1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại, huyền huyễn] Bán yêu tư đằng - Vĩ Ngư

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 9:

      Cấp tốc chạy về đến nhà, dìu Tư Đằng vào phòng nghỉ ngơi, sau đó luống cuống hoàn toàn biết làm gì. Nếu là người bình thường có thể rót nước cho uống, đắp thêm chăn, mua thuốc khẩn cấp, lên nét tìm tòi cách cứu chữa thông thường, cùng lắm đưa bệnh viện. Nhưng quái, ngoại trừ gần đây bởi vì dung hợp lực của Thẩm Ngân Đăng xảy ra vấn đề thỉnh thoảng bị lạnh ra bình thường Tần Phóng chẳng thấy gì cả.

      Tất cả những thứ có thể đắp đều bị mang ra hết, nào là chăn tơ tằm, chăn lông ngỗng, thảm điều hòa, khăn lông, áo khoác. Lúc đắp lên lớp thứ ba cho Tư Đằng, rốt cuộc mở mắt ra, Tần Phóng còn tưởng rằng được ủ ấm nên tỉnh lại, nào ngờ tức giận : “Sắp đè chết tôi rồi.”

      Hóa ra là đắp nặng quá, Tần Phóng luống cuống kéo chăn ra. Bình thường trong nhà có dì quét dọn vệ sinh tính theo giờ, chưa bao giờ làm chuyện này. gom chăn lại ôm vào lòng giống như ngọn núi . Tư Đằng lại nhắm mắt, bộ ngực hề lên xuống, Tần Phóng nín thở ôm chăn đứng yên bất động, giống như sợ rằng mình vừa hít vào hơi cướp khí của vậy.

      Cũng biết qua bao lâu, Tư Đằng vẫn nhắm mắt : “Cậu còn ra làm sao tôi ngủ được?”


      Hóa ra ngủ, chỉ có điều hô hấp thôi. Tần Phóng như trút được gánh nặng, nhưng đến cuối cùng vẫn yên lòng, do dự hồi mới dè dặt hỏi : “Tư Đằng, chết chứ?”

      như vậy là sao? Tư Đằng ngước mắt nhìn . rất khẩn trương, ôm chăn nhúc nhích, đầu bị đống chăn trùm lên trông hơi ngốc lại có chút đáng buồn cười. Tư Đằng quả dở khóc dở cười, ngoài buồn cười ra lại còn có dư vị cảm động dâng lên. Tiếng cũng vô thức dịu dàng hơn rất nhiều, hỏi : “Cậu sợ cái gì?”

      lại : “Dạ dày quá lại ăn quá no thôi.”

      Tần Phóng nghe ý của có chút chịu đựng được lực của Thẩm Ngân Đăng. Nhưng đối với Tư Đằng, chuyện dung hòa lực chẳng phải là lần đầu tiên.

      “Trước kia phải cũng từng dung hợp lực của những quái khác sao? Khi đó cũng bị… tác dụng phụ vậy à?”

      Tiếng của Tư Đằng rất , chỉ sơ sơ: “Khi đó có… vấn đề ở bản thân tôi, có thể là tại cơ thể chịu nổi… Sớm biết vậy nên làm việc thứ năm trước rồi. Có điều cứ như vậy có lẽ tôi… phải ngủ hai ngày. Nếu như đến lúc đó vẫn được thử cách khác…”

      rất mệt mỏi, lông mi từ từ khép lại. Tần Phóng làm phiền nữa, rón rén ra ngoài, kéo kín tất cả rèm cửa sổ, khóa trái cửa, cài xích lại.

      Ánh nắng bị ngăn bên ngoài, trong phòng dần tối , vẻ u tối ấm áp này lại an toàn thỏa đáng. Xung quanh rất yên tĩnh, tựa như cây kim rơi xuống mặt đất cũng nghe thấy tiếng vang. Tần Phóng ôm chồng album và sách to ngồi xuống ghế salon, vặn đèn sách bên ghế lên xem.

      Đối diện ghế salon là cửa phòng ngủ khép hờ, nhìn từ vị trí của có thể thấy được Tư Đằng ngủ say.

      Tư Đằng phải ngủ hai ngày. Cửa đóng lại ngăn cách với thế giới bên ngoài, ánh sáng của ngọn đèn sách như hạt đậu, vầng sáng màu vàng thẫm bao phủ cả căn nhà khiến cả gian bỗng như trở thành chốn đào nguyên bé , trộm hai ngày nhàn hạ của kiếp phù sinh. Cũng rất tốt, nhân tiện có thể sắp xếp lại rất nhiều chuyện hỗn loạn, hiểu hơn nhiều người thường qua lại bên cạnh.

      mở quyển album cũ ra. Tấm hình đầu tiên trong tờ đầu tiên là nhà cũ ở quê, nhà phú hộ to lớn, tường màu xanh khắc hình Luy Tổ nuôi tằm tựa như tỏ với người bên ngoài rằng đây là trấn Giang Nam sống bằng nghiệp trồng dâu nuôi tằm.

      ***

      Nhan Phúc Thụy phong trần mệt mỏi đón chiếc xe ba bánh chạy bằng điện đường. Nghe đồn nơi đây sắp khai phá, lúc gần đến thị trấn thấy có nhiều công trình được xây dựng rầm rộ, nhưng rất nhiều hạng mục được dựng nền lên lại bị đình chỉ thi công vô hạn, ngay cả tấm lưới bao quanh công trường cũng bám đầy bụi bặm. Lúc Nhan Phúc Thụy xuống xe, mặt mày đầu cổ đều bám đầy cát vàng, giống như mới vừa mới băng qua sa mạc.

      Miệng ông thổi bụi đất phù phù, nheo mắt nhìn xung quanh thị trấn yên tĩnh: Nơi này là quê của Tần Phóng mà tiểu thư Tư Đằng sao?

      So với việc nằm vùng đưa tin tình báo, chuyện này quả thoải mái hơn nhiều. Tư Đằng tiểu thư dặn dò cũng đơn giản: “Ông đến quê Tần Phóng hỏi thăm dân địa phương, nhất là người lớn tuổi, những chuyện về nhà cũ của Tần Phóng xem. Càng sớm càng tốt, tốt nhất là có thể cung cấp được thời gian xảy ra, phân biệt lớn , cho dù là nuôi con gà, làm thịt con chó ông cũng phải ghi nhớ từng việc.”

      còn đưa hình nhà cũ của Tần Phóng cho ông xem, ông chỉ vào tấm hình hỏi hỏi lại: “Chính là căn nhà này phải ?”

      Sợ trí nhớ tốt nhớ lầm, ông còn lấy điện thoại di động ra chụp lại tấm hình. Điện thoại của ông quá cũ, camera 3.0 pixel quá lạc hậu. Quả chụp căn nhà cổ mang tính văn hóa của Tần Phóng thành căn nhà ma tối tăm nhòe nhoẹt.

      Nhà Tần Phóng khó tìm, là căn nhà phú hộ nổi bật, ngay cả tường viện cũng cao lớn khí khái hơn các nhà xung quanh. Hai cánh cửa đen nhánh, sợi dây xích khóa lại hai đầu thú trợn mắt dữ tợn.

      Nhan Phúc Thụy kề đầu nhìn vào bên trong qua khe cửa: Khoảng sân rộng mọc đầy cỏ dại, mấy con mèo hoang vểnh mông trong bụi cỏ biết tranh giành cái gì. Nghe thấy tiếng động ở cửa, chúng kinh hãi kêu lên meo meo rồi nhảy lên tường chạy vào trong nhà. Còn lại con có lẽ còn choáng váng lo sợ nên lao thẳng đến chỗ khe cửa Nhan Phúc Thụy đứng. Nhan Phúc Thụy sợ đến mức lảo đảo ngã bệt xuống mặt đất, hồi lâu sau mới vỗ mông tức tối bò dậy.

      Tiểu thư Tư Đằng bảo ông đến đây làm gì? Ồ, đúng rồi, hỏi thăm tình, hỏi thăm xem chuyện của thế hệ trước nhà Tần Phóng.

      Trong trấn có rất ít người, như tin tức xã hội hay là “ở lại giữ thôn”, phần lớn người trẻ tuổi đều vào thành phố an cư lập nghiệp chỉ còn người thân ở lại trông giữ nhà ở quê, cũng phần lớn là vì việc khai phá phát triển trong tương lai. Nhan Phúc Thụy quanh quẩn hai ngày chỉ hỏi được vài tin tức có hạn.

      – Tần gia? biết, sớm dọn rồi.

      – Tần Phóng? Tần Phóng là ai? Chưa nghe qua.

      – Thế hệ trước của Tần gia hả? Có tiền lắm, thấy nhà cửa của họ đều xây to hơn người khác sao.

      – Lúc nào hả? Trước giải phóng ư? Có ma mới biết được chuyện trước giải phóng, tôi sinh ra sau giải phóng mà.

      Vất vả lắm mới biết được chút chuyện liên quan đến mấy ngày trước, có phụ nữ trung niên dẫn theo người đàn ông để râu quai nón cũng đến hỏi thăm. Có điều người ta là bà con xa của Tần gia, hỏi thăm thế hệ con cháu của Tần gia dọn đâu.

      ràng là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, ông muốn hỏi thăm là chuyện “thế hệ trước”, “con cháu” phải là Tần Phóng hay sao.

      Có điều những tin tức khác ngược lại thu hoạch rất nhiều. Ví dụ như mảnh đất phía sau trấn dùng để xây dựng làng du lịch, làm khu vui chơi giải trí dã ngoại, tương lai giá đất tăng lên chỉ gấp mười lần. Ví dụ như đứa cháu nhà họ Tề thi đậu đại học bên Mỹ, lấy được học bỗng toàn phần. Lại ví dụ như hộ gia đình lụn bại nhất ở đầu phía đông, bà cụ nằm liệt mấy chục năm, nghe lúc còn trẻ trộm rau của nhà người ta, lúc bị đuổi trượt chân rơi xuống rãnh…

      Nhan Phúc Thụy ủ rũ, cảm thấy chuyện này chẳng có cảm giác thành tựu như khi nằm vùng. Tối hôm thứ hai ông lại dạo trong trấn nghèo, lúc đến đầu phía đông có vài người vây quanh căn nhà sụp xệ, kèm theo tiếng khóc lóc om sòm. Hiếm khi thấy được cảnh đông người đồng thời xuất trong trấn như vậy, Nhan Phúc Thụy tò mò đến.

      bà lão mặc chiếc áo bông màu xanh gục ở cửa nhà mình khóc, vừa khóc vừa mắng, nào là tên súc sinh đoạn tử tuyệt tôn, nào là tên khốn kiếp chó chết đầu thai vào chuồng heo, từ ngữ được dùng rất phong phú. Nhan Phúc Thụy xem thấy mà thở dài, mấy mươi năm trước bà lão này nhất định là người chửi đổng hạng nhất trong đám đàn bà phụ nữ.

      Nghe hồi đại khái biết được cháu bà lão học giỏi, ra ngoài thua tiền bài bạc, trở về lấy tiền mua quan tài bà giấu dưới gối. Bà cầm chặt buông nên tên súc sinh kia trùm bao bố lôi bà , kéo bà từ giường ra đến tận cửa, khoảng cách những hai ba mét.

      Nhìn ra được mấy người nghe tin chạy đến cũng thích bà lão này lắm, họ chỉ khuyên vài lời cho có nhưng dù sao thường ngày còn phải dựa vào cháu bà bưng trà đổ bô. Họ vừa vừa khiêng bà lão lên giường lại. Căn nhà này vừa sụp xệ vừa , chỉ đủ đặt chiếc giường và cái bàn, có vật dụng gì đáng giá. Cửa gỗ cũng chỉ để trưng. Nhan Phúc Thụy thấy bà lão này lớn tuổi, lại manh nha ý định đến hỏi thăm. Người trong trấn thấy ông còn tốt bụng nháy mắt, lại khẽ nhắc nhở ông: Bà lão này phải loại hiền lành, chuyên bịa đặt châm dầu thêm lửa, ai ai cũng ghét bà ta.

      Nhiệm vụ là hết, Nhan Phúc Thụy dao động hồi vẫn quyết định thử thời vận.

      Lại , tiết mục chửi mắng kêu khóc của bà lão này cứ cách vài ba ngày là trình diễn lần. Còn tưởng rằng người cũng hết rồi, bà nằm giường cứ lẩm bẩm mắng chửi, con trai con dâu, cháu trai cháu dâu ai để ý. Dù sao nằm liệt giường cả ngày nhàm chán, mắng chửi gần như xuất khẩu thành thơ, mắng mệt nghỉ thôi. Đột nhiên bà thấy Nhan Phúc Thụy vẫn còn đứng ở cửa, nhất thời xù lông kêu lên lanh lảnh: “Tên trộm kia muốn trộm đồ à.”

      Nhan Phúc Thụy : “ phải đâu bà ơi, tôi chỉ muốn hỏi thăm bà về người, cậu Tần Phóng…”

      “Cái gì Tần Phóng Tần Phóng, đồ nhà quê, trộm đồ có!”

      giọng địa phương, giọng điệu lại chua ngoa khó nghe. Nhan Phúc Thụy nghe rất vất vã nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích: “Là Tần gia, căn nhà lớn nhất đó, là nhà phú hộ trấn này…”

      Bà lão hiểu ra, nhưng biết tại sao hai chữ “phú hộ” này lại như đâm vào lòng bà, bà liền la ỏm tỏi lên như gây lộn với người khác: “Cái gì mà phú hộ! Nhà bọn họ là phú hộ gì chứ! Còn phải là nịnh bợ người Thượng Hải kia sao? Thiếu tiền cả trấn tại sao chỉ trả cho nhà họ? Nhà tôi cũng là nhà giàu đó!”

      Nhan Phúc Thụy nghe như lọt vào sương mù: “Nhà Tần Phóng thiếu tiền nhà bà à?”

      Bà lão để ý đến ông, trợn trừng mắt nhìn lên nóc nhà nghiến răng nghiến lợi. Nào là chém nghìn đao xưởng dệt Thượng Hải, thiếu nhà bọn họ rất nhiều tiền nhưng đóng cửa là đóng ngay, đồng cũng trả. Nào là nhà họ Tần nịnh bợ người Thượng Hải, nhất định là làm chuyện dơ bẩn với Bạch tiểu thư đại diện xưởng dệt kia, nếu tại sao chỉ kết toán sổ sách cho nhà họ. Nào là nếu lúc đó cũng thanh toán hết tiền cho nhà mình bà cũng là tiểu thư nhà giàu như ai, phải gả cho người ở thành phố, làm sao rơi vào tình cảnh hôm nay, để tên tiểu súc sinh cướp tiền quan tài…

      Bà vừa vừa gào khóc tức tưởi, khóc cào xé ruột gan.

      Nhan Phúc Thụy đành phải lui ra ngoài, thuận tay giúp bà đóng cửa. Cửa vừa đóng lại thấy mặt cửa đầy dấu giày, biết là tên “súc sinh” bà đạp mấy lần.

      Có điều cũng phải là hoàn toàn có thu hoạch, so với chuyện vặt vãnh nuôi gà làm thịt chó, chuyện liên quan đến Bạch tiểu thư này có nhiều bí để khai thác hơn.

      Nhan Phúc Thụy nghiêm túc cảm thấy, năm đó nhất định ông cố Tần Phóng có tình nhân bên ngoài rồi.

    2. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 9 :

      Cấp tốc chạy về đến nhà, dìu Tư Đằng vào phòng nghỉ ngơi, sau đó luống cuống hoàn toàn biết làm gì. Nếu là người bình thường có thể rót nước cho uống, đắp thêm chăn, mua thuốc khẩn cấp, lên nét tìm tòi cách cứu chữa thông thường, cùng lắm đưa bệnh viện. Nhưng quái, ngoại trừ gần đây bởi vì dung hợp lực của Thẩm Ngân Đăng xảy ra vấn đề thỉnh thoảng bị lạnh ra bình thường Tần Phóng chẳng thấy gì cả.

      Tất cả những thứ có thể đắp đều bị mang ra hết, nào là chăn tơ tằm, chăn lông ngỗng, thảm điều hòa, khăn lông, áo khoác. Lúc đắp lên lớp thứ ba cho Tư Đằng, rốt cuộc mở mắt ra, Tần Phóng còn tưởng rằng được ủ ấm nên tỉnh lại, nào ngờ tức giận : “Sắp đè chết tôi rồi.”

      Hóa ra là đắp nặng quá, Tần Phóng luống cuống kéo chăn ra. Bình thường trong nhà có dì quét dọn vệ sinh tính theo giờ, chưa bao giờ làm chuyện này. gom chăn lại ôm vào lòng giống như ngọn núi . Tư Đằng lại nhắm mắt, bộ ngực hề lên xuống, Tần Phóng nín thở ôm chăn đứng yên bất động, giống như sợ rằng mình vừa hít vào hơi cướp khí của vậy.

      Cũng biết qua bao lâu, Tư Đằng vẫn nhắm mắt : “Cậu còn ra làm sao tôi ngủ được?”


      Hóa ra ngủ, chỉ có điều hô hấp thôi. Tần Phóng như trút được gánh nặng, nhưng đến cuối cùng vẫn yên lòng, do dự hồi mới dè dặt hỏi : “Tư Đằng, chết chứ?”

      như vậy là sao? Tư Đằng ngước mắt nhìn . rất khẩn trương, ôm chăn nhúc nhích, đầu bị đống chăn trùm lên trông hơi ngốc lại có chút đáng buồn cười. Tư Đằng quả dở khóc dở cười, ngoài buồn cười ra lại còn có dư vị cảm động dâng lên. Tiếng cũng vô thức dịu dàng hơn rất nhiều, hỏi : “Cậu sợ cái gì?”

      lại : “Dạ dày quá lại ăn quá no thôi.”

      Tần Phóng nghe ý của có chút chịu đựng được lực của Thẩm Ngân Đăng. Nhưng đối với Tư Đằng, chuyện dung hòa lực chẳng phải là lần đầu tiên.

      “Trước kia phải cũng từng dung hợp lực của những quái khác sao? Khi đó cũng bị… tác dụng phụ vậy à?”

      Tiếng của Tư Đằng rất , chỉ sơ sơ: “Khi đó có… vấn đề ở bản thân tôi, có thể là tại cơ thể chịu nổi… Sớm biết vậy nên làm việc thứ năm trước rồi. Có điều cứ như vậy có lẽ tôi… phải ngủ hai ngày. Nếu như đến lúc đó vẫn được thử cách khác…”

      rất mệt mỏi, lông mi từ từ khép lại. Tần Phóng làm phiền nữa, rón rén ra ngoài, kéo kín tất cả rèm cửa sổ, khóa trái cửa, cài xích lại.

      Ánh nắng bị ngăn bên ngoài, trong phòng dần tối , vẻ u tối ấm áp này lại an toàn thỏa đáng. Xung quanh rất yên tĩnh, tựa như cây kim rơi xuống mặt đất cũng nghe thấy tiếng vang. Tần Phóng ôm chồng album và sách to ngồi xuống ghế salon, vặn đèn sách bên ghế lên xem.

      Đối diện ghế salon là cửa phòng ngủ khép hờ, nhìn từ vị trí của có thể thấy được Tư Đằng ngủ say.

      Tư Đằng phải ngủ hai ngày. Cửa đóng lại ngăn cách với thế giới bên ngoài, ánh sáng của ngọn đèn sách như hạt đậu, vầng sáng màu vàng thẫm bao phủ cả căn nhà khiến cả gian bỗng như trở thành chốn đào nguyên bé , trộm hai ngày nhàn hạ của kiếp phù sinh. Cũng rất tốt, nhân tiện có thể sắp xếp lại rất nhiều chuyện hỗn loạn, hiểu hơn nhiều người thường qua lại bên cạnh.

      mở quyển album cũ ra. Tấm hình đầu tiên trong tờ đầu tiên là nhà cũ ở quê, nhà phú hộ to lớn, tường màu xanh khắc hình Luy Tổ nuôi tằm tựa như tỏ với người bên ngoài rằng đây là trấn Giang Nam sống bằng nghiệp trồng dâu nuôi tằm.

      ***

      Nhan Phúc Thụy phong trần mệt mỏi đón chiếc xe ba bánh chạy bằng điện đường. Nghe đồn nơi đây sắp khai phá, lúc gần đến thị trấn thấy có nhiều công trình được xây dựng rầm rộ, nhưng rất nhiều hạng mục được dựng nền lên lại bị đình chỉ thi công vô hạn, ngay cả tấm lưới bao quanh công trường cũng bám đầy bụi bặm. Lúc Nhan Phúc Thụy xuống xe, mặt mày đầu cổ đều bám đầy cát vàng, giống như mới vừa mới băng qua sa mạc.

      Miệng ông thổi bụi đất phù phù, nheo mắt nhìn xung quanh thị trấn yên tĩnh: Nơi này là quê của Tần Phóng mà tiểu thư Tư Đằng sao?

      So với việc nằm vùng đưa tin tình báo, chuyện này quả thoải mái hơn nhiều. Tư Đằng tiểu thư dặn dò cũng đơn giản: “Ông đến quê Tần Phóng hỏi thăm dân địa phương, nhất là người lớn tuổi, những chuyện về nhà cũ của Tần Phóng xem. Càng sớm càng tốt, tốt nhất là có thể cung cấp được thời gian xảy ra, phân biệt lớn , cho dù là nuôi con gà, làm thịt con chó ông cũng phải ghi nhớ từng việc.”

      còn đưa hình nhà cũ của Tần Phóng cho ông xem, ông chỉ vào tấm hình hỏi hỏi lại: “Chính là căn nhà này phải ?”

      Sợ trí nhớ tốt nhớ lầm, ông còn lấy điện thoại di động ra chụp lại tấm hình. Điện thoại của ông quá cũ, camera 3.0 pixel quá lạc hậu. Quả chụp căn nhà cổ mang tính văn hóa của Tần Phóng thành căn nhà ma tối tăm nhòe nhoẹt.

      Nhà Tần Phóng khó tìm, là căn nhà phú hộ nổi bật, ngay cả tường viện cũng cao lớn khí khái hơn các nhà xung quanh. Hai cánh cửa đen nhánh, sợi dây xích khóa lại hai đầu thú trợn mắt dữ tợn.

      Nhan Phúc Thụy kề đầu nhìn vào bên trong qua khe cửa: Khoảng sân rộng mọc đầy cỏ dại, mấy con mèo hoang vểnh mông trong bụi cỏ biết tranh giành cái gì. Nghe thấy tiếng động ở cửa, chúng kinh hãi kêu lên meo meo rồi nhảy lên tường chạy vào trong nhà. Còn lại con có lẽ còn choáng váng lo sợ nên lao thẳng đến chỗ khe cửa Nhan Phúc Thụy đứng. Nhan Phúc Thụy sợ đến mức lảo đảo ngã bệt xuống mặt đất, hồi lâu sau mới vỗ mông tức tối bò dậy.

      Tiểu thư Tư Đằng bảo ông đến đây làm gì? Ồ, đúng rồi, hỏi thăm tình, hỏi thăm xem chuyện của thế hệ trước nhà Tần Phóng.

      Trong trấn có rất ít người, như tin tức xã hội hay là “ở lại giữ thôn”, phần lớn người trẻ tuổi đều vào thành phố an cư lập nghiệp chỉ còn người thân ở lại trông giữ nhà ở quê, cũng phần lớn là vì việc khai phá phát triển trong tương lai. Nhan Phúc Thụy quanh quẩn hai ngày chỉ hỏi được vài tin tức có hạn.

      – Tần gia? biết, sớm dọn rồi.

      – Tần Phóng? Tần Phóng là ai? Chưa nghe qua.

      – Thế hệ trước của Tần gia hả? Có tiền lắm, thấy nhà cửa của họ đều xây to hơn người khác sao.

      – Lúc nào hả? Trước giải phóng ư? Có ma mới biết được chuyện trước giải phóng, tôi sinh ra sau giải phóng mà.

      Vất vả lắm mới biết được chút chuyện liên quan đến mấy ngày trước, có phụ nữ trung niên dẫn theo người đàn ông để râu quai nón cũng đến hỏi thăm. Có điều người ta là bà con xa của Tần gia, hỏi thăm thế hệ con cháu của Tần gia dọn đâu.

      ràng là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, ông muốn hỏi thăm là chuyện “thế hệ trước”, “con cháu” phải là Tần Phóng hay sao.

      Có điều những tin tức khác ngược lại thu hoạch rất nhiều. Ví dụ như mảnh đất phía sau trấn dùng để xây dựng làng du lịch, làm khu vui chơi giải trí dã ngoại, tương lai giá đất tăng lên chỉ gấp mười lần. Ví dụ như đứa cháu nhà họ Tề thi đậu đại học bên Mỹ, lấy được học bỗng toàn phần. Lại ví dụ như hộ gia đình lụn bại nhất ở đầu phía đông, bà cụ nằm liệt mấy chục năm, nghe lúc còn trẻ trộm rau của nhà người ta, lúc bị đuổi trượt chân rơi xuống rãnh…

      Nhan Phúc Thụy ủ rũ, cảm thấy chuyện này chẳng có cảm giác thành tựu như khi nằm vùng. Tối hôm thứ hai ông lại dạo trong trấn nghèo, lúc đến đầu phía đông có vài người vây quanh căn nhà sụp xệ, kèm theo tiếng khóc lóc om sòm. Hiếm khi thấy được cảnh đông người đồng thời xuất trong trấn như vậy, Nhan Phúc Thụy tò mò đến.

      bà lão mặc chiếc áo bông màu xanh gục ở cửa nhà mình khóc, vừa khóc vừa mắng, nào là tên súc sinh đoạn tử tuyệt tôn, nào là tên khốn kiếp chó chết đầu thai vào chuồng heo, từ ngữ được dùng rất phong phú. Nhan Phúc Thụy xem thấy mà thở dài, mấy mươi năm trước bà lão này nhất định là người chửi đổng hạng nhất trong đám đàn bà phụ nữ.

      Nghe hồi đại khái biết được cháu bà lão học giỏi, ra ngoài thua tiền bài bạc, trở về lấy tiền mua quan tài bà giấu dưới gối. Bà cầm chặt buông nên tên súc sinh kia trùm bao bố lôi bà , kéo bà từ giường ra đến tận cửa, khoảng cách những hai ba mét.

      Nhìn ra được mấy người nghe tin chạy đến cũng thích bà lão này lắm, họ chỉ khuyên vài lời cho có nhưng dù sao thường ngày còn phải dựa vào cháu bà bưng trà đổ bô. Họ vừa vừa khiêng bà lão lên giường lại. Căn nhà này vừa sụp xệ vừa , chỉ đủ đặt chiếc giường và cái bàn, có vật dụng gì đáng giá. Cửa gỗ cũng chỉ để trưng. Nhan Phúc Thụy thấy bà lão này lớn tuổi, lại manh nha ý định đến hỏi thăm. Người trong trấn thấy ông còn tốt bụng nháy mắt, lại khẽ nhắc nhở ông: Bà lão này phải loại hiền lành, chuyên bịa đặt châm dầu thêm lửa, ai ai cũng ghét bà ta.

      Nhiệm vụ là hết, Nhan Phúc Thụy dao động hồi vẫn quyết định thử thời vận.

      Lại , tiết mục chửi mắng kêu khóc của bà lão này cứ cách vài ba ngày là trình diễn lần. Còn tưởng rằng người cũng hết rồi, bà nằm giường cứ lẩm bẩm mắng chửi, con trai con dâu, cháu trai cháu dâu ai để ý. Dù sao nằm liệt giường cả ngày nhàm chán, mắng chửi gần như xuất khẩu thành thơ, mắng mệt nghỉ thôi. Đột nhiên bà thấy Nhan Phúc Thụy vẫn còn đứng ở cửa, nhất thời xù lông kêu lên lanh lảnh: “Tên trộm kia muốn trộm đồ à.”

      Nhan Phúc Thụy : “ phải đâu bà ơi, tôi chỉ muốn hỏi thăm bà về người, cậu Tần Phóng…”

      “Cái gì Tần Phóng Tần Phóng, đồ nhà quê, trộm đồ có!”

      giọng địa phương, giọng điệu lại chua ngoa khó nghe. Nhan Phúc Thụy nghe rất vất vã nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích: “Là Tần gia, căn nhà lớn nhất đó, là nhà phú hộ trấn này…”

      Bà lão hiểu ra, nhưng biết tại sao hai chữ “phú hộ” này lại như đâm vào lòng bà, bà liền la ỏm tỏi lên như gây lộn với người khác: “Cái gì mà phú hộ! Nhà bọn họ là phú hộ gì chứ! Còn phải là nịnh bợ người Thượng Hải kia sao? Thiếu tiền cả trấn tại sao chỉ trả cho nhà họ? Nhà tôi cũng là nhà giàu đó!”

      Nhan Phúc Thụy nghe như lọt vào sương mù: “Nhà Tần Phóng thiếu tiền nhà bà à?”

      Bà lão để ý đến ông, trợn trừng mắt nhìn lên nóc nhà nghiến răng nghiến lợi. Nào là chém nghìn đao xưởng dệt Thượng Hải, thiếu nhà bọn họ rất nhiều tiền nhưng đóng cửa là đóng ngay, đồng cũng trả. Nào là nhà họ Tần nịnh bợ người Thượng Hải, nhất định là làm chuyện dơ bẩn với Bạch tiểu thư đại diện xưởng dệt kia, nếu tại sao chỉ kết toán sổ sách cho nhà họ. Nào là nếu lúc đó cũng thanh toán hết tiền cho nhà mình bà cũng là tiểu thư nhà giàu như ai, phải gả cho người ở thành phố, làm sao rơi vào tình cảnh hôm nay, để tên tiểu súc sinh cướp tiền quan tài…

      Bà vừa vừa gào khóc tức tưởi, khóc cào xé ruột gan.

      Nhan Phúc Thụy đành phải lui ra ngoài, thuận tay giúp bà đóng cửa. Cửa vừa đóng lại thấy mặt cửa đầy dấu giày, biết là tên “súc sinh” bà đạp mấy lần.

      Có điều cũng phải là hoàn toàn có thu hoạch, so với chuyện vặt vãnh nuôi gà làm thịt chó, chuyện liên quan đến Bạch tiểu thư này có nhiều bí để khai thác hơn.

      Nhan Phúc Thụy nghiêm túc cảm thấy, năm đó nhất định ông cố Tần Phóng có tình nhân bên ngoài rồi.

    3. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 10:

      Tối ngày hôm sau, khi Tần Phóng xé gói mì tôm, trong phòng ngủ vang lên tiếng động. Tần Phóng vui mừng nhanh chân chạy đến. Tư Đằng nằm giường, vẻ mặt rất kỳ lạ, bảo : “Nhấc chăn lên cho tôi.”

      có dự cảm tốt, điệu bộ này của giống như khỏi hẳn. Quả nhiên chăn vừa vén lên, nửa người dưới của hóa thành thân mây. Lần trước xuất tình huống giống như vậy có Nhan Phúc Thụy ở bên cạnh, Tần Phóng chưa từng trải qua nên sợ đến mức thốt nên lời, hồi lâu mới lắp bắp hỏi : “Tư… Tư Đằng, có phải trở về nguyên hình ?”

      Tình trạng này nằm trong dự liệu của Tư Đằng, dù sao cũng sớm chuẩn bị: Nếu như nghỉ ngơi hai ngày thể khôi phục cùng lắm chôn lần nữa.

      Có điều câu “trở về nguyên hình” của Tần Phóng khiến người ta dở khóc dở cười. nghiêng đầu liếc nhìn , lười biếng : “Đúng vậy.”


      lại : “ quái chúng tôi khi bị trở về nguyên hình, muốn tu thành hình người lại rất khó. Cũng phải mất cả trăm năm tu luyện, tôi sắp trở về thân mây rồi. Tần Phóng, tự cậu bảo trọng, tự lo liệu lấy cho tốt .”

      Tần Phóng sốt ruột: “Vậy… việc thứ năm của sao?”

      đúng là tưởng , Tư Đằng có chút buồn cười nhưng mặt vẫn để lộ: “Sắp nguyên hình rồi còn quan tâm gì đến việc thứ năm thứ sáu nữa chứ?”

      xong sắc mặt trầm xuống: “Tôi biến thành thân mây, còn quản cậu được nữa. Cậu mang hận thù trong lòng mà đốt tôi chứ?”

      Tần Phóng im lặng lâu, nhàng lắc đầu: “ đâu.”

      Dừng chút, giọng của trở nên khẩn thiết: “Tầng khoảng sân, Tư Đằng, sau khi biến về nguyên hình tôi chôn ở… trồng ở đó được ?”

      Chữ “chôn” nghe may mắn, chữ “trồng” lại nghe là lạ. Nhưng dùng được chữ khác, ra cũng hơi trúc trắc.

      Tư Đằng ừ: “Được.”

      phản ứng bình thản như vậy khiến Tần Phóng cảm thấy mất mát và khó chịu. Đối với quái mà , trở về nguyên hình có thể rất bình thường, trăm năm cũng rất ngắn, nhưng , sau trăm năm sớm khuất núi rồi.

      Trong đầu hoàn toàn ù đặc, gì đều cảm thấy thích hợp, cuối cùng khẽ thốt ra câu: “Tôi tưới nước cho .”

      Tưới nước? tưới nước cho ? Tư Đằng buồn cười, hoàn toàn quên mất đề tài này do mình khơi ra, nằm giường cười chảy nước mắt với : “Sao cậu có thể ngốc đến vậy chứ?”

      Ban đầu Tần Phóng bị cười cũng chẳng hiểu vì sao, sau đó rốt cuộc hiểu ra là bị trêu chọc, tức tối định quay người bỏ . Tư Đằng cười xong hỏi : “Mấy giờ rồi?”

      Tần Phóng tức giận: “Hơn mười giờ.”

      “Thừa dịp tối trời đem tôi chôn trước .”

      Tần Phóng sắp buột miệng hỏi “tại sao” Tư Đằng lại nghiêng đầu liếc nhìn : “Nếu như hỏi tôi tại sao vậy là cậu còn ngốc hơn cả Nhan Phúc Thụy.”

      Trong nhà có công cụ tiện dụng, Tần Phóng đành lái xe đến tiệm kim khí mua cái xẻng. Chủ tiệm chỉ thuận miệng hỏi “Dùng để làm gì vậy?”. Thế nhưng Tần Phóng lại như trộm đồ bị bắt quả tang tim đập liên hồi, lắp bắp trả lời: “Trồng… trồng hoa.”

      đường trở về, thầm nghĩ may mắn vì Tư Đằng chung, nếu để thấy dáng vẻ quẫn bách của lại cười nhát gan.

      Về đến nhà hơn mười giờ khuya, đa số hàng xóm đều ngủ cả, ra sau vườn ở tầng đào đất. Lúc đào luôn có chút kinh hồn bạt vía, nhịn được liên tục nhìn dáo dác xung quanh. Tư Đằng ngồi bên cạnh xem, sau khi quan sát lúc liền kiên nhẫn: “Tần Phóng, cậu coi như trồng hoa là được, sốt ruột lo sợ cái gì chứ.”

      Trồng hoa! Có ai trồng hoa vào lúc mười mười hai giờ mà còn đào cái hố to như chiếc quan tài ?

      Lúc ôm Tư Đằng bỏ vào hố luôn cảm giác giống như đem chôn sống vậy. Tư Đằng thúc giục lấp đất, sợ phải cầm xẻng chỉ dùng hai tay mình đẩy đống đất đào lên người . Thấy lấp đến đống đất cuối cùng cũng sắp đắp lên đến mặt , Tần Phóng hỏi: “ cần tưới nước à?”

      Tưới nước, tưới nước, người này thích tưới nước lắm sao?

      Tư Đằng tức giận: “ cần, phân hóa học cũng cần. Còn nữa, cậu có việc gì đừng có quanh đây, cản trở tôi phơi nắng.”

      Hai người trừng mắt nhìn nhau, sau đó có gì báo trước Tần Phóng bỗng đẩy đống đất cuối cùng xuống. Hình như Tư Đằng bị sặc, còn loáng thoáng ho lên.

      Dĩ nhiên Tần Phóng có chút hả hê với trò đùa tai quái của mình nhưng nhanh chóng bị nỗi sầu lo thấp thỏm phá vỡ: Với tính cách so đo từng tý của Tư Đằng, sau khi trở lại nhất định “hồi báo” gấp bội.

      vỗ chặt đất lại, vỗ hồi bỗng thấy gì đó, trong lòng giật mình hoảng sợ.

      Ánh đèn trong nhà soi đến từ phía sau lưng, bên cạnh chiếc bóng ngồi còn có chiếc bóng dài lặng lẽ đến gần bóng .

      Ý thức được tình hình ổn, Tần Phóng cảm thấy máu cả người đều đông lại, phía sau truyền đến tiếng cười lạnh của người đàn ông nghe khá quen:

      “Còn ở bản Miêu hả? Mẹ kiếp, ông mày săn nhạn nhiều năm suýt nữa bị con chim nhạn chết bầm mày lừa gạt.”

      ***

      Chu Vạn Đông vô cùng căm tức. Với thủ đoạn giang hồ, kinh nghiệm lâu năm của mình lại bị thằng nhóc miệng còn hôi sữa lừa là chuyện vô cùng nhục nhã, làm trò cười cho dân trong nghề.

      Tần Phóng trả lời rằng “còn ở bản Miêu”, gã tin sái cổ, còn khoác với Giả Quế Chi đừng sốt ruột. Nơi này còn rất lạc hậu, khách sạn cần phải có giấy chứng nhận để kiểm tra đăng ký, gã chỉ cần làm bộ vào ở, lật xem sổ ghi chép đăng ký là có thể tìm được tên nhóc Tần Phóng kia.

      sai, cách làm cũng đúng, mấu chốt là lúc lật đến cái tên “Tần Phóng”, phía sau lại là mấy chữ “ thanh toán” to tướng.

      Lúc hỏi đến, chủ khách sạn trợn trừng mắt : “ rồi, sáng hôm qua rồi. Khách trọ phải là vậy sao, đến đến , lẽ nào còn cắm rễ ở đây à?”

      thăm dò tin tức lại quay về quá nhanh như vậy, cánh tay bị thương dường như đau hơn, ánh mắt Giả Quế Chi nhìn gã hình như cũng khác lạ, đầy ý mỉa mai, Chu Vạn Đông vô cùng căm tức: Tần Phóng à Tần Phóng, mày đừng để rơi vào tay ông mày.

      ***

      Tần Phóng từ từ đứng lên, quay đầu nhìn Chu Vạn Đông. Đó là gã đàn ông cao to cả người tràn ngập sát khí, râu quai nón mọc đầy cằm trông có vẻ dữ tợn. Tuy cánh tay lực lưỡng còn quấn băng gạc nhưng cơ bắp cuồn cuộn, hoàn toàn ảnh hưởng đến sức chiến đấu.

      Chu Vạn Đông chẳng hề che giấu ý định muốn dần trận, cánh tay vung lên ra vẻ uy hiếp, tay khác siết thành quả đấm kêu răng rắc.

      Nhưng Tần Phóng chẳng hề thấy sợ, hỏi gã: “Có phải chúng ta từng gặp nhau ở đâu ?”

      Chu Vạn Đông cười ha ha: “Bây giờ muốn làm thân với tao à, có phải quá trễ rồi ?”

      Lời vẫn chưa dứt gã tung cú đấm mạnh. Người quen đánh nhau thay đổi chiêu thức rất nhanh, còn đoán trước được hướng Tần Phóng muốn tránh. Góc độ cú đấm cực kỳ xảo quyệt, vừa ra tay khiến Tần Phóng bất ngờ kịp phòng bị, đột ngột bị quật ngã ra đất.

      Cằm nóng rát như bị lửa đốt, mùi máu tanh dâng lên trong miệng. Tần Phóng chùi miệng bằng mu bàn tay, nuốt xuống nước bọt pha lẫn máu, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Chu Vạn Đông, lặp lại lần nữa: “Chúng ta nhất định gặp nhau.”

      Người này nhất định gặp ở đâu đó, ít ra là từng nghe thấy tiếng của gã.

      Chu Vạn Đông cười nhe răng đến, cước đạp lên ngực : “Có thể, ông mày tạo nghiệt rất nhiều, chừng từng giết cả nhà mày…”

      đến đây bỗng gã ngưng lại, ánh mắt liếc sang đống đất Tần Phóng vừa lấp bên cạnh. Từng làm nhiều chuyện xấu, quả quá quen với việc này. Bỗng chốc gã nhìn Tần Phóng với cặp mắt khác hẳn: “Nhìn ra nhé người em, lịch giống như người thượng lưu mà cũng làm chuyện này, chôn ai vậy?”

      Vừa gã vừa nhấc chân hất cái xẻng lên cầm tay, rồi cắm xẻng xuống xúc đất lên. Máu Tần Phóng nhanh chóng xông hết lên đầu, nổi giận gầm lên nhào đến, hai tay nắm chặt lấy mép xẻng. Lúc trước cảm thấy mép xẻng bén như vậy, nháy mắt cắt sâu vào thịt.

      Chu Vạn Đông cũng nổi giận, nhấc chân định đạp ra. Nào ngờ Tần Phóng giống như muốn sống, mực liều chết với gã. Chu Vạn Đông nổi sát tâm, kiên quyết nhấc đầu gối lên thúc vào ngực , đến khi hộc máu mới hất ra. Sau khi hất mạnh ra gã còn nhổ bãi nước miếng xuống đất, lấy xẻng sắt xúc đất lên.

      Gã nhìn xuống hố hồi lâu, rồi quay đầu nhìn Tần Phóng : “Tao chẳng hiểu nổi, đám người thành phố bọn mày rất nghệ sĩ nhỉ, nửa đêm đào đất trồng hoa trồng cỏ, còn liều mạng cho ai thấy.”

      xong gã vứt xẻng xuống đất, châm thuốc hút. Sau khi nhàn hạ rít hơi, sắc mặt gã bỗng chuyển thành châm chọc và hung ác: “Ông mày phải là chỉ đào cây mày trồng thôi sao. Mày làm ra vẻ giống như là ông đào mồ mã tổ tiên mày lên vậy, có cần làm quá vậy ?”

      Tần Phóng thoáng sửng sốt, nhìn về phía cái hố Chu Vạn Đông vừa đào lên theo phản xạ. Vừa liếc mắt nhìn sang, bên trong chỉ là gốc cây mây và dây mây bình thường. Tần Phóng thầm thở phào, lúc này mới kịp làm chân tướng việc trước kia: “ vừa mới nhắc đến bản Miêu. Tin nhắn kia ra đều do gửi? Người xông vào nhà Đơn Chí Cương chính là phải ? Vì sao luôn tìm tôi?”

      Chu Vạn Đông cười đến mức quái dị và u ám, đưa tay cởi vòng dây kẽm phía sau thắt lưng, móc kềm trong túi quần ra. Đây là phương pháp thường dùng của gã, gã chưa bao giờ trói bằng sợi dây phiền phức, cứ dùng dây kẽm trói lại, kềm vặn cái, đơn giản thô bạo nhưng lại gọn gàng linh hoạt.

      Tần Phóng gì, thấy phía sau Chu Vạn Đông, dưới ánh đèn vàng chiếu rọi có rất nhiều dây mây đưa lên. Tình huống này ra có vài phần đáng sợ, trong ánh đèn mờ mờ, tĩnh mịch im ắng, dây mây phía sau gã thể thế đánh bọc, tựa như chuẩn bị sẵn sàng. Mũi dây mây sắc bén giống như đầu giáo được mài nhọn hoắc khiến người ta nhớ đến tua rua mềm mại mang hình thù quái dị chuẩn bị tấn công. Chỉ cần vừa ra lệnh là vạn tiễn xuyên tim.

      Mắt Tần Phóng hơi nóng lên, cảm thấy Tư Đằng bảo vệ . Đúng lúc đó điện thoại Chu Vạn Đông vang lên, gã kiên nhẫn nghe máy, ban đầu vài câu đại ý là biết rồi, nhanh chóng đưa người về, bị ai phát , phát cũng sợ vân vân… hồi tiếng bỗng cất giọng cao đến tám quãng, ràng giận dữ: “Nang Khiêm gì? Mẹ kiếp, từ đầu đến giờ chị đâu có còn phải Nang Khiêm!”

      Nang Khiêm!

      Trong chớp nhoáng, Tần Phóng chợt nhớ ra vì sao cảm thấy người trước mắt này như từng quen biết rồi. Chính là buổi tối rơi xuống vách núi ở Nang Khiêm, cách cửa kiếng xe, mơ hồ thấy được đường nét của gã, cũng từng nghe thấy tiếng gã, đến nay vẫn nhớ từng câu từng chữ.

      – “Ồ, mày xem nó mặc kệ sống chết, lúc này còn đóng kịch nữa nè.”

      – “Bọn tao đều canh giữ căn phòng đó suốt, ngoại trừ mày ra có ai khác… Cho mày thêm cơ hội, hàng đâu?”

      Tối hôm đó kẻ đánh An Mạn, lại ra hiệu đạp cả người lẫn xe xuống vách núi hóa ra là gã.

      Tần Phóng nghiến chặt răng, trong nháy mắt trong đầu lại nổi lên ý niệm trả thù cùng nhau chết chung. Nhưng khắc sau áp chế được nỗi kích động và phẫn nộ xuống. thấy những dây mây sau lưng Chu Vạn Đông gần như vào lúc gã chuyện xong đồng loạt im lặng rút về.

      Đúng vậy, sao mình lại quên mất chứ. Nơi Nang Khiêm này có liên quan rất lớn đến Tư Đằng, từng hỏi mình câu: “Ban đầu rốt cuộc là ai ngại xa xôi nghìn dặm mang tôi đến Nang Khiêm chôn?”

      Đáy lòng Tần Phóng bỗng nảy sinh ra nỗi kinh hoàng tột độ.

      Nang Khiêm, nơi ban đầu mình nhất thời cao hứng muốn đến bái lạy tổ tiên, nơi xui xẻo sau khi rời thầm thấy may mắn mãi mãi muốn trở lại nữa, nơi bị loại khỏi trí nhớ bỗng nhiên được nhắc đến lần nữa từ trong mơ hồ trở nên được phóng đại cực lớn, từng ly từng tí đều vô cùng ràng ra trước mắt.

      Lẽ nào bản thân , Tư Đằng và tất cả mọi người, mọi chuyện trông như là trời nam đất bắc hề liên quan lại toàn bộ đều có ngọn nguồn từ Nang Khiêm?

      Trong tối tăm Tần Phóng có dự cảm. vốn cho rằng Nang Khiêm là nơi khởi đầu tất cả mọi chuyện. Nhưng có lẽ nhầm rồi, có lẽ Nang Khiêm mới là điểm cuối cùng của tất cả.

    4. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Quyển 7: Bạch

      Chương 1:


      Nhà Tần Phóng tuy phải ở khu giàu có nhưng cũng là khu cao cấp. Sáng sớm có công nhân cắt tỉa cây cảnh cầm dụng cụ đến “duy trì cảnh quan tạo hình cây cảnh khu vực công cộng”. Cắt cắt tỉa tỉa rắc rắc rắc, lúc đến vườn hoa sau nhà Tần Phóng, đột nhiên cảm giác màu sắc của vùng đất có chút khác lạ, còn giống như… hơi chuyển động.

      Công nhân cắt tỉa vội vàng dụi dụi mắt, bước đến hàng rào sắt nhìn cho kỹ, chưa kịp chuẩn bị tâm lý bị tóc dài dưới đất bất chợt ngồi dậy hù dọa. ta kêu lên tiếng “má ơi” rồi ngồi bệt xuống đất.

      Thói đời nóng lạnh đều do khuôn mặt. Nếu như vén mái tóc dài lên là khuôn mặt dữ tợn kinh khủng phơi bày dưới ánh nắng mai chắc hẳn cảnh tượng là bộ phim kinh dị. Còn nếu phải, người đó dáng vẻ xinh đẹp, đôi mắt tươi cười, vô cùng quyến rũ, vẻ mặt ung dung, đưa tay vuốt đất dính tóc ra còn chào hỏi với ta: “Chào buổi sáng.”

      Chào… chào buổi sáng…

      Công nhân cắt tỉa cây cảnh lập tức cảm thấy chuyện này chẳng có liên quan gì đến tội phạm, nhưng vẫn ân cần ngập ngừng hỏi: “Tiểu… tiểu thư, có sao chứ?”

      Tư Đằng thản nhiên cười: “ sao, đùa thôi.”

      Lúc đứng dậy nhíu mày, đưa tay đỡ eo, nhón chân vào nhà, đôi chân trần trắng muốt nõn nà.

      Ngày đó sau khi làm xong việc, công nhân cắt tỉa cảm khái muôn vàn tán gẫu với bảo vệ khu cư xá, kể lại chuyện xảy ra ban sáng. Bảo vệ khu rất có ấn tượng với Tư Đằng, gật đầu lia lịa: “Đúng, đúng, rất đẹp, mặc sườn xám, do chàng nhà đó mang về, đàn ông độc thân có tiền, hiểu mà.”

      Công nhân cắt tỉa mang vẻ mặt hâm mộ và bất bình tức giận: “Người có tiền thích chơi đủ trò. Trước kia tôi nghe …”

      đến đây, ta bỗng hạ giọng, tựa như cũng biết đề tài này khiếm nhã: “Trước kia tôi nghe bọn họ đều chơi trò trói lại, ngâm trong nước, còn mặc đồng phục đó… Hóa ra tại bắt đầu lưu hành trò chôn đứng… Đất dơ quá mà…”

      xong rồi ta im lặng lúc lâu, nhìn chằm chằm dụng cụ cắt tỉa trong tay cảm thán: “Có tiền tốt, nhất định phải có tiền.”

      Bảo vệ khu cư xá cũng đồng tình: “Đúng vậy, nhất định phải có tiền.”

      ***

      Nhan Phúc Thụy bị cuộc điện thoại của Tư Đằng khẩn cấp triệu hồi về Hàng Châu, đến nhà Tần Phóng.

      Ông báo cáo với Tư Đằng tiến triển của “cuộc thăm viếng” hai ngày nay. Tư Đằng lẳng lặng lắng nghe, vẻ mặt bình tĩnh, tuy nghe được cái tên “Bạch ” nhưng vẻ mặt vẫn thay đổi, thỉnh thoảng nhíu mày vài lần, chỉ có tay vẫn xoa thắt lưng.

      Nhan Phúc Thụy rất hoang mang, cuối cùng vẫn lương thiện nhịn được hỏi: “Tiểu thư Tư Đằng phải đau lưng chứ?”

      Tư Đằng ừ: “Bị người ta cầm xẻng xúc.”

      Chuyện này nguy hiểm quá, Nhan Phúc Thụy thất kinh: “Ai chứ?”

      “Người chết.”

      Người chết? Nhan Phúc Thụy lập tức nghĩ đến thây ma trong Resident Evil, tưởng tượng ra cảnh thây ma chậm chạp cầm cái xẻng đuổi theo Tư Đằng, ông cảm thấy hết sức hoang đường. Tiếp theo liền nhận ra: Dám động thủ với tiểu thư Tư Đằng chắc hẳn là bị giết hoặc là sắp bị giết rồi.

      Trong lòng ông nhất thời căng thẳng, mấy ngày nay có lẽ do ở chung với Tư Đằng nhiều, nên đôi lúc nghĩ quái. tại đột nhiên kịp nhận ra: quái dù sao vẫn là quái, chuyện hại người là thường như cơm bữa.

      Cho nên ông mất tự nhiên, luôn cảm thấy khí xung quanh lạnh buốt, nhìn dáo dác khắp nơi vòng, định tìm chút cảm giác an toàn của đồng loại: “Tần Phóng đâu? ra ngoài rồi à?”

      “Bị bắt cóc rồi.”

      “Hả?”

      Nhất thời Nhan Phúc Thụy há hốc miệng, mặt Tư Đằng hề biểu cảm nhìn ông sửng sốt, căn dặn: “Chuẩn bị chút, chúng ta lập tức đến Nang Khiêm.”

      Người với người quả thể so sánh với nhau được, dù sao Nhan Phúc Thụy cũng thể nào là Tần Phóng.

      Đầu tiên Nhan Phúc Thụy biết “Nang Khiêm” là cái gì, Tư Đằng nhẫn nhịn cho ông biết “Là nơi ở Thanh Hải”. Nhan Phúc Thụy rành địa lý, trước đây ông chưa bao giờ ra khỏi địa giới Tứ Xuyên, ông gãi đầu tìm kiếm bản đồ: “Thanh Hải… là ở , ở dưới hay là bên cạnh Tứ Xuyên vậy?”

      Tiếp theo, ông mua vé xe lửa. Đứng trong hàng dài túi lớn túi , đòn gánh thúng sọt, thắt lưng lại đau ỉ, quanh tai ồn ào, sắc mặt Tư Đằng rất khó coi vậy mà Nhan Phúc Thụy còn giải thích liên miên: “Tần Phóng có tiền đương nhiên cậu ấy có thể mua vé máy bay, lần trước tiền vé máy bay từ Quý Châu đến Hàng Châu của tôi đều là do cậu ấy trả. Nhưng tôi có tiền bạc gì cả tiểu thư Tư Đằng à, cậu ấy mở công ty còn tôi chỉ bán xiên que nướng thôi. Đẳng cấp hai người khác nhau, mà tôi lâu bày hàng bán, tiêu xài phải tiết kiệm chút…”

      Vé lần này còn là vé ngồi nữa. Trong xe bức bối chật chội, lối đứng đầy người, có người nhai rôm rốp, có người đánh bài la lối ỏm tỏi, có người đánh con vì tội nghịch ngợm, có người biết nổi điên gì cứ hùng hùng hổ hổ chửi tục ngừng. Tư Đằng cảm thấy ngay cả chân cũng duỗi thẳng ra được, bởi vì người ngồi đối diện mang quá nhiều hành lý chỉ có thể nhét dưới băng ghế ngồi: “ ơi, chân co vào chút, xin co vào chút…”

      Còn có mấy người đàn bà nhiều chuyện ánh mắt nông cạn ở cách đó xa chỉ chỉ trỏ trỏ , tiếng khá nhưng lại có thể nghe thấy ràng:

      – “Xinh đẹp như vậy đều do trang điểm thôi, bôi hết dọa chết người đấy…”

      – “Quần áo vừa nhìn biết là hàng nhái. Lông chồn à? Lông chó có. Nếu mặc áo lông chồn ai mà xe lửa còn ngồi ghế cứng chứ? Quá tham hư vinh rồi.”



      lực tổn hại thể cách vả miệng mấy người đó, lúc sa cơ thất thế nên làm ầm ĩ, vẫn nhắm mắt làm ngơ tốt hơn. Tư Đằng nhắm mắt lại nghỉ ngơi, trong đầu bất chợt ra cảnh tưởng khi trở về từ Kiềm Đông Nam với Tần Phóng.

      Khi đó trong khoang máy bay vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng có thể nghe thấy nữ tiếp viên hàng khẽ hỏi thăm. biết có phải do điều hòa đủ ấm hay , tay chân lạnh buốt, Tần Phóng cởi áo khoác ra nhàng đắp lên cho

      Quả Tần Phóng là người rất biết chăm sóc, so sánh với Nhan Phúc Thụy

      Tư Đằng tức tối trợn mắt nhìn Nhan Phúc Thụy, ông nhìn chằm chằm tô mì tôm mới vừa chế nước sôi để bàn gần cửa sổ. Đây là gói mì ông vất vã lắm mới băng qua được lối đầy ắp người, đứng trước máy nước nóng tự động, ba phút sau khi chế nước sôi là có thể ăn được rồi.

      Ánh mắt ông lấp lánh cứ nhìn chết dí vào nó, giống như là giây sau có người đến cướp vậy.

      Ôi! trước đây thấy Tần Phóng chẳng có ưu điểm gì, giờ có Nhan Phúc Thụy để so sánh mới nhận ra quả là giống như bảo vật vậy.

      xe hai ngày đêm, đa số thời gian Tư Đằng đều nghỉ ngơi, chỉ chuyện ngắn gọn hai lần với Nhan Phúc Thụy, mà đều là do Nhan Phúc Thụy sợ buồn bực, vắt óc tìm chuyện để với .

      Lần đầu tiên Nhan Phúc Thụy hỏi : “Tiểu thư Tư Đằng, sau này có dự định gì ?”

      Dự định à? dự định sau này mãi mãi bao giờ đâu với Nhan Phúc Thụy nữa hết, như vậy có được tính ?

      trả lời mà hỏi ngược lại ông: “Còn ông, có dự định gì?”

      Nhan Phúc Thụy : “Tôi định làm từ thiện.”

      Ông vô cùng cảm động: “ đời này có rất nhiều đứa bé giống như Nhà Ngói của tôi, cha mẹ, rất đáng thương. Tôi định nhận nuôi chúng, cho chúng ăn mặc, cho chúng học. Ban đầu tôi định cho Nhà Ngói đến trường…”

      hiểu rồi, đây là muốn hóa tình thành tình lớn, mang nuối tiếc của Nhà Ngói bù đắp vào những đứa trẻ có số phận giống vậy.

      Tư Đằng hỏi ông: “Ông có tiền ?”

      Ông thuận miệng đáp có, mấy chuyện làm từ thiện này chỉ cần có tâm, cần phải bỏ tiền nhiều. Tư Đằng ồ lên tiếng, sau lúc im lặng khá lâu mới bình luận câu: “Vậy ông đúng là tâm cao tận trời, sức như giấy mỏng.”

      Lần thứ hai ông hỏi: “Tiểu thư Tư Đằng, Khưu Sơn sư phụ tôi… năm đó rất lợi hại phải ? đừng trách, lúc tôi hiểu chuyện ông rất già rồi, lại bệnh rất nặng, có đôi khi cơm cũng có ăn, đều do tôi ra ngoài xin… Ôi, khi đó tôi vẫn cảm thấy sư phụ tôi… đáng thương.”

      Đáng thương ư? Khưu Sơn có thể hình dung bằng hai từ “đáng thương” sao? Tư Đằng tưởng tượng được cảnh này, chỉ biết sông có lúc người có khúc, đạo môn tại và đạo môn năm xưa quả giống như hai thế giới khác nhau.

      Đối với , đạo môn năm xưa là cơn ác mộng, khiến mình nơm nớp lo sợ trốn chui trốn nhũi. chỉ lần ước ao nếu như tỉnh lại cõi đời này còn đạo sĩ nữa tốt biết bao, có bắt trả giá thể nào đều cam lòng.

      Đạo môn tại sao? Thời gian thay đổi tất cả, bảy mươi bảy năm đối với co người mà là hồng nhan bạc đầu, vật đổi sao dời; Còn đối với quái mà chỉ là cái chớp mắt.

      Ai có thể ngờ tình trạng bây giờ là như vậy đâu? Nếu như năm đó có thể biết trước, tuyệt đối trở mặt với Khưu Sơn, ngủ đông, nhẫn nhịn cho đến khi kẻ tử thù hóa thành xương trắng, chịu đựng qua bảy mươi bảy năm lại rời khỏi núi.

      Dĩ nhiên mấy chuyện “nếu như” này dù có suy nghĩ nhiều cũng vô ích, dù sao ông trời đối xử với tệ, chuyện chết sống lại như vậy phải quái nào cũng có cơ hội. Hi vọng Nang Khiêm có thể hóa giải bí trong lòng . Nghĩ đến Nang Khiêm, Tư Đằng nhịn được cau mày. Cũng biết tại Tần Phóng… như thế nào.

      ***

      Chu Vạn Đông rất căm tức Giả Quế Chi nhưng chả làm gì được. Chả trách người xưa , mỗi người đều có cái nợ của mình. Người đàn bà Giả Quế Chi này có vẻ như đần độn thế nhưng lại dắt được mũi gã. Nang Khiêm à? Từ đó đến giờ chưa hề nghe chị ta nhắc đến muốn Nang Khiêm.

      Thậm chí chị ta còn giấu gã sắp xếp xong xuôi hết mọi việc. chiếc xe vận tải chở đồ từ thiện, sườn xe và đầu xe đều có dấu hiệu của quỹ từ thiện Ái Tâm. Dù sao quỹ từ thiện ở Trung Quốc nhiều vô số kể, chỉ cần làm nhái bên ngoài cũng ai để ý. Ngoài Tần Phóng, tủ lạnh đựng xác Triệu Giang Long cũng được chuyển vào trong thùng xe vận tải. Bên ngoài còn chất đầy “đồ đạc quyên tặng”, chị ta với Chu Vạn Đông: “May mà giờ trời còn lạnh, trong tủ lạnh có ít đá, vẫn có thể chống đỡ hai ngày, chúng ta lên đường kịp thời sao.”

      Lên đường à? Chuyến này quái dị đến cỡ nào? Ngồi bên cạnh là người đàn bà giết chết im lặng ít , trong xe là cái xác đông cứng trong tủ lạnh, còn có người sống bị bắt cóc…

      Chuyện phát triển theo chiều hướng thể đoán trước, có nhiều lần trực giác nhắc nhỡ gã thu tay lại, nhưng chuyện sắp thành lại thất bại, gã luyến tiếc viên Cửu Nhãn Thiên Châu này…

      Đúng vậy, Cửu Nhãn Thiên Châu, dường như Giả Quế Chi cũng nhìn thấu vẻ chần chờ của gã, lại mang chuyện Cửu Nhãn Thiên Châu ra : “ thôi, sau khi làm xong chuyện này, Thiên Châu thuộc về cậu. Nếu cậu mãi mãi lấy được nó đâu.”

      Đúng vậy, nếu mãi mãi lấy được Thiên Châu, dù sao chị ta cũng giết chết được.

      Chu Vạn Đông luyến tiếc lại muốn răm rắp nghe lời, oán giận : “Ai cũng biết Cửu Nhãn Thiên Châu rất đắt giá, lúc đó Triệu Giang Long tốn hết tâm tư muốn nuốt hạt châu này. Chị là vợ , làm sao tôi biết chị có muốn chiếm đoạt nó hay ? Nếu như chị có mưu… ông đây cũng muốn đến cuối cùng chỉ là công dã tràng.”

      Tiền, tiền, tiền, đều là tiền hết. Giả Quế Chi khinh miệt liếc nhìn Chu Vạn Đông: “Lên xe , đường tôi cho cậu biết vì sao tôi chẳng thèm hạt châu này.”

      Trước khi lên đường, Chu Vạn Đông cẩn thận cạo bộ râu quai nón dễ bị nhận dạng , lại kiểm tra tình trạng sau xe lần nữa. Lúc nổ máy, gã với Giả Quế Chi: “Tần Phóng này rất cam chịu, ầm ĩ náo động.”

      Giả Quế Chi để ý đến gã, có lẽ bởi vì đầu đường đúng lúc có chiếc xe cảnh sát dừng lại, có lẽ là bởi vì còn chưa qua trạm thu phí đằng trước, trong lòng chị ta vẫn khẩn trương. Đến tận khi ra khỏi thành phố, chị ta mới tiếp lời Chu Vạn Đông: “ phải cậu dán miệng cậu ta bằng băng keo sao, cậu ta còn ồn ào thế nào được?”

      Đàn bà đúng là ngu xuẩn, gã phải là ồn ào theo nghĩa đen, ý của gã là Tần Phóng luôn im lặng, căn bản chẳng hề thử giãy dụa…

      Thôi, có giải thích chị ta cũng chẳng hiểu, Chu Vạn Đông ngâm nga ca hát đường cao tốc, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì đó buồn cười: “Tên Tần Phóng kia phải chị là vị hôn phu của An Mạn sao. Đáng thương , bị cắm sừng rồi. Con đàn bà An Mạn này hề đơn giản.”

      Giả Quế Chi hơi bất ngờ: “ phải An Mạn có liều chết cũng phải báo thù vì bạn trai ta sao? Sao lại cắm sừng Tần Phóng chứ?”

      Trong lời chị ta lộ vẻ châm chọc cay độc: “Quả nhiên tiện nhân vẫn là tiện nhân.”

      Dù sao lên đường rồi, Chu Vạn Đông cũng so đo chuyện Nang Khiêm với chị ta nữa. mình lái xe đường dài dễ mệt mỏi, gã cũng vui vẻ chuyện với người bên cạnh: “ ngại cho chị biết. Lúc ở Nang Khiêm, tôi cho rằng An Mạn giấu hàng liền cho ta nếm đủ mùi đau khổ. Khi đó ở chung với ta là người đàn ông khác, số khổ, ngay cả người lẫn xe đều bị bọn tôi đạp xuống vách núi té chết.”

      xong lời cuối cùng, gã nhún vai ra vẻ rất điềm nhiên, giống như là kể về chuyện nào đó vô cùng buồn cười.

      “Chị biết khi đó An Mạn khóc thảm thiết thế nào đâu. Eo ôi tôi cũng nhẫn tâm nghe nữa kìa. ông vẫn cho rằng gã ngã xuống núi chết chính là Tần Phóng kia nữa. Sau đó chị với tôi tìm Tần Phóng, đến khi thấy được cậu ta tôi mới kịp hiểu ra. Mẹ kiếp, người đàn ông ở trong xe kia phải là Tần Phóng, là kẻ thứ ba. Con điếm này vừa mập mờ dây dưa với Triệu Giang Long, lại muốn kết hôn với Tần Phóng, lại còn sinh ly tử biệt với người đàn ông khác, quả là nhân tài mà. Ôi, tôi này, chị Giả, năm đó chị chắc cũng bị ta chọc tức ít nhỉ?”

      xong gã liếc nhìn Giả Quế Chi, nghĩ lời này hẳn đâm trúng vết thương của chị ta rồi. Đàn bà mà, ai nghe thấy kẻ thứ ba mà tức chứ?

      Kỳ lạ, sắc mặt Giả Quế Chi rất bình tĩnh, giọng cũng bình thản.

      “Năm xưa lúc kết hôn tình cảm của tôi và lão Triệu tệ. Sau đó làm ăn phất lên, trong tay có tiền lại bắt đầu tiêu hoang. Lúc đầu nghe thấy bao bên ngoài tôi cũng giận, cũng định đến cửa náo loạn, sau đó phát đâu chỉ có người, thời gian nhiều nhất có đến những ba người nữa kìa. Tôi đến làm loạn chẳng phải là tự khiến mình khó chịu sao. Thế nên tôi chẳng quan tâm đến, mấy ả đàn bà kia có ai là tình dạ với đâu, chỉ là tham tiền của thôi, sớm muộn gì cũng .”

      “Ngày đó quả nhiên đến, ba năm trước làm ăn thất bại, bị công an điều tra, trong đêm trắng tay. Chủ nợ bên ngoài kêu gào đòi chém chết , mấy con ả kia ngày cả cơm cũng cho . Bàn chân phải là trơn như bôi dầu nhanh chóng chuồn mất. Tôi cho cậu biết, khoác đâu, có mấy người ngay cả nồi niêu chén bát cũng gom , xem có tán tận lương tâm hay .”

      “Khi đó ai cứu chứ? Là tôi, quê tôi ở Nang Khiêm, tôi gần như là bán hết gia sản đổi lấy tiền mặt, nào là nhà cửa, bò dê, gom hết của cải mấy đời mang toàn bộ trả nợ cho . Ông tôi trước khi chết có kể câu chuyện, nhà họ Giả thể xa rời đất tổ, làm sao cũng phải để lại nhà cửa và dòng họ, có người đến tìm. Vì lời này, năm đó Ngọc Thụ động đất khiến nhà sụp, có rất nhiều người dọn , tôi vẫn phải kiên trì xây lại nhà ở quê. Kết quả vì lão Triệu mà dứt bỏ gốc rễ, chẳng để lại gì hết.”

      Chu Vạn Đông nghe như vậy liền ngáp lên, gã nhắc đến An Mạn chỉ đơn giản muốn nghe chút chuyện tai tiếng để giết thời gian, ai ngờ bà chị Giả Quế Chi này cứ liên miên chuyện năm xưa. Ai thích nghe chuyện của chị ta và lão Triệu chứ.

      Giả Quế Chi ngẩn ngơ rất lâu, tự độc thoại: “Cũng đúng, cũng phải là chẳng còn gì hết, trải qua chuyện này, lão Triệu xem tôi giống như là ân nhân. Tôi đến trại tù thăm, quỳ xuống đất tự tát mình mấy bạt tai, khóc nước mắt nước mũi đầm đìa, với tôi: Quế Chi à, xin lỗi em, sau này nếu em có chuyện gì, chỉ cần tiếng, dù là nhảy vào dầu sôi lửa bỏng, mang mạng ra liều cũng làm cho em.”

      Chu Vạn Đông lại ngáp cái nữa. Giả Quế Chi nhìn thấy, chị ta khinh thường nhìn chằm chằm vẻ mặt Chu Vạn Đông qua kính chiếu hậu, khóe miệng lên nụ cười như trả được thù.

      Chị ta gằn từng chữ: “Sau đó tôi bảo , tôi với tôi muốn viên Cửu Nhãn Thiên Châu này.”

      Tiếng thắng xe vang lên rin rít chói tai, xe trượt đoạn ra đến giữa đường, may mà cách xe sau còn xa nên xảy ra tình trạng tông bị vào đuôi xe.

      Giả Quế Chi điềm nhiên cười với Chu Vạn Đông, : “Đúng vậy đó, lão Triệu được các người dẫn dắt buôn hàng kiếm tiền, biết thủ đoạn các người ác độc, dám giở trò gì. muốn Cửu Nhãn Thiên Châu này làm gì chứ? cũng biết hạt châu đáng giá như vậy. Viên châu này là tôi muốn.”

      Trong kính chiếu hậu, xe phía xa từ từ đến gần, Chu Vạn Đông lấy lại bình tĩnh, khởi động xe lại. Gã cố gắng khiến giọng của mình có vẻ gì khác thường: “Chị muốn Cửu Nhãn Thiên Châu này làm gì? phải vì tiền sao?”

      Giả Quế Chi khinh thường hễ tí là đến tiền: “Tiền à? Các người đều chỉ biết tiền thôi. Cậu sinh ra và lớn lên ở khu Tạng, biết với những kẻ sùng đạo Phật như chúng tôi mà thánh vật của Phật giáo mang ý nghĩa quan trọng đến cỡ nào. Viên Cửu Nhãn Thiên Châu này tôi vốn định mang ra cúng cho Đại Lạt Ma của Tiền Tạng chúng tôi.”

      Khu Tây Tạng phân chia ra Tiền Tạng và Hậu Tạng, điều này Chu Vạn Đông biết. Căn cứ theo khu vực, Thanh Hải, Ngọc Thụ của châu tự trị Tây Tạng là thuộc về Tiền Tạng, có điều lại có chuyện tín đồ cướp đồ vật để dâng lên cho Đại Lạt Ma sao?

      Giả Quế Chi nhìn thấu nỗi nghi ngờ của gã, cười lạnh : “Nhưng tại cần nữa rồi. Ông tôi sai, nếu như làm theo ý của tiểu thư Bạch , dù là Phật sống cũng cứu được nhà chúng tôi.”

    5. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 2:

      Tiểu thư Bạch ? Tiểu thư Bạch là ai? Mấy ngày nay, đây là lần thứ hai gã nghe thấy cái tên này. Chu Vạn Đông vô cùng hoài nghi, liên tục hỏi Giả Quế Chi nhiều lần nhưng chị ta cứ ngơ ngơ ngác ngác giống như chẳng hề nghe thấy.

      Chu Vạn Đông từng nghe đến Đại Lạt Ma nhưng chưa từng nghe đến Bạch . Nghe như là tên bình thường, biết có tài đức gì mà có thể sánh ngang với Đại Lạt Ma?

      Giả Quế Chi cũng nghĩ đến vấn đề này. Chị ta nghĩ rốt cuộc tiểu thư Bạch là người thế nào?

      đến Bạch phải đến ông cố Giả Quý Hồng của mình.


      Ông cố Giả Quý Hồng đứng thứ ba trong nhà, nên trong nhà gọi là Giả Tam. Lúc Giả Quế Chi biết chuyện, ông già lắm rồi. Chuyện về ông cố chị ta đều nghe từ ông nội.

      Ông nội kể lại bằng giọng điệu căm hận, trước kia nhà họ căn bản phải là người Thanh Hải, mà là ở bến Thượng Hải: Cháu biết bến Thượng Hải là nơi trù phú. Cháu biết đường Nam Kinh phồn hoa thế nào đâu. Có rất nhiều quý bà quý mặc sườn xám, mang giày cao gót, tư thái yểu điệu đẹp chết người. Nhiều cửa hàng bán vải vóc, nước hoa, kem dưỡng da, chăn mền, dao kéo, mũ dạ… cái gì cũng có. Còn có thể xem chiếu bóng, còn có sân khấu ca múa nhạc. cho cháu biết đào kép Bắc Kinh nổi tiếng ở thủ đô cũng chưa thể gọi là nổi tiếng. Phải nổi tiếng ở Bến Thượng Hải mới chính thức là nổi tiếng cả nước đấy.

      nơi tốt như vậy nên người ngoại quốc đều tranh nhau xây tô giới. Vậy mà ngày ông Giả Tam tối kéo xe về nhà cũng biết bị trúng tà gì, muốn cả nhà lập tức thu dọn hành lý, dọn nhà đến Tây Bắc.

      Tây Bắc là nơi nào chứ. Hoang vu vắng vẻ, từ xưa đến nay là nơi lưu vong. Mấy ông quan lớn ngày xưa phạm tội vừa nghe bị lưu đày đến Tây Bắc là cả nhà người phát điên, người thắt cổ tự vận. Ai mà chủ động khăng khăng đến chỗ đó chứ?

      Mà khi đó Trung Quốc chiến tranh loạn lạc, Đông Tây Nam Bắc chẳng nơi nào yên ổn. phải chiến tranh là thổ phỉ, còn là hạn hán lũ lụt. Cả nhà từ già đến trẻ cứ vậy lên đường phải là chết hay sao?

      Vợ ông Giả Tam sử dụng hết cách, khóc lóc hai náo loạn ba treo cổ, cuối cùng cũng chẳng làm được gì. Lúc lên đường ngoại trừ ông Giả Tam ra mọi người đều khóc như đưa đám.

      Ban đầu ra có đích đến chính xác, chẳng qua là Tây Bắc thôi.

      Giả Tam từng gần xa tiết lộ Phương Bắc đánh giặc nên , phương Nam cũng ổn định, nghe đội du kích của Hồng Quân xuất quỷ nhập thần, ít có ai đến đó. Nhưng Tây Nam thể , đó là nơi tiểu thư Bạch căn dặn tránh xa, chỉ còn lại Tây Bắc thôi.

      Lẽ ra định ở Nang Khiêm, nhưng khi đến vùng lân cận gặp tai họa trời giáng, đụng phải quân phiệt Mã thị cướp bóc người Tạng ở tỉnh Thanh Hải, giết người cướp của, đoạt lương cướp ngựa. Tiền tài vất vã gìn giữ suốt quãng đường đều gần như bị cướp sạch. Điều khiến ông nội Giả Quế Chi thể tha thứ chính là: Trong trận tai họa bất ngờ này, ông Giả Tam chỉ hô to bảo bọn họ núp. Thứ đầu tiên ông xông lên giành lại chỉ là chiếc rương dài. Đến nỗi vợ Giả Tam vất vã lẫn trốn bị trúng đạn, chưa kịp hoảng sợ hô lên đời nhà ma.

      Người chết của mất, thể tiếp tục được nữa, bất đắc dĩ cuối cùng phải ở lại Nang Khiêm. Trong nhà ai thích ông, đều ghét ông hay lải nhải mấy chuyện quỷ quái kỳ dị. Nếu phải nể công ơn nuôi dưỡng họ sớm vứt bỏ ông cho xong việc. Nhất là mẹ của Giả Quế Chi, bà vô cùng ghét ông cố này. Bởi vì lúc bà sinh Giả Quế Chi, Giả Tam lụm khụm chống gậy từng bước từ căn nhà kề đến cửa phòng bà. Gần như là kinh hãi lặp lặp lại câu : “Chính là đứa bé này, đại nạn tám mươi năm sớm muộn gì cũng do nó gánh…”

      Sau đó Giả Quế Chi hỏi ông nội, đại nạn tám mươi năm là có ý gì? Ông nội trừng mắt chửi mắng: Cháu nghe ông già đó nhảm làm gì. Ông ta trước kia từng gặp phải quái, còn quái bắt ông ta làm chuyện. Bảy mươi năm sau mới bắt đầu làm, tám mươi năm là hạn chót, nếu như đến lúc đó vẫn chưa hoàn thành, từ xuống dưới nhà họ Giả tuyệt tự, chết toàn thây. Ông khinh, đầu óc điên khùng rồi, từ Thượng Hải chạy đến nơi này.

      Đối với chuyện cả đời này thể là người Thượng Hải, ông nội vẫn canh cánh trong lòng như vậy. Mỗi lần mắng ông cố đều nhắc lại câu này.

      Còn đối với chuyện quái, Giả Quế Chi cảm thấy tuy người trong nhà ngoài miệng đều khinh khi, nhưng trong đầu vẫn thà tin là có còn hơn là . Nếu tại sao từ bảo chị ta tin Phật chứ. Thậm chí mẹ dặn dò chị ta chỉ lần: “Phải dốc lòng hướng Phật nhé Quế Chi, Lạt Ma phù hộ con…”

      Sau đó có ngày, ông cố bệnh sắp chết, chị ta ngồi ở cửa chơi xúc cát, vừa ngẩng đầu lên thấy ông lão gầy trơ xương mắt sáng quắc, vẫy vẫy tay với chị ta. Chị ta quên mất lời mẹ dặn dò “Rời xa lão quái này ra”, quỷ thần xui khiến rảo bước vào phòng ông.

      ***

      Hết di chuyển rồi lại dừng, dừng xong lại di chuyển tiếp. Lúc bằng phẳng êm ru lúc dằn xóc khó , ngoại trừ thỉnh thoảng xuống xe tiểu tiện tại nơi vô cùng hoang vu, đa số đều là di chuyển đường. Mơ mơ màng màng dựa vào tủ lạnh trong xe ngủ vài giấc, rốt cuộc cũng đến nơi.

      Thời gian là nửa đêm, xe dừng tại vách núi đường đèo. Cửa xe sau mở ra, Chu Vạn Đông thò đầu vào, thô lỗ hỏi Tần Phóng: “Có muốn tiểu tiện ?”

      Tần Phóng ừ, từ từ dựa vào vách xe đứng dậy. Suốt cả quãng đường này, bởi vì hết sức phối hợp nên Chu Vạn Đông cũng chẳng làm khó gì . Ngay cả việc dùng băng keo dán miệng lại cũng lười: Dù sao cần phải chuyện ăn cơm, xé xé dán dán, Tần Phóng than đau gã cũng ngại phiền.

      Tiểu tiện xong lên xe, dường như đám người Chu Vạn Đông cũng vội , đứng sau xe huyên thuyên. Tim Tần Phóng đập kịch liệt, khe khẽ nhích đến cửa xe nghe ngóng, nghe thấy Giả Quế Chi : “Chắc là dưới thung lũng trong những vách núi này, nhưng đứng cao thể nhận ra. Mấy ngọn núi này quá giống nhau, ông cố tôi ông có bản đồ, chúng ta nên dựa theo bản đồ đàng hoàng vào từ mặt đất .”

      Bản đồ? Sao nghe giống như là đào mộ ăn cắp của cải vậy?

      Tiếng Chu Vạn Đông có vẻ kiên nhẫn: “Bản đồ của ông chị, chị có từng thấy chưa? Chị có từng qua chỗ đó chưa?”

      “Chưa từng thấy cũng chưa từng qua.”

      “Thấy cũng chưa từng thấy làm sao chị biết là có?”

      “Ông có bản đồ, đều đặt trong cái rương dài kia, ai động đến.”

      Chu Vạn Đông hoang mang: “Tại sao động đến? Dù sao cũng nên mở ra xem thử, chừng ông già để lại bảo vật, chừng bên trong… có vàng sao?”

      Vàng? Giả Quế Chi cười khẩy.

      Chiếc rương dài sơn màu đen kia giống như ông cố, đều bị người nhà ghét bỏ, thậm chí là tránh còn kịp nữa là. Ông nội , năm đó an cư ở Nang Khiêm, ông tận mất thấy ông cố Giả Tam khiêng ra cái xác nữ từ chiếc rương kia.

      Chiếc rương kia dài nhưng lại hẹp, suốt quãng đường họ cũng từng tò mò suy đoán xem trong chiếc rương này cất thứ gì. Nhưng chưa bao giờ nghĩ chiếc rương này là chiếc quan tài.

      Ngàn dặm xa xôi từ Thượng Hải đến Nang Khiêm, bôn ba gần hai tháng, có đôi khi còn nằm ngủ lên chiếc rương, ai ngờ bên trong lại chứa thi thể.

      Nhất định là ông cố Giả Tam trúng tà rồi, từ tối hôm ông kéo xe về với thái độ khác thường muốn dọn nhà là ông trúng tà rồi.

      Sau khi ông chết, người trong nhà vốn định đốt hết đồ đạc của ông, nhưng ai muốn vào căn phòng hôi hám nồng nặc kia thu dọn, ai muốn đụng đến chiếc rương chứa xác chết kia cả. Hơn nữa trước khi ông chết còn dặn dò liên miên rất nhiều chuyện khiến người ta sởn gai ốc. Nên dứt khoát khóa cửa lại cho xong, dù sao ông chỉ ở có căn phòng , thêm căn cũng nhiều mà bớt căn cũng ít.

      Sau đó lại xây lại nhà mới, nhà cũ vẫn cứ để hoang. Sau đó nữa là Giả Quế Chi ra ngoài học, lập gia đình, an cư, rất hiếm khi trở về Nang Khiêm. Người thế hệ trước bệnh chết, trong nhà chẳng còn lại bao nhiêu người. Khi đó Triệu Giang Long còn đề nghị chị ta mang gia sản bán lấy tiền, chị ta đồng ý, trả lời rằng dù sao cũng thiếu số tiền này.

      Có lẽ sâu trong nội tâm chị ta, ngày đó những lời ông cố , chị ta đều nhớ tất cả.

      Lại có lẽ ngoài mặt tuyệt đối tin, nhưng bên trong vẫn luôn lo lắng sợ hãi.

      Năm 2010 Ngọc Thụ động đất, nghe Nang Khiêm cũng bị liên lụy. Sau khi hết động đất Giả Quế Chi trở về quê, căn nhà cũ vẫn khóa mấy chục năm bị sập, giữa đám gạch ngói lộ ra chiếc rương bị bong tróc nước sơn.

      rời đất tổ, xây lại nhà mới tại vị trí cũ, còn cố ý chừa ra căn phòng cất chiếc rương dài kia. Nếu như phải Triệu Giang Long đột ngột xảy ra biến cố

      Chị ta bán gia sản đổi thành tiền mặt, bà con trong nhà cũng sắp xếp dời đến tỉnh Tây Ninh. Giả gia ở Nang Khiêm bỗng hoàn toàn mất liên hệ, đồ đạc lớp vứt lớp bán, duy chỉ có chiếc rương kia vẫn còn. Do dự nhiều lần chị ta mới chọn đêm khuya yên ắng len lén chôn kế bên mộ của ông Giả Tam.

      Chị ta với Chu Vạn Đông, chiếc rương kia ai động đến, lời này phải .

      Mấy tháng trước Triệu Giang Long muốn giúp người ta chuyển hàng lậu, đây cũng là cách thường dùng bên ngoài. Thuộc hạ bên dưới thể mang hàng , bởi vì kẻ này thường bị nghi ngờ nhiều nhất, dễ dàng bị người ta tra ra. Để đề phòng lúc bị kiểm tra chẳng may bị phát , hàng phải tìm người khác bị hiềm nghi mang giúp. Nhưng lại sợ người ta chiếm làm của riêng, cho nên suốt quãng đường cũng phải theo dõi chặt chẽ.

      Sau khi xí nghiệp Triệu Giang Long đóng cửa, dù Giả Quế Chi bán đất trả nợ nhưng vẫn còn thiếu ít. Người bị dính án kiện trong thời gian ngắn thể hoạt động lại, cuộc sống thoải mái như trước, đành phải tìm đường tắt kiếm ít tiền. Nếu Triệu Giang Long muốn ra ngoài, tối hôm trước hai người thân mật khắng khít phen. Tình cảm vợ chồng của hai người sau khi có kẻ thứ ba thứ tư chen vào lại bất ngờ chuyển tốt, quả là vô tâm trồng liễu, liễu xanh um.

      Sau khi xong chuyện, Triệu Giang Long cảm khái câu, tuổi hai người cũng còn nữa, nên có đứa con. Trước đây kiểm tra sức khỏe, hai bên cũng có vấn đề gì, vậy mà sao mãi vẫn chưa có con.

      Đầu Giả Quế Chi đau buốt, nhưng cũng biết Triệu Giang Long cố tình, im lặng gì, qua lúc Triệu Giang Long lại thuận miệng nhắc đến: “Vết sẹo sau lưng em có từ khi nào vậy?”

      Sẹo? Lúc nào có sẹo? có ấn tượng. Chị ta đưa tay đến sờ chỗ Triệu Giang Long , rất trơn láng chẳng hề có vết sẹo lồi lên. Chị ta bảo Triệu Giang Long lấy điện thoại chụp tấm xem. Ồ, có, rất mỏng nhưng dù sao cũng đau, chẳng biết là có khi nào.

      Nhưng lớn tuổi nên trong lòng luôn thấy hơi lo sợ, sợ thân thể mình thỉnh thoảng xuất dị thường là dấu hiệu của bệnh nan y. Sau khi Triệu Giang Long ngủ, chị ta còn nằm giường xem tấm hình, sau đó phóng lớn lên.

      Tim giật thót dường như chị ta cảm giác miệng khô khốc vội nuốt nuốt nước miếng, từ từ ngồi dậy khỏi giường, run run đưa tay đếm vết sẹo kia. Phóng lớn hơn mới thấy đó phải là đường, mà là bảy đường hợp lại. Mỗi đường đều nhắn dữ tợn, giống như là… dây mây.

      Trong lúc chớp nhoáng, chị ta bỗng hiểu được rất nhiều chuyện.

      – Đây phải là vết sẹo, đây là uy hiếp tựa như cảnh tỉnh người ta.

      – Tại sao là bảy vết, bởi vì ông từng nhắc đến bảy mươi năm sau phải bắt đầu làm việc, tám mươi năm là kỳ hạn cuối cùng. Từ năm 1937 đến nay qua bảy mươi bảy năm. Bảy mươi bảy năm, bảy vết, qua năm là thêm vết.

      – Tại sao nhiều năm kết hôn với lão Triệu nhưng vẫn có con, bởi vì hoàn thành tuyệt tự, chết toàn thây.

      – Tại sao khi đó ông dường như khủng hoảng : Chính là đứa bé này, đại nạn tám mươi năm sớm muộn gì nó phải gánh…

      Lẽ nào lời ông đều là sao?

      Triệu Giang Long vừa khỏi, chị ta cũng vội vàng đến Nang Khiêm. Đào chiếc rương kế bên mộ ông lên, nơm nớp lo sợ mở ra, bên trong có phong thư, chữ viết thanh tú, dường như của , ký tên là Bạch .

      Trong đó còn có thư của ông, ông biết chữ, lúc trước đều phải tìm người viết giúp. Sau giải phóng tham gia xóa nạn mù chữ, dốc sức học hành, cả quyển từ điển Tân Hoa lật đến sờn, rốt cuộc có thể trúc trắc viết thư. Chữ viết lớn đều, xiêu xiêu vẹo vẹo, chữ nào biết viết vẽ vòng tròn, nhưng ảnh hưởng đến việc đọc hiểu.

      Xem xong bức thư, lưng chị ta nhất thời đổ mồ hôi lạnh, trong đầu chỉ quanh quẩn bốn chữ: ma quỷ quái.

      Hoảng loạn tìm thầy, chị ta cầu cứu vị sư phụ mà mình quy y, “phiền phức lớn” mà bản thân gặp phải. Sư phụ hỏi chị ta, có nghiêm trọng ? Nếu như quá nghiêm trọng chỉ có thể tìm Đại Lạt Ma thôi.

      Ồ, Đại Lạt Ma, chị ta biết. Người bình thường rất khó gặp được, nghe vị cư sĩ trong nước thành tâm cầu kiến, quyên góp triệu tệ mới nghe được Đại Lạt Ma chỉ giáo vài câu.

      Chị ta lấy gì gặp Đại Lạt Ma đây? Làm sao có thể nhờ Đại Lạt Ma giúp chị ta giải quyết phiền phức lớn này?

      Đúng lúc đó chị ta nhận được điện thoại của Triệu Giang Long, giọng điệu thoải mái cho chị ta biết lần này rất đơn giản, thấy được hàng rồi. Đó là hạt châu gì đó. Có điều nghe trong mắt người Tạng là vật quý báu, còn có tên là, tên là Cửu Nhãn… Thiên Châu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :