1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại] Heo con say giấc - Đại Hủy (Chương 48/48+7NT) Hoàn chính văn UP NT4

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 23

      Edit: Huong August

      ràng cách thành thị phải quá xa, nhưng cảm giác lại hoàn toàn khác hẳn.

      Bảo Bảo và An Tịnh ở trong phòng nghỉ ngơi, thuận tiện sửa sang lại chút bèn chuẩn bị ra ngoài chơi.

      Trước khi An Tịnh lấy ra hai cái khăn lụa mà lúc nãy Tác Tác Tháp đưa cho bọn họ. Khăn lụa này màu tím, phía còn thêu lên hoa văn rất đẹp.

      Bảo Bảo đối với thứ này cả thấy rất kì quái, khăn lụa này rất đẹp, ít nhất người làm nó rất tinh tế, hơn nữa hoa văn cũng hết sức độc đáo.

      An Tịnh đeo khăn vào, gì cũng , trực tiếp buộc khăn lên tay Bảo Bảo.

      “An Tịnh, đây là cái gì, sao lại thắt ở tay?”

      “Đây là phong tục ở đây, chỉ cần là du khách đều muốn đeo, để mọi người phân biệt với nhau.”

      Bảo Bảo gật đầu cái: “Chẳng trách em thấy rất nhiều người đeo.”

      “Tốt lắm, thôi.”

      xong An Tịnh trực tiếp kéo Bảo Bảo ra ngoài.

      Có lẽ ngay cả An Tịnh cũng phát , giữa bọn họ chung sống thực hòa hợp.

      Sắc trời có hơi tối, có vẻ như đến hoàng hôn.

      Từ xa có thể thấy ánh lửa mơ hồ. Chắc là bắt đầu đốt lửa trại rồi.

      Bảo Bảo nhớ Tác Tác Tháp có qua buổi tối có rất nhiều tiết mục, quan trọng nhất là còn có rất nhiều thức ăn ngon! o(≧v≦)o~~

      Nhìn qua có vẻ tụ tập ít người, Bảo Bảo vội vàng dắt An Tịnh qua.

      Bảo Bảo đoán lầm, tiết mục buổi tối đúng là tổ chức ở đây, bây giờ mới chỉ đơn thuần là bày biện đồ, bên cạnh có rất nhiều thức ăn, nhưng chưa hoàn thành, đó là đồ ăn chuẩn bị cho du khách tự mình trải nghiệm ngay tại đó. Có thể có vài người ăn quan với đồ ăn ở đây, nên còn chuẩn bị ít đồ ăn vặt hợp khẩu vị quần chúng, vô cùng cẩn thận.

      Sắc trời tối vài phần, đến tối, người chung quanh cũng càng ngày càng hơn nhiều. Bảo Bảo còn gặp Tác Tác Tháp và chồng ấy giúp đỡ ở đằng kia.

      Vốn Bảo Bảo cũng muốn tiến lên hỗ trợ, nhưng An Tịnh với rằng càng làm càng loạn, nên kéo để quấy rối. Hai người ngồi vào bên cạnh đó im lặng chờ.

      Dần dần, mấy người phụ nữ đều kéo nhau bắt đầu nấu cơm. Chung quanh dần dần phiêu tán mùi thơm. Bảo Bảo có phần kiên nhẫn được. Nếu phải An Tịnh vẫn mực đứng bên cạnh níu lấy , sớm nhảy qua rồi. Trưa nay An Tịnh làm cơm, nhưng ngại phiền toái, chỉ làm phần hai người cùng ăn, hoàn toàn thỏa mãn được khẩu vị Bảo Bảo. >_< Bây giờ Bảo Bảo đói bụng đến kêu rột rột, nhất là ở nơi mùi thơm thức ăn thế này, chỉ có thể nhìn, có thể ngửi nhưng thể ăn, quả thực quá đáng ghét! (┬_┬)

      Nhìn đồng hồ, tám giờ tối, lúc này trời tối đen rồi, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy mấy vì sao lấp lánh ở trời. Mà hầu như du khách ở đây đều đến hết, nhưng rất may mỗi lần tiến vào đều khống chế số lượng, cũng xuất tượng chật chội quá mức.

      Thời gian vừa đến, bữa tiệc chính thức bắt đầu!

      Lúc này thức ăn cũng chuẩn bị đầy đủ, người chủ trì vừa để mọi người vừa ăn vừa thưởng thức tiết mụ

      Nơi này có sân khấu, mọi người rất tự giác vây ra khỏi vòng ở chính giữa, sau đó biểu diễn tại đây.

      Đối với Bảo Bảo mà , cái này giống như lệnh đặc xá, hai mắt lập tức sáng lên xông ra ngoài, lần này An Tịnh muốn giữ cũng giữ được Bảo Bảo rồi. Trước đó Bảo Bảo cũng có hỏi thăm qua, nhưng chỉ hỏi xem mấy món kia có dễ ăn … Sau lại được trả lời đồ ăn bên trong cần phải trả tiền, hơn nữa đồ ăn cũng rất ngon, lập tức muốn, cho dù An Tịnh nhốt ở trong phòng cũng nhất định tìm cách đến đây!

      An Tịnh bất đắc dĩ nhìn Bảo Bảo xông tới bên kia thôi, nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm nơi đó. Giờ nếu cho ăn no, chắc chắn lát nữa lại gây chuyện. Thở dài, An Tịnh cũng đuổi theo.

      An Tịnh đuổi theo, lập tức 囧 (quẫn) rồi...

      An Tịnh cách Bảo Bảo bốn bước lập tức “thắng xe” lại, sau đó bước thẳng tới bàn ăn bên kia.

      Tại sao? Bởi vì tướng ăn của Bảo Bảo thực là… An Tịnh cũng muốn , ngờ miệng nhét đầy thức ăn, còn bóng nhẫy, mà chính lại còn đứng ở nơi nào đó ăn như hổ đói. Giống như chưa từng bao giờ ăn no vậy. Nếu như đây là trong nhà, Bảo Bảo ăn điên cuồng đến đâu An Tịnh cũng gì, nhưng bây giờ... An Tịnh cảm thấy, tốt nhất vẫn nên cách xa hơn.

      Lúc Bảo Bảo điên cuồng ăn đồ ăn, bên miệng xuất tấm khăn giấy sạch đến giúp lau miệng.

      Bảo Bảo lập tức ngưng động tác, mặc người kia lau miệng cho mình. Điều đầu tiên mà Bảo Bảo nghĩ đến chính là người đó tuyệt đối phải là An Tịnh .

      “Xem ăn kìa, trong miệng nhét đầy.” Nghe là trách móc, trong giọng lại tràn đầy cưng chiều.

      Bảo Bảo nhìn lên . (⊙o⊙) lại là Mặc Đằng Phi! ngờ ta cũng tới đây!

      “Bảo Bảo, sao vậy, thấy tôi nên vui đến ra lời?” Tay Mặc Đằng Phi lại vuốt ve đầu Bảo Bảo.

      Mà An Tịnh đứng bên thấy Mặc Đằng Phi, lập tức chạy tới, ném móng vuốt của Mặc Đằng Phi xuống. “Mặc Đằng Phi! Làm sao biết mà xuất tại nơi này!” An Tịnh cắn răng nghiến lợi .

      “Bởi vì Bảo Bảo ở chỗ này.” Mặc Đằng Phi vẻ mặt “thâm tình” nhìn Bảo Bảo.

      An Tịnh nhất thời nổi trận lôi đình. Choáng nha, đây chính là tới quấy rối, vốn định nhân chuyến du lịch này nâng quan hệ với Bảo Bảo lên tầng mới, bây giờ kẻ này lại tới, tuyệt đối thể hành động theo kế hoạch cũ nữa.

      An Tịnh biết ra cùng lắm là Mặc Đằng Phi chỉ thích Bảo Bảo, cũng phải là tình như dành cho . Bây giờ ta cố ý làm như vậy là muốn khiến được sảng khoái! Nhưng dù biết điều này, vẫn thể chế được mà nổi giận. Vốn còn muốn lát nữa mới dọn dẹp Mặc Đằng Phi, nhưng xem ra bây giờ hoàn toàn thể đợi được nữa. Người này, ngày nào đó ra ngoài gây họa! nên dọn dẹp ta trước.

      Nhưng là bây giờ...

      An Tịnh kéo Bảo Bảo vào lồng ngực mình, sau đó tay ôm lấy hông của , tay ấn đầu vào trong ngực mình. “Tôi cảnh cáo , bây giờ ấy là bạn tôi, cho nên cần phải gọi ấy cách thân thiết như vậy.” xong, lại ấn đầu Bảo Bảo vào ngực mình.

      Mặc Đằng Phi đứng nhìn bên, trong lòng sớm hồi hộp chết rồi. Gần đây là quá nhàm chán, lúc này mới nhớ tới chọc ghẹo cậu ta, mỗi lần thấy nét mặt xù lông này của An Tịnh, trong lòng liền nở hoa. An Tịnh càng mất hứng, lại càng vui mừng! Bởi vì tình huống như thế trước kia quả thực là hiếm thấy! Mỗi lần người này đều là dáng vẻ cao cao tại thượng, đối với bọn họ cũng là như vậy. ngờ hướng về phía Bảo Bảo, lại có thể trêu chọc cậu ta. o(∩_∩)o

      (Editor: Ngửi thấy JQ giữa Mặc Mặc và An An)

      “Cứ như vậy cậu làm Bảo Bảo thở được.” Mặc Đằng Phi tựa như rất lo lắng cho Bảo Bảo, nhưng vẻ mặt lại rất vui vẻ.

      Mà Bảo Bảo ở trong ngực Bảo Bảo giây cũng ngừng giùng giằng, thực sắp thở nổi nữa.

      Mà nghe Mặc Đằng Phi như vậy, An Tịnh mới phản ảnh được, vội vàng buông ra Bảo Bảo ra, nhưng đôi tay vẫn ôm lấy eo Bảo Bảo chặt, ép thể quay đầu.

      “Phốc ~~” Mặc Đằng Phi nhịn được cười tiếng. “ này, An Tịnh, cậu cần gì phải như vậy.”

      “Rất cần!” An Tịnh bày ra vẻ mặt nghiêm túc. Nhưng tuyệt đối có bất kỳ kẻ nào có thể uy hiếp được !

      Mặc Đằng Phi lắc đầu cái. “Bảo Bảo, có thích dạo chơi với tôi chút ?”

      cần!” An Tịnh tự giác thay Bảo Bảo trả lời.

      “Chúng ta !” An Tịnh xong trực tiếp kéo Bảo Bảo rời .

      Mặc dù Mặc Đằng Phi câu nào với Bảo Bảo, nhưng khiến An Tịnh phát cáu chẳng phải đủ rồi sao?
      Last edited by a moderator: 16/12/15

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 24

      Edit: Pinni
      Beta: Huong August

      An Tịnh trực tiếp kéo Bảo Bảo về phòng của họ, gặp phải Mặc Đằng Phi, cảm thấy sắp tức điên lên rồi !

      chuyến du lịch tốt đẹp, cứ như vậy bị ta chen vào chân. ta cho rằng ta có thể chen vào dễ dàng như vậy? Làm sao có thể! Lúc trước, bởi vì chỉ chú tâm đến Bảo Bảo và công ty, cho nên mới tạm thời tha cho ta, bây giờ còn biết điều như vậy, lại còn chen vào phá. Vậy trước hết phải nghĩ biện pháp giải quyết ta tốt mới được. Nghĩ vậy, An Tịnh bèn gọi cuộc điện thoại.

      Bên này, Bảo Bảo lại bắt đầu nhốn nháo khó chịu với .

      "An Tịnh, mới vừa rồi làm cái gì vậy, sao cho em chuyện với Mặc Mặc, cho em chuyện với ấy cũng được , vậy còn trực tiếp kéo em về đây nữa, em vẫn chưa no mà ! >_< " Đối với Bảo Bảo mà , thứ quan trọng nhất chính là đồ ăn! Hơn nữa những món đó đều là mĩ vị mà ngày thường có muốn cũng ăn được! Khó có dịp tới đây lần, sao có thể ăn cho được.

      An Tịnh sờ đầu Bảo Bảo: “ phải em đồng ý với qua lại với Mặc Đằng Phi nữa rồi sao, hơn nữa, buổi tối nên ăn mấy món đó quá nhiều."

      Bảo Bảo nổi giận: "An Tịnh! đây là trốn tránh trách nhiệm! >_< Em cứ muốn ăn đó! Em — muốn — ăn!" Bảo Bảo từng câu từng chữ, thái độ rất kiên quyết.

      An Tịnh bất đắc dĩ vuốt trán, biết đối với vấn đề ăn uống, tuyệt đối lay chuyển được Bảo Bảo. Hơn nữa cũng muốn hạn chế về vấn đề này, nếu như hạn chế về phương diện này..., khó tránh Bảo Bảo cãi nhau với , cho nên thể làm gì khác hơn là : "Được, biết rồi. Em muốn ăn, dẫn em ."

      Hết cách rồi, An Tịnh thể làm gì khác hơn là mang Bảo Bảo ra ngoài lần nữa. Nhưng mà lần này ra ngoài rất cẩn thận, đặc biệt nhìn ngó xung quanh, xác định có Mặc Đằng Phi, hơn nữa luôn luôn canh giữ bên cạnh Bảo Bảo. Chỉ cần nhẫn nhịn thêm chút nữa là tốt rồi, An Tịnh ngừng động viên chính bản thân mình.

      Cứ giằng co như vậy đêm, vất vả tiệc tối mới kết thúc, mà bụng Bảo Bảo lớn gấp đôi so với lúc trước, cuối cùng còn ăn ít quả Sơn Tra mà mang đến. . . Bởi vậy có thể thấy, hiệu quả trái lại còn tăng gấp đôi.

      Vì vậy lại thể thiếu được phen dày vò. . .

      Ngày hôm sau…

      Mới sáng tinh mơ Bảo Bảo bị An Tịnh lôi dậy, cái gì mà phải xem mặt trời mọc. ra đến cuối cùng Bảo Bảo cũng biết là muốn làm gì, dù sao cứ mơ mơ màng màng. Mơ màng rời giường, đánh răng, thay quần áo, sau đó liền bị An Tịnh dắt lên đỉnh núi. Mà trong lúc mơ màng làm những việc đó, An Tịnh vẫn luôn ở bên cạnh giúp tay. . . Cho nên Bảo Bảo hoàn toàn biết, bản thân cứ như vậy bị chiếm tiện nghi. ra An Tịnh hoàn toàn cho là mình chiếm tiện nghi của Bảo Bảo, đối với , Bảo Bảo sớm muộn gì cũng là của , cho nên những cái kia chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi. Dù sao vẫn nhìn, sớm hay trễ hơn ngày có gì khác biệt?

      Từ nhà Tác Tác Tháp đến đỉnh núi thực ra cũng phải chuyện khó khăn gì, hơn nữa như ngại phiền toái, họ có thể ngồi cáp treo. Nếu ngồi cáp treo, chỉ mất vài phút là có thể đến đỉnh núi rồi. Mà cảnh mặt trời mọc ở đây luôn là cảnh đẹp nổi tiếng, nên rất nhiều người nhân cơ hội du lịch đến đây để ngắm cảnh. Hơn nữa vào buổi tối có thể thấy rất nhiều sao, vì vậy, để thỏa mãn nhu cầu của khách du lịch, cáp treo nơi này thường phục vụ hai mươi tư hai mươi tư giờ.

      An Tịnh nhìn thấy Bảo Bảo như vậy cũng biết vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, mà bản thân cũng muốn nhanh chóng ngắm mặt trời mọc với nên và Bảo Bảo ngồi cáp treo lên.

      Ban đầu An Tịnh tưởng tượng và Bảo Bảo ngồi ở chỗ đó, Bảo Bảo tựa đầu vai của , sau đó hai người yên lặng ngồi ở đây ngắm mặt trời mọc. . .

      Nhưng mà, ảo tưởng cũng chỉ có thể là ảo tưởng mà thôi. Khi bọn họ đến đỉnh núi, điều đầu tiên mà An Tịnh thấy phải là mặt trời sớm mai, phải là những khách du lịch khác, cũng phải là thắng cảnh nổi danh gì đó, mà là – Mặc Đằng Phi.

      ! Hồn! ! Tan!

      Trong đầu An Tịnh trực tiếp xuất bốn chữ này, sao đến đây rồi mà vẫn nhìn thấy ta! Nhất định là cố ý, mặc kệ thế nào, nơi ngắm cảnh cũng đủ lớn, bỏ chỗ khác cũng rất dễ dàng, nhưng bây giờ, đến đâu cũng vẫn nhìn thấy ta! Nhất định là ta cố ý theo bọn họ! Hừm, nhất định là như vậy.

      ra lần này An Tịnh đổ oan cho Mặc Đằng Phi rồi, ta chỉ đơn thuần đến đây ngắm cảnh chút mà thôi. Nhưng sau đó có theo bọn họ hay …Vậy còn chưa chắc.

      Cho dù như thế nào, lúc này gặp bọn họ, tâm trạng tệ. Có hai người bọn họ ở đây, Mặc Đằng Phi liền có niềm vui!

      Sau khi Mực Đằng Phi thấy bọn họ, thẳng đến trước mặt Bảo Bảo. Nhìn cái cũng biết Bảo Bảo vốn chưa tỉnh ngủ, vẫn tựa vào người An Tịnh, mắt vẫn nhắm nửa.

      "Bảo Bảo, còn ngủ à, nhanh tỉnh lại , nếu ngắm được cảnh mặt trời mọc đâu." Mực Đằng Phi dùng giọng mê chết người đền mạng của gọi Bảo Bảo.

      Sau khi thấy Mặc Đằng Phi đến bên cạnh An Tịnh càng ôm chặt Bảo Bảo." cần quan tâm của , chúng tôi tự mình ngắm."

      ra bây giờ Bảo Bảo tỉnh táo hơn nhiều rồi, chỉ là vẫn muốn tỉnh. Nhưng bây giờ nghe thấy giọng của Mặc Đằng Phi, vốn cho rằng sau này gặp được ta nữa, nghĩ tới hôm nay lại gặp nhau.

      Lần này Bảo Bảo tỉnh táo lại rồi: "Mặc Đằng Phi! Là à, hôm qua em còn tưởng gặp được , nghĩ tới hôm nay lại gặp được \(^o^)/."

      "Đúng vậy, chúng ta có duyên." Mặc Đằng Phi đặc biệt nhấn mạnh hai chữ sau.

      Mà bên này An Tịnh thấy Mặc Đằng Phi chỉ gọi tiếng là Bảo Bảo liền tỉnh, lại càng ghen ghét dữ dội. đường gọi biết bao nhiêu lần, nhưng hoàn toàn vô dụng, bây giờ Mặc Đằng Phi chỉ gọi lần, lại tỉnh ngay!

      Bảo Bảo và Mặc Đằng Phi tiếp tục nhìn An Tịnh nữa, biểu của Bảo Bảo rất kích động.

      "Em cũng thấy như vậy o(∩_∩)o "

      Lần này An Tịnh nổi giận , ngờ lại nhìn !

      An Tịnh hít vào hơi sâu, sau đó thân mật đến gần bên tai Bảo Bảo : "Bảo Bảo, nếu như tối nay em còn muốn ăn cơm, khiêm tốn chút cho ."

      Vẻ mặt rất thích hợp, giọng cũng rất hợp lí. Trái lại Bảo Bảo bỗng thấy lạnh run. Bảo Bảo trực tiếp với mình, An Tịnh tức giận, loại rất tức giận này.... hoàn toàn có lý do tin tưởng những gì An Tịnh vừa , tuyệt đối cho ăn cơm (┬_┬). Bảo Bảo cảm thấy, nếu mang Mặc Đằng Phi ra so với đồ ăn, Mặc Đằng Phi hoàn toàn bị vứt bỏ .

      Vì vậy, Bảo Bảo rất chân chó chạy tới sau lưng An Tịnh. . .

      Mực Đằng Phi biết chắc chắn là An Tịnh vừa cái gì đó. Chậc chậc, nghĩ đến, lời của An Tịnh đối với Bảo Bảo mà vẫn rất hữu dụng.

      Thời gian kế đó, An Tịnh cũng có tâm tình ngắm mặt trời mọc. Vì vậy chờ sau khi mặt trời mọc, bọn họ liền vội vã xuống núi, vì trừng phạt Bảo Bảo. An Tịnh rất tự nhiên là rèn luyện thân thể, sau đó buộc Bảo Bảo cùng bộ xuống núi với . . . (┬_┬)

      vất vả mới xuống núi, ăn điểm tâm. An Tịnh lại lôi kéo dạo khắp nơi.

      Nhưng chuyến dạo này, trái lại dạo ra niềm vui mới! Bảo Bảo gặp được Lâm Hân!

      Khi Bảo Bảo thấy Lâm Hân rất vui, cảm thấy ở chỗ du lịch gặp được người quen là chuyện khiến cho người ta rất kích động. Nhưng tiếc là, Bảo Bảo cũng thấy sau khi và Lâm Hân chuyện hồi, ấy chuyện riêng với An Tịnh.

      Bảo Bảo biết hai người bọn họ điều gì, dù sao biết sau khi hai người quay lại đều có vẻ mặt vui vẻ.

      Nhưng biết, từ đó, khó mà gặp được Lâm Hân, cũng gặp Mặc Đằng Phi được nữa rồi…
      Last edited by a moderator: 5/1/16

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,130
      Được thích:
      12,928
      Chương 25

      Edit : Huong August

      có kẻ phá đám, những ngày trôi qua thực quá tuyệt vời. o(≧v≦)o~~

      Mấy ngày nay An Tịnh có thể là trôi qua vô cùng thoải mái, tâm tình tốt, quả nhiên làm cái gì nhìn cái gì cũng thuận mắt, kéo theo mấy ngày nay Bảo Bảo cũng trôi qua hết sức thư thái.

      Mấy ngày kế tiếp, An Tịnh chơi rất tận hứng. Mà Bảo Bảo, vốn cũng bị ảnh hưởng gì, hơn nữa tâm tình An Tịnh tốt, cho nên chơi rất vui.

      Nhưng Bảo Bảo đối với chuyện Lâm Hân , cùng mình chơi đùa cảm thấy hơi thất vọng. Hơn nữa, rốt cuộc An Tịnh gì với ấy mà khiến hai người vui mừng đến thế Bảo Bảo cũng rất tò mò. Nhưng sau đó cho dù có gặng hỏi An Tịnh đến thế nào nữa, An Tịnh cũng chịu , khiến Bảo Bảo cảm thấy cực kỳ thất vọng. Tiếc là chuyện gì biết lại càng khiến người ta muốn biết. Bảo Bảo lén đánh chủ ý này, sau khi trở về định tìm Lâm Hân hỏi xem sao, tin Lâm Hân nhất định cho biết.

      Vốn theo kế hoạch ban đầu của An Tịnh, quan hệ giữa và Bảo Bảo sâu thêm tầng. Nhưng vì có Mặc Đằng Phi làm bóng đèn, tuy ta chỉ xuất hai ngày, nhưng tổng cộng chuyến cũng chỉ kéo dài 4 ngày thôi, nên ít nhiều vẫn có ảnh hưởng nhất định. Điều này khiến An Tịnh phải triển khai kế hoạch mới. Tuy hiệu quả đạt được, nhưng hiệu suất vẫn giảm. Nhưng đoán chừng sau này tên kia chẳng còn thời gian xuất trước mặt bọn nữa rồi. Ai nha, nghĩ đến điều này, An Tịnh thực nằm mơ cũng cười. \(^o^)/.

      Lúc trở lại, Bảo Bảo thu hoạch được ít. Lúc tới túi, lúc trở về là 4 túi…

      vali đựng quần áo bọn họ, là An Tịnh gắng mua về để làm kỷ niệm. cái khác là chút thức ăn. Bởi vì Bảo Bảo và Tác Tác Tháp rất có duyên, nên những thứ này là Tác Tác Tháp đặc biệt đưa cho Bảo Bảo. Cuối cùng là đồ lưu niệm và vài món trang sức làm kỷ niệm, là và An Tịnh cùng nhau chọn, vẫn có ý nghĩa kỷ niệm rất lớn.

      Bảo Bảo vừa về nhà, kịp chờ đợi lấy những thứ đó ra. Sau đó đặt chúng lên mặt tường cầu thang, những nơi đó còn đặc biệt chia ra để đồ trang trí. Bảo Bảo vốn muốn đặt chúng luôn ở đó. Nhưng An Tịnh vẫn rất kiên trì, cuối cùng Bảo Bảo vẫn phải dựa theo phân phó của An Tịnh mà để.

      Khoan hãy chuyện khác, trông hai người giống như đôi vợ chồng trẻ tuổi (^__^)

      Gần đây An Tịnh mực suy tư làm thế nào mới có thể xúc tiến tình cảm giữa hai người bọn họ. Cho dù thế nào, vẫn còn trong giai đoạn kết giao chắc chắn phải tăng tiến tình cảm. Cho nên, An Tịnh quyết định tăng cường tình cảm với Bảo Bảo theo cách truyền thống nhất.

      Những cặp đôi nhau làm những chuyện gì đây?

      dạo phố, xem phim, ăn cơm, mua quần áo, tặng quà…

      ra ban đầu đều làm với Bảo Bảo, nhưng cũng làm xog toàn bộ. Nếu bây giờ có cơi hội này, đương nhiên phải thử chút chứ. o(∩_∩)o

      Vì vậy, An Tịnh nhanh chóng quyết định bắt đầu chuẩn bị.

      Điều đầu tiên An Tịnh nghĩ tới chính là xem phim.Đây là giải đất màu mỡ cho các cặp tình nhân phát triển, hơn nữa còn là danh chính ngôn thuận. Rạp chiếu phim, đen kịt, dù có làm vài hành động lén lút cũng là chuyện rất bình thường. Nghĩ xong, tâm tình An Tịnh lập tức thăng cấp lên cao vùn vụt. o(∩_∩)o

      An Tịnh còn chuẩn bị sắp xếp ở rạp chiếu phim.

      Buổi sáng khu vui chơi, sau đó ăn cơm, buổi chiều dạo phố, sau đó ăn cơm tối, cuối cùng là xem phim, sau đó, về nhà. \(^o^)/

      An Tịnh cảm thấy cái kế hoạch này quả thực quá hoàn mĩ, khu vui chơi, cái này tệ. Bình thường trong khu vui chơi đều có Quỷ ốc, An Tịnh nhớ cho tới bây giờ Bảo Bảo chưa từng xem phim ma, con mà, sợ mấy cái này là chuyện thường tình thôi. Hơn nữa An Tịnh định xem phim, cũng là bộ phim kinh dị, chỉ cần nghĩ tới cảnh Bảo Bảo bị hù mà nhào tới trong ngực mình, An Tịnh càng thêm hưng phấn. o(∩_∩)o

      Thời gian, An Tịnh xác định là vào Chủ nhật, đặc biệt dành ra ngày. Bảo Bảo ước hẹn với mình, lấy cớ là hai người giống người khác. Mặc dù lời này khiến Bảo Bảo cảm thấy giải thích được, nhưng có thời gian ngày chơi, Bảo Bảo vẫn rất tán thành.
      Last edited: 5/1/16
      Haruka.Me0, garan2602Nguyên Nguyễn thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,130
      Được thích:
      12,928
      Chương 26 :

      Edit : Huong August

      Cái này có thể coi như lần hẹn hò chính thức đầu tiên của Bảo Bảo và An Tịnh, phải gọi là chính thức, vô cùng chính thức. Mặc dù trước kia cũng tương tự lần này, nhưng An Tịnh chưa bao giờ thẳng với Bảo Bảo rằng đó là hẹn hò, luôn bảo với làm vậy là để người khác nhìn, hoặc là vì muốn mua gì đó, cần Bảo Bảo đảm đương công việc mang đồ, bốc vác. Dù sao An Tịnh luôn có thể tìm được cái cớ.

      Nhưng lần này An Tịnh lại với Bảo Bảo là hẹn hò, là kiểu giữa các đôi tình nhân… Hơn nữa An Tịnh vài địa điểm chính , thấy Bảo Bảo kích động đến buổi tối đều ngủ được, quả thực trong lòng An Tịnh trận vui mừng. ra Bảo Bảo kích động hoàn toàn là vì chỉ được chơi, mà còn được ăn ngon. Phải biết, vốn với số tiền lương ít ỏi của mình, miễn cưỡng tháng nơi là rất tốt rồi…

      Vì cuộc hẹn hò lần này, An Tịnh thực chuẩn bị đầy đủ. Hơn nữa còn đặc biệt tìm người điều tra phen. Vì vậy, An Tịnh chọn trúng quỷ ốc vốn có tiếng cực kì kinh khủng – Twilight.

      Khu vui chơi này đứng trong top đầu, thiết bị đầy đủ, hơn nữa mới mở mấy năm gần đây, hệ số an toàn cũng tương đối cao.

      An Tịnh sáng sớm kéo Bảo Bảo rồi, sau đó giả vờ chơi vài trò chơi rồi chạy thẳng tới địa điểm chính ngày hôm nay - quỷ ốc!

      Thường quỷ ốc đều có gắn các loại áp-phích quảng bá... Đặt ở nơi hấp dẫn tầm mắt mọi người, lúc An Tịnh nhìn thấy cảm thấy cũng tệ lắm, có mùi có vị. Hơn nữa bên trong thỉnh thoảng truyền ra vài tiếng thét chói tai của nữ sinh, thỉnh thoảng còn có số nam sinh, lần này An Tịnh càng thêm xác định: đây là nơi muốn vào!

      bên Bảo Bảo lại lôi kéo tay áo An Tịnh núp ở phía sau muốn vào.

      Lần này An Tịnh càng thêm xác định mình nhất định phải vào, bây giờ bị hù sợ, sau đó càng phải càng khiến sợ hơn sao? An Tịnh rất hưng phấn, biểu nhao nhao muốn thử.

      Thấy An Tịnh thực muốn vào trong, Bảo Bảo dứt khoát trực tiếp kéo tay An Tịnh. "An Tịnh! Chúng ta đừng vào có được hay ?”

      rất muốn vào.”

      “Nhưng rất khủng bố...”

      “Yên tâm, có đây.” An Tịnh rất đắc ý.

      “Em sợ bị hù.” Bảo Bảo giữ chặt hơn.

      Lần này An Tịnh nổi giận, có ý gì chứ, lại dám xem thường ?! Hôm nay như thế nào cũng phải vào, tuyệt thể để coi thường mình!

      “Vậy em hoàn toàn có thể yên tâm, sợ mấy cái này.” Giọng An Tịnh thực lạnh.

      Ai, Bảo Bảo thở dài dưới đáy lòng. “ nhất định muốn vào, vậy vào thôi, nhưng phải nắm lấy tay em nha.”

      An Tịnh cảm thấy phải là Bảo Bảo nắm tay của buông mới đúng chứ, buồn cười. Nghĩ tới đây, An Tịnh tốt bụng lại trở về. \(^o^)/

      Vì vậy, hai người bọn họ nắm tay nhau vào.

      Quỷ ốc nào cũng tối mịt, như vậy mới có thể khiến người ta nhìn , từ đó cảm thấy sợ hãi. Hơn nữa quỷ ốc này có nhạc rùng rợn khiến người ta sợ hãi, thể , hưởng là tốt, cảm giác kia, thực rất chân thực. Hơn nữa lúc Bảo Bảo và An Tịnh qua, còn bất chợt nghe thấy tiếng thét chói tai của người khác, còn ngừng có đồ vật quái dị nhô ra. An Tịnh bị con “Trùng tử” rơi người, vẫn còn thổi hơi cổ .

      Từ khi vào đến khi ra ngoài, mặc dù quãng đường xa, nhưng hai người ước chừng nửa giờ mới ra ngoài. Bên trong quá tối, lại càng nhìn đường, còn thỉnh thoảng nhảy ra vật cản cản đường.

      ra biểu của An Tịnh là cực tốt rồi, khi ở bên trong cũng hét ra tiếng, biểu sau khi ra ngoài cũng rất bình tĩnh. Xem xét lại mấy nam sinh bên cạnh cũng bị hù đến ngồi bệt dưới đất, quả thực thể so sánh với An Tịnh, bạn mấy cậu nam sinh kia đều cảm thấy mắc cỡ chết người. >_<

      Nhưng quá đáng tiếc là, người duy trì bình tĩnh giống An Tịnh còn có Bảo Bảo.

      An Tịnh cảm thấy kỳ lạ, ràng vào quỷ ốc, hầu như nào cũng bị dọa sợ đến nửa tựa trong ngực bạn trai, sao Bảo Bảo lại hoàn toàn có nửa điểm phản ứng đây?

      Đối với biểu của An Tịnh, Bảo Bảo cũng rất giật mình, An Tịnh cũng thấyó bị hù dọa. Vẫn là bộ dáng như mới tới. Nhưng là, tay Bảo Bảo bị bóp chặt đau đến chết lặng…

      “Bảo Bảo, em sợ sao?” An Tịnh suy nghĩ xem rốt cuộc tối nay có nên xem phim kinh dị hay .

      “Trước kia tới quá nhiều lần. o(∩_∩)o “

      “⊙﹏⊙” ra lá gan Bảo Bảo lại lớn như vậy.

      “Lúc còn học đại học, em cùng với mấy đàn .”

      →_→ ngờ bị người ta nhanh chân đến trước rồi! Nhất định là những kẻ bụng dạ khó lường, nơi nào , lại quỷ ốc, điều này ràng là muốn sỗ sàng!! Quá vô sỉ! >_<
      ( Tác giả: Tôi này, An công tử, hình như cũng có chủ ý này ... )

      “Nhưng An Tịnh, là người đầu tiên em thấy sợ hãi, mấy đàn kia cũng sợ gần chết rồi, còn có người trực tiếp ngồi bệt mặt đất nữa đó.” Bảo Bảo rất hưng phấn, bắt đầu còn tưởng rằng nếu An Tịnh bị dọa sợ ngồi hẳn mặt đất, tối thiểu cũng phải sắc mặt tái nhợt, toàn thân đổ mồ hôi lạnh chứ. Nhưng biểu của An Tịnh rất bình tĩnh.

      sợ mấy cái này.” An Tịnh kiêu ngạo đáp.

      Nhưng An Tịnh cũng coi như tuyệt vọng rồi, đoán chừng tới rấ nhiều lần. Bằng làm sao lại chút cảm giác sợ hãi cũng có... Vốn An Tịnh còn ảo tưởng nhào tới trong ngực mình kia mà, bây giờ…

      Cho nên mới , lý tưởng rất đầy đặn, thực tế rất cốt cảm. là chí lý... An Tịnh thề, bao giờ mong đợi kiểu phương thức này nữa..

      Kế tiếp hai người lại đường chơi tới cùng, trò nào cũng chơi qua lần, đây là lần đầu tiên Bảo Bảo chơi nghiền nhất ! Mà An Tịnh sau khi hỏi ý Bảo Bảo, trực tiếp chụp ảnh đầy cả bộ nhớ. chứng minh, Bảo Bảo là đặc biệt, là ngoại lệ, bất đồng với người khác,…

      Tiếp đó, sau khi dùng cơm xong, hai người trực tiếp về nhà.

      đường, ngờ Bảo Bảo lại nhận được điện thoại của mẹ Bảo. Phải biết bình thường đều là tháng gọi điện cho Bảo Bảo lần, cũng biết tại sao mẹ Bảo lại đột nhiên gọi điện thoại.

      “A lô, là cục cưng của mẹ ư?”

      “Vâng, con đây, là mẹ của con sao?”

      “Đúng vậy.”

      “Thế nào đột nhiên gọi điện thoại cho con?”

      “Ai nha, đương nhiên là mẹ nhớ bảo bối của mẹ.”

      Trong nháy mắt Bảo Bảo nổi hết cả da gà, Bảo Bảo có dự cảm, nhất định là mẹ Bảo có chuyện.

      Quả nhiên...

      “Bảo Bảo, con có thể về nhà hay ?”

      “Sao đột nhiên lại muốn con về nhà?”

      “Dù sao con cứ về , mẹ mặc kệ, nhất định ngày mai con phải trở lại!” xong đợi Bảo Bảo hỏi nữa, mẹ Bảo trực tiếp cúp điện thoại.

      Bảo Bảo nhìn điện thoại di động, cảm thấy bất đắc dĩ.

      Trái lại An Tịnh cũng hiểu đại khái chuyện gì xảy ra.

      “Mẹ Bảo muốn em về nhà à?”

      “Ừ... Ngày mai em có thể trở về chứ?”

      Nháy mắt, hai mắt An Tịnh lóe sáng: "Dĩ nhiên có thể.”

      ư!” Bảo Bảo rất kích động.

      “Chỉ là… cũng muốn .”


      Con rể ra mắt bố mẹ vợ.
      Last edited: 5/1/16
      laulagaran2602 thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 27:

      Edit: Huong August

      “An Tịnh, muốn sao?”

      “Ừ.”

      phút đồng hồ sau...

      “An Tịnh, thể cùng em được ?”

      thể.”

      phút đồng hồ sau...

      “An Tịnh ...”

      thể thể thể, thể. như vậy mà em nhận ra ư, nguyện ý trở về với em là vinh hạnh của em! Từ xe đến giờ vẫn còn hỏi, có thấy phiền vậy?”An Tịnh thực nghĩ, nếu còn hỏi như thế nữa, tuyệt đối tha cho !

      Bảo Bảo: “Nhưng...”

      An Tịnh trừng mắt nhìn , Bảo Bảo rất biết điều cúi đầu xuống.

      dám về nhà như vậy với An Tịnh, bây giờ hành lý hai người cùng để trong va li, cứ như vậy mà về, phải ràng cho ba mẹ Bảo rằng họ ở chung ư. Ở chung, họ còn chưa kết hôn mà…

      Nhìn sang An Tịnh bên cạnh chút, Bảo Bảo quyết định vẫn nên với .

      “An Tịnh , bằng mấy ngày nữa lại trở về.”

      Lần này An Tịnh thực tức giận! “Sao em lại hy vọng ? Cũng phải lần đầu tiên đến nhà em!”

      Bảo Bảo nghe thấy An Tịnh như vậy, biết bây giờ An Tịnh rất tức giận, nhưng bây giờ phải giải quyết vấn đề trước mắt này sao đây? >_<

      “An Tịnh! hiểu lầm, phải nguyên nhân này.”

      “Vậy rốt cuộc là vì cái gì?!”

      “Gì cái gì nữa, xem, đồ đạc chúng ta đều đặt cùng nhau, hơn nữa chúng ta lại cùng nhau trở về. Đây ràng phải là cho họ biết chúng ta sống chung ư? Chúng ta còn chưa kết hôn…” điều này, Bảo Bảo càng cảm thấy uất ức, bận tâm cái này chứ sao.

      Nghe Bảo Bảo như vậy, lúc này An Tịnh mới phản ứng được. chỉ muốn có thể gặp được ba mẹ Bảo, hoàn toàn chú ý đến chuyện này. Mặc dù với xã hội giờ, sống chung cũng tính là gì, nhưng nếu sống chung mà chưa kết hôn, ít nhiều bậc làm cha mẹ cũng vui. Tuy và Bảo Bảo “ sớm”, ba mẹ Bảo Bảo ủng hộ. Nhưng bây giờ tính chất hoàn toàn khác nhau. chừng bọn họ còn có thể cho là quá mức lỗ mãng, hơn nữa, ủng hộ cũng là chuyện của ba năm trước. Thời gian qua lâu như vậy. Cho dù thế nào, lưu lại ấn tượng tốt cũng rất quan trọng. Nghĩ vậy, An Tịnh mới cảm thấy áy náy khi vừa nãy giận dữ với Bảo Bảo. Nhưng ai bảo chịu sớm chút chứ.

      “Vậy định làm thế nào?”

      Hai mắt Bảo Bảo sáng lên, đây là đồng ý? Vì vậy vội vàng : “Chỉ cần xuất cùng mọt ngày với em là có thể mà. Ngày mai hoặc ngày kia lại tới nhà em, như thế nào?” Gương mặt Bảo Bảo đầy mong đợi.

      An Tịnh cũng nghĩ, cái cầu này cũng quá đáng, hơn nữa chính mình cũng biết nhà ở đâu. Chẳng phải nhà cũ của và nhà Bảo Bảo ở cùng chung cư ư? Chỉ là mấy năm rồi chưa trở về, hẳn nơi đó bụi bặm lên hết rồi. Suy nghĩ lát, An Tịnh vẫn thấy ở khách sạn tốt hơn.

      “Được rồi, đợi ở khách sạn, nếu có chuyện gì em cứ đến tìm .”

      “Ừ.”

      Chuyện rối rắm như vậy cuối cùng cũng xong, tâm tình Bảo Bảo nhất thời tốt lên hẳn. o(∩_∩)o

      Theo ước định, trước tiên Bảo Bảo và An Tịnh đến khách sạn thu xếp xong, sửa sang lại đồ đạc, sau đó Bảo Bảo trực tiếp về nhà.

      Khi về đến , Bảo Bảo thấy ba Bảo đứng chờ ở cửa. Bảo Bảo vội vàng chạy tới.

      “Ba mẹ Bảo, mẹ Bảo kiên quyết muốn con về, có phải xảy ra chuyện gì hay ?”

      Ba Bảo nhìn Bảo Bảo, bộ dáng muốn lại thôi.

      Thấy ba Bảo như vậy, Bảo Bảo lại càng thấy lạ. “Ba Bảo, rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

      “Bảo Bảo, trước theo ba vào nhà . Mẹ con còn đặc biệt dặn dò muốn ba đứng đây đón con.”

      Còn chưa nguyên nhân, Bảo Bảo cảm thấy hay là vào nhà trước rồi , khẳng định mẹ Bảo có chuyện gì đó, dù sao vào nhà đều biết.

      Vừa vào cửa nhà, Bảo Bảo thấy vẻ mặt tươi cười như gió xuân của mẹ Bảo. Nụ cười này, Bảo Bảo thấy khó coi. Chẳng lẽ mẹ Bảo thực nhặt được đống tiền? Sao lại vui mừng đến thế?

      “Ai nha, bảo bối của chúng ta trở lại rồi. Lâu gặp con, thực là nhớ muốn chết rồi.” Mẹ Bảo lau mắt vốn tồn tại giọt lệ nào.

      Nghe như thế, toàn thân Bảo Bảo nổi lên tầng da gà. mới tin điều mẹ Bảo . Ban đầu chính là mẹ Bảo thích có việc gì mà chạy về nhà. ngờ bây giờ lại muốn về, sao có thể?!

      “Đến đây, Bảo Bảo, con ngồi đây trước , mẹ nấu cơm. Hôm nay mẹ làm món cơm khoai tây con thích nhất nha.”

      Mẹ Bảo càng nhiệt tình, Bảo Bảo càng hiếu kỳ. Phải là có chuyện tốt gì đó, nếu sao mẹ Bảo lại vui mừng như thế. Nhưng rốt cuộc là chuyện gì?

      Rốt cuộc nhịn đến thời gian ăn cơm, Bảo Bảo sớm thể chờ đợi.

      “Mẹ, mẹ kêu con về là vì có chuyện gì vậy?”

      “Hắc hắc, muốn biết như vậy sao?”

      “Vâng.” Bảo Bảo vẻ tò mò.

      “Vậy tốt, mẹ cho con biết là được.”

      Bảo Bảo rất kích động, cuối cùng cũng có thể biết.

      “Mẹ muốn con về là bởi vì...”

      mau mau.”

      “Bởi vì...”

      Mẹ Bảo thiệt là, ngờ vẫn thích trêu chọc : " mau mẹ, mẹ mỹ lệ thiện lương trong sáng, mẹ độc nhất vô nhị gì sánh bằng của con, cần kéo dài như vậy nữa được ?”

      “Khụ khụ, con sốt ruột như vậy, mẹ dịu dàng mỹ lệ trong sáng thiện lương tự nhiên kéo dài nữa.”

      “Mẹ , con được kích động nha.”

      “Vâng. mau, rốt cuộc là vì cái gì?”

      “Vì… Xem mắt! o(∩_∩)o “

      “Cái gì?!”
      Last edited by a moderator: 5/1/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :