1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại] Heo con say giấc - Đại Hủy (Chương 48/48+7NT) Hoàn chính văn UP NT4

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,130
      Được thích:
      12,928
      Chương 40

      Edit : Huong August

      Từ khi trời sáng đến khi trời tối, rồi lại từ khi trời tối đến lúc trời sáng.

      Mơ mơ màng màng, Bảo Bảo tỉnh. Vừa mở mắt ra, ưmh, đây phải là ở nhà. chuẩn bị bò dậy, Bảo Bảo phát chuyện rất sợ hãi. ngờ lại nhúc nhích được, toàn thân giống như còn tri giác, nhưng dùng quá sức lại đau muốn chết.

      nhàng kéo chăn ra, Bảo Bảo lại bị dọa sợ. Toàn thân cao thấp lại có rất nhiều mảnh xanh tím, nhất là ngang hông. Bảo Bảo nhàng ấn tay vào, Ô ~ đau ~ nước mắt Bảo Bảo òa cái vỡ đê.

      Bảo Bảo cố gắng nâng mình ngồi dậy, sau đó bắt đầu nhớ lại chuyện hôm qua.

      Ngày hôm qua gặp phải An Tịnh, sau đó cùng An Tịnh tới khách sạn, sau đó bị An Tịnh đánh, sau đó cầu xin tha thứ, nữa sau đó, rất bi kịch bị người ta ăn sạch rồi! Bắt đầu còn điểm được bao nhiêu lần, nhưng sau đó mình lại chịu nổi ngủ thiếp , An Tịnh vẫn tiếp tục. Vì vậy, Bảo Bảo lại rất bi tráng quên mất cuối cùng bị ăn bao nhiêu lần, dù sao vẫn là rất nhiều!

      tỉnh rồi à? Muốn tắm hay ?” An Tịnh ôm lấy Bảo Bảo từ sau lưng, tâm tình rất tốt .

      An Tịnh mới vừa tắm, toàn thân còn tỏa ra mùi thơm ngát của sữa tắm. Ôm Bảo Bảo, An Tịnh rất ung dung dựa đầu vào vai . Đôi môi như có như ma sát người .

      Khoảnh khắc Bảo Bảo bị An Tịnh ôm khỏi run lên. Vừa rồi mải mê suy nghĩ, ngờ lại bỏ quên An Tịnh. (┬_┬)

      “An, An Tịnh, buông em ra có được . buông em ra làm sao em tắm…” Bảo Bảo vùi đầu ở trong chăn, giọng .

      “Phốc~” An Tịnh thấy bộ dáng đà điiểu của Bảo Bảo, ngờ cũng có bộ dáng thẹn thùng này. Đúng là khó có được, vậy có nên thừa cơ kiếm cho mình chút phúc lợi nhỉ?

      “Bảo Bảo, có phải em nên sửa xưng hô với hay ?”

      Hô hấp của An Tịnh phun đến vai Bảo Bảo, cảm giác nhột. “An Tịnh, có thể buông em ra trước được ?” Bây giờ Bảo Bảo rất dễ nổi nóng, độ đỏ mặt cũng kém Quan công.

      “Ừm, buông ra, tốt, vậy trước tiên em phải đổi xưng hô với .” Ừ, làn da Bảo Bảo là tốt, phải ăn đậu hũ chút.

      “Được được, em gọi là gì đó được chưa, mau buông em ra…” Bây giờ Bảo Bảo hận thể có cái động dưới mặt đất để chui vào.

      “Ừm, vậy gọi tiếng ‘ông xã’ trước xem nào.” Mỗi lần Lâm Hân gọi Mặc Đằng Phi, ánh mắt dương dương tự đắc kia cứ hả hê nhìn , lần nào cũng khiến tức nghẹn cục.

      “Được được được, ông xã.”

      “Quá qua loa.”

      “Ông ~ xã ~”

      “Quá giả dối.”

      “Ông xã—”

      có tình cảm.”

      Bảo Bảo nổi giận: “An Tịnh, có tật xấu đúng . Chuyện ngày hôm qua em còn chưa tìm tính sổ, lại còn như vậy!”

      “Tốt lắm tốt lắm, nhanh tắm , xem em kìa, bẩn chết được.” xong, An Tịnh còn làm nét mặt ghét bỏ.

      “→_→ đây là người nào làm!”

      “Hả? Là làm, cho nên… phụ trách!”

      “A, An Tịnh lại muốn làm gì! Mau buông em xuống!” Bảo Bảo dùng sức níu lấy cái chăn. Cả người trống trơn. Vậy mà ngờ cứ như vậy bế lên.

      “Giúp em tắm.” xong bèn giật cái chăn trong tay ra.

      “A a a, An Tịnh nhắm mắt lại cho em!”

      Kể từ khi hôm qua Bảo Bảo và An Tịnh chạy , Chân Bối cảm thấy mình như lọt vào trong hầm băng. Lúc đầu còn may, nhưng sau đó lại nhịn được nữa. Trời tối rồi, sao Bảo Bảo còn có trở lại, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?

      Chân Bối có cách nào khống chế mình, chỉ có thể lo lắng, sau đó ngừng ra tìm gọi điện thoại. biết, Bảo Bảo ở cùng với người đàn ông kia. Giữa bọn họ nhất định có gì đó, nhưng, nếu là hiểu lầm sao? Chân Bối chỉ có thể ngừng tự nhủ trong lòng như vậy.

      Sau khi đưa Bảo Bảo vào phòng tắm, An Tịnh ra, hiểu tại sao, chính là tự nhiên cảm thấy thoải mái, giờ đây Bảo Bảo cũng biết tại sao mình lại như vậy.

      lúc An Tịnh chuẩn bị nhặt quần áo dưới đất lên, phát điện thoại di động của Bảo Bảo ngừng rung . Nhất thời ánh mắt An Tịnh đen lại, trực giác cho biết, nhất định có vấn đề.

      An Tịnh cầm điện thoại di động của Bảo Bảo lên. Phía tên là “Tiểu Bối” , đây là người nào? Nhìn lại lịch sử cuộc gọi, An Tịnh có chút kinh ngạc, ngờ lại hơn trăm cuộc gọi nhỡ. Nhìn lại điện thoại di động ngừng rung, ánh mắt An Tịnh trở nên sắc bén. Lý do tìm được Bảo Bảo, vậy nhất định là ta biết chuyện này.

      An Tịnh nhấn nút trả lời.

      Chân Bối biết mình rốt cuộc gọi bao nhiều cuộc điện thoại, chỉ biết mình cần phải tìm được Bảo Bảo. Dù chỉ cần được lần nghe giọng của cũng tốt rồi… đúng, hành lý còn ở đây, nhất định trở về, nhất định...

      khắc nhấc lên điện thoại kia, Chân Bối thiếu chút nữa kích động làm rơi điện thoại. “A lô, là Bảo Bảo ư? Mình là Chân Bối.”

      Là nam? Trong đầu An Tịnh lập tức lên hình ảnh người đàn ông gặp hôm qua.

      “A lô, Bảo Bảo? Có nghe máy ? Bây giờ cậu ở đâu? Tại sao hôm qua lại về nhà?”

      Nhà? Hừ, chỉ có thể là ở cùng mới gọi là nhà.

      “Bảo Bảo? Bảo Bảo?!” lâu được đáp lại, Chân Bối bắt đầu bắt đầu nôn nóng.

      “Chúng ta phải nghiêm túc chuyện thôi.”

      “Cái gì?”

      “Về Bảo Bảo.”

      “Ách, được...”
      Last edited: 22/1/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 41

      Edit: Huong August

      Trong quán cà phê, hai người đàn ông ngồi mặt đối mặt. người tinh thần sáng láng, mà người còn lại trông lại khá tiều tụy.

      An Tịnh nhàng nhấp ngụm cà phê, “ và Bảo Bảo có quan hệ gì?”

      Khẽ mỉm cười, Chân Bối trả lời: “Tôi cho là Bảo Bảo với rồi.”

      An Tịnh cau mày. “Bây giờ ấy ngủ, có thể là do hôm qua quá mệt mỏi.” Nghĩ tới đây, An Tịnh nở nụ cười.

      Tay Chân Bối cầm cái ly nắm chặt, hơi trắng bệch. Bọn họ… ngày hôm qua…

      An Tịnh thấy được động tác này, đây là tức giận? ta có tư cách này?

      “Hành lý của ấy, làm phiền đưa đến cho tôi.” ràng là thỉnh cầu, giọng điệu An Tịnh lại càng giống như ra lệnh.

      “Bảo Bảo , giận dỗi với người nhà mới chạy đến. … là ai?” Chân Bối ngẩng đầu lên, nhìn thẳng An Tịnh .

      Người nhà? Ừm, tệ. Nếu để nghe được ai khác, tuyệt đối tha thứ cho !

      “Tôi là chồng ấy.” An Tịnh cũng thẳng trả lời, trong ánh mắt lộ ra vẻ khinh miệt.

      Tim Chân Bối giống như chìm vào đáy cốc.

      —— Mình tới tìm cậu nương tựa!

      —— Bây giờ nhà để về, cho nên mình chỉ muốn đến chỗ cậu.

      —— Mình biết Tiểu Bối là tốt nhất mà, cậu chết mất!

      Còn có…

      Tấm hình kia…

      “Các người… quen nhau lâu rồi sao?” Chân Bối trầm thấp hỏi.

      “Bắt đầu từ cao trung.”

      Cao trung? A~... đó phải là từ khi Bảo Bảo dọn nhà ư, ra bọn họ quen nhau từ sớm như vậy.

      “Tôi và Bảo Bảo là thanh mai trúc mã.” Chân Bối nhấp ngụm cà phê, chậm rãi .

      “Từ vườn trẻ, chúng tôi là bạn rồi. học ở chung chỗ, ăn cơm ở chung chỗ, sau khi tan học cũng ở cùng nhau. Khi đó tôi chính là người hầu của ấy.”

      Ánh mặt An Tịnh tối sầm lại.

      “Khi còn bé Bảo Bảo rất kháu khỉnh, luôn gây họa, sau đó lại chịu gánh hậu quả, mỗi lần đều là tôi chịu tội thay ấy.”

      Sao lại biết có bộ mặt này, thường ngày toàn là bộ dáng chân chó.

      “Khi còn bé chơi trò gia đình, ấy luôn làm cha, còn tôi làm mẹ, còn con của chúng tôi phải gọi là “Bảo Bối”, là kết hợp tên hai người chúng tôi.

      Chu Bảo Bảo… Trở về phải dọn dẹp em!

      “Mấy tháng trước ấy trở lại, là cãi nhau với người nhà. Tôi cho rằng…”

      cho rằng mình có cơ hội?” An Tịnh nhịn nổi.

      ấy là phụ nữ có gia đình, xin về sau đừng tới quấy rầy chúng tôi nữa. Tôi hy vọng chuyện tình giống như hôm qua tiếp tục xảy ra, tôi nghĩ có người đàn ông nào lại hy vọng nhìn thấy vợ mình có hành động thất thường với người đàn ông khác như vậy. Dĩ nhiên, thấy mặt tốt nhất, tôi cầu Bảo Bảo làm mấy chuyện đó. Nhưng tôi tin tưởng giữ khoảng cách với ấy.

      Đôi môi Chân Bối bắt đầu trắng bệch, ban đầu còn có xúc động muốn chia rẽ họ, bây giờ nhìn lại, tự lượng sức mình.

      Nhìn đồng hồ đeo tay chút, “Tôi cần phải trở về, hành lý làm phiền chuyển phát tới đây. Chuyện trước kia, tôi để ý, hy vọng cũng để trong lòng. ai sống mãi với quá khứ, ít nhất Bảo Bảo biết chuyện này.”

      An Tịnh tức giận đằng đằng trở về khách sạn.

      An Tịnh vừa về tới phòng bèn bắt đầu dọn dẹp hành lý, rời khỏi nơi này trước, về nhà lại trừng trị !

      Ngồi xe, biết vì sao sao Bảo Bảo cảm thấy hết sức đè nén.

      “An Tịnh, sao chúng ta lại vội vàng rời như vậy?”

      Trả lời chính là An Tịnh liếc mắt nhìn cái.

      “An Tịnh ... Hành lý của em vẫn còn ở trong nhà Tiểu Bối đấy.”

      Tiểu Bối?

      Bảo Bối.

      Trong đầu An Tịnh lập tức lên hai chữ này. “Sao nào, bỏ được Tiểu Bối nhà em à?” Những từ này vị chua mười phần.

      “Đúng vậy, Tiểu Bối là bạn chơi với em từ đến lớn. Lần này tới đây cũng là cậu ấy chăm sóc em, cứ rời tiếng như vậy thực lễ phép lắm.” Đáng tiếc chính là, vị chua ràng như vậy Bảo Bảo lại nhận thấy được, còn vô tâm vô phế .

      Chu Bảo Bảo, da mặt em dày! An Tịnh cố gắng nhịn xuống xe kích động ném xuống xe. Bình tĩnh ~ bình tĩnh ~ An Tịnh khỏi nhấn ga tăng tốc độ.

      “A a a, An Tịnh, chậm chút!” Bảo Bảo nắm lấy tay vịn há miệng hét to, đúng là gặp người chết mà ~(┬_┬)

      Trở về nhà, An Tịnh lập tức ném Bảo Bảo lên giường.

      Bảo Bảo thấy An Tịnh ngừng cởi quần áo, sợ đến ngừng lui về phía sau.

      lại muốn làm gì... .

      “An, An Tịnh, xúc động là ma quỷ…”

      An Tịnh thèm ngó đến .

      “An Tịnh, em sai lầm rồi (┬_┬)...”

      Nghe thấy Bảo Bảo nhận lỗi, An Tịnh dừng chút, “, sai ở chỗ nào?”

      sai là sai hôm qua nên để đánh , nên để làm cho chóng mặt, sau đó ngụm ăn hết!

      Nhìn Bảo Bảo hồi lâu được lời nào, An Tịnh cảm thấy, vẫn là dùng hành động thân thể tương đối khá. biết lỗi sao, trừng phạt đúng chỗ là được.

      Vì vậy, cởi hết quần áo bản thân. Thế nên, quần áo Bảo Bảo cũng mất.

      Nhìn An Tịnh đè ở người , Bảo Bảo cảm thấy lý trí của mình sắp biến mất. đây là làm sao, làm sao???

      Giằng co nửa ngày, nhìn An Tịnh thoả mãn nằm bên. Trong đầu Bảo Bảo bèn lên bốn chữ - mặt người dạ thú!

      Đúng! Cho tới bây giờ đều là cầm thú! Sao trước kia lại ngu ngốc phát ra chứ? Orz.. (*biểu tượng quỳ dập đầu xuống đất). Tên cầm thú này che giấu quá sâu rồi.

      Kéo kéo chăn, Bảo Bảo nghĩ, lần sau, lần sau nhất định để được như ý! Nhất định!!!
      Last edited by a moderator: 22/1/16
      Haruka.Me0, Nguyên Nguyễngaran2602 thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 42:

      Edit: Huong August

      Bảo Bảo nháy mắt nhìn trần nhà, ba ngày rồi, ba ngày rồi. Thậm chí còn xuống giường!

      Quả nhiên, lần sau rồi lần sau, vẫn là lần sau.

      “Bảo Bảo, rời giường. Em ngủ bao nhiêu ngày rồi, đứng lên thực thành heo đó.” An Tịnh ngồi ở bên giường nhìn Bảo Bảo.

      Bảo Bảo: →_→

      An Tịnh tự động bỏ quên ánh mắt sắc như dao của , thấy nhiều nên miễn dịch rồi.”Nhanh lên chút, chúng ta còn phải lên máy bay.”

      Bảo Bảo: o(︶︿︶)o

      An Tịnh cảm thấy buồn cười, nhóc con này còn tức giận hả. Hình như đúng là có phần quá mức.

      “Em muốn tự mình rời giường chính là hy vọng giúp đứng lên ư?” An Tịnh cúi đầu, tiến đến gần bên tai Bảo Bảo nhàng thở ra .

      Bảo Bảo lập tức rùng mình, An Tịnh thối, ràng biết sợ nhất là chịu đựng được người khác hà hơi bên tai mình, lại còn cố tình hà hơi. Kẻ sĩ thà chết chứ thể chịu nhục! Bảo Bảo kiên định kéo chăn, tin kéo ra.

      Trong mắt An Tịnh thoáng qua tia u quang. “ ra em muốn phục vụ à, sao sớm.” An Tịnh bắt đầu nảy sinh hứng thú kéo chăn Bảo Bảo.

      Kéo hồi lâu, hai người vẫn kiên trì tiếp tục. Nhìn đồng hồ, An Tịnh hơi thả tay. Đột nhiên thấy sức lực biến mất, Bảo Bảo dương dương hả hê nghĩ, thắng rồi! \(^o^)/

      Nhưng, truyền đến từ sau lưng là tiếng bước chân An Tịnh. muốn ? Bảo Bảo cảm thấy An Tịnh dễ dàng buông tha như vậy.

      “Bảo Bảo, em muốn dậy, vậy giúp em chọn quần áo trước.”

      Bảo Bảo nghe vậy cả kinh, tại sao lại có dự cảm xấu.

      “Bảo Bảo, em mặc nội y màu gì? Ừm, cái màu hồng này tệ, chỉ là có hơi ngây thơ…” An Tịnh mình lảm nhảm.

      “Áo ngoài đều chuẩn bị đầy đủ cho em rồi, ừm, lần sao dẫn em mua cái này.” An Tịnh lại hào hứng bừng bừng .

      sai lầm rồi, ra kẻ sĩ có thể chịu nhục. (┬_┬)

      Bây giờ Bảo Bảo chỉ cảm thấy lệ rơi đầy mặt. Sao có thể An Tịnh là cầm thú được chứ, đó chẳng phải là vũ nhục cầm thú ư, ràng chính là bằng cầm thú!

      Bảo Bảo chỉ có thể cắn răng nghiến lợi với An Tịnh: “ cần. Em, dậy!”

      An Tịnh hả hê cười.

      máy bay, Bảo Bảo vẫn còn mơ màng. Ngoài quần áo là tự mặc, răng là tự đánh, còn mặt đều là An Tịnh lau giúp. Sau đó, dọc đường ngừng ngủ gật, đến sân bay mới hơi tỉnh táo lại đôi chút. Nhưng ra cũng khác gì lúc ngủ, chỉ hơn ở chỗ biết đường mà thôi.

      Vốn An Tịnh cũng muốn ôm , nhưng Bảo Bảo cảm thấy như vậy thực quá gây chú ý… Sau đó mới kiên trì hơi như vậy. Bây giờ vừa lên máy bay, Bảo Bảo lại bắt đầu ngủ.

      An Tịnh bất đắc dĩ thở dài. đều nghỉ ngơi nhiều ngày như vậy rồi, làm sao vãn mệt như vậy, tố chất thân thể quá kém. An Tịnh quyết định, mỗi ngày gia tăng thêm giờ vận động!

      ra cũng nghĩ đến, Bảo Bảo lại là người tứ chi phát triển nhưng phải là người thông minh. Ban đầu thân thể có thể là tốt hơn người bình thường. là nghỉ ngơi nhiều ngày, nhưng hầu như tối nào cũng được ngủ. Đương nhiên là người thỏa mãn, mà lại là người bị chèn ép.

      Sau mấy tiếng, cuối cùng Bảo Bảo cũng cảm thấy có chút tinh thần. Sau đó từ từ mở mắt.

      Ưm, nơi này là… máy bay!

      Bên ngoài đen kịt, thỉnh thoảng còn có hai máy bay xẹt ngang qua. “An Tịnh, đây là đâu?” Bảo Bảo mới vừa tỉnh ngủ chỉ muốn rời giường, hơn nữa còn ngoan hơn thường ngày rất nhiều.

      An Tịnh vẫn bị Bảo Bảo tựa vào vai như trước kia… “Nước Pháp.”

      “Nha…” Bảo Bảo dụi dụi mắt. Chuẩn bị duỗi người cái, đưa đến nửa đột nhiên mới phản ứng được. “Nước Pháp? Chúng ta đâu cơ!” Muốn Chu Bảo Bảo từ đến lớn đến thành phố L cũng ra ngoài mấu lần. Ngay cả đến thủ đô cũng đếm đầu ngón tay, lần này ngờ trực tiếp nhảy ra nước ngoài, tin tức này, quá kinh ngạc!

      “Em cảm thấy thế nào? →_→”

      “Em... em làm sao biết.” Bảo Bảo cảm thấy giải thích được.

      “Chẳng phải tối qua với em rồi ư?”

      “Ngày hôm qua…”

      Bảo Bảo bắt đầu nhớ lại chuyện tình tối hôm qua. Tổng kết lại chỉ có thể dùng ba chữ khái quát – cấm trẻ !

      Lắc lắc đầu, hình như đúng là có chuyện này.

      hỏi em có hay còn gì.” An Tịnh cố gắng khiến Bảo Bảo nhớ lại.

      Hình như là có…

      “Nhớ ra chưa? sớm với em, mới được bao lâu chứ, em lại nhớ.” An Tịnh khinh bỉ nhìn Bảo Bảo.

      Bảo Bảo đánh mắt qua, đây là do người nào làm hại! Vốn chóng mặt, nào còn nhớ nhiều chuyện như vậy. ràng hôm nay có nhiều thời gian để , lại cố tình chọn vào thời điểm kia, chính là cố ý! Bảo Bảo tức giận bĩu môi.

      An Tịnh thấy Bảo Bảo như vậy nhất thời tâm tình rất tốt. Thấy Bảo Bảo càng lúc chu miệng càng cao, trực tiếp tới gần.

      “Chụt~”

      An Tịnh hôn cái rất vang dội. Lập tức khuôn mặt Bảo Bảo đỏ rực như trái cà chua. Giữa chốn đông người, tại sao có thể như vậy được chứ! Bảo Bảo chỉ có thể cúi đầu càng thấp. >_<

      An Tịnh cười càng vui vẻ.

      Nước Pháp rất cởi mở, đến lúc đó phải làm sao bây giờ.

      Nhưng là… “An Tịnh, tại sao lại muốn Pháp?”

      An Tịnh quỷ dị cười tiếng: “Chẳng phải rồi biết ư.”
      Last edited by a moderator: 22/1/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 43 :

      Edit : Huong August

      Bọn họ bốn giờ chiều lên máy bay, tới nước Pháp gần chín giờ.

      Vừa xuống máy bay Bảo Bảo bám theo An Tịnh chặt, tay còn níu lấy tay áo . Người nơi này câu gì cũng nghe hiểu… Bảo Bảo hoàn toàn hiểu lấy câu. Cho dù có người tiếng , nhưng mặc cố gắng lắng tai nghe, vẫn chỉ miễn cưỡng hiểu được hai từ đơn mà thôi. Bảo Bảo lần đầu tiên có xúc động muốn lấy bằng thi tốt nghiệp trung học ra, quyết tâm sau khi trở về nhất định phải bổ sung bằng tiếng , chẳng may lần sau lạc mất làm thế nào.

      ra đại đa số các sân bay đều dùng tiếng . Nhưng sau khi tốt nghiệp, Bảo Bảo sớm trả lại chúng cho thầy . Hơn nữa, giáo dục trong thi cử của Trung Quốc coi trọng thành tích, nếu quả thực muốn học tốt tiếng , vẫn phải tìm giáo viên chuyên môn tới dạy, sở dĩ có chuyện này là vì người dạy viết mà biết dạy có cả đống lớn.

      Nhìn bàn tay vẫn níu lấy ống tay áo mình, khóe miệng An Tịnh khỏi cong lên.

      Ngồi xe, Bảo Bảo lo lắng ôm chặt lấy cánh tay An Tịnh. "Rốt cuộc chúng ta đâu?”

      “Em xem .” An Tịnh chỉ chỉ ngoài cửa sổ.

      Dù là Bảo Bảo có ngu ngốc đến đâu cũng biết, là Tháp Eiffel!

      Như vậy, nơi này là Paris?

      “An Tịnh , chúng ta tới Paris làm gì?”

      An Tịnh vẫn như cũ liếc mắt cái: “Rất nhanh rồi em biết.”

      Quả lâu sau, bọn họ nhanh chóng tới đích.

      Vừa xuống xe người phụ nữ nhiệt tình vọt tới. Sau đó xông vào ôm lấy An Tịnh. Có vẻ như đặc biệt kích động và vui mừng. Bảo Bảo thấy kỳ lạ, đây là người nào chứ?

      An Tịnh bị ôm lấy nhịn được liếc mắt, có cần mối lần gặp mặt đều như vậy ?

      “Thân ái, cuối cùng tới. Người ta chờ đến nỗi tan nát cõi lòng!”

      An Tịnh dùng sức mãi, cuối cùng cũng được giải thoát. "Người tan nát cõi lòng thể đứng trước mặt như vậy được.”

      “Ai nha, làm sao có thể như vậy?” Người phụ nữ ngần ngại mỉm cười.

      Nụ cười này, Bảo Bảo cảm thấy chỉ có thể dùng bốn chữ: phong hoa tuyệt đại để hình dung. là xinh đẹp ưu nhã. biết vì sao, mặc dù biểu giữa "" và An Tịnh rất thân mật, nhưng hoàn toàn có địch ý như khi Ninh Thanh thân cận với An Tịnh.

      “Lần này tới đây là giới thiệu cho em người.”

      “Người nào? Đây là em đó ư?” Người phụ nữ tò mò quan sát Bảo Bảo.

      Bảo Bảo bị nhìn lập tức đỏ mặt. NGAO...OOO ~ mỹ nữ nhìn đấy.

      An Tịnh thấy ngờ Bảo Bảo lại đỏ mặt, bộ mặt lập tức đầy vạch đen, đúng là…

      Người phụ nữ thấy Bảo Bảo nét mặt ngượng ngùng của Bảo Bảo, lập tức hai mắt tỏa sáng, đứa bé này giống búp bê.

      Người phụ nữ bỏ lại An Tịnh tới chỗ Bảo Bảo. Véo lấy hai má , ừm, cảm giác tuyệt. "Xin chào, biết An Tịnh có qua với nhóc chưa, người ta là… người ta là…" "" cố ý ra.

      Bảo Bảo khỏi tiếp tục đề tài. "Chị là chị ấy?”

      Người phụ nữ nghe thấy Bảo Bảo vậy, nụ cười càng thêm rực rỡ. Ấn tượng tốt về Bảo Bảo vụt lên với tốc độ ánh sáng. Quả nhiên, phụ nữ đều thích người khác khen mình trẻ tuổi, nhất là với mấy người có tuổi như ai đó… ─. ─|||

      An Tịnh lập tức tăng thêm vô số vạch đen, mắt nhìn kiểu gì vậy?

      “Mẹ, đừng đùa nữa.” An Tịnh bất đắc dĩ lên tiếng làm .

      Đầu óc Bảo Bảo lập tức cương cứng. Mẹ? Đây là mẹ An Tịnh mà phải chị ? Gạt người! ràng nhìn rất trẻ mà. "An Tịnh, gạt người, mẹ làm sao lại còn trẻ như vậy.” Bảo Bảo thể tin.

      Người phụ nữ càng cười lớn hơn. "" với Bảo Bảo: “Vợ nó à, người ta thực là mẹ An Tịnh đấy.”

      Bảo Bảo lặng yên rồi, sau đó lại nghĩ đến mẹ Bảo, lại nhìn nhìn sang mẹ An. Bảo Bảo ngộ ra rằng, giữa người và người quả nhiên là khác biệt rất lớn. Bảo Bảo như vậy nghĩ vậy quả thực là phải xin lỗi mẹ Bảo.

      “Được rồi được rồi, hai người trở về cùng mẹ trước .” Mẹ An nhiệt tình chào hỏi.

      Mới vừa vào cửa nghe tràng tiếng bước chân vang vọng, theo tiếng “ An” ngọt ngào, Ninh Thanh trực tiếp chạy nhào từ cầu thang xuống. Bởi vì kiện lần trước, An Tịnh khí thế hào hùng nhanh chóng tránh ra. Ninh Thanh lảo đảo cái trực tiếp đâm đầu vào chính giữa sa lon.

      Bảo Bảo vừa nghe đến giọng Ninh Thanh liền buồn bực, sao ta cũng ở đây. Rốt cuộc giữa họ là mối quan hệ gì. Nhưng thấy An Tịnh tự động tránh ra, Bảo Bảo vẫn rất vui. tệ, biểu tốt hơn lần trước nhiều!

      Ninh Thanh bò dậy từ ghế salon, xoa lỗ mũi oán trách : “ An, sao lại có thể tránh em chứ?”

      “→_→ Em ?”

      Ninh Thanh vừa nghe giọng điệu này lạnh run, lại nhìn ánh mắt của An Tịnh, quả nhiên, mũi tên vèo vèo. Trong lòng Ninh Thanh lập tức lạnh cóng. Mặc dù An Tịnh vẫn đối với tệ, cũng sợ An Tịnh. Nhưng vậy cũng là có lý do, quan trọng nhất là bởi vì cho tới bây giờ đều biết chừng mực, luôn dừng lại đúng lúc, chạm đến ranh giới cuối cùng của . Nhưng lần này thực đâm đầu vào cái vách đá này rồi. Orz... Sao trước đây lại có thể ăn no rửng mỡ làm chuyện này được chứ.

      An~” Ninh Thanh níu lấy tay áo An Tịnh ngừng cố gắng.

      An Tịnh phất tay cái, trực tiếp giáng cho Ninh Thanh câu. “Có thời gian ở chỗ này chuyện phiếm với , còn bằng nắm chặt thời gian thu thập hành lý.”

      Sao lại có dự cảm xấu? “Tại, tại sao?”

      An Tịnh trả lời, mà nở nụ cười yếu ớt ý vị sâu xa.

      “An Tịnh, xem con kìa, vừa mới trở về bắt nạt Thanh Thanh rồi. vất vả lắm nó mới đến nhà chúng ta chuyến, bị con hù chạy mất làm thế nào! Mẹ An thấy tình huống tốt bèn lập tức đứng ra.

      An Tịnh liếc mẹ An cái, kéo Bảo Bảo tới trước mặt mẹ An. “Vợ của con chẳng phải là ấy hù chạy ư.” xong lại chế giễu nhìn Ninh Thanh.

      Ninh Thanh biết, lần này thực chọc phải hố lửa rồi.

      “Ừm, cũng đúng... vậy... Thanh Thanh nha. Vợ nó à, chúng ta bồi dưỡng tình cảm !” Mẹ An nhiệt tình lôi Bảo Bảo .

      Ninh Thanh tê cứng, mẹ An cứ như vậy vứt bỏ rồi hả? quá vô nhân tính! Ban đầu ràng phải muốn ! Nếu có mẹ An châm ngòi thổi gió, mới đắc tội An Tịnh! Được rồi, cũng thừa nhận, mình có chút xíu cố ý… … chỉ chút xíu mà thôi!

      An…”

      “Yên tâm, cho dù lần này em cầu xin An đại gia cũng vô ích.” xong, An Tịnh quay đầu lại rời .
      Last edited: 16/2/16

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,130
      Được thích:
      12,928
      Chương 44:

      Edit: Huong August

      “Vợ nó à, mẹ cho nhóc xem hình!” Mẹ An rất hưng phấn dắt Bảo Bảo lên căn phòng ở tầng .

      “Hình? Của ai?”

      “Đương nhiên là An Tịnh nhà mình, khi còn bé ấy~ nhóc biết đâu, An Tịnh nhà mình khi còn bé là vô cùng khả ái!”

      biết…

      “Chỗ này đều là ảnh của nó khi còn bé!” Mẹ An ném cho Bảo Bảo tập album dày.

      Nhìn tình hình này, bên trong phải là tập hình An Tịnh còn bé giả chứ? Bảo Bảo rất tà ác ảo tưởng. Cho dù phải, cầm về nhà PS cái cũng được, nhỉ.

      Nhưng vừa mở, Bảo Bảo hoàn toàn bị khiếp sợ. là quá kinh ngạc!

      “Trước kia mẹ rất thích mấy loài động vật , …như mèo chẳng hạn, nhưng Ba An đều cho mẹ nuôi! Hết cách rồi, mẹ thể làm gì khác hơn là mua nhiều loại quần áo kiểu này cho nó mặc, đáng , thực là còn dễ nhìn hơn cả động vật!” Mẹ An hả hê .

      Đây là cosplay? Mẹ An quả thực quá thời thượng rồi. ●▽●

      “A, nhóc mau nhìn tấm này!” Mẹ An kích động chỉ vào tấm hình phía . “Tấm này là tấm hình trước kia mẹ thích nhất! Sau An Tịnh trưởng thành lại lén cầm , may mà mẹ dành trước giữ lại!”

      Trong hình An Tịnh chỉ đeo hai lỗ tai mèo nho cái đuôi, mặc vào trông rất có xu hướng England. Tuy đơn giản, nhưng chính là vô cùng đẹp mắt.

      Ưmh, những tấm còn lại đầy đủ loại hình! Bảo Bảo cảm thấy nước miếng sắp chảy ra! Điều này khiến ở ấn tượng về bộ mặt phía sau vỏ ngoài bình thản của An Tịnh của Bảo Bảo lại sâu thêm tầng. Bảo Bảo cảm thấy, An Tịnh trước kia vẫn khả ái hơn nhiều. Dáng vẻ bây giờ, tính khí thúi muốn chết!

      “Nhưng đáng tiếc, lớn lên nó lại chịu để mẹ chụp hình, mẹ vơ vét rất nhiều quần áo đẹp cũng vô dụng!” Mẹ An tỏ vẻ buồn bã.

      Đột nhiên, mẹ An chợt ngẩng đầu, hai mắt tỏa ánh sáng nhìn chằm chằm vào Bảo Bảo, liều mạng quan sát. Bảo Bảo bị nhìn, trong lòng nhộn nhạo.

      “Mẹ An, sao, sao vậy?”

      “Bảo Bảo, nhóc nhẫn tâm để mẹ khổ sở ư?”

      “Cái gì?”

      “Mẹ biết nhất định nhóc đành lòng! Cho nên, đến đây !”

      Ở nơi nào ngây người mấy giờ cũng nghỉ ngơi chút Bảo Bảo nhịn được nghĩ đến, An Tịnh BT (*biến thái) cũng phải là có đạo lý. Bởi vì từ có mẹ An ở bên cạnh hun đúc. Sức ảnh hưởng vô cùng lớn! Từ khi đứng đây, mẹ An ngừng bải thay quần áo, ngừng muốn tới chụp hình.

      Vốn mẹ An chỉ muốn chụp vài tấm. Nhưng càng chụp lại càng hài lòng, càng chụp càng kích động. Cho nên thời gian chụp hình của Bảo Bảo bắt đầu thăng cấp lên cao.

      Bảo Bảo cũng biết tại sao, ngờ mẹ An lại lôi ra bộ giả mèo cho , còn bắt ép mặc. Vốn cự tuyệt, nhưng mẹ An làm bộ đau lòng, đành đồng ý. Được rồi, là có cốt khí.

      “Hơi ngồi chồm hổm xuống chút. Tốt, đưa tay nâng cằm, miệng cong lên chút. Đúng đúng, chính là như vậy!” Mẹ An tiếp tục ấn nút, tâm tình dâng trào, quả thực rất đáng , kém An Tịnh chút nào! Mẹ An kích động lao về phía Bảo Bảo hôn liên tiếp mấy cái

      Gào khóc, mẹ An hôn , Bảo Bảo cảm thấy thẹn thùng…

      Cũng biết giằng co bao lâu, dù sao Bảo Bảo cảm thấy mình mệt mỏi sắp gục. Nhưng mẹ An vẫn hào hứng bừng bừng chọn đồ cho . Trong lúc bất chợt, Bảo Bảo chợt nhận ra rằng rất nhớ An Tịnh .

      Hai người dường như còn có chút tâm ý tương thông, vừa nghĩ tới Tào Tháo, Tào Tháo xuất rồi.

      “Mẹ, ra ăn cơm.” Chơi hết buổi trưa rồi, An Tịnh thấy mẹ An hẳn nên biết đủ. Dĩ nhiên, dù là chơi đủ cũng thế. có thể để mẹ An chiếm đoạt Bảo Bảo cả buổi cũng tốt lắm rồi.

      Mẹ An mới để mắt tới An Tịnh, vất vả mới có vợ đáng cho mình chơi nghiền, mẹ An mới dễ dàng buông tha như vậy! Tên An Tịnh tên kia, đều là cùng gen với cha nó, đức hạnh thế kia sao để ý tới nó được.

      Dĩ nhiên mẹ An thỏa mãn, nhưng lúc đó Bảo Bảo cũng sắp chết đói, dựa theo cầu của mẹ An mà có mấy trăm poss. Tiếp tục như vậy nữa gặp người chết đấy! Bây giờ nghe giọng của An Tịnh, Bảo Bảo cảm thấy giống như tiếng trời. Lần đầu tiên lại thấy An Tịnh lại hùng vĩ như vậy, tráng lệ… ( đói đến cũng mạch lạc…)

      “An Tịnh !” Bảo Bảo phi ngay ra ngoài, đến mẹ An cũng kịp cản.

      Cứ như vậy đùng cái An Tịnh bị Bảo Bảo nhào tới, vừa định dạy dỗ đôi câu, lúc ngẩng đầu lên liền giật mình. Vốn ngoại hình của Bảo Bảo chính là thuộc kiểu đáng , nếu như trước kia chưa biểu đạt hết, vậy bây giờ bộ quần áo mặc này trực tiếp đẩy đáng này của Bảo Bảo đến tột cùng. Tim An Tịnh bắt đầu thình thịch thình thịch lỗi nhịp.

      Bảo Bảo thấy An Tịnh mơ mơ màng màng, vẻ mặt khó hiểu, phải là bị bổ nhào đến ngu ngốc rồi chứ, thể nào.

      “An Tịnh, làm sao vậy?” Bảo Bảo ôm đầu An Tịnh lắc lắc.

      Bởi vì vấn đề góc độ, bởi vì vấn đề trang phục, hai mắt An Tịnh dán chặt vào chỗ no đủ nào đó. Vì vậy, Bảo Bảo lại càng khó hiểu. Đến cùng là bị sao vậy?

      có chuyện gì, chính là người nào đó…

      “An Tịnh, phải muốn ăn cơm sao? Mau .” nghĩ ra cũng suy nghĩ nữa, Bảo Bảo cảm thấy lấp đầy bụng của mình trước tương đối quan trọng hơn.

      Bị Bảo Bảo trực tiếp bỏ qua, An Tịnh mới tỉnh táo lại. Lập tức vô cùng tức giận: “Chu Bảo Bảo, em nhanh thay bộ quần áo này cho !”
      Last edited by a moderator: 16/2/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :