1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại] Heo con say giấc - Đại Hủy (Chương 48/48+7NT) Hoàn chính văn UP NT4

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,130
      Được thích:
      12,928
      Chương 34

      Edit: Huong August

      Rốt cuộc phải đâu đây? Bảo Bảo vừa ra khỏi cửa gắng sức hỏi vấn đề này.

      Tìm bạn? biết Lâm Hân là lựa chọn đầu tiên, nhưng bây giờ thể tìm ấy được.

      Tìm ba mẹ? Thôi , tuyệt đối mẹ Bảo bán trước tiên.

      Tìm bạn học? Cao trung có Lâm Hận, đại học lại biết mấy người. Cho dù có, khả năng cũng thể tìm mấy vị học trưởng kia được.

      Đúng vậy! Chính là tìm bạn học! Bảo Bảo đột nhiên nghĩ tới bạn học Tiểu Bối bị bỏ quên lâu.

      sai, chính là Tiểu Bối. Tên là Chân Bối. Đó là trong những cậu bạn có mối quan hệ tệ lúc Bảo Bảo còn ở nông thôn, bởi vì lúc sắp sinh cậu, mẹ cậu bãi biển nhặt vỏ ốc, sau đó sinh cậu còn phải chịu giày vò rất lâu. Vì vậy có cái tên này…

      Nghĩ là làm, Bảo Bảo lập tức chạy tới bến xe.

      Dọc theo đường , Bảo Bảo ngừng nhớ lại quãng thời gian của mình khi còn bé, thời điểm đó hoàn toàn trấn áp người khác. Nhưng kể từ khi gặp An Tịnh, lại trở thành người bị bắt nạt. Lần này trở về, nhất định phải tìm lại được chính mình! Suy nghĩ chút lại buồn bực, ban đầu sống bao nhiêu vui vẻ bao nhiêu thoải mái, bây giờ lại thế này đây…

      Trong lúc bất chợt Bảo Bảo lại cẩn thận nhớ lại mấy đứa bé cùng nhau lớn lên, từng cùng nhau đào giun rồi lén thả vào chum nước nhà người ta.

      Đường về quê xa, ngồi xe bốn giờ đến nơi. Lần này Bảo Bảo lại buồn ngủ rồi, nhưng khác biệt ở chỗ lần này có ai cho dựa vai.

      Chậc! Bảo Bảo dùng sức quơ quơ đầu, tại sao lại nghĩ đến An Tịnh. Mới ra ngoài bao lâu, ngờ lại nhớ nhiều lần đến vậy, quả thực có tiền đồ! Bảo Bảo dùng tay đấm đấm đầu, được nhớ , được nhớ , muốn gặp còn gì, Chu Bảo Bảo, có thể có cốt khí chút hay !

      Mà toàn bộ người xung quanh dùng ánh mắt quái dị nhìn Bảo Bảo, bé này có phải bị bệnh hay , sao cứ đấm vào đầu mình như vậy. Nhìn sức lực, đoán chừng còn , nếu cứ đấm nữa, có bệnh cũng thành bệnh.

      Sau khi Bảo Bảo đập đầu mình mười mấy lần, cuối cùng cũng có người nhảy ra chặn lại. "Ôi, đầu sao vậy? Có phải bị gì , như vậy chết cũng bị thương.”

      Bảo Bảo sửng sốt chút, kỳ quái nhìn bác trai kia, lúc nào muốn chết chứ. "Bác à, cháu có…”

      Bảo Bảo lời còn chưa hết, bác trai kia lập tức :

      “Cho nên ngay lập tức tôi đề cử cho sản phẩm thuốc ngủ này, đau khổ, tác dụng phụ, quan trọng nhất là chất lượng cao giá thành thấp, chai chỉ chín tệ, đúng, có nghe lầm, chai chỉ cần chín tệ! ngang qua ngàn vạn lần được bỏ qua! Đây là giá cả đổ máu cỡ nào! Đây là giá nhảy lầu đó! Chỉ cần viên, cam đoan ngủ giấc dài, mưa rơi tỉnh, mưa đá tới cũng thức! Chỉ cần hai viên, bảo đảm ngủ thẳng đến thiên hoang địa lão, biển cạn đá mòn, vĩnh viễn phiền não! Như thế nào, động lòng sao? Nếu còn hành động, hôm nay chúng tôi còn có ưu đãi được biệt. Thuốc tốt như vậy lại được mua tặng . Trời ạ, tôi thực động lòng rồi! ”

      Nhìn bác trai bên nước miếng bay tứ tung chào hàng, Bảo Bảo đầy vạch đen, đồng thời lại lịch thở dài nghĩ, vị bác trai này có tài ăn tốt , người khác là nước bọt, ông trực tiếp dùng nước miếng, nước miếng nhiều. ●▽●

      Nhưng cũng là nhờ bác trai này, dọc đường Bảo Bảo đều nhàm chán. Vì sao ? Nghe bài diễn ca này, đừng TV cũng cần liều mạng. Nếu như Bảo Bảo mấy lời này với bác trai, đoán chừng ông ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, sau đó nắm lấy tay Bảo Bảo, lệ nóng doanh tròng cảm thán, cuối cùng cũng gặp được tri kỉ rồi.

      Thời gian trôi qua nhanh, Bảo Bảo cảm thấy mới đó đến. Nhớ ngày hôm đó, Bảo Bảo cảm thấy mình ngồi xe mà tưởng như kéo dài cả thế kỉ, bây giờ tốt rồi, thời gian chẳng qua cũng chỉ trong nháy mắt.

      Nhà cũ của Bảo Bảo rất gần bờ biển, ngồi xe nửa giờ nữa là đến, nửa số người trong thôn đều dựa vào việc đánh cá mà sống. Mà nửa còn lại kiếm sống bằng nghề làm vườn, bởi vì nơi đây hầu như chia bốn mùa. Bởi vì chỗ này cách xa thành thị, ô nhiễm khí bay tới được đây, dù sao địa phương này vẫn còn trong lành. Dân phong còn chất phác, nếu sao có thể sinh ra Bảo Bảo có đầu óc trẻ con như vậy.

      Xe vừa đến nơi Bảo Bảo trực tiếp xuống, vươn vươn cái lưng mỏi, ngồi xe quá mệt người. Nhìn chút, lại phải cuốc bộ thêm đoạn nữa. (┬_┬)

      Những nơi giống chỗ này, chắc chắn xe thể đưa đến cửa nhà, thường đều phải thêm đoạn đường nữa.

      Có thể Bảo Bảo mà tinh thần sáng láng, mặc dù bây giờ tạo hình của đẹp mắt cho lắm.

      Tay trái con gà, tay phải con vịt. A, đúng, là tay trái bao tay phải bao, cổ còn treo bao, sau lưng còn mang bao. tóm lại, tạo hình rất dọa người. Nhưng Bảo Bảo thèm để ý, dù sao cũng thấy được mặt...

      lúc Bảo Bảo biết mình được bao xa rồi, bên cạnh đột nhiên chạy qua chiếc xe. Bởi vì né kịp, Bảo Bảo bị trật chân cái, ngã chỏng vó.

      Bọc của , khó khăn lắm mới mang được nó lên lưng~

      Bảo Bảo ngồi đường, có tham vọng muốn biến trở lại người chịu thua thiệt trước kia, bây giờ lại có người tự nguyện đưa tới cửa. Bảo Bảo quyết tâm lần này kiên quyết thỏa hiệp!

      Bảo Bảo vươn người bò từ dưới đất lên, chuẩn bị gõ cửa xe, kết quả cửa xe lại tự động mở ra. Từ trong ra người đàn ông, là người đàn ông vừa lịch lại trông có vẻ đẹp trai.

      ra đó là bởi vì Bảo Bảo thấy An Tịnh và Mặc Đằng Phi nhiều quá rồi, cho nên thẩm mỹ quan vặn vẹo nghiêm trọng, ít nhất cũng gấp mười lần trước kia, cho nên trong mắt Bảo Bảo, có vẻ đẹp trai coi là rất tốt.

      Người đàn ông kia vừa xuống xe ngừng khom lưng lời xin lỗi với Bảo Bảo: “ xin lỗi, xin lỗi, phải tôi cố ý, có sao , có bị thương ? Bằng chúng ta bệnh viện xem chút, nếu có nội thương tốt.” Người biểu của người đàn ông kia rất nóng nảy, còn lôi kéo Bảo Bảo xoay vài vòng.

      Bảo Bảo vốn đầy bụng tức, lần này đều biến mất hết rồi, coi như còn cũng tiện phát tác, đúng ?

      Bảo Bảo bèn vội vàng lắc đầu khoát tay : “ sao sao, tôi có chuyện gì đâu. Chính là vừa rồi làm hỏng đồ của tôi.” Bảo Bảo vẫn hơi buồn bã, đồ của .

      Người đàn ông nhìn theo tầm mắt của , lập tức sợ hết hồn, nhiều đồ như vậy, trước mắt nhắn thoạt nhìn như nữ sinh này? Dụi dụi con mắt, ưm, những thứ đó vẫn còn ở trước mắt... ra là . Người đàn ông khỏi sinh ra cảm giác kính nể, là nhìn người thể xem vẻ bề ngoài.

      Nhìn đồng hồ, Bảo Bảo cũng rảnh rỗi đến nỗi hao phí thời gian với nữa, ở lâu thêm tí nữa là trời tối mất rồi.

      Bảo Bảo chạy lại nhặt lên từng món đồ, sau đó giắt lên người. bắt đầu bước từng bước dáng chim cánh cụt, lệch trái lệch phải, đong đưa đường.

      Còn chưa được mấy bước, lại nghe thấy thanh của người đàn ông từ phía sau: “ định đâu? Tôi đưa có được ? Coi như là nhận lỗi với .”

      mắt Bảo Bảo sáng lên, hô to tiếng bèn chạy tới trước mặt người đàn ông kia. “Tôi muốn Chu thôn.”

      Sau khi thấy động tác của Bảo Bảo, người đàn ông khỏi hì tiếng bật cười. “Vừa khéo, tôi thuận đường, lên đây .”

      “Vạn tuế!” Bảo Bảo chút do dự lên xe.

      Chu thôn? sai, thôn này gọi là Chu thôn, trong thôn, hầu như nửa trong đó đều họ Chu, vì vậy mới có cái tên này.
      Last edited: 11/1/16
      Haruka.Me0, xixongaran2602 thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,130
      Được thích:
      12,928
      Chương 35

      Edit : Huong August

      cũng Chu thôn ư?” Bảo Bảo cảm thấy người này nhìn rất quen mắt, chính là nghĩ ra.

      “Ừ, tôi lớn lên ở nơi đó .”

      “Ồ, giống tôi!” Bảo Bảo kinh ngạc trả lời, nhìn quen mắt rồi mà. Quả nhiên, trí nhớ của là tốt. Bảo Bảo khỏi phiêu phiêu nghĩ.

      ra người đàn ông này cũng cảm thấy Bảo Bảo trông rất quen mắt. "Tôi họ Chân, tên Bối, tên gì ?”

      “Chân Bối, thực xui xẻo, ha ha ha, tên cái người này là gì vậy chứ?”

      Bạn học Chân Bối bày tỏ rất đắc dĩ, nhưng hết cách rồi, quen.

      Chờ bạn học Chân Bối chuẩn bị tiếp, đột nhiên bị Bảo Bảo giữ chặt. Ngẩng đầu lên, Chân Bối vốn cảm thấy kỳ lạ, cằm của bị Bảo Bảo nắm lấy.

      “Chậc chậc, quả là trai lớn 18 có khác, mới qua mấy năm, ngờ đến tớ cũng nhận ra.” xong, Bảo Bảo còn nắm lấy cằm lắc qua lắc lại. (Chiêu này là Bảo Bảo học được ti vi, cảnh ác bá đùa giỡn phụ nhân đàng hoàng.)

      Chân Bối nghi ngờ, nghe được lời này, có vẻ như biết , nhưng rốt cuộc là ai?

      ...”

      “Tiểu Bối, nhanh như vậy quên tớ rồi à? Bảo Bảo đây.”

      Bảo Bảo? Chu Bảo Bảo! ngờ lại là ! Trong đầu Bảo Bảo bắt đầu nhớ lại những chuyện cũ từ đến lớn, nghĩ mà kinh ngạc, như thước phim quay chậm vậy.

      Còn nhớ năm kia. Mùa hè, đột nhiên Bảo Bảo ước được ăn nho nhà người ta. Những quả nho chi chít mọc thành chùm treo đầu cành, bởi vì chưa chín hẳn, quả nào cũng nho , màu lục bích. Phải biết khắp vùng này chỉ trồng gốc nho, nhà họ coi như bảo bối.

      Ban đầu thà chết theo, nhưng về sau thực nhịn được lời khẩn cầu của Bảo Bảo, thôi chiều .

      Cho dù , Bảo Bảo cũng tìm người khác, đến lúc đó còn bị Bảo Bảo «tưởng nhớ», như vậy còn bằng mình theo.

      Sau này từng chùm nho lần lượt biến mất, ngày nào đó bị người lớn phát ra bị mất nhiều nho như vậy. Kết quả, ngờ Bảo Bảo lại đổ toàn bộ chuyện này lên đầu ! Phải biết rằng cũng bởi vì chuyện này, bị khấu trừ mấy tháng tiền tiêu vặt. Còn phải ăn roi trúc… Những chuyện như thế, quả là đếm xuể, ràng đều là Bảo Bảo làm, nhưng sau đó lại biến thành mới là đầu sỏ gây nên! (┬_┬)

      Nhớ lúc Bảo Bảo rời , vừa vui mừng lại vừa khổ sở mất mác. Nhiều năm gặp như vậy, ngờ cũng nhận ra . Nghĩ tới đây, trong lòng lại đắng chát. Bây giờ trong lòng Chân Bối là trăm mối ngổn ngang.

      “Bảo Bảo, sao cậu lại trở lại?”

      Nghe được Chân Bối hỏi như vậy, Bảo Bảo sửng sốt chút.

      "Cứ nghĩ cậu trở về nữa…”

      “Ách, nha... .”

      Trầm mặc hồi, Bảo Bảo cảm thấy bầu khí có vẻ khác thường. "Tiểu Bối, cậu có biết vì sao tớ trở về ?”

      Chân Bối thấy kỳ lạ, sao biết được chứ.

      “Tớ về là muốn nương tựa cậu!” Bảo Bảo ôm lấy tay Chân Bối, nước mắt lưng tròng .

      cái ôm, khiến từ đầu đến chân Chân Bối run lên. "Phì, tìm tớ để nương tựa?”

      “Đúng vậy, tớ xích mích với người nhà, vì vậy mới chạy ra ngoài. Bây giờ thể về, cho nên tớ chỉ biết đến tìm cậu, cậu thu lưu mình, đúng .” Bảo Bảo dùng ánh mắt mong đợi nhìn Chân Bối.

      và An Tịnh phải kết hôn ư, đây cũng là coi như người nhà , như vậy cũng sai. Bảo Bảo muốn người khác biết An Tịnh .

      Chân Bối bị ánh mắt này của Bảo Bảo nhắm vào, cũng bắt đầu tự chủ được mà đỏ mặt. "Dĩ nhiên, sao tớ có thể chấp nhận cậu được…" Những lời phía sau rất , nhưng Bảo Bảo vẫn nghe được. giỡn, thời khắc then chốt thế này sao có thể phân tâm được chứ.

      “A a a, tới biết ngay Tiểu Bối là tốt nhất, cậu chết mất! o(≧v≦)o~~” Bảo Bảo hận thể nhào tới hôn cái.

      Lần này, mặt Chân Bối lại càng đỏ. , đấy...

      Ngồi xe, bọn họ rất nhanh đến đích – Chu Thôn.

      Vừa xuống xe Bảo Bảo gào khóc hồi lâu, vẫn là Chân Bối che lấy miệng , kéo trở về. Còn phải ngừng xin lỗi với người khác. Chân Bối lịch cảm thán, loại cảm giác lúng túng này nhiều năm rồi chưa xuất qua.

      Bởi vì lúc rời , nhà cũ của Bảo Bảo cho người khác mướn rồi, nên bây giờ Bảo Bảo thể nào về nhà, dù sao cũng thể chạy tới trước nhà người ta đòi lại. Hơn nữa cũng dám , nếu chuyện này đến tai ba mẹ Bảo, khẳng định chịu nổi.

      Cho nên, Bảo Bảo ở tại nhà Chân Bối.

      An Tịnh biết mình rốt cuộc tìm bao lâu, biết Bảo Bảo , An Tịnh sớm hình dung được trong lòng là cảm xúc thế nào rồi. Bắt đầu là tức giận, càng về sau là lo lắng, rồi đến bây giờ là uất ức. An Tịnh cảm thụ, thấu hiểu được cảm giác lẫn lộn kia. Trước đây nghe người ta đến chẳng thèm ngó tới, nhưng chờ đến khi tự mình cảm thụ, mới biết, lòng lại đau đến mức này.

      hối hận, thực hối hận. Nếu như có lần nữa, tuyệt đối cho phép mẹ An thử dò xét, tuyệt đối để mẹ An thò chân vào, tuyệt đối để Ninh Thanh tới nhà bọn họ, tuyệt đối hồ đồ dung túng phối hợp với Ninh Thanh. Cho dù mẹ An có tức đến thế nào, cho dù Ninh Thanh có giận đến đâu, ít nhất Bảo Bảo vẫn còn đây. Dù phải coi chừng che chở vất vả đến đâu, cũng tốt hơn bây giờ, tìm thấy người.

      Nhìn ngôi nhà trống rỗng, An Tịnh khỏi cười khổ tiếng, đây cũng phải là nhà.

      Lần này Bảo Bảo rất hoàn toàn, tất cả quần áo, tất cả hình ảnh, tất cả mọi thứ, tất cả tất cả, ngờ lại tàn nhẫn đến nỗi ngay cả chút tưởng niệm cũng lưu lại cho . Cho tới nay, có thể hy vọng Bảo Bảo có thể tận miệng với , được đến gần Ninh Thanh, Nhưng tình nguyện mình tức giận, chạy trốn, cũng chịu câu như vậy với . Đúng là thế kể đến công lao của Mặc Đằng Phi, nhưng nếu Bảo Bảo muốn, chuyện này sao có thể thành công! Chẳng lẽ, sai lầm rồi sao?

      An Tịnh tìm tất cả trạm xe, nhà ga, sân bay, có người gặp qua Bảo Bảo. Tất cả người thân, bạn bè, đều liên lạc qua, nhưng cũng ai biết Bảo Bảo ở đâu.

      ra tìm được Bảo Bảo ở trạm xe là do vận khí của An Tịnh tốt. Lúc lên xe Bảo Bảo xách theo đống đồ lớn, đầu sớm bị bị kín, vốn thể xem được mặt. Hơn nữa, mỗi ngày lượng người ra vòa phải là ít, ai nhớ được nhiều như vậy. Cho dù nhớ, thấy mặt cũng dám xác định.

      Hơn nữa cũng là An Tịnh nghĩ nhất định là Bảo Bảo trốn rất xa, những địa phương tương đối gần đều trực tiếp cho "pass" hết. Về phần người thân, Bảo Bảo liên lạc mới là lạ. Bạn bè, tư liệu An Tịnh cũng chỉ có từ sơ trung, mà ba mẹ Bảo, mặc dù còn nhớ số người, trong đó có Chân Bối, nhưng đối tượng tốt như vậy vẫn nên với con rể, nếu đến lúc đó con rể vụt cái chạy mất làm thế nào! Vì vậy, cứ như thế, An Tịnh hoàn toàn "bi thống".

      Chương 36:


      Edit: Huong August

      Bảo Bảo cảm thấy mình cần phải quyết tâm niêm phong quá khứ với An Tịnh, nhét chúng vào kí ức, muốn như vậy, trước tiên phải vứt bỏ An Tịnh. Nếu quyết định vứt bỏ, dĩ nhiên thể như vậy được. Được rồi, thừa nhận, nguyên nhân chủ yếu chính là chỉ cần vừa nghĩ đến An Tịnh lại xuất bộ mặt của Ninh Thanh, Sau đó toàn thân liền thoải mái.

      Vì vậy, nhớ An Tịnh = An Tịnh + Ninh Thanh = Bảo Bảo thoải mái. cách khác, nhớ An Tịnh = Bảo Bảo thoải mái.

      Cho nên, vì mình có thể chơi vui vẻ, Bảo Bảo quyết định, vô cùng vui sướng ném sang bên. Hừ, ai bảo trước kia ba năm mà thèm liên lạc với . Bây giờ, điều làm là đúng, phải ?

      ra phương diện khác, An Tịnh vẫn có chút độc tài. thực là toàn tâm toàn ý suy tính về Bảo Bảo, nhưng khuyết điểm cũng là coi thường suy nghĩ của . hiểu Bảo Bảo, chí ít là lúc ở trước mặt . Tự cho là hiểu, thực ra là tự tin quá mức. Mà Bảo Bảo bây giờ, hoàn toàn khác với bộ mặt trước mặt .

      Nháy mắt, Bảo Bảo ở chỗ này hơn tháng rồi.

      Bảo Bảo cảm thấy, cuộc sống hoàn toàn khác với khi ở An Tịnh. Rất thoải mái rất tự tại, nhưng cuối cùng lại hiểu sao, thiếu phần ngọt ngào.

      “Bảo Bảo, hôm nay tôi muốn lên núi hái chút thảo dược cho A Công. Cậu có với tớ ?” Người tới cười rực rỡ như ánh mặt trời.

      giống như ánh mặt trời, Bảo Bảo thiếu chút nữa bị chói mắt, tay tự chủ được mà che lại.

      “Bảo Bảo, lâu cậu lên núi, hôm nay có muốn cùng tớ nữa ?” Người tới lại lên trước bước.

      Bảo Bảo thở dài: “Tiểu Bối, cậu lại ngăn cản tớ phơi nắng rồi…” Bảo Bảo có chút buồn bã.

      “Đến đây đến đây , ngày ngày ngồi ở chỗ này phơi nắng, cậu sợ da đen hết ư? Nắng ăn đen như vậy thực thành heo rừng đó.” Chân Bối nghĩ đến cảnh tượng đen hoắc của Bảo Bảo, nhất thời cười lớn.

      Bảo Bảo mặt đầy vạch đen: “Ban đầu là người nào xin tớ ở lại đây phơi nắng? vất vả tớ mới thích, cậu lại muốn tớ làm cái khác.”

      câu này, Chân Bối cũng phải im lặng.

      Lúc làm vườn, thiếu chút nữa làm chết hết hoa. Vì vậy để cho Bảo Bảo chăm sóc hoa xương rồng, vốn nghĩ, hẳn làm chết hoa xương rồng. Đúng, sai, là làm chết hạn, mà tất cả đều chết chìm!

      nuôi hoa được đánh cá, vì vậy mang Bảo Bảo đánh cá. Vốn nghĩ Bảo Bảo chỉ cần ngồi vậy là được rồi. Ai ngờ Bảo Bảo ăn ngồi rồi suốt ngày, làm được việc cũng thôi , kết quả phải để lên thuyền. Nửa giờ sau, bọn họ vẫn dao động ở mép nước như cũ, sau đó chèo tới chèo lui, thuyền cũng thèm chịu dao động nửa phần. vất cả mới đến nơi đánh cá, thả lưới nửa ngày cũng thấy gì. Vừa vớt lên nhìn, cái hố to ra ngay trung tâm lưới cá. Cuối cùng mới biết là người nào đó cắt ra khối làm vợt bắt bướm.

      Ở đây có vô số kiện phát sinh. Cuối cùng Chân Bối dám để Bảo Bảo làm bất cứ việc gì nữa. tình nguyện Bảo Bảo ăn cơm trắng trả tiền, cũng cần ngày ngày tới giành công. Cuối cùng, Chân Bối thực có biện pháp, bèn xin Bảo Bảo ngày ngày ra ngoiaf phơi nắng. Vì vậy, cứ như vậy, Bảo Bảo phơi nắng được nửa tháng rồi.

      Sờ trán cái, Bảo Bảo cảm thấy hôm nay phơi đủ rồi, theo Tiểu Bối vào núi chơi thích hơn nhiều.

      thôi.” Bảo Bảo đứng dậy khỏi ghế, sau đó lôi kéo Chân Bối, hai người như làn khói chạy thẳng vào trong núi.

      Lưu lại mình A Công ở đó cảm thán, vẫn là tuổi trẻ tốt. Nhìn cảnh tượng hài hòa giữa hai người, trông cũng tệ. Hy vọng tương lai còn phát triển hơn. Trong mắt A Công lóe lên ánh sáng nhạt.

      Dọc theo đường , Bảo Bảo nhìn sang đông tí, lại liếc sang tây tý, đường nhảy nhót, đạp hư ít cỏ dại còn thôi, còn ngắt lung tung ném sang Chân Bối. may mấy thứ Bảo Bảo hái đều có độc. Mà Chân Bối cũng vừa vừa nghỉ, thỉnh thoảng lại phát vài dược liệu, kinh hô gọi Bảo Bảo đến xem.

      Tóm lại, bọn họ đường chơi rất happy.

      Lúc ngang qua dòng suối , Bảo Bảo nhịn được cảm thán. bao nhiêu năm tới bờ suối chơi, nhớ năm đó trộm trứng chim, bắt cá , nướng chúng ăn là chuyện thường, nhưng là bây giờ rất lâu rồi cảm thụ qua.

      “Tiểu Bối, chúng ta tới đây nấu cơm dã ngoại có được …” Bảo Bảo dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Chân Bối.

      Nhìn sắc trời chút, còn sớm. Mọi thứ cần làm đều từng làm rồi, thời gian vẫn đủ. Nghĩ đến cũng rất nhiều năm cùng Bảo Bảo chơi đùa như vậy, Chân Bối bèn lập tức gật đầu.

      Thấy Chân Bối đồng ý, Bảo Bảo kích động lập tức liền ôm lấy tay Chân Bối hô to vạn tuế, đầu còn cọ xát hai cái.

      Đây là động tác đặc hữu giữa Bảo Bảo và Chân Bối, Bảo Bảo chỉ biết làm vậy với Chân Bối vui mừng, mà Chân Bối cũng ôm lấy Bảo Bảo như vậy.

      Đều đồng ý, hai người lập tức phân công hợp tác.

      Bảo Bảo chạy vào trong rừng cây nhặt nhánh cây, mà Chân Bối nhanh chóng lội suối bắt cá. Đến khi Bảo Bảo nhặt hết cành cây trở lại, Chân Bối sớm sơ chế cá sạch . Thấy ánh mắt sùng bái của Bảo Bảo, Chân Bối thấy hơi chóng mặt.

      Rất nhanh đốt lửa, cá cũng nhanh chóng được nướng chín. Trước kia đều là mình nướng, Bảo Bảo ngồi bên điên cuồng ăn, lần này Chân Bối rất tự giác hai tay cầm cá nướng. Bảo Bảo cũng biết hành động này, chỉ có thể cười xấu hổ. ra cũng rất muốn nướng, nhưng lần nào cũng cháy khét, thực chà đạp đồ ăn. Cuối cùng Chân Bối có biện pháp gì, thể làm gì hơn là ôm đồm toàn bộ công việc. Mà Bảo Bảo, mỗi lần chỉ cần cơm tới há miệng. Hơn nữa Bảo Bảo thực may mắn, kỹ thuật nướng cá của Chân Bối cả Chu thôn này ai có thể địch lại.

      Cá nhanh chóng được nướng chín. Màu vàng cánh gián, có chút sém, nhìn qua tươi ngon. Từ lúc Chân Bối nướng cá, Bảo Bảo nhịn được mà chảy nước miếng, thức ăn ngon xuất để ý gì khác nữa. Tay ít lần bị phỏng, dù Chân Bối nhiều lần nhắc nhở nhưng Bảo Bảo vẫn vào tai nọ ra tai kia như cũ, hy sinh vì nghiệp ăn uống. con vừa nướng xong, chỉ năm phút sau xử lý sạch , ngay cả phần xương đầu cá cũng bỏ qua. Thấy Bảo Bảo đưa tay ra, Chân Bối lập tức đưa tới con khác.

      Nhìn Bảo Bảo cuồng ăn cá, thỉnh thoảng mặt còn toát ra biểu tình hạnh phúc, loại cảm giác thỏa mãn tự nhiên sinh ra. Sờ sờ đầu Bảo Bảo, nhóc này luôn có bộ dáng giống hệt con mèo , đáng ~ muốn vĩnh viễn được ngắm bộ dáng này của . Nghĩ đến đây, Chân Bối lén lấy điện thoại di động của mình ra, lặng lẽ chụp lại. Ừ, tấm hình này cũng tệ lắm, lưu lại.

      Lúc này, Chân Bối cười chẳng khác gì mèo trộm thịt.
      Last edited: 11/1/16
      xixongaran2602 thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,130
      Được thích:
      12,928
      Chương 37 :

      Edit : Huong August

      “An Tịnh, đây là địa chỉ nhà cũ của bố mẹ, vốn cho người mới, con thay mặt bọn ta thu tháng tiền mướn phòng nhá.”

      Nhìn địa chỉ trong tay, An Tịnh biết, thu tiền thuê nhà cũng chỉ là lấy cớ, chẳng qua là bọn họ muốn giải sầu.

      Kể từ sau khi biết Bảo Bảo mất tích, ba mẹ Bảo vốn cũng lo lắng qua. Nhưng bản thân Bảo Bảo biết võ Taekwondo, trình độ cũng rất cao, hơn nữa còn học thêm số thế võ hỗn hợp khác, vấn đề an toàn hoàn toàn cần lo lắng. Về phần có thể đói bụng hay , theo hiểu biết của mẹ Bảo với Bảo Bảo, nhóc kia chính là đồ tham ăn. Nhớ ngày đó bà và ba Bảo công tác hơn nửa tháng, kết quả ngay cả chuột nhà bọn họ cũng chết đói, Bảo Bảo vẫn sống sót ngoan cường như cũ…

      Sau lại thấy An Tịnh như vậy, ngược lại lòng mẹ Bảo lại nghiêng về phía con rể rồi. Bởi vì thực lo lắng cho An Tịnh, nên mới có ý nghĩ này.

      An Tịnh cứ như vậy mơ mơ màng màng đạt được mục đích.

      “A Bối à, hôm nay các con nhặt mấy vỏ ốc xanh dương cho A Công được . biết gần đây mẹ con bị làm sao, ngày ngày cứ bắt ba tìm cho bà. Nhìn bộ xương già này, nào có thời gian rỗi rãnh đó chứ.” xong, A Công còn bày ra bộ dáng yếu ớt đấm đấm bả vai của mình.

      Chân Bối và Bảo Bảo nhìn nhau cười. "A Công, người cứ yên tâm . Chúng con bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!” xong, Bảo Bảo còn chào theo quân lễ.

      “Tiểu Bối, mấy hôm nay cậu cảm thấy A Công có vẻ hơi kỳ lạ à, sao tớ cứ cảm thấy mấy hôm nay ông ấy là lạ đây?”

      “Đúng, đúng vậy, tớ lại cảm thấy.” Ánh mắt Chân Bối có chút tránh né.

      “Như vậy ư, có lẽ là cảm giác của tớ sai lầm rồii.” Bảo Bảo như có điều suy nghĩ .

      Dĩ nhiên Chân Bối biết mấy ngày nay A Công trở nên kỳ lạ. Gần đây có việc gì để cho và Bảo Bảo cùng nhau ra ngoài, làm chuyện gì luôn để hai người cùng . Coi như chậm lụt, cũng ràng ý tứ của A Công. A Công đây là, đây là tác hợp cho và Bảo Bảo... Cũng đều nhờ Bảo Bảo chậm lụt, cho nên tiếp tục truy vấn nữa, nếu cũng biết trả lời như thế nào. Nhưng ngay cả người chậm chạp như Bảo Bảo đều cảm thấy, thái độ của A Công có vẻ quá ràng chăng.

      lúc Bảo Bảo và Chân Bối nhặt vỏ ốc, An Tịnh tới.

      An Tịnh trọ ở khách sạn gần bờ biển.

      Đứng ở phía trước cửa sổ, gió biển thổi, nghe tiếng sóng biển. An Tịnh trong lòng yên lặng nghĩ tới, Bảo Bảo rời khỏi hai tháng. Ngày tháng sớm cách nào hình dung rồi. Hung hăng ngửa đầu, trong nháy mắt ly Stuttgart dưới ánh mặt trời tỏa ra sắc vàng nhàn nhạt, biến mất. Buồn cười nhất chính là, lại càng uống càng tỉnh táo.

      Tự giễu cười, xoay người, chuẩn bị rót ly nữa. Đột nhiên, An Tịnh ngây dại. Thế giới giống như dừng lại trong nháy mắt, ly rượu trong tay tự chủ được rơi xuống, phát ra tiếng vang thanh thúy. An Tịnh lập tức tỉnh táo lại, sau đó bất chấp tất cả vọt xuống dưới!

      Cái đó…

      Bảo Bảo!

      An Tịnh giống như nổi điên chạy vọt xuống dưới, bởi vì kịp đợi thang máy, trực tiếp chạy xuống bằng cầu thang bộ. An Tịnh biết rốt cuộc đụng ngã bao nhiêu người, đụng lăn bao nhiêu thứ. Trong đầu của chỉ có suy nghĩ, nhanh lên chút, mau hơn chút nữa. Đó là Bảo Bảo, đó nhất định là Bảo Bảo! Cho dù ánh mắt có gạt người, tâm lại gạt người, phần rung động trong lòng kia, là thực tồn tại. khắc kia, tim của dường như sắp nhảy ra ngoài, trong nháy mắt đó, tâm... giống như phải là của nữa.

      An Tịnh ngừng tìm kiếm bên bờ biển, đúng, đúng, đều phải! Bảo Bảo ở đâu? ràng nhìn thấy !

      Chẳng lẽ là lại xuất ảo giác? , lần này tuyệt đối thể nào là ảo giác! lần ảo giác nào lại khiến cảm thấy chân thực đến thế. Đó ràng chính là Bảo Bảo, Bảo Bảo của .

      Lấy tay che ngực trái, giống như như vậy có thể giảm bớt chút đau đớn. Thân thể khỏi ngã xuống, rốt cuộc lúc nào mới có thể tìm được . Tại sao lại như vậy, cho hi vọng, rồi lại ngừng khiến tuyệt vọng!

      Bên kia, khi khuỵu xuống là lúc…

      “Tiểu Bối, thực có vỏ ốc màu xanh dương chứ? Sao lại tìm được chứ?” Bảo Bảo phiền não gãi gãi đầu, tìm khắp lâu, chính là tìm được.

      “Cậu ở nơi đây nhiều năm như vậy, có hay cậu còn ràng?” Chân Bối khỏi hỏi ngược lại.

      Bảo Bảo rất buồn bực, “Tớ chính là ràng đấy, sao nào.”

      “Được được rồi, là tớ ngốc, ngay cả điều này cũng biết, đều là tớ sai, được chưa?”

      “Hừ, vốn chính là lỗi của cậu!” Bảo Bảo kiêu ngạo trả lời.

      Bất đắc dĩ lắc đầu, ánh mắt Chân Bối lại càng trở nên cưng chiều hơn.

      “Đổi bờ cát khác . Nơi này, cảm giác như có gì đó đúng.” Bảo Bảo khẽ nhíu mày.

      “Sao vậy?” Chân Bối ân cần hỏi han.

      có gì, chính là vừa rồi khống chế được nhịp tim. Giống như... Là ấy.” Chữ “ ấy”, Bảo Bảo rất .

      “Bảo Bảo? thoải mái sao? Vậy chúng ta nhanh trở về thôi.”

      “Ừ.”

      suy nghĩ nhiều chăng, tại sao có thể tìm tới chỗ này chứ. đúng, ta mới thèm tìm . Nhất định vui vẻ ở chung chỗ với Thanh Thanh! Nghĩ như vậy, lòng lại khỏi nhói đau.

      Có lúc, bỏ lỡ, cũng chỉ là thoáng qua.
      Last edited: 22/1/16
      xixongaran2602 thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 38

      Edit: Huong August

      “Bảo Bảo, cậu làm gì đó?” Chân Bối giật mình nhìn Bảo Bảo.

      “Ai nha, cậu còn đứng ở trong đó làm gì! Nhanh qua đây giúp tớ tay!” Bảo Bảo nóng lòng gọi vào.

      “A nha.” Chân Bối như mới tỉnh từ trong mộng, lập tức chạy tới.

      Bảo Bảo lập tức kín đáo đưa “bảo bảo” cho Chân Bối. Mình vội vàng chạy tới bên làm việc của mình.

      sai, nơi này xuất hai Bảo Bảo. gọi là “bảo bảo”, là Bảo Bảo . Về “bảo bảo” kia, còn phải đến sáng hôm nay.

      Lại sáng hôm nay Bảo Bảo rất vui vẻ bò dậy. biết vì sao, cảm thấy hôm nay đặc biệt tốt, tâm tình cũng đặc biệt tốt. chuẩn bị ra cửa, muốn bờ biển xem xem có tìm thấy vỏ ốc màu xanh dương hay , trước cửa xuất phụ nữ. Người phụ nữ này Bảo Bảo biết, chính là vợ của con trai bà lão cách vách. hiểu sao người phụ nữ kia lại mang khuôn mặt yên lòng lẫn vội vã.

      “Bảo Bảo, có thể chăm sóc đứa bé hộ tôi được ?” Người phụ nữ vừa nhìn thấy Bảo Bảo lập tức xông tới.

      “Ách, hả?” Bảo Bảo có chút biết tình hình.

      Người phụ nữ càng thêm vội vã. “Bảo Bảo, nhờ , nhìn mặt mũi mẹ tôi, có thể trông giùm tôi đứa bé chút được ? Tôi thực tìm được người mới tới làm phiền , nhờ , tôi thực có chuyện rất gấp. yên tâm, chỉ cần chăm sóc bé giùm tôi buổi sáng thôi, rất nhanh tôi trở về!” Người phụ nữ vừa vừa ngừng khom lưng cầu xin Bảo Bảo.

      Thấy Bảo Bảo vẫn ngơ ngác ngẩn người tại đó, người phụ nữ hoặc là làm, hoặc làm phải làm cho xong, trực tiếp nhét đứa bé vào trong ngực Bảo Bảo, sau đó biến mất như gió.

      Lưu lại Bảo Bảo hóa đá đứng đó~

      Vì vậy, mới có màn thế này.

      “Tiểu Bối, nhanh, nhanh lên chút, bé lại tè!” Bảo Bảo khóc ra nước mắt lại chạy tìm quần áo thay, hôm nay đây là lần thứ mấy rồi.

      “Bảo Bảo, mau lấy tã giấy ra. Ừm, rất tốt, bây giờ mặc quần áo cho bé.”

      Bảo Bảo ở bên thấy động tác thành thạo của Chân Bối, miệng ra hình chữ O hoàn mỹ. Chậc chậc, quá hoàn mỹ rồi, tròn đến vậy.

      “Bảo Bảo, ôm hài tử phải ôm như vậy, phải ôm giống tớ này, nếu thoải mái. Ừm, bây giờ bé khóc là bởi đói bụng, sữa bột vừa pha đâu rồi, mau lấy tới đây ít.”

      “A, ở chỗ này ở chỗ này.” Bảo Bảo vội vàng cầm tới.

      “Ừm, tốt lắm. Bây giờ cục cưng ngoan ngoãn ăn cái gì, sau đó phải ngoan ngoãn ngủ nhé.” Chân bối nhàng đung đưa “bảo bảo” trong tay. Quả nhiên, trải qua thoáng, tiểu bảo bảo lập tức khóc lộn xộn nữa.

      Bảo Bảo đứng bên cạnh nhìn, có thể là vô cùng hâm mộ, vô cùng ghen tỵ. là quá đả kích người, hôm nay dỗ như vậy hết cả buổi sáng, thằng nhóc kia chính là nể mặt , cố tình làm ầm ĩ. Bảo Bảo cảm thấy sức lực như bị rút kiệt, đầu tuyệt đối phình to ra hơn ít! Trở về phải xem xem cái mũ cũ có đội vừa nữa … (┬_┬)

      Chân Bối thấy bộ dáng như đưa đám của Bảo Bảo, có chút đành lòng.”Bảo Bảo , tớ dạy cậu cách ôm như thế nào.” xong, đưa tiểu bảo bảo qua chút.

      Ánh mắt Bảo Bảo sáng lên, lập tức dè dặt tiến tới. Chân Bối thấy Bảo Bảo như vậy cũng yên tâm, sau đó rất chăm chỉ hướng dẫn cho Bảo Bảo phải bế “tiểu bảo bảo” như thế nào.

      Kể từ khi tìm được Bảo Bảo, An Tịnh càng ngày càng tiều tụy. Ở khách sạn sống nổi, An Tịnh quyết định ra ngoài tử vận may chút. Nếu trước đó xác định mình thực thấy qua Bảo Bảo, vậy thay vì đứng ở chỗ đó ôm cây đợi thỏ, còn bằng ra xem chút, có lẽ có kinh hỉ (*kinh ngạc + vui mừng) ngoài ý muốn cũng chừng đấy chứ?

      An Tịnh cũng biết mình rốt cuộc muốn nơi nào, dù sao cứ dạo vòng như vậy. Rốt cuộc lúc qua cái sân, ngây ngẩn cả người, thanh kia… là của Bảo Bảo!

      An Tịnh hít thở sâu mấy hơi, ổn định tâm thần. Khống chế bàn tay ngừng run rẩy kia, nhàng đẩy cánh cửa ra.

      là Bảo Bảo! An Tịnh nỗ lực khống chế chính mình, bởi vì, ah còn nhìn thấy người đàn ông và đứa bé!

      “Nếu như có ngày em chủ động xuất trước mặt , đó nhất định chính là ngày em có bánh bao lớn và bánh bao .”

      Bánh bao lớn bánh bao , bánh bao lớn, bánh bao ~

      An Tịnh nổi giận, là “ba ngày đánh lại dám nhảy lên đầu lật ngói”. Mới hai tháng thấy, thậm chí đứa bé và cha nó đều có, vậy nếu chậm thêm mấy tháng nữa, có phải lại nhiều thêm mấy bánh bao nữa ?! (Editor *ngã ngửa*)

      Nhìn màn vui vẻ hòa thuận trước mắt này, An Tịnh chịu nổi!

      “Chu Bảo Bảo, ở đây chơi rất vui vẻ nhỉ~” Lời này, chỉ cần người có lỗ tai đều biết châm chọc sâu trong đó.

      Nghe được giọng này, tay Bảo Bảo run cái, sữa bột vừa mới pha rơi vương vãi đầy đất.

      “Đây chính là bánh bao của em? Cũng chả có gì đặc biệt~” Câu tràn đầy khiêu khích.

      Chân Bối đứng bên giải thích được nhìn hai người kia, bọn họ... .

      Thấy vẻ mặt nghi hoặc của Chân Bối, Bảo Bảo cảm thấy rất chột dạ. Sao An Tịnh lại ở chỗ này. Nhìn An Tịnh vừa chuẩn bị tiếp, Bảo Bảo kích động, nhất thời kích động, ngờ lại kéo An Tịnh chạy !

      Nhìn Bảo Bảo chạy cùng người kia, Chân Bối độ nhiên cảm thấy tim bóp nghẹn lại, đau, đau đến cách nào hít thở.

      An Tịnh giờ phút này biết nên vui mừng hay tức giận. Vui mừng vì cuối cùng cũng tìm được Bảo Bảo, tức giận vì ngờ Bảo Bảo lại muốn xuất trước mặt người đàn ông kia. Vì cái gì, vì cái gì? Nhất định là giữa Bảo Bảo và người đàn ông kia có vấn đề!

      Chạy được quãng, An Tịnh nhịn được rút tay ra. “Chu Bảo Bảo, em đúng là có lá gan lớn. ngờ cũng học được trò bỏ nhà ra !”

      Thấy An Tịnh tức giận, trong lòng Bảo Bảo phát lạnh, lần này thực bỏ qua cho . (┬_┬)

      Thấy Bảo Bảo im lặng lên tiếng, An Tịnh càng thêm tức giận. Bình phục tâm tình của mình chút, An Tịnh trực tiếp kéo Bảo Bảo trở về khách sạn.

      Đến khách sạn, An Tịnh trực tiếp kéo Bảo Bảo nằm sấp lên đùi mình.

      tay giữ lấy Bảo Bảo, cái tay khác ngừng nâng lên hạ xuống đánh vào mông , chút lưu tình.

      “Em nhóc này còn có tâm hay , muốn gặp em?”

      “Thực cảm kích, em nguyện ý để và Ninh Thanh ở cùng nhau?”

      “Muốn tìm chân lý thực , cho nên phản kháng ?”

      “Hồng hạnh xuất tường? Rất kích thích?”

      “Tìm bánh bao sinh bánh bao ?”



      lần cuối cùng quả thực là huyễn diệt, Bảo Bảo ngừng phản kháng An Tịnh , bất đắc dĩ chính là vô dụng. Có lúc Bảo Bảo cũng rất buồn bực kia mà, ràng mình rất lợi hại kia mà, sao rơi vào trong tay An Tịnh lại phản kháng được đây? Bảo Bảo có quá nhiều thời gian để suy nghĩ vấn đề này. Bởi vì trừng phạt phía sau diễn ra càng lúc càng mãnh liệt.

      “An Tịnh, em sai lầm rồi, em sai lầm rồi, đừng đánh.” Bảo Bảo đau đến nước mắt tràn ra.

      An Tịnh được nghe thấy Bảo Bảo kêu đau bỗng mềm lòng, nhưng nếu bây giờ dọn dẹp nhóc này cho tốt, chừng sau này lại bỏ mà chạy. Cho nên, lần này An Tịnh kiên quyết được mềm lòng.

      “An Tịnh, chồng , em thực xin lỗi, muốn trừng phạt em thế nào cũng được, đừng đánh có được .” Lần này Bảo Bảo gào thét càng khoa trương hơn, có biện pháp, lần này đánh đau như vậy, nếu cứ tiếp tục, khẳng định đến ngồi cũng ngồi được! Thực ra bây giờ Bảo Bảo còn biết mình cái gì nữa, bây giờ chỉ muốn An Tịnh thả ra được được.

      Nghe thấy giọng nũng nịu của Bảo Bảo, An Tịnh sớm mềm nhũn, nhất là nghe thấy câu phía sau, cho nên An Tịnh đánh !

      Bởi vì, “Em tùy xử phạt, nếu vậy… cứ lấy thịt bồi thường .”
      Last edited by a moderator: 22/1/16
      trangtrongnuoc thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,130
      Được thích:
      12,928
      Chương 39:

      Edit: Huong August

      An Tịnh đợi Bảo Bảo trả lời, bởi vì điều này còn quan trọng.

      An Tịnh phen ôm ngang lấy Bảo Bảo, trực tiếp ném lên giường. An Tịnh đứng lên hoạt động gân cốt chút, đánh người cũng cần có hơi sức. Sau đó lại càng cần thể lực nữa mà, nghĩ được như vậy, An Tịnh mỉm cười hiểm.

      Bảo Bảo bị ném lên giường lập tức quay lại, vừa hay nhìn thấy nụ cười hiểm của người nào đó. khỏi rùng mình cái, sao lại có dự đoán có chuyện tốt xảy ra đây?

      Quả nhiên…

      “An Tịnh, làm gì thế?!” Bảo Bảo còn chưa kịp tỉnh táo bị An Tịnh bổ nhào về phía trước.

      “Làm gì? Dạy dỗ vợ là đạo lý thế gian.” Miệng , tay cũng rảnh rỗi.

      “Gào khóc, Ngao… An Tịnh! Bỏ móng vuốt của xuống! phải là giảng đạo lý với em ư?!” Bảo Bảo giùng giằng tránh khỏi tay An Tịnh.

      “Đúng vậy, phải dạy đây ư, chậc, nên lộn xộn!”

      An Tịnh trực tiếp ấn chặt hay tay Bảo Bảo lên đỉnh đầu, tay giữ chặt, tay khác bắt đầu cởi quần áo. Ai nha, áo gì mà kỳ lạ vậy, quá đáng ghét! An Tịnh dứt khoát xé ra, vì vậy, quần áo người Bảo Bảo, tiêu…

      “A!!! An Tịnh, có bệnh đúng ! Thả em!” Bảo Bảo có thể là gào khóc thảm thiết.

      An Tịnh rất may mắn bây giờ phải là buổi tối, bằng cần phải khai mọi chuyện ra. Nhìn Bảo Bảo vẫn gào khóc, An Tịnh cảm thấy chặn miệng là điều cần thiết.

      Hương vị đặc trưng của An Tịnh chui vào lỗ mũi Bảo Bảo, mới vừa còn giãy giụa ngừng, trong nháy mắt Bảo Bảo dừng mọi động tác. chỉ cảm thấy đầu trống rỗng, vốn còn kịp phản ứng bị An Tịnh dễ dàng cạy hàm răng chưa từng bị ai khai phá ra, khi An Tịnh đưa đầu lưỡi vào trong miệng Bảo Bảo ràng cảm thấy toàn thân mình khẽ run lên. Con ngươi bị trong nháy mắt phóng đại, cả người lập tức cương cứng. Bây giờ là tình huống thế nào?

      Có vẻ như An Tịnh rất hài lòng với bộ dáng bây giờ của Bảo Bảo, động tác khỏi tăng nhanh .

      Hàm răng An Tịnh nhàng quét qua thịt non trong môi Bảo Bảo, đầu lưỡi nhàng ma sát với đầu lưỡi , ngừng xâm nhập, dây dưa. Bảo Bảo dần dần mềm thành bọt nước.

      Hai người càng ngày càng hưng phấn, An Tịnh cảm thấy cần phải tiến vào chủ đề chính.

      An Tịnh từ từ rời khỏi miệng , sau đó bắt đầu từng chút từng chút thâm nhập xuống phía dưới. Những nơi đôi môi quét qua đều mảnh ấn kí, tay An Tịnh cũng nhàn rỗi, ngừng an ủi Bảo Bảo, dĩ nhiên, thể lưu lại dấu tích. Ít nhất những chỗ nên sờ đều bị sờ soạng.

      Mà Bảo Bảo thở hổn hển, đầu sớm nổ tung, bây giờ chỉ biết bản thân rất khó chịu.

      “An Tịnh , khó chịu...” Bảo Bảo nóng nảy vặn vẹo uốn éo.

      “Ngoan, lát nữa thôi.” Bảo Bảo khó chịu, An Tịnh càng khó chịu, nhất là bị Bảo Bảo ngừng cựa quậy như vậy, An Tịnh nhịn được rồi.

      Nhìn mấy mảnh quần áo chướng mắt còn sót lại, An Tịnh cảm thấy vẫn tên xé toang hơn, dễ dàng, ít tốn sức, mau lẹ.

      Vì vậy, theo tiếng “xoạc”, Bảo Bảo trần truồng…

      An Tịnh rất hài lòng với thành quả của mình. Ừ, tệ, đây đều là của , sau này chỉ có mình anhh mới có thể nhìn, chỉ mới có thể ăn.

      An Tịnh cảm thấy đến lúc thực bước tiếp theo.

      “Bảo Bảo, em rất khó chịu… phải ?”

      “Ưm...” Bảo Bảo lại an phận uốn éo người.

      Hít sâu, An Tịnh miễn cưỡng nhịn xuống vọng động của mình. “Vậy để cho em thoải mái, có được ?”

      “Ừm.” Bảo Bảo gật đầu cái, bây giờ quả thực rất khó chịu.

      Nghe thấy Bảo Bảo như vậy, An Tịnh tạm thời thở ra hơi. Kiềm chế thân thể sớm kích động đến phát run, An Tịnh thận trọng tới gần…

      Vì vậy, An Tịnh liền tiến vào. Khoảnh khắc ấy, Bảo Bảo tỉnh táo. Vì vậy, tiếng thét “kinh thiên động địa” chợt xuất .

      “Ô ô, An… An Tịnh! ra ngoài cho em!” Bảo Bảo liều mạng đẩy đầu An Tịnh, Bảo Bảo nhịn được tục, là CMN đau! Cảm giác lâng lâng trước đó sớm cánh mà bay tới nơi quái quỷ nào đó.

      Bảo Bảo đau, An Tịnh cũng đau. vào được lại ra được, khuôn mặt An Tịnh hoàn toàn vặn vẹo. “Chu Bảo Bảo, em thả lỏng ra cho . Nếu em dám buông tay còn bằng trực tiếp giết !” An Tịnh cắn răng nghiến lợi . khỏi tiến vào thêm chút nữa.

      Nhưng Bảo Bảo rất đau, cả người dường như bị xé rách. “Tiếp tục như vậy em chết mất!”

      An Tịnh thể nhịn lại vọng động của bản thân, bắt đầu từ từ an ủi Bảo Bảo. “Bảo Bảo, em buông lỏng, thoát ra có được ? Bây giờ em như vậy, nhúc nhích được.”

      Bảo Bảo nghe được lời An Tịnh , được an ủi rất nhiều, cũng bắt đầu thực theo lời An Tịnh. Dần dần, rốt cuộc Bảo Bảo cũng buông lỏng .

      Đến lúc Bảo Bảo cho rằng cuối cùng mình có thể được giải thoát, ngờ An Tịnh động cái tiến vào!

      Ngao ~ đau a đau~ CMN đau ~

      An Tịnh xấu, An Tịnh thối, ràng ra ngoài! Bây giờ Bảo Bảo rào rào chảy nước mắt, sớm biết như vậy, còn bằng đánh chết An Tịnh! (┬_┬)

      “An Tịnh, chuyện với đáng tin gì hết!” Bảo Bảo phẫn nộ gào thét .

      giữ chữ tín lúc nào.” An Tịnh chợt thối lui, “Đây phải là ra ư.”

      lúc Bảo Bảo thở phào nhõm, An Tịnh lại phát tiến vào. " thực lời hứa của mình, bây giờ em đến lượt em.”

      Bảo Bảo rùng mình cái, tại sao lại có dự cảm xấu. "Lời hứa… lời hứa nào?”

      An Tịnh khẽ cười tiếng, “Đương nhiên là mặc xử trí chứ sao.”

      Nhìn trời chút, ừm, còn nhiều thời gian…
      Last edited: 22/1/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :