1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại, hắc bang] Mị Sát - Chiết Hỏa Nhất Hạ (12/56)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 20:
      Editor: heisall

      Sở Hành mặc quần áo màu sáng, chất vải cotton đơn giản thoải mái, trong tay cầm chuỗi tràng hạt San Hô, ngay khi lên tiếng những người ở bên trong yên tĩnh đến ngừng thở.

      Trong nháy mắt A Lương giống như thấy được cứu tinh (người giúp đỡ), khóc lớn chạy tới, giơ cổ tay cho Sở Hành nhìn, rồi hét lên:"Thiếu gia cứu mạng! Chị Túc muốn giết em!"

      lâu rồi Lộ Minh nhìn thấy phụ nữ la lối om sòm, càng khó tin hơn khi A Lương mở to mắt ra những lời phóng đại như vậy, chỉ cảm thấy xấu hổ thay cho ta. Còn Túc ở bên cạnh đuôi mắt chỉ nhíu cái, làm giống như việc đúng như lời tố cáo của A Lương, chỉ hừ tiếng rồi ôm lấy hai cánh tay nhàng dựa vào ghế sa lon, nghiêng mắt nhìn qua bên này cái cũng keo kiệt.

      Sở Hành liếc nhìn Túc, vạt áo bị A Lương đung đưa ngừng, lại liếc nhìn cổ tay của ta. A Lương thấy anhh lên tiếng, vừa vội vừa gấp bổ sung: "Hơn nữa tối ngày hôm qua có người còn nghe được trong phòng chị Túc có tiếng động, cả buổi tối chị ấy đều ở cùng với người đàn ông khác. . . . . . Chính là thanh đó!"

      "Vậy sao?" Sở Hành nghe xong, sóng mắt cũng động, chỉ nhàn nhạt hỏi: "Người nào nghe thấy?"

      hỏi rất tùy ý, A Lương lại rụt cổ lại theo bản năng. theo bên cạnh Sở Hành cũng được khoảng thời gian rồi, nhưng vẫn hiểu được tâm tư của . hỏi như vậy, đành phải giọng đáp: "Là . . . . . Là A Trà ở căn phòng sát phòng chị Túc cho em biết."

      "Chỉ mình ta?"

      "Vâng!"

      Sở Hành chỉ "Ưmh" tiếng, lại hỏi: "Chỉ nghe tiếng người thôi sao, có nhìn thấy người ?"

      ". . . . . . có."

      "A Trà đó là ai?"

      A Lương giọng : "Hôm nay ấy được phái phố phía Đông rồi ạ."

      Sở Hành chợt cười khe khẽ tiếng. vân vê chuỗi tràng hạt 108 viên trong tay, nhanh chậm mở miệng: "Tối hôm qua Túc bị phạt quỳ ở phòng tạm giam đêm. A Trà đó nghe được tiếng người từ chỗ nào? Hay là ta bịa chuyện với ?"

      Sở Hành xong câu đó, toàn bộ đều yên tĩnh, cũng nhìn sang A Lương. A Lương lập tức sững sờ nguyên tại chỗ, nghẹn ngào : "Nhưng, nhưng A Trà, ấy. . . . . . Chuyện này là thể nào! Túc ràng. . . . . ."

      "Mới sáng sớm tinh mơ biến phòng làm việc của người khác thành như vậy, ầm ĩ như vậy còn ra thể thống gì nữa. Tôi thấy gần đây rỗi rãnh quá rồi đó." Sở Hành để ý tới ta nữa, xoay người ra ngoài, lên tiếng dặn dò: "Treo ngược A Trà đó lên đánh, đánh cho tới khi ta dám bịa chuyện sinh mới thôi. Còn A Lương đến phòng tạm giam tự kiểm điểm ngày, được ăn cơm. Ngày mai theo Ly Chi đến Tây Nam chuyến, Tam Giác Vàng rất thích hợp để rèn dũa người có tính khí ngang ngược thích gây rối này."

      A Lương ngu người ngay tại chỗ, hoàn toàn biết phải làm sao nữa rồi. ta liên tục gọi ‘thiếu gia’, nhưng Sở Hành cũng quay đầu lại. Sau lúc lâu, Sở Hành hơi dừng bước, nghiêng đầu lại, : "Mới vừa rồi Túc làm cổ tay bị thương?"

      A Lương phục hồi lại tinh thần, vừa gật đầu mạnh, vừa : "Mới vừa rồi chị Túc suýt chút nữa giết chết em rồi!"

      Túc vẫn là bộ dạng lạnh nhạt đó, đến quay đầu liếc nhìn cái mà cũng lười. Sở Hành nhìn Túc cái, trầm giọng : "Tới đây."

      Gương mặt Túc chút thay đổi, sau lúc lâu, mới từ từ tới.

      Sở Hành : " với tôi đến thư phòng quỳ."

      Khi trở lại nhà họ Sở, vào thư phòng, Túc làm động tác quỳ xuống, đầu gối còn chưa chạm đất bị Sở Hành kéo cánh tay đứng lên: "Làm gì?"

      Túc hạ mí mắt, khô khan nhạt nhẽo : " phải bắt em quỳ hay sao?"

      Giọng của hơi khàn khàn. Tối hôm qua Sở Hành khống chế đúng mực, cho phép ngất , nên Túc bất đắc dĩ kêu quá lâu, đến bây giờ giọng vẫn chưa trở lại bình thường. Sở Hành liếc nhìn , cười : "Hôm nay bắt em quỳ em liền quỳ, ngày hôm qua bảo em tới đây sao lại thấy em tới?"

      Túc vẫn hạ mí mắt, dõng dạc : "Em đương nhiên vẫn nghe . Nhưng tối ngày hôm qua có khách quý, em sợ em tới quấy rầy vui vẻ, như vậy tốt lắm. thấy có đúng ?"

      Sở Hành nhìn , từ từ cười ra tiếng. Tiếp đó đưa tay nhấn chuông bàn sách, với quản gia: "Làm món gì đó có thể làm thông cổ họng."

      Túc rũ tay đứng ở bên, nhìn trần nhà : "Hôm nay em muốn uống canh lê."

      Sở Hành liếc nhìn cái, trêu chọc :" là làm cho em sao?"

      Sắc mặt Túc lạnh lẽo, lập tức quay . Lại bị Sở Hành kéo cổ tay lôi về, vừa dùng thân thể của mình đè lên bàn sách bên cạnh, vừa bổ sung với quản gia: "Đừng dùng quả lê."

      Túc thử trở người cái, nhưng vô dụng, đành buông tha, còn : "Nhờ phúc của , mà em còn chưa kịp ăn sáng đấy."

      Sở Hành buồn cười liếc nhìn cái, lại với quản gia: "Bưng thêm chút đồ ăn sáng nữa."

      Bên kia đáp lại tiếng. Sở Hành cắt đứt cuộc trò chuyện, thấy mặt Túc vẫn lành lạnh, vẻ mặt rất khhoong kiên nhẫn, quét ngón tay qua chóp mũi của , cười trêu : " đùa chút cũng chịu nổi, vậy em chịu được cái gì?"

      "Làm sao biết em chịu nổi. Em vẫn chịu được." Túc khẽ nhíu lông mày, lạnh lùng trả lời: "Em chỉ làm bộ chút, là do tưởng mà thôi. mới đúng là chịu nổi đấy."

      Hôm nay chống đối khắp nới, rất khác thường. xong giống như lại nghĩ tới cái gì, vậy mà khi chuẩn bị thốt lên lại nhịn được. Sở Hành từ từ đè ngã bàn, giọng : "Còn có gì muốn , dứt khoát ra . Hả?"

      Túc cũng khách khí, liền tiếp: "Bình thường luôn là người ở cao, có ai muốn sống chỉ trích khuyết điểm của chứ. luôn chịu nổi chuyện cười giỡn như vậy, chỉ là chính cảm thấy mà thôi, người khác sớm oán thầm lâu rồi."

      Nếu là người khác những lời này, giờ phút này sớm còn ở trong thư phòng này nữa rồi. Túc xong, bộ dạng của Sở Hành giống như lơ đễnh, chỉ cười tiếng, rồi sau đó đè lưng thẳng 90 độ lên bàn sách, lấy tay vạch vạt áo của ra.

      Vừa rồi ở trong văn phòng, nếu A Lương kéo xuống thêm chút nữa, là có thể thấy ngực Túc bị cắn từng mảng tím bầm lớn. Xuống thêm chút nữa, mãi cho đến bụng, đều có dấu vết hoặc bấm hoặc cắn sâu cạn khác nhau. Túc bị nhìn ở những nơi đó, chỉ cảm thấy lúng túng, khó chịu cùng xấu hổ, đợi lát, thấy Sở Hành vẫn có ý định buông ra, rốt cuộc nhịn được mở miệng: " xem đủ chưa?"

      Sở Hành hơi thả ra, : "Ở chỗ này làm cũng làm rồi, vẫn còn cảm thấy thẹn thùng sao?"

      Sắc mặt của Túc hết sức tốt, cố nhịn xuống, nhịn lời muốn vọt tới khóe miệng, căng mặt lời. Sở Hành lấy ra bình thuốc từ trong ngăn kéo, đổ ra tay chút, Túc thấy vậy, liền rụt cái lui về phía sau, chắc như đinh chém sắt:"Em bôi cái này."

      Sở Hành liếc cái, sắc mặt Túc khẽ biến thành lạnh lẽo, hết sức kiên quyết: " bôi."

      "Lý do?"

      Túc xoay mặt, môi cũng mím chặc, lát sau, dưới ánh mắt thay đổi của Sở Hành, Túc miễn cưỡng mở miệng:"Mùi thuốc nồng như vậy. ra ngoài chẳng phải tất cả đều đoán được là chuyện gì xảy ra ư."

      Sở Hành từ chối cho ý kiến: "Thỉnh thoảng mới bôi, ai có thể đoán được chứ."

      Túc nhíu chặt lông mày, quay đầu lại, rốt cuộc ra sắc mặt cực kỳ nhịn được: "Nếu có thể để cho em thỉnh thoảng mới bị bầm tím như vậy lần, em bôi. Nhưng có thể làm được sao?"

      Túc trừng mắt nhìn , khắc kia làm cho người ta có cảm giác giống như chỉ cần đụng cái, có thể lập tức nhảy dựng lên. Sở Hành trầm ngâm chốc lát, để lại đồ trở về trong ngăn kéo, lại sửa sang quần áo cho Túc. Cuối cùng ngồi xuống, ôm ngồi đùi mình, khẽ vuốt ve sau lưng từng phát từng phát.

      Từ sau khi Túc lớn lên, còn thấy qua động tác này nữa. Khi Túc còn Sở Hành thường hay ôm làm như vậy. Khi đó rất thích quấn lấy , cho dù có công việc cũng chịu , nên Sở Hành thường vừa thương lượng công việc cùng Lộ Minh vừa nhàng vuốt phía sau lưng như vậy, cho đến khi dỗ được ngủ. Hoặc cũng có lúc hai người ở hoa viên ngắm hoa mới nở, hoặc khi câu cá Túc bị mặt trời phơi đến mệt mỏi rồi ngủ, hầu như cũng là tư thế như vậy, cực kỳ thành thạo mà lại rất tự nhiên .

      Sở Hành vuốt ve trong chốc lát, sắc mặt Túc rốt cuộc cũng dịu xuống chút. Sở Hành muốn trêu chọc vài câu, lúc này quản gia lại gõ cửa. Túc cứng đờ người, Sở Hành chưa dừng lại, lập tức nhảy xuống.

      Quản gia vừa vào cửa liền thấy Sở Hành bắt chéo chân ngồi, tay chống cằm, trầm mặt lời. Còn Túc đứng ở xa hai mét, làm bộ dạng vâng lời như từ trước đến nay.

      Đây là cảnh tượng mà quản gia thường thấy ở trong ngày thường. Nhưng biết tại sao hôm nay lại làm cho người ta có cảm giác khí nơi này có chút khẩn trương hơi khác với mọi khi. Mắt quản gia nhìn thẳng lui ra ngoài, qua lâu lắm, liền thấy Túc đóng cửa thư phòng, mặt thay đổi ra ngoài.

      Quản gia nhìn đến gần, đứng ở xa mét thoáng khom người. Túc cũng liếc mắt cái, trực tiếp coi ông như khí mà ngang qua. Đợi xa, quản gia mới trở lại thư phòng, lát sau liền bưng bữa ăn sáng cùng chén thuốc hoàn toàn chưa động vào ra ngoài, bên cạnh có vệ sĩ mới tới tiền gần lên, giọng : "Chú Chu, tôi thấy đến cả tiểu thư A Lương mà cũng phải nể mặt chú ba phần, vậy mà trong mắt tiểu thư Túc lại hề có chú, chú người lớn khoan dung, tức giận cũng thôi , trái lại còn khom người với ta làm cái gì?"

      Quản gia bưng đồ trở về phòng bếp, dọc theo đường giống như hề nghe được câu hỏi của ta. Qua lúc lâu, thấy ta cứ theo phía sau rời, mới nở nụ cười dễ nhìn thấy, : "Tiểu thư A Lương ư? ta cũng chỉ là A Lương mà thôi."

      Thời tiết dần vào thu. Sáng sớm hôm sau trời mưa lất phất, mặc dù lớn, nhưng dính vào da người cũng cảm thấy lạnh lẽo. Lúc Túc xuống lầu, liền thấy A Lương và Ly Chi thu thập xong hành lý đứng ở dưới lầu, Lộ Minh giơ cái ô đứng ở bên, ba người chờ tài xế lái xe tới cách đó xa.

      Lộ Minh thấy , cười, lên tiếng chào. A Lương và Ly Chi đồng thời quay đầu lại, sau khi thấy Túc, người hừ lạnh tiếng, còn người giả bộ như thấy. Túc làm ra vẻ như phát ra hành động của họ, cắm đầu cắm cổ tới, gọi "Chị Ly Chi", rồi giọng hỏi: "Lần này , ở lại biên giới Tây Nam bao lâu?"

      Ly Chi cảm kích chút nào, : "Có quan hệ gì tới ?"

      Lộ Minh ở bên cười ha hả giải vây: "Lần này tiểu thư Ly Chi biên giới Tây Nam làm nhiệm vụ rất vất vả, đoán chừng mọi thứ rất sơ sài, ít nhất cũng phải ở lại bên kia hơn nửa tháng đấy."

      Túc "Ồ" tiếng, còn : "Nghe gần đây khu Tam Giác Vàng còn nguy hiểm hơn so với trước kia, vì thế chuyến này chị Ly Chi và A Lương nên cẩn thận chút."

      A Lương lập tức đâm câu: "Ít giả bộ tốt bụng !"

      Túc cũng để ý, chỉ nở nụ cười dịu dàng.

      Túc che dù, đứng yên nhìn hai người bọn họ lên xe rời . Đợi đến khi thấy bóng người nữa, Lộ Minh đứng ở bên cạnh mới giọng : " A Trà ngày hôm qua đó, thấy đâu nữa rồi."

      Túc nhúc nhích đứng ở đó, thân hình yểu điệu, giống như nghe thấy. Lộ Minh còn : "Trước đây quan hệ giữa A Trà và Ly Chi cũng tệ, tại lại có quan hệ rất tốt cùng A Lương. Đúng là người hai mặt. Ngày hôm qua bị treo ngược lên đánh, nhưng thủ hạ lại sơ ý chút, đánh ta đến ghẹn họng, người liền còn."

      Lúc Lộ Minh những lời này, chính cũng phải thừa nhận rằng trong chuyện này mình có chút gặp may. Ngày hôm qua Sở Hành chưa treo lên đánh tới mức nào, tính toán tính khí thường ngày của kia và vị tổ tông này, liền mắt nhắm mắt mở đối với sống chết của A Trà. Chỉ là Lộ Minh ngờ Túc chịu mang ơn, hơn nữa, có lẽ trong lòng hết sức hài lòng, nhưng ngoài mặt lại làm giống như rất hài lòng, nhàng chậm rãi mở miệng : "Nhưng cho dù là người hai mặt chăng nữa, A Trà cũng đến nổi phải chết. Lộ tổng làm như vậy cẩn thận, cũng hơi độc ác chút."

      ". . . . . ."

      Nhất thời, Lộ Minh bị lời này của làm cho chua đến đau cả răng. Lời này ra ngoài ai cũng coi như rất hợp lý, nhưng chỉ có người ở trước mắt này, là làm cho cảm thấy giả mù sa mưa. Vậy mà lại thể ra, thể làm gì khác hơn là lắp bắp đáp “phải”, Túc liếc cái, lại đứng đắn bổ sung: "Tôi nghiêm túc."

      Lộ Minh: ". . . . . ."

      im lặng nhìn hồi lâu, rốt cuộc nhịn được, mở miệng hỏi: "Được. Vậy thành thực với tôi câu, nếu là xử lý chuyện như vậy, định làm như thế nào?"

      Túc suy nghĩ chút, cười tiếng, xoay người rời . Sau khi hai bước, lời lướt theo cơn gió tới đây: "Sống và chết chênh nhau quá nhiều, tự tôi gánh nổi mạng người. phải tình thế bất đắc dĩ, tôi nhìn người khác chết."

    2. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 21:

      Editor: heisall

      Từ khi Túc trở lại nhà họ Sở, những ngày này, căn bản mỗi ngày đều nhận được cuộc điện thoại từ Lý Du .

      Lý Du gọi điện thoại rất đúng giờ, mỗi đêm vào chín giờ rưỡi, mỗi lần đều chỉ vang lên bảy tiếng chuông. Nếu như Túc nhận, ta lập tức cúp máy, cả ngày hôm đó cũng quấy rầy nữa. Lúc đầu gọi đến mười lần Túc nghe đến tám lần, còn dư lại hai lần cũng chỉ là mấy câu mặn nhạt rồi cúp máy rất nhanh. Vậy mà Lý Du vẫn để tâm, kiên trì tới bây giờ, nhiều lần như vậy, nên mỗi lần Túc nhấn nút từ chối thời gian do dự càng ngày càng dài, càng về sau rốt cuộc từ chối nữa.

      Lần đầu tiên Túc chuyện điện thoại với Lý Du vượt qua năm phút đồng hồ, uyển chuyển kể hoàn cảnh và thân phận của mình. Sau khi Lý Du nghe xong, gần như hề dừng lại lập tức trả lời , hơn nữa vẫn là thái độ tự nhiên thoải mái gió nước chảy đó: "Nhưng thấy bản chất của việc có gì khác nhau. Cho dù em ở nhà họ Tưởng hay là nhà họ Sở, em gọi là Tô Phác hay là Túc, công việc rảnh rỗi hay bận rộn, nghĩ người muốn theo đuổi cũng chỉ là em mà thôi. Trước sau hề thay đổi. Em thấy có đúng hay ?"

      Túc trầm mặc lúc lâu, hỏi : " chắc chắn như vậy sao?"

      Ở bên kia Lý Du khẽ mỉm cười cái, khi mở miệng lần nữa giọng càng lúc càng dịu dàng: "Tô Phác, em luôn cho cảm giác rất quả quyết và kiên định. Khó có khi thấy được em cũng có lúc do dự quyết như vậy. Hơn nữa càng có nghĩ tới rằng chuyện làm em do dự lại là chuyện liên quan đến . rất vui. Nhưng, em lại tin tưởng đến như vậy sao? Tại sao lại cảm thấy chắc chắn chứ?"

      Túc lại trầm mặc. Ngày đó, sau khi cúp điện thoại, lăn lộn khó ngủ suốt cả buổi tối. Sáng ngày thứ hai khi Túc ra ngoài, ghé cửa tiệm ở ven đường mua sim và điện thoại mới. Buổi tối dãy số mới cho Lý Du , Lý Du vừa được, vừa cười hỏi: "Tại sao lại phiền toái như vậy? Bình thường nhà họ Sở quản lý nghiêm ngặt giống như trường quân đội vậy sao?"

      Túc suy nghĩ chút, trả lời: "Theo mức độ lời của , cũng có thể hiểu như thế."

      Cứ như thế qua thời gian, Lý Du lại gọi điện thoại tới, cho biết chủ nhật tới thành phố C: "Có người bạn hẹn gặp mặt, vào tối thứ sáu. Em có rãnh ?"

      Túc suy nghĩ chút, cuối cùng thành : "Tôi biết."

      Đến gần tối ngày thứ sáu, khi Túc trở về từ trụ sở của Sở thị, muốn về phòng thay đổi quần áo để ra ngoài, đột nhiên bị Sở Hành kêu lên, chỉ đích danh cùng đến bữa tiệc Túc mới xác định được rằng ngày đó mình với Lý Du ba chữ "Tôi biết" là hoàn toàn chính xác.

      Túc đổi lễ phục, lúc ngồi vào trong xe thấy Sở Hành chống trán nhắm mắt nghỉ ngơi. Nhận thấy cửa xe mở ra rồi đóng lại, Sở Hành khẽ nheo mắt nhìn , trước khi nhắm mắt lại lần nữa nhàn nhạt : "Phía dưới mắt trái trang điểm chưa đẹp."

      Tinh thần Túc có chút mơ hồ, nghe được câu Sở Hành , thân thể mới bình tĩnh lại, lấy gương trang điểm ra, cẩn thận trang điểm lại gương mặt.

      Thời gian bọn họ tính là sớm. Túc tự xuống xe, trước sau như theo sau lưng Sở Hành cách nửa bước chân. Hai người vào thang máy ở đại sảnh tầng , ngay khi cửa thang máy vừa chuẩn bị khép lại bỗng dừng lại, tiếp đó lại từ từ mở ra, người bước vào.

      Túc vốn đứng sau lưng Sở Hành, cảm thấy người mới vào đứng ở bên cạnh có chút chật chội, liền di chuyển sát vào bên trong cho rộng. Đuôi mắt quét về bóng dáng phía trước ở cửa thang máy, cảm thấy giống như có chút quen thuộc, Túc vừa ngẩng đầu, ngay sau đó liền kinh ngạc đến sợ hãi.

      Lý Du cũng đứng đó nhíu mày nhìn . muốn mở miệng gương mặt Túc thay đổi dời tầm mắt sang hướng khác.

      Lý Du mới mở miệng, còn chưa phát ra thanh nào, liền nhạy bén dừng lại. Sở Hành đứng phía trước ngay cửa thang máy, chờ thang máy chậm rãi dừng lại, "Đinh" tiếng mở ra, liền ra trước . Bọn Túc lập tức theo bên cạnh, quay đầu với câu: "Lần này dẫn em gặp người."

      Túc đáp tiếng, để ý tới tầm mắt của Lý Du ở sau lưng nữa, theo Sở Hành đến bữa tiệc ở đại sảnh.

      Từ trước đến nay Sở Hành thích những bữa tiệc náo nhiệt dài dòng như thế này, kiên nhẫn tham dự, nên số lần có mặt cũng nhiều. Vì vậy trong ngày thường mặc dù thiệp đưa tới ít, nhưng trong năm Sở Hành chịu cũng chẳng có bao nhiêu cái. Mà số lần Túc tới càng ít. Trong ngày thường nhớ gương mặt của những người có tiếng tăm trong thành phố, có phần là nhìn từ hình trong tài liệu, bữa tiệc tối nay là bữa tiệc long trọng mới có thể gặp được mặt của các nhân vật ấy.

      Nếu như là trước đây, Túc sớm ra sức để có thể lưu lại ấn tượng cho đối phương. Vậy mà tối nay tinh thần của có chút tập trung, Sở Hành dẫn gặp mấy nhân vật lớn trong thành phố mà ngày thường vốn chỉ ru rú ở trong nhà, nhưng biểu của Túc nhiều nhất chỉ được coi là lễ phép. Về phần Sở Hành với đối phương cái gì, câu cũng chú ý đến.

      Cứ như thế năm lần bảy lượt, rốt cuộc Sở Hành cũng hơi nhíu mày. Mở miệng : "Cả buổi tối cứ yên lòng. suy nghĩ cái gì?"

      Túc nghe như gió lạnh thổi qua tai, hai giây sau mới khôi phục lại tinh thần. Sợ hãi, nhanh chóng suy tính lúc, lấy ly rượu ở trong tay Sở Hành đưa qua cho người phục vụ ở bên cạnh, rồi sau đó ngoan ngoãn dịu dàng mở miệng: " suy nghĩ biết chị Ly Chi và A Lương trở lại vào lúc nào."

      Lúc lời này, vừa vặn nhìn thoáng qua Lý Du ở sau lưng Sở Hành. Túc nâng mí mắt, chỉ cảm thấy Sở Hành giống như buồn cười liếc , hiển nhiên là tin tưởng câu trả lời của . Sắc mặt Túc thay đổi để mặc cho nhìn, lát sau mới nghe Sở Hành chậm rãi mở miệng: "Nếu em hy vọng có thể nhìn thấy hai ấy sớm chút, cuối tuần hoặc là sáng thứ năm có thể theo tài xế đến sân bay, tự mình đón họ trở lại."

      Túc chỉ làm như nghe ra được nhạo báng trong đó, rũ tay bình tĩnh trả lời: "Đợi đến lúc chị Ly Chi và A Lương trở lại, Túc nhất định đón ."

      A Lương ở biên giới tây nam tuần, cuộc sống trôi qua an nhàn sung sướng cũng giống như lúc ở nhà họ Sở.

      Trước khi A Lương tới, người của nhà họ Sở ở vùng Tây Nam cũng hiểu được đại khái người mới này có địa vị gì ở nhà họ Sở, nên chờ khi A Lương đến biên giới, liền đưa thẳng ta và Ly Chi đến hai căn phòng ở khách sạn tốt nhất nơi đó. Vốn là phải khổ cực điều tra nghe ngóng và đàm phán nhiệm vụ, nhưng lại cố ý sắp xếp cho những người làm ở đây điều tra, nên mỗi sáng sớm A Lương chỉ cần nghĩ đến những chuyện cần làm trong ngày, ngoại trừ dùng nửa tiếng đồng hồ để phân công việc, thời gian còn lại chính là ở những nơi dùng cho việc vui chơi và bảo dưỡng sắc đẹp.

      Mỗi ngày ta trở lại khách sạn rất muộn. Mỗi lần trở về phải uống đến mơ mơ màng màng, chính là thua sạch tiền. Vào ngày chủ nhật náo nhiệt, A Lương về khách sạn hơn nữa đêm. Vào mười hai giờ, khi uống say mềm trở lại khách sạn, lảo đảo cắm thẻ phòng, ngay thời khắc căn phòng sáng lên, thậm chí kịp phát ghế sa lon cách đó xa có thêm người.

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      ☆, Chương 22:

      Editor: heisall

      Túc để hai tay đầu gối, ngồi thẳng tắp sô pha. trang điểm cực kỳ đậm và ăn mặc cũng rực rỡ hơn thường ngày, người quen nhìn thoáng qua chút, rất khó có thể nhận ra đây là Túc.

      Túc chờ A Lương tới trước mặt, khi ta khom người xuống nhìn chăm chú vào , gương mặt chút biểu cảm mới lộ ra nụ cười, từ từ : "A Lương tiểu thư trở về trễ vậy."

      ". . . . . . Túc?" lúc lâu A Lương mới nhận ra, khi nhận ra ngọng nghịu la ầm lên: " làm gì ở đây?"

      Gian phòng kia cách cực tốt, cửa sổ lại bị khóa. A Lương say rượu thành ra như vậy, dù có gào thét thế nào, Túc cũng lo lắng bị người khác nghe được. cúi đầu lật xem hai tay của mình lượt, lúc ngẩng đầu lên cười khẽ, chậm rãi : "Hiếm khi được tới Tây Nam chuyến, tôi đến đây thăm chút. Thuận tiện tuân lệnh làm chuyện, cũng tiện thể dạy mấy thứ."

      "? Dạy tôi? dạy cho tôi cách làm thế nào để ai cũng có thể làm chồng sao?" A Lương cười nhạo tiếng, men say lên đến não, đưa tay muốn lao qua, kết quả bị Túc nhàng linh hoạt tránh ra. ta nhất thời thể khống chế được sức lực, bàn tay lập tức va mạnh vào góc bàn, cái bàn lung lay rồi ngã xuống, tiếp đó liền nghe A Lương hét lên tiếng thảm thiết.

      Túc hề tức giận, vẫn giữ nụ cười hoà thuận vui vẻ: "Sức lực lớn như vậy sao? Nếu như mới vừa rồi cú đấm ấy đập tới, phải tôi bị đánh ngất xỉu sao?"

      A Lương thở hổn hển mấy cái mới trở lại bình thường, oán hận nhìn cái, lại nhào tới. Túc nghiêng người đồng thời giơ chân đá cái vào ngay giữa đầu gối, rất nhanh A Lương bị đạp té mặt đất.

      Lần này rất lâu mà A Lương cũng bò dậy, say rượu lại thêm choáng váng hoa mắt, "Ọc" tiếng phun ra. Túc nhíu mày, lui về phía sau bước, : "Tối nay uống ít rượu phải ? Ở nơi như Tam Giác Vàng này, loại người xa lạ trong phòng bao mà cũng dám . Xem ra quên sạch bốn chữ ‘chú ý an toàn’ mà tôi lòng nhắc nhở rồi. sợ bị chuốc say rồi bị cướp của giết người sao?"

      " cút cho tôi!"

      Túc nhếch khóe môi lên, chỉ làm nghe thấy. Đợi đến khi A Lương lại lảo đảo đứng lên, ánh mắt ta bắt đầu tìm kiếm vật có thể đả thương ở trong phòng, còn Túc thong thả ung dung mở miệng: "Trước kia, tôi có nghe người ta , nơi này giết chó rất dễ dàng. Chỉ cần trói chặt bốn chân của cho rồi treo ngược nó lên, sau đó rót nước vào trong miệng nó, có thể làm cho con cho to lập tức bị sặc chết. A Lương, đoán thử xem, giết người dễ hơn, hay là giết con chó dễ hơn?"

      Mặc dù A Lương say rượu tỉnh táo, nhưng cũng cảm thấy rùng mình. Nhìn thẳng vào , đôi mắt khẽ rụt lại: ". . . . . . muốn làm gì?"

      Túc khẽ cười cái, tiếp: "Nghe A Lương tiểu thư rất sợ độ cao. Có đúng hay ?"

      " muốn làm gì? !"

      Túc từ chối cho ý kiến. Đứng lên, tới bên cạnh A Lương, rút tờ khăn giấy lau khóe miệng cho . Rồi sau đó nghiêng người sang bên, ở bên tai : "Căn phòng này ở tầng hai mươi chín, cách mặt đất quá cao. Nhưng nếu như ném người ra ngoài cửa sổ từ nơi này, dư sức ngã chết. Tôi còn chưa thử qua cách giết người này, giúp tôi thử lần nhé?"

      " Túc! dám!"

      Túc nhìn ta, khóe miệng nở nụ cười lạnh lẽo. A Lương nhìn , chẳng biết tại sao toàn thân lại run lên, trong thoáng chốc cũng tỉnh táo hơn phân nửa.

      Da đầu A Lương căng lên, lui về phía sau từng bước . Túc thấy được, cũng ngăn cản, vẫn : "Rạng sáng ngày hôm nay tôi tới đây, vào ban ngày lúc mặt trời chói chang tôi theo phía sau để xem làm những gì, còn buổi tối thuận tiện vòng xung quanh đây. Sau đó tôi phát ra cái khách sạn này rất thú vị."

      A Lương bắt được con dao gọt trái cây, nắm chặt trong tay. Túc liếc cái, từ từ tiếp: "Cái khách sạn này từ tầng năm trở lên là phòng ngủ. Ban đêm khi đứng ở dưới nhìn lên, hoàn toàn thấy được cái gì bởi vì bên ngoài khách sạn có đèn. Đổi lại, hay cách khác, nếu có thứ gì đó treo ở bên ngoài cửa sổ ở tầng này, đừng có bao nhiêu người có chuyện gì làm mà nhìn lên , dù có thấy được, chỉ cần trời còn chưa sáng, cũng thể nhìn thấy là cái gì."

      Túc hếch cằm về phía tủ đầu giường, A Lương nhìn theo, bên kia biết lúc nào có thêm sợi dây to bằng ngón tay.

      A Lương hoàn toàn tỉnh rượu.

      Túc khẽ mỉm cười, nhàng : "Nếu như lát nữa tôi treo ngược ra bên ngoài cửa sổ này, rồi bật cái bật lửa đốt sợi dây ở cách đó xa. xem, té xuống trước, hay là được phát rồi cứu xuống trước đây?"

      A Lương trợn to mắt nhìn , Túc nhanh chậm, tiếp tục bổ sung: "Hơn nữa vì để phòng ngừa cố, tôi thuê căn phòng phía dưới căn phòng của rồi. Cho nên cần lo lắng có người khác thấy ác mộng tỉnh lại vào tối khuya, lại đột nhiên nhìn thấy hai cái chân cửa sổ."

      A Lương nhanh chóng vòng qua chạy ra ngoài, liền bị Túc cản lại, A Lương lập tức đâm con dao trong tay qua. Nhưng vẫn vô ích, ngược lại còn bị Túc đoạt lấy rồi vứt sang bên. A Lương lại đập quyển kinh Thánh dầy vào trán Túc, lần này sau khi Túc né tránh, tiếp tục phí công sức, dùng sợi dây trói chặt hai tay của A Lương.

      A Lương thét to: "Thả tôi ra! Thiếu gia bỏ qua cho đâu!"

      Túc vừa lấy khăn lông bên cạnh, vừa : "Nếu tôi đến đây, làm sao biết đây phải là ý tứ của ta chứ?"

      A Lương sững sờ, cái khăn lông cách càng ngày càng gần. Con ngươi của càng trừng lớn hơn, la ầm lên: "Tôi tin! Tôi tin! Thiếu gia đối xử với tôi như vậy! !"

      Túc làm như nghe thấy, đè lại, cẩn thận nhét khăn lông vào trong miệng . Mãi cho đến khi A Lương dùng sức lắc đầu, rồi ô ô ra lời, Túc giống như mới đột nhiên nghĩ đến cái gì, lấy ra tờ giấy từ trong túi, mở ra rộng, giơ lên trước mắt A Lương.

      Tờ giấy này là loại giấy chuyên dùng của Sở Hành. Phía dưới có con dấu của Sở Hành. nền giấy trắng còn có chữ viết của Sở Hành, chỉ ba chữ, được bắt chước giống như đúc, trừ Túc và Sở Hành, hầu như người nào có thể phân biệt được: giết A Lương.

      Túc cười tiếng: "Bây giờ tin hay chưa?"

      Túc trở lại nhà họ Sở, là buổi sáng ngày hôm sau. vừa bước vào chỗ ở của mình đến năm phút, điện thoại vang lên. Túc liếc mắt nhìn người gọi tới, tiện tay đè xuống nút loa ngoài.

      Giọng của Lộ Minh truyền tới, chứa chút lo lắng: " Túc tiểu thư! Bây giờ ở đâu? Sao vừa rồi điện thoại gọi hoài mà có ai nhận vậy!"

      Túc vừa thay quần áo, vừa thản nhiên : "Ngày hôm qua trở về nhà họ Tưởng chuyến, bây giờ vừa về tới."

      "Trở về nhà họ Tưởng?" Lộ Minh nghẹn lại chút: " trở về nhà họ Tưởng có báo cáo với thiếu gia ? phải ấy . . . . . ."

      "Báo cáo với thiếu gia ấy để cho tôi . phải ngày hôm qua ấy bận rộn cả ngày ở thành phố B sao, chỉ cần ấy biết." Túc bình tĩnh : "Lộ tổng gọi tôi có chuyện gì ?"

      Lộ Minh dừng chút, chợt đè thấp giọng xuống, : "Mới vừa rồi Ly Chi gọi điện thoại tới đây, là sáng sớm hôm nay A Lương đột nhiên phát điên."

      Theo như những lời Ly Chi qua trong điện thoại, sáng sớm hôm nay khi ta phát ra A Lương, cửa sổ phòng khách sạn của A Lương khép chặt, còn A Lương bị khăn lông bịt chặt miệng, hai tay bị trói bằng dây thừng và treo ngoài cửa sổ tầng hai mươi chín. Trong khi đó, sợi dây thừng có dấu vết bị thiêu cháy còn nửa. Ly Chi cho người kéo ta vào, khi cởi dây thừng và khăn lông ra, ánh mắt A Lương đờ đẩn, cả người run bần bật, câu đầu tiên ta thốt ra chính là: "Thiếu gia, xin đừng giết A Lương!"

      Ly Chi đưa A Lương đến bệnh viện gần đó làm kiểm tra toàn thân. Trừ những vết thương bên ngoài, não bộ bị tổn thương nặng, trong đêm biến thành kẻ điên. Cho dù hỏi cái gì, ta ngoài việc cầu xin Sở Hành đừng giết ta, chính là A Lương biết sai rồi, thỉnh thoảng còn có thể mở miệng mắng Túc dâm tiện hèn hạ.

      Lộ Minh kể lại mọi chuyện nhưng lại bỏ câu cuối cùng, còn những chuyện khác đều báo hết cho Túc. Túc vừa nghe, vừa nhìn vào gương sửa sang lại quần áo, xác nhận để lộ ra bất kỳ vết máu ứ đọng nào do Sở Hành tạo ra ở giường ngày hôm kia, mới thản nhiên : "Nghe gần đây Ly Chi và A Lương nảy sinh mâu thuẫn. Có khả năng ta vừa ăn cướp vừa la làng hay ."

      Lộ Minh ho tiếng, vừa nghĩ thầm trong lòng, và Ly Chi chịu bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để hãm hại lẫn nhau, vừa : "Vừa rồi thiếu gia bảo tôi đến gặp ấy."

      Túc đáp tiếng, lại hỏi: "Thái độ của thiếu gia về chuyện này như thế nào?"

      "Chỉ trầm mặc, lời nào." Lộ Minh suy nghĩ chút, tự lẩm bẩm : "Thiếu gia từng muốn giết A Lương lúc nào nhỉ? Sao tôi chưa từng nghe qua?"

      Túc vào phòng, nhìn thấy Sở Hành dựa vào lan can, trong tay cầm ít thức ăn cho cá, như có như thả vào trong hồ cá chép. Những con cá chép này cũng lâu rồi, lại được nuôi dưỡng rất chu đáo, bây giờ lớn cỡ bằng bắp tay. Rối rít bơi lên, mở mấy cái miệng lớn bằng đồng xu để giành thức ăn, Túc đứng nhìn, thấy đáng chút nào, chỉ cảm thấy có chút trầm kinh khủng.

      Túc đứng ở sau lưng Sở Hành yên lặng chờ đợi, nhưng rất lâu vẫn thấy mở miệng. Bốn phía yên lặng, chỉ có thanh đuôi cá ngừng vỗ vào ao nước. Mãi cho đến khi hộp thức ăn cho cá thấy đáy, Sở Hành mới tiện tay nhét cái hộp vào lan can, quay đầu lại: "Cả ngày hôm qua em đâu?"

      Túc rũ mắt xuống, khẽ mím môi, giọng trả lời: "Trở về nhà họ Tưởng."

      Sở Hành cười khẽ tiếng, : "Vậy sao? Nếu như bây giờ tôi gọi điện thoại cho Tưởng Miên, ta nhất định có thể làm chứng cho em rồi."

      Túc đáp, có nghĩa là ngầm thừa nhận. Sở Hành lại hỏi: "Trở về nhà họ Tưởng để làm gì?"

      " làm gì cả."

      Sở Hành "Ưmh" tiếng ý nghĩa. Sau lúc lâu, hai ngón tay xuất trong tầm mắt Túc, nâng cằm của lên. Sở Hành khẽ nghiêng đầu, nhìn từ cao xuống, cẩn thận nhìn .

      Lại qua lát nữa, nghe được thờ ơ : "Nghe quản gia , ngày hôm qua ở nhà họ Sở trời mưa cả ngày. Tôi nhớ, buổi tối khi quay lại đây, mặt đất vẫn còn ẩm ướt. ngờ cùng ở trong thành phố mà thời tiết ở nhà họ Tưởng lại có thể tốt như vậy, em ở bên kia có ngày, lỗ tai bị phơi nắng đến lột cả lớp da."

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 23:

      Editor: Heisall

      Sắc mặt Túc thay đổi, thản nhiên đáp: " Túc biết cái gì. Ngày hôm qua ở nhà họ Tưởng trời cũng đổ mưa u ám giống như vậy. Nên lỗ tai thể nào bị lột lớp da vì phơi nắng như được."

      Sở Hành nhìn chằm chằm , gì ước chừng khoảng hai phút.

      Trước kia Lộ Minh từng thầm trong lòng, khi báo cáo công việc cùng Sở Hành ta tuyệt đối dám nảy sinh suy nghĩ lừa dối. Đôi mắt hoa đào của người khác luôn mang ý cười, còn Sở Hành, cho dù tâm tình của rất tốt, đôi mắt hoa đào của cũng chỉ giống như cười mà cười. Nếu bị đôi mắt như vậy nhìn chằm chằm lúc, cho dù hề làm gì cả, cũng tự dưng cảm thấy sợ hãi trong lòng. Càng cần đến những lúc Sở Hành hài lòng. Lộ Minh theo bên cạnh hơn mười năm, từ vị trí thấp nhất ngồi vào vị trí tổng giam đốc, nhìn qua tất cả các biểu cảm vui buồn mặt , khôn khéo và sành sỏi như vậy, thế mà đến nay khi bị Sở Hành lời nhìn đến nửa phút, vẫn cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thấm ướt sau lưng.

      Túc bị nhìn chằm chằm lâu như vậy, thế mà gương mặt vẫn có dấu vết gì khác thường. Lại qua lát, Sở Hành vươn tay, vân vê vành tai của Túc, sau khi liếc mắt cái, làm như có chuyện gì xảy ra, mở miệng: "Nhìn lầm rồi. phải lột da, chỉ là chút phấn mà thôi." Buông ngón tay nắm cằm của ra, lại tùy ý : "Sáng sớm hôm nay A Lương phát điên rồi, em có biết ?"

      " nghe ."

      "Nghe ai ?"

      Túc khẽ mím môi dưới, : "Trước khi tới đây, Lộ tổng nhắc nhở đôi lời."

      Sở Hành liếc nhìn cái, : "Lộ Minh gần như hề xen vào việc của người khác, trong khoảng thời gian này trái lại rất để ý đến chuyện của em."

      Túc cẩn thận im lặng đáp, Sở Hành tiếp: "Cho dù đó chỉ là nhắc nhở, nhưng em cũng nên biết thân phận của mình. Em thấy chuyện này như thế nào?"

      Túc trả lời với vẻ mặt rất nghiêm túc: "Nghe gần đây chị Ly Chi có nảy sinh hiềm khích với A Lương. Tính tình của A Lương thẳng thắn lại biết tự bảo vệ mình, hơn nữa mưu kế bằng phần mười của chị Ly Chi. Nếu ngày hôm qua chị Ly Chi biết em làm gì, hôm nay vừa ăn cướp vừa la làng trong điện thoại, cũng là chuyện khó tránh."

      Sở Hành nghe xong gần như bật cười: "Em cho rằng Ly Chi giống như em sao, lòng dạ nhen như mũi kim? Chỉ cần đắc tội với em như hạt vừng là có thể làm cho em nhớ mãi quên cả đời, khi người khác đối xử tốt với em sao em lại nhớ chứ?"

      "Lòng dạ chị Ly Chi mà cũng rất lớn sao? Chị ấy ở sau lưng chèn ép em còn ít ư? bóng gió trước mặt ngài cũng phải là ba ngày hai bữa, người biết còn tưởng rằng chị ấy tốt bụng, sợ ngài quên mất em." Túc lạnh giọng : "Thủ đoạn lôi kéo lòng người của chị ấy rất cao siêu, ở Tây Nam bên kia, dối gạt dưới tùy tiện cũng có thể làm cho người phát điên, chuyện này rất khó sao? A Lương phải là bị giết chết mà là bị sợ đến phát điên, ràng chính là do chất chứa oán hận từ rất lâu, chứng tỏ đây là mưu. ấy ở bên kia mới tuần, có người nào có thể thù hận ấy đến nổi phải làm ra loại thủ đoạn ép người phát điên như vậy đây? Chỉ ngoại trừ người sớm quen biết ấy, lần này cùng với ấy chính là chị Ly Chi."

      Sở Hành vừa nghe, vừa tiện tay bẻ nhánh liễu, nắm ở trong tay vẫy qua vẫy lại. Hiển nhiên là chấp nhận suy luận này. Túc hơi, đạt tới hiệu quả như mong muốn, cắn cắn môi có chút tức giận, giận dỗi quay mặt qua, nhìn chằm chằm vào ngọn núi giả bên kia hồ nước.

      Sở Hành nghiêng mắt, nhìn bộ dáng này của có chút buồn cười. Cầm cành liễu quẹt quẹt chóp mũi của , bị Túc phát bắt được, thuận tay ném vào trong hồ nước. Sở Hành lại bẻ nhánh khác, lần này còn cách chóp mũi đoạn, bị Túc bắt được, lại ném vào trong hồ.

      Sở Hành cười nhìn , : "Nhìn em bây giờ, có phải trong lòng rất hận thể ném tôi vào trong hồ, hay ?"

      Túc miễn cưỡng trả lừoi: " Túc đâu dám?"

      Sở Hành chỉ về phía phòng bếp, vừa cười vừa : "Buổi trưa hôm nay tôi cho người làm cháo cá. Có ăn ?"

      Túc dường như muốn dùng ánh mắt để đục thủng lỗ ngọn núi giả đối diện, : "No bụng. ăn."

      Sở Hành rốt cuộc cũng bật cười, tới bước, nhéo cằm của . ngờ bị Túc khẽ cái "bốp" hất ra. Sở Hành chợt nhíu mày, Túc quay đầu lại, căm tức nhìn . Đôi chân mày thanh tú nhíu lại, la ầm lên: " cho phép sờ cằm em!"

      Sở Hành nhịn được cười tiếng, tiếp tục trêu chọc : "Sao lại được sờ? Có người khi còn bé bị sâu răng, còn phải tự mình đến trước mặt tôi cầu xin tôi vạch cằm ra nhìn vào trong hay sao?"

      "Em nhớ ." Túc lạnh mặt: "Chuyện ngài nhớ là của chị Ly Chi."

      "Ly Chi khi còn bé ăn trộm nhiều kẹo như vậy. Người ta bị sâu răng."

      Sở Hành nhằm ngay lúc Túc giống như thất thần lanh tay lẹ mắt ôm , thuận thế đè lên lan can. Túc chút do dự cầm cái khay ở bên cạnh đập vào đầu Sở Hành, liền bị Sở Hành ngăn lại, để qua bên, đuôi mắt mang ý cười, cảnh cáo : "Bữa nay có thể quá mức như vậy rồi à?"

      Kết quả là buổi trưa đó Túc vẫn phải ăn cháo cá, còn ăn thêm chén. Từ trước đến giờ Sở Hành thích loại thức ăn mềm mại húp sụp sụp đó, nên chỉ ăn qua loa chút liền buông đũa xuống. Nhìn Túc cầm chén cháo cuối cùng sớm bị ăn sạch đến đáy, nhịn được chế nhạo : "Loại thức ăn cần răng này, chỉ dành cho những nhân tài bảy tám mươi tuổi ăn."

      Mí mắt Túc cũng nâng lên, : "Tại sao ngài hằng ngày chính ngài thường hay vân về mấy viên ngọc kia, đều là loại đồ chơi của mấy ông lão năm sáu chục tuổi?"

      Sở Hành dùng ngón tay chỉ lên trán , cười mắng: " là hỗn xược! Em với tôi như vậy lần nữa thử xem?"

      Túc ăn cơm trưa xong, lại đến sân tập bắn loại cùng với Sở Hành, thử vài cây súng mới mới được cho . Trước khi lại bị Sở Hành hời hợt hỏi đôi câu, ngày hôm qua ở nhà họ Tưởng làm những gì, Túc cùng Tưởng Miên vừa xem phim vừa trò chuyện về những ngày vừa qua. Hơn hai giờ chiều đến cao ốc của Sở thị tìm Lộ Minh, mới vừa bước vào phòng làm việc, Lộ Minh tiến lên đón, : "Mới vừa rồi thiếu gia có gọi điện thoại tới đây, dặn dò vài lời có liên quan đến chuyện A Lương phát điên, là Ly Chi điều tra kỹ."

      Động tác của Túc khẽ ngừng, Lộ Minh giống như lẩm bẩm: " xem đây là chuyện gì? Tại sao buổi sáng lên tiếng, đến bây giờ mới điều tra kỹ?"

      Túc giọng hỏi: "Có tra được ai làm xử lý như thế nào ?"

      "Thiếu gia chi tiết. Chỉ làm cho A Lương phát điên, người nọ phải trả giá tương ứng với trình độ đó mới được." Lộ Minh suy nghĩ chút, lại bổ sung: "Nhưng thiếu gia còn sau khi điều tra được ai làm đưa người đó tới bên cạnh ấy. cũng biết, hễ bị đưa đến bên cạnh ấy, theo thường lệ bên coi là chết, nhưng đó là sống bằng chết."

      Đến buổi sáng thứ tư, khi Ly Chi trở lại thành phố C Túc theo hứa hẹn lúc trước với Sở Hành, đến sân bay đón khách. Trước khi còn đặc biệt cho người mua bó hoa cúc trắng và hoa sơn chi. Sau khi bị Sở Hành nhìn thấy, nhìn bó hoa lớn vòng, : "Cầm hoa tảo mộ đến sân bay đón Ly Chi, em rắp tâm làm gì vậy?"

      Túc chớp mắt cái mà đáp: "Trong tiệm hoa chỉ còn dư lại mấy loại hoa này."

      "Quá ngây thơ! là mất mặt!" Sở Hành hoàn toàn để ý tới câu chuyện hoang đường của , : "Ném ! cho phép mang theo cái này."

      Túc cung kính đáp tiếng. Chờ đến khi thấy Sở Hành xa, vẫn ôm bó hoa này ngồi vào phía sau xe. Thản nhiên với tài xế: "Lái xe. Đến sân bay."

      Ly Chi thức thâu đêm suốt sáng trong hai ngày để điều tra, vẫn thể nào điều tra ra đầu mối gì trong chuyện của A Lương. Tâm phiền ý loạn lên máy bay, lúc này lại nhận được điện thoại, có người đến sân bay đón . có cảm giác thể tin được, sau khi xuống máy bay lấy hành lý ra, liền phát điều thể tưởng tượng, giờ phút này người mà muốn nhìn thấy nhất chính là Túc, lại tới đón .

      mặt Túc treo chút đau buồn mờ ảo. Trong mắt Ly Chi, thấy thế nào cũng là giả mù sa mưa (ý giả bộ). Bắt mắt nhất chính là trong tay ta còn ôm bó hoa trắng rất lớn, mảy may để ý đến cái nhìn của người chung quanh chút nào, đợi đến khi Ly Chi tới gần, Túc liền nhận lấy hành lý của đưa cho tài xế ở phía sau, sau đó nhanh chóng nhét tất cả bó hoa giống như vật rất xúi quẩy vào trong ngực Ly Chi, dịu dàng : "Chị Ly Chi bớt đau buồn."

      Người chung quanh càng nhìn chăm chú hơn, Ly Chi tức giận: " phát bệnh thần kinh gì đó!"

      "A Lương tiểu thư tới nhà họ Sở cũng được hơn năm rồi, vẫn luôn trung thành và tận tâm theo chị. tại ấy điên rồi, ngay cả chút đau buồn chị Ly Chi cũng có, ngược lại còn hỏi tôi phát bệnh thần kinh gì." Túc chậm rãi mở miệng: "Ở thành phố C này mọi người đều đồn rằng chị Ly Chi ép A Lương tiểu thư phát điên. Xem ra tại có lẽ lời đồn đó là rồi."

      Ly Chi cầm bó hoa trắng rất lớn, ôm vào trong ngực cũng được, mà ném lên mặt đất cũng xong, bị những người bên cạnh rối rít nhìn qua, rất lúng túng. Lại nhìn thấy khuôn mặt Túc khẽ mang theo ý cười, càng thêm tức giận: " bậy bạ gì đó!"

      "Chẳng lẽ đúng." Túc rũ mắt xuống, ra những lời giá họa mà ngày hôm trước với Sở Hành cho Ly Chi nghe nhưng lời hơi thay đổi chút, thấy sắc mặt càng ngày càng trắng, khẽ mỉm cười cái, vẫn chưa thỏa mãn lại bổ sung câu: " ngờ, nhanh như vậy mà chị Ly Chi tìm được người chịu tội thay rồi hả?"

      Ly Chi hề để ý tới lời của nữa, đến trước thùng rác, vứt thẳng bó hoa trắng lớn vào, xoay người ra ngoài sân bay. Túc vẫn nhanh chậm theo phía sau , trước theo tới thùng rác, rồi lại cùng ra khỏi sân bay. Đồng thời ngồi vào phía sau xe, thong thả ung dung tiếp: "A Lương tiểu thư vốn rất tốt mà, sao Tây Nam cùng chị Ly Chi chuyến, lại biến thành người điên cách kỳ lạ như vậy chứ, đây là nghi vấn thứ nhất. Lại nghe những ngày này ở Tây Nam, mặc dù chị Ly Chi chong đèn làm việc thâu đêm, nhưng vẫn thể lấy được hợp đồng với Lưu Kim, đây là nghi vấn thứ hai. Chờ lát khi trở về nhà họ Sở, chị Ly Chi nên nghĩ kỹ phải trả lời những vấn đề này cho thiếu gia như thế nào?"

      Ly Chi tức giận kiềm chế được, bật thốt lên: "Mắc mớ gì tới !"

      Khóe miệng Túc từ từ lộ ra nụ cười. lắm, nhưng lại đủ để khiến cho người ta nhìn thấy trong đó có giễu cợt rất ràng: "Chị Ly Chi gì vậy. Sao chuyện này lại liên quan đến tôi?"
      ngocanh thích bài này.

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      c24 p23

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :