1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại] Heo con say giấc - Đại Hủy (Chương 48/48+7NT) Hoàn chính văn UP NT4

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 15

      Edit: Huong August

      Mặc Đằng Phi như ý nguyện, điều Bảo Bảo đến phòng làm việc của mình, vì thế, vòng bát quái mới lại sôi nổi bắt đầu.

      Phòng làm việc, chính là phòng làm việc đó. Bạn nam quả nữ, giữa hai người còn có chuyện bất minh, bây giờ lại sống cùng chỗ, liệu xảy ra chuyện gì?

      Bảo Bảo nghe tin mình bị điều đến làm trợ lý cho Mặc Tổng, cảm thấy nghi ngờ, hơn nữa trong lòng yên, cảm thấy bây giờ chỉ có hét to mới có thể khiến tâm tình thấp thỏm của buông lỏng chút.

      Lúc Bảo Bảo bị đưa đến phòng làm việc vẫn còn rất ngoan, cho rằng chuyện gây ấn tượng tốt với Mặc tổng là rất cần thiết, như vậy có thể chứng minh năng lực của rồi, cũng để phải chịu tiếng xấu là dựa vào quy tắc ngầm để tiến vào nữa. ra cảm thấy mình bị oan uổng, đến bây giờ rốt cuộc cũng biết mình được ai chống lưng.

      Sau khi tiến vào vào phòng làm việc, ngay cả đầu Bảo Bảo cũng dám ngẩng lên. cho rằng, Mặc tổng hẳn phải là ông già nghiêm túc. Thường người có chức vị cao đều là ông già hết rồi, nếu phải lão già, cũng phải là bậc chú bác.

      Sau đó, Bảo Bảo vẫn rất có lễ bắt đầu tự giới thiệu mình: “Mặc tổng ngài khỏe chứ, tôi chính là Chu Bảo Bảo. Cám ơn ngài điều tôi tới đây làm trợ lý, tôi nhất định nỗ lực làm việc , nhất định để ngài thất vọng.” (PS: Đây là kết quả mấy ngày trước Lâm Hân ép Bảo Bảo học thuộc lòng.)

      Mặc Đằng Phi nghe Bảo Bảo như vậy, trong lúc bất chợt cảm thấy thực ra Bảo Bảo cũng có gì đặc biệt. Trả lời quá quốc tế hóa. Nhưng kế tiếp Mặc Đằng Phi lại có động tác gì.

      Bảo Bảo đứng bên có chút kiên nhẫn, vẫn đứng như vậy, hơn nữa còn đứng thẳng, nhưng đầu lại thể nâng lên thực quá khó chịu. ra chủ yếu nhất là đứng như vậy cảm thấy rất nhàm chán…

      Rốt cuộc sao, chẳng lẽ mình làm sai chuyện gì? ngờ lại để ý đến .

      15 phút sau...

      Bảo Bảo thề, nếu cứ tiếp tục như vậy phải là Chu Bảo Bảo!

      “Cái đó... Mặc tổng...”

      Mới mấy phút nhịn được?

      “Cái đó... .” Bảo Bảo tiếp tục .

      “Cái gì?” Mặc Đằng Phi thấy Bảo Bảo như vậy, cảm thấy buồn cười, cũng làm khó . ra vốn cho rằng mình làm khó , hoàn toàn có thể tự mình ngồi xuống. Mặc Đằng Phi bày tỏ mình rất vô tội.

      Bảo Bảo còn tưởng rằng trả lời mình, chuẩn bị lại lần nữa, kết quả bên tai lại nghe được giọng rất êm tai. Đó chính là Mặc tổng phát ra. Ưm, nghe giọng hình như phải là ông già hay chú bác.

      Bảo Bảo từ từ ngẩng đầu lên, con ngươi mắt trái, sau đó là con ngươi mắt phải. Khi thấy đối phương cũng nhìn mình, Bảo Bảo lại chợt cúi đầu. Nhưng trong nháy mắt, lại lập tức ngẩng đầu lên. A ha ~ Đó phải là Mặc Đằng Phi sao! ngờ lại là ta!

      “Ai nha, ra là , sao sớm. Làm tôi sợ muốn chết, còn tưởng là có gì bất mãn với tôi đấy.” Bảo Bảo thấy là Mặc Đằng Phi, lập tức thở ra. Sau đó thả người nằm sa lon, trực tiếp đặt chân lên bàn trà.

      Mặc Đằng Phi thấy động tác của Bảo Bảo, trực tiếp ngây người, đúng là khách khí với . Chậc chậc, đâu còn bộ dáng lúc nãy. Vừa rồi còn dịu ngoan như thế kia mà. Nhưng thế cũng tốt, như vậy mới thú vị chứ sao.

      điều tôi lên làm trợ lý là muốn làm chuyện gì?”

      Mặc Đằng Phi khẽ mỉm cười: “ ra cũng có gì, chỉ cần giúp tôi đuổi đám phụ nữ kia là được. Mà và An Tịnh, là lui tới như thế nào?”

      Ặc... đến vấn đề này, Bảo Bảo gãi gãi đầu: “Cũng có gì, tôi cũng mỗi ngày giúp cạu ấy ngăn cản đám nữ sinh mà thôi…”

      Mặc Đằng Phi thấy như vậy cũng hỏi gì nữa, vì vậy lại thay đổi phương thức.”Vậy như thế, hai người các dạo phố, đồ là ai cầm?”

      “Đương nhiên là tôi rồi.” Bảo Bảo chút nghĩ ngợi trả lời.” An Tịnh sức lực của tôi lớn, đương nhiên là muốn tôi giúp cậu ấy cầm những thứ đó.”

      Mặc Đằng Phi nhìn Bảo Bảo, lại cảm thấy đáng . Cũng nghĩ đến, ra giữa bọn họ lại chung sống như vậy. Nhìn dáng dấp An Tịnh, hẳn trước kia hành hạ nhóc này ít lần.

      “Như vậy à, vậy trước kia ở chung với An Tịnh, làm chuyện gì bây giờ cũng làm chuyện giống vậy là được rồi.”

      Bảo Bảo đột nhiên có có cảm giác tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa.

      Bên phía An Tịnh , vì muốn biết hơn về tình huống của Bảo Bảo, lại muốn bạn bè mình ngày 24h quan sát động thái của Bảo Bảo. Đến chuyện mỗi sáng Bảo Bảo đánh răng bao nhiêu phút cũng phải cho biết. (Tác giả: Đây chính là trần truồng rình coi...)

      Mà người bạn kia của , chỉ có thể rất bất đắc dĩ than thở tiếng: “Kết bạn nhầm người rồi… ~~(┬_┬)”

      Về chuyện tình Bảo Bảo lui tới phòng làm việc của Mặc Đằng Phi tán tỉnh nhau, An Tịnh lập tức biết. Nhưng bây giờ thực chưa thế trở về. Đợi đến khi về nước, nhìn làm thế nào dọn dẹp Mặc Đằng Phi! Dám xúi giục Bảo Bảo của !

      Nhưng đáng tiếc, đừng đến chuyện giữa hai người bây giờ chỉ là lui tới. Cho dù là kết hôn, cũng có thể đoạt lại Bảo Bảo ! Dù gì cũng là “khuê nữ; nuôi ba năm, đương nhiên là muốn giữ lại cho mình. Sao có thể nước phù sa lại chảy ra ruộng ngoài được chứ.

      Nhanh, rất nhanh là có thể trở về…

      Đến lúc đó, Chu Bảo Bảo, em đừng hòng chạy khỏi lòng bàn tay !
      Last edited by a moderator: 11/11/15

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,130
      Được thích:
      12,928
      Chương 16.1

      Edit : Huong August

      Rất nhanh đến thời điểm họp lớp, hôm nay lúc Bảo Bảo và
      " bạn trai " dạo phố mới nhớ tới.

      Bảo Bảo nghĩ, cuối cùng chàng " bạn trai " này cũng có chỗ dùng. Dẫn mới làm bản thân thất vọng.

      Vì vậy Bảo Bảo tay cầm đầy túi giấy chân chó chạy tới thương lượng với Mặc Đằng Phi : " Thân ái ~, có để đồng ý với em việc ? " xong, còn chớp chớp mắt với Mặc Đằng Phi. thẳng ra là – phóng điện !

      Dĩ nhiên, đây chẳng qua là Bảo Bảo tự nhận thôi. Với Mặc Đằng Phi mà , đó chính là ánh mắt khi ngã bệnh. Nhìn cái nhát mắt kia, so với lúc trợn trắng mắt khác nhau lắm. Nghe Bảo Bảo nó vậy, Mặc Đằng Phi cũng cảm thấy nổi da gà từ trong xương, là từ bên trong đó.

      Mặc Đằng Phi liếc xéo Bảo Bảo cái: “ .”

      Bảo Bảo nghe vậy, có hy vọng rồi. Vì vậy lập tức : “Tối nay chúng em có buổi họp lớp. xem, theo như quan hệ giữa chúng ta, có phải cũng nên tham dự hay ? ” Vẻ mặt này, thái độ này, có thể là rất a dua nịnh nọt.

      Mặc Đằng Phi nhất thời cảm thấy buồn cười, chuyện gì vậy chứ. còn tưởng rằng có chuyện gì quan trọng lắm. " Được. "

      Bảo Bảo lấy được lời đồng ý của Mặc Đằng Phi, lập tức hai mắt phóng ra ánh sáng 10 000 vôn. " Vạn tuế ! Mặc Mặc tốt nhất!”

      Mặc Mặc? Mặc Đằng Phi lại rùng mình hồi…

      --- ------ ------ ------ ------ ------ -------

      Cuối cùng cũng trở lại !!!

      Ba năm mà thôi, có vẻ như nơi này khác trước nhiều. An Tịnh ngắm nhìn thành phố xa cách 3 năm, đáy lòng dâng lên nỗi xúc động. Bầu trời dường như cũng xanh hơn bầu trời ngoại quốc, kế tiếp khiến An Tịnh cảm thấy càng thêm thân thiết ! o(∩_∩)o

      Sau khi máy bay hạ cánh, An Tịnh lập tức đến khách sạn. Nếu về nhà ngay, còn phải quét dọn lần, còn phải mua rất nhiều đồ đạc. Tối nay còn có buổi họp lớp, phải biết rằng ngồi máy bay hơn ngày, còn chưa quen chênh lệch múi giờ, nên An Tịnh quyết định trước tiên tới khách sạn ngủ bù, sau mới có sức lực trừng trị được chứ. Nghĩ tới đây, tâm trạng An Tịnh tốt hơn hẳn. \(^o^)/

      An Tịnh gọi điện thoại cho bạn học cũ, thông báo cho họ rằng . nghĩ, có thể mọi người đều cho rằng tới, thông báo trước chút có vẻ tốt hơn.

      Mà người tổ chức buổi họp lớp nhận được điện thoại của An Tịnh, kích động muốn chết. Ban đầu khi thông báo cho An Tịnh, hoàn toàn trông cậy vào ciệc có thể xuất , nhưng bây giờ lại đến! An Tịnh là hot boy của trường đó, đúng, xét cả học sinh thành phố, An Tịnh đẹp trai nhất! Hơn nữa còn là thiên tài! Sau khi biết tin, sốt ít người định đến hoàn toàn thay đổi ý định. Cho nên lần này tất cả đều thay đổi.

      cần suy nghĩ, Bảo Bảo nhất định mang theo con mực thối kia . Nếu vậy, cũng thể tay được. Suy nghĩ láy, AN Tịnh gọi thêm cú điện thoại.

      Tối đến, Bảo Bảo phấn chấn lôi kéo Mặc Đằng Phi . ra Mặc Đằng Phi vốn định đưa Bảo Bảo trang điểm ăn diện phen, hưng Bảo Bảo kiên quyết đồng ý, rằng như vạy khiến mọi người chê cười. Vì vậy hai người cũng rất tùy ý đổi bộ quần áo mà thôi.

      chứng minh, suy nghĩ của Bảo Bảo rất sai lầm. Bởi vì cảnh tượng xuất trước mặt bọn họ là : toàn bộ nữ mặc lễ phục, toàn bộ nam mặc âu phục. may mỗi bộ quần áo của Mặc Đằng Phi đều có giá trị xa xỉ, tùy tiện cái cũng có thể chọn ra. Mà Bảo Bảo giống vậy. Toàn hội trường chỉ có là mặc quần jean áo sơ mi, dưới chân còn đôi giày vải.

      ra Bảo Bảo cũng thấy kỳ lạ, thể nào như vậy, vốn ban đầu mọi người bàn vơi nhau ăn mặc tùy ý là được rồi, hoàn toàn cần quá long trọng, như bây giờ, cảnh tượng trước mắt hoàn toàn khác hẳn.

      Chuyện này rốt cuộc là sao ? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào a, chẳng lẽ là nghĩ sai rồi?

      ra Bảo Bảo vốn tính sai, nhưng sai là sai mọi người ai cũng biết hôm nay An Tịnh trở về, nên toàn bộ đều diện trang phục trang trọng nhất. Thậm chí Lâm Hân cũng vậy.

      Bảo Bảo tìm thấy Lâm Hân ở hội trường, lập tức kéo tới bên cạnh.

      “Hân Hân, chuyện này rốt cuộc là thế nào, tại sao mọi người lại ăn mặc long trọng như vậy?

      “Bảo Bảo, An Tịnh về rồi.”

      Bảo Bảo nghe vậy lập tức giật mình, trở về, ngờ ấy trở về, ngờ ấy thực trở về đó.

      Thấy vẻ mặt Bảo Bảo, Lâm Hân hì hì mộ tiếng liền bật cười, sau đó giải thích: “Hôm nay cậu ấy tham gia họp lớp, nên tất cả mị người mới ăn mặc thành như vậy.”

      Nghe thấy như vậy, vừa rồi còn ngây dại, Bảo Bảo lập tức tỉnh táo lại. Ý nghĩ đầu tiên xuất trong đầu là mau trốn ! Khong biết vì sao, đội nhiên muốn gặp , nhiều năm liên lạc, ngờ bây giờ lại đột nhiên xuất !

      Sau khi nghe tin Bảo bảo lập tức chạy đến bên cạnh Mặc Đằng Phi, sau đó dắt tay chuẩn bị chạy trốn.

      Mặc Đằng Phi thấy dáng vẻ của Bảo Bảo, cảm thấy quái lạ, sao thế, có vẻ như có chuyện gì đó xảy ra: “Sao vậy?”

      Bảo Bảo trả lời, tiếp tục kéo chạy ra ngoài.

      Mặc Đằng Phi liền vội vàng giữ lại. “Rốt cuộc là thế nào? Xảy ra chuyện gì sao?”

      “Nhanh lên chút! Sắp kịp nữa rồi!” Bảo Bảo càng thêm khẩn trương, chuyện gấp như vậy, trước mắt thể làm gì khác là kéo người .

      “Em chuyện gì xảy ra làm sao tôi theo em được!” Mặc Đằng Phi kiên định .

      Bảo Bảo vừa muốn trả lời, đột nhiên nghe thấy tiếng mọi người kinh hô, vừa nhìn ra cửa, ngờ thực ấy!

      “Bạn học Chu Bảo Bảo, lâu gặp.” Ngoài cửa, An Tịnh cười rực rỡ với Bảo Bảo. Nhìn Mặc Đằng Phi bên cạnh, nụ cười của An Tịnh càng rực rỡ.

      Chỉ có chính và Bảo Bảo biết, tâm tình của khó chịu đến thế nào.

      Bảo Bảo vừa nghe An Tịnh hỏi cũng biết bây giờ an Tịnh rất tức giận, là vô cùng tức giận, siêu cấp tức giận. Bảo Bảo đếm số chữ An ịnh với , chín chữ! Đây hòa toàn phá hỏng kế hoạch ban đầu. Hơn nữa nhìn nụ cười của an Tịnh, Bảo Bảo lại càng thêm lo lắng, Bảo Bảo biết, bình thường An Tịnh thích lộ ra vẻ mặt háo hức gì trước mọi người. Hơn nữa nhạc cực sinh bi, An Tịnh chỉ quá giận dữ mời cười như thế. Nên, cười càng rực rỡ, càng chứng minh tâm tình của bây giờ càng tốt.

      Mà bên kia, sau khi An Tịnh thấy Mặc Đằng Phi lập tức tức giận hơn. Dù biết Mặc Đằng Phi cùng với , nhưng lúc chân chính thấy, cảm giác hoàn toàn khác hẳn.

      Nhìn hai người bọn họ còn nắm tay cùng nhau, quả thực An Tịnh ghen ghét dữ dội. Vì vậy cười với Bảo Bảo, hỏi: “Vị bên cạnh là ai vậy? giới thiệu chút sao?”

      Nghe được An Tịnh hỏi như thế, Bảo Bảo thành trả lời: “Đây là bạn trai mình, ấy tên là Mặc Đằng Phi.”
      Last edited: 19/11/15
      Haruka.Me0, sanone2112garan2602 thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,130
      Được thích:
      12,928
      16.2
      ta tên Mặc Đằng Phi, dĩ nhiên An Tịnh biết ta tên Mặc Đằng Phi rồi! Nhưng lại dám ta là bạn trai của ! Còn ngay trước mặt ! Thấy Mặc Đằng Phi cười vô tội với mình, Tịnh càng thêm tức.

      Bọn họ đều chuyện, trường hợp vẻ lúng túng.

      Mà lúc này, bên cạnh An Tịnh rất thích hợp đứng ra tự giới thiệu mình. mỉm cười giới thiệu mình. “Mọi người khỏe, tôi là bạn An Tịnh, tên là Sồ Vi.”

      Mọi người hướng về giọng nhìn lại. Ánh mắt phái nam lập twucs sáng lên! Mỹ nữ kìa, thực là đại mỹ nữ đó! So với minh tinh trong tivi chỉ có hơn chứ kém! Đây chính là điển hình của khuôn mặt thiên sứ, dáng người ma quỷ! nghĩ đến, hổ là An Tịnh, bên cạnh lại có người xinh đẹp đến vậy.

      Bảo Bảo cũng nhìn thấy, cũng kinh hãi! quá đẹp, vì vậy, Bảo Bảo hoàn toàn quên mất từng là bạn An Tịnh. ngờ hai mắt như mũi tên phóng tới. “Vị mỹ nữ này, mạnh khỏe, tôi tên là Chu Bảo Bảo, có thể xin phương thức liên lạc của cho tôi ? Rảnh rỗi chúng ta uống trà, tâm , dạo phố chút, được chứ?”

      Lời Bảo Bảo hoàn toàn là tiếng lòng của các “mỗ nam” ở đây. Nhưng An Tịnh đứng bên cạnh và Mặc Đằng Phi đứng phía sau nghe xong mặt đầy vạch đen. Vốn An Tịnh mang mỹ nữ tới là muốn Bảo Bảo ăn giấm chua, ngờ kết quả lại là hoàn toàn chịu ảnh hưởng gì. Thực ra An Tịnh biết, mấy năm qua, bởi vì mấy lời An Tịnh với , khiến Bảo Bảo có cảm giác gì với trai đẹp. Nên thuận theo tự nhiên, Bảo Bảo có sức miễn dịch gì với mỹ nữ. Bây giờ lại thấy siêu cấp đại mỹ nữ như vậy, sao còn để tâm đến những người bên cạnh chứ.

      Mà Mặc Đằng Phi đứng bên cũng có nghĩ đến, Bảo Bảo câu kinh người đến thế. nhận ra rằng, có bạn như vậy bên cạnh thực quá mất mặt. An Tịnh quả là chịu khổ rồi.

      Nhưng Mặc Đằng Phi vẫn muốn buông tha cho An Tịnh, dĩ nhiên muốn hai người bọn họ nhanh như vậy ở cùng chỗ. Vì thế tiến lên phía trước.

      Mặc Đằng Phi vươn tay, cưng chìu sờ sờ đầu Bảo Bảo, sau đó cười dịu dàng : “Bảo Bảo, em lại ngoan rồi, lần sau thể như vậy với người khác, rất lễ phép đấy.”

      Sồ Vi lập tức : “ sao, Chu tiểu thư rất thẳng thắn.”

      Nhưng sắc mặt An Tịnh tại tốt như vậy, vừa rồi còn cười, nhưng lần này quả thực cười được nữa. Gọi thân mật còn chưa , lại còn dám có động tác thân mật! An Tịnh nhìn cái tay kia của Mặc Đằng Phi, muốn xông lên trực tiếp kéo xuống! Tốt nhất là có thể trực tiếp chặt xuống vứt cho chó ăn! (Tác giả: “An công tử của chúng ta ghen tỵ sắp điên mất rồi” o(≧v≦)o~~)

      Mặc Đằng Phi thấy bộ dáng hổn hển của An Tịnh, phải gọi là rất hài lòng, quả thực rất khó gặp, cuối cùng cũng thấy được bộ dáng này của cậu ta, bây giờ hận thể quay lại bộ dáng An Tịnh bây giờ.

      Bảo Bảo cũng cảm thấy có kỳ lạ, Mặc Đằng Phi chưa bao giờ làm vậy với , hôm nay lại còn xoa đầu trước mặt An Tịnh, biết vì sao, trong lòng Bảo Bảo hơi lo lắng, nhưng trái lại Bảo Bảo gạt tay Mặc Đằng Phi ra.

      Lúc này tất cả mọi người cảm thấy khí hội trường có vẻ đúng. Mọi người đều biết ban đầu An Tịnh và Bảo Bảo là đôi tình lữ, nhớ ngày đó đoạn đối thoại của An Tịnh với giáo viên trong văn phòng truyền khắp trường học, bao nhiêu người hâm mộ, bao nhiêu người ghen tỵ. Nhưng bây giờ tình huống thực mơ hồ.

      Đôi tình lữ ban đầu có nửa còn lại khác của mình, mọi người cảm thán sắp có trò hay để xem, nên trái lại ai gì, chỉ lẳng lặng đứng đó quan sát.

      Trái lại lúc này Lâm Hân ra: "Ai nha, sao mọi người vẫn đứng ở chỗ này, còn mau vào?”

      Vì vậy Sồ Vi cũng tới giảng hòa. "An, chúng ta mau vào thôi, đứng ở đây làm trở ngại người khác.”

      An Tịnh nghe như vậy, sắc mặt mới tốt lên chút. Bây giờ quá nhiều người đứng đây, có chuyện gì gọi là bí mật, giải quyết gọn gẽ.

      “Vậy tốt, chúng ta vào thôi.” xong, An Tịnh trực tiếp qua người Bảo Bảo, ngờ đến nhìn cũng chưa từng nhìn lấy cái.

      Bảo Bảo trận hoảng hốt, bọn họ cũng tiến vào.

      “Bảo Bảo, bây giờ còn nữa ?”

      Bảo Bảo mơ mơ màng màng nhìn Mặc Đằng Phi, giống như biết gì.

      Mặc Đằng Phi thấy bộ dáng này của Bảo Bảo cũng biết vẫn có điểm để ý An Tịnh, vì vậy cũng quan tâm đến ý kiến của trực tiếp kéo vào.

      Người ở đây vừa nhìn thấy bọn họ tiến vào bèn vây lại, nhưng trái lại, đại đa số chỉ đứng bên Bảo Bảo. Dù sao bên kia chính là mỹ nữ khiến người mặc cảm. Đại mỹ nữ đó. Nhưng Bảo Bảo giống vậy. Phải biết rằng Mặc Đằng Phi cũng kém An Tịnh, nhìn thân hàng hiệu là biết, toàn thân cao thấp tuyệt đối vượt qua năm con số. Hơn nữa có mấy cũng nhận ra Mặc Đằng Phi. Mà Bảo Bảo, so sánh với kia, ràng Bảo Bảo có vẻ dế đối phó. Nhưng thực hiểu, ại sao những người đàn ông ưu tú như vậy đều thích bảo Bảo chứ?”

      Vì vậy đám nữ giới liền thừa cơ vây lại, còn đặc biệt đẩy Bảo Bảo ra rồi. Bên kia toàn bộ đều là nam sinh, những người đó cũng hận thể đẩy An Tịnh ra, trái lại An Tịnh lịa thỏa nguyện bọn họ, tự động ra ngoài.

      Mà Mặc Đằng Phi vốn sau khi Bảo Bảo bị đẩy ra hồi lâu mới phát thấy đâi, vừa định ra lại phát An Tịnh lại xông tới bên này, nhìn phương hướng An Tịnh tới, Mặc Đằng Phi liếc mắt nhìn thấy Bảo Bảo. Ha ha, còn nghĩ sao cậu ta tức giận như vậy, còn dẫn theo đại mỹ nữ xinh đẹp thế kia, hóa ra là có chủ ý này. Thôi, trước hết cứ cho cậu ta chút ngon ngọt . Nghĩ vậy, Mặc Đằng Phi lại xoay người chu toàn cho mấy kia.

      Bên này, Bảo Bảo vốn bị đẩy ra đành ngồi xuống ngồi uống nước trái cây. cảm thấy rất buồn bực, nghĩ, có thể là bởi vì Mặc Đằng Phi để ý đến thôi. Nghĩ nghĩ lại, ánh mắt lại tự chủ được nhìn về phía An Tịnh. nhìn còn đỡ, vừa nhìn giật mình, ngờ lại thấy An Tịnh khí thế vội vàng về phía . Dụi dụi con mắt nhìn kỹ lại! Quác… Có phải vậy. Nhất thời cảm xúc của Bảo Bảo tụt xuống thấp.

      ra lúc này An Tịnh tới bên cạnh Bảo Bảo, nhưng Bảo Bảo lại hoàn toàn chú ý đến.

      Nhìn chung quanh chút, hoàn toàn có ai chú ý tới bên này. Hít sâu hơi, An Tịnh nhịn xuống xúc động muốn lập tức ôm lấy người trước mắt. Vừa định chuyện với Bảo Bảo, biết làm sao, lại có người chú ý tới bên này.

      “Mau nhìn xem! An Tịnh ở đâu?!” Giọng này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều nhìn về phía này. Thấy ngờ bên cạnh An Tịnh lại có ai, rất nhiều muốn lập tức xông tới.

      An Tịnh vừa thấy, trong lòng thầm tiếng được! Cái gì cũng mặc, trực tiếp kéo Bảo Bảo lên, sau đó nhanh chóng kéo !

      Cảm xúc Bảo Bảo vốn xuống thấp, ngờ bị người kéo lên. Nhìn lại, là An Tịnh ! Mà An Tịnh cũng cho Bảo Bảo cơ hội phản ứng, trực tiếp kéo . Trái lại Bảo Bảo có gì kháng cự, lại còn rất phối hợp chạy trốn cùng An Tịnh!

      Toàn bộ người ở đây đều kinh hãi! Bọn họ, phải chi tay rồi sao?

      Trong lúc bất chợt, Bảo Bảo cảm thấy, giống như lại trở về ban đầu cảnh tượng lúc ban đầu khi ở cạnh An Tịnh. Trong lòng chợt dâng lên cỗ sóng nhiệt, quãng thời gian ba năm dường như biến mất ngay trước mặt Bảo Bảo. tâm tình suy sụp vừa rồi cũng biến mất tung vô ảnh rồi!

      An Tịnh kéo Bảo Bảo chạy , sau đó lại nhét vào trong xe mình, trước tiếp nổ máy. Nhưng dọc theo đường , An Tịnh lại với câu nào.

      Bảo Bảo cho rằng, An Tịnh chắc hẳn còn tức giận, hơn nữa lại là giận . Bảo Bảo thực hiểu rổi, rốt cuộc tại sao lại giận , làm gì có thời gian chọc giận chứ. Bây giờ An Tịnh định gì, Bảo Bảo cũng dám chuyện với , cũng dám hỏi định dẫn đến chỗ nào.

      Vì vậy, hai người cứ đường trầm mặc như vậy…

      An Tịnh trực tiếp liền dẫn Bảo Bảo tới khách sạn ở, còn lời nào, trực tiếp kéo Bảo Bảo xuống.

      Bảo Bảo dù gì cũng là người có IQ, nam nữ sao có thể buổi tối khách sạn được đây?

      “An, An, An Tịnh , người cái này định dẫn mình đâu?” Bảo Bảo nỗ lực duy trì bình tĩnh, nhưng ràng có ích gì, lời ra đều có chút lắp bắp.

      An Tịnh liếc Bảo Bảo cái, còn chẳng hề câu.

      Nhưng bây giờ Bảo Bảo hoàn toàn có dũng khí tiếp tục hỏi, thực ra An Tịnh quá mức dọa người. Cũng biết tại sao, cực kỳ sợ An Tịnh.

      đường trầm mặc, cho đến khi An Tịnh dẫn đến phòng mình.

      trực tiếp kéo Bảo Bảo tới phòng tắm.

      “An Tịnh , rốt cuộc cậu muốn làm gì mình?” Bảo Bảo lấy hai tay che ngực.

      “Giúp em gội đầu.”

      Bảo Bảo hóa đá rồi...

      Tất cả tế bào não suốt đường đều uổng phí.

      An Tịnh gì thêm, cứ như vậy kéo Bảo Bảo tới, sau đó gội đầu cho .

      An Tịnh vẫn dùng sức chà rồi chà, chà đến nỗi Bảo Bảo buồn ngủ. Rốt cuộc làm xong chưa vậy.

      “An Tịnh , đủ chưa. gội 4 lần rồi.” Bảo Bảo rất buồn bã.

      Làm sao đủ được chứ, chỉ cần nghĩ tới tay Mặc Đằng Phi sờ qua tóc Bảo Bảo, An Tịnh liền hận thể gội thêm mấy lần nữa! Vì vậy lại gội thêm hai lần nữa, mới thả Bảo Bảo. ra

      Lúc này toàn thân Bảo Bảo cũng ướt hết, An Tịnh thực phúc hậu.

      Nhìn lại Bảo Bảo và bản thân, An Tịnh lấy bộ áo tắm cho Bảo Bảo. “ tắm.”

      Bảo Bảo yên lặng nhận lấy bộ áo tắm kia, sau đó yên lặng tắm. Bây giờ cảm thấy, An Tịnh cũng làm gì

      Mà An Tịnh lại đứng chờ ở ngoài cửa. nghĩ, ban đầu khí giữa bọn họ phải như thế.

      Nghe thanh Bảo Bảo tắm, An Tịnh nhất thời buông lỏng.

      Dù thế nào nữa trở lại, tất cả vấn đề đều phải là vấn đề.

      Nhưng bây giờ, An Tịnh cảm thấy trái tim bắt đầu ùm ùm nhảy. Bảo Bảo tắm bên trong. \(^o^)/
      Last edited: 27/11/15
      Haruka.Me0, sanone2112garan2602 thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,130
      Được thích:
      12,928
      Chương 17
      Edit: Huong August

      Trong phòng, hai người mặc áo tắm ngồi xếp bằng giường lớn King size.

      An Tịnh cảm thấy, cần phải ràng với Bảo Bảo chút.

      “Lúc nãy em Mặc Đằng Phi là bạn trai em, đúng ? ” Giọng được ép rất thấp.

      “…Ừ…”

      “Tại sao em lại cùng với ta? Em thích ta?” Giọng ép thấp hơn.

      “…”

      chuyện , thành thành cho biết!”

      Bảo Bảo rất uất ức: “ phải cậu phải tìm bạn trai có thể so sánh với cậu ư, tìm được rồi, cũng sai biệt lắm.”

      “Em tên cá mực Mặc Đằng Phi kia tốt hơn ?!” Giọng điệu mười phần uy hiếp.

      Bảo Bảo lén lút nhìn An Tịnh : “Mình ấy tốt hơn cậu.”

      Nhiệt độ ấm lên.

      “Nhưng cũng kém là bao.”

      khí lập tức lạnh xuống.”Chu Bảo Bảo, vậy theo ý em tốt hay ta tốt?!”

      “ >_< sao cậu phải nhất quyết truy cứu chuyện này làm gì!”

      An Tịnh nổi giận, vốn trong lòng , Mặc Đằng Phi kém nhiều lắm. Bây giờ, trong suy nghĩ của An Tịnh, Mặc Đằng Phi còn chẳng bằng ngón chân của ! Sao Bảo Bảo lại so sánh ngón chân với cơ thể toàn vẹn chứ? tinh mắt rồi! (╰_╯)

      An Tịnh thở hơi dài, dùng sức để mình bình tĩnh lại.

      “Chu Bảo Bảo, em muốn vượt tường sao?”

      “0.0, gì cơ, vượt… vượt… vượt tường? Mình vượt tường lúc nào!”

      “Hừ~” An Tịnh cười lạnh tiếng. “Chẳng lẽ em quên mất, trước kia chúng ta có kết giao với nhau.”

      Nhất thời Bảo Bảo trợn to hai mắt.

      rồi chia tay sao? em tìm người khác sao? em được phép vượt tường sau lưng sao?”

      có... .” Đầu Bảo Bảo bắt đầu loạn hết lên.

      “Vậy em xem, có phải em vượt tường ?”

      “Phải ...” Đầu óc Bảo Bảo hoàn toàn biến thành bột nhão rồi.

      An Tịnh nghe vậy trong lòng thăng bằng, tệ, trẻ con dễ dạy.

      “Vậy em xem, có phải em nên chia tay với Mặc Đằng Phi?”

      “Phải... Mà đúng!” Bảo Bảo đột nhiên phục hồi tinh thần lại. “ ràng trước kia chúng ta chỉ là giả vờ lui tới! Cậu còn giúp mình định ra tiêu chuẩn tìm bạn trai nữa!” Lại , nghĩ đến điều này, Bảo Bảo hận đến nghiến răng.

      “Vất vả lắm mình mới tìm được Mặc Đằng Phi phù hợp tiêu chuẩn, muốn lui tới với ấy, nhưng tuyệt đối chia tay như vậy được!” Thái độ Bảo Bảo rất kiên quyết!

      “…”

      “Còn nữa, đến điều này mình rất tức giận! Cậu cố ý khiến mình tìm được bạn trai, đúng ? Bây giờ khó khăn lắm mới tìm được Mặc Đằng Phi, cậu còn muốn mình chia tay với ấy! Mình biết rồi, cậu cố ý biến mình thành ế, đúng ?”

      “Bại hoại! ! ! >_<“

      xong, Bảo Bảo đứng dậy khỏi giường. Sau đó dùng tay chỉ vào An Tịnh : “Cậu xem, có phải cậu có lòng riêng phải ? Vậy chắc chắn cậu còn có mưu ghê tởm hơn nữa!”

      An Tịnh kỳ quái, ngay cả đồ ngốc Bảo Bảo, sao có thể biết có tính toán riêng được chứ?

      “Là ai với em?”

      “Có phải cậu thừa nhận hay ? ràng cậu có loại mưu này!”

      “Rốt cuộc là ai ?!”

      Bảo Bảo đột nhiên mất hết khí thế, vì vậy thành : “Là Hân Hân….”

      Hô~

      Biết ngay mà, với đầu óc của Bảo Bảo sao có thể đoạn được suy nghĩ của chứ. Chuyện này hẳn là Lâm Hân gây chuyện, nếu phải tại ấy, cũng gây ra nhiều chuyện như vậy. Hừ, lúc này phải thu thập cả hai người mới được.

      “Dù sao chính cậu có suy nghĩ xấu xa gì đó đúng ?”

      An Tịnh lạnh lùng nhìn Bảo Bảo.”Em cảm thấy, nữ bộc có tư cách chất vấn chủ nhân sao?”

      “! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !”
      Last edited: 27/11/15
      Haruka.Me0, sanone2112, garan26022 others thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :