1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại] Heo con say giấc - Đại Hủy (Chương 48/48+7NT) Hoàn chính văn UP NT4

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Ngoại truyện ②

      Edit: Huong August

      Tiểu Bảo ra đời được tuần lễ, mà Bảo Bảo cũng sớm vứt An Tịnh tới Trảo Oa quốc. Đối với tồn tại của An Tịnh quả thực làm như thấy. Hết cách rồi, phải nhìn , mà là vốn có thời gian chú ý đến .

      Mặc dù Tiểu Bảo rất biết điều, nhưng vẫn còn là trẻ mới sinh, chuyện gì cũng tránh khỏi phiền toái. Bảo Bảo lại là tay mới, đừng chú ý tới An Tịnh, ngay cả mình cũng lo được. Thực ra mẹ An và mẹ Bảo đều muốn đến giúp , nhưng Bảo Bảo lại muốn cố gắng tự mình chăm sóc bé. cho rằng phải ở cạnh Bảo Bảo từ , lớn lên mới có thể thân cận với mẹ, cho dù bây giờ bé chưa ý thức được gì…

      Cho dù thế nào, trong khoảng thời gian này An Tịnh trôi qua phi thường bi tráng. Từ khi gặp Bảo Bảo cũng chưa từng biệt khuất như vậy. An Tịnh oán niệm nhìn Tiểu Bảo trong ngực Bảo Bảo.

      “Bảo Bảo, chúng ta nên đặt tên chữ cho nó.” chịu nổi loại bỏ rơi này của Bảo Bảo, An Tịnh cảm thấy hay là mình chủ động xuất kích tương đối khá.

      Quả nhiên, nghe được chuyện này, Bảo Bảo lập tức hăng hái. “Ôi , em quả thực vội đến hồ đồ rồi, chúng mình còn chưa đặt tên chữ cho con đâu. Trước kia mẹ An và mẹ Bảo chẳng phải lấy nhiều tên ư, chúng ta cứ chọn trong số đó là được.”

      bao lâu rồi mới chính thức với câu như vậy, hay là bởi vì thằng nhóc thối kia. Bây giờ cứ thấy trong lòng là lạ, sao lại cảm thấy ăn dấm của chính con trai mình thế này.

      cần, vừa nghĩ tới cái tên.”

      “Tên gì?” ra Bảo Bảo cũng tương đối hi vọng tự mình đặt tên.

      Cuối cùng khóe miệng An Tịnh cũng lần nữa lên nét cười. “An Khê, như thế nào.”

      “An Tức (*yên giấc ngàn thu*)! An Tịnh, thực hiền hậu, tại sao có thể đặt tên này cho Tiểu Bảo!” Bảo Bảo ôm Tiểu Bảo căm tức nhìn An Tịnh.

      (*) An Tức: [][] – “Tức”: yên giấc ngàn thu
      An Khê: [][] – “Khê”: suối
      Editor: Đọc chỗ này nhìn được cười sặc sụa

      An Tịnh liếc mắt, “ là tam thủy ‘Khê’, suối, phải ‘Tức’, yên nghỉ.” Sợ Bảo Bảo con hiểu, An Tịnh tùy tiện cầm trang giấy viết chữ “Khê” to.

      Biết phải là từ đó, Bảo Bảo thoáng bình tĩnh chút, nhưng đọc lên lại thấy gì đó đúng! “An Tịnh, tại sao lại muốn gọi An Khê chứ?”

      là chữ ‘Tịnh’, nhị thủy, nó là con , phải tam thủy mới đúng.”

      Bảo Bảo gật đầu bày tỏ hiểu, nhưng tại sao nhất định phải gọi An Khê? “An Tịnh, phải cảm thấy, An Khê An Khê, nghe rất giống yên nghỉ ư? là khó nghe chết được. . .”

      “Đó là vì em nghĩ sai lệch. Khê, suối, là nước suối, sạch thuần khiết, hơn nữa vĩnh viễn dừng lại, đây cũng là loại tượng trưng cho tinh thần. Vĩnh bất ngôn khí.” Trời mới biết, nghĩ như vậy? giỡn, làm sao có thể! ra đơn giản chính là ý tại mặt chữ, nhưng là người bình thường ai suy nghĩ nhiều như vậy a. Dĩ nhiên, có thể cũng có chút ý tứ ở bên trong, dù sao cũng là con trai , đúng ?

      Bảo Bảo bừng tỉnh hiểu ra, ra là An Tịnh là vì tốt cho Tiểu Bảo. ngờ lại trách nhầm An Tịnh! Bảo Bảo cảm thấy có chút ngượng ngùng, “An Tịnh, xin lỗi. . . Vừa rồi nên như vậy.”

      An Tịnh liếc mắt nhìn Bảo Bảo, sau đó : “ quen rồi.”

      Lần này Bảo Bảo cảm thấy càng khó xử, gần đây có vẻ như, có vẻ như có chút coi An Tịnh.

      “An Tịnh, đó là con trai . . .”

      biết, em muốn trèo tường cũng có người nhận.”

      “. . .” Bảo Bảo cảm giác mình bị đả kích.

      Được rồi, ai bảo lỗi là do chứ. Thôi, đại nhân đại lượng, cần so đo với . Làm xong công tác tự tưởng cho mình, Bảo Bảo tiếp tục chân chó lấy lòng An Tịnh. “An Tịnh, sau này Tiểu Bảo gọi An Khê vậy.”

      Nghe thấy Bảo Bảo đồng ý, trong lòng An Tịnh nhất thời hồi hộp. tệ, lời của vẫn có trọng lượng chứ sao. Mặc dù trong lòng vui mừng, nhưng An Tịnh hề biểu ra chút nào. Ngược lại bộ mặt “Đây là đương nhiên.” Bảo Bảo lại buồn bực, sao lại cảm thấy hình như mình làm cái gì đúng vậy chứ?

      Với bộ óc này của Bảo Bảo, khi An Tịnh ra An Khê mà nghĩ đến nghỉ ngơi là rất tốt rồi. Nếu lại trông cậy vào đầu óc có thể linh quang chút, trừ phi mổ đầu , khai thông thời gian mới được.

      Sau đó, An Tịnh rất tốc độ khai tên An Khê vào sổ hộ khẩu. Vì vậy, bé trai còn bọc trong tã lót của chúng ta hoa hoa lệ lệ bị ba nó đặt cho cái tên là An Khê rồi. Chuyện này dẫn đến hậu quả là sau này, lần nào An Khê cũng lấy chuyện cái tên ra để uy hiếp Bảo Bảo, dĩ nhiên, đây là chuyện của rất lâu, rất lâu sau.

      Có người , con là người tình của cha từ kiếp trước, cái trai là người tình kiếp trước của mẹ. An Tịnh cảm thấy những lời này chính là chân lý. Nếu phải nhìn thấy con trai còn , An Tịnh làm sao có thể tha thứ cho chuyện con trai ngày 24 giờ cứ quấn quýt lấy Bảo Bảo buông. Ngay cả cũng chen chân vào được, thực quá đáng!

      “An Tịnh, ăn dấm con trai mình rồi hả?” Ba An đùa giỡn nhìn An Tịnh, nhìn ánh mắt phun lửa của An Tịnh nhắm vào bảo bối trong ngực Bảo Bảo, là hâm mộ, là ghen tỵ? Hay là hai cái đều có.

      An Tịnh lạnh lùng nhìn ba An cái, cũng lời nào. Chính là ghen đấy, sao nào, có ai quy định được ăn dấm với con mình chứ.

      “An Tịnh, lúc con vừa mới sinh, ba đối xử với con chỉ có hơn chứ kém nha.” Vỗ vỗ vai An Tịnh, ba An tiếp tục : “Khoảng thời gian đó trong mắt mẹ con, trong lòng mẹ con cũng chỉ có con, ba vẫn luôn ở bên cạnh mẹ con còn hỏi ba sao ba lại ở đó. Sau khi hỏi xong lại coi ai ra gì tiếp tục chăm sóc con.”

      An Tịnh đồng tình nhìn ba An, tối thiểu Bảo Bảo bây giờ lúc nhìn cũng triệt để như thế. A phi phi phi, cái này có cái gì hay mà kiêu ngạo!

      “Con biết ba giải quyết như thế nào ?” khuôn mặt ba An lên tia giảo hoạt.

      “Giải quyết như thế nào?” An Tịnh biết tính mẹ An, cố chấp, mấy chục con bò gắng sức cũng kéo về được. Nếu ngay cả mẹ An cũng có thể giải quyết xong xuôi, với Bảo Bảo lại càng dễ dàng xử lý.

      “Đối với con tốt, đối với con tốt đến nỗi bỏ qua mẹ con.”
      Last edited by a moderator: 18/2/16
      xixon thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Ngoại truyện ③: “Heo, em.”

      Edit: Huong August



      ăn dấm An Khê, chẳng lẽ thể để Bảo Bảo cũng ăn dấm ư? Ba An chính là muốn điều này. Sau khi nghĩ thông suốt, tâm tình An Tịnh lập tức tốt hẳn. Chỉ cần Bảo Bảo còn có cảm tình với , nhất định có cảm giác. Hừ, ai bảo đối với như vậy, về phần thằng nhóc thối kia, trước tiên cứ mặc kệ .

      Thi hành dựa theo kế hoạch, có thể An Tịnh đối với An Khê vô cùng tốt. Bảo Bảo nghiêm trọng hoài nghi An Tịnh hẳn là bị người ngoài hành tinh bám vào người hoặc bị xe đụng nên đổi tính? đúng, thấy thân thể An Tịnh có vấn đề gì mà.

      Bảo Bảo cảm thấy An Tịnh gần đây rất khác thường, quá khác thường. Nếu như trước kia, An Tịnh đối với An Khê mặn nhạt, có thể hề có nhiều chú ý. Nhưng bây giờ lại khác, có chuyện gì lại ôm An Khê, ngoài chuyện cho bé bú sữa thể làm thay, những chuyện khác hầu như đều được xử lý, ngủ, thay quần áo, thay tã,.. bây giờ Bảo Bảo mới biết, ra An Tịnh còn có đặc tính cha hiền!

      hai ngày Bảo Bảo còn hoài nghi An Tịnh, nhưng sau đó lại chầm chậm quen thuộc, càng về sau lại càng cảm thấy được bình thường. Bởi vì ngờ Bảo Bảo phát An Tịnh để ý tới nữa! Trước kia có rất ít khi để ý đến , bây giờ lại là rất ít khi để ý đến . Đại đa số thời gian đều là ở đó chuyện với An Tịnh, ra chính là tự độc thoại. Thời điểm An Tịnh có tâm tình tốt mới có thể đáp lại hai từ.

      Thấy An Khê bị An Tịnh chọc vui mừng, Bảo Bảo bình tĩnh. phải con trai với mẹ thân thiết nhiều hơn ư, sao bây giờ lại trái ngược như thế?

      ra lúc vừa mới bắt đầu An Tịnh cũng cảm thấy thoải mái, nhưng may là học ít lớp làm mẹ dạy con. Mặc dù thực chiến và diễn tập khác nhau , nhưng cũng may khác biệt cũng lớn, có thể ứng phó. thời gian sau, An Tịnh đột nhiên cảm thấy ra An Khê cũng đáng ghét như vậy, nhất là khi nhìn thấy ánh mắt oán phụ của Bảo Bảo, tâm lí An Tịnh phải là vô cùng tốt, kế đó, lại càng thích An Khê thêm ba phần.

      chứng minh, nhẫn nại của Bảo Bảo quả cực kỳ dũng mãnh. nhịn tới tháng mới chạy tới hỏi . tháng đó! Nhớ ngày đó cả tuần mà cũng chịu nổi, ngờ lại chịn được đến 1 tháng, điều này chứng minh điều gì? Là nhẫn nại của quá mạnh, hay là. . . trong lòng , thực ra cũng chẳng là gì cả?

      ra đó chỉ là nhảm, Bảo Bảo có thể nhịn tháng đương nhiên là bởi vì ai đó trước mặt kia, bằng làm sao có thể ở bên cạnh An Tịnh lâu như vậy đây? Bảo Bảo thủy chung tin rằng, nhịn rồi nhịn, ngày nào đó biến thành Ninja rùa! Đây chính là tín niệm mà kiên trì!

      “An Tịnh, gần đây để ý đến em. . .” Bảo Bảo rất ai oán nhìn An Tịnh.

      An Tịnh tiếp tục trêu chọc An Khê trong tay, nhóc này biết cười rồi, mấy ngày trước vừa cười với xong. “ rảnh.”

      Bảo Bảo chịu đả kích lớn, rảnh, lại còn mình rảnh! “An Tịnh, có phải thích em hay . . .”

      An Tịnh dừng việc trêu chọc An Khê trong tay, đặt bé vào chiếc nôi bên cạnh, nhàng lắc lư. “Sao lại hỏi như thế.”

      Phải mới vừa rồi Bảo Bảo chỉ hi vọng được An Tịnh chú ý, bây giờ tính chất hoàn toàn thay đổi. “Chính là, chính là để ý tới em, chỉ thích An Khê!” Quyệt miệng, giọng Bảo Bảo vô cùng uất ức.

      “Nó là con trai em.”

      “Em biết, em nghĩ có muốn trèo tường cũng có người nhận.” Mới vừa xong câu đó Bảo Bảo cảm thấy có cái gì đúng, đây chẳng phải là câu của An Tịnh 1 tháng trước ư. ngờ bây giờ chuyện lại thay đổi. thể nào, sao lại lại câu của chứ? Bảo Bảo nhất thời khóc ra nước mắt.

      Trong bụng An Tịnh sớm cười nghiêng ngả, nhưng cố tình mặt còn tỏ ra lạnh lùng. An Tịnh sợ có ngày phải nén cười đến nội thương.

      phải thích em.”

      “Cái. . . cái gì?” Bảo Bảo cảm thấy lỗ tai mình đột nhiên .

      , phải thích em.”

      “An, An Tịnh, . . . tỏ tình với em ư?” Hai mắt Bảo Bảo lấp lánh nhìn An Tịnh.

      “. . .”

      Thấy An Tịnh vẫn trả lời, ánh mắt Bảo Bảo dần dần ảm đảm.

      “An Tịnh, có phải chỉ vì Tiểu Bảo nên mới muốn kết hôn với em.”

      An Tịnh kinh ngạc nhìn Bảo Bảo, tại sao có thể có loại ý nghĩ này. “Tại sao nghĩ như vậy?”

      “Chúng ta có hôn lễ, người khác cũng biết chúng ta ở cùng nhau. Sau này ly hôn cũng dễ dàng. Bây giờ vì An Khê, đều để ý tới em.” Bảo Bảo ảm đạm ra suy nghĩ của mình từ lâu tới nay.

      An Tịnh dừng đẩy nôi, phen ôm chầm lấy Bảo Bảo, mạnh mẽ ôm vào trong ngực.

      “Em. . . đồ đầu heo! Em có đầu óc đành, ngay cả tâm cũng có sao?!”

      “Em đần đấy, sao nào? Chẳng phải có thể tìm mấy thông minh ư! Ninh Thanh cũng tệ.”

      Phốc ~ lại còn nghĩ tới Ninh Thanh, phải biết, sớm vứt chuyện này ra khỏi đầu.

      “Ninh Thanh là em họ .”

      Bảo Bảo khiếp sợ nhìn An Tịnh, An Tịnh trịnh trọng gật đầu cái.

      “Ban đầu là bởi vì mẹ An thích náo nhiệt, cho nên mới kéo Ninh Thanh dính vào chuyện đó.”

      Chẳng trách được, từ lớn lên, An Tịnh đều thích ở bên cạnh theo , đều là vì vậy ư.

      “Vậy sao sớm cho em biết!” Bảo Bảo bày tỏ tức giận.

      “Em cũng đâu có hỏi.”

      “. . .” Được rồi, quả chưa từng hỏi.

      An Tịnh lại lần nữa ôm Bảo Bảo vào lòng, tiếp tục : “Heo, người toàn thế giới đều nhìn ra em, sao chính em lại nhìn ra được chứ?” An Tịnh ràng cảm thấy người trong ngực cứng đờ.

      An Tịnh, mới vừa là “”, phải “Thích”?

      “An Tịnh, vừa gì? Có thể lặp lại lần nữa hay ?” Bảo Bảo nắm chặt cổ áo An Tịnh.

      Khẽ cười, An Tịnh lại nữa : “Heo, em.”
      Last edited by a moderator: 18/2/16
      garan2602lunalovegood thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Ngoại truyện ④

      Edit: Huong August

      Kể từ ngày đó về sau, có thể là Bảo Bảo ngày ngày đắc ý. Suốt ngày có chuyện gì cứ nhìn An Tịnh cười khúc khích, có chuyện gì cứ nhìn An Tịnh cười khúc khích. Cả người ngày nào cũng vui phơi phới.

      Sau lần đó, Bảo Bảo gắng sức cầu An Tịnh lại những lời đó lần nữa, nhưng chỉ đổi lại ánh mắt xem thường của An Tịnh. ra Bảo Bảo sớm bóp cổ tay, biết vậy lấy điện thoại ghi lại. Như vậy có tể ngày ngày nghe. Dĩ nhiên, nế như có bản sao tồn tại, An Tịnh sớm để nó tồn tại.

      Cho dù thế nào, Bảo Bảo đành nuốt trở về. Dù sao Bảo Bảo cũng dám bỏ lại An Tịnh chạy trốn lần nữa. Nhưng đối với bạn An Khê, đó cũng là thể chối cãi.

      Công bằng mà , hẳn là tốt hơn nhiều, nhưng vẫn có chút thoải mái. Cảm thấy Bảo Bảo còn quan tâm An Khê hơn nhiều? (Bảo Bảo: nhảm, bé là trẻ con, con nít, hiểu ?

      Nhưng dầu gì cũng là con trai mình, An Tịnh nhìn An Khê thuận mắt hơn trước. Cơ mà thuận mắt là chuyện,có muốn trừng trị nhóc hay lại là chuyện khác. Dựa vào tháng bị “bỏ rơi”, An Tịnh thể nào bỏ qua được.

      tại vẫn chưa nghĩ ra cách trừng trị nhóc. Nặng quá, dù gì cũng là con trai của và Bảo Bảo, quá, lại đạt hiệu quả. Hơn nữa, quan trọng nhất là, Bảo Bảo vốn thể rời bỏ , nếu ném nhóc cho ông bà nội hoặc ông bà ngoại, khẳng định Bảo Bảo vui.

      Bây giờ An Tịnh cũng rất phiền não, bên này bọn họ cũng muốn cướp mang An Khê về, bên kia Bảo Bảo lại chịu buông tay. An Tịnh như nhân bánh quy, bị kẹp giữa hai bên. Suy nghĩ chút, quyết định, vẫn nên ném cho ba mẹ. Nếu như vậy, vấn đề chính
      [​IMG]
      garan2602 thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :