1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại] Heo con say giấc - Đại Hủy (Chương 48/48+7NT) Hoàn chính văn UP NT4

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 28

      Edit: Huong August

      Mặc lễ phục , thục nữ ngồi cùng mẹ Bảo trong quán cà phê, Bảo Bảo duy trì nụ cười lộ răng, còn phải ngừng gật đầu phụ họa.

      Bảo Bảo cảm thấy, mặt của hoàn toàn cứng ngắc hết rồi. Còn có bộ quần áo mặc, Bảo Bảo muốn lệ rơi. (┬_┬) là là bộ lễ phục , quả đúng là . Phía là áo ngực rồi, phía dưới cũng chỉ che đến bắp chân mà thôi. Lúc ngồi hai chân bảo Bảo luôn khép lại, hơi động chút có thể nhìn thấy sạch . Hơn nữa mẹ Bảo còn bắt giày cao gót, là giày co gót đó. Lần này mẹ Bảo còn tiếc tiền cho Bảo Bảo thẩm mỹ viện làm đẹp từ đầu đến chân, tóc cũng làm lại.

      Lúc ngồi trong quán cà phê, chỉ cần nghĩ tới An TỊnh là Bảo Bảo cảm thấy da đầu tê dại. Nếu An Tịnh mà biết được xem mắt, còn chuẩn bị tỉ mỉ như vậy… Bả Bảo dám nghĩ tiếp nữa. Nhưng khi nhìn thấy đối tượng hẹn hò trước mắt, Bảo Bảo lại cảm thấy nhức đầu, sau đó nghĩ tới cuộc đối thoại của và mẹ Bảo ngày hôm qua.

      Mẹ Bảo : “Con cũng trưởng thành rồi, thậm chí ngay cả bạn trai cũng có, ra mất mặt!”

      Bảo Bảo lẩm nhẩm: Vậy mẹ cũng chớ ra.

      Mẹ Bảo : “Mẹ biết con thích An Tịnh, nên mới chờ đợi nó, nhưng nhiều năm như vậy. Nó liên lạc với con, hơn nữa cũng biết có trở lại chăng, cho dù có, cũng biết có vừa mắt con như trước nữa .”

      Bảo Bảo tiếp tục lẩm nhẩm: Ai con thích an ấy, ai con chờ ấy, đó là tìm ra đối tượng thích hợp mà thôi. Cứ bảo ấy vừa mắt con… con còn thèm để ấy vào mắt đâu, chính là chủ nô vô cùng độc ác.

      Mẹ Bảo : “Cho nên, vì tốt cho con, mẹ đặc biệt tìm cho con thí sinh làm chồng tương lai. Mẹ cũng trông cậy vào chuyện con có thể tìm được người quá tốt, dù sao với điều kiện tại của con là vậy, qua thôn mờ tiệm này (*thành ngữ, ý nên để tuột mất cơ hội), con nhất định phải nắm chặt!”

      Cuối cùng Bảo Bảo cũng nhịn được: “Mẹ, con muốn ...”

      “Cái gì!” Mẹ Bảo lập tức đề cao giọng lên: “Con à, mẹ cho biết, con đừng giả bộ bệnh với mẹ, bệnh mẹ cũng xách con theo!”


      “Nhưng...”

      có gì nhưng nhị gì hết!” Thái độ mẹ Bảo rất kiên quyết. “Nhìn con như vậy, chừng người ta thấy đẹp mắt còn có thể kéo gần mối quan hệ. Đến lúc đó được mấy câu vô nghĩa ra ngoài đấy.”

      “…”

      Phải biết ở trong nhà Bảo Bảo, người làm chủ ra vẫn là ba Bảo. Đây chính là kết quả bao Bảo dung túng đây, Bảo Bảo chợt nhận ra rằng, ra mẹ Bảo cũng giống như An Tịnh, đều thích bắt ép người khác... (┬_┬)

      “Bảo Bảo, vậy chúng ta trước đây, tốt nhất con trao đổi tốt với cậu ấy nha.” Mẹ Bảo ghé vào bên tai Bảo Bảo lặng lẽ .

      “Hả? Vâng.”

      Mấy từ trước Bảo Bảo đều nghe lọt, nghe mẹ Bảo vậy mới phục hồi tinh thần lại. Nhưng nhìn lại mới phát , mẹ Bảo và bác đối diện hết rồi.

      Nhìn chàng trai đối diện, bây giờ chỉ còn hai người bọn họ rồi. Bảo Bảo lập tức cảm thấy toàn thân được tự nhiên.

      chàng đối diện có thể là muốn đánh vỡ khí lúng túng này, vì vậy rất chủ động trước.

      hẳn là bị buộc tới.”

      “! ! !” Nhìn dáng vẻ Bảo Bảo, hiển nhiên đối phương hiểu. Vì vậy lại tiếp tục : “ phải lo lắng, tôi cũng bị buộc tới. Chúng ta ở chỗ này ngồi chút là được, mẹ tôi phải ngồi ở đây ít nhất tiếng mới được ra ngoài.”

      Bảo Bảo nghe đối phương vậy, trái lại yên tâm ít. Vì vậy cũng lẳng lặng ngồi ở chỗ đó uống nước trái cây.

      Mà lúc này An Tịnh đến cửa nhà Bảo Bảo, ra An Tịnh có thể nhịn ngày cũng rất tốt rồi. Nhưng vẫn chỉ nhịn được đúng ngày vẫn vội vàng chạy tới.

      Nhấn chuông cửa, mở cửa chính là ba Bảo.

      Ba Bảo thấy được An Tịnh, toàn thân ngây dại, đây chính là con rể tương lai năm đó nhắm tới. Bây giờ gặp lại, hoàn toàn chính là cổ phiếu tăng giá từng ngày. Sao cậu ta có thể tới nàh mình đây? Chẳng lẽ là vì Bảo Bảo?

      “Bác trai, chào bác. o(∩_∩)o “

      “À, từ...” Ba Bảo tiếp tục ngẩn người tại đó.

      “Bác trai...”

      “A, nhìn bác này, đến đây, mau vào mau vào.” Ba Bảo vội vàng kéo An Tịnh vào.

      An Tịnh rất lễ phép ngồi đó, nhìn chung quanh, tại sao thấy Bảo Bảo đâu?

      “Bác trai, Bảo Bảo đâu?”

      “A, cháu Bảo Bảo à, Bảo Bảo xem m...” Nhận thấy được mình cái gì, ba Bảo lập tức bụm miệng.

      Nhất thời An Tịnh thay đổi sắc mặt, là xem mắt?

      Nghe như vậy, mẹ Bảo cũng có chút ấp úng. "Đúng, đúng vậy, là cảm thấy Bảo Bảo cũng lớn như vậy... con dì Vương bên cạnh cũng lớn bằng Bảo Bảo, ngay cả đứa bé đều có. Nhưng mà chẳng phải vì biết con trở lại hay sao? Gấp gáp quá nên… nên mới…”

      “Hơn nữa, Bảo Bảo nhà , rất ràng. Hẳn là từ lần đầu gặp mặt con coi trọng Bảo Bảo nhà rồi phải ? Bây giờ cũng biết giữa hai con có kết quả gì hay . Cũng thể khiến Bảo Bảo nhà chờ đợi vô ích được, đúng ?”

      An Tịnh gật đầu cái, làm cha mẹ, nóng vội vì con cái cũng là điều dễ hiểu. Nhưng Bảo Bảo... Chờ , tuyệt đối phải cho bài học nhớ kĩ !

      “Bác trai bác , con biết, con có thể hiểu được lý do hai người làm vậy. Con có thể khẳng định, con Bảo Bảo, cũng hy vọng tương lai hai chúng con có thể ở bên cạnh nhau. Lần này trở về cũng là xin phép hai người đồng ý để Bảo Bảo qua lại với con, con hy vọng, ấy có thể kết hôn với con.” Vẻ mặt An Tịnh vô cùng thành khẩn.

      Trong nháy mắt ba mẹ Bảo giống như nhặt được năm trăm vạn chi phiếu. An Tịnh đây là ra mắt bố mẹ vợ tương lai. và Bảo Bảo, Bảo Bảo và

      Khó trách Bảo Bảo muốn xem mắt, ra là có An Tịnh. Ai nha, thế nào sớm chứ, lần này làm cho… ( Tác giả: Mẹ Bảo, ra có cũng vô ích thôi... )

      Biểu của mẹ Bảo rất kích động: “Con... con… con là tới... cầu chúng ta đồng ý chuyện con… và Bảo Bảo… kết hôn ?!” Mẹ Bảo vất vả mới xong câu.

      “Đúng vậy, xin hai người đồng ý đem Bảo Bảo cho con chăm sóc, con đối tốt với ấy.”

      Trời ơi, mẹ Bảo lại lần nữa cảm thấy phần mộ tổ tiên nhà mình hiển linh rồi. Phong thủy phần mộ tổ tiên là quá tốt! o(≧v≦)o~~

      Trái với mẹ Bảo, ba Bảo trấn định hơn nhiều. Mặc dù cũng rất kích động, nhưng hiếm có cơ hội được nếm thử cảm giác làm bố vợ, nên ép buộc mình phải trấn định lại.

      “Khụ khụ, An Tịnh, con chắc chắn mình có thể chăm sóc Bảo Bảo nhà chúng ta tốt ư?”

      “Dĩ nhiên, con thề.”

      “Con phải biết, Bảo Bảo nhà chúng ta cũng phải là người rất thông minh. Chúng ta hi vọng nó có thể đại phú đại quý gì, chỉ cần sống bình an, vui vẻ là được.”

      “Vâng, con chăm sóc ấy tốt!”

      Ba Bảo còn muốn tiếp, kết quả bị mẹ Bảo véo mạnh cái. Vì vậy rất thức thời im miệng, ông còn chưa nghiền đâu. Nhớ năm đó ông gặp trưởng bối, bị răn dạy ước chừng mấy chục phút, sao đến lượt thằng nhóc, cũng chỉ có mấy phút... Ba Bảo cảm thấy rất uất ức.

      Mẹ Bảo sớm nghe đến nhịn được, so sánh với đối tượng xem mắt hôm nay, An Tịnh tốt hơn nhiều. Chủ yếu tiếp xúc qua từ rất sớm, nếu như sớm biết có An Tịnh, nữa bà cũng để cho Bảo Bảo xem mắt.

      “Con vậy, vậy chúng ta liền giao Bảo Bảo cho con. Nhất định phải đối tốt với Bảo Bảo.”

      “Vâng! Vậy bây giờ, ba mẹ, hai người có thể cho con biết địa điểm Bảo Bảo xem mắt được ?"

      Nhìn nụ cười như gió xuân tháng của An Tịnh, nghe tiếng "ba mẹ" kia, ba mẹ Bảo hoàn toàn mê say, mẹ Bảo càng hề nghĩ ngợi trực tiếp khai địa chỉ ra.

      Nhìn đồng hồ, đến lúc "Bắt kẻ thông dâm”.

      Bảo Bảo, lại ngoan rồi. ~~
      Last edited by a moderator: 5/1/16
      Haruka.Me0garan2602 thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 29

      Edit: Huong August

      Bảo Bảo và người kia ngồi ở đó chưa câu gì. Dù sao qua lần này khả năng có thể gặp lại cũng lớn. Nên tuy như vậy được hợp phép cho lắm, hai người cũng nhận thấy có điều gì đúng.

      Bên này, Bảo Bảo còn suy nghĩ sau khi về nhà nếu gặp An Tịnh phải với thế nào. Chẳng lẽ ? Rằng bị mẹ Bảo ép? Dù bị buộc cũng thể ra ngoài xem mắt được, còn biến thành như vậy nữa. Nếu nhìn thấy bộ dáng này của làm thế nào đây? Được rồi, được rồi. Bảo Bảo lắc đầu, muốn tự mình làm khó mình như vậy nữa.

      Bảo Bảo dứt khoát chuyển tầm mắt nhìn phong cảnh bên ngoài. Kết quả, ngờ lại nhìn thấy An Tịnh! Bảo Bảo tê cứng, sau đó dùng sức dụi dụi mắt. Kết quả vẫn là An Tịnh, nhưng giờ An Tịnh đến bên cạnh rồi!

      Lúc Bảo Bảo thấy An Tịnh, An Tịnh vẫn cười đến rực rỡ, rực rỡ làm cho người ta rụt rè. Bảo Bảo biết đây là dấu hiệu An Tịnh tức giận. xong đời, tuyệt đối bỏ qua cho . Bảo Bảo hoàn toàn kinh hoảng.

      An Tịnh lại trực tiếp ngồi vào bên cạnh Bảo Bảo. nhìn người Bảo Bảo xem mắt, bình tĩnh mà xem xét, ra ngoại hình vẫn tồi, nhưng so sánh với vẫn so ra kém. An Tịnh lại nhìn Bảo Bảo chút. Vốn còn cảm thấy có gì, nhưng liếc cái nhìn ra ngoại hình "lộng lẫy" của .

      Quần áo thiếu vải như vậy cũng dám mặc ra ngoài! Tóc lại còn làm lại! Còn có da, có vẻ như tốt hơn hôm qua nhiều lắm! Cuối cùng, lại còn trang điểm! Sao lúc ở cùng với lại thấy trang điểm như vậy, vừa thấy đàn ông khác lại thành ra thế ! An Tịnh nổi giận. Nhưng nụ cười khuôn mặt vẫn giảm, trái lại lại càng chói mắt.

      An Tịnh vòng tay qua eo Bảo Bảo, sau đó dùng sức, tức khắc cả người Bảo Bảo bị kéo lại gần . Bảo Bảo vừa định giãy giụa, lại bị An Tịnh siết xuống. Nghĩ đến chuyện bây giờ rất tức giận, Bảo Bảo cảm thấy vẫn nên buông tha hơn. Thấy Bảo Bảo trở nên ngoan ngoãn, lúc này An Tịnh mới buông lỏng xuống.

      “Bảo Bảo, sao em có thể ra ngoài xem mắt đây? bảo đảm, lần sau em muốn làm việc nhà, tuyệt đối ngoan ngoãn làm, bởi vì công việc mà chậm trễ, và em về nhà có được hay ?”

      An Tịnh biểu lo lắng, giọng lại nhàng, giống như Bảo Bảo là kẻ bội tình bạc nghĩa. Những người bên cạnh nghe thấy An Tịnh như vậy, lần lượt từng ánh mắt bắt đầu bắn về phía Bảo Bảo. Có chồng đẹp trai như vậy cũng biết mà quý trọng! Thậm chí còn có người chạy tới cố tình gây với Bảo Bảo. So với việc nhà, đương nhiên công việc quan trọng hơn !

      Bảo Bảo sắp nôn chết rồi, lúc nào An Tịnh ở nhà làm việc nhà chứ. ràng việc nhà hằng ngày đều là làm! ngờ bây giờ lại thế trước mặt bao nhiêu người!

      Bảo Bảo bắt đầu trừng An Tịnh.

      “Bảo Bảo, chúng ta trở về có được ? Đừng lộn xộn nữa có được ?”

      Mọi người nghe thấy An Tịnh như vậy, lại nhìn sang Bảo Bảo, vẻ mặt càng thêm căm tức nhìn !

      Lúc này Bảo Bảo còn muốn biện bạch, lại bị An Tịnh dùng sức ôm vào trong lòng. với đối tượng xem mắt của : “Rất xin lỗi, thêm phiền toái cho rồi. Mấy ngày trước ấy vào tôi có chút xích mích nên chạy đến đây, ngờ tôi lại nghe được tin ấy lại chạy ra ngoài xem mắt nên mới vội vàng đến đây.”

      Người nọ gật đầu cái.

      An Tịnh lại tiếp tục : “Vậy chúng tôi trước đây, xin lỗi.”

      xong, An Tịnh nhìn cũng nhìn đối phương lần, trực tiếp lôi Bảo Bảo .

      An Tịnh trực tiếp ném vào trong xe, sau đó khóa toàn bộ cửa xe lại.

      “Chu Bảo Bảo, em giỏi lắm, lại dám gạt lén lút ra ngoài xem mắt. CÒn ăn mặc thành như vậy!”

      Bảo Bảo bị An Tịnh vừa hô như vậy, đầu nặng đến muốn đập vào nền rồi.

      “Hôm qua với em, nếu có chuyện gì đều phải gọi điện thoại cho . CÒn em, lại để ngoài tai lời của có phải ! Rốt cuộc em có để lời trong lòng hay hả, nếu sao lại muốn sớm tìm người đàn ông khác?!”

      “Nhưng… cũng phải là người đàn ông của em…” Bảo Bảo giọng .

      An Tịnh nghe vậy càng tức giận hơn: “Em còn dám mạnh miệng!”

      “Đây là ...” Giọng Bảo Bảo lại hơn nữa.

      “Được, Chu Bảo Bảo, nhìn dáng vẻ em giờ, có phải đối tốt với em quá phải ? ngờ những lời này cũng dám , hôm nay nhất định phải chấm dứt!”

      An Tịnh đột nhiên khởi động xe.

      “An, An Tịnh… Bình tĩnh! Giết người là phạm pháp! >_<”

      An Tịnh liếc mắt, tiếp tục để ý Bảo Bảo.

      “Xuống xe!”

      “Đây là đâu? muốn giết người vứt xác có đúng hay ? >_<" Bảo Bảo rất kiên quyết bắt lấy tay vịn xe chịu buông.

      Thấy Bảo Bảo như vậy An Tịnh khỏi cảm thấy buồn cười, trái lại cơn giận vừa rồi giảm đôi chút.

      “Em xuống cho . cần mấy câu thoại vớ vẩn tiểu thuyết với phim truyền hình kia ! phải là kẻ ăn no rỗi việc có chuyện gì làm!”

      ? Vậy nếu em xuống, được truy cứu chuyện hôm nay em xem mắt nữa."

      “Chu Bảo Bảo, em đừng được voi đòi tiên! Em mà câu nữa, đảm bảo tháng sau em đừng hòng đọc tiểu thuyết với xem phim truyền hình, em tin hay ?”

      Bảo Bảo nghe vậy cả kinh, chuyện này còn trọng yếu hơn cả sinh mạng của . Tính mạng đáng quý, tiểu thuyết còn quý giá hơn. có tiểu thuyết và phim truyền hình, làm sao mà sống được. (┬_┬). Bảo Bảo khỏi cảm thán lần nữa: Tư Bản Chủ Nghĩa đều là Vampire cả!

      Cảm thán xong, Bảo Bảo vẫn ngoan ngoãn theo An Tịnh xuống xe.

      Vừa xuống xe Bảo Bảo liền sửng sốt, trước mắt chính là ba chữ to màu vàng óng – CỤC DÂN CHÍNH !

      Sao An Tịnh lại muốn mang tới chỗ này?!

      Bảo Bảo nghi ngờ nhìn An Tịnh .

      An Tịnh để ý đến , trực tiếp kéo vào.

      Bởi vì phải ngày nghỉ, nên cũng có mấy người. Bọn họ rất nhanh lấy được giấy chứng nhận.

      An Tịnh đưa tấm trong đó cho Bảo Bảo: “Điền!”

      Sau đó An Tịnh tự nhiên điền. Bảo Bảo vẫn ngẩn người tại đó, rốt cuộc An Tịnh muốn làm gì a.

      An Tịnh điền xong, thấy Bảo Bảo còn ngẩn người tại đó, dứt khoát tự mình giúp điền .

      “Ký tên .” An Tịnh lại đẩy sang trước mặt Bảo Bảo.

      phải chứ. An Tịnh, biết bây giờ mình làm gì ?”

      “Kết hôn.”

      biết mình kết hôn với ai ?”

      “Em, Chu Bảo Bảo!”

      Bảo Bảo lấy tay sờ trán An Tịnh: “Cũng phát sốt, chẳng lẽ em làm tức đến chập mạch rồi?”

      “…”

      An Tịnh kéo tay Bảo Bảo xuống: “Đừng lộn xộn nữa! Nghiêm túc cho .”

      Bảo Bảo cảm thấy chắc là mình nằm mơ, còn là cái vòng luẩn quẩn đó. Trong lòng lại bay đầy bong bóng hồng giải thích được, nhưng cảm giác lại kỳ lạ bình thường…

      “Em muốn, em mới lấy kẻ bóc lột là !”

      An Tịnh nghe thấy Bảo Bảo sảng khoái cự tuyệt như thế, sắc mặt lập tức tối đen. Nhưng nghĩ lại, lại cố gắng để mình bình tĩnh. Trước hết dụ dỗ đồng ý cái , còn về sau… Hưm hưm~~~

      “Kết hôn với có rất nhiều chỗ tốt.”

      Bảo Bảo bày tỏ hoài nghi với những lời này.

      “Sau này em có thể cần làm việc nhà.” Khi tâm tình tốt mới được.

      Bảo Bảo ngẩng đầu lên.

      “Mỗi ngày đều có thể nấu cơm cho em ăn.” Trong tình huống nguyện ý.

      Mắt Bảo Bảo sáng rực lên.

      “Sau này em là vợ , bắt ép em nữa.” ra hoàn toàn cảm thấy mình bắt ép lúc nào.

      Bảo Bảo thẳng lưng.

      “Ngược lại, chừng em còn có thể áp bức nha. nhiều năm như vậy, chẳng lẽ em muốn báo thù ư?” Dù sao cũng trước được, chuyện này căn bản là thể nào.

      Nghe được những lời này, Bảo Bảo trực tiếp giật lấy cây bút trong tay An Tịnh, sau đó soạt soạt soạt ký tên mình vào!

      Thủ tục sau đó được gọi là vô cùng thuận lợi.

      Cả quá trình Bảo Bảo đều cười ngây ngô, nghĩ tới cảnh tượng An Tịnh quỳ dưới chân .

      An Tịnh cũng cười suốt, cố gắng nhiều năm như vậy cuối cùng cũng có kết quả.

      Ra khỏi cục dân chính, ánh nắng bên ngoài vô cùng tươi sáng.

      “Vợ , chúng ta có thể về nhà rồi. o(∩_∩)o “
      Last edited by a moderator: 5/1/16
      Haruka.Me0, Nguyên Nguyễngaran2602 thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 30

      Edit: Huong August

      “An Tịnh, đây phải là đường về nhà đúng , mang em đâu?”

      “Chúng ta xem Mặc Đằng Phi như thế nào.” Khóe miệng An Tịnh lộ ra nụ cười xấu xa.

      Bảo Bảo trợn to mắt nhìn An Tịnh, vẻ mặt dám tin. Từ ngày An Tịnh muốn kết hôn với , Bảo Bảo cảm thấy có điều gì đúng, tại càng thêm chắc chắn. phải là để gặp mặt Mặc Đằng Phi ư, sao bây giờ còn mang ?

      Nhìn An Tịnh cười như vậy, Bảo Bảo càng thấy lạ.

      “An Tịnh, gần đây trở nên kỳ lạ. phải thích em gặp Mặc Đằng Phi sao?”

      “Bây giờ giống.” Chính là đặc biệt muốn cho Mặc Đằng Phi biết.

      giống nhau ở đâu?”

      “Chúng ta kết hôn.”

      “…”

      Vốn còn muốn ở lại đó thêm mấy ngày nữa, nhưng ba mẹ Bảo biết tin họ kết hôn vội kêu họ về. Còn lâu sau gặp mặt ba mẹ An Tịnh. ra Bảo Bảo biết An Tịnh nhiều năm, nhưng chưa từng thấy ba mẹ lần nào. Dù thế nào, lúc biết tin phải gặp mặt ba mẹ chồng vẫn cảm thấy thấp thỏm. Khi đồng ý ký tên vào giấy hôn thú, chỉ vì mấy lời đó của An Tịnh, mà còn vì xem chuyện đó là điều đương nhiên. Dĩ nhiên, Bảo Bảo tự mình nhận ra cảm giác này.

      “Vậy cũng có gì...”

      “Chúng ta là hợp pháp, theo lý chẳng phải em phải gọi là chồng ư?” Đột nhiên An Tịnh rất muốn trêu chọc Bảo Bảo chút.

      Nhìn An Tịnh cười đến xấu xa, Bảo Bảo biết đây là An Tịnh cố ý!

      Bảo Bảo mất hứng, vì vậy Bảo Bảo lập tức hắng giọng, sau đó ngọt ngào gọi: “Chồng ~” xong, Bảo Bảo còn tiến lại gần. nhớ rất nhiều tình tiết trong phim truyền hình, biết phải làm thế nào, hơn nữa hiệu quả cũng tệ.

      Mà An Tịnh nghe tiếng “chồng ”, bị động tác của Bảo Bảo suýt nữa đánh mất tay lái. Cho tới bây giờ chưa từng dùng giọng điệu ngọt ngấy này chuyện với , càng làm động tác mập mờ như vậy. Bây giờ cùng lúc làm cả hai, ngờ lại khiến khuôn mặt An Tịnh đỏ lên.

      Đầu tiên Bảo Bảo phát An Tịnh đỏ mặt, lập tức tính đùa dai cũng bị khơi dậy. Vì vậy càng thêm tới gần, dứt khoát đưa tay ôm lấy eo An Tịnh, sau đó tựa đầu vào ngực , lần này còn dùng giọng ngọt xớt gọi tiếng “chồng ” nữa, đầu còn an phận cọ xát.

      Lần này, mặt An Tịnh càng đỏ hơn. Vừa muốn gì, Bảo Bảo vốn tựa đầu vào ngực lại ngẩng lên.

      “An Tịnh, sao lại đỏ mặt thế.”

      An Tịnh nghe vậy, lập tức ấn đầu Bảo Bảo trở về. “ có.”

      “Em thấy ràng mà. Hơn nữa... Nhịp tim của có vẻ như cũng tăng nhanh nhà.” Bảo Bảo thuận theo, giống như chơi rất tốt.

      “Đó là nhịp tim của em.” láo còn có thể lẽ thẳng thắn hào hùng đến thế, người như vậy khó tìm...

      “Vậy sao?” Bảo Bảo lại tiến sát vào yên tai lắng nghe. “ ràng là của !” Bảo Bảo khẳng định.

      An Tịnh nhìn sang , lập tức phát giảo hoạt trong mắt .

      “Em rất vui vẻ phải ?”

      Dường như Bảo Bảo đánh hơi được mùi nguy hiểm. " có.” vậy, nụ cười mặt vẫn như cũ.

      “Hừ.”

      “An Tịnh, Mặc Mặc chính là ở đây ư, là đẹp!” Gương mặt Bảo Bảo đầy vẻ hâm mộ.

      “Chẳng lẽ nhà chúng ta còn chưa đẹp mắt bằng chỗ này?” Bây giờ An Tịnh chỉ cần nghe được Bảo Bảo tán dương về bất kỳ thứ gì của Mặc Đằng Phi, trong lòng đều thoải mái...

      “Dĩ nhiên phải, nhà chúng ta mới là nhất.” Bảo Bảo rất chân chó lấy lòng.

      “Lên .”

      Được rồi, ra lần này An Tịnh tới chính là muốn thị uy. muốn cho Mặc Đằng Phi biết Bảo Bảo kết hôn với ! Mặc dù sau chuyến du lịch yên tĩnh khoảng thời gian, mặc dù biết Mặc Đằng Phi chỉ đơn thuần là hơi thích Bảo Bảo. Nhưng chịu nổi vẫn muốn với ta, muốn đến trước mặt ta khoe khoang phen.

      Mở cửa, trong nháy mắt Bảo Bảo ngây ngẩn cả người, thế nào lại là Lâm Hân! Chẳng lẽ là mình nhầm? Nhưng Hân Hân cũng ở nơi này mà.

      Lâm Hân mở cửa cũng ngây ngẩn cả người, sao Bảo Bảo lại tới?

      mời chúng tôi vào sao?” Mặc dù An Tịnh cũng có chút kinh ngạc, nhưng cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, vốn nhìn ra.

      Lâm Hân thế này mới ý thức được, vội vàng để hai người bọn họ vào.

      Sau khi vào Bảo Bảo cũng để ý những thứ khác, vội vàng hỏi: “Hân Hân, đây phải là nhà Mặc Đằng Phi sao? Sao cậu lại ở nơi này?”

      “Khụ khụ, cứ ở thôi.”

      “Hai người ở cùng chỗ?” An Tịnh chen miệng hỏi, ngờ động tác của Lâm Hân vô cùng nhanh, mấy tháng làm xong.

      “Ừ.”

      “Ở chung chỗ? Cậu và Mặc Mặc sống chung? ngờ đến mình mà cậu cũng !” Thua thiệt còn coi ấy là bạn tốt đấy.

      Đối mặt với lên án của Bảo Bảo, Lâm Hân hơi ngượng ngùng. “ phải bây giờ cậu biết ư?”

      “Hừ, nếu như mình đến, có phải cậu cũng có ý định cho mình, đúng ?” Bảo Bảo vươn đầu ngắt lời.

      “Làm sao biết chứ, quan hệ giữa chúng ta ai có thể địch nổi, dù là Mặc Đằng Phi cũng bằng cọng tóc gáy của cậu, cậu phải tin tưởng mình!” Vẻ mặt Lâm Hân thành khẩn.

      so ra kém cọng tóc gáy của người nào?” Lúc này ngờ Mặc Đằng Phi trở lại, còn vừa đúng nghe được những lời này.

      Nhìn Mặc Đằng Phi cười phúc hắc như vậy, Lâm Hân lập tức rùng mình. Mặc kệ, vợ chồng như quần áo, chị em như tay chân!

      Kiên định với ý niệm này, Lâm Hân liền dứt khoát để ý tới Mặc Đằng Phi, trực tiếp chạy lấy lòng Bảo Bảo.

      Mặc Đằng Phi thấy màn như vậy, trong mắt lóe ra tia sáng, lát nữa nữa trừng trị .

      vất vả Bảo Bảo mới tức giận, vì vậy lại chú ý tới vấn đề. “Hân Hân, mình thấy cậu mập ra nha, nhất là bụng, lộ ra vòng, muốn giảm cân hay ?” Bảo Bảo nhớ trước kia Lâm Hân rất chú trọng vóc người, sao bây giờ lại để tâm nữa vậy?

      Tầm mắt An Tịnh cũng theo lời Bảo Bảo mà đảo qua, là hơi béo.

      Mặc Đằng Phi thuận thế ngồi bên người Lâm Hân, ôm vào trong ngực. "Đây phải là mập, cũng thể giảm cân, ấy mang thai.” xong, Mặc Đằng Phi vui vẻ tự đắc.

      Mà khuôn mặt An Tịnh lập tức đen lại. Mẹ nó! Lại chậm bước, vất vả mới kết hôn được với Bảo Bảo, còn chuẩn bị khoe khoang vòng trước mặt Mặc Đằng Phi, kết quả thậm chí đến đứa bé ta đều có! Lúc này mới mấy tháng chứ, và Bảo Bảo biết nhau hơn mấy năm, cũng chỉ mới thân mật xe chút. Hừ, về sau nhất định phải sinh nhiều đứa với Bảo Bảo mới được!

      Nghe được tin tức này Bảo Bảo cũng khiếp sợ, sau đó nhìn bụng Lâm Hân chút. rất thần kỳ, bên trong lại có bảo bối rồi. Bảo Bảo vội vàng qua, lấy tay sờ soạng phen cho nghiền, còn muốn dùng lỗ tai nghe chút.

      Thấy Bảo Bảo như vậy, Lâm Hân hì hì tiếng bật cười. “Còn sớm lắm, ít nhất phải bốn, năm tháng cậu mới nghe được động tĩnh.”

      thần kỳ, bụng như vậy, lại có sinh linh bé bỏng.”

      “Đúng vậy, hơn nữa có lúc mình còn cảm thấy kỳ diệu. Cảm giác đứa bé nằm trong bụng, thực thần kỳ đấy.”

      Bảo Bảo nhìn Lâm Hân lúc này, dường như tràn đầy hào quang mẫu tính.

      Đột nhiên ánh mắt Lâm Hân sáng lên: “Bọn mình còn mua rất nhiều đồ cho em bé, có muốn cùng mình lên xem chút ?”

      “Tốt tốt, chúng ta mau .” Bảo Bảo cũng rất hưng phấn.

      “Cậu và Bảo Bảo tiến triển tới trình độ nào rồi?”

      Nghe Mặc Đằng Phi hỏi như thế, An Tịnh may mắn mình và Bảo Bảo kết hôn. "Chúng tôi kết hôn.”

      Nghe An Tịnh như vậy, trái lại Mặc Đằng Phi có chút nào kinh ngạc.

      “Chính là cậu vẫn chậm bước, đây sắp làm ba rồi.” Mặc Đằng Phi rất đắc ý với An Tịnh.

      Cứ như vậy đâm An Tịnh nhát đau đớn! >_<

      Bây giờ An Tịnh rất muốn đánh vào mặt Mặc Đằng Phi. "Vậy thế nào!”

      Thấy bộ dáng tức giận này của An Tịnh, tâm tình Mặc Đằng Phi tốt. "Vậy hai người chuẩn bị sinh em bé chưa?”

      Mặt An Tịnh đen thui rồi, sinh em bé cái gì. Bây giờ ngày ngày vẫn phải làm Liễu Hạ Huệ đấy.

      Mặc Đằng Phi nhận ra mặt An Tịnh càng thêm đen, trong đầu đột nhiên thoáng qua ý nghĩ. "Chẳng lẽ… An Tịnh, cậu còn chưa "ăn" được Bảo Bảo ?”

      “…”

      Gương mặt Mặc Đằng Phi đầy vẻ thể tin: “ phải sớm sống chung sao? đây còn vì thấy hai người sớm... Chậc chậc, An Tịnh , đột nhiên rất bội phục cậu. Cảm giác ngày ngày nhìn thấy lại ăn được dễ chịu.”

      “Câm miệng!”

      “An Tịnh, , có phải cậu thể...”

      câm miệng cho tôi!”

      Mặc Đằng Phi thấy An Tịnh nổi giận , thức thời ngậm miệng.

      Nhưng vẫn kịp thốt ra câu... “An Tịnh, cậu đáng thương!”
      Last edited by a moderator: 5/1/16
      Haruka.Me0garan2602 thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 31:

      Edit: Pinni
      Beta: Huong August

      Khi có thịt cảm thấy cho dù là nhìn chút cũng thỏa mãn, nhưng, đợi đến lúc thịt bày ngay trước mặt, lại chỉ có thể nhìn, hơn nữa cái sản phẩm đấy được đính mác là của mình. ngờ An Tịnh của chúng ta đột phá ra khỏi ranh giới này, mỗi ngày đều thấy thịt qua lại trước mặt mình, còn phải nghe tiếng lòng xúi ăn thịt, nhưng lại ăn được, trong lòng kêu gào bực tức!

      Nhưng bực tức cũng chẳng có ích gì, mấu chốt vẫn là phải nghĩ biện pháp ăn khối thịt kia mới được.

      lúc An Tịnh nghĩ biện pháp để ăn thịt, nhà có thêm vị khách.

      " An o(≧v≦)o~~"

      An Tịnh và Bảo Bảo vừa mới ra khỏi thang máy nghe thấy tiếng “ An” ngọt ngào như vậy, ngay sau đó là bóng người nhào tới. An Tịnh vốn có thể tránh, nhưng nghe thấy giọng này cũng biết là người nào, nếu cứ tránh ra như vậy, chừng lát nữa ầm ĩ trận. Vì thế, chính là tình cảnh, An công tử của chúng ta bị người ta bổ nhào vào lòng.

      " An, An, An~~" Người vừa tới cường ôm An Tịnh ngừng lặp lặp lại.

      " An, có nhớ em , Thanh Thanh nhớ muốn chết đây này, ôi cái người này ~~" xong, liền trực tiếp chu môi lên đưa đến gần.

      Lần này An Tịnh cũng thể phản kháng, bên cạnh còn có Bảo Bảo nữa, nếu cứ để ta hôn như vậy… An Tịnh lập tức đưa tay ra ngăn lại, đáng thương cho mĩ nhân, mặt cứ như vậy bị biến hình.

      "Làm sao em biết mà đến đây?" An Tịnh hỏi ta.

      "Là mẹ An bảo em tới, nhớ em, vì vậy em liền lập tức chạy tới! Như thế nào, cảm động , cảm động ?" xong vẻ mặt tràn đầy mong đợi nhìn An Tịnh.

      An Tịnh bất đắc dĩ vuốt đầu, mẹ đúng là, cái này ràng chính là muốn sống yên ổn được mà. Nhưng cứ tới đây như vậy, cũng thể đuổi người có lí do. Nếu mẹ bỏ qua cho , đến lúc đó lại tự đến đây phiền toái!

      "Được rồi được rồi, chúng ta vào nhà trước ?"

      xong giúp ta xách hành lí, lúc chuẩn bị vào mới phát Bảo Bảo vẫn đứng tại chỗ. "Bảo Bảo? Nhanh vào ."

      Bảo Bảo sững sờ ở bên bây giờ mới tỉnh táo, cũng vội vào. An Tịnh ôm , thiếu chút nữa. . .

      Thanh Thanh này, tên đầy đủ là Ninh Thanh. ra và An Tịnh chỉ là thanh mai trúc mã danh nghĩa mà thôi. Lúc Ninh Thanh vẫn muốn gả cho An Tịnh, còn bây giờ, khụ khụ…

      Vừa vào cửa Ninh Thanh hưng phấn kêu to, lúc ở chỗ này lúc ở chỗ kia, kêu la chút ngừng nghỉ. Mà An Tịnh cũng theo, thỉnh thoảng dùng thái độ cưng chiều giải thích số món đồ cho biết.

      Mà Bảo Bảo ở bên cạnh cảm thấy được bình thường, cả người có chút thoải mái, cụ thể như thế nào được, chỉ là nhìn An Tịnh như vậy cảm thấy rất nhức mắt, kia đẹp hơn nhiều, thân hình đẹp hơn biết bao nhiêu, xem ra tuổi vẫn còn hơn . Tại sao luôn hung dữ với , còn với kia vui vẻ đến vậy. Nhìn dáng vẻ chân chó kia, bản thân có phi ngựa đuổi theo cũng kịp! Thay mặt cả nhà khinh bỉ ta!

      Rất ràng, bạn này ghen, là hũ dấm, tuyệt đối hơn cả dưa chua trong món mì thịt bò của Khang sư phụ. Chẳng qua dáng vẻ bây giờ của , rốt cuộc là từ đâu mà có.

      lúc Bảo Bảo ngồi ở đó buồn bực, hai người kia cũng xem gần xong rồi.

      " An, nơi này của đẹp, em thích lắm, lần này nhất định em phải ở thêm vài ngày! Có phải nhất định rất vui có đúng ?"

      →_→ Vui mừng? An Tịnh liếc Bảo Bảo cái, vui mừng cái lông ấy, để nhóc này ở trong nhà chính là quả bom hẹn giờ! Nhưng lại thể ra được, chỉ có thể cười cười cho qua, gật đầu cũng chẳng lắc đầu. Nhưng điều này vào trong mắt Bảo Bảo và Ninh Thanh lại giống nhau. Ninh Thanh sớm biết từ chối, nhìn cũng biết đây là ứng phó với , dù sao đạt được mục đích là được. Mà trong mắt Bảo Bảo, An Tịnh rất vui lòng cho Ninh Thanh ở lại đây, xem kìa, còn cười tươi như vậy nữa! Lần này trong lòng Bảo Bảo càng thoải mái.

      Thấy Bảo Bảo lén tức giận , trong lòng An Tịnh thầm kêu lên tiếng thoải mái, ghen, cái này phải chứng minh trong lòng Bảo Bảo cũng có hay sao. Vừa nghĩ như vậy, lần này An Tịnh cười rất sảng khoái .

      Ninh Thanh thấy Bảo Bảo bị mình "coi thường", đây mới là mục đích mẹ An cho đến đây.

      " An, chị này là ai vậy?"

      "À, lại quên giới thiệu cho em rồi, ấy là…"

      " ấy là nữ giúp việc có đúng ?" đợi An Tịnh xong Ninh Thanh ngay lập tức châm chọc.

      An Tịnh ngồi bên cạnh Bảo Bảo, mà Ninh Thanh ngồi đối diện bọn họ . Là ai cũng biết quan hệ của và Bảo Bảo tầm thường, đây ràng là cố ý. Đột nhiên, An Tịnh cảm thấy ngang hông có thêm cái tay, vuốt ve hông của , sau đó nhéo cái! Hít mạnh ~~ nhóc con này xuống tay ác mà, nơi đó nhất định bầm tím mảng! (┬_┬)

      " phải, ấy là chị dâu của em." An Tịnh vội vàng trả lời, nếu biết còn phải bị nhéo thêm bao nhiêu cái nữa.

      Ninh Thanh lập tức tỏ ra vô cùng kinh ngạc: " An, cần gạt em. ấy, làm sao có thể thích loại người này?"

      Nghe vậy Bảo Bảo nổi giận, cái gì mà "loại người này", là loại người như thế nào! Vì vậy tay Bảo Bảo lại đưa lên. Hết cách rồi, cho tới bây giờ Bảo Bảo cãi nhau hay giận dỗi với em , cho dù thích cũng chỉ để ý đến thôi.

      An Tịnh lập tức giữ chặt cái tay kia, sau đó vội vàng : "Tại sao lại thể, chính là thích kiểu này đấy!"

      "Nhưng ràng trước kia thích em mà!" Ninh Thanh rất kiên định .

      "Nhìn thấy ấy lại khác rồi!"

      An Tịnh sắp khóc tới nơi rồi, nếu tiếp tục như vậy, chừng Bảo Bảo tức giận để ý đến nữa. Mặc dù thích Bảo Bảo ghen vì , nhưng cũng thể trong lúc mà ăn quá nhiều, như vậy nôn mất!

      "Thanh Nhi, muộn rồi, hôm nay em cũng rất mệt rồi có đúng ? nghỉ ngơi ?"

      "Được, cùng em?" xong, còn mập mờ cười với An Tịnh.

      An Tịnh: "(┬_┬)" cũng đừng chơi đùa như vậy được

      "Được rồi được rồi, cũng chỉ là đùa thôi, ‘chị dâu’ vẫn còn ở đây. Chị dâu chớ để ý nha, khi còn bé chúng em thường như vậy, em thích nhất có người ngồi ở đầu giường chờ em ngủ đó."

      Đừng giận? Điều này cũng quá phách lối có được ! Bảo Bảo gì, trực tiếp trở về phòng mình. Lúc còn nghe thấy phía sau truyền đến câu bình luận tại sao lại thiếu nhiệt tình như vậy…

      Thiếu nhiệt tình cái lông ấy! Choáng nha, nếu phải là ta còn là nữ sinh, còn hơn , sớm xông lên, xông lên đó… Phiền chết được ! Nhất là An Tịnh, cũng giống vậy, người khác như vậy mà cũng tức giận! vậy, để ý đến nữa, phải còn có Thanh Thanh sao, có Thanh Thanh kia là đủ rồi!

      Nghĩ vậy nên Bảo Bảo ngủ sớm. Đến khi An Tịnh trở lại, thấy Bảo Bảo trải chăn ngủ dưới sàn nhà. Nhóc con này, gây với . Lắc đầu cái, nhàng ôm lên giường.

      Kẻ phiền toái này, rốt cuộc đến khi nào mới có thể biến mất. (┬_┬)
      Last edited by a moderator: 5/1/16
      Haruka.Me0garan2602 thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 32 :

      Edit : Huong August

      Sáng sớm tỉnh lại Bảo Bảo vẫn còn mơ mơ màng màng, nhìn sang An Tịnh bên cạnh, vừa định gọi dậy, bên ngoài truyền đến loạt tiếng gõ cửa.

      An, An, nhanh lên chút..., đồng ý hôm nay dẫn Thanh Thanh chơi mà!” Ngoài cửa Ninh Thanh cố ý la lớn.

      Nghe được giọng này, Bảo Bảo hoàn toàn tỉnh giấc. >_< ràng hôm qua còn chuẩn bị tức giận trận với An Tịnh, ngờ bây giờ lại ngủ cùng ! may là làm tỉnh giấc, bằng biết lại có chuyện gì xảy ra. Nhưng suy nghĩ lại lại cảm thấy đúng, tối hôm qua ràng là ngủ đất mà!

      Bị người ngoài cửa quậy phá như vậy, An Tịnh cũng còn ý định ngủ thêm. Ôm Bảo Bảo cọ xát mấy cái bèn chuẩn bị rời giường. Nhưng vừa mới giương mắt thấy ánh mắt mê mang của Bảo Bảo.

      “Tối hôm qua phải em ngủ ở phía dưới à, sao giờ lại lên giường?”

      Bảo Bảo tê cứng, phải ôm lên ư? "Em làm sao biết được.”

      “A, biết rồi, nhất định là nửa đêm hôm qua em len lén bò lên. bỏ được còn muốn ngủ dưới đất, nhóc con ăn ở hai lòng.” Dường như tâm tình An Tịnh rất tốt, cười híp mắt , sau đó lập tức rời giường.

      “Thanh Thanh, chờ chút, ra ngay đây.” Nhìn ra ngoài cửa đáp tiếng, đứng dậy làm vệ sinh cá nhân.

      Lưu lại Bảo Bảo vẫn còn ngồi giường buồn bực, chẳng lẽ tối qua là lén bò lên ? Gào khóc, quả thực có cốt khí! Tại sao có thể như vậy (┬_┬). Trong cơ thể Bảo Bảo, tâm hồn yếu ớt lung lay trước gió.

      Đợi đến khi Bảo Bảo rời giường, An Tịnh và nữ sinh Thanh Thanh kia sớm ra khỏi cửa. Trong nhà chỉ còn lại mình Bảo Bảo. chuẩn bị ăn điểm tâm, lại thấy tờ giấy nhắn bàn. Cơ bản là hôm nay bọn họ ra ngoài chơi, có thể tối mới quay về, cần lo lắng, đèn cũng cần bật, hơn nữa, tốt nhất là ngoan ngoãn ở nhà.

      Bảo Bảo đọc xong tờ giấy nhắn trong lòng càng buồn bực. Muốn ra ngoài chơi ra chơi , cần gì phải với , ai lo lắng cho ta chứ! Hừ, bọn họ phải là ra ngoài chơi ư, cũng có thể tìm người khác. Bình thường đều cho phép mình chơi với đàn ông khác, vậy mà bây giờ lại ra sức dẫn người phụ nữ khác chơi. Hừ, tại sao còn bắt phải ngoan ngoãn ở nhà?!

      Nghĩ tới đây Bảo Bảo bèn bắt đầu hành động. Nhưng vừa mở ra điện thoại di động ra, ngờ lại tìm được người nào có thể chơi. Dằn lòng, Bảo Bảo vẫn gọi điện thoại cho Lâm Hân.

      ra ban đầu Bảo Bảo muốn quấy rầy Lâm Hân, dù sao cũng mới mang thai lâu, nghe tivi là giai đoạn nguy hiểm. Nếu cùng ấy ra ngoài, chẳng phải Mặc Đằng Phi còn cho trận. Nhưng bây giờ có biện pháp, dứt khoát bất chấp tất cả, trực tiếp chạy đến chỗ ấy.

      Lâm Hân nghe tin Bảo Bảo tới chơi, mừng đến chết rồi, gần đây bị Mặc Đằng Phi quản nghiêm, cái gì TV cái gì máy vi tính đều là mây trôi, ngay cả điện thoại cũng đổi thành loại chỉ có thể gọi điện thoại gửi nhắn tin mà thôi, cũng biết tìm được loại máy đời cũ này ở đâu.

      Lúc Lâm Hân mở cửa cũng chỉ thấy được mình Bảo Bảo, lúc đầu còn tưởng An Tịnh theo phía sau, ngờ Bảo Bảo cứ như vậy trực tiếp kéo vào nhà.

      “Bảo Bảo, An Tịnh nhà cậu cùng ư?” xong, còn cố gắng vươn cổ nhìn ra bên ngoài.

      Bảo Bảo liếc cái: “Bây giờ đâu rảnh mà theo mình chứ."

      Lâm Hân nghe xong lời này, lập tức nhạy cảm nếm được vị chua chát trong đó. lập tức chấn phấn. "Bảo Bảo, lời này của cậu là có ý gì?”

      có ý gì.” Bảo Bảo cầm lấy gối ôm bên cạnh, dùng sức dày vò.

      Lâm Hân vừa nhìn động tác này cũng biết nhất định là Bảo Bảo xảy ra chuyện gì vui rồi. Còn nhớ lần trước ấy như vậy là khi An Tịnh ra nước ngoài. Lâm Hân khỏi cảm khái tiếng, vậy lần này là vì cái gì chứ ?

      “Bảo Bảo, chúng ta phải chị em tốt ư, có chuyện gì thể với chị đây.”

      ra cũng có gì, chính là An Tịnh...”

      Lâm Hân vừa nghe, hai mắt lập tức sáng lên. Có chuyện, có JQ (gian tình)! "Bảo Bảo, cậu mau , , có phải An Tịnh làm chuyện gì có lỗi với cậu ?”

      Nghe Lâm Hân như vậy, Bảo Bảo lập tức ngẩng đầu lên. mặt viết bốn chữ to - "làm sao cậu biết!"

      Lâm Hân lập tức kích động, là sao, là sao? An Tịnh cũng dám ngoại tình? Chẳng phải ta luôn mong muốn kết hôn với Bảo Bảo ư, còn chờ nhiều năm như vậy, sao trước kia lại nghe qua.

      “Bảo Bảo, mau mau, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”

      Nhìn Lâm Hân kích động như vậy, nét mặt nóng vội đến thế, Bảo Bảo lập tức chuyện hai ngày nay xảy ra.

      Chuyện này con liên quan đến mẹ An. Chẳng nhẽ là mẹ ta thích Bảo Bảo, cho nên đặc biệt tìm người đến gây ồn ào? Nhưng cũng đúng, nếu như vậy, làm sao An Tịnh có thể nghe lời chứ. Còn nữa, Ninh Thanh đó là ai? Được rồi, với bộ óc bây giờ của Lâm cũng đủ dùng… Nhưng khi nhìn đến ánh mắt mong đợi của Bảo Bảo, Lâm Hân rơi lệ... (┬_┬)

      “Bảo Bảo, ra … cậu phải biết, người mang thai thể dùng vào việc chiếm nhiều đầu óc, như vậy ảnh hưởng đến phát triển của đứa bé. Nếu bây giờ dùng quá mức, tương lai đứa trẻ thông minh làm sao.”

      Được rồi, ra chính cũng hiểu, phải vật họp theo loài ư. So sánh với Bảo Bảo, ra chỉ số thông minh của Lâm Hân đúng là chỉ cao hơn chút.

      Lẽ ra lời như thế có mấy người tin, nhưng Bảo Bảo tin. vội vã bảo Lâm Hân cần suy nghĩ nữa, rất quan tâm đến sinh linh trong bụng Lâm Hân. Tương lai vẫn là mẹ nuôi của đứa bé, nếu tương lai thông minh, chẳng phải nó trách ư.

      Nhưng nhìn nét mặt thất vọng của Bảo Bảo, Lâm Hân lại lập tức : “Nếu chờ Mặc Mặc về, mình hỏi ấy chút ?”

      Nghe Lâm Hân vừa như thế, Bảo Bảo lập tức sống lại. Mặc Đằng Phi thông minh như vậy, nhất định biết tại sao An Tịnh lại thay đổi kỳ lạ như thế. Trước kia bao giờ để ý đến người phụ nữ khác. Nhưng mà, bây giờ lại muốn làm thế nào?

      “Hân Hân, vậy bây giờ mình phải làm gì?”

      Lâm Hân đảo tròn mắt, với Bảo Bảo: “Cậu cũng cần để tâm đến thế chứ, chẳng phải ta chê cậu đủ nhiệt tình ư, cậu cứ nhiệt tình cho ta nhìn. Về phần An Tịnh... Hừ hừ ~~”

      xong, hai người xúm lại rỉ tai nhau phen.

      Về phía An Tịnh, chuyện mình tự làm bản thân phải tự phụ trách, đúng ?

      Chương 33


      An Tịnh cảm thấy gần đây Bảo Bảo có gì đó bình thường, rất bình thường. Từ lần và Ninh Thanh ra ngoài chơi, thái độ của Bảo Bảo đối với bọn họ hoàn toàn xoay ngược. Bây giờ, Bảo Bảo quả thực là nhiệt tình quá đáng, thậm chí khiến An Tịnh cảm thấy đó phải chỉ là nhiệt tình, chính là chân chó!

      Thấy Bảo Bảo bên lần lượt đưa trà nước, An Tịnh đột nhiên cảm thấy trong lòng bốc hỏa. đúng là coi mình trở thành người giúp việc rồi hả? Ninh Thanh muốn làm gì làm cái đó, còn biểu chân chó như vậy. biết tại sao lại làm vậy. Rốt cuộc suy nghĩ gì?

      Đừng xem bây giờ Bảo Bảo nhiệt tình, ngay cả khi hai người Bảo Bảo và An Tịnh chung với nhau, Bảo Bảo nhìn cũng nhìn An Tịnh cái, quả coi An Tịnh trở thành khí. (Tác giả: ra tôi đây cảm thấy dùng từ “khinh thường hóa” tốt hơn, chính là quá đau đớn mới dùng. →_→. )

      An Tịnh vừa nghĩ tới mấy chuyện gần đây, hận thể quay đầu lại từ đầu. Bây giờ lúc ngủ Bảo Bảo hoàn toàn cảnh giác, muốn lén bế về giường đều làm được. Mỗi lần định ôm , đều bị mắt lạnh của đánh trở về.

      Ban đầu Ninh Thanh cũng rất nghi ngờ, sao thái độ lại đột nhiên trở nên như vậy. Nhưng được tự nhiên cũng chỉ là chuyện vài ngày, sau đó cũng rối rắm nữa. Dù sao ta chỉ cần yên tâm thoải mái hưởng thụ là được, những thứ khác, chẳng phải là có An ư. Cũng chính vì nguyên nhân này, càng lúc càng dây dưa An Tịnh thêm chặt.

      Cái này, tại lại bắt đầu.

      An, hôm qua dẫn em nhà hàng Hàn Quốc kia chẳng ngon tẹo nào, chúng ta ăn đồ Nhật , được ” Ninh Thanh nũng nịu kéo lấy tay An Tịnh.

      An Tịnh liếc sang Bảo Bảo cái, lại còn đứng đó cười híp mắt! “Được, ngày mai tự mình làm cho ăn, được ?”

      Bảo Bảo đứng bên nghe như thế, trong lòng sớm đánh An Tịnh trận thừa sống thiếu chết, đến ngay cả ba mẹ cũng nhận ra. Nhưng nhớ tới lời Mặc Mặc với , Bảo Bảo lại cố gắng ép mình bình tĩnh lại. Thế giới tươi đẹp như thế, sao có thể nóng nảy được, như vậy là tốt, tốt ~~

      Lúc này dĩ nhiên là ngư ông đắc lợi rồi. Ninh Thanh sớm vui đến tìm được đông tây nam bắc. Đây là đãi ngộ ngay cả mẹ An cũng chưa chắc được hưởng, nhất định hâm mộ chết mất.

      Nhìn hai người chuẩn bị ra ngoài ăn đồ ăn Nhật, Bảo Bảo như bong bóng xì hơi. Mới vừa rồi còn đứng thẳng tắp, giờ sớm chán chường ngã ngồi ghế salon. Đều do Mặc Đằng Phi, nghĩ cái chủ ý rách nát gì đó, khiến như tiểu thiếp đoạt tướng công của vợ cả vậy (Tác giả: Bảo Bảo, đúng là…). Ngày ngày diễn kịch, ràng lời thoại rất ít, nhưng cứ tiếp tục nhiều ngày như vậy. Suy nghĩ chút, Bảo Bảo lại lấy điện thoại di động ra.

      --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------

      “Họ Mặc, giấu Bảo Bảo nhà tôi đâu!” An Tịnh như gió vọt vào phòng làm việc của Mặc Đằng Phi, bắt lấy cổ áo , tức giận .

      Trong mắt Mặc Đằng Phi lóe lên tia tính toán, nhưng An Tịnh vốn giận dữ làm sao thấy được. “Bảo Bảo nhà cậu thấy? Vậy cậu tới tìm làm gì? Còn mau tìm?!” Mặc Đằng Phi giả bộ nóng lòng .

      Lúc này mà An Tịnh tin tưởng Mặc Đằng Phi vậy chính là kẻ ngu! Chuyện như vậy tuyệt đối có liên quan tới ta, đoán chừng ngay cả biểu kỳ lạ của Bảo Bảo mấy ngày nay cũng thoát khỏi liên quan.

      Ánh mắt An Tịnh càng thêm tàn bạo. “Mặc Đằng Phi, có vài chuyện thể nhúng tay vào.”

      Mặc Đằng Phi bày tỏ rất vô tội: “ biết ấy ở đâu.”

      “Hừ~, tôi phi. Với trí thông minh của Bảo Bảo, tuyệt đối nghĩ ra chuyện như vậy, cũng chỉ có Lâm Hân có thể thương lượng với , hưng Lâm Hân cũng chẳng thông minh hơn Bảo Bảo được bao nhiêu đâu!”

      “Quả là vậy~” Mặc Đằng Phi rất tán đồng gật đầu cái.

      An Tịnh càng kéo chặt quần áo hơn. “Rốt cuộc hay !”

      “Được rồi, hai đấng mày râu lôi lôi kéo kéo thế này, cậu cũng sợ người khác hiểu lầm à.” Mặc Đằng Phi dùng sức giật lại áo mình từ tay An Tịnh ra.

      “Được rồi, thừa nhận, chuyện này là bày kế. Nhưng bây giờ Bảo Bảo ở đâu, thực biết. Nếu là cậu, bây giờ sớm chạy tìm người, nào có tâm tình chạy tới chất vấn kẻ cái gì cũng biết như chứ.”

      Có vẻ như Mặc Đằng Phi biết chuyện gì đó, rất nhiều chuyện chỉ có cái gì biết mới dễ làm.

      An Tịnh cố gắng kềm chế nỗi kích động muốn đánh Mặc Đằng Phi trận, sau đó lập tức xông ra ngoài. ta rất đúng, bây giờ tìm người mới là quan trọng nhất! Về phần món nợ này, nhớ kỹ.

      lần An Tịnh về nhà tìm Bảo Bảo, kết quả người tìm được trái lại lại thấy tờ giấy.

      ★★★★★★★★★★★★★★★

      An Tịnh :

      Xem gần đây chào đón em. Mẹ : “Nếu người khác muốn gặp con chính là con bị coi thường.” Em cảm thấy mẹ Bảo rất đúng, em mới phải loại người thích bị coi thường đâu! Vì vậy em đây. Dù sao em rồi, nhất định vui vẻ, phải . Cuối cùng cũng có thể bay nhảy với em Thanh Thanh rồi. Bây giờ có em lượn qua lượn lại trước mắt nữa. Dù sao nhà này cũng là của hai người các người, muốn thế nào như thế đó . cần cảm kích em làm gì.

      Mẹ : “Nếu người ta chào đón con hãy tìm người chào đón con.” Em cảm thấy bây giờ cần phải tìm người chào đón em. Em bị bắt nạt như vậy, lúc đầu còn sau khi kết hôn em có thể bắt nạt , nhưng bây giờ chút xíu cũng chịu thực . Nhà là em lau, bát là em rửa, là hay em bị người áp bức? Chủ tịch Mao : “Nơi nào có áp bức, nơi đó có đấu tranh.” Lời của Chủ tịch Mao chính là chân lý, chân lý phải thực tế hóa, vì vậy em thực rồi.

      Tóm lại chính là em muốn . Theo lời của chính là chuẩn bị hồng hạnh xuất tường. Nghĩ lại vẫn thấy kích thích. cũng cần tìm em (đoán chừng chắc là tìm em đâu), em cố gắng để tìm được. Nếu như có ngày Chúa ban cho cơ hội em xuất trước mặt , nhất định chính là lúc em có bánh bao và bánh bao con. Em chúc phúc cho và ninh Thanh, cũng phải chúc phúc cho em chứ nhỉ. (^__^)

      Ký tên: Chu Bảo Bảo

      Lúc An Tịnh thấy cái này, đầu óc trống rỗng. Tay tự giác được buông lỏng, tờ giấy kia cứ như vậy nhàng xuống. Ninh Thanh đứng bên lập tức cảm thấy đúng, sau khi xem xong nhất thời mồ hôi lạnh cả người. nghĩ đến Bảo Bảo lại có tư tưởng đấu tranh như vậy! Nhìn lại An Tịnh, lần này là hình như gây ra chuyện lớn rồi.

      Suy nghĩ chút, Ninh Thanh nhân lúc An Tịnh đứng ở chỗ đó lập tức chạy về phòng. Làm gì? nhảm, đương nhiên là dọn dẹp hành lý chạy trốn chứ sao! mới là đầu sỏ gây nên chuyện này đó!

      Ngây người hồi lâu, sau khi lấy lại tinh thần, An Tịnh lập tức bức bách mình tỉnh táo lại, tiếp đó màn kia.

      Nhưng bây giờ, vấn đề quan trọng nhất là Bảo Bảo ở nơi nào.
      Last edited: 11/1/16
      Haruka.Me0, xixongaran2602 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :