1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại] Heo con say giấc - Đại Hủy (Chương 48/48+7NT) Hoàn chính văn UP NT4

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 18 :

      Trời vừa sáng là Bảo Bảo rời ngay, đúng hơn chính là chạy trốn. Cả đêm, vốn có ngủ! Tên An Tịnh kia, lại có thể coi như gối ôm để ôm ngủ. Còn rất hay rằng hiệu quả làm ấm giường như vậy mới là tốt nhất.

      Vì vậy, cả buổi tối, Bảo Bảo cũng rất vinh hạnh làm gối ôm cả đêm...

      ra cũng phản kháng lại...

      Chẳng cần phải nghĩ cũng biết phản kháng của chẳng có kết quả gì...

      An Tịnh , con người kết giao với nhau đương nhiên nên ở cùng chỗ, huống chi với thân phận "đặc biệt” của ...

      Nghĩ Bảo Bảo là ai, dĩ nhiên là phải phản kháng tới cùng. Nhưng cũng phải nghĩ xem An Tịnh lại là người như thế nào, đương nhiên là áp bức tới cùng rồi.

      Vì vậy, sau khi An Tịnh câu đừng làm ồn, Bảo Bảo vẫn ngoan ngoãn nộp vũ khí đầu hàng...

      Bảo Bảo mang hai vành mắt đen đến công ty. Lâm Hân vừa thấy Bảo Bảo câu: “Công ty chúng ta mời gấu mèo đến lúc nào vậy kìa, nhìn bộ dạng của con gấu mèo này xem, rất giống Bảo Bảo nhà chúng ta đó nha!”

      Bảo Bảo: “…”

      “Ai nha, ra đúng là Bảo Bảo nhà chúng ta, ta còn tưởng rằng là quốc bảo đấy.” Lâm Hân tiến tới trước mặt Bảo Bảo nhìn kỹ hồi lâu.

      “Hân Hân ~~” Bảo Bảo kéo kéo vạt áo của Lâm Hân .

      “Chậc chậc, phải hôm qua cậu với An Tịnh sao, hôm qua lăn qua lăn lại như thế nào vậy, sao lại có thể biến thành dáng vẻ này?”

      “Khụ khụ, có gì, chỉ là đêm ngủ...”

      Lâm Hân hít hơi: “An Tịnh thiệt là, sao lại biết tiết chế chút, lần ép khô cậu là tốt nha.”

      “Nhưng… An Tịnh có phải là quá lợi hại rồi hay , ngờ hai người cả đêm ngủ, vậy mình có thể yên tâm rồi, tương lai của cậu chắc chắn được bảo đảm.” Lâm Hân cười như tên trộm.

      “Hân Hân, cậu biết đâu, cậu ấy rất quá đáng . Chẳng những buộc mình chia tay với Mặc Mặc, lại còn muốn mình làm ấm giường cho cậu ấy!” Bảo Bảo với vẻ mặt giận dữ.

      Hai mắt Lâm Hân lập tức phát sáng: “ hổ là An công tử! ngờ vừa mới trở lại thu phục được cậu rồi! Còn làm ấm giường nữa chứ, cậu làm như thế nào vậy?”

      Mặt Bảo Bảo nhất thời đỏ ửng. phải với Lam Hân như thế nào đây, chẳng lẽ mình là nữ bộc của An Tịnh? được! Chuyện này quá mất mặt! >_<

      Thấy Bảo Bảo như vậy Lâm Hân càng thêm kiên định với ý nghĩ của mình. ra gạo nấu thành cơm dùng tốt như vậy! Chậc chậc, chừng lần sau mình cũng có thể thử xem.

      Như vậy, Bảo Bảo vào phòng làm việc với tâm tình ngày càng buồn bực. cảm thấy, gần đây sao lại xui xẻo như vậy? Quá phù hợp lẽ thường, chẳng lẽ bị tiểu nhân nào đó hãm hại?

      Trong phòng làm việc có người, đó là Mạc tổng của chúng ta.

      Bảo Bảo vừa nhìn thấy cảm thấy rất ngại, bản thân cảm thấy rất thẹn với . Hai người lui tới còn chưa đủ 100 ngày!

      mệt mỏi đếm từng ngày trôi qua để đến lễ kỉ niệm. Ví dụ như Valentine, lui tới tháng, kết giao 100 ngày . Kết quả là dùng đến! vì những thứ này mà bỏ ra rất nhiều tâm huyết, còn đặc biệt tìm vô vàn tài liệu.

      Mà bây giờ, tất cả mọi thứ đều trở nên vô nghĩa. Nhưng mà, Bảo Bảo cảm thấy, ngày nào đó An Tịnh kết hôn , đến lúc đó mình cũng có thể tìm người khác! Nghĩ chút, trong lòng lại cảm thấy được thoải mái. Hừ, nếu như cậu ta kết hôn với ai đó, mình nhất định gây náo loạn trận, muốn cho An Tịnh nếm thử cảm giác bị ép buộc phải tách ra với người , đến cùng có tư vị gì, đến bây giờ Bảo Bảo cũng chỉ cảm thấy rất tiếc, rất có lỗi với Mặc Đằng Phi mà thôi.

      Bảo Bảo thấy Mặc Đằng Phi ở nơi nào cũng dám ngẩng đầu lên, càng nghĩ càng cảm thấy bản thân mình quá đáng. (┬_┬)

      Vì vậy, Bảo Bảo giống như pho tượng đứng bên cạnh Mạc Đằng Phi nhúc nhích…

      ra Mặc Đằng Phi cũng có hứng thú xem Bảo Bảo im lặng biểu diễn ở nơi đó, còn có hai vành mắt đen gì sánh được của nữa.

      Xem ra buổi tối hôm qua hai người có quãng thời gian tệ chút nào o(∩_∩)o

      “Bảo Bảo, mắt của bị sao vậy, tối qua ngủ ngon sao?”

      phải phải… Chỉ là ngủ được mà thôi...” Bảo Bảo vội vàng giải thích.

      ngủ được? Tại sao lại ngủ được vậy?”

      Bảo Bảo: “…”

      Bảo Bảo cảm thấy bọn họ đều rất sắc bén, sao tất cả đều hỏi cái vấn đề này vậy, vốn là trả lời được! >_<

      Thấy mặt Bảo Bảo đỏ rần, Mặc Đằng Phi cũng cho rằng tiểu tử An Tịnh kia làm chuyện gì đó. Chậc chậc, mới vừa quay về gấp rút như vậy rồi.

      “Thế nào? thể trả lời à, tôi chỉ quan tâm thôi...” Mặc Đằng Phi đặc biệt nhấn mạnh, giọng điệu đơn.

      Lần này Bảo Bảo lại càng nóng nảy: “ có! Chính là quen giường cho nên mới ngủ ngon.”

      “Chẳng lẽ tối qua về nhà sao?”

      ... phải...” Lần này Bảo Bảo gấp đến độ được lời nào.

      “Được rồi được rồi, cần giải thích với tôi, tôi biết cả rồi.”

      Lần này Bảo Bảo khóc ra nước mắt, biết cái gì chứ. (┬_┬)

      Lúc Bảo Bảo An Tịnh liền tỉnh dậy, Bảo Bảo còn tưởng rằng mình làm rất cẩn thận, ra nếu như phải An Tịnh cố ý cho , làm sao có thể rời khỏi đây. Chẳng qua bây giờ tạm thời thả ra trước, trước hết để cho tiêu hóa xong, cũng muốn phản tác dụng.

      tháng trước An Tịnh chuẩn bị tốt căn hộ này, lần này trở về cũng có ý định nữa.

      Ngôi nhà gần biển, đứng bên cửa sổ là có thể nhìn chọn vẹn khung cảnh biển. Toàn bộ các trang trí của ngôi nhà đều rất sạch , dường như tất cả đều là màu trắng. Cho dù có màu sắc khác cũng rất nhạt, nhạt đến nỗi bạn phải rất tỉ mỉ mới có thể thấy được. Cửa sổ theo kiểu sát đất , rất rộng rãi, bởi vì là mùa hè, cho nên nơi đó có treo cái đu dây được làm từ dây mây. Dường như đây là nơi có màu sắc nhất trong toàn bộ ngôi nhà.

      An Tịnh nhớ trước đây hỏi Bảo Bảo nếu như có nhà muốn trang trí như thế nào, mà cách trang trí của ngôi nhà này hoàn toàn dựa theo những gì mà Bảo Bảo , còn bản thiết kế là do chính An Tịnh thức suốt mấy đêm để hoàn thành. Từ rất lâu rồi, An Tịnh luôn tưởng tượng cảnh sống chung với Bảo Bảo. Bây giờ rốt cuộc có thể thực rồi.

      Bảo Bảo bây giờ sống cùng với ba mẹ Bảo nữa, mà là sống cùng với Lâm Hân. Suy nghĩ chút, An Tịnh trực tiếp gọi điện thoại cho Lâm Hân...

      Tính toán thời gian chút, cũng gần đến trưa rồi. An Tịnh trực tiếp đến thẳng công ty Bảo Bảo, vẫn quên bây giờ Bảo Bảo làm việc chung văn phòng, cùng công ty với tên họ Mặc kia.

      Lúc An Tịnh đến đón lại dẫn tới trận trấn động .

      Bởi vì tiêu chuẩn của An Tịnh hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn của người siêu lý tưởng trong mắt tất cả phụ nữ. Vóc người hoàn mỹ, dung nhan hoàn mỹ, quan trọng nhất là thân hàng hiệu thua gì Mặc tổng của bọn họ!

      tại Mặc Đằng Phi ngày nào cũng ở trong phòng làm việc với Bảo Bảo, mà xuất của An Tịnh đối với các chị em mà trận mưa đúng lúc!

      Nhưng An Tịnh lại như gió xông vào phòng làm việc của Mặc Đằng Phi, ngay cả liếc bọn họ cái cũng ...

      Khi An Tịnh tiến vào phòng làm việc, Mặc Đằng Phi làm việc, mà Bảo Bảo nằm sấp xuống bàn nhìn Mặc Đằng Phi làm việc.

      An Tịnh lập tức đỏ mắt, cứ cho như muốn nhìn người ta làm việc, cũng chỉ có thể nhìn !

      An Tịnh vẫn hấp tấp như trước trực tiếp kéo Bảo Bảo ra ngoài, lúc gần vẫn quên liếc mắt khinh thường nhìn Mặc Đằng Phi cái.

      Mặc Đằng Phi cảm thấy rất buồn cười, thằng nhóc này đúng là, dùng bình dấm chua cũng đủ để hình dung , tên kia, ràng chính là vại dấm.

      Vì vậy, sau khi chứng kiến An Tịnh lôi Bảo Bảo , đám phụ nữ kia lại ngửa mặt lên trời lần nữa, là ông trời có mắt mà….

      “An Tịnh, chúng ta đâu vậy? lát nữa mình mới hết giờ làm.”

      “Về nhà”

      “Về nhà?” Bảo Bảo rất nghi hoặc.

      “Ừ, trở về nhà của chúng ta.”

      Chúng ta… Nhà

      Bảo Bảo nỗ lực tiêu hóa mấy chữ này. Chúng ta... Là chỉ và An Tịnh sao? Bảo Bảo đột nhiên cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều sung sướng o(∩_∩)o

      Thấy dáng vẻ Bảo Bảo dường như rất vui vẻ, An Tịnh cũng cảm thấy rất vui! cũng bài xích .

      Bảo Bảo lần đầu tiên nhìn thấy ngôi nhà vô cùng kinh ngạc!

      Đây hoàn toàn chính là ngôi nhà trong giấc mộng của ! Từ Bảo Bảo vẫn có ước mơ, hi vọng sau này mình có thể ở trong ngôi nhà như thế này, cho dù về sau làm, biết kiếm tiền khó khăn như thế nào, cũng hề từ bỏ giấc mơ này! nghĩ tới, có ngày mình có thể sống trong ngôi nhà trong mơ!

      Bây giờ Bảo Bảo hoàn toàn ngây dại!

      An Tịnh đến gần bên tai Bảo Bảo nhàng : “Muốn ở đây ?”

      “Muốn... . .”

      “Vậy, sống cùng ở đây được ?”

      “Được…"

      “Vậy là em tình nguyện ở lại đúng ?”

      “Đúng ... .”

      “Rất tốt, nhớ lời mà em đấy.”

      “Ừ, hả? Mình cái gì sao?” Bảo Bảo đột nhiên lấy lại tinh thần.

      An Tịnh mở máy ghi lúc nãy ra, những lời hai người vừa mới truyền đến tai Bảo Bảo thiếu chữ. lúc này mới phục hồi lại tinh thần, nhất thời cảm thấy lệ rơi đầy mặt, lại lọt hố rồi...

      “Vậy mình vẫn phải quay về dọn dẹp chút hành lý, dù sao cũng chỉ mất mấy ngày thôi.” Bảo Bảo rất chân chó lấy lòng.

      cần!” An Tịnh mở tủ quần áo ra.” Tất cả đều ở đây.

      Bảo Bảo vừa nhìn, ngờ tất cả đều là quần áo của !

      “Lâm Hân đưa hết qua đây rồi.”

      (┬_┬) Bảo Bảo cảm thấy, bị phản bội...

      “Cho nên, em hãy ngoan ngoãn ở đây .”
      Last edited by a moderator: 1/12/15

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,130
      Được thích:
      12,928
      Chương 19

      Edit: Huong August

      Điều lệ Bảo Bảo phải tuân theo:

      1. Tuyệt đối được mang phái nam 10 tuổi và dưới 40 tuổi về nhà, nhất là họ Mặc.

      2. Tất cả việc nhà đều phải hoàn thành đúng hạn.

      3. Mỗi tuần phải có hai ngày ở nhà ăn cơm. Nếu như chủ nhân có cầu, 24 giờ tùy thời nhận lệnh.

      4. Nhưng tuyệt đối được tranh luận với chủ nhân. Chủ nhân vĩnh viễn đúng, nếu như sai, mời chỉ được câu.

      5. Nếu như xuất trường hợp hai người đều ngủ ở nhà, hai người phải ngủ ở cái giường.

      6. Nhưng tuyệt đối được cáu kỉnh bỏ lại chủ nhân bỏ nhà ra .

      7. Buổi tối trước 10:30 phải về nhà, nếu đúng giờ, phải ọi điện thoại xin phép chủ nhân.

      Những điều , tuyệt đối được phép tuân theo. Nếu , tự gánh lấy hậu quả.

      Bảo Bảo nhìn tờ giấy này, toàn thân mông muội. "An Tịnh, mình có thể cự tuyệt ?”

      “Em cảm thấy thế nào?” An Tịnh cười rực rỡ.

      Bảo Bảo: “… thể.”

      An Tịnh sờ đầu Bảo Bảo: “Lúc này mới ngoan...”

      Bảo Bảo: “…”

      “Nhưng, cái điều thứ nhất có ý gì? thể mang phái nam lớn hơn 10 tuổi và ít hơn 40 tuổi về nhà, còn nhất là họ Mặc nữa chứ!” Họ Mặc, đó phải là Mặc Đằng Phi ư, tại sao lại muốn như vậy, Bảo Bảo rất nghi ngờ.

      “Khụ khụ, Mặc Đằng Phi chỉ là trường hợp đặc biệt, xem à, nghĩa mặt chữ đó!”

      “Còn nữa, tại sao tất cả việc nhà đều là mình làm!” Bảo Bảo cảm thấy rất công bằng.

      “Em ở nhà của , ăn của , dùng của , ngủ của đấy, làm chút việc nhà mà thôi, tương lai em lập gia đình còn phải làm ư, giúp em luyện tập trước, đừng phân biệt tốt xấu như thế.” An Tịnh giải thích quả quyết.

      “Mình ngủ của cậu lúc nào?! >_< còn nữa, điều thứ 5, tại sao phải ngủ với cậu cùng giường chứ?!”

      “Chẳng lẽ em lại quên chúng ta qua lại với nhau à? Tất nhiên ở chung phòng, vậy đương nhiên phải ngủ chung giường rồi. Chỉ cần có người là được, bình thường cần…” Vừa như thế, An Tịnh cảm thấy mình rất khoan dung rồi.

      Bảo Bảo đen mặt lại: "Tóm lại chính là công bằng!! >_<"

      An Tịnh: "Lời của chủ nhân luôn luôn đúng."

      Bảo Bảo: "..."

      lần nữa hối hận vì háo sáo mà đồng ý với cầu của An Tịnh! Lỡ bước hối hận vô cùng... Bảo Bảo nghĩ, nếu như thế giới có bán thuốc hối hận, tuyệt đối mua mấy tấn như vậy!

      Được rồi được rồi, dù sau căn hộ này cũng rất hợp tâm ý , Chu Bảo Bảo đời làm nữ hiệp, sao có thể bởi vì chút chuyện này mà nổi giận được chứ.

      "Được rồi, mình biết rồi, trưa nay còn chưa ăn cơm đâu, mình còn phải làm đây."

      làm? Hừ, nếu làm chính là cả ngày ngồi trong phòng làm việc nhìn Mặc Đằng Phi mà , còn bằng kéo sang bên này, như vậy mới yên tâm được.

      " phải em muốn làm phóng viên ư, còn làm nghề này có thể săn tin về minh tinh. Bây giờ sao, cả ngày ở trong phòng làm việc làm trợ lý cho người ta?"

      ", phải!! >_<" Bảo Bảo hơi đỏ mặt.

      "Mình... mình cũng biết, bọn họ vốn phân công việc đó cho mình, cậu xem mình phải làm gì bây giờ?"

      "Vậy giới thiệu cho em công viên tương đối giống công việc của phóng viên, như thế nào?"

      Bảo Bảo nghe vậy hai mắt sáng lên: "Cậu sao? Làm cái gì thế?"

      "Vẫn là trợ lý, nhưng có thể cho em ra ngoài phỏng vấn hơn nữa tiền lương cao hơn bên này nhiều lắm, có đồng ý hay ?"

      Điều kiện này đối với Bảo Bảo mà ra rất có tính hấp dẫn, bây giờ cả ngày Bảo Bảo ngân ngô trong phòng làm việc cũng chán, còn phải ngừng ứng phó với mấy ong bướm có ý với Mặc Đằng Phi. Bây giờ An Tịnh nhắc đến công việc này, tiền lương cao, còn có thể thỏa mãn nguyện vọng ra ngoài phỏng vấn, quá tốt!

      Nhưng mà...

      "Mình lỡ ký hợp đồng với họ rồi, nếu phá vỡ hợp đồng, chừng phải bồi thường rất nhiều tiền, hay là thôi ." Bảo Bảo thất vọng .

      " sao, cam đoan em có thể toàn thân mà lui. Vậy nên, cuối cùng có đồng ý hay ?"

      "Cậu sao? Được, mình đồng ý!" Bảo Bảo nghĩ, 'qua thôn có thể có tiệm này'. (*)

      (*) Thành ngữ: Chỉ cơ hội khó có được, phải tận dụng thời cơ.

      "Nhưng cậu muốn mình làm việc ở đâu?"

      "Trước tiên ở nhà đợi hai ngày , sau đó dẫn em là được rồi." An Tịnh thầm cười mờ ám, cuối cùng lần này cũng phủi sạch quan hệ Với Mặc Đằng Phi được rồi.

      "Tốt lắm, bây giờ chúng ta siêu thị , rất nhiều đồ cần phải mua."

      Vì vậy, hai người đều vui vẻ siêu thị.

      Khi Bảo Bảo dạo siêu thị luôn có thói quen, rất thích ngồi ở trong shopping cart. luôn là cảm thấy như vậy đặc biệt có ý cảnh, trong phim truyền hình đều diễn như vậy.

      Trước kia cũng nhiều lần siêu thị với An Tịnh, nếu như tâm tình An Tịnh tốt, mới có thể để ngồi bên trong, sau đó tự mình đẩy, dĩ nhiên, số lần ít đến thể ít hơn.

      Hôm nay, dường như tâm tình An Tịnh tồi, ngờ chủ động cầu Bảo Bảo ngồi vào. Bảo Bảo nhất thời cảm thấy thụ sủng nhược kinh. Cảm giác kia tựa như Cướp biển Caribbean chỉ có trộm đồ của bạn mà còn theo hộ tống cả quá trình, còn toàn bộ hành trình hộ tống. Cảm giác kia, quá kỳ diệu!

      "An Tịnh, chúng ta nhật định phải mua mì ăn liền và xúc xích nha."

      "Những thứ đó cũng đều là đồ bỏ , tất cả đều dinh dưỡng."

      "Nhưng mình chỉ biết nấu mì ăn liền thôi."

      An Tịnh: "..."

      Ai, coi như qua ba năm, tài nấu nướng của lại vẫn chỉ dừng lại ở giai đoạn chỉ có thể nấu mì ăn liền...

      "Vậy cũng được! Tuyệt đối sau này được ăn mấy thứ này nữa." An Tịnh rất kiên quyết bác bỏ, từ trước tới giờ chưa từng ăn qua mấy thứ này.

      "Đừng! >_< vậy mình ăn cái gì, chẳng phải cậu mỗi tuần phải có ít nhất hai ngày ăn cơm ở nhà sao? Vậy sau này cậu mà làm !"

      "Được."

      "Vạn tuế! (^o^) Cậu đó nhé, tuyệt đối được đổi ý. " Bảo Bảo vui vẻ, nhớ đến thức ăn trước kia An Tịnh từng làm qua, mùi vị đó, tuyệt đối thua đầu bếp nhà hàng!

      Bên này, hai người vì mua gì mà còn tranh cãi ngừng.

      "Chồng , xem, em đoán bọn họ cũng là vợ chồng nha." Gần đó là đôi vợ chồng, người phụ nữ chỉ vào Bảo Bảo và An Tịnh với chồng mình.

      "Sao em lại khẳng định như vậy?" Chồng để thất vọng, vì vậy đưa mắt nhìn sang, hỏi câu.

      " cảm thấy bọn họ rất có tướng vợ chồng sao? Hơn nữa cho dù bây giờ phải, tương lai nhất định vậy." Người phụ nữ kia lời thề son sắt .

      "Được rồi, đừng làm rộn." xong, đôi vợ chồng xa.

      Đứng bên, An Tịnh và Bảo Bảo nghe thấy đoạn đối thoại này sót chữ. An Tịnh cảm thấy trong lòng nở hoa, người đó có mắt nhìn! Mà trái lại Bảo Bảo đỏ bừng mặt, sao lại nhìn ra mình và An Tịnh lại có tướng vợ chồng chứ?"
      Last edited: 25/11/15

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,130
      Được thích:
      12,928
      Chương 20

      Edit : Huong August

      Mấy ngày nay cái gì An Tịnh cũng làm, chỉ lôi kéo Bảo Bảo ở nhà. cho rằng, bây giờ rất cần bồi dưỡng tình cảm với Bảo bảo chút. Dù sao ba năm, hơn nữa trong ba năm này liên lạc với . Tựa như lúc mới gặp mặt, cho dù thế nào, đều có phần e ngại. hy vọng giữa bọn họ có loại cảm giác ấy.

      ra An Tịnh vẫn thấy kỳ lạ ở điểm, ba năm nay hề liên lạc với . Bây giờ trở về, lại hoàn toàn có thắc mắc gì. Theo lý ít ra cũng phải tới hỏi chút chứ. Nhưng bây giờ, vẫn mực như vậy. An Tịnh nghĩ, chẳng lẽ trong lòng , quan trọng đến thế sao?

      Kết quả là mấy ngày nay An Tịnh cứ lôi kéo Bảo Bảo ở nhà. Bọn họ hầu như ra ngoài, ngoại trừ mua thức ăn… Thực ra An Tịnh làm như vậy cũng có nguyên nhân. Chung cư này có thể là hạng sang, cho nên người ra vào ngoài chủ hộ cũng đặc biệt chú ý. Hơn nữa trước khi vào phải khai báo hồ sơ. Mà An Tịnh, giấy khai báo cũng điền tên của Bảo Bảo, mối quan hệ với chủ hộ: vợ chồng.

      Bởi vì mới vừa vào ở, nên có lúc An Tịnh cũng đặc biệt dẫn Bảo Bảo dạo lung tung khắp nơi.

      Hai người giống như vợ chồng mới cưới. Cùng mua thức ăn, cùng dạo phố. Nhất là ở về mặt quần áo, An Tịnh thực tốn rất nhiều công sức! ngờ đổi luôn cả quần áo thoải mái ở nhà thành quần áo đôi…

      Lúc đầu Bảo Bảo nhìn thấy những bộ quần áo kia ngây người hồi lâu. thực bội phục An Tịnh, ngờ có thể tìm được nhiều quần áo đôi như vậy. Phải biết, trong những bộ quần áo này, có rất nhiều bộ An Tịnh đặc biệt tìm người thiết kế, hoặc chính thi thoảng thấy hợp ý mua về, thậm chí có bộ còn tự mình thiết kế. An Tịnh rất ghét đụng hàng với người khác, càng phải là áo đôi, cho nên, những bộ quần áo đôi này đều rất đặc biệt.

      Khụ khụ, thể , ra An Tịnh mưu đồ lâu...

      Mà lúc ở nhà nhất định phải mặc mấy bộ này, cũng là cầu của An Tịnh. Thực ra Bảo Bảo cũng cảm thấy có gì, bởi vì những bộ quần áo này thực rất đáng !



      ra nhiều ngày ở nhà như vậy vẫn có hiệu quả, bởi vì lạnh nhạt giữa hai người do ba năm chia cách bây giờ hoàn toàn có, thậm chí còn tốt hơn ba năm trước.



      Ở nhà trạch bốn ngày, cuối cùng, An Tịnh vẫn bị cú điện thoại thúc giục ra ngoài. có biện pháp, ra ước gì ngày ngày ở nhà cùng Bảo Bảo, thư thái bao nhiêu. Nhưng, đó là chuyện thể nào...



      “Bảo Bảo, mấy ngày trước phải snh tìm công việc cho em sao? Ngày mai làm”



      sao? sao?” Bảo Bảo rất kích động.



      An Tịnh nhàn nhạt nhìn cái: “



      “A, vậy xem em có cần chuẩn bị cái gì ? Có cần mặc đồ công sở gì ?” xong Bảo Bảo vẫn chuẩn bị tìm quần áo.



      An Tịnh: “Em chỉ cần theo chỉ dẫn của đảm nhiệm chức vụ là được về phần những thứ khác...”



      “Những thứ khác?”



      “Thôi, em cứ như vậy là tốt rồi, đừng nghĩ đến mấy thứ vô dụng kia nữa”



      Bảo Bảo mất hứng, bĩu môi : “Cái gì gọi là đồ vô dụng chứ, phải biết em chỉ muốn mặc thử chút”



      An Tịnh cảm thấy buồn cười: “Chẳng lẽ em lại chuẩn bị mặc đồ công sở ra ngoài chạy tin tức?”



      Bảo Bảo suy nghĩ lúc, nhất thời mặt đầy vạch đen. Vẫn là được rồi, cho tới bây giờ cũng chưa quen giày cao gót. Nhớ ngày đó bị Lâm Hân ép , phải giày cao gót hỏng, chính là bị trật chân. Cuối cùng Lân Hân triệt để thất vọng với .



      “Tốt lắm, đến lúc đó em cứ theo là được”. An Tịnh sờ sờ đầu Bảo Bảo



      biết vì sao gần đây đặc biệt thích động tác này. cảm thấy mình tựa như trấn an con mèo, cảm giác ấm áp, an tâm.



      Ngày hôm sau là An Tịnh cùng Bảo Bảo. An Tịnh đặc biệt dẫn Bảo Bảo .



      Các bạn cảm thấy An Tịnh có thể đưa Bảo Bảo tới làm việc với người khác sao?



      Các bạn cảm thấy An Tĩnh bỏ qua cơ hội chung sống lâu ngày với Bảo Bảo ư?



      Các bạn cảm thấy An Tịnh cho Bảo Bảo cơ hội chung với người khác sao ư?



      Dĩ nhiên là thể nào!



      Bây giờ An Tịnh cũng hận thể buộc Bảo Bảo vào dây lưng quần của mình. Làm sao có thể cho cơ hội hồng hạnh xuất tường đây.



      Lúc Bảo Bảo đến nơi, hoàn toàn sợ ngây người!



      Cái đó tòa soạn, ngời lại là Lạc Mịch! Đó là tòa soạn nổi danh nhất cả nước! Hầu như hàng năm đều đứng đầu về số lượng tiêu thụ!



      Bảo Bảo tuyệt đối dám tin, An Tịnh muốn để cho làm việc ở đây! Vốn là có thể vào cũng gọi là rất chiếu rồi, bây giờ An Tịnh lại muốn mang vào Lạc Mịch!



      Bảo Bảo dùng sức dụi mắt,, sau đó với An Tịnh: “An Tịnh, chắc chắn? phải đùa em chứ? Cũng là nơi ở gần đây?”


      “Nhưng...”



      có gì hay nhưng nhị gì hết”. xong, An Tịnh dứt khoát lôi Bảo Bảo vào.



      “Chào An tổng”



      “Buổi sáng tốt lành,, An tổng!”



      Bảo Bảo rất ngạc nhiên phát dọc theo đường , những người đều chào hỏi An Tịnh!



      An tổng? Bảo Bảo cảm thấy như vậy khôi hài, làm sao gọi là An tổng đây?



      ra , bây giờ quan tâm đến thái độ cũng kính của những người đó.



      An Tịnh trực tiếp kéo Bảo Bảo đến phòng làm việc của mình.



      Thấy phòng làm việc An Tịnh, trong đầu Bảo Bảo chỉ lên chữ - lớn



      Cái lớn này...



      Ít nhất lớn hơn gấp đôi phòng làm việc của Mặc Đằng Phi...



      ra nơi này cũng phải là nơi làm việc chân chính của An Tịnh, nhưng vì Bảo Bảo, nên khi bắt gặp Bảo Bảo và Mặc Đằng Phi ở chung phòng, mới bắt đầu lên kế hoạch, về phần trang trí nội thất, đó là người khác đặc biệt sắp xếp...



      “An Tịnh, nơi này là...”



      “Phòng làm việc của ” An Tịnh cởi áo khoác xuống tiện tay vắt lên ghế salon.



      Bảo Bảo mở to hai mắt, hoàn toàn hkoong dám tin tưởng.



      An Tịnh tà ác cười tiếng: “Em tin?”



      Bảo Bảo thà gật đầu cái.



      An Tịnh nhìn , cầm điện thoại bàn, “Sồ Vi, vào chút”



      Ngoài cửa lập tức xuất đạt mỹ nữ lần họp hôm trước!



      “An tổng, có phân phó gì ạ?”



      “Pha cho tôi ly cà phê, ly sữa bò cho ấy”



      “vâng”. Sồ Vi lập tức lại ra ngoài.



      Bảo Bảo hoàn toàn ngây người...



      Đây là ?



      Đây mới là thậ của ?



      Đây là của của ?



      Bảo Bảo rơi nước mắt...



      Ông trời quả thực công bằng, đều là người sao chênh lệch lớn như vậy?



      An Tịnh thấy vẻ mặt Bảo Bảo cũng biết bị kinh sợ cỗ cảm giác thành tựu thuận theo tự nhiên sinh ra.




      “Đây là công ty mua tháng trước” An Tịnh rất đắc ý khoe khoang.



      “Mua? mua?”



      “...” Bảo Bảo ra lời, cảm thấy tin tức này quá khiếp sợ rồi!
      Last edited: 1/12/15

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 21

      Gần đây Bảo Bảo cảm thấy rất đau buồn, cảm thấy lại bị An Tịnh lừa rồi…

      Nhớ ngày đó An Tịnh cái gì mà có thể để cho ra ngoài phỏng vấn, nếu đổi nơi làm việc. Nhưng bây giờ sao? ràng vẫn là làm việc trong văn phòng, hơn nữa còn làm trong cùng văn phòng với An Tịnh nữa chứ! cảm thấy, nếu như đều là làm việc trong văn phòng, vậy còn bằng gặp người quen, ít nhất còn có thể lén tìm Lâm Hân. Bây giờ tốt rồi, hề quen biết ai! Dĩ nhiên, có thể quấy rầy Sồ Vi, nhưng người ta vốn quan tâm tới . (┬_┬)

      Bảo Bảo cảm thấy, nếu cứ tiếp tục như vậy, có thể biến thành heo. họ Chu, nhưng phải heo đâu. Ngày ngày bị nuôi nhốt trong phòng làm việc, cả ngày trừ ăn ra chính là ngủ, trừ ngủ chính là ăn. Vốn làm gì cả, đến lúc phát tiền lương đều cảm thấy xấu hổ.

      Vì vậy, Bảo Bảo nằm ghế sô pha oán hận lần nữa: "An Tịnh, em cảm thấy rất buồn, công việc mà lúc trước giới thiệu cho em khá giống phóng viên, bây giờ sao? Còn bằng ở lại với người quen!"

      An Tịnh buồn bực, lại còn muốn ở chung chỗ với Mặc Đằng Phi. Cùng là làm việc trong văn phòng, tại sao ấy đồng ý ở bên cạnh ? !

      "Người em quen trước đây, giống với bây giờ sao, chẳng lẽ em thích ở bên cạnh Mặc Đằng Phi?" Vẻ mặt An Tịnh rất u.

      " có! có!" Bảo Bảo liền vội vàng giải thích."Làm ở chỗ cũ em có thể tìm Lâm Hân chuyện, nhưng làm việc ở đây là rất buồn chán, chỉ có thể chuyện với mỗi mình . . ."

      "Vậy em muốn làm gì?"

      "Em muốn ra ngoài phỏng vấn!"

      "Phỏng vấn? Em muốn phỏng vấn ai nào?"

      Mắt Bảo Bảo sáng lên: "Ai cũng được hả? Người mà em muốn phỏng vấn chính là Túc Hề mới nổi gần đây! ấy đẹp trai cực kì, vóc người hấp dẫn, diễn xuất quá xuất sắc. o(≧v≦)o~~"

      Nghe Bảo Bảo như vậy, An Tịnh cả thấy rất khó chịu. Cho tới bây giờ chưa hề khích lệ như vậy, vậy mà đến phiên người khác, liền lấy đống lời khen ngợi trời dưới đất như vậy chứ.

      "Em cho rằng mình muốn phỏng vấn ai là có thể phỏng vấn người đó, em cảm thấy việc đó có khả năng ?"

      " thể nào…” Bảo Bảo vô cùng uể oải.

      An Tịnh thấy Bảo Bảo như vậy có chút đành lòng, dù sao lúc trước như vậy Bảo Bảo mới đến đây, muốn thất hứa, nhưng cũng hi vọng Bảo Bảo phải chạy khắp nơi.

      Kết quả là, An Tịnh…

      "Bảo Bảo, em muốn phỏng đến thế sao?"

      Bảo Bảo nghe thấy vậy, thấy có hi vọng?

      "Ừm, nếu em tới đây làm gì chứ!"

      "Vậy được, em phỏng vấn ."

      Bảo Bảo giống như nghe được Thánh Ca thiên đường, trước mắt còn có chim bồ câu trắng bay lượn, đây chính là hi vọng ~~

      Bảo Bảo lập tức chạy đến trước mặt An Tịnh: "Là ai thế, ai vậy, cho em phỏng vấn ai vậy? Em có phải công tác hay , có cần đặt vé máy bay liền ? Hoặc là quay về thu dọn hành lý?"

      An Tịnh: "…"

      Quá kích động rồi.

      "Sao vậy, nhanh !" Bảo Bảo vô cùng khẩn trương.

      ". . ."

      "Hả? cái gì vậy."

      " …"

      " chút , làm sao?"

      " ! Người mà em phải phỏng vấn chính là ! !" "An gầm rú” xuất

      Bảo Bảo: "…"

      Bây giờ Bảo Bảo cảm thấy trái tìm của mình lạnh dần, lạnh dần…

      "An Tịnh, lại gạt em! có gì tốt để phỏng vấn chứ!" Bảo Bảo rất tức giận!

      An Tịnh lấy lại bình tĩnh: "Chẳng lẽ em cảm thấy tò mò làm gì ở nước ngoài trong ba năm qua sao? Chẳng lẽ em cũng thắc mắc tại sao lại có nhiều tiền như vậy sao?"

      Bảo Bảo ngẩn ra, từng nghĩ tới vấn đề này. Nhưng nghĩ mãi cũng ra, cũng muốn lãng phí tế bào não, vì vậy chẳng bao lâu liền quên hết. Nhưng bây giờ nghe An Tịnh như vậy, lòng hiếu kỳ liền bị khơi ra.

      "Vậy em hỏi cái gì cũng trả lời đúng ?"

      "Em hỏi ."

      Nghe An Tịnh như vậy, Bảo Bảo lập tức trở nên rất nghiêm túc.

      "An tiên sinh, có thể cho tôi biết trong ba năm nay ở nước ngoài làm cái gì ?"

      " học."

      "Gạt người, nếu học vậy sao có nhiều tiền như vậy, còn mua nhiều đồ như thế."

      " học, tiện thể kiếm tiền thôi."

      "Có thể cụ thể chút được , tóm lại kiếm tiền bằng cách nào?"

      "Từ rất sớm chính là cổ phiếu, sau đó tự mở công ty."

      "Rất sớm, sớm đến bao nhiêu vậy."

      "Cái này cũng nhớ , chỉ nhớ căn phòng mà ở lúc học cao trung, là do tự mua."

      "…"

      Bảo Bảo nghĩ, nếu là có ngày có thể tách bộ não của An Tịnh ra để xem xem hai người có cái gì khác nhau quá tốt. ấy như vậy quá đả kích người. Bảo Bảo cảm thấy rất ghen tỵ, rành rành như vậy....

      "Này An tiên sinh, ở nước ngoài ba năm cũng phát triển hoa đào (*mối tình) nào ư?" Bảo Bảo rất tò mò về vắn đề này.

      Mắt An Tịnh sáng lên. Chậc chậc, cuối cùng cũng quan tâm đến vấn đề này.

      "Em nghĩ sao?"

      "Đương nhiên là có." Bảo Bảo rất tự tin . Nhưng cảm thấy bản thân hề muốn nghe thấy đáp án như vậy.

      Mặt An Tịnh nhất thời tối nửa, tin chính là tin, dù sao đều phải là tốt.

      "Chúc mừng em...em đoán đúng. Nghĩ xem là người như thế nào, tới đâu mà chẳng có người theo đuổi? chính là mỗi tháng đổi người đấy." ra An Tịnh sai, có rất nhiều người theo đuổi. Nhưng ai cũng thấy chướng mắt. Mà ở bên đó thường giúp thầy giáo làm vài việc, bên cạnh tự nhiên có trợ thủ. Nhưng bởi vì đều an phận, cho nên vòng đổi người. Nhưng bây giờ, rất muốn xem thử Bảo Bảo phản ứng như thế nào.

      Dĩ nhiên, cho dù là ai khi nghe được những lời này đều biến vị.

      Bảo Bảo cảm thấy trong lòng có chút rầu rĩ, nhưng hy vọng An Tịnh nhìn thấy. Vì vậy còn giả vờ bản thân rất vui vẻ.

      "Ha ha, em biết ngay. Vậy sao chấp nhận quay về?"

      An Tịnh thấy vẻ mặt này của Bảo Bảo, hơi nổi giận, lại còn cười được?!

      An Tịnh cố gắng để bản thân bình tĩnh trở lại, cũng hy vọng mình tức giận. vô cùng chắc chắn, Bảo Bảo thích , nhiều nhất chính là bản thân vẫn chưa biết mà thôi.

      An Tịnh ra vẻ để bụng : "So với người ngoại quốc, vẫn thích người Trung Quốc hơn."

      "Ha ha, sao?"

      "Ừ."

      . . . . . .

      Tình cảnh trở nên lúng túng, hai người đều im lặng lên tiếng.

      Ngay lúc hai người lúng túng, đột nhiên có tiếng gõ cửa.

      "Vào ."

      "An tổng." Sồ Vi cúi đầu, đứng trước bàn.

      "Có việc gì?"

      "Tuần sau là dịp Lạc Mịch tổ chức du lịch mỗi năm lần, xin hỏi ngài có ạ?"

      Mỗi năm Lạc Mịch đều tổ chức du lịch lần, nhằm giải sầu, cũng là giúp mọi người giảm sức ép. Đây là phúc lợi công ty mang đến cho mỗi người, chỉ cần đóng chút tiền là có thể hưởng thụ chuyến du lịch rất tốt, hơn nữa còn có thể cùng với người nhà. Vì vậy đây có thể được coi là nguyên nhân lớn khiến người ta muốn đầu quân vào Lạc Mịch.

      An Tịnh nhìn Bảo Bảo cái, phát vẻ mặt rất mong đợi của , nếu như mình ấy cũng . Vậy là tốt nhất, quần áo chuẩn bị nhiều như vậy phải chỉ là để trưng bày trong tủ…

      "Tôi , thông báo xuống dưới ."

      "Vâng, tôi biết rồi." xong, Sồ Vi bèn lui ra ngoài.

      Kết quả là, tất cả mọi người trong công ty nhốn nháo cả lên. Cấp chưa bao giờ cùng với mọi người, cái này những , mà tổng giám đốc của các còn nguyện ý ! Tổng giám đốc của các vừa trẻ vừa đẹp trai! Kết quả là, rất nhiều người ban đầu đều xếp lại lịch trình để . Dĩ nhiên, cái này sau.

      tại, Bảo Bảo rất hưng phấn. sớm nghe Lạc Mịch có hoạt động này rồi, ngờ ngày đó cũng có thể o(≧v≦)o~~

      "Về nhà nhớ phải chuẩn bị kĩ mới được."

      "Ừm!"
      Last edited by a moderator: 10/12/15

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 22:

      Edit: Huong August

      Nhìn cái rương hành lý, Bảo Bảo cảm thấy quá bi thống...

      Chẳng trách An Tịnh để cho sửa sang lại hành lý, ra là đánh cái chủ ý này! Thua thiệt còn tưởng rằng lương tâm An Tịnh vùng dậy. ngờ bên trong lại là, ngờ toàn bộ đều là trang phục tình nhân! (┬_┬)

      Bạn xem lúc ở nhà, bên cạnh cũng có người quen biết nhận ra, nhưng lần này là du lịch toàn công ty đó! Tập thể đó! (┬_┬) Tại sao lại có thể mặc đống đồ này được đây…

      Hơn nữa đồ của bọn họ đều đặt trong cái va li lớn trước mặt… An Tịnh gì cũng là tương đối nặng, chắc Bảo Bảo động tay động chân gì vào nó, đúng ra là sợ Bảo Bảo làm rối loạn sắp xếp của .

      Đương nhiên Bảo Bảo dùng sức phản kháng. Nhưng chứng minh, tỷ lệ phản kháng thành công của Bảo Bảo ít ỏi đến đáng thương, ít nhất từ trước đến giờ còn chưa thành công bao giờ…

      Kết quả là...

      Ngay lúc này, cảnh tượng xuất trước mặt mọi người là…

      Mọi người lập tức nhận ra hai người mặc trang phục tình nhân, chàng trai rất nhàn nhã thần thái sáng láng trước, thỉnh thoảng còn quay đầu lại muốn kia nhanh lên chút. Mà kia, kéo va li rất lớn, gian nan ở phía sau, còn thỉnh thoảng chạy nhanh hai ba bước mới có thể đuổi kịp chàng trai kia…

      Rất dễ nhận thấy, đây chính là An Tịnh và Bảo Bảo...

      Bảo Bảo vừa đuổi theo ở phía sau, trong lòng vừa ra sức YY.

      Nếu như có ngày An Tịnh rơi xuống trong tay , nhất định phải lật người làm nữ vương! tưởng tượng ra cảnh thượng An Tịnh nằm bò dưới ống quân cầu xin tha thứ o(≧v≦)o~~. thế giới tuyệt đối chuyện gì mỹ diệu hơn chuyện này!

      An Tịnh trước thấy Bảo Bảo cười ha ha đến nổi da gà, nhìn qua biết trong đầu lại bắt đầu suy nghĩ lung tung rồi.

      “Này! Chu Bảo Bảo, nhanh lên chút, nếu khỏi tham gia!”

      Bảo Bảo ảo tưởng tình cảnh hành hạ An Tịnh, bất chợt bị đánh tan. Nhìn An Tịnh còn vênh váo tự đắc trước mặt, Bảo Bảo nghĩ, nếu có ngày như vậy. nằm mơ cũng cười... (┬_┬)

      Thở dài, Bảo Bảo lại hấp ta hấp tấp chạy theo.

      Điểm đến lần này là thôn cách thành phố L xa, đừng tưởng đây chỉ là địa phương bình thường. Nơi đây được mệnh danh là thế ngoại đào nguyên điển hình, núi non sông nước. Nghe nước ở đây bị ô nhiễm, nước suối trong vắt. Mà núi trồng rất nhiều cây ăn quả, có thể hưởng thụ cuộc sống nông gia đích thực. Nếu thích, buổi sáng có thể dậy sớm xem mặt trời mọc. Quan trọng hơn là ở đây có cả biển hoa. Thần kì ở chỗ, hầu như loài hoa nào cũng có. Cho nên nơi này cũng được xếp vào hạng đầu những thắng cảnh du lịch dành cho các cặp tình nhân.

      Thời điểm này hàng năm, hầu như khách du lịch tới đây rất đông. Mà lần này, bởi vì tòa soạn từng trợ giúp quảng bá tuyên truyền du lịch ở đây, nên lần này mới có cơ hội toàn thể công ty tới du lịch.

      Ngồi xe buýt, khoảng nửa ngày đến. Lần này là du lịch tự do, mọi người đến nơi là có thể tản ra khắp nơi, chỉ cần đúng hẹn hội hợp vào ngày định là được.

      Ngồi xe cũng mất nhiều thời gian, nhưng dọc đường xe giằng xóc hết lên rồi xuống, hầu như Bảo Bảo ngủ thẳng. Mười phút sau khi lên xe bắt đầu ngủ, đến nơi mới bị An Tịnh đánh thức. An Tịnh đáng thương, dọc đường làm đệm lót thịt cho Bảo Bảo.

      Mà cũng bởi vì tư thế hai người quá thân mật, cộng thêm quần áo tình nhân người, vốn mấy người kia còn có dụng tâm khác cũng trực tiếp bị đánh chết từ trong trứng nước. Cho dù chưa từ bỏ ý định, nhưng còn chưa kịp đến gần bị ánh mắt chán ghét của An Tịnh bắn trở về.

      Bảo Bảo vừa xuống xe phóng thẳng ra ngoài, nơi này quá đẹp. \(^o^)/.

      Chỉ bầu khí thôi cũng sạch hơn thành phố trăm lần. tới nơi này, giống như cả người cũng yên bình lại. Đầu tiên là cảm thụ được thiên nhiên, giống như bản thân dung hợp với thiên nhiên vậy.

      là khiến người ta hưng phấn! ! o(≧v≦)o~~

      Bảo Bảo đường ríu rít chuyện ngừng với An Tịnh, bỏ lại tất cả hờn dỗi lúc nãy.

      An Tịnh và Bảo Bảo theo địa chỉ đến chỗ bọn họ sắp xếp mấy ngày trước. Bên trong là đôi vợ chồng già và con cùng con dâu của họ.

      Thực ra người ở đây đều là người dân tộc thiểu số, đều có trang phục đặc hữu. Người tới đây, nếu muốn đổi thành trang phục nơi này, nếu thích còn có thể mua về làm kỷ niệm, nên kinh doanh vẫn rất tốt.

      Trang phục đều dựa theo cầu. Ví dụ như tình nhân có trang phục này, vợ chồng có loại khác, còn có trng phục dành cho người độc thân. Hầu như chỉ cần nhìn quần áo là có thể biết tình trạng hôn nhân. Nên chỉ cần bạn thích, hoàn toàn có thể mặc quần áo đại diện cho giới độc thân.

      Với mắt nhìn của cặp vợ chồng trẻ tuổi, nhìn thấy Bảo Bảo và An Tịnh, ngờ lại cho rằng bọn họ là vợ chồng. Nơi này mỗi năm có ít cặp vợ chồng đến hưởng tuần trăng mật, nên họ trực tiếp đưa hai bộ quần áo vợ chồng cho An Tịnh và Bảo Bảo.

      Bảo Bảo dĩ nhiên biết, còn tưởng mọi người đều mặc loại này. Mà An Tịnh, ngay từ lúc trước khi đến đọc hết tài liệu về đặc trưng vùng này. Đối với trang phục trang sức, cũng sớm có tính toán. Vốn còn định lén với họ, ngờ trực tiếp đạt được, rất vừa ý o(∩_∩)o . Dù sao vợ chồng tốt hơn tình nhân, đúng ?

      Đôi vợ chồng kia ở bên trong, nữ tên là Tác Tác Tháp, cũng coi như dâu chăng, kết hôn còn chưa đầy tháng.

      “Xin chào mọi người, tôi là Tác Tác Tháp, bốn ngày tới, mọi người cùng tôi trải nghiệm. Đây là chồng tôi, Ngõa Văn Tát.”

      “Xin chào, tôi là Ngõa Văn Tát.”

      An Tịnh cũng tiến lên trước tự giới thiệu mình: “Xin chào, tôi là An Tịnh , đây là bạn của tôi, tên ấy là Chu Bảo Bảo, hai người gọi Bảo Bảo là được rồi.”

      Bảo Bảo lập tức gật đầu bảo vậy.

      Tác Tác Tháp có chút kinh ngạc: “A, tôi còn tưởng hai người là vợ chồng mới cưới cùng tới nơi này hưởng tuần trăng mật. Thực xin lỗi, bộ quần áo này lập tức đổi cho hai người.” xong, liền muốn qua lấy y phục .

      cần.” An Tịnh chịu đưa ra. “Như vậy rất tốt, có đúng , Bảo Bảo?”

      Bảo Bảo vốn cũng biết bọn họ gì, hơn nữa cũng cảm thấy trang phục rất đẹp, cần gì phải đổi? Như vậy quá phiền toái. Vì vậy, Bảo Bảo cũng rất thuận theo gật đầu cái.

      Tác Tác Tháp và Ngõa Văn Tát nhìn nhau cười tiếng, cũng thêm gì nữa.

      “Vậy phòng nghỉ, hai người muốn ở cùng nhau sao?”

      “Dĩ nhiên.” đợi Bảo Bảo phản bác, An Tịnh lập tức tiếp.

      Bảo Bảo căm tức nhìn An Tịnh : “Em muốn!”

      An Tịnh ôm Bảo Bảo, cưng chiều với : “Ngoan, đừng lộn xộn.”

      Sau đó vừa cười đối với đôi vợ chồng trẻ kia: “ ấy xấu hổ thôi.”

      Tác Tác Tháp cười, bày tỏ hiểu.”Vậy tôi mang hai người vào phòng nghỉ.”

      phải, tại sao có thể như vậy!”

      “Dĩ nhiên có thể như vậy.” xong, trực tiếp bịt kín miệng Bảo Bảo, sau đó dắt theo sau Tác Tác Tháp.

      “Hai người nghỉ ngơi trước, cũng có thể dạo xung quanh, rất nhanh là tối rồi, khi có có rất nhiều tiết mục, còn có thể thưởng thức đặc sản nổi tiếng ở đây.”

      “Ừ.”

      “Nơi này chính là gian phòng chuẩn bị cho hai người, chúng tôi còn phải chuẩn bị cho bữa tiệc tối nay nữa, xin phép trước.”

      “Ừ, chúng tôi chăm sóc mình tốt.”

      Tác Tác Tháp gật đầu cái, vậy là được rồi.

      Thấy , An Tịnh mới thả tay xuống.

      “An Tịnh, sao có thể như vậy! >_< phải chỉ dưới tình huống có người khác ở nhà mới ngủ chung giường ư? Bây giờ cũng phải ở nhà!”

      “Vậy em cũng là bạn của , em nhìn người khác xem, chẳng phải họ cũng ở chung đó sao? Em muốn làm người đặc biệt à?” An Tịnh khinh bỉ nhìn Bảo Bảo.

      “Nhưng...”

      “Nhưng tuyệt đối được tranh cãi với chủ nhân. Em quên quy định này sao?” An Tịnh bình tĩnh được nữa.

      “Em biết rồi...” Bảo Bảo như đưa đám, loại cuộc sống này bao giờ mới kết thúc đây…(┬_┬)

      “Tốt lắm, thu thập chút . Ngồi xe lâu như vậy, cũng chỉ có em ngủ như heo, dọc đường bị em tựa vai mệt chết được. Tới mát xa giúp .” An Tịnh vào trong phòng, trực tiếp nhào tới giường.

      “Có phải em muốn biến thành gối dựa đâu...” Bảo Bảo giọng lảm nhảm.

      “Còn mau tới đây!”

      “Đến đây đến đây!”
      Last edited by a moderator: 16/12/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :