1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Hiện đại, H] Dạy hôn (Xấu hổ hình thức hôn môi dạy học) - Full

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Alice Nelson (meomuop)

      Alice Nelson (meomuop) New Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      8
      :ex10::ex10::ex10:
      Nhanh ra chương mới , tác giả nhiều lém

    2. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      37. Hiểu biết tình hình thực tế nhà thầy, quyết định gặp cha mẹ【ngậm ngực dụ hoặc】

      Tuyết mùa đông dần tan, lá cây được gió xuân thổi bắt đầu xanh tươi, đèn trong thành phố sớm đổi màu sắc mới. Thời gian như lướt qua cửa, vùn vụt trôi qua kẽ ngón tay.

      Đảo mắt sắp mùa đông năm thứ hai.

      năm qua nhanh, Tống Thiển Thiển rất nhiều năm sau hồi tưởng lại thời gian trung học của mình, vẫn thấy thể tưởng tượng nổi, tựa như bé lọ lem bỗng nhiên nhặt được chiếc giày thủy tinh bị tuột của mình, tựa như sương sớm đêm xuân tích tụ đột nhiên bừng lên tươi đẹp, quả thực giống như được phép thuật của thần tình vẩy lên.

      Cùng với Triệu Thuần, Tống Thiển Thiển như gặp bản thân tươi mới, lỗ mãng, sợ hãi, chật vật, dần dần trở nên dũng cảm và cứng cỏi thực . Ma lực tình giống như vậy, làm cho yếu ớt trở nên kiên cường, tương lai mờ mịt trở nên ràng, lúng túng thể xoay sở trở nên kiên định.

      Cuộc thi cuối kỳ cao nhị, thành tích của chen vào top hai trăm, dùng cái hôn dài đến khiến người ta hít thở thông thưởng cho qua nửa năm cố gắng này.

      Cao tam thay đổi lớp học, mọi người chuyển vào trong tiểu viện riêng, nơi này cách xa tòa nhà dạy học của cao nhất, cao nhị, là chỗ khác ở cạnh sân thể dục, vô cùng an tĩnh. Ngồi ở bên cửa sổ trong vắt trong phòng học cao tam, nhìn giáo viên ngữ văn bục thao thao bất tuyệt, Tống Thiển Thiển có chút hoảng hốt. Ngẫm lại, lập tức phải thi đại học a.

      Trước tòa nhà treo tấm bảng dán những con số đếm ngược màu đỏ tươi chói mắt, ngày đổi lần. Mỗi học sinh bắt đầu học kỳ mới đều nhất trí ăn ý nhau, trở nên trầm mặc mà cứng cỏi, cho dù hoàn toàn đọc sách, cũng cắm tai nghe yên lặng ôn tập vài từ đơn. Thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc, cho dù bạn thích chế độ thi đại học này, nhưng là quy tắc, thể thay đổi, cũng chỉ có thể cố mà tuân thủ.

      Năm ngoái khi "Cấm dục" còn thấy rất hoang đường vô lý, nhưng bây giờ bài thi và kiểm tra tăng gấp bội làm việc đó thành bình thường, thậm chí cả mặt Triệu Thuần, trừ lúc ở lớp học có thể nhìn thấy, hết giờ học cơ hồ tìm thấy . Càng đừng nghĩ cuối tuần có cơ hội hẹn hò. Cái gì? Bạn học sinh cao tam hẹn hò? Còn cùng thây giáo mình hẹn hò? Tình tiết này ở trường trung học Trung Quốc là có khả năng phát sinh dù ở trong phim.

      ... Trừ học lớp, Tống Thiển Thiển sắp tuần cùng với Triệu Thuần.

      luôn bề bộn nhiều việc, giống như có việc nghỉ dừng chờ làm, vốn còn có thể làm nũng thư phòng của lúc, tại cửa thư phòng cũng đóng cả ngày. Nhìn vẻ khẩn trương cua , xem ra vấn đề rất khó giải quyết, có mấy lần còn nghe thấy đè thấp tiếng chuyện điện thoại, tựa hồ tranh cãi cùng ai.

      A... Giống như... người thầy có bí mật biết.

      Lúc cao nhất, còn mơ mơ màng màng, khi đó trong nhà loạn thất bát tao, mất người thân là đả kích cực lớn với mẹ con Tống Thiển Thiển. Hứa Uyển Quế cả ngày ngốc ở phòng bài, phát tiết buồn khổ của phụ nữ trung niên mất chồng, còn Tống Thiển Thiển chỉ có thể cả ngày đứng trong phòng ngẩn người, biết tương lai mình ra sao, cũng biết nên làm thế nào bây giờ.

      Đến cao nhị, ánh mắt Triệu Thuần lãnh đạm mà sắc bén nhìn khắc đó, hết thảy lặng lẽ cải biến, nguyện ý vì học toán, chỉ hy vọng có thể nhiều mình thêm lần. U buồn thầm mến trong ngày mưa nở ra bó hoa ái muội, môi áp đến trong nháy mắt, giống như mỗi tế bào toàn thân đều tận tình reo vui. Cùng Triệu Thuần mỗi ngày, đều như là trộm lấy trong đời, giống như đói, cố tiến lên trước. Đến khắc khi muốn dẫn gặp người nhà , hai chân mơ hồ mới tính là chân chính dẫm xuống mặt đất. Tuy vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, tuy trong lòng vẫn có chút sợ hãi, nhưng chỉ cần cùng với , là có thể nắm tay giải quyết mọi vấn đề.

      Lại đến cao tam, cũng chính là tại .

      Hành vi bí vẫn cất dấu dần dần khiến chú ý.

      Vì sao cho mình vào thư phòng?

      Vì sao giáo viên muốn xen vào các vấn đề tài chính, hành chính?

      Vì sao muốn vội vã mang mình gặp cha mẹ người nhà ?

      Hết thảy câu hỏi đều treo ở trong lòng, Triệu Thuần , Tống Thiển Thiển đương nhiên thể trực tiếp hỏi.

      Có lẽ, bí mật giấu ở trong thư phòng ?

      Cái ý niệm ở trong đầu này rất khó áp chế, Tống Thiển Thiển toàn bộ giờ tự học tối đều suy nghĩ chuyện này. Tuần sau Triệu Thuần phải công tác, hai ngày mới về, tính thời gian, ngày hôm sau tự học buổi tối đơn giản là trốn buổi, chìa khóa nhà trong tay mình, xem thử... Cái gì cũng động vào hẳn là việc gì. Tống Thiển Thiển an ủi mình, chỉ là muốn nhìn mà thôi, hẳn bị phát , rồi vụng trộm chuồn ra.

      Khát vọng hiểu biết toàn bộ về cơ hồ tra tấn Tống Thiển Thiển mấy tháng nay, lần trước định thừa dịp ngủ trưa, vụng trộm vào, kết quả bị bắt tại trận, bị cảnh cáo "Còn chưa tới thời điểm, được vào nữa".

      Nhưng mà, cái gì là còn chưa tới thời điểm a?

      Hơn nữa... qua hai tháng, hẳn là có thể ?

      Đầu tiên tiến hành rất thuận lợi, thành công trốn tự học tối, nhờ bạn ngồi cùng bàn giúp đỡ yểm trợ, sau đó đến trước cửa nhà Triệu Thuần, lặng lẽ nghe động tĩnh, xác nhận quả chưa trở về, rón ra rón rén mở cửa. Trong nhà tối đen, vẫn là bài trí cũ. Tống Thiển Thiển hít sâu, lặng lẽ đến cửa thư phòng, ra tay, cầm lấy tay kéo cửa thư phòng, hơi hơi dùng sức.

      ... Đẩy động.

      Tống Thiển Thiển dùng sức. Như trước chút suy chuyển.

      ... Khóa, khóa ?

      thể nào?

      Sắp thành lại bại.

      Tống Thiển Thiển ở cửa phòng bị khóa kín trợn mắt há hốc mồm.

      phải đâu, nhớ lần trước rời , khóa cửa a? Với chuyện cửa thư phòng bị khóa lại này, Tống Thiển Thiển hoàn toàn bất ngờ, hoàn toàn có biện pháp ứng đối.

      Kế tiếp hơn hai giờ, Tống Thiển Thiển dùng thanh sắt định cạy khóa, tìm kiếm chìa khóa dùng, chứng minh trong phim truyền hình kỹ năng mở khóa đặc biệt là khoa trương, ừ.

      Tống Thiển Thiển có biện pháp với cánh cửa này.

      di động đặt bàn trà bỗng nhiên sáng lên, lại tối xuống, nhưng đưa lưng về phía bàn trà, còn vắt hết óc nghĩ làmthế nào mở cửa nên Tống Thiển Thiển hề phát .

      Ban đêm, động tĩnh đều vô cùng , bao gồm tiếng đường cùng với tiếng mở cửa.

      Tống Thiển Thiển vô cùng quen thuộc tiếng bước chân của Triệu Thuần, là vì mỗi ngày chờ đến mà luyện ra, Triệu Thuần đường luôn chậm rãi, giày da đáy tiếp xúc mặt đất phát ra loại thanh đặc thù. phải rất thanh thúy mà có chút trầm trọng.

      Cho nên tại tiếng người lên lầu này phải ai a a a a a a a ——!

      Tống Thiển Thiển cuống quít tắt đèn phòng khách, xoay người chạy trốn vào phòng vệ sinh.

      Tiếng mở khóa rất ràng, lạch cạch chút, cửa mở ra, lại lạch cạch chút, đèn sáng.

      Di động của còn nằm bàn trà, bị chủ nhân sơ ý vô tình để quên.

      xong...

      Tống Thiển Thiển phát mình sơ ý, thầm kêu tiếng tốt.

      chậm rãi cởi giày, thay dép lê, như nhìn thấy thứ thứ thuộc về mình bàn trà, lại chậm rãi cởi áo gió, khoác lên sofa. Tiếp theo mở tủ lạnh, lấy hồng trà, sau đó bắt đầu nấu nước, bày ra hai cái chén, đợi nước sôi, ngâm hồng trà, thoải mái ngồi trước sofa, đem cái chén hồng trà nóng hôi hổi kia đặt xuống đối diện.

      Lúc này Tống Thiển Thiển trốn trong phòng vệ sinh sắp suy sụp.

      Đôi mắt sắc bén trong khí trời sương mù, ra dấu vết ôn nhu. Rốt cục mở miệng, thổi chén hồng trà, đặt bên di động, chậm rãi : "Thiển Thiển, ra ."

      ... Cái gì?

      xấu hổ ra , ngượng ngùng mở miệng, "Thầy..."

      Triệu Thuần cũng nóng nảy, "Thế nào, nhớ bây giờ là lúc tự học tối."

      Vẻ mặt cầu xin, "Thầy, em sai rồi..."

      Triệu Thuần uống ngụm trà, ý bảo ngồi xuống.

      chuyển bước chân muốn ngồi bên người , Triệu Thuần nhíu mày, "Ngồi đối diện ."

      Xong rồi.

      Tống Thiển Thiển thấy chết sờn ngồi xuống đối diện.

      chậm rãi mở miệng, "Chuyện trốn tự học, chúng ta về sau chậm rãi tính. giờ, hỏi em vấn đề —— "

      Tống Thiển Thiển đỏ mặt: "Thầy hỏi , em biết vận mệnh mình."

      Triệu Thuần bật cười, "Vận mệnh gì?"

      Tống Thiển Thiển vung tay làm tư thế chém xuống, "Vận mệnh bị chém chết."

      Triệu Thuần lắc đầu, ", Thiển Thiển. Lúc trước cho em, là vì chuyện bên này còn chưa xử lý xong, quá sớm cho em cũng có lợi. Hai là, thấy em còn , sợ em chưa chuẩn bị tiếp nhận. Nhưng mà, nếu lòng hiếu kỳ quá độ ảnh hưởng đến quan hệ của chúng ta, còn ảnh hưởng đến em thể chuẩn bị thi đại học cho tốt, là lỗi của ."

      Tống Thiển Thiển mở to hai mắt.

      Triệu Thuần còn : "Như em vẫn nghĩ. chỉ là giáo viên."

      lẩm bẩm: "Thầy, thực ra bây giờ là FBI em cũng tin."

      Triệu Thuần khẽ cười, " biết trong óc em cả ngày suy nghĩ cái gì." Triệu Thuần đưa trà cho , tiếp tục , "Trong nhà đứng thứ hai, phía là chị cả, phía dưới còn em —— chính là người lần trước đến học viện kia."

      Tống Thiển Thiển cái hiểu cái gật gật đầu.

      Triệu Thuần : " như thế nào đây, ba chị em làm cho ba mẹ rất đau đầu."

      Tại Triệu Thuần kể tiếp, Tống Thiển Thiển rốt cục hiểu được nhà Triệu Thuần có tình huống gì.

      cha mẹ Triệu Thuần kinh doanh công ty thiết kế, vẫn là cha Triệu Thuần chủ trì để công ty hoạt động. Cha Triệu Thuần vẫn nghĩ trong ba đứa con chọn người thừa kế công ty. Nhưng bất đắc dĩ cả ba ai muốn. Chị cả Triệu Hi nhiệt tình với thiết kế trang phục, nhưng càng thích làmmột người thiết kế tự do, chán ghét gia tộc trói buộc. Con thứ hai là Triệu Thuần, hoàn toàn làm cho cha mẹ thể lý giải, quả thực là điên cuồng mà nhiệt tình vớitoán học, thậm chí nguyện ý làm giáo viên trung học nho , buông bỏ chức vị tổng giám đốc. Con thứ ba lại thuần túy ngồi , người rồi, ít khi ở nhà.

      Dùng lời cha Triệu Thuần vẫn , chính là "Tôi cũng chịu rồi, sinh ra ba đứa con, đều muốn kế thừa nghiệp."

      Kỳ thực nhà Triệu Thuần cũng phong kiến cũ kỹ, nhưng ba đứa con đều muốn kế thừa nghiệp, làm cho cha già buồn rầu cực điểm. Ông thể cột lấy đứa cứng nhắc cầu làm người thừa kế cho ông, chỉ có thể tự mình yên lặng gánh vác hết thảy. Hơn nữa bởi vì cơn lốc tài chính, năm nay hoạt động của công ty cũng phải rất tốt.

      Vào mùa hè năm nay, lúc cha Triệu Thuần chủ trì hội nghị, đột nhiên trúng gió ngã xuống đất.

      Triệu Thuần ánh mắt có chút mê mang, "Chúng tôi kỳ thực đều rất ích kỷ. Vì tự do, vì cái gọi là lý tưởng đều muốn chia sẻ nghiệp của cha, cho nên để ông sắp sáu mươi tuổi còn phải mình chống đỡ."

      Chuyện này vừa xảy ra, ba chị em đều trở về. Chị cả tạm thời buông bỏ phòng làm việc độc lập, trở về chủ trì hoạt động công ty, trong thời gian ngắn khiến cho công ty lần nữa vào quỹ đạo. Triệu Thuần phụ trách sổ sách và tài chính, cả ngày ở trong thư phòng xử lý chuyện công ty. Em cùng với mẹ ở trong bệnh viện phụ trách chăm sóc cha.

      Ở bệnh viện kiểm tra, mọi người mới biết được cha ung thư gan giai đoạn cuối.

      Ông già quật cường muốn để con cái bận tâm, để vợ cho các con. Nhưng giờ che giấu được nữa.

      Sinh mệnh là như thế, có điềm báo bỗng nhiên rơi xuống, cực nhanh, chỉ nháy mắt là lá rụng đầy đất .

      Sinh mệnh người già chỉ còn ngắn ngủn hai tháng, sắp dầu hết đèn tắt. Cho dù dùng phương tiện tốt nhất, thuốc bổ cao cấp nhất, đều thể vãn hồi sinh mệnh mất .

      Triệu Thuần đến đây, vành mắt có chút đỏ, giọng hơi khàn khàn, " biết. ... biết nhanh như vậy."

      Tống Thiển Thiển trầm mặc ôm lấy , ôn nhu ôm lấy .

      "Bác sĩ , nhiều nhất, cũng chỉ có thể chống đỡ tháng ."

      Triệu Thuần : "Cho nên mới sốt ruột... nghĩ trước khi ông , trông thấy em. cho ông, có người bầu bạn cả đời, để cho ông an tâm rời ."

      Trong giọng mang theo tia run rẩy thể phát .

      "Em nguyện ý."

      Tống Thiển Thiển vô cùng kiên định đáp.

      "Thầy, cuối tuần chúng ta ."
      _tata_, Tiểu Ly 1111, Happyanh34 others thích bài này.

    3. Alice Nelson (meomuop)

      Alice Nelson (meomuop) New Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      8
      chương tới có buồn ko ???:runintears:

    4. Linh_lung_co_nuong

      Linh_lung_co_nuong Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      164
      Quả học chung vs ms đứa trai sư phạm thấy toàn nhây vs lầy thôi. Kiếm đâu ra thầy giáo soái ca. Vậy mà lên lớp toàn những ông thầy tỏ ra nguy hiểm này nọ, lẽ hằng ngày ta phải đối mặt với những con người ngoài nghiêm túc mà bên trong mục nát hả nàng? Đây là ta suy ra từ sinh viên sư phạm rồi liên tưởng đến thầy giáo của ta thôi :034::034:

    5. heavydizzy

      heavydizzy Well-Known Member

      Bài viết:
      1,641
      Được thích:
      56,963
      38. Trong phòng bệnh gặp mặt cha của thầy (thiếu nữ trưởng thành)

      Tuy phải ngay, nhưng gặp lúc học viện tổ chức thi liên tục 7 môn. Tống Thiển Thiển trong lòng tuy sốt ruột, cũng có cách nào, phải thi xong hết tất cả các môn, bận rộn muốn khóc lên. May có Triệu Thuần an ủi cha còn có thể chống đỡ, để cần khổ sở, chuyên tâm chuẩn bị cuộc thi.

      Lúc còn trẻ, có bó lớn thời gian bị lãng phí, cũng biết là lãng phí, chỉ có đến ranh giới sống chết, mới quay đầu nhìn thấy thứ trân quý đó bị mình ném vào trong sọt giấy vụn. Còn lúc muốn nhặt lên, bỗng nhiên phát giác thắt lưng gầy yếu có khí lực cúi xuống.

      Tống Thiển Thiển làm bài thi môn văn cuối cùng, trình bày và phân tích đề.

      giờ là bốn giờ năm mươi phút buổi chiều ngày thứ Bảy.

      Lúc giữa trưa Triệu Thuần , có thể buổi chiều ngày thứ Tư xin phép . có vẻ phi thường muốn bởi vì mà chậm trễ ôn tập và thi. Tống Thiển Thiển còn nhớ ngày đó Triệu Thuần ra sau đó rất mỏi mệt. Mắt rất sáng, mang theo sắc bén sáng ngời, nhưng lúc xong đó, con ngươi thâm thúy giống cá lớn bơi vào biển sâu, bình tĩnh tiếng động, tiềm tàng nơi chân sóng thấp nhất, ngọn sóng lại đổ ầm ầm.

      Triệu Thuần cũng để Tống Thiển Thiển dính vào chuyện phức tạp, xuất phát từ bảo hộ, về mặt khác là thấy Tống Thiển Thiển vẫn là đứa , nên để vì việc này mà khó chịu. người đàn ông trưởng thành cần có ý thức trách nhiệm với thiếu nữ, thể để bại lộ yếu ớt của mình trước mặt .

      Nhưng, nếu chuyện này làm cho Triệu Thuần mắc sai lầm cả đời khó mà bù lại, đó mới làm cho Tống Thiển Thiển hối hận khó chịu thực .

      Bốn giờ năm mươi lăm.

      Tống Thiển Thiển mím miệng, ngòi bút như bay, cảm giác tốc độ mình làm đề hiểu sao dưới áp lực so với trước kia nhanh hơn phần ba, giống như vượt qua chỗ xung yếu phá lồng vượt trở ngại, theo mạch máu sôi trào mà lưu loát chảy ra toàn thân. Tống Thiển Thiển cảm thấy trạng thái sôi trào khó mà khắc chế được.

      rất muốn xé bài thi lập tức chạy ra ngoài ôm lấy , "Chúng ta thôi, thể đợi nữa đâu, vạn nhất, vạn nhất lão nhân gia qua đời, cái gì cũng còn kịp rồi", lại bình tĩnh nhận thức ràng trạng thái này là đúng, mình hẳn là ngoan ngoãn làm bài thi, chờ đợi chuẩn bị tốt nhất, mình có lẽ nên kiên nhẫn chờ đợi.

      Nhưng mà...

      Bốn giờ năm mươi chín.

      "Đùng" tiếng vang , Tống Thiển Thiển buông bút.

      Thở hơi, cổ tay vừa động, bài thi xinh đẹp nằm ngay bàn, dấu chấm tròn tròn ngay ngắn đặt ở góc bên phải.

      Trong mắt bắt đầu khởi động kiên nghị chưa bao giờ từng có.

      "Thầy, em nộp bài thi."

      Triệu Thuần buổi chiều có nhiệm vụ giám thị, giáo viên giám thị đều sắp xêp tốt, chức trách khác, Triệu Thuần giám thị toán học cùng làm xong. Buổi chiều, Triệu Thuần ở văn phòng cùng giáo viên toán khác, thống nhất chữa bài thi.

      Ánh nắng nhu hòa xuyên qua thiên mịt mù, gian nan chiếu xuống đất. Dương quang chuyển về phía tau, cửa ban công khoa toán phản chiếu bóng dáng kiều xuất .

      "Thầy Triệu."

      Mày nhíu chặt có dấu hiệu buông lỏng, cơ hồ hoài nghi mình nghe lầm.

      xoay người lại.

      đứng ở cửa, đeo ba lô, long lanh cười với .

      "Em thế này cũng quá vội..." đường gara lấy xe Triệu Thuần còn lắc đầu, "Bài kiểm tra làm mò sao? phải vội à, là môn cuối cùng, thể làm cẩn thận sao?"

      đeo túi sách, lắc lắc cánh tay , "Em em làm mà! phát huy siêu trình độ! Thầy, yên tâm."

      "Vốn an bài tốt rồi, buổi chiều thứ Tư giờ tự học chúng ta cùng ."

      Tống Thiển Thiển bỗng ngừng bước, "Thầy..." Triệu Thuần ngừng bước theo, chờ .

      "Em sợ kịp... Em sợ kịp." Tống Thiển Thiển ánh mắt chớp động chiếu quang mang trong suốt, "Thầy trong lòng cũng rất lo lắng ? Kỳ thực thầy, cần bảo hộ em toàn diện như vậy, hết thảy an bài tốt. Để em chia sẻ khổ đau với , chia sẻ mỏi mệt của , đừng để em mình thoải mái an tâm tránh trong vòng bảo hộ của , ngây thơ biết gì, để cho em và cùng nhau đối mặt với hết thảy được ?"

      Triệu Thuần dừng bên Tống Thiển Thiển. Sau lúc lâu, Triệu Thuần cổ họng khàn khàn mở miệng, " thôi, Thiển Thiển."

      Đến lúc nhìn thấy cha Triệu Thuần, Tống Thiển Thiển mới biết được vì sao Triệu Thuần tuấn và trầm ổn như vậy. Cha của Triệu Thuần tên là Triệu Quốc Thoại, nhắm mắt nằm giường bệnh, tuy già nua ốm yếu, nhưng ánh mắt có cỗ khí chất tự nhiên. Đôi mày rậm sắc bén hơi hơi nhướng lên , màu da đen hơn Triệu Thuần ít, nhìn ra được lúc trẻ tuổi, khẳng định cũng là người đàn ông đẹp trai.

      Tống Thiển Thiển cẩn thận ôm bó hoa màu trắng hương thơm lan xa, tay chân cắm vào bình hoa trong phòng bệnh. Hương hoa tràn ngập trong phòng.

      Triệu Thuần đưa Tống Thiển Thiển đến bên giường bệnh, thấp giọng gọi tiếng, "Cha."

      Triệu quốc Thoại hơi hơi mở mắt, có chút đục ngầu, "Thuần nhi."

      Triệu Thuần cầm tay Tống Thiển Thiển đặt lên vai, "Con mang bạn đến thăm cha."

      Tống Thiển Thiển vội tự giới thiệu, "Chào bác... Cháu là Tống Thiển Thiển. Thân thể ngài tốt hơn chưa?"

      Triệu quốc Thoại gian nan động thân thể, Tống Thiển Thiển thấy thế vội giúp đỡ dựng thẳng gối đầu lên đặt ở sau lưng để ông dựa vào. Triệu quốc Thoại ho khan vài tiếng, nhìn về phía Tống Thiển Thiển, trong ánh mắt tràn đầy thương, "Đứa bé ngoan..."

      Triệu quốc Thoại lại quay đầu nhìn Triệu Thuần, "Con rốt cục..."

      Tiếng thở dài trầm thấp giống như đám sương mù ngưng trong cổ họng, Triệu Thuần hơi hơi trầm thấp đáp: "Đúng vậy. Con rốt cục nguyện ý."

      Vài tiếng ho khan kịch liệt từ trong cổ họng Triệu quốc Thoại phát ra, "Ta còn tưởng rằng cả đời con cũng muốn kết hôn." Mặc dù ho, nhưng mắt ông chậm rãi sáng ngời, mang theo ý cười, hơi hơi nhìn thoáng Tống Thiển Thiển co quắp, "Nhìn ra được là đứa bé ngoan, nhưng tuổi thoạt nhìn lớn..."

      Triệu Thuần mỉm cười, "Chỉ có ấy, thầm nghĩ chỉ muốn ấy."

      Tống Thiển Thiển tỉnh tỉnh mê mê đứng bên , nghe bọn họ chuyện.

      Triệu Quốc Thoại thở dài, "Chỉ cần con thích, hẳn là ngàn vàng khó mua." Triệu Quốc Thoại từ ái nhìn Tống Thiển Thiển, "Đứa bé ngoan, ta muốn chuyện mình cùng con, con nguyện ý nghe lão già này lải nhải hồi ?"

      Tống Thiển Thiển gật đầu.

      Triệu Thuần hơn do dự, "Ba... người đừng làm ấy sợ."

      Triệu Quốc Thoại trừng mắt, "Ta cũng ăn thịt người! Tiểu tử này, sớm như vậy bắt đầu bảo hộ dâu, mau ra!"

      Tống Thiển Thiển thản nhiên bật cười.

      Triệu Thuần đóng cửa, lắc đầu bật cười.

      Phòng bệnh an tĩnh xuống, Tống Thiển Thiển đánh bạo rót chén nước cho Triệu Quốc Thoại, "Ngài có gì... Muốn với con sao?"

      Triệu Quốc Thoại nhìn chằm chằm Tống Thiển Thiển nửa ngày, lúc lâu mới nhắm mắt thở dài , "Con của ta, ta biết, đưa con đến gặp ta, chính là cả đời nhận định con. Muốn cho ta gặp con."

      Tim Tống Thiển Thiển trong nháy mắt đột nhiên ngừng lại.

      "Con trai ta... kỳ thực trong lòng vô cùng tịch mịch. Người nhà chúng ta có thể cho nó, giống với thứ con có thể cho nó." Triệu Quốc Thoại thở mạnh, run rẩy cầm cốc nước uống ngụm, "Ta còn sống lâu, ta biết. Con là đứa bé ngoan, ta chỉ hy vọng... , là thỉnh cầu... thỉnh cầu con tốt với nó, tốt với con ta. Đây xem như, khẩn cầu cuối cùng của người làm cha."

      Trong ánh mắt Triệu Quốc Thoại đục ngầu bỗng chảy ra vài giọt lệ.

      "Ta, khụ khụ, ta biết ta sống lâu nữa—— "

      Lá ngân hạnh sớm rơi hết, thân cây trụi lủi chim sẻ có chỗ đặt chân. sinh mệnh sống dần dần già , héo rũ, tựa như mảnh lá cây phiêu lạc vô thanh vô tức. Dù lúc sống người có bao nhiêu hiển hách, sau khi qua đời đều dạng.

      Tống Thiển Thiển nước mắt biết tại sao, bỗng nhiên rơi xuống.

      Hai tháng sau, tháng ba mùa xuân, lúc băng tuyết mới tan, dựa vào dược vật cùng dụng cụ chữa bệnh duy trì sinh mệnh, rốt cục ông buông tay mà .

      Triệu Thuần buổi tối ngày xuân, lần đầu tiên thất thố trước mặt Tống Thiển Thiển, đau đớn khóc thành tiếng.

      Người rời , lưu lại lời chúc phúc cho .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :