[Hiện đại - Học đường] Không Khoảng Cách - Yosi

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Yosi

      Yosi New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      0
      Chương 5: Chuộc lỗi

      "Cởi áo cậu ra " tôi sợ ở đây gió lớn cậu ấy nghe nên mạnh dạng lặp lại lần nữa, chỉ thấy cậu ấy nhìn tôi ngạc nhiên khó hiểu.

      " định làm gì?" lúc câu này tôi thấy cậu ấy bước lùi bước lớn. Đây là cái hành động gì chứ? Tưởng tôi cướp sắc cậu ta chắc?

      "Đừng có hiểu lầm, chỉ là muốn khâu lại cái cúc áo cho cậu thôi" tôi bắt đầu lục tìm kim chỉ luôn mang theo bên người. Đây là thói quen mẹ tôi bắt tôi phải làm vì cái tính hậu đậu hay bay nhảy, phòng ngừa tôi lỡ va chạm đâu đó rách áo rách quần còn có cái mà khâu, đỡ phải làm mẹ tôi xấu mặt. Từ ngày gặp tai nạn đứt dép xấu hổ ở siêu thị nữa bây giờ trong balo của tôi có thêm chai keo dán sắt và nhiều thứ linh tinh khác, nó chính thức biến luôn thành cái cửa hàng tạp hoá rồi.

      " cần đâu" cậu ta trả lời tôi còn lạnh hơn cả gió Bắc Cực rồi cất bước bỏ

      "Nè, khoan " tôi nhanh tay túm lấy vạt áo cậu ta "Cậu để tôi khâu lại , dù sao ..... đó cũng là lỗi của tôi, hãy để chuộc lỗi chứ"

      "Cậu nghĩ qua bao nhiêu chuyện tôi tin vào khéo léo của cậu? Tôi chỉ còn cái áo thôi, tôi muốn cuối cùng thứ mất chỉ là cái cúc" cậu ta gạt tay tôi ra rồi xốc lại balo tiếp tục bước , tôi đâu có dễ từ bỏ như vậy, vẫn kiên quyết chạy theo túm lấy vạt áo cậu ấy.

      "Cậu nhìn cái cúc cắt mất nằm ở giữa, ra ngoài người ta nhìn thấy rất kì. Cậu lại còn đẹp trai đến vậy mà" câu sau là tôi rất chỉ cho bản thân nghe "Hứa với cậu khâu cho cậu hoàn hảo nhất, mẹ tôi dù sao cũng là thợ may, tôi từng giúp mẹ rất nhiều lần nên đảm bảo có sơ suất đâu. Với lại chỉ là khâu cái cúc bé tí thôi, đến nỗi phá hoại cái gì đâu. Nha?" kết câu cuối tôi khẽ ngước xem phản ứng của cậu ta.

      "Chắc chứ?"

      "Chắc" tôi đáp dõng dạc

      "Nhưng tôi muốn cởi áo"

      "Hả? cởi làm sao mà khâu?"

      "Vậy à? Thế cần....."

      "Được mà, được mà. Có thể khâu được" tôi vội chen vào vì sợ cậu ta đổi ý. là muốn chuộc lỗi cũng khó khăn thế sao? "Cậu chịu khó đứng im , tôi cố gắng khâu nhanh nhất"
      Đành phải chiều lòng cậu ta mà cởi áo đứng khâu thế này. Cậu ta cao hơn tôi cái đầu, chắc cũng khoảng mét tám, đứng chung với mấy người cao hơn mình áp lực. Tôi bắt đầu lấy chỉ xỏ kim thuần thục rồi chìa tay trước mặt cậu ấy "Đưa tôi cúc áo"

      "Cẩn thận, nếu để kim đâm vào người tôi, tôi cho cậu và mấy cuốn truyện của cậu toàn thây" đưa cúc áo cho tôi còn cảnh cáo tôi câu khiến tôi nhìn đống truyện của mình mà run, cái tên này đúng là mặt trắng khó ưa.

      Cái cúc bị cắt là cái cúc thứ hai áo, đây là vị trí lòng ngực của cậu ấy, có hơi bất tiện chút nhưng tôi dám lộ ra ngại ngùng của mình mà chuyên tâm đặt cái cúc vào đúng vị trí và bắt đầu khâu, còn phải để ý khi đâm kim qua đâm phải tên khó ở này nữa. tập trung của tôi làm khí giữa hai người trở nên kì lạ, cả hai đều im lặng ai gì. Cho đến khi trời bỗng nhiên nổi lên cơn gió thổi qua làm cây đại thụ khẽ rung rinh phát ra tiếng xào xạc tôi mới ngước nhìn cậu ta. Khoảnh khắc đó tôi bắt gặp cậu ấy cũng nhìn mình, mà dường như nhìn rất lâu rồi, ánh mắt ấm áp.

      "Nhìn tôi làm gì? Hãy tập trung vào cây kim kìa, tôi muốn bị nó đâm"

      "Yên tâm, cây kim đâm chết cậu đâu. Mà cậu đến hội sách để mua sách gì vậy?" tôi tò mò hỏi cậu ấy

      " , chỉ là lang thang dạo nếu ưng ý mua"

      "Cậu buồn chán thế sao?"

      "Đâu như cậu, tìm mua được rất nhiều thứ vô bổ"

      "Nó là truyện tranh phải thứ vô bổ"

      "Cậu lớn rồi phải nên đọc những thứ bổ não hơn sao? Ví như là nên tìm mua cho mình cuốn từ điển để hiểu được "Nice fall" có nghĩa là gì hơn là dành thời gian tiêu phí vào nó"

      Từ điển? Nice fall? Tôi chợt nhớ đến cái lần gặp nhau ở siêu thị, cậu ta từ này nhưng tôi nghe hiểu, giờ lại lấy cái đó ra để mỉa mai tôi "Cậu chọc tức tôi cậu nhịn được hả?"

      ". Vì lần nào gặp cậu cũng có chuyện để cả. Với lại cậu ngố thế nên rất dễ chọc phải sao?"

      Cậu ta còn bổ sung thêm nụ cười mỉm khiến tôi tức giận mà chú ý đâm kim vào tay "Aaa" tôi vội rút tay về

      "Nè, sao chứ?" cậu ta bắt lấy ngón tay tôi xem xét "Cậu đúng là chuyện gì nên thân"

      "Tất cả phải do cậu sao? Đau chết được"

      Mặc cho tôi cằn nhằn, cậu ấy vẫn xoa tay cho tôi bớt đau, coi như cũng có chút lương tâm đó. Nhìn ở khoảng cách gần thế này mới thấy được đôi mi cậu ấy còn dày hơn cả của tôi nữa, nhìn nó lây động nhàng theo mỗi lần cậu ấy chớp mắt thôi cũng là cảnh đẹp ý vui. Cậu ấy có đôi mắt đen màu nhung huyền nổi bần bật khuôn mặt trắng mịn ấy, đúng là ghen tị mà, là con trai sao da cậu ta có thể đẹp đến thế chứ.

      "Cậu, dùng mỹ phẩm gì vậy?" tôi vô thức bị sắc đẹp cậu ta quyến rũ nên buộc miệng ra luôn suy nghĩ của mình.

      "Cậu huyên thuyên cái gì đó? sao rồi khâu nhanh " lúc xoa tay tôi nhàng lắm, bây giờ xong rồi mạnh bạo mà quăng ngón tay đáng thương của tôi sang bên.

      "Sắp xong rồi đây" tôi khâu thêm vài mũi kim nữa, quấn quanh cái cúc áo mấy vòng sau đó kết thúc bằng mũi gút kim cách hoàn hảo. Cuối cùng cũng cho cậu ta thấy tôi hậu đậu như cậu ta nghĩ.

      Bây giờ chỉ cần cắt phần chỉ dư ra nữa là được, theo thói quen may vá ở nhà tôi dùng miệng định cắn đứt phần chỉ đó. Khi miệng gần tiếp cận được sợi chỉ tôi chỉ thấy mình cắn phải khí, tên mặt trắng bỗng dưng lại lùi ra phía xa. Tôi ngẩng đầu nhìn tính hỏi làm gì vậy hỏi tôi trước "Cậu định làm gì vậy?"

      Tôi bình thản trả lời cậu ta "Cắn chỉ"

    2. Yosi

      Yosi New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      0
      Chương 6: Tốt lắm, Trần Bối My. Tạm biệt!
      Tôi bình thản trả lời cậu ta "Cắn chỉ"

      "Cậu điên sao? Có biết mất vệ sinh là gì ? Tôi có kéo sao cậu bảo tôi đưa cho cậu" cậu ta lại dở chứng mắng người

      "Cần gì phiền phức như vậy, cắn cái là xong ấy mà. Cậu ngoan ngoãn đứng im " tôi sấn tới giữ chặt cái cúc cho cậu ấy lộn xộn nữa, chỉ nghe cậu ta chưa kịp kháng cự thành lời " được, được, tránh....." tôi nhanh gọn lẹ cúi xuống cắn phăng sợi chỉ thừa.

      Hay , thế mà tôi vô tình nghe được tiếng tim cậu ấy đập rất nhanh, cậu ấy ngại ngùng sao? "Tim cậu đập rất nhanh đó"

      Cậu ta lộ ra chút khó xử qua ánh mắt nhưng rồi lại rất nhanh trừng mắt nhìn tôi khinh bỉ "Chính là vì cái người may vá thô lỗ và mất vệ sinh như cậu có kéo dùng mà dùng miệng cắn làm tôi đây rất sợ cậu cắn phát trúng độc chết đấy."

      "Im ngay cho tôi tên mặt trắng" tôi hoàn toàn nổi đoá, xù lông nhím. xem tôi là chó sao?

      "Cậu mới ngừng ngay gọi tôi là tên mặt trắng. Tôi còn chưa tính sổ với cậu đâu"

      "Tôi cứ gọi đó, mặt trắng, mắt trắng, mặt trắng chết bầm. Đồ da dẻ con , Bạch Tuyết thấy cậu cũng phải gọi là sư cụ"

      "Cậu....."

      "Cậu chủ, cậu ở đây làm gì vậy? Tôi tìm cậu nãy giờ, đến giờ chúng ta về rồi"

      Chúng tôi cãi nhau ôm xồm chú trung niên tóc hoa râm, ăn mặc lịch chen ngang gọi cậu ta là cậu chủ. Tôi hết ngó chú ấy rồi nhìn cậu ta, gương mặt cậu ta bỗng chốc trở lại trầm ổn, mang nét lạnh lùng như lần đầu tôi mới gặp, phải lúc nãy cậu ta cãi nhau với tôi hăng lắm sao?

      "Cháu biết rồi. Chú cứ ra xe trước , cháu ra ngay" giọng Bắc Cực cũng trở lại.
      Chú ấy vừa bỏ cậu ta nhìn sang tôi "Tôi phải về đây. cải nhau với cậu nữa"

      "Ai thèm cải nhau với cậu chứ"

      sao? Bỗng dưng tôi lại có cảm giác hối tiếc, tôi rất muốn cái gì đó với cậu ấy nhưng lại biết nên cái gì. Giữa hai chúng tôi chỉ là người qua đường, có thể thêm được gì chứ?

      Cậu ta vẫn là xốc lại balo rồi mới quay người bước . Lúc này tâm trạng của tôi rất giống với cái lần gặp cậu ấy ở siêu thị, cứ có cảm giác mất mát là gì. Cậu ta cũng đâu phải người quen gì của tôi, chỉ là tình cờ vướng rắc rối vào nhau. Thời gian chúng tôi quen biết tính cả lần trước còn chưa đủ cả ngày, với thời gian như thế lấy đâu sinh ra cảm giác. Thế mà cứ mỗi lần trông thấy cậu ấy bỏ tôi lại nỡ.

      "Nè, khoan "

      Cuối cùng tôi cũng quyết định gọi cậu ấy, chẳng biết là do lí trí hay cảm xúc nữa. Tôi nghĩ người qua đường sao chứ, có duyên gặp cậu ấy tận hai lần biết đâu sau này còn có thể gặp lại. Còn nếu gặp lại trong kí ức của tôi cậu ấy cũng nên có cái tên phải ? Để khi mỗi lần tôi nhớ về những kỉ niệm xấu hổ của mình tôi cũng có thể gọi tên cậu ấy cách đường hoàng.

      Nghe được tôi gọi cậu ta dừng bước nhưng quay lại nhìn tôi. Cũng tốt, tôi đỡ phải xấu hổ, tôi hướng cậu ta , giọng hoà vào gió càng khiến cho giọng tôi trở nên nhàng lạ thường, nghe ra được mong chờ ở đâu đó.

      "Dù sao tình cờ cũng gặp nhau hai lần, chúng ta coi như cũng có.....duyên. thể nào đến tên nhau cũng biết có phải ? Tôi tên là Trần Bối My. Còn cậu, cậu gọi là gì?"

      Im lặng, giây, hai giây rồi nhiều giây trôi qua cũng thấy cậu ấy trả lời, tôi sốt ruột đến rối rắm mà đếm giây chờ cậu ấy lên tiếng. Qua lúc tưởng chừng như tôi nhận được hồi đáp tôi nghe cậu ta cất tiếng.

      "Cậu cần biết đâu. Vì chắc có cơ hội nào để chúng ta gặp lại nữa đâu."

      "Làm sao biết được chứ. Chuyện của tương lai cậu thấu được à? Với lại, phải lúc nãy cậu cho tôi gọi cậu là tên mặt trắng đó sao? Cậu phải tên tôi mới biết đường xưng hô chứ. Hay.....cậu muốn trong ấn tượng của tôi cậu mãi là tên mặt trắng xấu xa? Phải thế , MẶT TRẮNG?" tôi cố ý gằng hai từ cuối

      "Cậu dẹp ngay cái tên đấy cho tôi. Cấm cậu nhớ về tôi như vậy." cuối cùng cậu ta cũng chịu quay lại, gương mặt hầm hầm nhìn tôi khó chịu. Haha, thế mới chịu quay lại ư? Tên này cứng đầu, có cái tên thôi cũng chịu .

      Khó lắm mới chọc được cậu ta tức giận vì toàn cậu ta làm tôi tức điên lên thôi, tôi thoã lòng đứng cười trong sung sướng. vui vẻ biết từ lúc nào cậu ta tiến lại gần tôi, tôi càng hốt hoảng hơn khi thấy hành động tiếp theo của cậu ta. Cậu ta thô bạo mà dùng hai tay bóp méo mó hai bên má của tôi, ép tôi đối diện trực tiếp với gương mặt như ánh mặt trời của cậu ấy, điên rồi.

      "Nhớ cho kĩ đồ hậu đậu, não ngắn kia, tôi chỉ lần nhưng cậu liệu hồn mà nhớ đến già, à đến chết luôn. Vương, Nguyên, Minh là tên của tôi. Hãy nhớ đấy, nếu có lần sau xui xẻo gặp lại cậu liệu mà gọi cho đúng tên, sai chữ....." cậu ta cố ý dày vò gò má của tôi thêm méo mó hơn, ép tôi tựa người vào cây cổ thụ.

      Sau đó cũng chịu buông tay ra khỏi má tôi nhưng lại di chuyển lên đầu, tay xoa xoa đỉnh đầu, tay cầm lọn tóc chơi đùa rồi đột ngột cúi xuống làm tôi mém tí hét lên vì tưởng cậu ta hôn mình. Nhưng cậu ta đơn giản chỉ là ghé vào tai tôi thầm "Nếu gọi sai chữ, lần sau cắt trụi mái tóc vàng ngọc mà mẹ cậu cực khổ chín tháng mười ngày tạo ra đấy. Nhớ chưa?"

      Đầu tôi ong tiếng theo tiếng gió cậu ta cố ý thả vào từ "nhớ chưa", lạnh cả tóc gáy, tôi đáp cách máy móc "Nhớ rồi. Vương Nguyên Minh"

      Cậu ta khẽ cười khi nghe tôi gọi tên rồi xoa đầu tôi "Tốt lắm, Trần Bối My. Tạm biệt!"

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :