1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại] Heo con say giấc - Đại Hủy (Chương 48/48+7NT) Hoàn chính văn UP NT4

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,130
      Được thích:
      12,928
      Chương 45

      Edit: Huong August

      Bảo Bảo vừa xuống lầu ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, lập tức ném vấn đề của An Tịnh ra sau đầu. Bảo Bảo thấy được cái đùi gà to bàn, vọt tới nhét vào trong miệng.

      Ưmh, là quá ngon! Bảo Bảo lập tức cảm động đến lệ nóng doanh tròng, ngày nào cũng có đồ ăn ngon quá hạnh phúc ~~

      lúc Bảo Bảo ăn ngốn nghiến, phát ra ngồi bên cạnh là người đàn ông. Bảo Bảo chỉ liếc qua cái lại chuyên tâm ăn, “An Tịnh, sao xuống nhanh vậy, còn thay cả quần áo nữa.” Bảo Bảo cảm thán với tốc độ kinh người của An Tịnh.

      An Tịnh? Người đàn ông khẽ mỉm cười: “Ăn chậm chút, như vậy rất dễ nghẹn.”

      “Ưmh, thay xong quần áo thậm chí giọng cũng thay đổi.” Tốc độ của Bảo Bảo vẫn như cũ, miệng vẫn nhịn được .

      “Chu Bảo Bảo, rửa tay chưa?! ngờ cứ như thế chạy tới ăn!” Nơi cầu thang truyền đến giọng thở hổn hển của An Tịnh.

      “An Tịnh, sao lại ở đây, vừa rồi phải vẫn còn ở…” Bảo Bảo sững sờ quay đầu lại, người vừa rồi phải An Tịnh!

      Nhưng, ngoại hình hai người là giống! Tuy vậy người đàn ông nhìn giống An Tịnh xem ra có mùi vị thành thục sức quyến rũ của đàn ông trưởng thành, mặc dù thoạt nhìn giống An Tịnh, nhưng hai người hoàn toàn cùng phong cách. Bảo Bảo nghiêng đầu khó hiểu nhìn người đàn ông kia.

      An Tịnh tới vỗ vào đầu Bảo Bảo cái, “Nhìn cái gì, đó là ba .”

      Bảo Bảo lập tức tỉnh ngộ, “Chẳng trách em thấy ngoại hình hai người lại giống nhau đến vậy.”

      An Tịnh liếc Bảo Bảo cái, nhìn đùi gà cỡ bự vẫn bị chộp trong tay như cũ. “Vậy đến cùng là em rửa cái móng heo này hay chưa.”

      “Rửa chút rồi.” Bảo Bảo lấy lòng đưa tay khác tới trước mặt An Tịnh.

      “Khụ khụ~” Ba An nhàng ho khan.

      Lúc này Bảo Bảo mới phát ra bên cạnh có người vừa bị bỏ quên. Orz... Đây chính là bố chồng trong truyền thuyết? chút cũng giống chân gà bự trong tay , thực mặt mũi gặp người ┬_┬

      Bảo Bảo rất đà điểu vùi mặt vào trong ngực An Tịnh. An Tịnh lập tức biết suy nghĩ gì, đến nỗi vậy à, phải là người chuyên ném ư, bình thường cũng ít lần như vậy. Nghĩ nghĩ, An Tịnh vẫn dẫn Bảo Bảo tới chỗ ngồi.

      “Ba.”

      “Đây là…”

      “Vợ con, mẹ của con con.”

      Hai mắt An Ba lập tức tỏa ánh sáng nhìn bụng Bảo Bảo.

      Nghe thấy An Tịnh như vậy, đùi gà bự trong tay Bảo Bảo thiếu chút nữa rơi mất, cái gì vậy chứ. Dưới cái nhìn nhiệt tình chăm chú của ba An, Bảo Bảo khỏi co chặt bụng

      “Co bụng lại như vậy đè ép đứa bé.” Ba An nhíu mày.

      phải, con vốn …”

      “Nhanh.” An Tịnh thấy vậy, nhịn được ngăn Bảo Bảo.

      “Còn có mà…” Ba An cảm thấy hơi thất vọng.

      Lúc này mẹ An cũng tới.”An Tịnh, mẹ còn nhiều hình chưa có chụp! Mới mượn lát mà con tới đòi người rồi.” Mẹ An thấy An Tịnh, nhịn được oán trách.

      An Tịnh liếc cái, thay đổi : “ phải lát, là hơn nửa ngày. thấy ấy đều bị đói thành như vậy rồi ư.”

      Vì vậy, chân gà bự trong tay Bảo Bảo lại lần nữa nhận được cái nhìn chăm chú của mọi người.

      Bảo Bảo rơi lệ rồi, trong lòng tự mắng mình vô số lần, mày thực tham ăn!

      “Bọn nó cũng phải là chỉ ở lại ngày, nhanh ăn cơm .”

      Mẹ An nghĩ cũng phải, đây là vợ nó. Về sau có rất nhiều cơ hội, trong lòng nhất thời lâng lâng.

      Lần này cuối cùng Bảo Bảo cũng ngoan, học mọi người ăn uống rất thùy mị. Chẳng qua, thực ra lúc này giả trang thục nữ cũng có ích gì. Được rồi, ít nhất là trong lòng có thể an ủi chút.

      Thấy Bảo Bảo ăn gần xong, An Tịnh vuốt đầu : “Ăn no chưa?”

      Bảo Bảo gật đầu.

      “Buổi chiều còn muốn chơi đâu ?”

      Bảo Bảo lắc đầu cái, ăn no lại cảm thấy muốn ngủ.

      tắm trước .” An Tịnh dắt Bảo Bảo, “Chúng ta lên trước.”

      đợi câu trả lời của mấy người còn lại, An Tịnh trực tiếp mang Bảo Bảo .

      Mẹ An giật mình nhìn bóng lưng rời của An Tịnh và Bảo Bảo. Cái đó… thằng nhóc tính khí thối và chàng ôn hòa khi nãy đều là con trai bà?! Đừng là mẹ An, chính là ba An cũng cảm thấy kinh ngạc.

      Mặc dù trước mặt bọn họ kiềm chế tính cách chút, nhưng chỉ khá hơn người ngoài chút mà thôi. Mẹ An ngờ An Tịnh còn có mặt ôn hòa như vậy. Quả nhiên là trai lớn 18, càng lớn càng xa mẹ. Nghĩ tới đây, mẹ An hung hăng trợn mắt nhìn ba An cái. Nhớ ngày đó quan hệ giữa bà và An Tịnh vẫn đủ tốt, chính là ông làm hỏng đấy!

      Ba An nhận lấy ánh mắt tức giận của mẹ An, cảm thấy rất vô tội, điều này thể toàn trách ông được. Ông thừa nhận ban đầu đưa An Tịnh đến nhà bà nội là có nguyên nhân riêng ở trong, nhưng nhân tố quan trọng nhất vẫn là vì bà mà, nếu phải ngày ngày An Tịnh bị bà quấn lấy như vậy, An Tịnh cũng muốn đâu. Ông chỉ thuận theo mong muốn của nó mà thôi.

      Bảo Bảo vừa ngã xuống giường ngủ mất rồi. Vốn ở máy bay cũng rất mệt mỏi, bây giờ lại giằng co buổi chiều, cũng khó trách mệt thành như vậy. Nghĩ đến biểu của Bảo Bảo hôm nay, An Tịnh cảm thấy rất vui mừng. tệ, còn biết khiêm tốn trước mặt bà mẹ chồng chút, mặc dù hiệu quả gì…

      Nhìn Bảo Bảo bẩn thỉu, nếu hôm nay tắm, An Tịnh cảm giác mình có biện pháp ngủ cùng . Suy nghĩ chút, An Tịnh quyết định hay là cứ tắm trước cho tốt hơn, như vậy cũng thoải mái hơn chút, cùng lắm tay chút, làm tỉnh là được rồi. Nhưng mà, nhìn ngủ như vậy, đoán chừng dù muốn tỉnh cũng khó.
      Last edited by a moderator: 16/2/16

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,130
      Được thích:
      12,928
      Chương 46

      Edit: Huong August

      Bảo Bảo tỉnh lại lần nữa sang ngày hôm sau, mặc dù buổi tối ngủ khá sớm, nhưng vẫn dậy rất muộn .

      Bảo Bảo là bị tiếng chim hót và ánh mặt trời cứu tỉnh, ngủ nhiều giờ như vậy, Bảo Bảo cảm thấy toàn thân cao thấp đều tràn đầy sức sống!

      Thấy An Tịnh vẫn ngủ say bên cạnh, trong lòng Bảo Bảo đột nhiên sinh ra ý nghĩ tà ác. nhàng cầm đuôi tóc lên, sau đó nhàng chuyển động cổ An Tịnh, miệng vẫn quên thổi hai cái. An Tịnh sợ ngứa nhất, phần cổ cực kỳ nhạy cảm. Đây là rất lâu Bảo Bảo mới phát được, sau khi biết còn kích động lâu, sau đó lại thỉnh thoảng tới quấy rầy An Tịnh .

      Lúc Bảo Bảo dậy An Tịnh tỉnh rồi, vừa định mở mắt phát Bảo Bảo tươi cười hết sức bình thường, vì vậy bèn muốn xem định làm gì. Quả nhiên là có chuyện tốt. An Tịnh cũng mơ hồ, lập tức ngồi dậy.

      An Tịnh nhìn chằm chằm Bảo Bảo, cắn răng nghiến lợi: “Chu Bảo Bảo, em được phép đụng vào cổ à.”

      Bảo Bảo rất vô tội nháy mắt to: “Có ?”

      “Em cứ ?”

      có.”

      “Em chắc chắn?” An Tịnh nhếch miệng mỉm cười tà mị.

      “Em.. dĩ nhiên là em chắc chắn.” ra khi Bảo Bảo nhìn thấy An Tịnh cười như vậy cũng hối hận, nhưng phải con vịt thường chết vì mạnh miệng ư.

      An Tịnh vừa kéo, Bảo Bảo trực tiếp nhào vào trong ngực . An Tịnh từ từ cúi đầu xuống, lấy tay vén ít tóc Bảo Bảo, đưa tới bên mũi ngửi cái, hoàn hảo, hôm qua gội sạch .

      “Bảo Bảo, bây giờ tinh thần em rất tốt.”

      Trực giác cho Bảo Bảo, bây giờ phải .

      có, có, làm sao lại thế chứ. Ai nha, sao em lại bắt đầu chóng rồi, nhất định là ngày hôm qua nghỉ ngơi tốt, được, em phải nghỉ ngơi nữa.” xong Bảo Bảo bèn ngã mình xuống, còn cố ý phát ra tiếng ngáy .

      “Em ngủ đánh ngáy .”

      thanh lập tức dừng lại.

      An Tịnh khẽ mỉm cười, “Bảo Bảo, có ích lợi gì đâu.”

      Hơn nữa, ở nơi này hai người chơi rất vui, lại có người đứng trong nước sôi lửa bỏng. Vị này, chính là Ninh Thanh của chúng ta.

      Nhìn thạc sĩ nghe là mới tốt nghiệp đại học Harvard trước mặt, hơn nữa tiền lương hàng năm hơn mấy triệu, có ham mê bất lương… kẻ hói đầu, sai, chính là kẻ hói đầu! ra hói đầu cũng đáng sợ, đáng sợ là sau khi hói đầu rồi còn như vậy!

      Ninh Thanh thề, quả phải là kỳ thị ta. ta nhất thời xúc động cũng thôi , còn phải rẽ tóc ra hai bên. Vì thế kiểu đầu được gọi là vô cùng mông lung. Những thứ này Ninh Thanh còn có thể chịu được, đây phải vấn đề chỉ là già mấy tuổi mà thôi.

      Khiến thể chịu đựng được chính là ta mắc bệnh rụng tóc! Nhìn ta rút ra sợi tóc từ miếng bánh ngọt trong miệng, lại cẩn thận cất lại. Ninh Thanh cảm thấy dạ dày sôi trào. Muốn khiến người ta buồn nôn cũng cần như vậy chứ!

      Ngày hôm qua xem mắt với nam sinh thanh tú, vốn cho rằng lương tâm An Tịnh trỗi dậy, kết quả ngồi được nửa giờ chàng lạ mặt vào. Xông lên dội cho ly nước, sau đó rất khí phách kéo đối tượng hẹn hò của . (Editor: Ặc, đỡ được...)

      Ngày hôm trước là bác sĩ, kéo xem phim điện ảnh. Bạn xem, ta xem gì chả được, cố tình lại thích phim kẻ giết người điên cuồng bằng cách cưa sống. Trong khi có ở bên cạnh, có ai giải thích được ? chẳng muốn biết lý do là gì,

      Ninh Thanh cảm thấy, cứ như vậy hoàn toàn có thể viết sách được, đặt tên là “Huyết án xem mắt”, “Kẻ điên bức tôi như thế nào?”.

      Khụt khịt cái mũi, Ninh Thanh lại lần nữa nhịn được sám hối: sai lầm rồi, sai lầm rồi. Lúc đấy nhất định là đầu óc bị nước vào mới có thể nghe lời mẹ A chạy giày vò An Tịnh. Xem , báo ứng luôn tới nhanh như vậy. Cuối cùng cũng hiểu báo ứng kiếp này là như thế nào. cũng từng nghĩ tới phản kháng chạy trốn, nhưng vừa nghĩ tới thủ đoạn của An Tịnh lại tự động yên lặng. sai, bây giờ rất thảm, nhưng trốn chết thảm hại hơn! Thủ đoạn của An Tịnh, quả thực khiến người ta giận sôi. Bây giờ tìm mấy cực phẩm này tới giày vò là rất khá rồi. Chuyện cho tới bây giờ, trong đầu Ninh Thanh lại câu : thà đắc tội phụ nữ, chớ đắc tội với bụng đen!

      Nha… chịu nổi nữa! Ninh Thanh cắn răng, tất cả răng, dậm chân gọi điện thoại cho An Tịnh.

      à… ơi…”

      An Tịnh mới vừa nhận được điện thoại nghe thấy hồi tiếng gào từ bên trong, ơi cái gì, còn tưởng con cái nhà ai chết đấy. Màng nhĩ thiếu chút nữa bị đánh thủng, An Tịnh lập tức để điện thoại ra xa.

      , , có ở đó ? Thanh Thanh đây.” Ninh Thanh cầm điện thoại thận trọng hỏi.

      “Như thế nào, gần đây trôi qua rất ‘phong phú’ chứ.” Nghe được uất ức trong lời của Ninh Thanh, tâm tình An Tịnh lập tức lên cao, rất tốt, đặc biệt tốt.

      “Đúng vậy, tất cả đều là “nhờ hồng phúc của lão nhân gia”.” Ninh Thanh nghiến chặt răng.

      “Biết là tốt rồi, cần quá cảm kích . Giữ ở trong lòng là được.” An Tịnh khách khí .

      Ninh Thanh là hận thể nuốt cả hàm răng nuốt vào bụng tự giết mình. Choáng nha, vô sỉ lại tăng thêm cảnh giới .

      à, bỏ qua cho em được ? Em thề về sau em bao giờ làm như vậy nữa! Nếu cứ tiếp diễn như vậy em chết mất, em đảm bảo kiếp sau vì mà làm trâu làm ngựa, làm nô tỳ, làm tùy tùng, suy nghĩ lại…”

      “Trung văn tốt đừng dùng thành ngữ linh tinh, mất mặt.” An Tịnh cắt đứt lời của Ninh Thanh, nhảm thế nào mà nhiều như vậy.

      … người sáng lời tối. , phải như thế nào mới bằng lòng tha thứ cho em. Cứ như vậy phải xuống dưới lòng đất tìm em đó, là dưới lòng đất đó!”

      “Em chắc chắn?”

      “Chắc chắn!” Ninh Thanh trả lời khẳng khái, rất có phong phạm tráng sĩ trở lại.

      “Vậy kiên trì nửa tháng nữa thôi.” Cười , An Tịnh cúp điện thoại.

      Nghe tiếng vang tút tút tút trong điện thoại, Ninh Thanh hóa đá, trời nổi gió, gió xói mòn tảng đá này mất rồi.
      Last edited by a moderator: 16/2/16

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,130
      Được thích:
      12,928
      Chương 47

      Edit : Huong August

      “Bảo Bảo, muốn trở về ư?” An Tịnh nhìn Bảo Bảo vui vẻ chơi máy tính, bất thình lình ra câu như vậy.

      Nghe có thể về, ngờ Bảo Bảo vụt cái lập tức chạy đến trước mặt An Tịnh. “ ?”

      Bình thường gọi tại sao trả lời, ngờ hôm nay ngay câu đầu tiên đáp. muốn về như vậy? Hình như ở đây chưa được bao lâu mà.

      “Chúng ta mới ở nửa tháng mà thôi.”

      “Em hiểu biết, nhưng là...” Bảo Bảo ấp úng, hồi lâu cũng tiếp vế sau.

      “Tự em với mẹ An .”

      Nghe thấy An Tịnh hỏi tới nữa, Bảo Bảo lập tức chạy mất. Có thể trở về rồi, có thể trở về đó. Ở chỗ này thời gian, sớm phiền chết rồi!

      “Mẹ An, cho mẹ biết tin tức tốt!” Bảo Bảo vui sướng nhảy đến trước mặt mẹ An.

      “Sao vậy, sao vậy?” Mẹ An đỡ Bảo Bảo thiếu chút nữa ngã xuống, có chuyện gì quan trọng? Gấp thành như vậy.

      “Mẹ An, em là tới cho mẹ biết tin tức tốt đây!” Bởi vì chạy quá gấp, bây giờ Bảo Bảo có chút thở nổi.

      “Hả? Tin tức tốt gì?” Mẹ An khó hiểu nhìn Bảo Bảo, chẳng lẽ là mang thai? Hai mắt mẹ An tỏa sáng nhìn bụng Bảo Bảo.

      vất vả điều chỉnh lại nhịp thở, trái lại Bảo Bảo chú ý đến ánh mắt sáng loáng của mẹ An. "Mẹ An, mẹ có thể cần phải nhìn mặt thối của An Tịnh nữa rồi! Vui mừng ?”

      Mẹ An vẫn canh cánh trong lòng đối với cái mặt thối đối với khuôn mặt thối của An Tịnh, từng oán trách chỉ lần với Bảo Bảo. "Con , gì? 0. 0” Mẹ An kích động, chẳng lẽ Bảo Bảo chỉ hòa tan nó bằng nhiệt tình của bản thân? Đây chính là sức mạnh của ái tình?

      Dắt Bảo Bảo, mẹ An trực tiếp vọt tới trước mặt An Tịnh.

      Mẹ An gắng sức nhìn chằm chằm An Tịnh, ánh mắt kia, làm cho cả người An Tịnh ớn lạnh. "Sao vậy”

      Mẹ An kích động nắm lấy cằm An Tịnh.

      An Tịnh tay vuốt ve cái tay này, “Con rồi, cho phép đụng vào mặt con.”

      Mẹ An nhìn thằng con vất vả nuôi mấy chục năm bày ra bộ mặt thối ngày ngày như kia, chẳng phải vẫn dạng như trước kia ư. Mẹ An khó hiểu nhìn Bảo Bảo.

      “Ha ha, ha ha.” Bảo Bảo mỉm cười xấu hổ, “Mẹ An, phải con còn chưa hết ư.”

      “Còn có cái gì nữa?”

      “Chính là ngày mai… ngày mai chúng con…”

      “Ngày mai bọn con trở về Trung Quốc.” An Tịnh liếc Bảo Bảo cái, có tiền đồ. câu khó khăn đến vậy à?

      Trong nháy mắt mẹ An có loại cảm giác bị sét đánh. "Các người đây là muốn vứt bỏ mẹ, để mẹ đơn ở đây đúng ?”

      “Ba con phải là người?”

      Mẹ An lập tức im miệng.

      “Hai ngày nữa tới phiên mẹ thôi.”

      Nghe được câu này, trong nháy mắt hai mắt mẹ An sáng lên, giống như nhận được ân huệ rất lớn.

      “Chúng con muốn cử hành hôn lễ.”

      Lần này chỉ mẹ An, Bảo Bảo cũng bị khiếp sợ.

      An Tịnh thấy dáng vẻ trợn mắt hốc mồm của Bảo Bảo, khóe miệng khỏi khẽ cong lên. “Thế nào, muốn cử hành hôn lễ hả ?”

      Đầu Bảo Bảo lập tức dao động như trống bỏi.

      ra là mẹ muốn như vậy, vậy vị trí thu quà tặng cần thiết chuẩn bị cho mẹ rồi.” An Tịnh làm bộ như tiếc hận .

      được! Nhất định phải làm!” Mẹ An đột nhiên như cắn phải thuốc lắc. Trong đầu hừng hực lửa, ngờ hôm nay mới cho bà biết, nó có còn là con trai bà nữa vậy, phải hay đây. Mẹ An hận thể dùng sức thắt cổ An Tịnh, ra sức giày xéo.

      được, hôm nay mẹ phải !” xong, mẹ An cũng dùng tốc độ nhanh chưa từng có biến mất.

      “An Tịnh , hôn lễ…”

      “Yên tâm.” An Tịnh vỗ đầu Bảo Bảo.

      “Ngày mai chúng ta về.”

      “0. 0 tại sao?”

      “Chúng ta hưởng tuần trăng mật trước!”

      lúc mẹ An "phóng tên lửa" bay trở về Trung Quốc, An Tịnh rất có lương tâm mang theo Bảo Bảo chạy mất. Đây là vì tốt cho bọn họ, cho bọn họ nhiều thời gian chuẩn bị chứ sao.

      Ánh mặt trời, bờ cát, biển rộng… Bây giờ, tất cả chúng chân ngay trước mắt Bảo Bảo.

      tệ, bây giờ hai người bọn họ ở Hawai.

      Bảo Bảo buồn bã ngồi bờ cát vừa uống nước trái cây bên cạnh, hai mắt còn thỉnh thoảng ngắm An Tịnh .

      ra Bảo Bảo rất muốn cùng mọi người chơi nước. Nhưng là, ngại ! Đều là bởi vì An Tịnh! cho mặc đồ tắm! Còn cái gì mà với vóc người Washboard của , đừng tự tìm mất mặt. Mặc dù vóc người của phải coi là đặc biệt tốt, nhưng ít nhất cũng có thịt dư!

      vất vả thuyết phục An Tịnh, nha lại muốn mặc bộ đồ lặn ngay cả chân cũng lộ. Đây phải là khi dễ người sao! Cuối cùng, cuối cùng vẫn tìm ra bộ đồ bơi váy hoa nhí, nhưng mặc nó, là ngượng ngùng nữa đứng ở nơi đó mặt. Bảo Bảo liền buồn bực, ràng cũng mặc giống mấy người đàn ông kia, tại sao lại phải ăn mặc “Đặc biệt” như vậy!

      Bảo Bảo nhìn những người đàn ông bờ cát, chút cảm giác cũng có, có sáu múi, tám múi, lại còn có mấy người… ba múi đấy! Trong nháy mắt Bảo Bảo dâng lên vô hạn sùng bái với người nọ, loại vóc người này cũng dám mặc đồ bơi, điều này cần bao nhiêu dũng khí vậy! ●▽●

      Nhìn An Tịnh bên cạnh, tiêu chuẩn 6 múi, còn rất bền chắc. Tám múi có chút nào đẹp mắt. Bảo Bảo nghĩ, biết có ai mười hai múi ?

      Mặc dù có cảm giác gì với trai đẹp, trái lại gặp được ít mỹ nữ, nước lạ phong tình ~ từng người , vóc người tiêu chuẩn hình chữ S, Bảo Bảo nhìn mà nước miếng cũng rào rào chảy đầy đất.

      Mà đổi thành bên kia, mẹ Bảo và mẹ An tích cực chuẩn bị hôn lễ cho bọn họ. Mẹ An thề muốn cho tất cả mọi người biết con trai của bà kết hôn, mẹ Bảo thề muốn thu lại tất cả chi phí kết hôn bằng tiền mừng và quà tặng. Vì vậy, tuy tính chất bất đồng nhưng về bản chất hai người có mục tiêu giống nhau …

      Hừ hừ ~
      Last edited by a moderator: 16/2/16
      garan2602 thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,130
      Được thích:
      12,928
      Chương 48

      Edit: Huong August

      Đợi đến khi Bảo Bảo và An Tịnh hoàn thành tuần trăng mật, cũng qua hơn nửa tháng. Trong lúc mẹ An tới vô số lần điện thoại đều bị An Tịnh ngăn cản, dù sao thời gian vẫn còn sớm, An Tịnh vẫn muốn kéo dài.

      Mới vừa xuống máy bay xuất nhóm người, Bảo Bảo và An Tịnh bị vây quanh đẩy lên xe. ngờ mẹ An lại ngồi trước mặt. Mới vừa rồi, Bảo Bảo còn tưởng rằng và An Tịnh bị xã hội đen vây công đấy.

      “Mẹ rồi, trễ nhất các con cũng phải trở lại từ ngày hôm qua, trở lại từ ngày hôm qua! Hôm nay chính là ngày cử hành hôn lễ, các con còn dám hôm nay mới trở lại!”

      Xe chạy vội đường, mẹ An còn đặc biệt phóng xe tốc độ cao trở về trung tâm thành phố. Bởi vì tốc độ quá nhanh rồi, Bảo Bảo vẫn còn bị An Tịnh kéo.

      phải trở lại rồi ư.”

      Nghe được câu của An Tịnh, mẹ An lập tức nổi giận, đây là nó kết hôn đó, có được hay , ngờ lại chẳng có chút gấp gáp nào! “Con có coi trọng Bảo Bảo hay ! Hôm nay là ngày thành hôn của hai con đó! Cả đời chỉ kết hôn lần! Con có biết hôn lễ quan trong bao nhiêu với người phụ nữ hả?!” Mẹ An dõng dạc, lòng đầy căm phẫn.

      “Bảo Bảo, em cảm thấy rất quan trọng?” An Tịnh nhàng vuốt ve đầu Bảo Bảo đầu, giọng truyền đến từ đầu .

      quan trọng quan trọng, tuyệt đối quan trọng!” Bảo Bảo rất thức thời chạy theo An Tịnh.

      “Bảo Bảo! Con!”

      “Khụ khụ, mẹ à, chẳng phải dù gì bọn con cũng ở cùng nhau ư, chỉ cần hai người ở bên nhau là được rồi” Bảo Bảo cười khoa trương, may là còn kịp, nếu tuyệt đối khi dễ An Tịnh cả đời!

      Mẹ An chỉ tiếc rèn sắt thành thép nhìn Bảo Bảo, có cốt khí! Đời này, chừng lại bị ép tới gắt gao. cái gì cũng vô ích, phải nhanh chóng chạy tới hội trường mới quan trọng.

      Bầu trời xanh thẳm , chiếc xe con nhanh chóng xẹt qua.

      “Sao lại trễ như thế? Hôn lễ chuẩn bị bắt đầu! Mau mau, hai người các con nhanh thay lễ phục , còn nửa giờ nữa!” Cửa xe vừa mở ra, Bảo Bảo và An Tịnh vừa bị đẩy vào phòng hóa trang, vừa bị thợ trang điểm nhấn vào chỗ trang điểm, vừa ngừng chọn lễ phục.

      Bảo Bảo vẫn ngơ ngác, tựa như đứa trẻ bị bọn họ xoay quanh. Tất cả đều nhanh chóng tiến hành, hề chậm trễ.

      Còn có mười lăm phút…

      “Tốt lắm tốt lắm, trang điểm xong rồi, các người nhanh thay lễ phục!” Vung tay lên, Bảo Bảo bị ném vào phòng thay quần áo.

      Bên trong có tấm gương to. Bảo Bảo mê mang nhìn người trong gương. Đây chính là ? ra cũng có thể thay đổi, trở nên rất đẹp, rất đẹp đó. Lấy tay vỗ vỗ gương mặt hồng hồng, Bảo Bảo cảm thấy đầu váng mắt hoa.

      “Bảo Bảo, nhanh lên chút! Còn mười phút!” Mẹ Bảo ở ngoài cửa lo lắng hô, sắp kịp rồi!

      Lắc lắc đầu, Bảo Bảo cảm thấy tỉnh táo rất nhiều. Cảm giác tốt hơn chút rồi, Bảo Bảo lập tức mặc quần áo.

      Nhưng, khi Bảo Bảo vất vả chuẩn bị kéo khóa kéo, Bảo Bảo phát ra chuyện rất sợ hãi. ngờ, ngờ… kéo lên được! Thời khắc mấu chốt cũng nên như vậy chứ, Bảo Bảo nóng nảy.

      Hít sâu, được, từ từ, lập tức, chỉ thiếu chút nữa! Còn lại được! Vốn thể kéo lên thêm được nữa! Làm thế nào, làm thế nào? An Tịnh , đúng, tìm An Tịnh. “An Tịnh, có thể vào chút hay ?” Bảo Bảo đỏ mặt hướng về phía ngoài cửa hô to.

      “Bảo Bảo, sao vậy, An Tịnh thử lễ phục đấy. Chậc, đều sắp kết hôn rồi sao còn vẫn còn như thế chứ. Từ từ ! cho con ba mươi giây, còn mau tiến vào cho mẹ!” Mẹ Bảo nhanh chóng dậm chân.

      “Sao vậy ạ?” Thay xong quần áo, An Tịnh ra từ phòng thay đồ khác.

      “Bảo Bảo vẫn còn ở bên trong, muốn con vào.”

      An Tịnh ngẩn người, lại xảy ra chuyện gì?

      câu gì nữa, An Tịnh vào phòng thay quần áo của Bảo Bảo.

      “Lại làm cái gì?”

      Đập vào mi mắt ấy là lụa trắng đầy đất, từng tầng từng tầng che lấp, mơ hồ lộ ra vài dải màu hồng. An Tịnh dừng bước. Tầm mắt từ từ dời lên, chỗ eo được vòng kim băng nối liền tầng, xếp ly với nhau, màu hồng xen khẽ. Ở vai thêu đóa bách hợp màu trắng, hàm súc lại lộ vẻ nhiệt tình.

      Ánh mắt hai người dần dần giao lại với nhau, trong mắt Bảo Bảo còn đọng lệ. Bảo Bảo uất ức nhìn An Tịnh. An Tịnh thấy nước mắt Bảo Bảo, lập tức thu hồi thần thái.

      “Sao thế, tất cả mọi người chờ em đấy.”

      “An, An Tịnh.” Bảo Bảo cúi đầu, bộ dáng muốn lại thôi.

      “Sao?” Chân mày An Tịnh hơi nhíu lại.

      “Em... em mặc được.” Mấy chữ phía sau, hầu như hoàn toàn mất tăm.

      “Đến cùng em muốn cái gì?” Chân mày An Tịnh càng nhíu chặt hơn.

      “Em em mặc lên được!” Bảo Bảo nhịn được hướng hét lớn với An Tịnh.

      “Mặc, mặc được?” Vòng quanh Bảo Bảo vòng, An Tịnh thể cho ra kết luận: “Bảo Bảo, em béo lên rồi.”

      “┬_┬ Em biết , bây giờ phải làm sao đây?”

      Khóe miệng An Tịnh xuất nụ cười quỷ dị, sau đó nhàng : “Bảo Bảo, chúng ta trốn thôi.”

      “Trốn? Bây giờ?” Bảo Bảo thể tin nhìn An Tịnh.

      “Em biết lầu dưới có bao nhiêu người ?”

      Bảo Bảo lắc đầu.

      “Bạn Đại học, bạn Cao trung, bạn Sơ trung, Tiểu học, còn kém mỗi vườn trẻ của chúng ta nữa thôi. Còn có giáo viên, bạn bè, thân thích…”

      “Làm sao có thể!” Bảo Bảo mới tin đâu, chính cũng biết mình có nhiều bạn đến vậy đấy.

      “Có mẹ An có thể.”

      “Vậy ban đầu còn để mẹ An tới giúp đỡ!”

      “Chắc chắn ngày như thế.” An Tịnh quá hiểu mẹ An, cho dùng lần này để bà nhúng tay, bà cũng có thể vì bọn họ mà cử hành hôn lễ lần nữa, vậy sao để bà làm luôn lần này cho nghiền?

      Nhìn ánh mắt khó hiểu của Bảo Bảo, An Tịnh khẽ thở dài. “Em xem mình bây giờ này, dù sao cũng mặc nổi rồi. Còn bằng chạy trốn cùng .”

      Bảo Bảo nhìn áo cưới còn giắt người mình, cắn răng, sau đó đáp: “Được rồi…”

      ra chủ yếu nhất vẫn là sợ phiền toái, An Tịnh lừa . Nếu như vậy, phía dưới kia nhất định là có ít người. Đến lúc đó mệt mỏi gần chết còn , rất có thể còn bị bêu xấu. Hơn nữa bây giờ cái váy cưới này thực mặc nổi, nếu vậy, còn bằng…

      An Tịnh kéo tay Bảo Bảo ra ngoài, liều mạng. Mà người đứng bên còn ở đó tò mò, sao chú rể lại chạy trốn, chẳng lẽ thích dâu nên mới chạy trốn với người tình? Dĩ nhiên, những phỏng đoán này hoàn toàn đình chỉ khi mẹ An hét lên với An Tịnh.

      Bởi vì mẹ An : “An Tịnh , mau để Bảo Bảo xuống cho mẹ!”


      ~~~~~~~~~~~~HOÀN CHÍNH VĂN~~~~~~~~~~~~​
      Last edited by a moderator: 16/2/16
      garan2602laula thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Ngoại truyện ①

      Đây là chuyện tháng sau khi Bảo Bảo và An Tịnh đào hôn.

      Chạy ra khỏi lễ đường, Bảo Bảo mới biết ra An Tịnh sớm có dự mưu. Mới ra khách sạn bị nhét vào chiếc xe. An Tịnh ngồi lên xe lao như bay, sau đó lại bị nhét lên máy bay.

      Lúc ấy toàn thân vẫn còn đờ đẫn, hôn lễ của ... cứ như vậy?

      Mặc dù trong lòng có chút buồn bực, nhưng dù sao cũng là quyết định của mình. Cứ như vậy lại cùng An Tịnh đường dạo chơi. Bảo Bảo cũng nhớ bọn họ rốt cuộc qua bao nhiêu địa phương. Dù sao luôn cảm thấy trong khoảng thời gian này bọn họ hết cả quãng đời.

      Hôm đó thời tiết rất tốt, Bảo Bảo kéo An Tịnh ra ngoài dạo phố. Nơi này có phố quà vặt, Bảo Bảo thấy thèm lâu rồi, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội! Đến lúc đó, Bảo Bảo chạy vào phố quà vặt. Bảo Bảo quyết định nhất định hôm nay phải ăn hết tất cả các món!

      Kết quả rất bi tráng, bị An Tịnh đưa vào bệnh viện…

      An Tịnh có thể là vô cùng tức giận, cố tình lại đau lòng gần chết. cho phép ăn nhiều như vậy, còn gắng sức ăn như thế, cho rằng mình thực là heo à?! Ngay cả áo cưới còn mặc được, giờ còn biết khiêm tốn chút!

      An Tịnh vừa tức vừa giận, ngược lại lại có ý tốt biến Bảo Bảo trở thành kẻ hiểu chuyện. “An Tịnh, em bảo đảm bao giờ ăn đồ bậy bạ nữa.” Níu lấy tay áo An Tịnh, Bảo Bảo giọng .

      An Tịnh liếc cái, lạnh lùng : “ ? Chu Bảo Bảo, mỗi lần em đều như vậy.”

      Lần này An Tịnh giận ! Bình thường nháo nháo, nếu khiến An Tịnh giận nhất định Bảo Bảo
      [​IMG]
      xixon thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :