắng lắc đầu, tựa như muốn hất vật kia . Giả Quế Chi cười hai tiếng rồi bỗng đổi sắc mặt, trông gần như dữ tợn, nhào đến, hai tay bóp miệng Chu Vạn Đông ra.



      Chị ta : “Tôi xin tiểu thư Bạch cho tôi đằng sát, cậu chết quá dễ chịu, cho cậu bị liệt cũng quá dễ dãi. Nửa đời sau cậu cứ nằm đó yên bình sao? Nên tôi tìm cho cậu người bạn, hai người cứ tương thân tương ái, đừng xa rời nhau nhé.”



      Chu Vạn Đông giãy giụa kịch liệt hơn, lúc cái lạnh lẽo bò lổm ngổm kia trôi qua yết hầu, gã gần như chỉ còn run rẩy vì tuyệt vọng.



      Giả Quế Chi lại cười lên, chị ta ngồi phịch xuống ghế như trút được gánh nặng, nhưng như chợt nhớ ra gì đó: “Ồ, đúng rồi!”



      Chị ta lấy ra vật dài mảnh đen trắng đan nhau ra từ túi: “Tôi đưa cho cậu Cửu Nhãn Thiên Châu, con người tôi vốn là giữ lời, tôi đưa cho cậu lừa cậu đâu.”



      Đây chính là Cửu Nhãn Thiên Châu sao? Đen đen trắng trắng, hình dáng cũng chẳng đẹp, trông hệt như là món đồ nhựa rẻ tiền.



      Giả Quế Chi kéo tay Chu Vạn Đông, đặt Cửu Nhãn Thiên Châu vào lòng bàn tay gã, lại mỉa mai nắm bàn tay lại giúp gã: “Nào, cậu sờ thử , cực khổ vì nó lâu như vậy, nếu như sờ thử tiếc quá! ”



      Chu Vạn Đông như muốn xé xác Giả Quế Chi ra, mắt sáng quắc hung dữ. Chị ta cười cười điềm nhiên như , đứng dậy đến bên cửa sổ, nhàng đẩy cánh cửa ra nửa, : “Cũng nên đến rồi đấy!”



      Từ phía xa truyền đến tiếng còi xe cảnh sát càng lúc càng đến gần…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :